#1
|
||||
|
||||
![]() Hồi 1
Kiếm khí tung hoành tam vạn lý Nhất kiếm quang hán thập cửu châu Cuối thu . Cây lá xơ xác , hoàng hôn ngả bóng . Dưới cây lá xơ xác có một người đứng , hình như hòa cùng một thể với Sắc thu của mặt đất . Bởi vì hắn yên lặng quá . Bởi vì hắn lạnh quá . Một nỗi mệt nhọc và lạnh ngắt thấu xương nhưng lại mang theo một Sát khí chết người . Hắn mệt mỏi có lẽ vì hắn không còn cách lựa chọn . Tay hắn đang cầm kiếm . Một thanh trường kiếm bao kiếm bằng da cá Sấu đen , miệng bọc vàng , trên có nạm mười ba hạt minh châu bằng hạt đậu . Người trong giang hồ không biết con người này không nhiều . Người và kiếm đã vang danh giang hồ lúc hắn mười bảy tuổi , bây giờ hắn đã trung niên , hắn đã buông kiếm xuống . Người khác cũng không cho phép hắn buông kiếm uống . Lúc hắn buông kiếm xuống cuộc đời của hắn Sẽ kết thúc . Danh tiếng có lúc như một hành trang , một hành trang không bao giờ tách rời được . Trời chiều , giờ sửu . Mặt trời đã xế chiều , lá thu bay bay . Trên cô đạo một người dáng đen , quần áo hoa lệ , mặt tái xanh , một thanh trường kiếm đã rút ra khỏi bao đang nhìn thanh kiếm dưới cây cổ thụ . Bước chân của hắn vững vàng nhưng đi rất nhanh dừng lại cách bảy bước , đột nhiên hỏi : - Yến Thập Tam ? - Ðúng . - Ðoạt Mệnh Thập Tam Kiếm của ngươi có đúng là thiên hạ vô địch ? - Chưa chắc . Hắn ta cười cười một cách lạnh nhạt : - Ta chính là Cao Thông , Nhứt Kiếm Xuyên Tâm Cao Thông . - Ta biết . - Là ngươi hẹn ta đến hả ? - Ta biết ngươi đang thù ta . - Không Sai , ta đang tìm ngươi bời vì ta nhất định phải giết ngươi . Yến Thập Tam lạnh nhạt : - Muốn giết ta không chỉ có một mình ngươi . - Tại vì ngươi quá nổi danh , chỉ cần giết được ngươi ta có thể nổi danh lập tức . Ðoạn hắn cười : - Muốn nổi danh trên giang hồ không dễ , chỉ có cách này là dễ dàng nhất . Yến Thập Tam : - Rất tốt . Cao Thông : - Giờ ta đã đến đây , mang theo kiếm rửa Sạch cổ họng của ta . - Rất tốt . - Trái tim nhà ngươi đâu ? - Tim ta đã chết . - Thế thì ta cho nó chết thêm một lần nữa . ánh Sáng của thanh kiếm vừa chớp , kiếm đã ra khỏi vỏ hướng về trái tim của Yến Thập Tam nhanh như điện xẹt . Nhất kiếm xuyên tâm . Cùng thanh kiếm này hắn đã đâm thủng biết bao nhiêu là trái tim . Ðó là đòn Sát thủ trí mạng . Nhưng không đâm thủng được trái tim của Yến Thập Tam . Kiếm hắn vừa đâm ra đột nhiên cổ họng hắn thấy lành lạnh . Thanh kiếm của Yến Thập Tam đã đâm vào cổ họng hắn , đâm Sâu một tấc ba phân . Thanh kiếm của Cao Thông rớt xuống , người hắn chưa chết . Yến Thập Tam : - Ta chỉ hy vọng ngươi hiểu rằng muốn nổi danh đâu phải chuyện dễ dàng . Cao Thông trừng trừng nhìn hắn , con ngươi đã lồi ra . Yến Thập Tam lạnh nhạt : - Cho nên ngươi thà chết còn hơn . Hắn rút kiếm ra , rút chầm chậm từ cổ họng của Cao Thông , rất chậm rất chậm . Cho nên máu không dính vào mình hắn . việc này hắn rất có kinh nghiệm , nếu quần áo mà dính máu thì rất khó rửa Sạch . Muốn rửa Sạch vết máu nhơ nhuốc trên tay càng khó hơn . Ðêm càng khuya . Máu trên kiếm đã rửa Sạch , rra kiếm vào bao , trong bóng đêm xuất hiện bốn người . Bốn người bốn thanh kiếm . Bốn người đều ăn mặc rất hoa lệ khí phách ngang tàng . Người già nhất tóc đã phai bạc , người trẻ nhất là một thiếu niên . Yến Thập Tam nhận ra họ , biết họ là ai . Người già nhất nổi danh hơn bốn chục năm nay , Sống ở quan ngoại vang danh biên thuỳ với kiếm pháp độc môn " Phi Ưng Thập Tam Thích " . Lần này hắn nhập quan là để kiếm Yến Thập Tam . Hắn không tin " Phi Ưng Thập Tam Thích " lại kém hơn " Ðoạt Mệnh Thập Tam kiếm " của Yến Thập Tam . Người trẻ tuổi nhất là người mới nổi danh trên giang hồ , cũng là đệ tử xuất Sắc nhất của phái Ðiểm sương . Hắn là thiên tài , hắn rất chịu khó . Trái tim của hắn rất ác độc . Cho nên hắn mới đi lại có một năm cái tên " vô Tình Tiểu Tử " Tào Băng đã chấn động giang hồ . Hai ngươi còn lại đương nhiên cũng là các cao thủ . Kiếm pháp của Thanh Phong Kiếm nhẹ nhàng , đường kiếm như gió , kiếm pháp của Thiết Kiếm Chấn Tam sơn vững vàng , thanh kiếm nặng đến ba mươi cân . Yến Thập Tam biết họ , chúng đến đây theo lời hẹn của hắn . Mắt của bốn người đều dán vào mình hắn , không ai nhìn xác chết trên mặt đất . Họ không muốn trước lúc ra tay đã làm giảm nhuệ khí của mình . Xác chết trên mặt đất dù là ai , đối với họ chẳng quan hệ gì . Chỉ cần mình còn Sống , người khác Sống chểt a Sao họ cũng không cần biết . Yến Thập Tam nụ cười cũng rất mệt mỏi : - Không ngờ các ngươi đều đến . Quan Ngoại Phi Ưng lạnh nhạt : - Ta tưởng ngươi chỉ hẹn mình ta. Yến Thập Tam nhẹ nhàng : - Chuyện có thể giải quyết một lần Sao lại phải lắm phiền hà . Tào Băng tranh trước : - Ðã đến bốn người ,ai ra tay trước . Hắn rất hấp tấp , hấp tấp nổi danh , hấp tấp muốn giết Yến Thập Tam . Thiết Kiếm Trấn Tam sơn : - Chúng ta có thể tù tì , ai thắng Sẽ ra tay trước . Yến Thập Tam : - Không cần . Thiết Kiếm Trấn Tam sơn : - Cần . Yến Thập Tam : - Các ngươi có thể ra tay cùng một lúc . Quan Ngoại Thiên Ưng quát : - Ngươi đừng tưởng bọn ta là loại người gì , Sao lấy đông hiếp ít . Yến Thập Tam : - Ngươi không chịu ? Quan nGoại Thiên Ưng : - Ðương nhiên không chịu . Yến Thập Tam : - Ta chịu . Hắn đã rút kiếm ra khỏi vỏ , kiếm quang nhanh như điện xẹt chớp nhoáng đã Sẹt qua trước mặt bốn người . Bọn chúng không chịu cũng không được . Bốn thanh kiếm của họ đồng thời rút ra khỏi vỏ . Tào Băng ra tay nhanh nhứt , độc nhứt , vô tình nhứt . Quan Ngoại Thiên Ưng đã tung mình lên cao , từ trên đấm xuống . Phi Ưng Thập Tam Thức võ công thuộc loại thất cầm , lấy trên kích dưới , ỷ cường hiếp nhược nhưng rất tiếc đối thủ của hắn nhanh hơn nhiều . Trong chớp nhoáng ta đánh ra chín kiếm . Hắn không hề chú ý đến người khác , chỉ bám nhìn Yến Thập Tam . Nguyện vọng duy nhất của hắn là muốn kẻ này chết dưới kiếm của mình nhưng rất tiếc chín kiếm đều đâm vào khoảng không . Yến Thập Tam đáng lẽ ở trước mặt hắn đã biến hình mất dạng . Hắn Sững Sờ , Sau đó đã phát hiện một việc rùng rợn . Trên mặt đất đã thêm ba xác người . Trên cổ mỗi ngưòi có thêm một cái lỗ . Quan Ngoại Thiên Ưng , Thanh Phong Kiếm , Thiết Kiếm Trấn Tam sơn - ba vị kiếm khách Số một trên giang hồ trong chớp mắt đều chết dưới thanh kiếm của Yến Thập Tam . Hai tay Tào Băng lạnh nhắt . Hắn ngước đầu nhìn lại thấy Yến Thập Tam đã đứng dưới cây cổ thụ cách đó không xa . Cây kiếm giết người đã tra vào vỏ . Tào Băng nắm chắc hai tay : - Ngươi ... Yến Thập Tam cướp lời : - Ta chưa muốn giết nhà ngươi . Tào Băng : - Tại Sao ? Yến Thập Tam : - Tại vì muốn cho nhà ngươi một cơ hội để giết ta . Gân xanh trên cánh tay của Tào Băng nổi lên , trên trán mồ hôi đầm đìa . Hắn không thể nhận cơ hội này . Ðây là một Sỉ nhục . Nhưng hắn lại kông thể bỏ lỡ cơ hội này . Yến Thập Tam : - Ngươi về đi , luyện tập thêm ba năm hãy trở lại tìm giết ta . Tào Băng cắn răng chịu đựng . Yến Thập Tam : - Ðiểm sương Kiếm Pháp cũng rất lợi hại , chỉ cần ngươi chịu khổ luyện tập nhứt định còn cơ hội . Tào Băng đột nhiên hỏi : - Nếu ba năm ngươi cũng chết dưới kiếm của ngươi khác thì Sao ? Yến Thập Tam cười : - Thế thì ngươi có thể đi giết người nào giết ta . Tào Băng ôm hận nói : - Thế thì ngươi khá bảo trọng , tốt nhất là đừng chết . Yến Thập Tam : - Ta cũng hy vọng là như thế . Ðêm càng khuya , bóng tối bao trùm mặt đất . Yến Thập Tam từ từ quay lại , đối diện với chỗ tối nhất đột nhiên nói : - Ngươi khoẻ chứ ? Qua một hồi lâu trong bóng đêm quả nhiên có tiếng trả lời : - Ta khoẻ . Một tiếng nói lạnh lẽo , khô khan . Một người trong bóng đêm từ từ bước ra : áo đen , tóc đen , thanh kiếm đen , trên khuôn mặt đen hình như mang một màu chết :Dc , chỉ có một cặp con ngươi là phát Sáng . Hắn đi rất chậm nhưng cả con ngươi hắn như nhẹ bông , hai chân hình như không chạm mặt đất , giống như yêu ma quỷ quái trong bóng đêm . Con ngươi của Yến Thập Tam co lại , đột nhiên hỏi : - Quạ đen ? - Ðúng , Yến Thập Tam thở dài : - Không ngờ cuối cùng ta cũng gặp được ngươi . Quạ đen : - Gặp được ta không phảo là chuyện tốt . Quả đúng như vậy . Quạ đen không phải là chim khách , không có ai thích gặp Quạ đen . Thời xửa thời xưa đã có một truyền thuyết Quạ đen bay đến Sẽ có tai họa . Lần này nó đem tai họa gì đến đây ? Có thể chính bản thân hắn là tai họa , một tai họa không thể nào tránh né . Ðã biết không thể tránh né thì hà tất phải ưu tư phiền não . Yến Thập Tam bình tĩnh trở lại . Quạ đen đang nhìn hắn , đang nhìn cây kiếm của hắn , đoạn nói : - Một thanh kiếm tốt . Yến Thập Tam : - Ngươi thích kiếm à ? Quạ đen : - Ta chỉ thích kiếm , nhà ngươi không những có kiếm pháp tốt mà có một thanh kiếm tốt . Yến Thập Tam : - Ngươi muốn chiếm đoạt ? Quạ đen trả lời : - ừ . Câu trả lời thẳng thắn , giòn giã . Yến Thập Tam cười . Nụ cười lần này không còn chút mệt mỏi , chỉ có Sát khí . Hắn biết rằng cuối cùng mình đã gặp một đối thủ thực Sự . Quạ đen : - Chim khách mang niềm vui đến còn Quạ đen chỉ mang tai họa và phiền muộn . Yến Thập Tam : - Nhà ngươi đem tai họa đến à ? Quạ đen : - Ðúng . Yến Thập Tam : - Ta có tai họa ? Quạ đen : - Có . Yến Thập Tam : - Tai họa của ta là ngươi à ? Quạ đen : - Không phải . Yến Thập Tam : - Không phải là nhà ngươi thì là thứ gì ? Quạ đen : - Chính là thanh kiếm của ngươi . Thất phu vô tội , mang ngọc trong mình chính là tội . Lý lẽ này đương nhiên Yến Thập Tam hiểu rõ . Danh tiếng và thanh kiếm của hắn giống như mùi hương của xạ , cặp Sừng của nai . Quạ đen : - Ta đã tàng trữ mười bảy thanh kiếm . Yến Thập Tam : - Cũng khá . Quạ đen : - Mười bảy thanh kiếm danh tiếng . Yến Thập Tam : - Xem ra nhà ngươi cũng giết nhiều danh nhân . Quạ đen : - Ta Sẽ lấy thanh kiếm của Cao Thông và Phi Ưng . Yến Thập Tam : - Hãy chôn xác của chúng , bốn thanh kiếm kia đều thuộc về nhà ngươi . Quạ đen : - Ta chỉ cần kiếm không cần người chết . Yến Thập Tam : - Nhưng ngươi lại cần kiếm của người chết . Quạ đen : - Không Sai . Yến Thập Tam : - Ngươi giết được ta , thanh kiếm của ta thuộc về ngươi . Quạ đen : - Ðương nhiên . Yến Thập Tam : - Rất tốt . Quạ đen : - Không tốt . Yến Thập Tam : - Tại Sao không tốt . |
#2
|
||||
|
||||
![]() Hồi 2
Quạ đen : - Hiện giờ ta không chắc giết được ngươi . Yến Thập Tam cười lớn . Ðột nhiên hắn phát hiện người này quả nhiên là Quạ đen , ít ra Quạ đen cũng không nói dối . Quạ đen : - Nhất là nhát kiếm khi nãy ngươi đã giết Quan Ngoại Phi Ưng . Yến Thập Tam cười : - Ngươi không phá được chiêu kiếm đó à ? Quạ đen : - Ta cũng không nghĩ ra ai có thể phá được chiêu kiếm đó . Yến Thập Tam : - Ngươi có nghĩ rằng đó đã là kiếm pháp thiên hạ vô Song Sao ? Quạ đen : - Cao thủ của Thất Ðại Môn Phái , Tứ Ðại Thế Gia , ta đều đã gặp qua . Yến Thập Tam : - Ngươi có cảm nghĩ gì ? Quạ đen : - Kiếm pháp của họ bảo thủ quá , họ coi trọng tính mạng của mình quá nên họ không bằng ngươi . Yến Thập Tam thở dài : - Tầm mắt của ngươi khá đấy nhưng kiến thức lại quá hẹp . Quạ đen : - ồ ! Yến Thập Tam : - Ta biết có một người phá chiêu kiếm đó dễ như trở bàn tay . Quạ đen dồn hỏi : - Ngươi thấy kiếm pháp của hắn ? Yến Thập Tam gật đầu thở dài : - Ðó mới thực Sự là kiếm pháp thiên hạ vô Song . Quạ đen : - Người đó là ai ? Yến Thập Tam không trả lời trực tiếp , chỉ đưa ra ba ngón tay . Quạ đen : - Tam Thủ Kiếm Kim Phi ? Nghe đồn rằng lúc giao đấu Tam Thủ Kiếm hình như có ba cánh rat , một thanh kiếm biến thành ba thanh kiếm , Sự nhanh nhẹn và đa dạng của kiếm pháp đó chỉ cần nghe danh cũng đủ biết . Nhưng Yến Thập Tam lắc đầu : - Thực Sự muốn giết người không cần đến ba cánh tay cũng không cần đến ba thanh kiếm . Thực Sự muốn giết người chỉ cần một nhát kiếm là đủ . Quạ đen : - Ngươi nói không phải là hắn à ? Yến Thập Tam : - Không phải . Quạ đen : - Thế là ai ? Yến Thập Tam : - Tam thiếu gia . Quạ đen : - Tam thiếu gia nào ? Yến Thập Tam : - Dưới Thuý vân Phong trước Lục Thuỷ Hồ . Hai tay Quạ đen bóp chặt . Yến Thập Tam : - Thanh kiếm của hắn cũng là một thanh kiếm thiên hạ vô Song . Con ngươi của Quạ đen đang thu nhỏ lại . Yến Thập Tam : - Nhưng ta khuyên ngươi không nên đến gặp hắn . Ðột nhiên Quạ đen cười . Hắn ít khi cười , nụ cười của hắn gượng gạo và quái dị . Yến Thập Tam : - Ðấy không phải là một chuyện cười . Quạ đen : - Ta chỉ cười ngươi . Yến Thập Tam : - ồ ! Quạ đen : - Ngươi hiểu rõ là ta đến đây thì tuyệt nhiên không tha cho nhà ngươi đâu . Yến Thập Tam đồng ý . Quạ đen : - Ta tuy không chắc giết ngươi nhưng ngươi cũng không chắc giết được ta . Yến Thập Tam thừa nhận . Quạ đen : - Cho nên ngươi khích ta đến Thuý vân Phong đấu một trận với Tam thiếu gia trước . Lại đến Yến Thập Tam cười . Quạ đen : - Ðât là một chuyện cười nứa Sao ? Yến Thập Tam : - Không phải . Ta cười chính ta thôi . Quạ đen : - ồ ! Yến Thập Tam : - Tại vì trong lòng ta nghĩ gì đã bị nhà ngươi nhìn thấy . Quạ đen : - Ngươi không muốn giao đấu với ta lúc này Sao ? Yến Thập Tam : - Rất không muốn . Quạ đen : - Tại Sao ? Yến Thập Tam : - Tại vì ta còn cái hẹn . Quạ đen : - Cái hẹn gì ? Yến Thập Tam : - Cái hẹn của tử thần . Quạ đen : - Dưới Thuý vân Phong trước Lục Thuỷ Hồ . Ngươi biết rằng đấu không lại hắn Sao còn dám đi . Yến Thập Tam : - Ðã là cái hẹn của tử thần không đến không được . Quạ đen : - Không lẽ ngươi cố tình đi đến chỗ chết . Yến Thập Tam cười lạnh nhạt : - Không lẽ nhà ngươi cảm thấy rằng Sống Sung Sướng lắm Sao ? Quạ đen im bặt . Yến Thập Tam hãy còn cười , trong nụ cười hàm chứa niềm khinh bỉ khó tả nói : - Phàm người luyện kiếm trước Sau cũng khó tránh khỏi cái chết dưới kiếm của kẻ khác . Muốn né tránh cũng không nơi né tránh . Quạ đen lại im bặt . Yến Thập Tam : - Cuộc đời ta đã giết bao nhiêu mạng người , nếu có thể chết dưới thanh kiếm của Thiên Hạ Ðệ Nhất Danh Gia thì dù chết cuũng không tiếc chi . Quạ đen đang nhìn hắn , nhìn hắn một hồi lâu đột nhiên nói : - Tốt ! Ngươi đi đi ! Yến Thập Tam chấp tay chào , không nói một lời quay đầu lại ngay . Quạ đen cũng dừng theo , ánh mắt đang nhìn hắn . Yến Thập Tam : - Ta hiểu rõ ý nhà ngươi . Quạ đen : - ồ ! Yến Thập Tam : - Ta có thể đi tại vì ngươi không thể đi . Quạ đen : - Ngươi không ngốc như ta tưởng . Yến Thập Tam : - Nhưng nhà ngươi không nhất định phải đi theo ta . ( thiếu 2 trang ) Yến Thập Tam cười lớn : - Không ngờ ngươi cũng là kẻ tham mêm tửu Sắc . Quạ đen : - Ngươi cũng thế thôi . Họ đã uống khá nhiều . Yến Thập Tam : - Ngươi quả là người ham mêm tửu Sắc . Hôm nay ta nhường ngươi một lần . Quạ đen : - Nhường cái gì ? Yến Thập Tam : - Nhường ngươi trả tiền . Quạ đen : - Không cần nhường , đừng có khách Sáo . Yến Thập Tam : - Lần này nhất định phải nhường , nhất định phải khách Sáo . Quạ đen : - Không cần , không cần . Yến Thập Tam : - Nên lắm , nên lắm . Người khác mời nhau thường hay dành trả tiền nhưng họ lại giành nhau không trả tiền . Yến Thập Tam : - Lúc ta muốn giết người , trong mình không bao giờ mang theo những thứ lỉnh kỉnh để khỏi vướng tay chân . Quạ đen : - ồ ! Yến Thập Tam : - vàng bạc là thứ lỉnh kỉnh nhất . Quạ đen đồng ý . Nếu trong mình một người mang theo mấy trăm lượng bạc thì đâu có thể thi thố thân pháp uyển chuyển . Quạ đen : - Ngươi có thể mang theo ngân phiếu . Yến Thập Tam : - Ta rất ghét ngân phiếu . Quạ đen : - Tại Sao ? Yến Thập Tam : - Tờ ngân phiếu không biết chuyền qua tay bao nhiêu người thật quá dơ dáy . Quạ đen : - Những hạt minh châu trên thanh kiếm của ngươi có thể đổi lấy tiền . Yến Thập Tam cười . Quạ đen : - Tại Sao ngươi cười ? Yến Thập Tam : - Ta cười nhà ngươi . Rồi đột nhiên thấp giọng : - Ðó đều là những hạt giả , hạt thiệt ta đã bán lâu rồi . Quạ đen chưng hửng . Yến Thập Tam : - Cho nên hôm nay ta nhất định phải nhường ngươi . Quạ đen : - Nếy hôm nay ngươi không đi cùng ta thì Sdao ? Yến Thập Tam : - Lúc đó đương nhiêu là ta có cách khác nhưng bây giờ đã có ngươi đi cùng thì đâu cần đến cách khác nữa . Ðến lượt Quạ đen cười . Yến Thập Tam : - Ngươi cười cái gì ? Quạ đen : - Ta cười ngươi đã tìm Sai người . Rồi hắn cũng thấp giọng : - Ta cũng như ngươi , hôm nay ta chuẩn bị đi giết người . Yến Thập Tam : - Ngươi cũng ghét ngân phiếu à ? Quạ đen : - Ghét muốn chết . Ðến lượt Yến Thập Tam chưng hửng . Quạ đen : - Cho nên hôm nay ta cũng nhất định phải khách Sáo , nhất định phải nhường ngươi . Yến Thập Tam đang thở dài bỗng thấy ông chưởng quầy đi đến cười nói : - Hai vị đều không cần khách Sáo . Dưới lầu đã có một vị khách quan đã trả tiền dùm hai vị . Ai trả tiền ? Tại Sao lại trả tiền giùm họ ? Họ không hề nghĩ đến cũng không hỏi han . Ðối với họ đó là những chuyện không quan trọng . Không cần tiền mà cũng có thể nhậu nhoẹt , dù Sao đây cũng là việc làm người ta Sảng khoái . Con người lúc Sảng khoái thì tửu lượng lớn hơn bình thường . Nhưng mà họ đểu chưa Say . Lúc họ bắt đầu thấy Say bỗng trên lầu có hai người con gái đi xuống , hai người con gái rất dễ nhìn , trang điểm cũng khá đẹp đề làm cho đàn ông động lòng . Lúc gần Say cũng là lúc dễ động lòng nhất . Yến Thập Tam là Quạ đen đã động lòng , đang tìm cách ợi chuyện hai cô gái . Không ngờ đang Suy nghĩ thì hai cô đã đến trước mặt . - Tôi là Tiểu Hồng . - Tôi là Tiểu Thuý . Hai cô cười rất tươi ngọt ngào nói : - Chúng em cố tình đến hầu hạ hai vị . Yến Thập Tam nhìn Quạ đen , Quạ đen nhìn Yến Thập Tam . Bộ mặt họ bây giờ nếu để những người chết dưới kiếm họ nhìn thấy , chúng Sẽ cảm thấy mình bị giết rất oan ức . Bộ mặt của họ bây giờ không cnÑ một chút guống như những kiếm pháp nổi danh thiên hạ Sát thủ vô tình . Tiểu Hồng ngạc nhiên : - Hai vị muốn uống rượu ở đây hay là đến chỗ chúng em cũng được . Tiểu Thuý : - Hai bên đã có người trả tiền rồi . Trên thế gian đù đã có những người tốt , việc tốt nhưng việc tốt như thế này hình như còn rất kiếm . Quạ đen : - Ðây là Số đỏ của anh hay của tôi ? Yến Thập Tam : - Ðương nhiên là của tôi . Quạ đen : - Tại Sao ? Yến Thập Tam : - Nghe nói khi một người Sắp chết thì Sẽ thay đổi thời vận . *** Ðã xong ngày thứ nhất . Ðến ngày thứ hai cũng thế , dù họ có đi đến đâu đều có người trả tiền giùm . Ai trả tiền giùm ? Tại Sao ? Họ cũng không cần hỏi , không cần biết . Họ ngủ rất khuya , dậy cũng rất muộn . Mỗi Sáng chỉ cần họ bước ra cửa nhà trọ thì đã có một chiếc xe ngựa chờ Sân , hình như Sợ họ đếm qua chơi bời quá , mệt mỏi quá , đi không nổi nữa . Nhưng hôm nay họ muốn đi bộ . Hôm nay trời rất đẹp . Quạ đen hỏi : - Thuý vân Phong còn xa không ? Yến Thập Tam : - Không xa lắm . Quạ đen : - Ta đi như thế này hy vọng đường xa một chút , càng xa càng tốt . Yến Thập Tam : - Ta hãy vào cánh rừng uống chút rượu . Quạ đen : - Rượu đâu ? Yến Thập Tam : - Ngươi yên tâm đi , chỉ cần ta muốn uống tự nhiên Sẽ có người mang rượu đến . *** Trời nắng gắt . Họ đi trên con đường tràn đầy ánh Sáng , xe ngựa theo Sau họ trên con đường khác . Một chiếc xe ngựa đang quẹo vào cánh rừng rồi ngừng lại . Trên xa có ba người bước xuống , hai người lớn , một đứa trẻ . |
#3
|
||||
|
||||
![]() Hồi 3
Người lớn đi vào trong rừng . Một đứa trẻ thanh tú , đầu đội nón xanh lại đi ra , buộc một miếng lụa màu đỏ ở một nhánh cây nằm ở bìa rừng . Yến Thập Tam thấy thế thở dài nói : - Xem ra ta nên uống rượu ở chỗ khác thì tốt hơn . Quạ đen : - Chỗ này không tốt Sao ? Yến Thập Tam : - Rất tốt . Quạ đen : - Thế thì tại Sao lại đổi chỗ khác ? Yến Thập Tam : - Tại vì cái này . Hắn chỉ vào Sợi lụa đỏ cột trên cành cây . Quạ đen : - Ðó là cái gì ? Yến Thập Tam : - Chỗ này tạm thời thành cấm địa , ai cũng không thể vào . Quạ đen cười lạnh nhạt : - Ai đã ra quy tắc này ? Yến Thập Tam chưa kịp trả lời , trong rừng bỗng có tiếng đàn du dương êm dịu , tràn đầy hạnh phúc . Ðúng lúc đó bỗng xuất hiện mười một con ngựa , trên mình ngựa là những kị Sĩ lực lưỡng hung hãn , mình mặc khinh trang , trên lưng mỗi người đều mang một thanh đại đao , trên đao có một Sợi lụa đỏ múa bay theo gió . vừa vào cánh rừng họ đều nhanh nhẹ gọn gàng . Trên giang hồ không phải có những cao thủ thật Sự nhưng mười một người này xem ra đều là cao thủ . Ðộng tác nhanh nhẹn nhất là của một độc thủ đại hán , vừa vào trong rừng liền lớn tiếng quát : - Chúng bay hãy nạp mạng đi Tiếng đàn trong rừng vẫn chưa gừng , vẫn du dương êm dịu . Mười một đạihán đã xông vào rừng . Quạ đen : - Những người này hình như đến từ Thái Hành sơn . Yến Thập Tam : - Ðúng . Quạ đen : - Thái Hành Ðại Ðao quả nhiên gan dạ . Yến Thập Tam : - Ðúng . Quạ đen : - Ngươi đoán xem họ đến đây làm gì ? Yến Thập Tam : - Ðến để nạp mạng . vừa nói dứt câu trong rừng đã có người bay ra té xuống đất , quả thật nặng nề không còn nhúc nhích được nữa . Người đó chính là độc thủ đại hán . Trong rừng không ngừng có người bay ra , tổng cộng mười một người , mười một người nằm dưới đất bất động . Lúc xông vào rừng độc tác rất gọn . Lúc họ bay ra rừng càng nhanh gọn . Quạ đen lạnh nhạt nói : - Họ quả nhiên đến đây để nạp mạng . Yến Thập Tam : - Muốn nạp mangnà hình như không chỉ có những người này . Quạ đen : - Còn có ta . Yến Thập Tam : - Chưa đến lượt ngươi đâu . Quạ đen không hỏi nữa . Hắn đã thấy trên hai người trên đường đi tới , một người lớn , một đứa trẻ . Người lớn tuổi tác không lớn lắm là một phụ nữa khoảng ba mươi tuổi , khuôn mặt rất tú lệ , mang một vẻ bi thương khôn tả , đứa trẻ còn nhỏ hơn đứa trẻ lúc nãy , một cặp mắt to nhìn tới nhìn lui , bất cứ ai cũng nhận thấy rằng đây là motọ đứa trẻ thông minh . Nhưng mà việc nó làm hình như không được thông minh cho lắm . Họ đang tiến vào rừng . Cả Quạ đen cũng không nhẫn tâm nhìn họ đi nạp mạng đã chuẩn bị chặn họ lại . Họ cũng thấy Sợi lục đỏ cột ở trên cành cây , thiếu phụ áo xanh kia đột nhiên nói : - Thả nó ra . Ðứa trẻ liền nhón chân tháo Sợi lụa đỏ xuống nhưng lại lấy một Sợi lục xanh cột lại . sau đó hai người từ từ đi vào trong rừng . Hai người này hình như không nhìn thấy Yến Thập Tam và Quạ đen . Ðáng lẽ ra Quạ đen đã chuẩn bị chặn họ nhưng không biết tại Sao lại thay đổi ý kiến . Còn Yến Thập Tam chỉ nằm bất động . Ðúng lúc đó tiếng đàn trong rừng đột nhiên ngưng lại . Gió thổi nhè nhẹ , ánh Sang bao trùmn mặt đất . sau khi tiếng đàn ngưng rất lâu rất lâu , trong rừng không có âm thanh gì vọng ra . Người đánh đàn là ai ? Tiếng đàn lại ngừng bất thường . Người thiếu phụ và đứa trẻ có giống như Thái Hành Ðại Ðao kia bị ném ra ngoài không ? Nhưng chuyện này bất cứ ai cũng muốn biết . Quạ đen và Yến Thập Tam cũng vậy . Cho nên họ không bỏ đi , ngay cả phu xe đi theo cũng trừng mắt chờ xem náo nhiệt . Không có náo nhiệt xem , không có ai bị ném ra ngoài . Họ chỉ nghe được những bước chân đạp trên những lá rụng , bước đi rất nhẹ rất chậm . Ði đằng trước là đứa trẻ ban nãy cột Sợi lụa đỏ . Hai người đi Sau nó một nam một nữ , hình như là cặp vợ chồng , tuổi tác họ không lớn lắm , quần áo rất kiểu cách , phong độ cũng rất tốt . Nam lưng đeo trường kiếm xem ra rất khôi ngô tuấn tú , nữ thì không những rất đẹp mà còn nhu mì , nếu họ quả thật là vợ chồng thì đúng là cặp đáng ngưỡng mộ nhưng hiện giờ mặt mũi hai người hơi trắng bệt , hình như trút bực mình . Họ đáng lẽ đang chuẩn bị lên xe nhưng thấy Quạ đen và Yến Thập Tam lại thay đổi ý kiến . Hai người cúi đầu dặn dò đứa trẻ vài câu , đứa trẻ liền chạy qua nhìn họ với cặp mắt to , nói : - Các người đã đến đây rất lâu phải không ? Yến Thập Tam gật đầu . Ðứa trẻ : - Chuyện lúc nãy các ngươi đã thấy hết ? Quạ đen gật đầu . Ðứa trẻ : - Ngươi có biết ta từ đâu đến không ? Yến Thập Tam : - Hỏa Diệm sơn , Hồng vân Cốc , Hạ Hầu sơn Trang . Ðứa trẻ thở dài nói : - Xem ra nhà người cũng biết nhiều việc lắm . Giọng nói của nó tuy là đứa trẻ nhưng khẩu khí thần Sắc lại rất lão luyện . Yến Thập Tam : - Tên ngươi là gì ? Ðứa trẻ : - Ngươi không cần hỏi ta , ta không đến để làm quen với ngươi . Quạ đen : - Thết hì ngûoi đến để làm gì ? Ðứa trẻ : - Côn gtử của ta muốn mượn các ngươi ba món đồ , mỗi người ba món . Quạ đen : - Một cái lưỡi , hai con mắt . Yến Thập Tam cười , Quạ đen cũng cười . Ðột nhiên hai người đồng thời ra tay , mỗi người nắm một tay , một chân cùng hạ giọng nói : - Bay đi tiểu tử . vù một tiếng , đứa trẻ liền bay như viên pháo bắn lên trời . vị công tử kia chấp hai tay phía Sau lưng không thấy gì cả nhưng vợ hắn lại nhíu mày . Bây giờ đứa trẻ đang rơi xuống . Quạ đen và Yến Thập Tam lại đồng thời ra tay , nhẹ nhàng đón đứa trẻ nhẹ nhàng thả xuống đất . Ðứa trẻ quá Sợ hãi đến nỗi hai mắt đứng trời đái quần ướt nhẹp . Yến Thập Tam mỉm cười , vò vò đầu nó nói : - Ðừng Sợ , lúc nhỏ ta cũng thường hay bị bay như thế . Quạ đen : - Như thế có thể luyện tập lòng gan dạ . Ðứa trẻ trợn trắng đôi mắt đang chuẩn bịo chạy về . Yến Thập Tam : - Ðồ vật mà ngươi cần lấy còn chưa lấy , đi về Sao còn nói . Ðứa trẻ : - Ta ... Yến Thập Tam : - Ta có thể dạy cho ngươi . Ðứa trẻ lắng nghe . Yến Thập Tam : - Công tử của ngươi có phải là Hạ Hầu công tử không ? Ðứa trẻ gật đầu . Yến Thập Tam : - Có phải hắn phái ngươi đến đây không ? Ðứa trẻ lại gật đầu . Yến Thập Tam : - Thế thì ngươi có thể về bảo hắn , nếu hắn muốn lấy ba món đồ này Sao không tự đến lấy . Ðứa trẻ không gật đầu nữa , quay đầu chạy về . Khuôn mặt của Hạ Hầu công tử không có phản ứng gì nhưng vợ của hắn lại tiến bước , tướng đi của cô ta Sang trọng mà thanh nhã , giọng nói cũng rất dễ nghe , dịu dàng nói : - Ta là Tiết Khả Nhân , người đứng bên là tướng công của ta Hạ Hầu Tinh . Yến Thập Tam lạnh nhạt : - Thì ra thiếu trang chủ của Hồng vân Cốc . Tiết Khả Nhân : - Hai vị đã nghe tên tuổi của tướng công ta ắt đã biết người là loại người như thế nào . Yến Thập Tam : - Ta không biết . Tiết Khả Nhân : - Người là một thiên tài , không những văn võ Song toàn , tinh thông kiếm pháp càng kýo có ai tránh nổi . Bọn đàn bà dù nể phục chồng đến đâu cũng rất ít khi khen chồng như vcậy trước matự người khác , dù không khen vài câu cũng phải hơi đỏ mặt . Nhưng cô ta lại không đỏ mặt , cả một chút gượng gạo cũng không có , trong đôi mắt mb lệ tràn đầy vẻ ái mộ và tôn kính của cô ta đối với chồng . Yến Thập Tam than thở trong lòng : - Lấy một người đàn bà như thế quả thật là có phước . Tiết Khả Nhân lại tiếp : - Hai vị đương nhiên không muốn động thủ với người như thế chứ ? Yến Thập Tam : - ồ ! Tại Sao ? Tiết Khả Nhân : - Tại vì người không những gia thế hiển hách , bản thân lại quá Siêu diệt , hai vị động thủ chẳng khác gì lấy trứng chọi đá cho nên hau vị hãy .... Yến Thập Tam : - Ngoan ngoãn tự cắt lưỡi , móc mắt ra đứa cho hắn chứ gì ? Tiết Khả Nhân thở dài : - Như vậy tuy hơn bất tiện nhưng ít ra cũng còn hơn bỏ mạng . Yến Thập Tam lại cười , đột nhiên nói : - vì công tử văn võ Song toàn của cô có phải là kẻ câm không ? Tiết Khả Nhân : - Ðương nhiên không phải . Yến Thập Tam : - Thế tại Sao chuyện này hắn không tự nói ra ? Quạ đen lạnh lùng : - Dù hắn là người câm cũng phải có chỗ đánh giấm , tại Sao không tự đến đây đánh ? sắc mặt của Hạ Hầu Tinh mấy lần biến đổi . Yến Thập Tam : - Hắn đã đến đây , chúng ta có thể qua bên kia không ? Quạ đen : - Có thể . Yến Thập Tam : - Ngươi đi hay ta đi ? Quạ đen : - Ngươi . Yến Thập Tam : - Nghe đồn ngẫu đoạn tơ liền , mãn thiên tinh vũ Thiên Xà kiếm của hắn không ngững là thanh bảo kiếm mà còn là thanh quái kiếm . Quạ đen : - Ðúng . Yến Thập Tam : - Nếu hắn chết thanh kiếm Sẽ thuộc về ai ? Quạ đen : - Ngươi . Yến Thập Tam : - Ngươi không muốn thanh kiếm đó Sao ? Quạ đen : - Muốn . Yến Thập Tam : - vậy Sao nhà ngươi không đành ra tay ? Quạ đen : - vì ta làm biếng , giao đấu với con rùa đó , thấy mà phát ghét . Câu nói chưa dứt thì Hạ Hầu Tinh đã đến trước mặt hắn , bản mặt Sắc xanh lạnh lùng nói : - Nhưng kẻ ta tìm lại là ngươi . Quạ đen : - vậy thì hãy mau rút kiếm . Hạ Hầu Tinh đá rút kiếm ngẫu đoạn tơ liền , mãn thiên tinh vũ Thiên Xà kiếm . Ðó là một thanh quái kiếm . Hắn rung tay , thanh kiếm thực Sự như hóa thành trăm ngàn con ngân xà , hóa thành mãn thiên tinh vũ . Thanh kiếm giống như nát vụn thành hàng trăm mảnh , mỗi mảnh đều nhằm đến chỗ yếu - chỗ yếu của Quạ đen . Quạ đen biết bay nhưng đã bay không nổi nữa liền xoay mình . Một đạo kiếm quang bay ra bảo vệ thanh thể . vừa nghe một tiếng " Crắc " , trăm ngàn mảnh kiếm vụt đâm ngay vào yết hầu của hắn . Thanh kiếm có gắn một cơ quan đặc biệt tinh xảo . Khả phân khả hợp thành một thanh kiếm , chia thành hàng trăm manh ám khí liên hệ nhau bằng một Sợi tơ bạc . Lúc rút ngắn tơ bạc cơ quan tự động biến thành một thanh kiếm .Yến Thập Tam thở dài : - Trận này nên để dành cho tôi , thanh kiếm này tôi cũng muón lấy . Ðột nhiên một loạt âm thanh " tưng , tưng " như mưa vỗ trên vách ngọc rớt xuống bàn . Trong tích tắc Quạ đen đã đâm ra bảy bảy bốn mươi chín kiếm , mỗi kiếm đều trúng vào một mảnh vụn của Thiên Xà kiếm . Thiên Xà kiếm uyển chuyển mềm mại như một cây roi dài màu bạc lóng lánh . Thanh kiếm của Quạ đen đã cuộn lấy mũi ra . Hạ Hầu Tinh biến Sắc xoay mình bay lên , mũi ra cũng chuyển động theo thân hình của hắn . Một tiếng " crắc " lại vang lên hợp thành một thanh kiếm . Yến Thập Tam liền nói : - Trận này các ngươi chưa phân thắng bại , bây giờ đến lượt ta . Hạ Hầu Tinh lạnh lùng cười , ánh mắt nhìn tứ phía lại biến Sắc , khuôn mặt thay đổi còn tệ hơn lúc này . vì đột nhiên hắn phát hiện thiếu một người . Ðứa trẻ nằm dưới đấy , hình như đã bị điểm huyệt . Tiết Khả Nhân ở đâu không thấy . Hạ Hầu Tinh lấy chân đá giải huyệt cho đứa bé , lớn tiếng quát : - Kẻ nào ra tay ? sắc mặt của đứa trẻ trắng bệch trả lời : - Là ... là phu nhân . Hạ Hầu Tinh : - Phu nhân đâu ? Ðứa trẻ : - Phu nhân đã đi rồi ? Ðứa trẻ con ngồi dưới đất khóc . Hạ Hầu Tinh đã đuổi heo . Yến Thập Tam và Quạ đen không hề đuổi theo . vợ của một người đột nhiên bỏ đi , trong lòng hắn có cảm nghĩ gì họ cũng thừa biết . Nhưng mà họ nằm mơ cũng không nghĩ được rằng một người đàn bà ôn nhu hiền thục như vậy kính phúc chông như vậy lại đột nhiên bỏ đi lúc chồng mình đang giao đấu với kẻ khác . xem họ quả là đôi trai tài gái Sắc trởi Sinh gia ngẫu , cả Yến Thập Tam cũng rất hâm mộ . Tại Sao nàng bỏ đi ? Ðột nhiên Yến Thập Tam cảm thấy rất bi ai nhưng tuyệt nhiên không phải vì mình , càng không phải vị công tử ấy . Hắn bi ai vì con người , loài người . Ai biết được loài người có bao nhiêu việc không như ý , không hạnh phúc , không vui vẻ , lại tiềm ẩn trong như ý , hạnh phúc , vui vẻ ? Có ai mà biết được ? Ðứa trẻ ngồi khóc dưới đất đã bỏ đi rồi , một đứa trẻ khác nhỏ hơn chạy lại tươi cười chạy đến . Nói chạy không nhanh nhưng chớp mắt đã đến trước mặt Yến Thập Tam và Quạ đen . Nó nhiều lắm chỉ khoảng bảy , tám tuổi . Một dứa trẻ tám tuổi mà khinh công giỏi như vậy thì quả có ai tin được . Nhưng Yến Thập Tam và Quạ đen không thể không tin bởi họ đã thấy tânh mắt . Ðứa trẻ đang nhìn họ cười , nụ cười rất đáng yêu . Bình thường Quạ đen không thích trẻ con . Hắn luôn nghĩ rằng trẻ con thì như con mèo , con chó vậy , đàn ôngchỉ cần nhìn thấy thì nên tránh xa ra nhưng lần này hắn lại không né tránh mà lại còn hỏi : - Ngươi tên gì ? Ðứa trẻ : - Tôi là " Ðứa Ðáng Ghét " . Quạ đen : - Ngươi rõ ràng không đáng ghét chút nào cả , tại Sao mang tên Ðứa Ðáng Ghét ? Ðứa Ðáng Ghét : - Ngươi rõ là con người Sao lại mang tên Quạ đen ? Quạ đen muốn cười nhưng lại khôngcười . Quạ đen đúng là ai cũng ghét . Trên thế gian này mấy ai thích nghe những lưòi nói thẳng thắng ? Yến Thập Tam : - Ngươi biết tên hắn là Quạ đen Sao ? Ðứa Ðáng Ghét : - Nói nhảm . Ðúng là nói nhảm , Ðứa Ðáng Ghét không biết tên hắn là Quạ đen Sao gọi hắn là Quạ đen ? Ðứa Ðáng Ghét tiếp : - Ta không những biết hắn là Quạ đen màcòn biết ngươi là Yến Thập Tam taị vì trước đây có người tên là Yến Thất , lại có người tên là Yến Ngũ , ngươi cảm thấy mạnh hơn So với hai người kia cộng lại cho nên ngươi đặt tên là Yến Thập Tam . Yến Thập Tam ngạc nhiên . Ðó đúng là ý của hắn cũng là bí mật của hắn. Hắn không hiểu nổi tại Sao Ðứa Ðáng Ghét lại biết được . Ðứa Ðáng Ghét : - Thật ra thì ta cũng không biết ngươi thứ mấy . việc này ta chỉ nghe chị ta kể lại . Yến Thập Tam : - Chị ngươi không có tên Sao ? Ðứa Ðáng Ghét : - sao lại không ? Yến Thập Tam : - Cô nàng tên gì ? Ðứa Ðáng Ghét : - Bộ ngươi câm Sao . Yến Thập Tam lắc đầu . Ðứa Ðáng Ghét : - Bộ ngươi què Sao ? Yến Thập Tam cúi đầu xuống , hình như cũng muốn xem đôi chân mình có hay không . Ðứa Ðáng Ghét : - Ngươi không câm cũng chẳng quà Sao không tự hỏi chi ta đi ? Yến Thập Tam cười : - Tại vì ta không phải kẻ mù , ta còn thấy được . Ðứa Ðáng Ghét : - Ngươi thấy gì ? Yến Thập Tam chỉ Sợi lụa xanh trên cành cây nói : - sợi lục đó là do ngươi thắt lên đương nhiên ngươi cũng hiểu hàm ý trong đó . Ðứa Ðáng Ghét : - Hàm ý rằng , vùng đất này là của chúng ta , không phải kẻ câm vào đó cũng thành câm , có chân vào đó cũng thành què . |
#4
|
||||
|
||||
![]() Hồi 4
Yến Thập Tam không tranh cãi , cũng không muốn tranh cãi . Ðây là quy tắc của võ lâm tứ đại thế gia , người giang hộ thừa nhận . Nếu không phải có thâm thù đại hận , không ai muốn xâm phạm quy tắc này . Người Sống trong giang hồ ít nhiều cũng phải tuân thủ một Số quy tắc trên giang hồ . Yến Thập Tam cũng không ngoại lệ . Ðứa Ðáng Ghét : - Bây giờ ngươi muốn không vào cũng không xong . Yến Thập Tam : - Tại Sao ? Ðứa Ðáng Ghét : - Tại vì chị ta bảo ta đến gọi ngươi vào trong . Trong rừng yên tĩnh mà trầm lắng , ngay cả một bước chân đạp trên lá cũng phát ra âm thanh dịu dàng . Càng vào Sâu Sắc thu càng nồng . Quạ đen không cùng đi với Yến Thập Tam . - Tại vì chị ta muốn gặp một mình hắn . - Tại Sao nàng muốn gặp hắn ? Một mình hắn . Hắn đã đứng trước mặt nàng . Dưới cây cổ thụ , lá đã úa vàng , phủ một tấm chiếu mới , có một cây đàn , một lư hương , một bình rượu . Hiển nhiên là Hạ Hầu Tinh để lại lúc hắn rởi khỏi đây , hình như rất hấp tấp . Không lẽ hắn bị đuổi đi , bị người đàn bà ngồi dưới gốc cây cổ thụ đuổi đi Sao ? Nàng xem ra không những u uất mà còn mềm yếu hình như không hieuer nổi một chút đả kích - dù rất nhỏ . Yến Thập Tam đã bước tới nhẹ nhàng bước tới nhưng Sợ kinh động đến nàng . Nhưng nàng đã ngước đầu lên , đôi mắt long lanh đang nhìn hắn , hỏi : - Ngươi là Ðoạt Mệnh Thập Tam Kiếm ? Yến Thập Tam gật đầu : - Cô nương từ Thuý vân Phong ? Hắn nhận ra Sợi lau xanh ở bên ngoài đúng là tiêu hiệu của Thuý vân Phong Lục Thuỷ Hồ . Không ngờ nàng lại lắc đầu . Yến Thập Tam thật không ngờ không phải là người của Thuý vân Phong Sao lại dùng tiêu hiệu của Thuý vân Phong ? - Ta đến từ Giang Nam Thất Tinh Ðường . Giọng nói của nàng nhỏ nhẹ nhu nhược . - Ta là Mộ Dung Thu Ðịch . Yến Thập Tam càng hoảng Sợ . Giang Nam Thất Tinh đường cũng là một trong Tứ Ðại Thế Gia trong võ lâm . Mộ Dung Thu Ðịch không những là người đẹp nổi tiếng trong giang hồ mà còn là thiếu nữ nổi tiếng .vì để chăm Sóc cha mẹ hay bệnh hoạn , nàng đã cự tuyệt vô Số lần cầu thân , cũng hy Sinh những năm tháng đẹp đẽ nhất của cuộc đời nàng . Tại Sao bây giờ nàng bỗng xuất hiện ở đây ? Không nhẽ chủ nhân của Thất Tinh Ðường Giang Nam Ðại Hiệp Mộ Dung đã tạ thế ? Tiếng tăm của Thất Tinh Ðường cũng ngang hàng với Thuý vân Phong tại Sao nàng lại dùng tiêu hiệu của kẻ khác ? Mộ Dung Thu Ðịch biết hắn đang nghĩ gì , đột nhiên nói : - Phụ thân của ta chưa chết , tuy rằng ông ta hay bịnh trong năm bảy lần , còn chưa chết được . Yến Thập Tam thở ra : - Cầu mong ông ta được khỏe mạnh , Sống thêm vài năm nữa . Hắn nói thực lòng . Mộ Dung Chính quả nhiên là một người chính trực nghĩa hiệp , loại người này rất hiếm trên giang hồ . Mộ Dung Thu Ðịch : - Lần này ta đến đây là giấu phụ thân ta mà trốn ra . Yến Thập Tam : - Tại Sao ? Hắn chưa dứt câu . Mộ Dung Thu Ðịch : - vì ta muốn giết một người . Trong đôi mắt u uất của nàng bỗng lộ vẻ bi thương vẻ oán hận . Nàng nhất định rất hận người này ? Người này là ai ? Yến Thập Tam không dám hỏi , cũng không muốn hỏi . Hắn không muốn dính dáng đến việc của võ Lâm Tứ Ðại Thế Gia . Mộ Dung Thu Ðịch như đang hướng tầm nhìn về khoảng xa xôi , người cũng như ở khoảng xa xôi , một hồi lâu từ từ tiếp : - Các ngươi hẳn biết ta là một thiếu tử ? Yến Thập Tam thừa nhận . Mộ Dung Thu Ðịch : - Trong bảy năm qua , ta đã cực tuyệt bốn mươi ba người đến cầu thân .Ðủ tư cách dể đến Thất tinh Ðường để cầu thân đương nhiên đều là danh môn đệ tûrt rong giang hồ . Mộ Dung Thu Ðịch : - Ngươi có biết Sao ta lại cực tuyệt họ ? Yến Thập Tam : - Tại vì nàng không nỡ rời xa lệnh tôn . Mộ Dung Thu Ðịch : - Ngươi đã lầm . Yến Thập Tam : - ồ ? Mộ Dung Thu Ðịch : - Ta không phải là thiếu nữ như ngươi tưởng tượng , ta ... ta ... Nàng bỗng nhiên dùng Sức nắm chặt tay mình nói : - Ta chẳng qua là một tên lừa gạt không kẻ khác mà ta còn lừa chính mình . Yến Thập Tam chưng hửn . Hắn không dám nhìn nàng , đôi mắt đã hoen đỏ , nước mắt Sắp tuôn ra . Hắn không muốn nhiòn đàn bà khóc , cũng không muốn biết nguyên nhân rơi lệ của đàn bà . Nhưng rất tiếc nàng đã nói : - Ta cự tuyệt cầu thân của kẻ khác chỉ vì ta luôn chờ đợi hắn đến cầu thân . Hắn là ai ? Có phải là người nàng muốn giết không ? Nước mắt của Mộ Dung Thu Ðịch đã tuôn ra : - Hắn hứa với ta nhất định hắn Sẽ đến , hắn hứa với ta nhiều lần như thế . Nhưng mà hắn không đến . Một kẻ đàn ông vô tình lấy hôn nhân làm mồi lừa gạt một thiếu nữ đa tình . Ðây không phải là bi kịch của mình nàng . Từ cổ chí kim , những i kịch như thế đã xảy ra không biết bao nhiêu lần , cho đến bây gioûÑl úc nào cũng có thể xảy ra . Nhưng Yến Thập Tam không vì nàng mà bi thương . Bởi vì khi bi kichhà xảy ra trên chính bản thân mình mới là bi kịch chân chính . bi kịch của một kẻ khác rất khó làm động lòng loại người như Yến Thập Tam . Mộ Dung Thu Ðịch : - Ta quen hắn năm mười Sáu tuổi . Hắn nói với ta đợi hắn bảy năm . Bảy năm ! Những năm tháng dài dằng dặc . Từ mười Sáu đến hai ba , những năm tháng đẹp đẽ biết bao của một cuộc đời thiếu nữ . Lúc hắn muốn nàng chờ đợi bảy năm thì đã là lừa gạt nàng . Hắn nghĩ rằng nàng nhất định không thể chờ lâu thế vậy , nghĩ rằng bảy năm Sau nàng quên hắn . Yến Thập Tam là đàn ông , đương nhiên hiểu rõ trái tim của đàn ông . Nhưng hắn không nói ra , hắn thấy được bảy năm dài dằng dâng đối với nàng là biết bao dầy vò của Sự đau khổ , biết bao chua xót của Sự chịu đựng . Mộ Dung Thu Ðịch : - Ðứa trẻ ngươi thấy lúc này không phải là em ta . Yến Thập Tam : - Không phải ? Mộ Dung Thu Ðịch : - Nó là con của ta , là con riêng của ta với hắn . Yến Thập Tam chưng hửng . Bây giờ hắn đã hiểu tại Sao nàng phải đợi hắn bảy năm , tại Sao rất thù ghét người đó , bây giờ ngay cả hắn cũng vì nàng mà bi thương . Bỗng nhiên giọng nói của nàng trở nên lạnh lùng , đôi mắt uất bỗng trở nên Sắc như lưỡi dao . Nàng lạnh lùng nói tiếp : - Ta muốn ngươi giết một người dùm ta . Yến Thập Tam : - Là người đó à ? Mộ Dung Thu Ðịch : - Ðúng . Yến Thập Tam : - Ta chỉ giết hai loại người . Mộ Dung Thu Ðịch : - Kẻ thù của ngươi ? Yến Thập Tam gật đầu : - Còn một loại là kẻ muốn giết ta . Hắn từ tốn tiếp : - Cho nên ta hy vọng ngươi hiểu một việc . Mộ Dung Thu Ðịch : - Ngươi cứ nói . Yến Thập Tam : - Nếu ngươi nhất địn phải đi giết một người thì nhất định phải tự mình ra tay , cái nút mình thắt nhất định phải tự mình mở ra mới được . Mộ Dung Thu Ðịch : - Nhưng ta không thể đi . Yến Thập Tam : - Tại Sao ? Mộ Dung Thu Ðịch : - Tai vì ... tại vì ... tại vì ta không muốn gặp hắn . Yến Thập Tam : - Có phải vì nàng Sợ lúc gặp hắn lại không nỡ ra tay ? Hai tay của Mộ Dung Thu Ðịch nắm chặt . Yến Thập Tam thở dài : - Nếu là không nỡ thì hà cớ phải giết hắn ? Mộ Dung Thu Ðịch nhìn hắn đột nhiên nói : - Ta cũng hy vọng ngươi hiểu ra một việc . Nàng nói tiếp : - Ta nhatá định phải giết copn người này , nhất định ngươi ra tay . Yến Thập Tam : - Tại Sao ? Mộ Dung Thu Ðịch : - Tại vì hắn là Tạ Hiểu Phong . Yến Thập Tam biến Sắc : - Tạ Hiểu Phong của Lục Thuỷ Hồ ? Mộ Dung Thu Ðịch : - Chính phải . *** Thuỷ vân Phong Lục tHỷ Hồ , Thần Kiếm sơn Trang . Trong đại Sảnh của Sơn trang có motọ bức hoành phi rất lớn , trên đó chỉ có năm chữ vàng " Thiên hạ đệ nhất kiếm " . Ðó không phải tự họ khoe khoang mà Sau cuộc luận kiếm ở tuyệt :Dnh Hoa sơn của những kiếm khách nổi danh trong giang hồ nhiều năm qua trước , mỗi ngươi đem ra một lượng vàng gom lại tác thành năm chữ vàng để tặng Tạ Thiên . Tạ Thiên là chủ nhất đời thứ nhất của Thần Kiếm sơn Trang . Ðó là việc rất lâu về trước , chữ vàng trên bức hoàng phi vẫn Sáng lạn :Di loà nhưng danh tiếng của " Thiên Hạ đệ NHất Kiếm " lại không còn nữa . Gần trăm năm trở lại , các danh kiếm trong giang hồ không có ai được công nhận là " Thiên Hạ Ðệ Nhất Kiếm " . ánh Sáng của Thần Kiếm sơn Trang cũng từ chỗ :Di lạn trở nên bình thường cho đến đời này . Tại đời này Thần Kiến sơn Trang lạicó một người xuất chúng tuyệt diệu kinh tài , thiên hạ trí dũng . Mười ba năm trước đây , người này đã đánh bại Hoa sơn môn hạ đệ nhất kiếm khách Hoa Ngọc Khôn . Lúc đó hắn mới mười ba tuổi . Lúc hắn Sinh ra hình như mang theo tất cả chúc phúc và vinh Sủng của chu thần trên trời . sau khi hắn ra đời , những quang vinh và Sủng ái hắn được không ai Sánh nổi với hắn . Hắn là tử được công nhận trong võ lâm mà cũng là kiếm khách cái thế . Hắn thông minh anh tuấn , Sức khỏ cường tráng lại là người tránh trực nghĩa hiệp . Trong đời hắn không ai có thể tìm được một khuyết điểm , một vết nhơ . Hắn chính là Tam gia ở Thần Kiếm sơn Trang . Hắn chính là Tạ Hiểu Phong . *** Trong rừng càng yên tĩnh , trong không khí khô khan mát mẻ tràn ngập mùi hương của cỏ cây . Nhưng Yến Thập Tam hình như hoàn toàn không có cảm giác khi nghe được cái tên này , hắn đã ngừng hơi thở . Một hồi lâu , hắn mới từ từ thở ra : - Ta biết hắn . Mộ Dung Thu Ðịch : - Ngươi đương nhiên phải biết , giữa các ngươi còn có cái hẹn của tử thần . Yến Thập Tam : - Quả thật là có hẹn với nhau . Mộ Dung Thu Ðịch : - Ngươi Sẽ đến gặp hanứ chứ ? Yến Thập Tam : - đương nhiên . Mộ Dung Thu Ðịch : - Cái hẹn này chỉ Sợ là cái hẹn cuối cùng của ngươi . Yến Thập Tam : - ồ ! Mộ Dung Thu Ðịch : - Ta đã xem qua kiếm pháp của nhà ngươi , ngươi tuyệt nhiên không phải là đối thủ của hắn . Yến Thập Tam : - Nàng đã biết như vậy Sao lại còn muốn ta đi giết hắn ? Mộ Dung Thu Ðịch : - Tại vì ngươi đã gặp được ta . Yến Thập Tam : - Nnàg ? Mộ Dung Thu Ðịch : - Kiếm pháp của hắn chu toàn tự nhiên , dường như đã vượt qua giới hạn tột :Dnhcủa việc dùng kiếm . Yến Thập Tam than thở : - Hắn quả là một thiên tài , ta cũng có lần từng xem hắn ra tay . Mộ Dung Thu Ðịch : - Ngươi cũng đã biết chỗ hở trong kiếm pháp của hắn Sao ? Yến Thập Tam : - Kiếm pháp của hắn không có Sơ hở , tuyệt nhiên không . Mộ Dung Thu Ðịch : - Có . Yến Thập Tam : - Có thật Sao ? Mộ Dung Thu Ðịch : - Ðương nhiên có , chỉ có motọ điểm . Yến Thập Tam : - Nàng biết ? Mộ Dung Thu Ðịch : - Chỉ có ta mới biết . ánh mắt Yến Thập Tam Sáng lên . Hắn tin rằng nàng không nói dối . Nếu trên đời này có một người biết được chỗ hở trong kiếm pháp của Tam Thiếu Gia thì nhất định phải là nàng . vì họ đã từng yêu nhau , tâm linh của họ đương nhiên hoàn toàn tương thân . Chỉ có người thật Sự yêu nhau với hắn mới biết được bí mật của hắn . Ðối với một kiếmk hách thiên hạ vô địch , chỗ hở trong kiếm pháp của haûnS Sẽ là bí mật lớn nhất của hắn . Yến Thập Tam không những ánh mắt phát Sáng mà tom càng đập nhanh hơn . Hắn cũng đã đem Sinh mạng và tình yêu của hắn hoànt oàn hiên dângh cho thanh kiếm của hắn . đây không phải là Sự hiến dâng vĩ đại mà còn là Sự hi Sinh gian khổ chước tuyệt . sự hi Sinh này không phải hoàn toàn không có giá trị . ánh Sáng huy hoàng trong khoảnh khắc của người chiến thắng cũng đủ chiếu Sáng cuộc đời hắn . Hắn luyện kiếm với mục đích chiến thắng , không phải chiến bại , tuyệt nhiên không phải .Nếu có cơ hội chiến thắng , ai muốn bỏ lỡ ? Mộ Dung Thu Ðịch nhìn ánh mắt phát Sáng của hắn đương nhiên xem ra được là hắn đã bị thuyết phục liền nói tiếp : - Cho nên trên đời này chỉ có ta là có thể giúp ngươi đánh bại được hắn mà cũng chỉ có ngươi giết hắn dùm ta . Yến Thập Tam : - Táiao chỉ có ta ? Mộ Dung Thu Ðịch : - Tại vì trong Ðoạt Mệnh THập Tam Kiếm có một chiêu chỉ cần thay đổi đôi chút thì có thể đưa hắn tới chỗ chết . Yến Thập Tam : - Ðó là chiêu thứ mấy ? Mộ Dung Thu Ðịch : - Chiêu thứ mười bốn . *** Rõ ràng là Ðoạt Mệnh Thập Tam Kiếm Sao lại có chiêu thứ mười bốn ? Yến Thập Tam hiểu . Ðoạt Mệnh THập Tam Kiếm dù chỉ có mười ba chiêu nhưng lạicó mười bốn cách biến hóa. Cách biến hoaS cuối cùng mứoi là tinh tuý trong chiêu thức , linh hồn trong kiếm pháp . Dù linh hồn không thể nhìn thấy được nhưng không ai lại phủ nhận Sự tồn tại của nó . Mộ Dung Thu Ðịch đột nhiên đứng dậy . Nhìn nàng vẫn mềm yếu như thế nhưng mắt nàng lại phát ra một thứ ánh Sáng như dao cắt . Nàng nhìn Yến Thập Tam nói từng chữ một : - Bây giờ ta đã là Tạ Hiểu Phong . Nói xong bảy chữ này , ánh mắt nàng như biến thành một thứ Sát khí rợn người . Một thứ Sát khí của những cao thủ giết người vô Số . Không lẽ danh ngôn thục nữ mềm yếu nàng cũng từng giết nhiều người , nàng đã từng giết bao nhiêu người ? Yến Thập Tam không hỏi cũng không cần hỏi . Mộ Dung Thu Ðịch chiết một cành cây khô nói : - Ðây là kiếm của ta . Cành cây khô trong tay nàng , con người nàng lại biến đổi , luồng Sát khí Sắc nhọn rợn người , không thể chống đỡ , không những chỉ có ở trong đôi mắt nàng mà đã lan tràn khắp toàn thân từ đâu đến chân . Mộ Dung Thu Ðịch : - Bây giờ ngươi hãy xem , xem thật kb , đây là chỗ duy nhất trong kiếm pháp của hắn . *** Một luồn gió thổi qua , gió bỗng nhiên trở thành buốc mạnh . Người và kiếm của nàng bắt đầucử động , một động tác ratá chậm chạp , rất đẹp đẽ tự nhiên như luồng gió . Những lúc gió thổi đến có ai chống đỡ được và có ai biết gió từ đâu yhôi đến ? Yến Thập Tam co rúm người lại . Kiếm của nàng đã đâm ra một cách chậm chạp , chậm chạp . đâm ra từ một vị trí không thể tưởng tượng , lúc đâm ra bỗng nhiên lại biến một cách không thể tưởng tượng . Nhưng trong lúc biến hóa quả nhiên có một chỗ hở . Lúc cuồng phong càn quét mặt đất không lẽ cũng phải càn quét Sót một vài nơi trong ? Nhưng lúc cuồng phong thổi ra , ai có thể chú ý đến những nơi đó .Yến Thập Tam bỗng phát hiện bàn tay của mình đã thấm mồ hôi lạnh . Ðang lúc đó , động tác của nàng đã chấm dứt . Nàng lạnh lùng nhìn Yến Thập Tam : - Bây giờ nhà ngươi đã xem ra chưa ? Yến Thập Tam gật đầu . Mộ Dung Thu Ðịch : - Ngươi có thể xem ra chỉ vì động tác của ta chậm hơn hai mươi bốn lần So với hắn lúc ra tay . Yến Thập Tam tin tưởng Sự chính xác tuyệt đối trong tính toán của nàng , một cao thủ chân chính đánh giá tốc độ của kiếm pháp phải tuyệt đối chính xác hơn mười lầnchưởng quầy đánh giá giá trị hàng hóa trong tiệm đồ . Mộ Dung Thu Ðịch : - Lúc tư thực Sự ra tay , tuy rằng chậm hơn hắn một chút nhưng chậm không nhiều đâu . Yến Thập Tam không thể không tin . Bây giờ hắn đã phát hiện người đàn bà yếu đuối nhu nhược này là một cao thủ võ lâm hiếm thấy . Mộ Dung Thu Ðịch : - Ta Sắp ra tay đây . Yến Thập Tam : - Ra tay đối phó với ai ? - Ngươi . Yến Thập Tam nhẹ nhàng thở ra : - Nàng muốn xem ta có thể phá chiêu này hay không ? Mộ Dung Thu Ðịch : - Ðúng . Yến Thập Tam : - Nếu ta phá được chiêu này , chẳng lẽ nàng phải chết dưới thanh kiếm của ta . Mộ Dung Thu Ðịch : - Ðiều này không cần ngươi lo . Yến Thập Tam : - Nếu ta không phá được ? Mộ Dung Thu Ðịch : - Thế thì ngươi phải chết . Nàng lạnh lùng tiếp : - Nếu ngươi không phá được chiêu này dù Sống đối với ta cũng không ích lợi gì , buộc ta phải giết ngươi . |
#5
|
||||
|
||||
![]() Hồi 5
Người trầm tư , rừng cây yên lặng . Yến Thập Tam lắng nhìn cành cây khô trong tay nàng . Mộ Dung Thu Ðịch : - sao ngươi còn không rút kiếm ? Yến Thập Tam : - Kiếm đã nằm trong tay ta , lúc nào cũng có thể rút ra . Ðúng không ? Mộ Dung Thu Ðịch : - Ðây chính là kiếm của ta ? Yến Thập Tam : - Không phải . Mộ Dung Thu Ðịch : - Nằm trong tay ta đây chính là lợi khí giết người . Yến Thập Tam : - Ta biết nàng có thể dùng nó giết người nhưng bản thân nó cũng chỉ là cành cây khô thôi . Mộ Dung Thu Ðịch : - Chỉ cần giết được người , cây khô và thanh kiếm có khác gì ? Yến Thập Tam : - Có . Mộ Dung Thu Ðịch : - Ngươi nói . Yến Thập Tam : - Nó có thể giết người nhưng nó chưa từng giết người , thanh kiếm của ta lại khác . Hắn nhẹ nhàng vuốt thanh kiếm : - Thanh kiếm oày đã thep ta mười chín năm đã có Sáu mươi ba người chết dưới thanh kiếm này . - Ta biết ngươi đã giết khá nhiều người . - Ðây chẳng qua là một thanh kiếm rất bình phàm nhưng nó đã uống máu của Sáu mươi ba người , Sáu mươi ba kẻ Sát thủ vô tình , Sáu mươi ba con lợi thủ oan hồn . Hắn vẫn đang vuốt ve thanh kiếm của hắn , từ tốn nói tiếp : - Hiện tại thanh kiếm này hình như đã có mạng Sống khao khát được nếm máu của người khác , khao khát kẻ khác chết dưới mũi kiếm của nó . Mộ Dung Thu Ðịch cười lạnh lùng : - Nó nói với ngươi ? - Không có . - Cảm giác được những gì ? - Chỉ cần nó ra khỏi vỏ thì nhất định phải giết người , có lúc ngay cả ta cũng không thể khống chế được . Hắn đang nói không phải là thần thoại hão huyền . Nếu người cũng có một thanh kiếm như thế , nếu cũng đã từng giết chết Sáu mươi ba người , người nhất định cũng có cảm giác như thế . Một lần nữa , Yến Thập Tam lắng nhìn cầnh cây khô trong tay nàng nói : - Những cành cây khô trong tay nàng lại không có Sinh mạng , không bao giờ khao khát được giết người , bản thân nàng cũng không phải thực Sự muốn giết ta . Hắn ngước đầu lên , lắng nhìn đôi mắt của nàng nói : - Căn bản tại vì nàng cũng không phải là Tạ Hiểu Phong . Ðôi môi của Mộ Dung Thu Ðịch đã trắng bệt . Một chiếc lá rụng xuống , nàng lặng lẽ đứng dậy : - Bây giờ chiếc lá này có phải cũng chết rồi không ? Yến Thập Tam : - Ðúng . - Nhưng lúc nãy còn ở trên cây , nó còn Sống mà . - Chiếc lá này chỉ cần chưa rơi rụng thì phải có Sự Sống . - Mạng Sống của con người chẳng lẽ cũng giống như chiếc lá Sao ? - Ta hiểu rõ ý nàng . Mộ Dung Thu Ðịch : - Ngươi thật Sự hiểu rõ ? Yến Thập Tam : - Nàng vì quá trẻ nhất định đã chịu nhiều đau khổ cho nên tình yêu của nàng đối với hắn tuyệt nhiên không Sánh được với oán hận trong lòng nàng . Mộ Dung Thu Ðịch không phủ nhận . - Cho nên nàng không hề luyến tiếc mạng Sống của chính mình , chỉ cần ta phá được chiêu kiếm này , cho dù nàng có chết dưới thanh kiếm của ta nàng cũng cam tâm tình nguyện . Hắn thở dài nói tiếp : - Nhưng nàng đã lầm . - Ta lầm à ? Yến Thập Tam : - Tại vì cho dù ta có phá được chiêu kiếm này của nàng cũng chưa chắc phá được chiêu kiếm của Tạ Hiểu Phong . Hắn nhìn đôi mắt của nàng : - Tại vì nàng Sử dụng không phải là thanh kiếm giết người , nàng cũng không phải là Tạ Hiểu Phong . Ðôi bàn tay của Mộ Dung Thu Ðịch đột nhiên buông thõng xuống , Sát khí đột nhiên biến mất , nước mắt đã chảy vòng quanh . - Nhưng mà ta hứa với nàng chỉ cần có cơ hội nhất định ta Sẽ giết hắn . Mộ Dung Thu Ðịch lại phấn chấn tinh thần nói : - Ngươi nắm chắc bao nhiêu phần thắng ? Yến Thập Tam cười gượng : - Ðáng lẽ một phần cũng không có . - Còn bây giờ ? - Bây giờ ít ra cũng có bốn , năm phần . - Ngươi đã nghĩ ra cách phá ? Yến Thập Tam đột nhiên cũng chiết một cành cây khô nói : - Nàng xem . Ðộng tác của hắn đơn giản mà chậm chạp nhưng đôi mắt của Mộ Dung Thu Ðịch lại Sáng lên . Nàng biết hắn đã tìm được . Kiếm pháp của Tam Thiếu Gia như một ổ khóa , hắn đã tìm ra chìa để mở . Một chiêu đâm ra , một luồng gió thổi qua . Cành cây khô trong tay Yến Thập Tam đột nhiên thành bột , chớp mắt đã bị gió thổi tiêu tan . Trong tay hắn nếu là một thanh kiếm , chiêu kiếm này đâm ra Sức mạnh Sẽ tới nhường nào . Mộ Dung Thu Ðịch nhẹ nhàng thở ra , từ từ ngồi xuống nói : - Ngươi đi đi . *** Lúc Yến Thập Tam ra khỏi cánh rừng , Ðứa Ðáng Ghét còn đang rong chơi ở bên ngoài . Chỉ có một mình Ðứa Ðáng Ghét . Tay trái cầm một đùi gà , miệng đang cắn một trái lên . Xung quanh không có hàng quán nào , những thứ này không biết từ đâu ra . Yến Thập Tam thấy đứa trẻ này thì rất thích , nghĩ đến thân thế của nó càng cảm thấy đồng tình . Rất may bây giờ đứa trẻ này hình như đã rất biết tự chăm Sóc lấy mình . Ðứa Ðáng Ghét đang trừng trừng nhìn hắn . Yến Thập Tam bước tới vỗ vỗ trên đầu nó nói : - Mau trở về đi , chị ngươi đang chờ ngươi đấy . - Chị ấy chờ ta làm gì ? Yến Thập Tam : - Tại vì ... tại vì nàng quan tấm đến người . - Chị ấy quan tâm đến ta làm gì ? Yến Thập Tam : - Chẳng lẽ ngươi chỉ nghĩ rằng không bao giờ có người quan tâm đến ngươi Sao ? - Không bao giờ , không có ai ca , ta là Ðứa Ðáng Ghét , người ghét ta thì nhiều đấy . Nó cắn một miếng đùi gà , tiếp : - Nhưng chẳng ăn nhằm gì đến ta . Yến Thập Tam nhìn thấy dáng mặt dễ thương của nó , trong lòng bỗng cảm thấy chút xót xa . Xung quanh không một bóng người , hắn lại hỏi : - Bạn của ta đâu rồi ? - Bạn của ngươi ? - Quạ đen . - Trong cánh rừng này không có Quạ đen mà chỉ có chim Sẻ . - Ta nói người đi với ta lúc nãy , hắn tên là Quạ đen . Ðứa Ðáng Ghét chớp chớp mắt : - Ngươi có trả tiền bảo quản cho ta không ? Nhờ ta bảo quản hắn ? - Không có . - Nếu không có Sao ngươi lại hỏi ta ? - Tại vì ... tại vì ta nghĩ rằng ngươi nhất định biết hắn ở đâu . - Ta đưoưng nhiên biết nhưng tại Sao ta lại phải nói với ngươi . Yến Thập Tam cười . Những câu hỏi của đứa trẻ này thật khó trả lời . Ðứa Ðáng Ghét lại cắn một miếng lên nói : - Nhưng ta cũng không phải nhất định không nói với ngươi được . Yến Thập Tam : - Ngươi muốn thế nào mới chịu nói với ta ? - Ngươi muốn hỏi chuyện ít nhiều cũng phải cho ta một chút tiền hỏi chuyện . Yến Thập Tam đã lo rờ túi tiền , rờ cả buổi chẳng có gì cả . - Xem ra nhà ngươi ăn mặc cũng khá đấy , chẳng lẽ trong ruột trống không ? Yến Thập Tam nhăn nhó : - Tại vì chưa bao giờ có ai đòi tiền hỏi chuyện với ta . - Thật khó mà ép được dầu từ gỗ , cũng tại ta xui xẻo thôi , nhờ ngươi viết cho ca giấy nợ đi . - Giấy nợ ? - Ngươi muốn hỏi chuyện thì phải trả tiền hỏi chuyện , bây giờ ngươi không có tiền thì mai mốt cũng Sẽ có . - ở đây không có giấy viết , làm Sao viết giấy nợ ? - Ngươi lấy kiếm gọt một miêngcây rồi dùng kiếm viết lên ở cây đó . - Ngươi nghĩ cũng khá chu đáo đấy . Hắn đành phải viết . - viết nợ bao nhiêu đây ? - Một Số cũng là viết mười Số cũng là viết , dù Sao cũng là giấy nợ , viết nhiều chút đi . Cặp mắt nó láo liếc : - Ngươi viết đại cho ta một vạn lượng đi . Yến Thập Tam nhìn hắn rất tỉ mỉ , trên dưới nhìn mấy lượt . Một đứa nhỏ bẩy tuổi , vừa mở miệng đã đòi một vạn lượng , nếu nó lớn thì chănghr biết đòi bao nhiêu . - Ta biết bây giờ ngươi đang nghĩgì , bây giờ ta đã biết làm tiền , nếu lớn hơn thật khó hình dung . - Tại Sao ngươi biết những gì ta đang nghĩ ? - Tại vì những câu hỏi này đã có nhiều người hỏi ta . - Ngươi trả lời ra Sao ? - Bây giờta đã biết làm tiền , lớn lên đương nhiên Sẽ thành phú ông , đơn giản thế mà ngươi cũng không biết . Yến Thập Tam cười , đứa trẻ này thật biết chăm Sóc cho mình . Một đứa trẻ không có người chăm Sóc mà ngay cả mình cũng không biết tự chăm Sóc cho mình , nó thật Sự là khốn khổ . Cho nên trong giấy nợ , Yến Thập Tam không viết một vạn lượng mà là namư vạn lượng . Ðứa Ðáng Ghét cũngcười theo : - Ðòi một vạn , cho năm vạn , xem ra ngươi tuy nghèo nhưng ra tay cũng khá hào phóng . - Nếu thấy có lý thì ngươ ihãy nhớk b trong lòng , nếu ngươi không muốn nghèo thì không nên ra tay hào phóng , càng không nên phung phí tiền . - Có tiền mà không phung phí khác nào không có tiền . Yến Thập Tam lại cười . Hắn thất SÃư thấy thích đứa trẻ này nhưng hắn không nghĩ đến một điểm : Hắn cũng rất muốn đi giết cha đứa trẻ này . Thất Sự là rất muốn . *** Ðây chính là giang hồ . Cách nghĩ của người giang hồ luôn làmcho người ta khó hiểu . Tờ giấy nợ năm vạn lượng chắc chắn Sẽ lấy được tiền . Ðứa Ðáng Ghét lại nhét đại vào túi , xem nó như một tờ giấy vụn . Yến Thập Tam : - Bây giờ tuy ta chưa có tiền nhưng lúc nào ta cũng Sẽ có tiền . - Ta biết , nếu không ta đâu có nhận giấy nợ của ngươi . - Bất cứ lúc nào ngươi gặp ta cũng có thể đòi tiền . - Ta biết . - Cho nên ngươi phải cất kb tờ giấy nợ này để không đánh mất . - Lỡ đánh mất thì hên cho ngươi , xui cho ta nhưng cũng không hề hấn gì . Hắn lại chớp mắt tiếp : - Cũng giống như nếu ngươi chết đi thì xui cho ta , loại người như ngươi lycú nàocũng có thể chết được . Yến Thập Tam cười to : - Người trong giang hồ giống như lá rơi trong gió , phù du trong nước . Chờ hắn cười xong , Ðứa Ðáng Ghét mới nói : - Bạn của ngươi bây giờ đang ở đàng Sau ngọn đồi phía trước . - Hắn ở đó làm gì ? - Hình như ddang giao đấu với ai . - Giao đấy ? Giao đấu với ai ? - Hình như là tên tiểu tử tên ... cái gì Băng . Là Tào Băng ? Không lẽ luôn theo dõi họ . Thế thì tại Sao bây giờ họ tiêu xài đều đều do hắn trả tiền ? Thế thì tại Sao bây giờ hắn lại giao đấu với Quạ đen ? Yến Thập Tam không lo cho Quạ đen , hắn biết Tào Băng tuyệt không phải là đối thủ của Quạ đen . Nhưng hắn đã nhầm . *** ở đằng Sau ngọn đồi , màu cỏ đã úa nhưng màu máu vẫn còn tươi . Là máu của Quạ đen . Quạ đen đã ngã xuống , ngã trên ngọn đồi , máu nhuộm đỏ cá cỏ úa và nhuộm đỏ áo của hắn Máu từ giữa xương dưới yết hầu của hắn chảy ra , cách yết hầu hắn chỉ có ba tấc . Cũng vì cách ba tấc cho nên hắn còn Sống . Ai làm hắn bị thương ? Yến Thập Tam xông lại : - Là Tào Băng ? Quạ đen gật đầu . Yến Thập Tam hoảng Sợ nhìn hắn : - Có phải ngươi cố ý nhường hắn không ? Quạ đen lắc đầu . Yến Thập Tam càng hoảng Sợ . Ðây rõ ràng là Sự thật nhưng hắn không thể nào tin được . Quạ đen cười đau khổ : - Ta biết ngươi không tin nhưng ngay cả chính ta còn không tin , ta từng xem qua hắn ra tay . Yến Thập Tam : - Nhưng ngươi ... - Ta nghĩ rằng hắn chắc chắn Sẽ ngã xuống trong ba chiêu , chắc chắn như thế . - Nhưng bây giờ người ngã xuống là ngươi . - Cũng chỉ vì ta đã lầm . - Lầm ở điểm nào ? - Ta đã từng xem hắn ra tay , những biến hóa trong kiếm pháp của hắn ta cũng biết rõ , kiếm pháp của Ðiểm sương phái không thể nào đụng đến Sợ tóc của ta . - Hắn không Sử dụng Ðiểm sương kiếm pháp ? - Không . - Hắn Sử dụng kiếm pháp gì ? - Không biết . - Nhưng ngay cả ngươi cũng nhìn không ra hay Sao ? - Biến hóa của chiêu thức chẳng những ta nhìn không ra , càng không ngờ đến . - Chiêu thức đó hắn chỉ xuất thủ một chiêu thì ngươi đã bị thương như thế nào ? - Nếu là ngươi thì kết quả cũng thế thôi . Hắn bỗng thở thật dài : - Ðến bây giờ ta vẫn còn nghĩ không ai có thể tiếp được chiêu đó . Yến Thập Tam không nói nhưng tay hắn đã bắt đầu cử động . |
#6
|
||||
|
||||
![]() Hồi 6
Một động tác thật chậm chạp , thật hoa mỹ , tự nhiên như gió thoảng . Rồi thanh kiếm của hắn từ từ đâm tới xuất phát từ một chỗ không thể ngờ , Sau đó lại biến hoá không thể ngờ . Quạ đen hoảng Sợ nhìn hắn , bỗng lớn tiếng : - Không Sai , hắn đã Sử dụng chiêu này . *** Cỏ đã úa vàng , máu cũng đã khô . Yến Thập Tam âm thầm ngồi xuống , đối diện với Quạ đen . Quạ đen không nhịn được hỏi : - sao ngươi biết được chiêu này ? - Bởi vì hắn chỉ Sử dụng chiêu này mới đả thương được ngươi . - Ðó không phải là Ðiểm sương kiếm pháp cũng không phải là kiếm pháp của ngươi . - Ðương nhiên không phải . - vậy chiêu đó của ai ? - Ðáng lẽ ngươi phải đoán được . Là của Tam Thiếu gia . - Ngoài hắn ra đâu còn ai ? - ít ra còn có ngươi , còn có Tào Băng . Yến Thập Tam cười . Hắn không ngờ Tào Băng lại học lén được chiêu này , lúc đo họ đang quá tập trung không hề chú ý đến trong rừng có kẻ khác . Hắn càng không ngời Tào Băng lấy Quạ đen để thử Sức . Hắn chỉ nghĩ đến một việc . Người kế tiếp mà Tào Băng Sẽ tìm nhất định phải là Tạ Hiểu Phong , Tam thiếu gia , Tạ Hiểu Phong của Thần Kiếm sơn Trang . *** Yến Thập Tam đã gặp ai ở trong rừng , Sao họ lại học được kiếm pháp của Tam thiếu gia ? Những việc này Quạ đen đều không hỏi , hắn rất khó hiểu rõ con người của Yến Thập Tam . - Người muốn đến Thần Kiếm sơn Trang thì hãy mau đi đi , ta ở lại . Yến Thập Tam quả là muốn đi , Tào Băng đã học lén được chiêu kiếm của Tam thiếu gia thì đương nhiên cũng học lén được chiêu phá giải của hắn . Hắn thật Sự không muốn kẻ khác dùng kiếm pháp của hắn để phá giải kiếm pháp của Tam thiếu gia , đó cũng là vinh dự và quyền lợi của hắn . Cho dù không pháp được chiêu kiếm đó , kẻ chết cũng nên là hắn . - Nhưng ngươi đã bị thương một mình ở lại đây . Hắn không thể không lo lắng cho Quạ đen . Quạ đen là một loài chim không được người ta hoan nghinh . Người muốn giết Quạ đen nhất định không ít . Nhưng Quạ đen lại cười lạnh nhạt : - Ngươi yêm tâm , ta không chết đâu . Người đáng lo lắng chính là ngươi đấy. - Chính ta . - Từ đây đến Lục Thuỷ Hồ không xa lắm , trên đường đi Sẽ không có ai trả tiền dùm ngươi đâu . Tào Băng nhất định đã kiếm được một chỗ xe ngựa thoải mái và nhanh nhất , nhất định đi con đường ngắn nhất . Một người hai túi rỗng chạy bằng hai chân để Thần Kiếm sơn Trang , người bại trận duy nhất chỉ có mình hắn thôi . Quạ đen : - Trừ phi ngươi có may mắn đặc biệt , Sắp gặp được một người giàu có cưỡi một con ngựa nhanh , cướp tiền của hắn trước rồi đoạt luôn con ngựa của hắn . - Ngươi yên tâm những việc này ta không làm được đâu . Quạ đen cũng cười . Bỗng nhiên hai người đồng thời đưa tay ra , nắm chặt lại . Quạ đen : - Ngươi đi nhanh , chỉ cần ngươi không chết , ta đảm bảo nhất định ngươi Sẽ gặp lại ta . - Nếu ta chết , nhất định ta Sẽ nhờ người khác đem tặng ngươi thanh kiếm của ta . - Ngươi đừng nói một người Sắp chết nhất định Sẽ gặp may mắn . - Ðúng . - Xem ra may mắn của ngươi đến rồi . *** Một chiếc xe ngựa chạy đến . Khoãi mã khinh xa , chạy rất nhanh . Họ vừa nghe tiếng ngựa hí thì đã thấy xe ngựa xuất hiện ở ngọn đồi . Quạ đen : - Những việc này nhất định ngươi làm được . Yến Thập Tam cười : - Ðươnmg nhiên . Miệng hắn nói thế nhưng lúc thất Sự làm việc này hắn lại ngớ ra . Hắn thật Sự không biết phải ra tay thế nào . Hắn bỗng phát hiện muốn làm một tên cướp cũng không dễ dàng như trong tưởng tượng . Xemchừng chiếc xe ngựa đã lướt qua bên mình của họ . Hắn còn không biết ra tay thế nào . Quạ đen nhíu mày : - Dịp may không đến với ta hai lần đâu . - Ta ... Hắn chưa dứt câu đột nhiên xe ngựa ngừng trước mặt họ . Hắn không hề ra tay , xe ngựa lại tự động ngừng lại . Trong xe có giọng nói khô khan mà lạ : - Muốn gấp rút lên đường thì hãy mau lên xa . Quạ đen nhìn Yến Thập Tam , Yến Thập Tam cũng nhìn Quạ đen . Quạ đen : - Ngươi gặp nhiều may mắn , chưa chắc đã Sắp chết . Yến Thập Tam cười to . Cửa xe đã mở , hắn nhảy vội lên , vẫy tay cười lớn : - Chỉ cần ta không chết , ta bảo đảm ngươi nhất định cũng Sẽ gặp lại ta cho dù ngươi không muốn cũng không được . *** Người trong xe là ai ? Khinh xa khoái mã . Trong xe Sạch Sẽ thoải mãi , chỉ có một người mặc một chiếc thụng đen rộng lớn , khăn đen trùm đầu , còn che cả mặt . Yến Thập Tam ngồi đối diện với người đó , chỉ hỏi một câu : - Ngươi có thể gấp rút đưa ta đến Thuý vân Phong Lục Thuỷ Hồ không ? - Ðược . Nghe được tiếng này , Yến Thập Tam nhích lại . Ðãng lẽ hắn còn nhiều việc phải hỏi nhưng hắn không hề lên tiếng . Hắn không phải là một người hiếu kỳ . Người áo đen lại tỏ ra có một chút hiếu kỳ , một cặp mắt lộ ra Sau chiếc khăn đen đang trừng nhìn hắn , một cặp mắt rất Sáng . *** Xe bngựa chạy rất nhanh , Yến Thập Tam luôn nhắm mắt , không biết có ngủ không . Hắn không có ngủ vì người áo đen lấy từ trên xe ra một bình rượu , lúc bắt đầu uống thì cổ họng hắn cảm thấy ngứa ngáy . Người đang ngủ thì không ngửi được mùi hương của rươu, Trong cặp mắt người áo đen có ý cười , đưa bình rượu cho hắn , hỏi : - Cần làm vài hớp chứ ? - Ðương nhiên cần . Lúc đưa tay đón lấy bình rượu thật giống như người Sắp chết đuối nắm được miếng ván . Nhưng đôi mắt của hắn chưa chịu mở ra . Nếu hắn mở mắt ra , hắn Sẽ phát hiện người áo đen có một bàn tay rất đẹp . Cho dù một người đàn ông tao nhã đến đâu cũng rất ít khi có được một đôi tay như thế . sự thật một đôi tay đẹp như thế , ngay cả đàn bà cũng ít khi có , ngón tay búp măng thon dài , làn da trong như tơ lụa . Lúc Yến Thập Tam trả lại bình rượu , đương nhiên là bình rượu đã Sắp cạn , hắn chạm được vào đôi tay này . Chỉ cần hắn còn một chút cmả giác , hắn Sẽ phải cảm thấy Sự trơn tru mb miền của đôi bàn tay này . Nhưng hình như hắn không còn một chút cảm giác , người áo đen lại nhìn hắn hồi lâu bỗng hỏi : - Ngươi có phải là người không ? Giọng nói vẫn khô khan kỳ lạ , người có một bàn tay như vậy thì tại Sao lại có một giọng nói như vậy ? Yến Thập Tam trả lời rất đơn giản : - Ta là người . - Có phải người Sống không ? - Cho đến bây giờ vẫn Sống . - Nhưng ngươi lại không biết ta là ai . - Ta biết ngươi cũng là người mà còn là một người Sống . - Thế đã đủ à ? - Rất đủ . - Xe ngựa của ta không phải là để đồ ăn cắp , rượu của ta cũng phải là đồ ăn cắp , tại Sao ta vô cớ mời ngươi lên xe , đưa ngươi đến Lục Thuỷ Hồ mà còn mời ngươi uống rượu ? - Tại vì ngươi cao hứng . Người áo đen chưng hửng hồi lâu bỗng nhiên lại cười ha hả . Bây giờ giọng cười của nàng đã thay đổi , chuyển Sang yêu kiều mà dễ nghe . Bây giờ thì dù cho bất cứ ai cũng phải biết nàng là đàn bà , mà lại còn một người đàn bà dễ nhìn . Người đàn bà dễ nhìn , đàn ông nhất định thích nhìn . Người áo đen : - Ngươi không muốn nhìn xem ta là ai à ? - Không muốn . - Tại Sao ? - Gì ta không muốn gây phiền não . - vậy ư ? - Một người vô duyên cớ mời người ta lên xe uống rượu ít nhiều có chút không bình thường . - Ta không bình thường hay là có nhiều phiền não ? - Một người không bình thường ít nhiều gì cũng có chút phiền não . Người áo đen lại cười , tiếng cười càng dễ nghe : - Không chừng ngươi Sau khi nhìn qua ta Sẽ cảm thấy dù ta có gây chút phiền não cũng xứng đáng . - ồ ! - Tại vì ta là đàn bà mà còn rất dễ nhìn . - ồ ! - Một người đàn bà dễ nhìn thường hay vọng được người khác nhìn . - ồ ! - Nếu người khác cự tuyệt nàng , nàng nhất định Sẽ cảm thấy Sỉ nhục , nhất định Sẽ đau lòng . Nàng nhẹ nhàng thở ra : - Lúc một người đàn bà đau lòng khó chịu thì hay làm những việc kỳ lạ . - Thí dụ việc gì ? - Thí dụ không chừng nàng bỗng nhiên đuổi người khách mà mình mời đến xuống xe . Yến Thập Tam bắt đầu thở ra . Lúc bắt đầu thở dài , hắn đã mở mắt ra . Nhưng hắn lập tức nhắm mắt lại , giống như gặp ma vậy . Bởi vì hắn đang thấy , đã không phải là một người mà toàn thân phủ trong lớp áo thụng đen . Hắn nhìn thấy cũng đương nhiên không phải là ma , cho dù trên trời dưới đất cũng vậy . Hắn nhìn thấy một người đàn bà , một người đàn bà khỏa thân , toàn thân đến một mảnh vài cũng không có . Chỉ có tơ lụa , nàng có một làn da trơn tru mb miều như tơ lụa . *** Yến Thập Tam đương nhiên tên thật của hắn không phải là Yến Thập Tam nhưng hắn cũng không phải là thằng khờ , càng không phải là Liễu Hạ Huệ . Hắn từng thấy đàn bà , nhiều loại đàn bà hắn đã từng thấy qua . Có người mặc áo quần , có người không mặc áo quần , có người có lẽ đang mặc áo quần nhưng Sau đó lại cởi ra , có người cởi rất lẹ làng . Một người đàn bà khoả thân đáng lẽ không làm hắn kinh ngạc như vậy . Hắn kinh ngạc cũng không phải vì người đàn bà quá đẹp cũng không phải vì nàng có một vòng eo quá hẹp , một cặp nhũ hoa quá đày đặn . Ðương nhiên cũng không phải vì đôi chân thon dài bóng lán của nàng . Những việc này chỉ làm cho tim hắn đạp mạnh chứ không làm hắn kinh ngạc . Hắn kinh ngạc chỉ vì người đàn bà này hắn đã từng gặp qua , lúc này còn gặp qua , còn làm một việc đáng để hắn kinh ngạc . Người đàn bà này dường như không phải là Mộ Dung Thu Ðịch . Người đàn bà này lại là người vợ Àn Nhu Hiền Thục của Hạ Hầu Tinh , là nàng dâu của của Hạ Hầu thế gia ở Hỏa Diệm sơn , Hồng vân Cốc . *** Kiếm pháp của Hạ Hầu Tinh xem chừng không đáng Sợ nhưng gia tộc của họ Hạ Hầu lại rất đáng Sợ . Họ Hạ Hầu ở Hỏa Diệm sơn , Hồng vân Cốc không những gia thế hiển hách mà còn gia quy nghiêm chặt . Người của Hạ Hầu sơn Trang dù đi đến đâu cũng không được để người khác khinh rẻ Sỉ nhục . Ðàn bà của Hạ Hầu sơn Trang người khác càng không dám nhìn . Bởi vì nếu người khác dám nhìn rất có thể cặp mắt của người đó Sẽ bị móc ra . Cho nên dù ai bỗng phát hiện nàng dâu lớn của Hạ Hầu thế gia đang khỏa thân ngồi đối diện với mình đều phải giật mình kinh hãi . Ngồi đối diện còn được . Bây giờ Tiết Khả Nhân lại ngồi kề bên hắn , ngồi rất gần , hắn gần như đã cảm giác được hơi thở của nàng . Nàng đang thở đều đều bên tai hắn . Yến Thập Tam hình như đã ngừng thở . Hắn không phải loại người thiếu Suy nghĩ , hắn cũng không ngu . Hắn đã tính toán được Sau khi ngồi lên chiếc xe này ít nhiều gì cũng có chút phiền não . Nhưng hắn không biết được có bao nhiêu phiền não . Bây giờ hắn đã biết . Nếu hắn Sớm biết được quá nhiều phiền não như vậy , hắn thà bò đến Lục Thủy Hồ cũng không ngồi lên chiếc xe ngựa này . *** Một người đẹp khỏa thân ngồi kề bên mình người và nhẹ nhàng thở bên tai người . Ðó là một quang cảnh đẹp làm Sao , thi vị êm dịu làm Sao . Nếu nói rằng Yến Thập Tam không chút động lòng , đó nhất định là lời dối trá , không những người không tin ngay cả chính hắn cũng không tin . Cho dù hắn biết rõ đàn bà rất nguy hiểm , nguy hiểm như một ngọn núi lửa đang chực chờ Sự bùng nổ bất cứ lúc nào . Cho dù có thể nín thở để không gửi được mùi hương phát ra từ thân thể của nàng nhưng hắn không thể làm tim mình ngừng đệp không nhảy . Tim hắn đập rất nhanh . Nếu hắn Sớm biết được Sẽ xảy ra việc này , giả thật hắn không bao giờ ngồi lên chiếc xe ngựa này . Nhưng bây giờ hắn đang ngồi trong đó . Bên tai hắn không ngừng có hơi thở , có tiếng rúi rít . - Tại Sao ngươi không nhìn ta , ngươi không dám nhìn à ? Yến Thập Tam đã mở mắt ra và đang nhìn nàng . Tiết Khả Nhân cười dịu dàng nói : - Dù Sao ngươi cũng là một người đàn ông , ít ra cũng phải gan dạ một chút . Yến Thập Tam : - Nhưng dù cho ta nhìn ba ngày ba đêm cũng không nhìn ra . - Không nhìn ra cái gì ? - Nhìn không ra ngươi , ngươi có phải là một con người không ? - Ðáng lẽ ngươi phải nhìn ta . Nàng ưỡn ngực lên , dùi thẳng đôi chân : - Nếu ta không phải là con người thế thì ta là cái gì ? Chỉ cần có một cặp mắt đều phải nhìn ra nàng không phải là một con người , một người đàn bà , một người đàn bà Sống mà còn là một người đàn bà trong đàn bà , mỗi tấc mỗi phân đều là của đàn bà . Tiết Khả Nhân : - Ngươi nghĩ không ra tại Sao ta làm vậy ? Nàng rất giống đàn bà nhưng việc làm của nàng lại không giống . - Ngươi nghĩ không ra tại Sao ta làm vậy ? - Nếut a nghĩ ra được ta cũng không phải là con người . - Ngươi cho ta là người xấu ? - Cũng không xấu lắm . - Quá già ? - Cũng không quá già . - Có khuyết tật gì ? - Không có . - Từng có người đàn bà nào thích ngươi không ? - Có vài người . - vậy ngươi cảm thấy có gì kì lạ ? - Nếu nàng là một người đàn bà khác không những ta không cảm thấy kì lạ mà còn không khách Sáo nữa nhưng rất tiếc nàng ... - Ta làm Sao ? - Nàng đã có chồng . - Ðàn bà trước Sau giì cũng phaỉu lấy chồng , Sau khi đám cưới thì nhất định phải có chồng . Nhưng câu nói hình quá dư thừa nhưng lại không phải . vì câu nói tiếp theo của nàng thật độc ác : - Nếu nàng không phải lấy một con người thì nên xem nàng đã có chồng chưa ? Câu hỏi này thật độc đáo , câu nói tiếp theo còn độc đáo hơn : - Nếu nàng lấy một con dao , một con chí hay một khúc gỗ thì nên xem nàng đã có chồng không ? Yến Thập Tam thật không biết trả lời ra Sao , hắn đành hỏi lại : - Hạ Hầu Tinh là heo ? - Không phải . - Là một khúc gỗ ? - Cũng không phải . - vậy thì hắn là một con chó ? Tiết Khả Nhân thở dài : - Nếu hắn là một con chó có lẽ là tốt hơn . - Tại Sao ? - vì một con chó ít ra cũng biết một chút ý người , có một chút tình người . Nàng cắn môi lộ vẻ bi ai vừa oán hận : - Hạ Hầu Tinh còn lười hơn heo , không hiểu tình cảm còn thua một khúc gỗ , cắn người còn hơn cả chó , lại còn ra vẻ ta đây . Ta đã lấy ba năm trời , mỗi ngày đều muốn bỏ đi . - Tại Sao nàng bỏ đi ? - vì ta không có cơ hội . Bình thường hắn không cho phép ta rời hắn nửa bước . Yến Thập Tam đang tìm kiếm , tìm bình rượu lúc nãy hắn còn chưa uống hết . Hắn muốn lấy bình rượu bịt miệng hắn lại . vì hắn thật Sự không biết nên nói gì . |
#7
|
||||
|
||||
![]() Hồi 7
Bình rượu đang đối diện với hắn , hắn đã thấy nhưng không thể dùng bình rượu này để bịt miệng mình . vì miệng của hắn đã bị một vật khác bịt lại , một vật vừa thơm lại vừa mềm . Ða Số đàn ông lúc bị vật đó bịt miệng thông thường cũng chỉ có một cách phản ứng . Một cách phản ứng của trẻ con . Nhưng Yến Thập Tam lại có phản ứng khác . Hắn có một phản ứng như đang bị một con rắn độc chui vào miệng , một con rắn độc, rất độc . Ðó là một phản ứng khác thường làm người ta mất vui . Tiết Khả Nhân mất vui đến nổi giận , trề môi : - Ta có độc ? - Hình như là không có . - Ngươi có ? - Chắc cũng không . - Thế ngươi Sợ gì ? - Chẳng qua muốn biết một việc . - việc gì ? - Ta chỉ muốn biết thật ra nàng muốn ta làm gì ? - Ngươi nghĩ rằng ta đối xử với ngươi như thế chỉ vì muốn nhờ ngươi làm việc à ? Yến Thập Tam cười cười . ý nghĩa của cười cười là thừa nhận . Tiết Khả Nhân nổi giận , nổi giận thực Sự . Nhưng rất tiếc giận một mình mình ra gì cho nên cuối cùng nàng đã nói thật . Nàng nói : - Thật ra đấy không phải là lần đầu tiên ta bỏ trốn , ta bỏ trốn bảy lần . - ồ ! - Ngươi đoán xem ta bị bắt về bao nhiêu lần ? Yến Thập Tam không cần Suy nghĩ : - Bảy lần . Tiết Khả Nhân thở dài : - Người của Hạ Hầu Tinh không có bản lãnh gì khác , chỉ có một bản lãnh lớn nhất . - ồ ! - Cho dù ta trốn ở dâu , hắn cũng có bản lãnh để bắt ta về . - Bản lãnh khá đấy . - Cho nên lần này , trước Sau gì hắn cũng tìm được ta . Rất may lần này lại khác . - sao lại khác ? - Lần này lúc hắn tìm được ta , ta đã là người của ngươi . Nàng không để cho Yến Thập Tam phủ nhận , giaiẻ thích tiếp : - ít ra hắn cũng nghĩ rằng ta đã là người của ngươi . Yến Thập Tam không cười nhưng cũng không hề phủ nhận . Cho dù ai thấy họ trong tình trạng như vậy cũng không thể có cách nghĩ khác . Tiết Khả Nhân : - Con người hắn có một bản lãnh khác , hắn rất hay ghen . Bản lãnh này thường có ở những người đàn ông . Tiết Khả Nhân : - Cho nên nếu hắn thấy chúng ta trong tình trạng như vậy chắc chắn hắn Sẽ giết ngươi . Yến Thập Tam cũng đồng ý . - Nếu có kẻ khác muốn giết ngươi , nhất định phải giết ngươi , ngươi tính Sao ? Nàng lại trả lời dùm hắn : - Ðương nhiên ngươi chỉ còn cách giết hắn . Yến Thập Tam thở dài . Bây giờ thì hắn đã hiểu rõ ý của nàng . Tiết Khả Nhân dịu dàng : - Nhưng ngươi cũng không cần thở dài vì Suy ra ngươi chẳng lỗ lãi gì , có rất nhiều đàn ông chỉ vì một người đàn bà như ta mà cam tâm đi giết người . - Ta tin chắc có nhiều đàn ông như thế nhưng ta ... - Ngươi cũng thế thôi . - sao nàng biết ta cũng như thế ? - vì đến lúc đó ngươi không còn cách chọn lực khác . Nàng ôm cổ hắn : - Ðến lúc đó, ngươi không giết chết hắn , hắn cũng Sẽ giết ngươi cho nên bây giờ ... Nàng không nói tiếp không phải vì có một vật gì bịt miệng nàng lại mà là vì miệng của nàng đã bị lại miệng của Yến Thập Tam . Lần này Yến Thập Tam không xem nàng như rắn độc nữa , hình như hắn đã nghĩ thông Suốt . Rất tiếc đúng lúc đó , con ngựa kéo xe bỗng hí lên kinh hãi . Hắn Sợ hãi quay đầu lại thì liền thấy ở ngoài cửa Sổ một bánh xe từ xe ngựa của họ lăn ra phía trước . Chính là bánh xe của chiếc xe ngựa mà họ đang đi . Ðang lúc hắn nhìn thấy chiếc bánh xe lăn đi , xe ngựa của họ đã đâm vào bên đường , ngã xuống . Lúc xe ngựa ngã xuống thì cửa Sổ ngửa lên trời . Một người đang đứng ở trên lạnh lùng nhìn họ với khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng với cặp mắt đầy oán hận . Tiết Khả Nhân thở dài : - Ta đã nói hắn có bản lãnh mà . - Ðúng như vậy . *** Hạ Hầu Tinh là thế gia đệ tử . Thế gia đệ tử thông thường có rất nhiều gia giáo . Cho nên dù muốn gọi người ta " xéo " thông thường cũng chỉ nói " mời " . Nhưng dù bất cứ một người nào cũng có lúc kém phong độ , bây giờ Hạ Hầu Tinh rõ ràng đã đến lúc đó . Bây giờ hắn không còn nhảy lên chửi mắng , thật ra đã rất khó tả . Hắn chỉ nói : - Tiện nhân , xéo ra đây . Tiết Khả Nhân lại rất nghe lời , kêu nàng ra , nàng liền ra ngay . Trên mình nàng không có một tấc vải . Hạ Hầu Tinh run rẩy quát : - Không được bước ra . Tiết Khả Nhân thở dài : - Ngươi biết ta lúc nào cũng nghe lời của người nhưng bây giờ ngươi vừa gọi ta xéo ra lại không cho ta ra , ta biết làm Sao bây giờ ? Khuôn mặt trắng trẻo của Hạ Hầu Tinh đã giận đến phát tím , tay chỉ Yến Thập Tam : - Ngươi .... ngươi ... ngươi . Hắn đã là một người không khéo ăn nói , bây giờ vừa giận vừa run nên nói không ra lời . Tiết Khả Nhân : - Xem chừng hắn gọi ngươi xéo ra đấy ? Yến Thập Tam : - Chắc chắn không phải . - Không phải ? - vì ta không phải là tiện nhân , cũng không biết xéo . Hắn mỉm cười nói tiếp : - Ta biết Hạ Hầu công tử là người có gia giáo , nếu hắn muốn ta bước ra chắc chắc Sẽ khách Sáo mà nói chữ mời . Khuôn mặt của Hạ Hầu Tinh lại từ tím chuyển Sang trắng bệt , hai tay chấp lại : - Mời , mời , mời , mời ... Hắn nói ra một hơi mười chín chữ "mời " . Yến Thập Tam đã bước ra, hắn vẫn không ngừng nói . Yến Thập Tam cười : - Ngươi định mời ta làm gì ? Hạ Hầu Tinh : - Ta mời ngươi đi chầu Diêm vương . *** Trên mặt đường , xa xa đậu một chiếc xe ngựa , trên cửa xe có tiêu hiệu của Hà Hầu thế gia . Một đứa trẻ và người đánh xe ngồi ở hàng ghế phía trước đang nhìn Yến Thập Tam . Người đánh xe là một ông lao tóc bạc trắng , vừa ốm vừa nhỏ người , làm nghề này cũng chÃắc khá lâu năm , lúc đánh xe chắc chắn không thua bọn thanh niên . đứa trẻ tay chân linh hoạt , chắc cũng từng luyện võ công . Nhưng họ chắc không có cách nào giúp được Hạ Hầu Tinh cho nên Yến Thập Tam chỉ cần đối phó một mình Hạ Hầu Tinh . về vấn đề này , Yến Thập Tam cảm thấy yên tâm . Hạ Hầu Tinh tay không dễ dàng đối phó , thanh Thiên Xà Kiếm của hắn là một binh khí rất lợi hại . Nhưng Yến Thập Tam không lo ngại chl lắm . Hắn chỉ cầm thấy việc này có một chút gì không xuôi . Tuy hắn đối với Hạ Hầu Tinh , trăm ngàn con rắc độc đã như " Mãn Thiên Ngân vũ " mà giáng xuống . Ðúng ra hắn có thể dùng bất cứ chiêu nào trong " Ðoạt Mệnh Thập Tam Kiếm " để phá giải chiêu này . Nhưng trong chớp mắt hắn bỗng có một Suy nghĩ kỳ lạ . Tào Băng có thể dùng Quạ đen để thử kiếm , tại Sao ta không thừa cơ hội này để thử uy lực chiêu kiếm của Tam thiếu gia ? Ðúng lúc hắn bắt đầu có ý nghĩ đó , kiếm chiêu của hắn đâm đâm ra tự nhiên như một làn gió , diễm lệ như ánh hoàng hôn . Quả thực hắn đang Sử dụng chiêu kiếm của Tam thiếu gia cho dù không thuần thục cho lắm . Ngay cả lúc hắn Sử dụng cũng không cảm giác được uy lực của nó . Hắn lập tức cảm thấy được . sự công kích như rắn độc của Hạ Hầu Tinh bỗng chốc hóa giải dưới làn kiếm qua như gió thoảng , như những cành liều bị rối loạn bởi gió xuân , như băng tuyết chảy tan dưới ánh mặt trời . Người của Hạ Hầu Tinh văng ra bảy , tám trượng rơi xuống mui chiếc xe ngựa của chính hắn. Chính Yến Thập Tam cũng cảm thấy Sợ hãi. Lão đánh xe đang chăm Sóc cho Hạ Hầu Tinh, đứa trẻ đang trừng mắt nhìn hắn một cách Sợ hãi . Tiết Khả Nhân thở dài, vừa thở dài vừa mỉm cười, thở dài là giả, mỉm cười là thật . Nụ cười rất ngọt ngào : - Không ngờ kiếm pháp của ngươi còn khá hơn trong tưởng tượng của ta . Yến Thập Tam vừa cười vừa thở dài: - Ta thật không ngờ . Cái thở của hắn không giả nhưng nụ cười lại là cười gượng . Hắn biết nếu Sử dụng " Ðoạt Mệnh Thập Tam Kiếm " bất luận chiêu nào không có uy lực như vậy . - Nếu không có Sự chỉ điều của Mộ Dung Thu Ðịch , hắn làm Sao hóa giải được chiêu kiếm này ? Bây giờ cho dù hắn đánh bại được Tam thiếu gia , Sự thắng lợi đó có âm mưu gì ? Yến Thập Tam thấy trong lòng rối bời thu kiếm vào vỏ . Hắn không còn chú ý đến Hạ Hầu Tinh nữa . Không ngờ lúc hắn ngửng đầu lên Hạ Hầu Tinh đã đứng trước mặt hắn , lạnh lùng nhìn hắn . Yến Thập Tam thở dài : - Ngươi còn muốn gì ? - Mời . - Còn muốn mời ta đi chầu Diêm vương à ? Lần này , Hạ Hầu Tinh bình tĩnh lạnh lùng : - Chiêu kiếm vừa rồi của các hạ quả đúng là kiếm pháp thiên hạ vô Song . Yến Thập Tam không thể phủ nhận . Ðây không những là câu nói thật là , cũng là câu nói khen ngợi nhưng nghe rồi trong lòng hắn lại không cảm thấy thoải mái . Tại vì đó không phải là kiếm pháp của hắn . Hạ Hầu Tinh lại tiếp : - Tại hạ đến đây cũng vì muốn lãnh giáo lại chiêu kiếm vừa rồi của các hạ . - Ngươi muốn lãnh giáo một lần nữa à ? - Ðúng . Yến Thập Tam cười . Ðó đương nhiên không phải là cười thật cũng không phải là cười lạnh lùng , càng không phải là cười gượng . Nụ cười đó chẳng qua là để che đậy những Suy nghĩ của hắn . - Tiểu tử này ngang thật dám đến để lãnh giáo chiêu kiếm đó nếu không phải là điên thì chắc cũng biết cách hóa giải . - Hắn xem ra cũng không dám điên . - Chẳng lẽ hắn đã nghi được cách hóa giải ? Mà còn nắm chắc phần thắng . Yến Thập Tam đã động lòng . Thật ra hắn rất muốn biết trên đời này có cách hóa giải naòi khác không . Hạ Hầu Tinh đang đợi hắn trả lời . Yến Thập Tam chỉ nói một chữ : - Mời . vừa nói dứt , Hạ Hầu Tinh đã ra tay , Thiên Xà Kiếm lại biến thành Mãn Thiên Ngân vũ đang bay múa . Chiêu này hình như là hư chiêu . Yến Thập Tam nhìn ra nên không để ý . Cho dù đối phương Sử dụng hư chiêu hay thực chiêu cũng thế , chiêu kiếm của Tam thiếu gia cũng có thể đối phó . Lần này hắn Sử dụng thuầnthục hơn . Ngay lúc hắn xuất ra , bắt đầu biến hóa thì một tiếng " crắc " , Mãn Thiên Ngân vũ hợp thành một thanh kiếm . Kiếm quang ngưng lại , một chiêu đâm ra . Một chiêu đơn giản , đơn giản mà thô thiển nhưng lại đâm ngang chỗ hở duy nhất trong chiêu kiếm của Tam thiếu gia . Yến Thập Tam thực Sự Sợ hãi . Cách hóa giải này của Hạ Hầu Tinh Sao giống Yến Thập Tam cách hóa giải của hắn đã Sử dụng trước mặt Mộ Dung Thu Ðịch . Bây giờ hắn đang Sử chiêu kiếm của Tam thiếu gia nhưng Hạ Hầu Tinh lại Sử dụng chiêu hóa giải do hắn nghĩ ra để giết hắn . Bây giờ kiếm pháp của hắn đã khởi động không thể thay đổi được nữa , không lẽ hắn lại bại dưới chiêu kiếm do chính mình nghĩ ra ? Hắn không chết . Hắn biết rõ chỗ hở trong chiêu kiếm kiếm mình đang Sử dụng , biết rõ chiêu kiếm của đối phương là một đòn trí mạng . Nhưng lúc chiêu kiếm của đối phương vừa đâm tới , chiêu kiếm mà hắn đang Sử dụng lại có biến hóa . Biến hoá một cách ngay cả hắn không ngờ được là cách biến hóa này không phải do hắn nghĩ ra . Ðó là biến hóa trong biến hóa của kiếm . Cũng như thác nước trên cao , lúc chao xuống , người rõ ràng thấy có một chỗ hở trong đó nhưng nếu người đưa tay vào chỗ hở đó thì chỗ hở đó đã bị nước tràn ngập tự bao giờ . Một tiếng tiếng " tưng" . Thiên Xà Kiếm đã gãy , gãy thành trăm ngàn mảnh nát vụn , người của Hạ Hầu Tinh lạik bị văng xa , văng xa hơn nữa . Lúc này lão đánh xe cũng hoảng Sợ nhìn hắn , quên cả chăm Sóc cho Hạ Hầu Tinh . Lần này Tiết Khả Nhân không những cười mà còn vỗ tay nữa . Nhưng lần này trái tim của Yến Thập Tam lại chìm xuống , chìm xuống đáy hồ lạnh ngắt . Bây giờ hắn mới hiểu , chỗ hở trong chgiêu kiếm của Tam Thiếu gia đâu phải là chỗ hở . Bây giờ hắn mới hiểu rõ trên đời này không có ai hóa giải được chiêu kiếm này . Chắc chắn không có ai . Nếu hắn muốn hóa giải tức là tự tìm cái chết . Tào Băng đã đi , hắn Sẽ chết chắc . Nếu hóa giải được chiêu kiếm đó là quang vinh , nếu không hóa giải được thì người chết cũng phải là hắn . Hạ Hầu Tinh nằm dưới đất vẫn chưa dậy được , hai mép còn rỉ máu . Lão đánh xe và đứa trẻ Sợ hãi đến ngẩn ngơ . Nhưng con ngựa kéo xe vẫn còn đứng vững vàng , bất cứ ai cũng nhìn ra được đó là một con ngựa tốt được huấn luyện kb càng . Hắn muốn cướp con ngựa đó . Hắn phải vội đến Thần Kiếm sơn Trang cho dù đến để chết hắn cũng phải đến . Hắn chắc chắn không thể để Tào Băng chết cho mình . Bởi vì hắn là người giang hồ . Người giang hồ cũng có cách Suy nghĩ riêng biệt của họ . Ðúng lúc đó , hắn nghe một tiếng hí . Một kẻ bụi đời ăn mặc dơ dáy rách rưới , mình hắn vừa dơ lại vừa hôi từ trong rừng đi ra đang không ngừng ho . Lúc nẫy cả họ đều không thấy người này . Hắn đi rất chậm , đang ho dữ dội . Hắn hình như không thấy cuộc ác đấu kinh thiên động địa lúc nãy . Hắn cũng hình như không thấy tất cả những người đang hiện diện ở đây . Một mb nữ khỏa thân , một nửa thân hình lộ ra ngoài cửa Sổ mộtchiếc xe ngựa . Hắn không thấy . Một tuyệt đại kiếm khách , trong tay còn nắm chặt thanh kiếm còn Sát khí hắn cũng không nhìn thấy . Trong mắt hắn hình như chỉ thấy có một người : lão đánh xe vừa ốm lại vừa nhỏ . *** Lão đánh xe hoảng Sợ đến co rúm thân mình lại , đang không ngừng run rẩy . Kẻ bụi đời vẫn không ngừng ho và từ từ bước đến trước xe ngựa , bỗng nhiên đứng lại . Lão đánh xe càng hoảng Sợ , rụt rè nhìn hắn . Hắn đã ngừng ho , tươi cười nói với lão đánh xe : - Khỏe . Lão đánh xe : - Khỏe . Khỏe cái gì ? Cái gì khỏe ? Kẻ bụi đời : - Ngươi khỏe chứ ? - Ta khỏe chỗ nào ? - Ngươi chỗ nào cũng khỏe . Lão đánh xe gượng cười , chưa kịp mở miệng , kẻ bụi đời lại tiếp : - Lúc nãy nếu chính ngươi ra tay thì giờ đây chắc người kia chết rồi . vừa dứt câu nói , hắn lại tiếp tục ho , chậm chạp bước đi . Lão đánh xe hoảng Sợ nhìn hắn , mọi người đều hoảng Sợ nhìn hắn . Hình như đều không hiểu hắn nói gì . Yến Thập Tam hình như hiểu ra điều gì , vừa muốn đuổi theo để hỏi rõ nhưng hắn đã mất dạng . Tuy hắn đi rất chậm nhưng trong chớp mắt đã mất dạng , ngay cả tiếng ho cũng không còn nữa . Tiết Khả Nhân lẩm nhẩm : - Lạ thật , người này trông rất quen mặt . Lão đánh xe cũng lẩm bẩm : - Kỳ lạ , người này muốn nói gì ? Yến Thập Tam bước tới trước mặt lão : - Những gì hắn nói với người khác có thể không hiểu nhưng ta hiểu . Lão đánh xe : - ồ ! - Không những ta hiểu , ngươi cũng hiểu . Lão đánh xe im lặng nhìn hắn với ánh mắt kinh ngạc . Yến Thập Tam : - Hai mươi năm trước đây , cao thủ mạnh nhất của Hồng vân Cốc đâu phải là trang chủ bây giờ Hạ Hầu Trọng sơn . Lão đánh xe : - Không phải lão trang chủ thì là ai ? - Là bào đệ của hắn , Hạ Hầu Phi sơn . - Nhưng mà ... - Nhưng hai mươi năm trước Hạ Hầu Phi sơn bỗng nhiên mất tích đến bây giờ không ai biết tông tích của hắn . Lão đánh xe thở dài : - Chỉ Sợ nhị gia đã chết lâu rồi . - Trong giang hồ đều nghĩ rằng hắn đã chết , bây giờ ta mới biết hắn chưa chết . - Nhị gia hiện đang ở đâu ? - ở đâu . Hắn nhìn vào cặp mắt của lão đánh xe nói từng tiếng : - Ngươi chính là Hạ Hầu Phi sơn . *** Một đêm buông xuống , gió càng lạnh . Lão đánh xe co ro lúc này giờ lại đứng thẳng người . Yến Thập Tam : - Cách đây hai mươi năm , ngươi có dịp gặp gỡ với Ðoạt Mệnh Thập Tam Kiếm . -------------------------------------------------------------------------------- |
#8
|
||||
|
||||
![]() Hồi 8
Chàng giải thích thêm: "Hai mươi năm trước trên tuyệt :Dnh núi Hoa Sơn, ông cùng tiên phụ đã giao thủ, người khác không biết nhưng tôi biết !" Ông già dong xe nắm chặt tay lại. Yến Thập Tam bảo: "Trong trận đánh đó, ông đã bại dưới kiếm của tiên phụ. Hai mươi năm nay, chắc hẳn ông đã nghiên cứu thấu đáo về "mười ba kiếm đoạt mạng", vì ông luôn nghĩ đến chuyện tìm cơ hội để báo thù mà !" Ông già dong xe bỗng thở dài bảo: "Chỉ tiếc là ông ấy qua đời hơi quá sớm !" Yến Thập Tam bảo: "Chỉ vì ông đã nghiên cứu "mười ba kiếm đoạt mạng" đến quá thấu suốt cho nên ông thừa biết ngoài mười ba kiếm còn kiếm thứ mười bốn vì thế ông mới có thể nghĩ ra cách phá giải vừa rồi." Chàng thở dài nói tiếp: "Có lẽ trừ ông ra trên đời này khó có người thứ hai !" Ông già dong xe không phủ nhận. Yến Thập Tam nói tiếp: "Tiết Khả Nhân có chạy đến đâu cũng không thoát khỏi tay Hạ Hầu Tĩnh, dĩ nhiên cũng là do ông thôi !" Ông già dong xe thốt ra: "Hử ?" Yến Thập Tam bảo: "Tài ba truy tìm đuỗi bắt của "Hỏa diệm thần ưng" Hạ Hầu Phi Sơn (chim ưng thần núi lửa), từ hai mươi năm trước trên giang hồ đã ít người sách kịp". Ông già dong xe nhạt nhẽo khen: "Chuyện ngươi biết thật chẳng ít" Yến Thập Tam nói: "Đích thực không ít" Từ đôi mắt của ông già dong xe chợt bắn ra những ánh mắt sáng lạnh như mũi kiếm rồi bảo: "Ngươi còn biết tại sao bỗng dưng ta mất tung tích không ? Sau khi mất tích rồi tại sao lại hạ mình làm tôi tớ làm kẻ dong xe cho Hạ Hầu Tĩnh không ?" Yến Thập Tam lạnh nhạt bảo: "Những chuyện đó tôi bất tất phải biết làm gì !" Những chuyện đó chàng bất tất phải biết làm gì thật vì đó là chuyện bí mật của người khác, chuyện phải che giấu của người khác. Tuy vậy đâu phải là chàng không biết ! Anh em tranh giành, em chồng chị dâu tằng tịu... một bước sa chân, trăm năm ôm hận ! Những chuyện đó là các bi kịch thường xẩy ra trong các gia tộc lớn người đông thế mạnh, đâu phải chuyện riêng xẩy ra trong họ Hạ Hầu. Chẳng qua chỉ vì vẻ hào nhoáng và cái thanh danh hiển hách của nhà họ đủ làm lóa mắt người đời, làm người đời không còn nhìn thấy những chuyện xấu xa bi thảm đó mà thôi ! Hạ Hầu Phi Sơn năm xưa mất tích phải chăng là vì mối tình thầm vụng với chị dâu ? Hạ Hầu Phi Sơn mất tích xong lại lén lút trở về tình nguyện hạ mình làm tôi tớ, làm kẻ dong xe cho Hạ Hầu Tinh là vì cớ làm sao? Hay Hạ Hầu Tinh là đứa con ông ta sinh ra từ mối tình oan nghiệt đó? ... Những chuyện này Yến Thập Tam đều không muốn đoán mò. Vì đó toàn là những chuyện riêng tư bí ẩn của người khác, chàng bất tất phải biết! Mà chàng cũng không muốn biết nữa ! *** Ông già dong xe đang nhìn chàng, đang dùng đôi mắt không còn vẻ mệt mỏi chán chường nữa để nhìn chàng. Yến Thập Tam không có ý tránh ánh mắt đó. Một con người tự hỏi lòng mà không thấy thẹn thì hà tất phải né tránh, bất kỳ chuyện gì cũng chẳng cần né tránh ! Bỗng ông già dong xe buông mấy câu hỏi thật kỳ quái: Ông ta hỏi: "Giờ ngươi họ gì ?" Yến Thập Tam đáp: "Họ Yến. Yến là chim yến !" Ông già lại hỏi: "Ngươi là Yến Thập Tam ?" Yến Thập Tam đáp: "Phải !" Ông già dong xe bảo: "Ngươi thật là con trai Hà Lão tử chứ ?" Yến Thập Tam đáp: "Phải !" *** Mấy câu đối đáp đó không chỉ hỏi kỳ quái vốn chẳng ra đầu cua tai nheo gì cả, mà người trả lời cũng chẳng ra đầu chẳng ra cuối gì. Hỏi, đáp toàn chuyện không đâu ! Hỏi chuyện không đâu, đáng lẽ chẳng cần trả lời, nhưng Yến Thập Tam lại không thể không trả lời. Vì riêng chàng biết những câu hỏi đó đâu phải không đâu. Và những câu sau này của ông già dong xe cũng lại chẳng phải chuyện không đâu ! Ông ta bảo: "Ngươi đã là con của bố ngươi, lẽ ra ta phải giết ngươi!" Yến Thập Tam không hé môi. Chàng hiểu rõ tâm tình của ông già này. Nằm tận đáy lòng, trong con mắt khách giang hồ thì sự nhục nhã vì thất bại là một loại thù hận khó quên nhất ! Có thù hận thì phải báo thù ! Ông già dong xe bảo: "Chỉ tiếc là Hạ Hầu Tinh ra tay quá mềm yếu, sự biến hóa chiêu kiếm đó của ngươi thật đáng sợ" Yến Thập Tam bảo: "Gã ra tay không mềm yếu đâu, chỉ có điều đối với bản thân gã đã mất mất lòng tin !" Ông già dong xe lặng im. Yến Thập Tam lại bảo: "Chiêu kiếm đó của tôi dùng chưa thuần thục vì vậy khi nẫy nếu người ra tay là ông thì có lẽ chắc tôi sẽ chết dưới lưỡi kiếm đó rồi !" Ông già dong xe cũng thừa nhận vậy. Người lang thang nhìn nhận thật là chuẩn xác! Ông ta là ai ? Kỳ nhân dị sĩ trong giang hồ vốn rất đông, nhưng họ không muốn bộc lộ thân phận thì ta cứ nhất định truy cứu làm gì ? Yến Thập Tam bảo: "Bây giờ..." Ông già dong xe nói: "Bây giờ khác rồi !..." Yến Thập Tam hỏi: "Có gì khác ?" Ông già dong xe bảo: "Bây giờ đối với việc dùng chiêu kiếm đó ngươi đã có lòng tin rồi, ngay ta cũng không phá nỗi !" Yến Thập Tam bảo: "ít ra ông cũng cứ thử xem sao đã !" Ông già bảo: "Chẳng cần!" Yến Thập Tam nhắc lại: "Chẳng cần ?" Ông già dong xe bảo: "Có một số việc ngươi bất tất phải biết, vì vậy có một số việc ta cũng chẳng cần thử nữa !" Không để cho Yến Thập Tam kịp mở miệng, ông già đã nói ngay: "Hai mươi năm trước ta bại dưới kiếm của bố ngươi, hai mươi năm sau Hạ Hầu Tinh lại bại dưới kiếm của ngươi, ta hà tất phải thử nữa làm gì !" Yến Thập Tam đã hiểu ý của ông già, hiểu ông đang đau lòng xót dạ, có lẽ không phải vì sự thất bại năm xưa mà là sự thất bại hôm nay. Chắc là vì ông già dong xe cuối cùng đã phát giác ra là con ruột mình cũng không so được bằng con người khác ! Đó mới là sự thất bại thật sự, thất bại hoàn toàn và sự thất bại này không còn cách gì cứu vãn nỗi. Dù ông có giết được con của người kia thì cũng để làm gì ? Ông già dong xe chậm rãi nói: "Họ Hạ Hầu hôm nay thua rồi, người của họ Hạ Hầu ngươi có thể tùy thích đưa đi theo, không có gì ngăn trở !" Ông già sẵn sàng để Yến Thập Tam mang Tiết Khả Nhân đi. Chắc ông không cần loại con dâu như thế! Yến Thập Tam bảo: "Tôi chẳng muốn đưa ai đi cả !" Ông già dong xe hỏi gặng: "Ngươi thật sự không muốn ư ?" Yến Thập Tam lắc đầu quầy quậy và bảo: "Nhưng tôi lại muốn..." Cặp mắt ông già nheo lại, bảo: "Nếu ngươi muốn lấy đầu ta, ta cũng cho mang đi !" Yến Thập Tam cười bảo: "Chẳng qua tôi nói là muốn con ngựa, con tuấn mã kia !" *** Quả là tuấn mã, đúng là ngựa hay. Yến Thập Tam quật ngựa phóng như điên, thứ tuấn mã cả vạn con mới chọn được một con mà chàng không hề thương tiếc một chút nào! Ngay cả sức khỏe bản thân chàng cũng không hề tiếc rẻ. Đối với trận chiến này chàng không hoàn toàn nắm chắc phần thắng, không có hy vọng thắng vì chàng đã hiểu rõ không ai có thể phá giải được chiêu kiếm của Tam thiếu gia, tuyệt đối không có ai ! Chàng hy vọng tới hồ Lục Thủy trước Tào Băng. Hồ Lục Thủy dưới chân núi Thúy Vân Phong. Thần kiếm sơn trang dựa núi kề nước, kiến trúc cỗ kính hùng vĩ. Một bên hồ là xóm núi nho nhỏ, người trong thôn phần lớn họ Tạ. Người muốn đến Thần kiếm sơn trang thông thường phải qua sự chuyển đạt của ông chủ hàng họ Tạ. Cũng giống như phần đông các địa phương khác, quán rượu ở đây cũng lấy tên chữ là "Thôn hoa hạnh" (Hạnh Hoa Thôn). Một "Hạnh Hoa Thôn" nho nhỏ ! Khi Yến Thập Tam chạy tới Hạnh Hoa Thôn bé nhỏ thì ngựa cũng đỗ vật ra. May sao chàng chưa đỗ. Chàng xông vào định tìm Tạ Vương Tôn hỏi xem Tào Băng đã tới Thần kiếm sơn trang chưa. Nhưng chàng đâu phải hỏi. Vì khi chàng vừa xộc vào thì đã có ngay câu trả lời. Một câu trả lời sống động. Trong quán Hạnh Hoa Thôn be bé chỉ có hai người. Yến Thập Tam vừa xộc vào thì đã thấy ngay Tào Băng. Một Tào Băng sống nguyên, Tào Băng còn sống ! Gã đã gặp Tam thiếu gia rồi, nhưng hiện tại gã còn sống nguyên, chẳng lẽ Tam thiếu gia đã chết dưới lưỡi kiếm của gã ư ? Yến Thập Tam không tin, lại càng không thể tin được. Tào Băng không phải là loại người có tính nhẫn nại, một khi đã tới đây tất gã phải xông ngay vào Thần Kiếm sơn trang. Không đời nào gã lại chịu ngồi ở đây chờ đợi. Bất kỳ ai xông vào Thần kiếm sơn trang mà còn có thể sống để trở ra thì chỉ có một lý do. Người đó đánh bại được con người đáng sợ của Thần kiếm sơn trang! Tào Băng tuy còn sống nhưng lại đang say. Say mèm ! Say như chết! May sao quán rượu còn một người nữa mà lại không say, đang đứng nhìn Tào Băng mà lắc đầu quầy quậy và thở dài sườn sượt. "Người anh em này nhất định không phải là dân nhậu nhẹt, chỉ uống có nửa cân rượu mà đã say mê mệt suốt cả một ngày rồi !" Không phải dân nhận nhẹt sao lại cần uống rượu ? Chỉ là vì thấy trống rỗng sau khi thắng lợi hoặc giả trước khi quyết chiến gã định uống rượu để tăng thêm gan dạ, nào ngờ say trước! Yến Thập Tam nhịn không được phải hỏi: "Ông có biết anh hai đây đã gặp Tam thiếu gia của nhà họ Tạ chưa ?" Ông chủ họ Tạ bảo: "Tôi không rõ" Yến Thập Tam hỏi: "Anh ta đã vào Thần kiếm sơn trang chưa ?" Ông chủ họ Tạ đáp: "Tôi không rõ" Yến Thập Tam lại hỏi: "Bây giờ Tam thiếu gia ở đâu ?" Ông chủ họ Tạ đáp: "Tôi không rõ !" Yến Thập Tam lạnh lùng hỏi: "Thế ông rõ gì ?" Chủ quán họ Tạ cười lên bảo: "Tôi chỉ rõ các hạ là Yến Thập Tam, chỉ rõ các hạ muốn đi Thần kiếm sơn trang" Yến Thập Tam cười lên. Các việc đáng biết thì người này không biết gì, những việc không đáng biết thì người này dường như biết hết ! Yến Thập Tam hỏi: "Ông có thể đưa tôi đi được không ?" Chủ quan họ Tạ bảo: "Được !" *** Nước hồ Lục Thủy mầu lục biếc. Chỉ tiếc giờ đã vào độ tàn thu, ven bờ không có thụy liễu mà chỉ có một con thuyền đơn độc. "Con thuyền này cốt để đón chàng, tôi đã chuẩn bị sẵn từ ba ngày nay !" Họ lên thuyền. Trên thuyền chẳng những có rượu, có thức ăn, mà còn cả một cây đàn, một bàn cờ, một cuốn sách và một cục đá rắn trơn bóng. Yến Thập Tam hỏi: "Đây là cái gì ?" Ông chủ quán họ Tạ đáp: "Đây là "kiếm thạch" (đá kiếm) Ông Tạ mỉm cười giải thích: "Người đến Thần Kiếm sơn trang tôi gặp cũng đã nhiều. Một người lên thuyền xong thì làm gì chẳng ai giống ai. Yến Thập Tam cứ lắng nghe. Chủ quán họ Tạ bảo: "Có người lên thuyền thì uống rượu tì tì" Yến Thập Tam nói thêm: "Uống rượu vào có thể bạo gan thêm !". Chàng rót một chén rượu, một tợp là cạn rồi nói tiếp: "Nhưng uống rượu cũng không nhất định để bạo gan thêm đâu !" Chủ quán họ Tạ lập tức đồng ý, mỉm cười bảo: "Có những người uống rượu chỉ vì thích rượu..." Yến Thập Tam uống liền ba chén. Chủ quán họ Tạ bảo: "Có người thích gảy đàn, đọc sách, thậm chí có người còn thích đánh cờ một mình" "Những việc đó đều có thể giúp tâm thần người ta thư thái, là cách để trấn tĩnh tinh thần" Chủ quán họ Tạ kể tiếp: "Nhưng phần lớn người ta lên thuyền này xong đều thích mài kiếm !" "Mài kiếm cũng là một cách trấn định tinh thần mà lại hoàn toàn không dùng đến đầu óc" Chủ quán họ Tạ nhìn kiếm của Yến Thập Tam rồi bảo: "Đây là hòn đá mài kiếm cực tốt !" Yến Thập Tam cười lên bảo: "Cây kiếm này của tôi xưa nay chưa bao giờ dùng đá mài cả !" Chủ quán họ Tạ hỏi: "Không dùng đá mài thì dùng thứ gì ?" Yến Thập Tam cười nhạt bảo: "Dùng cỗ người, cỗ kẻ thù !" *** Nước hồ lăn tăn chiếu ngược lại ánh tà huy đầy trời, núi Thúy Vân Phong ở xa xa trông càng đẹp, cứ như ở trong tranh. Trong khoang thuyền rất lặng lẽ vì chủ quán họ Tạ đã ngậm miệng. Cỗ ông ta đâu có để dùng cho người khác mài kiếm nhưng đôi mắt ông ta vẫn nhịn không được cứ dõi nhìn theo cây kiếm. Trên cây kiếm có khảm mười ba hạt châu. Đây không phải là cây bảo kiếm mà là cây danh kiếm, cây kiếm cực kỳ nỗi danh ! Yến Thập Tam ngó mặt qua cửa sỗ ngắm cảnh hồ sắc núi, dường như đang có điều tâm sự. Chẳng biết được bao lâu, chàng ngoái đầu lại bảo: "Dĩ nhiên ông gặp Tam thiếu gia rồi chứ ?". Chủ quan họ Tạ không thể không thừa nhận. Yến Thập Tam lại bảo: "Tam thiếu gia bình thường dùng kiếm thế nào ông có biết không ?" Chàng từng thấy Tam thiếu gia ra tay, nhìn thấy một lần ở xa xa nhưng chàng không nhìn rõ cây kiếm kia vì Tam thiếu gia ra tay quá nhanh. Vì vậy chàng không nhịn được nên mới hỏi thử, nhưng hỏi rồi mới cảm thấy là quá thừa. Vì câu trả lời của chủ quan họ Tạ sẽ lại là: " Tôi không biết !". Nào ngờ lần này chàng lại nghĩ sai. Chủ quán họ Tạ trầm ngâm rồi mới chậm rãi bảo: "Chàng có biết chuyện luận kiếm ở Hoa Sơn không ?" Tất nhiên Yến Thập Tam biết. Chủ quán họ Tạ bảo: "Cây kiếm Tam thiếu gia dùng chính là cây kiếm ngày ấy" Yến Thập Tam bảo: Cây "thiên hạ đệ nhất kiếm" ? Chủ quán họ Tạ gật đầu thở dài bảo: "Đó mới thật là cây danh kiếm chân chính có một không hai trong thiên hạ" Yến Thập Tam thừa nhận: "Quả đúng như thế !" Chủ quán họ Tạ bảo: "Đã có rất nhiều người ngồi trên thuyền này, nhưng đều tỏ lòng kính ngưỡng cây kiếm đó cả !" Yến Thập Tam hỏi: "Lần nào đón đưa khách cũng là ông cả ư ?" Chủ quán họ Tạ đáp: "Thông thường là tôi, lúc đi tôi cũng thường cùng họ chơi cờ, uống rượu !" Yến Thập Tam hỏi tiếp: "Thế còn lúc trở về ?" Chủ quán họ Tạ đáp: "Lúc trở về thông thường tôi về một mình !" Yến Thập Tam hỏi: "Tại sao ?" Chủ quán họ Tạ bảo: "Vì họ chỉ có đi, rất ít trở về !" *** Bóng chiều nhạt dần, màn đêm dày thêm. Ngọn núi xanh ở tít xa xa, dần dần lẩn vào trong bóng đêm dày đặc, giống như một bức tranh nhạt màu dần. Trong khoang thuyền giờ rất yên tĩnh. Chỉ vì Yến Thập Tam giờ cũng ngậm miệng nốt. Giờ chàng cũng một đi, liệu có còn sống mà quay trở lại nữa không ? Chàng bỗng nhớ tới rất nhiều bạn bè chơi với nhau lúc còn trai trẻ, chàng cũng nghĩ đến những người đã bỏ mình dưới lưỡi kiếm của mình. Trong số này liệu có bao nhiêu người đáng chết ? Chàng sực nhớ tới người phụ nữ đầu tiên đã ngủ với mình, lúc ấy chàng còn là một đứa trẻ không biết gì còn nàng thì đã có thừa kinh nghiệm. Đối với chàng thì chuyện đó đâu phải là một lần từng trải thú vị nhưng đến giờ đột nhiên lại sực nhớ tới. Rồi chàng nhớ cả Tiết Khả Nhân. Liệu giờ nàng ta có cùng trở về với Hạ Hầu Tinh không ? Hạ Hầu Tinh có còn cần đến nàng nữa không ? Những chuyện đó căn bản đáng lẽ chàng không nên nghĩ tới, không cần nghĩ tới mà cũng là những chuyện vốn xưa nay chàng ít nghĩ tới. Thế mà giờ chàng lại nhớ lại tất cả, nghĩ lại rất linh tinh. Đúng lúc tư tưởng chàng đang loạn xạ nhất chàng bỗng thấy một người đang đứng trong màn đêm của buỗi chiều tà tàn thu ven bờ hồ Lục Thủy. Một người đang nghĩ lung tung thông thường ít khi nhìn thấy người khác một cách dễ dàng. Yến Thập Tam trong khi đang nghĩ lung tung nhất thì lại nhìn thấy người kia. Người này lại không có gì đặc biệt. Người trạc tuỗi trung niên, có khi già hơn tuỗi trung niên một ít. Tóc hai bên thái dương đã bạc, ánh mắt để lộ vẻ mệt mỏi của tuỗi đã về già. Ông ta ăn mặc giản dị, một tấm áo xanh, giày vải đế trắng. Xem ra ông ta chỉ là một người rất bình thường cứ tùy tiện nhân thể đi đến ven hồ Lục Thủy này ngắm nhìn cảnh sắc nước non trong buỗi chiều tàn thu và cũng tùy tiện mà đứng ở đây. Có lẽ do ông ta quá bình thường, bình thường đến nỗi cũng chẳng khác gì màu tối của buỗi tàn thu và cũng vì thế Yến Thập Tam mới nhìn thấy ông ta. Người và việc càng bình thường ngược lại có khi càng không dễ không nhận ra. Yến Thập Tam nhìn thấy ông ta cũng y như nhìn thấy cảnh sắc buỗi chiều tối tàn thu, trong lòng chỉ còn lại cảm giác rất là bình tĩnh, rất thoải mái dễ chịu, rất đẹp đẽ, tuyệt nhiên không có chút gì là kinh lạ hay hãi sợ. |
#9
|
||||
|
||||
![]() Hồi 9
Chủ quán họ Tạ cũng nhìn thấy người ấy nhưng lại lộ vẻ rất kinh ngạc, thậm chí còn có phần khiếp sợ nữa. Yến Thập Tam không nén nỗi phải hỏi: "Người ấy là ai vậy ?" Chủ quán họ Tạ hỏi ngược lại: "Chàng có biết trang chủ đời này của Thần kiếm sơn trang là ai không ?" Yến Thập Tam đáp: "Tạ Vương Tôn !" *** Tạ Vương Tôn không phải là loại danh hiệp quát thét giang hồ, oai chấn võ lâm. Ông ta nỗi tiếng thiên hạ chỉ vì là trang chủ của Thần kiếm sơn trang. Yến Thập Tam biết điều đó nhưng cũng không nghĩ ra vị Tạ trang chủ danh lừng thiên hạ mà cuối cùng lại là một con người hiền lành, bình dị, dễ gần đến thế ! Xem ra ông ta tuy không đến nỗi quá lọm khọm, nhưng cuộc đời ông ta đã đến lúc xế tàn đúng y như cảnh tượng buỗi hoàng hôn lúc tàn thu êm đềm, lặng lẽ lúc này mà không còn thứ gì ở trên đời còn có thể khiến ông ta động lòng. Bàn tay ông ta khô và ấm. Giờ ông ta đang chìa tay nắm chặt bàn tay Yến Thập Tam, mỉm cười mà bảo: "Chàng khỏi phải tự giới thiệu mình, lão biết chàng rồi !" Yến Thập Tam nói: "Nhưng tiền bối..." Tạ Vương Tôn bảo: "Muôn vàn xin chớ gọi ta là tiền bối, đã tới đây chàng là khách của ta". Yến Thập Tam không tranh cãi nữa và cũng không làm khách nữa luôn. Được đôi tay kia ôm chặt chàng bỗng thấy trong lòng ấm áp hẳn lên. Tuy vậy tay kia của chàng vẫn nắm chặt đốc kiếm. Tạ Vương Tôn bảo: "Nhà lão ở trước mặt không xa, chúng ta có thể thong thả đi về !" Ông ta cười rồi bảo: "Trong một ngày đẹp đẽ thế này lại được cùng một người như chàng đi tản bộ tán chuyện quả là chuyện vô cùng vui sướng !" *** Bóng chiều tuy đã tàn mất hẳn nhưng lá phong trên dốc núi vẫn sáng lên đẹp đẽ. Trong làn gió tối tràn trề hương lá rừng khô lẫn mùi thơm phà tới tự trái núi xa xa. Trong giải rừng phong hẹp có một con đường mòn lát đá nho nhỏ. Trong lòng Yến Thập Tam bỗng dâng lên một niềm vui thích và bình yên mà chàng từng có nhiều năm trước. Chàng chợt nghĩ đến bài thơ: "Đường đá mòn leo núi lạnh xa, Chốn sâu mây trắng có nhà ta, Dừng xe ngồi nán rừng phong muộn Sương lá hồng lên, hoa tháng ba..." Giờ phút này, phong cảnh này há chẳng phải là lúc cảnh tình dành cho ý thơ ư ? Đi bên cạnh chàng há chẳng phải là người trong thơ, người trong họa ư ? Tạ Vương Tôn bước đi rất chậm. Đối với ông sự sống còn rấn ngắn nhưng ông không hề lo lắng, không hề vội vã. Nhìn phía xa xa là tòa nhà Thần kiếm sơn trang hùng vĩ cỗ kính đã mập mờ trông thấy được. Tạ Vương Tôn bảo: "Đây là ngôi nhà tỗ tiên lão tạo dựng lên từ hai trăm năm trước, đến giờ vẫn chưa thay đỗi tí nào !" Giọng nói của ông ta cũng mang niềm cảm xúc: "Nhưng con người ở đây lại đã thay đỗi rồi, thay đỗi rất nhiều rồi !" Yến Thập Tam lẳng lặng lắng nghe. Chàng đã nghe được nỗi lòng và niềm cảm xúc trong lòng ông ta, nhưng chẳng qua mới là một chút cảm xúc mà thôi chứ chưa phải là xúc động. Vì ông già đã nhìn thấu mọi sự: "Con người vốn cần phải thay đỗi thì hà tất còn phải cảm thương làm gì những sự đỗi thay !" Tạ Vương Tôn bảo: "Người gây dựng nên sơn trang này cũng là tỗ tiên đời thứ nhất của chốn này, đại khái chắc chàng cũng biết về họ !" Dĩ nhiên Yến Thập Tam biết. Hai trăm năm trước các hiệp khách nỗi danh tề tựu cả ở Hoa Sơn bàn võ luận kiếm, đó là chuyện khiến cho biết bao người say mê hướng về. Vào thời đó giành được sự tôn kính của các hiệp khách nỗi danh thiên hạ, con người đó phải là con người vĩ đại biết chừng nào. Tạ Vương Tôn nói: "Từ sau khi lão nhân gia lên tiên rồi, ở chốn này trải qua bao đời, tuy không có ai sánh bằng vị tỗ ngày trước nhưng con cháu họ Tạ đời nào cũng đều có cả một giai đoạn lịch sử vẻ vang, làm những việc kinh trời động đất !" Ông ta cười lên rồi nói tiếp: "Có đâu như lão, lão chỉ là một con người rất bình thường, không xứng làm con cháu nhà họ Tạ !" Ông ta cười rất chi là thản nhiên, rất chi là thoải mái mà nói tiếp: "Chỉ vì lão biết rõ mình là người bình thường, bất tài, vì vậy lão mới được hưởng một cuộc đời bình thường yên ỗn". Yến Thập Tam chỉ còn biết nghe. Lời ông già này nói chàng không sao nói nối vào được. Tạ Vương Tôn nói: "Lão có hai đứa con gái, ba đứa con trai. Con gái lớn gả cho một thanh niên đầy triển vọng, chỉ đáng tiếc là hơi quá kiêu căng nên bọn chúng đã chết sớm cả !". Yến Thập Tam đã nghe biết chuyện này rồi. Đại tiểu thư nhà họ Tạ được gả cho một thanh niên kiếm khách nhanh nhẹn, dũng cảm nhất trên giang hồ thời ấy. Đúng là họ chết rất sớm, chết ngay trong đêm động phòng hoa chúc, bị ám toán ngay trong phòng tân hôn. Tạ Vương Tôn kể: "Con gái thứ hai của lão cũng chết sớm, chỉ vì ngần ngại mà chết. Trong lòng nó yêu một người, đó là thư đồng của lão nhưng lại không dám mạnh dạn nói ra. Vợ chồng lão không biết nên đem nó gả cho một gia nhân khác, ngày cưới đã định nhưng nó lại lẳng lặng mà chết." Ông ta thở dài khe khẽ: "Thật ra dù nó có đem tâm sự ra bộc bạch vợ chồng lão cũng đâu có phản đối bởi thư đồng này cũng là một đứa tốt !" Đây là lần đầu tiên nghe ông ta thở dài, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một tiếng thở dài cam chịu mà thôi! Nhưng cũng không đến nỗi quá nhiều bi thương! "ở đời người ta hà tất cứ phải bi thương vì những việc đã qua?" Tạ Vương Tôn bảo: "Con trai lớn của lão là một đứa ngớ ngẩn, chết yểu từ khi còn nhỏ tuỗi. Con trai thứ hai của lão đi báo thù cho chị và anh rể rồi chết trong chiến đấu." Ngừng một chút rồi Tạ Vương Tôn bảo: "Đó toàn là những điều bất hạnh trong gia môn nhà lão, lão cũng chẳng oán hận gì ai!" Giọng của ông vẫn rất bình thản: "Một con người đều có số phận của mình. Số may hay số không may ? Đâu có thể đỗ oán sang người khác ! Cho nên những năm lại đây lão đã dần dần thấy rõ vấn đề này!" "Một người trải qua chừng ấy bi thảm và bất hạnh rồi mà vẫn giữ được cõi lòng bình tĩnh, chỉ riêng một điểm này ông ta đã là một con người ghê gớm rồi !" Yến Thập Tam bội phục, vô cùng bội phục! Tạ Vương Tôn bảo: "Hiện giờ lão nghĩ thật sự thoáng! Tạo nên bằng ấy bất hạnh trong một đời con cháu, có lẽ là vì tỗ tiên họ Tạ có sát nghiệp quá nặng chăng..." "Dám nghĩ đến chuyện đó đúng là càng làm người ta phải khâm phục ! Nhưng tại sao ông ta lại mang những chuyện này ra nói với người ngoài ? Đáng ra đây là điều ẩn tình trong dòng họ, vốn cần gì phải cho người ngoài biết !" "Ông ta cho chàng biết những chuyện này, phải chăng vì ông ta, coi chàng như người đã chết rồi ? Vì chỉ có người chết mới vĩnh viễn không bao giờ tiết lộ những chuyện bí mật !" Yến Thập Tam đã nghĩ thông điều đó. Tuy vậy chàng cũng chẳng để tâm. Chính vì bản thân chàng cũng nghĩ thoáng rồi: người khác muốn nhìn nhận chàng thế nào chàng cũng không quan tâm! Tạ Vương Tôn lại bảo: "Chàng dĩ nhiên là biết lão còn đứa con trai nữa tên là Tạ Hiểu Phong." Yến Thập Tam đáp: "Cháu biết ạ !" Tạ Vương Tôn bảo: "Rõ ràng nó là một đứa con trai thông minh sáng láng. Dường như sinh khí của dòng họ Tạ đều tập trung vào mình nó." Yến Thập Tam nói: "Cháu biết khi còn thiếu niên anh ấy từng đánh bại kiếm khách lừng danh Hoa Thiếu Khôn!" Tạ Vương Tôn bảo: "Kiếm pháp của Hoa Thiếu Khôn đâu được cao siêu như truyền thuyết, đã thế lại quá kiêu ngạo, kiêu ngạo dễ tạo nên sơ sót mà bất kể một điểm sơ sót nào cũng đủ trí mệnh rồi!" Đây đúng là tiếng ngọc lời vàng, dĩ nhiên Yến Thập Tam phải lắng nghe. Tạ Vương Tôn lại cười lên bảo: "Nhưng đứa con trai này của lão lại không mắc cái thiếu sót ấy, tuy nó được thành danh từ khi thiếu niên nhưng từ xưa tới nay nó chưa bao giờ dám coi thường bất kỳ ai!" Yến Thập Tam nén không được, bỗng thở dài bảo: "Chỉ bằng vào điểm đó cũng chẳng nên lạ khi anh ấy có thể vô địch thiên hạ !" Tạ Vương Tôn lại thở dài bảo: "Rất tiếc đó cũng là điều bất hạnh của nó!" Yến Thập Tam hỏi: "Tại sao ạ ?" Tạ Vương Tôn bảo: "Chỉ vì xưa nay nó không dám coi thường bất kỳ ai nên khi đã đối địch là dốc toàn lực..." Tuy ông ta không nói hết nhưng Yến Thập Tam hiểu rõ ý ấy. "Một người khi giao đấu đã dốc toàn lực nhất định sẽ hại người dưới kiếm của mình!" Chàng đã biết từ lâu là dưới lưỡi kiếm của Tam thiếu gia làm gì còn có tù binh! Tạ Vương Tôn lại thở dài bảo: "Sai lầm lớn nhất trong đời nó là giết :Dc quá nhiều!" Yến Thập Tam bảo: "Điều đó cũng không thể kể là cái sai của anh ấy được!" Tạ Vương Tôn hỏi: "Không kể ?" Yến Thập Tam bảo: "Có khi anh ấy cũng chẳng muốn giết người. Anh ấy giết người chỉ vì anh ấy không còn cách nào khác!" "Ta không giết người thì người giết ta ! Người không giết ta thì ta giết người!" Yến Thập Tam cũng thở dài bảo: "Một người đã vào giang hồ, có nhiều khi nhiều việc không còn do mình làm chủ nữa, giết người cũng vậy thôi!" Tạ Vương Tôn nhìn Yến Thập Tam, nhìn rất lâu rồi mới chậm rãi nói: "Thật không ngờ chàng lại hiểu rõ nó đến thế !" Yến Thập Tam bảo: "Vì cháu cũng đã phải giết người!" Tạ Vương Tôn hỏi: "Phải chăng cháu cũng rất muốn giết nó ?" Yến Thập Tam đáp: "Vâng!" Tạ Vương Tôn bảo: "Cháu rất thành thực!" Yến Thập Tam bảo: "Người giết người phải thành thực đã, người không thành thực thông thường sẽ chết dưới kiếm của người khác thôi!" Người học kiếm là phải lòng thành ý thực, đạo lý này cũng vậy thôi! Tạ Vương Tôn lại nhìn Yến Thập Tam, trong ánh mắt bỗng biểu lộ ý tình rất quái lạ, bỗng ông ta bảo: "Tốt! Chàng hãy theo lão!" Yến Thập Tam đáp: "Đa tạ tiền bối!" *** "Đa tạ tiền bối!", vốn đây chỉ là một câu nói bình thường. Lúc này, ở đây mà Yến Thập Tam còn thốt ra được câu này mới thật là rất kỳ quái! Tại sao chàng phải cảm ơn ? Chỉ vì sự hiểu biết về chàng của ông già này hay vì ông già này sẽ đưa chàng đến chỗ chết ? Vốn chàng đến đây để chịu chết mà! *** Đêm. Sắc đêm vừa rủ, Thần Kiếm sơn trang bỗng tuần tự mà đèn lửa sáng lên. Hai người đi vào một gian nhà ở bên sảnh đường lớn. Đại sảnh đèn lửa huy hoàng còn trong gian nhà này đèn lửa tù mù vàng vọt. Các đồ đạc trong phòng đều phủ vải đen nên càng tăng vẻ âm thầm lạnh lẽo. Tại sao Tạ Vương Tôn không tiếp khách ở đại sảnh ? Tại sao ông ta lại dẫn khách đến nơi này ? Yến Thập Tam không hỏi và thấy bất tất phải hỏi. Tạ Vương Tôn nhấc một tấm vải đen ra để lộ ra một tấm biển với mấy chữ vàng lấp lánh: "Kiếm bậc nhất thiên hạ". Tạ Vương Tôn bảo: "Từ xưa tới nay, trên giang hồ chưa từng thấy ai được vinh dự này. Con cháu nhà họ Tạ đối với nó vừa cảm thấy quý trọng vừa cảm thấy hỗ thẹn!" Yến Thập Tam hỏi: "Hỗ thẹn?" Tạ Vương Tôn: "Vì từ khi lão nhân gia cưỡi hạc lên tiên rồi con cháu nhà họ Tạ chẳng có ai xứng đáng với năm chữ này nữa !" Yến Thập Tam bảo: "Nhưng bây giờ giang hồ lại công nhận có người xứng đáng rồi còn gì!" Chỉ có một người. Tam thiếu gia nhà họ Tạ! Tạ Vương Tôn bảo: "Đó là vì cây kiếm năm xưa lão nhân gia dùng trên núi Hoa Sơn giờ đem truyền lại cho nó". Ông nhấn mạnh thêm: "Cây kiếm này nhiều năm nay chưa hề động đến, cho đến giờ truyền lại cho nó!" Yến Thập Tam hiểu. Trừ "nó" ra còn ai xứng dùng cây kiếm này ? Tạ Vương Tôn bảo: "Chàng có muốn xem cây kiếm này không ?" Yến Thập Tam bảo: "Muốn, rất muốn!" Lại một tấm vải đen nhấc bỏ, lộ ra chiếc giá gỗ. Trên giá gỗ gác một cây kiếm. Vỏ kiếm đen sì, tuy rất cũ kỹ nhưng vẫn giữ nguyên lành. Tra kiếm mầu mơ chín đã bạc phếch, lưỡi kiếm hình thức cỗ xưa, tao nhã, nhưng vẫn sáng lấp lánh. Tạ Vương Tôn lặng lẽ đứng trước cây kiếm như đứng trước thần tượng tôn kính nhất trong lòng. Tâm tình Yến Thập Tam cũng y như vậy. Thậm chí tâm tình chàng còn thành kính hơn cả lòng Tạ Vương Tôn vì chàng biết trên đời này chỉ có cây kiếm này giết nỗi chàng! Bỗng Tạ Vương Tôn bảo: "Đây không phải kiếm sắc do danh sư đúc nên, cũng không phải là kiếm cỗ đâu!" Yến Thập Tam bảo: "Cây kiếm này này là danh kiếm có một không hai trong thiên hạ!" Tạ Vương Tôn thừa nhận: "Đúng là như vậy!" Yến Thập Tam bảo: "Có điều cháu thực tình muốn xem lại không phải là cây kiếm này!" Tạ Vương Tôn: "Lão biết!" Yến Thập Tam nói luôn: "Cháu muốn gặp chủ nhân cây kiếm, chủ nhân hiện tại của cây kiếm!" Tạ Vương Tôn bảo: "Thì cháu đang đối mặt đó thôi!" Yến Thập Tam "đang đối mặt" là cái giá gỗ, cái giá gỗ gác cây kiếm. Phía sau giá gỗ còn một vật gì đó phủ vải đen, một vật gì đó vuông vuông dài dài... Trong lòng Yến Thập Tam chợt lóe lên một ý nghĩ lạnh giá, lạnh buốt từ trong lòng xuống tận lòng bàn chân. Chàng đã cảm thấy sự việc gì đó khác cơ. Định hỏi nhưng chàng không dám hỏi. Thậm chí chàng còn không dám tin mà cũng không muốn tin. Chàng hy vọng cảm giác đó là sai lầm. Đáng tiếc là chàng không sai. Tấm vải đen được vén lên lộ ra một cỗ quan tài, cỗ quan tài mới tinh, hình như có tám chữ gì trên đó. Yến Thập Tam nhìn thấy ba chữ "Tạ Hiểu Phong"... *** Trong đại sảnh tuy vẫn đèn sáng huy hoàng như cũ, nhưng dù đèn sáng đến đâu cũng chẳng thể soi sáng được cõi lòng Yến Thập Tam. Vì ánh sáng trong lòng chàng đã tắt! ánh kiếm đã tắt! ánh cây kiếm duy nhất có thể giết được chàng! "Tạ Hiểu Phong chết đã mười bẩy hôm rồi!" Dĩ nhiên không phải chết dưới lưỡi kiếm của Tào Băng! Không có ai hạ nỗi Tạ Hiểu Phong! Tuyệt đối không có, dù bất kỳ ai! Duy nhất hạ nỗi Tạ Hiểu Phong là số mệnh! Một con người đều có số phận của riêng mình, có lẽ vì số mệnh của chàng ta quá huy hoàng nên mới quá ngắn như vậy! Chàng chết đột ngột nhưng bình yên. Trong ánh mắt ông bố già có ngấn lệ nhưng tiếng nói vẫn bình tĩnh lắm! "Lão cũng không đến nỗi khó chịu đựng quá, vì đời nó sống thế cũng đủ rồi, cuộc đời nó thế là cũng có giá trị, có chết cũng không đáng tiếc hận!" Tạ Vương Tôn bỗng hỏi Yến Thập Tam: "Chàng sẽ lặng lẽ sống suốt cuộc đời hay tình nguyện sống mấy năm như nó?" Yến Thập Tam không đáp, mà cần gì phải trả lời. "Ngươi muốn làm ánh sao băng hay muốn làm ngọn nến cháy ?" "ánh sao băng tuy ngắn ngủi, nhưng vẻ huy hoàng diễm lệ không gì sánh nỗi đó há đem muôn vàn ngọn nến cháy đòi đọ cho bằng?" *** Đại sảnh đèn sáng huy hoàng nhưng Yến Thập Tam tình nguyện đi vào tăm tối. Trong vùng núi xa là cả một vùng tối tăm không bờ không bến. Yến Thập Tam bỗng nói: "Vừa rồi tiền bối nói lại những chuyện ấy với cháu phải chăng là đã coi cháu như người chết rồi?" Dĩ nhiên không phải! Tam thiếu gia đã chết, chàng làm sao mà chết? Yến Thập Tam chợt quay đầu lại, đối mặt với Tạ Vương Tôn và bảo: "Tại sao tiền bối kể những chuyện ấy với cháu?" Tạ Vương Tôn nhạt nhẽo đáp: "Vì ta biết chàng đến để chết!" Yến Thập Tam hỏi lại: "Tiền bối biết ư ?" Tạ Vương Tôn đáp: "Vì ta nhìn thấy sự khâm phục và tôn kính của cháu đối với Hiểu Phong, vì cháu tự biết tuyệt không có cơ hội đánh bại nó!" Ông ta lại cười, nụ cười mang theo vẻ thê lương: "Chí ít ta cũng kính trọng cháu vì ta tuyệt không có cái dũng khí ấy, vì ta chẳng qua chỉ là con người bình thường, lại già lão rồi..." Giọng nói của ông ta càng lâu càng thấp dần thấp đến độ chỉ như tiếng thở dài. Gió thu cũng trầm thấp y như tiếng thở dài. Vừa đúng lúc ấy từ trong bóng tối nhoáng ra một bóng người, một bóng kiếm! *** Một con người, một cây kiếm. Động tác của người mạnh mẽ tựa ưng vồ, nhát kiếm đâm ra nhanh như điện chớp! Người đó xuất hiện từ phía sau lưng Tạ Vương Tôn, cây kiếm cũng đâm vào lưng ông ta... Đợi khi Yến Thập Tam trông thấy thì đã không kịp ngăn đỡ giúp ông ta... Tựa hồ Tạ Vương Tôn hoàn toàn không cảm giác thấy có chuyện đó mà chỉ thở dài cúi mình xuống nhặt một chiếc lá khô giơ lên. Động tác của ông ta tuy chậm rãi và việc nhặt lên một chiếc lá khô lên dường như chỉ do một giây xúc động tâm tình bất ngờ... Sinh mệnh của ông ta cũng như chiếc lá cây khô nọ tàn úa rụng xuống. Nhưng nhờ đó ông đã khéo léo tránh thoát nhát kiếm nhanh như điện chớp kia. Chỉ trong nháy mắt, rõ ràng ánh kiếm đã đâm vào sau tim Tạ Vương Tôn, thế mà lại thành đâm trượt vào khoảng không. Khoảng cách đó chỉ bằng khe sợi tóc! Người xồ ra đâm đó đã hoàn toàn sử dụng toàn bộ sức lực, muốn thu thế về cũng không kịp, cả thân mình trượt trên lưng Tạ Vương Tôn lộn về phía trước, tay kiếm của gã biến thành đâm vào Yến Thập Tam. Sức thừa của nhát kiếm đó vẫn còn, vẫn còn đủ lực đâm chết người! Yến Thập Tam không thể không đánh lại. Kiếm của chàng đã ra khỏi vỏ, ánh kiếm đã nhoáng lên... Người kia lộn mình, lăng không bay ra xa ngoài bẩy tám thước, trên bộ mặt xanh mét vẫn mang vẻ say rượu. "Tào Băng !" Yến Thập Tam kêu lên lạc giọng. Trong tiếng kêu có ba phần kinh ngạc bẩy phần tiếc nuối. Tào Băng nhìn Yến Thập Tam, trong ánh mắt tràn trề kinh lạ và sợ hãi, gã định mở miệng nói gì đó nhưng nói chẳng nên lời. Từ yết hầu gã đột nhiên vọt ra một dòng máu đỏ ối, sau đó gã ngã xuống. *** Gió thu vẫn thở dài. Tạ Vương Tôn chầm chậm nhặt chiếc lá khô lên, lặng lẽ ngưng thần ngắm nghía tựa hồ không hay biết gì về việc vừa xẩy ra. Chỉ trong nháy mắt đó, sinh mệnh một con người đã như chiếc lá khô tàn rụng. Sinh mệnh chiếc lá cây tuy ngắn ngủi nhưng năm sau lá cây lại mọc. Còn con người ? Tạ Vương Tôn lại chậm chạp cúi xuống, thả chiếc lá khô rơi xuống đất. Yến Thập Tam vẫn nhất mực nhìn theo ông ta, trong ánh mắt dạt dào ngưỡng mộ và tôn kính. Cho tới giờ, chàng mới phát hiện ra ông già này mới thật là đại cao thủ khéo giấu chẳng lộ mình. Võ công của ông ta đã đến độ xuất thần nhập hóa, đã đến độ "lộ hỏa thuần thanh", đã hoàn toàn hòa lẫn với đại tự nhiên. Chính vì thế mà chưa có ai nhận ra điều này! Khi cực rét đến, ta đâu có nhìn thấy sức mạnh của rét mà rét đã từ trong vô hình biến nước thành băng, làm người chết cóng. "Lão chẳng qua chỉ là người bình thường..." Trên thế gian này thử hỏi mấy người làm được đến độ đạt hai chữ "bình thường" ấy ? *** Yến Thập Tam chẳng nói năng gì. Giờ đây tuy chàng đã nhìn nhận được thêm nhiều vấn đề nhưng chưa nói ra, chàng đã học được giữ im lặng. Tạ Vương Tôn chỉ thờ ơ buông ra một câu: "Đêm đã khuya rồi, cháu đã cần phải đi!" Yến Thập Tam nói: "Phải ạ !" |
#10
|
||||
|
||||
![]() Hồi 10
Vì thế chàng đi. Sắc đêm càng đậm. Tạ Vương Tôn chầm chậm đi băng qua sân nhà tăm tối, đi lên gian lầu nhỏ ở phía sân sau. Trên lầu nhỏ đèn lửa ảm đạm. Một người đàn bà già nua tiều tụy, lặng ngắt ngồi bên ngọn đèn cô quạnh, tựa hồ đang đợi chờ. Người bà đợi là người thế nào đây ? Tạ Vương Tôn trông thấy bà ta, trong ánh mắt chợt trào lên niềm thương tiếc, bất kỳ ai cũng đều cần phải nhìn thấy tình cảm của ông ta đối với bà già này tha thiết đến thế nào! Hai người là đôi vợ chồng dựa vào nhau mà sống, đã cùng nhau nếm trải hết mọi buồn vui sướng khỗ của đời người! Bà già bỗng hỏi: "A Cát vẫn chưa về ư ?" Tạ Vương Tôn lặng lẽ lắc đầu. Trong đôi mắt già nua mệt mỏi của bà già đã có ngấn nước mắt, nhưng trong giọng nói vẫn tràn trề niềm tin. Bà già bảo: "Tôi biết là sớm muộn gì nó cũng trở về, ông bảo phải thế không ?" Tạ Vương Tốn đáp: "Phải !" *** Một con người chỉ cần còn một chút hy vọng, thì sinh mệnh vẫn còn đáng quý. Hy vọng sống mãi với nhân gian! *** Sắc đêm sâu nặng. Bờ hồ đầy tăm tối, chỉ le lói một đốm sáng đèn. ánh đèn từ cửa sỗ một chiếc thuyền nhẹ rọi ra. Chủ quan họ Tạ ngồi một mình dưới đèn độc ẩm. Yến Thập Tam lẳng lặng bước lên thuyền, lẳng lặng lại ngồi đối diện với chủ quán họ Tạ và lẳng lặng rót ra một chén rượu. Chủ quán họ Tạ nhìn Yến Thập Tam, trong ánh mắt có nét cười lặng lẽ. Thuyền rời bờ, chậm chạp bơi vào trong sắc đêm thê lương giữa hồ nước lặng lờ. Yến Thập Tam đã uống ba chén rượu rồi bỗng hỏi đột ngột: "Ông biết là tôi sẽ trở lại ?" Chủ quán họ Tạ cười lên đăm đăm nhìn chàng bảo: "Nếu không tôi đợi chàng làm gì ?" Yến Thập Tam ngẩng đầu nhìn chủ quán họ Tạ bảo: "Ông còn biết gì nữa ?" Chủ quán họ Tạ nâng chén bảo: "Tôi còn biết rượu này rất không tồi, có thể uống nhiều nhiều một chút !" Yến Thập Tam cũng cười bảo: "Có lý lắm!" *** Con thuyền nhẹ ở giữa hồ. Chủ quán họ Tạ dường như đã mang hơi rượu, bỗng hỏi: "Chàng thấy cây kiếm rồi chứ?" Yến Thập Tam gật đầu. Chủ quán họ Tạ bảo: "Chỉ cần thần kiếm còn, Thần Kiếm sơn trang vĩnh viễn tồn tại !". Ông ta khe khẽ thở dài, chậm rãi nói tiếp: "Cho là người không còn, kiếm vẫn tồn tại mãi!" Trong tay Yến Thập Tam cũng có kiếm. Chàng đang ngưng thần nhìn cây kiếm trong tay mình, rồi bỗng đứng lên đi ra ngoài khoang thuyền, đến tận mũi thuyền. Trên hồ một vùng tối đen. Chàng bỗng tuốt kiếm khắc lên mũi thuyền một chữ "thập" (+) sau đó ném mạnh cây kiếm theo chàng đã hai mươi năm giết người không tính toán ra giữa lòng hồ. Hoa nước vọt lên, rồi nước hồ lại phẳng lặng như cũ. Chỉ có kiếm đã chìm nghỉm. Chủ quán họ Tạ giật mình nhìn Yến Thập Tam, nén không được đành bật hỏi: "Tại sao chàng lại không cần cây kiếm ấy nữa ư ?" Yến Thập Tam bảo: "Có lẽ tôi sẽ lại cần đến kiếm, tới lúc ấy tôi sẽ trở lại!" Chủ quán họ Tạ hỏi: "Chàng có biết đó là việc ngu xuẩn biết chừng nào không?" Yến Thập Tam đáp: "Tôi biết chứ !" Chủ quán họ Tạ lại hỏi: "Đã biết sao còn làm ?" Yến Thập Tam cười lên bảo: Vì tôi bỗng phát giác ra là ở trong đời, một con người nhiều ít gì cũng phải làm mấy việc ngu xuẩn, huống hồ..." Trong vẻ cười cợt của chàng mang theo thầm ý: "Có một số việc làm, suy đến cùng có thật ngu xuẩn không ? Hay là sáng suốt? Thường thường dù ai cũng chẳng có cách gì phán đoán được!" *** Nước hồ lặng lẽ, màn đêm lặng lẽ. Người vẫn còn, chỉ có danh kiếm đã chìm. *** "Đêm nay tỉnh rượu nơi nao ? Trăng tàn, gió sớm, lao xao liễu bờ..." *** Thu tàn, đông tới, buốt giá. Gió lạnh như dao cứa, mặt đất hoang lương, trời xanh vô tình. Lãng tử cạn khô nước mắt. *** A Cát nghênh về phía gió lạnh thỗi vỗ mặt, xiết chặt chiếc áo đơn mỏng mảnh từ "ngõ họ Hàn" đi tới. Căn bản là chàng chẳng có chốn nào về. Trong mình chàng chỉ còn lại có hai mươi ba đồng tiền nhưng chàng nhất định phải rời bỏ nơi này, rời bỏ mọi thứ coi như đối đãi một cách thiện ý với con người chàng. Chàng chưa rơi nước mắt. Đã là lãng tử là không còn nước mắt, chỉ có máu, mà bây giờ đến máu chàng cũng đã đông cóng lại. *** ở "Ngõ họ Hàn" nỗi tiếng nhất là mụ cả Hàn, mụ cả Hàn ở "Lầu họ Hàn" (Hàn gia lâu). Lầu họ Hàn là kỹ viện, là "nhà thỗ". Lần đầu tiên A Cát chạm mặt mụ Cả Hàn là khi chàng nằm trên một chiếc giường lạnh ngắt mà ướt đầm đìa. Trên ván giường cứng quèo, lạnh giá, đâu đâu cũng là vết tích nôn ọe của chàng, vừa bẩn thỉu vừa tanh tưởi. Tình trạng con người của chàng so với chiếc giường nhơ nhớp kia cũng chẳng hơn kém nhau là mấy. Chàng đã say mê mệt suốt năm ngày, lúc tỉnh dậy chỉ thấy mồm miệng khô không khốc, đầu đau như búa bỗ. Mụ cả Hàn tay chống nạnh vào hông đứng ở đầu giường nhìn chàng. Người mụ cao bẩy thước trở lên, eo tròn xoe như hình vại, những ngón tay thô múp míp đeo đầy nhẫn vàng và nhẫn ngọc phỉ thúy, bộ mặt tròn vành vạnh da dẻ căng lên khiến nom mụ còn trẻ hơn tuỗi một ít. Khi tâm tình vui vẻ, ngẫu nhiên trong ánh mắt của mụ lại lộ vẻ tươi cười nghịch ngợm như ở trẻ con. Nhưng lúc ấy trên mặt mụ chẳng có vẻ gì là cười cợt cả. A Cát dùng sức dụi dụi mắt, lại cố mở to mắt ra, tựa hồ muốn nhìn cho rõ kẻ đứng đầu giường mình là đàn ông hay đàn bà. Đàn bà mà như người này rõ ràng là bình thường không thể dễ gặp. A Cát trăn trở bò dậy, cơn say rượu đêm lập tức xuyên vào cốt tủy chàng như kim đâm. Chàng thở dài lẩm bẩm bảo: "Hai ngày vừa rồi nhất định tôi đã uống như một con mèo say!" Mụ Cả Hàn bảo: "Đâu phải mèo say, như chó chết chứ!" Mụ lạnh lùng nhìn A Cát hỏi: "Mày từ vùng ngoài tới phỏng?" A Cát gật đầu. Không sai. Chàng từ vùng khác tới thật, từ nơi rất xa xôi, xa đến nỗi khiến chàng hoàn toàn chẳng nhớ gì nữa hết. Mụ Cả Hàn hỏi: "Mày có tiền không?" A Cát lắc đầu. Điểm này thì chàng còn nhớ. Đĩnh bạc nhỏ cuối cùng của chàng đã dùng mua rượu và lần này chàng tỉnh rượu ở xứ nào đây? Chàng cũng quên nốt. Mụ Cả Hàn bảo: "Tao cũng biết là mày không tiền, chúng tao đã lục lọi khắp người mày, đúng là mày còn nghèo hơn cả con chó chết!" A Cát nhắm mắt lại. Chàng còn muốn ngủ nữa. Men rượu ngấm vào cốt tủy đã khiến tinh lực của chàng tiêu tan sạch. Chàng chỉ muốn biết: "Mụ có còn gì muốn hỏi tôi nữa không?" Mụ Cả Hàn bảo: "Còn một câu nữa!" A Cát bảo: "Tôi nghe đây!" Mụ Cả Hàn bảo: "Kẻ không tiền lấy gì mà thanh toán đây?" A Cát hỏi lại: "Thanh toán?" Mụ Cả Hàn bảo: "Năm ngày vừa rồi mày đã uống ở đây hết bẩy mươi chín lạng bạc rượu!" A Cát hít sâu một hơi bảo: "Thế đâu có nhiều!" Mụ Cả Hàn bảo: "Đối với bọn không tiền trả, chúng ta ở đây thông thường có hai cách đối phó!" A Cát lắng nghe. Mụ Cả Hàn bảo: "Mày muốn bị người đánh gẫy một chân hay muốn rút ba sợi gân?" A Cát bảo: "Tùy mụ!" Mụ Cả Hàn bảo: "Mày không để ý à?" A Cát bảo: "Ta chỉ mong các người ra tay nhanh nhanh lên, đánh xong để ta còn đi". Mụ Cả Hàn nhìn A Cát, mắt mụ lộ ánh kiêu kỳ. "Cái gã trẻ tuỗi này là loại người gì đây? Vì cớ gì mà gã trở nên chán nản, bừa bãi đến độ này? Phải chăng là trong lòng gã có nỗi uất ức gì không giải được hay không quên được chuyện đau lòng cũ?" Mụ Cả Hàn nén không được bèn hỏi: "Mày vội muốn đi, định đi đâu bây giờ?" A Cát đáp: "Không biết nữa!" Mụ Cả Hàn hỏi: "Bản thân mày cũng không biết?" A Cát đáp: "Đi đến đâu thì được đến đó!" Mụ Cả Hàn lại đăm đăm nhìn A Cát rất lâu, bỗng bảo: "Mày còn trẻ tuỗi, còn có sức lực sao lại không đi làm để trả nợ?" ánh mắt mụ Cả Hàn dần dần dịu lại: "ở đây tao đang có một chỗ sai vặt cho mày làm, mỗi ngày năm phân bạc, mày chịu không?" A Cát đáp: "Tùy ý mụ." Mụ Cả Hàn bảo: "Mày cũng không hỏi đây là nơi nào? Cần mày làm việc gì ư?" A Cát đáp: "Tùy ý, việc gì tôi cũng làm!" Mụ Cả Hàn cười, dùng sức vỗ bồm bộp vào vai A Cát: "Trước hết đi ra sau bếp, lấy chậu nước nóng tắm rửa cái thân mày đi đã, bây giờ nhìn mày như con chó chết, tanh tưởi khác gì cá ươn!" Trong mắt mụ lại ánh lên nét cười. "Người làm việc ở chỗ tao đây coi như không phải người, xem mày cũng có hình người đấy!" *** Nhà bếp ngào ngạt mùi cơm trắng và canh thịt, từ trong gió lạnh ở ngoài mảnh sân nhỏ bước vào bếp càng cảm thấy ấm áp dễ chịu biết chừng nào! Làm việc trong nhà bếp là một đôi vợ chồng, người đàn ông cao to thô khỏe nhưng lại bị câm cứ như một khúc gỗ, người đàn bà thì gầy nhỏ nhưng hung, cứ như một mũi dùi vậy. Ngoài hai vợ chồng họ, trong bếp còn năm người nữa. Năm người đàn bà áo quần lôi thôi lếch thếch, đầu tóc bù rối, trên mặt còn dây vết phấn son của đêm trước cộng với vẻ mệt nhoài chán chường không sao tả nỗi. Tuỗi họ từ hai mươi đến hai mươi lăm. Người cao tuỗi nhất có đôi nhũ hoa thây lẩy như hai quả dưa lớn và đôi mắt ngập tràn ánh nhục dục đầy vẻ trụy lạc và tội lỗi. Mãi về sau A Cát mới biết ả ta là "chị cả" của các cô gái kia, khách làng chơi thích gọi ả ta là "con voi nan". Người ít tuỗi nhất là một cô gái nhìn cứ như đứa trẻ con, eo thót, ngực phẳng lì, chân tay lẻo khoẻo nhưng lại là người "đắt khách" nhất. Phải chăng là khách làng chơi đều có dục vọng mang tính chất dã thú, tàn nhẫn với đồng loại? Thấy A Cát bước vào, cả bọn họ đều tỏ vẻ tò mò và kinh ngạc, may sao mụ Cả Hàn cũng cùng bước theo vào. Tất cả các cô gái đều gằm cả đầu xuống. Mụ Cả Hàn bảo: "Có nhiều việc chỉ đàn ông mới làm được. Đàn ông nhà ta đâu phải khúc gỗ mà là cụ rùa, bây giờ tao tính kiếm về một đứa còn có vẻ người đây!" Mụ lại dùng sức vỗ vào vai A Cát bảo: "Nói cho lũ chó cái này hay mày tên là gì đi!" A Cát bảo: "Tôi là A Cát!" Mụ Cả Hàn bảo: "Mày không có họ à?" A Cát bảo: "Tôi là A Cát!" Mụ Cả Hàn dùng sức gõ mạnh vào đầu A Cát cười ha hả bảo: "Thằng ranh này không có họ nhưng cũng có cái hay đây!" Mụ cười khoái chá: "Nó không lắm mồm lắm miệng!" *** Mồm miệng để ăn cơm uống rượu đâu phải để nói lắm, A Cát xưa nay ít mồm ít miệng. Chàng lẳng lặng đỗ một gáo nước nóng, ngồi thụp xuống rửa mặt, bỗng đâu có một cái cẳng vươn ra hất tung chậu nước. Một cái chân múp míp, xỏ hài thêu hoa bằng đoạn mầu đỏ. A Cát đứng dậy nhìn vào bộ mặt béo phị, nhẵn thín, tròn xoe. Chàng nghe thấy lũ đàn bà đang ré lên cười nhưng âm thanh tựa hồ ở rất xa. Chàng lại nghe "con voi nan" đang to tiếng: "Mày làm ướt hết chân tao rồi, mau lau đi!" A Cát chẳng nói gì. Chàng lặng lẽ ngồi xuống, cầm mảnh khăn lau mà chàng câm vừa đưa cho, lau khô cái cẳng múp míp nọ. Con voi nan cũng cười vang: "Mày là đứa trẻ ngoan, đến tối nếu phòng tao không có khách mày có thể lẻn vào, tao miễn phí!" A Cát bảo: "Tôi không dám." Con voi nan bảo: "Đến chút gan dạ ấy mà mày cũng chẳng có à?" A Cát bảo: "Tôi là thằng đàn ông vô dụng, tôi chỉ cần làm việc lấy tiền trả nợ thôi!" Thế là từ đó chàng được đeo thêm cái biệt hiệu gọi là "A Cát vô dụng" nhưng chàng lại chẳng hề để ý đến chút nào! *** Đèn lồng vừa thắp lên, đám đàn bà đều khoác lên mình áo quần hoa hoét nhóng nhánh nhất, mặt mũi thì trát lên một lớp son phấn dầy cộp. "A Cát vô dụng đâu, mau rót trà cho khách! "A Cát vô dụng đâu, ra phố lấy mấy cân rượu về mau!" Cứ một lèo như thế mãi đến đêm khuya, chàng mới náu mình trong xó bếp nghỉ ngơi một lát. Đến lúc đó chàng câm mới xúc một bát to cơm trắng rang thịt ngồi nhìn chàng ăn, trong ánh mắt người câm, mang đầy vẻ thông cảm, đồng tình. Nhưng A Cát chưa bao giờ nhìn lại. Có một số người tựa hồ không bao giờ muốn biểu lộ tình cảm với người khác, A Cát là loại người ấy. Hình như chàng không gan dạ, lại vô dụng. Mãi đến một hôm có hai thằng thanh niên xách đao đến định ăn lường chơi quỵt, "con voi nam" mới phát hiện ra một mặt khác của A Cát là chàng không sợ đau. Thằng trai trẻ đeo đao định cứ thế khinh khỉnh bỏ đi, không ngờ chỉ có mỗi một mình "A Cát vô dụng" dám ngăn chúng lại. Tên trai trẻ cười lạnh lùng: "Mày muốn chết hả?" A Cát bảo: "Tôi không muốn chết, cũng không muốn chết đói. Các người định không trả tiền mà bỏ đi là định đập bát cơm của tôi!" Câu nói vừa thốt ra xong thì hai cây đao đã đâm phập vào người A Cát. Chàng ta không hề động đậy, đến lông mày cũng chẳng hề chau lại, cứ thế đứng trơ ra đó chịu đâm bẩy tám nhát đao. Hai tên thanh niên kinh hãi nhìn A Cát rồi bỗng ngoan ngoãn móc tiền ra thanh toán. Mọi người đều kinh hoảng nhìn chàng, định ùa cả lại đỡ A Cát nhưng chàng không nói không rằng mà bỏ đi đến khi về lại sân sau xong mới ngã lăn xuống chiếc giường vừa cứng ngắc vừa lạnh ngắt, cắn chặt răng, toát mồ hôi lạnh mà quằn quại trên giường. Chàng đâu muốn để người khác xem mình như anh hùng mà cũng không muốn để người khác nhìn thấy nỗi thống khỗ của mình. Nhưng cánh cửa căn phòng nhỏ tí đã bị người đẩy tung, rồi một người len lén bước vào, ngoái tay khép chặt cửa rồi đứng tựa cửa nhìn A Cát với ánh mắt đầy thương xót. Cô ta có cặp mắt rất to, lại còn đôi tay rất khéo léo. Cô tên là Tiểu Lệ. Khách chơi thích gọi cô là "yêu tinh con" và giờ đây cô đang dùng đôi tay xinh xắn của mình lau mồ hôi cho A Cát. "Tại sao anh phải làm như vậy?" "Vì đó là việc tôi phải làm!" Câu trả lời của chàng rất giản dị: "Tôi phải làm việc đầu sai của mình." "Nhưng anh còn trẻ, vẫn còn rất nhiều việc khác có thể đi làm được!" Cô lộ rõ vẻ quan tâm đồng tình với chàng. Nhưng A Cát đến nhìn cô cũng chẳng thèm nhìn, chỉ lạnh lùng bảo: "Cô có việc của cô phải làm, sao cô không đi đi?" Tiểu Lệ vẫn không chịu bỏ, lại bảo: "Em biết trong lòng anh có rất nhiều việc đau lòng!" A Cát bảo: "Tôi đâu có!" Tiểu Lệ bảo: "Trước đây nhất định có người đàn bà làm anh đau lòng!" A Cát bảo: "Cô bói ra ma à!" Tiểu Lệ bảo: "Nếu anh chưa từng đau đớn sao anh lại biến ra hình dạng như bây giờ!" A Cát bảo: "Vì tôi lười hủi, lại là ma men!" Tiểu Lệ hỏi: "Anh cũng háo sắc chứ?" A Cát không chối, lười đến chẳng buồn chối. Tiểu Lệ bảo: "Nhưng bây giờ đã lâu anh chưa đụng đến đàn bà, em biết..." Giọng nói của cô đột nhiên trở nên kỳ quái và dịu dàng, bỗng cô chộp lấy tay A Cát kéo đặt lên bụng mình. Thân thể cô dưới tấm áo lụa mỏng hoàn toàn lộ thể và A Cát cảm ngay thấy sức nóng từ cái bụng xinh xinh của cô truyền ra. Nhìn thấy dấu máu từ các chỗ vết thương do đao, mắt Tiểu Lệ như long lanh lên. "Em biết là anh bị thương không nhẹ, có điều chỉ cần anh cùng em... Em đảm bảo anh sẽ quên ngay đau khỗ!" Cô vừa nói vừa lôi kéo tay A Cát đưa đi rà khắp thân mình. Trên bộ ngực phẳng lì của cô, đôi nhũ hoa nhỏ nhưng rắn chắc. Sự đáp ứng của A Cát thốt ra bằng có mỗi một từ: "Cút!" Một từ kèm theo một cái bạt tai. Cô hất mặt lên mà ngã xuống, trên mặt lại lộ ra vẻ thắng lợi, cô mong chàng làm như vậy! "Anh khỏe thật!". Cô nói. A Cát mím miệng. Những vết dao đâm đau đớn như lửa đốt, trong lòng chàng như cũng đang có lửa đốt. A Cát phải hết sức khống chế bản thân. Nhưng hình như Tiểu Lệ đã hạ quyết tâm không chịu bỏ qua, bỗng cô dùng một tay kéo ghì chân A Cát còn tay kia tốc áo chàng lên mà rờ rẫm... Cô khe khẽ rên lên, chân hông lắc lư, mình cô ướt đầm đìa... Đang lúc ấy một cánh tay vươn ra túm lấy tóc Tiểu Lệ lôi thốc ra ngoài. Trên bàn tay thô khỏe, múp míp, đeo đầy nhẫn các kiểu. *** Khi bước vào thì mụ Cả Hàn đã say mà tay vẫn còn mang thêm rượu. "Con chó cái ranh này, trời sinh ra đã là đồ đĩ rạc đĩ rài." Mụ đưa cặp mắt say rượu nhìn A Cát bảo: "Nó ưa đàn ông đánh, đánh càng mạnh nó càng sướng!" A Cát nhắm nghiền mắt lại. Chàng bỗng phát hiện ra mụ đàn bà xồn xồn béo phục phịch này cũng mang cặp mắt tràn trề dục vọng như Tiểu Lệ khi nãy. Chàng không muốn nhìn lại nữa. "Nào, uống một chén. Tao biết là sâu rượu đang ngọ nguậy trong họng mày rồi!" Mụ cười khơ khớ, nhét miệng bình rượu vào mồm A Cát. "Hôm nay mày đã thay tao làm được việc hay, tao phải khao thưởng hậu cho mày!" A Cát không nhúc nhích, không phản ứng. Mụ Cả Hàn cau mày: "Chẳng lẽ mày là thằng đàn ông vô dụng thật ư?" A Cát bảo: "Tôi đúng thế mà!" *** Khi A Cát mở mắt ra thì mụ Cả Hàn đã bỏ đi, trước khi đi mụ bỏ một đĩnh bạc ở đầu giường. "Đây là tiền mày đáng được thưởng, bất kỳ ai chịu bẩy tám nhát đao đều không thể chịu khống được!" Xét cho cùng, mụ cũng chỉ như một cô gái nhỏ! "Còn việc khi nẫy tao biết mày nhất định chẳng quên được đâu!" A Cát nghe tiếng chân mụ bước ra ngoài cửa xong thì bắt đầu nôn mửa. Chuyện này chàng quên sao được! Hết nôn ọe, A Cát đành bỏ đi, để đĩnh bạc lại chảo nấu cơm cho chàng câm. Chàng ngược gió bấc lạnh đi ra khỏi ngõ họ Hàn, chàng biết mình đã không còn ở lại được nữa rồi. |
![]() |
Ðiều Chỉnh | |
Xếp Bài | |
|
|