#11
|
|||
|
|||
![]() Chương 12
Bẵng đi 1 thời gian dài cho công việc học tập túi bụi , những cô gái lại nhìn thấy hoa phượng ngợp đỏ cả sân trường. Lại 1 mùa thi nữa tới rồi. Hè năm nay không phải thời gian vui chơi của học sinh cuối cấp. Băng "ngũ long" cũng chum đầu lo việc ôn thi tới tấp dù sang năm họ mới hết chương trình phổ thông. Sáng nay Lụa chia tay với các bạn để về quê. Tất nhiên không phải về quê để nghỉ hè mà là về thăm nhà ít bữa và kiếm tiền trợ cấp. Cô được Quỳnh đưa ra tận bến xe : - Chừng nào trở lên nhớ "cõng" theo nhiều trái cây cho tụi tao nghe. Lụa xoè bàn tay ra : - Thì cũng xách nặng 2 bên thôi , chẳng lẽ tao phải đội cả lên đầu nữa ? Nhớ món "sầu riêng" cho tao nhé ! - Mày khỏi cần dặn cũng có người gửi lên mà. Quỳnh mấp máy môi : - Cho tao gửi lời hỏi thăm bác Năm và anh Nhân. Lụa cười khoe hàm răng trắng : - Tao chỉ nhận phần của má tao thôi còn anh Hai tao thì mày tự gửi. - Nhưng hè năm nay tao đâu có về quê mày được ? - Thì nhờ ông bưu điện. - Sẽ phiền hơn là nhờ mày mang hộ. - Tao không mấy nhiệt tình đâu. Quỳnh bèn làm mặt giận : - Không nhiệt tình thì thôi tao chẳng thèm gởi lời nữa. Ngó bộ dạng tức cười của bạn qua kính chiếu hậu , Lụa càng được đà chọc thêm : - Mày có nhớ anh Hai tao không Quỳnh ? Quỳnh buông tay lái quèo ra phía sau để véo Lụa làm cô la toáng lên : - Oái... đau con khỉ ạ ! Coi chừng bị cảnh sát giao thông phạt bây giờ. Quỳnh mắng bạn không ngừng : - Nếu bị phạt tao sẽ vứt mày xuống để chịu trận. - Nhưng tao biết mày không lỡ làm thế với tao mà. - Để rồi coi, tao không tốt bụng đâu. Hai cô gái vừa đấu khẩu tới đây thì bỗng tiếng còi ở đâu bỗng vang lên cái "rét" ở ngay bên cạnh tai. Cả 2 giật mình ngó sững cái gậy của anh cảnh sát giao thông đang trỏ vào mình. Lụa kêu thầm : - Bỏ mẹ rồi, cái miệng ăn mắm ăn muối... rõ xúi quẩy. Quỳnh cũng trút tội cho bạn : - Tại mày đó ! Lụa không dám cãi lại nhảy vội xuống xe trổ tài ăn nói năn nỉ anh cảnh sát giao thông 1 hồi. Thông cảm là học sinh 2 cô được tha phạt sau khi đã khá... mỏi miệng và nhanh :Dng chạy xe đi 1 nước. Lúc này Lụa mới nhoẻn miệng cười , nói : - Xui... nhưng mà hên. 12 giờ trưa Lụa về đến nhà với chiếc bụng đói meo. Cô vất chiếc túi xuống bộ ván rồi kêu lên ỏm tỏi : - Má ơi con gái út của má về rồi nè. Bà Năm từ bên ngoài chạy vô ôm Lụa hôn liền mấy cái : - Cha cô chứ , dạo này học nhiều lắm sao mà gầy rạc vậy con ? Lụa cũng áp miệng vào má mẹ tỏ cử chỉ nhớ thương. - Gầy 1 chút càng có eo , con gái mà vòng nào cũng cùng 1 số cả thì mặc cảm lắm má à. Mà... anh Hai con đâu rồi ? Bà Năm chỉ ra vườn : - Nó đang ở ngoài đó. - Bộ ảnh phụ má bán trái cây hả ? - Nó đang ôn bài thì có. Mấy bữa nay thấy nó học ngày học đêm. Lụa không quan tâm tới việc học hành của anh nên hỏi khá hờ hững : - Ảnh thi tốt nghiệp có nổi không đây ? Nhưng mà bà Năm đáp thật phấn chấn : - Chẳng những nổi mà còn loại ưu nữa con à. Bây giờ thì Lụa mới trợn mắt : - Má nói thật ? Bà Năm cười hiền hòa : - Bộ con cho là má thích nói dối sao? Tội nghiệp anh con , nó vừa phải làm vừa học mà vẫn quyết tâm... Má nghe nói nó đã nộp đơn để xin thi đại học. Con phải nên khích lệ tinh thần anh , chứ đừng nói năng bậy bạ làm nó buồn lòng nghe. Mặc dù đã nghe mẹ nói rõ ràng nhưng trong thâm tâm Lụa vẫn không phục sức học tập của anh Hai , bởi lẽ anh ấy bị thần kinh. Ôi, 1 cái đầu không tỉnh táo thì làm sao có thể nhồi nhét hấp thụ những kiến thức ? Vậy mà anh ấy lại tốt nghiệp phổ thông đàng hoàng mới kì... Lụa toan nghĩ xấu về việc học của anh trai thì Nhân xuất hiện với quyển sách trên tay. Trông thấy Lụa , Nhân reo to : - "Công chúa" nhà mình đã về đấy ư ? Học hành tiến bộ chứ ? Lụa chỉ kịp gật đầu chứ không có thời gian đấu khẩu như mỗi lần gặp anh. Bởi cô đang mắc bận quan sát Nhân. Phải nói rằng Nhân gày rộc đi đến độ Lụa không thể tưởng tượng ra được. Cô nghe anh bảo mẹ : - Con đói bụng lắm rồi má , có thứ gì ăn không ? Bà Năm mắng yêu con : - Dữ hôn , từ sáng tới giờ mới chịu nhớ là mình chưa ăn cơm hả ? Cứ đà này con không có sức thi đại học nổi đâu Nhân. Nhân ngồi vào bàn ăn đón chén cơm mẹ trao , anh phập phồng cánh mũi khi ngửi thấy mùi thịt bò xào là món ăn mình thích : - Ôi ngon quá ! Lụa cũng nghe bụng réo nên kéo ghế ngồi cạnh anh trai và giở giọng ganh tị : - Má thương anh Hai hơn con rồi đó ! Bà Năm cười bằng cả môi và mắt : -Cha cô chứ , lại ghen với anh rồi. Đứng nhìn 2 đứa con cắm cúi ăn , bà Năm thấy hạnh phúc của mình dược nhân đôi. Tuy chúng chưa thành đạt nhưng là niềm hãnh diện rất lớn của bà. Nhất là Nhân , sự cố gắng của anh bấy lâu đã khẳng định rõ 1 điều là anh không bị điên như sự gán ghép của mọi người. Sau bữa cơm Lụa không thấy bóng anh trai. Nhớ vườn , nhớ cây và cả thèm ăn quả chín cô bèn tự lần bước đi thì : - Quỳnh ơi... Quỳnh à... Lụa khựng chân lại bên gốc cây dâu da , dáo dác nhìn , không thấy ai ngoài 1 con chim mang bộ áo giống các ma sơ nhảy nhót trên cành cây gần đó. Cảm giác rờn rợn về khu vườn vắng vẻ làm Lụa nổi da gà thì tiếng kêu bất ngờ lại trỗi lên : - Quỳnh... Quỳnh ơi... Lụa sợ đến nỗi phải ngồi bệt xuống gốc dâu da vì nghĩ mình đang bị ma nhát hoặc ông anh khùng điên lại lên cơn. Cô tái mặt , mắt hướng lên ngọn cây thì thấy Nhân vắt vẻo ở trên đó. Lụa tức tối mắng : - Anh vừa nhát em đó hả ? Nhân ngơ ngác nhìn xuống : - Đâu có. - Vậy ai vừa mới gọi tên nhỏ Quỳnh ở đây ? Nhân chỉ vào con chim đang dùng mỏ tỉa tót bộ lông đen mượt. - Nó. - Anh nói sao? - Hổng tin thì cứ đứng đó chờ nó gọi nữa cho mà nghe. Lụa cúi xuống cầm sẵn 1 cục đất trên tay. - Em sẽ ném nó chết , đồ yêu quái ! Nhưng Nhân đã cản lại : -Con nhòng này là anh nuôi và tập cho nó nói đó. Nó không phải là yêu quái mà là bạn anh. Lụa nhìn sững Nhân 1 hồi lâu rồi hạ giọng nói nhỏ trước khi bỏ đi : - Quỳnh gởi lời thăm anh đó !
__________________
Bảo không nhớ sao lòng ta trống vắng. Bảo không đau sao tim thắt nhịp ngừng Bảo thôi nhé từ đây ta thôi nhé .... Nhưng tình chờ tình đơi đến thiên thu. |
#12
|
|||
|
|||
![]() Chương 13
Tối nay không hiểu sao Quỳnh có cảm giác khó ngủ quá mặc dù mới khoảng 9 giờ. Nằm trằn trọc với chiếc gối ôm mát rượi đến chán , cô nhổm dậy rời phòng bước ra ban công nhóng mắt nhìn xuống mặt đường. Sinh hoạt ở ngoài phố vẫn còn nhộn nhịp nhưng vì không có hứng thú nên Quỳnh mới giam mình ở trong nhà. Chắc giờ này ba mẹ cô vẫn chưa về vì thường các cuộc chiêu đãi hay kéo dài đến nửa đêm. Đứng 1 lúc mỏi chân Quỳnh toan quay vào thì nghe tiếng gọi vang lên từ ngoài cổng : - Quỳnh... Quỳnh ơi... Cô ngây mặt nhìn về phía vừa phát ra âm thanh , lòng hoang mang tột độ. Từ độ cao ngó xuống Quỳnh trông thấy rõ một cái đầu húi cua của con trai chứ không phải tóc dài của con gái đang nhấp nhô ở ngoài cổng. Lại còn đưa tay lên vẫy nữa chứ , nhưng chẳng biết có phải là người quen hay không ? Dù sao thì Quỳnh cũng cần cảnh giác cao , bởi trong nhà lúc này chỉ có cô và bà vú già sẽ không trở tay kịp nếu kẻ xấu lọt vào nhà. Quỳnh vươn cổ từ ban công lầu xuống cất tiếng hỏi : - Ai vậy ? Tiếng trả lời thật to : - Nhân ! Quỳnh chớp mắt kinh ngạc : - Nhân nào ? Dường như người ở bên dưới có vẻ không hài lòng nên âm thanh nhỏ lại : - Cô bé quên rồi ư ? Thế thì thôi không gặp vậy. Tự nhiên có một cái gì đó thôi thúc mãnh liệt làm cô hét lên : - Khoan... khoan đã... Và sau câu nói đó Quỳnh rầm rập chạy xuống nhanh đến nỗi suýt vấp té ở cầu thang. Cô phóng vội ra cổng trước ánh mắt ngạc nhiên của bà vú : - Bộ cậu mợ về rồi hả Quỳnh ? Không kịp dừng chân để trả lời mặc dù cô có nghe bà vú hỏi. Đặt tay vào then cổng, Quỳnh hối hả kéo cánh cổng sắt bật mở thì thấy người khách bất ngờ định quay lưng đi. Song Quỳnh đã kéo phăng anh ta lại mà chẳng hề câu nệ : - Anh Nhân ! Phải , đúng là Nhân. Trông anh chững chạc hơn xưa mắt nhìn trách móc : - Tưởng Quỳnh đã quên mất thằng khùng này rồi chứ. Quỳnh không giận mà xoắn tay mình trong tay Nhân : - Ôi làm sao em có thể quên được anh ? Chỉ bất ngờ vì anh đến đột xuất nhất là vào buổi tối thế này. Rồi không chờ Nhân phát ra cử chỉ gì nữa , Quỳnh lôi thốc anh vào nhà. Ấn Nhân ngồi vào salon Quỳnh lăng xăng mời nước miệng tíu tít huyên thuyên : - Trông anh dạo này khác quá chẳng giống xưa chút nào. Nhân vẫn chưa chịu cười với Quỳnh , nét mặt anh ẩn chứa sự mặc cảm dưới ánh đèn sáng chưng của căn phòng khách sang trọng. - Quỳnh cũng khác , hhác với cái ngày Quỳnh đến quê anh ! Quỳnh hồn nhiên trong bộ đồ ngủ may bằng vải lụa trắng thật thanh tú , cô trỏ tay vào trán Nhân : - Em biết anh không hề biết nói dối. Nếu muốn khen thì cứ khen em thật tình đi. Nhân động đậy mép : Dạo này Quỳnh rất đẹp thảo nào mỗi lần hỏi thăm nhỏ Lụa đều bảo "Quỳnh chẳng nhớ gì đến anh đâu...". Quỳnh kêu lên bai bải : - Trời ơi con ranh ấy thật gian ác... Thế nó có nhắn lời của em tới anh lần nào không ? Nhân gật đầu : - Có 1 lần... - Ôi con này tệ quá ! Để mai mốt em sẽ xử nó sau... Rồi Quỳnh xúm xít hỏi về Nhân : - Em nghe nói anh đã hoàn tất được chương trình phổ thông rồi phải không ? Nhân nhìn Quỳnh đăm đăm : - Anh không biết có nên khoe với em điều này chăng ? Dù chưa hiểu chuyện gì Quỳnh vẫn cứ gật đầu : - Nên lắm chứ , anh làm em hồi hộp rồi đó. Nhân lấy ra mảnh giấy gấp tư đưa cho Quỳnh rồi khẽ khàng : - Anh thi đậu vào đại học nông nghiệp loại ưu rồi. - Em có mừng không ? - Nhân hỏi nhỏ. Quỳnh nói như reo : - Còn phải hỏi , có thể em còn mừng hơn cả anh nữa đấy ! Anh Nhân à em thật không ngờ anh đã phấn đấu để đạt được thành quả này. - Đó là nhờ sự động viên của Quỳnh. - Vậy thì phải trả ơn cho em đi nè. Nhân cúi xuống chân mình: - Chỉ sợ em không chịu nhận thôi Quỳnh ạ. Như hiểu điều Nhân đang nói Quỳnh lại kéo phăng anh ra bên ngoài chỉ tay vào 1 chậu kiểng : - Đố anh biết... Nhân chỉ cần liếc mắt cũng biết ngay không chờ cô dứt lời. - Cây Quỳnh... ôi nó sắp nở hoa kìa. Không ai bảo ai cả hai cùng sà xuống bên chậu hoa với dáng vẻ trang nghiêm , mắt dán chặt vào những nụ quỳnh đang từ từ hé nở. Trong giây phút linh thiêng ấy Nhân toan thố lộ lòng mình nhưng bị cô ngăn lại. - Em đã hiểu nỗi lòng của anh rồi Nhân ơi! Hãy im lặng giùm em thêm 1 thời gian nữa nhé ! Màu sắc của hoa Quỳnh muôn thuở vẫn trắng tinh khôi không thay đổi được đâu. Rồi Quỳnh đan tay mình vào tay Nhân mắt tràn ngập niềm vui. Cô không ngờ ước mong được cùng Nhân ngắm hoa Quỳnh nở trong đêm lại trở thành sự thực. Và từ nơi sâu thẳm của tâm hồn Quỳnh , một điều ước muốn nữa đang hình thành khi cô bất chợt bắt gặp ánh mắt muốn nói của Nhân. Cô chỉ vào đóa Quỳnh đang khoe sắc rồi điều chỉnh câu thơ của anh ngày trước : "Hoa Quỳnh sắc trắng Nở giữa đêm trường Trông thật là thương Ai yêu hoa trắng... " Nhân cười 1 nụ cười đầu tiên kể từ khi gặp mặt Quỳnh. Trông anh cũng thu hút không kém gì cánh con trai thành phố, có điều còn trội hơn nữa kìa. Quỳnh đã giữ Nhân lại thức với mình bên chậu kiểng tới khuya. Họ mải mê ngắm hoa đến nỗi ba mẹ Quỳnh về đến tự bao giờ cũng chẳng biết. Nhìn 2 cái đầu xúm xít cạnh chậu hoa , mẹ Quỳnh bảo với ba : - Con gái chúng ta đã có bạn trai rồi. Ba Quỳnh vừa theo rõi vừa mỉm cười : - Đó là chuyện tự nhiên rất giống... mình ngày trước. Mẹ Quỳnh cũng không hề rời mắt khỏi đứa con của mình : - Nhưng sao chúng lại cùng sở thích với vợ chồng mình ngày xưa ? - Thì bởi tại hoa quỳnh rất đáng yêu ! Mẹ Quỳnh cãi lại : - Không phải , tại nó là sứ giả mang tình yêu đến. Ba Quỳnh bịt miệng mẹ : - Suỵt nói nhỏ chứ , chúng ta phải vào nhà bằng cửa hậu thôi. Bên ngoài Quỳnh và Nhân vẫn vô tư. Họ ước mong những cánh hoa Quỳnh màu trắng đừng khép lại. Song luật tạo hóa không thể thay đổi được : đóa hoa hôm nay phải tàn để cho những nụ hoa hàm tiếu khác được trổ bông. Hết
__________________
Bảo không nhớ sao lòng ta trống vắng. Bảo không đau sao tim thắt nhịp ngừng Bảo thôi nhé từ đây ta thôi nhé .... Nhưng tình chờ tình đơi đến thiên thu. |
![]() |
Ðiều Chỉnh | |
Xếp Bài | |
|
|