Go Back   Vina Forums > Thư Viện Online > Kho Tàng Truyện > Truyện Ma
Hỏi/Ðáp Thành Viên Lịch Tìm Kiếm Bài Trong Ngày Ðánh Dấu Ðã Ðọc

Trả lời
 
Ðiều Chỉnh Xếp Bài
  #1  
Old 08-16-2012, 05:47 AM
Nie_Nie's Avatar
Nie_Nie Nie_Nie is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Jul 2012
Nơi Cư Ngụ: Ho Chi Minh city
Bài gởi: 288
neww Truyện ma có thật - Tai nạn đáng ngờ .

Chuyện này là chuyện chính bản thân mình đã gặp, mọi người tin hay không thì tùy. Cao Chí Thanh này xưa nay đều tin vào khoa học nhưng có những chuyện xảy ra cho chính bản thân tôi làm tôi thật sự mất niềm tin vào kiến thức khoa học của mình.

TAI NẠN ĐÁNG NGỜ.
-Thưa bạn đọc, chuyện xảy ra đã hơn 9 năm rồi, vâng, 9 năm trời tôi im lặng, không dám kể chuyện này cho ai nghe cũng chỉ vì một chữ sợ. Xin bạn đọc đừng hiểu lầm, tôi không sợ ma, tôi sợ người! tôi sợ khi tôi kể ra câu chuyện này người ta sẽ bắt giam tôi, sẽ ghét tôi vì tôi cũng có lỗi trong câu chuyện sắp kể. Tôi là kẻ đồng phạm!

-9 năm trước, tôi là một học sinh lớp 11, ngoài học lực trung bình ra thì tôi ít ra cũng là một học sinh ngoan, không có thành tích bất hảo, quậy phá gì trong trường cả. Chỉ có một cái tội là tôi tuy nhát gan nhưng lại rất thích tốc độ. Trong mấy đứa bạn thì tôi kết thân với thằng Hữu vì tôi với nó đều có chung sở thích đua tốc độ và tay lái nó cũng có thể gọi là cứng, bằng chứng là từ lúc tập tành đua xe đến giờ nó chưa bao giờ té xe hay va quẹt gì cả, tôi rất yên tâm mỗi khi ngồi sau xe nó dù cho có những lúc nó phóng gần 100 km/h gió rít cay cả mắt.

-Đêm hôm đó, không như thường lệ chạy vòng vòng Nam Sài Gòn, 2 đứa tôi quyết định đổi gió chạy xuống Bình Phước chơi rồi chạy về. Nói là chạy xuống chơi chứ thực ra mục đích chủ yếu là lướt tốc độ ở những đoạn đường vắng để thỏa mãn cái sở thích nguy hiểm của cả hai mà thôi. Lúc về thì thằng Hữu nó hăng máu phóng nhanh quá, ngay cả tôi cũng thấy rờn rợn vì khu vực này cua gắt quá, hai bên đường cây cỏ mọc cao đến ngực, lỡ lạc tay lái thì cũng không ai biết mà cứu. Lần đầu tiên trong đời lướt gió, tôi kêu thằng Hữu:
“Chậm thôi mày ơi”!
Thằng Hữu cười tự mãn:
“Sợ à? Đâu phải lần đầu…
“Rầm”
Chưa nói hết câu thì xe của bọn tôi tông phải đít xe đạp của một chị đi cùng chiều ngay khúc cua gắt.

-Tôi không nhớ rõ lắm nhưng cao lắm là mười giây sau bọn tôi đã ngồi dậy được rồi vì bọn tôi té vào đống cỏ nên chỉ bị trầy sướt nhẹ, hai đứa tôi nhìn qua phía chị đi xe đạp thì thấy nằm bất động. Tôi cũng có linh tính chẳng lành rồi vì bọn tôi té nhẹ một phần là do té vào đống cỏ, còn chị ta thì bị tông bất ngờ từ phía sau rồi té đập đầu xuống đường. Tôi đã sợ, thằng Hữu còn sợ hơn vì nó là thằng trực tiếp cầm lái gây tai nạn, nếu có chuyện không hay thì chắn chắn sẽ đi tù hoặc trại cải tạo hay ít nhất cũng bị gia đình nạn nhân kéo ra đánh chết. Hai đứa tôi lay mãi chị ấy chẳng tỉnh nên chẳng ai bảo ai cả hai lật người chị ấy lên để xem còn thở không. Vừa lật lên xong thì cả hai thằng tôi muốn tiểu ra quần, không kịp sờ mũi xem nạn nhân còn thở hay không, thằng Hữu bỏ chạy ra chiếc xe, tôi cũng không có gan nên phải chạy theo nó. Tuy bỏ chạy thiệt nhanh nhưng có lẽ nhát tay nên lúc về bọn tôi đi rất chậm. Tôi nhớ mang mán là lúc vừa leo lên xe chạy thì thằng Hữu có quay đầu lại nhìn và nói cái gì đó nhưng lúc đó tôi cũng rối trí quá nên không để ý.

-Đêm hôm đó tôi ngủ ké nhà thằng Hữu, và chính cái đêm định mệnh đó đã khiến tôi phải mang một nổi sợ khó hiểu cho đến bây giờ: Thằng Hữu chết. Lúc công an điều tra, tôi thuộc diện tình nghi số một vì đêm hôm đó có mình tôi ở nhà thằng Hữu, mà lại ngủ chung phòng trong khi ba má nó đi tỉnh chưa về. Mất mấy ngày trời điều tra với hỏi cung, tôi mới được minh oan vì ba mẹ nó xác nhận hai đứa tôi chơi với nhau rất thân, không hề có thù oán hay mâu thuẫn tiền bạc gì. Vả lại theo hiện trường thì thằng Hữu bị vấp chân té đập đầu xuống sàn nhà chứ không có dấu vết đánh nhau hay vật lộn.

-Mất một thằng bạn thân, tôi cũng buồn lắm chứ, nhất là nó lại chết vì một lý do lãng nhách như vậy. Tôi vắt óc nhớ lại xem tối hôm qua trong lúc ngủ có chuyện gì xảy ra hay không nhưng tôi chỉ nhớ được một chút chi tiết nhỏ là khuya hôm đó chỉ có tôi là ngủ được, còn thằng Hữu vẫn bị ám ảnh vì chính nó trực tiếp cầm lái nên hầu như nó thức suốt. Tôi chỉ nhớ lúc đó khoảng 2h sang thì thằng Hữu lay tôi dậy nói giọng run run: “Có cái gì ở trong nhà tắm”. Tôi thì đang say ke nên ngồi dậy ngó một cái cho có lệ, phán một câu: có gì đâu rồi nằm xuống ngủ tiếp.

-Đó là tất cả những gì tôi còn nhớ được, dẫu cho tôi có vắt óc suy nghĩ tôi vẫn không thể nhớ là tôi đã nhìn thấy cái gì khi tôi ngồi bật dậy. Mấy hôm sau tôi tìm trên báo cũng không thấy có tin tức gì nói về tai nạn đêm trước. Tôi nghĩ thầm: có lẽ là nạn nhân chưa chết, lại không biết thủ phạm nên báo chí không có đăng chăng?
-Mọi chuyện có lẽ đã trôi vào quên lãng nếu như tôi không gặp được anh Tuấn, vừa là một người thầy, vừa là một người bạn tôi có thể tin tưởng được. Anh ấy là thầy dạy ảo thuật của tôi, mốt của giới trẻ lúc đó là học ảo thuật rồi ra đường diễn trò, vừa được mấy em gái chú ý, vừa có thể kiếm chút tiền tiêu vặt. Lẽ ra tôi cũng không dại gì đi kể cho anh Tuấn nghe chuyện đó nhưng vì xét thấy chuyện qua cũng lâu rồi, báo chí cũng chả đăng tin tức. Tuy vậy đó cũng chỉ là những lý do phụ thôi, nguyên nhân chủ yếu là vì anh Tuấn biết chút ít về thôi miên. Mà tôi thì lại muốn nhớ lại xem đêm hôm ấy xảy ra chuyện gì. Chuyện xảy ra cũng đã gần 3 năm rồi, vả lại anh Tuấn cũng cho biết là anh ấy chỉ biết chút ít về thôi miên thôi nên chưa chắc đã giúp tôi được gì nhiều. Tuy vậy tôi cũng hy vọng có thể tìm hiểu thêm cái gì đó về cái chết bất thường của thằng bạn thân.

-Chiều hôm đó, tôi đến nhà anh Tuấn ăn cơm rồi thử nghiệm thôi miên.Cơm nước xong xuôi, Anh Tuấn bảo:
“Vào phòng tao, phải yên yên tĩnh mới làm được”.
Tôi ngồi dựa vào ghế, tôi cũng không rõ anh Tuấn làm động tác gì, tôi chỉ nhớ ảnh cứ lặp đi lặp lại mấy câu nói về thời điểm 3 năm về trước, thế là tôi ngủ lúc nào không hay.

-2 đứa tôi đang chạy tới khúc cua gắt, hình như tôi đã biết trước sẽ đụng phải cô gái nhưng tôi không thể nói theo ý tôi được, tôi chỉ nói:
“Chậm thôi mày ơi”!
Thằng Hữu cười tự mãn:
“Sợ à? Đâu phải lần đầu…
“Rầm”
Mọi chuyện xảy ra đều nằm trong đầu tôi, tôi có thể biết hết. Thậm chí ngay khi vừa lồm cồm bò dậy tôi không cần quay đầu lại tôi cũng biết chị ấy nằm bất động phía sau. Thế nhưng tôi vẫn quay đầu, vẫn làm những việc mà tôi đã biết hết nhưng không thể cưỡng lại. Hai đứa tôi đi đến gần để lật người chị ấy lên để sờ mũi theo đúng kịch bản nằm sẵn trong đầu tôi. Gương mặt chị ấy thế nào? Đó là điều duy nhất mà tôi không biết trước được. Vừa đặt tay lên người chị ta, tôi cảm nhận thêm được một điều mà tôi vẫn chưa biết trước được: “quá lạnh”.
Vài giây sau, cái gương mặt mà tôi không đoán trước được đã từ từ hiện rõ, tôi chỉ kịp la lên rồi chạy theo thằng Hữu. Đúng lúc đó thì tôi tỉnh giấc.

-Anh Tuấn ngồi trước mặt tôi, gương mặt hơi căng thẳng một chút, có lẽ anh không hiểu tại sao tôi lại tỉnh giấc sớm như vậy. Chờ tôi hoàn hồn, anh Tuấn hỏi:
“Sao, mày thấy được những gì?”
Tôi không nói, nhắm mắt một hồi lâu để hồi tưởng lại những gì vừa gặp phải trong giấc mơ. Gần 5 phút sau tôi mới mở mắt ra trả lời:
“Em thấy nhiều hơn những gì em nhớ được”.
Anh Tuấn sốt sắng:
“Rốt cuộc là mày thấy thêm cái gì mới ngoài những gì mày nhớ?”
Tôi đáp ngắt quãng:
“Em..thấy nó…lạnh…lạnh!”(bạn đọc hãy thông cảm vì lúc đó tôi thực sự hoảng sợ lắm.)
Anh Tuấn hỏi lại:
“Cái gì lạnh? “
Tôi nói:
“Xác…lạnh, em…em…em nhớ lúc xảy ra đâu có thấy nó lạnh dữ vậy!”
Anh Tuấn trấn an:
“Không có gì đâu, vì lúc thôi miên thì mày đã biết trước một phần nào nên bình tĩnh hơn và cảm giác rõ ràng hơn thôi! Còn thấy gì nữa không?”
Tôi trả lời:
“Có, em thấy mặt của cổ, chết chắc rồi anh ơi! Vậy mà lúc trước em còn hy vọng người ta cứu được”.
Anh Tuấn nói:
“Bây giờ mày bình tĩnh một chút, sau đó kể lại cho anh nghe mặt mũi thế nào mà mày bảo chết? ngưng thở à?”
Tôi lại bắt đầu lắp bắp: (chả hiểu sao lúc đó sợ muốn tiểu ra quần)
“Em…em nhìn không…không rõ…rõ cho lắm, nhưng…nhưng mà mặt bên phải…phải...không bên trái nát…nát hết, tóc…tóc bệt vô…vô mặt, mắt…mắt bên phải nhìn em!”
Anh Tuấn trấn an tôi:
“Chắc là mắt trợn trừng thôi, không phải nhìn mày mà cũng chưa chắc là chết đâu. Mày sợ quá hóa khùng đấy. Còn thấy gì nữa?”
Tôi đáp:
“Hết rồi, tới đó em sợ quá tỉnh dậy luôn”.
Anh Tuấn tiếp tục hỏi:
“Muốn làm tiếp không?”
Tôi đáp giọng nhát gừng:
“Thôi để mai làm tiếp, em sợ tối ngủ không được”.
Anh Tuấn cười đáp:
“Uh, thôi mày về ngủ đi, tao mà làm tiếp không khéo mày ngủ luôn”.
Tôi cười gượng:
“Chắc vậy!”
Tôi dắt xe chạy về mà lòng lâng lâng khó tả, vừa muốn biết rõ sự thực lại vừa sợ. Tôi cũng chả rõ mình sợ cái gì. Sợ ma, sợ công an bắt khi biết chị ta đã chết hay sợ nhìn thấy cái xác chết đó? Tôi bắt đầu tin tưởng phương pháp thôi miên của anh Tuấn có thể giúp tôi tìm được phần nào nguyên nhân cái chết đáng ngờ của thằng Hữu.
Đột nhiên tôi nhớ lại một chuyện:
“Phải rồi, lúc vừa nhảy lên xe thằng Hữu có ngó lại nhìn và la lên cái gì đó, ngày mai mình phải nhờ anh Tuấn thôi miên tiếp để tìm hiểu mới được.”

thay đổi nội dung bởi: Nie_Nie, 08-16-2012 lúc 09:37 AM.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #2  
Old 08-16-2012, 05:48 AM
Nie_Nie's Avatar
Nie_Nie Nie_Nie is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Jul 2012
Nơi Cư Ngụ: Ho Chi Minh city
Bài gởi: 288
Default Truyện ma có thật - Tai nạn đáng ngờ .

-Đêm hôm đó, tôi không tài nào ngủ được. Cứ nhắm mắt lại là nhìn thấy gương mặt tan nát của người con gái mà bọn tôi đâm phải. Lắm lúc tôi lại nhớ đến thằng Hữu, không biết giờ này nó đã đi đến nơi nào, cho đến lúc chết nó có biết chuyện gì đã xảy ra không? Cứ thế tôi thiếp đi lúc nào không biết.
Cả ngày hôm sau, hầu như tôi làm việc gì cũng lơ là, đầu óc tôi lúc nào cũng mong cho đến chiều tối, ngay cả tôi cũng không biết là tôi nôn nóng biết được câu nói bí ẩn của thằng Hữu với mục đích gì. Để thỏa mãn cái trí tò mò? để tìm ra lý do cái chết của thằng bạn thân? hay là để chứng minh trên đời này có ma?

-Đã gần 6h tối, tôi không hiểu tại sao ban ngày tôi sốt sắng, mong muốn đến giờ phút này thì bây giờ tôi lại hơi run. Tôi chỉ sợ thằng Hữu bảo rằng: "nó bò theo kìa" thì chắc tôi mất ngủ cả tuần.
Tôi chạy sang nhà anh Tuấn, như thường lệ, anh Tuấn bắt tôi phải ăn uống xong mới vào phòng bắt đầu thôi miên (tôi đã giải thích lý do Anh Tuấn đi theo đường lối của bác sĩ Brémaud đó là thôi miên ngay sau bữa ăn bằng cách lợi dụng tình trạng sinh lý lúc dạ dày đang bận việc, điều mà những nhà thôi miên thông thường kiêng kỵ nhưng thực tế chưa có một đồng tử nào của bác sĩ Brémaud gặp họa).
Bước vào phòng tôi thấy nó hơi rờn rợn, không biết cái cảm giác này là do không khí âm u, tĩnh mịch trong căn phòng tạo ra hay là do tôi vẫn còn bị ám ảnh bởi giấc ngủ thôi miên hôm qua. Vẫn bài bản như cũ nhưng lần này tôi có vẻ đi vào giấc ngủ rất nhanh (sau này anh Tuấn giải thích là do tôi đã quen, không còn cảm giác chống đối).

-Bọn tôi đang chạy trên đường, tôi đang cầm lái. Ôi chết, vậy trước lúc bỏ chạy đó thằng Hữu muốn nói với tôi cái gì? Tôi muốn mở miệng hỏi thằng Hữu nhưng có cái gì đó vô hình níu lại khiến tôi toàn tuôn ra những câu sợ hãi trống không, hoàn toàn không phù hợp với ý muốn của tôi. Suốt cả đoạn đường, hễ mỗi lần thấy người phụ nữ nào đó đạp xe đạp là tim tôi đập thình thịch, tôi cũng không biết người con gái bị đụng chết đó là ai, lại càng không biết chuyện gì đã xảy ra sau lưng khi tôi vừa cầm lái khiến thằng Hữu phải la hoảng như vậy. Tôi chỉ biết lúc đó tôi càng nghe la thì càng rồ ga chạy, tôi chỉ muốn bỏ chạy, không muốn thấy gì cả.
Về đến nhà thằng Hữu, tôi quyết định ở lại. Quả thực là hôm nay tôi không có gan để đi về nhà một mình. Tôi cố để ý xem trong nhà có điều gì đó lạ thường hay không nhưng khổ nổi cái cần cổ của tôi không quay theo ý tôi. Rốt cuộc tôi cũng chẳng nhìn được gì bên trong cái nhà tắm mà khuya nay thằng Hữu sẽ hốt hoảng kể với tôi.

Tôi đang ngủ còn thằng Hữu thì nằm gác tay lên trán. Mà không, tôi cũng đang thức nếu không làm sao tôi lại thấy mình ngủ. Tôi bắt đầu cảm thấy mơ hồ về mình. Đêm nay căn nhà có vẻ yên tĩnh lạ thường, nhiều lúc tôi cũng thường ghé sang ngủ ké nhà thằng Hữu nhưng căn nhà không bao giờ yên tĩnh như đêm nay. Đúng rồi, hồi trước tối nào nó cũng mở nhạc cho dễ ngủ cơ mà. Đêm nay tại sao nó không mở? Nó đang hoảng loạn hay sao? Tôi muốn quay sang hỏi nó nhưng cố gắng cỡ nào tôi cũng không làm được, thôi kệ mọi chuyện tới đâu hay tới đó vậy.



-Đã 2 giờ đêm, vâng, theo cảm nhận của tôi là vậy chứ thực ra tôi chẳng nhìn thấy gì cả. Mọi thứ xung quanh tôi tối đen, lúc chiều tối ban nãy mặc dù tầm nhìn hạn chế tuy vậy ít ra tôi còn thấy cảnh vật trước mắt nhưng bây giờ thì mọi thứ tối đen. Nhiều lúc tôi cũng lờ mờ biết mình đang mơ một giấc mơ thôi miên để tìm một cái gì đó nhưng chỉ một lúc sau là cái cảm giác đó biến mất.
Tôi nghe tiếng sột soạt ngay sau lưng! Hơi run run, tôi cố gắng quay lại nhưng bất thành vì chẳng những tôi không thể cử động mà kể cả có xoay qua được thì cặp mắt cũng chẳng nhìn thấy gì cả. Phải một lúc sau, bình tâm suy nghĩ lại, tôi chợt nhớ ra là thằng Hữu không ngủ được, tiếng động vừa rồi chắc là do nó chứ còn ai. Nghĩ vậy nên tôi cũng yên tâm một chút nhưng cảm giác rờn rợn vẫn còn. Các bạn không biết chứ cái cảm giác bất lực đó rất đáng sợ, thà tôi gặp ma chứ đừng để tôi biết có một cái gì đó bò trườn phía sau lưng mà không nhìn thấy hay cử động gì được.

-Một lúc lâu sau, theo tôi cảm nhận thì ít nhất cũng đã 40 phút trôi qua mà mọi chuyện vẫn bình thường. Tôi tự hỏi: “tôi phải chờ đợi cái cảm giác hồi hộp muốn đứng tim này bao lâu nữa?”
“Thanh, dậy mày ơi, có cái gì trong nhà tắm kìa, Thanh!”
Giọng thằng Hữu sát bên tai làm tôi tỉnh giấc. Tôi quyết định ngồi bật dậy để nhìn cho rõ cái hình ảnh mà tôi cho là ghê gớm đó. Nhưng không, tôi đã không làm theo ý mình, tôi từ từ ngồi dậy miệng lẩm bẩm: “cái gì?”
Một cảm giác kinh hoàng chạy dọc sống lưng, tôi muốn la lớn lên rồi bỏ chạy nhưng không được, tôi không hiểu sao tôi lại nằm xuống ngủ tiếp được trong khi đầu óc đang cực kỳ hoang mang hoảng sợ. Không hiểu có phải đầu óc hoảng loạn quá hay không mà tôi chẳng nghe chẳng thấy thằng Hữu kêu la hay nói năng gì cả. . Tôi không cam tâm, tôi quyết định phải cố gắng quẫy đạp cho đến khi tôi vùng dậy bỏ chạy được mới thôi. Một lần, hai lần, ba lần, đến lần thứ tư thì dường như tôi đạp trúng một ai đó, chắc là thằng Hữu. Tôi mở mắt ra tỉnh giấc.

Xung quanh đèn chiếu sáng rực chứ không tối như tôi tưởng, anh Tuấn đang ngồi xoa ngực ra vẻ đau lắm. Tôi lắc lắc cái đầu cho tỉnh táo một chút rồi hỏi:
“Anh sao thế? “
Anh Tuấn đáp có vẻ hơi bực dọc:
“Mày đạp trúng tao còn hỏi!”
Tôi hiểu vấn đề rồi nên cũng không giải thích dài dòng mà đáp gọn lỏn:
“Xin lỗi!”
Anh Tuấn thông cảm:
“Không sao, chuyện nhỏ thôi, tao đâu phải bị lần đầu! Mà nè, mày thấy được gì phải không? Nếu không chắc cũng không phản ứng dữ dội vậy đâu.
Tôi cũng cố gắng bình tĩnh trả lời:
“Có, bây giờ em mới biết, vậy mà hôm…hôm đó…em em lại nằm xuống…xuống ngủ tỉnh bơ.”
Ôi trời tôi lại nói lắp bắp nữa rồi.
Anh Tuấn tò mò:
“Thế mày nhìn thấy cái gì? Từ từ mà nói, không cần gấp.”
Tôi nuốt nước bọt, cố gắng trấn tĩnh để lấy lại tinh thần, gần 1 phút sau cố gắng lắm tôi mới trả lời rành rọt:
“Em thấy cô Hiền, má thằng Hữu đứng ngay trước cửa nhà tắm”.
Anh Tuấn phì cười:
“Bả chửi mày hay cầm dao giết mày mà mày sợ?”
Tôi đáp:
“Bả thương em lắm, em hay qua nhà thằng Hữu chơi hoài mà”.
Anh Tuấn gắt:
“Vậy thì có gì mà sợ?”
Giọng tôi bắt đầu run lên:
“Bữa đó em đang say ke nên thấy bả em vẫn lăn ra ngủ rồi tới sang em quên mất mình thấy cái gì, nhưng mà lúc nãy em nhớ lại là em thấy bả”.
Anh Tuấn bực dọc:
“Cái thằng này mày giỡn mặt với anh à? Thế thì có gì mà sợ?”
Tôi không giữ được bình tĩnh nữa, tôi la lên:
“Trời ơi hôm đó bả với chú Bình đi tỉnh mà!”

thay đổi nội dung bởi: Nie_Nie, 08-16-2012 lúc 06:00 AM.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #3  
Old 08-16-2012, 05:49 AM
Nie_Nie's Avatar
Nie_Nie Nie_Nie is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Jul 2012
Nơi Cư Ngụ: Ho Chi Minh city
Bài gởi: 288
Default Truyện ma có thật - Tai nạn bất ngờ

Mặt anh Tuấn hơi ngớ ra một tí rồi định thần lại hỏi:
"Ơ, thế thằng bạn mày nó tông chết má nó hả?"
Tôi cũng nhức đầu chả hiểu nổi tại sao mọi chuyện lại như thế, chỉ đáp nhát gừng:
"Cô Hiền đi tỉnh chung với chú Bình, tự nhiên đạp xe đạp ra Bình Phước làm gì? Cô Hiền vẫn còn sống, mấy tháng trước em có ghé nhà thắp nhang cho thằng Hữu và nói chuyện với cô Hiền. Vả lại, chính cô chú là người giải oan cho em."
Anh Tuấn thở dài:
"Thế thì nhức đầu thật, chả lẽ đêm hôm đó bà Hiền có về nhà? Mà dẫu bả có về kịp đi nữa thì chả nhẽ bả lại giết con trai mình? À mà này lúc mày nhìn thấy bà ấy thì gương mặt bà ấy thế nào? có xanh xao, hung tợn hay là trợn trừng mắt?"
Tôi im lặng vài giây để nhớ lại lúc đó. Tôi nhớ lúc đó cô Hiền không có nhìn tôi, bả nhìn sau lưng tôi. Còn gương mặt có xanh xao hay không thì tối quá tôi không thấy rõ, cặp mắt thì chắc là không có hung tợn, chỉ là nhìn trừng trừng về phía sau lưng tôi. Đột nhiên, tôi vỗ mạnh vào đùi rồi nói với anh Tuấn:
"Mắt cô Hiền sáng lắm!"

Gương mặt anh Tuấn đang từ tò mò đột nhiên trở nên thận trọng, anh hỏi dồn:
"Sáng là sáng thế nào?"
Tôi cũng không biết phải nói làm sao nữa. Tôi hình dung ra được nhưng bảo tôi tả lại thì khó quá. Tôi đáp lửng:
"Tựa tựa mắt mấy con mèo đen trong bóng đêm ấy"
Anh Tuấn không nói gì nữa, mặt nhăn nhó có vẻ như đang suy nghĩ một bài toán khó. Cũng phải thôi, đây là vụ án đầu tiên trong đời mà chúng tôi, 2 kẻ nghiệp dư nhúng tay vào. Kinh nghiệm không có, chứng cứ thì lại dựa vào giấc ngủ thôi miên nên chả có gì đảm bảo độ tin cậy. Tôi cũng không muốn nói gì nữa, lặng lẽ ngồi nhắm mắt, cố hình dung lại toàn bộ câu chuyện bằng cách chắp vá những chi tiết vừa nhớ lại trong giấc ngủ thôi miên. Tôi tự hỏi nếu như lúc nãy tôi không thức dậy thì liệu tôi có thể nghe thêm được giọng nói, tiếng động hay bất cứ âm thanh gì lúc thằng Hữu sắp chết hay không? kinh nghiệm hai ngày làm đồng tử cho tôi biết nếu trong quá khứ tôi ngủ thì cao lắm giấc mơ thôi miên chỉ có thể giúp tôi nhớ lại những gì đập vào tai mà thôi.

10 phút sau, tôi chủ động nhờ anh Tuấn:
"Tiếp tục không anh Tuấn?"
Anh Tuấn chậm rãi lắc đầu:
"Để mai đi, lạm dụng quá không tốt đâu. Em về cố gắng nghỉ ngơi thật tốt để đầu óc thật tỉnh táo, ngày mai sẽ tiếp tục. Giờ anh cần tìm một số tài liệu."
Tôi chào anh ra về mà lòng vẫn còn bứt rứt lắm, tôi muốn nhanh chóng tìm hiểu cái quái quỷ gì đã xảy ra trong đêm đó? lúc tôi đang ngủ liệu có ai đó ngoài thằng Hữu ở trong phòng hay không? Cô Hiền tại sao xuất hiện? Ôi bao nhiêu chuyện rối rắm làm tôi muốn nổ tung cái đầu. Lần đầu tiên tôi chạy xe về nhà mà thấy đường ngắn.

...
Chiều hôm sau, tôi bận chở ông già đi khám bệnh tại nhà một ông bác sĩ đông y ở Chợ Lớn nên mãi đến 8 giờ tối tôi mới xách xe qua nhà anh Tuấn. Trước đó tôi cũng có gọi điện báo sẽ qua trễ nhưng chả hiểu sao điện thoại của ảnh cứ ò í e. Chả biết may mắn hay xui xẻo, lúc đậu đèn đỏ ngay ngã ba Tôn Thất Tùng-Nguyễn Thị Minh Khai thì tôi lại gặp ngay thằng Tùng, ngày xưa cũng chơi khá thân với thằng Hữu. Tôi thì tôi chả ưa gì hắn bởi cái tính ta đây, thích khoe mẽ, lại hay kiếm cớ mượn tiền quên trả nên tôi xã giao vài câu tính rồi chuồn cho lẹ. Ngoài dự tính, hắn không để tôi kịp chào tạo biệt đã kéo áo lại hỏi:
"À quên báo mày chuyện này, biết gì chưa? Ông Bình ba thằng Hữu đêm qua bị đột quị, té trong nhà tắm không ai hay"
Tôi giật mình:
"Giờ sao rồi?"
Thằng Tùng đáp:
"Chết ngắc chứ sao, đột quị đâu phải đùa. Ngày xưa ông già tao bị đột quị, bác sĩ bảo đưa trễ một lúc nữa thì hết hy vọng. Vậy mà cấp cứu xong cũng bị liệt nằm một chỗ hết mấy tháng, phải tập vật lý trị liệu mới khỏi".
Tôi ngờ ngợ:
"Thiệt không cha, mấy chuyện này đừng có lôi ra nói đùa à?"
Thằng Tùng cau có:
"Mày tin hay không mặc xác! Thôi tao có việc phải đi. Tối nay còn phải qua phụ trông xe đám ma giúp bà Hiền".

Thằng Tùng rồ ga phóng đi rồi tôi vẫn chưa hoàn hồn, tại sao mọi chuyện lại xảy ra đột ngột đến đáng ngờ như vậy? Tôi quên kể cho bạn đọc nghe là đêm qua tôi đã từng nghĩ sẽ đến nhà thằng Hữu gặp chú Bình để xác nhận xem trong cái đêm định mệnh đó cô Hiền có thật sự đi chung với chú hay không! Vậy mà ngay đúng tối hôm đó chú Bình lại chết bất đắc kỳ tử. Nếu đêm qua tôi sớm tò mò, đến nhà chú hỏi chuyện và ngủ lại đó, có lẽ chú đã không chết! À mà không, chắc gì đã như thế, có lẽ cũng sẽ giống như với thằng Hữu mà thôi, lại bị công an nghi ngờ, điều tra chứ giúp ích được gì. Tôi chợt nhớ đến anh Tuấn. Phải rồi, tôi còn cuộc hẹn với anh Tuấn mà, đến đó tôi sẽ kể cho anh nghe sự trùng hợp bất thường này.

Bấm chuông 3,4 lần vẫn không có ai, gọi điện thì không liên lạc được, tôi chán nản bỏ về mà lòng trăm mối tơ vò. Giữa đường tôi quyết định không bỏ cuộc, cũng không để phải phụ thuộc quá vào anh Tuấn. Ngay bây giờ tôi phải đi sang nhà thằng Hữu kiểm chứng xem chú Bình có thật sự đã chết giống như lời thằng Tùng nói hay không, sẵn tiện điều tra, kiếm thêm vài manh mối về vụ án của thằng Hữu.

Nhìn mấy lá cờ tang ngoài đầu hẻm, tôi đã đoán biết được thằng Tùng không nói láo. Đi vào con hẻm, tôi nhớ đến ngày cuối cùng lúc tôi với thằng Hữu sau khi tông phải cô gái đã chạy trối chết về nhà, lúc đi ngang qua con hẻm vắng này bọn tôi cảm thấy như có ai đó đang oán giận nhìn mình phía cuối đường hẻm, nghĩ đến đó là tôi lại nổi gai ốc. Đêm nay thì khác, đám tang chú Bình khiến con hẻm trở nên ồn ào, đông đúc hơn nhiều so với bình thường. Cô Hiền đang ngồi gần quan tài, nhìn cô già hơn ba bốn tháng trước nhiều quá. Lúc mới quen thằng Hữu tôi cũng thường hay qua nhà nó chơi và được cô Hiền đối xử rất tốt, vì vậy tôi khá thiện cảm với cổ, tuy vậy mấy giấc mơ thôi miên hôm trước đã khiến tôi trở nên đa nghi và đề phòng đối với cổ. Thắp nhang xong, tôi an ủi cô Hiền mấy câu cho có lệ rồi ra ngồi uống trà. Tôi dự định tìm một người nào đó gần nhà để hỏi sự tình nhưng mấy người xung quanh đều đang nói chuyện với nhau hăng say quá, tôi nhỏ tuổi xen vào không tiện nên đành ngồi nghe, biết đâu chó ngáp phải rùi, biết được thêm chút nào hay chút ấy.

Hóng chuyện một lúc lâu, tôi chán nản định bước ra về thì tôi nghe một bà trạc 40 tuổi ngồi bàn kế bên nói nhỏ:
"Tối qua tôi thấy ổng dẫn con bồ về, ngoài hẻm ổng đi trước, con bé kia đi theo sau giống như người dưng. Tui không để ý định vô nhà thì tự nhiên thấy con nhỏ chui vô nhà ổng, lúc đó tui mới biết hai người giả vờ".
Tôi làm rơi ly trà xuống đất, nếu lúc này tôi còn ngậm ngụm trà thì chắc đã phun ngay vào mặt ông già ngồi sát bên rồi. Rõ ràng lúc nãy cô Hiền vừa bảo tối hôm qua chú Bình còn ăn rất khỏe, bảo cô chiên trứng thêm. Vậy thì dẫu cho chú Bình có bồ nhí thật đi nữa thì làm sao dám dắt về nhà trong khi cô Hiền đang ở nhà nấu nướng?

Tôi xoay người nhìn cho rõ người đàn bà ấy, bà ta trạc 45, 50 tuổi. Gương mặt có vẻ già trước tuổi và hơi sạm đen nhưng đôi mắt có vẻ tinh ranh, nhạy bén. Tôi tự nhủ:
"Mấy bà nhiều chuyện này chắc giúp được mình rồi, phải chờ cơ hội gặp riêng bả hỏi cho rõ mới được".
Nghĩ là làm, tôi lấy ly trà khác giả vờ ngồi nhâm nhi nhưng mục đích chủ yếu là lắng tai nghe mấy bà bàn cạnh bên tám với nhau để xem có moi thêm được thông tin gì hay không.
Mất gần 1 giờ đồng hồ, đám bà tám đó mới giải tán, tôi lặng lẽ đi theo người đàn bà lúc nãy cho đến khi bả vào nhà chuẩn bị đóng cửa thì tôi lễ phép chào và xin phép được gặp riêng ít phút. Nếu bình thường thì có lẽ bà ấy chẳng bao giờ đón tiếp tôi vào giờ này, tuy nhiên có lẽ do thấy tôi đi dự đám tang và đoán tôi là người quen của gia đình cô Hiền nên gật đầu đồng ý. Nói mấy câu giới thiệu khách sáo một lúc, tôi đi thẳng vào đề:
"Chẳng giấu gì cô, cách đây 3 năm cháu với thằng Hữu chơi rất thân, nó chết cháu cũng đau lòng lắm. Dẫu biết nó chết rồi thì kiểm chứng thế nào cũng không sống lại được nhưng cháu rất muốn biết là đêm nó chết cô có thấy gì lạ hay không?"
Bà Tư Sương (tôi vừa được biết tên, gọi là Tám Sương thì đúng hơn hic hic) ngẫm nghĩ 1 lúc rồi mới trả lời tôi:
"Cô thì tính cũng không có nhiều chuyện nên chả có để ý chuyện nhà người ta lắm, sở dĩ đêm hôm qua cô chú ý cái con bồ nhí của ông Bình là vì hồi trước cô có thấy nó vào nhà ông Bình một lần rồi. Lúc nãy con nhắc cô mới nhớ là nó vào ngay cái đêm thằng Bi (tức thằng Hữu) chết. Lúc công an người ta điều tra thì cô cũng định ra khai báo nhưng mà nghĩ nó chết là vì bị té, đâu có bị ai giết, ai đầu độc, với lại ra công an mắc công phiền phức mang tiếng lắm."
Tôi lặng người, khép hai chân lại (lúc đó tôi muốn đi tiểu tại chỗ lắm lắm), người nổi gai ốc khi tưởng tượng đến cảnh tối hôm đó 2 đứa tôi ở chung với 1 người con gái bí ẩn trong nhà mà không ai hay biết. Vậy rốt cuộc nó trốn ở đâu khi mà nhà thằng Hữu không lớn, lại chỉ có một lầu trệt?

Gần 1 phút sau, tôi mới nghe mang mán bà Tư Sương gọi tôi, tôi giật mình:
"Gì vậy cô?"
Bà Sương nhìn tôi có vẻ moi móc:
"Cậu làm gì mà ngớ người ra thế?"
Tôi lấy lại bình tĩnh đáp:
"À không có gì, tại con tưởng... Mà thôi, cô Sương biết cô gái kia là ai không? mặt mũi ra sao?"
Bà Sương cố nhớ lại một lát mới đáp:
"Cậu hỏi tôi mới nhớ, kỳ lạ là hôm qua nó mặc bộ đồ bà ba đen giống y như lần trước nó vào nhà. Nhờ vậy mà tôi vừa nhìn là nhận ra nó liền à. Tóc dài quá vai một chút, mặt mũi thì không thấy rõ lắm nhưng mà cặp mắt nó kỳ kỳ".
Tôi hỏi dồn:
"Kỳ là kỳ thế nào cô?"
Bà Sương vò đầu bứt tóc một lát rồi đáp:
"Cũng không nhớ nữa, cô chỉ biết nó hơi khác khác một chút với mấy người cô gặp, nhìn rất dễ gây chú ý có điều hơi ghê ghê một chút. Còn tại sao thì cô cũng không biết nữa."
Tôi ngờ vực đưa ra đáp án:
"Mắt nó sáng trong đêm?"
Bà Tư vỗ đùi la lên:
"Đúng rồi, mắt con mèo đen!"
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #4  
Old 08-16-2012, 05:50 AM
Nie_Nie's Avatar
Nie_Nie Nie_Nie is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Jul 2012
Nơi Cư Ngụ: Ho Chi Minh city
Bài gởi: 288
Default Truyện ma có thật - Tai nạn bất ngờ

Hai chân tôi khuy xuống, mình nổi hết gai ốc. Nói thật nếu đây là nhà tôi thì có lẽ tôi đã làm một bãi, hốt lau tính sau. Ban đầu khi bị ngủ thôi miên, tôi còn cho rằng chưa chắc những cái tôi nhìn thấy trong giấc mơ đã đúng hết, có thể nó sẽ bị ảnh hưởng bởi những cái tôi nhìn thấy lúc ban ngày, lúc chưa ngủ. Tuy nhiên khi tôi nghe bà Tư Sương xác nhận về cặp mắt của người con gái đó thì tôi đã không còn nghi ngờ gì nữa, quả thật đêm đó chắc chắn có người đứng ngay cửa nhà tắm và người đó trăm phần trăm không phải cô Hiền, cao lắm là có nét giống cô Hiền thôi vì bà Sương đã xác nhận điểm đặc biệt trong cặp mắt của nó. Vậy nó là ai? Tại sao vào nhà mà tôi và thằng Hữu không đứa nào hay biết? Vào nhà với mục đích gì?

"Cậu bị gì thế?"
Giọng bà Sương làm tôi giật cả mình, tôi biết chuyện này không nên cho ai biết và có nói ra cũng chẳng ai tin nên trấn tĩnh rồi đáp:
"Dạ chả có gì đâu ạ, tại nghe cô kể mắt người đó giống mèo nên con thấy lạ thôi!"
Bà Sương nói nhỏ:
"Lúc đó tôi còn tưởng nó là ma ấy chứ. Sau này thì thấy không phải".
Nghe vậy tôi cũng đỡ lo hơn, tôi vội hỏi:
"Tại sao vậy cô?"
Bà Sương đáp:
"Tôi thấy bóng của nó, ma thì làm sao có bóng?"

Tôi đáp ừ ờ cho qua chuyện rồi vội vã xin phép ra về, bạn đọc đừng hỏi tôi là lúc đó có tin ma hay không. Quả thật đầu óc tôi lúc đó rối lắm, tôi cũng không biết được suy nghĩ của mình. Ngày xưa lúc nội tôi còn sống, ông có nói thế này:
"Quy luật của cõi u minh là có âm thì phải có dương, con người cũng vậy, nếu chết là hết vậy thì cái gì tạo ra sự sống".
Lúc đó tôi tuy không dám nói nhưng trong đầu luôn bảo nội là mê tín, cổ hũ. Bây giờ nghĩ lại tự nhiên thấy nội nói cũng phải. Suy tính một lúc, tôi quyết định chạy sang nhà anh Tuấn lần nữa xem có về chưa để nhờ ổng giúp nhớ lại mấy câu thằng Hữu nói lúc leo lên xe bỏ chạy. Đây là manh mối duy nhất để xác định xem cái gì đã xuất hiện trong nhà thằng Hữu đêm đó.Cũng có thể cô gái bị đụng đó chưa chết nên rượt theo tìm nhà để báo thù chăng? làm sao rượt theo kịp chứ! Chỉ một câu thôi: nhức đầu.

Tôi bấm chuông đến lần thứ tư thì thấy anh Tuấn quấn khăn tắm chạy ra mở cửa, lát sau tôi mới biết thì ra ổng đi tỉnh diễn ảo thuật trong tiệc sinh nhật của một đại gia, lúc về thì bị té xuống ruộng, may mà không sao nhưng hỏng mẹ cái điện thoại với lại phải sửa xe. Tôi kể cho anh Tuấn nghe chuyện bà Tư Sương kể lúc này về cái chết của chú Bình và nhắc lại yêu cầu muốn thôi miên tiếp. Anh Tuấn đồng ý nhưng yêu cầu phải đi ăn cơm trước vì ảnh đói quá.

Em thấy gương mặt của xác chết, thằng Hữu bỏ chạy rồi, em còn chờ gì nữa, chạy theo đi. Giọng nói chậm rãi, nhẹ nhàng của anh Tuấn làm tôi thiếp đi lúc nào không biết.
Hai Đứa tôi tiến lại gần cô gái đang nằm bất động, mọi chuyện có lẽ vẫn diễn ra như cũ mà thôi nhưng tôi lại tình cờ liếc mắt thấy được một cái gì đó là lạ trên người cô gái lúc trước khi bỏ chạy. Thời gian liếc thấy quá ngắn nên tôi chưa thể xác định đó là cái gì, ác một nổi là tôi không thể đứng lại lâu hơn. Thằng Hữu bỏ chạy, tôi cũng chạy theo, nó là người dựng xe lên nhưng tôi là người leo lên cầm lái. Tôi đề máy chuẩn bị đạp số nhưng thằng Hữu vẫn chưa leo lên xe, 2 giây sau, vâng tôi cảm nhận là ít nhất 2,3 giây sau đó nó mới nhảy vội lên xe la lên:
"lẹ lên, nó nhìn tao kìa"
...
Sau khi tỉnh giấc, tôi hồi tưởng lại giấc mơ lúc nãy. Chả hiểu sao tôi lại quên mất chuyện mình thấy cái gì lạ lạ trên thân thể cô gái mà chỉ nhớ chuyện thằng Hữu không leo lên xe mà đứng dưới đất làm gì trong mấy giây đồng hồ sợ hãi và Cái gì đang nhìn nó.
Vấn đề cái gì là lạ trên người cô gái đáng lẽ đã không có câu trả lời và cũng không được nhắc đến trong câu chuyện tôi kể. Tuy nhiên, cách đây 2 hôm tôi đã nhớ lại được và tìm ra câu trả lời. Đó là lý do 2 hôm nay tôi không đăng truyện vào giữa đêm. Dù vậy, tôi xin giải thích chuyện này sau vì thực tế lúc đó tôi không hề biết nó là cái gì.
Tôi kể cho anh Tuấn nghe xong, trầm ngâm một lúc anh suy luận:
"Nó đứng khựng lại không có gì lạ, đơn giản là nó nhìn thấy cái gì đó. Như vậy cái lạ là ở chỗ nó nhìn thấy cái gì mà thôi".
Tôi gật đầu, anh Tuấn nói tiếp:
"Lúc đó đường vắng, phía sau không có ánh đèn xe thì không thể có người nào đó chạy ngang nhìn thấy chuyện này được. Vì vậy có thể loại trừ việc bị người khác chạy xe ngang nhìn thấy".
Tôi hỏi:
"Vậy thì 3 chữ 'nó nhìn tao' có ý nghĩa gì?"
Anh Tuấn gắt:
"Từ từ, làm sao biết liền được. Để tao phân tích cho rõ rồi mới loại trừ ra".
Tôi gật đầu. Anh Tuấn nói tiếp:
"Xét về hoàn cảnh ở phía sau lúc đó, chỉ còn ba trường hợp có thể xảy ra: một là nạn nhân sống dậy, hai là có người đi bộ ở phía sau, ba là có người núp trong bụi cỏ".
Tôi gật đầu, thầm thán phục suy luận của anh Tuấn. Nhưng suy luận vẫn mãi là suy luận, trừ khi suy luận ra chỉ có một trường hợp hoặc trừ khi tôi có thể quay đầu được thì mới biết chuyện gì xảy ra phía sau. Bằng không với ba trường hợp suy luận này thì chỉ tổ lưỡng lự phân vân chứ không giúp ích gì được nhiều cho vụ án.
Anh Tuấn hỏi tôi như một điều tra viên chuyên nghiệp:
"Mày có nhớ lúc xe sắp tới khúc quanh thì có ai đang đi bộ hai bên đường không?"
Được sự gợi ý của anh Tuấn, tôi cố lục lọi một lát rồi trả lời chắc nịch:
"Em bảo đảm không có ai đi bộ trên đường gần đó hết. Người đi bộ cuối cùng mà em gặp là khoảng 15 đến 20 phút trước khi xảy ra tai nạn. Không thể nào đi nhanh đến như vậy."
Anh Tuấn tiếp lời:
"Ok, vậy mày có để ý xung quanh bụi cỏ có nhà nào gần đó đang sáng đèn, hay là có ai nấp hay không?
"
Tôi đáp:
"Cái đó em không rõ, tầm nhìn hạn hẹp quá nên không thể thấy thêm được gì"
Anh Tuấn không hỏi nữa, chỉ đáp gọn một câu:
"Hôm nay thế là có thu hoạch rồi, thôi mày về ngủ đi, nhớ thêm được gì thì báo tao hay".

Trên đường chạy xe về nhà, đầu óc tôi hầu như không để ý đến xe cộ xung quanh, chỉ toàn nghĩ làm cách nào để có thể biết cái gì phía sau lưng 2 đứa chúng tôi lúc đó. Đột nhiên có một thằng choai choai từ phía sau vượt lên làm tôi hoảng hồn tấp vào trong, may mà có kính hậu nếu không thì vướng tay lái đo đường rồi. Đang lầm bầm chửi trong miệng thì một suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi, tôi thầm cảm ơn thằng khốn đó, nhờ nó mà tôi đã tìm ra cách để xác định cái gì phía đằng sau 2 đứa chúng tôi: kính chiếu hậu.
Đêm hôm đó tôi không ngủ được, vừa sung sướng vì tìm ra được giải pháp, vừa tò mò suy đoán cái mà thằng Hữu kêu là 'nó' thực ra là thứ quái quỷ gì mà nó sợ đến vậy. Tự nhiên tôi nhận ra một điều: mình vì tò mò muốn điều tra chứ thực tâm không phải vì nghĩ đến thằng Hữu.

12 giờ trưa hôm sau tôi mới thức dậy mà trong người vẫn còn mệt mỏi. Hôm nay chủ nhật rảnh rỗi chả biết làm gì, suy nghĩ một lúc tôi quyết định sau khi ăn cơm xong sẽ ghé nhà thằng Hữu. Sẵn tiện quan sát kỹ cái ngôi nhà mà đã 3 năm nay tôi đã không còn ghé ngủ để xem có chỗ nào kín đáo mà người con gái lạ lùng đó có thể ẩn nấp.

Quan tài chú Bình vẫn nằm giữa nhà, tôi xin phép cô Hiền vào rửa mặt để có cớ quan sát cái nhà tắm. Ngày trước tôi cũng thường sử dụng nhưng chủ yếu để rửa mặt với đi tè nên không để ý nội thất bên trong lắm. Hôm nay để ý mới thấy nhà tắm khá rộng nếu so với diện tích căn nhà, nguyên cả nhà tắm chỉ có mỗi một bóng đèn tròn, lại không có cửa sổ, chỉ có mỗi một cái quạt thông gió nên dẫu là ban ngày nhìn cũng hơi âm u, lại càng rờn rợn hơn mỗi khi nghĩ đến ngay đây đã từng có 2 người chết.

Tôi mở vòi nước rửa mặt, khi vừa nhìn vào gương thì tôi lại phát hiện thêm một điều: phần mép gương đã bị nứt, nếu không phải tôi khá cao, soi mặt ngay đúng phần nứt thì cũng không để ý thấy. Trong cùng nhà tắm là cái bồn tắm lớn với tấm màn che bằng ny lon. Nói chung ngoài việc thiết kế kém khiến căn phòng trở nên âm u, yếm khí, thiếu sáng ra thì cũng chẳng có gì đặc biệt đáng chú ý cả.
Tôi bước ra ngoài, cố tìm một lý do nào đó để có thể lên lầu quan sát. Tôi vờ nói với cô Hiền:
"Con hơi mệt, con lên lầu ngủ 1 lát được không cô?"
Cô Hiền đồng ý, tôi chậm rãi bước từng bước lên lầu, chưa lên tới nhưng đầu tôi đã mường tượng ra phần nào khung cảnh trên lầu: chắc chắn cũng âm u, thiếu sáng và ngột ngạt như cái nhà tắm. Tôi đã lầm thưa các bạn, 2 cánh cửa sổ bằng kính lớn khiến căn phòng trở nên sáng sủa, tôi nhìn sơ qua một lượt chả thấy gì nên leo lên giường nằm. Theo tôi đoán thì ngày xưa vợ chồng cô Hiền ngủ ở giường này, còn thằng Hữu ngủ ở nhà dưới. Chả tìm được gì lạ, tôi chán nản nằm lên giường thiếp đi lúc nào không biết. Đang lim dim thì tôi nghe có tiếng sột soạt ở dưới giường, tôi giật mình bật dậy leo ngay xuống giường, trong thâm tâm tôi thì đây chắc là con chó con mà cô Hiền nuôi mà cách đây 3 tháng tôi từng gặp mà thôi, tuy nhiên tôi vẫn cảm thấy sợ sợ. Tôi vén tấm ra giường đang rũ xuống đất lên rồi đưa mắt nhìn.

Người tôi như trút được gánh nặng, con chó đang nằm trong gầm đưa mắt nhìn tôi, không sủa nhưng cũng chẳng tỏ ý thân thiện như lúc trước, có lẽ lúc đó nó còn bé quá nên không nhớ tôi, lạ một điều là tôi thấy nó chẳng to lên được tí nào cả.Tôi bị hốt hoảng một phen nên chẳng còn muốn nằm ngủ nữa, tôi rảo bước đi xuống lầu. Lúc này có mấy người quen dưới quê lên viếng nên tôi đứng trên trên cầu thang chờ viếng xong mới bước xuống. Tôi gặp cô Hiền xin phép về, sẵn tiện tôi nói đùa 1 câu:
"Con chó con nó mau quên quá, mới mấy tháng mà gặp con không thèm mừng".
Cô Hiền ngạc nhiên:
"Con chó nào?"
Tôi cười:
"Con Lu mà mấy tháng trước cô xin về nuôi đó!"
Cô Hiền trợn tròn mắt nói:
"Ủa nó bị viêm não chết gần cả tháng rồi mà con?"
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #5  
Old 08-16-2012, 05:51 AM
Nie_Nie's Avatar
Nie_Nie Nie_Nie is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Jul 2012
Nơi Cư Ngụ: Ho Chi Minh city
Bài gởi: 288
Default Truyện ma có thật - Tai nạn bất ngờ

Tôi chạy vội lên lầu,cô Hiền cũng lật đật chạy theo sau tôi xem có chuyện gì xảy ra. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, tôi cũng chẳng kịp suy nghĩ là tiếp theo mình sẽ sắp thấy cái gì, muốn thấy cái gì: thấy con chó bị chết vẫn còn ở đó hay muốn thấy con chó biến mất không lý do? Cả hai trường hợp tôi đều sợ, tôi không sợ con chó, tôi sợ cái lý do, cái đằng sau sự xuất hiện con chó cơ.

kéo tấm ra giường lên nhìn lại lần nữa. Bên trong hoàn toàn trống rỗng, chả có gì ngoài bóng tối và một ít ánh sáng mờ mờ hắt vào. Tôi bế tắc nhìn cô Hiền thì thấy cổ đang nhìn tôi với ánh mắt lo ngại, có lẽ cổ cho rằng tôi khùng? Tôi tính mở miệng giải thích thì đột nhiên nín thở, cố lắng nghe xem có cái gì đó là lạ phát ra ở tủ quần áo cuối góc phòng.

Tiếng khò khè như phát ra từ một con vật ủ bệnh lâu ngày, càng lúc càng nghe rõ, không phải riêng tôi mà ngay cả cô Hiền dường như cũng nghe được vì hướng nhìn của cổ đã chuyển từ tôi sang tủ quần áo. Cô hiền chụp lấy chùm chìa khóa, từ từ tiến đến cuối góc phòng, tôi thì vớ cây chổi cầm trên tay đi sau lưng cô Hiền. Bổng nhiên có ai đó lay vai tôi từ phía sau, tôi hốt hoảng quất cây chổi ra phía sau thì thấy cây chổi biến mất tự lúc nào. Tôi chỉ biết ú ớ trong họng rồi choàng tỉnh giấc.


Giấc mơ thật quá khiến tôi mất cả phút đồng hồ thẫn thờ mới tỉnh hẳn.Bà già đứng bên cạnh lo âu hỏi:
"Mơ gì mà la um sùm thế con? gần 11 giờ trưa rồi. "
Tôi sợ mẹ lo nên nói bâng quơ:
"Con nằm mơ gặp ma thôi"
Bà già tôi cười rồi không nói gì nữa.
Tôi vẫn còn bị ám ảnh bởi giấc mơ lúc nãy, nó khiến tôi tin có cái gì đó bất bình thường trong căn nhà cô Hiền mà tôi chưa khám phá ra được. Tôi chần chừ một lúc rồi quyết định: ăn cơm xong sẽ qua nhà cô Hiền.

Cũng bằng cách xin vào rửa mặt, tôi đã vào được phòng tắm. Nói chung những gì tôi thấy trong mơ đa phần sai bét cả. Phòng tắm sáng rực bởi 3 bóng đèn tuýp loại 6 tấc, chẳng có cái gì gọi là âm u hay yếm khí cả. Cảm giác rờn rợn biến mất, tôi tự cười bản thân vì đã quá tin tưởng vào giấc mơ. Nghĩ vậy nên tôi cũng chả có tâm trí đi lên gác kiểm tra nữa, tôi mở vòi nước rửa mặt, ngay cả tấm gương soi cũng khác với trong giấc mơ tôi tưởng tượng ra. Tôi phì cười liếc mắt lên mép gương đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng. Từ trên mép phải của gương, một kẽ nứt dài gần 3 cm hiện rõ mồn một như muốn thách thức lòng can đảm của người đứng soi.
Tôi chuồn lẹ ra ngoài cửa mà chân vẫn còn run run, có cho tiền tôi cũng chả dám lên lầu để điều tra. Giờ chỉ cần cái quan tài kế bên có tiếng lóc cóc là tôi xỉu ngay cho bạn đọc xem. Tôi cố trấn tĩnh hỏi cô Hiền:
"Con chó con đâu rồi cô Hiền?"
Cô Hiền buồn rầu đáp:
"Từ lúc chú Bình mất nó cứ loanh quanh dưới sàn giường, không chịu ăn uống gì cả! Hôm qua ẵm nó xuống lầu thăm chú Bình lần cuối mà nó cứ tru lên mãi".
Tôi giật mình hỏi:
"Thế giờ nó đâu rồi cô?"
Cô Hiền bảo:
"Chắc loanh quanh trên lầu thôi, con lên thăm nó đi!"
Tôi từ chối gấp:
"Dạ thôi để dịp khác. Giờ này tâm trí đâu mà đùa giỡn với nó"
Cô Hiền mắt rơm rớm:
"Lúc còn sống chú Bình thương nó lắm..."
Tôi an ủi cô vài câu, thắp nén nhang cho chú Bình rồi từ biệt ra về. Hình ảnh con chó cứ ám ảnh tôi mãi suốt đoạn đường về.



Tối hôm đó, toan dắt xe qua nhà anh Tuấn tôi mới sực nhớ những lời cuối cùng cô Hiền nói về con chó trước khi tôi ra về dường như có liên quan đến sự kì bí của căn nhà:
"Lúc còn sống chú Bình thương nó lắm, buổi tối hôm định mệnh đó nó cứ đứng ở cầu thang nhìn xuống nhà dưới sủa mãi, dường như thú vật nó có linh tính đoán biết được chuyện sắp xảy ra, phải chi cô để ý..."
Nói đến đây cô Hiền cứ sụt sịt khóc nên cũng chả nhớ nói gì. Tôi thì tôi không tin con chó có giác quan thứ 6 để biết trước sự việc, tôi tin rằng việc nó nhìn xuống nhà dưới rồi sủa là vì nó thấy điều gì đó bất thường ở phía nhà dưới, chẳng hạn như có ai đó đang ẩn khuất trong nhà tắm hoặc đang đứng dưới cầu thang nhìn trừng trừng lên lầu hoặc cũng có thể đó chỉ là một con mèo hoang đi lạc vào nhà không chừng. Như vậy, nếu tối hôm nay thôi có thể nhớ lại được những hình ảnh trong kính chiếu hậu, có thể liên kết lại với chi tiết này để suy đoán ra sự thật. Nghĩ đến đây tôi không khỏi vui mừng nhưng cũng có phần hơi hồi hộp, có lẽ tôi sợ biết được thứ ám hại cha con thằng Hữu không phải là sự ngẫu nhiên hay vô tình xui xẻo mà là...
Hôm nay tôi có vẻ mất tập trung quá, anh Tuấn cứ nhắc đi nhắc lại 5,6 lần tôi mới tập trung lại được. Nhiệm vụ của tôi hôm nay khá khó khăn: thấy cho bằng được những gì phản chiếu trong kính chiếu hậu.

Thằng Hữu đang kéo ga như điên, đoạn đường này khá là vắng vẻ, hầu như không có xe chạy chứ đừng nói là người đi bộ. Tôi thầm nghĩ: bọn con gái đi đường này chắc sợ phết, thế mà bà chị kia tỉnh bơ đạp xe phía trước, chả biết người hay ma mà gan thế. Tôi muốn mở miệng nhắc thằng Hữu chạy chậm lại lắm nhưng thực sự bất lực, đành phải cố quan sát chờ đợi mọi chuyện nó xảy ra mặc dầu đã dự tính hết cả trong đầu. Một cái liếc thoáng qua, tôi đã thấy khúc cua tai nạn nằm ở phía trước cách xe bọn tôi cỡ chừng 300 mét. Tôi lặng yên chờ đợi vì lúc đó đang xoay qua trái nhìn cảnh xung quanh. Mọi chuyện cứ thế diễn ra như tôi đã biết, không có gì mới lạ. Có lẽ tôi cũng đã phần nào chai sạn cảm xúc khi phải trải qua giấc mơ này nhiều lần nên giờ đây tôi cũng không cảm thấy kinh hãi lắm khi nhìn thấy gương mặt dập nát của người con gái bị chúng tôi tông phải. Giờ phút quan trọng đã đến, bọn tôi đang chạy đến chiếc xe, tôi vừa leo lên xe là nổ máy ngay nhưng thằng Hữu không leo lên xe mà đứng tòng ngòng bên trái phía sau lưng tôi che mất kính hậu bên trái. Tôi tập trung tia mắt về kính bên phải, tầm nhìn tuy hẹp nhưng ở vị trí mặt đường cô ta nằm từ thắt lưng trở lên có thể thấy rõ xung quanh đường không hề có ai. Tiếp theo thì ra sao chắc các bạn cũng đã rõ rồi nên tôi không cần mô tả lại.

Tôi tỉnh giấc mà lòng nặng trĩu, tôi kể giấc mơ cho anh Tuấn nghe hi vọng với khả năng suy xét khá logic ảnh có thể nhìn ra được bản chất vấn đề. Anh Tuấn vỗ trán nhịp chân một lúc vẫn không nói câu nào. Tôi sốt ruột hỏi:
"Sao rồi anh? em thấy mù mờ quá!"
Anh Tuấn xua tay tỏ ý khó chịu khi tôi cắt ngang dòng suy nghĩ:
"Chờ lát, tao sắp nhìn ra vấn đề rồi"
5 phút trôi qua mà đối với tôi dài như cả giờ đồng hồ. Tôi thì khả năng suy luận logic hơi kém nên nhìn nhận vấn đề không được rõ ràng và sâu sắc như anh Tuấn. Do đó mà trong 5 phút đồng hồ đó tôi chỉ tập trung nhìn biểu hiện của anh Tuấn chứ đầu óc chả suy xét được gì mặc dù tôi là người trực tiếp chứng kiến mọi thứ.
Gần 10 phút trôi qua, tôi bắt đầu thấy nản chí thì đột nhiên anh Tuấn vỗ đùi:
"Ra rồi, tao biết tại sao mày không thấy gì rồi"
Tôi hồi hộp kéo ghế lại gần chờ anh Tuấn nói tiếp. Anh Tuấn bảo:
"Phía sau và hai bên đường không có người, như vậy có thể loại trừ được người phía sau và người nấp trong bụi cỏ vì trời tối thế thì thằng bạn mày không thể nhìn thấy người nấp trong bụi được, ban ngày không để ý cũng chả thấy chứ đừng nói là đêm"
Tôi gật đầu tỏ vẻ đồng ý, anh Tuấn nói tiếp với vẻ thận trọng:
"Nhưng mày cũng nên nhớ, đây dù sao cũng là suy đoán tuy vậy theo tao thấy nó khá hợp lý, vả lại ngoài nó ra thì khó có trường hợp nào khác"
Tôi nóng lòng giục:
"Rốt cuộc là thế nào?"
Anh Tuấn cười:
"Hoặc là bạn mày vì quá sợ nên sinh ra ảo giác có người phát hiện, trường hợp này có thể xảy ra nhưng chỉ chiếm 40% là cùng"
Tôi phụ họa:
"Cũng có thể, tại lúc đó thật sự là nó cũng sợ lắm, nếu tính cho kỹ thì nó sợ hơn cả em vì nó là thằng cầm lái mà. Thế còn 60% khả năng còn lại?"
Giọng anh Tuấn trở nên thận trọng:
"Tao nghĩ trường hợp này có nhiều khả năng nhất. Từ thắt lưng trở lên không thấy gì lạ, như vậy đồng nghĩa với việc tia mắt đó phải phát ra từ dưới thắt lưng trở xuống".
Tôi gật đầu phụ họa, anh Tuấn tiếp tục:
"Khả năng có một người nào đó phát hiện, đến ngồi cạnh nạn nhân để xem xét tình hình cũng ko phải là không có. Nhưng chẳng đứa nào khùng đến mức im lặng ngồi nhìn hai thằng thủ phạm bỏ chạy, ít ra cũng phải hô hoán lên chứ. Mà cho dù nó có sợ bị tụi bây quay lại đánh trả thù thì khi nó thấy thằng bạn mày nhìn thấy thì nó phải bỏ chạy chứ làm sao mà thằng bạn mày lại bỏ chạy"
Tôi chỉ biết gật gật như mấy ông nghị. Anh Tuấn được nước nói tiếp:
"Như vậy, tia mắt không xuất phát từ một cái gì đó đang ngồi mà từ một cái gì đó đang nằm".
Chân tui muốn bủn rủn khi nghe ảnh phát biểu câu này. Anh Tuấn không để tôi lên tiếng đã phán tiếp:
"Chẳng có đứa nào điên nằm kế nạn nhân để mà nhìn hai đứa bây gây tai nạn cả. Lại càng không phải là con chó hay con mèo vì thằng bạn mày chẳng lẽ sợ con vật nhìn thấy nó gây tai nạn?"
Tôi nóng lòng quá nên hối thúc:
"Vậy là cái gì, anh nói mau đi!"
Anh Tuấn nhỏ giọng:
"Theo tao thì chính con nhỏ đó nó ngước lên nhìn chúng mày chứ không ai khác!"

Tôi chạy xe chầm chậm ra về, trời hanh khô mà tôi lại thấy lạnh người mỗi khi nghĩ đến tia mắt nhìn bọn tôi lạ là của cái xác chết. Chả hiểu nổi nhưng quả thật xét về logic thì chỉ có mỗi cái xác chết nó nhìn chứ còn ai nữa mà nhìn? Hay là cô ta chưa chết? Mà dẫu có chưa chết thì với cái thương tích mà bọn tôi chứng kiến lúc lật người lên cũng không thể nào đủ bình tĩnh, đủ sức chịu đau mà nhìn bọn tôi với gương mặt dập nát, trừ phi cổ không phải là người bình thường.
Tôi chợt nhớ ra một chi tiết nhỏ, đó là khi cách khúc cua 300 mét thì không hề có chiếc xe đạp nào trong tầm nhìn. Trong khi đó lúc đụng xe thì rõ ràng là đâm phải đít xe đạp đi cùng chiều. Vậy thì cô ta và chiếc xe đạp đó đang ở đâu khi tôi cách cua 300 mét cơ chứ?
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #6  
Old 08-16-2012, 05:52 AM
Nie_Nie's Avatar
Nie_Nie Nie_Nie is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Jul 2012
Nơi Cư Ngụ: Ho Chi Minh city
Bài gởi: 288
neww Truyện ma có thật - tai nạn bất ngờ

Tối hôm đó, cô Hiền đột ngột gọi cho tôi lúc 11h50 phút bảo là nhớ ra một chi tiết đáng ngờ trong đêm chú Bình mất, muốn kể cho tôi nghe. Tôi phải đi thử một chuyến xem sao....
Nó đã không trở về nữa.
Tôi bắt đầu đi theo con đường của nó từ lúc đó. Quyển nhật ký ngày nào nay được tôi biến thành một câu chuyện, nhưng nó sẽ là một câu chuyện dang dở nếu như lúc đó tôi không kiên quyết bám theo vụ án đến cùng. Để tôn trọng người đã khuất, tôi xin phép không nhắc đến nguyên nhân cái chết đêm đó của tác giả đầu, và cũng để tiện câu chuyện, tôi xin phép gộp 2 tác giả lại làm một. Các bạn hãy xem như nhân vật tôi vẫn còn sống và đêm đó tôi vẫn đến nhà cô Hiền như đã hẹn (thực sự thì hơn 1 tuần sau khi nó mất, và sau khi đọc xong những dòng cuối cùng trong nhật ký, tôi mới đến nhà cô Hiền vào lúc giữa trưa).
Vừa bước vào tôi đã cảm nhận được vẻ mặt cô Hiền hơi khác lúc trưa, cũng là nét buồn nhưng pha đượm sự hãi hùng. Tôi không dám hỏi vội, chỉ ngồi yên chờ cô bình tĩnh lại. Một lúc lâu sau, cô Hiền giọng run run nói:
"Cô nghĩ chú Bình không phải tự nhiên bị đột quỵ con ơi!"
Tôi thắc mắc:
"Thế là thế nào? cô nói rõ hơn được không?"
Giọng cô Hiền vẫn còn hoảng sợ lắm:
"Cô còn nhớ đêm đó lúc chú xuống nhà tắm xong thì có nói vọng lên lầu".
Tôi cũng hồi hộp không kém, mấu chốt vấn đề có thể nằm ở câu này. Tôi hối thúc:
"Chú nói gì?"
Cô Hiền nói:
"Ổng nói có một chữ 'hả' thôi, lúc đó cô cũng không để ý, sau này xâu chuỗi lại cô thấy kỳ lắm"
Tôi hỏi dồn:
"Lúc đó cô đứng trên lầu gọi chú hả?"
Cô Hiền đáp:
"Cô đâu có kêu, bởi thế cô mới nói kỳ lạ".
Tôi im lặng không hỏi nữa. Trong đầu suy nghĩ ra rất nhiều trường hợp liên quan đến chữ 'hả' của chú. Rõ ràng nếu không phải giọng cô Hiền mà là giọng một người lạ thì chú Bình phải giật thót mình chứ chả bao giờ trả lời kiểu này. Vậy mà cô Hiền bảo không có kêu. Vậy giọng nói gọi chú Bình chả lẽ từ cõi xa xăm nào đó vọng về hay sao?


Đêm hôm đó, sau khi từ biệt cô Hiền trở về nhà thì tôi không tài nào ngủ được. Cứ hễ nhắm mắt là lại tưởng tượng gương mặt người đứng bên ngoài cửa nhà tắm gọi tên chú Bình, có thể vì thế mà con chó nó cứ nhắm vào hướng nhà tắm mà sủa liên hồi. Tôi chợt nhớ đến vết nứt trên tấm kính soi mặt, không biết nó có liên quan gì đến 'người' đó không. Tôi thiếp đi lúc nào không biết.
Chiều hôm sau, cô Hiền nhắn tin bảo tôi tối nay qua nhà có chuyện gấp. Đương nhiên tôi rất hứng khởi vì tôi tin rằng mỗi khi cô Hiền kêu qua nhà thì chắc là có manh mối mới. Đúng 8h15 phút tôi đã có mặt, có điều lạ là hôm nay cô Hiền không đóng cửa chờ tôi kêu như mọi ngày, cửa đã mở sẵn. Tôi để xe ngoài cửa rồi bước vào nhà thì nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm, tôi bước lại gần thì thấy cửa vẫn chưa đóng sát, cô Hiền đang xõa tóc rửa mặt, nhìn qua tấm kính soi thấy cô xanh xao lắm. Vừa thấy tôi cô đã đóng cửa lại rồi bảo:
"Chờ tí".
Tôi ngồi xuống ngước mắt nhìn con chó đang đứng trên cầu thang. Quái lạ, hôm nay nó cứ sủa tôi là thế nào. Ngay từ lúc chạy xe đến là đã nghe nó sủa liên tục. Vòi nước rửa mặt đã tắt từ lâu, thay vào đó là tiếng nước vòi sen. 10 phút, 20 phút, 30 phút. Đã gần 40 phút trôi qua mà tiếng vòi sen vẫn chảy, tôi tự hỏi:
"Tại sao cô kêu mình qua đây lúc đi tắm? Tại sao tắm gần 40 phút chưa xong?
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #7  
Old 08-16-2012, 07:17 AM
Nie_Nie's Avatar
Nie_Nie Nie_Nie is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Jul 2012
Nơi Cư Ngụ: Ho Chi Minh city
Bài gởi: 288
Default

Đầu tôi bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, tôi gán tai nạn mà chú Bình đã gặp lên cô: "chết trong phòng tắm".
Tôi đập cửa rồi kêu liên tiếp:
"Cô Hiền ơi, Cô Hiền, có sao không? Cô Hiền?"
Giọng cô Hiền từ trên gác vọng xuống:
"ai?"
Tôi hoảng hồn chạy thục mạng ra cửa, cô Hiền từ trên gác ló đầu nhìn xuống cầu thang, tay cô ôm chặt con chó, có lẽ để bớt sợ. Tôi đứng ngoài cửa thở hồng hộc một lúc mới đáp:
"Con Thanh nè"
Cô Hiền chạy một mạch từ cầu thang xuống dưới cửa rồi chạy hẳn ra khỏi nhà, con chó cũng bỏ chạy theo chủ. Cô Hiền hốt hoảng:
"Sao con mở cửa được? giờ này đến đây làm gì?"
Tôi ngạc nhiên:
"Hồi chiều cô nhắn con 8h tối qua đây có chuyện mà?"
Cô Hiền còn ngạc nhiên hơn:
"Đâu có, cô nhắn hồi nào?"
Tôi móc điện thoại ra cho cô Hiền xem tin thì quả thật nó phát ra từ máy di động của cô. Tôi bảo:
"Cô lấy điện thoại ra con xem thử! Mà ai đang ở trong nhà tắm vậy cô?"
Cô Hiền giật bắn mình:
"Làm gì có ai? điện thoại cô để trên lầu. Mà con chưa nói tại sao con mở cửa được?"
Tôi không rảnh giải thích vụ cái cửa, giọng tôi gấp gáp:
"Có, lúc nãy còn tưởng cô tắm ở trỏng!"
Cô Hiền dường như không đứng vững nữa, càng lúc cô càng lùi xa căn nhà khiến tôi và con chó cũng không tự chủ được bước lùi theo sau. Tôi bắt đầu tin rằng có cái gì đó không bình thường trong căn nhà này, rõ ràng bây giờ con chó không còn sủa tôi mà nhìn vào căn nhà sủa tiếp. Như vậy, trước lúc tôi chạy xe đến thì nó đã sủa rồi, tôi tự hỏi:
"Nó sủa người trong nhà tắm?"
Tôi xoay qua cô Hiền thì thấy sắc mặt cô trắng bệch, tôi hỏi giọng run run:
"Thực sự là không có ai khác ở trong nhà hở cô?"
Cô Hiền giọng lắp bắp:
"Cô nói...nói rồi, nhà này...cô...nhà cô bị cái gì ám đó!"
Tôi rùng mình một cái, nghĩ đến khuôn mặt quen thuộc giống hệt cô Hiền trong phòng tắm rồi hốt hoảng kêu lên:
"Chính nó hại thằng Hữu"
Tôi vừa la lên thì cô Hiền ngồi bệt xuống đất, tôi cảm nhận được có cái gì đó, dường như là tia nhìn của ai đó đằng sau mình, tôi đột ngột xoay lại.
Bà Tư Sương đang chầm chậm bước từng bước tiến về phía chúng tôi


Hoảng loạn, phải nói lúc này tâm trạng của tôi không khác gì một bác sĩ nhìn thấy đâu cũng thấy khuẩn. Tôi nhìn bà Sương đang bước chậm rãi mà đoán rằng đó là hiện thân của kẻ trong nhà tắm. Giọng bà Sương vang lên phá vỡ không khí căng thẳng:
"Có chuyện gì thế cô Hiền?"
Tôi thở phào tiến lại chào bà Sương rồi kể hết đầu đuôi chuyện lúc nãy. Bà Sương tỏ vẻ nghi ngờ:
"Giờ nó còn tắm không?"
Tôi đáp:
"Còn, lúc con chạy ra nước vẫn mở xối xả".
Bà Sương bảo:
"Đi vô coi sao. Chả lẽ cô cậu định ở ngoài đường đêm nay à?"
Ngần ngừ một lát chúng tôi cũng từ từ vào nhà, cô Hiền không quên vớ cây chổi làm tôi suýt bật cười.
Tôi và cô Hiền cùng bà Tư Sương tến đến phòng tắm, không một ai trong chúng tôi dám đủ can đảm để mở chiếc cửa ra, tiếng nước vẫn xối xả nhưng tự nhiên lại từ từ không chảy nữa.... cô Hiền nói :
- Có người tắt nước, chắc chắn có người bên trong.
Tôi liên dùng hết can đảm đá văng cánh cửa ra thì không có ai bên trong, nhìn thấy van nước vẫn mở, thì ra chắc cô Hiền không tắt nước nên nó cứ chảy, đến lúc nãy thì hết nước nên không còn chảy được nữa. Cô Hiền nói :
- À.. cô quên mất lúc nãy đi ỉa xong quên không vặn nước.
Tôi nói :
- Thế cô đã rửa tay chưa, cháu cứ thấy mùi thôi thối.
Cô Hiền đưa tay lên ngửi thì sặc một phát.. bà Tư Sương cũng tí nôn :
- Đệch Kờ Mờ con Hiền mày đi ị xong không chùi đích rửa tay à ...
Tôi thấy nhạt phèo như nước ống liền bỏ về, trước khi về tôi không quên hỏi ngày thắng năm sinh của chồng Cô Hiền, giờ đã quá 7h30 nên không làm gì được, tôi hơi tiếc lên lủi thủi đi về, hôm sau tôi đánh con 54 ( ngày sinh của chồng Cô Hiền ) 400 điểm, còn 45 cũng chơi hẳn 100 phát. đến 7h30 tôi vào trang ketqua.net mà lòng hồi hộp đến nghẹn ngào.. không cần phải chờ lâu. đúng con đầu tiên nó về ngay 54. Số nó về mà dễ không tưởng. tôi cứ nghĩ như mọi lần hồi hộp lắm nhưng lần này cứ thoải mái vì chắc chắn đã huề vốn do có nháy đầu. tổng cộng hôm đó con 54 về tận bốn nháy, con 45 cũng về 1 nháy. tôi vui sướng đến tột độ và sang báo với cô Hiền, sang đến nhà thấy cô Hiền mặc một bộ bikini áo dây và quần bó sát ngắn tũn để lộ cặp đùi nhăn nheo mà quyến rũ của cô. Tôi nói :
- Wao. hôm nay cô thật đẹp, các đường cong thật quyễn rũ, duy chỉ nhất vòng 2 khá gồ ghề và cá tính.
Cô Hiền ngượng đỏ mặt và nói :
- Em biết hôm nay anh sang nên mặc thế này, anh có thấy thích không.
Tôi cũng đổi giọng :
- Anh thấy em cũng ngon lắm, hôm nay anh đánh 400 điểm ngày sinh thằng chồng em, nó về 4 nháy em ạ. anh sang đây để rủ em đi chơi cho quên đi nỗi buồn .
Cô Hiền nói :
- Buồn gì anh, lúc nó mới mất em còn buồn chứ bây giờ khác rồi.
Tôi nói :
- Sao lại khác hả em.
Cô Hiển rơm rơm nước mắt nhìn thấy thương vừa nói vừa nghẹn ngào :
- Nó vừa mất được mấy tuần đã lòi ra mấy con người yêu của nó, em thương nó sao được, giờ đây em chỉ yêu mình anh thôi.
Tôi sung sương reo len và nói :
- Được đấy, thôi chúng mình lên phòng nói chuyện và tâm sự, ngày mai chúng mình đi xem ngày cưới, Tiền thì giờ anh không thiếu đâu em ạ..
Thề là tôi cũng Cô Hiên lên lầu trên để Tâm Sự "Bầu Bí". hôm sau tôi đến thăm anh Tuấn và nói :
- Thôi anh ạ, không thôi miên gì nữa, dẹp mịe hết đi, em thấy cóng vl lắm rồi, không tìm hiểu gì nữa.
Anh Tuần cũng nói :
- Chú nói đúng ý anh, thật ra anh đ' khoái từ đầu rồi tại chú cứ ép, tìm hiểu mấy cái này ghê lắm em ạ, không biết thì hơn..
Nói xong tôi ra về, không quên lót tay anh Tuấn 1 Củ bảo là lộc của chồng cô Hiền :"> . Tôi cũng không quên sang nhà bà Tư Sương để hú hí lần cuối trước khi lấy em Hiền về Dinh sẽ không được thỏa mãn thú vui máy bay bà già với nhiều người nữa. Tôi với em Hiền sống với nhau đến đầu bạc răng long, trăm năm hanh phúc.
Bên trong nhà nếu không có tiếng nước chảy thì hoàn toàn tĩnh lặng.

3 người bọn tôi tiến về phía nhà tắm mà lòng vô cùng hồi hộp pha lẫn lo sợ nhưng thực sự thì chả biết chính xác là sợ cái gì cả.

Trong ba người có mình tôi là đàn ông nên tôi xung phong phụ trách mở cửa nhưng chả hiểu sao tim đau nhói. Hồi hộp gần 10 giây sau tôi mới dám vặn nắm đấm cửa nhưng nó cứng ngắc.

"Chắc là khóa bên trong rồi".

Tôi thở phào vì mở cửa không được.

Cô Hiền cùng bà Sương vội chạy lên lầu lấy chìa khóa, tôi chả dám đứng chắn ngay cửa nhà tắm nên lùi tít về phía cầu thang dù chả có việc gì làm ở đó.

Chả hiểu cô Hiền với bà Sương lục với chả tìm gì mà đến gần 5 phút sau mới moi ra được cái chìa khóa cửa nhà tắm.

Cửa nhà tắm từ từ mở ra, bên trong mù mịt hơi nước, vòi sen của máy nước nóng vẫn chảy đều đều,

lãng phí không thua gì mấy ông cấp nước. Ba người bọn tôi cố trố mắt nhìn nhưng mờ quá chả thấy gì mà xông vào kiểm tra thì lại không dám. Một lúc sau, bà Tư Sương gan dạ lên tiếng:

"Ba người vào cùng một lúc, để xem nó là cái gì! Mình đông người, nhà lại là của mình, nó không sợ mình thì thôi chứ việc gì mình phải sợ nó?"


Tôi và cô Hiền miễn cưỡng gật đầu rồi bước vào chung với bà Tư Sương.

Hơi nước đã tan bớt, bên trong chẳng có gì ngoài cái máy nước nóng đang mở độ nóng max nhưng áp lực nước mở

minimum khiến cho nước từ vòi sen tuôn ra nóng đến đáng sợ, hơi nước bao trùm cả phòng. Bà Sương thắc mắc:


"Nóng thế sao mà tắm được? Bộ lạnh lắm sao?"

Cô Hiền với tay tắt máy nước nóng, cả ba người bọn tôi đang loay hoay kiểm tra thì điện cúp cái rụp, mọi thứ tối đen.

Tôi hoảng hồn chạy ra ngoài thì thấy cô Hiền và bà Sương còn chạy ra trước cả tôi, không thấy rõ mặt nhưng chắc chắn một điều là vẻ mặt ai cũng hoảng hốt. Cô Hiền trấn an:

"Không sao đâu, điện lực chuyển tải nên cúp thôi, hồi trưa cúp một lần rồi!"


Cả ba người mò lên lầu tìm đèn pin,

con chó đứng ngay cầu thang sủa um sùm làm cô Hiền phải đá nhẹ nó mới tránh. Chưa bước tới bậc thang cuối cùng thì cô Hiền chợt khựng lại nói:

"Phải rồi, chắc chắn có người thứ tư trong nhà".

Tôi hỏi:
"Sao cô Hiền biết? Lúc nãy phòng tắm có ai đâu?"

Cô Hiền đáp giọng sợ sợ:

"Hồi trưa cô đang coi ti vi thì cúp điện nên cô khóa cửa đi siêu thị mua sắm. Lúc về thì điện đã có từ lâu nhưn máy lạnh lại tắt!"

Bà Sương thắc mắc:

"Máy lạnh tắt có gì lạ? Nó tự mở mới lạ chứ cô Hiền!"

Cô Hiền run giọng:

"Lúc cúp điện thì máy lạnh đang mở. Mà cái máy lạnh hiệu DaiKin này con xài gần 4 năm rồi con rõ lắm dì ạ, khi có điện thì tự động nó bật lại ngay!"

Tôi tuy hơi run nhưng ráng hài hước một câu:
"Chả lẽ ma sợ lạnh?"

Câu đùa không đúng lúc nên chẳng ai cười dù là lấy lệ. Bà Sương la:
"Đừng có nói bậy"

Tôi im re bước theo cô Hiền. Phòng trên lầu tối quá nên cả ba phải chia nhau mò cho ra cái đèn pin mà theo cô Hiền là hồi trưa cô nhớ để nó ở góc tủ

. Đang loay hoay thì chợt gió lạnh lùa từ cửa sổ vào khiến tôi lạnh gáy.

Cô Hiền dường như cũng hơi rợn người nên nắm vội tay tôi.

Tay cô Hiền khá lạnh và hơi run nhưng các bạn cũng biết, khi đang sợ mà có người nắm tay mình thì cũng đỡ sợ hơn, tôi cũng vậy.

Bà Tư Sương chợt la lên:
"Thấy rồi!"

Cô Hiền vội buông tay tôi ra, tích tắc 2 giây sau thì đèn pin bật lên tỏa sáng cả một góc phòng nhưng ngay tức khắc tôi tối tăm mặt mũi, đầu óc choáng váng. Cô Hiền đang ngồi tìm đèn pin cạnh cái bàn gần lối đi xuống cầu thang, nói cho chính xác hơn thì tôi và cô Hiền ngồi cách nhau gần 4 thước.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #8  
Old 08-16-2012, 07:51 AM
Nie_Nie's Avatar
Nie_Nie Nie_Nie is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Jul 2012
Nơi Cư Ngụ: Ho Chi Minh city
Bài gởi: 288
Default Truyện ma có thật - tai nạn bất ngờ

Tôi sợ run cả người, định bụng kể cho hai người đàn bà nghe chuyện lúc nãy nhưng sực nghĩ lại:
"Kể cho cô Hiền nghe lúc này khác gì đuổi bả ra khỏi nhà đêm nay!"
Có đèn pin trong tay, ba người nhanh chóng bước xuống cầu thang, tôi thậm chí chả dám ngoáy đầu nhìn về sau dù cảm giác như đang có ai
đó đang lầm lũi bước theo mình. Đi ngang qua tủ quần áo gần cầu thang, tôi run cả người vì dường như có khí lạnh từ trong khe tủ bốc ra ngoài. Nói thật là có cho tiền tôi cũng chả dám đứng lại kiểm tra cái tủ mặc dù bây giờ ngồi kể lại thì tôi cũng tò mò muốn thử.

Dường như sau khi bước xuống cầu thang, cả ba chúng tôi mới tự hỏi: mình xuống nhà dưới để làm gì? Mỗi người một suy nghĩ, tôi thì chỉ muốn thoát khỏi cái gác lạnh lẽo, bà Sương thì muốn lấy đèn pin xuống soi vào nhà tắm kiểm tra, cô Hiền là phức tạp nhất, tôi cũng chả biết cô muốn gặp người bí ẩn đó hay chấp nhận sống chung với nó trong nhà. Cô Hiền bất ngờ lên tiếng:
"Thôi đừng kiểm tra nữa, để mai có điện rồi tính. Tối nay cô Sương cho con ngủ nhờ một đêm nha!"
Bà Sương miễn cưỡng gật đầu, tôi biết chả phải bà không muốn cho cô Hiền ngủ mà đơn giản là bà ấy tò mò muốn biết cái gì đang ẩn nấp trong nhà. Tình thế đã vậy, tôi cũng đành phải cáo từ ra về, định bụng ngày mai rủ luôn anh Tuấn qua đây giúp một tay cho đỡ sợ.

Đang chạy về nhà được nữa đường thì điện thoại reo lên làm tôi giật cả mình. Đoạn đường Lũy Bán Bích vắng vẻ quá khiến tôi cũng chột dạ không dám ngừng lại móc điện thoại ra nghe. Đến đoạn đường Hòa Bình gần cổng công viên Đầm Sen tôi mới ngừng lại lấy điện thoại ra xem thì thấy cô Hiền gọi. Tôi chợt nghĩ:
"Không lẽ ngủ bên nhà bà Tư Sương cũng gặp ma hay sao mà lại gọi cho mình nữa?"
Tôi bấm nút gọi lại, gần bảy hồi chuông thì bên kia bắt máy nhưng không có tiếng trả lời. Tôi lên tiếng trước:
"Alô cô Hiền gọi con có gì không?"
Không có tiếng trả lời nhưng cũng không hẳn là im lặng tuyệt đối. Tôi chú ý lắng nghe thì thấy có âm thanh gì đó hơi lạ. Ban đầu tôi còn tưởng rằng đó là tiếng thở gấp nhưng định thần lại thì thấy đây là tiếng gió quạt máy thổi vào điện thoại hoặc có ai đó cố ý thổi nhẹ vào điện thoại. Tôi không tin đây là trò đùa của cô Hiền, tôi cúp máy gọi lại lần nữa.
Chẳng hiểu vô tình hay cố ý, đúng hồi chuông thứ bảy thì bên kia mới bắt máy. Vẫn không có tiếng trả lời nhưng lại có tiếng nước chảy khá mạnh. Tôi thắc mắc:
"Chả lẽ cô Hiền vừa tắm vừa gọi cho mình? Hay là bà Sương đang tắm còn cô Hiền thì gọi điện? Nhưng mà tại sao gọi rồi không trả lời? Có chuyện gì xảy ra hay không?"
Biết bao nhiêu câu hỏi dồn dập mà tôi không có câu trả lời thỏa đáng. Tôi bắt đầu chú ý đến cái contact "Cô Hiền" trong điện thoại và bàng hoàng nhận ra số điện thoại lúc nãy không phải phát ra từ di động của cô Hiền mà phát ra từ chiếc điện thoại bàn ở nhà thằng Hữu. Người tôi run lên cầm cập mặc dù cái áo khoác tôi đang mặc cũng thuộc loại nóng khủng bố nếu mặc ban ngày. Rõ ràng căn nhà đã khóa ngoài ngay khi cô Hiền qua ngủ nhờ nhà bà Sương, để có thể sử dụng điện thoại bàn, chỉ có một khả năng duy nhất: còn người trốn bên trong nhà khi khóa cửa.

Tôi vội tháo sim điện thoại ra rồi bắn 1 phát về nhà cho thật nhanh, trên đường trở về tôi chợt nghĩ, ngày mai sẽ rủ anh Tuấn đến nhà cô Hiền 1
chuyến để tìm hiểu nếu như thật sự có chuyện gì đó xảy ra thì ít ra vẫn có 1 người khỏe mạnh như anh Tuấn giúp đỡ !!!

Buổi sáng đã đến nhưng cứ như là buổi tối, trong lòng tôi vẫn còn nỗi sợ hãi như đang đối diện với một hình ảnh mờ ám, một hình ảnh mà ngay chính
bản thân tôi cũng không rõ là mình đang đối diện với cái gì . Tôi chạy ngay sang nhà anh Tuấn kể hết mọi chuyện cho anh Tuấn biết rồi nói "Tối nay anh đi cùng em đến nhà cô Hiền mẹ thằng Hữu với em để tìm hiểu được không?"

Cái tính nhiều chuyện của anh Tuấn trổi dậy, rồi anh Tuấn trả lời ngay mà không cần quyết định "Ừhm, tối nay 8 giờ mày qua nhà tao đi, tao với mày đi qua đó!"

Tôi gật đầu rồi bước ra khỏi nhà, như thường lệ tôi vẫn suy nghĩ, đêm hôm đó xảy ra tai nạn thằng Hữu đã nhìn thấy cái gì nhỉ? Người trong nhà tắm cô Hiền lúc đó là ai? Tại sao cái xác chết của người phụ nữ đó lại không bị công an phát hiện? Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu tôi... có khi nào người phụ
nữ mà chúng tôi đụng phải đêm hôm đó không phải là người......

Suy nghĩ 1 hồi rồi tôi dẹp bỏ những qua 1 bên để chuẩn bị tinh thần cho đêm nay, cái đêm mà tôi quyết định sẽ làm sáng tỏ mọi việc. Màn đêm buông xuống đồng hồ chỉ vừa chỉ 7 giờ tối, trong lòng tôi rất hồi hộp
đứng ngồi không yên, tôi vội chạy qua nhà anh Tuấn để chuẩn bị những thứ cần thiết (Nghe như chuẩn bị đi bắt ma ý nhỉ!) Cuối cùng đã đến nhà anh
Tuấn tôi gọi cửa: "Anh tuấn có ở nhà không? Em Chí Thanh đây "
Anh Tuấn đáp "Vào đi!"

Giọng anh Tuấn hôm nay có vẻ khác trước nhiều nhỉ, tôi đẩy cửa nhưng hình như đã bị khóa chốt trong tôi nói: "Anh mở cửa em mới vào được chứ!" Vừa dứt câu tôi đẩy nhẹ cái cửa lần nữa, được rồi này, bước vào nhà, không gian nhà anh Tuấn hôm nay sao thấy khác nhiều thế, tôi gọi: "Anh chuẩn bị chưa hết chưa? Anh đang ở đâu vậy?" Chẳng nghe ai trả lời, tôi tưởng anh đang bận, ngồi yên trước trước cái ghế ngoài phòng khách đợi anh vậy, đã 8h rồi sao vẫn chưa xong nhỉ, tôi gọi anh Tuấn thêm vài lần nhưng vẫn không thấy trả lời, cái cảm giác hoảng sợ như có chuyện gì chẳng lành trổi dậy khiến tôi
đứng ngồi không yên đành phải đi lên lầu tìm anh Tuấn ... tìm mãi mà không thấy tôi nản chí chả lẽ anh Tuấn không ở nhà, vô lý nếu không ở nhà thì lúc nãy ai mở cửa cho mình, rõ ràng lúc mình đến cửa đã khóa chốt trong mà, tôi đến chơi ở nhà anh Tuấn nhiều lần nên biết rõ cái cửa này trừ khi có
người bên trong khóa lại chứ người đứng ngoài không tài nào khóa được
Không khỏi hoài nghi tôi lấy điện thoại gọi ngay cho anh Tuấn, đúng như tôi nghĩ, anh Tuấn đã ra ngoài tự khi nào, vậy người mở cửa lúc nãy cho tôi là ai? Tôi vội chạy ra mở cửa! OH SHIT cái cửa đã bị khóa...

Tôi biết rõ có cái gì đó mờ ám trong nhà, tôi gọi cho anh Tuấn lần nữa để nhờ anh Tuấn về mở cửa ..... Reeng Reeng à há chuông đã đổ rồi, bắt máy
nhanh đi nào anh Tuấn, đầu dây bên kia trả lời
"Aloo?" Tôi vội vàng đáp "Anh Tuấn hã, về nhà anh mở cửa cho em ra với, em bị kẹt... Anh Tuấn đáp "Mày giỡn với anh à, anh ngồi ở
nhà chờ mày nãy giờ nè." “Píp píp píp.. Thuê bao quý
khách vừa gọi hiện không liên lạc được...” Sao lại thế này chứ, anh Tuấn nói đang ở nhà mà, tôi cũng đang ở nhà anh Tuấn, vậy... anh Tuấn ở đâu? Chắc một trong 2 chúng tôi đã bị ma giấu, đầu óc choáng váng, tay chân run rẩy, tôi quỵ xuống đất, lần này mày CHẾT CHẮC, ánh sáng từ từ tắt đi và thay vào đó là bóng tôi bao trùm lấy căn nhà, người phụ nữ mà chúng tôi đụng trúng lúc đó lại hiện về trong tâm trí tôi, khiến tôi suy nghĩ lung tung. Nhưng cái cần đến thì nó đến, người phụ nữ ấy đang đứng trước mặt tôi, mặt bị
nát bên trái mắt lòi ra, tay vẫn đang dắt chiếc xe đạp như ngày hôm ấy, nhìn tôi chỉ bằng 1 con mắt, rồi càng ngày càng tiến lại gần tôi hơn... nhắm mắt cầu nguyện hy vọng sẽ không sao.

Chờ đợi mà hơi thở tôi như muốn nín lại, chờ mãi nhưng không thấy chuyện gì xãy ra tôi mở mắt ra thở phù nhẹ nhõm, cô ấy đã đi rồi, cố gắng lấy lại bình tĩnh tôi bò ra ngoài cửa tìm chút ánh sáng, dùng sức cậy cửa thoát thân, ra được rồi, tôi phóng lên cái xe chạy bạt mạng đến nhà cô Hiền thì bỗng điện thoại lại reo, tôi lúc này cứ như điệp viên làm chuyện gì cũng tỉ
mỉ, dừng xe lại tôi lấy điện thoại ra, thì ra là số anh Tuấn tôi bắt
máy: "Alô, anh Tuấn anh đang ở đâu" Anh Tuấn nói "Tao đang ở cái chỗ hôm trước mày đụng con nhỏ kia chết này "Sợ quá mất khôn, tôi không suy
nghĩ, chạy ngay ra đó, thấy anh Tuấn đang ngồi như đang tìm manh mối gì đó giúp tôi, tôi lao tới giọng nói hấp tấp hối hả anh Tuấn lên xe rồi chạy 1 mạch sang nhà cô Hiền lúc này là 10h30 tối. Đến nhà cô Hiền tôi thấy nhà cô vẫn khóa cửa chắc là vẫn còn sợ hãi nên còn đang ở bên nhà bà Tám Sương, tôi và anh Tuấn chạy ngay sang nhà bà Tám Sương, đến nơi thấy cô
Hiền và bà Tám Sương mở đèn sáng chói cả nhà hầu như trong nhà có bao nhiêu đèn điều được bà Tám Sương bật lên hết cả đèn ngoài cửa, tôi nói với anh Tuấn giọng như cẩn trọng: "Anh đứng ngoài cửa đợi em 1 chút em vào kêu cô Hiền ra!" Vừa hết câu tôi chạy vào nhà mà không cần biết anh Tuấn trả lời ra sao, gặp được cô Hiền tôi hỏi gấp "Sao rồi cô Hiền ?" Cô Hiền có vẻ vẫn còn sợ hãi, tôi cười mĩm nói vài câu trấn tĩnh cô Hiền "Hôm nay không sao đâu, con đã kêu anh Tuấn bạn thân của thằng Hữu đến để giúp đỡ tối nay có anh Tuấn thì không phải lo đâu." Bà Tám Sương ngạc nhiên nói: "Tôi thấy cậu đến có một mình thôi mà?"
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #9  
Old 08-16-2012, 09:36 AM
Nie_Nie's Avatar
Nie_Nie Nie_Nie is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Jul 2012
Nơi Cư Ngụ: Ho Chi Minh city
Bài gởi: 288
Default Truyện ma thật - Tai nạn bất ngờ

Tôi cười nói "Dạ, con kêu anh đợi ngoài cửa, để con ra kêu anh vào." Có thêm 1 người đàn ông giúp đỡ thì nỗi sợ càng bớt đi rất nhiều, cô Hiền và bà Tám Sương đi chung với tôi ra cửa, choáng váng mặt mày, anh Tuấn lúc này đã biến mất! Bà Tám Sương nói: "Đâu? Có thấy ai đâu?" Tôi cười nói: "Chắc ảnh đi loanh quanh xem thôi ý mà, để con gọi cho anh ấy." Tôi lấy điện thoại gọi cho anh Tuấn "Alô anh Tuấn hả, anh đi đâu
rồi?" Anh Tuấn lớn tiếng chửi bới: "Tao chờ mày từ 8h đến bây giờ, mày có qua nhà tao đâu mà nói tao đi lung tung. "Tôi hết hồn đáp: "Ủa lúc nãy anh gọi cho em kêu em lại....."

Nói đến đây thì tôi đã hiễu, tôi vội cúp máy kiểm tra lại nhật ký cuộc gọi thì hoảng hồn khi thấy số 000666 gọi cho tôi lúc 9h45, tôi như người mất hồn cầm điện thoại chết đứng trước cửa nhà bà Tám Sương, lúc này bà Tám Sương nhìn vào điện thoại của
tôi rồi hỏi lại: "Số của ai mà lạ thế 000666?" Tôi giải thích, trong tình trạng hoảng sợ: "000 thì đã lạ rồi nhưng số 666 thì là số của ma quỷ, bà có còn nhớ năm 2005 phường 14 đi cứu trợ gặp phải tai nạn kinh khủng không, đó chính là ngày thứ 6, trên xe có 6 người và biển số xe là số 6 (666)"

Không cần nói thêm gì nữa, cả 3 đã hiểu, tôi vô tình chở thêm 1 con ma nữa đến nhà bà tám Sương .... Mọi chuyện ập đến bất ngờ cũng chỉ vì tôi thiếu suy nghĩ, cả 3 chúng tôi vội chạy vào nhà, đóng cửa lại ai nấy cũng thở dốc, như vừa chạy maratông đường dài, tôi nói nhỏ: "Ở trong cái nhà sáng như thế này, đố con ma nào vào" Vừa dứt câu điện cúp cái rụp, xui đến thế là cùng”, như đã chuẩn bị chu đáo bà Tám Sương lấy cái đèn pin bỏ sẵn trong túi quần ra chiếu sáng lấy đường đi ra ngoài, tôi thì cứ đi theo bà
Tám Sương và cô Hiền vì lúc đó bà là người duy nhất có đèn pin, đi theo mãi mà vẫn chưa thấy ra ngoài trong khi bà Tám Sương và cô Hiền đã ở ngoài cửa từ rất lâu. Tôi hỏi "Sao bà không đi tiếp đi? " Thấy không trả lời tôi hỏi tiếp: "Bà Tám Sương?,Bà làm gì vậy, bà Tám Sương ? " Tôi lay nhẹ vai bà Tám vẫn không thấy động tĩnh gì, tôi nghi ngờ lại bị ma giấu, tôi liền giật cái đèn pin trong tay bà Tám Sương rồi chạy tìm lối ra, hình như tôi đã bị lạc vào mê cung, tôi gọi đèn pin tới đâu thì ở đó chỉ cũng chỉ 1 màu đen tối, như một cái hang không đáy, lúc này có tiếng nói vang ra: "Mày phải giúp tao Chí Thanh, mày phải giúp tao!"
Tôi nhận ra tiếng nói đó chính là thằng bạn thân của tôi, tôi hỏi: "Mà ở đâu Hữu, đêm đó mày thấy cái gì?" Thằng Hữu đáp: "Tao nhìn thấy máu, tao thấy người đàn bà mà tao đụng phải lúc đó không phải là người, tao nhìn nó." Tôi hỏi: "Nó là ai?"
Hữu đáp: "MA."

Chưa hỏi xong cặn kẻ, tôi như bị hàm răng chó dại nào đó cắm thẳng vào cổ tôi, rồi bất tĩnh ...., tĩnh dậy thì tôi thấy bà Tám Sương và cô Hiền đang ở cạnh tôi, không quên cái vết cắn ngay cổ, tôi vội đưa tay lên cổ sờ thử thì ra chỉ là một vết bầm mà thôi, bà tám sương nói: "Cậu bị ma chó cắn, lúc mới bị cắn có vẻ như đau lắm nhưng sau một đêm thì nó chỉ bị bầm, 2 3 ngày sẽ hết." Thở phù nhẹ nhõm, đã 2h30 sáng rồi nhưng có vẻ cô Hiền và bà Tám Sương ngủ không được, tôi vẫn còn nhớ những lời thằng Hữu nói với tôi, tôi kể cho cô Hiền nghe chuyện đó rồi thì cô Hiền chỉ phán: "Cái xóm này lúc trước là nghĩa địa, nhưng người dân ở đây đào bới lên xây nhà rồi chỉ lập 1 cái miếu nhỏ gom hài cốt vào đó rồi thờ cúng nên ma cỏ cũng là có thể có."

Trời ơi, tôi muốn phát khóc thật to rồi tự tử cho lành, chứ cứ chịu cái áp lực này mãi tôi chết mất, nhớ đến bộ phim 10 phương pháp thấy ma của thái, tôi đành liều 1 phen, nhìn qua háng, nếu thật sự nhìn thấy cô gái mà tôi và thằng Hữu đêm hôm đó đụng
chết thì tôi hiểu, tôi đã bị ma ám thật rồi .... ! Hít thở sâu tôi từ từ cuối xuống nhìn qua háng . OH MY.... GOD ! Đúng là cô ấy rồi mô phật ... ngậm câm miệng lại vò đầu, mồ hôi tuôn như suối, tôi trấn an mình, chỉ là hoa mắt thôi ....

Từ lúc đó cho đến sáng mọi chuyện có vẻ êm xui không có gì đặc biệt, cũng từ đó nhà cô Hiền không xuất hiện cái gì quái lạ nữa. Sau 1 tuần êm xuôi cứ ngỡ mọi chuyện từ đó chấm dứt
đến một hôm trời mưa cô hiền gọi: "Hôm nay là ngày dỗ của thằngHữu, con qua đây phụ cô đi rồi ở lại ăn cơm!"

Đồng ý với đề nghị của cô Hiền cũng nghĩ rằng tất cả đã êm xuôi chẳng còn chuyện gì mờ
ám, tôi chạy qua nhà cô Hiền trong cái áo mưa đã cũ nát, đến nhà cô Hiền rủ tôi đi chợ để mua đồ về cúng, cô Hiền nói :"Đi với cô vô chợ mua đồ cúng đi!" Tôi nói: "Bây giờ à? Trời đang mưa mà cô ."Cô Hiền nói "Kệ, ngày giỗ mà chịu khó chút." Tôi gật đầu dắt xe ra cửa thì cô Hiền lại nói: "Đi bộ đi, trong chợ đông lắm, đi xe khó lắm, với lại chợ cũng gần mà." Tôi thấy có lý nên cùng cô đi ra chợ, chỉ có 1 cái dù mà 2 dì cháu đi chung, thấy ngại làm sao, sợ mọi người hiểu lầm nhưng cũng cố gắng đi, khi mua xong mọi thứ trên đường trở về tôi thấy một cô gái mặc áo dài trắng cầm 2 cây dù đứng như đang chờ ai, tôi nghĩ thầm chắc là học sinh mặc áo dài trắng thôi, tôi chạy lại nói: "Em gái cho anh mượn cái dù 1 chút được không?" Cô gái không quay mặt lại nhìn tôi chỉ xòe tay đưa cây dù, rồi tôi với cô Hiền về nhà, cô Hiền cứ nhìn tôi mãi mà cứ như muốn nói 1 cái gì đó cho tôi biết, cái vẻ mặt kinh hoàng hiện rõ trên mặt cô Hiền, về đến nhà thấy bà Tám Sương đang ở trong nhà cô Hiền tôi cười nghĩ thầm trong bụng chắc là sau nhiều phen khiếp vía tình hàng xóm của bà Tám Sương cùng cô Hiền cũng trở nên thân mật hơn. Bà Tám Sương hỏi: "Sao có dù mà cậu không mang, để ướt hết vậy?" Bà Tám nhắc tôi mới để ý, đúng là tôi đã ướt hết, nhưng tại sao lúc nãy tôi không có cảm giác? Tôi nói: "Thì con đang cầm dù nè, chắc là mưa tạt nên ướt thôi, không sao. "Bà Tám giật mình: "Tôi chỉ thấy cậu và cô Hiền về một mình, chỉ có 1 cây dù." Tôi ngạc nhiên vì rõ ràng tôi đang cầm cây dù mà bà Tám Sương lại nói tôi không cầm, lúc này cô Hiền mới mở miệng ra nói được: "Trời ơi, con nhỏ lúc nãy cháu mượn dù mặt nó bị nát một bên, mắt lòi ra, nó là ma đó." Chưa kịp trả lời, bà Tám đã lấy cái quần trong tủ nhà cô Hiền chùm lên đầu tôi rồi oánh tới tấp, sau trận đòn nhừ tử ấy tôi mới biết tôi lại gặp cô gái đêm xảy ra tai nạn ám ảnh đó, bà Tám vội vã bảo tôi cầm cây dù mà chỉ một mình tôi thấy ấy đem lại ngã tư nơi tôi đã gặp cô gái ấy để trả dù, rồi thắp nhang cúng bái.. Có lẽ tôi chỉ là đồng phạm nên cái giá phải trả không phải là cái chết mà là sự ám ảnh và ân hận cả đời chỉ vì đam mê tốc độ, nhưng đó cũng là bài học đáng nhớ cho tôi và cũng là hình phạt cảnh cáo những kẻ đam mê tốc độ như quái xế, đua xe trái phép... Đừng vì lợi ích, sở thích bản thân của chính mình mà gạt bỏ đi sự nguy hiểm có thể phải trả bằng mạng sống của mình hoặc người khác.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #10  
Old 08-16-2012, 09:37 AM
Nie_Nie's Avatar
Nie_Nie Nie_Nie is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Jul 2012
Nơi Cư Ngụ: Ho Chi Minh city
Bài gởi: 288
Default Truyện ma thật - Tai nạn bất ngờ

Tôi cười nói "Dạ, con kêu anh đợi ngoài cửa, để con ra kêu anh vào." Có thêm 1 người đàn ông giúp đỡ thì nỗi sợ càng bớt đi rất nhiều, cô Hiền và bà Tám Sương đi chung với tôi ra cửa, choáng váng mặt mày, anh Tuấn lúc này đã biến mất! Bà Tám Sương nói: "Đâu? Có thấy ai đâu?" Tôi cười nói: "Chắc ảnh đi loanh quanh xem thôi ý mà, để con gọi cho anh ấy." Tôi lấy điện thoại gọi cho anh Tuấn "Alô anh Tuấn hả, anh đi đâu
rồi?" Anh Tuấn lớn tiếng chửi bới: "Tao chờ mày từ 8h đến bây giờ, mày có qua nhà tao đâu mà nói tao đi lung tung. "Tôi hết hồn đáp: "Ủa lúc nãy anh gọi cho em kêu em lại....."

Nói đến đây thì tôi đã hiễu, tôi vội cúp máy kiểm tra lại nhật ký cuộc gọi thì hoảng hồn khi thấy số 000666 gọi cho tôi lúc 9h45, tôi như người mất hồn cầm điện thoại chết đứng trước cửa nhà bà Tám Sương, lúc này bà Tám Sương nhìn vào điện thoại của
tôi rồi hỏi lại: "Số của ai mà lạ thế 000666?" Tôi giải thích, trong tình trạng hoảng sợ: "000 thì đã lạ rồi nhưng số 666 thì là số của ma quỷ, bà có còn nhớ năm 2005 phường 14 đi cứu trợ gặp phải tai nạn kinh khủng không, đó chính là ngày thứ 6, trên xe có 6 người và biển số xe là số 6 (666)"

Không cần nói thêm gì nữa, cả 3 đã hiểu, tôi vô tình chở thêm 1 con ma nữa đến nhà bà tám Sương .... Mọi chuyện ập đến bất ngờ cũng chỉ vì tôi thiếu suy nghĩ, cả 3 chúng tôi vội chạy vào nhà, đóng cửa lại ai nấy cũng thở dốc, như vừa chạy maratông đường dài, tôi nói nhỏ: "Ở trong cái nhà sáng như thế này, đố con ma nào vào" Vừa dứt câu điện cúp cái rụp, xui đến thế là cùng”, như đã chuẩn bị chu đáo bà Tám Sương lấy cái đèn pin bỏ sẵn trong túi quần ra chiếu sáng lấy đường đi ra ngoài, tôi thì cứ đi theo bà
Tám Sương và cô Hiền vì lúc đó bà là người duy nhất có đèn pin, đi theo mãi mà vẫn chưa thấy ra ngoài trong khi bà Tám Sương và cô Hiền đã ở ngoài cửa từ rất lâu. Tôi hỏi "Sao bà không đi tiếp đi? " Thấy không trả lời tôi hỏi tiếp: "Bà Tám Sương?,Bà làm gì vậy, bà Tám Sương ? " Tôi lay nhẹ vai bà Tám vẫn không thấy động tĩnh gì, tôi nghi ngờ lại bị ma giấu, tôi liền giật cái đèn pin trong tay bà Tám Sương rồi chạy tìm lối ra, hình như tôi đã bị lạc vào mê cung, tôi gọi đèn pin tới đâu thì ở đó chỉ cũng chỉ 1 màu đen tối, như một cái hang không đáy, lúc này có tiếng nói vang ra: "Mày phải giúp tao Chí Thanh, mày phải giúp tao!"
Tôi nhận ra tiếng nói đó chính là thằng bạn thân của tôi, tôi hỏi: "Mà ở đâu Hữu, đêm đó mày thấy cái gì?" Thằng Hữu đáp: "Tao nhìn thấy máu, tao thấy người đàn bà mà tao đụng phải lúc đó không phải là người, tao nhìn nó." Tôi hỏi: "Nó là ai?"
Hữu đáp: "MA."

Chưa hỏi xong cặn kẻ, tôi như bị hàm răng chó dại nào đó cắm thẳng vào cổ tôi, rồi bất tĩnh ...., tĩnh dậy thì tôi thấy bà Tám Sương và cô Hiền đang ở cạnh tôi, không quên cái vết cắn ngay cổ, tôi vội đưa tay lên cổ sờ thử thì ra chỉ là một vết bầm mà thôi, bà tám sương nói: "Cậu bị ma chó cắn, lúc mới bị cắn có vẻ như đau lắm nhưng sau một đêm thì nó chỉ bị bầm, 2 3 ngày sẽ hết." Thở phù nhẹ nhõm, đã 2h30 sáng rồi nhưng có vẻ cô Hiền và bà Tám Sương ngủ không được, tôi vẫn còn nhớ những lời thằng Hữu nói với tôi, tôi kể cho cô Hiền nghe chuyện đó rồi thì cô Hiền chỉ phán: "Cái xóm này lúc trước là nghĩa địa, nhưng người dân ở đây đào bới lên xây nhà rồi chỉ lập 1 cái miếu nhỏ gom hài cốt vào đó rồi thờ cúng nên ma cỏ cũng là có thể có."

Trời ơi, tôi muốn phát khóc thật to rồi tự tử cho lành, chứ cứ chịu cái áp lực này mãi tôi chết mất, nhớ đến bộ phim 10 phương pháp thấy ma của thái, tôi đành liều 1 phen, nhìn qua háng, nếu thật sự nhìn thấy cô gái mà tôi và thằng Hữu đêm hôm đó đụng
chết thì tôi hiểu, tôi đã bị ma ám thật rồi .... ! Hít thở sâu tôi từ từ cuối xuống nhìn qua háng . OH MY.... GOD ! Đúng là cô ấy rồi mô phật ... ngậm câm miệng lại vò đầu, mồ hôi tuôn như suối, tôi trấn an mình, chỉ là hoa mắt thôi ....

Từ lúc đó cho đến sáng mọi chuyện có vẻ êm xui không có gì đặc biệt, cũng từ đó nhà cô Hiền không xuất hiện cái gì quái lạ nữa. Sau 1 tuần êm xuôi cứ ngỡ mọi chuyện từ đó chấm dứt
đến một hôm trời mưa cô hiền gọi: "Hôm nay là ngày dỗ của thằngHữu, con qua đây phụ cô đi rồi ở lại ăn cơm!"

Đồng ý với đề nghị của cô Hiền cũng nghĩ rằng tất cả đã êm xuôi chẳng còn chuyện gì mờ
ám, tôi chạy qua nhà cô Hiền trong cái áo mưa đã cũ nát, đến nhà cô Hiền rủ tôi đi chợ để mua đồ về cúng, cô Hiền nói :"Đi với cô vô chợ mua đồ cúng đi!" Tôi nói: "Bây giờ à? Trời đang mưa mà cô ."Cô Hiền nói "Kệ, ngày giỗ mà chịu khó chút." Tôi gật đầu dắt xe ra cửa thì cô Hiền lại nói: "Đi bộ đi, trong chợ đông lắm, đi xe khó lắm, với lại chợ cũng gần mà." Tôi thấy có lý nên cùng cô đi ra chợ, chỉ có 1 cái dù mà 2 dì cháu đi chung, thấy ngại làm sao, sợ mọi người hiểu lầm nhưng cũng cố gắng đi, khi mua xong mọi thứ trên đường trở về tôi thấy một cô gái mặc áo dài trắng cầm 2 cây dù đứng như đang chờ ai, tôi nghĩ thầm chắc là học sinh mặc áo dài trắng thôi, tôi chạy lại nói: "Em gái cho anh mượn cái dù 1 chút được không?" Cô gái không quay mặt lại nhìn tôi chỉ xòe tay đưa cây dù, rồi tôi với cô Hiền về nhà, cô Hiền cứ nhìn tôi mãi mà cứ như muốn nói 1 cái gì đó cho tôi biết, cái vẻ mặt kinh hoàng hiện rõ trên mặt cô Hiền, về đến nhà thấy bà Tám Sương đang ở trong nhà cô Hiền tôi cười nghĩ thầm trong bụng chắc là sau nhiều phen khiếp vía tình hàng xóm của bà Tám Sương cùng cô Hiền cũng trở nên thân mật hơn. Bà Tám Sương hỏi: "Sao có dù mà cậu không mang, để ướt hết vậy?" Bà Tám nhắc tôi mới để ý, đúng là tôi đã ướt hết, nhưng tại sao lúc nãy tôi không có cảm giác? Tôi nói: "Thì con đang cầm dù nè, chắc là mưa tạt nên ướt thôi, không sao. "Bà Tám giật mình: "Tôi chỉ thấy cậu và cô Hiền về một mình, chỉ có 1 cây dù." Tôi ngạc nhiên vì rõ ràng tôi đang cầm cây dù mà bà Tám Sương lại nói tôi không cầm, lúc này cô Hiền mới mở miệng ra nói được: "Trời ơi, con nhỏ lúc nãy cháu mượn dù mặt nó bị nát một bên, mắt lòi ra, nó là ma đó." Chưa kịp trả lời, bà Tám đã lấy cái quần trong tủ nhà cô Hiền chùm lên đầu tôi rồi oánh tới tấp, sau trận đòn nhừ tử ấy tôi mới biết tôi lại gặp cô gái đêm xảy ra tai nạn ám ảnh đó, bà Tám vội vã bảo tôi cầm cây dù mà chỉ một mình tôi thấy ấy đem lại ngã tư nơi tôi đã gặp cô gái ấy để trả dù, rồi thắp nhang cúng bái.. Có lẽ tôi chỉ là đồng phạm nên cái giá phải trả không phải là cái chết mà là sự ám ảnh và ân hận cả đời chỉ vì đam mê tốc độ, nhưng đó cũng là bài học đáng nhớ cho tôi và cũng là hình phạt cảnh cáo những kẻ đam mê tốc độ như quái xế, đua xe trái phép... Đừng vì lợi ích, sở thích bản thân của chính mình mà gạt bỏ đi sự nguy hiểm có thể phải trả bằng mạng sống của mình hoặc người khác.

(Sưu tầm)
Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời


Ðiều Chỉnh
Xếp Bài

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn
Bạn không được quyền gởi bài
Bạn không được quyền gởi trả lời
Bạn không được quyền gởi kèm file
Bạn không được quyền sửa bài

vB code đang Mở
Smilies đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt
Chuyển đến


Múi giờ GMT. Hiện tại là 06:25 PM.


Powered by: vBulletin Version 3.6.1 Copyright © 2000 - 2024, Jelsoft Enterprises Ltd.