Go Back   Vina Forums > Thư Viện Online > Kho Tàng Truyện > Truyện Thiếu Nhi
Hỏi/Ðáp Thành Viên Lịch Tìm Kiếm Bài Trong Ngày Ðánh Dấu Ðã Ðọc

Trả lời
 
Ðiều Chỉnh Xếp Bài
  #101  
Old 11-14-2004, 02:37 AM
VietDoll's Avatar
VietDoll VietDoll is offline
Búp Bê Nhí Nhảnh
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 2,416
Default

Nhưng trước khi nó có thể thốt ra được một lời chửi rủa nào, Harry cảm thấy đau nhói trên đỉnh đầu; nó nuốt cả một đám tro và, ho sặc sụa, nó thấy mình đang bị lôi ngược qua đám lửa, và rồi nó đột ngột kinh hoàng khi nhìn lên khuôn mặt bự vàng vọt của giáo sư Umbridge, người vừa nắm tóc kéo nó ra khỏi đống lửa và bây giờ đang bẻ ngược đầu nó ra sau càng nhiều càng tốt, như thể bà ta vừa cắt ngang cổ nó.

“Mi nghĩ là”, bà ta thì thầm, càng bẻ mạnh cổ Harry, khiến nó nhìn thẳng lên trần nhà, “rằng sau hai con Niffler ta có thể để cho thêm một con vật thối tha kinh tởm khác vào phòng ta mà ta không biết sao? Ta đã đặt Thần Chú Báo Trộm lên quanh cửa sau khi con cuối cùng vào đây, thằng bé ngu ngốc. Lấy đũa của nó, “ bà quát lên với một ai đó mà nó không thấy, và nó cảm thấy một bàn tay thọc vào túi ngực áo choàng của nó và lấy cây đũa ra. “Của con kia nữa.”

Harry nghe thấy tiếng vùng vằng ở cửa và biết rằng Hermione cũng đã bị giật mất đũa.

“Ta muốn biết vì sao bọn mi vào phòng ta,” Umbridge nói, giật mạnh nắm tóc trên đầu nó khiến nó lảo đảo.

“Tôi chỉ – chỉ định lấy lại cây Firebolt của tôi!” Harry khò khè.

“Nói láo.” Bà lại lắc đầu. “Cây Firebolt của mi đang được bảo vệ nghiêm ngặt trong hầm, mi biết rõ mà, Potter. Mi đã nhét đầu vào lò sưỡi của ta. Mi đang liên lạc với ai?”

“Không ai cả-“ Harry nói, cố thoát ra khỏi bà ta. Nó cảm thấy những sợi tóc bị dứt khỏi đầu.

“Nói láo!” Umbridge la lên. Bà ném mạnh nó ra và nó văng vào bàn. Bâu giờ nó có thể thấy Hermione đang bị Millicent Bulstrode giữ chặt bên tường. Malfoy trườn về phía bậu cửa sổ, cười khẩy khi nó tung cây đũa của Harry vào không khí bằng một tay và bắt nó lại.

Có tiếng động bên ngoài, rồi nhiều học sinh Slytherin khác bước vào, mỗi đứa lần lượt giữ Ron, Ginny, Luna và – trước sự hoang mang của Harry – Neville, người đang bị Crabbe giữ chặt và có vẻ như bị nghẹt thở sắp chết tới nơi. Cả bốn đứa đều bị bịt miệng.

“Đã bắt hết cả đám,” Warrington nói, đẩy mạnh Ron vào phòng. Thằng này, nó chỉ ngón tay béo nần của mình về phía Neville, “định cản tôi dẫn con này,” nó chỉ về phía Ginny, cô bé đang tìm cách đá vào ống quyển của một cô bé Slytherin cao lớn đang giữa cô, “nên tôi bắt nó luôn.”

“Tốt tốt,” Umbridge nói, quan sát Ginny vùng vẫy. “À, có vẻ như thể Hogwarts sắp là nơi không còn ai nhà Weasley nữa, phải không?”

Malfoy cười lớn đầy vẻ xu nịnh. Umbridge cười toang hoác với vẻ tự mãn, và ngồi xuống cái ghế bọc vải hoa, nhìn lên những kẻ bị bắt như một con cóc nhìn những luống hoa.

“Thế ra, Potter,” bà nói. “Mi đã đã người canh gác bên ngoài văn phòng ta và mi đã gửi thằng hề này,” bà hất đầu về phía Ron – Malfoy cười to hơn bao giờ hết – “đến nói với ta rằng cái con yêu tinh đó đang đập phá loạn xạ ở phòng Biến khi ta biết rõ là nó đang bận vẩy mực lên những cái ống kính lên những cái kính viễn vọng của trường – ông Flinch vừa báo với ta như thế.

“Rõ ràng là mi đang rất cần phải nói chuyện với ai đó. Có phải Albus Dumbledore không? Hay là tên người lai, Hagrid? Ta không tin rằng đó là Minerva McGonagall, ta nghe rằng bà ta vẫn còn rất yếu mà không thể nói chuyện với ai được.”

Malfoy và những thành viên khác của Đội Thanh Tra lại cười tiếp về chuyện này. Harry cảm thấy tràn ngập tức giận và căm thù khiến nó run lên.

“Việc tôi nói chuyện với ai không phải chuyện của bà,” nó quát.

Khuôn mặt nhão nhoẹt của Umbridge đanh lại.

“Được lắm,” bà nói với cái giọng ngọt ngào giả dối và nguy hiểm nhất. “Được lắm,ngài Potter ạ… tôi đã cho ngài cơ hội để tự nguyện nói với tôi. Ngài đã từ chối. Tôi không còn cách nào khác ngoài việc bắt buộc ngài. Draco, tìm giáo sư Snape.”

Malfoy nhét cây đũa thần vào trong áo choàng và khoái chí rời khỏi phòng, nhưng Harry không để ý. Nó vừa nhận ra một điều; nó không thể tin là nó lại có thể ngu ngốc đến thế để quên điều này. Nó đã nghĩ rằng tất cả những thành viên của Đội quân, những ai có thể cứu được Sirius, đã đi cả rồi – những nó lầm. Vẫn còn một thành viên của Đội quân Phượng Hoàng ở Hogwarts – Snape.

Có một thoáng im lặng trong văn phòng ngoài trừ sự vùng vằng và xô đẩy của các học sinh Slytherin khi cố giữ yên Ron và những người khác. Máu từ môi Ron đang chảy xuống tấm thảm của Umbridge khi nó đang nửa vật lộn chống lại Warrington; Ginny vẫn cố dậm gót chân lên cô bé năm thứ sau đang bẻ quặt hai tay cô lên; mặt Neville tím thêm khi giằng co dưới đôi tay của Crabbe; và Hermione đang cố gắng một cách vô hiệu để xô Millicent Bulstrode. Tuy nhiên, Luna, lại vẫn đứng ẻo lả bên cạnh người đang giữ mình, nhìn mơ màng qua cửa sổ như thể đang buồn chán trước những gì đang diễn ra.

Harry nhìn ngược lại phía Umbridge, người vẫn đang nhìn nó chằm chằm. Nó giữ cho vẻ mặt mình thật tự nhiên và lãnh đạm khi tiếng bước chân vang lên ở bên ngoài hành lang và Draco Malfoy đi vào phòng, theo sát bởi Snape.

“Bà muốn gặp tôi, thưa Hiệu trưởng?” Snape nói, nhìn qua từng cặp học sinh đang vật lộn với một vẻ hoàn toàn thản nhiên.

“A, giáo sư Snape,” Umbridge nói, mỉm cười thật rộng và lại đứng dậy. “Vâng, tôi cần một chai Veritaserum khác, xin càng nhanh càng tốt.”

“Bà đã lấy chai cuối của tôi để tra hỏi Potter,” ông nói, nhìn bà một cách lạnh lùng qua cái màn nhờn nhờn bằng mái tóc đen của mình. “Chắc là bà chưa dùng hết nó chứ? Tôi nghĩ là ba giọt là đủ rồi.”

Umbridge đỏ mặt.

“Ông có thể cho tôi thêm chứ?” bà nói, giọng của bà ngọt thêm đầy nữ tính thường thấy khi bà nổi giận.

“Tất nhiên,” Snape nói, môi bĩu lên. “Món này cần nửa tuần trăng để pha chế, nên tôi nghĩ là khoảng một tháng thì nó sẽ sẵn sàng cho bà.”

“Một tháng?” Umbridge kêu quang quác, phồng lên như cóc. “Một tháng? Nhưng tôi cần nó vào tối nay, Snape! Tôi vừa mới thấy Potter dùng lò sưỡi của tôi để liên lạc với một hoặc nhiều người chưa biết!”

“Thật chứ?” Snape nói, lần đầu tiên tỏ ra hơi thích thú khi nhìn sang Harry. “À, việc này không làm tôi ngạc nhiên. Potter chưa bao giờ tỏ ra có khuynh hướng tuân theo các điều luật của trường.”

Đôi mắt đen lạnh lùng của ông buồn chán nhìn vào Harry, người đang nhìn ông với một vẻ không hề nao núng, tập trung vào những gì nó đã thấy trong giấc mơ, ước gì Snape có thể đọc được tâm hồn nó, và hiểu được…

“Tôi muốn tra hỏi nó!” Umbridge giận dữ lặp lại, và Snape nhìn từ Harry về khuôn mặt run lên vì tức giận của bà ta trở lại. “Tôi muốn ông cho tôi một loại linh dược để bắt nó nói lên sự thật!”

“Tôi đã nói với bà,” Snape nói trơn tru, “rằng tôi không còn chai Veritaserum nào cả. Trừ phi bà muốn đầu độc Potter – và tôi đảm bảo rằng tôi thông cảm tối đa với bà nếu bà làm thế, thì tôi không thể giúp được bà. Chỉ có một rắc rối là phần lớn chất độc có tác động quá nhanh nên nạn nhân không có đủ thời gian để nói lên sự thật.”

Snape nhìn Harry, nó nhìn ngược lại ông, đang cố đến phát điên để giao tiếp mà không cần dùng lời.

Voldemort đã bắt được ba Sirius ở Cục Bí Ẩn, nó tuyệt vọng nghĩ – Voldemort đã bắt được ba Sirius-

“Ông bị thử thách!” giáo sư Umbridge thét lên, và Snape nhìn trở lại bà, lông mày nhướng lên. “Ông đang cố ý không giúp tôi! Tôi mong đợi nhiều hơn về ông, Lucius Malfoy luôn đánh giá cao về ông! Bây giờ thì ra khỏi phòng tôi!”

Snape cúi chào bà một cách châm biếm và quay lại để đi ra. Harry biết đây là cơ hội của cuối cùng để cho Đội quân biết chuyện gì đang xảy ra đang đi ra khỏi cửa.
“Hắn đã bắt được Chân Bẹt!” nó la lên. “Hắn đã bắt được Chân Bẹt ở nơi nó được giấu!”

Snape dừng lại, tay đặt lên tay nắm cửa của Umbridge.

“Chân Bẹt?” giáo sư Umbridge la lên, hăm hở nhìn từ Harry sang Snape. “Cái gì là Chân Bẹt? Cái gì được giấu ở đâu? Nó muốn nói gì, Snape?”

Smp nhìn về phía Harry. Khuôn mặt của ông thật bí hiểm. Harry không thể biết được là ông hiểu hay không, nhưng nói không dám nói rõ hơn trước mặt Umbridge.

“Tôi không biết,” Snape lạnh lùng nói. “Potter, khi ta cần một tên điên hét với ta, ta sẽ cho mi một món Đồ Uống Nói Nhảm. Và Crabbe, siết nhẹ tay một chút. Nếu như Longbottom chết ngạt thì tức là cần nhiều công việc giấy tờ tẻ ngắt khác và ta e rằng ta sẽ phải nhắc đến điều này trong giấy giới thiệu của em khi em đi xin việc.”

Ông đóng mạnh cửa sau lưng mình, khiến Harry càng cảm thấy quay cuồng hơn trước; Snape đã là hy vọng sau cùng của nó. Nó nhìn lên Umbridge, người cũng đang cảm thấy y như vậy; ngực bà phập phồng vì giận dữ và thất vọng.

“Được lắm,” bà nóim rút đũa thần ra, “ Được lắm… tôi không còn lựa chọn nào khcá… việc này còn hơn cả vấn đề kỷ luật học đường… nó là vấn đề an ninh của Bộ… phải phải…”

Bà có vẻ như đang nghĩ điều gì. Bà lê cái thân của mình với vẻ suy nghĩ trên những bước chân, nhìn vào Harry, đập đũa lên lòng bàn tay rỗng của mình và thở mạnh. Và khi nhìn bà, Harry kinh dị cảm thấy không còn sức mạnh gì khi không có đũa trong tay.

“Mi đã bắt buộc ta, Potter… ta không muốn,” Umbridge nói, vẫn không ngừng đi đi lại lại, “nhưng một số tình huống biện hộ cho việc dùng nó… ta chắc là Bộ sẽ hiểu rằng ta không còn sự lựa chọn nào.

Malfoy nhìn bà với một vẻ nôn nóng.

Câu Thần Chú Tra Tấn sẽ khuất phục cái lưỡi của mi, “ Umbridge nhẹ nhàng nói.

“Không!” Hermione kêu lên. “Giáo sư Umbridge – điều đó là phạm pháp.”

Nhưng Umbridge không chú ý đến. Mặt bà có vẻ hăm hở, khích động, hung hãn mà Harry chưa bao giờ nhìn thấy trước đây. Bà nâng đũa lên.

“Bộ không muốn bà phạm luật đâu, giáo sư Umbridge!” Hermione kêu thét lên.

“Điều mà Cornelius biết sẽ không làm ông ta cảm thấy bất bình đâu,” Umbridge nói, bây giờ bà hơi hổn hển khi lần lượt chỉ đũa vào những bộ phận khác nhau trên cơ thể Harry, như thể cố quyết định xem phần nào sẽ gây đau đớn nhất. “Ông không bao giờ biết là chính ta đã ra lệnh cho các Giám Ngục săn đuổi Potter mùa hè qua, nhưng ông ta đã rất vui khi có cơ hội trục xuất nó, cũng thế thôi.”

“Là bà à?” Harry há hốc mồm, “Bà sai các Giám Ngục săn đuổi tôi?”

“Phải có ai đó hành động,” Umbridge thở ra, khi cây đũa của bà cuối cùng cũng chỉ thẳng vào trán Harry. “Họ cứ nhặng xị lên về việc làm cách nào để mi im lặng – là mất uy tín mi – và ta là người thật sự đã làm một cái gì đó… chỉ có điều là mi đã lách được phải không, Potter? Nhưng hôm nay thì không đâu, không phải lúc này –“ Và hít một hơi sâu, bà la lên, “Cruc-“

“KHÔNG!” Hermione la lên bằng một giọng nức nở từ sau Millicent Bulstrode. “Không – Harry – bọn ta phải nói với cô ấy thôi!”

“Không bao giờ!” Harry la lên, nhìn sang những hình bóng lấp ló của Hermione mà nó có thể thấy được.

“Chúng ta phải làm thôi, Harry, dù sao thì cô ấy cũng sẽ buộc bạn phải làm thôi, thế… thế thì có ích gì?”

Và Hermione bắt đầu khóc một cách yếu đuối đằng sau cái áo choàng của Millicent Bulstrode. Millicent lập tức không tìm cách ép cô bé vào tường nữa và tránh ra xa với vẻ kinh tởm.

“Hờ hờ hờ,” Umbridge nói, vẻ chiến thắng. “Cô Hỏi Suốt bé bỏng này sẽ cho chúng ta một số câu trả lời đây! Nào, cô bé, tiếp đi nào!”

“Ơ – tôi – kh – không!” Ron gào lên qua miếng băng bịt miệng.

Ginny nhìn Hermione như thể chưa hề nhìn thấy cô bé này nào trước đây. Neville, vẫn còn nghẹt thở, cũng nhìn cô bé chằm chằm. Nhưng Harry đã nhận ra một điều gì đó. Cho dù Hermione đang sụt sùi tuyệt vọng trong tay mình, nhưng chẳng có nước mắt gì sất.

“Tôi – tôi xin lỗi tất cả,” Hermione nói . “Nhưng - nhưng tôi không thể chịu nỗi-“

“Phải, phải lắm, cô gái!” Umbridge nói, nắm lấy vai Hermione, đẩy cô bé ngồi xuống cái ghế bọc vải hoa còn lại và chồm lên cô. “Giờ thì… khi nãy Potter vừa liên lạc với ai?”

“À,” Hermione nuốt nước mắt, mặt úp trong tua, “à, cậu ấy đang tìm cách nói chuyện với giáo sư Dumbledore.”

Ron sững người, mắt mở trừng. Ginny không tìm cách dậm lên ngón chân của người đang giữ cô nữa, và thậm chí Luna cũng có vẻ thoáng ngạc nhiên. May thay, Umbridge và các tay sai của bà còn quá mãi chú ý đến Hermione nên không nhận ra những dấu hiệu đáng nghi này.

“Dumbledore à?” Umbridge hăm hở nói. “Các em biết Dumbledore ở đâu à?”

“À… không!” Hermione sụt sùi, “Bọn em đã thử đến Cái Vạc Lủng ở Hẻm Xéo và Ba Cây Chổi, và thậm chí quán Đàu Heo-“

“Con bé ngốc nghếch – Dumbledore sẽ không đến ngồi ở một quán rượu mà toàn bộ Bộ đang tìm hắn ở đó!” Umbridge hét lên, vẻ thất vọng lan toả khắp mọi góc cạnh trên khuôn mặt.

“Nhưng - nhưng bọn em cần nói với cụ một chuyện rất quan trọng!” Hermione thút thít, giữ chặt tay trên mặt, Harry biết, không phải vì đau khổ, mà để che giấu việc thiếu vắng những giọt nước mắt.

“Vâng?” Umbridge nói, thình lình lại trở nên hăng hái, “Các em muốn nói với hắn chuyện gì?”

“Bọn em… bọn em muốn nói với cụ rằng nó đã s-sẵn sàng!” Hermione nấc lên.

“Cái gì sẵn sàng?” Umbridge hỏi, lúc này bà đã nắm lấy vai Hermione trở lại và lắc cô bé nhè nhẹ. “Cái gì sẵn sàng, cô gái?”

“Vũ… vũ khí,” cô bé nói.

“Vũ khí? Vũ khí?” Umbridge nói, mắt bà có vẻ như lồi ra vì khích động, “Các ngươi đang định tiến hành một cách thức phản kháng?” Các ngươi có thể dùng một vũ khí để chống lại Bộ? Tất nhiên là theo lệnh giáo sư Dumbledore chứ gì?”

“P-p-phải,” Hermione nức nở, “nhưng cụ phải rời khỏi đây trước khi nó hoàn thành và b-b-bây giờ khi bọn em làm xong nó cho cụ, thì chúng em kh-kh-không thể tìm thấy cụ đ-để báo với cụ!”

“Loại vũ khí gì?” Umbridge khắc nghiệt nói, đôi bàn tay nần nẫn của bà vẫn siết chặt trên vai Hermione.

“Bọn em không th-thật sự hiểu được nó,” Hermione nói, sụt sịt thật to. “ Bọn em ch-ch-chỉ làm những gì gi-gi-giáo sư Dumbledore nói chúng em l-làm.”

Umbridge đứng thẳng dậy, có vẻ đắc thắng.

“Dẫn ta đến chỗ vũ khí,” bà nói.

“Em sẽ không chỉ cho… chúng,” Hermione rít lên, nhìn quanh về đám học sinh Slytherin qua những ngón tay của mình.

“Cô không phải là người đặt điều kiện ở đây,” giáo sư Umbridge khắc nghiệt nói.

“Được thôi,” Hermione nói, bất giờ lại nức nở trong tay mình. “Được thôi… cứ để họ tìm chúng, em hy vọng là họ sẽ dùng nó cho cô! Thật ra, em muốn cô mời thêm thật nhiều người nữa đến và tìm! Đ-điều này sẽ làm cô thoả mãn – ồ, em thích lắm nến như c-cả trường biết nó ở đâu, và làm cách để d-dùng nó, và rồi nếu cô làm ai trong số họ phiền lòng thì họ có thể gi-giải quyết cô!”

Những lời này rõ ràng là có tác dụng ghê gớm với Umbridge: bà lập tức nhìn quanh với vẻ nghi ngờ về phía Đội Thanh Tra của mình, đôi mắt lồi của bà dừng lại một thoáng ở Malfoy, người đã quá chậm trong việc che giấu vẻ hăm hở và thèm muốn trên mặt mình.

Umbridge trầm ngâm ngắm Hermione một lúc lâu, rồi nói với cái vẻ của một người mẹ dịu hiền:

“Được rồi, cưng, chỉ cô và em làm điều này thôi… và chúng ta cũng dẫn Potter theo, phải không? Đứng dậy nào.”

“Giáo sư,” Malfoy vội vã nói, “Giáo sư Umbridge, em nghĩ một số người trong Đội nên đi theo cô để canh chừng-“

“Tôi là một nhân viên có đầy đủ tiêu chuẩn của Bộ, và em nghĩ là tôi không quản lý nỗi hai thiếu niên tay không tấc đũa sao?” Umbridge hỏi ngay. “Trong bất kỳ trường hợp nào, thì vũ khí cũng là một thứ mà các học sinh không nên thấy. Em sẽ ở lại đây đợi đến khi tôi quay lại và bảo đảm rằng không ai trong số này “ bà vẫy tay về phía Ron, Ginny, Neville và Luna –“ trốn thoát.”

“Vâng ạ,” Malfoy nói, có vẻ hờn dỗi và thất vọng.

“Còn hai đứa bây thì đi trước dẫn đường cho ta ,” Umbridge nói, chỉ về phía Harry và Hermione bằng cây đũa của mình. “Đi.”
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #102  
Old 12-01-2004, 07:59 PM
VietDoll's Avatar
VietDoll VietDoll is offline
Búp Bê Nhí Nhảnh
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 2,416
Default

Harry Potter quyển 5 - chương 33

Chương 33 : Chiến đấu và Bay.
----
Harry không biết là Hermione định làm gì, hoặc thậm chí là cô bé có được một kế hoạch nào không. Nó bước khấp khểnh sau lưng cô bé khi họ đi xuống hành lang dẫn ra khỏi văn phòng của Umbridge, biết rõ rằng nếu nó tỏ ra không biết là mình không biết đang đi đâu thì sẽ rất đáng nghi. Nó không dám thử nói chuyện với cô bé; Umbridge đang bước gần sát sau lưng chúng đến nỗi nó có thể hơi thở phập phồng của bà.

Hermione dẫn đường xuống cái cầu thang dẫn vào Lối Vào Tiền Sảnh. Những tiếng động ầm ỹ và tiếng dao đĩa loảng xoảng vẳng lại từ phía cánh cửa đôi dẫn vào Hội Trường Lớn – Harry thật khó mà tin được là chỉ cách đấy hai mươi foot mọi người đang tận hưởng bữa tối, chúc mừng nhau vì đã kết thúc kỳ thi, không hề quan tâm đến chuyện gì khác…

Hermione đi thẳng đến cây sồi ở cửa trước và đi xuống những bậc đá, đi vào bầu không khí mát dịu của buổi tối. Lúc này mặt trời đã khuất sau đỉnh của những ngọn cây trong Khu Rừng Cấm, và khi Hermione bước thật quả quyết qua bãi cỏ – Umbridge khó khăn lắm mới theo kịp – thì bóng của họ trải dài phía sau thành một vệt đen như những cái áo choàng.

“Nó dấu trong lều của Hagrid à?” Umbridge nói hăm hở bên tai Harry,

“Tất nhiên là không,” Hermione gay gắt nói, “bác Hagrid có thể vô tình làm lộ nó mất.”

“Phải,” Umbridge nói, sự kích động của bà có vẻ như đang tăng lên, “Phải, hắn có thể sẽ làm thế, tất nhiên, cái thằng bé to xác lai ấy.”

Bà ta phá lên cười. Harry cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ được quay phắt lại và tóm lấy họng của bà ta, nhưng nó cố kìm lại. Vết sẹo của nó nhoi nhói trong không khí mát mẻ của buổi đêm nhưng nó không đến nỗi nóng bỏng dữ dội, và nó biết là vết sẹo sẽ đau như thế nếu như Voldemort quyết định giết người,

“Vậy thì… nó ở đâu?” Umbridge nói, giọng bà có vẻ ngập ngừng khi Hermione tiếp tục sải bước về Rừng.

“Tất nhiên là ở trong đấy,” Hermione nói, chỉ về những hàng cây đen ngòm. “Nó phải được giấu ở một nơi mà học sinh không thể vô tình phát hiện ra được chứ?”

“Tất nhiên,” Umbridge nói, cho dù bà ta lúc này đã có vẻ e ngại. “Tấtnhiên… được lắm, vậy thì… hai đứa bây đi trước ta.”

“Thế bọn tôi có thể dùng đũa của bà được không, nếu bọn tôi đi trước?” Harry hỏi .

“Không, tôi không nghĩ thế, thưa ngài Potter,” Umbridge ngọt ngào nói, chỉ vào gáy Potter bằng cây đũa. Bộ đánh giá cao mạng sống của tôi hơn ngài, tôi e là vậy.”

Khi họ đi vào vùng bóng râm lạnh lẽo của những hàng cây đầu tiên, Harry thử nhìn vào mắt Hermione; đi vào Rừng mà không có đũa, đối với nó còn liều lĩnh hơn tất cả những chuyện mà chúng đã làm trong đêm nay. Tuy nhiên cô bé chỉ liếc nhìn Umbridge với một vẻ khinh thường và tiến thẳng vào giữa hàng cây, di chuyển thật nhanh khiến Umbridge, với đôi chân ngắn cũn của mình, khó khăn lắm mới theo kịp.

“Xa lắm à?” Umbridge hỏi, khi cái áo choàng của bà vướng rách vào một bụi gai.

“Ồ, vâng,” Hermione nói, “vâng, nó được giấu kỹ lắm.”

Sự nghi ngại của Harry càng dâng cao. Hermione không đi theo con đường mà họ đã đi để gặp Grawp, mà đi theo con đường mà nó đã đi cách đây ba năm đến hang của con quái vật Aragog <trí nhớ tốt thế >. Lúc đó Hermione không đi với nó; nó nghi rằng cô bé không biết về sự nguy hiểm nằm ở cuối con đường này.

“Ơ- bạn có chắc là mình đi đúng đường chứ?” nó hỏi cô bé một cách lơ đãng.

“Ồ, vâng,” cô bé nói bằng một giọng cứng rắn, băng qua vùng bụi cây thấp theo với những tiếng động mà nó nghĩ rằng hoàn toàn không cần thiết. Đằng sau chúng, Umbridge vấp phải một cây non. Không ai dừng lại để giúp bà cả, Hermione cứ thế sải bước đi tiếp, gọi lớn về phía sau, “Một chút nữa thôi!”

“Hermione, nhỏ giọng nào,” Harry thì thầm, vội vã đi lên cho kịp bạn, “Ở đây thứ nào cũng có thể đang nghe.”

“Mình muốn chúng ta được nghe thấy,” cô bé khẽ trả lời, khi Umbridge ồn ào lao theo chúng. Bạn sẽ hiểu…”

HọÏ bước như thế có vẻ khá lâu, cho đến khi họ lại đi sâu vào trong Rừng đến nỗi những hàng cây dày đặc che khuất hết cả ánh sáng. Harry lại có cảm giác như trước đây ở trong Rừng, nó bị quan sát bởi những đôi mắt đang ẩn nấp.

“Còn bao xa?” Umbridge hỏi giận dữ sau lưng nó.

“Lúc này không còn xa đâu!” Hermione hét lên, khi họ đi vào một vùng tối mờ, ướt át và quãng đãng. “Chỉ là-“

Một mũi tên bay qua không khí và cấm phập đầy đe doạ thân cây ngay phía trên đầu cô bé. Không gian bỗng dưng tràn đầy tiếng móng guốc; Harry có thể thấy nền đất của Rừng đang run lên, Umbridge la lên một tiếng lớn và đẩy nó ra trước mặt bà như một cái khiên.

Nó dãy ra khỏi bà và quay lại. Khoảng năm mươi nhân mã vừa hiện ra khắp mọi hướng, cung đang giơ lên, tên lắp sẵn, đang nhắm vào Harry, Hermione và Umbridge. Họ lùi dần vào giữa vùng trống, Umbridge lẩm bẩm những tiếng thút thít kỳ lạ trong kinh hãi. Harry nhìn sang Hermione. Cô bé đang mỉm cười với vẻ chiến thắng.

“Các ngươi là ai?” một giọng nói vang lên.

Harry nhìn sang trái, Một con nhân mã màu hạt dẽ tên gọi Magorian đang bước ra khỏi vòng trong về phía họ, cung tên của ông, giống như những người khác, đã giương lên sẵn. Phía bên phải Harry, Umbridge vẫn thút thít, đũa của bà run bần bật một cách hoang dại khi bà chỉ về phía con nhân mã đang bước đến.

“Ta đang hỏi các ngươi là ai, con người.” Magorian thô lỗ nói.

“Ta là Dolores Umbridge!” Umbridge cao giọng, vẻ kinh hãi. “Thứ trưởng cao cấp của Bộ phép thuật và Phù thuỷ và là Thanh tra cao cấp của Hogwarts!”

“Bà ở Bộ Phép Thuật?” Magorian nói, và nhiều con nhân mã khác trong vòng vây xôn xao dịch chuyển.

“Đúng vậy!” Umbridge nói, với một giọng thậm chí còn cao hơn, “vì vậy hãy cẩn thận! Theo bộ luật được ban hành bởi Cục Quy định và Điều khiển Sinh vật Huyền bí, bất kỳ sự tấn công nào của những người lai như các ngươi với con người-“

“Ngươi vừa gọi ta là gì?” một con nhân mã đen điên dại hét lên, Harry nhận ra là Bane. Những tiếng thì thào tức giận vang lên và những dây cung căng thẳng quanh họ.

“Đừng có gọi họ như thế!” Hermione giận dữ nói, nhưng Umbridge có vẻ như không nghe thấy cô bé nói gì. Vẫn run rẫy chỉ đũa về phía Magorian bà tiếp tục “Luật mười lăm “B” đã nói rõ rằng “bất kỳ sự tấn công nào của các sinh vật huyền bí được cho rằng thông minh gần như con người, và vì thế được coi là phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình-“

“Thông minh gần như con người à?” Magorian lặp lại, khi Bane và nhiều con nhân mã khác gầm rống lên vì giận dữ và nện móng xuống mặt đất. “Chúng ta coi đó là một sự xúc phạm nghiêm trọng, con người kia! Sự thông minh của chúng ta, may thay, hơn xa các ngươi.”

“Các ngươi đang làm gì trong Rừng của chúng ta?” con nhân mã xám có khuôn mặt cứng rắn mà Harry và Hermione đã gặp trong lần Rừng trước trong Rừng la lên. “Vì sao các ngươi đến đây?”

“Rừng của các ngươi?” Umbridge nói, run lên khi còn chỉ vì sợ hãi mà còn, có vẻ như là, vì căm phẫn. “Ta nhắc cho các ngươi nhớ là các ngươi được sống ở đây chỉ vì Bộ Phép Thuật cho phép các ngươi có được một vùng đất nào đó-”

Một mũi tên bay vụt đến sát bên đầu bà ta khiến nó bay sượt qua mái tóc xám xịt của bà ta. Bà ta phát ra một tiếng thét :Di tai và đưa tay lên đầu, trong khi một số con nhân mã khác kêu thét lên lên đồng tình và một số khác cười khàn. Những âm thanh man dại của họ, những tiếng cười hí lên vang vọng qua vùng đất quang mờ tối và những móng guốc của họ nện xuống rất kích động.
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #103  
Old 12-01-2004, 08:01 PM
VietDoll's Avatar
VietDoll VietDoll is offline
Búp Bê Nhí Nhảnh
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 2,416
Default

“Bây giờ thì Rừng là của ai, con người?” Bane la lên.

“Những tên người lai dơ bẩn!” bà la lên, tay vẫn ôm đầu. “Thú hoang! Những con vật bất trị!”

“Im đi!” Hermione la lớn lên, nhưng đã quá trễ: Umbridge giơ đũa về phía Magorian và quát lên, “Incarcerous!”

Dây thừng phóng ra từ giữa không trung như những con rắn lớn, quấn chặt quanh thân mình của con nhân mã và siết chặt hai tay của ông: ông la lên một tiếng tức giận và cố lồng lên bằng chân sau để giải phóng mình, trong khi những con nhân mã khác đâm bổ vào.

Harry ôm lấy Hermione và đẩy bạn nằm xuống, úp mặt trên nền đất của Rừng, nó biết một khoảnh khắc khủng khiếp đang đến khi những tiếng móng vuốt vang lên quanh nó, nhưng những con nhân mã nhảy qua và đứng quanh chúng, la lên và gầm gừ trong giận dữ.

“Không!” nó nghe Umbridge la hét. “Không được… ta là Thứ trưởng cao cấp… các ngươi không thể – bỏ tay khỏi ta, những con vật này… không!”

Harry thấy một luồng sáng đỏ và biết rằng bà ta đang cố đánh Choáng Váng một trong số họ, rồi bà ta gào lên thật lớn. Ngẩng đầu lên vài inch, Harry thấy Umbridge đã bị Bane tóm lấy từ phía sau và nhấc lên cao, đang quằn quại và la hét trong kinh hãi. Đũa thần của bà rơi ra khỏi tay và rớt xuống mặt đất, và tim Harry đâp rộn lên. Giá như mà nó có thể với tới –

“Nào!” một tiếng gầm vọng lên bên tai Harry và một cánh tay lông lá hạ xuống từ khoảng không trước mặt nó, nhấc nó đứng dậy. Hermione cũng bị kéo đứng dậy. Qua cái đám hỗn độn đầu và lưng đủ màu của các con nhân mã, Harry thấy Umbridge đang bị Bane xách đi giữa những hàng cây. Giọng gào thét không ngừng của bà nhỏ dần và nhỏ dến cho đến khi chúng không thể nghe được gì nữa qua tiếng móng vuốt rầm rập chung quanh.

“Còn những kẻ này?” con nhân mã xám mặt cứng rắn đang giữ Hermione nói.

“Chúng còn nhỏ,” một giọng buồn bã chậm chạp vang lên phía sau Harry. “Chúng ta không tấn công những con la con.”

“Chúng mang mụ ta đến đây, Ronan,” con nhân mã đang giữ chặt Harry trả lời. “Và chúng không quá nhỏ đâu… tên này gần như trưởng thành rồi.”

Ông lắc Harry từ phía sau cái áo choàng của nó.

“Xin các vị,” Hermione hổn hển nói, “xin đừng tấn công chúng cháu, chúng cháu không nghĩ giống như mụ ta, chúng cháu không phải là nhân viên của Bộ Phép Thuật! Chúng cháu chỉ đến đây bởi vì hy vọng các vị có thể quét mụ khỏi chúng cháu.”

Harry biết ngay, qua vẻ mặt của con nhân mã xám đang giữa Hermione, rằng cô bé đã phạm phải một sai lầm khủng khiếp khi nói như thế. Con nhân mã xám ngửa đầu về sau, hai chân trước của ông gõ mạnh xuống đất đầy tức giận, và kêu to. “Anh thấy không, Ronan? Chúng đã tỏ ra rất kiêu ngạo về giống nòi của chúng! Và vì thế chúng ta làm những công việc nhơ bẩn cho mi à, con bé người kia? Chúng ta phải phục vụ như những người hầu cho bọn mi, xua kẻ thù của mi đi như những con chó săn tuân theo lệnh chủ?”

“Không!” Hermione kêu thét lên vì kinh hãi – “Xin các vị – cháu không định nói thế! Cháu chỉ hy vọng là các vị có thể – có thể giúp chúng cháu-“

Nhưng cô bé có vẻ làm cho mọi việc đang tệ trở nên tệ hơn.

“Chúng ta không giúp đỡ con người!” con nhân mã đang giữ Harry quát lên, nắm chặt nó và lồng lên cùng lúc, khiến cho chân Harry hổng lên khỏi mặt đất trong một thoáng. “Chúng ta là những nòi giống khác và tự hào về điều này. Chúng ta không cho phép các ngươi vào đây, khoác lác về những gì các ngươi muốn!”

“Chúng tôi không định nói như vậy!” Harry la lên, “Chúng tôi biết các ông sẽ không điều các ông làm chỉ vì chúng tôi muốn các ông-“

Nhưng hình như chẳng có ai nghe nó cả.

Một con nhân mã râu ria bước ra phía sau đang la hét “Chúng là những kẻ không mời mà đến, chúng phải trả giá!”

Một tiếng gầm vang lên đồng ý với những lời này và một con nhân mã nâu xám la to, “Chúng có thể nhập bọn với phụ nữ!”

“Ông đã nói ông không làm hại người vô tội!” Hermione la to, lúc này thì nước mắt đã thật sự chảy dài trên mặt cô bé. “Chúng tôi không làm gì hại các ông cả, chúng tôi không dùng đến đũa thần, không đe doạ gì, chúng tôi chỉ muốn trở lại trường, xin hãy để cho chúng tôi đi-“

“Chúng ta không như tên phản bội Firenze, con bé người kia!” con nhân mã xám thét lên, và những tiếng hí rền vang đồng ý với ông. “Có thể mi nghĩ rằng bọn ta giống như những con ngựa biết nói sao? Chúng ta là những người cổ đại, sẽ không chấp nhận sự xâm lược và sỉ nhục của phù thuỷ! Chúng ta không cần biết đến luật của bọn mi, chúng ta không công nhận sự vượt trội của bọn mi, chúng ta-“

Nhưng chúng không nghe thấy những những gì con nhân mã nói, vì đúng lúc đó một tiếng răng rắc vang lên bên rìa bãi đất trống lớn đến nỗi tất cả bọn chúng, Harry, Hermione và khoảng năm mươi con nhân mã đang đứng đầy khoảng trống ngoái nhìn lại. Con nhân mã đang giữ Harry thả nó xuống đất và tay ông lại vươn đến cây cung và ống tên. Hermione cũng được thả xuống, và Harry vội vã lao đến bên bạn khi hai hoặc ba thân cây bị tách ra và cái thân hình khổng lồ của người khổng lồ Grawp xuống hiện ở cái khoảng trống đó.

Những con nhân mã ở gần hắn nhất bật lùi ra sau, khu đất trống bây giờ trở thành một rừng cung với những buông tên sẵn sàng bật dây, tất cả đều chỉ về phía cái khuôn mặt xám to tướng đang nhìn xuống họ qua tấm màn những cành cây. Cái miệng méo mó của Grawp đang ngáp ngáp một cách ngu si; mọi người có thể hàm răng vàng khè như những cục gạch của hắn đang nghiến ken két trong vùng tranh tối tranh sáng, cặp mắt màu bùn mờ tối của hắn nheo lại khi hắn nhìn xuống những sinh vật dưới chân mình. Hai sợi dây thừng đứt trên hai cổ chân hắn.

Hắn mở miệng, thậm chí lại lớn hơn nữa.

“Hagger.”

Harry không biết “hagger” hay cái ngôn ngữ hắn nói là gì, không biết hắn cần gì; nó đang quan sát chân Grawp, to bằng cả thân người Harry. Hermione nắm chặt tay nó; những con nhân mã im lặng hẳn đi; nhìn trừng trừng lên người khổng lồ, cái đầu to tướng tròn lẳng của hắn đang lắc lư từ bên này sang bên kia khi hắn tiếp tục nhìn giữa họ như thể tìm một cái gì đó đánh rơi.

“Hagger!” hắn lại nó, càng có vẻ nài nỉ hơn.

“Đi khỏi đây đi, người khổng lồ!” Magorian gọi lớn. “Ông không được chúng tôi chào đón!”

Những lời này hình như chả tạo được ấn tượng gì với Grawp. Hắn khom xuống (những cánh tay nhân mã căng thẳng trên dây cung) và gào to, “HAGGER!”

Lúc này một vài con nhân mã đã có vẻ lo lắng. Tuy nhiên, Hermione lại thở ra.

“Harry!” cô bé thì thầm, “mình nghĩ là hắn đang định nói “Hagrid!””

Ngay chính lúc đó Grawp nhìn thấy chúng, hai con người duy nhất giữa cái biển nhân mã. Hắn hạ đầu xuống thêm một foot, để nhìn chúng chăm chú. Harry cảm thấy Hermione run lẩy bẩy khi Grawp lại há hốc mồm ra và nói, với một giọng sâu lắng, run rẩy, “Hermy.”

“Chúa ơi,” Hermione nói, nắm chặt tay Harry đến nỗi tay nó bắt đầu tê đi và nhìn như thể sắp ngất đến nơi, “hắn – hắn còn nhớ!”

“HERMY!” Grawp gầm lên, “HAGGER ĐÂU?”

“Tôi không biết,” Hermione sợ hãi ré lên. “Xin lỗi, Grawp ạ. Tôi không biết.”

“GRAWP MUỐN HAGGER.”
Một cánh tay khổng lồ hạ xuống. Hermione kêu thét lên khủng khiếp, chạy vào bước ra sau và ngã nhào. Không có đũa, Harry chống cự bằng cách đấm, đá, cắn và làm bất kỳ có thể khi cánh tay đó hướng về phía nó và hất ngã một con nhân mã trắng như tuyết.

Đó là cái mà những con nhân mã đang chờ đợi – những ngón tay của Grawp hướng đến còn cách Harry khoảng một foot thì năm mươi mũi tên bay vụt trong không khí hướng về phía người khổng lồ, găm đầy khuôn mặt to tướng của hắn, khiến hắn tru lên vì đau và đứng dậy, lấy những cánh tay khổng lồ quẹt lên mặt, bẻ gãy những mũi tên, nhưng lại càng làm cho đầu nhọn của tên găm sâu vào sâu hơn.

Hắn la lên, dậm mạnh cái chân khổng lồ của mình xuống và bầy nhân mã dạt ra; những giọt máu to bằng những cục đá của Grawp tưới xuống chỗ Harry khi nó kéo Hermione đứng dậy và hai đứa chạy hết tốc lực về phía những hàng cây. Khi chúng nhìn lại; Grawp đang vồ bừa vào giữa bầy nhân mã khi máu chảy dọc trên mặt hắn; họ rút lui một cách lộn xộn, lao qua những hàng cây phía bên kia của bãi trống. Harry và Hermione thấy Grawp gầm lên một tiếng gầm giận dữ khác và lao theo họ, càn ngã nhiều cây cối khác khi hắn bước đi.

“Ồ không,” Hermione nói, run đến nỗi hai đầu gối của cô lập cập. “Ôi, kinh quá. Và hắn có thể giết hết họ mất.”

“Thành thật mà nói, mình không làm nhặng chuyện này lên đâu.” Harry tức giận nói.

Tiếng những con nhân mã đang rút chạy và tiếng mò mẫm của người khổng lồ trở nên nhỏ dần. Khi Harry lắng nghe, vết sẹo của nó lại nhói lên và một cảm giác kinh hãi khác lại tràn ngập nó.

Họ đã mất quá nhiều thời gian – lúc này họ đang thậm chí còn khó mà cứu được Sirius hơn so với lúc mà nó nhìn thấy cái cảnh mộng ấy. Không chỉ Harry để mất cây đũa của mình mà chúng nó bị kẹt ở giữa Khu Rừng Cấm mà không có một phương tiện di chuyển nào.

“Kế hoạch thông minh thật,” nó vặc Hermione, nó phải xả giận. “Thật sự là một kế hoạch rất thông minh. Bây giờ bọn ta đi đâu đây?”

“Chúng ta cần phải trở về lâu đài,” Hermione hổn hển nói.

“Vào lúc chúng ta làm điều này, ba Sirius có thể đã chết rồi,” Harry nói, đá vào cái cây kế bên một cách bực bội. Có tiếng nói chuyện the thé phía trên cao và nó nhìn lên để thấy một con Bowtruckle đang trỏ những ngón tay như những cành cây xuống chỗ nó.

“À, không có đũa thần thì chúng ta không thể làm gì được cả,” Hermione tuyệt vọng nói, lại đứng dậy. “Dù sao thì, Harry, bạn đã có kế hoạch chính xác nào để trở về London chưa?”

“Phải, chúng mình cũng đang tự hỏi về chuyện này,” một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau cô bé.

Harry và Hermione cùng chuyển dộng theo bản năng và nhìn qua các hàng cây.

Ron hiện ra, theo sát phía sau là Ginny, Neville và Luna. Tất cả đều có vẻ tả tơi – có một vệt trầy dài chạy dài trên má Ginny; một vết bầm tím trên mắt Neville, môi Ron dập máu hơn lúc nào hết – nhưng tất cả đều có vẻ hài lòng với chính mình.

“Thế là,” Ron nói, gạt một cành cây tầm thấp đi và đưa cây đũa của Harry ra, “có ý kiến gì không?”

“Làm sao mà các cậu thoát được?” Harry hỏi trong kinh ngạc, cầm cây đũa của mình.

“Vài câu Choáng Váng, một Bùa Tước Vũ Khí, Neville biểu diễn một câu Thần Chú Impediment tuyệt vời,” Ron vui vẻ nói, bây giờ thì nó cũng đưa cây đũa của Hermione ra, “Nhưng Ginny là tuyệt nhất, nó cho Malfoy nếm thử Bùa Cú Đập Ba Bị - và cả khuôn mặt của thằng đó bị phủ đầy những mảnh vỡ vụn. Dù sao thì bọn tớ cũng nhìn qua cửa sổ và thấy bọn cậu đi vào Rừng nên đi theo. Các cậu làm gì mụ Umbridge rồi?”

“Mụ ta bị mang đi rồi,” Harry nói. “Bởi bầy nhân mã.”

“Và họ để anh chị lại à?” Ginny nói, kinh ngạc.

“Không, họ bị Grawp đuổi sát.” Harry nói.

“Grawp là ai?” Luna hỏi với vẻ quan tâm.

“Là em của bác Hagrid,” Ron nói ngay, “Thôi, bỏ chuyện này đi. Harry, cậu đã thấy gì trong lò sưởi? Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy đã bắt được Sirius hay-?”

“Phải,” Harry nói, vết sẹo của nó lại nhói lên trong một cơn đau mới, “và tớ chắc là ba Sirius vẫn còn sống, nhưng tớ không biết làm cách nào đến đó để cứu ông.”

Cả đám đều im lặng, có vẻ sợ hãi; vấn đề trước mặt chúng có vẻ như không thể vượt qua được.

“À, chúng ta phải bay thôi, đúng không?” Luna nói, với cái giọng thực tế nhất mà Harry chưa bao giờ nghe cô bé dùng đến.

“OK,” Harry cáu kỉnh nói, quay sang cô bé. “Đầu tiên là, “chúng ta” không làm gì hết nếu em kể cả em vào đó, và thứ hai là, Ron là người duy nhất có cây chổi không bị canh giữ bởi một tên quỷ khổng lồ gác cổng, vì thế-“

“Em có chổi!” Ginny nói.

“Phải, nhưng em đâu có đi,” Ron giận dữ nói.

“Xin lỗi, nhưng em cũng quan tâm đến những gì xảy ra với chú Sirius cũng nhiều như các anh,” Ginny nói, cằm cô bé bạnh ra khiến cô bé giống như Fred và George đang thình lình công kích.

“Em cũng vậy-“ Harry bắt đầu nói, nhưng Ginny tức giận nói, “Em lớn hơn anh ba tuổi lúc anh chiến đấu với Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy vì Hòn đá Phù Thuỷ, và nhờ có em mà Malfoy đang bị kẹt trong phòng Umbridge, bị những con ba bị khổng lồ bay lượn nện nhừ tử-“

“Vâng, nhưng-“

“Chúng ta đã cùng ở trong DA,” Neville lặng lẽ nói, “và nó được thành lập để chiến đấu chống lại Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy mà, đúng không? Đây là cơ hội đầu tiên để chúng ta làm điều gì đó thực tế – nếu không thì tất cả mọi chuyện chỉ là một trò chơi mà thôi sao?”

“Không – tất nhiên là không phải-“ Harry nóng nảy nói.

“Vậy thì bọn này cũng đi,” Neville bình thản nói, “bọn này muốn giúp đỡ.”

“Đúng thế,” Luna nói, mỉm cười vui vẻ.

Mắt Harry chạm mắt Ron. Nó biết Ron đang nghĩ đúng điều nó nghĩ: nếu nó có thể chọn bất kỳ thành viên nào của DA, ngoài nó, Ron và Hermione, để cùng nó đi cứu Sirius, thì nó sẽ không chọn Ginny, Neville hoặc Luna.

“Ờ, dù sao thì chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì,” Harry nói qua hàm răng nghiến chặt, “bởi vì chúng ta vẫn không biết cách nào để đến đó.”

“Em nghĩ là chúng ta đã quyết định rồi,” Luna giận dữ nói. “Chúng ta bay!”

“Nghe này,” Ron nói, cố dằn cơn giận, “em có thể bay không có chổi nhưng bọn anh không thể mọc cánh khi bọn anh-“

“Có những cách để bay mà không dùng đến chổi,” Luna nói bình thản nói.

“Tức là chúng ta sẽ cưỡi lên lưng của Kacky Snorgle hoặc đại loại thế phải không?” Ron hỏi.

“Crumple-Horned Snorkack không thể bay,” Luna nói bằng một giọng nghiêm trang, “nhưng những con này có thể, và thầy Hagrid nói rằng chúng rất giỏi trong việc xác định nơi chốn mà những người cưỡi chúng muốn tìm đến.”

Harry nhìn quanh. Đứng giữa hai cái cây là hai con Thestral, những đôi mắt trắng dã đang sáng lên một cách kỳ lạ, đang nhìn mọi người thì thầm trao đổi như thể chúng hiểu hết từng lời.

“Phải!” nó thì thầm, bước về phía chúng. Chúng hất những cái đầu bò sát của mình, vẫy những cái bờm dài đen, và Harry hăm hở đưa tay vỗ lên cái cổ sáng của con gần nhất; làm sao mà nó lại có thể nghĩ là chúng xấu xí được nhỉ.

“Là những con ngựa điên ấy phải không?” Ron ngập ngừng nói, nhìn hơi chệch về bên trái của con Thestral mà Harry đang vỗ. “Cái con vật mà chỉ có thể thấy khi đã thấy ai đó chết ấy?”

“Phải,” Harry nói.

“Có bao nhiêu?”

“Chỉ hai.”

“Ồ, chúng ta cần ba,” Hermione nói, cô bé cũng vẫn còn hơi run, nhưng cũng đã quyết định như vậy.

“Bốn, chị Hermione,” Ginny nói, giận dữ.

“Em nghĩ là thật sự là chúng ta có sáu người,” Luna bình thản nói, đếm.

“Đừng có ngốc vậy, chúng ta không thể đi hết được!” Harry giận dữ nói. “Nhìn này, ba người các cậu” nó chỉ Neville, Ginny và Luna “các bạn không liên quan đến, các bạn không-“

Họ lại vùng lên phản đối. Vết sẹo nó lại nhói lên một cơn đau khác, nhức nhối. Mỗi khoảnh khắc bị trễ đều quý giá; nó không có thời gian để tranh cãi.

“OK, được thôi, đó là lựa chọn của các bạn,” nó nói ngắn, “nhưng nếu chúng ta không thể tìm thêm Thestral, các bạn không thể-“

“Ồ, chúng sẽ đến thêm mà,” Ginny nói với vẻ tin tưởng, giống như Ron, cô bé đang nhìn theo một hướng trật lất, với cái vẻ là cô bé đang nhìn những con ngựa.

“Làm sao mà em lại nghĩ vậy?”

“Bởi vì, nếu như anh không để ý thì, anh và chị Hermione đều đầy máu,” cô bé lạnh lùng nói, “và chúng ta đều biết là thầy Hagrid dụ Thestral đến bằng thịt sống. Đó có thể là lý do hai con đầu tiên này đến.”

Harry cảm thấy áo choàng của nó bị kéo nhẹ vào lúc đó và nó thấy con Thestral gần nhất đang liếm cổ tay nó, đang dính đầy máu Grawp.

“OK, được rồi,” nó nói, một ý nghĩ bùng lên, “Anh Ron và anh sẽ lấy hai con này và đi trước, còn chị Hermione ở đây với ba người bọn em và chị ấy sẽ hấp dẫn thêmvài con Thestral nữa-“

“Mình không ở lại sau đâu!” Hermione giận dữ nói.

“Không cần,” Luna nói, mỉm cười, “Nhìn kìa, đang đến thêm kìa… hai người anh chị hẳn phải bốc mùi lắm…”

Harry quay lại: không ít hơn sáu hoặc bảy con Thestral đang hạ xuống rừng cây, những đôi cánh da to tướng của chúng đang cụp sát người, đôi mắt của chúng lập loè trong màn đêm. Bây giờ thì nó không còn gì để mà cãi nữa.

“Được lắm,” nó giận dữ nói, “vậy thì chọn một con và leo lên đi.”
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #104  
Old 07-15-2005, 12:09 AM
suzuki3233 suzuki3233 is offline
Junior Member
 
Tham gia ngày: Jul 2005
Bài gởi: 3
Default

sao van chua post len het vay
dang doc thi bi cut hung

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #105  
Old 03-24-2008, 09:38 PM
tienduc tienduc is offline
Junior Member
 
Tham gia ngày: Mar 2008
Bài gởi: 2
Default

bài viết rất hay
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #106  
Old 08-04-2008, 03:37 PM
anhday71 anhday71 is offline
Junior Member
 
Tham gia ngày: Jul 2008
Bài gởi: 1
Default

Post tiếp đi bạn :P.
Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời


Ðiều Chỉnh
Xếp Bài

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn
Bạn không được quyền gởi bài
Bạn không được quyền gởi trả lời
Bạn không được quyền gởi kèm file
Bạn không được quyền sửa bài

vB code đang Mở
Smilies đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt
Chuyển đến


Múi giờ GMT. Hiện tại là 08:54 AM.


Powered by: vBulletin Version 3.6.1 Copyright © 2000 - 2024, Jelsoft Enterprises Ltd.