Go Back   Vina Forums > Thư Viện Online > Kho Tàng Truyện > Truyện Thiếu Nhi
Hỏi/Ðáp Thành Viên Lịch Tìm Kiếm Bài Trong Ngày Ðánh Dấu Ðã Ðọc

Trả lời
 
Ðiều Chỉnh Xếp Bài
  #1  
Old 09-15-2008, 05:19 AM
Jamie ND Jamie ND is offline
Junior Member
 
Tham gia ngày: Sep 2008
Bài gởi: 3
Default Harry Potter và Những địa mồ cấm

HARRY POTTER VÀ NHỮNG ĐỊA MỒ CẤM

Author: Jamie ND

Rating: K+
Paring: Mọi nhân vật là của Jo. Những người bạn không biết là của tôi
Thể loại : Phiêu lưu
Warning: mọi người yêu Harry Potter đều có thể đọc..
Tóm tắt nội dung : Bối cảnh vào năm thứ 7 của Harry Potter,mọi chuyện vẫn diễn ra như từ tập 1 đến 6.. Nhưng năm 7 thì khác...


~~~~~~~~~~~~~~~



Chương 1: Lệnh Di Tản



Màn đêm sương giá ớn lạnh đang chậm rãi trườn trên mặt đường. Con đường ngoằn ngèo bị siết chặt bởi gió đêm lẫn vô khối đám lá cây bụi, một không khí cực kỳ lạnh lẽo xám xịt vào tháng 7 này quả là không bình thường chút nào, ít nhất là hoàn toàn bất thường đối với dân Muggle. Còn với những kẻ vốn đã bất thường như ai đó trong căn phòng ngủ nhỏ trên gác xép tại căn nhà số 4 đường Pritvet Drive thì cái sự lạ lùng về thời tiết này chẳng ảnh hưởng gì mấy. Harry Potter đang nằm thao thức trong phòng của nó. Cái trần nhà 7 năm trời đầy mạng nhện đang cố gắng phô diễn những gì dơ bẩn nhất bám vào mặt nó cho khán giả duy nhất là vị chủ nhân còm cõi của nó xem. Harry đã nằm đây 13 tiếng đồng hồ kể từ khi ăn xong bữa trưa cùng với gia đình Dudley, nó chỉ vừa thức dậy cách đây 1 giờ sau khi đã nướng chín cả buổi chiều cho cơn say giấc nồng . Thường thì nó ăn ngủ vô tội vạ do chẳng có việc gì để mà làm cho khuây khoả trong nhà dì dượng nó. Gia đình Dudley không bao giờ dám sai Harry làm bất cứ một công việc vặt hay nội trợ nào như cách đây 4 năm nửa, nỗi sợ hãi pháp thuật của gia đình Dudley là nguyên nhân gây ra sự lạnh nhạt thuần tuý trong căn nhà này. Đây âu cũng là một sự giải phóng nếu nghĩ theo một mặt nào đó nhưng nó cũng làm ra cái hậu quả là Harry trở thành kẻ hao cơm tốn của. Harry chẳng biết làm gì khác ngoài việc nằm dài trên cái giường không bao giờ dọn dẹp của nó, thỉnh thoáng đi ra hành lang làm vệ sinh cá nhân, giờ thì nó không buồn ngủ chút nào, nó mò sang nhà vệ sinh phụ gần góc hành lang rữa mặt, một lúc sau quay lại, nó đi tới gần cái tủ đựng đầy sách Muggle cũ của Dudley chụp lấy số tạp chí Nhật Báo Tiên Tri mới nhất trong đống báo vứt vung vãi quanh sàn. Nó quay lại cái giường, ngồi uỵch xuống, lơ đãng xem qua tờ báo. Dĩ nhiên là việc xem báo của những người khao khát thông tin thật sự chẳng có một tí tẹo ích lợi nào. Harry cốt liếc những trang nhất cắt đống ra ( một chồng đầy bên cạnh chuồng con cú Hedwig ) để xem những nạn nhân mới bị bỏ tù theo lý tưởng của bộ trưởng phù thuỷ. Sau một lúc thấy quá vô tích sự khi lướt qua những mục tin lá cải (đại loại như 100 cách bỏ bùa những nàng phù thuỷ hay khoá học đàm thoại quỷ ngữ cấp tốc…)đầy rẫy trên mặt báo, Harry đếm thật kỹ những đầu người bị treo trong tờ báo; bao gồm Nerina Jones, bị buộc tội ếm bùa lén lút trên cửa gia đình Halliwel; Mary Fandorr, bị tống vào tù với tội danh bị nghi ngờ là tử thần thực tử ( Harry nhếch mép chế giễu vì nó vốn biết người đàn bà chẳng qua là tay buôn lậu á phù thuỷ do một lần bắt gặp lão Mundungus buôn bán gì đó với bà ta ). Nhìn thêm một hồi nữa mà chẳng tìm ra khuôn mặt thật sự của một tay tử thần nào, Harry vứt tờ báo sang một bên và bất chợt nó phát hiện ra ở mặt 2 tờ báo có cái đáng xem : một cái tít đen cồ quấn tròn lấy một tấm hình đen trắng, chụp một nhóm yêu tinh mặt mày xảo quyệt đang nhe răng cười ngạo mạn.


Với quyền lực mới, Yêu tinh thời nay
Nô lệ hay chủ nhân ?


Với những gia đình yêu tinh từ lâu đời, loài người chúng ta đối với họ có sự kính trọng ở một giới hạn nhất định, hiển nhiên là sau các cuộc chiến tranh giữa phù thuỷ và yêu tinh trong nhiều thế kỷ trước, mối quan hệ giữa người-yêu không được tốt đẹp thân thiết cho lắm, nhưng cho dù vậy, với những ưu đãi mà chúng ta đã cho họ theo hiệp ước quyền yêu tinh thiết lập năm 1639, giữa người và yêu tinh đã không xảy ra xung đột gì, ít nhất là cho đến khi Kẻ mà ai cũng biết là ai đó bành trướng quyền lực, ở lần trước, theo lệnh của hắn, hai tử thần thực tử Carver Goyle và Carrick Crabble đã ra tay ám sát hàng loạt các gia đình yêu tinh , đặc biệt có một vụ nổi tiếng do chính Chúa Tể Hắc Ám thực hiện, đó là vụ thảm sát gia đình yêu tinh Dweller cư ngụ tại đường Carter Cart , Nottingham. Ắt hẳn ai cũng còn nhớ những mảnh xương vỡ vụn cùng với ba cái đầu yêu tinh bê bết máu mà Nhật Báo Tiên Tri đã từng đăng lên, sau những vụ đó yêu tinh đã chia làm hai phe, một ủng hộ ta, một vì quá khiếp sợ mà quỳ xuống chân địch ( số yêu tinh này chiếm đa phần ), số còn lại theo phe chính nghĩa đã tiếp tục bảo vệ các chi nhánh ngân h àng Gringotts cho đến bây giờ, khi Chúa T ể bị mất hết quyền lực, toàn bộ yêu tinh đã cùng chung sống hoà bình với phù thủy. Ngày nay, khi Chúa Tể một phen nữa trỗi dậy, không ít yêu tinh đã và đang ngấm ngầm bày tỏ nguyện vọng phục vụ hắn. Để giữ vững mối quan hệ của cộng đồng yêu tinh và phe ta, ngài bộ trưởng cùng toàn thể trưởng lão đứng đầu trong quân đoàn chiến tướng pháp thuật đã họp và ra quyết định đặc sũng cho cộng đồng yêu tinh những quyền lợi mới

Theo hồ sơ chuẩn y chính xác nhất được đưa ra từ ngài bộ trưởng, giám đốc Sở Kiểm soát và Điều hòa Sinh vật Pháp thuật công bố, ông Warlikin Makinson cho biết : ‘Yêu tinh ngày nay đã thực sự là bạn của con ngươì, từ bây giờ, để thể hiện tinh thần thiện chí của cộng đồng pháp thuật, Bộ PhápThuật thay mặt toàn thể pháp sư, phù thuỷ trao tặng cho yêu tinh cái mà họ đã thiết tha bao đời nay : Sự Tự Do.’
Ông Bert Bowman,giám đốc Văn phòng Liên lạc Yêu tinh, phát biểu : ‘chúng tôi rất hân hạnh khi thảo ra quyết định này, với quyền mới này, yêu tinh có thể thoải mái tham gia điều khiển toàn bộ các mỏ quặng vàng ở Tây hoang mạc lửa mà không cần thông qua lệnh xem xét của phù thuỷ.’




Harry mở tiếp những trang sau nhưng không thâý gì ngoài mớ tin vịt dấm dớ, nó vứt tờ báo xuống và nằm dài ra giường, nhìn chăm chú ra cửa sổ, chờ đợi thời gian trôi qua. Đêm tối mịt mù không chứa thứ gì ngoài khoảng mây lạnh giá vô tận, nó không nhận được thư từ gì vì thầy Mắt Điên đã dặn là cú có thể bị bắt, thành ra Harry cứ nhốt con cú Hedwig trong lồng suốt từ đầu hè đến giờ. Harry chán ngán quay lại chụp cuốn Bùa Chú Cao Cấp trên đầu giường xem xét. Hai tháng nay Harry dành phần lớn thời gian để nghiền ngẫm những kiến thức trong mấy cuốn sách giáo khoa dù biết nó sẽ không học ở trường vào năm cuối. Đây vốn là ý kiến của Hermione trước khi tụi nó chia tay vào cuối năm học trước, cô bé cho rằng, đi phiêu lưu với cái đầu rỗng tuếch thì không được khôn ngoan cho lắm, vì vậy cô bé buộc Ron và Harry phải mua sách mới để đọc kỹ lý thuyết và chờ có dịp là thực hành ngay. Harry thấy cũng có lý vì hoàn thành được bậc tận sức cũng góp phần nào làm cho tụi nó tự tin thêm trong cuộc chiến sắp đến. Nhưng nó thấy học mà không hành thì chỉ dăm ba phút đồng hồ là đánh trống đầu ngay, vì vậy nó quyết định chọn cuốn Bùa Chú này, chỉ xem chương cuối cùng là “phép thuật phi đũa phép”, chương này bao gồm những pháp thuật chỉ thực hiện bằng tư duy và đôi tay, tuy nhiên chương này chỉ vỏn vẹn 3 phép, nó lật đến trang 85, đọc bài về Bùa Tráo Thể, loại bùa phép này có tác dụng chuyển đổi qua lại giữa ba thể rắn, lỏng và khí. Để thực hiện bùa phép này cần tập trung tư tưởng cực độ, câu thần chú chỉ được lặp lại trong đầu cứ 5 giây một lần thật nhanh và đều đặn. Quá sức khó khăn, Harry chỉ cần thuộc được câu thần chú là cả một công trình gian nan rồi, ngay cả thần chú cũng phải được dùng tuỳ trường hợp nó muốn chuyển chất gì thành chất gì, nó lẩm nhẩm :

“Aringtogetloose, aringtodo xí lộn, aringloose…”, đó là chưa kể bàn tay phải di chuyển trên bề mặt đối tượng cần chuyển thật chính xác và đúng cách. Ngán ngẩm sau mấy tiếng đồng nhẩm thuộc long câu thần chú lẫn các động tác di chuyển tay, Harry lăn ra ngủ khò lúc nào không biết.


Được khoảng vài tiếng sau thì bỗng nhiên

"ĐÙNG! ĐÙNG! ĐÙNG!"

Harry giật bắn mình rớt xuống giường, hoảng hồn liếc quanh tìm nguyên nhân của tiếng động kinh khủng vừa rồi, con cú Hedwig rúc lên chin chit, nó chụp lấy cây đũa phép, chưa kịp định thần thì tiếng thét hoảng sợ rung-màng-nhĩ của duợng Vernon lại vang lên, pha vào nó là sự ồn ào huyên náo cực kỳ, xen lẫn trong số đó, một tiếng nói nhỏ nhẹ thân quen của một người đàn bà vọng lên :

- Ồng anh bình tĩnh lại đi, chúng tôi là những người bạn thân của Harry, chúng tôi đến để tìm Harry”.

Nghe đến đây, Harry ba chân bốn cẳng chạy vụt xuống phòng khách, nó xuýt va vào tường khi nhảy một lúc 4 bậc xuống cầu thang, nó đứng khựng ở cửa, há hốc miệng khi thấy cái cảnh hỗn độn trước mắt nó, một mớ phù thuỷ vừa mới độn thổ trong phòng khách nhà Dudley, và số lượng người quá đông so với khuôn khổ khiêm tốn của căn phòng dường như gây ra cảnh thiếu không khí nghiêm trọng. Để tiếp thêm cho sự náo nhiệt này, Mundungus Fletcher bị dượng Vernon ném cái ly rượu bằng đá vào đầu khi lão này toan tới bắt tay dượng, đầu lão u lên một cục và thấm đầy máu me, lão tức giận chửi rũa chí chéo, đám đông nhao nhao cùng với sự gào thét bất tận của dì Petunia. Ngao ngán với sự cố gắng giảm bớt độ ồn, bà Weasley nhìn quanh tìm cứu tinh và bà rạng rỡ mặt mày khi phát hiện ra thân hình cây cũi của Harry :

A, chào Harry cưng”.

Bà cố nhấn mạnh tiếng Harry và nó có hiệu quả tức thì. Cứ y như một dàn máy phát thanh bị đứt dây điện giữa chừng, bất chấp sự ồn ào hiện có, cả đám người đang chật vật tìm chỗ đứng hướng về phía cầu thang chỗ Harry đứng, nó nhe răng cười :

“Chào mọi người”.

Hàng loạt người cười chào lại nó, bây giờ nó mới nhìn kỹ và thấy có khá nhiều người lạ mặt và một số nhỏ những thành viên của hội, bao gồm Dedalus Diggle lụm khụm, Hestia Jones tóc đen, bà Molly Weasley múp míp ( nhưng có phần gầy đi và mệt mỏi ), Nymphadora Tonks tóc bới lên màu xanh lơ, Mundungus Fletcher bẩn thỉu. Tất cả đều mặc áo chùng phù thuỷ.

- Mọi người nên tản xuống nhà bếp

Harry vừa nói vừa hăng hái dẫn lối cho một đám pháp sư xuống bếp, nó không để ý thấy dì Petunia đang điên tiết liếc nó vì thấy nó nói cứ như là cái bếp của nó vậy, nhưng vì mặt mũi những kẻ đứng bên cạnh của nó quá ư bậm rợn nên dì Petunia quyết định nín nhịn để đảm bảo an toàn cho gia đình mình. Harry dắt lão Mundungus ra sau bếp, tránh cái vẻ ngoài bẩn thỉu đầy thuốc lá và bụi đất của lão ra xa tầm nhìn của dượng Vernon rồi để mặc lão tự chữa vết u bằng phép thuật. Một lúc sau, Harry trở lại, tình hình bây giờ khá hơn, nó bước tới bắt tay từng người.

- Chào cô Tonks _ Nó bắt tay đến cô Tonks và hỏi _ Sao mọi người lại đến đây, mà mấy người kia là ai vậy.

Cô Tonks vui vẻ đáp trong khi Harry ôm bà Weasley :

- Chà, chúng ta đến là để hộ tống con đến nơi an toàn, con thấy đó, càng đông càng tốt, lũ tử thần thực tử đang rình mò khắp nơi, chúng ta sẽ bị tỉa gọn ngay nếu đi lẻ đàn, các vị pháp sư đây đều là những người cao tay ấn, họ rất sẵn lòng bảo vệ chúng ta trong khi mình làm một số công tác, anh Mắt Điên đã dặn kỹ là chúng ta phải thật chắc chắn về sự an toàn trước khi đi bất cứ đâu.

Harry gỡ mình ra khỏi sự vặn vẹo của bà Weasley, nãy giờ bà cứ quan sát cơ thể nó mà không ngớt tặc lưỡi:

- Con không được khoẻ cho lắm, bác thấy con không lúc nào được cho ăn uống tử tế khi ở đây, bác phải nói rằng dì dượng con không được khôn ngoan cho lắm trong việc cân bằng tình trạng dinh dưỡng gia đình.

Dượng Dudley hình như bị chọc tiết, ông gằm ghè:

- Chà, thưa bà, tôi không chắc rằng cách nuôi dạy trong gia đình chúng tôi có liên quan đến bà.

Bà Weasley chưa kịp trả lời thì Harry cắt ngang ( nó đề phòng việc ông Dudley liệng thứ- gì-đó-cứng vào bà Weasley ):

- Thưa bác, những người khác đâu rồi ạ ? Cháu tưởng phải có mặt bác trai, chú Kingsley hay thầy Mắt Điên trong những lúc như thế này và…

Nó bỏ lững câu nói vì chợt nhận ra nó đang tự đề cao mình

- Họ sẽ đến đây ngay, đương nhiên việc bảo vệ con là vô cùng quan trọng, nhưng chúng ta không thể đi một lúc quá nhiều người trong hội và chúng ta có một chương trình, bác nghĩ rằng trong nhà này có một chỗ riêng tư cho ta nói chuyện chứ ?

- Dạ, con nghĩ là phòng ngủ của con đủ

- Không, Harry à _ Cô Tonks ngắt lời _ Cô đã thấy phòng con, nó không đủ lớn để cho chúng ta, ý là con, cô, chị Molly, Hestia, anh Dedalus và dì dượng con nữa.


Harry ngây ra:

- Ơ, cô muốn nói chuyện với cả dì dượng con à

Nó bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị của bà Weasley, bà gật đầu và tiến tới lại gần gia đình Dudley lạnh lùng tuyên bố:

- Ông bà nên tìm một chỗ nào đó đủ rộng, chúng ta cần nói chuyện và tôi e là chúng ta sẽ có một quan hệ cực kỳ xấu nếu ông tỏ thái độ bất hợp tác với chúng tôi.

Thiệt tình mà nói thì đe doạ dượng Dudley chẳng bao giờ đem lại kết quả tốt đẹp cho cả hai bên, Harry vô cùng ngạc nhiên khi thấy bà Weasley chẳng hề nao núng trước bộ mặt doạ-chết-ma của dượng, những dây thần kinh nhạy cảm của ông nổi cồm cộm trên bộ mặt đỏ au có thể đem chiên trứng, sau một phút suy nghĩ, cuối cùng dượng cũng đưa ra quyết định sáng suốt ( ấy là nhờ hiệu quả của cây đũa phép trên tay bà Weasley ) :

- Tôi nghĩ là chúng ta có thể, ờ, nói chuyện trong phòng ngủ của Dudley, nó đủ rộng.

Dượng đánh vần từng chữ thật khó khăn, Harry công nhận tài năng của dượng khi thấy ông còn có thể nói chuyện được trong tình huống như thế này. Nó ráng nín cười và dẫn đường cho cả bọn.

- Chúng tôi cần thông tin cho Harry một chút _ Hestia nói với đám pháp sư kia _ Các anh nên cảnh giác với những thứ xung quanh.

- Ồ được mà _ Một pháp sư có con mắt nhỏ như mắt lươn đáp _ Chúng tôi sẽ canh ở ngay dưới này, những thứ này lạ ghê ha. Ông pháp sư chỉ vào cái dàn âm thanh nối của dượng.

Dì Petunia nghiến răng trèo trẹo và bám thật chắc chồng với con trai, ba người họ túm tụm lại và di chuyển như một cục-gì-đó di động. Sau khi mọi người đã vào phòng Dudley, cô Tonks chỉ cây đũa phép vào cánh cửa, lập tức chốt cửa tự động khoá và đánh cạch một cái. Cô Tonks yên vị trên cái ghế của Dudley trước cái bàn vi tính của nó, Harry thả mình trên cái giường ngủ khổng lồ của Dudley đặt đối diện với cái ghế của cô Tonks, bà Weasley, Hestia và Deladus cũng bắt đầu ngồi xuống bên cạnh nó, gia đình Dudley túm tụm lại trong một góc phòng. Chờ mọi người ngồi đâu vô đó thì cô Tonks bắt đầu nói :

- Harry này, trước tiên, chúng ta cần cập nhật cho con những thông tin cần thiết, con biết là sau khi cụ mất, hội đã gần như rối loạn, một khi người giữ bí mật của bùa trung tín không còn thì căn nhà sớm muộn gì cũng cũng bị đột nhập, dĩ nhiên là chúng ta đã có một số biện pháp để chống lại Snape khi hắn bán bí mật cho Kẻ mà ai cũng biết, hội đã ếm một loại bùa lên căn nhà, nó khá tốt nhưng nó cũng sẽ trở nên vô dụng nếu đích thân kẻ mà ai cũng biết đặt chân đến.

Harry thắc mắc:

- Nó vận hành ra sao ạ ?

Hestia giải thích:

- À, nói nó khá tốt có vẻ không chính xác, nó dễ bị phá mà cũng gần như bất khả huỷ, đại loại là như vầy, chúng ta chọn ra 6 người, 3 nam và 3 nữ, thầy Mắt Điên sẽ đề ra một cặp nam nữ làm tâm điểm, chúng ta sẽ gởi lên họ đồ án của căn nhà, nếu địch muốn tiêu huỷ phép này thì cần biết chính xác họ tên người thứ hai ếm lên tâm điểm, nói dễ phá vì khi biết tên họ rồi chỉ cần làm một động tác đơn giản là có thể đột nhập vào căn nhà ngay.

- Làm gì ạ ?

- Gọi cửa _ Hestia đáP gọn _ Chỉ cần gọi tên chủ nhân căn nhà là nó sẽ hiện ra ngay, dĩ nhiên Snape biết rõ con là người thừa kế hợp pháp của ngôi nhà.

Bà Weasley tiếp tục giảng giải:

- Hiện thời nơi an toàn nhất được sử dụng làm tổng hành dinh là nhà bác, là Hang Sóc, tất cả mọi người đang ở đó, Fleur đã đồng ý làm đám cưới ở đây thay vì ở Pháp, chúng ta cần bảo vệ con tại đó, hội đã phóng lên trang trại vô số bùa bảo vệ, nhưng bây giờ ta chưa cần bàn đến việc đó, có chuyện quan trọng hơn phải làm. Nghe đây Harry, thầy Mắt Điên bây giờ là tổng chỉ huy của hội, ông đã lên hai kế hoạch, cái thứ nhất chúng ta sẽ giải thích cho con, kế hoạch 2 sẽ do chính thầy Mắt Điên nói với con, ông phát ra mệnh lệnh đầu tiên là di tản thân nhân của những người có liên quan, ông cho là kẻ mà ai cũng biết sẽ tấn công họ trước tiên.Và với dì dượng con, chúng ta cần di trú họ đến nơi an toàn.

Harry liếc qua dượng, ông Dudley vừa nghe nhắc đến mình là giật thột lên, ép lùi vợ con ra sau ông.

Bà Weasley ngao ngán nói:

- Ông Dudley à, chúng tôi tuyệt nhiên không bận tâm đến sự an toàn của gia đình ông, nhưng nó có thể làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến Hary, nó không thể nào bỏ mặc gia đình của nó khi họ bị tra tấn.

Dượng Dudley lắp bắp, ngay sau dượng dì Petunia bấu chặt lấy vai ông còn Dudley thì run đến độ sắp làm cho động sàn:

- Tr…tra tấn à.

- Đúng vậy_ Harry nói _ Voldemort có thể ép dì dượng khai ra nơi con ở, làm cho con phải đến mà cứu dì dượng.

Dượng Dudley quát, nước bọt văng phèo phèo:

- Nhưng tại sao lại phải rời căn nhà của chúng tao, lũ chúng bây lẽ ra phải ngăn bọn điên khùng kia chứ, ta tưởng bọn bây có một chính quyền phù thuỷ kia mà, những người dân lương thiện không có tội gì ngoài chứa chấp một trong lũ bọn bây đáng ra phải được bảo vệ chứ. Á à _ Rồi như thể dượng hiểu ra một điều ám muội đang xảy ra trong căn nhà dượng, hàm răng lởm chởm của dượng nhe cả ra thành một nụ cười khủng khiếp _ Ta biết rồi, chắc chắn bọn bây âm mưu chiếm đoạt căn nhà này, sau khi bọn ta đi khỏi đây thì chúng mày sẽ phù phép cho giấy tờ đứng tên thằng kia, ta nói cho mà biết nhé, ta sẽ gọi cảnh sát, ta…

Dượng chưa kết thúc xong tuyên bố của dượng thì bà Weasley đã đứng dậy giơ một bàn tay ra chận họng dượng, bà quay sang Harry nở một nụ cười hiền hậu, tay phải bà đút vào túi áo chùng rút ra cây đũa phép

- Con không phiền lòng chứ Harry, phép thuật luôn là giải pháp tốt nhất cho những lúc này.

Harry nói nhanh:

- Dạ, bác cứ việc

Bà Weasley chỉ cây đũa phép vào dượng Dudley, cả nhà Dudley hoảng vía thét lên:

- Á Á Á MI ĐỊNH LÀM GÌ TA, ĐỒ PHÙ THUỶ

- nghe đây, tôi chỉ muốn sự việc tốt đẹp hơn, cho cả ông bà lẫn chúng tôi, chúng tôi không hơi đâu giải thích với ông bà nữa hiểu chuyện

Ngay lập tức mắt dượng Dudley đảo quanh một vòng và dượng đứng bật dậy, dì Petunia gào khóc ỏm tỏi:

- Các người đã làm gì, chồng tôi bị gì

- IM ngay, Petunia
_ Đó là câu quát mắng vợ mình đầu tiên của dượng Dudley mà Harry được nghe thấy lần đầu tiên trong đời, dượng không còn gì có vẻ là dượng nữa, đôi mắt ông lờ đờ và ông cử động như một cái máy _ Chúng ta cần ra khỏi đây, tình thế hết sức nguy hiểm cho vợ chồng và con chúng ta, lũ gian ác có thể đến bất cứ lúc nào, chúng ta cần di tản ngay.

Harry luôn biết bà Weasley là một người đàn bà phúc hậu, nó chưa từng xem bà có hành động tấn công một ai bằng phép thuật ngoại trừ lũ khoai tây và gà qué, giờ thì nó hiểu tại sao ngay cả bậc thầy lì lợm như Fred và George cũng phải sợ bà.

- Hết xẩy, thưa bác Weasley _ Harry nói lớn, rồi nó chạy đến chỗ dì dượng nó, nó nói thật nhanh với dì nó _ Chúng ta chỉ muốn dì dượng có sự an toàn tuyệt đối, hội muốn giúp đỡ và chỉ với điều này thì dì dượng mới có thể yên tâm là có thể sống sót đến khi chúng con chiến thắng.

Nó nhìn quanh và thấy mọi người mỉm cười với nó

- Dĩ nhiên là chúng ta sẽ thắng _ Deladus nói nhỏ

Cô Tonks nói tiếp:

- Rồi, giờ thì chúng ta sẽ bàn tới công việc di tản, những vị phù thuỷ dưới kia sẽ tháp tùng Hestia và Deladus dẫn dì dượng con đến nơi an toàn.

Deladus móc ra một cái đồng hồ và nói:

- Anh Remus và Mắt Điên sắp tới, ngay khi họ đến, chúng tôi sẽ khởi hành ngay.

Harry ngắt ngang:

- Cô vẫn chưa nói những người dưới kia là ai ạ?

Cô Tonks quay qua nhìn bà Weasley và Hestia, thấy những người khác gật đầu, cô Tonks đáp:

- Họ là những trưỡng lão trong quân đoàn pháp thuật, Harry à. Nhưng đừng nhắc đến hai từ này trước mặt họ.

- Tại sao ạ ?

Cô Tonks buồn bã nói:

- Có lẽ con đã xem Nhật Báo Tiên Tri, việc yêu tinh được trao cho sự tự do

Harry xác nhận:

- Có, nhưng sao ạ, những trưỡng lão trong quân đoàn pháp thuật đã họp và thống nhất ý kiến rồi mà

Deladus cau mày nói:

- Không, họ không hề thống nhất, và cuộc họp này dẫn đến chiến tranh nội bộ các trưởng lão. Yêu tinh không được phép có tự do, ngài bộ trưởng của chúng ta đã chấp nhận sự việc này do lũ yêu tinh doạ sẽ đi theo phục vụ kẻ mà ai cũng biết, hầu hết các trưởng lão đều đồng ý với ông bộ trưởng nhưng những pháp sư ở đây đã kịch liệt phản đối quyết định đó, họ đã từ chức và tới gặp đồng thời xin giúp đỡ chúng ta.

- Con vẫn chưa hiểu tại sao việc trao tự do cho yêu tinh lại nghiêm trọng đến thế ?
Harry hỏi.


Cô Tonks thở dài:

- Chà, con có bao giờ nghe nói đến Hoang mạc lửa chưa Harry ?

- Dạ chưa, nhưng sao ạ?

Hestia nói:

- Đó là nơi mà phù thuỷ lấy vàng và cung cấp cho ngân hàng Gringotts để chế tạo tiền phù thuỷ, bao lâu nay để có được vàng, yêu tinh phải qua những luật lệ để có thể lấy vàng ở Hoang mạc lửa, nhờ thế mà chúng ta có thể kiểm soát được số lượng vàng được yêu tinh lấy đi nhưng một khi yêu tinh có tự do nghĩa là chúng có thể thoải mái bòn rút hoàng kim mà không sợ bị phù thuỷ hạch hỏi, sau khi chúng có đủ vàng rồi thì ai mà biết, chúng ta còn có tiền để mà trao đổi nữa không, hay là phải ỉ ôi xin xỏ bọn chúng.

Harry hoảng sợ:

- Nếu vậy tại sao ta không khống chế chúng bằng sức mạnh ?

Bà Weasley cười:

- Harry ơi, nếu mà vũ lực có thể giải quyết chuyện này thì bác sẵn sàng tóm cổ vài con yêu mà đập cho chúng một trận, không, bây giờ nếu mà gây chiến với yêu tinh thì không có lợi ích gì cả, dám bọn chúng có thể xác nhập với kẻ mà ai cũng biết gây chiến tranh lắm.

Cô Tonks tiếp lời:

- Và sẽ có ích lắm nếu chúng ta có được yêu tinh làm bằng hữu, nhưng dĩ nhiên ai cũng biết chúng là lũ khó lường, thích trở mặt, phe ta dĩ nhiên chỉ dỗ dành chúng thôi, mặc dù vậy nhưng những trưởng lão cho là giao cho chúng tự do là một điều sĩ nhục lớn cho cộng đồng phù thuỷ.

Harry nhớ đến lời lão Hagrid “Con chớ có dây dưa với bọn yêu tinh”. Nó hỏi:

- Vậy những người khác trong hội đang làm gì ạ

Bà Weasley nói:

- Anh Remus và anh Kingsley cũng đang tiến hành di tản gia đình ông thủ tướng Muggle cùng với một số pháp sư, anh Mắt Điên và chồng bác đi đến nhà của Hermione, bác nghĩ rằng ba mẹ con bé sẽ cư sữ đúng mực hơn so với dì dượng cháu.

Harry gật gù tán thành, nó hỏi:

- Vậy lát nữa khi các thầy đến thì sẽ mang theo bạn ấy hả bác, ý cháu là Hermione đó.
Bà Weasley xác nhận:

- Ừ, nó sẽ đến ngay,và cả Ron nữa, chúng ta có chuyện cần làm với ba đứa bây, điều này nằm trong kế hoạch 2, mà nhân nhắc đến chúng, nghe bác hỏi đây, có phải con định bỏ học ở trường Hogwarts vào năm cuối không ?

- Dạ

- Và hai đứa kia cũng thế ?


Harry cười khổ sở:

- Chắc Ron đã nói với bác chuyện chúng cháu sẽ đi cùng nhau trong vài tháng tới rồi phải không ạ ?

- Ừ, nhưng nếu bác tra hỏi Ron cả tháng trời bằng nhiều cách mà không moi được chút xíu tin tức gì thì chắc cũng chẳng hòng làm được điều đó với con đúng không.


Harry mỉm cười. Bà Weasley nói:

- Thôi được rồi, bác sẽ không bàn thảo gì về chuyện này nữa đâu, mấy đứa bay cứ việc làm theo ý của tụi bay, nhưng bác phải nhắc nhở con rằng, con luôn có một cái hội ở sau lưng, bất cứ khi nào con cần gì, hội sẽ tiếp ứng ngay và dĩ nhiên lúc nào con mệt mỏi vì gánh quá nhiều trách nhiệm thì cứ trở về, đừng bao giờ ngu xuẩn nghĩ rằng quay trở về là mọi người sẽ coi thường con, nếu con muốn được ôm ấp hay chiều chuộng thì sẽ có được ngay, con có hiểu không?

Harry gật đầu, nó lại nhìn chung quanh một vòng, ai cũng cười với nó ( ngoại trừ gia đình Dudley ), nó thấy xống mũi của nó cay cay, tự dưng nó cảm thấy mình trở nên yếu đuối, nó cảm thấy xúc động nhưng không biết làm thế nào để thể hiện với mọi người, nó nhe răng cười trừ

- Và nhân đây, bác cảnh cáo con, nếu con bỏ qua lễ cưới của con trai bác thì bác thề là sẽ xảy ra cuộc ám sát bộ ba do chính tay má và vợ chú rể thực hiện.

Mọi người rộ lên cười lớn. Cô Tonks nói:

- Cô cũng có cái để góp vui đây, thấy gì hông Harry ?

Cô vừa nói vừa vung vẩy bàn tay khoe một chiếc nhẫn vàng lấp lánh

- Cô cưới rồi _ Harry hét lên _Không thể tin được, mới có một tháng.

Cô Tonks cười toe toét:

- Ôi, chờ đợi mà làm gì, rất có thể nếu dời thêm mấy ngày nữa thì thầy Remus và cô có thể ngỏm tỏi mất rồi, dù vậy chúng ta sẽ tổ chức lại một bữa tiệc thân mật nhỏ vào thời gian tới để bù cho con.


ĐÙNG!

tiếng độn thổ phát ra từ dưới nhà cắt ngang câu chuyện. Deladus đứng bật dậy

- Anh Remus và mọi người đã đến, ông bà Dudley mời đi theo chúng tôi, không cần đồ đạc gì đâu, mọi thứ sẽ có đủ ở chỗ cư trú.

Ông Dudley xung phong đi trước, hai mẹ con Dudley kéo theo sau, không thèm liếc Harry lại nửa cái. Bà Weasley, cô Tonks và Hestia cũng đứng lên

- Con về phòng đi Harry, hòm xiển chuẩn bị hết, mọi người sẽ gọi con khi công việc xong Xuôi.

Hestia nháy mắt:

- Chào cháu, Harry, gặp cháu thật vui, hy vọng chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm
Deladus cũng tới bắt tay Harry, run run:

- Tạm biệt cháu, chúc cháu may mắn, tất cả chúng tôi rất hãnh diện về cháu, chúc cháu may mắn trong mọi việc.


Harry mỉm cười:

- Chào cô chú, cháu cũng rất vui

Tất cả lũ lượt kéo nhau ra khỏi phòng, Harry vẩy tay lần cuối rồi quẹo qua phải bước lên cầu thang về phòng mình. Nó đi được nửa chừng thì có tiếng chân rầm rập ngay phía sau, một thân hình nặng trịch nhảy phóc lên chụp lấy lưng nó, một thằng Ron tóc đỏ cao ngều đu một cái lấy đà rồi nhảy xuống, Harry quay lại thì thấy Hermione và Ron mắt mở thao láo, miệng đứa nào cũng cười toét ra đến tận mang tai, cả hai đều mặc đồ của Muggle. Harry rạng rỡ nhìn hai đứa bạn, nó hất đầu, nói gọn:

- Lên phòng đã

Rồi ba đứa đua nhau phóng lên phòng ngủ nhỏ của Harry, Ron vào trước tiên rồi nó thụi một cái vào bụng Harry, xô nó vào phòng, Hermione đóng cánh cửa lại sau lưng, vẫn còn cười tươi rói.

- Sao _ Ron vui vẻ hỏi _ Chuẩn bị mọi thứ tới đâu rồi, sẵn sàng đi chưa

Harry cười nói:

- Hai bồ không thấy đồ đạc vẫn còn nguyên đây sao, mình đâu dè hôm nay sẽ khởi hành, mà vào lúc tối thui như vầy nữa.

Hermione sốt sắng:

- Tụi này cũng không dè, mình cũng bất ngờ lắm, hồi nãy khi thầy Mắt Điên và chú Kingsley tới mình hết hồn, sau một khoảng thời gian giải thích thì rốt cuộc ba má cũng chịu đi theo mấy pháp sư lạ đó đến nơi an toàn, mình thấy vậy cũng hay lắm, trước đó mình còn định phù phép cho ba má mình đi du lịch xa dài hạn, thầy Mắt Điên nói lệnh di tản này được thực hiện rộng rãi lắm, chắc họ cũng tìm được bạn bè.

Harry nói:

- Ừ, dì dượng mình cũng có ở đó nữa, cùng là Muggle thì chắc họ cũng dễ kết bạn thôi

Ron cười lớn

- Cá là vẩt vả lắm mới lôi được thằng nhóc heo đó đi hén

Harry lắc đầu:

- Đâu có, nó còn không nói được một lời từ khi mấy người kia tới ấy chứ. Mà bồ có biết tại sao thầy Mắt Điên đem hai bồ tới đây không.

Ron nhún vai, nó đi qua đi lại cái tủ sách của Dudley, đầu nghiêng qua để ngó mấy cái tựa sách

- Hổng biết, ba nói mình cần tới đây để thực hiện chương trình gì đó với mấy bồ, ba nói chốc nữa là thầy Mắt Điên công bố thôi, thầy Remus và ba đưa mình đến đây, má thì đi từ trưa, tới đây mới gặp Hermione đó chứ

Hermione gật đầu xác nhận, cô bé di chuyển qua cái giường của Harry, chọc chọc cái chuồng cú Hedwig, mắt liếc nhìn đống sách và báo hỗ lốn bày quanh phòng, vẻ mặt nở ra nụ cười hài lòng

- Bồ vẫn đọc sách giáo khoa hả ?

Harry nói trong khi đi loanh quanh tom góp những thứ cần thiết, nó kéo cái rương của nó ra giữa phòng:

- Ờ, nhưng không nhiều lắm đâu, mình đâu có được sài phép để thực tập, mình chưa đủ 17 tuổi mà

Hermione quan sát một lượt quanh căn phòng, chắt lưỡi nói:

- Không dùng phép thuật thì bồ cũng dư sức cất đồ đạc cho ngăn nắp một tí

rồi cô bé rút đũa phép ra, nó chỉ vào cái cái chuồng cú đảo cây đũa phép một vòng, cái chuồng tự động bay hết bụi bám vào phân cú, rồi nó quay sang bảo Ron và Harry:

- Tụi mình nên xem những thứ cần thiết cho Harry để mang theo Ron à, và bồ nên lấy quần áo của bồ đi trong lúc mình và Ron soạn đồ đạc

Cô bé nói với Harry và trong lúc nó túm mấy bộ quần áo cũ lại thì Hermione và Ron thi nhau quẳng những thứ không cần thiết sang một bên

- Sách giáo khoa không cần đem theo hết, môn gì mình cũng mang theo trong hành lí của mình rồi, chỉ đem theo cuốn Pháp Thuật phòng vệ thiết thực thôi mình thấy hồi chú Sirius tặng cho bồ mà tụi mình chưa có dịp sài nhiều, giấy da, bút lông ngỗng, mực đổi màu..

Ron xem xét đống rác trong cái rương

- Bút lông ngỗng không cần thiết, mình chắc sẽ chẳng viết lách gì nhiều, mà chắc chắn là bồ đã đem một mớ theo rồi _ Ron quăng cái đống bút đi, nó lục lọi cái rương và lôi ra một mớ thứ vô dụng _ mình không nghĩ tài sản của cậu cũng gần giống với mình, đống vớ này bồ có dùng nữa không, chúng bốc mùi ghê quá _ nó hỏi với vẻ kinh tởm

Harry nảy giờ vẫn bận xếp quần áo, nó chạy đi kiếm một cái balô cũ của Dudley ở cái tủ đựng đồ phế thải trong góc căn phòng, nó ngước lên nói:

- mình có đủ vớ rồi, mình cần cái balô, mình không thể đem cả cái rương đi được, mình đâu có đi học đâu

- _ Hermione đồng tình,

nó lôi trong rương ra cái áo tàng hình và tấm bản đồ Hogwart, cô bé quơ đũa phép một cái, cái áo khoác tự xếp gọn ghẻ lại, nó quơ cây đũa một lần nữa mấy đồ lặt vặt trong cái rương tự xào xáo rồi bay ra, Ron hốt lại thành một chồng và xem xét:

- chà, cầm như rác rưởi, cái rương này sẽ dễ làm người khác hiểu lầm là một món đồ cổ xét theo vẻ bề ngoài của nó, lại có một mảnh gương vỡ nữa này _ Ron nhặt miếng gương bể lên lật qua lật lại

Harry bước đến đón mảnh gương từ tay Ron, nó giải thích:

- Cái này của chú Sirius, nó là tấm gương 2 mặt nhưng đã bể từ lâu rồi, mình chỉ giữ vậy thôi, mình không nghĩ là nó vẫn còn tác dụng khi đã nát bét như vầy
Hermione lắc đầu:

- Cũng chưa chắc, quyền năng của một khí cụ pháp thuật không hẳn mất đi khi chúng không còn giữ được tình trạng nguyên thuỷ, mình cứ cất mảnh gương, để phòng vậy thôi, trong trường hợp đó, tụi mình nên cẩn thận kẻo đứt tay bởi sức mạnh tự nhiên của nó

Cô bé uốn cây đũa phép thành một vòng cong, từ đầu cây đũa bắn ra một chất gì đó sánh đặc rồi cuộn lấy mảnh kính.

- được rồi, giờ thì bồ có thể cất nó, thỉnh thoảng lấy ra soi cũng được

Ron cười:

- nó thì có cần soi cái gì ngoài vết thẹo của nó

Harry đá cho nó một cái rồi cuối xuống cái rương, lấy tay rà duới đáy vơ vét và móc ra một sợi dây chuyền vàng

- xong, chỉ còn cái này nữa

Nó nhét sợi dây vào túi quần bò rồi bắt đầu xếp tất cả hành lý vừa soạn xong vào balô, trong lúc nó làm thì Hermione hỏi:

- vậy mấy bồ suy nghĩ được gì thêm chưa ?

Ron hỏi:

- cái gì

- thì về vụ R.A.B đó


Ron định trả lời thì Harry quay ngoắt qua nói ngay:

- đừng có bàn thảo gì ở đây, để chờ đến nhà Ron đã

Hermione và Ron gật đầu, hai đứa nhìn Harry thú vị:

- giờ bồ có vẻ suy nghĩ thấu đáo quá há

- cẩn thận vẫn hơn _ Nó nói _ bây giờ thì cái gì cũng có thể xảy ra, mình chắc là tay chân của hắn không dại gì mà bỏ qua địa điểm này, chúng hẳn là đang rình cho mình ra khỏi căn nhà là thộp cổ ngay, rồi, xong, mình nghĩ là có thể khởi hành được rồi đó.

Harry kéo cái balô lên, đồ đạc của nó không nhiều lắm nhưng cũng đủ làm trẹo vai người ta khi đem hết theo một lần, Harry đột ngột ngồi bệt xuông bên cạnh hai đứa kia

- Và mình có chuyện này muốn nói với hai bồ trước khi tụi mình rời khỏi đây

Ron và Hermione ngồi thẳng dậy tỏ ra rất chăm chú như thể Harry sắp kể cho chúng nghe bí mật của nó

- lúc nãy bác Weasley có nói về chuyện tụi mình sắp ra đi, bác đã đồng ý là tụi mình sẽ đi với nhau

Ron lắc đầu mệt mỏi:

- Má đã tính dùng phép nói thật với mình, may là ba đã ngăn cản, ba nói đó là bí mật bất khả cạy họng của tụi mình và cụ, má và bất cứ ai cũng không được can thiệp, rốt cuộc thì má cũng chịu thua

- bác ấy lo lắng, điều đó đúng, mình nhớ rõ là đã đồng ý chuyện hai bồ nói sẽ đi cùng mình vào cuối năm ngoái, bây giờ mình chỉ nói vầy thôi: chuyện này vô cùng nguy hiểm, không phải nói chơi đâu, mình không muốn tỏ ra anh hung nhưng thực sự mình thấy hai bồ không cần uổng mạng để phiêu lưu, tụi mình có thể sẽ chết mà hai bồ chẳng liên quan gì cả

Hermione nói nhỏ:

- không liên quan gì à

Cô bé đột nhiên nhìn nó chằm chằm, giọng hờn lẫy

- bồ nghĩ vậy thật à, chuyện sống chết của bồ không liên quan gì đến tụi này sao, mình không nghĩ vậy, Harry à

Ron mát mẻ:

- chắc ý nó là không muốn tụi mình vướng chân đó mà

Harry sững người, nó không ngờ là hai đứa kia lại phản ứng mạnh mẽ như vậy, Hermione cúi gằm mặt xuống đất còn Ron quằm quằm, hai tai nó đỏ lên. Nó phân bua:

- ơ, ý mình không phải thế, chà, thiệt tình thì có gì đâu, mình chỉ muốn nhắc nhở mấy bồ là chuyện mạo hiểm này không phải đơn giản, hiện giờ mình chẳng biết gì nhiều hơn mấy bồ biết, mình đã kể cho mấy bồ nghe mọi chuyện, thầy Dumberdore chẳng nói thêm gì cả, tình hình hiện nay thì mấy bồ biết rồi đó, nếu hai bồ đi với mình thì phải hiểu là khả năng tử vong rất cao

Ron nói:

- vậy thì, chúng mình sẽ cùng chết, tụi mình đã sẵn sàng cho chuyện đó, tụi mình đã suy nghĩ rất nhiều và nắm được ý chính là sẵn sang theo bồ đến bất cứ đâu, làm bất cứ điều gì bồ bảo bọn này làm,

Hermione lắc đầu:

- nếu bồ không cho tụi mình đi thì, được thôi, tụi này chẳng ham, cứ việc tự xoay sở một mình và liệu mà chiến đấu với chúng, nếu lỡ có thắc mắc gì thì cứ đem sách ra tra cứu

Ron thêm vô:

- và quyền lực pháp thuật của bồ đâu có hơn gì mình mấy đâu nè, đó là chưa kể hai đứa mình họp lại cũng chẳng hơn nổi Hermione chăm chỉ đâu

Harry vừa cười vừa thở dài:

- thôi, thôi được rồi, mình cũng chỉ nói vậy thôi, tụi mình đâu có được thiếu nhau trong mấy trò phiêu lưu hén, vậy, nếu hai bồ đã thật sự sẵn sàng đi với mình thì từ giờ, chúng ta sẽ không bàn về chuyện này nữa, nhưng sau này mấy bồ không được bảo là mình không báo trước, đồng ý không ?

- Đồng ý _ Hermione và Ron đồng thanh, chúng toét miệng ra cười _ có thế chứ, thôi đi xuống thôi.

- À cái chổi thần bồ để đâu vậy _ Ron hỏi

- _ Harry lượm cây chổi từ góc giường của nó và đưa cho Ron

Rồi cả bọn lũ lượt ra khỏi phòng, Hermione sách cái chuồng cú, Ron sách cây chổi, Harry ra sau cùng, trước khi nó bước ra cửa, nó quét mắt nhìn lại căn phòng lần cuối, cái căn phòng đầy bụi bặm nó đã ở vào mấy mùa hè, có thể sẽ chẳng bao giờ thấy lần nữa

Cánh cửa phòng đóng lai.



~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~End chap1~~~~~~~~~
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #2  
Old 09-15-2008, 05:22 AM
Jamie ND Jamie ND is offline
Junior Member
 
Tham gia ngày: Sep 2008
Bài gởi: 3
Default Harry Potter và những địa mồ cấm

HARRY POTTER VÀ NHỮNG ĐỊA MỒ CẤM



[color=#80BF40]Author: Jamie ND

Rating: K+
Paring: Mọi nhân vật là của Jo. Những người bạn không biết là của tôi
Thể loại : Phiêu lưu
Warning: mọi người yêu Harry Potter đều có thể đọc..
Tóm tắt nội dung : Bối cảnh vào năm thứ 7 của Harry Potter,mọi chuyện vẫn diễn ra như từ tập 1 đến 6.. Nhưng năm 7 thì khác...


~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~




Chương 2 _ Nguy hiểm đón đầu





Khi cả bọn bước xuống nhà thì hình như mọi người đã chuẩn bị xong, phòng khách giờ đây thưa thớt hẳn ( Harry nghĩ chắc chả còn ai trong cái nhà bếp đâu ). Một số phù thuỷ lạ vẫn đang săm soi các món đồ trong nhà dượng Dudley, họ áng chừng chỉ cỡ hơn bốn năm người. Nó bắt gặp những người quen đang xúm xít quanh một góc, chuyện trò gì đó với nhau, bà Weasley đang cuối sát xuống thì thầm với một phù thuỷ tóc đã bạc hơn nửa mái đầu với khuôn mặt đầy những nếp nhăn vì mệt mỏi mà Harry vừa nhận ra đó là thầy Lupin, ông Weasley thì đang ngồi thoải mái trên chiếc ghế bành của dượng Vernon, ông cũng có vẻ âu sầu hết sức, tuy nhiên sở thích luôn là nguồn cổ động dồi dào cho con ngưòi ta phấn chấn lên, ông Weasley vẫn chẳng mất đi sự quá khích của mình khi Harry thấy ông vọc cái máy chơi game của Dudley với một vẻ thích thú hiện rõ trên mặt ông.

- A, chào Potter_Một giọng nói quen thuộc vang lên, Moody Mắt Điên lướt ra từ một góc phòng_Đã chuẩn bị xong rồi hả, tốt, chúng ta có thể khởi hành,

Trông ông thật là khủng khiếp, Harry khó có thể tin vào mắt mình, ông không còn gì có vẻ là Alastor Moody mà nó còn gặp vào cuối năm học trước nữa, trước đôi mắt sững sờ cuả nó, một người đàn ông hết sức gầy gò, khoác một cái áo trùm lũ phũ cũ rách nhớp nhúa bám đầy rác ẩm, tóc trên đầu ông bạc trắng bị bết lại chảy dài xuống gò má nhăn nheo, chỉ có một điểm duy nhất mà nó còn nhận ra ông là con mắt pháp thuật xoáy tròn vo vo trong vòm mắt, nó bị bao bọc bởi vô số tia máu rít lại báu chặt lấy con ngươi. Ông chống một cái gậy dài xấu xí, bị đẽo gọt một cách thô thiễn, trên đầu gậy có gắn một cái mấu oằn cong lượn quanh một khối gỗ nhỏ, trên khối gỗ có 7 cái lỗ tròn xâu hoắm, ông cất giọng khò khè khản đặc:

- Nhưng trước lúc rời khỏi đây, ta cần nói đôi điều _ Moody sải bước tới cái ghế dài và hất đầu ra hiệu cho Harry ngồi xuống

Mọi người đứng dậy và quay về hướng Harry, ông Weasley, chú Kingsley và thầy Lupin đi nhanh đến gần Harry và bắt tay nó

- Chào Harry, chắc con vẫn khoẻ_Thầy Lupin nói_Thầy thì không được tốt lắm, thầy rất vui khi gặp lại con

Chú Kingsley vỗ vai Harry:

- Ờ chào cháu, dì dượng cháu vừa ra khỏi đây hết sức an toàn, cháu cứ yên tâm nhé
Ông Weasley cũng mỉm cười bắt tay Harry, ông nói nhanh:

- mừng được gặp con, thật là một chuyến đi dài, bác thật vui mừng khi quay lại căn nhà này, nói con nghe mấy món đồ này làm bác phấn chấn lên_Ông vừa nói vừa chỉ vào cái tủ chưng mấy món đồ quý của dượng Vernon, trong đó có một mô hình máy khoan, ông chắt lưỡi tiếc rẽ_chà, phải chi lúc nãy bác hỏi dượng con cho mượn xem cái đó há
Harry suýt chút nữa là bảo ông Weasley cứ việc thích thứ gì thì lấy nhưng nó nhớ ngay ra là mấy thứ đó ngay cả nó cũng không được rớ vô, nó ú ớ thì bà Weasley cắt ngang:

- Anh Athur à, anh Mắt Điên chờ kìa

Ông Weasley giống như bị giật mình, ông đẩy Harry tới cái ghế thật nhanh, mọi người cũng ngồi xuống chung quanh, Ron và Hermione chen vào ngồi ngay bên cạnh Harry, tụi nó nhe răng cười với nhau, thầy Mắt Điên bắt đầu nói:

- Ừ phải, Potter này, chắc cô Nymphadora và chị Molly đã phổ cập một số tin tức cho con rồi chứ_khi thấy Harry gật đầu thì thầy Mắt Điên tỏ ra hài lòng_Ừ, tốt, bây giờ ta sẽ nói cho con việc ta cần làm tiếp theo, kế hoạch đơn giản thôi, chúng ta sẽ đến Hogwarts.

- Dạ, sao ạ ?_Cả ba đứa đều đồng thanh hỏi lại, chúng không nhận ra là cái lỗ tai của chúng không thể nào hoạt động kém trong cùng một lúc được.

- Chúng ta sẽ đến Hogwarts, đúng ra là mấy người chúng ta sẽ hộ tống con và hai đứa kia đến trường an toàn và ngồi xuống ngay, ta chưa nói xong_Moody gằn giọng khi thấy Harry toan đứng dậy, mặt mày sầm lại_Nghe đây, đừng có ngắt lời ta, chúng ta không có thời giờ, ta biết tụi bây sẽ không về trường để tiếp tục học nhưng chúng ta buộc phải đến đó để cho tụi bây nhận di chúc của cụ. Vậy không thắc mắc, chúng ta chỉ cần biết đến kế hoạch di chuyển.

- Chúng ta đi bằng gì ạ ?_Hermione vọt miệng hỏi để ngăn cản sự thắc mắc sắp tuôn ra của Ron và Harry

Thầy Lupin gật đầu nói:

- chúng ta đi bằng khoá cảng, tất cả chúng ta sẽ hộ tống các con đến chỗ mấy cái khoá và sẽ đảm bảo an toàn cho đến khi các con an toàn chạm vào chúng. Sau đó chúng ta sẽ độn thổ.

- chúng ta phải đi đến chỗ mấy cái khoá à, nhưng tại sao không đặt khoá cảng ngay tại đây ạ_Harry vọt miệng hỏi ngay

Moody lắc đầu:

- Không được, nếu để khoá cảng ở đây thì hết sức nguy hiểm, mùi của chúng quá nặng, bọn chúng sẽ ngửi đựơc ngay.

Đáp lại cái nhìn thắc mắc của ba đứa, ông Weasley giải thích:

- mỗi đồ vật pháp thuật đều có thể gây ra khả năng bốc lên một mùi phép đặc trưng, dĩ nhiên đa số đều đựơc che đậy bằng phép màu của phù thuỷ nhưng đặc biệt với khoá cảng thì khác, bất cứ vật gì sau khi được cảng hoá đều có thể gây ra một mùi nặng nề mà không phép thuật nào ngăn nổi, nó có hại mà cũng có lợi, nhờ nó mà ta có thể nhận ra một cái ủng bỏ đi hay là một cái cốc vỡ vứt long lóc chính là một khoá cảng, hại là ngay trường hợp này đây, nó làm hại chúng ta nè.

Ron hỏi:

- Chứ tại sao tất cả không độn thổ hết luôn, tụi con biết độn thổ mà

Cô Tonks lắc đầu:

- Nhưng Harry thì chưa tới tuổi Ron à, nó cũng không thể độn thổ kèm theo được, mặt đường giờ đây có lẽ đã gắn đầy phép chống bám víu rồi, nếu chúng ta chụp Harry và độn thổ thì chắc chắn sẽ hất văng nó ra ngay.

- Thôi được rồi, nhiêu đó là đủ_Moody quát, ông có vẻ bực bội, khuôn mặt ông hóp lại cau có_Bây giờ, Ron sẽ đi trước cùng với cô Tonks, chúng ta sẽ bám theo sau, chúng ta có ít người để bớt gây chú ý nhưng đặt biệt phải bám chặt vào nhau, Harry để ta lo, nếu gặp chuyện bất trắc mọi người cứ việc chuồn ngay bằng mọi cách có thể, mạnh ai nấy chạy, không cần chờ, riêng mấy đứa nhỏ hãy đến làng Hogsmeade, tới quán đầu heo ngay, ở đó sẽ có nội ứng cho các con, ta sẽ đến ngay, còn những người khác nếu thoát thì chạy về Hang Sóc, tất cả hiểu chưa ?

Mọi người đồng thanh bảo hiểu, kể cả nhóm Harry, Harry ngạc nhiên:

- Ủa, chứ không phải mọi người đều đến Hogwarts với tụi con sao?

Moody lắc đầu:

- Không, chỉ có một mình ta thôi, ta đến để bảo vệ các con ở trường

- Ơ, sao lại phải bảo vệ ạ, không phải ở trường là an toàn sao ạ_Hermione hỏi

Thầy Lupin cau mày lại:

- hoàn toàn không, ngựơc lại, ở đó có vẻ nguy hiểm, khá nhiều sự cố bất thường diễn ra ở đó, chắc các con không biết nhưng giáo sư bộ môn Tiên tri học của các con, giáo sư Sybill Trelawney đã mất tích

Harry, Ron và Hermione há hốc mồm chúng nhìn nhau, mắt trợn tròn, Hermione lắp bắp:
- Cô Trelawney mất tích á, tại sao vậy thưa thầy

Ông Weasley lắc đầu:

- Chúng ta cũng không rõ, không ai rõ cả, chị Minerva thông báo với hội cách đây 2 tuần, chị phát hiện thấy cô Trelawney không hề bước khỏi tháp Bắc, chị bảo là thường thì cô ấy cũng ít ra ngoài nhưng vẫn thỉnh thoảng xuống bếp để lấy thêm trà hay rượu, nhưng gần đây không hề thấy cô ta đâu cả, chị Minerva sai một con gia tinh lên gọi cô ấy, nhưng một lúc sau thì mọi người trong lâu đài nghe thấy tiếng thét lớn của con gia tinh, lúc đã phát hiện ra thì…

Ông liếc ra nhìn vợ mình, mọi người tối sầm mặt lại, Moody lạnh lùng kết thúc câu nói giùm ông:

- Con gia tinh biến mất luôn, nhưng áo quần của nó nằm dưới sàn, bị xé nát

Hermione té xuống nhà, Ron hoảng hồn nhưng cũng chụp lấy cô nàng, Harry thì thấy lạnh buốt cả người, nó hỏi lại:

- Có ai biết con gia tinh đó tên gì không ạ

Ron nhìn Harry, nó hiểu là Harry đang nghĩ đến Dobby

- Có, chị Minerva bảo con tinh đó tên là Winky

Hermione rấm rức khóc, má cô bé ướt đẫm hai dòng nước mắt, Harry tuy cũng thông cảm với cô bé về con tinh đáng thương nhưng trong bụng của nó vẫn thở phào một cái vì nạn nhân chưa phải là Dobby.

- Còn cô Trelawney, cô ấy…_Ron chưa kịp hỏi nốt câu thì bị cắt ngang bởi thầy Lupin_cô ấy đã biến mất, hoàn toàn không có dấu vết gì, đồ đạc vẫn còn nguyên vẹn chỉ trừ một thứ bị gãy

- thứ gì ạ ?_ Harry hỏi

- cây đũa phép, đã được xác nhận là của giáo sư_Ông Weasley nói

Thầy Lupin nói tiếp:

- Và thầy không chắc là các con thân quen với hai giáo sư này, họ cũng đã biến mất một cách khó hiểu, giáo sư môn cổ ngữ Runes, giáo sư Bathsheda Babbling và giáo sư Charity Burbage dạy bộ môn Muggle học. Họ biến mất sau cô Trelawney hai ngày, văn phòng của họ trống trơn như bị dọn đi trước đó, không một cái bàn, không một bức tranh, cái duy nhất còn sót lại trong phòng của họ là một dòng chữ nhỏ khắc ở giữa căn phòng mỗi người, chúng mang hai nội dung khác nhau, ở phòng cô Babbling thì nói “hãy nhìn bên cạnh ta”, còn phòng của giáo sư Burbage thì viết là “hãy nhìn dưới chân ta”
Harry quay qua nhìn Ron và Hermione, tụi nó cũng ngơ ngác như nhau, Hermione run run hỏi:

- Ơ, chắc đó là một mật mã gì đó mà hai giáo sư để lại cho chúng ta, đúng không ạ
Ông Weasley lắc đầu:

- À, chúng ta cũng nghĩ như vậy và chúng ta cũng đã tìm mọi cách để hiểu những lời noí đó, nhưng vô ích, gần như vô tích sự và mọi người trong lâu đài trở nên cực kỳ cảnh giác, không ai dám ra khỏi trường hay đi dạo trong sân nữa, hầu hết mọi người đều tập trung lại đại sảnh đường, ngủ trong túi ngủ, sử lý mọi việc tại một chỗ cùng nhau, không ai có ý kiến gì trước chuyện này khi mà người ta mất tích ngay trong lâu đài mà chảng hề có một manh mối khả thi nào.

Cô Tonks gật đầu, môi cô chu ra mắt láo liên và gật lên gật xuống, cô nói nhỏ:

- Hừm, ngay cả văn phòng của cụ cũng dính chấu thì nói gì đến mấy người khác
Harry, Ron và Hermione đồng thanh hét lên:

- Cô nói gì, cô McGonagall cũng biến mất ạ

Cô Tonks lắc đầu lia lịa:

- ơ không, cô đâu có nói vậy đâu, ý là văn phòng hiệu trưởng ấy, thực ra cũng không có gì bị xâm hại nhưng tấm hình của cụ bị mất rồi

Harry dở khóc dở cười:

- hình chụp của cụ á, mất là sao ạ

- à, hình của một vị hiệu trưởng quá cố luôn được phóng phép sao cho chúng có được một phần sao chép linh hồn của họ, hình chụp cụ Dumbledore treo ở giữa văn phòng hiệu trưởng đã không cánh mà bay

- Vậy nghĩa là…_Ron nhăn mặt nói

- nghĩa là trường Hogwarts cũng nguy hiểm như ở bất cứ đâu trên thế giới này thậm chí nó còn đáng sợ hơn một số nơi, ngay khi các con nhận được bản di chúc của cụ, thầy cô trường sẽ đem các con an toàn về lại Hang Sóc ngay lập tức_Bà Weasley nói nốt_Chúng ta cũng định đi theo các con đến trường để bảo vệ nhưng anh Moody nói tập trung lực lượng nhiều ở cùng một nơi sẽ dễ bị địch tiêu diệt, hành dinh ở Hang Sóc cũng cần được bảo vệ, nếu chỉ mỗi anh Moody bảo vệ các con thì địch sẽ nghi ngờ mà bỏ qua, vả lại ở trường cũng còn các thầy cô tiếp ứng, ta bớt lo về khoản đó.

Thầy Moody bỗng nhiên đứng bật dậy, ông gật đầu nói:

- Thôi, đủ rồi, biết chừng dó là được, khởi hành thôi, chúng ta có 2 tiếng, bây giờ ta bắt đầu khởi động khoá cảng_Moody rút từ trong túi ra một cây đũa phép ông chỉ lên trời hô:_cảng dịch

Đầu cây đũa nhòe sáng rồi tắt, Moody hất đầu:

- Đi thôi, mọi người cẩn thận, bốn phía bọc quanh, Harry đi ngay sát bên ta, à quên_Ông gật gật đầu rồi móc từ trong túi áo chùng một cái hộp sắt nhỏ, ông thả cái hộp xuống đất xoáy cây đũa một vòng và chỉ vào cái hộp, cái hộp nổ bụp một cái to đùng rồi phồng to lên, nó to đến gấp 10 cái hộp ban đầu rồi đùng thêm một cái nữa, cứ như bị tét ở trong tét ra, đùng, đùng, đùng, cở tất cả 7 lần như thế, kết quả là cái hộp bây giờ đã trở thành cái rương bảy tầng mà năm thứ 4 Harry từng thấy tên Barty con nhốt thầy Moody xịn vào đó. Moody móc trong người thêm một cái móc có 7 chìa ra trao cho Hermione, nói:_con giữ chìa khoá, bỏ hết hành lý 3 đứa vào rương, khi cần nó gọn gàng thì dùng bùa thu gọn, con biết làm đúng không? Riêng Harry rút áo khoác tàng hình ra, con cú trong đó không sợ ngộp thở đâu, bỏ nó vào đi

Hermione gật đầu, tụi nó làm theo lời thầy Moody, Harry bỏ ngăn 3, Ron ngăn 2 và ưu tiên Hermione ngăn đầu vì cô bé có nhiều thứ cần thiết dễ lấy ra nhất ( còn Harry thì quá ít đồ đạc nên bị bỏ ngăn thứ 3), cú, mèo đều bị nhét một cách thô bạo vào ngăn 4 là một ngăn khá rộng, đến lúc đâu vào đấy rồi thì Hermione chỉ vào rương uốn cây đũa phép một vòng, cái rương nổ bụp một cái rồi thu nhỏ lại với một tốc độ đáng kể, Hermione nhét cái xâu chìa khoá và cái hộp vào túi quần, Moody nói to:

- Xong, nhẹ nợ, tất cả ra cửa

Mọi người lũ lượt bước đi, Moody đi sau cùng, trước lúc ra đường ông chỉ vào căn nhà một cái, Hary có cảm tưởng là nó hơi rùng mình một cái, trong nhà tự nhiên bị cúp hết điện, cửa nẻo tự khoá trái. Harry mặc tấm áo khoác tàng hình bước theo sát Moody, mọi người bước nhanh dọc theo con phố Pritvet Drive, Moody thì thầm vào tai Harry “đi qua công viên, khoá cảng đặt ở đó, bà Figg đã tung những con mèo khắp nơi nếu có động, chúng sẽ báo cho ta ngay tức thì, một chút nữa nếu có biến thì bám chặt vào tay ta rõ chưa”, Harry biết ngay Moody thấy nó ở đâu nhờ con mắt pháp thuật đó là lý do ông bảo nó phải theo sát ông, chỉ có ông mới bảo vệ được nó dưới tấm áo tàng hình.
Con đường đen kịt lạnh lẽo, ánh sáng phát ra duy nhất là mấy cây đũa phép lập loè trên tay nhóm người, tất cả nối đuôi nhau bước lẹ làng lên phía trước, gió thổi mỗi lúc một mạnh, ngoại trừ tiếng gió rít dữ dội thì tuyệt không có một âm thanh nào, nhóm người bẻ qua đường lớn, khu Little Whinging. Họ bước đi giữa hai dãy nhà tối mịt, Harry tự hỏi không biết những ngày thường, đêm tối có lạnh lẽo đáng sợ như vậy không nữa, nó vốn không hay ra khỏi nhà nhiều, dĩ nhiên là vào ban đêm thì lại càng không, nhưng bỗng nhiên, ngay lúc này đây, nó có cảm giác bất an trên con đường này, có phải chăng sự mịt mù của bóng đêm đang ám ảnh nó, Harry miên man nghĩ ngợi, đôi chân nó cứ sải nhanh theo nhịp của Moody, nhiều lần gió thổi bạt vào những cành cây ven đường làm cho không khí càng lúc càng u ám hơn, đoàn người cứ đi thì ở đằng trước, cô Tonks bất giác bật ra một tiếng thét nhỏ:

- Ôi trời ơi, anh Remus, mọi người, coi này

Vừa nói, cô vừa chỉ tay vào góc đường, mọi người dừng lại, nhìn chằm chằm về phía cô chỉ, một cái gì đó nằm ngay đơ bên cạnh thùng rác, cái gì đó ươn ướt, Harry trừng mắt nhìn vào cái khối đen đó, thầy Moody nắm chặt tay nó, ông từ từ lết bước đến bên cạnh khối đen, Moody chỉ đũa phép vào và hô:

- Toả sáng

Cái khối đó nhoè ra rồi dần hiện rõ, Harry nghe thấy tiếng rì rầm của mọi người, nó gần như còn có thể nghe rõ tiếng khóc vừa bật ra của Hermione, cái khối đen đó là một cái xác mèo mun rướm đầy máu, bê bết trên mặt đường, hoà lẫn vào bóng tối. Harry thì thầm vào tai Moody:

- Đó là một trong những con mèo của bà Figg, con đã thấy nó khi đến chơi nhà bà, không biết quanh đây còn có ai nuôi mèo không

Moody hừm một cái rồi lắc lắc cái đầu, ông đáp:

- Ta không chắc, điều này rất kỳ lạ, coi máu trên thân của nó kìa, như bị cái gì đó như tay người cào nát vậy, hiếm thấy cái gì dã man như vậy, mà đây chắc chắn là mèo của chị Figg, nó có dây đeo mà chị đã báo trước với ta, nhưng nó bị đứt rồi, nằm trên đường kìa

Moody hô : “lại đây dây đeo cổ”, một sợi chỉ đỏ nhẹ nhàng nhảy từ dưới đất lên nằm gọn gàng trong tay Moody, ông chăm chú quan sát một lúc, con mắt pháp thuật của ông chầm chậm xoay tròn, xoáy chằm chằm vào sợi chỉ, rồi ông quát:

- Đi thôi, chắc chỉ là một sự trùng hợp, nhanh lên, sắp đến công viên rồi, chúng ta cần nhanh ra khỏi đây, AI ?

Ông hét lên, đầu ông quay ngược ra sau, cánh tay ông vươn dài ra lôi Harry đẩy nó ra sau lưng, rõ ràng ông nghe thấy có động, hàng loạt tiếng đũa phép phóng ra vun vút, chỉa thẳng ra phía Moody vừa hét, mặt mày ai nấy đều tái mét, mấy cái đầu ngọ nguậy căng thẳng, mất mấy phút đồng hồ, sự im lặng lại bao trùm nhưng mấy cây đũa phép vẫn không hề hạ xuống, Moody từ từ xoay đũa phép xung quanh, ánh sáng trên đầu cây đũa giống như ánh đèn xuyên suốt bốn hướng chung quanh, mọi người không thấy gì cả, Moody hất đầu ra phía trước một cái, tay ông vẫn nắm chặt lấy Harry, mọi người không hẹn mà bước thật nhanh phía trước, Harry bước theo, mỗi lúc một nhanh, không khí như loãng ra theo mỗi bước chân nó, một cái lạnh thấu tim từ đâu chạy đến, nó đuổi theo Harry, như một cuộc rượt bắt không người đuổi, chỉ có cái gì đó mà Harry chẳng hề cảm nhận được, một thứ gì đó rất nhanh, cứ như đang sóng chân cùng nó, nó cảm thấy lạnh, càng lúc càng lạnh, tay nắm chặt đũa phép, nó nghĩ đến giám ngục, nhưng không, không phải cái lạnh mà những giám ngục vẫn tạo ra, cái lạnh này thoang thoảng một sự ẩm mốc, thối rữa, hơi thở nó trở nên dồn dập, cuối năm ngoái Harry đã từng cảm thấy như vậy rồi, trên một cái chòi đá, giờ thì nó gần như không thể chịu nổi nữa

“Meeeeeooooo”

Một tiếng rên dài quắc ngược lên như con mèo bị thương, chặn ngang bước chân của đám người giờ đậy đã vã mồ hôi hột, đám ngưòi đứng lại, gần như bất động, đôi mắt người nào cũng mở to hơn mức bình thường, môi mở lớn ngơ ngác, họ không hẹn mà tự động ép sát vào nhau, Harry ( dưới lớp áo khoác vô hình ) đang cầm chắc trong tay, chuẩn bị phóng liền một câu thần chú, nhưng dường như câu thần chú chẳng có hy vọng gì được phóng ra, đơn giản là do mục tiêu vẫn chưa chịu lộ diện, bóng tối vẫn làm chủ, giờ thì mấy sợi dây thần kinh của đám người đã căng ra thành dây đàn, bỗng nhiên, như một cái bóng, không, đó là một cái bóng, dưới mắt của tất cả, cái bóng xẹt ngang và mất tăm, hai hành động diễn ra có thể coi là cùng lúc, ngang nhiên và mau lẹ. Harry quay qua thầy Moody, mặt ông giờ đây trắng bệt, nó nhìn xung quanh, nó thấy Ron há há cái miệng ra, Hermione thì không khác thầy Moody mấy, những phù thuỷ người lớn chung quanh cũng chẳng hơn gì

Và rồi, dây thần kinh mọi người lại rung lên thêm lần nữa, một cái bóng khác chạy đến, cái bóng này lọm khọm và vác theo một đống lùng nhùng gì đó, “bà Figg”, Harry thốt lên, nó thấy ông Weasley chạy đến đón lấy bà, nhưng giờ đây, bà Figg trông như chỉ muốn xỉu phứt đi cho rồi, tóc tai rối bù, áo quần sọc sệt, mắt mở to hãi hùng và cái đống trên tay bà là xác mấy con mèo chết, chúng đều có dây đeo cổ, bà Figg chụp lấy ông Weasley lắp bắp :

- Chúng, ơ, chúng…chúng không sống, ơ, chúng không phải người, mèo đã chết…

Ông Weasley vừa đỡ lấy bà Figg ( cả người bà run lên như cầy sấy ) ông vừa sợ sệt quay đầu ra ý hỏi thầy Moody, Moody hét lớn:

- TẤT CẢ CÒN CHỜ GÌ ? CHẠY. ANH ATHUR ÔM CHẶT CHỊ FIGG, CHÚNG TA ĐEM CHỊ THEO, BỎ MẤY CON MÈO ĐÓ XUỐNG, CHÚNG CHẾT CẢ RỒI

Nhưng không như lúc hoảng loạn, mọi người vẫn giữ được bình tĩnh, người này nắm lấy tay người kia, đảm bảo cho tất cả vẫn còn giữ được nhau, và, họ chạy, tất cả rầm rập tiến về phía công viên, Moody kéo thật chặt bàn tay của Harry, họ phóng về phía trước, nỗi thắc mắc đối tượng thù địch đang đe doạ họ là ai bây giờ không còn quan trọng, nó chạy và chạy, như điên và khi đôi mắt của mọi người chạm đến cổng công viên thì câu hỏi đã được trả lời, cái cổng đã không còn và công viên thì tan hoang, nguyên nhân thì lóc nhóc đầy trước mắt, chúng đang cào, cấu, cắn và xé mọi thứ, bất cứ cái gì lọt vào tầm tay bọn chúng, lũ âm binh.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #3  
Old 09-15-2008, 05:24 AM
Jamie ND Jamie ND is offline
Junior Member
 
Tham gia ngày: Sep 2008
Bài gởi: 3
Default Harry Potter và những địa mồ cấm

[color=#80BF40]Author: Jamie ND

Rating: K+
Paring: Mọi nhân vật là của Jo. Những người bạn không biết là của tôi
Thể loại : Phiêu lưu
Warning: mọi người yêu Harry Potter đều có thể đọc..
Tóm tắt nội dung : Bối cảnh vào năm thứ 7 của Harry Potter,mọi chuyện vẫn diễn ra như từ tập 1 đến 6.. Nhưng năm 7 thì khác...


~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~



Chương 3_ Trò đùa dai của cụ Albus


Part 1_Thoát hiểm


Với tình hình như hiện nay thì dù có tài thánh, cả bọn cũng chịu, không tưởng tượng ra được, lần đầu tiên trong đời ( bao gồm các phù thủy lớn và nhỏ kia ), họ thấy một cảnh tượng hãi hùng và khủng khiếp như vậy, trước mắt họ là những thân xác quơ quào, mọi lứa tuổi, mọi kiểu hình, bà già, ông già, cô gái, chàng trai, đứa bé…; chúng bước đi như mấy khúc gỗ, quặp lên quặp xuống, cánh tay đong đưa chụp bắt, mắt của chúng đa phần là trắng dã, nhiều tên thậm chí không có cả vòm mắt hoặc bị đục thủng bởi mối mọt hoặc đã thối rữa theo thời gian, miệng của chúng tét ra há há nhưng không phát ra âm thanh gì, gần như chỉ để thể hiện là chúng biết cử động, bọn chúng bao vây công viên và dường như đã phát hiện ra sự có mặt của hơi thở người sống, chúng quay phắt người lại, dồn sự chú ý về phía đám phù thủy, một tên trong bọn chúng vươn dài tay ra, bàn tay nát nhũn của hắn gồng mạnh làm nứt mấy cái móng nhọn hoắc, hắn có lẽ là cái tử thi cầm đầu do cơ thể hắn gớm ghiếc nhất trong số các xác chết, cái sọ nứt toát giơ ra bộ não khô queo, có lẽ trước khi chết hắn đã đổ nhiều máu lắm, nhưng giờ đây, người hắn bết lại đỏ choé những vệt khô đỏ và bây giờ thì hình hài hắn còn đáng sợ hơn cái lúc hắn đang chết nữa....
Thầy Moody bước ra phía trước, ông dang hai cánh tay ra như muốn che chắn cho mọi người, con mắt pháp thuật xoáy chậm rãi, lườm lườm xung quanh, nếu như lúc bình thường thì dám Harry có cảm tưởng thầy Moody bị lé lắm nhưng vào hoàn cảnh này thì hơi đâu nó bận tâm chuyện đó nữa, nó nắm chặt cây đũa phép trong tay, dưới lớp áo khoác, nó liếc xung quanh, nó thấy đám phù thuỷ co cụm lại, nhất là cánh phụ nữ, bà Weasley như muốn khóc thét lên, cô Tonks thì ngáp ngáp, vẻ mặt thể hiện sự bàng hoàng tột độ; bên cạnh đó, trong cánh tay của thầy Lupin, bà Figg đã xỉu từ lâu, mà thầy Lupin thì cũng chẳng bình tĩnh được cho lắm, ông trừng mắt nhìn vào lũ âm binh. Thầy Moody quát lớn:
- Tất cả bình tĩnh, núp sau lưng ta, khoan tới lấy khoá cảng đã, bây giờ thì chúng đã phong toả khu vực chứa khoá cảng rồi_Ông liếc nhanh về phía sau_nãy giờ ta đã quan sát kỹ, áng chừng không có tên tử thần thực tử nào, chắc những tên âm binh này đang chịu sự điều khiển của pháp thuật hắc ám, được phát ra từ một nơi khác.
Khi ông nói, ông đã không chú ý rằng ở phía sau ông có một cái bóng đen khác vồ đến, một gã âm binh khác tấn công từ phía sau, nạn nhân của nó là một trưởng lão phù thuỷ, nó nhảy phóc lên bám chặt lấy ông ta, hàm răng bị rụng gần hết nhe ra, hắn giật lên giật xuống theo quán tính một cách mãnh liệt, ông pháp sư mà Harry không biết tên bị hoảng loạn, ông dùng hết sức bình sinh gỡ tay tên âm binh ra rồi hất nó xuống đất, cái xác toát rộng miệng quơ quào chực xông vào tiếp, một pháp sư khác chỉ cây đũa phép vào nó hét :
- Điểm huyệt
Chẳng những không suy suyển gì, tên âm binh còn như chưa hề bị phóng bùa, nó tiếp tục phóng vào ông pháp sư đó, trong lúc mọi người đang bị phân tán vì cái xác từ sau thì ngay lập tức, tiếng thét bà Weasley vang lên, một tên âm binh khác vừa nhảy xổ vào bà, sau đó vài giây thì cả bọn bị chia nhỏ vì hàng đống xác chết thi nhau túa mạnh vào họ, hàng ngũ bị văng tung toé, người nào cũng quơ quàng đũa phép phóng thần chú lung tung nhưng vẫn chẳng ảnh hưởng gì đến bọn chúng cả, nguy hiểm nhất là bà Weasley do quá hoảng sợ nên đã buông thỏng cây đũa phép, tên âm binh thừa cơ hội lao vào bà, móng tay hắn cong này chuẩn bị xé xác bà, ngay khi Harry chuẩn bị phóng bùa dù biết là vô vọng thì Hermione chạy đến đẩy bà Weasley sang một bên, đối mặt với tên âm binh, cô bé chỉ đũa phép vào tên âm binh, ngay lúc đó thì Harry nghĩ cô bé sẽ thất bại như những người khác thì câu thần chú mà cô bé hét lên làm nó bất ngờ hết sức
- nổ tung
Cái đầu tên âm binh nổ bùm một cái nát bét, Hermione quát tiếp, chỉ đũa thần vào tứ chi của hắn : “nổ tung, nổ tung, nổ tung”, thân thể cái xác trở về với nguyên trạng của nó, nằm im thành một đống bùi nhùi. Giờ thì chẳng ai hơi đâu bận tâm đến việc thi triển thần chú không lời nữa, quan trọng là cái mà cô nàng Hermione đạt được đã báo động cho mọi người cách chống cự, ngay lập tức chung quanh đã vang đầy lên tiếng thần chú công phá, Hermione cuối xuống nhặt nhanh cây đũa và chạy tới đỡ bà Weasley, dù mặt bà vẫn còn đầy nét hãi hùng nhưng đâu đó vọng lên một niềm biết ơn sâu sắc với hermione, ngay lúc này thì Harry quay qua tập trung tìm cách lấy cái khoá cảng nhưng cho dù hàng loạt gã âm binh lần lượt bị nổ tan sát thì số lượng đông đúc của chúng đang tủa ra từ công viên đã đánh tan cái hy vọng xông vào tìm khoá cảng của Harry, và, như một sự bất ngờ, cái cảnh đông đúc của xác chết khắp nơi đã đưa trí nhớ của Harry về lại khoảng thời gian cuối năm ngoái, trên bờ, bên cạnh một cái hồ, Harry như thấy bản thân đang gặp tình trạng tương tự, cũng hoảng loạn, cũng vô vọng trong việc đẩy lùi đám xác chết và ngay lúc đó cụ đã chỉ cho nó thấy nó phải làm như thế nào…
- LỬA, ĐỐT LỬA_Harry hét lên, nó gân cổ hét bằng mọi khả năng phát âm mà nó có_chỉ có lửa mới đẩy lùi chúng một cách nhanh nhất
Harry lột cái áo tàng hình ra, phóng như bay đến phía trước, quát lớn trong khi tay cầm đũa phép quất thẳng vào trung tâm đám xác: “phóng hoả” , một luồng lửa vàng choé từ đầu cây đũa đâm toạt bóng đêm lướt thẳng về phía đám xác, một số bọn chúng có vẻ sợ sệt đâm sầm vào nhau, hốt hoảng tìm cách tránh luồng lửa, nhưng đa phần bọn chung quanh vẫn nháo nhào tiếp tục tìm cách xông vào đám pháp sư. Một tiếng gầm như sư tử giật ngược lên, thầy Moody quát:
- Không đủ, Harry à, con làm ơn cho ta mượn cây đũa phép của con
Cho dù không hiểu thầy Moody muốn nói gì nhưng Harry cũng chạy đến bên cạnh ông và chìa cây đũa ra, ông giữ chặt lấy và quay đầu qua, tay áo ông phất lên trời, ông thét vang :
- Ta cần thêm năm cây đũa nữa, ai có thể cho mượn
Rất nhiều phù thuỷ đứng gần lăng xăng chạy đến và Moody đã chụp nhanh mấy cây trong tầm tay, bao gồm đũa phép của cô Tonks, Ron, Hermione, ông Weasley và chú Kingsley, Moody gật đầu và chỉ cây đũa phép của chính ông vào miệng, ông nói và tiếng nói của ông phát ra như loa phóng thanh :
- Tất cả tập trung lại, đứng lại ngay, sát vào nhau, bên cạnh ta
Giờ thì Harry mới để ý là có mấy căn nhà đã bật đèn sáng choang do tiếng động ồn ào nãy giờ và căn cứ theo sự im lìm của chúng thì Harry đoán chắc là mấy Muggles trong những ngôi nhà kia đã chết ngất đi hết mất tiêu rồi. Thầy Moody cắm từng cây đũa phép một vào những lỗ nút ở trái cầu gỗ, bao gồm cả cây đũa của ông, khi những lỗ nút được lấp kín thì một ánh sáng màu tía loé lên, dòng ánh sáng nhảy ra từ đầu cây đũa thứ nhất phóng qua đầu của cây thứ hai, rồi ba, bốn, vào lúc tia sáng tía chui lọt vào cây thứ 7, cây đũa của Harry thì cả cây gậy bừng sáng, ánh sáng rực rỡ soi rộng một vùng lớn, nó rực rỡ đến mức Harry nghĩ đó là một mặt trời nhỏ màu tía, vào lúc này, ánh sáng soi rõ cả đám người, ánh mắt sừng sộ của Moody, vẻ mặt ngơ ngác của Harry, những cái miệng há hốc lo lắng của đám phù thuỷ, khuôn mặt họ lấp lánh một cách kỳ dị, xanh xao và có vẻ hơi bệnh. Thầy Moody giơ cao cây gậy phép lên, hét :
- toả lửa
Rồi thầy giộng cây gậy xuống đất cật lực đánh rầm một cái, lưng áo bay phần phật, một bên lưng ông oằn cong xuống, từ dưới đất, một quầng tròn lửa đỏ rừng rực tán ra thành hàng trăm ngọn lửa con, đánh phất từ trong trọng tâm là thầy Moody ra ngoài thành một quả cầu lửa bao bọc lấy đám phù thuỷ, còn bọn âm binh thì nháo nhào chạy, chúng co rúm lại, từng đám một bị ngọn lửa quét ngang bị cháy thành tro, chúng đổ sầm vào nhau, đôi tay chúng quơ quàng gãy vụn nhưng vẫn bưng lấy đôi mắt, quả cầu lửa càng lúc càng lớn, dường như những đám âm binh bị quả cầu nuốt vào càng tiếp thêm sức nhiệt cho nó, bản thân Harry chỉ thấy một màu đỏ choé, nhưng bọn âm binh vẫn còn đông lắm, đông đến mức Harry thắc mắc mộ phần nào mà nhiều như vậy, thầy Moody hét:
- Nghe đây, ta phải lấy cho được cái khoá cảng, ngay khi ta rút cây đũa của con ra, con phải dùng thần chú triệu tập lấy cái khoá cảng lại đây, lúc đó mạnh ai nấy chạy, làm đi, chỉ còn 1 phút nữa là cái khoá cảng hết hiệu lực, nào , 3 2 1, LÀM
Ông rút mạnh cây đũa gắn gần tâm nhất ra, ánh lửa phạt ra một đợt cuối cùng rồi dần tắt đi ánh sáng, Harry chụp cây đũa phép chỉ thẳng vào công viên, hô : “Khoá cảng lại đây”
Đùng một tiếng, từ trong lòng công viên phọt mạnh ra một đốm sáng nhỏ, một vật gì đó màu vàng từ đâu đó trong đống xác chết bắn vọt đến phía Harry, nó uốn vòng theo một đường thẳng, một số tên âm binh bước ra che chắn, hòng chặn phép thuật của cây đũa, nhưng vô ích, cái khoá cảng đâm thẳng tới, xuyên qua cơ thể tàn tạ của mấy cái xác chết, gây ra hàng loạt các lỗ thủng trên thân bọn chúng. Cái cảng bay đến càng lúc càng gần tầm tay Harry, nó cũng hiện rõ ra thành 1 cái chìa khoá cũ. 2 Tích tắc gần như nhập thành 1, tích tắc thứ nhất, Harry chụp lấy cái khoá cảng, cùng lúc đó cả đoàn âm binh khổng lồ dồn dập ập đến, tích tắc thứ 2, tất cả phù thuỷ chung quanh hụp đầu xuống, Moody chụp lấy cánh tay của Hermione, Ron bu lấy ông, cả 3 xoáy người một vòng, Harry chỉ còn thấy được cái bóng của họ vì chính bản thân nó cũng bị cái khoá sáng vụt lên rồi kéo nó vượt mạnh lên bầu trời, thoát khỏi mấy bàn tay chảy rữa đang vồ chụp lấy chân nó.
Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời


Ðiều Chỉnh
Xếp Bài

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn
Bạn không được quyền gởi bài
Bạn không được quyền gởi trả lời
Bạn không được quyền gởi kèm file
Bạn không được quyền sửa bài

vB code đang Mở
Smilies đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt
Chuyển đến


Múi giờ GMT. Hiện tại là 04:46 PM.


Powered by: vBulletin Version 3.6.1 Copyright © 2000 - 2024, Jelsoft Enterprises Ltd.