|
#1
|
||||
|
||||
Thơ Vũ Hoàng Chương
Nhớ cố nhân
Vũ Hoàng Chương (1916-1976) Khanh của Hoàng ơi lửa bốn phương Khói lên ngùn ngụt chén tha hương Nghe vang sóng rượu niềm ly tán Chạnh xót nòi thơ buổi nhiễu nhương Biết có đêm nào trăng Thủy Tạ Ngâm cùng ai nữa kịch Anh Nương Dệt khôn thành mộng tơ tầm rối Mây cách non Vu nhớ lạ thường Mây cách non Vu nhớ lạ thường Chiêm bao lẩn quất bướm mê đường Tình si hận đã mành ngưng máu Người ngọc hoa chưa bóng gợn tường Mấy thuở còn thơm trang Dị Sử Muôn đời vẫn đẹp gái Tây Sương Cố Đô một buổi lầm chinh chiến Vầng nguyệt chia hai vạn dặm trường Vầng nguyệt chia hai vạn dặm trường Đêm sầu lữ quán tóc pha sương Xanh xanh cỏ ngút bao hàng lệ Bằn bặt hoa chìm nửa phiến gương Liễu biếc loi thoi bờ rủ oán Sen vàng lững đững gót bay hương Chờ nhau chẳng gặp nhau trong mộng Vẳng tiếng gà lên chợt nhớ thương Vẳng tiếng gà lên chợt nhớ thương Dòng châu hoen gối đẫm canh trường Theo màu ngọc tỏ ghê màu tuyết Đè chữ “tư” nằm cạnh chữ “tương” Cả một mùa say duyên nghệ thuật Nửa năm trời lỡ hẹn yêu đương Bèo đây hoa đấy dù trôi giạt Hai ngả quỳ tâm vẫn hướng dương Hai ngả quỳ tâm vẫn hướng dương Kẻ đầu sông kẻ cuối sông Tương Kìa mây kìa sóng lòng xa gửi Này kịch này thơ nợ trót vương Tiên dịch còn thơm lời ký chú Thần giao chẳng lẽ thuyết hoang đường Trang thơ đọc lại bài trao ý Vần dậy men nồng nhạc chuyển hương Vần dậy men nồng nhạc chuyển hương Nét thon mềm mại gợi vóc băng sương Hôn nhòe cặp má hoa bên cửa Ghì hẫng đôi tay nguyệt trước giường Tỉnh, bẽ bàng duyên, vò nát mộng Nằm, điên cuồng nhớ, đập tan gương Đêm nào, Khanh nhỉ! tình ta mới Hà Nội đèn treo đỏ phố phường Hà Nội đèn treo đỏ phố phường Sóng hồ trăng giãi bập bềnh sương Một trời thu ngủ men hoàng cúc Đôi bạn tình say mộng viễn phương Kìa ý đàn trao mười nẻo gió Đây lòng hoa mở bốn mùa hương Ôi thôi, khoảnh khắc dâu thành bể Gươm báu rùa thiêng cũng đoạn trường Gươm báu rùa thiêng cũng đoạn trường Nhớ nơi kỳ ngộ hứng thê lương Sao nằm quạnh quẽ mờ sông Hán Sầu chất bao la hẹp điệu Đường Lòng nghệ sĩ mơ tình tuyệt mỹ Cây Hàm Dương cách khói Tiêu Tương Chia ta đằng đẳng năm già nửa Một trái tim mềm trĩu nhớ thương Một trái tim mềm trĩu nhớ thương Ngờ đâu tan tác cánh uyên ương Kiếp phiêu bồng ấy đời thi bá Nẻo định tình kia bụi chiến trường Sông thẳm non cao hồn Thục Đế Mây gầy mưa quạnh giấc Tương Vương Ai đi chốn cũ giùm ta nhắn Rằng kẻ vào Ngô nhớ Lạc Dương Rằng kẻ vào Ngô nhớ Lạc Dương Lòng băng chẳng thẹn với đài gương Ngâm câu chiết liễu còn sa lệ Ngược nẻo tiền thân ướm hỏi đường Khói ngút ba canh hồn bướm lẩn Tơ chia mười mối ruột tằm vương Đèn hoa chợt thắm môi hàm tiếu Khanh đã về trong lửa Túy hương
__________________
. Lưu đời để lại mấy vần thơ Kẻo cánh mùa bay uổng đợi chờ |
#2
|
||||
|
||||
Duyên mùa loạn
Duyên mùa loạn
Người đi ta cũng lên đường trông ra khói lửa mà thương phong trần biết bao giờ gặp cố nhân cho ta lại được có lần cầm tay. Lời kia xin tạc dạ này mong đừng quên… Lúc đổi thay cuộc cờ… một đi nắng đợi mưa chờ bèo mây ai dám hững hờ lòng ai! đường khuya nhớ buổi kề vai đèn khuya nhớ lúc canh dài trao yêu rồi đây khói sớm men chiều say bao nhiêu lại bấy nhiêu ngậm ngùi. Nước non thề cũ khôn nguôi giống đa tình vẫn muôn đời tình si người ôi! Ta biết tặng gì? mượn vần thơ gửi hồn đi theo cùng. Sài Gòn, 1963 (theo Cành mai trắng mộng, Văn Uyển ấn hành, Sài Gòn, 1968)
__________________
. Lưu đời để lại mấy vần thơ Kẻo cánh mùa bay uổng đợi chờ |
#3
|
||||
|
||||
Paris tái ngộ
Paris tái ngộ
Trường bay vàng rót họa mi, Chàng Say chẳng hẹn Paris vẫn chờ. Kim thời gian trỏ Không-giờ, Đường hoa sực tỉnh bất ngờ… dậy men. Tiếng chào vang đỉnh Eiffel, Mở vòng tay cũ, sông Seine trắng ngần. Rimbaud có phải tiền thân Từ Phi-châu khoác phong trần hồi hương? Hay gò Montmartre đêm sương Hậu thân nào của phố phường Thăng-long? Cánh tay kia: giải sông Hồng; Tháp kia: tháp Bút soi lòng hồ Gươm! Đài mây bao độ tơ ươm, Khải-hoàn-môn lại dìu bươm bướm về. Bước chân rợn cỏ Bồ-đề, Một hay năm Cửa nhất tề nở Sao? Tàn đêm loãng khói chiêm bao, Người yêu Hà-nội say vào Paris! (Paris, 6-8-1967)
__________________
. Lưu đời để lại mấy vần thơ Kẻo cánh mùa bay uổng đợi chờ |
#4
|
||||
|
||||
Tưởng niệm
Tưởng niệm
Mộng cá hình chim một vút bay Đã hai địa cực nối liền ngay Không gian nuốt trọn vào tia chớp Ánh bút trời xưa đẹp tới nay Men nào cho cánh bằng say? Tuyết rơi lệ khóc lưu đày từng cơn Biển băng nào chẳng cô đơn; Bắc Nam cũng một khối hờn khác chi! Núi Trường sông Cửu hãy còn ghi Dấu vết chim nghiêng cánh dị kỳ; Đất trũng xuống thành sông vạn dặm Vọt lên thành giải núi uy nghi. Cửu Long giang vẫn tình si Với Trường Sơn tuổi dậy thì sánh duyên Đâu non khi nhức tiếng quyên Lại soi lòng nước, mơ huyền thoại xưa. Ôi! hồn Người đã Máy xa đưa, Ánh bút đầu tiên đẹp cũng thừa. Nhả ngọc, sao Khuê thường gọi bạn, Dài lâu riêng cặp Nước Non chưa? Sài gòn, 1966
__________________
. Lưu đời để lại mấy vần thơ Kẻo cánh mùa bay uổng đợi chờ |
#5
|
||||
|
||||
Ngấn lệ trăng soi
Ngấn lệ trăng soi
Móng hồng còn vết trên cao Hồng sơn còn ngóng thi hào Nguyễn Du Sắc hương nằm lạnh thiên thu: Bạc phau gò tuyết, sa mù nửa vai Sớm chiều mây trắng đeo đai Giá băng nín thở cho dài nhớ thương Tiếng Thơ từ buổi lên đường Gươm đàn chắp cánh Đoạn trường ra khơi. Mang mang rốn biển chân trời Quặn đau ruột đất rã rời vòng sao Mở hai thế kỷ nghe vào: Xương khô lỗi nhịp máu đào, còn căm! Nơi đâu trường dạ tối tăm Để nơi đâu có trăng rằm đầy trang? Năm mươi năm lẻ mơ màng, Đời ai rút ngắn cho Nàng Thơ xinh? Hồng bay để dấu bất bình Tuyết non cao thoắt hiển linh ý thần Nỗi đau ném chữ gieo vần Chín mươi chín ngọn xa gần còn in Hồn Xưa không ngẩng lên nhìn Mực đen giấy trắng muôn nghìn cũng hư Lưng rùa trao nét Lạc Thư Bắc phương đã sáng lên từ mặt sông Trời Nam chẳng tuyệt giống hồng Đầu non còn gửi lời thông điệp về! (Sài gòn, 1965)
__________________
. Lưu đời để lại mấy vần thơ Kẻo cánh mùa bay uổng đợi chờ |
#6
|
||||
|
||||
Cúc nguyên tiêu
Cúc nguyên tiêu
Thời gian ai ném tung hê Cho hoàng hoa lạc lối về mùa thu Hỏi Mai trỏ giúp đường tu Vượt bao nhiêu ngả hoa cù đến đây Giữa đêm xuân mới trăng đầy Thơ buông nhạc nổi ngờ mây gác Đằng. Tri âm người cũ đó chăng? Ngàn xưa phong cốt lăng tằng mấy ai! Nguyên tiêu mở hội Cầm đài Lẽ đâu một phiến u hoài khép riêng! Hồn trăng hồn nước có thiêng Góp cùng hoa một cười nghiêng thành sầu! Mà ai Tư mã Giang châu Tiệc xuân đừng để hoen màu áo xanh! Tỳ bà trang nguyệt ba canh Bóng hoa gợn sóng vây quanh bóng người. Sài đô, 1963
__________________
. Lưu đời để lại mấy vần thơ Kẻo cánh mùa bay uổng đợi chờ |
Ðiều Chỉnh | |
Xếp Bài | |
|
|