|
#1
|
||||
|
||||
Nhà Thơ Đinh Hùng
Đinh Hùng sinh ngày 3 tháng 7 năm 1920 tại làng Phượng Dực tỉnh Hà Đông (nay thuộc Thủ đô Hà Nội), là con út cụ Hàn Phụng (tên Phụng, chức hàn lâm thị độc). Thuở nhỏ Đinh Hùng theo bậc tiểu học tại trường Sinh Từ, rồi bậc trung học tại trường Bưởi (Hà Nội).
Sau khi đậu "cao đẳng tiểu học" hạng bình thứ và được học bổng theo ban chuyên khoa để thi tú tài bản xứ thì "thần Ái tình đã hiện đến cùng một lúc với sự thành công đầy hứa hẹn trên" (theo lời kể của Vũ Hoàng Chương), khiến ông bỏ ngang đi viết văn, làm thơ. Năm 1931, người chị thứ ba của ông tên Tuyết Hồng đã tự vẫn tại hồ Trúc Bạch vì hờn giận tình duyên. Mấy tháng sau cha ông cũng qua đời khi chưa đến tuổi 50. Ba năm sau, người chị lớn nhất của ông cũng chết trẻ. Năm 1943, Đinh Hùng theo sống với chị là bà Thục Oanh. Cũng năm này, ông cho xuất bản tập văn xuôi Đám ma tôi và đăng thơ trên Hà Nội tân văn của Vũ Ngọc Phan, Giai phẩm Đời Nay của nhóm Tự Lực văn đoàn... Nhưng ông thật sự bắt đầu nổi tiếng với bài thơ "Kỳ Nữ" mà Thế Lữ chọn in trong truyện Trại Bồ Tùng Linh. Năm 1944, Vũ Hoàng Chương cưới Thục Oanh rồi về Nam Định, Đinh Hùng ở lại Hà Nội và cho ra đời giai phẩm Dạ Đài, với sự cộng tác của một số bạn như Trần Dần, Trần Mai Châu, Vũ Hoàng Địch,...Cũng trong năm này, Đinh Hùng tản cư theo báo Cứu Quốc. Sau đó, ông về Thái Bình dạy học cùng người vợ mới cưới (Nguyễn Thị Thanh). Khi ấy, Vũ Hoàng Chương và vợ cũng đang tản cư về ở nơi đó. Năm 1949, Đinh Hùng cùng vợ con trở lại Hà Nội. Tại đây ông cho ấn hành giai phẩm Kinh Đô văn nghệ (1952) và tập thơ Mê Hồn ca (1954). Tháng 8 năm 1954, ông cùng vợ con vào Sài Gòn, lập ra tờ nhật báo Tự Do, có sự cộng tác của Tam Lang, Mặc Đỗ, Mặc Thu, Như Phong,... Năm 1955, nhật báo trên đình bản, ông cộng tác với Đài phát thanh Sài Gòn, giữ mục Tao Đàn, chuyên về thơ ca, cho đến hết đời. Trong những năm tháng ở Sài Gòn, Đinh Hùng viết tiểu thuyết dã sử Cô gái gò Ôn khâu, Người đao phủ thành Đại La và làm thơ trào phúng trên báo Tự Do, báo Ngôn Luận. Năm 1961, ông cho in tập Đường vào tình sử (tác phẩm này được trao giải thưởng Văn chương về thi ca năm 1962). Năm 1962, ông cho ra tuần báo Tao Đàn thi nhân, nhưng mới phát hành được 2 số thì ông mất lúc 5 giờ sáng ngày 24 tháng 8 năm 1967 tại bệnh viện Bình Dân, Sài Gòn, vì bệnh ung thư ruột. Sau khi ông mất, nhà xuất bản Giao điểm cho phát hành tác phẩm Ngày đó có em vào ngày 16 tháng 10 năm 1967. Ngoài những tác phẩm vừa kể trên, Đinh Hùng còn có 8 tác phẩm chưa xuất bản: Tiếng ca bộ lạc (thơ), Tiếng ca đầu súng (hồi ký), Dạ lan hương (văn xuôi), Sử giả (tùy bút), Vần điệu giao tình (cảo luận) và 3 kịch thơ: Lạc lối trần gian, Phan Thanh Giản, Cánh tay hào kiệt. Nguồn wikipedia Thơ : Tự Tình Dưới Hoa Chưa gặp em, tôi vẫn nghĩ rằng: Có nàng thiếu nữ đẹp như trăng. Mắt xanh là bóng dừa hoang dại, Thăm thẳm nhìn tôi, không nói năng. Bài thơ hạnh ngộ đã trao tay, Ôi mộng nào hơn giấc mộng này ? Mùi phấn em thơm mùi hạ cũ, Nửa như hoài vọng, nửa như say . Em đến như mây, chẳng đợi kỳ, Hương ngàn gió núi động hàng mi . Tâm tư khép mở đôi tà áo, Hò hẹn lâu rồi - Em nói đi . Em muốn đôi ta mộng chốn nào? Ước nguyền đã có gác trăng sao . Truyện tâm tình: dưới hoa thiên lý, Còn lối bâng khuâng: Ngõ trúc đào . Em chẳng tìm đâu cũng sẵn thơ . Nắng trong hoa, với gió bên hồ, Dành riêng em đấy . Khi tình tự, Ta sẽ đi về những cảnh xưa . Rồi buổi ưu sầu em với tôi Nhìn nhau cũng đủ lãng quên đời . Vai kề một mái thơ phong nguyệt, Hạnh phúc xa xa mỉm miệng cười . Đinh Hùng |
#2
|
||||
|
||||
Một tiếng em
Từ giã hoàng hôn trong mắt em Tôi đi tìm những phố không đèn Gió mùa thu sớm bao dư vị Của chút hương thầm khi mới quen Cùng bóng hàng cây gập giữa đường Âm thầm tôi ngỏ tấm tình thương Bao nhiêu hoài bão, bao hy vọng Nói hết cho lòng nhẹ mối vương Rồi đây trên những lối đi này Ta sẽ cùng ai tay nắm tay Nhịp bước năm cung đàn ảo tưởng Buông chìm tâm sự nửa đêm nay Từng bước trôi cùng trăng viễn khơi Thâu đêm chưa hiểu miệng ai cười Nụ cười gởi tự thiên thu lại Tiền kiếp xưa nào em hé môi? Dĩ vãng nào xanh như mắt em Chao ôi! màu tóc rợn từng đêm Hàng mi khuê các chìm sương phủ Vời vợi ngàn sao nhạt dáng xiêm Kỷ niệm thơm từ năm ngón tay Trăng lên từng nét gợn đôi mày Bóng hoa huyền ảo nghiêng vầng trán Chưa ngát hương tình, hương đã bay Sông biển nào nghe thấu nỗi niềm? Sóng đâu còn khóe mắt thâm nghiêm Lòng ơi hoài vọng bao giờ nói Thăm thẳm trùng dương một tiếng em Nhẹ bước chiêm bao tưởng lạc đường Rưng rưng mùi phấn bỗng ngùi hương Sương đầm vạt áo mong manh lệ Sao rụng bay vào tóc dạ hương Tôi lánh trần ai đi rất xa Bâng khuâng sao lạnh ánh trăng tà Ngày mai hứa hẹn bừng hương cỏ Tôi sẽ say nằm ngủ dưới hoa Đinh Hùng |
#3
|
||||
|
||||
XUÔI GIÒNG MỘNG ẢO
Chim hồng về khu rừng cũ Xuân ấy hai lòng mới yêu Cùng hoa, bướm trắng sang nhiều Nắng thơm những chiều tình tự. -Xin em ngồi trên nhung cỏ Nghe suối ca vui nhịp nhàng Anh ru cho hồn em ngủ Bằng điệu ca sang dịu dàng. Chim xanh về khu rừng cũ Hè tới, hai lòng còn yêu Cỏ thơm mọc đã cao nhiều Cành mộng bao nhiêu hoa đỏ! Nếu bước chân ngà có mỏi, Xin em dựa sát lòng anh Ta đi vào tận rừng xanh Vớt cánh rong vàng bên suối. -Lá đỏ rơi trong rừng cũ Thu về, hai lòng còn yêu Đường tình trải một làn rêu Ngơ ngẩn hồn chiều tư lự. -Em có lên sườn núi biếc Nhặt cánh hoa mơ gài đầu Này đôi nai vàng xa nhau Có tiếng gọi sầu thảm thiết. Chim buồn xa khu rừng cũ, Đồi núi chập chùng cỏ rêu Hai lòng nay đã thôi yêu Có tiếng suối chiều nức nở. -Em không nghe mùa thu hết Em không xem nắng thu tàn? Trời ơi! Giọt lệ này tan Là lúc linh hồn anh chết! ĐINH HÙNG
__________________
|
#4
|
||||
|
||||
Lạnh Mùa Đông Cũ
Tác giả: Đinh Hùng Thu hết rồi đây, thu sắp hết! Ngoài kia cành rụng - Em nghe không? Sông vàng đổi gió đìu hiu cũ, Bụi cuốn dâu xanh, bãi cát hồng. Em đã nghe lòng lạnh lắm chưa, Khi con chim biếc cúi bên hồ, Lửng lơ đáy nước, cành rong gợn, Thuyền lá tre vàng trôi ngẩn ngơ? Em đã cho lòng thương nhớ chưa? Khi chiều sương bạc, ánh sao thưa, Một đàn chim nhỏ bay về tổ, Có tiếng chuông chùa rung cõi xưa. Em đã buồn thêm được chút nào? Mà lòng tôi rộng biết là bao! Nghe trong xác lá hồn tôi rụng, Mưa nấc từng cơn tưởng lệ trào. Em có vì thu gieo lệ không? Tôi về, sớm gặp bóng sang đông. Chiều xưa nắng hạ, chiều nay lạnh. Mà chửa yêu thêm đã chết lòng. |
Ðiều Chỉnh | |
Xếp Bài | |
|
|