#1
|
||||
|
||||
Có phải Bé hy vọng quá không anh !
Phần 1 !
Chiều hôm ấy , một buổi chiều vẫn còn đầy nắng. Bé ngồi đó - băng ghế công viên chiều thứ 7 buồn tẻ. Bé vẫn ngồi đó gục mặt , nước mắt như đọng lại trên khóe mắt, thẩn thờ buồn và nhớ.... Một cái gì đó đó áng ngay mắt bé làm bé giật nẩy người la lên "áaaaaa!". Giọng cười ha hả giòn giả vang lên khiến bé bực cả người , nóng cả mặt. Gã nào dám khom người xuống mà nhìn Bè thế không biết?!? Bé ngước lên.... chà , một gương mặt của một chàng trai, to cao , mặc chiếc áo thể thao ... chắc anh ta đang chạy bộ trong công viên?. -Sao anh thấy Nhỏ ngày nào cũng ngồi đây thế? - anh ta lên tiếng hỏi. -Ơ, tui ngồi thì kệ tui chứ , có phiền gì anh không? - đang quạo vì có người làm giáng đoạn suy nghỉ của mình. - Không , anh thấy ngày nào Nhỏ cũng ngồi đây tới tồi trong vẻ buồn nên anh hỏi thế thôi. - gả cười. - Không phiền thì được rồi. - Bé đứng lên đi thẳng hướng về nhà... Bé đâu anh chàng đang đứng phía sao nhìn bé đi khuất bóng.... hết phần 1 |
#2
|
||||
|
||||
Tiếp..... !
... Và hôm nay , vẫn như mọi hôm Bé vẫn vào công viên ngồi vào bổi chiều. Hôm nay trời nhiều mây , ít nắng hơn hôm qua nên không khí trở nên mát mẻ và dễ chịu hơn , Bé không ngồi ở băng ghế củ nữa mà tìm một ghế đá khuất chổ hơn.... Đang suy nghỉ bâng quơ thì.....
- Chào cô bé , hôm nay sao ngồi đây thế nhỉ? Anh nhớ không nhầm thì cả tháng nay cô bé ngồi ghế đằng kia!?! - Đúng , nhưng giờ không thích ngồi đó nữa.... - giọng quạo quọ. - Bộ anh làm phiền à? anh có thể ngồi ké chút được không? - Cứ tự nhiên, ghế của chung mà - Vừa nói Bé vừa đứng dậy và bước đi. - Thôi mà ngồi đó đi chứ , anh chỉ ké chút thôi... - À , hôm nay tui về sớm..(?) - Không phải là tại anh chứ... mọi ngày Nhỏ ngồi tới tận tối... - Bữa nay khác - Bé cắt lời, rồi bước đi... - Nè.. Nhỏ...? Bầu trời hôm nay thì đẹp nhưng có lẻ Bé phải về nhà sớm thôi.. Ánh mắt ấy vẫn nhìn theo cái dáng đi nhỏ nhắn dần khuất theo dòng người xuôi ngược... Hết phần 2
__________________
"Thuyền ai đậu bến sông trăng đó, Có chở trăng về kịp tối nay?" --Hàn Mặc Tử-- |
#3
|
||||
|
||||
Và... Chiều hôm nay cũng như bao chiều khác bé vẫn ra công viên ngồi... nhưng bé không đi đâu mà vẫn ngồi băng ghế củ như mọi khi.
- Váy trời cho hôm nay gã ấy... trật khớp khỏi chạy - Bé vủa nghỉ vừa cười một mình. Chợt.... Trời ạ , gã to con lù lù chạy ra ngay cua quẹo. Bé giả vờ nhìn... vu vơ như không thấy. Gã chạy qua chổ bé mà...không nói chuyện !?! " Hú hồn". Hôm nay có lẽ gã ấy hết mốn hỏi vì sợ bé đi về hay sao ấy?!?.Thôi kệ chuyện ai nấy làm. Rồi Bé lại bâng quơ nghỉ về những chuyện đã qua..... gió chiều thồi qua nhè nhẹ nhưng cũng đủ làm cho người ta thấy dễ chịu hơn.... - Này.. cô bé. - Bé giật nảy người... cắt đứt đi dòng suy nghỉ của bé.... - Gì? - Bé gằng và trổng không . _ Gì là gì thế nào? nhỏ đang làm gì mà ngồi ì người ra anh đến lúc nào không hay vậy? - gả cười. - Nghĩ là anh sao hôm nay không ... ra đây... có lẻ tốt hơn. - Anh chỉ... thấy bé có vẻ buồn đôi khi lao nước mắt.. nên anh muốn hỏi... - À ! Anh mốn biết vì sao..... khóc chứ gì? - Uhm , Nhỏ..có thể tâm sự.. với.. - Cái đó thì không.. xin lỗi anh. - Chắc Nhỏ chuẩn bị về??? - gã cười. - Không ,... cứ ngồi nhưng không trả lời. - Cho anh ngồi ké không? - lại cười. Gã là một người thích cười thì phải?!? Gã cứ ngồi đó , bé vẫn ngồi... cả hai lặng im không nói.....Trời cũng tối bé đứng dậy đi về.. không quên cái phẩy tay chào gã con trai.... quá đỗi ở không. Ai biết được rằng hắn cũng nhép miệng cưới nhìn theo bé dần xa..... Hết phần 3
__________________
"Thuyền ai đậu bến sông trăng đó, Có chở trăng về kịp tối nay?" --Hàn Mặc Tử-- |
#4
|
||||
|
||||
Hôm nay bé thấy trong người không được khỏe - Cô bé bảo bé ở nhà không được ra gió nhiều , Bầu trời hôm nay trong xanh , nắng chiều dịu xuống...
Ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn dòng người xuôi ngược , hối hả của chốn thị thành náo nhiệt. Lòng Bé buồn xa vời.. nhớ về những bổi chiều êm đẹp cùng mẹ ra đồng... Mẹ ơi giờ mẹ ở nơi ấy mẹ có nhớ con không....Rồi chợt trong đầu bé lại hiện ra hình ảnh của gã kia... Hôm nay bé không ra công viên được không biết gã như thế nào nhỉ...trong tiếng nhạc du dương bé thiếp dần ngủ đi - kí ức trở về với những tháng ngày tươi đẹp của tuổi thơ..... Hết phần 4
__________________
"Thuyền ai đậu bến sông trăng đó, Có chở trăng về kịp tối nay?" --Hàn Mặc Tử-- |
#5
|
||||
|
||||
Mấy ngày bé bị cảm không ra công viên được.Hôm nay trời thu gió nhẹ tiếng chim tíu tít hót. Hôm nay bé ra công viên sớm hơn thường lệ , cái nắng chiều vẫn còn gay gắt... Bé đang ngồi băng ghế đá như mọi ngày đang lóng nga lóng lóng ai...? Gã đã đến công viên chạy bộ từ lúc nào. gã lại bên bé : - Hình như mấy hôm nay cô bé "trốn: anh thì phải? - ơ ai thèm , tại mắc.... mà việc gì phải giải thích ai nghỉ sao thì nghỉ. - Không nói lí do chứng tỏ cô bé trốn.... - Bệnh chứ trốn hồi nào.... hớ... - À , thì ra. Cô bé khỏe chưa? - Đỡ. - Anh có thể ngồi? - Tự nhiên. -Bộ cô bé hay nói trổng với người khác lắm à? Âng thấy từ hôm nọ tới giờ cô bé ko xưng hô mà toàn nói chuyện trổng không? Bé quay lại nhìn vào mặt hắn , bật cười. -Ơ , tại.... đó giờ ít nói mà có biết ấy tên gì mà kêu? - A ha , hôm nay mới thấy cô bé cười , anh tên Thanh , cô bé gọi anh không được à? đâu cần biết tên. Cô bé cũng xưng trổng với anh? - Không quen keu như thế , hồi đó giờ tui làm gì có anh em mà kêu anh..e...m chứ. -Tui? nhỏ tên tui? thử xưng em xem nào? - gả cười. -Ngày mai đi , ngày mai anh có ra nữa thì...kêu hông ra thì thôi hôm nay không kêu. -Làm gì phải ngày mai mới kêu? - Ngày ..... hỏi chi mai biết -À , làm gì ngày mai mới được kêu bằng anh được nhỉ? -Vui thì tui kêu.... - Cô bé tên gì? -Út... -Thế Út nhà ở đâu? sao chiều nào cũng ra đây. -Long An, giờ lên đây ở cũng gần nên ra ngóng gió. -"Miền tây nước lớn" nên di cư à? gả cười. -Nước không lớn cũng lên. bé cười. -Cô bé đi học??? -ÚT đi học nghề rành tay nghề thì về quê làm. - Út !!! xưng vậy coi dễ thương không? Học nghề gì được bao lâu rồi? - Anh hỏi hơi nhiều , thôi về đây kẻ cô chờ... Cái bóng đêm đã bao trùm thành phố , ánh đèn tuy sáng nhưng không sáng hết cả không gian. Hôm nay lòng bé vui hơn mọi khi, có ai bết suốt 5 năm qua có nhiều chăng nữa thì bé cũng không mở lời khi không cần thiết. Căn bệnh trầm cảm của bé mới khỏi , nhưng đây là lần đầu tiên bé nói nhiều đến thế. Cuộc sống phía trước đầy màu sắc có sáng lung linh hay không thì.... chúng ta phải sống và vươn tới nó.... hết phần 5
__________________
"Thuyền ai đậu bến sông trăng đó, Có chở trăng về kịp tối nay?" --Hàn Mặc Tử-- |
#6
|
||||
|
||||
Phần gần cuối !
Có lẽ sắp nói vào chủ đề !
Thế rồi ngày hôm sau.... Gã đã đến trước bé như mọi ngày.Bé vẫn lại ngồi tại băng ghế đá củ. Bầu trời hôm nay vẫn trong xanh.... Trời cuối thu trời buồn hiu hắt Gió cuồi thu gió nấc từng cơn - Sao hôm nay gọi bằng anh được chưa? -Bộ hồi đó giờ không có ai kêu a..n.h bằng anh à? - Có có nhưng đây là trường hợp đặc biệt. Anh chờ một cô bé kêu anh bằng anh cũng hơi bị... lâu.Gả cười to thành tiếng. - À , hôm nay là sinh nhật Út lần thứ 19.....6 năm trước mẹ Út có làm cho Út và 6 năm nay chỉ có mình Út. - À ra thế. Sáu năm nay sao mẹ không làm cho Út.? - Út lên sài gòn 6 năm rồi nên không ai làm hết. - Thì ra thế. Út làm anh bất ngờ quá anh không có gì tặng bé hết.... - Nếu muốn quà thì út đã nói ngày hôm qua cho anh biết rồi còn gì? - Thôi anh hát tặng Út một bài chịu không? - Chịuuuuuu. Trời ơi nghe sao rợn cả người. Bé cười ra tiếng. Gã cất tiếng hát bài " Chúc mừng sinh nhật" tiếng vỗ tay hòa trong tiếng hát. -Này anh nhỏ lớn không có em gái , Út làm em gái anh được không? Bé nhìn gã cười. - Tùy anh , Út nhỏ lớn cũng không có anh trai.... nhận một anh trai ngang..hông cũng được. -Hôm nay trễ rồi , không thôi anh dẫn Út ra phố chơi. -Không đi , chút về giờ.... -Lại trổng không thôi xưng anh em đi nào? lẹ... ! -Anh 2222.Cả hai cùng cười vang. Có lẽ sau 6 năm lần này là bé được cười nhu ngày nào..... !
__________________
"Thuyền ai đậu bến sông trăng đó, Có chở trăng về kịp tối nay?" --Hàn Mặc Tử-- |
#7
|
||||
|
||||
Phần cuối !
Vào chủ đề
Đó là lúc bé vui nhất và đã 2 năm rồi. Bây giờ ngày sinh nhật của bé đã đến nhưng vẫn chỉ mình bé quãnh hiu. Lúc đó anh dẫn bé đi chơi nhiều nơi lắm.... vui lắm.... Và một năm sau đó anh cũng đi du học, anh học 2 năm ở nước ngoài. Ngày đi anh không nói ngày về hẳn anh cũng không hay rằng con bé Út đã không còn ra công viên kể từ khi anh đi. Nó đâu còn lưu luyến chi nữa.Buổi chiều hôm đó anh xoa đầu bé như hẳn bé là đứa em bé bỏng của anh anh nói :" Anh phải đi du học 2 năm , bé Út ở nhà ngoan chờ anh về nha " ==> "anh sẽ quay về". Thì cũng không bao lâu Nó cũng về lại quê nhà - cái nơi mà đã làm cho nó bị tổn thương nhiều nhất trong khoảng đời của Nó. Hôm ấy, cái ngày định mệnh đó mẹ nó ra đi mãi mãi và nó cũng bỏ nhà ra đi. Ba nó nhậu về thấy mẹ nó đang đốt 2 cây đèn cầy và cái bánh bông lan thay cho cái bánh sinh nhật. ( 10 năm trước nữa nó được ăn bánh xin nhật mẹ mua cùng với ba vì nhà nó cũng đủ ăn đủ mặc... nhưng từ khi ba nó bán mấy công ruộng cùa nhà đem vào hùng hạp làm ăn bị người ta lừa hết , ba nó trở thành sâu rượ, nhà nó trở nên nghèo). Ba nó đạp cái bàn , hất cái bánh và mấy cây đèn cầy nó khóc tức tưởi. Ba nó vào nhà cầm con dao chạy ra đòi chém ai đó? , mẹ nó ngăn lại bị ba nó xô té đầu má nó đạp vào thành bàn máu ra nhiều lắm nhưng ba nó đã đi không quay lại. Nó khóc la kêu inh ỏi , mọi người lại chở mẹ nó ra bệnh viện thì đã muộn - mẹ nó đi rồi.... Nó hốt hoảng mấy ngày sau nó điên loạn la khóc chú nó phải chở nó lên thành phố gởi nhà cô nó điều trị... lúc đó nó 13 tuổi.... Bé có lẽ đã thích anh rồi ! Nhưng bé không dám nói...ngày anh ra đi tại sao bé lại không nói....không biết anh có thích bé không? Bé cũng rất sợ cuộc đời này...anh là người anh rất tốt làm bé sống lại lần 2. Nếu ở phương xa đó anh tìm được hạnh phúc bé xin chúc mừng anh. Trời gần vào đông anh hãy nhớ mặc áo ấm nha anh- Lý Hải ơi hãy gửi đến anh tôi bài hát "áo ấm mùa đông".Còn nơi đây bé âm thầm chôn dấu mối tình và cẩm Ly ơi xin hãy hát lên ca khúc " dấu chôn tình buồn"xoa dịu nỗi lòng của bé và "mong một ngày anh nhớ đến em" người em gái bé nhỏ này. Ước gì anh ở đây giờ này , ước gì anh cùng em chuyện trò. Cầu mong anh luôn hạnh phúc. Ở nơi phương trời đó anh có đọc được những lời chút này thì anh hãy luôn nhớ đến bé nhé anh. Mong một ngày kia anh sẽ quay về bên bé - Thu Thủy ơi hãy hát vang ca khúc " mong anh quay về"- bé sẽ nói rằng bé rất nhớ anh nhưng không đó chỉ là mơ ước bé sẽ không bao giờ trở lại nên phố thị tấp nập ồn ào nhưng đầy buồn tẻ đó nữa. Có phải bé huy vọng quá không anh.? Hết
__________________
"Thuyền ai đậu bến sông trăng đó, Có chở trăng về kịp tối nay?" --Hàn Mặc Tử-- |
#8
|
||||
|
||||
Lời kết
Đáng lẽ bé phải đem qua truyện thành viên tự sáng tác nhưng nó cũng là một tâm sự của một người nên bé đành đem qua đây
Bức tường vây kín một màu Tình em khó tả, không trao một lời Dù sao anh cũng xa vời Nên đành gửi gió vài lời đến anh
__________________
"Thuyền ai đậu bến sông trăng đó, Có chở trăng về kịp tối nay?" --Hàn Mặc Tử-- |
Ðiều Chỉnh | |
Xếp Bài | |
|
|