Go Back   Vina Forums > Thư Viện Online > Kho Tàng Truyện > Truyện Thành Viên Sáng Tác
Hỏi/Ðáp Thành Viên Lịch Tìm Kiếm Bài Trong Ngày Ðánh Dấu Ðã Ðọc

Trả lời
 
Ðiều Chỉnh Xếp Bài
  #1  
Old 04-07-2011, 02:51 AM
Tú_Yên's Avatar
Tú_Yên Tú_Yên is offline
Nhóm Mài Mực
 
Tham gia ngày: Nov 2009
Nơi Cư Ngụ: Trà Vinh
Bài gởi: 1,218
Default Trang Văn Tú_Yên





Lời Ngỏ

Vũ trụ mênh mông
Bầu trời cao rộng
Kiếp con người cũng chỉ như là một dấu chấm nhỏ nhoi

Thời gian với ngày tháng năm...lần lựa cứ trôi
Đêm đến_ngày đi - luân hồi không ngơi nghỉ.

Sống đến trăm năm
Trải hết lòng ra chẳng hề vị kỷ
Để đón nhận được gì ngoài những nỗi suy tư.

Có rất nhiều điều
Chúng ta thấy chỉ hình như...
Hình như thế
Rồi nhọc nhằn trăn trở.

Cuộc sống bon chen dẫu có lạc loài, bỡ ngỡ
Hãy vững niềm tin dù bao gian khổ vây quanh

Mây trên trời
Có khi trăng..khi xanh
Gió vẫn thổi giữa ngàn xa lồng lộng
Và...
Tôi vẫn mơ
vẫn chờ
vẫn ngóng...
Đem hết ngôn từ trải rộng chốn trần gian

Ngày qua ngày
Tâm trí mãi lang thang
Gom câu_chữ với muôn vàn ý nghĩa
Chiu chắt, nâng niu những điều thấm thía
Tôi lại bên đời
viết mãi
để chia nhau...

Tú_Yên
09-12-2011

thay đổi nội dung bởi: Tú_Yên, 05-06-2017 lúc 03:41 AM.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #2  
Old 01-03-2012, 12:36 AM
Tú_Yên's Avatar
Tú_Yên Tú_Yên is offline
Nhóm Mài Mực
 
Tham gia ngày: Nov 2009
Nơi Cư Ngụ: Trà Vinh
Bài gởi: 1,218
Default Trang VĂN Tú_Yên





Trang VĂN lặng lẽ buồn hiu hắt
Như chiếc thuyền con lạc giữa dòng

Tú_Yên



thay đổi nội dung bởi: Tú_Yên, 05-06-2017 lúc 03:43 AM.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #3  
Old 02-07-2012, 02:56 AM
Tú_Yên's Avatar
Tú_Yên Tú_Yên is offline
Nhóm Mài Mực
 
Tham gia ngày: Nov 2009
Nơi Cư Ngụ: Trà Vinh
Bài gởi: 1,218
Default Hôm nay, Tôi về...





Hôm nay, Tôi về...

Lâu lắm rồi
Tôi chẳng ghé vào đây
Trang Văn loay hoay một thời như xa lắc
Cuộc sống bon chen giữa dòng đời được_mất
Cũng chẳng là gì
Rồi - cát bụi mà thôi.

Lâu lắm rồi
Tôi không nhìn lại chính tôi
Thật quá xa xôi
Nầy bờ môi_ánh mắt
Dường đâu đấy những tháng ngày quay quắt
Một kiếp con người - đắng ngắt những niềm đau.

Thôi cũng không buồn khi nhìn lại phía sau
Đường trước mặt đang chan hòa nắng ấm
Chắc sẽ được thôi - một tình yêu thấm đẫm
Tôi lại biết cười...sau năm tháng phôi pha.
...

Hôm nay Tôi về
Cùng với áng mây xa
Chiếc lá bay qua, la đà thời quên_nhớ
Gói ghém tâm tư theo từng nhịp thở
Tôi lại bên đời - chiu chắt chút niềm vui.
...

Chắc sẽ được mà
Chắc sẽ được đấy thôi !

Tú_Yên
23-10-2011

thay đổi nội dung bởi: Tú_Yên, 05-06-2017 lúc 03:43 AM.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #4  
Old 08-13-2013, 04:16 AM
Tú_Yên's Avatar
Tú_Yên Tú_Yên is offline
Nhóm Mài Mực
 
Tham gia ngày: Nov 2009
Nơi Cư Ngụ: Trà Vinh
Bài gởi: 1,218
Default Vu Lan_Nỗi nhớ thêm nhiều !





Vu Lan_Nỗi nhớ thêm nhiều


Tháng bảy về
Không gian yên ắng, nhẹ nhàng và hình như phảng phất đâu đây là mùi trầm hương thoang thoảng.
Các cổng chùa rộng mở.
Mọi người tất bật, xôn xao để chuẩn bị bước vào Lễ hội Vu Lan - Mùa báo hiếu

Bao nhiêu năm đã qua đi, sự cuốn hút của cuộc sống đời thường cũng không thể nào làm tôi khuây khỏa nỗi nhớ đau đáu về hình bóng Mẹ già đã khuất xa biền biệt.
Những kỷ niệm của một thời như bức tranh chấm phá, dù lẩn lộn trong biết bao bộn bề của xã hội mà vẫn vượt lên, lấn át tất cả những gam màu.

Thời gian thì chẳng đợi chờ.
Đời người dường như rất ngắn ngủi !
Khi tôi cảm nhận được những gì trân quí trong tình yêu bao la của Mẹ, thì Người đã ra đi vĩnh viễn không về.
Những giọt nước mắt ngày tang lễ cũng không âm ỉ bằng nỗi nhớ nhung da diết trong những năm tháng sau nầy. Từng lời nói yêu thương như đọng mãi trong tim. Những cử chỉ dịu dàng như luôn hiển hiện trong từng giấc mơ muộn mằn về sáng.

Những ngày thơ bé, Mẹ đã nâng niu trìu mến, chăm chút cho tôi từng miếng ăn, thức uống. Vất vả, nhọc nhằn khi tôi bệnh đau vì trái gió, trở trời.
Đêm lại từng đêm, thức canh cho con thơ được yên tròn giấc ngủ mà không hề quản ngại gian lao, mệt mỏi.

Tôi dần lớn thì Mẹ dần già yếu.
Mái tóc đen mượt ngày nào đã lấm tấm điểm sương. Gương mặt phúc hậu hiền lành cũng hằn những nếp nhăn, đánh dấu sự tàn phá khắc nghiệt của thời gian, đã cướp đi của Mẹ tất cả những mộng mơ của một thời thiếu nữ. Bàn tay mềm mại thuở xưa, chai sần vì công cuộc mưu sinh vẫn không ngừng chăm bẳm, dắt dìu tôi vượt qua bao chông gai trong những bước chập chửng vào đời.

Trong tình thương bao la, mênh mông của Mẹ, tôi đã lớn lên một cách vững vàng thì Mẹ tôi cũng khô cằn đi vì những lam lũ giữa cuộc sống đời thường đầy chông gai, gian khó.

Làm sao có thể nói hết những nhọc nhằn mà Mẹ tôi đã phải trải qua để nuôi tôi khôn lớn. Như dòng thác từ trên cao đổ xuống. Như mặt biển tràn đầy những lúc triều lên. Như bầu trời cao xa thăm thẳm sẵn sàng bao trùm tất cả.

Tháng bảy
Chuông chùa ngân nga vang vọng. Tiếng kinh cầu siêu trầm bổng cứ theo gió lan tỏa khắp nơi nơi. Cả đất trời như cũng tơ vương để lòng người cứ dậy lên những nỗi niềm khó tả.

Trong các gia đình, những người con cố tận dụng mọi thời gian để quan tâm, chăm sóc cha mẹ nhiều hơn, thể hiện tình yêu cao quí, thuần khiết luôn dành cho đấng sinh thành mà hàng ngày đã phải khuất chìm vì cơm ăn, áo mặc.

Với tôi tất cả chỉ còn là nỗi nhớ.
Nỗi nhớ âm thầm, ngỡ đã nhạt nhòa theo năm tháng, nào ngờ cứ mãi nằm yên ở một góc tâm hồn rồi đầy lại đầy thêm theo từng quãng đường qua.

Trong những tất bật của biết bao công việc, tôi như vẫn còn nhìn thấy ánh mắt Mẹ cuời khi dõi theo từng bước tôi đi. Nhớ bàn tay gầy guộc vẫn luôn đở đần, nâng tôi đứng lên mỗi khi tôi không may vấp ngã.
Nhớ những ngày tôi đi học xa. Cứ đúng cuối tháng thì Mẹ lại lên thăm. Tay xách, nách mang nào quà, nào bánh. Nhìn ánh mắt thèm thuồng của bạn bè, tôi ngất ngây hãnh diện vì tình thương nồng nàn, dịu ngọt mà Mẹ đã dành trọn cho mình.

Gìơ thì tất cả đã xa - xa vời vợi.
Để mỗi độ Vu Lan về, tôi chỉ còn biết ngẩn ngơ, tiếc nuối một khoảng trời ăm ắp yêu thương của những ngày còn có Mẹ.

Trời hanh nắng.
Lá Thu vàng.
Người người lũ lượt hội chùa thành tâm lễ Phật cầu siêu sinh tịnh độ hay phúc lành cho Mẹ, cho Cha.
Riêng tôi, âm thầm giữa những xôn xao của ngày rằm tháng bảy, ray rức với những ý nghĩ, với những tâm tình chẳng thể nào quên.

Tú_Yên

(25-08-2009)

thay đổi nội dung bởi: Tú_Yên, 05-06-2017 lúc 03:45 AM.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #5  
Old 06-23-2016, 03:20 AM
Tú_Yên's Avatar
Tú_Yên Tú_Yên is offline
Nhóm Mài Mực
 
Tham gia ngày: Nov 2009
Nơi Cư Ngụ: Trà Vinh
Bài gởi: 1,218
Default Lời muốn nói




Lời muốn nói


Má yêu quí !
Dễ thường đã hơn hai mươi năm rồi - hơn hai mươi năm con không được nhìn thấy Má. Không được nghe Má nói. Không được nũng nịu, dỗi hờn, và cả...không được nghe những lời Má mắng.
Má ơi !
Con nhớ Má lắm.

Ngày tháng đã trôi qua mà sao như đứng yên không lay động.
Thắm thoát mà Mẹ con mình đã xa nhau một thời gian dài thật là dài.
Thế nhưng con lại luôn có cảm giác bao nhiêu tháng năm đăng đẵng lại chỉ như một cái chớp mắt, như một lần vẫy tay.
Con không nghĩ là thời gian lại qua nhanh đến thế.

Một đời thấp thoáng qua nhanh
Thời gian trôi mãi...để dành được đâu


Má à !
Má có nhớ hai câu thơ nầy không ?
Hai câu thơ tâm đắc nhất mà Má vẫn thường đọc cho con nghe những lần mẹ con mình rảnh rỗi ngồi cạnh bên nhau.
Hai câu thơ mượt mà, lại ẩn chứa một chút gì trầm uất: như một tiếng thở dài, như một lần chắc lưỡi…hay mơ hồ như một giọt lệ âm thầm, lặng lẽ để rồi...rơi.
Lúc đó, với bộ óc trẻ thơ non nớt dại khờ của mình, con thật sự không hiểu là Má muốn nói gì nữa.
Chỉ có một điều những lúc như thế, con nhận thấy thần sắc Má như nhợt nhạt hẵn đi. Khuôn mặt trái soan dịu dàng dường như tan biến, hòa lẫn vào đó là một nỗi buồn mênh mang, nét u ẩn dâng đầy trong đôi mắt thăm thẳm, xa xôi. Má như đang đắm chìm vào một cõi nào đó mông lung, vô định. Nỗi khuất lấp dâng tràn và luôn ẩn chứa trong tâm hồn của người mà con hết mực thương yêu....
Đó là điều mà con luôn cảm thấy khi len lén nhìn sâu vào mắt Má.
Những lúc như thế, con rất muốn được cầm chặt tay Má, ngã đầu vào lòng và nói với Má thật nhiều điều...

Má !
Giờ thì con đã hiểu rồi.
Thời gian cứ đi và đi mãi không hề quay lại. Chẳng thể nào ta nắm đuợc nó trong tay hay khiến sai nó nằm yên một chổ.
Thời gian như làn gió thoảng đưa vào khoảng không bao la vô định...đi mãi không ngừng rồi tan mất vào những nẻo biệt mù khơi.
Dù ta có ngóng trông, mong đợi thì thời gian vẫn đi mãi không về.

Má !
Nếu thời gian đừng trôi qua, thì chắc chắn Má sẽ không bao giờ rời xa con, có đúng không ?
Nếu thời gian đừng trôi qua thì con đâu phải lạc lõng, bơ vơ, trơ trọi giữa dòng đời gập ghềnh và dẫy đầy nghiệt ngã nầy.
Và...
Má ơi !
Nếu thời gian đừng trôi qua, con sẵn sàng đem cả tuổi xuân của mình để đổi lấy tuổi già của Má. Như vậy thì con sẽ mãi được ấp yêu, được ủ kín trong một tình thương bao la vô bờ bến mà trên đời nầy không gì có thể sánh bằng.
Không có Má bên con, cuộc đời đối với con quạnh hiu, trống vắng và vô nghĩa biết bao.
- Còn ai ngóng đợi mỗi khi con tan trường về muộn ?
- Còn ai vỗ về mỗi khi con nín lặng âu sầu chỉ vì những chuyện vặt vãnh, đâu đâu ?
- Còn ai nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nhung mềm với những lời dỗ dành âu yếm mỗi khi con dỗi hờn vô cớ ?
Ngay cả những lời Má mắng vì đôi khi con ham chơi xao lãng học hành…ngày xưa con hay phụng phịu, dùng dằng - giờ rất muốn nghe lại cũng không còn cơ hội nữa.
Tất cả đều đã xa, thật là xa...chẳng còn sót lại được gì trong nỗi khắc khoải, mơ hoài mà con luôn âm thầm vọng tưởng.
Không còn Má ở cạnh bên mình, con mới thấy rằng: thiếu Má, cuộc đời hoàn toàn trống trải, y như một vùng đất hoang sơ khô hạn, không có cả sự sinh tồn của cây cỏ, lá hoa.
Đối với con - Má là tất cả. Và con cần có Má biết bao.

Giờ thì...
Má đã đi - đi mãi không về.
Má đã bỏ lại trong con nỗi hụt hẫng đến vô cùng mà cho dẫu đến suốt cả cuộc đời cũng chẳng thể nào vơi.

Má à !
Ở nơi nào đó, Má có nhớ con không ? Má có được vui như những lúc mẹ con mình chơi đùa với nhau không ?!
Sao Má không cho con được ở cạnh Má như ngày xưa ?
Dù ở bất cứ nơi đâu thì con cũng chỉ cần có Má bên con là đủ. Con không sợ bất cứ điều gì, dẫu là cái chết.
Con chỉ cần có Má - chỉ cần Má thôi. Má hiểu không ?!

Má !
Thời gian đi qua nhưng kỷ niệm thì luôn luôn ở lại. Để con má bây giờ cứ mãi sống âm thầm với những nỗi buồn vây kín, với nỗi nhớ nhung về một thời đã là quá khứ và với niềm tiếc nuối dâng đầy trong ký ức không thể phai phôi.

Nhớ những ngày còn bé. Mỗi lần đi dạy Má lại dắt con theo. Lúc đó, dù chỉ với bộ óc non nớt của mình, con vẫn cảm thấy hãnh diện - hãnh diện vì Má của con là cô giáo. Một cô giáo dịu dàng nhân hậu mà lúc nào cũng được mọi người yêu mến, nể vì.

Má !
Má đã phí cả tuổi xuân của mình chỉ vì một quyết định sai lầm, có phải không ?
Má không hề yêu Ba.
Con biết chắc chắn như thế.
Má chỉ thương hại vì sự đeo đuổi kiên trì của Ba mà thôi.
Vì thương cho người mà Má lại hại chính mình. Và Má đã phải trả giá bằng cả một thời tuổi trẻ chỉ vì lỗi lầm không đáng có ấy.
Bao nhiêu năm trong đời, Má đã lặng thầm với nỗi niềm chán chường. Má đã vô vàn tuyệt vọng vì mãi mãi chẳng thể nào thoát ra được cái hố thẳm đen ngòm mà Má tự bước chân vào.

Con còn nhớ mỗi khi nằm cạnh bên nhau, Má đã ôm con vào lòng với lời thầm thì như tự nói với chính mình: "Ước gì mình trở lại tuổi hai mươi, để được sống một lần - một cuộc đời đáng sống."

Một cuộc đời đáng sống ?!
Có một chút chua xót, một chút ngậm ngùi và cả như sự vỡ tan của những tiếng thở dài rơi xuống.
Thật là cay đắng, phải không Má ?!
Hình ảnh của con đã khiến Má luôn nhớ đến thời thiếu nữ của mình ?
Một đời và một thời...
Đời người chỉ có một thời xuân sắc, đã đánh mất đi rồi thì có bao giờ lấy lại được đâu !

Má yêu quí !
Giờ con đã lớn khôn. Con đã hiểu và cảm thông được với nỗi buồn của Má : Ba không phải là mẫu người mà Má mơ ước.
Con biết, với một người thâm trầm, sâu sắc luôn có những ước mơ bỏng cháy trong lòng thì Ba mãi mãi là một người xa lạ.
Má đã lạc lõng ngay trong cuộc sống của chính mình. Đã bơ vơ và cô độc ngay giữa những người thân mà Má hết lòng thương yêu, chăm sóc.
Để rồi…
Trong những trống vắng tâm tư, sự héo hon tình cảm, Má đã dành tất cả tình yêu của mình cho con - niềm an ủi và là tia hy vọng duy nhất mà cũng là cuối cùng trong cuộc đời của Má.

Má yêu quí !
Má đã âm thầm, đã lặng lẽ với những đau khổ, giằn vật giấu kín trong lòng . Và Má của con đã cố tạo ra một bề ngoài lạnh lùng để che khuất đi trái tim nồng nàn ấm áp với những khao khát, ước mơ cháy bỏng thời xuân trẻ.

Má !
Đã nhiều lần - rất nhiều lần con đã nhìn thấy Má khóc...âm thầm...khóc như chưa bao giờ được khóc.
Má có biết lúc đó lòng con như thế nào không ?!
Trái tim con như vỡ ra, và...con đã khóc theo Má - khóc như Má - lặng lẽ, âm thầm...và mãi mãi Má cũng sẽ không bao giờ hay biết.

Đâu có gì đau khổ hơn "khi mình khóc mà không dám cho ai trông thấy" !
Má đã phải chịu đưng...và chịu đựng một cách tài tình.
Má đã kiên cường như một dũng sĩ, chống chọi với biết bao giông bão của cuộc đời mà không hề khuất phục, chồn chân.
Má của con là thế.
Ẩn sâu sau một vóc dáng mảnh mai là một tâm hồn cứng cỏi. Sau gương mặt lạnh lùng là một tâm tình nồng ấm, thiết tha. Và đôi tay dịu dàng lại có thể chống đở biết bao là gió giông, bão tố.
Má đã bước đi giữa trần gian đầy chông gai lổ chổ. Vượt qua những hố trũng, những đầm lầy của trần đời bằng chính đôi chân yếu ớt mà lại rất đổi vững vàng.
Má không có quyền quỵ xuống, vì Má biết rằng: Má luôn là chỗ dựa vững chắc nhất cho con không gì thay thế được.
Vậy thì tại sao Má lại bỏ con mà đi ?!
Tại sao ?! Tại sao vậy chứ ?!

Má yêu quí !
Con không hiểu - thật sự không hiểu “Vì sao những gì mà mình yêu quí nhất, trân trọng nhất lại thường vuột khỏi tầm tay. Những gì tốt đẹp nhất thì thường hay xa rời chúng ta vậy ?”
Và...Má à, có phải cũng chính vì thế mà lúc nào chúng ta cũng phải sống trong tiếc nuối hay không ?
Má ơi, con buồn lắm !

Má yêu quí !
Thời gian đã qua đi - qua đi là không bao giờ quay lại.
Hai mươi năm mà chỉ như mới một ngày - không lúc nào con không nghĩ đến Má.
Ngay cả trong giấc mơ con cũng thấy Má đang ngồi cạnh bên và cầm tay con âu yếm. Để khi giật mình chợt tỉnh con đã khóc...tức tưởi như một đứa trẻ - khóc mà không ai có thể dỗ được vì tủi thân, uất ức. Vì điều mình ao ước, mong đợi đã nằm gọn trong tay lại bị tước đoạt bất ngờ !?

Má !
Nếu thế gian có điều kỳ diệu, thì con chỉ ước mơ một điều duy nhất “Má sẽ trở về bên con”.

Thời gian đã trôi qua....
Và từng giây, từng phút...lúc nào con cũng chỉ mong muốn được gặp lại Má.
Gặp lại Má - để con được ôm Má thật chặt - ôm Má thật chặt mà nói với Má rằng: “Má - con yêu Má”

Tú_Yên

(01-07-2007)



(* Mượn lời tâm sự người con để viết về nỗi lòng của một người Mẹ)
Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời


Ðiều Chỉnh
Xếp Bài

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn
Bạn không được quyền gởi bài
Bạn không được quyền gởi trả lời
Bạn không được quyền gởi kèm file
Bạn không được quyền sửa bài

vB code đang Mở
Smilies đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt
Chuyển đến


Múi giờ GMT. Hiện tại là 08:49 AM.


Powered by: vBulletin Version 3.6.1 Copyright © 2000 - 2024, Jelsoft Enterprises Ltd.