#1
|
||||
|
||||
Thơ Hàn Mạc Tử
Đây thôn vĩ dạ
Sao anh không về chơi thôn Vỹ? Nhìn nắng hàng cau, nắng mới lên, Vườn ai mướt quá xanh như ngọc Lá trúc che ngang mặt chữ điền. Gió theo lối gió, mây đường mây Dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay... Thuyền ai đậu bến sông trăng đó, Có chở trăng về kịp tối nay? Mơ khách đường xa, khách đường xa, Áo em trắng quá nhìn không ra... Ở đây sương khói mờ nhân ảnh, Ai biết tình ai có đậm đà? |
#2
|
||||
|
||||
Mùa xuân chín
Trong làn nắng ửng: khói mơ tan, Đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng. Sột soạt gió trêu tà áo biếc Trên giàn thiên lý. Bóng xuân sang Sóng cỏ xanh tươi gợn tới trời Bao cô thôn nữ hát trên đồi Ngày mai trong đám xuân xanh ấy Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi... Tiếng ca vắt vẻo lưng chừng núi Hổn hển như lời của nước mây Thầm thĩ với ai ngồi dưới trúc Nghe ra ý vị và thơ ngây... Khách xa gặp lúc mùa xuân chín Lòng trí bâng khuâng sực nhớ làng Chị ấy năm nay còn gánh thóc Dọc bờ sông trắng nắng chang chang? |
#3
|
||||
|
||||
Đêm không ngủ
Non sông bốn mặt mơ màng Thức chỉ mình ta dạ chẳng an. Bóng nguyệt leo song sờ sẫm gối Gió thu lọt cửa cọ mài chăn. Khóc giùm thân thế hoa rơi lệ Buồn giúp công danh dế dạo đàn. Trỗi dậy nôm na vài điệu cũ Năm canh tâm sự vẫn chưa tàn |
#4
|
||||
|
||||
Em lấy chồng
Ngày mai tôi bỏ làm thi sĩ Em lấy chồng rồi hết ước mơ Tôi sẽ đi tìm mỏm đá trắng Ngồi lên để thả cái hồn thơ. |
#5
|
||||
|
||||
Ghen
Ta ném mình đi theo gió trăng Lòng ta tản khắp bốn phương trời Cửu trùng là chốn xa xôi lạ Chim én làm sao bay đến nơi ? Chiếc tàu chở cả một đêm trăng Muôn ánh sao ngời chói thẳng băng Muôn sợi hương trầm bay bối rối Muôn vàn thần thánh sống cao sang. Giây phút ôi chao! nguồn cực lạc Tình tôi ghen hết thú vô biên Ai cho châu báu cho thinh sắc Miệng lưỡi khô khan, hết cả thèm |
#6
|
||||
|
||||
Cưới xuân cưới vợ
Lá nại - đông tơ gió đãi chiều Bướm vườn hạnh áo xinh đem trẻ Nhà quan nao cốt cách ra vẻ Xuân vô ra không biết bao nhiêu Pháo nhân duyên nổ đã hơi nhiều Trầu lịch sự têm mời hai họ Đường trai thẹn nên không dám ngó Nói chi Nường là gái đông lân Buồng không xa xiêm áo sượng sần Ông mai mới cười như ngô nở Người ta cưới cả xuân cả vợ Nên ân tình nổi máu trên môi Còn em sao chưa biết hổ ngươi Để mai mốt anh đi lễ hỏi. Còn em nữa, lòng chưa biết nói Đôi mắt còn nguyên vẹn mùa thơ Đứng không xa, sao ngó hững hờ Anh sốt ruột muốn kêu: Em, quá. |
Ðiều Chỉnh | |
Xếp Bài | |
|
|