Go Back   Vina Forums > Thư Viện Online > Kho Tàng Truyện > Truyện Thành Viên Sáng Tác
Hỏi/Ðáp Thành Viên Lịch Tìm Kiếm Bài Trong Ngày Ðánh Dấu Ðã Ðọc

Trả lời
 
Ðiều Chỉnh Xếp Bài
  #21  
Old 10-27-2012, 01:41 PM
Flammer's Avatar
Flammer Flammer is offline
Tống Giang
 
Tham gia ngày: Oct 2012
Bài gởi: 159
Default

Trích:
Nguyên văn bởi da1uhate View Post


Sắp tới sinh nhật tôi. 30 tuổi rồi đó. Già như trái cà. 30 tuổi thì hết ai gọi là con gái. Gọi bằng thiếu nữ lại càng không.

p/s: nếu có ai đó tặng tôi bài thơ thì hay biết mấy
Anh thấy em đâu có già nhue trái cà chứ. Anh về VN cũng khá thường xuyên và anh nhớ bên VN họ nói là con gái trên 27 là già là coi như khóa sổ rồi. Nhưng theo anh nghĩ cũng không phải căn cứ vào số tuổi mới gọi là già. Bằng chứng là mấy ngày trước anh có phá em trong shoutbox tí xíu và nhìn vào lối nói chuyên của em anh đoán em còn rât trẻ. Em có lối nói chuyên rất vui vẻ và trẻ trung.
Con người có già thì cũng ảnh hưởng 1 phần nào với cuộc sống bên ngoài , nếu em có lối nói chuyên giống như hôm trước trong shoutbox thi cũng rất khó là già. Cái lối nói chuyện như thế ai cũng thích. Em viết văn thật là lôi cuốn .
__________________
One Way Ticket !!!
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #22  
Old 10-27-2012, 02:06 PM
da1uhate's Avatar
da1uhate da1uhate is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Oct 2007
Bài gởi: 605
Default

Trích:
Nguyên văn bởi Flammer View Post
Anh thấy em đâu có già nhue trái cà chứ. Anh về VN cũng khá thường xuyên và anh nhớ bên VN họ nói là con gái trên 27 là già là coi như khóa sổ rồi. Nhưng theo anh nghĩ cũng không phải căn cứ vào số tuổi mới gọi là già. Bằng chứng là mấy ngày trước anh có phá em trong shoutbox tí xíu và nhìn vào lối nói chuyên của em anh đoán em còn rât trẻ. Em có lối nói chuyên rất vui vẻ và trẻ trung.
Con người có già thì cũng ảnh hưởng 1 phần nào với cuộc sống bên ngoài , nếu em có lối nói chuyên giống như hôm trước trong shoutbox thi cũng rất khó là già. Cái lối nói chuyện như thế ai cũng thích. Em viết văn thật là lôi cuốn .
Ồ, anh cũng quan tâm mấy bài viết vẩn vơ này nữa sao? Nếu anh nghĩ em trẻ thì có lẽ nhiều người bạn của em sẽ làm anh bất ngờ về độ trẻ của họ. Trong đám bạn, em nhỏ tuổi nhất lại mang vẻ già nhất đó, cũng hơi buồn nhưng biết sao giờ, Ba Má sinh ra tính cách đã như vậy rồi. Ở trên net thì quậy lung tung vậy chứ bên ngoài có phần nghiêm trang hơn. Dù gì cũng còn giữ thể diện để giao tế xã hội, hông dám ăn nói bạt mạng như trên net đâu
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #23  
Old 10-27-2012, 02:20 PM
Flammer's Avatar
Flammer Flammer is offline
Tống Giang
 
Tham gia ngày: Oct 2012
Bài gởi: 159
Default

Hì hì sợ của nào trời cho của đó. Em nên đơn giản tí và đưng bận tâm làm gì , nhiều khi nhìn em già trươc tuổi lại có duyên thì sao ? Có cần anh cho em tên cái kem lão hóa không ? Mùa hè rồi anh về cho bà Dì của anh môt hộp kem. xài chưa hêt đã nhìn mơn mỡn rồi. Hình như là kem Oplay thì phải. hehe nhắc tới vn anh cũng sắp về nữa rôi..
__________________
One Way Ticket !!!
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #24  
Old 10-27-2012, 03:05 PM
da1uhate's Avatar
da1uhate da1uhate is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Oct 2007
Bài gởi: 605
Default

Dạo này tôi hay bị đổ mồ hôi. Không biết có phải vì căn bệnh đang mắc phải hay không. Chỉ cần nóng một chút, bí hơi một chút là mồ hôi đổ ra ròng ròng. Lúc ngủ thì khỏi nói. Thức dậy thể nào cũng ướt áo. Một ngày phải chạy đi tắm mấy lần. Còn nếu không muốn tắm tới tắm lui thì phải ngồi trong máy lạnh suốt. Bệnh ơi là bệnh, tao mừng vì mày chưa lấy mạng tao nhưng mà tao ghét mấy thứ mày gây ra quá hà.

Tôi đang đọc Bộ Bộ Tâm Kinh của một cô bé cho mượn. Mấy quyển loại này không bao giờ tôi mua. Tôi ít đọc truyện TQ, chỉ vài bộ Kim Dung, một hai quyển tiểu thuyết của các nhà văn đương đại. Lối viết của nhà văn TQ thì khá giống nhau, họ bị ảnh hưởng nặng nề bởi truyền thống, văn hóa cổ xưa. Truyện trích rất nhiều thơ, điển tích xưa nhưng sự khác biệt trong cách xây dựng cốt truyện, tình tiết thì tác giả nam khác hẳn tác giả nữ. Nói như anh NBC thì tình yêu trong phim ảnh và văn học Á Châu nhuốm màu "sến". Truyện của tác giả nam thì thể nào cũng có trai tài được nhiều gái sắc mến mộ, thầm thương trộm nhớ. Còn tác giả nữ thì chỉ một giai nhân mà điêu đứng cả hoàng tộc, vị hoàng tử nào cũng tương tư nàng. Đúng là tưởng tượng thái quá. Thực tế làm gì có chuyện như vậy, bộ trên đời này ai cũng xấu hết, chỉ một người tài, một người đẹp thôi sao. Bởi vậy, mấy truyện loại này chẳng bao giờ có giải Nobel. Đó chỉ mới nói đến những truyện tương đối, cũng có thể gọi là được giới độc giả đánh giá cao. Văn học TQ giờ còn phát triển thứ văn học mạng biến thái, viết ra những truyện nhảm nhí nhắm vào tuổi mới lớn mà nội dung xoay quanh kiểu hủ nữ, sói ca gì gì đó. Đọc mấy bài bình luận về thể loại này mà ớn lạnh. Chưa biết rồi nó sẽ mang xã hội đi về đâu trong khi nhiều cô bé mới lớn phát cuồng vì loại truyện này.

Nhiều khi tôi không dám nghĩ đến xã hội VN trong khoảng 20 năm nữa sẽ như thế nào. Công nghệ thông tin, phương tiện truyền thông đã mở ra nhiều thứ, kể cả mở luôn tư tưởng, đạo đức con người. Tôi thấy hình như ai cũng mở miệng than vãn về xã hội nhưng hiếm ai có hành động cải biến xã hội. Thậm chí họ còn góp phần để xã hội đi đến chỗ tệ hại hơn. Nặng nề nhất vẫn là việc nhà nghỉ khách sạn mọc lên nhan nhản ở khắp mọi nơi (mà nhiều nhất là SG) với tấm bảng to tướng: 50K/1h, 70K/2h, 120K/1 đêm. Đã có nhiều bài viết nói về những chuyện chẳng hay ho gì xung quanh nhà nghỉ. Thậm chí có lần đứng trước 1 cổng trường cấp 2, tôi nghe rõ mồn một một cậu bé học sinh lớp 8 lên giọng với chúng bạn về thành tích dắt 1 cô bé nào đó vào nhà nghỉ với giá 50K. Chỉ cần nhịn quà sáng chừng vài ba bữa là có tiền đi nhà nghỉ. Nhà văn trào phúng Hồ Anh Thái cũng từng viết trong tác phẩm "10 lẻ 1 đêm" như sau: "Chuyện ấy ngày nay hơi bị dễ. Thời gian địa điểm hơi bị dễ. Khách sạn nhà nghỉ mọc lên như nấm. Điều kiện cho thuê hơi bị dễ. Hà Nội có thành ngữ chỉ những nơi hứng lên là vào thuê phòng được ngay: ngủ Gia Lâm đâm Thái Hà, thậm chí vừa văn hoá ngủ nghê vừa văn hoá ẩm thực đặc sản đất Tràng An: chó Nhật Tân vần Hồ Tây. Con đường bên Hồ Tây mang tên một thi sĩ lãng mạn trở thành con đường phong tình, nhà nghỉ mỗi ngày đổ vào xe rác cả sọt bao cao su".

Dạo này tôi cũng không có hứng nói chuyện gì mấy với gã người tình chém gió. Thấy hết vui, hết thích rồi. Nói chuyện cứ nhàn nhạt. Chả có đề tài gì mới. Mà tôi nghĩ nếu nói chuyện hoài thì đi tới đâu? Thích nhau rồi thì đi tới đâu? Cũng chả có tới đâu hết. Nếu đã biết không tới đâu thì đặt một cục gạch tình cảm để làm gì? Phải bao nhiêu cục gạch mới nên được lâu đài tình ái? Tôi không phải là người có đức tính nhẫn nhịn. Triết lý nhà Phật chẳng phải bảo hạnh phúc là cội nguồn của khổ đau sao? Bởi vậy, tôi đâu có dại dột mà gây thêm nhiễu sự cho mình. Sống khỏe nhất là ung dung tự tại, không buồn không vui, biết chế ngự cảm xúc và không để ai ảnh hưởng đến cảm xúc của mình. Nói thì vậy thôi nhưng làm được rất khó. Xem phim gặp cảnh xúc động còn khóc sưng mắt thì nói gì tới chuyện của bản thân. Bởi vậy mới có câu "đời là bể khổ".
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #25  
Old 10-28-2012, 07:23 AM
da1uhate's Avatar
da1uhate da1uhate is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Oct 2007
Bài gởi: 605
Default

Mỗi khi nghe Danny Boy tôi lại thấy lòng man mác một nỗi buồn mênh mang như ở trên một tầng không vô định nào đó. Tôi bị bài hát và nội dung của quyển Xứ Sở Kỳ Diệu Tàn Bạo và Chốn Tận Cùng Thế Giới ảnh hưởng nặng nề. Đã nhiều năm trôi qua kể từ khi tôi đọc và nghe chúng lần đầu tiên. Danny Boy là bài nhạc tác giả dùng như nhạc nền cho mạch truyện. Cả hai đánh vào tâm thức tôi một ý niệm rõ ràng về khoảnh khắc con người ta đối diện với cái chết. Một cái chết được báo trước và bạn có 24 giờ để chuẩn bị. Đau đớn, phẫn uất, không chấp nhận nhưng không có lựa chọn khác. Tôi thấy thương người đàn ông trong truyện. Anh ta rất cô độc. Có lẽ là sự đồng cảm. Tôi cũng là người cô độc. Sinh ra và trưởng thành trong sự cô đôc. Một ngày nào đó, khi đối diện cái chết, tôi cũng sẽ lại cô độc. Tôi sẽ làm gì để dọn dẹp ngăn nắp mọi thứ trước khi chết? Hình như tôi đang lo lắng hơi thừa. Người cô độc thì làm gì có nhiều vướng bận cơ chứ.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #26  
Old 10-30-2012, 03:04 PM
da1uhate's Avatar
da1uhate da1uhate is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Oct 2007
Bài gởi: 605
Default

Tôi vừa xử xong Bộ Bộ Tâm Kinh. Cảm giác sau khi gấp trang cuối lại cũng không tồi. Hơn hẳn những tiểu thuyết 3 xu nhưng để đứng ở tầm tiểu thuyết hay thì chưa xứng. Nó làm tôi liên tưởng đến quyển Những đứa con của rồng, tác giả Pearl Buck, mà tôi tình cờ tìm thấy trong tủ của Má hồi Tết năm trước.

Điểm giống nhau ở 2 quyển này là xây dựng cốt truyện xoay quanh một biến cố lịch sử của Trung Quốc. Một quyển là "Cửu vương đoạt vị" thời Khang Hy qua Ung Chính, một quyển là cuộc chiến tranh Trung Nhật. Truyện "Cửu vương đoạt vị" hình tượng hóa nhân vật có phần hơi quá, điểm gì ở nhân vật chính cũng hoàn hảo, cốt truyện xen lẫn nhiều tình tiết yêu đương uỷ mị, làm người đọc không có chính kiến về các nhân vật trong truyện. Những tác giả viết theo kiểu này thường không được đánh giá cao, nếu xếp hạng thì tôi cho tác giả Bộ Bộ Tâm Kinh đứng ngang hàng với Quỳnh Giao.

Pearl Buck và Những đứa con của rồng lại là chuyện khác. Truyện lôi cuốn tôi từ đầu đến cuối. Không hiểu sao khi đọc nó tôi hình dung ra rõ mồn một căn nhà của gia đình người nông phu và những đứa con trai, hình dung ra nét mặt, dáng vẻ của từng người trong gia đình, hình dung ra chái bếp, tường rào, mái tranh, đồng ruộng, đường làng... cứ như chính tôi đang đứng từ xa và quan sát họ. Thật sự, tôi cũng không hiểu sao mình lại thấy được như vậy. Thủ bút của tác giả quá xuất sắc hay chính tâm trí tôi đã chứa sẵn những hình ảnh đó, chỉ cần gặp đúng hoàn cảnh là nó tự động tô vẽ lên thêm?

Một tác phẩm xuất sắc phải là một tác phẩm làm người đọc vừa thỏa mãn vừa thán phục. Trong "sự nghiệp" ngấu nghiến tiểu thuyết của mình, đến giờ chỉ có 4 tác phẩm làm tôi thấy được cảm giác ngưỡng mộ sự tài hoa của tác giả lẫn dịch giả:
- Những đứa con của rồng
- Con nhân mã ở trong vườn
- Lolita
- Xứ sở kỳ diệu tàn bạo và Chốn tận cùng thế giới

Tôi lại đặt 2 quyển sách ở tiki hôm nay. Hình như tôi không bao giờ cưỡng lại được việc ham muốn mua sách. Lòng thì cứ nhủ "không mua nữa, tuyệt đối không mua nữa" nhưng khi thấy có nhiều tựa sách, nhiều tác giả, nhiều dịch giả mình yêu thích thì khó mà lờ đi được. Ôi, tiền của tôi! Lại tiêu hoang nữa rồi.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #27  
Old 11-01-2012, 11:07 PM
da1uhate's Avatar
da1uhate da1uhate is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Oct 2007
Bài gởi: 605
Default

Tôi mới trình kế hoạch chạy nước rút cho dự án để đem quân về trước Noel. Chưa biết mấy sếp nghị luận thế nào. Thật ra tôi cũng đang muốn về SG rồi. Về để chấm dứt 1 năm bôn ba và nhiều biến cố. Nghe đồn đang còn 1 dự án tương tự với quy mô lớn hơn cả chục lần ở SG. Bây giờ, dự án này chỉ đang trong giai đoạn trình đề án để phía UB xem xét. Nếu được duyệt kinh phí, thể nào tôi cũng lại phải đem quân đi đánh tiếp. Nghĩ tới mà ngán ngẩm. Đang định bụng đến đó xin nghỉ việc luôn. Ở nhà lụm tiền trợ cấp thôi việc đi du lịch cho đã rồi quay về làm tiếp. Haiz, ý nghĩ thật điên rồ, chắc Má tôi sẽ chửi cho tắt bếp. À không, nếu tôi chống lầy thì cũng có cửa để thoát cái dự án ó đăm đó chứ nhỉ. Ai mà nỡ điều một người mới lập gia đình đi làm bên ngoài dài hạn đâu nè. Hà hà, để xem, phải kiếm đứa cứu tôi ra khỏi độ này mới được.

Hôm qua mới bàn với Rick về chuyện tôi sẽ đi thăm Rick vào năm sau. Đây là lần thứ tư chúng tôi bàn. Hình như năm nào cũng bàn nhưng chưa có năm nào tôi đi. Chỉ toàn Rick đi thăm tôi. Tôi đâu phải là người dám nghĩ dám làm. Những chuyện như vầy không dễ dàng để quyết định. Cũng nhờ lần này biết mình mắc căn bệnh y học bó tay nên tôi có phần dũng cảm hơn. Chưa biết Má tôi sẽ nghĩ gì về chuyện này. Chắc bà sẽ giãy nãy lên phản đối. Tôi và Rick không phải là người yêu của nhau. Đã nhiều năm vẫn giữ liên lạc, vẫn gặp nhưng tôi không nghĩ tôi là bạn gái của Rick, càng không nghĩ mình sẽ kết hôn với Rick. Vì sao ư? Đơn giản là tôi nhận thấy nhiều tính trẻ con trong Rick, mà tính trẻ con ở người đàn ông trưởng thành là điều tôi rất kỵ. Làm sao mà hai đứa trẻ con có thể chung sống hòa bình được cơ chứ. Tôi chỉ muốn một mình tôi có tính đó thôi.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #28  
Old 11-04-2012, 02:35 AM
da1uhate's Avatar
da1uhate da1uhate is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Oct 2007
Bài gởi: 605
Default

Cuối tuần ở nhà không biết làm gì. Ăn, xem phim, ngủ. Tự nhiên thấy cuộc đời sao vô vị ghê. Trời nắng đẹp, lẽ ra phải ra ngoài bãi biển, nằm ghế bố ngắm biển hoặc đọc sách mới thú chứ. Ai ngờ bây giờ đi ra ngoài lại là chuyện có thể gây chết người. Vì còn ham sống nên đành ngồi nhà cho chắc ăn.

Mấy lúc ở không tôi lại cảm thấy nhơ nhớ cái gã người tình chém gió. Nếu có gã ngồi nói qua nói lại cà khịa nhau cũng đỡ buồn. Gã rất biết cách chọc cho tôi nổi khùng lên và mắng nhiếc không tiếc lời. Hình như được hậm hực cũng là một thứ ghiện. Mà dạo này gã biến đi đâu rồi nhỉ? Nghe phông phanh lại mở công ty gì đó. Haiz, làm cho cố tới hồi mất tiền lại than thở ỉ ôi. Đúng là dỏm ờ dở òm.

Ở không còn có cái hại nữa là tiêu tiền. Mới vừa đặt 10 quyển sách. Hình như mỗi khi có đợt giảm giá là bọn nhà sách lại móc túi tôi được một mớ kha khá. Hôm nọ đã nói không mua nữa mà sao vẫn mua vậy nè? Có ai giải thích dùm tôi không?

Lido mới khoe có bồ. Chuyện có bồ là chuyện đáng mừng nhưng ngặt nỗi nó khoe với Má nó anh này là bạn của bồ cũ tôi. Vậy đó, tự dưng lôi tôi vô làm gì không biết. Lớ quớ bữa nào qua nhà chơi, Má nó hỏi thằng kia ra sao thì tôi chỉ có á khẩu. Con nhỏ này thiệt tình, biết cách hại người ghê luôn.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #29  
Old 11-05-2012, 01:56 PM
da1uhate's Avatar
da1uhate da1uhate is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Oct 2007
Bài gởi: 605
Default

Lâu lắm tôi mới có dịp nghe nhạc mà để toàn tâm vào nhạc. Mỗi lần như vậy lại thấy buồn buồn vì cái gì không rõ. Tôi đã từng tưởng tượng mình sẽ kết hôn với một người cũng có sở thích nghe nhạc và đọc sách giống mình. Người ta cũng sẽ nghe những bài nhạc tôi hay nghe và đọc những quyển sách tôi đọc. Hồi đó tôi 20 tuổi, quá non nớt để có thể hiểu rằng tìm một người có nhiều cá tính giống mình là rất khó, thậm chí có thể gọi là ảo tưởng. Khi đã 30, tôi tập suy nghĩ tôi là một cá thể duy nhất có những đặc tính a, b, c, d và tôi phải chấp nhận những người xung quanh có đặc tính e, f, g, h. Suy nghĩ là vậy nhưng thực hành thì rất khó. Tôi thấy khó chịu khi bạn trai mở bài nhạc "Chiếc khăn gió ấm" từ máy tính của tôi. Khi ấy tuy tôi chỉ cười "anh mà cũng nghe bài này nữa sao?" nhưng rõ ràng trong lòng tôi đang có một đánh giá không tốt về người bạn trai. Tôi cho rằng trình độ thưởng thức âm nhạc của anh ta kém và trẻ con. Nhưng chính ra tôi đang ấu trĩ và hẹp hòi. Tôi không chấp nhận sự khác biệt trong chính kiến của người khác mà đặc biệt là những người gần gũi với tôi. Tự dưng tôi cảm thấy sợ chính bản thân mình. Vì sao tôi không thể dễ chịu hơn một chút để dễ sống như người ta hay nói nhỉ? Hay là đã sắp thành bà cô già khó tính mất rồi?
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #30  
Old 11-08-2012, 01:34 PM
da1uhate's Avatar
da1uhate da1uhate is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Oct 2007
Bài gởi: 605
Default

Cơ thể không khỏe thì tinh thần cũng yếu kém. Nguyên nhân không khỏe có lẽ bắt nguồn từ việc tôi giảm liều thuốc dùng hằng ngày từ 8mg xuống 4mg mà không có ý kiến của bác sĩ. Tôi sợ tác dụng phụ của những loại thuốc tôi phải uống mỗi ngày. Rất sợ. Nhưng không có thuốc có lẽ còn đáng sợ hơn.

Những lúc mệt mỏi tôi thường nằm dài trên giường và nghe nhạc. Nghe chỉ là nghe chứ cũng không hẳn thả hồn vào trong lời ca và giai điệu. Nó như một liệu pháp tâm lý. Tôi thích chìm vào giấc ngủ trong tiếng nhạc nhưng lại ghét thức dậy trong tiếng nhạc. Đã nhiều lần tôi ngủ quên khi đang nghe nhạc và khi giật mình thức giấc tôi rất cáu. Cáu vì sự đểnh đoảng của mình. Phải chi có ai đó khẽ khàng tắt nhạc lúc tôi ngủ thì tốt biết bao.

Cuối tuần phải bò về SG. Rất nhiều việc đang đợi ở SG nhưng quan trọng nhất vẫn là gặp bác sĩ. Tôi đã không tái khám như lịch hẹn hơn nửa tháng. Có lẽ vì tôi thấy mình có thể tự mua thuốc uống được và tôi cũng không thích kiểu bác sĩ chỉ hỏi sơ tình hình rồi nhìn đơn thuốc lần trước mà kê toa lần này. Ít ra cũng phải cho xét nghiệm lại xem tình hình bệnh tật như thế nào chứ. Người ta bảo lương y như từ mẫu nhưng tôi lại thấy phần lớn bác sĩ khá lạnh lùng, nhất là ở những bệnh viện quốc doanh. Còn bên khối tư nhân thì bác sĩ niềm nở, nhỏ nhẹ, lịch sự khỏi chê. Quả là sức mạnh của đồng tiền. Đáng tiếc là bệnh của tôi không có bệnh viên hoặc phòng khám tư nào chấp nhận điều trị. Có lẽ họ sợ. Sợ mang họa.

Tôi đi qua tuổi 30 một cách bình thản. Ít nhất là trong cảm giác của chính tôi. Thật sự tôi không muốn ai nhớ tới ngày tôi ra đời. Tôi cũng không mong có sự "surprise" với bánh kem và quà tặng, pháo hoa vào phút chót. Giống phim ảnh quá. Tôi thích một thứ gì đó đơn giản, nhẹ nhàng, không khoa trương, nếu bí mật càng tốt. Nhưng hình như mọi người xung quanh không hiểu thì phải? Có phải là đòi hỏi quá không?
Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời


Ðiều Chỉnh
Xếp Bài

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn
Bạn không được quyền gởi bài
Bạn không được quyền gởi trả lời
Bạn không được quyền gởi kèm file
Bạn không được quyền sửa bài

vB code đang Mở
Smilies đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt
Chuyển đến


Múi giờ GMT. Hiện tại là 08:17 AM.


Powered by: vBulletin Version 3.6.1 Copyright © 2000 - 2024, Jelsoft Enterprises Ltd.