Go Back   Vina Forums > Thư Viện Online > Kho Tàng Truyện > Truyện Thành Viên Sáng Tác
Hỏi/Ðáp Thành Viên Lịch Tìm Kiếm Bài Trong Ngày Ðánh Dấu Ðã Ðọc

Trả lời
 
Ðiều Chỉnh Xếp Bài
  #1  
Old 02-12-2007, 07:00 AM
G4N's Avatar
G4N G4N is offline
Member
 
Tham gia ngày: Jan 2005
Nơi Cư Ngụ: Đầu đường xó chợ...
Bài gởi: 38
Default ...

Khi còn thuộc diện “dưới 1m1 , miễn vé vào cổng” thì , uh , anh đã cao lắm rồi . Hồi ấy , lúc nào cũng lẽo đẽo bám theo anh và dù cố rướn hết cỡ , chẳng nhìn thấy khuôn mặt anh rõ , chỉ có nụ cười mà dù nhắm mắt vào cũng có thể hình dung dễ dàng . Ngày nào anh đều dắt đi học , nhưng khổ con bé , luôn phải cố gắng để đôi chân dài của anh không bỏ lại . Nhớ , đã từng được anh đặt lên vai đi dọc con phố nhỏ với những cây bàng già mỗi chiều thu . Cái vị chát chát , bùi bùi của bàng chín tuy không phải ngon lành gì nhưng có lẽ , chẳng bao giờ quên . Bé quá nên không trách được rằng vô tâm , chỉ khi lớn lên mới sực tự hỏi : “Tại sao lại chỉ là những chiều thu?” …
Lớn thêm một chút , cao hơn một mẩu , nhưng dường như vẫn còn lâu lắm mới bằng anh được . Cứ mỗi lần muốn nhìn anh lại ngước cổ lên và luôn luôn được dành cho một cái cốc kèm theo câu nói : “Không được nhìn anh thế!” . Trẻ con thì biết gì , chỉ suy nghĩ rằng “nhìn” mà cũng có nhiều kiểu sao ??? Gia đình có chuyện , ý thức được một chút , nhưng chẳng bao giờ khóc , anh thở dài : “Để dành nước mắt làm gì , lớn lên khổ đấy!” Kệ , chỉ cần có anh thì sợ gì , bao giờ cao như anh là vui rồi . Ngốc thế chứ ! Hồi nhỏ thấy anh thỉnh thoảng hí hoáy với những tờ giấy , ngó , bị anh mắng , còn lúc này thì tha hồ nhìn anh làm cái việc đã biết là “vẽ” . Có thời gian anh chỉ ngồi lì ở nhà với đống giấy bút , rủ mãi cũng không chịu đi chơi , vậy là đành ngậm ngùi ngồi cạnh anh . Mới đầu chán , sau cũng thấy hay , thật ra chẳng biết anh có vẽ đẹp không , chỉ thấy thích nhìn những bức tranh đó . Lúc ấy nào biết gì ra hồn , chỉ ngạc nhiên anh hay vẽ cái mặt người nhưng chẳng ai có một đôi mắt . Hỏi , anh chỉ cười , rồi sau dần lại quen với cái kiểu mà dì bảo là “kỳ quái” của anh .
Không còn trẻ con nữa nhưng thời gian vẫn không làm cho cao bằng anh . Hôm từ bệnh viện mắt về , đang hào hứng với cặp kính định khoe anh thì , lần đầu có cảm giác sợ anh như thế . Vẫn nụ cười ấy nhưng dường như tối đi rất nhiều , anh lặng lẽ mang những bức tranh cũ đi đốt . Sau đấy anh bỏ đi đâu một thời gian dài rồi trở về . Chẳng phải nhỏ nữa , vẫn ngạc nhiên , dường như anh cao hơn trước rất nhiều . Trong nhà mặc ai nấy sống , sự trở về của anh chẳng làm thay đổi cái không khí vốn chưa bao giờ nhẹ nhàng gì bây giờ càng nặng nề hơn . Anh ít cười và lầm lì hơn , cũng chẳng còn những khoảng thời gian được anh cõng hay ngồi xem anh vẽ . Tự nhiên thấy hụt hẫng , đánh mất điều gì ư ? Nhiều lúc ngồi trên sân thượng suy nghĩ lung tung , thấy nước mắt chảy , cố gắng không muốn hiểu điều gì đang xảy ra . Tiếng bước chân nhẹ , rõ ràng một điều , dù thế nào , vẫn còn có anh phải không ?!?
Thi cử mệt mỏi , căng thẳng , cắm đầu vào học , ít gặp anh . Mà dạo này anh cũng đi suốt , chẳng mấy khi về . Cứ nhìn bức tranh duy nhất còn lại của anh lại thấy xót xa , đến bao giờ mới hiểu vì sao người ấy không có một đôi mắt . Mọi người bàn tán ầm ĩ , anh có người yêu ! Ngỡ ngàng , tự hiểu rằng chẳng khi nào có thể cao bằng anh được . Những tiếng chửi rủa , quát tháo trước sự xuất hiện của một người con trai bên cạnh anh . Tất cả như ngừng trôi khi nước mắt của các dì , các bác đang chảy dài hay từng tiếng giận dữ than trời của các cậu và cả ông ngoại . Ông , đã thương anh nhất … Ông , đã kỳ vọng vào anh nhất … Anh nhìn con bé khẽ cười , nụ cười chua xót nhưng mãn nguyện . Không phải trẻ con , nhưng hoàn toàn không hiểu ? Đi cạnh anh trên phố , trời đông , đêm lạnh thật nhưng so với một tâm hồn đã giá băng thì , có sá gì ? Chợt cười khi nghĩ lại cảnh hồi xưa phải lon ton chạy theo anh , giờ thì , đã sánh những bước ngang nhau . Thấy hơi nhói lên một điều , phải chăng đã theo kịp anh , dù có hay không chiều cao như từng mong mỏi . Tuy nhiên : Muộn rồi ư ? Từ trước đến giờ , chưa khi nào có thắc mắc mà lại không hỏi anh , nhưng lần này im lặng . Gần 20 năm bên cạnh anh , có lẽ đã nói nhiều quá , lần này , đến lượt anh , sao cũng không một lời ?
Bước chân dừng lại , chợt thấy mọi sự như òa vỡ . Đã cố gắng trân trọng trọng giữ gìn nhưng sao chẳng thể , còn lại điều gì nguyên vẹn . “Người ta có thể sa vào từng con rơi lệ nếu đã để ai đó thuần dưỡng cõi lòng mình .” Khóc , khóc như chỉ còn đó một niềm vui . Chợt giật mình nhớ lại lời anh , “…lớn lên khổ đấy” . Chả biết lớn và khổ chưa , chỉ cảm thấy mới , mới tập tành bước vào cái mà người đời gọi là “đường đời” sao quá đắng cay ? Tiếng anh khẽ thở dài , bước chân xa dần . Vội vã , quên đi rằng ta cần nhìn vào mắt nhau ?
Sunday , 23.07 (K's blog).
__________________
Một linh hồn nho nhỏ
Mang mang thiên cổ sầu...

thay đổi nội dung bởi: G4N, 02-12-2007 lúc 07:04 AM.
Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời


Ðiều Chỉnh
Xếp Bài

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn
Bạn không được quyền gởi bài
Bạn không được quyền gởi trả lời
Bạn không được quyền gởi kèm file
Bạn không được quyền sửa bài

vB code đang Mở
Smilies đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt
Chuyển đến


Múi giờ GMT. Hiện tại là 05:10 AM.


Powered by: vBulletin Version 3.6.1 Copyright © 2000 - 2024, Jelsoft Enterprises Ltd.