Go Back   Vina Forums > Câu Lạc Bộ Giao Lưu > Nhịp Đập Trái Tim > Quà tặng cuộc sống
Hỏi/Ðáp Thành Viên Lịch Tìm Kiếm Bài Trong Ngày Ðánh Dấu Ðã Ðọc

Trả lời
 
Ðiều Chỉnh Xếp Bài
  #491  
Old 07-29-2010, 08:34 PM
ML'Amour's Avatar
ML'Amour ML'Amour is offline
Super Moderator
 
Tham gia ngày: Aug 2009
Nơi Cư Ngụ: Virgin Island
Bài gởi: 2,448
hoa Love is ...






Love is ...

Love hurts ...
love heals
it gives you hope
it makes you feel despair

It shows you light ...
it gives you darkness
it fills your heart
it leaves a hole in your life

It makes you weak ...
then teaches you to be strong
when it gives off heat
it also makes you cold.

It scares you half to death ...
it makes you live
it makes you learn
then makes you forget

Love is a gift ...
as well as curse
it breaks your heart
but also makes it whole.



__________________



Trả Lời Với Trích Dẫn
  #492  
Old 08-09-2010, 01:11 AM
ML'Amour's Avatar
ML'Amour ML'Amour is offline
Super Moderator
 
Tham gia ngày: Aug 2009
Nơi Cư Ngụ: Virgin Island
Bài gởi: 2,448
hoa Lắng...






Bốn yếu tố của tình yêu
Từ Bi Hỉ Xả


Phật dạy về tình yêu rất sâu sắc.
Tình yêu phải hội tụ đủ bốn yếu tố: Từ, Bi, Hỉ, Xả.

"Từ" là khả năng hiến tặng hạnh phúc cho người mình yêu.
Yêu thương không phải là vấn đề hưởng thụ, yêu thương là hiến tặng.
Tình thương mà không đem đến hạnh phúc cho người yêu
không phải là tình thương đích thực.
Yêu mà làm khổ nhau không phải tình yêu.
Có những người yêu nhau, ngày nào cũng khổ,
đó là tình yêu hệ luỵ, chỉ mang tới sự khổ đau.
Yêu thương ai đó thực sự,
nghĩa là làm cho người ta hạnh phúc, mỗi ngày.

"Bi" là khả năng người ta lấy cái khổ ra khỏi mình.
Mình đã khổ, người ta làm cho thêm khổ,
đó không thể là tình yêu đích thực.
Còn gì cho nhau nếu chỉ có khổ đau tuyệt vọng.
Người yêu mình phải là người biết sẻ chia, biết xoa dịu,
làm vơi bớt nỗi khổ của mình trong cuộc đời.

Như vậy, "Từ Bi" theo Phật dạy là khả năng đem lại hạnh phúc cho nhau.
Yêu thương ai là phải làm cho người ta bớt khổ.
Nếu không, chỉ là đam mê, say đắm nhất thời,
không phải là tình yêu thương đích thực.
"Từ bi" trong tình yêu không phải tự dưng mà có.
Phải học, phải "tu tập".
Cần nhiều thời gian để quan sát, lắng nghe,
thấu hiểu những nỗi khổ niềm đau của người yêu,
để giúp người ta vượt qua, tháo gỡ, bớt khổ đau, thêm hạnh phúc.

"Hỉ " là niềm vui, tình yêu chân thật phải làm cho cả hai đều vui.
Dấu ấn của tình yêu đích thực là niềm vui.
Càng yêu, càng vui, niềm vui lớn, cả gia đình cùng hạnh phúc.
Cuộc nhân duyên như thế là thành công.

"Xả" là không phân biệt, kỳ thị trong tình yêu.
Mình yêu ai, hạnh phúc của người ta là của mình,
khó khăn của người ta là của mình, khổ đau của người ta là của mình.
Không thể nói đây là vấn đề của em/anh, em/anh ráng chịu.
Khi yêu, hai người không phải là hai thực thể riêng biệt nữa,
hạnh phúc khổ đau không còn là vấn đề cá nhân.
Tất cả những gì mình phải làm coi đó là vấn đề của hai người,
chuyển hoá nỗi khổ đau, làm lớn thêm hạnh phúc.

Bạn hãy nghĩ về tình yêu của chính mình, có "từ bi hỉ xả" không ?
Bạn hãy can đảm tự hỏi mình rằng...
"Người yêu ta có hiểu niềm vui nỗi khổ của ta không?
Có quan tâm đến an vui hàng ngày của ta không?
Người ấy có nâng đỡ ta trên con đường sự nghiệp không?..."

Và tự hỏi lại mình...
Liệu bạn có đang thành thực với tình yêu của mình ?
Liệu tình yêu của bạn đã đủ "từ bi hỉ xả" ?
...

** Mỗi lần cơn nhói lên trong lòng...
hãy tìm đọc lại, đọc tới đâu thấm tới đó,
như bôi thuốc vào vết thương, như một liều giảm đau cực mạnh.
Khi gục ngã...
không thể trông chờ ai đỡ lấy mình, mà phải tự mình đứng lên...
không thể ôm hận trong lòng vì như vậy là tự làm tổn thương mình,
phải can đảm nhìn vào sự thật, và học cách tha thứ,
vì đó là giải pháp tốt nhất để tìm lại bình an.

Ngày hôm nay đã lặp lại sai lầm, ngó lại phía sau để làm gì ?
rồi khổ tâm, trách móc ... chỉ tự làm mình đau thêm một lần nữa mà thôi.
Từ nay sẽ quyết sửa đổi, mỗi ngày tự rèn luyện một chút,
dù khó nhưng cố gắng thì tin là sẽ thành công.
Và cuối cùng, hãy tự nói với mình ... thời gian sẽ xóa đi mọi thứ...
không khi nào quá trễ để sửa sai cũng như khi muốn làm lại từ đầu...!


Phút tự nhủ
__________________



Trả Lời Với Trích Dẫn
  #493  
Old 08-12-2010, 08:51 AM
ML'Amour's Avatar
ML'Amour ML'Amour is offline
Super Moderator
 
Tham gia ngày: Aug 2009
Nơi Cư Ngụ: Virgin Island
Bài gởi: 2,448
hoa Hạnh phúc và Khổ đau...




Hạnh phúc và Khổ đau...

Mọi người cũng đều mong ước một điều...
Được sống trong hạnh phúc và không bị khổ đau.
Nhưng có rất ít người hiểu được cái cơ nguyên
thực sự của hạnh phúc và khổ đau.

Mọi người, với một suy nghĩ thật đơn giản,
tin là người chẳng hạn như thân nhân, bạn bè,
và vật chung quanh mình, thực phẩm, tiền bạc…
là nguyên nhân của những hạnh phúc và khổ đau.
Thành ra lúc sống, để làm cho hạnh phúc hơn,
mọi người sẽ cố gắng tìm bạn tốt, làm nhiều tiền,
mua xe nhà đẹp, ăn cao lương mỹ vị...
Nhưng nếu để ý cho kỹ hơn,
những người và vật mà mình mong muốn
cũng chính là những cái sẽ mang đến sự đau khổ.

Như vậy, rõ ràng là muốn tìm được giải thoát,
muốn đi ra khỏi sự đau khổ, con người không thể tìm được
từ người và sự vật ở chung quanh.
Hạnh phúc và đau khổ là vấn đề tâm linh, nội tâm.
Chúng ở ngay bên trong con người của chúng ta
chứ không phải ở bên ngoài.
Nếu cái tâm yên ổn thì chúng ta thấy hạnh phúc.
Ngoại vật, dù có tốt đẹp cách mấy cũng chưa thể
tạo ra hạnh phúc thực sự.
Hạnh phúc vẫn được xem là cao đẹp nhất
rồi cũng có lúc sẽ đi đến đau khổ và điêu tàn.
Nhìn những con thiêu thân nhảy múa,
bay lượn ồn ào trước những ánh lửa.
Chúng cũng giống y hệt như con người
lao mình vào những cuộc hành trình tìm hạnh phúc.

Từ ngàn xưa, con người đã nhận thấy rằng
cuối con đường hạnh phúc là sự đau khổ.
Làm cách nào để giải thích...
hạnh phúc là mầm mống của đau khổ và ngược lại...
đau khổ là mầm mống của hạnh phúc?

Có giả thuyết cho là con người bị đau khổ
vì đi tìm hạnh phúc không đúng chỗ.
Có thể là chính họ đi tìm hạnh phúc
mà không hiểu hạnh phúc là gì ?
Ngay vào lúc hạnh phúc có sẵn trước mặt,
nằm trong tay mà cũng không biết, vẫn mãi đi tìm !

Cuộc đời luôn luôn là sự phối hợp thật linh động
giữa hạnh phúc và đau khổ.
Có ai tránh ra khỏi sự buồn rầu và sự chết.
Không có cái hạnh phúc nào là hoàn hảo cả.

Có những sự kiện vẫn được xem là hạnh phúc như sau...

_ Người cha sau bao nhiêu năm mơ ước có được một đứa con.
Hôm nay tuổi đã già, đầu đã bạc mới đón nhận
được đứa con của mình trên hai cánh tay.
_ Người mẹ nghe thấy tiếng khóc đầu tiên của đứa con
mới sinh ra sau bao nhiêu ngày giờ mang nặng đẻ đau.

Những hình ảnh hạnh phúc này
đều đi ra từ những cơn đau dài.
Thượng đế hình như có cách để đưa đến tận tay
những người đau khổ những món quà quí giá.

Có nhiều con đường để đi tìm hạnh phúc.
Con người sẽ không bao giờ thấy hạnh phúc
nếu chỉ sống có một mục đích là để tìm hạnh phúc.
Rất nhiều người đồng ý là:
“Hạnh phúc không phải là điểm đến [mục đích]
mà chính là cuộc hành trình đi đến cái điểm đến đó”.

Hạnh phúc cũng có khi được đồng hóa
với sự tư hữu – những gì mình có .
Đau khổ thì đồng nghĩa những gì mình không có
hoặc đã có mà bị mất đi
(thân nhân hoặc bạn hữu của mình qua đời,
cháy nhà, mất của, mất việc…).

Sự “mất” hoặc “còn”
là chuyện nằm ngoài tầm tay của con người.
Ngoài ra nếu nhận xét cho kỹ, chẳng có mất gì cả.
Tất cả mọi vật, mọi sự đều tìm cách trở về
cái chỗ nguyên thủy của nó.
Nói một cách khác là mình không làm chủ cái gì hết.
Tất cả đều là của mình một cách tạm thời, giai đoạn.
Chỉ có một điều làm cho mình cao cả hơn người khác
là làm tròn bổn phận của mình.
Chúng ta chỉ có điên hay ngớ ngẩn mới mong
thân nhân và bằng hữu mình sống mãi không chết.
Khi mẹ tôi qua đời,
trong lúc việc chôn cất đang tiến hành ở nghĩa trang,
Thầy có nói một câu mà tôi thấy rất chí tình:

“Ở cái thế giới nầy tất cả đều tạm thời cả.
Không có gì là vĩnh cửu.
Mẹ con không chết, mà mẹ con “đi về”.
Đi về cõi xa, nơi đó không có đau khổ và buồn.
Gia đình con buồn nhưng cũng đừng buồn quá.
Như vậy mẹ con sẽ không đi về được
mà hồn cứ bị vương vấn ở cái cõi tạm này
vì sự thương lụy của gia đình con.
Không biết đến bao giờ mới đi được!”.

Khi gặp phải chuyện không vui, mình phải cố gắng
chịu đựng rồi tìm cách tốt nhất để giải quyết.
Có than vãn thì cũng chẳng có ai thật lòng
bận tâm thương xót bởi vì chính họ
cũng có các khó khăn tương tự. .
Khi phải đối phó với một chuyện buồn,
không để chuyện buồn hủy diệt mình
mà phải nghĩ là sự thương lụy, buồn rầu có thể
làm hại sức khỏe, hại gia đình và tài sản của mình.
Xem một tin buồn như chuyện phải lưu tâm là đủ rồi.
Cứ tạm nghĩ đến cái chết của người khác
để mình thấy cảm ơn trời đất còn cho mình sống;
và để bớt đòi hỏi một cách vô lý.

Những gì trong tầm tay của mình mà có thể làm được
dễ dàng thì cũng không nên kiêu ngạo, tỏ ra quan trọng.
Mục đích là chỉ muốn đầu óc được thảnh thơi.
Muốn như vậy,
chỉ có cách duy nhất là không cần can dự
vào những chuyện gì nằm ngoài tầm tay,
ngoài sự kiểm soát của mình.

Cái tâm không yên, bởi vì cứ tưởng là ...
người khác có ý định nói xấu hay sỉ nhục mình.
Có biết đâu chính vì sự vội vàng,
thái độ hoặc cảm nghĩ của chính mình
đã làm mình kết luận như vậy.

Nói tóm lại,
nếu không cần tiền, không cần danh vọng,
không mong muốn cao vọng gì cả
thì chúng ta sẽ là người ...
sống hạnh phúc nhất trên quả đất này.


ML@ST
__________________



Trả Lời Với Trích Dẫn
  #494  
Old 08-14-2010, 11:33 PM
ML'Amour's Avatar
ML'Amour ML'Amour is offline
Super Moderator
 
Tham gia ngày: Aug 2009
Nơi Cư Ngụ: Virgin Island
Bài gởi: 2,448
Arrow Bước ngang đời ...



Hãy tập làm một người Bình Thường...


Chẳng ai mà lại không nhận mình là người...Bình Thường.
Nhưng xét cụ thể thì bạn có... bình thường thật không?
Hãy dừng lại một chút và ngẫm xem nhé...


Khi một việc xảy ra...
Bình thường là tìm ra cái gì là đúng cái gì là sai.

Khi gặp một người...
Bình thường là Cười, Chào, Khen và Lắng nghe họ.

Khi bạn phạm sai lầm...
Bình thường là nhận lỗi, sửa lỗi và rút ra bài học áp dụng cho bản thân.

Khi đứng trước một thách thức...
Bình thường là đương đầu và chinh phục.

Khi gặp nhiều rủi ro trong đời...
Bình thường là mỉm cười và tiếp tục cuộc sống.

Khi tình yêu rời bỏ ta...
Bình thường là luôn tin rằng còn có những cánh cửa...
Hạnh phúc khác vẫn đang rộng mở...

Khi đánh mất lòng tin của người khác...
Bình thường là hãy cố gắng gấp nhiều lần để khôi phục lòng tin.

Khi cảm thấy vất vả mệt mỏi...
Bình thường là làm việc thật nhiều và tìm đến những người vui vẻ.

Khi thấy mình bất hạnh...
Bình thường là hãy mang Niềm vui và Hạnh phúc cho mọi người.

Khi thấy mình thiệt thòi...
Bình thường là hãy cống hiến nhiều hơn gấp mười lần.

Khi thấy mình không được quan tâm...
Bình thường là dành sự quan tâm hơn nữa tới những người xung quạnh

Khi được giao một nhiệm vụ...
Bình thường là thực thi .

Khi bạn có một lời hứa...
Bình thường là thực hiện.

Khi bạn muốn Nhận...
Bình thường là hãy Cho đi.

Khi không muốn khó chịu....
Bình thường là chịu khó

Khi bạn muốn trở nên vĩ đại...
Bình thường là cứ Bình thường đi... khắc sẽ thành Vĩ đại...!



__________________



Trả Lời Với Trích Dẫn
  #495  
Old 08-20-2010, 07:28 AM
ML'Amour's Avatar
ML'Amour ML'Amour is offline
Super Moderator
 
Tham gia ngày: Aug 2009
Nơi Cư Ngụ: Virgin Island
Bài gởi: 2,448
hoa Mùa Vu Lan



Mẹ và cuộc hành trình đời mình...

Khi bạn bước chân vào thế giới này, mẹ đã ôm bạn trong tay.
Bạn cảm ơn mẹ bằng cách khóc như một nữ thần báo tử.
Khi bạn 1 tuổi, mẹ đút từng miếng ăn và chăm sóc cho bạn.
Bạn cám ơn mẹ bằng cách khóc suốt đêm dài.
Khi bạn 2 tuổi, mẹ tập cho bạn đi.
Bạn cám ơn mẹ bằng cách bỏ chạy đi khi mẹ gọi.
Khi bạn 3 tuổi, mẹ làm cho bạn tất cả những bữa ăn với tình yêu.
Bạn cám ơn mẹ bằng cách quăng đĩa cơm xuống sàn.
Khi bạn 4 tuổi, mẹ cho bạn một vài cây bút màu.
Bạn cám ơn mẹ bằng cách tô chúng lên bàn ăn.
Khi bạn 5 tuổi, mẹ diện cho bạn vào những ngày lễ.
Bạn cám ơn mẹ bằng cách ngã ùm vào đống bùn gần nhất.
Khi bạn 6 tuổi, mẹ dắt tay bạn đến trường.
Bạn cám ơn mẹ bằng cách la lên:” Con không đi”
Khi bạn 7 tuổi, mẹ mua cho bạn quả bóng.
Bạn cám ơn mẹ bằng cách ném nó qua cửa sổ nhà bên cạnh.
Khi bạn 8 tuổi, mẹ cho bạn một cây kem.
Bạn cám ơn mẹ bằng cách để nó chảy cả vào lòng bàn tay.
Khi bạn 9 tuổi, mẹ cho bạn đi học piano.
Bạn cám ơn mẹ bằng cách chẳng bao giờ ngó ngàng đến việc thực hành.
Khi bạn 10 tuổi, mẹ làm tài xế cho bạn suốt ngày, từ đi chơi bóng
đến tập thể dục rồi hết tiệc sinh nhật này đến tiệc sinh nhật khác.
Bạn cám ơn mẹ bằng cách khi đến nơi nhảy ra khỏi xe
và chẳng bao giờ quay lại.
Khi bạn 11 tuổi, mẹ dẫn bạn cùng bạn bè đi xi-nê.
Bạn cám ơn mẹ bằng cách xin ngồi ở hàng ghế khác.
Khi bạn 12 tuổi, mẹ răn bạn rằng không được xem
những chương trình ti vi nào đó.
Bạn cám ơn mẹ bằng cách đợi cho mẹ rời khỏi nhà rồi bật lên xem.
Khi bạn 13 tuổi, mẹ đề nghị bạn cắt tóc.
Bạn cám ơn mẹ bằng cách bảo mẹ rằng không biết thế nào là sành điệu.
Khi bạn 14 tuổi, mẹ cho bạn đi trại hè xa nhà một tháng.
Bạn cám ơn mẹ bằng cách quên chẳng viết lấy một lá thư.
Khi bạn 15 tuổi, mẹ đi làm về và chờ đợi sự chào đón của bạn.
Bạn cám ơn mẹ bằng cách khoá cửa phòng ngủ.
Khi bạn 16 tuổi, mẹ dạy bạn lái chiếc xe của mẹ.
Bạn cám ơn mẹ bằng cách lấy nó chạy bất cứ lúc nào có thể.
Khi bạn 17 tuổi, mẹ đang đợi một cuộc gọi quan trọng.
Bạn cám ơn mẹ bằng cách tán dóc trên điện thoại đến giữa đêm.
Khi bạn 18 tuổi, mẹ đã khóc trong ngày tốt nghiệp của bạn.
Bạn cám ơn mẹ bằng cách đi chơi với bạn bè đến chiều tối.
Khi bạn 19 tuổi, mẹ trả tiền học phí cho bạn,
lái xe đưa bạn đến trường đại học, mang túi sách cho bạn.
Bạn cám ơn mẹ bằng cách tạm biệt mẹ bên ngoài dãy phòng tập thể
để khỏi lúng túng trước mặt bạn bè.
Khi bạn 20 tuổi, mẹ hỏi bạn gặp gỡ ai chưa.
Bạn cám ơn mẹ bằng cách đáp:” Đó không phải là chuyện của mẹ”.
Khi bạn 21 tuổi, mẹ đề nghị bạn những nghề nghiệp nào đó cho tương lai.
Bạn cám ơn mẹ bằng cách trả lời :” Con không muốn giống mẹ”.
Khi bạn 22 tuổi, mẹ ôm bạn tại ngày lễ tốt nghiệp.
Bạn cảm ơn mẹ bằng cách hỏi xem mẹ có thể tặng bạn
một chuyến du lịch Châu Âu không?
Khi bạn 23 tuổi, mẹ sắm sửa tất cả đồ đạc cho căn hộ đầu tiên của bạn.
Bạn cảm ơn mẹ bằng cách nói rằng những người bạn của mẹ thật xấu xí.
Khi bạn 24 tuổi, mẹ gặp vị hôn phu của bạn
và hỏi về những kế hoạch tương lai của bạn.
Bạn cám ơn mẹ bằng cách giận giữ và càu nhàu:” Con xin mẹ đấy”.
Khi bạn 25 tuổi, mẹ lo lễ cưới cho bạn, mẹ khóc và bảo mẹ yêu bạn biết bao.
Bạn cảm ơn mẹ bằng cách dọn đến sống ở một nơi xa tít.
Khi bạn 30 tuổi, mẹ gọi bạn và khuyên bảo về việc chăm sóc trẻ con.
Bạn cảm ơn mẹ bằng cách bảo rằng:” Mọi việc giờ đã khác xưa rồi”.
Khi bạn 40 tuổi, mẹ gọi điện để nhắc bạn nhớ một sinh nhật của người thân.
Bạn cảm ơn mẹ bằng câu trả lời:” Con thật sự bận mẹ ạ”.
Khi bạn 50 tuổi, mẹ ngã bệnh và cần bạn chăm sóc.
Bạn cảm ơn mẹ bằng cách tìm đọc sách về đề tài :
” Cha mẹ trở thành gánh nặng cho con cái như thế nào?”.
Và rồi, một ngày kia, mẹ lặng lẽ ra đi.
Tất cả những điều bạn chưa bao giờ làm sụp đổ tan tành.
” Hãy ru con ngủ, ru con qua suốt đêm dài.
Bàn tay đưa nôi… có thể cai trị cả thế giới.”

Ta hãy dành một giây phút nào đó
để báo hiếu và tỏ lòng kính trọng đối với người ta gọi là Mẹ,
dù rằng một số người có thể sẽ không nói điều đó thẳng thắn với mẹ mình.
Chẳng có điều gì có thể thay thế mẹ được.
Hay trân trọng từng giây phút, dầu rằng đôi khi mẹ không phải
là người hiểu ta nhất trong những người bạn của ta,
có thể không đồng ý với những suy nghĩ của chúng ta,
nhưng người ấy vẫn là mẹ bạn!!!
Mẹ sẽ luôn ở bên bạn, lắng nghe những phiền muộn,
niềm vui cũng như nỗi thất vọng của bạn. Hãy tự hỏi chính mình:
” Mình có dành đủ thời gian cho mẹ để lắng nghe những phiền muộn
và buồn chán của người nội trợ suốt ngày ở trong bếp không ?”.
Yêu thương và kính trọng mẹ, dù rằng bạn có thể có cách nhìn khác với mẹ.
Khi mẹ ra đi, những kỉ niệm yêu mến của qua khứ và cả nuối tiếc sẽ ở lại.
Đừng xem những điều gần gũi nhất với trái tim bạn là hiển nhiên.

Hãy yêu Mẹ hơn bản thân mình...
vì cuộc đời bạn sẽ vô nghĩa nếu không có Người..!


ML@ST
__________________



Trả Lời Với Trích Dẫn
  #496  
Old 08-21-2010, 09:35 PM
ML'Amour's Avatar
ML'Amour ML'Amour is offline
Super Moderator
 
Tham gia ngày: Aug 2009
Nơi Cư Ngụ: Virgin Island
Bài gởi: 2,448
hoa ML'Anour collectibles...






** If you love me... let me know.
If not... please gently let me go.

** Pleasure of love lasts but a moment ...
Pain of love lasts a lifetime.

** Don't let someone become your everything...
because when they're gone you have nothing ..!

** The ones that you love the most are usually ...
the ones that hurt you the most....as always ...

** I self destruct every relationship so that I don't get hurt...
but the truth is I just hurt myself worse in the long run..

** If you love something or someone... let it go...
If it comes back to you... its yours forever.
If it doesn't... then it was never meant to be....

** They say loving you gives pains and full of sacrifices...
but I'll rather take pains and lots of sacrifices than not to be love by you.



__________________



Trả Lời Với Trích Dẫn
  #497  
Old 08-23-2010, 05:15 AM
ML'Amour's Avatar
ML'Amour ML'Amour is offline
Super Moderator
 
Tham gia ngày: Aug 2009
Nơi Cư Ngụ: Virgin Island
Bài gởi: 2,448
hoa Mùa Vu Lan






Thơ viết trên bức tường nhà dưỡng lão



Con ơi !
Khi con còn thơ dại,
Mẹ đã mất rất nhiều thời gian,
Mẹ dạy con cầm thìa, dùng đũa ăn cơm,
Mẹ dạy con buộc dây giày, chải tóc, lau nước mũi...
Những kỷ niệm về những năm tháng mẹ con mình sống bên nhau
Làm mẹ nhớ thương da diết,
Vì thế, khi mẹ chóng quên, mẹ chậm lời
Con hãy cho mẹ chút thời gian, xin con chờ mẹ chút,
Cho mẹ suy nghĩ thêm...
Cho dù cuối cùng ngay cả định nói gì,
Mẹ cũng quên...

Con ơi !
Con quên là mẹ con ta đã tập luyện hàng trăm lần,
Con mới thuộc khúc đồng dao đầu đời ?
Con nhớ không mỗi ngày mẹ đáp
Những câu ngây ngô, hàng trăm câu con hỏi từ đâu ?
Nên nếu mẹ lỡ kể lể nhiều lần những câu chuyện móm răng
Ngâm nga những khúc ru con thời con bé
Xin con tha thứ cho mẹ
Xin con cho mẹ chìm trong những hồi ức ấy nhé !
Xin con đáp lời mẹ kể những chuyện vụn vặt trong nhà !

Con ơi !
Giờ mẹ thường quên cài nút áo, xỏ dây giày,
Ăn cơm vãi đầy vạt áo,
Chải đầu tay bần bật run,
Đừng giục giã mẹ,
Xin con nhẫn nại chút và dịu dàng thêm,
Mẹ chỉ cần có con ở bên
Mẹ đủ ấm.

Con ơi !
Bây giờ mẹ đi chân không vững, nhấc không nổi bước
Mẹ xin con nắm tay mẹ,
Dìu mẹ, chậm thôi
Như năm đó,
Mẹ dìu con đi những bước đầu đời...


Thủy Khởi@


__________________



Trả Lời Với Trích Dẫn
  #498  
Old 08-24-2010, 10:35 PM
ML'Amour's Avatar
ML'Amour ML'Amour is offline
Super Moderator
 
Tham gia ngày: Aug 2009
Nơi Cư Ngụ: Virgin Island
Bài gởi: 2,448
hoa ML'Amour treasures...






Có một người tên V. Huy !



Hắn tên là V. Huy, thật ra tên đầy đủ của hắn là Nguyễn Phúc Vĩnh Huy, vốn là con cháu giòng họ vua chúa triều Nguyễn. Bố hắn là giáo sư tiến sĩ, từng chữa bệnh cho Cụ Hồ. Ông nội hắn là Thượng thư bộ Lại trong triều vua gì đó của nhà Nguyễn. Mẹ hắn cũng là giáo sư nhưng hình như bên ngành Luật, tốt nghiệp từ bên Tây, nghe lời dụ dỗ của Cụ Hồ về nước tham gia đánh giặc. Lí lịch của hắn quá ư là đẹp, vừa quí tộc vừa cộng sản, không chê vào đâu được. Hắn tốt nghiệp Tiến sĩ ngành ngoại giao ở Liên Xô, cũng nghe nói là bằng đỏ đàng hoàng, và chắc chắn là bằng thật. Thế mà hắn lại xổ toẹt cái lí lịch đó, đái lên cái truyền thống đẹp như mơ đó. Hắn không bao giờ chịu thổ lộ cái tên trong khai sinh cho bất kì ai, và luôn luôn tự xưng tên tôi là V. Huy, cắt đứt mọi liên hệ với cái gia đình danh giá. Cũng chẳng biết tại sao. Và mọi người cũng không rảnh thì giờ để điều tra chuyện đó.

Tôi gặp hắn lần đầu trong quán cà phê. Quen qua quen lại mà thành thân gần tám năm nay. Hắn là một thằng có cá tính. Mà lại là cá tính quái dị. Tôi cũng vốn là một người quái đản - theo mọi người chung quanh bảo thế - nên khi gặp hắn là thành thân ngay, đi đâu cũng có nhau. Ngưu tìm ngưu, mã tìm mã mà.

Hắn có khuôn mặt của John Lennon: ngây thơ mà tinh quái. Cũng nét mặt gầy, mũi thẳng, tóc xoăn để dài đến bờ vai, chỉ khác là tóc màu đen. Hắn cũng đeo kính cận gọng tròn, nặng độ, dày như đít chai. Lúc nào hắn cũng kè kè cái ba lô nặng trĩu chứa tùm lum nào sách, nào khăn, nào đủ thứ như một túi rác. Nhưng hắn bảo hắn chứa cả càn khôn trong đó.

Hắn chỉ có độc một bộ đồ, chiếc áo jean bạc màu, áo jacket màu cứt ngựa có nhiều túi và cũng nhiều fermature. Chiếc quần jean rách ở đầu gối và sờn ở hai mông đít. Đôi giày lính Mỹ cao cổ loang lổ và ám bụi đường. Hắn không bao giờ giặt áo quần, cứ mặc cho đến tả tơi lại đi tìm bộ khác cũng y như thế. Công nhận hắn cũng giỏi săn lùng vì suốt tám năm quen hắn, tôi có cảm tưởng hình như hắn chẳng bao giờ thay kiểu quần áo.

Hắn là một thằng thông minh, rất thông minh. Và cũng uyên bác, rất uyên bác. Tôi là người rất ngạo mạn, ít khen ai và cũng ít nể ai, luôn khinh khi những thằng tiến sĩ dỏm nhiều như quân Nguyên chạy đầy đường. Nhưng gặp hắn, quen hắn, biết hắn thì tôi phải khen ngợi hắn thật lòng. Hắn nói tiếng Anh như dân xuất thân từ Oxford , đúng giọng và ngữ điệu. Hắn vi vu tiếng Pháp giọng Paris và hơn thế nữa là dùng ngôn ngữ từ Sorbonne ra. Hắn nói tiếng Ý như mưa rào và tiếng Nga thì thôi rồi, nghe không khác gì Putin. Hắn cũng giỏi tiếng Hán, viết thư pháp như múa, đặc biệt là chữ thảo, đọc toàn sách cổ văn, đọc tiếng Đức ầm ầm như bão tố. Ngoài ra hắn còn giỏi tiếng Bồ Đào Nha, đọc kinh Phật bằng tiếng Pali và nói thông thuộc tiếng Khmer. Hay nhất là dù hắn có mười mấy năm ở nước ngoài, có bằng Tiến sĩ ở Nga nhưng lại nói tiếng Việt rất chuẩn, tròn vành rõ chữ và dùng từ thì không chê vào đâu được. Nói tóm lại, xét về mặt ngôn ngữ, hắn là thằng trùm thiên hạ.

Không biết chính xác hắn ở đâu. Lúc thì bảo ở quận tư, có khi lại ở quận tám. Tóm lại hắn là thằng giang hồ. Một thằng trí thức nhất trong những thằng trí thức đúng nghĩa của Việt Nam đang là kẻ không nhà. Hắn là thằng ma – cà - bông. Cứ khoảng chín giờ sáng là có mặt hắn ở quán cà phê, kêu li đen và ngồi rít thuốc liên tục. Bất cứ vấn đề gì hắn cũng có thể nói được, và nói rất sâu. Gặp những từ ngữ cần chính danh, hắn có thể lấy giải nhĩa từ nguyên chữ Hán và có khi từ chữ gốc của tiếng La tinh. Hắn có thể nói từ chuyện văn chương kim cổ cho đến những phát minh từ xưa đến nay của loài người. Hắn giảng về Socrate, Platon cho đến các triết gia cận đại. Hắn nói về Mác thì ai cũng ngóng cổ lên mà nghe bởi vì toàn những vần đề mà những ngài tuyên huấn cộng sản không bao giờ biết đến và phân tích nổi. Khi hắn phân tích cách mạng Trung Hoa, cách mạng Việt Nam, rồi tương lai của toàn thế giới thì mọi người há mỏ nghe không ngậm lại được, mặt ai cũng nghệch ra như ngỗng ỉa. Trong mọi cuộc bàn luận, hắn trở thành trung tâm. Khi chưa có mặt hắn ở khu vực này, tôi được mọi người phong cho là bách khoa toàn thư, chuyện gì cũng biết. Nhưng từ khi có hắn, tôi như đèn dầu le lói mà hắn thì sáng như đèn pha. Ngay như chuyện chó mèo, chim cò, rắn rít, thú hoang hắn cũng rành như ông giáo sư Võ Qúy. Chuyện gì hắn cũng biết, mà biết rõ ngọn ngành rành mạch mới siêu chứ. Khi hắn đã nói thì chẳng còn ai có thể cãi lại hắn được. Với cái đầu của hắn, nếu được làm lãnh đạo hắn có thể l à người lãnh đạo giỏi hay ít nhất đất nước sẽ nở mày nở mặt khi hắn tiếp xúc với năm châu bốn bể. Nhưng hắn lại là thằng lang thang, sống bằng những bài dịch tin nước ngoài cho mấy tờ báo lá cải. Trong khi mấy thằng ngu thì chức cao quyền trọng, ghế cao chót vót. Đời là vậy đấy! C’est la vie!!

Theo những tin tức vỉa hè thì hồi mới về nước thì hắn cũng đi làm ở bộ ngoại giao. Là nhân viên của một cục, một vụ gì đấy. Nhưng vì hắn quá giỏi lại quá ngông, không chịu nghe theo những chỉ thị ngu xuẩn của lãnh đạo nên cuối cùng bị đẩy xuống làm anh chạy văn thư. Vì cảm thấy nhục, hắn cũng kiện tụng tùm lum mà chẳng đi đến đâu nên bỏ sở mà làm kẻ lang thang. Tôi nghĩ tánh khí ngang tàng không khuất phục chính là nguyên nhân bi kịch chối từ gia đình của hắn.

Cách đây mấy năm, tôi có người bạn Pháp, một chuyên gia sưu tầm cổ vật Đông phương sang Việt Nam mua được một chậu sứ Trung Hoa rất cổ, hình như là đời đầu Minh. Chậu sứ vẽ cảnh mục đồng chăn trâu men xanh rất đẹp. Nét vẽ uyển chuyển và tinh tế của một nghệ nhân bậc thầy. Ông bạn tôi mấy lần mang về Pháp đều bị chận lại vì hải quan không cho mang cổ vật ra khỏi nước. Chuyện đến tai hắn, hắn bảo sẽ mang đi được với điều kiện bạn tôi mua vé khứ hồi cho hắn kèm theo 1500 Euro cho hắn tiêu mấy ngày ở bên đó. Bạn tôi ok ngay. Và hắn mang đi được thật mà chẳng cần xin xỏ, khai báo gì cả. Dịp đó hắn đi hết mấy nước châu Âu; gần hai tháng sau hắn mới về. Hỏi hắn làm sao, hắn bảo có khó đéo gì đâu, vào đến phi trường tớ đến ngay quầy bán hoa lan của Đà Lạt, mua một giỏ hoa lan có cả chậu, vào ngay phòng vệ sinh, bỏ chậu ra, lấy chậu sứ thay vào. Thế là ung dung xách giò lan bước lên máy bay chẳng thằng nào, con nào hỏi một tiếng. Ai cũng bảo hắn giỏi. Hỏi hắn ở bên đó hai tháng lấy gì mà ăn, hắn bảo hắn làm hướng dẫn viên du lịch. Đến thành phố nào cứ thấy mấy thằng du khách ngơ ngác thì hắn sấn tới làm quen sau đó hướng dẫn người ta đi tham quan. Hỏi hắn chưa bao giờ đi qua đó, biết đếch gì mà hướng dẫn. Hắn gào lên xin lỗi mọi người à, trước khi đi tôi đã học thuộc mấy cuốn sách hướng dẫn du lịch của hơn mười nước Châu Âu rồi. Nghe sợ chưa?

Có lần tôi với hắn đi nghe một tay giáo sư người Mỹ nói chuyện văn chương, trong giờ giải lao, hắn bước đến nói chuyện với tay giáo sư đó. Chẳng biết nó nói những gì mà khi trở lại sân khấu để tiếp tục câu chuyện, tay giáo sư người Mỹ mời hắn lên ngồi chung và giới thiệu hắn với cử tọa bằng những lời rất trân trọng. Lần đó hắn bị công an văn hóa mời lên mấy lần để nói rõ mối quan hệ giữa hắn và tay người Mỹ. Hắn chỉ bảo là hắn không đồng tình một số ý của diển giả và người giáo sư nể hắn. Thế thôi. Bắt nó làm tường trình, nó bảo chẳng có đéo gì mà phải tường với trình, không tin thì cứ đi hỏi tay giáo sư người Mỹ chứ tại sao lại hỏi hắn. Cuối cùng huề, chẳng có chuyện gì mà ầm ĩ.

Hắn chưa bao giờ kể cho tôi nghe về mối quan hệ của hắn với phụ nữ. Thế mà có một lần, có một người đàn bà đẹp đến tìm hắn ở quán cà phê. Tôi ngỡ ngàng khi gặp người phụ nữ này, bởi vì cô ấy quá đẹp. Một sắc đẹp đài các, duyên dáng và rất trí thức. Một khuôn mặt mà thi ca và hội họa suốt đời ca tụng. Bữa đó không có mặt hắn ở quán và tôi tiếp chuyện với người đàn bà đẹp đó. Nàng tên là Bạch Huệ - hoa huệ trắng- cái tên nghe có vẻ hơi cải lương, nhưng cô gái đó nói chuyện rất thông minh và rất có trình độ. Nàng đi tìm hắn đã lâu rồi, và rồi không biết ai đó đã hướng dẫn nàng đến đây. Cô gái kể sơ cho tôi nghe về mối quan hệ giữa hắn và nàng. Yêu nhau từ ngày còn ở bên Nga, nàng là con gái rượu của đại sứ Vệt Nam ở đó. Một mối tình đẹp và môn đăng hộ đối. Hai người về Việt Nam và dự định khi ổn định cuộc sống sẽ làm lễ cưới. Nhưng rồi hắn chửi lãnh đạo, mất việc, bị bố nàng nói nặng nhẹ đụng chạm tự ái sao đó, hắn chửi ông bố vợ tương lai một trận ra trò và bảo các ngài chỉ là một lũ ngu rồi bỏ đi không dấu vết. Nàng đau khổ đi tìm. Vô vọng. Mò kim đáy bể. Cuối cùng nghe theo lời bố lấy chồng. Chồng nàng bây giờ là thứ trưởng một bộ rất quan trọng. Tôi bảo thế thì bây giờ cô còn tìm hắn làm gì, khi đã trở thành hai tầng lớp khác nhau, vị trí xã hội cũng đã không còn như xưa nữa. Cô ấy bảo là tìm để xem hắn sống ra sao, tìm lại hình ảnh mối tình xưa đã không còn nữa và quan trọng nhất là cô ấy vẫn còn yêu hắn.

Khi tôi kể lại cho hắn nghe cuộc gặp gỡ, hắn không nói gì chỉ lẩm bẩm chửi thề, chửi thề là thói quen của hắn, nên tôi không biết hắn đang chửi cái gì. Chửi số phận hay chửi mối tình của hắn. Sau đó hắn lầm lì mấy ngày rồi vắng mặt gần mười mấy hôm, cũng chẳng biết hắn đi đâu…..

Hắn xuất hiện trở lại chốn giang hồ với một cọc tiền khá lớn, hắn bảo hắn vừa lãnh tiền công viết luận án tiến sĩ cho một đồng chí lãnh đạo thành phố. Hắn nói đây là đồng tiền tanh hôi, đồng tiền đã làm lụn bại đất nước, nhưng nếu hắn không nhận làm thì thằng khác cũng làm, xã hội bây giờ thiếu gì thằng trí thức sẵn sàng làm thuê. Hắn gom mấy đứa trẻ bán báo, đánh giày, bán vé số lại. Thuê một chiếc xe mười lăm chỗ ngồi, chở hết mấy đứa trẻ vào thành phố, mua sắm áo quần, đồ chơi, sách vở. Lại còn cho mỗi đứa mấy trăm ngàn. Cả đám trẻ sung sướng. Còn hắn thì hả hê. Chưa bao giờ thấy khuôn mặt của hắn sướng đến như vậy. Mấy bà bán dạo quanh quán cà phê bảo hắn điên, hắn cười sảng khoái, gật gù: điên, điên, đúng là điên.

Tối hôm đó hắn đi vào bar Mưa Rừng, vừa bước vào cửa, mấy gã bảo vệ nhìn bộ dạng của hắn, định ngăn không cho vào. Hắn rút ra mấy tờ bạc giúi vào tay chúng. Hai gã bảo vệ nghiêng mình, mở cửa. Hắn vào bàn, ngoắc một em phục vụ ăn mặc nóng bỏng lại, kêu cho ly sữa tươi. Em cave nhìn hắn định cười khi dễ thì hắn đã rút hai tờ năm trăm nhét vào tay cô gái và bảo, em mua giúp anh ly sữa tươi. Dĩ nhiên là cô gái thực hiện ngay. Ai dại gì từ chối bán ly sữa tươi giá một triệu bạc bao giờ. Hắn uống một hơi hết ly sữa. Lại ngoắc em gái lần nữa và rút thêm một xấp tiền, bảo: vú em nhỏ quá, anh cho em chục triệu đi bơm vú to lên mà làm cho đời thêm tươi. Cô gái há hốc mồm không kịp nói gì thì hắn đã lẳng lặng rời ghế, đi về. Chuyện này được kể lại với nhiều tình tiết ly kỳ hơn, kéo dài mấy tháng trong giới cave, sau này trở thành giai thoại, báo chí cũng có đăng. Mọi người kháo nhau hắn là tỷ phú đóng vai kẻ nghèo vì chán cảnh giàu sang nhung lụa. Bữa đó hắn đi bộ về, vừa đi vừa khóc, chẳng ai hiểu tại sao?

Hắn lại mất hút. Cả tháng rồi tôi không gặp hắn. Cho đến hôm qua, lúc trưa, tôi nhận được điện thoại của công an hỏi tôi có phải là người thân của hắn không? Tôi ừ. Đồng chí công an bảo phát hiện hắn đã chết đêm hôm qua, trong tay có mảnh giấy ghi tên và số điện thoại của tôi. Tôi chạy ngay đến đồn, họ chở tôi đến một căn nhà nhiều phòng ở một chung cư tại quận tư. Hắn nằm đó, khuôn mặt thanh thản và bình yên, trên môi phảng phất nụ cười. Chung quanh giường và tràn ngập căn phòng là những cành huệ trắng. Màu trắng của huệ, màu trắng của chiếc drap giường và bộ đồ trắng lần đầu tiên tôi thấy hắn mặc làm cho căn phòng tinh khiết lạ lùng và cũng tang tóc vô cùng. Trên đầu giường có một bức tranh sơn dầu nhỏ vẽ chân dung một cô gái cũng mặt chiếc váy trắng. Khuôn mặt trong hình rất quen. Đó là chân dung của Bạch Huệ. Thì ra hắn tự tử bằng hoa huệ. Hắn đã chất đầy căn phòng hoa huệ trắng, đóng kín cửa và hắn từ từ chết trong hương thơm ngào ngạt của loài hoa huệ trắng. Trong tờ giấy hắm nắm trong tay lúc ra đi, ngoài tên và số điện thoại của tôi, hắn còn ghi thêm hai dòng nữa. Dòng đầu hắn cho biết là hắn tự kết liễu đời mình, không liên lụy đến ai. Dòng sau hắn ghi là hắn không còn cha mẹ, anh em, bà con ruột thịt nên nhờ tôi hỏa tang thân xác hắn và rải tro xuống sông để cho hắn được trôi ra biển lớn. Tôi đưa tay chào như chiến sĩ, như một lời chia tay.

Ba hôm sau, tôi nhận được mail của hắn. Nhìn thấy tên hắn là tên người gởi, tôi lạnh dọc sống lưng. Sao hắn chết ba hôm rồi, than xác hắn đã thành tro bụi rải xuống sông rồi. Sao lại còn có thư của hắn gởi.

Hắn viết:
“ Gởi anh.

Đã đến lúc tôi cảm thấy mình thừa thãi trong cuộc đời này. Tôi không còn lý do để tồn tại nữa. Phải biết đúng lúc để rút lui là người khôn ngoan. Tôi đã làm tròn phận sự và tôi phải ra đi. Biết đâu ở thế giới khác sẽ vui hơn trần gian điên dại này? Xem như không có V. Huy ở cuộc đời này, quá khứ cũng như tương lai.

Anh ở lại hãy sống vui.
V. Huy

Tái bút: Tôi nhờ anh đến địa chỉ…lấy một số vật dụng của tôi và đốt tất cả giúp tôi. Đốt hết và đừng giữ lại gì. Cám ơn anh.

Anh đừng sợ hãi khi nhận được thư này. Tôi gởi thư theo chế độ hẹn. Tôi hẹn ba ngày sau khi tôi ra đi, máy mới gởi thư đi ”

Tôi đến địa chỉ hắn đã ghi, người ta giao cho tôi một thùng to, vất vả lắm tôi mới chở được về nhà. Những gì trong đó làm tôi kinh ngạc đến sững sờ.

18 cuốn nhật ký hắn ghi từ lúc bảy tuổi cho đến trước ngày hắn chết một tuần lễ với nhiều suy nghĩ gây sửng sốt.

72 bản dịch những cuốn tiểu thuyết của nhiều nhà văn nổi tiếng trên thế giới.

4 bản dịch sang tiếng Đức cuốn Truyện Kiều, Chinh Phụ Ngâm, Thơ các thiền sư đời Lý và cuốn Đoạn trường vô thanh.

3 tập phê bình và nhận định những sai lầm của chủ nghĩa Mác viết bằng tiếng Anh.

2 cuốn nói về sự khủng hoảng kinh tế toàn cầu trong thế kỉ 21 viết bằng tiếng Pháp.

43 cuốn phân tích và phê bình về các tác giả Việt Nam từ thơ ca đến tiểu thuyết.

12 cuốn viết về các danh nhân văn hóa Trung Quốc và sự ảnh hưởng của họ.

5 cuốn dịch thơ Đường sang tiếng Việt.

3 cuốn chép tay kinh Phật bằng tiếng Pali.

1 cuốn dịch nhạc Trịnh Công Sơn sang tiếng Tây Ban Nha.

8 tập thơ hắn viết từ hồi 15 tuổi cho đến năm ngoái, tức là cả năm nay hắn không còn làm thơ.

1 cuốn luận án tiến sĩ của hắn với tiêu đề: “Tìm hiểu chính sách ngoai giao của nhà nước Việt Nam từ đời Lý đến 1945”..với nhiều lời phê khen ngợi.

Và nhiều bằng cấp giấy khen của nhiều trường học, tổ chức trong và ngoài nước. Nhiều bài báo của hắn viết trên nhiều tạp chí chuyên ngành của nhiều tổ chức khoa học tiếng tăm trên thế giới.


Một gia tài đồ sộ chứng tỏ sự uyên thâm cùng sức làm việc khủng khiếp của hắn.

Tôi mất gần cả năm nay mà vẫn chưa đọc hết những gì hắn đã viết, và tôi sẽ tiếp tục đọc để hiểu hắn hơn, để càng thêm cảm phục hắn. Một thiên tài đã sinh nhầm nơi chốn. Lũ chúng ta đầu thai nhầm thế kỷ.
Tôi không đốt như ý nguyện của hắn. Tôi đóng một tủ sách khá đẹp, đem tất cả tác phẩm hắn đã viết sắp xếp thứ tự. Ngoài mặt tủ, tôi đi thuê khắc dòng chữ:

“CÓ MỘT NGƯỜI TÊN V.HUY “
Saigon 12g45 AM ngày 11.8.2010




Đỗ Duy Ngọc@
16.8.2010

__________________



Trả Lời Với Trích Dẫn
  #499  
Old 08-25-2010, 03:40 AM
Tiêu Dao's Avatar
Tiêu Dao Tiêu Dao is offline
Thèm Bú Quanh Năm !
 
Tham gia ngày: Jan 2007
Bài gởi: 843
Default

đã lâu không ghé phố
__________________
thành tình nhân đứng giữa trời không
khóc mộng thiên đường .. vta
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #500  
Old 08-25-2010, 04:36 AM
ML'Amour's Avatar
ML'Amour ML'Amour is offline
Super Moderator
 
Tham gia ngày: Aug 2009
Nơi Cư Ngụ: Virgin Island
Bài gởi: 2,448
Default

Trích:
Nguyên văn bởi Tiêu Dao View Post
đã lâu không ghé phố
Trùi...hello stranger ...very long time no...write...
Ủa.. cưng nhá một xí...rùi dzọt mất tiêu...chưa kịp thí mặt lun á ...
Kí nì là...khiêu gợi...í...khiêu khích đó nhen cưng...

__________________



Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời


Ðiều Chỉnh
Xếp Bài

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn
Bạn không được quyền gởi bài
Bạn không được quyền gởi trả lời
Bạn không được quyền gởi kèm file
Bạn không được quyền sửa bài

vB code đang Mở
Smilies đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt
Chuyển đến


Múi giờ GMT. Hiện tại là 07:47 PM.


Powered by: vBulletin Version 3.6.1 Copyright © 2000 - 2025, Jelsoft Enterprises Ltd.