Go Back   Vina Forums > Thư Viện Online > Kho Tàng Truyện > Truyện Tiểu Thuyết - Truyện Dài
Hỏi/Ðáp Thành Viên Lịch Tìm Kiếm Bài Trong Ngày Ðánh Dấu Ðã Ðọc

Trả lời
 
Ðiều Chỉnh Xếp Bài
  #21  
Old 07-16-2004, 11:42 AM
VietDoll's Avatar
VietDoll VietDoll is offline
Búp Bê Nhí Nhảnh
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 2,416
Default

Ánh nắng :Di chang của mặt trời đánh thức tôi dậỵ Mở mắt ra, chồm người lên, đầu, cổ, áo quần như được nhúng vào cát. Nam đang đứng trước mặt, chàng nhìn tôi cườị

- Khỏe chứ ? Người đẹp mê ngủ của tôi ?

Giọng ngái ngủ, tôi lười biếng hỏi:

- Mấy giờ rồi anh?

- Chưa đến 7 giờ.

- Sao mặt trời mọc sớm quá vậy ?

- Mặt trời đã mọc từ lúc 5 giờ. Cô đã mất dịp xem cảnh mặt trời mọc, cũng như mất dịp xem đoàn thuyền chài trở về.

- Thế suốt đêm rồi anh không ngủ à ?

- Ngủ không được, nhưng nhìn em ngủ thì thật tuyệt, đẹp như một bức tranh.

Tôi ngượng ngùng, đây là lần đầu tiên ngủ ngoài trời, lại ngủ dưới mắt một gã con trai, người yêu mình. ĐỨng phắt dậy, tôi rũ người cho những hạt cát li ti rơi rạ Ồ ! Sao cát lắm thế này ? Cả trên lông mi, lông mặt cũng đầy cát, phủi mãi không sạch.

- Em phải đi tắm mới được !

- Thay áo tắm đi, anh đợi em.

Tôi quay nhìn tứ phía, hầu như các bạn đã mặc áo tắm, hoặc đã nhảy xuống biển. Chỉ còn vài mạng là còn mãi ngủ thôị

- Em thay áo đi, anh đi mua cái gì để ăn, chứ để bụng trống thế nầy mà đi tắm, thì không tốt lắm.

- Vâng !

Tôi chui vào lều, bên trong tối om thật nóng. Thanh Thương không còn ở trong đấy, có lẽ cô ta đi tắm rồị Trong lều chỉ còn Thủy Ngọc đang lục lọi tìm áọ Tôi nói với Thủy Ngọc.

- Mày thay áo đi, tao trông cửa cho !

Thủy Ngọc bắt đầu thay áọ Tôi hỏi:

- Nghe nói mầy sắp lấy chồng rồi hả

- Ờ.

- Có định mời bạn bè uống rượu mừng không ?

- Có lẽ mời không được, vì ảnh còn bên mỹ, tao phải qua đấy làm lễ cướị

Tôi nhìn Thủy Ngọc.

- Ê nầy Thủy Ngọc !

- Gì ?

- Tại sao mầy lấy ông tả Mầy yêu ông ấy à ?

Thủy Ngọc có vẻ ngần ngừ răng cắn chặt môi, tiếp tục thay áọ

- Thảo, đâu phải ai cũng may mắn, được có tình yêu như mầy đâu ?

- Tao không hiêu gì cả

- Tao nghĩ rằng, tao và anh ấy không nên nói chuyện tình yêụ Anh ấy cần một người vợ, mê nhan sắc tao nên muốn cưới, còn tao ư ? Thủy Ngọc im lặng. Tôi hối thúc:

- Mầy thì sao ?

Thủy Ngọc nhìn tôi rồi cườị

- Chuyện đó thì... lấy một người chồng, có một nơi cư ngụ vững chắc là được rồị Chàng tuy hơi lớn tuổi, nhưng thế mới có đủ sức bảo vệ tao được. Mầy biết, tao là đứa con gái nhiều nữ tính, nên lúc nào cũng mong được người che chở.

- Nhưng hôn nhân mà không có tình yêu thì cũng đáng ngại lắm !

Thủy Ngọc đứng trước mặt tôị

- Đừng v đoán như thế !

Quay lưng lại cô ta tiếp.

- Thắt lưng hộ taọ

Sau khi cài xong thắt lưng. Thủy Ngọc bảọ

- Bây giờ tới phiên mày thay áo đi, tao giữ cửa chọ

Vừa cởi áo, tôi vừa nói:

- Tao vẫn không hiểu sao mầy lại lấy chồng ?

- Thảo - Giọng của Thủy Ngọc thật nhỏ - Mầy nhứt định hỏi thì tao phải trả lời vậỵ Tao đã từng yêu, anh ấy là Trần Hoài Nam... Ồ khoan hãy nói, để tao kể tiếp. Tao đã bị chàng hớp hồn ngay từ đầu, cho đến lúc biết được mày với chàng yêu nhaụ Một thời gian khá dài, tao đã ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Rồi người ấy đến từ ngoại quốc, về nước tìm một người vợ, vừa nhìn thấy tao, vừa đẹp vừa hiền, vừa chăm chỉ nên chịu ngaỵ Tao nghĩ rằng, mình còn đòi hỏi gì hơn bây giờ? Thế gian này chỉ có Trần Hoài Nam mà thôi, mà.... đừng nói gì cả Thảo ! Và thế là tao đã nhận lờị Nhưng dù sao, mầy hãy yên tâm, vì tao sẽ được hạnh phúc. Đám cưới xong, tao cố gắng làm hết bổn phận người vợ mầy hiểu không Thảo, mầy đừng lo lắng cho taọ Hôm nay tao đem chuyện này ra kể cho mầy, chẳng qua chỉ để mầy biết r là việc đã xong rồi, kết thúc rồị Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta vứt bỏ chuyện ấy, không ai được quyền nhắc đến nó nữa nhé ?

Tôi nhìn Thủy Ngọc lắc đầu - Thủy Ngọc nè - Tôi định nói cái gì đó, nhưng vẫn không nói lên được, đành đứng tần ngần nơi đấỵ

Thủy Ngọc bước đến, kéo giùm tôi phẹc mơ tuya xong ôm chầm lấy tôị

- Đừng bận tâm Thảo nhé ? Tao sẽ kể cho mầy nghe một điều đó là... "Tao thật sung sướng".

- Có thật là câu nói của lòng mầy không ?

- Tao xin thềlà trăm phần trăm. Chồng tao tuy không lãng mạng nhưng được cái thực tế, cũng biết tao là con người hay mơ mộng, gặp người như thế là tốt lắm rồị

Rồi Thủy Ngọc bảo:

- Thôi đừng có lẩn thẩn nữa, anh chàng đang réo tên mầy ở ngoài kìạ

Quả thật, tiếng Nam gọi to bên ngoàị

- Thảo ơi ! Em rồi chưa ?

Thủy Ngọc kéo tay tôị

- Thôi ra đi ! Tao theo ngaỵ

Chúng tôi cùng bước ra khỏi lềụ Nam từ xa chạy đến. Thủy Ngọc cười với Nam rồi chạy đi trước. Nam thúc khủy tay vào người tôi, chàng hỏi:

- Em nhìn gì thế ? Để hai ly sữa trong tay anh cho mặt trời uống à ?

Thì ra chàng đang cầm hai ly sữạ Băng qua khoảng bãi rộng, dưới sức nóng mặt trời, lại phải giữ thăng bằng cho sửa khi đổ, quả là một điều mệt nhọc, trán Nam ướt đẩm mồ hôị Nhìn dáng điệu có vẻ ngơ ngác của chàng, tôi không thể nín cười được, đưa tay đỡ lấy ly sữa trên tay, tôi nói:

- Em không hiểu tại sao anh lại được nhiều người mê như thế ?

Nam ngơ ngác.

- Thảo, sao em nói câu gì lạ vậy ?

Tôi vẫn thở dàị

- Nhưng em vẫn yêu anh, Nam ạ.

Chàng giữ tôi lại, đưa tay vuốt ve nhẹ vào lưng.

- Thảo, em khùng rồi ư ? Uống sữa nhanh đi

Tôi uống hết ly sữa, đặt ly xuống, chàng kéo tay tôị

- Đi, chúng ta đi tắm, anh muốn bơi đua kiểu ếch với em.

Chúng tôi nắm tay nhau chạy về phía bờ biển, nước ngập dần đến chân, đến gối, đùị.. Một cơn sóng to chụp nhanh lên người, tôi kêu lớn, chàng lôi tôi nga! xuống, chúng tôi bị sóng lôi ra khơị

- Lội nhanh lên em !

Giống như hai chú cá, chúng tôi bơi nhanh trong nước, Nam bỗng hụp xuống kéo mạnh tôi vào người chàng. Dũng*ới đáy nước, chàng hôn tôi, khiến tôi muốn ngộp. Cùng trôi lên mặt nước, thở một hơi dài, hai gương mặt đầy nước, nhìn nhau cười hớn hở.

Có một dáng người ma*.t áo tắm đỏ, bơi nhanh về phía chúng tôi, lặn mất rồi trồi lên giữa hai đứạ Thì ra là Thanh Thương. Tôi cườị

- Ồ ! Lại mầy nữa hơ? Thanh Thương. Con nhỏ nầy quỷ quái thật, làm tao hết hồn.

Thanh Thương đưa tay vuốt mặt, cô ta mỉm cười nhìn tôi rồi Nam. Đôi mắt Thanh Thương vẫn còn đỏ, sắc mặt lợt lạt, Nam bảo:

- Đôi mắt cô chưa hết sao cô dám bơi ? Nước biển mà vào nữa thì đừng có than trời nghẹ

- Cám ơn sự lo lắng của anh. - Giọng nói Thanh Thương có vẻ thật đặc biệt - Mắt tôi không có bệnh, mà nơi có bệnh chính là tại nơi nầy - Thanh Thương đưa tay chỉ vào ngực, rồi nhìn chúng tôi cười, nàng khoát taỵ - Thôi, không dám làm phiền mấy người nữạ Cảnh ban nãy dưới đáy biển đẹp quá ! Chào nhé !
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #22  
Old 07-16-2004, 11:42 AM
VietDoll's Avatar
VietDoll VietDoll is offline
Búp Bê Nhí Nhảnh
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 2,416
Default

Nói xong Thanh Thương chúi người xuống nước, những bọt nước trắng toé lên, Thanh Thương xa dần như chú ca to đang lặn. Chúng tôi nhìn theọ

Nam nhún vai:

- Thanh Thương có vẻ làm sao đấy ?

- Nó lúc nào cũng điên điên khùng khùng.

Nam lắc đầụ

- Không đúng, hình như nó thế nào ấy ?

Câu nói của Nam làm tôi cảm thấy bất an, nhưng rồi chỉ trong thoáng chốc sự bât an đó biến mất. nam nắm lấy tay tôi giục.

- Đừng để ý đến nó nữa em, chúng ta tiếp tục bơi thi nhé ?

Chúng tôi tiếp tục ngụp trong biển, đùa giỡn vui sướng. Khi đã mệt, lại chạy ra bãi, ngồi dưới tàn lộng tranh nắng. Nam ngồi bên lặng lẽ nhìn tôi, rồi đưa tay vẽ vẽ trên thân tôị Tôi nằm đấy, mở to mắt nhìn chàng cườị

Bờ biển bỗng nhiên náo nhiệt lên, có một đám người kéo nhau chạy về một phíạ Tôi ngồi dậy hỏi:

- Chuyện gì xảy ra thế ?

Sau đấy, tôi nhìn thấy 3 chàng hiệp sĩ đang khiên một cái gì, trên tay Dũng có một cái gì màu đỏ. Tôi nhảy nhỏm lên buột miệng la:

- Lại Thanh Thương nữa rồi !

Nam ngồi bật dậy, chúng tôi chạy nhanh về phía đám đông. Nắm lấy tay Đan Vân, tôi hỏi:

- Cái gì thế ? Cái gì ?

- Tao cũmg mới đến, hình như Thanh Thương bị gì không r !

Chúng tôi chen vào, Thanh Thương đang nằm dưới đất. Dũng đứng cạnh xoa bóp chân cho cô tạ Có vẻ không sao, nhưng con bé vẫn rên hù hụ TÔi hỏi:

- Sao vậy ? Chuyện gì thế ?

Dũng cười hi hi, đáp:

- Không có chuyện gì cả, chỉ vọp bẻ một chút thôị

Đan Vân đưa tay lên chận ngực.

- Thanh Thương, mầy hại tao hú hồn, cứ tưởng cá mập ngoạm hết một chân của mầy rồi chứ

Thanh Thương vẫn rên.

- Ai da ! Ai da ! Khó chịu quá ! Tụi bây còn đứng đấy cười à ? Lại giúp tao coị

Dũng bảo:

- Thôi vào lều nằm đị Vọp bẻ thì không có phương pháp nào hay hơn là ít lội một tí. Hết đau mắt lại đến vọp bẻ, lộn xộn quá.

Thu Phương nói:

- Thôi vào lều đi, trong xách tay tao có dầu nóng, xoa bóp thử xem nàọ

Chúng tôi đỡ Thanh Thương vào lềụ Đám con trai thấy không có việc gì nên tản rạ tôi bảo Nam:

- Anh cho em vài chai nước ngọt được không ? Em khát quá ! Để em ngồi đây canh chừng Thanh Thương.

Nam đi xong, tôi chui vào lều, đám đông đã đi hết, chỉ còn Thu Phương đang ngồi xoa dầu cho Thanh Thương. Tôi bước đến bên cạnh.

- Thôi để đấy cho tao đi Băng, bơi suốt buổi sáng rồi, giờ cũng nên nghỉ ngơi chứ

- Cũng được - Thu Phương trao dầu nóng và bông gòn cho tôi - Vậy thì tao giao nó cho mầy nhé. Tao phải tắm một tí.

Tôi nhận dầu và bông, xong ngồi xuống cạnh Thanh Thương, xoa bóp chân nàng. Thu Phương bước đến cửa liều, còn quay lại nói:

- Thanh Thương, nằm nghỉ một tí nhé, đừng vội ra bơi ngay không tốt, dễ bị vọp bẻ lắm đấỵ Thôi tao đi đây, lát nữa gặp lạị

Thu Phương bước ra khỏi lều, tôi vừa bóp chân Thanh Thương vừa nói:

- Mầy làm chúng tao hết hồn, đứng ở xa xa thấy ông Dũng khiêng mầy lên bờ, tao tưởng mầy chết đuối rồi chứ !

Thanh Thương thở thật dài, cô ta quay đầu sang một bên nói:

- Chết là hết chứ gì !

Tôi ngạc nhiên nói:

- Sao vậy ? hai ngày nay tao thấy mầy thật lạ lùng !

Thanh Thương quay nhanh lại nhìn tôi, đôi mắt nó mở to long lanh, gương mặt trắng bệch với đôi môi xám. Hồi nào tới giờ tôi chưa hề nhìn thấy thần sắc cô ta như vậỵ Nó nắm lấy tay tôi, bàn tay thật lạnh, lồng ngực thở nhanh, miệng nói không r.

- Thảo, mầy cứu tao, chắc tao chết mất.

Tôi thất sắc.

- Ơ.. Thanh Thương... mầy làm sao thế ? mầy nói gì thế ?

Bàn tay nó nắm chặt lấy tay tôi, móng tay như bấm sâu vào thịt, tiếp đó toàn thân Thanh Thương run rẩy, đôi mắt nó không ngớt trừng trừng nhìn tôị Vẻ mặt khao khát cầu khẩn như một kẻ sắp chết đuối trên sa mạc đang cần nước.

- Thảo, mầy hãy cứu tao, chỉ có mầy mới có thể cứu tao được ! Tao không biết làm thế nào nữa, tao chêt mất, có lẽ tao chết mất !

Tôi hoảng hốt:

- Chuyện gì cũng để từ từ, nếu có thể được tao sẽ giúp mầỵ

- Tao yêu Trần Hoài Nam.

- Saỏ - Tôi kêu lên.

- Mầy nghe rồu chứ Thảo ? - Thanh Thương đưa tay ôm lấy mặt khóc lớn - Tao đã yêu người mầy yêu, yêu lâu lắm rồi, yêu đến điên lên được. Tao đã tìm nhiều cách đế trốn lánh, tao giả vờ cười cợt để che giấụ Nhưng mà, tao đã hết cách mà không dối được lòng, Tao yêu Nam. Tao yêu Nam ! Yêu chàng ! yêu đến có thể chết được ! Thảo ơi ! Thảo !

Tôi điếng người, cứng họng. Thanh Thương quỳ dưới đất hai tay vẫn ôm chặt lấy tôi, nó nói như khóc.

- Mầy có nghe tao nói không, Thảo ? Tao đã yêu Nam. Kể từ hôm Nam hát ở hồ Bích Đầm. Tao đã tìm mọi cách, hết cách, nhưng vẫn không làm sao quên chàng được. Thảo, bây giờ mầy đã biết được thì tao không còn dấu diếm chi về mối tình vô vọng nhưng đắm say của tao đối với Nam. - Thanh Thương hổn hển thở - Bây giờ tao muốn chết quá, Thảo ạ !

Thanh Thương vẫn ôm chặt tôi, khiến tôi không còn tự chủ được nữa, sụt lùi ra sau, tôi nói:

- Thanh Thương... mày làm tao sợ... Sao lúc nào cũng pha trò hết vậy ?

- Pha trò ư ? Tao làm trò cười à ? - Thanh Thương hét lớn, nét mặt căng trắng bệch, trong khi đôi mắt như toé lửa hàm răng cắn chặt. Nó nghiêng đầu qua, một giọt máu ứa ra trên khoé miệng. Buông tôi ra, Thanh Thương quay lưng lai, giọng nói của Thanh Thương thật khác lạ - Không hiểu sao mỗi lần tao muốn bày tỏ, là mọi người cứ tưởng tao pha trò ?


__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #23  
Old 07-16-2004, 11:43 AM
VietDoll's Avatar
VietDoll VietDoll is offline
Búp Bê Nhí Nhảnh
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 2,416
Default

Ngồi thu mình lại tôi không biết trả lời như thế nàọ Có lẽ tôi chưa lấy lại bình tĩnh sau cơn kinh hoàng. Căn lều rơi vào sự yên lặng chết :Dc. Thanh Thương quay lại, vết máu vẫn còn đọng trên môi, đôi mắt nó đẹp hoang dại lạ lùng.

- Không còn cách nào khác phải không ? - Thanh Thương nói thật yếu ớt - Mầu không thể cứu tao dược. Phải không Thảo ?

Tôi yên lặng, miệng tôi khô, cổ họng rát bỏng.

- Thanh Thương, tao cũng không biết, tao cũng không biết nói làm sao... Mầy cũng hiểu rằng tình yêu không thể là lễ vật... Mầỵ.. mầy biết không ?

Thanh Thương nhìn tôi khẽ gật đầụ

- Tao đã nghĩ và tao đã biết... Tao đã biết lâu lắm rồi không có một ai giúp tao được điều gì hết.

Thanh Thương lại cắn môi, vết thương ban nãy lại bật máụ Bỗng nhiên cô ta quay lưng lại, chạy ra khỏi lềụ

- Chân tao đã khoẻ, tao đi tắm nhé, tắm để cho nước biển rửa sách, gội sạch người taọ

Thanh Thương vừa chạy vừa quay lại cười, nụ cười của nó thật buồn, thật thê lương, thật đau khổ. CÓ lẽ suốt cuộc đời tôi, không bao giờ tôi quên được nụ cười đó. "Tao đi tắm nhé, tắm để nước biển gội sạch, rửa sạch người ta" - Tao đi tắm, không chừng nước biển sẽ làm tắt được ngọn lửa lòng của taọ Hãy quên đi, quên đi nhé Thảo, Tao chỉ giỏi tài nói khùng, nham nhở quá hơ? Thảo !

Tôi gọi:

- Thanh Thương !

- Xin vĩnh biệt !

"Rầm! " Thanh Thương xô cánh cửa lều qua một bên, tông ra ngoàị Tôi đuổi theo, lúc đó mới phát giác ra là Trần Hoài Nam đang ôm mấy chai nước ngọt đứng như trời trồng ở trước lềụ Gương mặt chàng chứng tỏ là câu chuyện giữa tôi và Thanh Thương đã nghe r...Vừa nhìn thấy Nam, Thanh Thương hoảng hốt, nhưng chân vẫn không chậm lại, cô ta chạy ngay ra bể. Nam vội gọi to:

- Thanh Thương !

Bàn tay chàng buông lơi, những chai nước rơi xuống cát, tung bọt. Nam phóng chân đuổi theọ

- Thanh Thương! Thanh Thương !

Một thứ cảm giác bén nhạy lạ lùng đâm nhói tim tôị Tôi nghe tiếng mình hét thật to:

- Anh Nam ! Dừng lại !

Nam dừng chân, ngơ ngác quay đầu về phía tôị Chàng cỏ vẻ ngỡ ngàng.

- Anh... anh... anh không biết gì cặ

Cuống họng tôi như khô lại, tôi hỏi:

- Anh có nghe tôi nói không? Tại sao anh đuổi theo nó chứ ? - Chàng vẫn yên lặng. Tôi hỏi, giọng tôi càng quyết liệt:

- Anh định làm gì nếu đuổi kịp cô ta ?

Nam vẫn ngơ ngác.

- Anh cũng không biết, anh chỉ cảm thấy mình cần phải đuổi theo, thế thôị

Tim tôi se sắt, ruột gan tôi nóng bỏng, hai hàng nước mắt nóng tuôn ra má. Tôi đứng nhìn người đàn ông trước mặt, chính hắn đã mê hoặc bao nhiêu thiếu nữ. Còn tôi ? Tôi là một đứa may mắn ? Có thật thế không ?

Vừa khóc tôi vừa nói:

- Tại sao tôi lại yêu anh? Tại sao ? Tôi đã phản bội mọi ngườị Đan Vân, Thủy Ngọc rồi bây giờ lại đến Thanh Thương. Tại saỏ Tại sao tôi lại yêu anh được chứ ?

- Ơ.. Thảo ! - Giọng nói của Nam thật nhẹ nhàng - Em đừng khóc nữa Thảọ

Tôi òa khóc to hơn và tiếng khóc của tôi nó lạ lùng làm saọ Trực giác cho tôi thấy Nam sẽ không còn là của tôi vì Thanh Thương sắp chiếm được chàng rồi, dầu bây giờ Nam vẫn đứng đây, nhưng tim chàng đã bay theo ai rồị Tiếng của Nam lập lạị

- Đừng khóc nữa Thảo, nín đi em.

Chàng vuốt ve vỗ về tôi, nhưng tằm mắt chàng đưa về biển khơi xa hút. Tôi nói:

- Anh đã yêu Thanh Thương rồị

- Đư`ng nói bậy, Thảọ

- Có lẽ anh đã yêu nàng lâu rồi mà anh vẫn không haỵ

- Đừng nói khùng Thảo - Nam lúng túng dùng chân vẽ ngoằn ngoèo trên cát - Anh phải đuổi theo cô ấy mới được.

Tôi chanh chuạ

- Vâng, đi đi, anh đuổi theo đi !

- Thảo !

Chàng ngừng lại, đưa tay xoa nhẹ má tôi, nhìn thẳng vào mắt rồi lại thở dài - Thôi được, Thảo, anh không đi đâu hết, anh ngồi xuống đây với em nhé.

Chàng cùng tôi ngồi xuống dưới bóng chiếc lềụ

- Đừng khóc nữa em, Thảọ Lau nước mắt đị Em cũng biết ít nhất lỗi cũng không phải do anh gây ra chứ ?

Tôi đưa tay lên chậm chậm nước mắt. Chúng tôi ngồi đấy một lúc lâu không một ai nói với ai một lờị Lòng vô cớ dâng lên một niềm lo âu, tôi nhìn chàng, hình như khoảng cách giữa tôi và Nam xa dần. Nam vẫn ngồi đấy, bàn tay vô vị nghịch cát, đôi mắt lại mơ màng hướng ra biển xạ

Chúng tôi ngồi cạnh nhau như thế không biết bao lâụ Rồi bỗng nghe tiếng thét của ba hiệp sĩ. Hình như còn có tiếng nhiều người khác gọi nhaụ Tất cả đổ dồn về phía bờ biển. Bản năng làm tôi đứng dậy, nhưng đôi chân tôi sao lại run rẩy ? Tôi định chạy đến, nhưng thân hình lại nhũn mềm, chân như bị trồng cứng một chỗ. Trần Hoài Nam níu lấy anh chàng Lăng Xăng, đang hấp tấp chạỵ

- Chuyện gì vậy ?

- Thanh Thương lại bị vọp bẻ, chúng tôi cứu không kịp, bây giờ đi tìm dầu cồn đây !

Nam thét to lên.

- Thanh Thương ra làm sao ?

- Đang nằm trên bãi kia, nhân viên cứu cấp và ba hiệp sĩ đang làm phép hô hấp nhân tạo cho cô tạ

Nam kéo tôi chạy như bay về phía đó. Tôi ngã té, rôi đứng dậy tiếp tục chạy chân tay tôi luống cuống lạ lùng, đám đông vẫn còn vây quanh, nhưng sao lạ quá, họ có vẻ thật yên lặng. Tiếng Nam hét lớn.

- Cô ta có sao không ?

Không r tiếng ai trả lời:

- Chết rồi !

Tôi nghe hai tiếng kinh hoàng đó, hốt hoảng hét to, bầu không khí yên lặng bị cắt đứt, tiếng sóng biển rì rào, nhưng tại sao như đang phát ra từ miệng của tôị Đưa tay ôm lấy mặt, tôi hét lớn.

- Không ! Không ! Không... không phảị.. Không phải vậỵ..

Có người đỡ lấy tôi, dầu tôi ngã sang một bên khóc ngất:

- Đừng... Đừng... Đừng... đừng làm thế, Thanh Thương... Tao xin mầy, tao xin mầy...

Và trời đất bỗng tối sầm lại, tôi ngã xuống và không còn biết gì nữa



__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #24  
Old 07-16-2004, 11:43 AM
VietDoll's Avatar
VietDoll VietDoll is offline
Búp Bê Nhí Nhảnh
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 2,416
Default

Sau đó, tôi ngã bệnh.

Suốt 3 ngày trời, mê mê man man, đầu óc tôi lúc nào cũng hiển hiện hình bóng của Thanh Thương, lúc ngủ cũng như lúc thức. Nàng đứng đấy, trợn trừng đôi mắt trắng dã nhìn tôi, đưa bàn tay lạnh ngắt nắm lấy tay tôi nói:

- Thảo, tao van mày mà... Hãy cứu tao... Tao muốn chết quá, hãy cứu tao Thảo!

Ồ! Thanh Thương! Thanh Thương! Thanh Thương! Tôi hét to, tôi khóc. Thanh Thương ơi! Thanh Thương! Tôi khóc một cách mê mẩn, mệt mỏi, cố gắng vùng vẫy đứng dậỵ Thế là có một bàn tay thật ấm dìu tôi nằm xuống. một giọng nói nhỏ nhẹ, dịu dàng và lo lắng vang lên bên tai:

- Thảo à, nằm yên đi con. Con tôi nóng quá!

Mẹ tôị Tôi mở mắt ra, nắm chặt lấy tay người thở hổn hển rồi khóc ngất.

- Mẹ ơi, con phải làm gì đây mẹ? Con đã giết chết Thanh Thương rồi mẹ ơi!

Rồi tôi hét lớn.

- Con đã giết chết Thanh Thương! Chính con giết chết Thanh Thương, mẹ có biết không?

Mẹ tôi vỗ về, người đặt túi nước đá lên trán tôị

- Con đừng khóc nữa con ạ, Thảo, nín đi con! Không phải lỗi con đâu, Thảọ

- Lỗi tại con, lỗi tại con, lỗi tại con mẹ ơi!

Tôi hét lên, nắm chặt gấu áo của mẹ

- Con đã từ chối giúp đỡ nó, con đã làm cho nó đau khổ bỏ đi, lại không cho Nam đuổi theọ.. Chính con giết chết Thanh Thương, con đã giết nó! Mẹ, lỗi tại con mà mẹ, mẹ ơi!

Mồ hôi toát ra đầy thân, mồ hôi thấm ướt quần áo, chăn nệm, thấm ướt cả gốị.. Tôi vẫn khóc, vẫn la, vẫn hét không nguôị.. Nhưng, tôi vẫn không gọi được Thanh Thương trở về. Con bé ngây thơ dễ thương quá! Mang cả niềm vui và sung sướng đến cho mọi người! Ồ Thanh Thương! Thanh Thương! Mỗi một tiếng kêu của tôi như một nét dao rọc mạnh vào tim. Bỗng nhiên tôi lại ngưng khóc, ngồi bật dậy trên giường nắm lấy tay mẹ hỏi:

- Mẹ, có phải con đang nằm mơ không? Chắc trên đời này không có nơi nào là Phước Long cả chứ mẹ? Cũng không có đêm cắm trại, bơi lội trên biển, phải không mẹ? Thanh Thương vẫn còn sống, vẫn còn... Mẹ, sao mẹ không trả lời, phải không?

Mẹ đưa mắt buồn nhìn tôị Ôm chầm lấy người, tôi hét lớn:

- Phải không? Sao mẹ không nói cho con nghẻ Thanh Thương còn sống không? Nó ở đâu hở mẹ? Mẹ!

Mẹ đưa tay lau nước mắt trên mặt tôi, người siết chặt tôi vào lòng:

- Con, con của mẹ... Con của mẹ...

Thế là tôi oà khóc lớn, ngã vật vào lòng ngườị Rồi mẹ cũng khóc, nhưng dầu chúng tôi có khóc mãi đi nữa vẫn không làm sao lay tỉnh được Thanh Thương.

Ba hôm sau, cơn sốt đã giảm. Tôi tỉnh táo đôi chút, nhưng hãy còn yếu và buồn. Bây giờ tôi không còn nhớ r hôm ấy mình đã được người ta đưa về bằng cách nào, cũng không biết Thanh Thương được chở về Đài Bắc bằng cách chị Ấn tượng cuối cùng còn trong óc là Thanh Thương mặc áo tắm màu đỏ, đang nằm bất động trên bãi cát. Đối với tôi, ba ngày vừa trôi qua dài hơn ba thế kỷ. Thật lạ, trong ba hôm đó, tại sao Nam lại không đến thăm tôi lấy một lần? Mà tôi cũng không hề nghĩ đến chàng trong một khoảnh khắc? Tôi chợt tỉnh, có lẽ lòng chàng con rối loạn hơn tôị Còn đau khổ hơn cả tôị Hay là... Chàng đang oán tôi, giận tôị Đúng vậy, tôi quả đáng giận đáng tởm. Sau khi câu chuyện xảy ra, tôi mới nhận thấy thằng giữa tôi và Nam hoàn toàn khác biệt nhau, chứ không đơn giản, đẹp đẽ như tôi đã tưởng. Nhưng tôi cũng không còn hơi sức đâu để nghĩ về Nam nhiềụ Đầu óc tôi quay cuồng quanh thể xác của Thanh Thương. Tôi đã nghĩ quẩn, mơ ước... Mơ ước câu chuyện đã qua chỉ là một giấc mộng, để tôi khi tỉnh lại, tỉnh lại sẽ thấy Thanh Thương đướng trước mặt, với nụ cười hồn nhiên.

- Ây da! Nham nhở quá, nham nhở chết được, người ta chỉ giả vờ đuà như thế mà cũng hết hồn...

Nếu cô ta không bị chết đuối, nếy đây chỉ là một trò đùa, chắc tôi sẽ không giận, tôi sẽ ôm chầm lấy nó, hôn lấy hôn để... Mong rằng, mong rằng... đây sẽ là sự thật!

Ngày thứ 4, Thu Phương đến. Nó ngồi bên cạnh giường, chúng tôi lại nhìn nhau mà không nóị một lúc, chúng tôi lại ôm nhau mà khóc.

Thu Phương vừa lau mắt cho tôi, vừa mếu máo nói:

- Thảo, mày đừng có nghĩ rằng lỗi tại mày mà khổ.

- Nhưng Phương ơi, chính tao giết chết Thanh Thương kia mà! Tại tao Thanh Thương mới chết! Thanh Thương đã cầu cứu van xin taọ Mày có biết tao trả lời sao không? Tao bảo tình yêu không phải là lễ vật. Băng ơi! Tao đã giết nó, nó đã chết yên ổn rồi, còn taọ..

- Không, không phải thế.

Thu Phương vừa khóc vừa ôm tôi nói:

- Mày nghe tao nói đây Thảo! Mày không nên nghĩ vậy, vì hôm xảy ra tai nạn chính mắt tao thấy sự kiện xảy rạ Lúc nó bị vọp bẻ, tao còn nghe tiếng hét của nó, tiếng cầu cứu của nó. Nhưng mà khoảng cách quá xạ Mày biết tánh nó ương ngạnh lắm, nên khi chúng tao lội tới nới, thì nó đã bị sóng đưa sang vùng nguy hiểm. Tao còn thấy nó cố chồm lên hai lần, và lúng Lăng Xăng níu được nó, thì đã quá trễ. Tóm lại, tất cả xảy ra chỉ là những việc ngoài ý muốn. Mày đừng nghĩ như vậy mày hiểu không hơ? Thảỏ

- Chính tao giết nó! Dù mày nói cách nào đi nữa, cũng là lỗi tại tao cặ Tao đã ngăn chận không cho Nam chạy đến cản nó lại, nếu để Nam đi, thì đâu có việc gì xảy ra!

- Sao lại nói vậy hơ? Thảỏ

Thu Phương hỏi:

- Nếu Nam đuổi kịp Thanh Thương, không chừng thảm kịch còn tồi tệ hơn nữạ Đừng tự trách mình Thảo ạ, vì nếu nói thă?ng ra thì tao cũng là kẻ có trách nhiệm. Nếu tao không tổ chức cuội đi chơi này thì... Ồ Thảo... Thu Phương ôm lấy mặt, khóc ngất. Nếu chúng ta đoán được có những chuyện bất hạnh xảy ra như thế này, nếu chúng ta có thể ngăn chận được tất cả thảm kịch của đời sống thì... Thảo, chúng ta chỉ là con người chớ nào phải la thần thánh!



__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #25  
Old 07-16-2004, 11:43 AM
VietDoll's Avatar
VietDoll VietDoll is offline
Búp Bê Nhí Nhảnh
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 2,416
Default

Chúng tôi lại nhìn nhau khóc, khóc đến nói không ra hơị Mẹ ngồi một bên cũng rưng rưng lệ. Cho đến một lúc, tôi hỏi:

- Thanh Thương được an táng rồi chưả

- Chưa, mai làm lễ truy diệu, mốt chôn.

- Mai à?

Tôi cắn chặt môị

- Tao sẽ đến.

Thu Phương ngăn lạị

- Mày đang bệnh, thôi đừng đến, đến sẽ chịu không nổi đâụ

- Tao phải đến, nhất định phải đến mới được.

Tôi cương quyết.

- Thế mai mấy giờ bắt đầủ

- Đúng 9 giờ sáng.

Tôi ngần ngừ một chút:

- Ba mẹ Thanh Thương có nói gì không?

- Hai bác ấy à...

Thu Phương xúc động khóc lớn.

- Họ không nói gì, họ ngẩn ngẩn ngơ ngơ. Thanh Thương là đứa con gái độc nhất của họ, không dễ dàng gì nuôi lớn đến tốt nghiệp đại học... Thôi, Thảo ơi!

Chúng tôi lại khóc lên, hai tay nắm chặt, ruột gan rối bờị Trời ơi! Thanh Thương! Thanh Thương! Thanh Thương!

Tại sao người ta phải chết? Tôi nghĩ mãi vẫn không ra, một kẻ đang sống, biết khóc, biết cười, biết đùa giỡn... Tại sao trong phút chốc lại có thể lìa bỏ ci đờỉ Tại sao lạ vậỷ Tại saỏ

Khi tôi đứng trước quan tài của Thanh Thương nhìn bức hình thật to của nó đặt trước mặt, cảm giác ấy càng hiện r. Gương mặt trong hình kia coi cũng còn vẻ "nham nhở", cười lộ hàm răng trắng với nụ cười thật tươi kia làm sao có thể chết được? Làm sao lại chết dễ dàng thế? Cả nhóm chúng tôi đã đến đông đủ đứng lặng lẽ trước quan tàị Đây là cuộc họp mặt đầy đau thương, không một tiếng cười, không một tiếng động, mọi cặp mắt đều đỏ hoe, có người không ngăn được tiếng sụt sùi, nức nở. Nam đứng bất động như bức tường ở một góc, gương mặt trắng xanh của chàng không còn vương vấn hình bóng phong nhã ngày nàọ Tôi với chàng không nói với nhau một lời nào, trừ lúc mới bước đến cạnh quan tài, chàng đã tiến đến gọị

- Thảo!

Tôi nhìn chàng, đôi môi khẽ run, nhưng vẫn không nói được. Chàng cũng vội quay đầu đi, vì nước mắt đã tràn ra mị Từ phút đó, chúng tôi lại yên lặng. Đến lúc đứng trước bức ảnh bán thân của Thanh Thương tôi lại khóc không thành tiếng. Thu Phương bước đến đỡ vội tôi, trong khi vẫn còn lải nhảị

Đây là mộng? Đây là một vở kịch chăng? Tôi nên tỉnh lại đi! Nhưng tôi vẫn chưa tỉnh được, tôi vẫn còn nằm mộng, vẫn còn trong cơn ác mộng kinh hoảng.

Cha mẹ Thanh Thương không đứng cạnh linh cữu để đáp lễ có lẽ vì người quá yếu, quá mệt mỏi, quá đau khổ đến không thể đứng trước mặt chúng tôi, chỉ có vài người trong họ thay mặt song thân Thanh Thương đứng cạnh quan tàị

Sau khi buổi lễ chấm dứt, mẹ Thanh Thương mới bước rạ Bà không khóc, không lộ một nét gì khổ đau, nhưng dáng mệt mỏi, chết lặng như một kẻ đã đánh mất hết cả nghị lực tư tưởng. Trên tay bà một quyển sách dày, với giọng khàn khàn, bà hỏi:

- Ở đây có ông nào tên Kha Mộng Nam không?

Nam giựt mình, bước tới một cách máy móc.

- Dạ con đây bác.

Bà lão nhướng đôi mắt thất thần lên nhìn Nam, chậm rãi nói:

- Cậu Nam, cậu đã giết chết con gái tôi!

Rồi ấn quyển sách vào tay Nam bà tiếp:

- Đây là quyển nhật ký của con gái tôi, tôi để nó cũng không làm gì, cậu cất đị

Bà lão lại lắc đầu nhìn Nam, lập lại:

- Chính cậu đã giết con tôi, tôi biết tại sao nó chết, cậu đã giết nó!

Nam cầm quyển sách trên tay, chàng đứng chết lặng nơi đó, không có một ngôn từ nào có thể diễn tả sắc mặt chàng lúc bấy giờ. Gương mặt trắng bệch, đôi môi xám, ánh mắt tuyệt vọng. Bà lão không nói thêm câu gì, cũng không nhìn chúng tôi, bỏ vào trong. Nam đứng đấy, mồ hôi đầm đià trên trán, đôi môi run rẩy, sắc mặt sám ngắt như kẻ chết rồị Phong bước tới vỗ về, an ủi Nam:

- Đừng để ý nghe Nam, chẳng qua bác ấy quá buồn nên nói thế!

Nam lẳng lặng không nói gì. Chàng xoay lưng lại, ôm quyển nhật ký trong tay bước ra cửạ Khi đi ngang trước mặt tôi, chàng đứng lại, đưa đôi mắt tuyệt vọng nhìn và nói thật khẽ:

- Chúng ta đã làm gì không phải hở Thảỏ

Tôi cắn chặt môi, bất giác nhắm mắt lại, đến khi tôi mở ra thì Nam đã bước tới cửạ Tôi vụt bước theo rồi dừng ở ngưỡng cửạ

- Anh... Anh đi đâủ

Chàng quay đầu lại nhìn tôi, đôi mắt xa lạ:

- Tôi... Tôi phải đến gặp một người!

- Aỉ

- Cha tôị

Đôi môi của Nam run run, rồi chàng mỉm cườị

- Tôi phải đến thăm ông ấy!

Nam quay người bước đi, tôi không nhịn được tiếng kêu:

- Anh Nam!

Chàng đứng lại, quay sang, chúng tôi nhìn nhau một lúc, Nam nói:

- Thảo, em biết rằng, kể từ nay đối với tôi...

Nam ngường lại một chút, đôi mắt chàng thật lạnh.

- Cuộc đời này không còn là mộng mà cũng không còn tiếng hát nữa... Em biết không?

Tôi nhìn chầm chập vào người chàng, lòng tôi như tan nát "Em biết không?" Tôi biết chứ, nhất định là biết rồị Kể từ nay cuộc đời sẽ mất tất cả mộng ảo lẫn lời cạ Đâu phải chỉ ở chàng thôi mà còn ở tôi nữa chứ?

Không nói gì, tôi chỉ nhìn chàng khẽ gật đầụ

Nam đã đi rồị Ôm quyển nhật ký và trái tim người con gái ra đi, chàng đã đĩ!

Buổi chiềi hôm ấy, đám tang Thanh Thương được cử hành, nàng được yên giấc bên bờ hồ Bích Đàm năm cũ.

Đó là câu chuyện đã qua của chúng tôị

Lúc nào tôi cũng nhớ đến lời của Thanh Thương. "Xem kià cả một đám như đang diễn kịch. Không biết màn kịch này rồi sẽ đi đến đâủ"

Đi đến đâủ Với một đám diễn viên ngu xuẩn như thế này thì còn màn kịch nào dở hơn? Còn màn kịch nào thê thảm hơn nữả Thôi hãy hạ màn xuống đi là vừạ

Muà đông năm ấy, Thủy Ngọc xuất ngoại lấy chồng, tiếp đấy Mỹ Linh, Ngụy, Tạị. cũng lần lượt đi du học. Còn Kha Mộng Nam? Đầu xuân sau là chàng lên đường. Trước ngày Nam rời quê hương chúng tôi thả dài trên con đường vắng nói với nhau thật nhiềụ Sau khi Thanh Thương chết, tôi với Nam ít gặp nhau, đây là lần đầu mà cũng là lần cuối tôi cùng Nam hội ngộ. Chúng tôi đi qua nhiều con đường, đi mãi cho đến khi màn đêm rũ xuống. Đó cũng là một ngày nhẹ nhàng cơn gió thoảng. Những hạt mưa phùn bay lất phất, gây một cảm giác lành lạnh. Sóng đôi nhau, đi thật chậm trong cơn mưa buồn.

Từ sau đêm dạ vũ hóa trang, không biết đã bao nhiêu lần cùng chàng sóng vai đi như thế này, để nói chuyện lông bông và say sưa với những dự tính cho tương laị Nhưng hôm nay, cũng thế mà sao cảm giác ngày cũ không còn. Chúng tôi không còn là chúng tôi của ngày xưa nữa saỏ Vũ trụ sau một lần tan vỡ đã hàn gắn lại nguyên hình. Vừa đi vừa nói mà tôi vẫn cảm thấy ngỡ ngàng làm saọ Ôn lại chuyện cũ như một đôi bạn già bàn chuyện đánh côn cầu của họ một cách nuối tiếc.

- Lần này sang Ý Đại Lợi, anh định học hòa âm hay sáng tác?

- Có lẽ hoà âm là chính, nhưng anh cũng định học thêm môn sáng tác và nhạc cụ.

- Phải học mấy năm?

- Học đến khi thành tài thì thôị

- Em tin anh sẽ thành công.

Nam không đáp. Chàng đưa mắt nhìn mông lung, những hạt mưa bụi đang phất phơ trước mặt, khẽ nhếch miệng. Chính nụ cười này đã làm tim tôi đau nhói, vì cảm thấy mình thật vô duyên. Chúng tôi lại yên lặng. Gió heo may nhẹ ru lòng người với những hạt mưa mờ ảọ Một lúc sau Nam nói:

- Thảo!

- Dạ.

- Chúng ta đã có được một thời kỳ đẹp quá phải không em?

- Vâng.

Tôi ơ hờ trả lời, không hiểu chàng định nói gì.

- Anh không bao giờ quên những ngày đó.

Chàng nói như gió thoảng.

- Đó là những ngày đẹp nhất của cuộc đời anh... Nhưng mà, Thảo...

Chàng nhìn tôi một lúc rồi tiếp:

- Anh biết em là người con gái thích nghe sự thật nên anh định cho em biết. Nếu Thanh Thương vẫn còn sống...

Tôi ngắt lời Nam.

- Vâng, em biết... Anh sẽ yêu nàng ngaỵ

Nam cúi đầu không trả lờị Tôi nhìn lên khung trời xám trên kia rồi nhìn xuống con lộ dài hun hút. Tôi chợt như khám phá rạ. Lời tôi vừa nói vẫn còn chưa đủ, vì chàng đã yêu Thanh Thương lâu lắm rồị

- Nàng là người con gái tốt.

Một lúc lâu Nam nói:

- Nếu em có đọc qua nhật ký của Thanh Thương, em sẽ thấy lòng cô ta chân tình và cuồng nhiệt ra sao...

Nam thở dài, cổ họng chàng tắt nghẹn, chàng không nói hết câu, ngước nhìn lên bầu trời đen với những hạt sa mù, chàng như đang tìm kiếm.

Tôi nói thật kẽ:

- Đúng ra Thanh Thương không nên dấu diếm lòng mình như thế!

- Nàng đâu có dấu, nàng đã từng thổ lộ ra, thổ lộ ra cho mọi người thấy, nhưng chẳng ai chịu để ý cặ

Nam thở dài:

- Quả thật tôi là một thằng khùng.

Tim tôi từ từ bị siết chặt. Tôi không còn gì trong lòng chàng nữa saỏ Bao nhiêu ân tình ngày cũ giờ đã tan thành bóng nước. Tôi không còn được chàng dự định mang theo, tận xứ người, vì bóng hình chàng mang theo là bóng hình của Thanh Thương.

- Thảo!

Nam lại gọị

- Dạ.

- Em có buồn anh không?

- Em? Buồn anh?

Ngước mắt lên nhìn, trong mắt Nam bao nhiêu sa mù đã tan rã, chàng đang nhìn tôi với cái nhìn thật dịu dàng, dịu dàng đến độ tôi có cảm tưởng như Nam của tôi ngày nàọ Nhưng tôi đã hiểu, đừng nghĩ nữa, vì bây giờ chỉ còn tình bạn chớ tình yêu đã hết rồị Tôi đáp:

- Không bao giờ, anh Nam.

Tiếng nói của tôi mơ hồ:

- Đừng nhắc đến nghe anh. Em nghĩ rằng suốt cuộc đời chúng ta sống, có lẽ ta phải nhớ mãi đến một người, đó là Hà Thanh Thương. Sau chuyện đó, em nghĩ rằng, tất cả đã thay đổi, chúng ta không thể nào tìm lại được những tình cảm xưa phải không anh?

- Vâng!

Nam gật đầu, chàng nhìn thẳng vào mắt tôị

- Nhưng mà... Thảo, em vẫn khiến anh mềm lòng.

Tôi mỉm cười cay đắng. Chàng ngập ngừng:

- Hãy nhận làm cho anh một việc, được không Thảỏ

- Việc gì?

- Em viết thơ cho anh và kể cho anh nghe cuộc sống bên này của em thật đều đặn.

Tôi buồn rầu:

- Vâng, em sẽ viết.

Nam đứng lại, chúng tôi nhìn nhau, những hạt mưa lất phất làm lạnh da mặt. Ngọn gió đêm thổi tung tà áo, tung mái tóc chúng tôị Chàng giúp tôi giữ vạt áo, giúp tôi cài lại khuy cổ. Trong một thoáng, tôi thấy chúng tôi thật gần gũi, nhưng tôi cũng hiểu rất nhanh: Chuyện ngày xưa như cơn gió thoảng đã qua rồi, tất cả những gì còn lại nơi đây mà tôi vừa thấy, không phải là tình yêu nữạ

- Em đẹp lắm, Thảọ Anh đi rồi, chắc sẽ nhớ em ghê lắm.

Tôi gượng cười:

- Em cũng thế, nhưng anh sẽ trở về chứ?

- Vâng, anh sẽ trở về, sẽ trở về chứ tại sao không. Vì đây là quê hương của anh mà.

- Khi anh trở về, em sẽ ra phi trường đón anh.

- Giữ lời nhé?

Chàng tươi nét mặt.

- Không cần biết là bao lâu, em cũng phải ra đón anh nhé?

- Vâng.

Chúng tôi bỗng vui vẻ:

- Vậy thì ngoéo tay nàỏ

Nam đưa ngón tay út ra, tôi cũng đưa một ngón khác ra, chúng tôi câu tay lại dưới cơn mưa phùn.

Nam cười:

- Được rồi, quyết định rồi, không được quên đấy nhé.

Chúng tôi cùng nhìn nhau, rồi cùng cười, cười như đứa trẻ nít ngây thơ không biết gì là sầu muộn. Nhưng khi trở về đến nhà tôi lại khóc, khóc ngất trong sự đau khổ, khóc vì đã đánh mất những chuỗi ngày sung sướng, khóc vì Thanh Thương, khóc vì mối tình như cơn gió thoảng trôi quạ..

Mẹ ôm tôi vào lòng an ủi:

- Thảo, Thảo này con, Thảo!

- Mẹ ơi!

Tôi ôm chặt lấy người khóc oà, những giọt nước mắt thấm ướt bờ vai ngườị Mẹ khốn khổ nói:

- Cuộc đời sao lại như thế nàỷ Sao đời con tôi vô phước như thế nàỷ Nín đi con!

Mẹ chùi nước mắt cho tôi:

- Cuộc sống có tiếng cười thì phải có nước mắt. Con hãy nhìn cho thật xa, đời con còn dài, rồi ngày tháng tới sẽ mang lại cho con nụ cườị..

- Nhưng mà mẹ ơị..

Tôi vẫn khóc:

- Những cái gì mất rồi làm sao tìm lại được?

- Ai lại không có lần mất mát?

Mẹ nói:

- Hãy lau sạch nước mắt đi con, trên đời còn lắm kẻ mất mát hơn con nhiều nữa là khác. Chúng ta hãy đợi, rồi một ngày vui phải đến.

Tôi rấm rứt nói:

- Nhưng ngày vui đó nếu có đi nữa, thì cũng không phải làm niềm vui ngày trước.

Thật vậy, nhất định không có lại được những chuỗi ngày vui sướng, cuồng nhiệt, như thơ như mộng của thời xa cũ!
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #26  
Old 07-17-2004, 09:08 AM
VietDoll's Avatar
VietDoll VietDoll is offline
Búp Bê Nhí Nhảnh
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 2,416
Default

Tháng năm thôi mãi không ngừng. Xuân, hạ, thu, đông. Một năm rồi một năm lần lượt trôi quạ Thế mà đã mười năm rồị

Trong mười năm đó, tất cả đều thay đổị Một đám nửa người nửa ngợm, giờ đây đã trở thành những bực cha mẹ đứng đắn. Người xuất ngoại, kẻ lo tìm việc làm, lấy vợ lấy chồng, tất cả đều đã dược an bàị Vì bận rộn sinh kế gia đình, nên cái nhóm của chúng tôi không còn tụ tập như xưạ Không những không còn tụ tập thôi mà ngay sự viếng thăm thân hữu của người trong nhóm cũng không liên tục.

Thế mà, tối nay... tối nay... không biết sao đâỷ

Bên bếp lửa vẫn bừng cháy, Thủy Ngọc vẫn ngồi ở đấy yên lặng cầm chiếc kẹp than. Khơi mãi đống tro tàn, gương mặt nàng phản chiếu ánh hồng của lửa, vẫn làn da mịn nước, vẫn đôi mắt long lanh ngày nàọ Thu Phương thì ngồi chống tay lên cằm, tựa vai vào Phong, đôi mắt đăm đăm nhìn lên ngọn đèn treo trên trần. Hai chị em Vân yên lặng trên salon. Anh chàng LăngXăng, 3 chàng hiệp sĩ và cả Lan đều ngồi bất động... Gian phòng hoàn toàn chìm trong yên lặng, chỉ còn tiếng lửa lách tách cháy và tiếng gió vi vu bên song cửạ Chúng tôi cứ yên lặng, cứ thế hồi tưởng những câu chuyện mười năm về trước với những tiếng cười, tiếng hát với những mộng tưởng vẩn vơ của thời hoa mộng.

Vâng! mười năm rồi! mười năm dài dăng dẳng, mười năm ác mộng của tôị Sau ngày Kha Mộng Nam xuất ngoại, tôi sầu thảm, đau đớn như chết lịm trong suốt một năm dàị Rồi sau đấy khi lấy lại được can đảm, tôi cũng tìm được một việc là với số lương tương đối khá, một chân thơ ký Anh ngữ cho một hãng buôn. Cứ tưởng rằng cuộc sống đã bắt đầu trở lại, không ngờ me lại ngã bệnh, mẹ bị ung thư gan, người đã lăn lộn suốt 3 năm trên giường, đây quả là một quãng thời gian khốn nạn nhất. Trong 3 năm đó, tôi vừa phải chăm sóc mẹ, vừa phải chạy một số tiền to để chạy chữa thuốc thang cho người, nhưng rồi bệnh mẹ vẫn bất trị. Khi mẹ qua đời, tôi thấy rằng đời tôi kể như chấm dứt hết.

Lúc lâm chung, người nắm tay tôi nói:

- Thảo, con biết năm nay con bao nhiêu tuổi rồi không?

Tôi vừa khóc vừa trả lời:

- Dạ, 25 tuổi rồi!

- Vậy cũng là lớn rồị

Trên môi mẹ hẳn lên nụ cười mãn nguyện.

- Mẹ nhớ lúc con còn bé, con hết sức nhút nhát, tập cho đi mãi mà chẳng chịu đi, lần nào té con cũng khóc, mẹ phải dùng sợi dây da cột ngang lưng để tập cho con, thế mà con vẫn không đi được. Sau đó, mẹ mới quẵng sợi dây đi, bỏ mặc không thèm tập nữa thì ngược lại, con lại biết đị

Mẹ chăm chú nhìn tôi một lúc, rồi âu yếm chậm rãi nói:

- 25 năm qua rồi, mẹ biết con bây giờ không cần chiếc nịt kia nữa, con đã đứng vững rồị

Trấn tĩnh xong, mẹ vĩnh biệt con búp bê đơn độc biết khóc của mẹ. Đã từ lâu rồi, tôi luôn luôn nhớ đến lời trăn trối của mẹ, nhất là trong những lúc tuyệt vọng, buồn khổ không nguôi, những lúc giật mình khóc ngất trong mơ, những lúc không còn muốn sống. Vâng! Bây giờ con đã đứng vững rồi, con sẽ không bao giờ vấp ngã, con có thể cắn răng nhẫn nhịn mọi trớ trêu của định mệnh, và có thể đơn độc đi hết quãng đường còn lại của con.

Cuộc đời tôi bây giờ không còn tiếng hát lẫn mơ mộng, suốt đời tôi chỉ có một tình yêu say đắm mà tôi đã trao cho Nam rồi, còn lại chỉ là khoảng trống.

Lúc đầu, khi Nam vừa đi, chúng tôi còn thư từ liên lạc được một vài bức, kể lể tình cảm và cuộc sống riêng tư của mình, rồi đến khi mẹ nằm xuống tôi không còn sức viết cho chàng chữ nào nữa, dầu Nam có gửi thêm cho tôi hai bức. Sự liên lạc của chúng tôi chấm dứt kể từ đó.

Sau đấy tôi phải dọn nhà hai lần. Và một hôm rảnh rỗi, tôi có viết thư cho chàng, nhưng rồi bức thư được gửi trả về với chủ "người nhận đã dọn nhà đi". Từ đó, tôi và Nam mất liên lạc. Thật ra không phải chỉ có tôi và Nam không, mà là cả nhóm với Nam cũng mất liên lạc.

Bây giờ, mười năm đã trôi qua và Nam lại sắp sửa trở về. Chàng không còn là một gã đàn ông vô danh tiểu tốt như xưa, mà đã là một nhạc sĩ lừng danh thế giớị Hầu như tất cả các báo đều dành trang ba đăng tin chàng trở về, trở về một tuần lễ để trình tấu, rồi sẽ trở lại Ý Đại Lợi tiếp tục công việc học hỏị

Một tờ báo đã nhấn mạnh:

"Nhạc sĩ KhaMongNam, tuổi trẻ, độc thân nhưng tiếng tăm đã lẫy lừng. Đây quả là một tin mừng cho người đẹp các giới trong nước. Theo một nguồn tin đáng tin cậy thì lần về nước kỳ này của nhạc sĩ có liên hệ đến việc hôn nhân của ngườị"

Thế à? Ai làm sao biết được? Tại sao chàng chưa lấy vợ? Ở nước ngoài thiếu gì đối tượng xứng đáng với chàng. Hay là chàng không quên được câu chuyện mười năm quả

Dĩ nhiên tôi không thể che dấu sự xúc động với mọi ngườị Chuyện xưa đã xa vời, mộng cũ đã tan thành khóị Nhưng làm sao tránh được những rung động nhẹ nhàng.

- Bây giờ chúng ta nghiên cứu kỹ nhé?


__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #27  
Old 07-17-2004, 09:08 AM
VietDoll's Avatar
VietDoll VietDoll is offline
Búp Bê Nhí Nhảnh
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 2,416
Default

Tiếng nói của anh chàng Lăng Xăng phá tan bầu không khí nặng nề bao trùm lấy chúng tôi, mang chúng tôi từ mười năm trước về với thực tạị

- Chúng ta phải làm cách nào đón mừng Kha Mộng Nam chứ?

Dũng bảo

- Chúng ta làm một buổi tiệc đãi hắn đỉ

- Lần nầy về nước, tiệc tùng chắc cũng nhiều lắm. - Thu Phương nói - Vả lại chưa hẳn Nam đủ thì giờ để đự tiệc của chúng tạ Hay là...ta phải làm một cái gì đặc biệt một chút, vì đầu sao chúng ta cũng là đôi bạn thân thiết cũ của Nam.

Phong nói:

- Lúc đầu tôi đự định làm một cuộc đu ngoạn như thuở xưa, lựa một nơi có cảnh đẹp rồi cùng nhau ngồi ăn thịt nướng.

Dũng chen vào:

- Hay chúng ta đến nhà của Phong nhảy điên cuồng một hôm. Nhất định hắn không từ chối hát lại những bản nhạc xưa cho chúng ta nghe miễn phí. Các bạn còn nhớ bản "Có người bảo tôí đấy chứ" Chúng tôi làm sao quên được? Làm sao quên được chứ? Mọi người phấn khỏi lên khi nhắc lại chuyện cũ. Những cuồng nhiệt của tuổi thơ lại trở về. Họ tranh luận, bàn cãi làm cách nào để đón khách phương xa, làm thế nào để tạo lại niềm vui xưạ Mọi người nói thật nhiều, từ cuộc đu ngoạn đến hồ Bích Đầm, việc ăn thịt nướng, nhảy nhót...Họ muốn điễn lại hằng trăm nghìn kỷ niệm...một cách hăng saỵ

Chỉ có tôi với Thủy Ngọc là ít nóị Tim tôi như tràn ngập trảm mối ngổn ngang. Một thứ tình cảm lờ mờ ngọt, bùi, cay, đắng pha lẫn một chút đâu khổ, xót thương, hồi tưởng làm tôi như ngẩn như ngơ. Còn Thủy Ngọc? Nói cũng ngồi đấy yên lặng một cách lạ lùng. Năm năm trước, Thủy Ngọc đã ly đị và trở về nước, nó mặc thường phục màu nhạt đến tìm tôi, lúc ấy mẹ cũng vừa mới mất, tâm hồn tôi như điên như đảo, cũng trong phòng nầy, tôi đã hỏi nói:

- Tại sao mày lại trở về?

Thủy Ngọc cười nhạt, nụ cười hơi chua xót:

- Bên ấy phong thổ không hạp, mình sống quen ở vùng nhiệt đới rồi, qua đấy lạnh quá.

Nghe thế, tôi cũng không hỏi gì thêm. Chúng tôi ngồi yên lặng bê song cửa suốt một buổi chiều, cho mãi đến hoàng hôn.

Bây giờ, Thủy Ngọc ngồi đấy, sự hiện điện của nàng không những gợi lại cho tôi khung cảnh năm trước, mà còn gợi lại buổi trại tại bờ biển Phước Long mười nảm quạ Một trùng hợp lạ lùng giữa nó và Thanh Thương trong một ngày về việc thố lộ tình yêu về Nam? Nhưng bây giờ, mộ Thanh Thương đã xanh cỏ và xương cốt có lẽ đã rã rồi, tôi không còn cách nào gọi nó trở về nữạ Riêng Thủy Ngọc, phong cách vẫn không kém ngày trước. Hay là... Tôi nên làm một điều gì giúp họ, vì Nam cũng vẫn chưa vợ kia mà?

Đan Vân cắt đứt tư tưởng tôi:

- Nghĩ gì đấy Thảỏ Sao tao không nghe mầy nói gì hết vậỷ Có đồng ý như vậy không?

- Nhất định là đồng ý rồị Nhưng tao chưa biết tụi bây định gì cả.

Thủy Ngọc chen miệng vào:

- Nhưng nhớ là chương trình không thể quên mục viếng mộ Thanh Thương nhé?

- Đúng vậy - Thu Phương nói - chúng ta sẽ đến viếng tập thể. Nếu mà...

Thu Phương không nói, nhưng chúng tôi điều hiểu nó định nói gì rồị Nếu mà, Thanh Thương vẫn còn sống, thì... Có lẽ buổi họp mặt nầy sẽ vui biết baọ Và nếu Thanh Thương vẫn còn, thì làm gì có buổi họp mặt nầy chứ?

- Chúng ta nghiên cứu kỹ càng một chút xem nào - Nguyễn Hưng là người nghiêm chỉnh nhất trong nhóm - Báo chí thông báo thì nảm giờ rưỡi chiều mai Nam sẽ đến phi trường. Nhưng có cần mang theo một vòng hoa đến đón hắn không?

Thu Phương nói:

- Chúng ta chuẩn bị một vòng hoa cúc, loại vạn thọ, cúc là thổ sản, dùng hoa nầy có sắc thái dân tộc đấỵ

- Vậy thì, hoa để cô lọ Tối hôm ấy, chúng ta mời hắn ăn, các bạn thấy saỏ - Nguyễn Hưng hỏi

Thu Vân chen vào:

- Việc đó còn tùy Kha Mộng Nam? Anh làm sao biết được buổi tối hôm đó chàng ta sẽ đành riêng cho chúng mình chứ? Người ta còn cha mẹ ở Đài Bắc nữa mà.

Thu Phương nói, nó khẽ liếc về phía tôi:

- Tao đám cá với mầy là hắn thích đến ở với chúng ta hơn là đến với cha mẹ hắn... Vì bà mẹ nầy đâu phải mẹ ruột hắn?

- Ngoài ra, mầy có thấy lúc xưa bạn bè đối với hắn thế nào rồi chứ?

- Thôi được, như vậy kể như Nam dùng cơm tối với ta đi, được không? - Nguyễn Hưng hỏị

Phong đáp nhanh:

- Được chứ, đến nhà tôi như lúc trước vậy đó, đã lâu rồi không có dịp họp mặt bạn bè, tôi và Thu Phương sẵn sàng thức suốt đêm tiếp khách.

Nguyễn Hưng hỏi:

- Đêm đầu ở nhà Phong, đêm thứ hai, thứ ba, thứ tư, Nam phải hát tại trung tâm vản nghệ. Như vậy, mỗi đêm chúng ta đều phải đến nghe chứ?

Dũng bảo:

- Để tôi phụ trách mục mua vé cho, nghe nói hình như vé đã bán hết rồị Tôi sẽ nghĩ ra cách.

- Ngày thứ nảm, thứ sáu, Nam không bận, chúng ta đến "thung lũng tình nhân" ăn thịt nướng, ngày sau đến thác Ô Lai, ngày sau...

Trường ngắt lời:

- Thôi đừng có đứng đấy mà tính với toán. Bây giờ Nam đã là người có tiếng tăm, đâu có được rong chơi tối ngày với chúng ta như trước được.

Dũng vẫn cãi:

- Tao đám cá là suốt tuần nó sẽ ở mãi với chúng mình đấỵ Nam là thằng tình cảm không thể nào quên tình xưạ Tao sợ về đây một tuần rồi, hắn không còn ý định trở về Ý nữạ Tụi bây mở mắt ra mà xem nhé, nếu lời nói tao không đúng, tao sẵn sàng chịu phạt lăn đấỵ

Mười mấy nảm rồi, Dũng vẫn giọng ấy không thay đổị


__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #28  
Old 07-17-2004, 09:09 AM
VietDoll's Avatar
VietDoll VietDoll is offline
Búp Bê Nhí Nhảnh
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 2,416
Default

Bây giờ tính saỏ Ngày mai chúng ta có cần hợp nhau lại rồi đến phi trường 1 lúc không?

Phong nói:

- Hay là chúng ta hợp tại đây đi, phải làm thật xôm tụ để cho Nam nở mày nở mặt nhé!

Lan hỏi:

- Nhưng anh có đự đóan được những điều ngoài ý muốn hay chưa chứ?

Vân đóan:

- Không chừng Nam không ngờ rằng chúng mình lại đi đón anh ta đông đủ như thế này

Đan Vân nói:

-Tao mong ngay bây giờ là ngày mai, để được thấy Nam đã thay đổi ra sao

Dũng chen vào:

-Tôi đám đánh cá với mọi người là Nam không thay đổi gì hết, anh ta nhất định vẫn vồn vã thân mật với mọi người như xua

Lan nói:

-Tôi muốn được nghe Nam hát ngaỵ Ê Thảo, mày đóan thử đêm xướng nhạc đó Nam có ca bản " có người bảo tôi" hay không ?

Đan Vân có vẻ phấn khỏi:

-Thế thì chúng ta yêu cầu chàng hát riêng bản đó tặng chúng ta vậy!

Dũng đoán chắc:

-Nhất định là hắn sẽ hát. Phải hát!

-Tao cũng nghĩ như vậy-- Hà bảo--còn bản "cho người trong mộng của tôi" nữa chứ?

Ồ! Ngay mai! ngày mai! chúng tôi nôn nóng trông chờ, Nam mà biết được những điều chúng tôi vừa sắp đặt hôm nay, thì chàng sẽ nghĩ saỏ Nam ! Nam! anh may mắn qúa! thời gian và không gian đã không làm ngăn cách tình bạn của chúng ta

Trời đã khuya, cuộc thảo luận của chúng tôi đã đạt được kết quả, chương trình tiếp đón phải chờ Nam đến rồi mới định đoạt. Mọi người ra về, tôi đứng ở cửa, đưa mắt nhìn theo những gương mặt rạng rỡ, vui vẻ kia, bỗng nhiên cảm giác vui trẻ, nhẹnhàng lại trở về. Những hạt mưa bụi bay trong đêm như mang lại hồn tôi sinh khí và làm cho lòng tôi rung động, Thủy Ngọc ngồi nán lại chúng tôi ngồi bên lò sưởị Yên lặng nhìn nhau

- Thảo!

Tiếng Thủy Ngọc

- Hử?

- Mày nghĩ gì thế?

Tôi lắc đầu:

- Không có gì cả.

Thủy Ngọc vẫn đăm đăm nhìn tôi:

- Tao mong rằng mày sẽ tìm lại được niềm vui cũ. Màn kịch này đúng ra phải có 1 kết cục vui vẻ

Tôi chán nản:

- Thủy Ngọc, mày không biết đâu, mày nên hiểu rằng 10 năm qua đã có rất nhiều sự thay đổị Tao không còn tuổi trẻ, cũng không phải là Thảo khi xưa

Thủy Ngọc nói rất khẽ:

- Nhưng mà mày chưa quen được Nam

- Còn maỳ?

- Tao à? -- Thủy Ngọc cười nhợt nhạt - đã lâu rồi tao không còn ước gì nữạ Đối với cuộc đời này , thái độ ta thật lơ là

- Tao cũng thế

Chúng tôi nhìn nhau, nhìn nhau rất lâu, Thủy Ngọc mỉm cười

- Dù sao, tao cũng cầu chúc cho mày 1 cách thành thật là mày sẽ được hạnh phúc.

- Tao cũng cầu chúc cho mày được như thế

Chúng tôi cùng cườị Những tia lửa trong hỏa lò bùng cháy mạnh mẽ bên ngoài kia gió thổi nhẹ.



Chúng tôi đến sân bay thật đúng giờ. Phi cơ chưa đến, nhưng phi trường đã đầy nghẹt người, đông hơn cả sự đự tính của chúng tôi và hình như họ cũng đến đón Nam. Tại phòng khách của phi trường, ký giả nhiếp ảnh các giới chức chánh quyền và gíao dục các đoàn thể âm nhạc như hội yêu nhạc , ban hoà tấu , ban hợp ca, ban quốc nhac....với cờ xí đầy đủ. Mười mấy người chúng tôi, bị chìm lấp trong đám đông náo nhiệt này

Không có băng vải chào mừng, không có đoàn phục, cũng không có lấy chiếc máy ảnh. Thành ra đám người mà chúng tôi tưởng là rầm rộ nhất bây giờ đã trở thành 1 cái gì thật khiêm nhượng. Nhưng chúng tôi cũng cảm thấy sung sướng trong sự ngạc nhiên và hãnh điện

-Trời ơi đông qúa! Anh Nam của chúng ta không phải tầm thường

Quay quanh tìm kiếm, tìm 1 chổ để chui lọt qua đám đông. Ba chàng hiệp sĩ và chàng Lăng Xăng ưỡn ngực ra, như muốn tuyên bố thật to cho cả thế giới nghe sự liên hệ giữa chúng tôi với Nam. Những người xung quanh càng to nhỏ nhau về chàng, chàng làm cho chúng tôi thích thú thật sự, Thu Phương tay cầm vòng hoa cúc vạn thọ với hoa hồng, miệng mỉm cười không thôi, cô ta nắm lấy tay tôi nói không ngớt

- Thảo, mày có bao giờ nghĩ Nam có thể gây chấn động được như thế này chăng?

Đám đông chen lấn đẩy chúng tôi hết qua bên này lại qua bên kiạ Bầu trời bên ngoài mưa vẫn rơị Nhưng bên trong phòng khách ồn ào và bức, tim tôi đang đập mạnh, nôn nóng được trông thấy mặt ch`ng, đập mạnh đến độ tôi nghĩ rằng , đầu được đậy đưới lớp áo, nhưng chắc chắn ai cũng có thể nhìn thấy sự rung động của tôị Kha Mộng Nam! Kha Mộng Nam! Sau cùng chàng cũng đã trở về! Trở về với chiếc áo gấm như thế này chàng có còn như xưa chăng? Vừa nhìn thấy tôi, câu đầu tiên chàng sẽ nói với tôi như thế nàỏ Rồi tôi đáp ra saỏ Còn nhớ 10 năm qua, trước khi chàng ra đi tôi đã nói : " Khi anh trở về, em sẽ ra phi trường đón anh "

Bây giờ tôi đang đứng tại phi trường đây tôi đâu có trễ hẹn, ngón tay đã ngoéo chặt tôi đã giữ lờị Nhìn thấy chàng tôi sẽ nói gì đâỷ Hay là tôi chỉ nói được 1 câu nhạt nhẽo

-Em đâu có thất hẹn, phải không anh Nam?

Chàng ra saỏ Đôi mắt chàng có còn long lanh mê hoặc người nữa không? Miệng chàng vẫn cười điềm tĩnh như xưa chứ? Chang vẫn còn dáng dấp thân mật và nhiệt tình ngày nào chăng? Và trước đám đông người như thế này, chúng tôi sẽ nói với nhau những gì bây giờ?


Máy phóng thanh của phi trường thông báo chuyến phi cơ của chàng sắp đáp xuống. Đám đông ồn ào hẳn lên, họ đổ đồn về phiá quan thuế, chúng tôi gần như bị đè nhẹp, Thu Phương nắm chặt tay tôi nó hét:

- Đến rồi kià Thảo! Vòng hoa này tao để cho mày trao cho Nam đấy!

Tôi đáp thật nhanh, tim tôi muốn nhảy ngay ra ngoài:

-Không được, tao không làm thế đâu, mày đưa có vẻ tự nhiên hơn

Đám đông chen lấn, kêu réo, họ chạy xô về phía trước, 3 chàng hiệp sĩ, phải khó nhọc lắm mới đẩy họ ra được, cảnh sát đang sắp hàng đài làm đường đây trật tự nên chúng tôi không tiến được nữạ Ký giả các báo, vô tuyến truyền hình và truyền thanh, nhiếp ảnh viên..... đang chen lấn về phía phái đoàn chánh phủ, Đứng ở gần hàng đầu mà chúng tôi phải kiễng chân lên mới nhìn thấy cửa phòng thuế. Tiếng ồn ào càng lúc càng to hơn, tôi nghe những lời bàn tán chung quanh thật lộn xộn

- Đến rồi kià! đến rồi! Ông mặc áo veste màu xám đấy

- Ở đâu ? ở đâủ các ông ngoại quốc là ai vậỷ

- Còn cô gái ngoại quốc nữa kià có phải vợ ông ta không?

Tôi nhón cao chân, đầu óc lộn xộn trống rỗng, hía trước toàn đầu người, không trông được gì cả. Thu Phương đưa cao vòng hoa lên, nó sợ hoa bị bẹp đí trước làn sóng người xô lấn. Anh chàng Lăng Xăng thì thúc cùi chỏ vào lưng người bên cạnh khiến cho tiếng chửi rủa nổi lên ỏm tỏị Dũng nhờ dáng dấp cao ráo nên vừa nhỏm người lên là anh chàng hét lớn:

- Tôi thấy rồi, Nam oai qúa! đẹp quá! Chung quanh chàng ta nhiều người ghê đi, đông qúa, Anh chàng ngoại quốc cao cao có lẽ là ông bầu của hắn, còn thiếu nữ ngoại quốc kia, nhất định là cô bí thư Smith của hắn

Tôi nhón cao người lên, nhưng chỉ trông thấy những chiếc bóng đèn chớp sáng và đám đông vây quanh, Tiếng Dũng lại tiếp tục báo cáo:

- Á ! anh ta đi tới rồi kìa

- Đâu ? đâu ? đâu ? sao tôi không thấy gì cả thế?

Thu Vân cũng kêu lên:

- Tôi cũng không thấy gì cả.

Nguyễn Hưng nói:

- Tôi cũng thế, người đâu mà đông qúa!

Dũng tiếp:

- Đến rồi ! đến rồi! Hắn đến rồi kia!

Đám đông đạt sang 1 bên, tôi đã trông thấy chàng. Tim tôi chạy hỗn loạn trong lồng ngực, trước mắt tôi cảnh vật như mờ đị Chàng mặc bộ âu phục màu xám, cà-vạt đỏ , đầu hơi ngẩng, tôi nhìn không rõ mặt mũi chàng, chỉ có cảm giác là Nam thay đổi khá nhiều, Mặt chàng lạnh như băng. Ông bầu của chàng đáng đấp to lớn đi chắn phía sau như 1 vị thần hộ mệnh , đẩy đám đông cuồng nhiệt qua 1 bên

Rất nhiều người mang đến tặng vòng hoa, từ hoa lan, hoa hồng, hoa bách hợp...đủ loạị Nhưng Nam không giữ lấy vòng hoa nàọ Đám học sinh tràn đến xin chữ ký bị ông bầu đẩy ra xạ Các nhân vật trọng yếu của giáo dục và chính quyền đi kèm 2 bên, vừa xô đám đông ra vừa nói:

- Ông Kha mệt lắm rồi, cần nghỉ ngơi, yêu cầu qúi vị đừng làm phiền ông ấy
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #29  
Old 07-17-2004, 09:09 AM
VietDoll's Avatar
VietDoll VietDoll is offline
Búp Bê Nhí Nhảnh
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 2,416
Default

Ngay cả những ký giả, phóng viên cũng bị chặn lại

- Xin lỗi qúi vị tối nay chúng tôi sẽ có cuộc họp báo đành riêng cho quí vị. Bây giờ ông Kha mệt lắm, không thể trả lời qúi vị được đâu, xin hẹn tối nay!

Nam càng lúc càng đến gần, Tôi có thể nhìn thấy r chàng đang mím chặt môi, đưa mắt ơ hờ nhìn đám đông đang chen lấn, Nam ăn mặc thật hợp thời trang và sang sủa, nhưng đáng đấp lại có vẻ xa cách, cô độc. Hình ảnh của Nam bây giờ là hình ảnh của 1 nhạc sĩ nổi tiếng, đẹp trai, cao ngạo, lạnh lùng chớ không là Nam nồng nào của tôi ngày nàọTôi nhìn chàng tim tôi không còn đập loạn, máu tôi không còn chạy nhanh. Chàng đã ngăn cách qúa xa, đầu sao cũng đã 10 năm rồi chớ có ngắn ngủi gì đâủ

Ba chàng hiệp sĩ gọi lớn:

- Kha Mộng Nam! Kha Mộng Nam! Kha Mộng Nam!

Nguyễn Hưng và Thu Vân cũng gọi to:

- Anh Nam! Nam!

Anh chàng Lăng Xăng cũng réo:

- Nam ơi! Nam ơi! Nam!

Nhưng chàng vẫn không nghe tiếng ồn áo của mọi người chung quanh qúa lớn, Mắt chàng hình như có quét ngang qua ch'ung tôi nhưng rồi lại tiếp tục đị Chàng đã không nhìn thấy chúng tôi, vì trên gương mặt kia không lộ 1 cảm gíac nàọ Anh chàng Lăng Xăng chen vào đám người đông đảo:

- Nó không nhìn thấy chúng tạ Hay là bây giờ chúng mình đến 1 2 3 rồi gọi thật lớn nhé

Thế là chúng tôi cũng đếm lớn 1 2 3 rồi gọi thật to

- Kha Mộng Nam!

- 1 2 3 ! Kha Mộng Nam! 1 2 3 Kha Mộng Nam

Đám người đứng chung quanh chúng tôi châumày khó chịu, và huýt sáo phản đốị Nhưng chúng tôi vẫn làm ngơ gọi lớn:

- 1 2 3 Kha Mộng Nam! 1 2 3 Kha Mộng Nam!

Chàng đã nghe thấy rồi! Nam quay lại phía chúng tôị Tôi nín thở. Chàng đã nhìn thấy tôi rồi ư? Nhưng tại sao ánh mắt của chàng lại dời đi nơi khác. Hay là chàng không nhận ra tôi ? cô bí thư của Nam vẫn kề cận chàng, trong khi mắt Nam vẫn hướng về phía trước. Chàng đã bước qua khỏi mặt tôi và không quay đầu lạị Khoảnh khắc trôi qua, mọi người không nói với nhau

Đám đông đi theo sau lưng chàng, chúng tôi cũng thẫn thờ theo sau 1 cách vô ý thức, vòng hoa trong tay Thu Phương vẫn không có cơ hội choàng vào vai Nam. Đến cửa chánh đám ký giả chen lấn nhau lưng hình, chung quanh chàng bây giờ chỉ toàn là người với người, chúng tôi cố gắng chen đến, chen đến gần.....Cho đến lúc chàng bước lên 1 chiếc xe hơi thật đẹp, và co đến lúc chiếc xe ấy chuyển bánh , những chiếc xe khác tiếp nối và đám người dần tan

Khi đám đông người đã tan, chúng tôi vẫn còn đứng nơi cổng, lúc đó mới cảm thấy tâm hồn cũng thật trống trảị Gío thổi đến mang theo những hạt mưa bụi, bất giác tôi rùng mình, chiếc vòng hoa nơi tay Thu Phương, sau khi bị đám người chen lấn đã đập nát, cánh hoa tơi tả đầy đất. Mọi người chỉ biết nhìn nhau trong im lặng. Sau cùng Phong nhún vai, chàng mỉm cười gượng gạo

- Có lẽ là Nam bây giờ không còn là Nam thuở trước cùng nô đùa với chúng ta nữa, mà là 1 nhân vật đanh tiếng rồi

Câu nói của Phong mang 1 đư vị đắng caỵ chúng tôi vừa nghe qua là thông cảm ngaỵ Dũng do dự 1 lúc nói:

- Hay là vì Nam qúa mệt mỏi nên không nhìn thấy chúng tả Nam ngụ tại khách sạn Viên Sơn, chúng ta có đến đấy gặp hắn không

Thu Phương cho vòng hoa vào thùng rác, thản nhiên nói:

- Thôi bây giờ tôi muốn về , có ai về theo không?

- Tao cũng muốn về nhà

Tôi chậm rãi nói, nhìn mưa bụi lất phất ngoài trời, lòng xúc động xót xạ Thủy Ngọc cũng bảo:

- Tao cũng không muốn đị Người ta tối nay bận họp báo không thể đến với chúng ta đâu, đừng quấy nhiễu vô ích.

- Thế thì...- Dũng có vẻ miễn cưỡng - Ngày mai chúng ta gặp nhau vậy, vé trình tấu đã mua xong, đù thế nào đi nữa, mai chúng ta cũng nên đi đông đủ nhé.

Phong đáp:

- Thôi được, bây giờ chúng ta giải tán, mai gặp.

Và rồi, chúng tôi tản mát mỗi người 1 ngã. Tôi chậm bước dọc theo con đường vắng vẻ, trong cơn mưa mù của 1 buổi chiều


__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #30  
Old 07-17-2004, 09:11 AM
VietDoll's Avatar
VietDoll VietDoll is offline
Búp Bê Nhí Nhảnh
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 2,416
Default

Buổi trình điễn thành công mỹ mãn, thành công trên mọi phương điện. Thích giả ngồi đầy hội trường không tìm được 1 ghế trống, 1 hành lang hay 1 bệ cửạ Tất cả các giới chức tăm tiếng hầu như đều hiện điện các chính khách, nhà nghệ sĩ, nhạc sĩ hữu danh...các ký giả của các nhật báo, tuần báo, vô tuyến truyền hình và truyền thanh...chạy lăng xăng tới lui, ánh đèn chớp nhanh, tiếng vỗ tay rào ràọ Tất cả tạo nên 1 khung cảnh vĩ đại, vĩ đại 1 cách cảm động.

Hàng ghế chúng tôi ngồi ở áp :Dt. Đây là vì 2 lẽ, lẽ trước tiên tình trạng kính tế của nhóm không được sung túc lắm, và hơn nữa phòng bán vé mở cửa độ 1 tiếng đồng hồ là vé đã bán sạch, nên đù có đủ tiền đi nữa, chúng tôi cũng không làm thế nào mua được ghế tốt hơn

Tuy rằng ngồi ở phía sau, nhưng chúng tôi vẫn nghe rất rõ lời hát của chàng. Một bài rồi 1 bài, hình như Nam hát hay hơn lúc ở nhà rất nhiều , từ giọng ca đến làn hơi đều tiến bộ, điều này chứng tỏ Nam đã không lãng phí 10 năm đài xa quê hương, chàng đã khổ công luyện tập

Đối với chúng tôi, giọng ca của Nam vẫng quen thuộc, vẫn tràn đầy tình cảm vẫn lôi cuốn được lòng người, Khi chàng cất cao giọng, gương mặt chàng đỏ hồng lên, đôi mắt long lanh nhiệt tình, tràn đầy tình cảm con ngườị Chúng tôi cảm động nhìn chàng nhìn đến chảy cả nước mắt. Ôi ! Kha Mộng Nam của chúng tôi đây mà! Nhưng rồi khi bản nhạc vừa dứt, chàng trịnh trọng cúi đầu trong tiếng vỗ tay muốn vỡ rạp tất cả biết mất như 1 trò phù thủỵ Gương mặt Nam trở lại lạnh lùng, cao ngạo cô đơn xa lạ chúng tôi lại thấy chàng xa cách chúng tôi, xa cách ngàn trùng

Sau khi Nam hát xong 10 mấy bản nhạc hầu hết là đâu ca của các quốc gia trên thế giới và 1 vài bản nhạc nổi tiếng trong kịch nghệ thì chúng tôi bắt đầu hy vọng, hy vọng được nghe 1 bản nhạc quen thuộc mà chàng đã từng hát cho chúng tôi nghẹ Nhưng mãi khi buổi đại nhạc hội sắp kết thúc, chúng tôi vẫn không hề nghe Nam nhắc đến 1 lời. Anh chàng Lăng Xăng có vẻ bực bội, lấy 1 mảnh giấy trắng ra viết vội trên ấy 1 vài câu:

" Kha Mộng Nam

Chúng tao đang ngồi ở những hàng ghế sau cùng. Hôm qua, tụi tao cũng có đến phi trường đợi mày, nhưng mà hình như mày không tiếp xúc được với chúng tao 1 cách đễ đàng như trước nữạ

Nếu mày thấy rằng chưa thể quên hết những người bạn năm xưa, chúng tao yêu cầu mày hát cho chúng tao nghe bản nhạc " có người bảo tôi" được không? Sau khi tan hát xong có thể đến gặp chúng tao không?

Đám bạn trong nhóm ngày xưa"

Lăng Xăng chuyền giấy cho chúng tôi xem, tôi hỏi nhỏ:

- Anh làm thế nào để đưa giấy này đến tay Nam?

- Tôi mang đến hậu trường ngay bây giờ

Lăng Xăng mang đi, chúng tôi ngồi đợi mà lòng ngập tràn hy vọng. Một lúc Lăng Xang trở rạ Thu Phương hỏi:

- Sao có giao đến tay hắn chưả

- Ông bầu của Nam đà nhận giấy và nói là để 1 tí nữa, khi Nam vào hậu trường ông sẽ giao cho hắn ngay

Sau khi hát xong 2 bản nhạc, Nam trở về hậu trường nghỉ mệt, lúc chàng bước ra, tôi hồi hộp sung sướng. Chàng đã đọc mảnh giấy rồi ư? Thảo độ của chàng sẽ ra saỏ Nam sẽ hát bản nhạc cũ, nhất định chàng sẽ không đễ đàng quên lãng được chuyện 10 năm về trước

Nam xuất hiện trở lại trên sân khấu, khẽ nghiêng mình chào khán thính giả, xong cất giọng. Không phải là bản nhạc chúng tôi đã chọn, tiếp theo, chàng hát thêm 1 bản nữạ vẫn thế. Dù đôi mắt của Nam đôi lần không hiểu vô tình hay hữu ý hướng về chúng tôi, nhưng gương mặt kia sao mãi lạnh lùng. Chuyện gì xảy ra rồi đâỷ Nam không được mảnh giấy của chúng tôi à? Màn kéo nhanh, Nam lại lui vào hậu trường trong tiếng vỗ tay tán thưởng. Chúng tôi cùng nhìn nhau, không nói được nỗi cay cắng chua chát. Chàng vẫn chưa hát bản nhạc chúng tôi yêu cầụ Gã Lăng Xang thở dài, nói

- Hắn không còn là Kha Mộng Nam ngày trước của chúng ta nữa đâu

Đúng vậy, chàng không còn nữa, chúng tôi đều có cảm nghĩ đau nhói mãnh liệt như thế, Nguyễn Hưng nhướng mày:

- Dù sao, chúng ta cũng thử đến hậu trường xem saỏ

Dũng nói:

- Hay là ông bầu của hắn không trao giấy cho hắn?

Trương có vẻ bất mãn:

- Đừng biện hộ gì cả, hắn đã thay đổi rồi! hắn bây giờ đã nổi tiếng, đã trở thành người tên tuổi,thì đám bạn cũ ngày xưa đâu còn đáng để hắn lưu ý đến. Đến đấy làm chi cho nhọc công

Lan chen vào;

-Muốn biết rõ chúng ta thử vào hậu trường xem sao, biết đâu hắn đang chờ chúng mình nơi ấỷ

Chúng tôi cùng đi vừa lúc bắt kịp Nam cùng cô bí thư đang được ông bầu đẹp đường đưa ra khỏi hậu trường, họ chui tọt vào chiếc xe đu lịch lịch sự màu đen. Bên trong xe 1 ông lão đầu bạc, có lẽ cũng đợi chàng 1 cách khó khăn suốt khoảng thời gian đài như chúng tôỉ

Nhìn theo đáng xe đã khuất 1 cách âm thầm, chúng tôi đứng chết lặng bên lề đường mặc cho cơn mưa phủ ướt cả mặt. Dũng chợt lên tiếng, anh chàng cười thật chua:

- Ha! Ha ! cũng đồng thời là 1 Kha Mộng Nam. Nhưng coi bộ không còn nói chuyện 1 cách dễ dàng như trước nữa rồi!

Trương hầm hừ

- Chúng ta quả thật chỉ tổ làm chuyện vô duyên trơ trẽn

Nguyễn Hưng nhẹ nhàng đáp:

- Có lẽ hắn bị danh lợi ám rồị Quê hương thêm 1 nhạc sĩ trẻ nổi tiếng. còn chúng tả chúng ta mất đi 1 người bạn?

Phong nói:

- Thôi về nàọ Tôi nghĩ rằng chúng ta không nên sắp đặt 1 chương trình nào để đón hắn nữa cả.

Vâng, chúng tôi không cần phải làm thế. Vì Kha Mộng Nam ngày nào đã cùng chúng tôi vui vhơi đùa giỡn, ca hát đã biến mất rồị Bây giờ là 1 Kha Mộng Nam khác, 1 Kha Mộng Nam đã có tên tuổi, có địa vị

Mấy ngày hôm sau, chúng tôi ngày nào cũng thấy tên tuổi của Nam trên báo, và chúng tôi chỉ còn biết tin tức của chàng trên ấy mà thôi, từ việc tham dự đại hội, sống chung gia đình, ca hát tại đại nhạc hội hội đến những tấm hình của Nam. Cô bí thư lúc nào cũng kề cạnh, nên có hôm, 1 ký giả đã hỏi;

- Cô Smith này có liên hệ chi với cuộc sống tình cảm của ông?

- Chúng tôi chỉ là bạn thôi

Đó là lời giải đáp của chàng. Sao giản dị thế, tôi tựa người vào cửa sổ nhìn những hạt mưa phất phơ trong gió và chợt nghĩ đến Thanh Thương. Thanh Thương! Thanh Thương ! Thanh Thương! Thanh Thương. Tôi khẽ than-- Người mà cả 2 chúng mình đều yêu như mê mệt, bây giờ ở đâủ

Một tuần lễ trôi qua thật nhanh, 1 tuần thăm viếng quê hương đã hết, chàng sắp đi rồị Ngày Nam lên đường, trong nhóm chúng tôi không 1 ai đến phi trường tiễn Nam, và dĩ nhiên là Nam cũng không cần thế vì chàng chỉ cần những người mà chàng muốn phải đưa chàng đi thôị Nhưng rồi đêm hôm ấy, mọi người trong nhóm, không hẹn mà đều hẹn đến nhà tôi nói chuyện trời mây, nghĩ ngợi về những người bạn vắng mặt

Thủy Ngọc là người đến trễ nhất, mái tóc ướt đẫm nước mưa và gương mặt lúc nào cũng khả áị Trong tay cô ta còn cầm 1 đóa hồng. Đứng giữa phòng , Thủy Ngọc hỏi to:

- Mấy người đóan thử xem tôi vừa từ đâu trở về đâỷ

Thu Phương nói :

- Từ phi trường về?

- Không phải thế, tôi vừa mới viếng mộ của Thanh Thương--Thủy Ngọc nói, đôi mắt nó thoáng buồn- đến mộ Thanh Thương tôi chợt thấy những cái này-đưa cao đoá hoa hồng lên, Thủy Ngọc tiếp --1 vòng hoa lớn

Dũng nói:

- Chắc người nhà của Thanh Thương mang đến đấy!

Thủy Ngọc lắc đầu, nàng đáp thật nhỏ

- Không phải thế, màu đỏ của hoa hồng là tượng trưng cho tình yêu, Người nhà của Thanh Thương nhất định không bao giờ bày trò tốn kém như thế. Vả lại, mấy hôm nay trời mưa, nên đấu chân quanh mộ vẫn còn rành rẽ. Đấy là của 1 dấu chân người đàn ông cô độc. Tôi biết hắn đến đó. Kha Mộng Nam đã đến đó

Chúng tôi bất động. Trong khoảng khắc, chúng tôi rung động và tràn ngập 1 cảm gíac lạ lùng, hàng trăm tư tưởng lóe lên trong óc, hàng ngàn cảm xúc len quạ Tôi hướng mắt ra ngoài song cửa, những giọt nước mắt không tự chủ được dâng lên mị Nhưng mà, tôi vẫn muốn cườị Thật muốn cười...Trời! Nam đấy à? của chàng đấy saỏ Anh Nam ngày nào của chúng tôi !

Có người bấm chuông ở cổng, cô tớ gái tên Tú mang vào cho tôi 1 phong thư

- Thưa cô, có thơ

Tôi cầm chặt phong thự nét chữ thật quen thuộc. Mọi người bu lại, họ lạ lùng không hiểu tại sao chàng lại biết điạ chỉ của tôi

Mở phong thư ra, bức thư không có ngày tháng và đầu đuôi gì cả, mà chỉ có 1 bản nhạc với những nét chữ thật thanh thoát

" Người ta bảo: thế giới này là của riêng anh,

Nhưng trong đám người vội vã

Tôi đâu tìm thấy mình trong đó

Người bảo niềm vui là của riêng tôi

Nhưng có đi khắp 4 phương trời

tôi cùng chỉ thấy tôi trong tiếng cười thừa thải

Người ta bảo mặt trời đang rọi sáng đời tôi

Nhưng mãi mãi tôi vẫn tìm mãi mãi

Trong mặt trời tôi vẫn chẳng thấy tôi

Tôi ở nơi nàỏ tôi ở đâủ

Có ai bảo cho tôi biết

Tôi ở nơi nào tôi ở đâủ

có ai chỉ giùm tôỉ

Có ai chỉ giùm tôỉ

Cánh thư rơi xuống đất người khác lượm lên xem, trong khi mắt tôi mờ lê. Kha Mông Nam của chúng tôi, cuối cùng rồi cũng đã hát cho chúng tôi nghe, chàng không phải hát bằng miệng mà hát bằng quả tim của chính chàng. Ồ! Anh Nam ! Anh Nam! anh ấy đâu có dễ dàng quên được chúng tôi, tình anh vẫn còn đậm đà kia mà? chàng đâu hời hợt với bạn, chàng lúc nào cũng nể trọng bạn kia mà. Nam! anh Nam

Thu Phương nói khẽ

- Chúng ta đã lầm, đúng ra chúng ta nên đến tiễn anh ấy!

Dũng bảo:

- Tôi đã nói trước rồi mà, Nam đâu phải thuộc hạng người như vậỷ

Nguyễn Hưng nói:

- Tôi phải viết thư cho hắn, mỗi người trong chúng ta đều phải viết thư cho hắn, chúng ta có trách nhiệm phải đưa con người mà Nam đã đánh mất trở về với hắn

Đan Vân chen vào:

- Tôi sẽ viết cho Nam, viết ngay tối nay khi vừa về tới nhà

Lan thở đài:

- Không thấy chúng ta đến tiễn hắn ở phi trường, có lẽ Nam buồn lắm

Phông chợt nói:

- Truyền hình! Mở ngay máy truyền hình xem nàọ Mục tin tức nhất định sẽ chiếu đoạn về việc Nam ra đi đấy

Tôi mở vội máy truyền hình. Một chốc tin tức thời sự đến, quả nhiên có 1 đoạn tin về việc Kha Mộng Nam rời quê hương. Màn ảnh hiện ra, Nam đứng tại phi trường đang vẫy tay chào tạm biệt hàng ngàn người ra tiễn. Gương mặt chàng nghiêm nghị lạnh lùng. Hai mắt ơ hờ 1 cách khó hiểu, tạo cho Nam 1 dáng cô đơn của cánh nhạn lạc bầy đang hướng về trời caọ Giọng nói của xướng ngôn viên đài truyền hình rõ ràng:

"Nhà soạn nhạc nổi tiếng Kha Mộng Nam đúng 3 giờ chiều nay lên đường sang Ý Đại Lợi, tiếp tục công trình khảo cứu về âm nhạc. Trước khi đi, ông đã nhấn mạnh là ông sẽ trở về đây, vì nơi đây còn có bạn bè, cha mẹ và nhiều kỷ niệm khác mà ông không thể nào quên được, và ông hứa sẽ cố gắng hoàn tất công việc học hỏi 1 cách nhanh :Dng, để được trở lại quê hương thật sớm, Chúng ta hãy chờ đợi ngày về của ông"

Vâng, chúng tôi sẽ chờ đợi ngày về của chàng! tắt máy truyền hình, chúng tôi lẳng lặng ngồi nhìn nhau, tình cảm như đong đầy trong lòng với Nam, với Thanh Thương, với khỏang thời gian đẹp ngày nào đã trôi đi

Một lúc , Nguyễn Hưng khẽ nói:

- Thật giống như 2 câu mà tiền nhân đã viết

" Vô tình hoa đã tung bay

Tựa như chim én ngày nay trở về"

Vâng cánh hoa đã rơi đi 1 cách bất ngờ đó là Thanh Thương. Còn con chim én hình như quen biết từ lâu vừa trở về đó là Kha Mộng Nam. Tôi cầm ly trà đi đến trước cửa, đẩy sang bên cho gió lùa vào và ngắm khung trời mưa rơi lất phất. Bất giác tôi chợt nâng ly lên nói thầm

- Xin cầu chúc anh!

Cầu chúc cho aỉ tôi cũng không hiểu rõ. Vậy thì cầu chúc cho tất cả những con người bằng xương bằng thịt. Cầu chúc cho tất cả những con người có tình có nghĩa vậỵ Gió bên ngoài vẫn thổi, cái lạnh len nhẹ vào hồn, tôi chợt phát gíac ra muà xuân đã đến, và bây giờ vẫn là mùa của những cơn gió nhẹ thoảng qua.....


HẾT
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời


Ðiều Chỉnh
Xếp Bài

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn
Bạn không được quyền gởi bài
Bạn không được quyền gởi trả lời
Bạn không được quyền gởi kèm file
Bạn không được quyền sửa bài

vB code đang Mở
Smilies đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt
Chuyển đến


Múi giờ GMT. Hiện tại là 08:24 AM.


Powered by: vBulletin Version 3.6.1 Copyright © 2000 - 2025, Jelsoft Enterprises Ltd.