#21
|
|||
|
|||
![]() Dạo này nhìn cảnh nhà buồn quá, nhưng chẳng muốn viết gì cả vì viết gì cũng là vô nghĩa.....khó khăn bước qua những ngày này như bước qua một vùng đất chết để hy vọng phía trước là một mảnh đất xanh tươi, màu mỡ do tự tay mình tạo lập.
Sao ở đời người ta kiếm cái ân cần, tử tế khó thế nhỉ..... Mình thì quá đơn giản trong cuộc sống, tự mình sống, tự mình bươn chải, không phiền hà, cũng không can thiệp vào chuyện của ai, ai cần nhờ vả gì thì lgiúp đỡ, xong rồi thôi ko phê bình chỉ trích ai cả. Thế nhưng nhận ra thiên hạ xung quanh chẳng đơn giản chút nào, ngấm ngầm rứt từng miếng thịt của nhau ra. Mình quá ngán ngẩm nên cũng chẳng buồn phản ứng, chỉ lùi lại, tách biệt ra xa họ, và xây một bức rào cản tránh xa mọi người. Mình quá sợ lòng ích kỷ của con người, sợ như sợ một bệnh dịch vậy. |
#22
|
|||
|
|||
![]() <<<
Em không bít đưa ra lời khuyên thế có tốt không nữa ss , nhưng nếu đứng xa ra và tách biệt với mọi người thì bản thân mình sẽ thấy cô đơn lắm , thấy mệt mỏi và thấy cs chẳng có mấy ý nghĩa... ss , hay là mình tập che 1 mắt lại nha , che lại để chỉ thấy điều tốt muh hok thấy điều xấu của họ. Nghĩ cũng nghỉ về điều tốt thôi.... biết đâu sẽ vui hơn huh ss ? |
#23
|
|||
|
|||
![]() Trích:
Sis cảm nhận hết những điều đáng buồn đó, không nói ra nhưng thấy nó đọng lại trong lòng rất nhiều, thế là sis từ từ càng lạnh lùng hơn, khép kín hơn. Ss không muốn bản thân phải buồn phiền vì những điều không đáng, những người không đáng. Sis vẫn nhìn đời bằng hy vọng đấy chứ, nhưng nói thật sis nhìn con người thì không còn được đầy lòng tin như vậy nữa. Có thể em nói đúng nếu cứ đứng tách biệt ra xa sẽ thấy cô đơn lắm, nhưng có lẽ hiện tại sis chưa có tinh thần để xáp lại gần. Hihihi..... Đành vậy em ạ, hy vọng sẽ có lúc nào đó sis thấy có niềm tin hơn ở con người. Cám ơn em một người lạ đã hỏi đúng tâm trạng của sis |
#24
|
||||
|
||||
![]() Kw ơi, đọc tâm sự của Kw, B lại tự thấy mình xấu hổ. B có bố có mẹ, được sống trong sự quan tâm của gia đình bạn bè. Sụt sịt chút thôi là các chị gọi điện động viên, mệt mỏi chút thôi là kêu la cả ngày.
Khi nào quá mệt mỏi hãy nhắn tin cho B nhé, B không biết có chia sẻ được chút nào với Kw không nhưng hãy nhắn cho B vì B sẽ lắng nghe. Có thể Kw sẽ vơi bớt chut nào
__________________
Cuộc sống là viên kẹo bạc hà, ngọt có, đắng có, cay cũng có |
#25
|
|||
|
|||
![]() Trích:
![]() |
#26
|
|||
|
|||
![]() Trích:
ss biết không , ss đứng càng xa mọi người thì thời gian để ss có thể xích lại gần mọi người càng lâu hơn nữa. Sự xa cách của ss với mọi người có lẽ không bao giờ làm sis vui , ss sẽ càng ngày càng cảm thấy cô độc , buồn lắm Em không đủ tuổi cũng như kinh nghiệm sống để khuyên sis đâu , ss đừng giận em nhé . SS mạnh mẽ và tự lập , nhưng em lại cảm thấy đáy lòng sis yếu đuối , ss chỉ bắt buộc phải mạnh mẽ để sống thôi phải hok ss ? ss nếu không chê em trẻ người non dạ , thì ss cứ thử làm theo cách này xem nhé ss , em không chắc là tốt nhưng ss cứ tham khảo nhé , biết đâu sẽ làm ss thấy tốt hơn..... cách của em là " ss cứ coi mọi chuyện thật là bình thường " chỉ vậy thôi ss , mọi chuyện xảy ra ss đều hãy cứ cho là bình thường thôi , lòng ss cứ lặng như mặt nước hồ thu , ss không tức giận , không buồn bã , giống như ss ở trên đỉnh núi cao mà nhìn xuống thế gian vậy. Những hỷ , nộ , ái , ố......cứ cho là thoảng qua đi , đời là vô thường. Cái gì là được và cái gì là mất , cái gì là buồn còn cái gì là vui? tất cả chỉ do con người tự tạo ra thôi mà ss. Tâm trạng của ss cũng vậy , cứ nhìn vào mặt tốt thì cho là tốt , cứ nhìn vào mặt xấu thì thành xấu , nhìn biết giả tạo mà cứ cho là thật đi thì cũng có sao? miễn mình hài lòng , mình vui thì được rồi. Con người không có xấu thì thành thánh nhân cả rồi , con người mà không có tốt thì thành con vật rồi chỉ còn bản năng thôi. Vậy đó ss , ss đứng trên cao mà nhìn xuống , tội chi ss phải bận lòng? Cứ lại gần mọi người đi ss. :blowkiss: |
#27
|
|||
|
|||
![]() Trích:
![]() |
#28
|
|||
|
|||
![]() Không ngờ đã 11 năm trôi qua, 11 năm chị sững sờ nhìn thấy em trước cửa nhà chị, không tin vào mắt mình khi em bằng xương bằng thịt đứng đó, 11 năm không chút tin tức, không liên lạc vậy mà cuối cùng em vẫn còn nhớ và vẫn tìm ra chị. Không biết nói sao cả.... không biết nói sao cả nhưng có lẽ đây là điều làm chị cảm thấy vui nhất. Em vẫn như ngày xưa......
|
![]() |
Ðiều Chỉnh | |
Xếp Bài | |
|
|