#21
|
||||
|
||||
![]() Quán Cửa Gió
Quán Cöa Gió một lần dừng chân em còn nhớ Ngai ngái nắng vùng cao say đêm vối nồng nàn Thơm ngào gió hát lùa mê má rừng hây hẩy lửa Ánh mắt ăn mòn thủng hai lỗ đêm đen Gió Hạ Long mặn mòi hương biển cả quê em Chắc sẽ thấm những phương lòng xa xôi nào phố thị? Em sẽ mặc một phương trời rệu rã lá cành hoi hóp gió Mặc vầng trăng sáng rợn cánh chim rừng. Gió qua vai xâu nặng nỗi niềm thoi thóp cơn mơ rưng rưng Trăng đã ngà xa xôi tận muôn nghìn đỉnh núi Rồi bóng tối. Vô tình. Ngập bóng tối. Ý nghĩ huy hoàng leo lét cháy trong nhau. Quán Cửa Gió lạ lẫm những cơn không hiểu lộng từ đâu Quàng sang con đường bản là dáng mơ dáng mộng Con suối thức nhiều đêm nhịp chày thao thiết gióng Trắng ngần những vì sao trong hũ nhớ mung lung. Một mai đây yên lặng những đêm dài không bóng một người dưng Gió già đó - Không còn lay động nữa! Thì khi ấy, em ơi, đừng nhóm lửa Kẻo cháy lại ngày qua. Tội lắm! Hay chưa? Mễ Trì, 14/8/2007
__________________
Ai vừa bấm nút khuy mùa đông Bần bật nỗi niềm rét gió Ký ức mềm suôn run nhánh cỏ Bóng xoan rung vàng rụng mơ hồ |
#22
|
||||
|
||||
![]() Nghe qua cái câu " Quán cửa gió... " đã xiêu lòng người nhớ nhà... đúng là " cháy lại ngày qua " thiệt mà !
Đêm cao nguyên Đêm lồng lộng ánh trăng vàng mê hoặc Đám Dã Quỳ bụi đỏ bám rung rinh Gió xôn xao lướt qua từng kẻ hở Đèn nhà ai loe loét cháy một mình. Đường đá sỏi mặc tình chân lữ khách Đón đưa gì ? chai sạn gót thế nhân Họ về đây xốn xao từng nhịp mạch Tàn rụi hơn Trơ trọi nữa núi rừng Ah hah ! Đời Bật cười lên nghi vấn Biết lấy ai không ruồng rẫy đời mình Suối trong ngần soi ngọc ngà muôn bận Ngày chưa cùng đã mất giọt trung trinh Đêm cao nguyên Nực tiếng than cầm thú Hay tiếng hờn thiên địa hận càn khôn Đất ẩm thấp Mền sương giăng Mơ ngủ Gã Thượng Du thức dậy mất cả hồn. Hoa Dã Quỳ ngả dài bên triền dốc Hương thôi xa Ngày tới Biết bao giờ? Đêm chờ chực Một tiếng rơi khô khốc Mặt trăng rơi Gió vấp ngả Vật vờ !..... TTTT
__________________
![]() |
#23
|
||||
|
||||
![]() Mẹ tôi
Như mặt trời tháng năm không ngơi nghỉ Dành dụm cho cây từng tia nắng Mẹ chìm trong khói lửa nương Mắt nhoè cay chắt đắng giọt mật cho con thêm vị hao gầy Lưng mẹ cánh đồng hạn châm chim sạm đất Như núi lửa triệu năm tỉnh giấc nham thạch Giọt phù sa cho con thêm vị vĩnh cửu Trán mẹ bản đồ nước non buổi khai thiên lập địa Nếp nhăn ẩn náu những Anh hùng Như bão tố mịt mùng cuốn phăng gò gian lao san bằng lũng đau Sân đời cho con sơn màu bình dị Mắt mẹ giếng nước soi xanh bầu trời Cánh chim con sải cánh giang sơn.
__________________
Ai vừa bấm nút khuy mùa đông Bần bật nỗi niềm rét gió Ký ức mềm suôn run nhánh cỏ Bóng xoan rung vàng rụng mơ hồ |
#24
|
||||
|
||||
![]() Thơ của chú A Tài có một chất "quê mùa" gì đó mà Nghi rất thích vì đi đâu, sống đâu vẫn thấy mình yêu cái "quê mộc mạc" ấy ghê lắm... thanks những vần thơ rất hiền hoà của chú, làm dịu lòng người đi xa...
__________________
Chợt ghét vô cùng bài ca "Con Gái" Ông nhạc sĩ nào đã viết "rất vô duyên" Để ám ảnh một lời yêu là ghét Khi vô tình nói "ghét" lại là "thương"... |
#25
|
||||
|
||||
![]() .... và có phải lúc ghé ngang rồi lạc mất lối đi ra... không Út kưng?
Mẹ và Quê Hương Tôi đã thấy mồ hôi chan trán Mẹ. Buổi trời trưa gùi nặng bó củi khô. Ngày nương rẫy đất hoang sơ đỏ bụi, đồi núi lam, mây đậu xám mặt hồ. Con nằm yên trong tấm choàng mơ ngủ. Gió mơn man ru mộng rất ngoan hiền. Giàn bầu trắng, ngọn bí hoa chớm nở, bếp lửa nồng, hương lúa ngọt vô biên. Bên suối nhỏ đàn chim non ca hát. Bụi tre xanh Mẹ đan võng con ngồi. Củ khoai lùi dù vỏ ngoài phai bạt, vẫn đậm đà, thơm lựng thuở nằm nôi. Mẹ hát ru khi hoàng hôn buông xuống. Con dế ghen rát cánh gáy đầu thềm. Bầy đom đóm loay hoay tìm giấc muộn, sáng hừng trời chưa nỡ ngủ qua đêm. Con bật khóc, Mẹ choàng sang âu yếm. Nụ cười tươi rực rở cánh hoa lòng. Mặt trời thắm tô nhung tình Mẩu Tử, là vạn màu ưa ái. Có thương không? Tôi đã thấy rất nhiều, nhiều Người Mẹ, giữa núi rừng ôm ấp lấy con thơ. Họ là những mặt trời trên dương thế, là cội nguồn hạnh phúc giấc nồng mơ. Và Mẹ tôi trong muôn vàn Người Mẹ, đã hy sinh, dưởng dục đám trẻ. Nghèo ! Qua khốn khó, núi rừng nào trở ngại?! Cả cuộc đời xuôi ngược gánh gieo neo. Mẹ kiên cường, vâng ! Mẹ nào cũng vậy. Yêu quý con, yêu xứ sở quê hương. Tôi đã thấy muôn muôn vàn Người Mẹ, họ như nhau đầy ấp biển tình thương ! TTTT
__________________
![]() |
#26
|
||||
|
||||
![]() Điều chân thật thuần phác
Em là một diễn viên tài năng Tôi cũng thế Biến ảo khôn lường, huyền ảo như mơ Dưới bàn tay đạo diễn tài ba của tạo hoá Cuộc đời dựng cảnh Ca-mê-ra mục đích Và vi tính lợi ích đủ các hộp ngăn Những lời thoại như văn Những hành vi như xiếc Đủ vui buồn, bi đát, vinh quang… Tất cả đủ tạo nên những vai bất tử Làm sửng sốt cả luân lý cha ông Làm Thánh, Chúa, Bụt, Phật và Ma Quỷ Cũng bàng hoàng, ngơ ngác, gãi hông. Tôi là một diễn viên tài năng Em cũng vậy Không loại vi rút nào xâm nhập được bí kíp diễn của tôi Với phím lòng chi chít những riêng tư toan tính Gài đủ các vi mạch trái tim yêu thương và lừa phỉnh Tôi diễn với em như một cặp không rời Tôi diễn với em ở khắp mọi nơi Những vai diễn biến ảo và thay đổi Kịch tính làm công chúng rơi nước mắt Cảnh thương tâm đau thắt Cảnh xum vầy hạnh phúc ứa niềm mơ Cả những đêm khuya lạnh vắng Nơi rừng già hoang dã nắng đìu hiu… Tất cả như lập trình sẵn Không có hành động nào không mang mục đích Hiếm mục đích nào ngoài lợi ích riêng tư! Ôi em thân yêu! Làm sao tìm được ĐIỀU CHÂN THẬT THUẦN PHÁC Ngay cả khi một mình trong phòng tắm rồi Chắc gì mình đã thật với chính mình đâu!
__________________
Ai vừa bấm nút khuy mùa đông Bần bật nỗi niềm rét gió Ký ức mềm suôn run nhánh cỏ Bóng xoan rung vàng rụng mơ hồ |
#27
|
||||
|
||||
![]() Miếng thịt sinh tồn
Tằng A Tài Con chó gặm miếng thịt chạy quanh bờ ruộng Người đàn bà hớt hơ hớt hải đuổi theo Những mái nhà trà eng éc tiếng lợn kêu Báo hiệu mùa xuân đang đến Con chó gặm miếng thịt chạy hổn hển Người đàn bà thục mạng đuổi sau Sáu đứa con nheo nhóc đứng nhìn nhau Bỗng khóc rỗng như thể ống gạo cuối cùng trong nồi bốc cháy Con chó và người đàn bà chạy hết khóm ruộng thứ bảy Chợt sững lại nhìn nhau rưng rưng Hình như người đàn bà đang nghĩ điều gì đó rất mông lung Về những chuỗi ngày sâu thẳm Người đàn ông bạo bệnh đã đi xa lắm Mịt mù cát bụi trần gian Cái đài véc người đàn ông tha thiết giữ lại bán được tám mươi ngàn Mua con gà trống đón giao thừa giao thiếu Sáng ra chỉ còn cái lồng không Con chó vẫn gặm miếng thịt nhưng đuôi đã bắt đầu cong Hình như con chó cũng giằng xé nội tâm dằn dữ lắm Thành quả của một ngày chầu chực đằng đẵng…. Xóm nghèo đã lên đèn, khói bếp đã bắt đầu hương Người đàn bà và con chó đứng trong màn sương Mặt đồng khô cằn xơ xác rạ Gió thai mùa thổi vài cơn chướng giá Miếng thịt bảy lạng thâm tái tê….
__________________
Ai vừa bấm nút khuy mùa đông Bần bật nỗi niềm rét gió Ký ức mềm suôn run nhánh cỏ Bóng xoan rung vàng rụng mơ hồ |
#28
|
||||
|
||||
![]() Đêm thi ca
Tiếng mèo kêu hoang hoảng hốt kéo cơn mê tôi trượt gai miền sợ hãi Tôi cố vùng ra khỏi đám u linh tư tưởng mộng ngòi thơ Rỉ váng vũng hồn là hoàng hôn huy hoàng từ ngàn xưa hắt lại Tôi chệnh choạng men vào miền nhá nhem huyễn hoặc không tài nào thoát ra được bóng quỷ đội lốt thơ Tiếng chó sủa ma rờn rợn không đầu một thây thi ca mà cha đẻ là tôi mồ hôi đang gõ trán Đêm hót âm thanh đổ đầy tôi khúc thác vỡ mảnh ván niềm tin vỗ long bong Tôi cần một đường cong cầu vồng 28 sắc màu tinh tú ngời ngời chiếu sáng Một lời ru hoang sơ mới mẻ cho tinh thần trở dạ bình yên Tiếng tắc kè kêu nhịp phách liêu xiêu như một nỗi ưu phiền xiên qua bờ cõi lạ Lá xào xạc ruổi nhau trên mái lá Tiếng lòng tôi loong coong gõ vung hồn men ước vọng mệt nhoài nồng nặc xông Sông âm u dòng đặc quánh mùi tháng năm sủi bọt như cảm sốt mặt trời ngông Ánh vẩy cá không phải là hào quang sán lạn nhưng cần cho ý tứ thoát lồng giam khung chữ Tiếng con người đạp bước thinh không khò khò ngáy nhau về tiền sử Tôi chạm vào ngai thi ca trên một đỉnh vắng lúc tôi tưởng mình là hư vô Và lọn tóc thơ tho của Hoàng Hậu Thi Ca được tẩm một thứ dầu trần gian sực nức mùi lam lũ khổ đau lẫn màu bền gan hy vọng Khắc trên ngai vẻn vẹn hai chữ SINH TỒN Vành thời gian nâu nâu căng qua vòm không gian thuôn thuôn Tiếng mèo kêu hoang hoảng hốt giật tôi mặt mày buông thuỗn Vuột mất đêm thi ca…
__________________
Ai vừa bấm nút khuy mùa đông Bần bật nỗi niềm rét gió Ký ức mềm suôn run nhánh cỏ Bóng xoan rung vàng rụng mơ hồ |
#29
|
||||
|
||||
![]() Mổi lần đọc thơ của TAT làm như hồn mình nửa mơ nửa tỉnh lạc vào những câu chuyện rất mực đời thường, nhưng có lúc lại rất huyền bí ! Lối viết có những nét thật lạ lẩm và gần như xa lạ nhưng lại rất gần. Tuyệt vời !
Nhưng lâu lâu TAT mới ghé vô, thiếu thơ của TAT làm TTTT như bị thiếu đi một món ăn ngon mà mình vẫn thèm được nếm hoài. Chắc là phải bắt đền quá !
__________________
![]() |
#30
|
||||
|
||||
![]() Cảm ơn TTTT nhiều. Thú thực mỗi lần được tiếp thu những lời ngọt ngào như vậy TAT thường mất ngủ, đôi lúc còn có thể làm thơ trong mơ nữa.Đã lâu rồi TAT không viết được. Vì tưởng như không có lối thoát. Nếu được sự cổ vũ ưu ái của mọi người như TTTT chắc không lâu nữa TAT sẽ có tập thơ mới. Thanks.
__________________
Ai vừa bấm nút khuy mùa đông Bần bật nỗi niềm rét gió Ký ức mềm suôn run nhánh cỏ Bóng xoan rung vàng rụng mơ hồ |
![]() |
Ðiều Chỉnh | |
Xếp Bài | |
|
|