#11
|
|||
|
|||
![]() Chương 11
K iều Thư Bồi và Ân Thái Cần theo chân bà chủ nhà lên lầu. Một tầng, rồi lại một tầng, loại nhà chung cư bốn tầng này không có thang máỵ Cả buổi sáng nay họ đã đi suốt mấy lượt nhà, nhưng đều không ưng ý. Có nhà thì giá cao quá, cái thì không có chỗ nấu nướng, cái phải ở chung với người khác. Gần như không có "ngôi nhà" nào đáp ứng được nhu cầu của hai người. Đây đã là căn thứ mười ! Theo quảng cáo trên báo thì : " NHà một phòng khách, một phòng ngủ, có đủ bếp, cầu vệ sinh, tiện nghi tối thiểụ Tiền thuê mỗi tháng một ngàn." Trên đời này làm gì có nhà cho mướn rẻ vậy? Có cả tiện nghi bàn ghế? Nhưng mà, Thư Bồi cũng cảnh giác...Vì các ngôi nhà cũng quảng cáo khá ngon nhưng khi bước vào mới thấy sự thật phủ phàng. Vì vậy lần này Bồi cũng không hy vọng lắm. Lên hết lầu tư rồi mà bà chủ nhà còn nói. - Lên thêm tầng nữa đi cậu. - Còn một tầng nữa ah? Thư Bồi ngạc nhiên- Ở đây chỉ có bốn tầng mà? - Vâng, nhưng bộ phận nhà mà chúng tôi muốn cho thuê nằm ở tận sân thượng lầu tư. Kiều Thư Bồi nhìn Thái Cần. Cô nàng cắm cúi bước bây giờ mồ hôi đã đẫm ướt áo, nhưng Cần có vẻ rất vui. Đôi má con gái ửng hồng. Lại lên trên sân thượng. Họ đã trông thấy ngôi nhà. Đấy là căn nhà gỗ dựng thêm. PHía trước còn khoảng xi măng trống để túch lũy chậu hoa bể, gạch ngói dư thừa. Bà chủ nhà dùng chìa khóa mở cửa vào, bà nói : - Đây là căn nhà mà quý vị hỏi. Họ cùng bước vào. Phần nào ưng ý ngaỵ Vì những căn nhà coi trước thường là những chiếc phòng ở trong hốc kẹt nên tối âm u, ẩm thấp. Còn " ngôi nhà" này lại cất cao trên sân thượng, nắng ấm đầy đủ. Có cả hai cửa sổ lớn. Nắng đang tràn ngập nhà. Bên cạnh đó rõ ràng nhà còn có tiện nghi. Hai chiếc ghế mây, một chiếc bàn vuông, một kệ sách. Tuy đơn giảng nhưng cũng sạch sẽ. Thái Cần bước tới đẩy cánh của trong- Một chiếc giường gỗ, bên đầu giường còn có chiếc bàn trang điểm nhỏ. Phía ngoài ngôi nhà là một cái chái dùng làm nhà bếp và vệ sinh. Vậy thì nhà tuy nhỏ nhưng " quá đủ" tiện nghi rồi còn gì? Thư Bồi bước đến cạnh khung cửa sổ, nhìn xuống phố. Xe cộ qua lại tấp nập. Nhìn lên, chung quanh chỉ thấy những cao ốc và ăng ten truyền hình. Xa xa là núi xanh thẫm. Thế này là tốt rồi. Nhưng không hiểu ý Thái Cần ra sao? Chàng chưa kịp hỏi thì Cần đã bước tới đứng cạnh chàng. - Đầy đủ ánh sáng hở anh? - Ờ...Nhưng mà...Em trèo cầu thang thế này sợ mệt không? Thái Cần tựa càm lên vai Bồi, khẽ nói: - Như thế này mới là " Muốn trông sông núi rộng, phải đến tận lầu cao" chứ? Thư Bồi nhìn Thái Cần, vui lây cái vui của bạn, thế là chàng quay lại bà chủ nhà: - Chúng tôi đồng ý mướn nhà nầy. Bà chủ nhà mập mạp có khuôn mặt phúc hậu, khoảng trên bốn mươi tuổi. Nhìn đôi mặt Phụng của bà, Thư Bồi không khỏi liên tưởng đến thời trẻ. Có lẽ bà ta cũng đẹp lắm. - Thế à. Tôi họ Phương. Quý vị gọi tôi là bà Phương được rồi. À, thế bao giờ quý vị dọn lại? - Ngay ngày hôm nay. Thư Bồi vừa móc tiền trong túi ra vừa nói- Cho tôi gởi tiền mướn tháng này. Bà Phương nhìn lên. - Thế còn tiền đặt cọc? - Phải đặc cọc nữa ư? Thư Bồi ngẩn ra. Bà Phương có vẻ hiểu biết. - Không có tiền đặc cọc à? Thế hai người quan hệ nhau thế nào? Vợ chồng ư? Kiều Thư Bồi gật đầu, còn Thái Cần lắc đầu. Bà Phương cười tò mò nhìn hai người. - Hai người yêu nhau lắm phải không? Câu hỏi của bà chủ làm Thái Cần đỏ mặt. Sự thật thà của Cần làm bà chủ cảm động. - Thôi được rồi, tôi cho hai người mướn đấy. Nhưng mà tôi phải nói trước ở đây khi mùa đông thì lạnh vô cùng, mùa hè cũng thật nóng. Đến mùa mưa đến thì cũng phải chuẩn bị chống dột. - Không sao, không sao cả. Thái Cần nói. Miễn có cái nhà ở là quý. Cần cười thiệt tươi với bà chủ nhà- Chúng tôi còn trẻ không sợ lạnh cũng không sợ nóng đâu. Bà Phương nhìn hai người cười. - Thôi được rồi. Đây là hợp đồng, một trong hai người ký. Và nhà sẽ là của quý vị. Ai ký đây? Thái Cần mắc cở. - Để anh ấy ký, anh ấy là chủ nhân của tôi. Thư Bồi vừa cầm bút lên, bà chủ nhà hỏi thêm: - Vì không muốn rắc rối sau này, hai người cho tôi hỏi thật. Hai người không phải bỏ nhà trốn đi chứ? - Bà yên tâm, không có chuyện đó đâu. Thư Bồi thẳng thắng nói- Chúng tôi không hề trốn ai cả. Chúng tôi không có nhà nên đến đây mướn. Sẽ không mang rắc rối đến cho bà đâu mà sơ. Sau khi bà chủ nhà bỏ đi. Thư Bồi khép cửa lại. Thái Cần xà vào lòng người yêu, sung sướng như trẻ thơ. Tuyệt quá, anh Thư Bồi. Tuyệt thật! Bây giờ chúng ta đã có cái nhà. Em sẽ cố gắng, em sẽ bài trí để nó thật sự trở thành tổ ấm của hai ta. Thư Bồi ôm Cần, đặt nụ hôn lên mái tóc người yêu, xúc động: - Thái Cần, em có biết là em đáng yêu vô cùng! - Em cũng yêu anh. Yêu nhất trên cõi đời này. Thái Cần ghì lấy Bồi tự động dâng hiến nụ hôn - Thư Bồi, anh có biết không? Trong đời em, đã bao lần em nguyện cầu. Em nằm mơ, em xin với đấng thần linh được gặp anh, được là của anh. Anh Bồi! Chúng ta từ đây về sau sẽ mãi mãi không bao giờ xa nhau nữa chứ, không bao giờ nhé anh? Thư Bồi đẩy Thái Cần ra xa một chút, cười nói: - Sao lại không? Bây giờ anh phải xa em ngay. Thái Cần giật mình, nụ cười biến mất trên môi. Thư Bồi thấy vậy không đành lòng, vội giải thích. - Xa nhau có mấy tiếng đồng hồ thôi. Bây giờ anh phải trở vè ký túc xá, dọn đồ đạc mang về đây. Bên cạnh đó anh còn phải ra phố sắm sửa thệm một số vật dụng trong nhà. Em xem thử chúng ta còn thiếu gì? - À, nụ cười lại hiện ra trên môi Cần- Anh làm em hết hồn, anh xấu lắm. Thư Bồi lại ôm Cần vào lòng. - Thôi, từ rày về sau anh không dọa em nữa, em hãy tin anh, anh chỉ đuà một chút thôi. Thái Cần ngẩng lên nhìn Bồi cười : - Thế bây giờ anh có tiền không? đưa cho em một chút it em đi sắm sửa cho, còn anh, anh về ký túc xá dọn đồ đạc lại được rồi. Thư Bồi móc hết tiền trong túi ra, nộp tiền thuê nhà xong, chàng chỉ còn lại có bảy trăm năm mươi đồng. Bồi đưa hết cho Cần nói: - Em là nội trợ, em lo sắm sửa nhé. Thái Cần đưa lại cho Bồi một trăm nói: - Còn lại không biết đủ tiêu bao lâu. Để em tính xem. - Thôi khỏi tính. Thư Bồi vứa vuốt tóc vừa nói - Tạm thời em đừng lo lắng chuyện tiền bạc, anh sẽ đi mượn thêm một ít. Anh có thằng bạn thân lắm tên là Trần Tiêu. Bình thường chúng anh hay mặc quần áo lẫn nhau nữa là. Anh sẽ mượn của hắn tạm vài bữa trả lại sau. Và Thư Bồi bỏ đi, nhưng ra ngoài có vẻ không yên tâm còn quay lại nói: - Nếu em có ra phố mua đồ, nhớ về sớm nhé. Hôm nay chắc anh nghỉ học một bữa. Phải làm thủ tục dọn ra khỏi ký túc xá đại học, rồi còn dọn dẹp đủ thứ...Anh nghĩ là, anh sẽ về đây trước khi chiều xuống. Thái Cần gật đầu. - Em ở nhà sẽ chờ anh về dùng cơm. - Em nấu cơm à? Thư Bồi hỏi- Bây giờ chén đũa đâu nồi niêu gì cũng chưa có. Thôi đi, hôm nay ăn cơm tiệm một bữa. Thái Cần nhìn Thư Bồi cười. - Bây giờ chúng mình đã có nhà, mà đàn ông đã có gia đình thì không nên ăn quán. Tóm lại, anh cứ đi lo việc anh, còn chuyện nhà, anh đừng bận tâm gì cả. Nhớ về sớm nhé được không? - Thư Bồi chăm chú nhìn Cần. - Nhưng có chắc là em còn ở lại không? Hay làanh vừa vắng nhà là em lại biến mất? Anh nói rồi đó nhe, anh không cho phép em bỏ đi một lần nữa đấy. Thái Cần gật đầu. Thư Bồi hôn nhẹ lên tóc Cần. - Thôi, anh đi nhé. Thái Cần tựa cửa đưa mắt nhìn theo, cho đến lúc Thư Bồi xuống hẳn cầu thang mới quay vào nhà. Nàng dang rộng đôi tay ra như muốn ôm lấy toàn ngồi nhà, toàn thế giới. Rồi Cần lại xoay người làm một vũ khúc với bài hát nghêu ngao trong miệng. Phải sắm chổi, thùng đựng rác, ấm nước, ly chén, thức ăn và cả một...bình rượu nữa. Thái Cần ngẫm nghĩ. Và rồi buổi chiều hôm ấy, khi mặt trời tắt nắng, khi bóng đêm bắt đầu ghé qua thành phố, Thư Bồi trở về "nhà" Vừa mới qua khỏi cầu thang, chàng đã ngẩn ra. Trước mặt chàng, ngôi nhà cây đã lột xác. Ngoài cửa, hàng chậu được xắp xếp gọn gàng, tạo thành một lối đi từ cầu thang đến cửa nhà. Hoa không đẹp lắm, chỉ là loài hoa dại, cánh nhỏ nhiều màu, nhưng dù sao cũng là hoa. Cả nơi đống ngói gạch bể cũng vậy. Tất cả đã được vây kín bởi một tắm mê bồ, tạo thành một hàng rào giả. Còn trong nhà thì sao? Cửa sổ, cửa lớn đều có màn, những chiếc màn dày bằng vải tám. Trên ngạch cửa sổ lại có bày chậu hoa với những cánh hoa màu đỏ mà chàng không biết tên. Thư Bồi bước vào nhà. Bàn cũng có khăn trãi với chiệc lọ thủy tinh hoa hồng đỏ. Thư Bồi đứng ngẩn ra ở đó, không dám tin ở mắt mình. Thái Cần như cơn gió cuốn đến, ôm lấy hông Bồi: - Anh thấy có giống cái " nhà" chưa? - Ờ. Thư Bồi đưa mắt nhìn quanh. Ngay cả buồn trong, chiếc giường cũng đã được phủ drap cùng màu với màn cửa- Em là ảo thuật gia à? - Có gì đâu, tất cả quá dễ dàng. Thái Cần giải thích - Em mua một xấp vải tám, giải quyết đủ màn cửa, drap giường, mặt bàn. Riêng về hoa, thì em xuống nhà dưới. Hoa nầy của bà Phương đấy. Đó là loài hoa dại mọc dước sân nhà bà chủ thôi. Em nhổ một mớ lên trồng vào chậu. Anh biết hoa tên gì không? Hoa mười giờ. Nó có thể nở quanh năm lại dễ trồng. Còn cái mê bồ kia, liệng bỏ một xóa dưới nhà, em xin lên, mở ra vây quanh đóng ngói cho nó lịch sự một chút. Tất cả không tốn một cắc...Có điều, em báo cho anh biết nhé, em đã xài hết tiền... Thái Cần nói với một chút rụt rè. - Bởi vì...Mấy thứ hàng cần thiết không mua sắm không được. - Dĩ nhiên như như vậy rồi. Thư Bồi trìu mến nhìn người yêu- Em đừng lo lắng gì cả. Cần thì phải xài thôi. Vấn đề tiền bạc em để anh lo. Nầy, anh mới mượn được của Trần Tiêu một nghìn bạc. Ngày mai, anh sẽ ghé qua Trung tâm kiếm việc làm cho sinh viên, để đăng ký kiếm hai chỗ dạy kèm. Như vậy, cuộc sống của chúng ta sẽ thoải mái hơn. À... Thư Bồi chợt ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, chàng hít hít mũi , rồi tròn mắt: - Ồ...Cái gì thơm quá vậy? À thì ra em nấu bếp thiệt ư? Thái Cần cười thiệt tươi. - Em đang nướng thịt đấy, em mong là anh sẽ ăn không chê thức ăn của em nấu. Nói xong, Thái Cần lại như chú ong nhỏ, cất cánh rời khỏi chàng, đi lo sắp xếp đồ đạc của Bồi mang về từ ký túc xá lại. Và tối hôm ấy. Khi mọi việc đã hoàn tất, Thư Bồi mở rộng cửa sổ. Ánh trăng tràn vào phòng. Ngồi xuống bàn: Thịt nướng, cá chiên, canh cải thêm một món xàọ..Lần đầu tiên, Thư Bồi như phát hiện, chỉ với đôi tay, người đàn bà đã tạo ra bao nhiêu phép lạ, Thái Cần đứng cạnh bạn với nụ cười. Nàng đã bày ra hai cốc nhỏ với một bình rượu chát. - Đây là loại rượu nhẹ mà bà chủ tiệm tặng thêm cho em, chắc uống cũng không đến nỗi say đâu. Thái Cần mở rượu ra, rót đầy hai cốc nhỏ. Nàng ngồi xuống đối diện với Bồi. - Em có thấy còn thiếu mòn gì không? Thái Cần ngạc nhiên. - Còn thiếu gì nữa anh? Thư Bồi lấy trong túi ra hai cây đèn sáp màu đỏ nhỏ. Thái Cần nhìn thấy chợt xúc động. Lòng ngập đầy tình cảm khó tả, vui có, buồn có...thẹn thùng có. Và rồi cả hai ngồi đối diện dưới ánh đèn im lặng nhìn nhau. Thư Bồi nâng ly lên, nói khẽ: - Đây là những cốc rượu giao bôi, phải không em? Đôi gò má Thái Cần ửng đỏ. Nụ cười thật ngọt trên môi. Và cả hai cùng nâng ly, nốc cạn. Thái Cần lại rót đầy hai ly khác. - Em sung sướng quá, sung sướng vô cùng. Có rượu để say. Không rượu em cũng đã say, em đã có cảm giác bay bỗng rồi anh biết không? Sau đó cả hai dùng cơm. Họ tương kính nhu tân. Thái Cần không biết uống rượu, chỉ mới hai ly mặt đã đỏ như gấc. Nàng tận tình phục vu. Bồi. Bới cơm, gắp thức ăn, rồi rót rượu. Cần nói một cách không rõ ràng: - Em có nằm mơ cũng không ngờ được có cái ngày hôm nay. Tuyệt quá. Em có cảm giác như mới vừa mọc thêm đôi cánh, em sắp sửa tới cung trăng rồị.. Thái Cần quay lại nhìn ra khung cửa sổ. Cái ngôi nhà này quả thật tuyệt vời. Ở thành phố mà ở mãi cao thế này mới thưởng thức được trăng. Trăng tròn vành vạnh đang treo cao trên bầu trời, đang tỏa sáng. Thái Cần nhìn trăng rồi nói. - Anh Bồi, anh nhớ thơ Đường có câu " Nâng rượu hởi trời cao, bao giờ trăng sáng to?" không? Vậy thì em hỏi nhé? Em hỏi ông trời xem, hạnh phúc của đôi ta có được mãi mãi hay không? Anh Thư Bồi anh biết không? Em rất yêu thơ của Tô Vũ " Không biết tận trời cao, hôm nay ở vào năm nào"... Rồi Thái Cần thở dài một cách sung sướng. - "Mong người mãi bên nhau, ngàn dặm là thuyền quyên". Ồ, anh Thư Bồi. Ước gì ta không còn xa nhau nữa. Không xa nhau một tấc, ta mãi mãi là của nhau, của nhaụ.. Rồi quay sang nhìn Thư Bồi cười, Thái Cần hỏi: - Anh có biết có một bản nhạc tên gọi: " Mong người mãi bên nhau" không? - Không biết. Thư Bồi đặc đũa xuống. Chàng bước qua ôm lấy Thái Cần- Em say rồi à? - Vâng, say rồi. Trong hoàn cảnh nầy, không say cũng không được. Thái Cần nói. Không ngừng nhìn Bồi - Anh Bồi, để em hát cho anh nghe nhé, chịu không? - Chịu. Thế là Thái Cần cất tiếng hát. Nâng rượu hỏi trời cao Trăng sáng từ đâu có? Đừng sầu đôi mày châu Đừng gầy vì thương nhớ. Cách chia chỉ tạm thời Đời rồi sẽ dài lâu Nâng rượu hỏi trời xanh Trăng sáng từ đâu tới? Buồn cũ đã qua rồi Gặp nhau niềm vui đến Mong gần mãi dài lâu Nâng rượu hỏi trời xanh Trăng sáng từ đâu tới? Chuyện củ đã tàn phai Thề xưa còn như cũ. Tình yêu mãi đời đời Bên nhau vẫn dài lâu Nâng ly hỏi trời xanh Trăng sáng từ đâu đến? Trời xanh mãi không già Tình yêu mãi không phai Lòng với lòng ghi nhớ Tình mãi mãi dài lâụ.. Thái Cần hát xong. Khuôn mặt đầy nét say. Cái khung cảnh, tiếng hát, con người làm cho Bồi cũng say nốt. Chàng không dằn được lòng cúi xuống hôn lấy người yêu. - Anh Thư Bồi. - Hư? Thư Bồi hỏi mà không rời khỏi môi Cần. - Anh có cảm thấy là chúng ta quá hạnh phúc rồi không? Em thì nghĩ là hạnh phúc của toàn thế giới đang ngập đầy trong nhà ta đấy anh a. Thư Bồi đứng dậy, bế Thái Cần về phòng ngủ. Đến nơi chàng ngã lăn lên giường. Những nụ hôn cuồng nhiệt, những tiếng cười hạnh phúc. Thư Bồi nắm chặc lấy tay Cần nói: - Anh là của em và em là của anh, chúng ta mãi mãi là của nhau anh nhé? Ánh trăng nghiêng nghiêng, rội chênh chếch lên đầu giường. Ngoài khung cửa sổ có một cành cây to. Nó đang lay động những chiếc lá theo gió. Bồm ôm Cần trong lòng. Chàng có cảm gíac như mơ. - Em à! Em có biết...Đêm nay em là...Cô dâu đẹp nhất không? - Vâng. Thái Cần ngoan ngoãn đáp. Trăng vẫn sáng tỏ, vẫn đẹp. " Ánh trăng sẽ là áo cưới của em và trời xanh sẽ là nhân chứng cho tình yêu chúng mình". Câu đó ai đã nói rồi cà? Hình như là Cần phải không?...Thư Bồi nghĩ. Vậy mà mãi đến bây giờ nó mới trở thành sự thật. Nâng ly hỏi trời xanh. Trăng sáng tự bao giờ? Mong là trời xanh mãi để chứng giám cho cuộc tình...Mong là...Tất cả đều có nghĩa dài lâu.
__________________
Bảo không nhớ sao lòng ta trống vắng. Bảo không đau sao tim thắt nhịp ngừng Bảo thôi nhé từ đây ta thôi nhé .... Nhưng tình chờ tình đơi đến thiên thu. |
#12
|
|||
|
|||
![]() Chương 12
K hông khí trong phòng vẽ rất yên tĩnh. Kiều Thư Bồi đứng trước gía vẽ. Mắt chăm chú nhìn bức phát họa về dáng người. Rồi chàng ngẩng lên nhìn người mẫu đang đứng trên bục. Lòng không chủ tâm, đây đâu phải là lần đầu tiên. Bồi đã vẽ qua mấy lần cơ thể học. Vậy mà không hiểu sao đầu óc hôm nay lại bềnh bồng. Có lẽ, cái dư vị của tình yêu đêm qua. Vâng, chính đêm qua. Bồi bây giờ mới hiểu thế nào là sự kỳ diệu tuyệt vời của phụ nữ. Bồi cầm bút than lên, nguệch ngoạc vẽ. Nhưng trong đầu Bồi không phải là cô người mẫu trước mặt mà là khuôn mặt dịu dàng tình cảm của Thái Cần. Trần Tiêu bước qua. Tiêu là bạn trọ cùng phòng trong ký túc xá với Bồi. Không những thế còn là bạn học cùng lớp, cùng ngành. Nói rõ hơn là bạn tri kỷ của Bồi. Cha của Trần Tiêu làm việc ở xưởng lọc dầu. Gia đình khá sung túc. Có điều Tiêu là thanh niên thực tế. Chàng nghĩ là mình còn không những năm đứa em cần phải làm gương, nên Tiêu sống rất thanh bạch và chịu khó. Đứng trên phương diện suy nghĩ, Tiêu có vẻ trưởng thành hơn Bồi.Chân đạp đất, không mơ mộng, không ảo tưởng. Biết khả năng mình đến đâu và dựa vào đấy mà phát triển hướng đi riêng của mình. Trần Tiêu đứng nhìn Thư Bồi vẽ, nhìn bức phác họa, một bức tranh gần như xa lạ với người mẫụ - Mi đang vẽ ai thế? Thư Bồi giật mình , nhìn kỹ tranh, chợt đỏ mặt. Chàng kéo tờ giấy xuống xé nát, rầi đặc giấy vẽ khác lên. Bồi quay sang nhìn Tiêu và trở về với thực tại: - Trần Tiêu, nghe nói mi có hai chỗ dạy kèm, phải không? - OK! - Vậy mi nhường một chỗ cho tao được không? - Ủa, hình như mi đã đến trung tâm tìm việc làm đăng ký rồi cơ mà? - Đăng ký là đăng ký chứ có hy vọng gì đâu? Ở đấy người ta nói, phụ huynh học sinh đòi thầy dạy kèm phải ở bên ngành toán lý hóa hoặc ngoại ngữ. Còn sinh viên ngành nghệ thuật như chúng ta không ăn khách. Vì vậy họ bảo tao đợi. Hy vọng quá mong manh, mà trong lúc này, tao lại cần có việc làm ngay. - Hai ngày nay mầy làm gì có vẻ bận rộn thế? Dọn ra khỏi ký túc xá đi mượn tiền, rồi chạy kiếm việc làm... - Hôm nào rảnh tao sẽ kể cho mầy nghe sau. Trần Tiêu nhìn bạn. - Cho tao hỏi ngắn một câu thôi. Chuyện này có liên hệ gì đến đàn bà không? - Có. Trần Tiêu suy nghĩ một chút, nói: - Mầy có biết là hôm qua Tô Yến Thanh đã vào trường tìm mi suốt cả buổi chiều rồi không? - À. Thư Bồi sực nhớ ra- Chết chửa, tao lại quên mất! - Cái gì mà khiến mầy quên hết mọi chuyện vậy? - Đúng ra hôm qua tao có hẹn với Yến Thanh. - Có nghĩa là một cô gái khác làm mầy quên cái hẹn đó? Trần Tiêu vừa vẽ vừa nói. Anh ta có vẻ bất bình. Phải thú nhận một điều là Tiêu cũng rất ái mô. Yến Thanh. Với Tiêu, Yến Thanh là một cô gái đáng quí trọng. Đẹp, có tài, có óc châm biếm sâu sắc. Thư Bồi hiểu bạn, biết bạn không hài lòng, đành thú nhận: - Vâng. Trần Tiêu không nói gìthêm. Giáo sư hội họa đang bước xuống, đi về phía hai người. Họ phải tập trung sự chú ý lên trang giấy. Và suốt buổi học hôm ấy. Họ không trao đổi gì nữa. Mãi đến lúc tan giờ...Chuông reo. Một người sắp xếp giấy bút lần lượt đi ra. Trần Tiêu mới nắm lấy tay Bồi nói: - Nào, lại đây, tao phải xử mầy mới được. - Xử tao? Thư Bồi trợn mắt- Tao đã làm gì sai nào? - Sai hay không, tao phải biết hết sự thật mới kết luận được. Họ kéo nhau ra khỏi phòng vẽ. Chiều hôm ấy, nắng :Di chang trong vườn trường. Nhưng vì là đầu hạ,nên cũng không nóng lắm. Có gió thổi nhe. Cả hai men theo con đường trải sỏi vừa đi vừa nói chuyện. - Nào nói đi. Trần Tiêu lên tiếng- ở đâu rồi đột nhiên có một cô gái xuất hiện bất ngờ, cột chặt lấy mi. Tao thấy thì cô bé này hẳn bản lĩnh lắm. Thư Bồi thở dài: - Chưa gì mi đã có ấn tượng không tốt với người ta rồi. Phải biết hết nguồng lai câu chuyện rồi hãy phê phán chứ? - Thì tao đang tìm hiểu đây. Trần Tiêu nói - Sao cô ấy học ở đâu? Cùng trường đại học với chúng ta không? - Không, cô ấy chưa tốt nghiệp phổ thông, lấy đâu lên đại học. - Ối giời! Trần Tiêu tròn mắt, rồi nói - Thôi được, sức học cũng không tiêu biểu được hết con người, thế cô ấy làm nghề gì? - Cô ấy à? hoàn cảnh bi đát lắm. Thư Bồi không biết phải trình bày thế nào cho nhẹ chỉ nói - Cha cô ấy đang ở tù, còn mẹ thì mới tự tử tháng trước. Thật ư? Trần Tiêu dừng lại dưới một tàn cây to, ngạc nhiên nhìn bạn - Mầy không nói giỡn chơi chứ Thư Bồi? - Tao không thể nói đùa trong lúc này. Chuyện nầy nói đùa được ư? - Mi bảo là cha cô ta đang ngồi tù? - Ờ. - Tội gì đấy? - Một vụ án khác phức tạp. Tội buôn lậu, ký chi phiếu không tiền bảo chứng. - Trời đất! thế làm sao mi quen được một cô gái có gia phả như vậy? Trần Tiêu kêu lên - Mi đã bị người ta lừa vào tròng rồi. Thư Bồi, mi đừng có bộp chộp vậy. Mi chưa có kinh nghiệm đờị..Chưa "chích thuốc ngừa". Nhiệt tình và lòng thương người dễ bị lợi dụng lắm.. - Trần Tiêu! Thư Bồi bực dọc cắt ngang - Nếu mi mà còn phê phán Thái Cần cái kiểu đó nữa, thì ta cắt đức tình bạn với ngươi đấy. - Ồ! Trần Tiêu tựa người vào thân cây, chăm chú nhìn bạn, rồi gật gù - Thế nầy, có nghĩa là mi đã suy nghĩ, đã quyết định? - Sao lại không? Tao đã tính tới chuyện cưới Thái Cần làm vợ, dĩ nhiên phải suy nghĩ kỹ mới quyết định như thế chứ. - Cưới làm vợ? Trần Tiêu tròn mắt - Thế bây giờ? Chưa cưới mà chúng bây đã ở chung? - Vâng. - Cô ta cũng dễ dàng chấp nhận sống chung trước khi cưới? Như vậy cô ta phải thuộc loại mô típ " Đợt sống mới" rồi? Trần Tiêu hừ nhẹ trong mũi , rồi tiếp: - Vậy mi có phải là người đầu tiên ăn ở với cô ta không? - Tao xin phép không trả lời câu hỏi này của mầy. Thư Bồi đỏ mặt nhìn bạn nói, chàng có vẻ khó chịu - Mầy làm gì như quan tòa thẩm vấn bị can thế? Một cuộc thẩm vấn đầy ác ý không mấy thân thiện. Tao biết mầy không hiểu gì cả. Mầy không hiểu gì về chuyện của chúng tao. Chúng tao quen nhau từ lúc tóc còn để chỏm. Chúng tao lớn lên cạnh nhau, học chung, vui đùa với nhau. Bây giờ, gia đình cô ấy tan nát, cô ta không nơi nương tựa, một tổ ấm...Bây giờ...Mầy làm ơn đừng hạch sách gì nữa. Chuyện đó là chuyện riêng của tao. Tao chỉ muốn hỏi mầy, mầy có chịu giúp đở tao không? Trần Tiêu lặng lẽ nhìn Bồi. - Mầy muốn tao giúp đở mà lại không muốn tao biết vì sao phải giúp đỡ thì làm sao nhiệt tình được. - Tốt lắm. THư Bồi quay người lại như định bỏ đi - Vậy để tao đi nhờ người khác. Tiêu nắm tay bạn kéo lại. - Nói vậy đã giận rồi ư? Thôi mà, đứng lại bàn thêm một tí xem nào? Thư Bồi đứng lại, nghi ngờ nhìn bạn. - Tao hiện có hai chỗ dạy kèm. Trần Tiêu nói - Một chỗ dạy kèm cho hai đứa con trai ở cấp hai môn Toán và Anh văn vào ba ngày hai, tư, sáu, một cho học sinh lớp mười hai, đang chuẩn bị thi vào đại học vào các ngày ba, năm, bảy. Mi muốn chọn chỗ nào? - Thư Bồi suy nghĩ một chút nói. - Tao thấy thì dạy cấp hai nhàn hơn... - Được, hôm nay là thứ sáu, tối nay tao dẫn mầy đến đấy. Nhưng mà, mầy phải mua chiếc xe đạp, vì hai thằng bé này ở tận ngoại ô. Đạp xe một tiếng, dạy hai tiếng coi như mất ba tiếng. Giờ dạy từ bảy giờ ba mươi tới chín giờ ba mươi, lương tháng là một nghìn đồng. Tao nói trước là cực lắm đấy. Tối nay mầy phải đi với tao tới đâ"y xem người ta chịu nhận mầy không, nhắm kiên nhẫn được không? bằng không thì miễn đi. - Dĩ nhiên là chịu khổ nổi tao mới tìm mầy chứ? - Chuyện dạy kèm khổ tâm lắm chứ không ngon ăn đâu. Hai thằng nhóc đó ngang ngược, lại nghịch ngợm. Lúc nào cũng kiếm chuyện quấy rối. Còn cha mẹ chúng. Không cần lý lẽ thiệt hơn chỉ cần thấy chúng sụt hạng là trách móc, là đổ trút trách nhiệm cho người dạy, chớ còn họ vô can. Đấy, cậu thấy sao? Chịu đựng được chứ? Kiều Thư Bồi nhìn Trần Tiêu. - Được. - Vậy thì đi. Tiêu nói - Thú thật với mầy, tao cũng chịu mấy thằng nhóc này hết nỗi rồi. Bây giờ bàn giao cho mầy để nhẹ người một chút... Nhưng rồi suy nghĩ một chút Trần Tiêu lại nói: - Thư Bồi nầy. Dù sao tao với mầy cũng là bạn bè thân thiết. Mầy có đồng ý không? - Ồ. - Vậy tao có thể khuyên mầy mấy câu được không? Thư Bồi nhìn xuống đất mũi giày chàng ấn mạnh xuống đất. - Tao biết mầy muốn nói gì. Có phải mầy định nói là tao đã bị gái lừa. Tao đang đi xuống dốc. Tao..Nhưng tao tha thứ cho mầy đấy. Vì mầy không hiểu được Thái Cần nên mới nói như vậy. - Mầy tha thứ cho tao? Trần Tiêu có vẻ không hài lòng, nhưng không nói ra. Chàng chỉ nói - Tao nghĩ ít ra cô ta phải có một cái gì đặc biệt mới lôi cuốn được mầy. Cô ấy đẹp lắm ư? - Đẹp hay không tuỳ theo cái nhìn của mọi người, với bạn đã có tiên kiến trước như vậy, chưa hẳn là thấy đẹp. Mà có khi còn cho là xấu? - Ai xấu? Đột nhiên có tiếng con gái từ phía sau hỏi. Làm cả hai giật mình quay lại. Yến Thanh với chồng vở trên tay và nụ cười thật tươi đang tiến tới. Sự xuất hiện bất ngờ của cô nàng làm Thư Bồi bối rối khôn cùng. Chàng muốn tìm cớ để chuồng êm, nhưng Yến Thanh đã nhìn thẳng vào mắt chàng. - Cái ông hẹn lèo nầy. Sao không giữ lời hứa vậy ông? - Xin lỗi. Thư Bồi vội cười gượng - Hôm qua vào phút cuối có chút công chuyện, nên tôi quên mất. Yến Thanh soi mói nhìn Bồi: - NGhe nói anh đã dọn ra khỏi ký túc xá sinh viên? - Ờ. - Sao vậy? - À...À...Tại vì. Thư Bồi lúng túng - Ở ký túc xá đông quá. Tôi nghĩ, trong lúc tôi cần có một chỗ yên tĩnh. Tôi không quen với những chỗ quá đông người. Bồi trả lời bằng một cách không đầu không đuôi. Lòng chàng lại thắc mắc. Sao đàn bà họ thích hỏi một cách căn kẽ như vậy. Trong khi Trần Tiêu hết nhìn Bồi lại nhìn Yến Thanh cười. Thanh chợt quay lại hỏi. - Anh Tiêu. Anh cười cái gì thế? Có ai làm hề đâu cho anh cười? Kỳ cục! - Kỳ cục? Trần Tiêu ngạc nhiên - Vậy thì Yến Thanh có thấy Thư Bồi nó kỳ cục không? Hừ! Trên đời này sao lắm chuyện lạ thế? Khi không rồi giận cá chém thớt. Và quay sang Thư Bồi Tiêu vỗ vai bạn nói: - Cậu nói đúng đấy Bồi a. Cái đẹp cũng tùy theo cái nhìn của mỗi người khác nhau. Chưa gì, có người đã cho là tao kỳ cục. Vậy thì, để tao đi chỗ khác chơi vậy. - À. À. Thư Bồi chợt quýnh lên - Mầy định đi đâu vậy? - Trở về ký túc xá chứ đi đâu. Trần Tiêu quay người như muốn bỏ đi - Tối nay sáu giờ năm mươi phút, tao chờ mầy trước cổng ký túc xá đấy. Đừng quên nhé. Tao thấy mầy lúc này mắc thêm chứng bệnh " hay quên" nữa đấy. Thư Bồi không giữ được Tiêu. Chàng bối rối quay lại. Yến Thanh có vẻ tò mò. - Anh đang mưu đồ gì với Trần Tiêu đấy? Rủ nhau đi chọc gái à? - Đừng có đoán mò. Thư Bồi vội giải thích - Tôi đang nhờ hắn tìm dùm cho một chỗ dạy kèm. Tối nay hắn sẽ đưa tôi đến nhà đó giới thiệu. - À! Yến Thanh tròn mắt - Hình như chữ viết của anh đẹp lắm phải không? Yến Thanh hỏi làm Bồi hơi ngạc nhiên. - Ờ ờ...Cũng không xấu xí lắm. - Vậy thì, như anh đã biết đấy, cha em đang biên tập một quyển sách có tựa đề là " Văn học sư? Trung Quốc". Ông ấy cần một thư ký sắp xếp tài liệu và sao chép. Em nghĩ, anh có thể làm được việc đó. Công việc này dùgì cũng nhẹ hơn là đi dạy kèm. Thư Bồi nhìn Yến Thanh suy nghĩ, rồi lắc đầu: - Cám ơn, nhưng mà tôi thích đi dạy kèm hơn. - Sao vậy? - Tôị..Thư Bồi lưỡng lự một chút cười nói - Chữ tôi tạm tạm chứ viết cũng không đẹp lắm đâu. - Hừ. Yến Thanh trề môi - Tôi hiểu tại sao anh lại từ chối không nhan việc rồi. Thư Bồi kinh ngạc: - Tại sao? Yến Thanh cho là vì sao chứ? - Tại sao à? GIọng Thanh kéo dài - có gì lạ đâu, chẳng qua vì cái bản chất cao ngạo của anh. Anh muốn tự mình tìm lấy công việc làm không thích dựa hơi bạn gái. Thật tình, thì chuyện đó có quan hệ gì chứ? Hoàn cảnh gia đình anh thế nào, cả nhà em đều biết, cha em còn tỏ ra thán phục anh. Sao? Yến Thanh nhướng mày, tiếp - Rõ ràng là cha em đang cần người, mướn ai thì cũng đâu bằng nhờ anh? - Tại sao không bằng nhờ tôi? - Trời đất, vậy mà không biết. Yến Thanh đỏ mặt nói - Anh tối ngày chỉ biết hỏi khó để bắt người ta phải nói. Có phải là...Anh nghĩ là...Em muốn anh đến nhà em để...tình cảm mình thân mật hơn không? Thư Bồi chợt thấy bối rối, phải nói là sợ hãi thì đúng hơn. Chàng đứng ngẩng ra trong khi Yến Thanh cười một cách đắc ý. - Thôi được rồi. Thế này nhé. Yến Thanh lại tiếp - Ngày mai anh đến nhà em dùng cơm rồi tính sau. Mẹ em nóị..Sao lâu quá không thấy anh đến chơi đấy. - Ồ...Không được. Thư Bồi càng lúng túng - Yến Thanh ạ, mai tôi cũng có công chuyện. Có lẽ nếu xong chuyện, tôi phải dạy kèm. - Sao kỳ vậy? Nói muốn khan cả cổ mà anh vẫn còn muốn đi dạy kèm. Yến Thanh châu mày - Cái con người anh quả là kỳ cục. Anh tưởng dạy kèm sung sướng lắm hả. Hôm trước, bạn em, Nhậm Vũ Lan đấy, nó cũng đi dạy kèm. Nó bị thằng bé chọc một trận phải khóc đấy. Ngay anh Cao Vỹ lắm mồm, lắm mép thế kia, mà còn bị mẹ của học trò chọc quê đến độ muốn độn thổ. Cho anh biết, nếu mấy đứa học trò mà dễ dạy thì chưa hẳn Trần Tiêu chịu nhường cho anh đâu. - Trần Tiêu đã cảnh cáo anh là tụi nói rất peace. - Đấy anh thấy, đâu phải dễ ăn đâu? Yến Thanh đắc thắng nói - anh đừng nên nghĩ là vì biết anh cần việc làm rồi nói là cha em cần người. Cha em đang tìm người thật đấy. Đúng ra thì lúc đầu cha cũng định chọn một sinh viên văn khoa, nhưng sau đó người đó nói, trình độ văn học của anh cũng khá... Yến Thanh chỉ nói đến đó, rồi lại đỏ mặt. Thư Bồi có cảm giác ngượng. - Cám ơn Thanh, nhưng tôi nhận thấy tôi không đủ trình độ để đảm nhận việc đó. Sợ là...Cha Thanh rồi sẽ thất vọng. Thôi thì tốt nhất không nhận là hơn. - À, Em hiểu rồi. Yến Thanh lại cười, nụ cười thật tươi - Em biết là anh sợ..Làm việc bê cha lâu ngày, cha sẽ thấy rõ tật xấu của anh chứ gì? Con người anh thật khó hiểu. Thôi được. Yến Thanh nhún vai - Không ai ép anh, anh cư" đi dạy kèm đi rồi biết. Yến Thanh ôm tập bỏ đi, nhưng đi được hai bước cô ta lại quay lại nói. - Sao? Anh chưa về ư? - Chưa. Thư Bồi giả vờ quay đi - Tôi còn có chút việc. Yến Thanh châu mày, lẩm bẩm cái gì đó trong miệng, rồi bỏ đi một nước ra cửa. Thư Bồi nhìn theo mãi đến lúc không còn nhìn thấy, mới quay lại thở phào. NHìn vào đồng hồ, đã năm giờ rưỡi chiều, Thái Cần có lẽ đang chờ ở nhà. Chàng vội vã bước nhanh ra cổng. Leo một hơi bốn tầng lầu, lên đến sân thượng. Vừa đến cửa, Thư Bồi đã gọi lớn. - Thái Cần em! Thái Cần lập tức như cơn gió lùa ra cửa, nhào đến ôm lấy chàng. - Sao anh về trễ thế? Em nhơ" anh muốn chêt' à! Thư Bồi âu yếm cuối xuống, đặt nụ hôn lên môi vơ. - Đừng, đừng anh. ANh không cạo râu làm em nhột quá. Rồi Thư Bồi cũng buôn Cần ra. - Em ở nhà làm gì? - Chờ anh. Thái Cần nói - Em chờ anh suốt ngày. Rồi kéo tay Bồi vào nhà, Cần nói: - Nào, anh vào đây, vào đây xem! Thư Bồi ngơ ngác đi theo Cần, không ngờ Cần kéo Bồi đến bên cửa sổ. - Anh xem kìa! Thư Bồi nhìn ra ngoài khung cửa. Lập tức chàng như lặng người đi, thì ra cửa sổ của nhà hướng ra phía tây. Bây giờ mặt trời đang lặn,một quả cầu màu đỏ đang phơi mình cuối chân trời. Ráng hồng nhuộm đỏ cả không gian. Những sợi ráng hồn quen thuộc, bất giác, Bồi nhớ đến bờ bể lúc hoàng hôn. Cảnh đó, người đây. Bồi bước sụt lùi mấy bước, mê mẩn ngắm lấy khung cửa sổ. Bên ngoài cửa, ráng hồng đầy trời. Còn trong cửa Thái Cần đứng đấy, mái tóc dài đang lặng bay theo gió. Một cảnh đẹp tuyệt vời - Màu hồng đang nhuộm sắc áo nhuộm lấy mọi vật chung quanh. Ngay cả chậu hoa trên thềm cửa cũng bị nhuộm đỏ. Cảnh đẹp như tranh, như mộng. Trong lúc đó, Thái Cần chợt nói: - Anh có biết không? Ngày trước, bên bãi biển cũng có ráng hồng thế này. Bao nhiêu hoàng hôn chúng ta đã ngắm chung nhau. Không những thế, ở ngôi nhà trắng, cửa sổ nhà em lại hướng về phía tây. Vì vậy, ráng hồng như dính liền với đời em. Bấy giờ em đã từng thề với trời đất, với hoàng hôn, là mãi mãi sau này, có thế nào đi nữa, trái tim của em cũng là của anh. Thư Bồi đư"ng lặng nhìn Cần, rồi như sực nhớ ra chàng nói: - Đứng yên, em đứng yên đừng đi đâu nhé. Trong lúc Cần chưa hiểu gìthì Thư Bồi đã chụp giá vẽ lên nói: - Anh muốn ghi lại cảnh hoàng hôn hôm nay. Em đứng đấy bên khung cửa sổ, chậu hoa và cả sắc trời hồng của hoàng hôn nữa. Thái Cần đứng yên, nàng không dám đánh tiếng để cho Thư Bồi dồn hết tân trí vào chuyện vẽ. Đây là lúc cảm hứng tuông tràọ..Bồi cố ghi lại cái đẹp vĩnh cửu đó. Nhưng chỉ một lúc sau, màn đêm đã ụp đến. Màu trời đã thay đổi. Không còn ráng chiều, chỉ có bóng đêm xám xịt. Thư Bồi thở dài, đặt bút xuống. Chàng chỉ bắt được một phần cái đẹp. Trong lúc Thái Cần bước tới nhìn vào bức tranh, cô nàng tròn mắt sung sướng: - Ồ tuyệt quá! Đẹp quá ! Anh Thư Bồi ơi, sao anh vẽ đẹp như vậy? Anh đúng là thiên tài. Anh! Anh đúng là họa sĩ tuyệt vời! Trong lúc Thư Bồi tiếc rẻ: - Trời tối nhanh quá. Nếu cho anh thêm hai mươi phút nữa thôi, thì còn đẹp hơn nhiều. - Đừng lo. Ngày mai còn hoàng hôn nữa cơ mà. Thái Cần ngẩng mặt lên nhìn chồng nói - Ngày mai thế nào cũng có ráng chiều nữa, anh sẽ vẽ tiếp nhé? Đúng rồi, mai vẫn còn...Thư Bồi xiết chặc Cần vào lòng với nụ cười. - Có lẽ bây giờ anh đói rồi. Thái Cần nhìn Bồi dò xét - Để em làm cơm anh ăn nhé? Hơn sáu giờ rồi còn gì. - Cái gì? THư Bồi giật mình - Chết chửa, suýt tí anh đã quên. Không được rồi, Thái Cần ơi, anh không ăn cơm, anh có cái hẹn với Trần Tiêu, phải đến cái chỗ dạy kèm, hắn nhường cho anh một chỗ đấy. - À. Nhưng mà...Thái Cần lo lắng - Phải đi ngay ư? Đến mấy giờ anh mới về? - CÓ lẽ khuya lắm. Hay là em dùng cơm trước đi nhe. Thái Cần lắc đầu. - Không, em sẽ đợi anh về ăn chung à...À...Bây giờ để em tạm làm gói mì ăn liền cho anh nhé, nhanh lắm chỉ ít phút là xong. Đâu thể để bụng đói đi nhận việc được anh a. - Không, không kịp đâu. Thư Bồi nhìn vào đồng hồ - Bây giờ là trễ rồi, Trần Tiêu hắn sẽ chửi anh chết. - Đợi chút, anh phải khoác thêm áo chứ, kẻo khuya về lạnh. RỒi Thái Cần chạy vào phòng trong, lấy chiếc áo gió ra, mặc nhanh cho Bồi với một nụ hôn: - Cái anh Trần Tiêu đó tốt quá anh hư? Nếu một lát nữa, anh kéo được anh ấy đến đây, em sẽ làm thêm một phần ăn cho anh ấy, mời người tốt ăN chứ, được không? Thư Bồi ngẩn ra, mặt chợt đanh lại: - Không, không bao giờ anh mời hắn đến đây đâu. Rồi Thư Bồi bước nhanh ra cửa. Thái Cần đứng nhìn theo. Nghĩ đến thái độ và lời nói của Thư Bồi lúc sắp ra cửa. Cần có phần nào hiểu. Có một sự khó khai thông giữa hai người, nhưng mặc. Cái chuyện không hiểu nhau đôi khi chỉ tạm thời. Thái Cần bước vào nhà, đến bên bàn, ngắm lấy bức tranh. Rồi ngẩng lên nhìn ra khung cửa sổ, màn đêm đã vây kín mọi vật từ lâu.
__________________
Bảo không nhớ sao lòng ta trống vắng. Bảo không đau sao tim thắt nhịp ngừng Bảo thôi nhé từ đây ta thôi nhé .... Nhưng tình chờ tình đơi đến thiên thu. |
#13
|
|||
|
|||
![]() Chương 13
K iều Thư Bồi ngồi nhìn hai cậu học sinh của mình. Một cậu mười lăm tuổi học lớp chín, tên là Tôn Kiện; một cậu mười ba tuổi học lớp sáu, tên là Tôn Khang. Giống như cái tên của chúng. Tên nào cũng vạm vở to lớn con. Thư Bồi thường nghĩ, nếu cái học của chúng mà phát triển như cơ thể của chúng thì hay biết mấỵ Bây giờ ngồi nhìn bài thi Anh văn của Tôn Kiện với những dòng chữ đỏ, phê gạch tứ tung mà Bồi thấy nản lòng.Học sinh lớp chín rồi mà không biết được tên gọi mười hai tháng bằng tiếng Anh. Nói chi tên gọi tháng, bảy ngày trong tuần còn không biết. Đã dốt mà còn hay phê phán. Tôn Kiện cứ nói: - Các người nước ngoài sao họ ngu quá. Cứ bày cho tên này tên kia rắc rối . Sao không bắt chước chúng ta gọi tháng một, tháng hai, tháng ba,...cho gọn, cho dễ nhớ. Không phải là tôi không biết tiếng ANh, có điều tôi thấy kù cục bất bình. Một nước to như thế này, cần gì phải biết chữ Anh, lại con sắp xếp anh ngữ thành một môn học chính nữa . Không lẻ ta phải lệ thược họ ư ? - Ở đây không phải là phân tích cái lý của chuyện học. Thư Bồi nói - Cậu nên biết là ngày thi đã gần kề, mà Sở Giáo Dục quy định, Anh ngữ là một trong những môn thi chính thì cậu phải học thôi, để đi thi . Tôn Kiện làm ra vẻ như người đầy chí khí. - Mình tuổi trẻ. Thấy cái gì bất hợp lý, sai trái của xã hội thì phải đứng lên đòi hỏi cải cách, hoặc lật đỗ cái chế độ giáo dục sai lầm chứ ? Kiều Thư Bồi lắc đầu: - Bây giờ không còn đủ thì giờ để cho cậu lật đổ nữa đâu. Còn hai tháng nữa là đến ngày thi rồi. Chuyện bất hợp lý đó để qua một bên, bây giờ đem sách Anh văn ra. Chúng ta cần ôn bài trước đã. Tôn Kiện nhún vai: - Nhưng mà...quyển sách Anh văn của tôi không biết đâu mất tiêu rồi! Thư Bồo châu mày. - Sao kỳ vậy? - Thì rớt mất. Tôn Kiện trả lời một cách bình thản - Hoặc là bạn bè lấy giấu. Đúng rồi chắc tay Cận ngồi kế bên lấy mất. Mai vào lớp hắn sẽ biết tay ta. Thôi thế này thầy ạ, hôm nay ta nghĩ học tiếng Anh mô,t bữa vậy. Tôn Khang ngồi kế bên chỉ ôm bụng cười. Thư Bồi nghi ngờ quay sang Tôn Khang. - Em cười gì thế? - Em cườị..Em cườị.. Khang chưa kịp nói dứt câu thì Tôn Kiện đã quay qua " cấu" một cái thật đau lên đùi em trai. Làm thằng bé suýt soa liên tục. Thư Bồi không buôn tha: - Em cười cái gì nói cho tôi biết đi. - Em cười là...Tôn Khang tròn mắt, làm ra vẻ ngây thơ - Em cười thầy có nút ruồi bên cầm giống như nút ruồi duyên của mấy cô gái. Tôn Kiện được dịp cười hô hố. Hai anh em hắn ôm bụng cười. Chúng đã coi Thư Bồi như tên hề. Bồi rất bực nhưng cố gắng dằn lòng, nghiêm giọng nói: - Thôi đừng cười nữa, học đi. Nhưng hai cậu nhóc vẫn cười. Thư Bồi lớn tiếng: - Tôn Khang! Quyển Anh ngữ của cậu chắc chă"n là chưa mất, vậy cậu mang ra đây. Tôn Khang chậm rãi lấy cặp ra, lục hết ngăn này đến ngăn khác. Thật lâu nó mơ"i tìm ra được quyển sách. KIều Thư Bồi đở lấy lật ra, bên trong đầy những vết mực, nét vẽ bậy ngoệch ngoạc.Có cả một bức ảnh cô gái khỏa thân. - Vở học của em thế này đây ư ? - Dạ có sao đâu. Càng đẹp có sao đâu! Khang trả lời. Kiện cười theo. Bồi chỉ biết lắc đầu. Chúng cô" làm ra vẻ tỉnh bơ, nghiêm nghi. - Thôi học, đừng đùa nữa. Các em còn nhỏ cần phải cố học. Còn Tôn Kiện, tôi biết là sách tiếng Anh của cậu không mất, cậu cũng đem ra đây học luôn. - Vâng. Kiện nhún vai,rồi nhỏm người lên lấy quyển sách đang lót dưới đít. Nó vừa lật ra vừa giã vờ hỏi - Thầy ơi, chữ kiss là loại từ nào? - Động từ. - Vậy là thầy sai rồi. Kiện vừa cười vừa nói - Kiss tiếng anh có phải là hôn nhau phải không? - Ờ. - Vậy thì nó phải là liên từ chứ sao lại là động từ? Vừa nói Tôn Kiện vừa cười to. Tôn Khang cười theo rồi hỏi anh. - Anh Kiện, thế anh đã từng cùng miss, kiss qua chưa? - Tao thì chưa, nhưng mi hỏi thầy giáo xem. Rồi hai anh em lại cười lớn. Thư Bồi giận tím người. Chàng vỗ mạnh tay lên bàn, chưa kịp trô? "uy" thì cửa xịt mơ? Bà chủ nhà , khoảng trên bốn mươi, phấn son lòa loẹt bước vào, trừng mắt với Thư Bồi: - Thầy giáo. Trong giờ học sao thầy không dạy chúng? Mà lại cứ giỡn mãi vậy. Thầy có biết hai giờ bao nhiêu tiền không? Thư Bồi đỏ mặt. Chàng ngồi thẳng lưng, nếu không kềm được , Bồi đã ném sách đứng dậy. " Thôi không thèm dạy nữa". Nhưng nghĩ lại, ở nhà đã hết tiền tiêu, nợ của Trần Tiêu còn chưa trả. Bồi cố dằn xuống. - Dạ..Tôi đang cố gắng dạy. - Cố gắng à? Bà chủ quay lưng lại nhìn hai đứa con đang cười đùa - Cậu cố gắng làm gì? Đùa với chúng nó ư ? Tôn Khang buột miệng: - Không phải đâu me. Chúng con đang nghien cứu cái chuyện kiss đấy mà. - Kiss? - Vâng, ông thầy con từng với miss kiss kiss. Thư Bồi giận dữ: - Tôn Khang! Nhưng bà chủ nhà đã quay qua, mắt sắc lạnh nhìn Bồi: - Thầy giáo, tôi mong là trong giờ dạy, thầy nên dạy cho mấy đứa con t ôi học hành đàng hoàng, đừng có nói bậy nói bạ, ảnh hưởng đến đầu óc ngây thơ của chúng. Tôi biết cậu học bên ngành nghệ thuật, những người như cậu thích sống buông thả quen rồi. Nhưng con tôi là con nhà gia giáo. Tôi mướn thầy đến đây là dạy chúng nên người, chư" không phải dạy chuyện tình cảm lăng nhăng... - Thưa bà...Thư Bồi cố nén cơn giận xuống - Bà đã hiểu lầm. - Hiểu lầm ư? Bà Tôn làm ra vẻ biết hết - Tôi không hiểu lầm đâu. Tôi muốn cậu dạy các con tôi nghiêm túc. Ôn bài cho chúng, đừng đùa giỡn nữa, lãng phí. Kiều Thư Bồi cứ lă"c đầu, cắn chặt lấy răng. Không có cái nhục nào nhục hơn. Nhưng biết làm sao. Căn phòng có gă"ng máy điều hòa không khí, nhưng chẳng hiểu tại sao mồ hôi chàng lại vã ra như tắm. Có tiếng sấm và chớp bên ngoài cửa sổ. Trời có lẻ sắp mưa to. Bồi cố giữ bình tĩnh. ÕBây giờ dáng dấp của chàng không còn giống một ông thầy đang kèm trẻ nữa, mà là một học sinh đang bị quở rầy. - Thầy giáo - Bà Tôn lại tiếp - Thầy cho tôi biết trong kỳ thi tuyển sắp tới đây, thầy thấy con tôi có nhiều hy vọng không? Thư Bồi nhìn lên. Chàng định nói. " Sao bà khôNg hỏi thẳng cậu con của bà đấy, hỏi tôi làm gì?" CÓ bao giờ thầy dạy kèm phải bao cả chuyện thi đậu của học trò đâu? Thư Bồi liếm mép, nói thẳng: - Không hy vọng tí nào. - Sao vậy? Bà Tôn nhảy nhỏm lên - Vậy hai tháng nay cậu dạy ghì cho chúng nó? - Tôi dạy chúng hoc. Thư Bồi chợt cất cao giọng. Bao nhiêu dồn nén trong người bấy lâu nay như bị bật nút khôngkềm chế được nữa, Bồi lớn tiếng. Không chỉ lớn tiếng mà còn có vẻ giận dữ - Vấn đề ở đây không phải là tôi dạy thế nào, mà là con bà. Bảo nó làm gì nó cũng không làm cả. Tôi dạy nó học, nó chẳng học. Hai tháng qua, quả là một sự lảng phí lớn. Còn bà không hề muốn học, muốn thi cử gì hết. Tôi nghĩ, tối nhất là bà nên tống chúng vào trại lính, để chúng có kỷ thuật một chút. Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ không dạy chúng nữa. Bà làm ơn đi tìm ông thầy khác giỏi hơn, dạy chúng làm trò hô lốn... Nói xong, Thư Bồi sắp xếp lại đô đạc của mình rồi bỏ đi ra ngoài, trước sự ngạc nhiên của bà chủ nhà với hai cậu con. Ra tới cửa, Thư Bồi mới biết là mưa rất to. Nước như trút từ trời cao. Sấm sét liên tục. Lúc đi bầu trời rất quang đãng nên Thư Bồi không phòng bị áo đi mưa. Chàng chỉ mặc chiếc áo pull đi dạy. Thế này thì ướt ca? Mặc! Lòng Thư Bồi như đang bị lửa đốt. Cơn giận chưa nguôi. Mưa trái lại làm nguội phần nào trái tim của chàng. Bồi phóng lên xe đạp - Chiếc xe đạp cà tàng bỏ ngoài đường không ai nhặt. Chàng đạp một hơi tới nhà. Phải mất hơN một tiếng đồng hồ. Lúc đến nhà Thư Bồi giống như chuột lột. Ướt đẫm cả nước. Chàng ba chân bốn cẳng phóng lên lầu. Thái Cân đang ngồi tựa bên cửa sổ chờ đợi. Thấy chồng, nàng tính bước ra, nhưng Thư Bồi đã ngăn lại. - Đừng ra, dù gì anh cũng bị ướt rồi, em ra chi cho ướt thêm... Nhưng Thái Cần nào có nghe lời Thư Bồi đâu, nàng đã mang dù ra, chạy đến cầu thang che cho Bồi. Kết cuộc cả hai cùng ướt. Vừa vào đến nhà. Cần lại không lo ngay cho mình. Nàng đi lấy khăn lông ra lau cho Bồi. - Trông thấy mưa là em biết ngay chuyện bất lợi cho anh. Em ngồi ở nhà chờ định canh đúng giờ sẽ mang ô ra đầu ngõ đón anh. KhôNg ngờ anh lại về sớm quá, nên em không đón anh được. Thư Bồi chợt hắt hơi hai cái. Thái Cần vội bỏ chạy vào trong, lấy Aspirine rồi pha nước nóng. - Anh cần phải uống thuốc rồi tấm bằng nước â"m. Em đi làm món gừng say. Đừng để bệnh anh a. Anh bệnh thì sẽ khổ lắm đấy. Thư Bồi chùm khăn bước đến cửa nhà tắm. CHàng nhìn Thái Cần chạy tới lui lăng xăng mà đau lòng. Hai tháng qua, bao nhiêu công việc nhà một tay Cần gánh. Bàn tay mềm mại trắng trẻo ngày nào nay đã có viết chai. - Em đi thay áo đi, rồi hãy làm việc sau. - Không sao đâu, áo em cũng không ướt lă"m. Thái Cần nói, nhưng Thư Bồi không chịu: - Anh bảo em đi thay ngay em có nghe không? Thay xong muốn làm gì thì làm. - Không được. Em phải nấu gừng cho anh uống trước để anh không bệnh. - Thế còn em? Anh cũng không muốn thấy em ngã bệnh. Thái Cần nhìn Bồi thở dài: - Anh tối với em quá. Em sẽ nhõng nhẽo cho xem. Thư Bồi chợt nghe nhói trong tim. Tốt ư? Để em phải làm việc quần quật thế này, lại ăn không đủ no, mặc không đủ ấm? Bây giờ sắp thất nghiệp nữa. Từ đây về sau sẽ sống ra sao đây? Thư Bồi tựa người vào tường yên lặng nhìn Cần. Cần chợt ngẩn lên: - Anh đừng có nhìn em như vậy, anh làm em bối rối. - Điên thật. Thư Bồi nói - Anh chỉ nhìn làm gì em bối rối? Em làm như anh dữ lắm vậy. Một lúc sau. Thái Cần đã thay áo xong bước ra bắt đầu nấu nước, nấu gừng...Nàng làm việc tất bật. Thư Bồi tắm xong, uống nước gừng xong thì đêm đã khuya. Chàng ngồi xuống ghế nhìn Thái Cần. Mưa vẫn tí tách bên ngoài khung cửa sổ. Thái Cần thấy vậy bước tới: - Anh có chuyện gì buồn phải không? Nói em nghe đi? Thư Bồi im lặng. Thái Cần hỏi tiếp. - Có phải chuyện của cha không? Hôm qua có thư Cha, người nói gì thế? Thư Bồi hơi giật mình nhớ lại. Đây cũng là một trong những nỗi khổ tâm. - Cha bảo anh hè này nên về thành phố biển, nhưng chuyện đó khôNg quan trọng lắm, vì anh đã viết thư trả lời. Anh nói với cha là anh phải ở lại kiếm việc làm, có về chỉ về vài ngày là phải quay trở lại. - Thế...Thế cha có đồng ý không? - Chắc chăn người phải đồng ý thôi. Thư Bồi đáp - Vì hiển nhiên cha phải biết tương lai của anh là ở thành phố này, vả lại.. - Vả lại sao? Vả lại, Thư Bồi đang có bạn gái. Cha hẳn nghĩ như Vậy. Mà người bạn gái đó không phải tên Ân Thái Cần. Nhưng Thư Bồi không nói ra chàng chỉ ngồi yên lặng suy nghĩ. Thái Cần rụt rè bước tới: - Em xin lỗi anh. - Cái gì mà xin lỗi? - Em đã làm anh buồn phiền, bận bịu. Em biết. Cha anh không bao giờ chấp nhận em. Thái Cần buồn bã nói, Thư Bồi lắc đầu: - Chúng ta tốt nhất là đừng nên nhắc tới chuyện đó. Bởi vì sơ"m muộn gì thì cha rồi sẽ chấp nhận em. Nhưng bây giờ chúng ta gặp quá nhiều khó khăn. Phải đối phó. Đừng nói tới chuyện đó mệt óc quá. - Những khó khăn phải đối phó bây giờ? Thái Cần hơi bàng hoàng - CHuyện gì thế anh? Có liên hệ đến em không? Thái Cần hỏi mà mặt mài tái mét - Hay là có người. CÓ người muốn kiếm chuyện với em? Thái Cần ngồi xuống cạnh Thư Bồi, rầu rĩ. Bồi vội trấn an: - Ồ không, đừng nghĩ bậy gì hết, chuyện ở anh đây này. Thư Bồi vừa cười vưa nói - Hôm nay bỗng nhiên anh khám phá ra một điều đấy là anh yếu đuối quá, bất lực quá, anh vô dụng không thích ứng được với cái xã hội này. Rồi Thư Bồi quay đầu nhìn quanh. - Ở nhà có thuốc lá không em? Thái Cần đặt bàn tay mảnh mai của mình lên vai người yêu. - NHà không có thuốc lá, anh hẳn biết rồi. Có phảị..Có phải anh vừa mất chỗ kèm trẻ, phải không? - Ồ, Thư Bồi tròn mắt - Làm sao em biết? - À, Thái Cần thở ra - Làm sao em không đoán được? Hôm nay anh về sớm này . Với con người mực thước giờ giấc như anh, đó là chuyện lạ..NhưNg mà em nghĩ anh nghĩ dạy như Vậy là tốt. - Nghỉ dạy là tốt? Em không buồn ư? Thư Bồi không hiểu - Anh bị mất việc làm, mà em lại vui à? Thái Cần ngẩng lên: - Anh là người củA nghệt thuật. Anh không phải là kẻ hầu cho hai tên nhóc nghịch ngợm kia. Viếc đó không xứng đáng để anh mất ba buổi tối trong mỗi tuần. Anh không làm, em còn cảm thấy nhẹ hơn. Để anh phải chịu nhục với mấy đứa đó em không đành lòng. Thư Bồi vuốt lấy mái tóc Cần. - Em không thấy đó là khuyết điểm của anh ư? - Anh không có khuyết điểm. Con người anh rất hoàn toàn. - Vậy là em dại, em điên. Thư Bồi nói - Thôi được, dẹp chuyện đó qua một bên, để mai anh đi đăng ký chỗ dạy khác, biết đâu may mắn, rồi anh sẽ có đứa học trò khác, học đúng nghề hội họa của mình. Thái Cần nhìn Bồi, định nói gì đó nhưng lại thôi - Em có muốn nói gì, nói đi? - Anh...Anh có nghĩ là Thái Cần dè dặt nói - Hay là anh để em đi tìm việc làm...Dù gì, bây giờ em không có đi học. Thời gian ở nhà chỉ rổi rảnh... Thư Bồi châu mày. - Em...làm sao tìm được việc làm chứ? Em không có bằng cắp lại không có nghề nghiệp gì? - Không sao. Em có thể nhận bất cứ công việc gì. Thí dụ như nhân viên bán hàng, bồi bàn... - Không được! Thư Bồi cắt ngang - Em không có quyền tự hành hạ mình. Anh chẳng qua chỉ phục vụ cho hai cậu học trò. Còn em...em định hầu hạ cả thị dần thành phố này hay sao? - Sao anh lại nói thế? Thái Cần dịu dàng giải thích - Làm hầu bàn có gì là nhục đâu. Em sẽ... - Không được! Thư Bồi có vẻ giận dữ - Anh đã thấy mấy cô bán quán ở gần trường anh rồi cơ mà. Ai chọc ghẹo cũng được...Chỉ cần uống một ly nước...Hừ...Không được...Làm cái nghề đó không phải đơn giản đâu. Thư Bồi vừa lắc đầu vừa nói - Em biết đấy. Anh Õlà một thằng chồng thế nào? TÍnh anh vừa cố chấp, tự ái và thủ cựu. Anh không chấp nhận cho em làm cái nghề đó. Thấi Cần thở dài, nhưng nghĩ sao mắt nàng chợt sáng lên. - Hay là...Em đi đàn nhé? Em dạy đàn cho mấy đứa nhỏ, hoặc đến mấy trường dạy nhạc nho nhỏ nhận dạy đàn? - Cái đó thì được. Thư Bồi vừa cười vừa nói - Nhưng mà...Công việc không phải dễ tìm như em nghĩ đâu. - Thì để em thử xem sao? - Được. Thư Bồi nói - Bắt đầu từ ngày mai, em đi tìm việc của em, anh đi của anh, xem thử hai ta ai số đỏ hơn ai. Thái Cần nhìn chồng với đôi mắt biết ơn. Đối với Cần, đấy là một ân huệ từ xưa đến giờ Cần coi Bội như một thần tượng. Nàng sùng bái và tuân thủ mọi điều Bồi ban ra. Được yêu Bồi là cả một hạnh phúc còn gì đòi hỏi hơn. Đêm đã thật khuya. Cả hai còn ngồi đó chờ đợi ngày mai sẽ tốt đẹp hơn.
__________________
Bảo không nhớ sao lòng ta trống vắng. Bảo không đau sao tim thắt nhịp ngừng Bảo thôi nhé từ đây ta thôi nhé .... Nhưng tình chờ tình đơi đến thiên thu. |
#14
|
|||
|
|||
![]() Chương 14
T hời tiết đột nhiên nóng hẳn lên. Mặt trời như quả cầu lửa đang ra sức thị uy, đốt cháy vạn vật. Ngày đã tàn mà không khí vẫn còn oi bức. Hôm ấy trong vườn Thư Bồi và Trần Tiêu suýt tí đánh lộn. Mấy ngày gần đây Thư Bồi trở nên nóng nảy vô cùng, đụng tí là gây sự. Chàng giống như một ngo.n hỏa diệm sơn đang sùng sục sôi . Bao nhiêu bực tức và nỗi buồn tích lũy trong người chỉ trực chờ cơ hội là tuôn ra . Chuyện tranh luận với Trần Tiêu cũng vẫn xoay quanh vấn đề việc làm. Trần Tiêu đã thẳng thắng nói: - Nói cho cậu biết cái nguyên tắc để thành công là không bao giờ nên: Trách móc học trò trước mặt phụ huynh của nó. Cha mẹ nào cũng đều có tâm lý là con cái của mình lúc nào cũng nhất thiên hạ. Ta chỉ có thể ca ngợi những ưu điểm của học trò trướcmặt mẹ cha chúng, còn cái học dốt của nó thì nên đổ thừa cho chế độ giáo dục. Không thích hợp với sự phát huy trí tuệ của trẻ con... Thư Bồi bất mãn nói: - Như thế là cậu chơi trò chính trị rồi đấy, dạy học kiểu như cậu là làm hại học sinh. Cậu có đòn ma giáo đó; trách chi phụ huynh nào không thích. Tôi thấy cậu nên chuyển nghề đi, đừng theo ngành sư phạm nữa mà hãy qua qua chính trị hay ngoại giao . - Làm gì mà cậu lại cay đắng với tôi như vậy ? Trần Tiêu trừng mắt nhìn bạn - Tôi giơ thủ đoạn chính trị, hay ngoại giao gì cũng được. Nhưng cậu thấy đấy, lúc nào tôi cũng có chỗ dạy kèm dạy không kịp nữa là khác. Còn cậu ? Chẳng cần. Cậu phải hiểu là trong cái xã hội hiện tại chỉ có kẻ biết thích ứng mới tồn tại, không phải ta chỉ cần thích ứng với phụ huynh không, mà còn phải thích ứng với học trò của mình nữa . - Cậu sử dụng ngôn ngữ một cách lạm dụng quá! Sao lại nói là thích ứng mà không nói toẹt ra nịnh? - Cậu muốn giải thích thế nào cũng được nhưng cậu phải nhớ kỹ một điều . Mục đích chúng ta là gì? Có việc làm, kiếm được tiền. Có ai đem tiền dâng không cho cậu đâu ? - Nhưng tôi không thích dùng cách nịnh bợ đó để kiếm tiền. Tôi là thầy giáo dạy kèm chứ không phải thầy hề. Thư Bồi nhìn Trần Tiêu lắc đầu tiếp. - Mày tội nghiệp cho tao, hay phải tội nghiệp cho mầy ? Không có công ăn việc làm dạy kèm cho hai đứa học sinh trung học lại dạy không nổi, cơm không có ăn, nợ thì chất đống, mày cao ngạo, mày tự phụ, mày không thích nịnh bợ, không muốn làm thằng hề. Nhưng mà Thư Bồi, mầy vẫn phải ăn, vẫn phải sống, vẫn phải có chỗ ở cơ mà. Mầy cần có đủ thứ còn cần phải nuôi người khác nữa ... Thư Bồi hét lớn cắt ngang: - Yêu cầu mầy đừng can thiệp vài đời của tao. Tao muốn làm gì tao làm. - Dĩ nhiên là vậy rồi! Tao đâu có quyền can thiệp . Trần Tiêu giận dữ nói - NhưNg mà mầy đến tìm tao để làm gì? Định nhờ tao kiếm một chỗ dạy kèm khác cho mầy à? Chỗ dạy đâu phải dễ kiếm. Tao phải lăn lội sục sạo, nói khô cả nước miếng người ta mới nhận. Vậy mà mầy thì... - Tao thì sao ? - Tao nghĩ mầy không phải là đứa xuất thân từ gia đình công chức, mà mầy là hạng công tử, loại công tử bột ngang ngược đấỵ Thư Bồi trừng mắt. - Trần Tiêu! Mày đừng có tưởng tao đến nhờ mày tìm việc, rồi mày muốn sỉ nhục sao cũng được. Mầy còn châm biếm tao một lần nữa là tao không nhịn đâu . Kệ tao, tao không có khả năng thích ứng với xã hội, bất lực, vụng vễ cũng được, nhưng đó là bản chất con người tao . Chưa chắc cha tao nói tao nghe. Có điều tao không chấp nhận được cách tìm việc làm của mầỵ Tao có tự ái, tao không phải là thằng ăn màỵ - Ha ...Ha!...Trần Tiêu cười lớn - Mày có quyền khi dễ xem tao là tên hề hay ăn mày gì cũng được. Nhưng mày có biết không? Nhờ đó tao mới được tiền. Có tiền mới có để cho mày mượn nuôi vợ chứ . - Trần Tiêu! Thư Bồi vung nắm tay lên, chàng giận run người, mắt tái xanh - Hay lắm! Hay lắm! Để tao về nhà tao sẽ mang hết đồ đạc đi cầm lấy tiền trả lại cho màỵ Mày yên tâm đi . Và Thư Bồi quay người lại định bỏ đi . Trần Tiêu giữ bạn lại . - Cậu định đi đâu lấy tiền? - Tao sẽ đi cướp ngân hàng. - Hay đấy! Trần Tiêu cười nói - Thôi được rồi Thư Bồi; ta cần gì phải cải nhau như vậỷ Hòa nhé, được không? Thư Bồi cúi đầu, chàng vẫn còn giận. Lời của Trần Tiêu ban nãy rỏ ràng đã xúc phạm tự ái của Bồi. Thư Bồi thấy mình bất lực. Việc làm không có. Tiền bạc cũng không, rồi sẽ sống ra sao đâỷ - Thế này nhé! Trần Tiêu có vẻ suy nghĩ một chút nói - Tao thấy thì cá tính mày không thích hợp chuyện dạy kèm. Hôm qua tao có nói chuyện với Tô Yến Thanh. Cô nàng cho biết mãi đến bây giờ cha cô ấy vẫn chưa tìm được một thư ký có năng lực, hay là mày đến đấy nhận việc đi, một tuần lễ chỉ làm việc có ba buổi tối lương tháng lại đến một ngàn rưởi bạc. Thư Bồi lắc đầu . - Không! Không thể được. - Tại sao lại không? Trần Tiêu hỏi - Bộ mày tưởng Yến Thanh không biết chuyện của mày à? Chuyện của mày phải nói là gần như cả trường đều biết. Thư Bồi ngạc nhiên. - Hử? Yến Thanh biết rồi à? Thế cô ấy nói sao ? - Thanh không nói gì hết. Chỉ hơi tò mò, cô ta hỏi tao về người bạn Ân gì đó. - Ân Thái Cần. - Ờ. Thanh hỏi tao: Ân Thái Cần đẹp không? Bao nhiêu tuổi, người ở đâu đến, gia đình làm gì? Và làm sao quen được màỵ Hỏi nhiều thứ lắm! Tao chỉ biết lắc đầu nói là không biết. Sao đó Thanh thở dài nói một câu rồi lại bỏ đi . - Nói câu gì? - Mày cũng quan tâm chuyện đó nữa à? Trần Tiêu nhìn thẳng vào mặt bạn - Mày đã có Ân Thái Cần rồi, còn để ý người nói gì nữa chứ. - Tao chỉ tò mò thôị Tao muốn biết mọi người phê phán chuyện tao thế nàỏ Trần Tiêu mỉm cườị - Phê phán của Yến Thanh không giống như những người khác. - Thì mày cứ nói đi, làm gì cứ ấp úng mãi vậỷ - Yến Thanh nói: Thư Bồi quả là một người có bản lĩnh, dám làm những chuyện mà người khác không làm được. Nghe giọng nói cô ta, mới thấy một điều là Yến Thanh không những không giận mà còn có vẻ tán đồng mi nữa . Vì vậy tao mong là: Mày đừng có mặc cảm phụ lòng tốt của Yến Thanh. Thư Bồi nhìn xuống. Chàng có vẻ xúc động. - Tao thấy cần phải suy nghĩ một chút. Bây giờ thì tao phải đến trung tâm tìm việc làm hỏi thử kết quả ra sao . Khi hoàng hôn đến, Thư Bồi mới về tới nhà. Vừa đói khát, mệt lại nóng, lòng kém vui chỉ chực chờ gây gổ. Trong túi Bồi chỉ còn vỏn vẹn có hai đồng. Buổi sáng trước khi rời nhà, Bồi đã hứa với Cần sẽ mang tiền về. Không ngờ đến trường, học bổng chưa được phát. Muốn hỏi mượn tiền Trần Tiêu, lại gây gổ, còn bụng dạ nào để mượn tiền thêm. Vậy là tối nay phải nhịn đói đi ngủ. Vì ngay từ hôm qua, Thư Bồi đã biết là nhà không còn lấy một hột gạo . Ở thời buổi nầy, mà vẫn còn người không có gạo ăn ử Thư Bồi chợt thấy buồn cườị Đúng như Trần Tiêu nóị Rõ ràng là Thư Bồi không có khả năng thích ứng với cuộc sống, không biết tìm việc làm. Đàn ông như vậy mà vần còn được đàn bà tin yêu ư ? Thái Cần ơi Thái Cần. Thư Bồi gọi thầm trong tim. Tốt hơn là em nên trở về với tên Luật sư Địch kia có lý hơn. Dù sao hắn cũng còn bảo bọc được em. Không như anh, một kẻ bất tài chỉ làm khổ người khác. Bước tới cửa, Thư Bồi lớn tiếng gọi: - Thái Cần ơi, Thái Cần! Không có tiếng trả lời. Bốn bề vắng lạnh. Ráng chiều đang phủ một góc trời. Thư Bồi đưa mắt nhìn quanh. Thái Cần đi đâu? Tại sao lại không ở nhà chờ ta? Thư Bồi bước vào phòng trong. - Thái Cần ơi! Cũng không có. Đây là một hiện tượng lạ. Từ lúc sống chung đến giờ chưa bao giờ Cần đi vắng như vậy cả. Dù mấy ngày nay, nàng cũng đi tìm việc làm, nhưng chiều đến là quay ngay về nhà. Chuyện tìm việc làm của Thái Cần cũng gặp toàn khó khăn. Đến đâu người ta cũng lắc đầu. Thời buổi bây giờ như vậy đó, việc làm đâu dễ kiếm? Nhất là đối với những con người trung thực như Thái Cần, như chàng, không mồm mép, không biết nịnh nọt. Người cần việc hơn việc cần người. Chủ nhân đa số thuộc loại như bà Tôn. Nhớ tới bà Tôn, mẹ của hai ông học trò quý tử. Thư Bồi đứng giữa ngôi nhà nhỏ lẩm bẩm. - Thưa bà. Hai cậu quý tử của bà đều là thiên tài cả. Chỉ tội cái chế độ giáo dục này không thích hợp, nó làm hại tài năng của con bà. Cái chủ nghĩa học phải lên lớp không cho đầu óc chúng tự do phát triển, tiếc thật. Bầy thấy đó, con bà có óc hài hước rất cừ khôi, nếu để chúng tự do phát triển nó sẽ trở thành...Đại lưu manh cả. Thư Bồi nói xong, vung tay đấm mạnh xuống bàn chửi thề. - D.M! Chửi xong, chàng ngẩn ra. Sao vậy? Lúc gần đây ta làm sao thế? Thô tục, lỗ mãng. Từ nhỏ đến lớn, Thư Bồi được cha dạy dõ nghiêm khắc. Chàng không hề sử dụng đến từ này bao giờ. Thư Bồi thở dài, bỏ đi ra nhà bếp. Anh kiếm cái gì để bỏ miệng. Nhưng trong tủ chén trốn trơn. Chẳng có gì để ăn cả. Thư Bồi cắn răng, lại lẩm bẩm chửi thề. Sao thế? Bồi lắc đầu. Rót một ly nước lọc nốc cạn. Thái Cần. Cô ta đi đâu vậy? Anh đã bảo em rồi cơ mà. Bao giờ anh về tới nhà, anh cũng muốn thấy em chờ sẵn đó. Vậy mà em đi đâu? Thư Bồi càng nghĩ càng bực, không khí trong nhà thật nóng bức, giống như một lò lửa. Mồ hôi Bồi vã ra như tắm. Thư Bồi phải cởi bỏ sơ- mi ra, chỉ mặc chiếc áo thun. Vậy mà còn phải sử dụng quạt. Quạt lấy quạt đê? " Em không sợ lạnh, cũng không sợ nóng". Thái Cần đã nói thế. Ngu thật. Nói vậy mà cũng nói được ư. Chỉ có kẻ điên mới nói như thế. Thư Bồi ra ngồi cạnh cửa sổ. Bên ngoài nắng đã tắt. Hoàng hôn đã đến. Vầng ráng chiều hồng hồng. Nhưng bây giờ không còn ý thơ. Thư Bồi chặc lưỡi phải chi có ly kem. Nghĩ đến ly kem, Thư Bồi lại liếm môi, bây giờ chàng mới thấy đói, đói cồn cào. Rồi phía ngoài có tiếng chân. Tiếp đó cửa mở. Thái Cần bước vào. Người cũng đẫm mồ hôi. Hai má nàng ửng hồng vì ráng nắng. - Xin lỗi anh, em có tí chuyện cần ra ngoài. Thư Bồi trừng mắt. - Em đi đâu đấy? - Dạ tìm việc làm. Lúc về ghé qua bà chủ tiệm hàng xén nhưng bà ta không chịu bán nữa. Bà ấy nói là chúng ta đã thiếu một ngàn đồng rồi. Không bán thiếu thêm. Rồi nhìn Thư Bồi, Thái Cần ngập ngừng. - Thế...Thế anh có mượn được tiền không? Thư Bồi buồn bực. - Không, anh không mượn ai hết. - Thế à. Thái Cần ngồi xuống, mệt mỏi - Nhưng mà...Anh đã biết đấy...Nhà đã hết sạch... Thư Bồi chợt thấy bực mình. Chàng vỗ mạnh lên khung cửa sổ, lớn tiếng: - Tiền, tiền, tiền, lúc nào cũng nghe em nhắc tới tiền. Tại sao em không nói đến những thứ khác? Gặp anh về không hỏi han, chăm sóc...Có bao nhiêu học bổng anh giao hết cho em, sao không dùng một cách tiện tặn...Mượn tiền, mượn tiền! Cứ bảo anh đi mượn tiền. Mặt anh đâu có dày đến độ lăn xả vào mượn tiền người ta mãi... Thái Cần bàng hoàng lùi ra sao. Đôi mắt nàng mở to. Vừa ngạc nhiên vừa đau khổ nhìn chồng. Nàng đang định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Tất cả nỗi khổ tâm, oan ức, sợ hãi, nghi ngờ, chợt như dâng lên tận ngực. Cần run rẩy, thật lâu mới thốt được nên lời. - Xin lỗi ......em xin lỗi anh...Thư Bồi. - Xin lỗi? Thư Bồi châu mày nhìn vợ. Rồi như hiểu ra. Thư Bồi thấy hối hận. Ta làm sao đấy? Thaí Cần với thái độ nhịn nhục, bị ức hiếp, chịu đựng...Ta đã làm gì nàng? Thư Bồi bước tới - Xin lỗi. Tại sao em muốn xin lỗi. Anh không muốn nghe những tiếng đó. - Thế thì em phải nói làm sao đây? - Em phải làm sao à? Thư Bồi thấy bất lực. Sự bất lực thật bực dọc. Trời nóng quá, nóng như lửa đốt. Sự hối hận phút :Dc tan biến. Chỉ còn lại uẩn ức, bất mãn, khó chịu. Cái nhẫn nhục, cái tự ái bấy lâu bị đè nén lại có cơ hội bùng lên, Thư Bồi lớn tiếng - Em hẳn biết điều đó chứ? Tại sao phải xin lỗi. Lúc nào emcũng làm ra vẻ bị ức hiếp, bị đày đọạ..Anh có làm gì em đâu? Anh có bắt em phải chịu khổ vì anh đâu? Tại sao em xin lỗi? Xin lỗi? Em làm như anh đã hại em không bằng? Em có biết là vì em, anh đã bị bạn bè khinh rẻ cở nào không? Anh đã bị nhục cở nào không? Suốt ngày lặn lội mưa gió, đi tìm việc làm. Mệt mỏi rã rờị..Nếu không có em, anh đã đâu phải như thế. Em lại còn nói tiếng xin lỗi. Thái Cần đứng đấy, lặng người. Mắt mở to, cảm giác bị xúc phạm. Niềm đau và nỗi khổ. Cần bấu chặt lấy khung gỗ ở cửa. Rồi bất chợt như không còn chịu nỗi được nữa. Cần đẩy Bồi qua một bên, nàng chạy ào về phía cửa như muốn trốn tránh một cái gì. Thư Bồi choàng tỉnh, chạy theo chận ở cửa. - Em muốn làm gì chứ? Thái Cần dừng lại nhìn Bồi. Cái dáng dấp cao lớn của Bồi choáng hết cửa. Cần chợt hiểu ra. Bây giờ đã tiến thoái lưỡng nan rồi. Nàng chợt thấy đau nhói ở vùng thượng vi. Cần cuối gấp người xuống. Thư Bồi sợ hãi, cúi xuống nhìn khuôn mặt tái xanh của Cần. - Em làm sao? Làm sao thế? Thái Cần chỉ lắc đầu. Thái Cần không dám nói. Nàng sợ nói ra lại gây tai vạ nữa. Thư Bồi nhìn nét mặt Cần chợt hiểu, có lẽ ta định giết nàng. Ta đang dày vò nàng. Chàng vội ôm ghì lấy Cần, bế vợ lên giường lau mặt cho Cần. - Em...Em nói đi...Sao em lại yên lặng như vậy? Thái Cần lắc đầu. - Em hãy mắng anh đi, mắng những lời cay đọc nhất. Nhưng Cần vẫn lắc đầu. - Có nghĩa là em không muốn tha thứ cho anh? Cần yên lặng, chăm chú nhìn Bồi. Ánh mắt nàng trắng đã thất thần. - Anh không có lỗi gì ca? Em biết, anh đã vừa cho em biết một sự thật. Bây giờ em hiểu rồi. Sự hiện diện của em ở đây chỉ mang đến cho anh sự tủi nhục và bận tâm. Anh yên tâm đi, anh Bồi. Em không trách anh đâu bây giờ và mãi về sau. Có đều em biết, bât giờ em không thể ở lại đây được nữa, không thể vì yêu anh mà lại cứ làm phiền anh. Thư Bồi nhìn Cần, nghẹn lời. - Em muốn nói là em sẽ bỏ anh ra đi? Thái Cần gật đầu. Thư Bồi nhìn Cần trừng trừng. Chàng vẫn giữ chặt tay Cần, giữ thật chặt, giữ đến đô. Cần cảm thấy đau. Nhưng Cần vẫn không rút tay lại. Có điều ánh mắt Cần rất cương quyết. Cái thái độ phản kháng thụ động đó khiến Bồi đau khổ khôn cùng, chàng buông tay Cần ra, cúi đầu nhìn xuống. Hình như có những giọt nức mắt rơi xuống. Thái Cần hoảng hốt. - Anh Thư Bồi, anh đừng khóc...Hôm nay anh làm sao vậy? Em nhớ là anh cứng cõi lắm cơ mà? Từ nhỏ anh ngạo nghễ như tảng đá, anh không khuất phục một ai, anh không bao giờ rơi nước mắt... Thái Cần không nói được nữa. Vì nàng cũng đã bắt đầu khóc. Suốt một buổi chiều buồn phiền, bây giờ Cần không làm sao ngăn được cảm xúc nữa. Và nước mắt tuôn ra là liên tục. - Em đừng xa anh. Thư Bồi nghẹn lời nói - Em phải biết là anh không tự chủ được mình. Lúc gần đây trời nóng quá, tinh thần anh lại xuống thấp, anh dễ phát cáu, dễ giận...Em đừng nghĩ đến chuyện xa anh, anh khống muốn chuyện đó xảy ra, bằng không cuộc sống đỐi với anh chẳng còn ý nghĩa gì nữạ.. Qua hàng lệ, Thái Cần ngước nhìn lên. Thư Bồi có vẻ khổ đau làm sao. Nhìn chàng, Cần liên tưởng đến những đứa bé đang vòi vĩnh. Chợt nhiên, cái tình cảm phụ nữ và cái thiên tánh làm mẹ như hòa lẫn nhau. Phải tha thứ, phải bỏ qua hết mọi thứ...Thái Cần ngồi dậy, đưa tay lau sạch mồ hôi và nước mắt trên mặt Bồi. - Thôi thì...Hãy để mọi thứ trôi qua, hãy quên hết đi nha anh. Thư Bồi cũng nhìn Cần thăm dò. - Em nói là...Em quên hết những lời ban nãy của anh? Em bỏ qua hết? Thái Cần ngập ngừng. Trong phút giây, Cần hiểu mình không làm sao lừa dối được lòng. Chắc chắn là Cần sẽ không quên, cũng không tha thứ được. Chuyện đó dĩ nhiên Thư Bồi cũng hiểu được. Tại sao chàng lại muốn tự lừa dối mình. Con người sống rõ khó khăn. Một câu nói lỡ lời chẳng bao giờ thu hồi lại được. Thư Bồi giải thích: - Em phải biết là anh đâu có cố tình nói thế - Chính vì anh không cố tình, nên lời nói mới là lời thành thật. - Không phải thật tâm - Thư Bồi cố biện bạch - Mà đó chỉ là lời nói cho hả giận, hả tức. - Em biết anh không cố tâm nói. Thái Cần giải thích - Nhưng phải nhìn nhận là anh có nghĩ đến điều ấy. Sự hiện diện của em đã mang đến cho anh bao nhiêu rắc rối, phiền muộn. - Anh không nghĩ như vậy? - Thật không? Anh tự biết mà? Thư Bồi nhìn Cần, nhìn thật lâu. Rồi đột nhiền chàng đứng dậy bỏ vào nhà bếp. - Anh đi đâu vậy? - Anh phải lấy dao chặc một lóng tay thề trước mặt em, em mới tin. Thái Cần giật mình đuổi theo. Vừa kịp lúc Bồi cầm dao lên. Cần chụp lấy quỳ xuống. - Sao anh cứ mãi dày vò em thế? Anh Thư Bồi, anh cắt tay anh chi bằng anh hãy giết em. Anh không nên làm như vậy...Đừng anh ạ. Và Thái Cần khóc, khóc thành tiếng. - Em hứa với anh, em sẽ quên hết mọi thứ. Em sẽ không nhơ" gì cả, em biết anh chỉ nói cho hả giận chứ anh không hề có ý gì. Em biết...Em biết... Tiếng khóc của Cần làm tim Bồi tan nát, chàng quỳ xuống ôm lấy Cần. - Chúng ta làm sao thế này? Sao cứ làm khổ nhau mãi chi vậy, hở em? Thái Cần nhìn lên. - Nếu anh đừng nổi nóng nữa. Mọi thứ rồi ta sẽ giải quyết được ca? - Thật ư? - Thật chứ. Thái Cần đứng dậy nói - Em sẽ tìm được việc làm. Thư Bồi cũng đứng dậy. - Em đã đi tìm cả mấy tháng nay rồi nào có việc làm gì đâu? Thái Cần liếc nhanh Thư Bồi. - Rồi em sẽ có việc làm ngay. Nếu anh không phản đối. Ở bên đường Trung Sơn Bắc Lộ có một nhà hàng sang trọng họ đang cần người. Thư Bồi trừng mắt. - Có phải nữ chiêu đãi viên không? - Không, em biết là anh không thích em làm cái nghề đó. Nên em không chọn đâu. Ở đấy họ cần một tay chơk organ. - Organ? Em nào có học qua đàn đó bao giờ đâu? - Đúng vậy. Nhưng mà organ với piano về căn bản thì giống nhau. Em đã có căn bản piano, em sẽ học organ mau biết lắm. Có một ông thầy dạy nhạc, ông ấy đồng ý dạy organ cho em. Bao giờ có việc làm trả công sau cũng được. - Ờ... Thư Bồi suy nghĩ. Thái Cần nhìn chồng thăm dò. - Sao? Anh không phản đối chuyện đó chứ? Thư Bồi thở dài. - Em phải đi học, học xong mới đi tìm việc làm. Thế nầy cũng còn lâu lắm...Nhưng mà thôi được...Em cứ đi học đị..Thư Bồi vỗ nhẹ lên lưng Cần ,nhỏ nhẹ - Anh không phải là bạo chúa...Nhưng anh mong là...Em sẽ không bỏ anh đi...em muốn làm gì cũng được. Thái Cần nhìn chồng cười gượng. Sau màn cãi nhau, hai người đều có chút cảm gíac ân hận. Thái Cần đang suy nghĩ tìm cách kéo cái không khí đầm ấm hạnh phúc cũ trở lại cho ngôi nhà. Nàng đứng dậy nói. - Anh ngồi đây nhé, để em vào trong coi còn cái gì ăn không? em thấy đói rồi. - Không còn đâu, ban nãy anh đã lục hết rồi. Thư Bồi nói một cách thiểu não. - Thế à! Thái Cần nhún vai, làm ra vẻ như không cần thiết lắm. Bước tới bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời. Cần nghêu ngao hát- "Hai cánh hoa cúc ở khung cửa tây. Nắm bầu trời hoàng hôn đầy ráng hồng. Em chợt thấy no và thấy buồn ngủ..." RỒi Thái Cần cứ đứng vậy nhìn ra ngoài trời. Nàng như quên hết mọi thứ. Thư Bồi hỏi. - Em nhìn gì đấy. - Ở dưới kia có xe nước mía. Thái Cần vừa liếm môi vừa nói - Em bây giờ thèm một ly nước mía vừa ngọt vừa lạnh vô cùng. - Bao nhiêu tiền một ly em biết không? - Có lẽ khoảng ba đồng. Thư Bồi suy nghĩ, rồi lục hết túi trên túi dưới. Chỉ còn hai đồng bạc. Bồi liếc nhanh về phía Cần. Tội nghiệp. Có lẽ cần vừa khát vừa mệt. Dù sao cô ấy cũng yếu đuối lắm. Sáng giờ chưa hẳn đã có ăn gì. Chàng đứng vội dậy, đi vào nhà bếp lấy một cái ly ra. - Em đợi một chút nhé. Bồi bỏ chạy xuống lầu. Một lúc sau Thái Cần nhìn thấy Thư Bồi đã có mặt cạnh xe nước mía. Không biết chàng nói gì mà đưa cả hai tay lên phân bua. Một lúc thấy Bồi mang ly nước mía quay về. Thì ra Thư Bồi còn đủ tiền mua cả ly nước mía. Khi nghe tiếng chân bước lên cầu thang, Thái Cần quay lại thấy Thư bồi với ly nước mía đầy trên tay cười toe toét bước vào. - Lại uống nào. Thư Bồi nhìn Thái Cần nói - Ông chủ xe nước mía thật tốt bụng. Em biết không? một ly nước mía giá bốn đồng, mà trong túi anh chỉ còn hai đồng. Anh nói với ông ấy anh chỉ mua có nửa ly nước thôi. Nhưng ông ấy rót đầy ly cho anh. Em thấy đấy cuộc đời nầ y vẫn còn những tấm lòng hào hiệp, đời vẫn đẹp làm sao phải không em? Thái Cần nhìn thái độ thỏa mãn của chồng mà lòng bùi ngùi. Anh Thư Bồi đáng thương của em.. Sự cao ngạo, ngang tàng của anh đâu rồi. Chỉ có thêm một chút nước mía cũng làm anh sung sướng. Anh đã hạ mình vì em đấy ư? Thái Cần năng ly lên. Hớp một hớp, ngot. quá, mát quá, thơm quá! Thái Cần đặt ly xuống nhìn Bồi. - Đến đây anh, ngon lắm này, mình chia nhau uống đi? - Không, em uống đi, anh không ưa đâu. Thư Bồi đẩy ly qua một bên. Nhưng Thái Cần không chịu. - Anh không uống thì em cũng không uống. Em muốn cái gì hai đứa cũng phải chia nhau hết. CÓ phúc cùng hưởng có họa cùng chia mới được chứ. Thư Bồi cười. Thấy Cần vui là chàng cũng vui lây. Nhưng lòng không khỏibuồn buồn. Một tiểu thơ đài các ngày nào, công chúa của ngôi nhà tră"ng. Vậy mà bây giờ một ly nước mía cũng không dám uống trọn. Không biết Thái Cần có quên hết chuyện ban nãy không? Mong là...Thư Bồi bước tới đỡ lấy chiếc ly trên tay Cần. Thế là cả hai cùng chia nhau ly nước miá. Chưa bao giờ, Thư Bồi thấy một ly nước mía lại ngon như vậy. - Thái Cần, em có nghĩ là sau nầy chúng ta sẽ có tiền không em? - Có thế? - Đến lúc mình có nhiều tiền. Thư Bồi nói - Không biết lúc đó nước mía có còn ngon như hôm nay nữa không em? - Không cần biết chuyện có hay không có tiền. Thái Cần nói - em sẽ chaẳng bao giờ quên cái ly nước mía hôm nay đâu. Buổi chiều hôm ấy. Cả hai ngồi bên khung cửa sổ, cùng uống ly nước mía. Ly nước mía ngon vô cùng, ngọt vô cùng. Vì vậy, hôm ấy cả hai "say". Cùng uống bên cửa sổ tây, ráng chiều ngập ngoài cửa, nâng ly hỏi hoàng hôn. Hom nay là ngày gỉ. Hoàn hôn là nhân chứng, cho tình ta keo sơn, cho anh bền lâu mãi. Vẫn ở mãi bên người..."
__________________
Bảo không nhớ sao lòng ta trống vắng. Bảo không đau sao tim thắt nhịp ngừng Bảo thôi nhé từ đây ta thôi nhé .... Nhưng tình chờ tình đơi đến thiên thu. |
#15
|
|||
|
|||
![]() Chương 15
M ùa hè đã đến, cuộc sống của Thư Bồi và Thái Cần dễ thở hơn. Trước đó, Thư Bồi đã chấp nhận làm việc cho giáo sư Tô, cha của Yến Thanh. Công việc tuy bận rộn nhưng cũng khá thú vị. Phần lớn việc làm là sao chép bản thảo, sắp xếp và sưu tầm tư liệu. Đối với những công việc này Thư Bồi đảm nhận dễ dàng. Không những dễ mà còn thích thú. Vì qua đó Bồi đã thu nhập thêm nhiều khá kiến thức. Rảnh rổi chàng còn thảo luận được với giáo sư Tô nhiều vấn đề văn học trong ngoài nước qua các thời đại. Thư Bồi có căn bản văn học ngay thời nhỏ. Có lẽ nhờ phần nào di truyền của cha, cũng có thể nhờ chịu khó tự học. Vì vậy sau một thời gian làm việc chung, giáo sư Tô đã nhận xét với Yến Thanh về Bồi. - Cậu ấy giỏi văn như vậy, sao lại không học văn mà lại qua nghệ thuật? Nhiều lúc cha thấy Thư Bồi hơn hẳn học sinh của cha. Cha không nói ngoa đâu, con thấy mấy cậu sinh viên phụ việc trước cho cha đâu bằng một nửa so với Bồi ? Con người ai cũng thích có người hiểu và ca ngợi mình. Vì vậy Thư Bồi cảm thấy phấn khởi. Yến Thanh thì bao giờ rảnh là có mặt bên Bồi. Cô nàng có vẻ rất vui, rất hay chuyện trò với Bồi. Những mặc cảm trong thời gian dạy kèm biến mất, với Bồi đó là cơn ác mộng đã qua. Hôm ấy, sau khi xong việc. Bồi chuẩn bị về nhà thì Yến Thanh đến. - Tôi đi dạo với anh một chút, được không? Cái đó cũng tự nhiên thôi. Thư Bồi để xe đạp lại nhà Thanh, hai người đi dạo trên vỉa hè. Gió đêm thật mát. Trời lại đầy sao. Những ánh sao lấp lánh. Cả hai vừa đi vừa nói chuyện. Đây là lần đầu tiên, Yến Thanh có vẻ người lớn, rất con gái chứ không nghịch ngợm pha trò như trước. - Chuyện của anh tôi đã nghe Trần Tiêu nói lại hết rồi. Yến Thanh nói - Nghe nói anh và cô ấy quen nhau từ lúc còn bé lận à? - Vâng. Cô ấy tên là Ân Thái Cần. Khi quen nhau tôi chỉ mới lên bảy. Cô ấy là con nhà giàu. Còn gia đình tôi ? Cha tôi chỉ là một thư ký nghèo. Có một lần cà mèn tôi đem cơm theo không có đôi đũa, chính Cần đã nhường đũa cho tôi. Thư Bồi ngưng lại. Đầu óc quay về thời dĩ vãng xa xưa. Lúc có một cậu bé nhỏ ngang ngạnh đem cơm quên mang theo đũạ Lúc đó, một cô gái rụt rè đến làm quen...Bồi thở dài tiếp: - Tuổi niên thiếu của chúng tôi lúc nào cũng cận kề bên nhau. Cuộc sống đó rất đẹp, gắn liền với bãi biển, với xóm cá. Bao giờ có dịp Thanh đến đấy xem thử sẽ biết ngaỵ Cảnh ở đấy đẹp vô cùng. Yến Thanh cười nhẹ: - Chuyện của anh đầy thi vị và lãng mạng quá. Một đôi trai gái lớn lên giũa sóng biển và vách đá cheo leo ... Như vậy có phải là cả hai đã yêu nhau từ thuở nhỏ - Cũng có thể. Thư Bồi suy nghĩ một chút nói - Lúc còn bé tôi chưa hẳn ý thức được thế nào là tình yêu...Con trai thì ngang tàn hơn...Nhưng mà...Tôi đã từng mấy lần đập lộn chỉ vì cô ấy. Và Thư Bồi nhớ đến những ngày cùng đi lượm vỏ sò. Đến lần Thái Cần múa "Ba lê" bản "Hồ Thiên Nga". Rồi nụ hôn đầu tiên...Cuộc hẹn hò bên vách đá...Hoàng hôn trên biển...Thư Bồi lại thở ra. - Thái Cần đối với tôi thì...Cô ấy chỉ biết lặng lẽ hiến dâng, không dám đòi hỏi gì cả. Cần đã cho tôi rất nhiều thứ. Trong khi tôi lại khá vô tình... - Thế ư. Yến Thanh nhìn Thư Bồi thăm dò - Hèn gì mỗi lần nói đến cô ấy, anh đều thở dài cả.... - Thở dài ? Thư Bồi ngạc nhiên - Tôi không để ý đến điều đó. Có điều...Tôi thấy bứt rứt thế nào mỗi khi nghĩ đến Cần. - Tại sao vậy ? - Như Yến Thanh biết đấy. Tôi là người đàn ông rất hời hợt. Tôi nóng nảy, dễ giận...Yến Thanh cũng đã từng xác nhận là...Tôi dễ đổi thay cơ mà. Không hiểu sao kỳ cục thế. Có nhiều lúc tôi hay nổi giận một cách vô cớ. Tôi như bạo chúa, ích kỷ lại ngang ngược...Chắc chắn Thái Cần phải chịu đựng những tật xấu của tôi nhiều lắm. Yến Thanh nhìn Thư Bồi, nàng có vẻ xúc động. - Nghe giọng điệu của anh. Tôi biết là anh phải yêu cô ấy vô cùng. - Sao vậy? - Bởi vì chưa bao giờ tôi thấy anh tự phê bình mình một cách nghiêm khắc như vậy. Bán tính anh xưa nay là tự phụ, độc đóan. Tôi cũng biết đàn ông mà có tài thì bao giờ chẳng có tật đó. Cao ngạo, kiêu hãnh. Nhưng mà anh Thư Bồi. Anh biết không, tôi lại rất thích cái tánh ngang ngược, cao ngạo của anh. Trần Tiêu còn kể lại cho tôi nghe chuyện anh đã làm ở nhà ho. Tôn. Nơi anh đã dạy kèm. Anh đã chỉnh họ bằng một màn ngoạn mục. Cho họ thấy đồng tiền của họ có giá trị ở một giới hạng nào thôi. NGhe nói anh còn bỏ cả nửa tháng lương mà đúng ra họ phải trả công. Bà Tôn phải tức khi gọi Trần Tiêu đến mắng cho một trận. ANh biết không, tôi nghe kể lại mà xúc động vô cùng. Anh đã bỏ đi một cách hiên ngang đàn hoàng...Anh làm vậy là phải, chứ tôi không chấp nhận cái triết lý "nhân nhượng" của anh Tiêu đâu. COn người, sống phải có tự tin, có bản ngã riêng mình nữa chứ? Đâu phải lúc nào cũng luồng cúi, chịu đựng. Cái ăn là một chuyện, còn danh dự là chuyện khác. Thư Bồi kinh ngạc nhìn Yến Thanh. Thanh đã nói những lời trên một cách rất trôi chảy. Chứng tỏ đó là lời xuất phát từ đáy lòng, chứ không phải để mua chuộc hay ngoại giao. Thư Bồi chợt thấy cảm động. Nếu Thái Cần không đến tìm chàng một cách bất chợt sau ngày nghỉ tết. Biết đâu tình cảm giữa chàng và Yến Thanh đã gắn bó hơn? Thư Bồi chợt rùng mình. Cảm giác phạm tội lại xuất hiện, chàng vội xua ngay. - Cám ơn điều mà Yến Thanh vừa cho tôi biết. Tôi sẽ nhớ mãi những gì mà Yến Thanh vừa nói. Vậy mà xưa nay tôi cứ nghĩ là sự ngang ngạnh, cao ngạo kia là một khuyết điểm...cần phải sửa đổi. À mà, tôi thấy có cái này kỳ kỳ... - Cái gì? - Trần Tiêu là bạn thân nhất của tôi, vậy mà hắn không hiểu..Thế tại sao Yến Thanh có vẻ rành rỏi tôi như vậy? - Chuyện đó có gì lạ đâu. Yến Thanh vừa cười, vừa nói - Bạn bè thân nhau chưa hẳn là hiểu nhau. Chỉ có những người có cá tính giống nhau. Hay một thứ như nhau mới hiểu được. - Một thứ, nghĩa là sao? - Ví dụ như vầy nhé. Con chó và con mèo nhà tôi được nuôi chung, ăn uống cái gì cũng giống nhau cả. Nhưng vì tập quán cách sống hoàn toàn khác nhau. Chó khi vui thì phe phẩy đuôi. Còn mèo khi vui sẽ kêu meo meo. Như vậy chúng không là một loại, một thứ. Trái lại với con mèo hàng xóm thì mèo chúng tôi biết rõ hơn. Một cái quào,một tiếng kêu, một cách liếm mép, điều biểu lộ cho thấy tình cảm của chúng. Con người cũng vậy. Những người có cá tính mạnh mẽ dễ cảm thông với người có bản chất tương tợ. Ngược lại cũng thế. Thư Bồi cười, có vẻ khâm phục. - Thanh có vẻ thông minh lắm. Thanh không lớn như tôi mà sao rành rỏi như vậy? - Anh đừng nói vậy, tôi biết là anh còn hiểu biết nhiều hơn tôi. Yến Thanh gật đầu nói - Vì anh sống từng trải, va chạm xã hội nhiều hơn tôi. Một trong những sự kiện đó...Tinh yêu. Anh biết nó, còn tôi... Yến Thanh chợt quay lại hỏi: - Tôi hỏi thật nhé? Tình yêu thế nào? Nó có đẹp lắm không? Vui, dễ chịu và hạnh phúc chứ? Thư Bồi suy nghĩ. - Không biết phải trả lời Thanh thế nào. Tôi nghĩ, mỗi người có cái nhìn và hoàn cảnh tình yêu khác nhau nên cũng có cảm xúc khác nhau. Riêng giữa tôi với Thái Cần thì...Thư Bồi ngưng lại, đột nhiên hỏi - Yến Thanh cô có ngắm cảnh hoàng hôn bao giờ chưa? - Có. - Thế cô có để ý đến màu sắc của ráng chiều ra sao không? - Nghĩa là sao? - Cái màu sắc đó nó rực rỡ, nó :Di lọi, mê hoặc. Nhưng mà...nó ảo ảnh không trường tồn...Tôi nghĩ tình yêu của chúng tôi nó cũng mong manh như vậy? Yến Thanh có vẻ suy nghĩ. - Tôi thấy thì nếu có thể, hôm nào anh hãy cho tôi gặp Thái Cần. Tôi muốn làm quen với chị ấy. Thái Cần hẳn đẹp, đẹp lắm phải không? - Ờ. - Nghĩa là hơn cả tôi? Yến Thanh buột miệng nói, miệng nói, nhưng đỏ mặt ngay. Thư Bồi không để ý đến điều đó. Chàng lo thật thà phân tích cái đẹp giữa hai người. - Cái đó khó nói lắm. Thanh với Thái Cần một người một vẻ làm sao có thể so sánh được. Giống như điều mà Thanh ban nảy nói đấy. Cả hai không giống nhau. Chẳng hạng như Thái Cần đẹp như chú mèo con, còn Thanh thì giống như một chú cún. - Ối giời ơi! Thanh hét lên - Sao anh lại mắn người ta như vậy? Thế còn anh...anh là con sói đuôi vàng à? - Sói đuôi vàng? Thư Bồi trừng mắt - Chính cô mới vừa mắn tôi đấy, vì tôi biết trên đời này con sói nào cũng xấu xí cả. Yến Thanh cười một cách thích thú. - Nhưng chỉ có một con sói này đẹp thì sao? - Nói dóc. Thế là cả hai cùng cười. Đêm mùa hè, trăng sáng. Tiếng cười của họ dòn dã. Có một thứ tình cảm dịu dàng nào đấy vây lấy hai người. - Thế bao giờ anh mới đưa tôi tới cái tổ ấm nhỏ của anh, để ngắm con mèo xinh của anh chứ? - Để hôm nào anh rảnh đã. - Phải sắp đặt nữa à? Yến Thanh có vẻ tự ái - Vậy thì cô phải là nữ hoàng. Muốn gặp nữ hoàng phải sắp xếp giờ giấc bái kiến. Phải không vị đại thần? - Thanh nghĩ sai rồi. Thư Bồi thở dài - Tại sao biết không? Thái Cần tự ti mặc cảm...ưa mắc cở, cô ấy phục Thanh lắm đấy. - Phục tôi? Yến Thanh tròn mắt - Cô ấy cũng biết tôi nữa à? - Vâng. - Sao lạ vậy? Yến Thanh nghi ngờ nhìn Bồi - Thôi để bữa nào anh rủ cả Trần Tiêu nữa. Anh biết không, gần đây Trần Tiêu có một cô bạn bên Đại học Ngoại Giao có biệt danh "tóc dài" đấy. Sẵn dịp ta sẽ phá hắn. - Tôi biết chuyện đó rồi: Trần Tiêu hắn nổ lắm, hắn còn tuyên bố là cô "tóc dài" kia đã làm lễ đính hôn với hắn. Không biết là xạo hay thật! Yến Thanh nhìn Bồi lắc đầu. - Vậy thì chúng ta phải chứng minh cho mọi người thấy. Thư Bồi nhiệt tình nói - Tôi muốn làm bạn với Thanh. Tôi rất phục Thanh. Và muốn lật đổ cái quan điểm kỳ cục đó. - Tôi cũng thế. Rõ ràng tôi rất cảm phục anh. Yến Thanh nói, rồi đột ngột trở về với bản chất tinh nghịch - Tiếc một điều là làm bạn với sói cũng ghê quá. Nhưng chấp nhận thôi. - Chắc chắn nhé? - Ờ. Thế là giữa Thư Bồi và Yến Thanh, một thứ tình cảm xoay chiều xảy ra. Họ trở nên rất thân nhau. Cũng làm việc, nói chuyện văn học, thi ca, chuyền đời, chuyện trường lớp, bạn bè, tình cảm...Họ thỉnh thoảng cũng có nói chuyện của Thái Cần. Lúc gần đây thì Thái Cần bận rộn lắm. Phải luyện đàn để nhanh :Dng tìm việc làm. Vì ở nhà không có đàn, nên Cần phải đến tận nhà ông thầy học. Mỗi ngày phải luyện tập hơn năm tiếng đồng hồ. Cần học rất siêng, rất chịu khó...chậm lắm là đến tháng tám sẽ xong. Một hôm, Cần từ ngoài xông về nhà với niềm vui lớn. Nàng sà vào lòng Thư Bồi, nói ríu rít như chim. - Xong rồi anh ơi, xong rồi, em đã có việc làm. Thư Bồi không tin lắm. - Việc gì? Em đàn thạo rồi à? NHắm có quê trước mặt mọi người không đấy? Phải việc làm đó là đàn organ chứ? Thái Cần nhướng mày cười. - Anh cũng thấy đấy, em đã luyện tập một cách cực khổ. May là trước kia có căn bản piano, bài bản cũng biết nhiều, nên em đàn tiến bộ nhanh lắm. Anh biết không, đâu phải dễ ăn đâu anh. Cái ông giám đốc nhà hàng. Ông ấy là một tay rành nhạc, đã bắt em ngồi đàn liên tục 3 tiếng đồng hồ cho ông ấy nghe. Đàn sai một nhịp là ông ta biết liền. Thư Bồi bắt đầu tin đó là sự thật. - Nhưng mà công việc của em là gì? Em nói cho anh nghe xem. Một tay đàn organ trong ban nhạc ư? - Không phải. Thái Cần nói - Mà là độc tấu đàn organ. Thỉnh thoảng hát một vài bản. - Ờ. Còn hát nữa à? Nhưng mà chuyện hát thì anh tin. Vì giọng hát của em không đến đỗi nào. Thư Bồi gật gù nói - Thế giờ giấc làm việc thì sao? - Giờ giấc à? Ở đấy có tất cả hai tay đàn organ thay phiên nhau đàn. Vì một người không thể phụ trách hết được. Nhà hàng tây mà, mở cửa từ 10 giờ sáng đến tận 12 giờ đêm. Dĩ nhiên không phải là đàn liên tục. Có lúc nghỉ, nhưng mỗi ca đàn tối thiểu cũng 3 tiếng đồng hồ. - Ý em nói là em phải làm việc từ 10 giờ sáng đến 12 giờ đêm? Phải không? - Đâu có. Mai em sẽ đi gặp tay đàn kia thương lượng. Có lẽ em sẽ nhận ca sáng, còn hắn đàn ca tối. Như vậy mỗi đêm em sẽ dành hết thì giờ bên anh...Dù gì cũng sắp đến ngày khai trường rồi. Ban ngày anh cũng đâu có ở nhà đâu? - Thế lương mỗi tháng là bao nhiêu? - Chắc chắn là anh không ngờ đâu. Thái Cần nhìn Thư Bồi với anh mắt rạng rỡ - Ông giám đốc nói, lương khởi điểm là 10 ngàn đồng, bao giờ công việc trôi chảy sẽ trả thêm. - Mười ngàn đồng? Thư Bồi thiếu điều muốn nhảy dựng lên - Em có lầm lẫn không? Chỉ Cần đàn địch không cần văn hóa gì mà lương hậu thế? Em nghe rõ chưa? - Ồ! Thái Cần cúi xuống hôn lên trán chồng - Tại sao anh phải nghi ngờ như vậy? Thư Bồi. Tìm một tay chơi organ chơi giỏi không phải là chuyện dễ dàng. Những người đàn nổi tiếng lương bổng họ không dưới 40 ngàn một tháng. Mà không phải họ đàn suốt buổi như em đâu. Họ chỉ chạy sô. Một ngày đàn cho mấy chỗ như vậy. Em bảo đảm anh, ở đấy là nhà hàng lớn, việc làm rất đàng hoàng, nghiệm chỉnh chứ không có gì bậy bạ đâu. - Thế nhà hàng đó có tên gì? - Tên là "Tổ chim sơn ca" - "TỔ chim sơn ca" à? Cũng được anh chỉ sợ nó thành " tổ quạ" thì khổ. - Thái Cần nhìn Thư Bồi. CÓ một chút gì xúc phạm. - Anh...Anh không vui ư? Tại sao anh không vui khi em có được việc làm? Anh có biết là em khổ công luyện tập hai tháng nay không? - Ờ. Thư Bồi quay lại nhìn vơ. Chàng lấy tay vuốt mái tóc của nàng. Mũi không cao lắm nhưng rất xinh. Chàng ngắm vơ. Khuôn mặt Cần ăn ảnh lắm, đẹp lắm. Thư Bồi chợt muốn lấy giấy bút ra họa. Chàng ngạc nhiên không kém. Chẳng hiểu sao, cuộc sống có mệt nhọc khổ cực thế nào, tháng năm có trôi qua. Nhưng sắc đẹp của Cần như càng lúc càng sắc sảo, chín mùi hơn. Để một người đẹp như Cần vào làm nơi chốn đông người qua lại nhậu nhẹt như vậy. Có phải là việc làm thông minh không? Thư Bồi cũng không biết - Chàng chỉ lắc đầu, thở dài. - Anh mừng lắm chứ. Mừng cho em, nhưng mà này Thái Cần, nếu em có cảm thấy thái độ anh kém vui thì em phải biết là, đó không có nghĩa là không tán đồng mà nó chỉ là...Một sự tự ái của đàn ông. Anh có cảm giác như mình bị tổn thương. - Tổn thương, tại sao vậy? - Em đã thấy đấy. Anh tìm việc làm, tróc da, tróc vẩy vậy mà mỗi tháng chỉ có 8 trăm, 1 ngàn. Còn em chẳng cần học hành bao nhiêu. Việc mới làm đã trên vạn bạc..Có phải là...học hành chỉ vô dụng không? - Ồ! Thái Cần ôm chặt lấy chồng, nhiệt thành nói - Anh quên là anh còn đang đi học ư? Đây đâu phải là việc làm chính thức củA anh đâu? Anh rồi sẽ là một họa sĩ, một nhà nghệ thuật...Anh đừng có mang lương bổn ra để đánh giá con người. Những bức tranh của anh nó có giá trị nghệ thuật. Anh có tài, giá trị nghệ thuật là vô giá. Còn em, em như một hạt cát nhỏ, em chỉ đàn để cho mọi người giải trí thôi. Rồi Thái Cần nhìn Thư Bồi. Nhìn thật lâu, nàng có vẻ lo lắng. - Nhưng mà nếu thật sự vì vậy mà anh thấy tự ái bị va chạm...thì em không nhận việc vậy. Thư Bồi cười. Nụ cười có vẻ gượng gạo. - Đừng nói bậy - Việc làm đâu phải dễ kiếm? Sao lại bỏ. Đương nhiên em phải đi làm thôi. - Vậy là anh đồng ý? Thái Cần sung sướng hôn lên mắt chồng - Anh tuyệt quá, tốt quá! Em sẽ cố gắng mỗi ngày về thật sớm để lo cơm nước cho anh...Em có việc làm rồi mình sẽ không còn bận tâm về việc kinh tế, không phải nhịn đói vì sợ hết tiền phải không anh. NGoài ra mình còn có tiền trả nợ cho anh Trần Tiêu. Không sợ người ta phiền hà nữa. Nhưng Thư Bồi có vẻ buồn buồn. - Không ngờ...bây giờ anh phải dùng tiền của em để trả nơ. Thái Cần nhìn chồng khong vui. - Mãi đến giờ mà anh còn phân biệt tiền anh tiền em. ANh không bao giờ coi chúng ta là một thể thống nhất được ư? - Thôi được rồi. Thư Bồi có vẻ bực - Em cứ như Vậy mãi. Bao giờ bắt đầu đi làm? Ngày mai à? - Dạ không. Thái Cần cười đáp - Tuần sau mới bắt đầu đi, vì..em còn phải sắm sửa một chút. Ban nãỵ ông giám đốc đã ứng trước cho em 3 ngàn đồng, để em may thêm mấy bộ áo. À thì ra là vậy. Thái Cần đã nhận tiền. CÓ nghĩa là đã nhận việc. Vì thì chuyện hỏi ý kiến chồng chỉ có tính cách hình thức thôi. Thư Bồi lẳng lặng bỏ đi về phía bàn. Chàng làm ra vẻ như rất bận chuyện bài vở, nhưng thật lòng không vui. Bồi cảm thấy, có một cái gì đó mù mờ không rõ, đang ngăn cách giữa chàng với Thái Cần. Một màn sương mù...và nó đang nở rộng. Cái cảm giác đó càng nở to hơn sau khi Cần đi làm. Vì cuộc thảo luận thất bại, nên Thái Cần không đi làm được theo giờ giấc tính trước. Nàng chỉ đạt đến một nửa mục đích. Nghĩa là mỗi tuần sẽ đổi ca một lần. Nếu làm ca sáng thì từ 10 giờ sáng tới 6 giờ chiều, ngực lại ca tối từ 6 giờ đến 12 giờ đêm, nên chuyện cùng ăn cơm tối coi như không thực hiện được. Tối đầu tiên đi làm. Thái Cần mác chiếc váy đầm màu trắng soie bóng mới may. Thân hình Cần rất thích hợp với váy đầm. Chiếc cổ cao trắng nỏn nà. Mái tóc dài đen xõa lấy khuôn mặt có đôi mắt đẹp, lông mi công vút, chiếc miệng nhỏ xinh xắn. Tất cả tạo thành một dáng dấp khác phàm. Đứng trước mặt Thư Bồi, Cần hỏi: - Anh xem, em có được không? Thư Bồi nhìn vơ. Chàng như không nhận ra. Chưa bao giờ Bồi nghĩ rằng chỉ cần một ít son phấn, một bộ cánh mới lại có thể biến người đàn bà bình thường thành một tiên nữ. Thái Cần đứng đấy, đẹp một cách đài các kiêu sa. Sao vậy? Đột nhiên ngôi nhà gỗ không còn thích hợp. Mọi thứ xung quanh bỗng trở thành xấu xí, dơ bẩn. Cả màu hồng của ráng trời ngoài kia cũng không còn rực rỡ. - Sao? Anh thấy saỏ em không đến đỗi xấu xí lắm chứ? Thư Bồi thở dài. - Đẹp! Đẹp lắm! Em quá đẹp, đẹp như tiên nữ...Anh chỉ mong là... Thư Bồi ngưng lại, không nói tiếp. - Anh mong là sao? - Không. - Anh nói đi, anh phải nói. - Anh mong là...Thư Bồi cắn răng nói - Anh mong là cây đàn điện tử kia nó sẽ rất cao, cao đến đỗi che khuất cả người em, để mọi người không nhìn thấy em. - Nghĩa là sao? - Anh ghen? - Anh ghen vì...Thư Bồi lớn tiếng - Anh không muốn nhiều người trông thấy em đẹp. Anh muốn một mình ngắm em thôi! Thái Cần cười, nụ cười thật ngọt. - Anh thật là...bạo chúa, ích kỷ, nhưng mà...Thái Cần hạ thấp giọng - Dù sao em hứa với anh, dù có hàng trăm, hàng ngàn người nhìn, em vẫn là của một mình anh, một mình anh thôi. Thái Cần cúi xuống. - Anh Thư Bồi, em yêu anh! Tim Bồi đập mạnh. Ba cái chữ sau cùng đã làm Bồi xúc động. Mặc dù, giữa hai người, ba chữ đó đã lập đi lập lại nhiều lần. Nhưng hôm nay không hiểu sao ba chữ đó lại khiến Bồi rối rắm thế. Chàng đưa mắt nhìn theo Cần, mãi đến khi bóng nàng khuất ở chân cầu thang...ThƯ Bồi cứ ngẩn ra như vậy. Không hiểu sao Bồi lại cảm thấy. Lần đi này của Cần, là lần Cần bước ra khỏi cái thế giới của chàng...Cái thế giới của ráng hồng trong hoàng hôn. Một thứ tình cảm buồn buồn vây kín Bồi như màn đêm đang buông xuống......
__________________
Bảo không nhớ sao lòng ta trống vắng. Bảo không đau sao tim thắt nhịp ngừng Bảo thôi nhé từ đây ta thôi nhé .... Nhưng tình chờ tình đơi đến thiên thu. |
#16
|
|||
|
|||
![]() Chương 16 M ùa khai giảng đến, một năm học mới lại bắt đầu. Thư Bồi bước vào năm thứ 2 Đại học Mỹ thuật. Đời sống sinh viên bao giờ cũng vậỵ Bài vở tuy thật nhiều nhưng đôi lúc lại rất rảnh rang. Cái quan trọng là năm thứ nhất. Làm quen được với môi trường Đại học rồi, là bắt đầu cảm thấy nhẹ. Ngoài thời gian dành cho chuyện đuổi bắt kiến thức, phần còn lại họ dành hết để hưởng thụ cái tuổi trẻ tươi mát xinh đẹp. Cái tuổi sinh viên là cái tuổi đẹp nhất trong đời người . Nó đủ chứng tỏ con người đang trưởng thành, có tự do, có quyên yêu đương. Có chút trình độ để tự hãnh diện. Vì vậy, sinh viên trong độ tuổi này thường ngang ngạnh, tự phụ và võ đoán, nhất là lúc học năm thứ hai . Cái năm mà mặc cảm thò lò muĩ xanh mới tập tành người lớn biến mất. Trong khi thời gian, gian khổ, thi cử ra trường lại đến. Đây là thời điểm cao nhất dành cho hưởng thụ. Trần Tiêu bây giờ chỉ nhận dạy kèm một chỗ thôi . Thời gian còn lại dành cho vui chơi . Bây giờ hắn đã có "người đẹp tóc dài". Hắn đang đứng ở khu vườn, cười cầm 2 ngàn bạc mà Thư Bồi mới trả cho, cười nói: - Ê Thư Bồi, mầy mới trúng số hay sao mà phát tài vậy? - Cũng nhờ có Thái Cần, cô ấy vừa tìm được việc làm. Cả hai cùng đi làm thì đương nhiên đủ tiền xài thôi. Thư Bồi nói, đặc biết nhấn mạnh chữ "Cả hai cùng đi làm" để tránh được mặc cảm " Thái Cần có thu nhập cao hơn". - Ồ. Kiều Thư Bồi . Cô gái tóc dài chen vào . Cô ta tên là Hà Vân, một trong những hoa khôi của ban ngoại giaọ Cô này có mái tóc rất đẹp. Có một lúc, hãng quảng cáo cho "dầu gội đầu" đề nghị cô chụp ảnh quảng cáo, nhưng cô không chịu . Nhưng từ đó danh hiệu "Cô gái tóc dài" như dính liền với Hà Vân. Quen với Trần Tiêu từ năm thứ nhất, bây giờ tình cảm hai người đang ở trạng thái "chín muồi". Vân đã biết Thư Bồi qua miệng Trần Tiêu - Nghe anh Tiêu nói anh có một "Đài ngắm mây" phải không? Chiều nay chúng tôi đến đấy tham quan được không hở ? Thư Bồi hơi bối rối chưa kịp nói gì thì Trần Tiêu đã lên tiếng: - Đúng rồi đấy, tao đã định xem mặt cô bạn từ thuở thơ ấu của ngươi . Yến Thanh cũng tỏ ý mấy lần chuyện đó. Vậy thì để tao đi rủ Yến Thanh nữạ Chiều nay phải đến đấy quậy một trận mới được. - Chuyện đó...Thư Bồi hơi do dự. Hôm nay Thái Cần đi làm đêm, sáu giờ là đã đến nhà hàng rồi . Vả lại, mọi thứ còn chưa chuẩn bị. Đùng một cái kéo đến cả đám thế này, ứng phó sao đây ? - Kẹt quá...Tối nay, Thái Cần phải đi làm nữa .... Nhưng Trần Tiêu đã vỗ mạnh lên vai Bồi . - Mầy định mượn cớ gì nữa để từ chối khéo à? Tại sao không cho chúng tao gặp mặt Thái Cần? Mầy sợ gì? - Đúng đấy! Hà Vân tiếp - Anh Thư Bồi, anh chẳng biết điều tí nào cả. Tại sao phải làm như vậy ? Có gì đâu mà phải giấu giấu diếm diếm chứ ? - Tao biết mà. Trần Tiêu lại tiếp lời - Thư Bồi nó xem thường chúng mình. Nó không muốn mình đến cái thiên đàn của nó. Dù gì người ta cũng là nhà nghệ thuật lớn! Còn mình lại toàn là lủ tầm thường thô tục, đến " ngắm mây lầu" rủi làm hoen ố cái thiên đàn đó rồi sao ? - Thôi được, thôi được. Thư Bồi đưa cao hai tay lên - Tao đầu hàng, tao xin chịu thua . Chẳng qua vì sợ chúng mầy leo lầu không nổi . Trên đó lại nóng khủng khiếp. Muôn lên thì lên vậỵ Nhưng mà, đợi tí, chờ tao đi mua thêm mấy món ăn lặt vặt. Khách đến nhà không lẽ cho uống nước lọc kỳ quá. - Chuyện đó anh miễn lo . Hà Vân cười nói - Tất cả thứ đó sẽ do tôi với Yến Thanh bao hết. Anh chỉ cần dẫn đường. Bây giờ chịu khó ngồi đây chờ, đừng chuồn nghe ông. Tôi đi tìm Yến Thanh. Trần Tiêu nói: - Em cứ đi đi, nhanh lên nha, anh ở đây canh chừng hắn. Nhớ là kiếm thêm mấy lon bia nữa nhé. Thư Bồi nói: - Cái đó để tôi mua chọ Nhưng Trần Tiêu đã kéo áo Thư Bồi lại, cười nói: - Cậu làm ơn đứng đây cho tôi nhờ. Cậu đừng để Thái Cần của cậu tưởng chúng tôi là lũ đục khoét. Vả lại, cậu mới trả nợ. Còn được bao nhiêu đâu mà xài sang? - Còn chứ! Còn chứ! Thư Bồi vội vã móc xấp tiền trong túi ra khoẹ Thái cần đi làm đã hơn hai tháng. NHà có vẻ "giàu" hơn. Nếu khồng vì cần phải ăn mặc đẹp, thời trang một chút để thích hợp với môi trường thì có lẽ Thư Bồi đã trả dứt hết các khoản nợ rồi . Trần Tiêu chụp lấy tay bạn. - Đủ rồi, ai bảo cậu khoe củA đâu mà đem ra làm gì ? Thế là, chỉ 30 phút đồng hồ sau, Kiều Thư Bồi đưa Trần Tiêu, Tô Yến Thanh, Hà Vân vừa đi vừa nói ầm ĩ leo lên cầu thang. NGười nào cũng có gói to, gói nhỏ. Nào là hạt dưa, bò khô, bánh, kẹo, nước ngọt và cả bia lon. Tuy chỉ có 4 người mà họ ồn ào như cả một binh đoàn. Thật khó khăn mới lên tới sân thượng. Mọi người thở ra nhẹ nhõm. Trên sân thượng, trức cửa nhà câỵ Những chậu hoa nở đầy, khiến cho khung cảnh của ngồi nhà không có chút gì là đơn độc, xấu xí. Ngoài hoa 10 giờ ra, Thư Bồi còn trồng thêm một vài loại hoa khác, có cái giống như kiểng như ngải làm cho cảnh khá hài hòa . Thư Bồi bước tới mở cửa trước tiên. Chàng lớn tiếng gọi vào trong. - Thái Cần ơi Thái Cần, có khách này em. Thái Cần đang bận trong bếp. Tối nay phải đi làm. Vì vậy, nàng sợ Thư Bồi không ăn cơm tối phải chuẩn bị thức ăn. Tính của Bồi như vậy đó. Không có Cần cùng ăn Bồi hay quên, chàng cứ đỗ lỗi cho là không quen dùng cơm một mình. Vì vậy, lúc nào đi làm ca đêm là Thái Cần phải làm sẵn thức ăn. Hôm nay Cần nấu một nồi canh thịt bò, nướng một ít thịt nướng. Rồi còn phải chuẩn bị rau cải tươi ...Lúc đám bạn của Thư Bồi đến, Cần đang rửa rau . Hai tay còn ướt nước. Nghe gọi, Cần chạy ra, chỉ thấy một đám trai lẫn gái . Cần lúng túng, nàng không biết phải làm gì . Vừa lau vội tay vào váy, đã nghe Thư Bồi lớn tiếng: - Thái Cần mau ra đón khách, các bạn thân nhất của anh đến chơi nàỵ Thái Cần cố kéo vạt áo lại cho thẳng thắn. Không chuẩn bị kịp gì cả, cũng không thể đón khách trong nhà bếp. Cái anh Thư Bồi này cũng kỳ. Tại sao không thông báo trước để chuẩn bị ? Ít ra phải có thì giờ để trang điểm một chút, để không phải bẻ mặt chồng. Nhưng không còn thì giờ để chọn lựa . Thái Cần bước ra phòng khách với một chút căng thẳng. Trước mặt nàng là cái cô gái có "má lúm đồng tiền" Yên Thanh. Cô ta đang mở to đôi mắt đẹp ngắm Cần: - Thái Cần, Thư Bồi bước tới nắm tay vợ nói - Ra đây anh giới thiệụ Đâ là cô Yến Thanh. Anh đang làm việc ở nhà cô ấy. Em biết đấy Yến Thanh là một sinh viên xuất sắc của ban Văn... - Thôi đủ rồi, anh Thư Bồi ...Yến Thanh chận lại Anh học được ở đâu cái giọng nói ngoại giao khách sáo như vậỵ Anh làm tôi thấy nhột quá. Thư Bồi cười rồi quay sang Trần Tiêu và cô gái tóc dài: - Còn đây là cô Hà Vân, hoa khôi của ban Ngoại Giao, là bạn gái của ông bạn Trần Tiêu đấỵ Hà Vân trừng mắt. - Anh Thư Bồi! - Sao vậy ? Thư Bồi gãi gãi đầụ Hôm nay tôi làm sao thế? Giới thiệu ai cũng bị quở cả . Thái Cần, em biết không, trong trường của anh, con gái nổi tiếng là dữ, còn con trai thì khù khờ lắm. Bởi vậy, mấy cô nắm đầu hết mấy ông trong trường. - Còn ông? Ông là ngoại lệ ư? Trần Tiêu nhìn Thư Bồi rồi nhìn Thái Cần. Cần đang e ấp núp sau lưng Bồi. Cô này có vẻ nhỏ nhắn dễ thương, lại đẹp nữa. Trần Tiêu tiếp: - Đến đây tao mới biết! Thảo nào mày chê hết mấy cô sinh viên trong trường mình là hung dữ. Mi khéo chọn thật. Yến Thanh cười nhẹ nhìn Thư Bồi: - Theo tôi thì...nữ sinh viên trong trường ta tuy có dữ thật, nhưng mấy ông thì không khờ đâu, nhất là ông Thư Bồi này... Và quay sang Thái Cần. Yến Thanh hỏi: - Phải vậy không hở chị? Thái Cần đỏ mặt, ấp úng nói lảng: - Quý vị ngồi đây nhé, để tôi đi pha trà. Nói xong Cần vội vã bỏ vào trong. Trần Tiêu gọi với theo: - Chị Bồi à, chị khỏi lo. Thức ăn thức uống gì chúng tôi đều mang theo đầy cả đây rồi. Cần vào trong mà vẫn nghe lời trách của Bồi: - Mấy người ăn nói gì kỳ cục vậy, cứ gọi tên đi có sao đâu, lại gọi bằng chị, nghe khách sáo quá. - Vậy ư? Tiếng của Yến Thanh - Anh không cho gọi bằng chị thì chúng tôi phải gọi bằng gì? Không lẽ gọi là bà Kiều Thư Bồi ư? Cái đó coi bộ không quen rồi. - Không quen à? Thư Bồi cười nói - Thế tôi gọi tiểu thư ho. Tô, mời cô ngồi. Tiểu thơ ho. Hà, mời cô. Ông Trần Tiêu mời ông. Vậy được không? Nãy tới giờ tôi không gọi như vậy, nên chẳng ai chịu ngồi ghế hết. - Hừ. Yến Thanh đấm mạnh lên vai Bồi - Ông lúc nào cũng ăn miếng trả miếng. Đúng là tay cáo lông vàng. Mọi người cười ồ. Thái Cần đứng trong nhà bếp cắn nhẹ móng tay. Nàng cảm thấy có một chút gì ngỡ ngàng. Rót bốn ly trà, Cần mang ra phòng khách. Lúc Thái Cần ra phòng khách thì Trần tiêu và Hà Vân đã ngồi xuống gạch. Họ đang mở những tói to, gói nhỏ ra. Hạt dưa, bò khô, nước ngọt, bia lon...Họ tự nhiên như người trong nhà. Yến Thanh thì đang đứng tựa khung cửa nhìn bức tranh của Bồi vẻ treo trên vách . Đó là bức tranh sơn dầu Bồi mới vẻ. Vẫn phong cảnh hoàng hôn với ráng chiều hư ảo. Thái Cần đứng nghiêng tựa bên cửa sổ. Một chậu hoa nhỏ màu tím. Màu cam của ráng hồng pha thêm màu vàng kim ngập đầy cả bức tranh. Yến Thanh ngẩn ra ngắm. Ngắm xong quay lại nhìn Thư Bồi. - Họa sĩ chưa hẳn vẻ được bức tranh như vậy, nếu họ không vì người yêu. Bởi vì...Bức tranh này không phải vẽ bằng kỹ thuật mà còn vẽ bằng cả tấm lòng, cả tình cảm của mình. Thái Cần nghe phát biểu của Yến Thanh mà giật mình. Cần chợt thấy đỏ mặt, đỏ mặt vì kiêu hãnh, vì xúc động. Nhưng rồi khi đặt ly trà xuống nhìn lên, Cần lại trông thấy ánh mắt của Yến Thanh. Thanh đang nhìn Thư Bồi với một ánh mắt lạ lùng. Ánh mắt dịu dàng say đắm như biết nói và đã được Thư Bồi đáp lại cũng bằng ánh mắt: "Cô lúc nào cũng hiểu rõ trái tim tôi" Thái Cần thấy tim mình như đập mạnh. Tại sao họ chỉ đứng yên lặng nhìn nhau? Không nói gì cả vậy? Thái Cần cúi xuống, thu dọn lặt vặt rồi vỏ vào nhà bếp. Nhưng Hà Vân đã nắm tay nàng lại. - Chị Thái Cần. Tôi gọi tên chị được chứ? - Được, có sao đâu? - Chị ngồi xuống đây, làm gì vội vã như vậy? Chúng ta ngồi nói chuyện một chút nào? Chị cho chúng tôi biết đi, làm sao chị lại gặp lại anh Thư Bồi? Anh ấy cư xử với chị tốt không? Có ức hiếp gì không? Chị coi chừng đấy. Mấy tay học bên ngành Mỹ thuật chẳng có tay nào hiền đâu. - Hừ, không được nhe! Trần Tiêu nói - Cô mới đến đây lần đầu mà đã định chia rẽ vợ chồng người ta vậy ư? - Đâu phải đâu? Hà Vân cãi một hơi - Anh biết tại sao không? Vì em thích Thái Cần. Vừa trông thấy chị ấy là em thích ngay. Em chỉ muốn nhắc nhở. Anh đừng tưởng em không biết mấy ông học ngành nghệ thuật. Chẳng hạn như cái anh chàng ho. Triêu đấy. Lúc đầu tỏ ra ta đây là người chung thủy, yêu say đắm cô bé ngành dược. Tình yêu của họ kéo dài được bao nhiêu? Có một năm. Rồi sao? Thay lòng đổi dạ ngay, đó còn chưa nói lại còn bày đặt chê bai người ta, nào là đầu ốc nông cạn, kém hiểu biết, không nhạy bén... Trần Tiêu như sợ đụng chạm, làm bộ hỏi: - Hà Vân, em thích ăn hạt dưa không? Thư Bồi đi tới, nhìn Hà Vân cười: - Làm gì cô lại bênh vực cho cô bé ngành dược thế? Thật ra thì cô chửi tay ho. Triệu kia cũng hơi quá đáng. Cô chưa rõ sự thật bên trong. Cô phải biết rằng, bắt đầu đã sai lầm thì chưa hẳn cái kết thúc là phải đúng. Cô nghĩ có đúng không nào? - Anh biết được sự thật à? - Tôi biết này. Yến Thanh bước tới ngồi xuống vừa cắn hạt dưa vừa nói - Tay ho. Triệu đó đã kể hết cho tôi nghe. Lúc đầu hắn cũng định cưới cô bé ngành dược kia. Nhưng rồi, gần nhau, họ thấy cái khoảng cách giũa hai người quá lớn. Chẳng hạn như xem tivi. Người thì thích xem hài, kẻ thì thích xem truyện trinh thám. Xem phim người ta thích tình cảm, kẻ lại mê phiêu lưu. Xem tiểu thuyết người thích văn nghệ, kẻ mê kiếp hiệp. Nhưng những cái đó không phải là chuyện lớn. Cái quan trọng là, bạn bè của Triệu lại không phải tuyết của cô ấy yêu thích và ngược lại. - Đúng rồi. Thư Bồi cũng chen vào - Co bé ngành dược kia chẳng hiểu một tí gì là nghệ thuật. Khi gã ho. Triệu dùng hết tâm sức của mình ra để họa chân dung cho cô ta, lại nghe cô nói: Vẽ xấu hơn đi chụp ảnh. - Ha ha! Trần Tiêu cười lớn - Còn cái chuyện này kù cục hơn. Có một lần tên Triệu hắn vẽ chân dung một người nhưng lần ấy hắn vẽ toàn bộ bột màu vàng đê? Vẽ tranh. Cô nàng ngắm một hồi bảo. Cái anh chàng này tám phần mười là bệnh gan và da rồi. Lời của Trần Tiêu làm Hà Vân cười, ca? Yến Thanh cũng cười. Gian nhà ngập đầy tiếng cười vui vẻ. Thái Cần thấy mọi người vui, cảm thấy sự hiện diện của mình trở nên thừa thãi. Ta không phải là một thành viên trong vai cấp của ho. Thái Cần không biết gã ho. Triệu là ai, co gái ngành dược làai. Cái đó hoàn toàn ở ngoài thế giới của nàng. Cần chợt nhớ đến món thịt nướng trong bếp. Nhìn đám bạn bè của Thư Bồi, chắc họ sẽ ở lại dùng cơm. PHải có thêm một vài món ăn...Và nàng lặng lẽ bỏ vào bếp...Không có ai chú ý đến sự vắng mặt của Cần nữa. Ngồi trong bếp Cần vừa làm thức ăn, nhưng cũng vừa lắng nghe những câu chuyện trong phòng khách. Ngôi nhà quá nhỏ. Nên bất cứ một câu chuyện nào nói bên ngoài, ở trong đều nghe. Sau chuyện của anh chàng ho. Triệu, đám bạn của Bồi lại bàn tán đến mối tình "thầy trò" nào đó trong trường. Rồi chuyện lạc quyên để giúp đở một sinh viên bị bệnh ung thư. Câu chuyện cứ thế tản mạn sang đề tài văn học...Nào Shakespeare, Lamartine, Voltaire, Dickens..đến Tô Vũ, Đỗ Phủ, Lý Bạch...Thái Cần nghe một cách chăm chú. Nàng cũng có đọc qua chút đỉnh văn học Trung Quốc, nhưng lần này nghe Yến Thanh phân tích, Thái Cần mới thấy sự hiểu biết của mình khá nông cạn, nhất là khi nghe Thanh ngâm bài thơ quen thuộc " Trăng sáng bao giờ có. Nâng ly hỏi trời cao." Thế là câu chuyện quay sang bình luận thơ Đường. Thư Bồi tham gia một cách sôi nổi. Chàng đã giải thích những câu cơ hồ như mâu thuẫn trong văn thơ đòi Đường, đến đô. Yến Thanh phải tròn mắt: - Này này anh chàng họa sĩ. Anh nghiên cứu thơ Đường bao giờ mà rành thế? - À! Thư Bồi thú thật - Dạ không dám qua mắt nhà thơ a. Cái này hôm qua tôi mới học lóm của cha cô thôi. - Anh tiếp thu nhanh như Vậy làm gì cha em chẳng khen ngợi. - Ồ! Trần Tiêu nâng lon bia lên - Mấy người diễn trò gìthế. Một người nói, rồi một ngưỜi khen. Suýt chút tôi đã lầm. Tôi thấy hai người thật xứng với nhau. - Trần Tiêu! Tiếng của Yến Thanh nói to - Ông đừng có ăn nói bậy bạ như vậy. Ông muốn ghẹo tôi thế nào cũng được, nhưng ông đừng quên rằng cái ông Thư Bồi này không còn là con sói lang thang nữa nhé. Người ta đã có gia đình, vợ con rồi đấy. - Vợ con? Trần Tiêu nheo mắt - Có vợ sao chưa cho uống rượu, ai thừa nhận cho nào? - Trần Tiêu! Lần này đến Hà Vân lên tiếng - Không lẽ ông uô"ng bia mà cũng say ư? Thật kỳ cục! - Ai kỳ cục? Trần Tiêu cãi lại - Cô kỳ cục thì có. - Tại sao lại là tôi. - Bởi vì cô ngồi trước mặt tôi, cô làm tôi say. Đừng nói chi uống bia, uống nước lã mà nhìn cô tôi cũng thấy say ngà. - Thôi cho tôi can đi. Yến Thanh góp lời, vừa cười vừa tiếp - Hai người nói gì tôi nghe hết rồi đấy, bây giờ khai đi, bằng không khi trở về trường, tôi sẽ kể hết cho mọi người nghe là tai hại lắm đấy. Thế là câu chuyện lại quay sang tình yêu. Tiếng cười nói lúc nào cũng ngập đầy trong phòng khách. Thái Cần đã làm xong thức ăn. Cơm nước coi như xong xuôi. NHìn vào đồng hồ, đã 5 giờ rưỡi. Phải thay áo quần, trang điểm mới kịp. Đã đến giờ đi làm! Thế là Cần đi vào phòng ngủ. Nàng mặc chiếc áo vai phùn màu tím nhạt, chiếc robe sậm màu hơn. Tóc chẻ hai xõa ngang vai. Xong xuôi mới bước ra phòng khách. - Anh Thư Bồi, cơm canh em đã nấu xong hết, để trong tủ chén. Bao giờ đói quý vị cứ tự nhiên. Đã đến giờ em đi làm, em không thể ở lại đây tiếp các bạn. Xin lỗi nhé. Trần Tiêu nhìn vợ bạn, huýt sáo. - Ồ, Thư Bồi. Bây giờ ta mới biết tại sao mi lại yêu vợ như Vậy. Bà xã mi đẹp quá. Yến Thanh cũng nhìn Cần không chớp mắt, hơi ngạc nhiên. - Đi làm? Sao đi làm tối thế này? Có lẽ cô ấy tưởng là mình làm vũ nữ. Thái Cần thầm nghĩ. Nàng có vẻ buồn buồn. Nhưng Thư Bồi đã bước tới, đặt tay lên vai nàng: - Em không thể xin nghỉ một bữa được sao? Thái Cần chăm chú nhìn chồng, như tìm hiểu: - Nếu anh thấy em cần ở nhà - Thái Cần nói - Nếu anh thấy sự hiện diện của em là cần thiết, thì em sẽ điện thoại đến đấy báo nghỉ vậy. Em sẽ nhờ Nhược Phi đàn thế cho em một bữa. Thư Bồi ngỡ ngàng. - Nhược Phi? Ai vậy? - Một người thợ đàn organ như em. - Đàn ông hay đàn bà? - Đàn ông. - Cũng có nhạc đàn ông làm nhạc công organ nữa à? - Dĩ nhiên rồi, cái nghề này đâu phải dành riêng cho đàn bà con gái đâu? Ông Quan Nhược Phi là tay chơi organ nổi tiếng, một đêm ông ấy chơi những ba nơi lận. Thế nào? Anh có cần em ở nhà không? Thư Bồi suy nghĩ rồi lắc đầu: - Thôi khỏi, em đi đi! Thái Cần cắn nhẹ môi. Có một cái gì đó như con sóng, một con sống buồn phiền, lao xao trong lòng. Thư Bồi, tại sao anh không bảo em ở lại? Tại sao? Anh không muốn em ngang hàng với bạn bè anh à? Anh xấu hổ ư? Thái Cần liếc nhanh những người bạn của Bồi. Bốn người. Như hai cặp. Họ chuyện trò rất tâm đắc. Trình độ họ ngang nhau, họ hiểu biết lịch thiệp. Thái Cần nở nụ cười buồn, nói chung là... - Thôi, xin chào hết quý vị. Rồi bước ra cửa, khép cửa lại. Thái Cần còn nghe rõ những lời trao đổi bên trong. Giọng của Yến Thanh: - Chị ấy đi đâu vậy? Giọng của Thư Bồi không vui lắm. - Cô ấy đàn điện tử cho một nhà hàng lớn. Rồi giọng của Hà Vân. - Nhà hàng à? Đó là nơi khá phức tạp. Trong khi Trần Tiêu lại khen hết lời. - Ồ, chị ấy đẹp quá. Nói thật, cô ấy đẹp gắp trăm ngàn lần cô nàng ở khoa dược. Thư Bồi, mi nhớ nhé. Đừng để tên Triệu thấy mặt vợ ngươi, bằng không nguy đấy. Hà Vân nói lớn: - Hừ. Tôi bây giờ mới thấy ông đáng sợ. Ông ghê lắm đấy? - Tôi ghê ư? Trần Tiêu cười hì hì - Tôi thì với cô mới xứng thôi. Cả phòng lại vang lên tiếng cười. Tiếng cười thật dòn, thật vô tư. Thái Cần bất giác ngẩng lên nhìn bầu trời. Ráng chiều đang tan biến dầng cuối chân trời. Không hiểu sao nàng lại thấy muốn khóc. Mọi vật như nhạt nhòa. Cần vội vã bước xuống cầu thang, nàng muốn trốn ngay, trốn khỏi những tiếng cười như đang trêu cợt. Tiếng cười của mùa xuân vui vẻ. Cần đi như trốn chạy và chẳng mấy chốc, nàng đã hòa người vào dòng người xuôi ngược giữa phố phường đông đúc.
__________________
Bảo không nhớ sao lòng ta trống vắng. Bảo không đau sao tim thắt nhịp ngừng Bảo thôi nhé từ đây ta thôi nhé .... Nhưng tình chờ tình đơi đến thiên thu. |
#17
|
|||
|
|||
![]() Chương 17
M ùa thu đến. Tối hôm ấy, giữa lúc nhà hàng "Tổ Sơn Ca" đang đông khách, nói đúng hơn đó là hiện tượng hàng ngày, vì nhà hàng này rộng rãi sang trọng, cách bài trí lại đẹp. Tất cả các cửa sổ được treo rèm kết băng hạt thủy tinh, long lanh dưới ánh đèn. Ánh sáng vừa phải, nên trải thảm đỏ. Trên bài trí thêm một cây đèn bàn hình bạch lạp trông rất trữ tình. Thức ăn lại ngon nên rất thu hút khách. Khách đến đa số lại rất kén chọn. Họ thường kín đáo ít cười nói ồn ào. Phần lớn là dân thuộc tầng lớp thượng lưụ Thái độ cử chỉ văn minh, nhã nhặn. Sau khi ăn họ ít khi về ngay mà ngồi lại uống cafe hoặc trà, nghe nhạc. Ở đây chỉ có những tấu khúc organ với những điệu nhạc êm dịu. Người đàn thường khi là một cô gái tóc dài, trong chiếc váy đầm lụa, khuôn mặt trắng trẻo có đôi mắt sầu mộng. Quan Nhược Phi ngồi ỏ một góc quán. Chàng lặng lẽ ngồi đấy, lắng nghe tiếng đàn của Thái Cần. Trước mặt chàng là một ly cà phê đen không đường. Phi đốt một điếu thuốc. Khói thuốc mơ hồ tỏ ra, làm cho hình ảnh của Cần trước mắt càng có vẻ huyễn hoặc hơn. Người nữ nhạc công vẫn mê mải đàn. Khuôn mặt buồn buồn làm saọ Ai đã khiến cho nàng buồn như vậy? Làm việc chung nơi với Thái Cần đã trên nửa năm, vậy mà Phi vẫn không làm sao hiểu được cô bạn đồng nghiệp của mình. Cô ta là một dấu hỏi lớn. Một thách đố, một làn sương mù. Còn chàng? Phi có cảm giác như mình càng lúc càng bị thu hút, càng lún sâu vào một thứ tình cảm tuyệt vọng. Bây giờ ngồi đây, lắng nghe tiếng đàn, Phi lại rơi vào trạng thái không tự chủ. Thái Cần đã đàn xong một bản. Nàng ngồi nghỉ một chút. Bàn tay sau khi đàn liên tục hơn tiếng đồng hồ, đã khá mỏi rồi. Vậy mà phải khen Nhược Phi hay thật, anh chàng chẳng những đàn liên tục, mà lại còn chạy sô thêm mấy nơi. Bất giác, Thái Cần đưa mắt nhìn về phía góc bàn cố định. Bắt gặp ánh mắt của Phi đang nhìn mình, khiến Cần phải quay sang nơi khác ngay. Cần cũng thấy kỳ cục, không hiểu sao lúc gần đây, Phi lại không chạy sô nữa, mà cứ ngồi lì ở đấy nhìn nàng đàn. Trước kia thì không nói. Vì Thái Cần tay nghề còn yếu. Thỉnh thoảng Phi ngồi lại một chút chỉ vẻ kinh nghiệm sử dụng đàn - Một sự hỗ trợ nghề nghiệp, còn bây giờ? Nhược Phi là một nhạc công nhạy bén Cần nhớ có lần Phi nhận xét: - Cần này, tôi đàn bằng đôi tay, còn Cần? Cần lại đàn bằng trái tim. Như thế mệt lắm. Sự khác biệt ở chỗ đó. Vì vậy, Thái Cần không bao giờ dám so sánh tiếng đàn của mình với tiếng đàn của Nhược Phi. Tiếng đàn của Nhược Phi bao giờ cũng vững chãi không lệ thuộc vào tình cảm. Còn tiếng đàn của Cần thường lúc thế này lúc thế kia. Nhưng Phi lại nói: - Cô đừng có bắt chước tôi. Đàn là nghề nghiệp của tôi. Trong khi đó cô nên sống cho trái tim mình. Như vậy cuộc sống nó mới có phong phú hơn. Vâng. Cuộc sống phong phú. Nhưng cái phong phú đó la trước kia cơ. Còn bây giờ? Từ sau ngày Thư Bồi đưa đám bạn đến nhà, cái ngôi nhà nhỏ , cái tổ ấm riêng rẽ của hai người trước kia, không còn là cái thế giới riêng của hai người nữạ Thái Cần Thường cảm thấy lạc lõng trong cái không khí tràn ngập tiếng cười đó. Thái Cần thở dài, chợt nhiên nhớ đến một bài hát có tên là: "Đừng hỏi hoàng hôn". Trong khi mấy trăm năm trước, mấy ông nhạc sĩ lại đặt ra một bản nhạc " Hỏi ánh hoàng hôn". Vậy là sao? " Hỏi ánh hoàng hôn" bây giờ lại " Đừng hỏi hoàng hôn"? Bất giác Thái Cần đặt tay lên phía đàn, nàng kéo mi- cro đến gần hơn, khẽ hát Đã bao lần hoàng hôn trôi qua Chúng ta cùng hát dưới áng mây chiều Anh muốn nhặt tơ vàng trong ánh nắng Để dệt thành chiếc áo cho em Rồi bây giờ hoàng hôn vẫn đó Chiếc áo kia biến mất đâu rồi Tơ vàng vẫn dịu dàng trong nắng Hoàng hôn buồn man mác lòng em Đừng hỏi hoàng hôn, khi hoàng hôn vẫn đến Đến trong cô đơn, đến với mỏi mòn Mộng mơ cũ giờ thành dĩ vãng ĐỪng hỏi tại sao, hỡi ánh hoàng hôn. Giọng hát Thái Cần nhỏ dần, nhỏ dần. Tiếng hát cũng tắt. Nhược Phi ngồi đấy, yên lặng, bắt lấy lời hát. Cái dáng nghiêng nghiêng của Cần bên đàn, mái tóc dài xõa vai, cao quý, không vương bụi trần...Mọi thứ làm tâm hồn Phi bay bỗng. Cần bắt đầu thu dọn. Đậy nắp đàn lại. Đây là giờ nghỉ ngơi. Nàng chỉ bắt đầu đàn lại một tiếng đồng hồ sau. Phi vội lấy tờ thực đơn, viết lên mặt sau: " Thái Cần, cô đến bàn tôi ngồi uống cà phê một chút, được chứ?" Phi đưa giấy trên cho hầu bàn. Và chỉ một lúc sau Thái Cần đến. Nàng ngồi xuống: - Cà phê nhé? Nhược Phi hỏi - hay là rượu? - Cho tôi một ly Martini vậy. - Được. Nhược Phi nói - Vậy thì tôi cũng uống một ly với Cần. Rượu được mang ra. Cần cầm ly lên nhìn chăm chú vào màu nước nâu nhạt. Cái thái độ của nàng có cái gì đó cô độc, buồn phiền. Nhược Phi xúc động thăm dò: - Lúc quen với Thái Cần tôi thấy khác bây giờ nhiều lắm. - Nghĩa là anh cho tôi đã thay đổi? Thái Cần nhìn lên mắt lộ vẻ bối rối - Tôi không còn cái dáng dấp rụt rè ban đầu nữa phải không? Tôi bắt đầu uống rượu, thỉnh thoảng hút một điếu thuốc...Tóm lại tôi không còn như xưa? Rồi Thái Cần thở dài - Hoàn cảnh sống rõ ràng hay làm con người thay đổi. Nhược Phi lấy gói thuốc trong túi ra, đưa cho Cần. - Hút một điếu chứ? Thái Cần vội lắc đầu: - Không, tôi không hút hôm nay. Thật ra thì tôi không có cảm tình với người đàn bà hút thuốc. - Tôi thì chẳng phản đối chuyện đó. Nhược Phi cười nói. Trong khi Thái Cần buâng khuâng. Thư Bồi mà biết được Cần hút thuốc, uống rưọu không biết chàng sẽ nghĩ sao? Nghĩ đến Thư Bồi, chợt Thái Cần thấy nhói đaụ Tối nay, chàng hẳn nhiên là đang ở nhà họ Tôi. Nơi đấy có cô bé má lún đồng tiền. Có lẽ họ đang nghiên cúu bài thơ " Nâng rượu hỏi trời xanh. Trăng sáng từ đâu có"...Và những bài hát của Cần bây giờ chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Chợt Cần nghe tiếng Phi hỏi: - Cái anh chàng ấy là ai vậy? Thái Cần chưa hiểu Phi nói: - Thì người làm cho Cần buồn đấy? Đừng, khoan hãy chối là không có người đó. Tôi đã thấy hết mọi thứ. Thái Cần giống như đóa hoa nhỏ, đang khô héo trong nỗi buồn. Thái Cần, tôi nói Cần thay đổi không phải vì Cần uống rượu, hút thuốc, mà là vì cái khác cơ....Nhược Phi chợt ngưng lại, như lựa chọn lời nói - Tôi phải nói sao đây? Tôi thấy Cần hiện tại, về mặt vật chất thì không có vẻ thiếu thốn. Cần ăn mặt đúng mốt, trang điểm khéo, nhưng mà...Cần có vẻ không giống như lúc mới đến đây. Cần đã đánh mất nụ cười, cái vui tươi lúc đầu Cần có...Nhất là nhìn vào mắt Cần,...Tôi thấy hình như lúc nào Cần cũng muốn khóc. Tại sao vậy? Thái Cần bối rối không dám nhìn Phi nữa. Nàng không ngờ Phi lại để ý như vậy. Cần vội lắc đầu nói : - Tôi không muốn nói chuyện riêng của mình. Nhược Phi gật gù. Hít hơi thuốc. Chàng nhìn xuống chiếc bật lửa trong tay. - Tôi không ép Cần nói. Có điều tôi không hiểu sao, tôi lại thấy giận Cần làm sao đấy. Cần biết điều đó không? - Giận tôi? Cần tròn mắt - Tại sao vậy? - Tôi giận...vì Cần đẹp quá...Cần như lóe sáng làm những cái chung quanh Cần bị tối hẳn đi, ngoài ra...Cần còn...không để ý đến tôi nữa. Lời nói của Nhược Phi làm Cần giật mình, nàng đặt ly rượu xuống đứng dậy nói: - Thôi để tôi đi đàn, anh nên uống ít một chút vậy, uống nhiều say đấỵ Nhược Phi nắm lấy tay Cần. - Ngồi xuống, Cần ạ. Đây là ly rượu đầu tiên trong ngày thì làm sao say được. Cần hãy ngồi xuống đây, hôm nay tôi có chuyện muốn nói với Cần. Tôi muốn nói lầu rồi nhưng không có dịp. - Tôi không thể nghe. Thái Cần nói, mắt mở to sợ hãi - Anh Nhược Phi anh hãy hiểu chọ Chúng tôi đã quen nhau từ thuở nhở ngay từ lúc còn nhỏ, tôi đã là của anh ấỵ Tôi không thể phản bội, anh hiểu không? Nhược Phi nhìn trừng trừng, chàng có vẻ đau khổ. - Nhưng mà...Hắn đã đối xử với Cần ra sao? Hắn yêu Cần không? Hắn có trung thành với Cần không mà Cần không dám phản bội? - Tôi...Tôị..Cần nói một cách yếu ớt, nàng bối rối đến độ không dám nhìn Phi - Tôi nghĩ...Anh ấy rất tốt...Anh ấy yêu tôi...Vì anh Phi biết không chúng tôi đã trải qua biết bao đau khổ mới gặp lại nhau. Đương nhiên là...là... - Cần nghĩ như vậy. Cần thấy đó là sự đương nhiên? Nhược Phi không buông tha - Nhưng mà tôi biết - Cần không dám khẳn định cái đó là đúng, phải không? Nếu không thì...Cần sẽ không bao giờ hát cái bản " Đừng hỏi hoàng hôn". Nếu Cần thực sự đang hạnh phúc...thì Cần làm gì hát được mấy bản đau khổ éo le đó chứ? Hắn...Hắn đã từng nhặt lấy ánh nắng cho Cần...Nhưng bây giờ thì hắn đang làm chuyện đó với người khác...Phải hay không? - Anh...Thái Cần chợt run rẩy, nàng suýt rớt nước mắt - Tại sao anh lại nói như vậy? Anh định phá hoại cái niềm tin của tôi ư? Không, không được, anh không có cái quyền nói như thế. Tôi hoàn toàn tin tưởng vào anh ấy. Thế là đủ rồi. - Thật không? Cần hoàn toàn tin tưởng hắn? Nhược Phi tiếp tục hỏi một cách tàn nhẫn - Vâng thì...Giọng nói của Cần sao lại run rẩy như thế? Tại sao Cần lại tái mặt như thế? Đừng...Đừng nên như vậy Cần a. Đừng tự lừa dối mình...Có thể là Cần đã không con tin tưởng hắn hoặc Cần đã mất hắn.... - Anh không nên nói thế. Thái Cần lấy tay che tai lại - Anh mà nói như vậy thì tôi nghĩ chơi với anh. Anh chỉ nghĩ bậy nghĩ bạ thôi, anh hoàn toàn không biết gì về chúng tôi cả. Anh thật tàn nhẫn, lúc nào anh cũng mong là tôi sẽ bị bỏ rơị.. - Cái đó không có gì quan trọng. Nhược Phi nốc cạn ly rượu. Cần có quyền chửi rủa tôi. Nếu điều đó làm cho Cần yên ổn, thoải máị..Có điều Cần cũng nên biết là...Có thật sư. Cần còn có tình yêu đó hay không? Cần suy nghĩ kỹ đi. Hắn có còn là của Cần không chứ? - Không. Tôi vẫn còn, tôi chưa hề bị đánh mất! NhưỢc Phi thở dài, tựa người vào ghế, hỏi: - Thế hắn có đến đây qua lần nào chưa? Hắn có đến để thấy Cần đàn chưa? Thái Cần lắc đầu, nhưng lại không dám, nhìn thẳng vào mặt Phi: - Anh ấy không bao giờ đến...Vì...Anh ấy còn đi học...Mà anh biết đây không phải là chỗ để sinh viên họ đến chứ? - Hừ, sinh viên à...Nhược Phi gật gù - Nhưng mà Thái Cần ạ, nếu tôi là người yêu của cô thì lúc nào tôi cũng có mặt ở đây. Không cần biết là có tiền không hoặc là sinh viên hay không phảị..Nếu không có tiền vào. Thì tôi sẽ đứng ở ngoài cửa chờ...Tôi sẽ không bao giờ đê? Cần một mình ra về giữa đêm hôm khuya khoắt. Rồi Nhược Phi đứng dậy, nhìn Cần với ánh mắt thật chăm sóc, tiếp: - Cần hãy ngồi lại đây đừng bỏ đi đâu hết. Hãy uống miếng rượu rồi ngồi nghỉ mệt. Tôi sẽ thay Cần đàn phần còn lại. Nói xong Nhược Phi bỏ lên bục. Thái Cần ngồi xuống úp mặt trong hai tay. Vâng, Phi đã nói đúng, Phi nói sự thật. Nhưng sự thật đó làm tim Cần nhói đau. Rõ ràng là nàng đang mất dần Thư Bồi. Có bao giờ Bồi quan tâm đến Cần đâu? Chàng không cần biết Cần làm gì, đàn ra sao ở cái quán "Tổ Sơn Ca nầy". Chàng chưa bao giờ đến đây để đón nàng về. Mặc dù biết "Đàn bà đi một mình trong đêm hôm khuya khoắt rất nguy hiểm nhưng chàng... Thái Cần nâng ly rượu lên nốc cạn. Rượu đã thắm mà nỗi buồn chẳng vơi, trái lại nó như tỏa rộng ra hơn. Hầu bàn mang thêm một ly khác ra. Tiếng đàn điện tử vang vang trong bóng tối. Bản nhạc hay quá. Với tiếng đàn điêu luyện của Nhược Phi thì bản nhạc nào lại không hay. Thái Cần chụp lấy gói thuốc lá mà Phi đã để lại trên bàn. Nàng châm lửa đốt một điếu. Chợt nhiên Cần thấy mình như bay bổng theo tiếng nhạc. Có cả tiếng hát. Cần không ngờ Nhược Phi lại có giọng hát ấm như thế. " Không cần biết em đang nghỉ ngợi gì Anh vẫn mong chờ, vẫ nhớ Nụ cười em mãi mãi là niềm vui Ánh mắt em mãi làm anh ngây ngất Không cần biết tháng ngày có qua nhanh lặng lẽ Anh vẫn chờ, vẫn đợi mãi em..." Thái Cần nốc vội ly rượu, dụi tắt thuốc, đứng dậy. Nàng thấy không còn có thể ở lại đây được nữa. Phải đi ngay. Phải trốn nhanh khỏi tiếng đàn. Phải quay về nhà. Cái tổ ấm đang chờ. Phải về với Thư Bồi, bằng không... Thế là không nghĩ suy gì nữa, Thái Cần bước ra khỏi nhà hàng "Tổ Sơn Ca", nàng gọi chiếc taxi về nhà riêng... Trèo lên mấy trăm bật thang, Thái Cần vừa hổn hển thở vừa gọi thầm. Anh Thư Bồ! Em về đây. Đến sân thượng, căn nhà khóa kín cửa. Vậy là Thư Bồi không có ở nhà. Chàng đang ở đâu? Thái Cần đau khổ lục túi da lấy chìa khóa mở cửa. Bật đèn. Căn nhà lạnh tanh, Thái Cần buông người xuống ghế. Không biết phải làm gì nữa. Thời gian chầm chậm trôi qua. Mỗi phút đối với Cần dài như thế kỷ. Bất giác nhìn vào đồng hồ, 11 giờ rưỡi. Theo thông lệ, Thư Bồi chỉ làm việc ở nhà giáo sư Tô tới 9 giờ. Thế tại sao giờ này vẫn chưa về. Điều này chứng tỏ; trong những đêm trước, khi Cần mãi bận rộn ở nhà hàng, thì Thư Bồi cũng chưa hẳn là ở nhà. Cần cắn nhẹ môi. Thư Bồi, anh đi đâu vậy? Anh không về ngay để chứng tỏ tình yêu của anh dành cho em? Thư Bồi, anh có thay lòng đổi dạ không? Nói đi! Anh đừng có để em ở ngoài cuộc đời của anh nhé? Đợi lâu lắm, Thái Cần mới nghe tiêng chân lên cầu thang. Cuối cùng chàng đã về. Thái Cần vẫn nằm co ro trong ghế. Vẫn chưa thay áo. Thư Bồi đã vào nhà. Cần nghe tiếng gọi to của chồng: - Thái Cần, em làm sao thế? Bệnh nên về sớm à? Thái Cần ngẩng đầu lên, nước mắt đầm đìa. Cần cũng không hiểu tại sao mình lại khóc. Trong khi Thư Bồi nhìn vợ, giật mình: - Chuyện gì đã xảy ra thế? Thái Cần? Em không khỏe ư? Thái Cần lắc đầu, nàng dang tay ra ôm lấy chồng nàng vẫn khóc. Sự chờ đợi sao lâu quá. Sao anh đi lâu như vậy, hở anh? - Trời đất! chuyện gì xảy ra thế? Thư Bồi vẫn không hiểu sao Cần lại khóc - Em làm sao thế? Ai khiến em giận? Hay là bị mất việc rồi? - Không, không có chuyện đó. Thái Cần vội vã đính chính - Chỉ tại anh đi lâu quá. Anh không có mặt ở nhà. - Anh không có ở nhà? Thư Bồi chau mày - Em nói vậy có nghĩa là sao? - Em cố về sớm, nhưng lại không gặp anh, Thái Cần giải thích một cách khó khăn - Em không biết là anh đã đi đâu. Đi đâu à? Thư Bồi có vẻ bực - Hôm nay là thứ sáu, anh phải làm việc ở nhà giáo sư Tô, em biết rồi còn làm bộ hỏi. Đừng! Thái Cần kêu lên trong lòng. Anh có thể viện dẫn mọi lý do, nhưng đừng bao giờ nói là làm việc ở nhà giáo sư Tô. Giờ đó, giáo sư chắc hẳn đã ngủ rồi. Anh phải về nhà trước 10 giờ mới phải. Sao mãi đến bây giờ? Nhưng Thái Cần không nói gì cả. - Sao vậy? Thư Bồi thắc mắc - Hôm nay thái độ của em sao kỳ cục như vậy chứ? - Anh làm việc đến 12 giờ ư? Thái Cần không dằn được nói - Anh ngồi nói chuyện với Yến Thanh thì có. Lúc nào cũng vậy. Anh canh đúng giờ em về mới về. Hôm nay anh không ngờ là em lại về sớm, có phải không? Thư Bồi đứng thẳng người lên. Mặt đỏ gấc. Chàng có vẻ giận dữ. - Thì ra..Em cố tình về sớm để dò xét tôi. Thư Bồi đã ngửi được cái mùu rượu với mùi thuốc lá từ nãy giờ, bây giờ mới nói: - Có phải em đã uống say rồi về đây kiếm chuyện phải không? - Em chưa say. Thái Cần phản ứng - Em chỉ muốn biết lúc nãy anh ở đâu thôi. - Tôi đã nói rồi, tôi ở nhà giáo sư Tô. Thư Bồi lớn tiếng - Không tin, thì cô cứ đến đấy hỏi đi! - Có nghĩa là anh đã nói chuyện riêng rẻ với Yến Thanh. Vì giờ đó chắc chắn giáo sư Tô không còn làm việc. Anh chỉ có thể ở bên phòng của Yến Thanh thôi. Thái Cần nói như gào. Vì trong lòng nàng bấy giờ cái cảm giác mất Thư Bồi như đang nở to. - Được, được lắm! Thư Bồi cũng hét - Em là người đàn bà đa nghi, ích kỷ, hay ghen. Em muốn tôi phải ở đấy à? Nếu bây giờ tôi nói. Ờ tôi ở đấy đấy, hẳn em sẽ hài lòng lắm chứ? Thái Cần nhìn thẳng vào mắt Bồi: - Anh nói thật chứ? - Ừ đó, em mãn nguyện chưa? Thư Bồi hỏi, giọng rất lạnh. Ánh mắt của chàng bén như hai lưỡi dao - Nhưng mà không dơ bẩn như kiểu tưởng tượng của cô đâu. Chúng tôi ngồi bên nhau đấy, nhưng chỉ để thảo luận về chuyện văn học, nghệ thuật. Mê mẫn đến 12 giờ mới giật mình. Cô ấy sao chép, trong lúc tôi thu thập tài liệu. Câu chuyện của chúng tôi chỉ quanh quẩn bên Lý Bạch, Đô? Phủ. Còn chuyện cô nghỉ tôi ở phòng the của Yến Thanh, thì cái đó...Cô tưởng là ai cũng dễ dãi như cô vậy à? Thái Cần đau nhói. Nàng mở trừng đôi mắt: - Anh nói gì vậy? Anh đánh giá tôi rẻ mạt, dơ bẩn như vậy ư? Đúng rồi, Vì tôi không phải xuất thân ở gia đình trí thức, khuê các. Tôi đã dễ dãi đi theo anh... - Trời ơi! Thư Bồi kêu lớn - Cô càng lúc càng làm tôi bực mình! Thư Bồi chụp lấy tay Cần, bóp mạnh - Cô đã uống rượu phải không? - Vâng. - Hút thuốc nữa? - Vâng. Thư Bồi đẩy mạnh làm Thái Cần ngã xuống ghế. Chàng chụp lấy chiếc áo gió, xông ra ngoài cửa. Thái Cần ngơ ngác. Rồi như tỉnh ra, thế này thì...ta sẽ mất chàng. Thái Cần muốn kêu lên. Thư Bồi, Anh Thư Bồi! Anh đừng đi, anh hãy quay lạị..Anh đừng để em một mình...Nhưng không hiểu sao, Cần không nói được gì hết. Nàng chỉ mở to mắt nhìn theo. Thư Bồi đã đến cửa " bùm" chàng đã đóng mạnh cửa lại. Ngôi nhà gỗ như muốn rung rinh: trái tim Cần tan nát. Thế này thì không còn gì nữa. Hai tay ôm lấy đầu. Cần cảm thấy mọi thư" như một khoảng trống hư vộ..
__________________
Bảo không nhớ sao lòng ta trống vắng. Bảo không đau sao tim thắt nhịp ngừng Bảo thôi nhé từ đây ta thôi nhé .... Nhưng tình chờ tình đơi đến thiên thu. |
#18
|
|||
|
|||
![]() Chương 18
Đ ến mùa đông, Thái Cần và Nhược Phi đã trở thành đôi bạn thân, không có gì không kể nhau nghe. Nghĩ cũng lạ thật, không hiểu sao, Cần chẳng giấu diếm gì cả. Bao nhiêu bí mật, buồn, vui, bao lần bị nghi oan đau khổ, Cần đều kể hết cho Phi nghe, để rồi được Phi động viên, an ủi, pha trò chọc cười. Cũng vì Cần mà Phi bỏ tất cả những buổi đàn ở nhà hàng khác. Bây giờ, bất luận Cần trực đàn sáng hay chiều, Phi đều có mặt. Phi ngồi trong một góc phòng cố định. Ngoài những giờ đàn, họ lại chuyện gẫu, thỉnh thoảng thay phiên nhau đàn, có lúc Thái Cần cũng nhận ra nàng ở cạnh Nhược Phi mỗi ngày lại nhiều hơn thời gian ở cạnh Thư Bồi. Nhưng Nhược Phi có cố gắng thế nào cũng không làm sao có được chỗ đứng trong trái tim của Cần. Với Phi, Cần gần như xử trí với trái tim của một người mẹ khoan dung. Mỗi lần Phi đòi hỏi điều gì thái quá, nàng chỉ cần mỉm cười, nhỏ nhẹ: - Thôi đừng có lộn xộn! Chỉ có vậy, Nhược Phi đã thấy trái tim như bị lạnh buốt và chàng không dám nói gì hơn. Đôi lúc Phi tự giận mình. Cô ấy vô tình như vậy sao ta lại thích? Lại yêu? Cô ấy chỉ biết có anh chàng sinh viên Kiều Thư Bồi. Có lần Thái Cần lại kể cho Phi biết, nàng và Thư Bồi lại giận nhau vì Thư Bồi phát hiện ra một bao thuốc lá trong ví nàng. Thái Cần thở dài nói: - Tôi biết là không nên hút thuốc lá. Nhưng đôi lúc ngồi không buồn quá! Đôi lúc căng thẳng, tôi cũng không thể không đốt một điếu thuốc được. Tôi không ghiền, nhưng khi có điếu thuốc trong tay, tôi cảm thấy tự tin hơn. Nhược Phi cầm lấy tay Cần nói: - Tôi hiểu rồi. Cái mà Cần nói đó là sự cô đơn. Thái Cần ngẩng ra: - Cô đơn à? Có lẽ nhưng tại sao anh cho là như vậy? - Bởi vì, tôi cũng hay rơi vào trạng thái đó - Nhược Phi đốt một điếu thuốc đưa cho Cần - Cô cứ hút tự do trước mặt tôi. Tôi không phản đối chuyện phụ nữ hút thuốc, uống rượu đâu. Đột nhiên Nhược Phi nhìn thẳng vào mắt Cần rồi hạ thấp giọng: - Thái Cần, đến bao giờ cô mới chịu chia tay với hắn? Thái Cần lắc đầu: - Anh lại lộn xộn nữa rồi. Nhưng Nhược Phi không kềm chế được lòng mình nữa, chàng xiết chặt tay Cần, xúc động nói: - Thái Cần hãy suy nghĩ kỹ đi. Ở gần bên hắn, em chỉ gặp sự đau khổ dày vò. Vậy sao em chưa thức tỉnh. Em không nhìn thẳng vào sự thật. Hắn sẽ không mang đến cho em một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc. Hắn không biết chăm sóc, cũng như trân trọng em, chứ đừng nói đến chuyện tài nghệ của em. Thái Cần, hắn không yêu em đâu. Hắn chỉ yêu bản thân hắn, hắn chỉ biết hưởng thụ, hắn chỉ là một điểm trong cuộc sống củA em, chứ không phải là tất cả. Em hiểu không? Em hiểu ý anh nói không? Thái Cần mở to mắt nhìn Phi. Giọng nàng gay gắt: - Anh Nhược Phi, anh tiểu nhân lắm! Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bất cứ ai phá hoại tình cảm chúng tôi. Nhược Phi chau mày: - Tôi tiểu nhân? Đúng! Có thể tôi là một con người đê tiện. Nhưng tôi yêu em. Còn cái gã sinh viên kia, hắn ở trên trời cao đấy, nên hắn không được thực tế, hắn không cho phép em uống rượu hút thuốc, hắn ngăn cấm em đủ thứ. Hắn lúc nào cũng muốn kiếm chuyện với em, vậy mà em vẫn ngu ngơ, vẫn không hiểu gì hết. Yêu là hiến dâng, tha thứ, khuyết điểm cũng thành ưu điểm chứ sao như vậy được? Thái Cần, em hãy suy nghĩ kỹ đi. Em hãy nhận lời cầu hôn của anh và chúng ta sẽ làm đám cưới ngay. - Lấy anh? Anh có lầm lẫn không đấy? - Đừng dùng tiếng lầm lẫn ở đây - Nhược Phi đưa tay ngăn lại - Cần cũng biết là tôi đang nói thật. Tôi nói một cách hết sức sáng suốt, tôi muốn cưới Cần. Người đàn ông khi quyết định cưới vợ là đã suy nghĩ rất kỹ. Chỉ có lấy nhau hợp pháp mới dâng hiến được cho nhau. Vì hôn nhân đối với đàn ông là một sự hy sinh, từ bỏ tự do và gánh lấy trách nhiệm. Lấy nhau hợp pháp là một sự can đảm. Vậy thì Thái Cần, nếu Thư Bồi thật sự yêu em, tại sao hắn không cưới em? - Bởi vì anh ấy còn đi học. Anh ấy chưa có công ăn việc làm chính thức, lại chưa hỏi ý kiến của chạ.. - Nói láo! Đó chỉ là sự mượn cớ - Nhược Phi nói như gầm lên - Rõ ràng hắn không sợ người khác cướp mất em cơ mà. Thái Cần lúng túng. - Vì anh ấy biết chẳng có ai cướp được em. - Tự tin quá hả! Nhược Phi nhún vai - Chứ không phải Cần chi là một thứ nô lệ trung thành của hắn... - Anh đừng có dùng ngôn từ đó để khiêu khích tôi - Thái Cần vùng tay ra khỏi Phi - anh ấy đã hứa là sẽ cưới tôi. Anh ấy coi trọng chuyện hôn nhân. Anh ấy bảo chỉ có sự đồng ý của cả hai thì cuộc hôn nhân mới tốt đẹp. - Vậy thì, hắn chính là người không có cái quyết tâm đó. Bằng không, hắn không để sự việc kéo dài như vậy. Bởi vì lấy nhau xong thì mọi việc mới được giải quyết tốt đẹp. Thái Cần tái mặt: - Anh Nhược Phi, nếu anh còn tiếp tục luận điệu đó. Tôi sẽ bỏ đi ngay. Nhược Phi cũng đứng dậy: - Vậy thì em rõ ràng là một đứa ngu ngốc không thuốc chữa, Nói rõ hơn là em điên. Được rồi em muốn làm gì thì làm. Đeo theo em chắc tôi Õcũng điên mất. Nhược Phi bỏ đi. Chàng ra khỏi nhà hàng. Năm hôm liền, Phi không đến giờ Thái Cần biểu diễn nữa. Chiếc bàn trống vắng khiến cho Cần cảm thấy thiếu vă"ng một cái gì đó. Không có Phi, Cần càng cảm thấy cô đơn hơn. Ngoài những giờ phút đàn ra, trong giờ giải lao Thái Cần ngồi một mình với điếu thuốc, nhìn khói thuốc tỏa dày trước mặt đến ngày thứ sáu, Cần vừa ngồi xuống bàn, có ai đó đưa đến trước mặt nàng một ly Martini. Cần ngẩng nhìn lên và bắt gặp ngay ánh mắt buồn bã của Nhược Phi. - Không quen Cần hay biết mấy. Cuộc sống không muộn phiền như bây giờ - Phi nói. Lời của Phi làm Cần xúc động. Náng chớp mắt nhìn lên. Phi đến ngồi chung bàn hỏi: - Cần có nhớ đến tôi không? - Có, có chứ! Nhược Phi gật gù. - Thế thì tốt. Từ đây về sau, tôi sẽ không nói những gì đê? Cần buồn nữa. Tôi đã suy nghĩ kỹ, nếu không có được tình yêu của Cần thì tôi cũng còn tình bạn. Mất cả hai tôi không chịu nổi đâu. Nâng ly rượu lên, Phi nói. - Nào hãy cạn ly để mừng tình bạn của chúng ta, được chứ? Cần nốc cạn ly rượu. Cũng từ đó, Nhược Phi không còn công kích, phê bình hay nói những lời đê? Cần nghĩ là phá hoại tình của của nàng với Thư Bồi. Phỉ chỉ ngồi đấy, trong một góc nhà hàng, và chờ đợi kết thúc của một câu chuyện. Chàng thường nói: - Bất cứ một câu chuyện nào rồi cũng phải có kết thúc. Vâng, đó là sự thật. Nhưng Thái Cần không biết là chuyện của mình sẽ kết thúc thế nào. Mùa đông năm ấy rất lạnh. Lớp ván gỗ căn nhà không ngăn được gió lạnh, cửa sổ lại không kín. Thái Cần sắm thêm một máy sưởi ấm, nhưng máy cũng không đủ để xua hết cái lạnh trong nhà. Mùa đông năm ấy lại mưa nhiều, mưa phùn rả rích rơi suốt ngày. Ướt át và lạnh như đá khiến tình yêu giữa Cần và Thư Bồi "đóng băng" luôn. Mấy ngày liền, không hiểu sao Thư Bồi có vẻ bồn chồn như thế nào đấy. CÓ lẽ chàng có tâm sự gì. Suốt ngày Bồi cứ mày châu ủ dột. Thái Cần lại không d'am hỏi, nàng sợ đụng phải thùng thuốc súng. Chỉ cần cần một tia lửa nhỏ cũng có thể khiến mọi thứ nổ bùng. Thái Cần chỉ yên lặng dò xét, âu lo. Hôm cuối cùng của kỳ thi học kỳ, chợt nhiên Thư Bồi nói: - Tết này anh sẽ về quê. Thái Cần ngồi xuống mép giường lo lắng. - Anh về rồi mấy hôm trở lại? - Một tháng. Thái Cần rùng mình. Nàng chỉ biết cúi đầu, không hỏi tiếp. Trong khi đó Thư Bồi đi tới đi lui trong phòng. Cuối cùng đứng tựa vào khung cửa sổ chàng mới quay lại giải thích: - Đó là chuyện bấc đắc dĩ. Cha đã gởi mấy phong thư liền, giục anh phải về. Em biết đấy, anh không có mẹ ngay từ thuở nhỏ. Hơn nữa. Tết đến, theo tập tục Trung Quoc chúng ta, cả nhà phải đoàn tụ... Thái Cần chợt thấy lạnh, nàng ôm lấy đôi vai của chính mình: - Ý anh muốn nói là anh sẽ về quê ăn Tết, còn em, em phải một mình ở lại đây? Thư Bồi bước tới ngồi bên cạnh Cần. Chàng lấy ra một điếu thuốc. Gần đây, Bồi cũng tập hút thuốc, lại hút nhiều hơn Cần. Chàng hỏi: - Em hút không? Thái Cần lắc đầu, nàng vẽ vẽ ngón tay lên nệm. Đây là chiếc giường Cần mới mua. Cần không nói gì cả. Thư Bồi nói tiếp: - Anh biết như vậy là rất khó khăn, rất buồn đối với em. Hay là chúng ta tìm một ngôi nhà khác. Nhà này lạnh quá! Bây giờ em đã kiếm được tiền, chúng ta có thể mướn ngôi nhà tốt hơn, hoặc cùng hùn chung với ngưỜi khác, như vậy có thể chăm sóc lẫn nhau. Thái Cần lắc đầu: - Em không muốn dọn nhà. - Tại sao? Bây giờ Thái Cần mới ngẩng lên nhìn Thư Bồi, giọng buồn buồn: - Vì ngôi nhà nhỏ này là tổ ấm của chúng ta. Ở đây ta đã từng ngắm cảnh hoàng hôn, cùng uống chung ly nước mía. Ở đây có quá nhiều kỷ niệm mà em ưa thích nên em không muốn dọn nhà. Thư Bồi xúc động, nhưng cũng có vẻ bối rối. - Như vậy, em bằng lòng ở lại đây một mình suốt tháng ư? Thái Cần nhìn Thư Bồi rồi chợt nhiên nắm lấy tay chàng. - Tại sao anh không đưa em cùng về đấy? Anh Thư Bồi. Sớm muộn gì chúng ta cũng phải đối diện với sự thật. Cha anh rồi sẽ biết. Tại sao anh không đưa em về gặp cha anh? Em không muốn một mình ở lại đây. Em sợ cô đơn, sợ đủ thứ. Anh Thư Bồi, tốt nhất làanh không nên để em ở lại một mình. - Sẽ có Trần Tiêu đến đây. Cũng có thể Vân Hà và Yến Thanh, họ sẽ thường xuyên đến đây. Em sẽ không phải sợ cô đơn. Anh đã nhờ ho. Thái Cần mở to đôi mắt nhìn Thư Bồi không chớp mắt. Trong phút giây đó, những lời của Nhược Phi như vang lên bên tai :"Rõ ràng hắn không muốn cưới cô, hắn không muốn giải quyết vấn đề". Thái Cần thở ra, nàng cảm thấy như có cái gì nghẹn lại ở cổ. Thư Bồi bỏ về quê một cách thản nhiền, giao cho đám bàn bè tới lui thăm viếng nàng, như vậy là Bồi đã yên Tâm rồi ư? Thái Cần chợt thấy buồn cười, nàng nói một c'ach châm biếm: - Thật cám ơn lòng tốt của anh. Anh đã lo lắng và chăm sóc em chu đáo. Anh còn nhờ bạn bè đến thăm viếng em luôn. Anh làm em cảm động, sung sướng quá!... Thư Bồi ngỡ ngàng nhìn Thái Cần. Thái độ của Cần vừa đau khổ, vừa xa lạ làm sao. Quen biết nhau bao nhiêu năm nay Thư Bồi chưa hề nghe qua giọng lưỡi này ơ? Cần. Chàng chợt thấy như bị xúc phạm. Nàng đã coi chàng như một kẻ hèn nhát, trốn tránh sự thật, không dám đưa nàng về thú thật với cha. Nhưng Thư Bồi làm sao được. Chàng hiểu cha mình - Người cha yêu con hơn cả thân mình. Thư Bồi sợ sẽ làm cho cha tuyệt vọng, Thư Bồi giống như con đà điểu chúi đầu vào cát. Bồi không thể xa Thái Cần, chợt nhiên Thư Bồi tức giận. Chàng nắm lấy tay Cần hét lớn: - Tôi cấm cô nói những lời đó. Tôi không thích nụ cười và sự châm biếm của cô. - Không thích? Ha..Ha..- Thái Cần chợt cười lớn, tiếng cười lẫn nước mắt - Anh không thích? Được thôi, cái gì anh không thích là tôi không làm được phải không? Anh không muốn tôi hút thuốc, uống rượu, châm biếm anh, rồi lại không muốn tôi về quê với anh. Anh xấu hổ phải không? Thư Bồi vội vã bịt miệng Cần. Ngay giây phút đó, Cần cũng nhận thấy nỗi khổ hiện rõ trong mắt Bồi. Rõ ràng Bồi cũng đâu muốn vậy. Cần chợt hối hận. Có một cái gì đó đang xâu xé trong lòng Bồi. Nhưng rồi, sự giằng xé đó của Bồi lại khiến Cần thấy giận dữ hơn là thương hạị - Thư Bồi, tại sao anh lại không dứt khoát. Anh phải quyết định đi chứ? Anh là đàn ông cơ mà - Thái Cần nhắm mắt lại, nước mắt chảy dài xuống mắt. Thư Bồi chợt quỳ xuống: - Thái Cần, em cứ trách mắng anh đi. Đúng rồi, em thấy đấy. Anh là một thằng hèn, một thứ ngụy quân tử. Anh giống như một chú đà điểu úp đầu xuống cát không dám nhìn thẳng vào sự thật. Anh cũng không có khả năng kiếm sống. Anh không có quyền nói chuyện tình yêu. Hàng ngày, anh hay nổi nóng, giận dữ. Cái đó chẳng qua vì Õanh tự ti mặc cảm, anh sợ em khinh thường anh. Một thứ phản xạ tự vê. Còn chuyện anh gần gũi với Yến Thanh hơn, chẳng qua vì cô ấy là sinh viên, ngang hàng với anh, không hơn anh. Sự yêu thích của cô ấy đối với anh làm cho tự ái của mình được xoa dịụ..Ồ, Thái Cần, em nên hiểu cho anh. Tâm trạng của anh là như vậy. Anh hay rắc rối kiếm chuyện với em chẳng qua vì anh mặc cảm. Thái Cần....Anh mong là em đừng khi dễ anh. Thái độ châm biếm vừa rồi của em làm anh đau khổ lắm, em biết không? Anh là thằng đàn ông tồi, anh đã bị em lột mặt nạ... - Thôi đủ rồi, đừng nói nữa - Thái Cần lớn tiếng nhưng nước mắt vẫn chảỵ - Anh cứ đi về quê đi, tôi sẽ không chống đối chuyện đó nữa đâu. Anh đi đi, tôi sẽ ở lại đây chờ anh. Tôi sẽ cố gắng hoà hợp với đám bạn của anh, đừng lo lắng gì cả. Thư Bồi đứng dậy nhìn Cần. Nàng vẫn ngồi yên nơi mép giường, họ cứ thế nhìn nhau. Nhưng rồi như có một phép lạ xảy ra - Phép lạ của tình cảm từ thời thơ ấu - Cần không dằn được lòng, ngã vào người Bồi, để rồi tiếp nhận nụ hôn của Bồi. Lâu lắm rồi, giữa họ như có một sự ngăn cách. Họ không âu yếm, cảm thông nhau như hôm nay. Hai người lại mau :Dng làm lành với nhau.
__________________
Bảo không nhớ sao lòng ta trống vắng. Bảo không đau sao tim thắt nhịp ngừng Bảo thôi nhé từ đây ta thôi nhé .... Nhưng tình chờ tình đơi đến thiên thu. |
#19
|
|||
|
|||
![]() Chương 19
Đ ến mùa đông, Thái Cần và Nhược Phi đã trở thành đôi bạn thân, không có gì không kể nhau nghe. Nghĩ cũng lạ thật, không hiểu sao, Cần chẳng giấu diếm gì cả. Bao nhiêu bí mật, buồn, vui, bao lần bị nghi oan đau khổ, Cần đều kể hết cho Phi nghe, để rồi được Phi động viên, an ủi, pha trò chọc cười. Cũng vì Cần mà Phi bỏ tất cả những buổi đàn ở nhà hàng khác. Bây giờ, bất luận Cần trực đàn sáng hay chiều, Phi đều có mặt. Phi ngồi trong một góc phòng cố định. Ngoài những giờ đàn, họ lại chuyện gẫu, thỉnh thoảng thay phiên nhau đàn, có lúc Thái Cần cũng nhận ra nàng ở cạnh Nhược Phi mỗi ngày lại nhiều hơn thời gian ở cạnh Thư Bồi. Nhưng Nhược Phi có cố gắng thế nào cũng không làm sao có được chỗ đứng trong trái tim của Cần. Với Phi, Cần gần như xử trí với trái tim của một người mẹ khoan dung. Mỗi lần Phi đòi hỏi điều gì thái quá, nàng chỉ cần mỉm cười, nhỏ nhẹ: - Thôi đừng có lộn xộn! Chỉ có vậy, Nhược Phi đã thấy trái tim như bị lạnh buốt và chàng không dám nói gì hơn. Đôi lúc Phi tự giận mình. Cô ấy vô tình như vậy sao ta lại thích? Lại yêu? Cô ấy chỉ biết có anh chàng sinh viên Kiều Thư Bồi. Có lần Thái Cần lại kể cho Phi biết, nàng và Thư Bồi lại giận nhau vì Thư Bồi phát hiện ra một bao thuốc lá trong ví nàng. Thái Cần thở dài nói: - Tôi biết là không nên hút thuốc lá. Nhưng đôi lúc ngồi không buồn quá! Đôi lúc căng thẳng, tôi cũng không thể không đốt một điếu thuốc được. Tôi không ghiền, nhưng khi có điếu thuốc trong tay, tôi cảm thấy tự tin hơn. Nhược Phi cầm lấy tay Cần nói: - Tôi hiểu rồi. Cái mà Cần nói đó là sự cô đơn. Thái Cần ngẩng ra: - Cô đơn à? Có lẽ nhưng tại sao anh cho là như vậy? - Bởi vì, tôi cũng hay rơi vào trạng thái đó - Nhược Phi đốt một điếu thuốc đưa cho Cần - Cô cứ hút tự do trước mặt tôi. Tôi không phản đối chuyện phụ nữ hút thuốc, uống rượu đâu. Đột nhiên Nhược Phi nhìn thẳng vào mắt Cần rồi hạ thấp giọng: - Thái Cần, đến bao giờ cô mới chịu chia tay với hắn? Thái Cần lắc đầu: - Anh lại lộn xộn nữa rồi. Nhưng Nhược Phi không kềm chế được lòng mình nữa, chàng xiết chặt tay Cần, xúc động nói: - Thái Cần hãy suy nghĩ kỹ đi. Ở gần bên hắn, em chỉ gặp sự đau khổ dày vò. Vậy sao em chưa thức tỉnh. Em không nhìn thẳng vào sự thật. Hắn sẽ không mang đến cho em một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc. Hắn không biết chăm sóc, cũng như trân trọng em, chứ đừng nói đến chuyện tài nghệ của em. Thái Cần, hắn không yêu em đâu. Hắn chỉ yêu bản thân hắn, hắn chỉ biết hưởng thụ, hắn chỉ là một điểm trong cuộc sống củA em, chứ không phải là tất cả. Em hiểu không? Em hiểu ý anh nói không? Thái Cần mở to mắt nhìn Phi. Giọng nàng gay gắt: - Anh Nhược Phi, anh tiểu nhân lắm! Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bất cứ ai phá hoại tình cảm chúng tôi. Nhược Phi chau mày: - Tôi tiểu nhân? Đúng! Có thể tôi là một con người đê tiện. Nhưng tôi yêu em. Còn cái gã sinh viên kia, hắn ở trên trời cao đấy, nên hắn không được thực tế, hắn không cho phép em uống rượu hút thuốc, hắn ngăn cấm em đủ thứ. Hắn lúc nào cũng muốn kiếm chuyện với em, vậy mà em vẫn ngu ngơ, vẫn không hiểu gì hết. Yêu là hiến dâng, tha thứ, khuyết điểm cũng thành ưu điểm chứ sao như vậy được? Thái Cần, em hãy suy nghĩ kỹ đi. Em hãy nhận lời cầu hôn của anh và chúng ta sẽ làm đám cưới ngay. - Lấy anh? Anh có lầm lẫn không đấy? - Đừng dùng tiếng lầm lẫn ở đây - Nhược Phi đưa tay ngăn lại - Cần cũng biết là tôi đang nói thật. Tôi nói một cách hết sức sáng suốt, tôi muốn cưới Cần. Người đàn ông khi quyết định cưới vợ là đã suy nghĩ rất kỹ. Chỉ có lấy nhau hợp pháp mới dâng hiến được cho nhau. Vì hôn nhân đối với đàn ông là một sự hy sinh, từ bỏ tự do và gánh lấy trách nhiệm. Lấy nhau hợp pháp là một sự can đảm. Vậy thì Thái Cần, nếu Thư Bồi thật sự yêu em, tại sao hắn không cưới em? - Bởi vì anh ấy còn đi học. Anh ấy chưa có công ăn việc làm chính thức, lại chưa hỏi ý kiến của chạ.. - Nói láo! Đó chỉ là sự mượn cớ - Nhược Phi nói như gầm lên - Rõ ràng hắn không sợ người khác cướp mất em cơ mà. Thái Cần lúng túng. - Vì anh ấy biết chẳng có ai cướp được em. - Tự tin quá hả! Nhược Phi nhún vai - Chứ không phải Cần chi là một thứ nô lệ trung thành của hắn... - Anh đừng có dùng ngôn từ đó để khiêu khích tôi - Thái Cần vùng tay ra khỏi Phi - anh ấy đã hứa là sẽ cưới tôi. Anh ấy coi trọng chuyện hôn nhân. Anh ấy bảo chỉ có sự đồng ý của cả hai thì cuộc hôn nhân mới tốt đẹp. - Vậy thì, hắn chính là người không có cái quyết tâm đó. Bằng không, hắn không để sự việc kéo dài như vậy. Bởi vì lấy nhau xong thì mọi việc mới được giải quyết tốt đẹp. Thái Cần tái mặt: - Anh Nhược Phi, nếu anh còn tiếp tục luận điệu đó. Tôi sẽ bỏ đi ngay. Nhược Phi cũng đứng dậy: - Vậy thì em rõ ràng là một đứa ngu ngốc không thuốc chữa, Nói rõ hơn là em điên. Được rồi em muốn làm gì thì làm. Đeo theo em chắc tôi Õcũng điên mất. Nhược Phi bỏ đi. Chàng ra khỏi nhà hàng. Năm hôm liền, Phi không đến giờ Thái Cần biểu diễn nữa. Chiếc bàn trống vắng khiến cho Cần cảm thấy thiếu vă"ng một cái gì đó. Không có Phi, Cần càng cảm thấy cô đơn hơn. Ngoài những giờ phút đàn ra, trong giờ giải lao Thái Cần ngồi một mình với điếu thuốc, nhìn khói thuốc tỏa dày trước mặt đến ngày thứ sáu, Cần vừa ngồi xuống bàn, có ai đó đưa đến trước mặt nàng một ly Martini. Cần ngẩng nhìn lên và bắt gặp ngay ánh mắt buồn bã của Nhược Phi. - Không quen Cần hay biết mấy. Cuộc sống không muộn phiền như bây giờ - Phi nói. Lời của Phi làm Cần xúc động. Náng chớp mắt nhìn lên. Phi đến ngồi chung bàn hỏi: - Cần có nhớ đến tôi không? - Có, có chứ! Nhược Phi gật gù. - Thế thì tốt. Từ đây về sau, tôi sẽ không nói những gì đê? Cần buồn nữa. Tôi đã suy nghĩ kỹ, nếu không có được tình yêu của Cần thì tôi cũng còn tình bạn. Mất cả hai tôi không chịu nổi đâu. Nâng ly rượu lên, Phi nói. - Nào hãy cạn ly để mừng tình bạn của chúng ta, được chứ? Cần nốc cạn ly rượu. Cũng từ đó, Nhược Phi không còn công kích, phê bình hay nói những lời đê? Cần nghĩ là phá hoại tình của của nàng với Thư Bồi. Phỉ chỉ ngồi đấy, trong một góc nhà hàng, và chờ đợi kết thúc của một câu chuyện. Chàng thường nói: - Bất cứ một câu chuyện nào rồi cũng phải có kết thúc. Vâng, đó là sự thật. Nhưng Thái Cần không biết là chuyện của mình sẽ kết thúc thế nào. Mùa đông năm ấy rất lạnh. Lớp ván gỗ căn nhà không ngăn được gió lạnh, cửa sổ lại không kín. Thái Cần sắm thêm một máy sưởi ấm, nhưng máy cũng không đủ để xua hết cái lạnh trong nhà. Mùa đông năm ấy lại mưa nhiều, mưa phùn rả rích rơi suốt ngày. Ướt át và lạnh như đá khiến tình yêu giữa Cần và Thư Bồi "đóng băng" luôn. Mấy ngày liền, không hiểu sao Thư Bồi có vẻ bồn chồn như thế nào đấy. CÓ lẽ chàng có tâm sự gì. Suốt ngày Bồi cứ mày châu ủ dột. Thái Cần lại không d'am hỏi, nàng sợ đụng phải thùng thuốc súng. Chỉ cần cần một tia lửa nhỏ cũng có thể khiến mọi thứ nổ bùng. Thái Cần chỉ yên lặng dò xét, âu lo. Hôm cuối cùng của kỳ thi học kỳ, chợt nhiên Thư Bồi nói: - Tết này anh sẽ về quê. Thái Cần ngồi xuống mép giường lo lắng. - Anh về rồi mấy hôm trở lại? - Một tháng. Thái Cần rùng mình. Nàng chỉ biết cúi đầu, không hỏi tiếp. Trong khi đó Thư Bồi đi tới đi lui trong phòng. Cuối cùng đứng tựa vào khung cửa sổ chàng mới quay lại giải thích: - Đó là chuyện bấc đắc dĩ. Cha đã gởi mấy phong thư liền, giục anh phải về. Em biết đấy, anh không có mẹ ngay từ thuở nhỏ. Hơn nữa. Tết đến, theo tập tục Trung Quoc chúng ta, cả nhà phải đoàn tụ... Thái Cần chợt thấy lạnh, nàng ôm lấy đôi vai của chính mình: - Ý anh muốn nói là anh sẽ về quê ăn Tết, còn em, em phải một mình ở lại đây? Thư Bồi bước tới ngồi bên cạnh Cần. Chàng lấy ra một điếu thuốc. Gần đây, Bồi cũng tập hút thuốc, lại hút nhiều hơn Cần. Chàng hỏi: - Em hút không? Thái Cần lắc đầu, nàng vẽ vẽ ngón tay lên nệm. Đây là chiếc giường Cần mới mua. Cần không nói gì cả. Thư Bồi nói tiếp: - Anh biết như vậy là rất khó khăn, rất buồn đối với em. Hay là chúng ta tìm một ngôi nhà khác. Nhà này lạnh quá! Bây giờ em đã kiếm được tiền, chúng ta có thể mướn ngôi nhà tốt hơn, hoặc cùng hùn chung với ngưỜi khác, như vậy có thể chăm sóc lẫn nhau. Thái Cần lắc đầu: - Em không muốn dọn nhà. - Tại sao? Bây giờ Thái Cần mới ngẩng lên nhìn Thư Bồi, giọng buồn buồn: - Vì ngôi nhà nhỏ này là tổ ấm của chúng ta. Ở đây ta đã từng ngắm cảnh hoàng hôn, cùng uống chung ly nước mía. Ở đây có quá nhiều kỷ niệm mà em ưa thích nên em không muốn dọn nhà. Thư Bồi xúc động, nhưng cũng có vẻ bối rối. - Như vậy, em bằng lòng ở lại đây một mình suốt tháng ư? Thái Cần nhìn Thư Bồi rồi chợt nhiên nắm lấy tay chàng. - Tại sao anh không đưa em cùng về đấy? Anh Thư Bồi. Sớm muộn gì chúng ta cũng phải đối diện với sự thật. Cha anh rồi sẽ biết. Tại sao anh không đưa em về gặp cha anh? Em không muốn một mình ở lại đây. Em sợ cô đơn, sợ đủ thứ. Anh Thư Bồi, tốt nhất làanh không nên để em ở lại một mình. - Sẽ có Trần Tiêu đến đây. Cũng có thể Vân Hà và Yến Thanh, họ sẽ thường xuyên đến đây. Em sẽ không phải sợ cô đơn. Anh đã nhờ ho. Thái Cần mở to đôi mắt nhìn Thư Bồi không chớp mắt. Trong phút giây đó, những lời của Nhược Phi như vang lên bên tai :"Rõ ràng hắn không muốn cưới cô, hắn không muốn giải quyết vấn đề". Thái Cần thở ra, nàng cảm thấy như có cái gì nghẹn lại ở cổ. Thư Bồi bỏ về quê một cách thản nhiền, giao cho đám bàn bè tới lui thăm viếng nàng, như vậy là Bồi đã yên Tâm rồi ư? Thái Cần chợt thấy buồn cười, nàng nói một c'ach châm biếm: - Thật cám ơn lòng tốt của anh. Anh đã lo lắng và chăm sóc em chu đáo. Anh còn nhờ bạn bè đến thăm viếng em luôn. Anh làm em cảm động, sung sướng quá!... Thư Bồi ngỡ ngàng nhìn Thái Cần. Thái độ của Cần vừa đau khổ, vừa xa lạ làm sao. Quen biết nhau bao nhiêu năm nay Thư Bồi chưa hề nghe qua giọng lưỡi này ơ? Cần. Chàng chợt thấy như bị xúc phạm. Nàng đã coi chàng như một kẻ hèn nhát, trốn tránh sự thật, không dám đưa nàng về thú thật với cha. Nhưng Thư Bồi làm sao được. Chàng hiểu cha mình - Người cha yêu con hơn cả thân mình. Thư Bồi sợ sẽ làm cho cha tuyệt vọng, Thư Bồi giống như con đà điểu chúi đầu vào cát. Bồi không thể xa Thái Cần, chợt nhiên Thư Bồi tức giận. Chàng nắm lấy tay Cần hét lớn: - Tôi cấm cô nói những lời đó. Tôi không thích nụ cười và sự châm biếm của cô. - Không thích? Ha..Ha..- Thái Cần chợt cười lớn, tiếng cười lẫn nước mắt - Anh không thích? Được thôi, cái gì anh không thích là tôi không làm được phải không? Anh không muốn tôi hút thuốc, uống rượu, châm biếm anh, rồi lại không muốn tôi về quê với anh. Anh xấu hổ phải không? Thư Bồi vội vã bịt miệng Cần. Ngay giây phút đó, Cần cũng nhận thấy nỗi khổ hiện rõ trong mắt Bồi. Rõ ràng Bồi cũng đâu muốn vậy. Cần chợt hối hận. Có một cái gì đó đang xâu xé trong lòng Bồi. Nhưng rồi, sự giằng xé đó của Bồi lại khiến Cần thấy giận dữ hơn là thương hạị - Thư Bồi, tại sao anh lại không dứt khoát. Anh phải quyết định đi chứ? Anh là đàn ông cơ mà - Thái Cần nhắm mắt lại, nước mắt chảy dài xuống mắt. Thư Bồi chợt quỳ xuống: - Thái Cần, em cứ trách mắng anh đi. Đúng rồi, em thấy đấy. Anh là một thằng hèn, một thứ ngụy quân tử. Anh giống như một chú đà điểu úp đầu xuống cát không dám nhìn thẳng vào sự thật. Anh cũng không có khả năng kiếm sống. Anh không có quyền nói chuyện tình yêu. Hàng ngày, anh hay nổi nóng, giận dữ. Cái đó chẳng qua vì Õanh tự ti mặc cảm, anh sợ em khinh thường anh. Một thứ phản xạ tự vê. Còn chuyện anh gần gũi với Yến Thanh hơn, chẳng qua vì cô ấy là sinh viên, ngang hàng với anh, không hơn anh. Sự yêu thích của cô ấy đối với anh làm cho tự ái của mình được xoa dịụ..Ồ, Thái Cần, em nên hiểu cho anh. Tâm trạng của anh là như vậy. Anh hay rắc rối kiếm chuyện với em chẳng qua vì anh mặc cảm. Thái Cần....Anh mong là em đừng khi dễ anh. Thái độ châm biếm vừa rồi của em làm anh đau khổ lắm, em biết không? Anh là thằng đàn ông tồi, anh đã bị em lột mặt nạ... - Thôi đủ rồi, đừng nói nữa - Thái Cần lớn tiếng nhưng nước mắt vẫn chảỵ - Anh cứ đi về quê đi, tôi sẽ không chống đối chuyện đó nữa đâu. Anh đi đi, tôi sẽ ở lại đây chờ anh. Tôi sẽ cố gắng hoà hợp với đám bạn của anh, đừng lo lắng gì cả. Thư Bồi đứng dậy nhìn Cần. Nàng vẫn ngồi yên nơi mép giường, họ cứ thế nhìn nhau. Nhưng rồi như có một phép lạ xảy ra - Phép lạ của tình cảm từ thời thơ ấu - Cần không dằn được lòng, ngã vào người Bồi, để rồi tiếp nhận nụ hôn của Bồi. Lâu lắm rồi, giữa họ như có một sự ngăn cách. Họ không âu yếm, cảm thông nhau như hôm nay. Hai người lại mau :Dng làm lành với nhau.
__________________
Bảo không nhớ sao lòng ta trống vắng. Bảo không đau sao tim thắt nhịp ngừng Bảo thôi nhé từ đây ta thôi nhé .... Nhưng tình chờ tình đơi đến thiên thu. |
#20
|
|||
|
|||
![]() Chương 20
N hững ngày nghỉ Tết lại đến. Nhưng Thư Bồi lại không nhắc đến chuyện về quê. Khi Thái Cần sắp xếp đồ đạc vào valise cho Bồi, chàng lại lấy ra cười nói: - Thôi, anh ở lại. Thái Cần ngạc nhiên: - Sao vậy? - Anh đã nghĩ kỹ rồi. Không thể để em đón Tết một mình giữa thành phố này. Anh cũng đã viết cho cha anh một bức thư, nói là giáo sư Tô không cho anh về quê. Chắn chắn là cha anh sẽ tin, và anh ở lại đây với em đón tế mà không bị thắc mắc. Thái Cần nhìn Bồi, lòng ngổn ngang tâm sự. Thư Bồi lại tiếp. - Vả lại, anh vừa tìm được một việc làm tốt. Anh sẽ phụ thiết kế đồ án cho một công ty trang trí nhà cửa. Vậy là anh đâu có nói dối cha. Anh bận việc thật sự mà. Nếu công việc này tiến hành trôi chảy, anh sẽ đảm nhận mãi đến lúc vào học và như vậy thì ta có thể gởi chút đỉnh tiền về cho cha. Thái Cần khẽ nói: - Bây giờ anh cũng có thể gửi tiền cho cha được. - Lấy tiền của em gởi à? Thái Cần không dám góp ý nữa. Kiều Thư Bồi bao giờ cũng là Kiều Thư Bồi. Cao ngạo, tự ái, luôn phân biệt "của cô của tôi". Nhưng không hiểu sao, Thái Bồi vẫn thấy yêu Bồi vô cùng. Sau lần nghe Bồi tự thú về bản chất yếu đuối và mâu thuẫn của chính mình, Cần hiểu rõ Bồi hơn. Rõ ràng là Bồi yêu Cần, yêu đến đợ từ vằn vặt đau khổ. Bây giờ Cần không còn nghi ngờ nữa. Nàng cũng không còn ghen với Yến Thanh, không muốn chạm đến chỗ nhạy bén nhất của Bồi...Thôi thì mặc, để mọi thứ phát triển tự nhiên. Hậu quả ra sao sẽ tính sau. Mùa đông năm ấy rất lạnh, nhưng họ vẫn thấy ấm áp vô cùng. Không có gây gổ, hờn ghen, nghi ngờ....Ngày tháng trở nên tươi đẹp biết chừng nào. Một hôm, Thư Bồi ngồi ở thành giường với cây bút than và xấp giấy trên tay, vừa phác họa chiếc áo cưới vừa hỏi: - Thái Cần, em thích kiểu áo cưới nào? Anh thấy thế này được không? Cổ áo kết ren, tay loa như cánh sen, phần dưới rộng một chút, phía sau xếp ly, kết thêm một xâu hoa hồng. Áo bằng vải saten trắng. Vậy coi mới sang mới đẹp. Em thấy sao? Thái Cần liếc nhanh bức phác thảo, mặt ửng hồng như đóa hồng. Nàng tựa đầu vào ngực Bồi nói khẽ: - Anh Bồi, em có một điều muốn hỏi anh, nhưng anh phải hứa là không giận em, em mới hỏi. - Thì cứ nói đi. Anh nào phải là bạo chúa đâu em cứ sợ anh giận. Thư Bồi vừa nói vừa cúi xuống hôn lên gáy Cần. - Nhột quá! Cần nói. Thư Bồi kéo nàng lại gần hơn hỏi: - Nào bây giờ em muốn hỏi gì, cứ hỏi đi. Thái Cần nhìn vào bức phát hoạ áo cưới, ngần ngừ một chút rồi hỏi: - Anh có thấy thích Yến Thanh không? - À! - Thư Bồi vừa vẽ thêm hoa lên áo vừa nói - Thì ra chuyện đó. NHưng mà nếu anh nói là không thích, đương nhiên là xạo. Vì vậy, thú thật với em, anh cũng thích đấỵ Thái Cần cân nhắc rồi lại hỏi tiếp: - Thế anh có nghĩ là....Cô ấy đóng vai cô dâu sẽ thích hợp hơn em không? Thư Bồi đặt bút xuống, nhắm mắt lại : - Anh bắt đầu giận đấy! - Hừ, đã bảo là không giận mà bây giờ....- Thái Cần cúi xuống hôn lên môi chồng - Chẳng qua là tò mò thôi, em muốn biết là anh có nghĩ đến điều đó không chứ. Thư Bồi mở mắt và ôm lấy Cần vào lòng: - Vâng, anh đã nghĩ đến điều đó. Có điều anh đã nghĩ vì cha. Nhưng bây giờ chuyện đó không thành vấn đề nữa. Nếu cuộc hôn nhân của chúng ta phải chịu ảnh hưởng vì sai lầm của thế hệ trước thì đó là điều không nên. Cha anh rồi sẽ chấp nhận chuyện hôn nhân của đôi ta thôi. - Vậy thì, anh Thư Bồi. Thái Cần xúc động nói - Anh thật sự đã nghĩ đến chuyện cưới em? Anh không nói đùa chứ? Anh không phải nói để an ủi em hay chỉ từ một sự xúc động nhất thời... Thư Bồi chau mày: - Kỳ này anh giận thiệt đấỵ Thái Cần lại cúi xuống hôn Bồi: - Ồ, anh Thư Bồi. Gần đây sao ta cứ gây gổ nhau hoài. Chuyện đó khiến em nghi ngờ. Anh bảo là anh mặc cảm, nhưnganh có biết là em còn mặc cảm hơn cả anh. Thôi được rồi. Từ đây về sau ta đừng nhắc đến những chuyện nầy nữa. Em cũng không thích thấy anh châu mày, anh giận... - Hay lắm. Thư Bồi ngồi dậy - Bây giờ em bắt đầu sử dụng chữ "không thích" rồi. Anh đã bỏ mà em lại sử dụng, vậy em phải bị phạt... Thư Bồi đưa tay thọc lét, Cần bò lăn trên giường, hét: - Thôi em không dám, không dám nữa đâu. Thư Bồi ôm lấy vợ, nhìn thẳng vào mắt Cần: - Thái Cần. Từ đây về sau em đừng tách rời cuộc sống của anh nữa nhé. Đừng để cho sự hiểu lầm hay bất cứ một sự hiểu lầm nào khác chia cách chúng ta. Thái Cần, chúng ta có quá nhiều chuyện, quá nhiều sự thật cần phải đối diện. Anh vẫn còn là một thư sinh yếu đuối, đầy mâu thuẫn và nghèo, nhưng anh vẫn muốn làm lễ cưới với em. Thái Cần cắn nhẹ môi, vừa cười nhưng cũng vừa muốn khóc. Nàng tựa đầu vào ngực Bồi. Cuộc đời bỗng nhiên dễ thương, đẹp vô cùng. Ngoài trời đang mưa, nhưng tiếng mữa cũng rất êm. Trái tim chàng đang đập. Nhịp đập kia còn hay hơn cả tiếng đàn. Thái Cần chợt giống như đóa hoa đang nở rô. Đôi má nàng lúc nào cũng phớt hồng, mắt sáng, môi đỏ với nụ cười luôn miệng. Người ngập đầy ý xuân. Ngồi bên cây đàn organ, những ngón tay thon dài lướt nhẹ, Cần hát: Nâng ly hỏi trời xanh Trăng sáng tự bao giờ Đừng châu mày em hỡi Đừng buồn chuyện biệt ly Xa nhau lại trùng phùng Đời sẽ liền nhau mãi. Nâng ly hỏi trời cao Trăng sáng tự bao giờ Bao đêm sầu chờ đợi Hôm nay không còn lo Người đã về đây gởi Tâm tình cho ngàn sau Nâng ly hỏi trời cao Trăng sáng tự bao giờ Chuyện cũ giờ không nhớ Lời thề vẫn như xưa Tình yêu là như vậy Bên nhau đến bạc đầu Nâng ly hỏi trời xanh Trăng sáng tự bao giờ Trời xanh cứ xanh mãi Tình yêu sẽ dài lâu Mong rằng đời cứ vậy Để bên nhau suốt đời. Nhược Phi hút thuốc, uống rượu, từa người vào ghế nhìn Thái Cần. Rõ ràng, mùa xuân đến xua đi mùa đông. Có lẽ vì thế mà cuộc sống của Cần đã trỗi dậy. Tay Kiều Thư Bồi quả không vừa. Hắn đã làm gì để Cần tươi vui trở lại như vậy? Nhược Phi chợt thấy giận, giận cái tươi mát, vui vẻ của Cần. Một bản nhạc khác lại nối tiếp. Tiếng nhạc thánh thót trong đêm. Cần đã đặt hết trái tim vào bản nhạc, những ngón tay lướt nhanh trên phím đàn, nụ cười luôn ẩn trên môi. Phòng ăn gần đầy khách. Không khí rất thoáng. Mọi người như đều chăm chú lắng nghe. Tháng này, Thái Cần được lên lương. Những quán ăn gần đây đã biết đến tiếng của Cần, họ tìm đến Phi để thương lương vì họ tưởng Cần là người của Phi. Nhưng khi Phi nói Cần chỉ lắc đầu: - Bây giờ anh Thư Bồi đã có thêm việc làm ở cửa hàng trang trí nội thất, lương bổng khá, những ngày tháng chật vật của chúng tôi đã trôi qua. Tôi không cần phải kiếm thêm tiền nữa. - Thế này thì không được - Nhược Phi nghĩ - Lúc nào Cần cũng lo lắng cho Thư Bồi. Nàng đã bảo vệ tự ái của hắn. Tất cả cũng tại ta thôi. Ta đã làm những điều mà ta không muốn làm. Nhược Phi rít một hơi thuốc, chăm chú nhìn Cần. "Rầm!". Có người đẩy cửa thật mạnh. Nhược Phi quay ra, thấy ba thanh niên bước vào, vừa đi vừa lớn tiếng, khuấy động cả cái không khí của nhà hàng. Nhược Phi nhíu mày. Ngay lúc đó chàng nghe gã cao lớn nhất nói với bồi bàn: - Ê, quán có gì ngon đem ra coi? Có beaftek không? Beaftek kiểu Mỹ đấy! Gã mặc chiếc áo jean bạc màu, đầu đội lưỡi trai, môi phì phà điếu thuốc, dáng dấp ngang ngược, hai tay đi theo hắn cũng có vẻ hung dữ không kém. Có lẽ chúng đến đây quấy rối - Nhược Phi nghĩ. Ngay lúc đó chàng lại nghe gã nói: - Ê hầu ban. Tao chưa gọi xong thức ăn mày bỏ đi đâu vậy? Mày sợ tao không trả tiền à? Cho mày biết, nếu tao không đủ tiền trả thì trong nhà hàng này sẽ có người trả tiền thế tao. Nào, mang ra đây thêm một bình rượu đi. Loại Napoléon nắp vàng hay nắp đen cũng được. Nhanh lên. Vậy là bọn này đến gây sự đây. Cửa hàng ăn nào cũng ngại nhất là bọn này, vì nó có thể đưa đến chuyện đóng cửa tiệm, khách sợ phiền nhiễu, không đến nữa. Ông quản lý nhà hàng đã bước ra. Đám hầu bàn tụ lại một góc bàn tán. Thái Cần cũng ngưng đàn. Nhược Phi quay lưng lại nhìn Cần, ngầm ra hiệu gọi nàng xuống ngồi chung bàn. Lúc này đàn cũng chẳng có ai nghe. Nhưng Phi chợt ngạc nhiên. Thái Cần làm sao đấy? Khuôn mặt nàng trở nên nhợt nhạt, sợ hãi, nàng nhìn trừng trừng về phía ba gã gây sư. - Gã đội nón lưõi trai cũng lớn tiếng - Ê! Mang mấy chiếc ly lớn ra. Chúng tao không thích loại ly con nầy. Không có à? Đem ly uống trà hay ly uống bia ra cũng được. Hừ, mày bảo tao nhỏ tiếng một chút à? D.m. Ông lơn tiếng đấy, có sao không? Ông không thích nói nhỏ. Thái Cần đứng dậy, rời khỏi bàn, đi về phía bàn của ba gã lưu manh. Nàng nói với hầu bàn nhưng Nhược Phi vẫn nghe rất rõ: - Này mấy ông này muốn ăn uống gì thì cứ đem ra. Ghi sổ tính tiền hết cho tôi. Gã đội lưỡi trai cười lớn: - Ha..Ha..mày có nghe thấy không? Tao nào có gạt mày đâu. Tao đã bảo là có người sẽ tính tiền cho tao mà. Thái Cần kéo ghế ngồi chung với những gã đó. Rắc rối đến rồi! - Thái Cần thầm nghĩ - Hạnh phúc không bao giờ ở lâu với nàng. Cần cắn nhẹ môi nói: - Anh Chấn Dương, nếu anh đến chỉ để gặp em thì cứ gọi em xuống, làm gì phải náo loạn cả nhà hàng như vậy? Quay sang nhìn hai người đi theo Dương, Cần hỏi: - Bạn của anh đây phải không? Ân Chấn Dương vỗ vai hai người bạn giới thiệu: - Đây là thằng Trương, thằng LỖ. Còn đây là em gái của tao. Chúng bây thấy nó có đẹp không? Đàn giỏi lắm đấy. Có điều nó ngu lắm! Nó thích cái thằng mặt trắng trói gà không chặt, nó quên hết mọi người. Thái Cần tái mặt: - Anh hai, tại sao anh nói vậy? Anh cũng biết rõ là em đã vì cha mà mất tất cả. - Vậy ư? Hừ! Mày một tháng làm ra bao nhiều tiền! Tao nghĩ ít ra cũng đến hai ba chục ngàn. - Làm gì nhiều thế? - Thái Cần vội nói - Em mới dược tăng lương mà chỉ có 12 ngàn đồng. Chấn Dương tròn mắt: - Thế còn những bổng lộc khác thì sao? - Bổng lộc nào? Anh muốn nói tiền buộc- boa đấy à? Em đâu phải hầu bàn mà có tiền đó. Ân Chấn Dương cười lớn. - Ha..Ha..mày định qua mặt tao ư? Mày đâu phải là tiểu thư như ngày xưa. Mày đã từng ăn ở với mấy thằng, chứ có trong trắng gì mà chỉ biết có lãnh lương thôi. - Anh Dương! - Thái Cần giận xanh mặt, nàng cảm thấy trời đất như quay cuồng. Nàng không ngờ Chấn Dương lại sa đọa tới mức này và trước mặt đám đông lại ăn nói thô lỗ như vậy - Anh Dương, anh đến đây làm gì? Anh muốn gì cứ nói thẳng ra đi. - Muốn làm gì à? - Chấn Dương trừng mắt, nhưng cũng vừa lúc đó, hầu bàn mang rượu ra, nên hắn nói: - Khoan, hãy uống rượu trước đã - Chấn Dương chụp lấy chai rượu, rót đầy một ly đưa cao lên - Nào, uống rượu này để mừng sự trùng phùng. Hắn lại đưa tay sờ cổ áo Cần và nói - Hừ, đẹp lắm! Người đẹp mà áo cũng đẹp. Thái Cần, mày có biết là tao bỏ bao nhiêu công sức mới tìm được mày không? Mày bỏ đi để lại bao nhiêu răc' rối cho tao với mẹ.. - Tôi đi là đúng, không gây phiền hà cho ai - Thái Cần cãi lại - Tôi đã bị mấy người bán đứng. Còn gì nữa đâu mà nói. Ân Chấn Dương đập mạnh tay xuống bàn: - Mầy nói gì thế? Ai bán đứng mầy? Chỉ có con mẹ ruột mầy ngu, nó thấy người giàu nó tham... - ĐỪng có nhục mạ mẹ tôi. Mẹ tôi đã chết rồi, mấy người còn muốn gì? - Thôi được - Chấn Dương nén cơn bực dọc xuống, hắn cham chú nhìn Thái Cần - Chuyện đã qua không nói đến nữa. Nhưng mày phải biết sau khi mày rờ bo? Đài Trung, thằng luật sư Địch đã kiếm chuyện, nếu không có tao vói bạn bè quậy cho hắn một trận thì hắn đã làm dữ. Mày tưởng hắn Õdễ dàng buông tha cho mày để mày Õsống chung với thằng Thư Bồi ư? Thái Cần rùng mình. Như vậy là Chấn Dương đã biết chuyện nàng sống chung với Thư Bồi. Thượng đế! Xin người hãy giúp con, đừng đê? Thư Bồi biết chuyện xuất hiện của Chấn Dương. Con không muốn cuộc sống lại gặp sống gió. Mắt Cần mở trừng trừng, nàng vội nói với Dương: - Xin cảm ơn anh về chuyện đó. Thế bây giờ anh cần gi? - Cần gì à? Hừ. Này cô em gái, cô đừng quên là cha mẹ cô còn sống, cô kiếm được quá nhiều tiền, vậy mà cứ đem hết để nuôi cái thằng mặt trắng kia - Ân Chấn Dương lại vỗ tay xuống bàn làm những chiếc ly muốn ngã, hắn tiếp: - Mỗi lần nghĩ đến thằng đó là tao lại thấy nổi giận. Tao phải cho hắn một trận mới được. - Thôi mà, anh Dương - Thái Cần van xin - Anh đừng kiếm chuyện với Thư Bồi nữa, anh muốn gì, cần gì cứ nói. - Tao biết mà. Tao biết là mày yêu nó như điên như dại. Thôi được, tao nói thẳng: cha đang ở tù, cả cha lẫn mẹ đều cần tiền xài, mà tao thì không đủ tiền nuôi. Mỗi tháng mày phải trích ra 20 chục ngàn, đưa tao nuôi cha me. - Hai chục ngàn? - Thái Cần kêu lên - Mỗi tháng em chỉ kiếm được có 12 ngàn, làm sao có hai chục ngàn đưa cho anh? ANh tưởng là em.... Ân Chấn Dương đưa tay ra theo thế "ưng trảo", rồi quay sang nói với gã họ Lỗ: - Ê Lỗ. Mày xem bàn tay cũng chưa đến nỗi nào chứ? Lần trước cũng bàn tay này thằng Thư Bồi suýt vong mạng - Đấm thẳng xuống bàn, Dương lại tiếp - D.m! Không ngờ trên đời này có loại đàn ông bám váy đàn bà như vậy. Vậy mà không hiểu sao em gái tao lại mê nó. Ngay từ lúc nó 16 tuổi, nó đã dụ em tao vào hang đá... Thái Cần tái mặt: - Anh Dương! Anh phải để cho em có thời giờ suy nghĩ chứ. Thôi, kỳ sau anh đén đi. Em sẽ đưa cho anh 10 ngàn. - Thế còn hôm nay? - Hôm nay à? - Thái Cần nhìn Chấn Dương với đôi mắt van xin - Anh Dương, dù gì em cũng là em gái của anh. Anh không thương em sao? Anh cũng biết là em cũng đau khổ lắm, cũng đâu có tiền... - Mầy cũng biết nói đến chuyện anh em à? - Chấn DƯơng lắc mạnh đôi vai của Cần - Mày không biết xấu hổ à? Rõ ràng mày biết Thư Bồi là kẻ thù của tao, hắn đã làm tao phải bỏ học. Tao căm thù đến độ muốn giết hắn... Lời của Chấn Dương chưa dứt thì Nhược Phi đã bước đến. Từ khi Chấn Dương bước vào cửa, Nhược Phi đã để ý. Lúc đầu Phi tưởng Chấn Dương là Thư Bồi, nhưng dần dần chàng hiểu là không phải. Bây giờ thấy Chấn Dương mạnh tay với Thái Cần, Phi không chịu nổi chàng xông đến nói lớn: - Hãy buông cô ấy ra. Chấn Dương quay lại, trừng mắt: - À, mày là thằng thứ mấy nữa đây? - Cái gì? - Là thằng đàn ông thứ mấy của Thái Cần? - Chấn Dương cười khảy - Thế này thì em g'ai tao cũng không phải tay vừa. Có một thằng luật sư, một thằng sinh viên, rồi bây giờ mầy. Mầy làm gì nhi? Ô. Thôi tao biết rồi. Mày mặc đồ chảy chuốt kiểu cách thế này thì mày phải là tài tử, ca sĩ, hay là... Thái Cần vội kéo Nhược Phi qua một bên. Nhìn thấy sắc mặt của Nhược Phi, sợ sẽ có màn ẩu đả xảy ra, nàng vội nói: - Đây là ông anh ruột của tôi. - Vậy ư? - Vâng. Ông ấy là ông anh mà tôi đã nói. Còn bây giờ, anh Phi, anh hãt giúp tôi một việc. - Việc gì? Đuổi hắn ra ngoài phải không? Tôi sẽ gọi điện thoại cho cảnh sát, hắn không có quyền quấy rầy Cần. - Không! Không phải - Thái Cần vội lắc đầu nói - Trong túi anh có tiền không? Anh cho tôi mượn trước năm ngàn đi. Nhược Phi có vẻ không đồng ý: - Thái Cần, tại sao em phải đưa tiền cho hắn? Em không có thiếu nợ, cũng không có bổn phận. Hắn là đàn ông, hắn phải tự nuôi nổi bản thân mình. Em cho hắn tiền, hắn sẽ dùng để cờ bạc hút sách, chứ không bao giờ đua lại cho cha em đâu. - Em biết, em biết chuyện đó - Thái Cần vội vã nói - Nhưng em phải đưa tiền cho anh ấy bằng không anh ấy sẽ... - Sẽ giết chết anh Kiều Thư Bồi. Nhược Phi nhìn sững Thái Cần mấy giây: - Em có điên không mà nói chuyện bậy bạ như vậy? Chúng ta đang sống ơ? Đài Loan, chuyện giết người đâu dễ dàng như thế. Hắn chỉ dọa thôi, vì hắn biết em yêu Kiều Thư Bồi, chỉ cần đưa tiền hắn một lần, sẽ có lần thứ hai, thứ ba. Hắn sẽ moi tiền em mãi. - Vâng! Anh ấy cũng đã nói, anh ấy đòi em mỗi tháng phải đưa 20 ngàn đồng. Nhược Phi trừng mắt, rồi đi về phía điện thoại: - Vậy thì tôi phải báo cảnh sát. Thái Cần chụp vội lấy Phi van xin: - Đừng anh. Anh đừng quên rằng đó là anh ruột của em. Bạn bè có thể tuyệt giao, vợ chồng có thể ly dị, nhưng sợi dây quyết thống thì không thể nào cắt đứt được. - Huyết thống? Nhược Phi lại trừng mắt - Hắn đâu phải là anh ruột của cô? Hắn chỉ là một con thú hút máu, hắn sẽ vắt hết máu của cô. Không thể để hắn làm tiền mãi như thế, bằng không sẽ chẳng bao giờ Cần sống yên ổn được. - Chỉ cần anh ấy không quấy rầy Thư Bồi là em có thể chịu được tất cả, - Nhưng ở đâu Cần có một tháng 20 ngàn đồng? - Em sẽ chạy sô. - Cần điên rồi! Cần tưởng là Cần khỏe lắm ư? Trình diễn mỗi ngày bảy tám tiếng đồng hồ đâu phải là chuyện dễ dàng.... Thái Cần có vẻ không hài lòng: - Như vậy có nghĩa là anh không muốn giúp em? Thôi được, để em đi tìm ông quản lý. Nhược Phi nắm lấy tay Cần thở dài: - Đừng, nếu Cần thấy thật sự khó khăn thì tôi xin sẵn sàng gíup vậy. Họ quay về phòng ăn. Bấy giờ Chấn Dương và hai bạn của hắn đã ăn hết mấy phần beaftek, uống hết nửa chai rượu. Thái Cần bước tới nhét 5 ngàn đồng vào túi của Chấn Dương: - Anh hai, anh cầm xài đỡ đi, để em kiếm thêm. Nhưng mà em không thể đưa mỗi tháng cố định bao nhiêu cho anh được. Chuyện đó anh phải hiểu cho em. - Không sao, không sao - Chấn Dương có tiền cười hì...hì...Nói - chuyện đó để tao thỏa thuận với Thư Bồi sau. Nhưng mày phải cố gắng: Thái Cần van xin: - Em van anh. ANh đừng bao giờ gặp anh ấy, em không thích có chuyện rắc rốu, Chấn Dương gật gù cười, hắn liếc nhanh về phía Nhược Phi: - Cậu cũng yêu em gái tôi nữa à? - Chuyện đó không dính dáng gì đến ông. - Thôi được - Chấn Dương cười rồi quay sang Thái Cần - Thư Bồi có biết là mày có thêm thằng bồ ở trong nhà hàng này không? Thái Cần thật khó chịu, nàng nhìn ông anh sợ hãi. Chấn Dương lại tỉnh bơ, hắn nâng cằm Cần lên, vừa cười, vừa nói: - Yên tâm, chỉ cần mày ngoan ngoãn tao sẽ không tiết lộ bí mật này cho ai biết hết, dù gì mày cũng là em gái của tao. Vả lại cái thằng Thư Bồi chết tiệt kia cũng không đáng để cho mày chung thủy. - Anh hai! Thái Cần kêu lên. Nhưng Chấn Dương đã quay sang hai gã bạn: - Thôi bây giờ chúng ta đi. Hẹn vài bữa gặp lại. Dù sao có em gái cũng sướng. Hắn quay lại nhìn Thái Cần, làm ra vẻ thật cứng rắn: - Thái Cần! Dù gì tao cũng là anh. Tao cần phải dạy dỗ mày. Mầy với tao bây giờ giống nhau. Thân bại danh liệt hết. Ở quê nhà cha mắc nợ máu nhiều quá! Tụi mình không thể trở về đấy được nữa. Vì vậy, nếu mầy thông minh mầy phải thực tế, mầy phải biết là: Sẽ chẳng có thằng nào thật tình muốn cưới mày làm vợ đâu. Chấn Dương không có vẻ gì là đã say. Hắn lại nói: - Thái Cần mày có biết là tao thù cái thằng Thư Bồi từ bao giờ không? Ngay từ lần đầu tiên tao gặp nó. Tại sao ư? Vì nó toàn vẹn quá! Nó học giỏi, có nhân cách, có nề nếp. Tao ghét nhất là ai hơn tao lại toàn vẹn như Vậy. Thái Cần, mầy đừng có ngu, mày phải biết là, mày cũng không còn trong trắng, mày không phải là cô tiểu thơ của tòa nhà trắng năm nào nữa, mày cũng đã nhuốm bùn... Chấn Dương đứng dậy kéo mấy tay bạn của hắn, vừa đi vừa nói: - Thái Cần, mầy có biết là ở quê nhà họ gọi gia đình chúng mình là gì không? Ó biển, Kên kên! Những loại chim ăn thịt người. Chúng ta cũng chẳng có gì rạng rỡ cho lắm. Thôi bây giờ tao đi. Nhưng khi bước được mấy bước Chấn Dương lại quay lại dặn dò: - Mày phải ráng kiếm tiền giúp tao. Không giấu gì mầy, tao nợ người ta trên 200 ngàn đồng. Nếu không có tiền trả chúng sẽ giết tao. Chấn Dương bỏ đi. Thái Cần ngồi đấy hai tay ôm đầu, nước mắt tràn xuống má. Nàng không biết phải làm gì, mãi đến lúc có một bàn tay đặt lên vai nàng và một chiếc khăn đưa đến trước mặt. Cần đỡ lấy lau mắt. NHược Phi đứng bên nói: - Không bi đát đến độ như hắn nói đâu Thái Cần, chẳng qua vì hắn đang bơ vơ. Hắn tìm đến em là để kiếm một chỗ tựa. Thái Cần lắc đầu: - Dù gì anh ấy cũng là anh ruột của em. Thôi để em đi đàn. Nhược Phi chặn lại. - Anh thế cho. - Không được. Thái Cần bỏ lên trên sân khấu. Nhược Phi ngồi xuống ghế đốt một điếu thuốc chăm chú nhìn lên. Tiếng đàn đã vang lên. Những âm thanh như mưa bão, như sóng vỗ cuồng nô. Thái Cần đang dồn hết những nỗi uẩn ức trong lòng vào bản nhạc giao hưởng của cuộc đời. Nhược Phi lắng nghe: Chàng cảm nhận được tiếng sóng như đang gào thét trong đấy.
__________________
Bảo không nhớ sao lòng ta trống vắng. Bảo không đau sao tim thắt nhịp ngừng Bảo thôi nhé từ đây ta thôi nhé .... Nhưng tình chờ tình đơi đến thiên thu. |
![]() |
Ðiều Chỉnh | |
Xếp Bài | |
|
|