Go Back   Vina Forums > Thư Viện Online > Kho Tàng Truyện > Truyện Kiếm Hiệp
Hỏi/Ðáp Thành Viên Lịch Tìm Kiếm Bài Trong Ngày Ðánh Dấu Ðã Ðọc

 
 
Ðiều Chỉnh Xếp Bài
Prev Previous Post   Next Post Next
  #11  
Old 09-11-2005, 05:21 AM
vui_la_chinh vui_la_chinh is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Nơi Cư Ngụ: Trum Yeu Gai
Bài gởi: 4,697
Send a message via Yahoo to vui_la_chinh
Default

Do Nhân Kiệt đuối lý, đành nói :
- Tốt hơn hết là đừng phô trương quá!
Tô Kim Phụng thấy xung quanh không người, bỗng ngoảnh mặt đi truyền âm nói :
- Tối nay xin hãy đến chỗ nô gia một chút, nô gia có điều cần nói, chỗ ở của nô gia là một ngôi lầu đỏ tại góc đông bắc...
Đoạn không chờ Do Nhân Kiệt có phản ứng gì, ngoảnh lại nhoẽn miệng cười, cất bước tha thướt bỏ đi.
Đêm hôm ấy, Do Nhân Kiệt đã gặp tất cả mọi giáo đồ tại buổi tiệc rượu. Phân đàn Tương Dương này ngoài chính Phó phân đàn chủ, còn có một Huỳnh kỳ hộ đàn, một Bạch kỳ hộ đàn và một Hắc kỳ hộ đàn. Mười hai nam giáo đồ, bốn nữ giáo đồ, kể cả hai a hoàn tổng cộng là hai mươi ba người.
Huỳnh kỳ hộ đàn là một thư sinh trung niên tên là Giản Biện Phác, ngoại hiệu Âm Dương Tiêu.
Bạch kỳ hộ đàn là một thanh niên tuổi chưa đầy ba mươi tên Vân Thu Ngô, ngoại hiệu là Vô Tình Đao.
Hắc kỳ hộ đàn chính là lão mặt ngựa lưng gù Bát Bộ Đàn Thối Tiêu Huê Tướng.
Luận về thân phận thì ngoài chính Phó phân đàn chủ ra, vị Huỳnh kỳ hộ đàn Âm Dương Tiêu Giản Giện Phác là có địa vị cao nhất, song Do Nhân Kiệt lại thầm lưu ý đến Bạch kỳ hộ đàn Vân Thu Ngô.
Chàng nhận thấy Vô Tình Đao Văn Thu Ngô này là người vô cùng thâm hiểm, rất khó đối phó. Đồng thời, điều khiến chàng thắc mắc là Vân Thu Ngô võ công hiển nhiên cao hơn Giản Biện Phác, vậy mà chẳng hiểu tại sao Giản Biện Phác lại là Huỳnh kỳ hộ đàn, địa vị cao hơn Vân Thu Ngô.
Tối hôm ấy, Do Nhân Kiệt ai mời cũng chẳng từ chối, sau cùng chàng đã uống đến say khướt.
Do Nhân Kiệt quả thật cao hứng đến vậy ư? Không phải, đó chẳng qua là vì cái hẹn sau buổi tiệc, chàng đã vắt óc suy nghĩ mà vẫn không sao tìm ra được kế sách, cực chẳng đã mới phải chọn lấy hạ sách như vậy.
Hôm nay, chàng tìm đến ngôi lầu để gặp Tô Kim Phụng xin lỗi và nhân tiện xin chỉ thị.
Tô Kim Phụng cũng ngỡ là chàng vì nhất thời cao hứng không kềm chế được, chứ không phải cố ý lẫn tránh, nên nàng ta cũng chẳng thắc mắc gì, chỉ khoát tay nói :
- Hãy lo việc chính trước đã, còn về vấn đề kia... để sau này hẵng tính!
Do Nhân Kiệt rời khỏi ngôi lầu đỏ, chẳng tìm ai khác, chỉ tìm Vô Tình Đao Vân Thu Ngô.
Chàng nhìn đối phương ôn tồn nói :
- Chúng ta đi ra ngoài xem sao, được chứ?
Vân Thu Ngô cung kính khom mình đáp :
- Xin tùy Phó phân đàn chủ sai bảo!
Thế là hai người khinh trang gọn gàng theo một con đường bí mật ra khỏi Đại Quán viên, đi thẳng về phía bên sông ngoài cửa bắc thành.
Lúc này đã là giữa đông, bầu trời u ám như báo hiệu tuyết sắp rơi, song vì đã gần tết, khách luôn đi lại nhiều hơn ngày thường.
Tương Dương nhờ có địa lý và hoàn cảnh ưu việt, đường bộ và đường sông đều tiện lợi, việc buôn bán rất phồn thịnh, Thiên Ma giáo đã chú trọng và thiết lập Phân đàn tại đây, đó là điều tất nhiên.
Do Nhân Kiệt đưa tay chỉ những chiếc thuyền buôn và thuyền khách tấp nập trên sông Hán Thủy hỏi :
- Bổn giáo đã tranh giành những chiếc thuyền buôn ấy phải không?
Vân Thu Ngô thấp giọng đáp :
- Vâng! Hiện nay những hiệu buôn trong thành Tương Dương được chia làm hai cánh, một cánh do bổn giáo bảo hộ, một cánh thuộc Vu Vĩnh Xương. Trong nửa năm qua đôi bên hãy còn giữ được hòa khí với nhau, chỉ mấy ngày gần đây tình hình đã xấu đi dần, thuyền hàng và khách vừa cặp bến, hầu hết đều tìm đến...
Do Nhân Kiệt tiếp lời :
- Có tìm ra nguyên nhân không?
- Theo sự điều tra, nguyên nhân chính là do Vu Vĩnh Xương đã phá bĩnh, hắn đã cho người hằng ngày canh chừng trên bến, phàm thấy thuyền buôn mới đến là lập tức lên thuyền hỏi khách và chủ hàng, theo hàng nghiệp mà đối phương cần liên lạc, chỉ định cho đối phương một hiệu buôn, bắt buộc đối phương phải tuân theo...
- Bổn giáo không làm như vậy ư?
- Phó phân đàn chủ hẳn đã rõ về lai lịch của Vu Vĩnh Xương rồi, thượng cấp đã bảo chúng ta phải hết sức tránh xung đột, vậy thì còn cách gì hơn nữa?
Do Nhân Kiệt ngẫm nghĩ hồi lâu, đoạn kiên quyết nói :
- Được rồi, bắt đầu ngày mai chúng ta cũng phái vài người đến đây, phàm gặp thuyền mới hãy đứng bên mà chờ,khi nào đối phương đã thỏa thuận xong điều kiện xuống thuyền, lập tức mời họ xuống sông tắm một phen cho khỏe, sau đó lên thuyền cho các chủ hàng biết một hiệu buôn khác của chúng ta, khi nào gã họ Vu nổi điên lên sẽ có bổn tọa đối phó.
Vân Thu Ngô lộ vẻ hết sức phấn khởi đáp :
- Thưa vâng!
Liên tiếp ba ngày sau, bọn bộ hạ của Cửu Đầu Quỷ Ưng Vu Vĩnh Xương tổng cộng bị xô xuống sông Hán Thủy đến mười ba lần dưới thời tiết lạnh buốt xương và đồng thời những hiệu buôn dưới sự bảo hộ của Phân đàn Tương Dương cũng nhờ vậy mà có thêm mười ba vụ buôn bán.
Trong ba hôm ấy, có hai điều đã khiến Do Nhân Kiệt hết sức bất ngờ.
Điều thứ nhất là đối với các biến cố liên tiếp kể trên, phía Vu Vĩnh Xương hoàn toàn không có phản ứng.
Về điều này, theo sự suy luận của Do Nhân Kiệt thì Vu Vĩnh Xương sở dĩ án binh bất động rất có thể đó chính là sự lợi hại của hắn, có lẽ hắn trước hết muốn điều tra rõ nguyên nhân vì sao Thiên Ma giáo đột nhiên lại dám hành động như vậy, rồi sau đó mới có kế hoạch hành động, nhất cử lấy lại sỉ diện. Tuy nhiên, Do Nhân Kiệt không hề bận tâm.
Thiên Ma giáo cố nhiên là một tà phái nguy hại, mà Vu Vĩnh Xương cũng chẳng phải là kẻ tốt lành gì, một khi xảy ra xung đột thì chàng có thể trừ đi một tai họa cho bách tánh Tương Dương.
Điều thứ nhì là từ hôm chàng giả vờ uống rượu say, Tô Kim Phụng không còn quấy rầy đến chàng nữa.
Vị Hóa Cốt mỹ nhân ấy đã biết khó nên rút lui ư? Chàng chẳng dám tin là như vậy. Nếu như đối phương biết chàng là môn hạ của Tiêu Dao thư sinh thì rất có thể, nhưng thân phận chàng hiện nay là Ác Quân Bình Công Tôn Tiết, mà Ác Quân Bình đâu phải là một chính nhân quân tử không say mê sắc đẹp trong giới võ lâm.
Chàng nghĩ bên trong hẳn là có nguyên do khác, nên trong ba ngày qua tuy mọi sự đều suông sẽ, song chàng vẫn như đứng trước vực thẳm, luôn đề cao cảnh giác, đề phòng bất trắc.
Thấm thoát lại năm ngày nữa trôi qua, cuối cùng hai giả thuyết của Do Nhân Kiệt đều đã được chứng thực.
Trước tiên là Cửu Đầu Quỷ Ưng Vu Vĩnh Xương đã phái người mang chiến thư đến, hẹn sẽ “hầu giáo” tại trước Thất Tinh Nhai trên núi Long Trung vào hai hôm sau.
Trong chiến thư đặc biệt nêu rõ, đối tượng cuộc hẹn chủ yếu là Công Tôn phó phân đàn chủ Phân đàn Tương Dương của Thiên Ma giáo.
Ngay đêm hôm ấy vừa qua canh hai, một nữ tỳ đến chỗ chàng trú ngụ nói :
- Tô phân đàn chủ cho mời!
Do Nhân Kiệt liền nghĩ nhanh, lập tức có quyết định, bèn nói :
- Bổn tọa mặc xong y phục sẽ đến ngay, ngươi hãy đến báo với Giản, Vân, Tiêu ba vị hộ đàn một tiếng, bảo đó là ý của bổn tọa mời ba người cùng đến đó luôn.
- Nhưng ý của Tô phân đàn chủ chỉ mời mỗi một mình Phó phân đàn chủ thôi!
Do Nhân Kiệt bèn gật đầu nói :
- Thôi được, ngươi hãy về trước đi!
Nào ngờ ả nữ tỳ vẫn đứng yên nói :
- Tô phân đàn chủ bảo là Phó phân đàn chủ không quen đường thuộc lối, ngoài kia trời lại tối, bảo tiểu tỳ phải chong đèn dẫn đường cho Phó phân đàn chủ.
Do Nhân Kiệt thấy chủ tớ họ đối với mình như thể áp giải phạm nhân, bất giác vừa bực tức vừa buồn cười, song chàng cũng chẳng chấp nhất, bèn không nói gì nữa, mặc xong quần áo liền theo ả nữ tỳ đi ra.
Vào đến trong tiểu lầu, Do Nhân Kiệt thấy Tô Kim Phụng y phục đoan chỉnh, vẻ mặt hết sức trang trọng, chàng mới cảm thấy có phần yên tâm.
Chàng liền rào đón trước nói :
- Ti chức đã nói rồi, đối phó với hạng tầm thường ấy đâu cần Đàn chủ phải nhọc tâm, vả lại sức khỏe của Phân đàn chủ vừa mới...
Tô Kim Phụng lắc đầu ngắt lời :
- Không phải vì vấn đề ấy!
Do Nhân Kiệt cố trấn tĩnh hỏi :
- Vậy chứ Phân đàn chủ cho gọi vì việc chi?
Tô Kim Phụng đưa tay chỉ ghế nói :
- Hãy ngồi xuống trước đã!
Do Nhân Kiệt ngồi xuống xong, Tô Kim Phụng bỗng hỏi :
- Công Tôn phó phân đàn chủ quê quán ở đâu vậy?
Do Nhân Kiệt giật mình, không ổn rồi, đối phương hỏi như vậy chẳng phải là vô cớ, chả lẽ chàng đã bị bại lộ thân phận rồi ư?
Bèn đành cười nói :
- Vì sao Phân đàn chủ lại hỏi về điều ấy?
Đồng thời chàng thầm nhủ :
- “Mình đến đây đã mười mấy hôm rồi, sao bỗng dưng lại xảy ra rắc rối thế này? Đã lộ ra sơ hở về mặt lời nói và cử chỉ ư?”
Song chàng nhận thấy mỗi lời nói và hành động của mình đều hết sức thận trọng, chẳng thể nào lộ ra sơ hở được, vậy thì vấn đề trục trặc ở đâu?
Chỉ nghe Tô Kim Phụng nhạt giọng nói :
- Đương nhiên là phải có nguyên nhân rồi!
Do Nhân Kiệt định thần, cười nói :
- Vậy thì lạ thật, trong giới giang hồ bất kỳ ai quen biết với Công Tôn mỗ, ai mà không rõ Ác Quân Bình này là người vùng Tứ Xuyên?
- Xuyên Đông hay Xuyên Tây?
- Cả hai!
- Vậy là sao?
- Bởi lẽ Công Tôn mỗ tuy nguyên quán là Xuyên Tây, song lại lớn lên ở Xuyên Đông, sau đó quanh năm suốt tháng đi khắp đó đây, hôm nay đông, ngày mai tây, song đa phần là trong phạm vi lưỡng Xuyên...
Do Nhân Kiệt nhận thấy mình trả lời như vậy khiến đối phương khó mà nắm bắt được, giả sử trong lời nói có sự trục trặc hoặc là đối phương vẫn tiếp tục vạch lá tìm sâu, vượt quá khả năng trả lời của chàng, vậy thì bắt buộc chàng phải tiên hạ thủ vi cường, ngoài ra chẳng còn cách nào khác hơn.
Chàng nói rất chậm rãi và cố giữ cho giọng nói được tự nhiên, đồng thời lưu ý vẻ mặt của đối phương, sẵn sàng đột khởi hành động khi cần thiết.
Tô Kim Phụng vừa nghe vừa gật đầu, lại hỏi tiếp :
- Công Tôn phó phân đàn chủ đã lớn lên ở Xuyên Đông thuộc vùng nào?
- Lương Sơn!
Ác Quân Bình có phải đã lớn lên ở Lương Sơn hay không, chỉ có trời mới biết, song Do Nhân Kiệt đã trả lời hết sức mau mắn.
Bởi việc đã đến nước này, đúng hay không chẳng còn quan trọng nữa, chàng chỉ hy vọng một điều duy nhất là chính bản thân vị Hóa Cốt mỹ nhân này cũng chẳng biết về việc ấy.
Còn như bị bại lộ cũng chả sao, ngay khi chàng trả lời là đã vận đầy đủ chân lực rồi.
Song Tô Kim Phụng lại gật đầu, ngẩng lên hỏi tiếp :
- Vậy Phó phân đàn chủ có biết là trong Phân đàn có một người đồng hương không?
Do Nhân Kiệt chới với, chàng nằm mơ cũng chẳng ngờ trên đời lại có một việc trùng hợp như vậy.
- Ồ, thật vậy ư?
Chàng mỉm cười, ra chiều ung dung, nhưng con tim thì cơ hồ vọt ra khỏi lồng ngực.
Tuy nhiên, chàng vẫn chưa vội khinh cử vọng động, bởi tuy lời lẽ đối phương rất dồn ép, nhưng giọng nói lại như không mang địch ý. Đồng thời, hiện tại chàng cũng không muốn bỏ qua cái chức vị Phó phân đàn chủ có thể bước vào Tổng đàn Thiên Ma giáo trong một ngày gần đây.
Tô Kim Phụng chậm rãi nói :
- Bổn tọa không rõ các hạ là người của địa phương nào, mà cũng chẳng cần thiết phải rõ, bổn tọa chỉ lấy làm lạ là hai người gặp mặt nhau mà chớ hề nói với nhau một lời, chẳng khác nào người xa lạ...
Do Nhân Kiệt mỉm cười :
- Vậy cũng chẳng có gì lạ, một người xa nhà lâu năm, đôi khi thân như cha mẹ anh em mà khi gặp nhau còn làm ngơ, có gì...
Tô Kim Phụng lắc đầu :
- Không, người đồng hương của Phó phân đàn chủ đã nói là từ nào đến giờ tướng mạo y không hề thay đổi, chính hồi hơn ba năm trước đây, hai người còn gặp nhau tại Đồng Quan nữa.
__________________




**************************************************
TRUM YEU GAI , CHET VI GAI
SONG DE YEU , CHET VI YEU
Trả Lời Với Trích Dẫn
 


Ðiều Chỉnh
Xếp Bài

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn
Bạn không được quyền gởi bài
Bạn không được quyền gởi trả lời
Bạn không được quyền gởi kèm file
Bạn không được quyền sửa bài

vB code đang Mở
Smilies đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt
Chuyển đến


Múi giờ GMT. Hiện tại là 04:17 PM.


Powered by: vBulletin Version 3.6.1 Copyright © 2000 - 2025, Jelsoft Enterprises Ltd.