#1
|
|||
|
|||
![]() Dưới ánh trăng cô đơn
Author: Quỳnh Dao Chương 1 Đây là vùng ngoại ô thành phố. Lê Văn Điệt cắm cúi bước về hướng nhà, trước khi trời sụp tốị Nơi đây dân cư thưa thớt, hai bên đường là ruộng, xa hơn là núị Cũng có một nhà ga ở gần đó. Nơi tập hợp một số dân cư ít ỏi sống dựa vào chuyện bán bưng. Nhưng những cái đó cũng không đủ tạo được cảnh phồn vinh cho địa phương. Chỉ có ngôi miếu ở phía trên một chút, trong các dịp lễ lộc, hội hè là còn quyến rũ một ít khách thập phương thích đi xạ Nhưng đó cũng là những dịp hiếm hoị Con đường rộng và vắng, xa xa mới có một dãy nhà. Nhà Điệt là nhà đầu tiên, kế đến là nhà của bác Lý. Nhà của Điệt có thể gọi là khá giả, chứ không giàụ Bởi vì ông Lê Địch Sanh, cha của Điệt là một bác sĩ đã về hưụ Với số tiền hưu trí có được, ông chọn mảnh đất này cất nhà, vừa để an dưỡng tuổi già, vừa để có được một nông trại nhỏ để tăng thêm thu thập. Con đường lên núi bắt đầu ngoằn ngoèo, qua khỏi dốc là Điệt đã có thể thấy ánh đèn từ trong nhà tỏa rạ Vậy là sắp đến nhà. Điệt thở phào nhẹ nhõm. Ngày lúc đó có tiếng xe từ sau chạy tớị Điệt liếc ngang chiếc xe du lịch màu sữa, trên xe là Lê Văn Du, ông anh ruột của Điệt. Nhưng anh chàng lại cho xe chạy thẳng chớ không dừng lại đón Điệt. Giữa hai người, mối quan hệ không được thân thiện lắm. Có lẽ do cá tính họ quá nhiều khác biệt. Điệt năm nay mới là sinh viên ban Lý năm thứ tự Còn Văn Du, không những lớn hơn Điệt tám tuổi, lại đã là một bác sĩ có chút tên tuổi ở thành phố. Ở nhà, Du cũng được cha yêu quý hơn, bởi vì Du nối nghiệp chạ Chẳng những thế, Du lại biết cách ăn nói, chìu chuộng. còn Điệt thì khác, Điệt tượng trưng cho sự phản kháng, tự lập. Cha muốn Điệt xong trung học tiếp tục học Y ở Đại học. Điệt không chịụ Cha bảo thôi thì học ngành nông để chăm sóc nông trạị Điệt cũng không nghe, khăng khăng đòi đi học Lý. Mặc dù Điệt vẫn học giỏi, lúc nào cũng là sinh viên xuất sắc của khoa Lý, nhưng Điệt đã đi ngược lại nguyện vọng của chạ Điệt đã làm cho ông Lê Địch Sanh thất vọng, với những người lớn tuổi, cố chấp như ông. Làm con cái mà không nghe cha mẹ là nghịch tử, sẽ khó thành công trên đờị Nên mặc dù Điệt là út, nhưng ông vẫn yêu Du hơn. Khi Điệt đi đến cổng, đã nghe tiếng cười của Văn Du từ trong vọng rạ Nhìn từ ngoài, đây là một gia đình hạnh phúc? Nhưng hạnh phúc đó không dành riêng cho chàng. Điệt nghĩ và lặng lẽ đi về phòng riêng của mình. Thật ra thì Điệt đẹp trai hơn Du nhiềụ Chàng có dáng dấp cao ráo, đôi mắt đăm chiêu và phong cách gần như bất cần đời của Điệt rất lôi cuốn, nhất là với phái đẹp. Nhưng Du, tuy có thể hình bên ngoài không bằng Điệt, nhưng đổi lại miệng lưỡi khéo hơn. Vả lại, dù gì Du cũng đã ra trường, đã có một chỗ đứng khá vững chãi trên xã hộị Hai anh em là hai loại hình đàn ông khác biệt. Mặc dù không có chuyện đối kháng, tranh chấp hay bất hòạ Nhưng vì bản chất khác nhau, nên giữa hai người như có một khoảng cách. Vì vậy ngay cả trên bàn ăn, hai người cũng rất ít nói chuyện với nhaụ ông Địch Sanh cũng thấy mình gần gũi với cậu cả nhiều hơn. - Du này, tối nay con có bận gì khác không? - ông Địch Sanh hỏi - Nếu không, cha con mình qua nhà bác Lý chơi, bác ấy ban chiều điện thoại qua rủ cha đánh cờ. Con qua đấy gặp em Nghi Nhược, Tinh Nhược cũng vui vẻ chứ? - Vâng! Văn Du gật đầụ Du lúc nào cũng muốn làm hài lòng cha, dù thích hay không thích. ông Địch Sanh nhìn con trai vui vẻ: - Cha thấy con bé Tinh Nhược cũng khá xinh đấy chứ? Văn Du nhún vai: - Xinh thì có xinh, nhưng con thấy cô ta còn bé quá. Mới sinh viên năm thứ hai, hai mươi tuổi... còn trẻ con lắm! ông Địch Sanh nhìn con cười: - Nhưng tuổi tác đâu thành vấn đề con? Văn Điệt ngồi gần đấy yên lặng, không những không có ý kiến mà còn thấy bực mình. Mặc dù Điệt không ưa thích gì cô bé có tên Đinh Nhược. Nhưng qua lời đối thoại của cha và anh cả, cảm thấy như... Du kênh kiệu làm sao, Du là nhất, là cái rốn của vũ trụ mà ai ai cũng phải thèm muốn. Đang ăn, Điệt buông đũa xuống và bỏ về phòng riêng. ông Địch Sanh nhìn theo, ông có vẻ bất mãn. ông nói với Du: - Cái thằng Điệt càng ngày càng không ra cái gì cả! Văn Du cười: - Cha chấp nhất làm gì! Cái thằng đó gàn từ nào đến giờ. Mặc hắn, để hắn muốn làm gì thì làm đi! ông Địch Sanh lắc đầu: - Cha chịu, không hiểu nổi tuổi trẻ hôm nay, sống đàng hoàng không muốn, chỉ thích phản kháng theo bọn hippie, Beattles làm gì... nếu thằng Điệt mà nó được một phần mười của con là cha hài lòng lắm rồị - Con cũng nào hơn aị - Văn Du lắc đầu nói, nhưng khuôn mặt lại rạng rỡ hẳn, trước lời khen của cha - Chẳng qua vì con lớn tuổi hơn nó nên không bị mấy cái phong trào bậy bạ đó ảnh hưởng thôị ông Địch Sanh cười với con cả: - Tại con khiêm tốn chứ bản chất con người mà tốt thì nó đã bộc lộ ra ngay từ nhỏ... Cha đã thấy ngay rồi con sẽ nên người từ lâu con ạ. Con khác hẳn chúng bạn đồng lứa ngay từ đầụ - Con thì cũng như họ. - Văn Du làm ra vẻ nghiêm chỉnh nói - Có điều con phân biệt được, cái gì nên làm, cái gì không nên. Con nghĩ, đã sinh ra là người thì mình phải biết hướng thượng, phải biết vươn lên chỗ cao hơn, chứ không thể sống như cây cỏ được. ông Địch Sanh tán đồng, vỗ vai Du nói: - Đấy, con người sống phải có chí khí. Nếu trên đời này ai cũng như con thì xã hội sẽ tốt đẹp biết chừng nàỏ Cha biết chắc rồi con sẽ là người thành công. Văn Du đỏ mặt, kiêu hãnh. Đó là kỳ vọng của cha, nhưng cũng là của chàng. Du bắt buộc phải nổi danh. Không những thế, Du nôn nóng, chàng muốn chuyện đó phải xảy ra ngay, chứ khôang kéo dài những năm hay mười năm như những người khác... - Con cảm ơn lời khích lệ vừa rồi của chạ - Du nói - Con sẽ cố gắng để cha không thất vọng. Hai cha con cùng cười, rồi kéo nhau rời khỏi phòng ăn. Nhà họ Lê đất khá rộng, có lẽ nhờ nằm ở vùng ngoại ộ Nhưng cách bày trí trong nhà lại theo khuynh hướng cổ, nên giản dị. Phòng khách treo khá nhiều tranh, phần lớn là loại thủy mạc... ông Địch Sanh đốt một tẩu thuốc, rồi mới cùng Du đi ra ngoàị Nhà họ Lý thì không xa, chỉ nhà họ Lê có một bức tường ngăn. Hai nhà ăn thông nhau bằng một cửa nhỏ, nhà họ Lý cũng có vườn hoa rộng, nhưng cấu trúc hiện đại hơn, có cả hồ bơi và những tiện nghi mới mẻ khác. Vừa bước vào nhà. ông Địch Sanh đã rất tự nhiên, gọi to: - Anh Tổ Nghiêu có trong nhà chứ? ông Lý Tổ Nghiêu đang ngồi đọc báo trong phòng khách, nghe gọi ngẩng đầu lên. ông khoảng trên năm mươi tuổi, nhưng dáng dấp khỏe mạnh sung sức. Là một thương gia, hiện là đại lý cho một xí nghiệp đóng tàu lớn của Mỹ, nên ông rất tân tiến. Cách giáo dục con cái trong gia đình cũng theo khuynh hướng Tây phương. Con cái được tự do phát triển. - Tới giờ này ông mới đến! - ông Tổ Nghiêu nói - Tôi vừa định bảo Tinh Nhược sang nhắc ông đấỵ Rồi trông thấy Văn Du, ông nói thêm: - Ồ cậu Du, tối nay không có trực đêm à? - Dạ chào hai bác. Du nói khi trông thấy cả hai vợ chồng ông Nghiêu đều có mặt ở nhà, rồi mới tiếp: - Hôm qua con đã trực, nên bữa nay được nghỉ, sẵn theo cha con sang đây, con muốn gặp anh Nghi và Tinh Nhược chơị - Nghi nó mới đi ra ngoàị Chỉ có Tinh Nhược ở nhà thôị Bà Tổ Nghiêu ngồi gần đấy xem ti vi, trả lờị Bà là người đàn bà có vẻ phúc hậu, an phận. Bà hỏi thêm: - Nếu cần, để bác gọi nó xuống nhé? - Thôi khỏị - Văn Du ngăn lại - Để con lên đấy xem, nếu Tinh Nhược bận việc, cháu sẽ không quấy rầy, cháu sẽ quay xuống đây xem tivi với bác cũng được. - à vậy cũng tốt! Bà Tổ Nghiêu cười hài lòng. Đằng kia hai người đàn ông đã bắt đầu bày cờ ra đánh. Bà đứng dậy vào trong gọi cô tớ gái pha trà mang ra, rồi mới tiếp tục xem truyền hình. Với bà, một gia đình thế này đã là quá đủ, quá hạnh phúc, bà không đòi hỏi nhiều hơn. Văn Du đến đây cũng khá thường xuyên, nên rất tự nhiên, anh chàng bước thẳng lên lầu, đến trước một gian phòng khép kín, gõ nhẹ. Bên trong có tiếng con gái vọng ra: - Tự nhiên vào đi! Cửa mở. Tiếng nhạc êm dịu thoảng ra ngoàị Văn Du bước vào: - Chào Nhược! - à thì ra là anh Văn Du! Tinh Nhược chào lại với nụ cườị Cô nàng đang ngồi dưới thảm, chung quanh là những quyển tạp chí phụ nữ. Tinh Nhược có dáng của một cậu con trai, áo pull quần Jean, tóc demi-garcon. Du bước vào, ngồi xuống ghế gần đấy hỏi: - Ngồi đây không trở ngại gì chứ? - Có gì trở ngạỉ - Tinh Nhược tiếp tục xem báo, nói - Từ nào đến giờ tôi vẫn là người hiếu khách. à... anh dùng chewing gum không? - Không, cảm ơn, tôi không thích món đó lắm - Du đáp - Tôi cứ tưởng là Tinh Nhược đang bận làm bàỉ Tinh Nhược lắc đầu: - Ngày mai thi rồi, nhưng đầu căng thẳng quá, nên tôi muốn thư giãn một chút... - Nhưng đã chuẩn bị sẵn sàng chưả - Sẵn sàng rồi - Tinh Nhược đáp - Nghe xong dĩa nhạc này, tôi sẽ tiếp tục học bài lạị - Tinh Nhược giống ông gàn nhà tôị
__________________
![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ************************************************** TRUM YEU GAI , CHET VI GAI SONG DE YEU , CHET VI YEU |
Ðiều Chỉnh | |
Xếp Bài | |
|
|