#34
|
||||
|
||||
![]() ĐẠI ĐƯỜNG SONG LONG TRUYỆN Hồi 660 Đột Vi Huyết Chiến Theo hiệu lệnh của chủ tướng, từng loạt, từng loạt tên mãnh liệt bắn ra, cứ sau một đợt tên phát xạ từ mười lăm máy bắn cung thì các binh sĩ nhanh chóng lắp tên mới vào, mười lăm máy khác tiếp tục buông tiễn, kỵ binh địch lọt vào xạ trình đều không thể thoát khỏi cảnh người rơi ngựa ngã, máu thịt tung tóe, tình cảnh thê thảm khiến người ta không nỡ nhìn. Thế công của đội kỵ binh tiên phong bên Lý Nguyên Cát bị các máy bắn tên đập tan tành, hoảng loạn triệt thoái về phía Tây. Thuẫn thủ quân và tiễn thủ quân tiến lên theo đường kỵ binh thối lui để thiết lập lại thế công, nhiệm vụ chính là kềm chế uy lực sát thương từ vũ khí hạng nặng của quân đột vây, tạo ra cơ hội cho đại quân của Khuất Đột Thông. Đây là một trò chơi xem thử ai là người bị thương tổn lớn hơn. Bất ngờ tiếng trống cảnh báo truyền đến từ thành lâu phía đông bắc thành Lạc Dương, lính phất cờ báo hiệu có địch nhân tấn công đến Đông môn. Khấu Trọng và Dương Công Khanh đưa mắt nhìn nhau, lộ rõ thần sắc kinh sợ, việc này có thể kềm chế tám nghìn binh sĩ đóng giữ Lạc Dương thành không có cách nào tham gia vào cuộc chiến đột vây. Quân đột vây đưa thuẫn mâu thủ và đao tiễn thủ tạo thành đội tiên phong, vẫn theo tiết tấu trống trận, vượt qua lớp hào đã bị lấp, xung phong vào trận địch. Tất cả giống như một cơn ác mộng không thể tỉnh lại cũng không thể thay đổi. Khấu Trọng thầm than trong lòng, Lý Thế Dân đúng là kỳ tài, mỗi chiêu đưa ra đều đánh trúng nhược điểm trí mạng của gã. Quân Lý Nguyên Cát đột nhiên xuất hiện, hiện tại chuẩn bị tấn công vào Thượng Đông môn, buộc gã phải cải biến chiến thuật, giống như cao thủ đối mặt hoặc kỳ thủ đối cờ, mỗi nước đều chiếm hết tiên cơ, ép gã phải đánh theo ý đồ của đối thủ. Ánh mắt Khấu Trọng nhìn về phía trái dòng Y Thủy, lòng nghĩ may mà có nhánh sông lớn này, bằng không nếu địch nhân trái phải giáp kích, e là toàn quân phải tiêu tan. Hắn bỗng thu nhiếp tâm thần, ngữ khí như chém đinh chặt sắt: “Bỏ Lạc Dương, toàn quân đột vây!” Dương Công Khanh cười khổ: “Đây là lựa chọn sáng suốt nhất.” Lập tức sai lính cầm cờ phất cờ báo hiệu cho Vương Huyền Thứ ở trên thành lâu biết. “Choang! Choang! Choang!” Vương Huyền Thứ tự thân gióng chuông vang khắp thành lâu, dùng cách nhanh chóng nhất truyền tin đến toàn bộ quân thủ thành. Khấu Trọng giơ cao Tỉnh Trung Nguyệt, giục ngựa xoay về hướng quân sĩ, hô vang: “Các huynh đệ! Khấu Trọng ta và mọi người sống chết cùng nhau, Khấu Trọng ta là người đầu tiên xung sát trận địch, cũng là người rời khỏi cuối cùng.” Lời nói thật hào hùng bi tráng phối hợp với hình tượng vô địch của gã, đã kích động mạnh vào lòng quân, binh sĩ lập tức gầm lên: “Thiếu Soái quân tất thắng!” Tiếng gầm vang vang trên không trung, binh sĩ nơi nơi chiến ý đại thịnh liên kết cùng Khấu Trọng thành một khối, nguyện dốc sức vì chủ soái. Khấu Trọng lộ ra nét cười tương phản với chiến trường tàn khốc, sáng láng như ánh dương quang, ung dung nói: “Sẽ có một ngày ta từ Trường Hạ môn trở lại Lạc Dương, tuyệt không thể là cửa khác.” Hai mắt Dương Công Khanh hiện ra thần sắc mà chỉ có Khấu Trọng mới hiểu được, giơ tay lên hô theo: “Bất luận sinh tử, bọn ta mãi mãi đi theo Thiếu soái.” Toàn quân lại gầm vang, nguyện lòng tử chiến. Quân tiền phong đột nhiên dừng lại, dàn thành trận thế năm hàng cách đội ngũ quân địch chừng tám trăm bước. Hai hàng trước do một ngàn mâu thuẫn thủ tạo thành, ba hàng sau là đao tiễn thủ. Ma Thường tiếp tục phát hiệu lệnh, hai cánh kỵ binh, mỗi cánh năm trăm người vòng sang hai bên, hình thành thế bảo vệ dọc sườn. Trong thời gian thành bị vây, quân thủ thành không hề được chút thời gian nhàn rỗi nào, Ma Thường liên tục thao luyện ngày đêm, vào giờ phút sinh tử này đã bộc lộ rõ thành quả. Bạt Dã Cương chỉ huy quân tiên phong, hai nhánh kỵ binh trái phải do Đoàn Đạt và Hình Nguyên Chân suất lãnh. Hai đội kỵ binh mỗi đội hai mươi người của Đơn Hùng Tín và Quách Thiện Tài lúc này xuất thành ra hạ môn, bố trận phía sau. Quân đội của Lý Nguyên Cát cũng lùi xa các máy bắn tên và bắn đá khoảng ngàn bước, yên lặng đợi mệnh lệnh, song phương tạm thời duy trì cục diện giằng co, đại chiến sẵn sàng bùng nổ. Ánh mắt Khấu Trọng quan sát quân sĩ tiền phương của Khuất Đột Thông, đầu óc hết sức sáng suốt, đối với hình thế chiến trường không bỏ sót điểm nào, biết địch nhân vẫn không hay cao trại đã rơi vào tay Bạt Phong Hàn, bèn phất cờ hiệu. Tỉnh Trung Nguyệt trở vào vỏ. Khấu Trọng và Dương Công Khanh thúc ngựa tiến lên, hai ngàn kỵ binh theo sau, vượt qua lớp hào đã bị lấp, vòng về phía sau quân tiên phong. Khấu Trọng nói với Dương Công Khanh: “Ngàn vạn lần không nên để Lý Nguyên Cát công phá vào sườn, đợi ta phá trận xong trở lại, bọn ta mới phát động toàn quân đột vây, nơi này giao cho Dương công!” Dương Công Khanh gật đầu đáp ứng: “Thiếu soái cẩn thận!” Khấu Trọng chính là linh hồn toàn quân, nếu gã vong mạng, quân đột vây chắc chắn rơi vào tình thế toàn quân tan vỡ. Khấu Trọng khẽ cười đầy tự tin, giơ cao Thích Nhật cung trong tay, tay kia rút tên treo bên bụng ngựa đoạn dùng thủ pháp độc môn bắn ra bốn mũi tên, thúc ngựa tiến lên. Bạt Dã Cương hiệu lệnh quân tiên phong dạt sang hai bên, nhường lối cho gã đi qua. Không khí lập tức căng thẳng. Kèn trận vang lên bên phía địch, một đội thuẫn thủ xông ra chúc thuẫn xuống đất, một đội khác tiến sát lên giơ thuẫn chéo lên, hình thành trận thế thuẫn bài bảo vệ hai mặt trên dưới cho tiễn thủ phía sau. Khấu Trọng một mình tiến lên trước trận, ngửa mặt cười vang: “Trong thiên hạ ai có thể ngăn cản Khấu Trọng ta!” Nói xong phát xạ cường tiễn theo thủ pháp liên châu. Dưới ánh sáng từ những bó đuốc của hai bên, từng mũi, từng mũi cường tiễn từ Thích Nhật cung bắn ra, mỗi mũi đều mang theo Loa Hoàn kình, bắn thẳng vào trận địch. “Coong! Coong! Coong!” Thuẫn bãi vỡ nát, máu thịt tung tóe, cường tiễn xuyên qua thuẫn bài như giấy mỏng, cắm vào thân người. Lần lượt từng thuẫn thủ ở hướng chính diện Khấu Trọng lần lượt ngã xuống. Máu nhuộm bình nguyên! Cường tiễn bắn ra từ Thích Nhật cung tựa như vĩnh viễn không ngừng, tiễn thủ đằng sau mất đi sự bảo vệ của thuẫn bài, liên tục trúng tên lao xao như lá khô bị cuồng phong quét sạch, chỉ đành giương mắt lên nhìn tử thần đoạt mạng. Khấu Trọng vừa mới ra tay đã khiến địch nhân mất vía, sĩ khí toàn quân dâng cao, gầm vang trợ uy. Bên địch thấy tình thế không ổn, kèn trận vang lên, quân tiên phong đồng loạt áp sát quân đột vây, lại tách ra làm hai cánh để kỵ binh tiến lên. Quân Lý Nguyên Cát lập tức phối hợp, quân tiên phong bắt đầu tấn công máy bắn tên và Phi Thạch đại pháo. Dương Công Khanh ở phía sau biết đã đến lúc, dùng đuốc phát ra tín hiệu cho cao trại. Tiếng trống vang lên bên phía cao trại, Bạt Phong Hàn xuất hiện tại tòa tiễn tháp, hét lớn: “Khí số Lý Đường đã tận! Thiếu Soái quân vô địch thiên hạ!” Quân đột vây ngoại trừ Dương gia quân, không hề biết sự tình địa đạo, đột nhiên thấy cao trại đã do bên mình khống chế, ai cũng không dám tin, lập tức quân tâm phấn chấn, đồng thanh reo hò. Ngược lại bên địch nhân ai nấy đều lo lắng, không rõ thực hư, cảm thấy bị uy hiếp từ phía sau, lập tức tình trạng hỗn loạn lan truyền toàn quân như ôn dịch. Khấu Trọng không để lỡ mất cơ hội tốt, hét lớn: “Các huynh đệ theo ta tiến lên!” Âm thanh chấn động màng nhĩ, hai mươi kỵ binh tinh nhuệ theo gã xung trận, dùng chiến thuật xuyên phá, xông thẳng vào trận địch chém giết. Số nhân mã còn lại vẫn giữ vững vị trí dưới sự chỉ huy của Ma Thường, chống đỡ địch nhân công kích, từng làn mưa tên bay đầy trời bắn vào đại quân địch nhân, quân sĩ giơ thuẫn giơ mâu, vừa tiến lên vừa nghiêm chỉnh trận thế chờ đợi giây phút xáp lá cà. Dương Công Khanh vòng lại hậu phương, phối hợp với quân sĩ từ trong thành rút ra, đồng thời chịu trách nhiệm tổng chỉ huy toàn cục. Máy bắn tên và Phi Thạch đại pháo không ngừng phát xạ, phối hợp với quân sĩ Vương Huyền Thứ cố thủ tường thành phía Nam, đánh tan nhiều đợt tấn công của cánh quân Lý Nguyên Cát. Song phương liên tục điều binh khiển tướng. Khuất Đột Thông do mất cao trại mà trận thế đại loạn, lại không nắm được thực lực của Bạt Phong Hàn, đành phái ra một cánh kỵ binh năm ngàn người, bố trí thành hậu trận đối diện cao trại nhằm ứng phó với công kích từ phía sau. Trên chiến trường, tiếng la hét chém giết vang trời, chẳng khác nào địa ngục nhân gian. Khấu Trọng một mình một ngựa đi đầu, Thích Nhật cung trên tay liên tiếp buông tiễn, chuyên chọn các tiễn thủ bên địch có tầm uy hiếp xa mà hạ thủ, tên bắn ra vô cùng biến hóa khiến lòng quân bên địch nhiễu loạn, gã cùng hai mươi kỵ binh ào ào như lốc tiến vào hàng ngũ bộ binh địch. Gã xếp cung lại, Tỉnh Trung Nguyệt xuất vỏ, Loa Hoàn kình phát ra bao phủ xung quanh, cả đội nhân mã giống như một cây Tỉnh Trung Nguyệt to lớn còn gã chính là mũi đao sắc bén, chẻ đôi đội hình tiên phong của địch nhân, cắm thẳng vào toán kỵ binh địch ở phía sau quân tiên phong. Kỵ binh địch từ bốn mặt xông lên ngăn cản nhưng không ai là đối thủ của gã, thủ hạ thấy chủ soái dũng mãnh như thế, người người bất chấp an nguy bản thân gấp rút theo sát, giết địch kháng địch, soái kỳ của gã đi đến đâu người đổ ngựa lồng đến đó, chiến cuộc thảm liệt đến cực điểm. Tâm thần Khấu Trọng tiến nhập cảnh giới “tỉnh trung nguyệt”, xem quân lực địch nhân đông gấp bội như không có, nắm chặt lấy cây cờ lớn, một tay múa cờ, một tay múa đao, cờ cuộn đao tung, nhắm đến chỗ soái kỳ của Khuất Đột Thông, không ai có thể cản trở gã lúc này. Ma Thường vẫn kiên cường thủ vững trận thế, may là Khấu Trọng đã làm loạn đội ngũ tấn công bên địch nhân, khiến áp lực lên quân sĩ của y giảm hẳn. Ma Thường chờ địch nhân tiến đến cự ly chừng năm mươi bước, hạ lệnh đao tiễn thủ thu cung bạt đao, xung phong tiến lên, ào vào đội hình chưa chỉnh đốn của đối phương mà chém giết, lợi dụng sĩ khí bên mình đang dâng cao mà đem toàn lực bộ binh, kỵ binh phản công. Tổng cộng hai cánh kỵ binh của Đơn Hùng Tín và Quách Thiện Tài là chẵn sáu mươi người, phân thành hai đường nghênh tiếp hai cánh kỵ binh địch, chém giết đến thiên hôn địa ám, trăng sao ảm đạm, đất rung núi lở. Quân sĩ Lý Nguyên Cát tấn công vào sườn quân đột vây bị máy bắn tên và Phi Thạch đại pháo kèm giữ ngoài hai trăm bước, một tấc cũng khó tiến lên được. Đằng sau quân địch lại là một quang cảnh khác, cổng lớn cao trại rộng mở, gần ngàn tù binh của Đường quân và công sự binh không tác chiến, bị Bạt Phong Hàn và gần năm trăm Phi Vân vệ đoạt mất chiến mã rồi dùng cung tên uy hiếp bắt xuất trại, liều mạng chạy về phía trận địa kỵ binh dàn hàng ngang phía trước. Bạt Phong Hàn mượn sự yểm hộ của đám người này, suất lãnh Phi Vân vệ bám theo sát. Chỉ huy đội kỵ binh là đại tướng tâm phúc Phùng Lập Bản của Lý Nguyên Cát. Y trơ mắt nhìn Bạt Phong Hàn tấn công đến, vẫn không tài nào hạ lệnh cho thủ hạ phóng tiễn bởi địch nhân lẫn trong đám tù binh hỗn loạn. Thời cơ tức thì trôi qua, lập tức năm ngàn kỵ binh bị đám tù binh khiến rối loạn, quân đột vây dưới sự dẫn dắt của Bạt Phong Hàn khí thế bừng bừng, thế như chẻ trúc cắt đôi đội hình kỵ binh. Tù binh lại trốn chạy tứ tán khiến kỵ binh không có cách hữu hiệu nào chống lại phản kích, cho dù nhân số hơn đối phương đến mười lần, vẫn loay hoay như gà mắc tóc. Cao trại chìm trong biển lửa, bốc cháy bừng bừng, khói cuộn ngất trời, tăng thêm uy thế của quân đột vây. Ai đủ nhẫn tâm, kẻ đó có khả năng sống sót. Khuất Đột Thông và chư tướng thủ hạ ở trung tâm toàn quân, đột nhiên phát giác mình sa vào hiểm cảnh, phía sau là Bạt Phong Hàn đang đến, phía trước là kỵ đội say máu của Khấu Trọng, hai đội quân đều không thể ngăn trở, lại lấy soái kỳ của hắn làm mục tiêu. Không còn cách nào khác, năm ngàn kỵ binh trung quân, phải di chuyển sang hướng Tây, hy vọng hợp lại với đại quân Lý Nguyên Cát, chấn chỉnh lại khí thế. Soái kỳ vừa động, toàn quân lập tức bị ảnh hưởng. Quân đột vây gầm vang, phấn đấu giết địch. Ba cánh quân của Ma Thường, Đơn Hùng Tín, Quách Thiện Tài đuổi sát, Đường quân thua chạy tan tác. Dương Công Khanh biết đã đến lúc, hạ lệnh cho Vương Huyền Thứ đem toàn thể quân sĩ giữ Lạc Dương rút lui. Trong thành tức thì khói lửa bừng bừng, vốn dĩ trên các con đường và tường thành đã chất đầy củi khô từ trước, sau khi châm lửa liền cháy ngùn ngụt, cắt đứt tường thành phía nam với tất cả các thông đạo, khiến Đường quân khi vào thành không thể truy kích. Lúc này Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn đang ở giữa trung tâm chiến trường thây chất đầy đồng, máu chảy thành sông, cuối cùng cũng đã hội quân, địch nhân thối lui về phía Tây như nước triều rút xuống, con đường đột vây đã vô cùng thông thoáng. Nhưng Khấu, Bạt biết rõ con đường phía trước vẫn còn nhiều gian nan, địch nhân lui mà không loạn, hơn nữa đại quân chủ lực của Lý Thế Dân vẫn chưa hiện thân, đó mới là uy hiếp trí mạng với quân đột vây. Chiến tranh diễn ra hùng tráng, quân đột vây trước tiên phá hủy ba chiếc cầu phao bắc qua Y Thủy, vừa đánh vừa lui, liên quân Lý Nguyên Cát và Khuất Đột Thông sau khi hội quân, tập hợp thành năm vạn gồm bộ binh và kỵ binh, đuổi theo ráo riết. Quân đột vây lui đến trận địa trên ngọn núi gần lối ra phía Nam của địa đạo, lập tức toàn quân phản kích, cộng thêm toán quân dồi dào sinh lực của Từ Tử Lăng, cuối cùng ổn định trận thế, bức đại quân Lý Nguyên Cát phải thối lui. Từ lúc mở cửa thành xuất kích đột vây, đến lúc này, hai bên đều có thương vong, quân đột vây một vạn tám ngàn người giảm xuống còn một vạn rưỡi, gần ba ngàn người chết trận, còn mất thêm ba tướng Vương Long, Tiết Đức Âm và Sướng Giang. Quân Đường tử thương hơn sáu ngàn, tình hình chiến trường hết sức thảm liệt. Vương Huyền Thứ vận chuyển thành công hàng loạt chiến mã đến trận địa trên núi, đương nhiên bao gồm cả Vạn Lý Ban của Từ Tử Lăng và Tháp Khắc Lạp Mã Can của Bạt Phong Hàn. Hành động này là bộ phận trọng yếu trong đại kế đào vong, tất cả nhất định phải chuyển thành kỵ binh, mới có thể dùng phương pháp cơ động và thần tốc nhất để tránh né được quân địch cản trở, đào thoát khỏi thế lực phạm vi của địch nhân. Dưới ánh nắng sớm hắt lên từ chân trời phía đông, Khấu Trọng, Từ Tử Lăng, Bạt Phong Hàn và Dương Công Khanh đứng tại cao điểm ở trận địa trên núi, quan sát tình thế đại quân của Lý Nguyên Cát. Khắp người bọn họ đều đầy máu, cũng không phân biệt được là máu của địch nhân hay là máu của bọn họ. Tuy đột vây thành công đến đây, thế nhưng bốn người không ai không thấy trầm trọng, có cảm giác nguy cơ phủ giăng bốn phía. Cho đến lúc này, bọn họ vẫn không biết được đại quân Lý Thế Dân đang ở đâu. Trải qua hai canh giờ kịch chiến, quân đột vây đều đã mệt mỏi, khó mà duy trì khí thế như mãnh hổ giống vừa rồi để tiếp tục ứng phó được với một trường kịch chiến khác. Lạc Dương thành đã bị địch chiếm, cờ xí Đại Đường phất phới trên đầu thành như muốn diệu võ dương oai với bọn họ. May mắn là cao trại đã bị cháy thành tro bụi, cũng cho bọn họ có cảm giác thu được chút thành tựu chiến thắng. Tuy biết sách lược của Lý Thế Dân là trước hết làm giảm nhuệ khí của bọn họ, đợi cho mệt mỏi thì truy kích tiêu diệt, thế nhưng bọn họ không còn lựa chọn nào khác, hiện tại đã hãm thân vào bẫy, chỉ biết chờ vận mệnh truy sát. Lúc này Ma Thường đến báo, tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa, lúc nào cũng có thể lên đường chạy trốn. Bạt Phong Hàn trầm giọng hỏi: “Phương Nam có động tĩnh gì không?” Ma Thường lắc đầu: “Tất cả như thường, chủ lực đại quân của Lý Thế Dân không thể mai phục con đường phía trước được, chỉ cần ngựa của bọn ta chạy đủ nhanh, có thể thoát khỏi trước khi Đường quân phong tỏa Thọ An và Y Khuyết đầu nguồn Y, Lạc.” Bọn họ có thiết lập đồn canh trên gò cao phía nam, bất kể nơi đó gió khua cỏ động ra sao đều không thoát khỏi tai mắt bọn họ. Dương Công Khanh than: “Đây chính là sách lược của Lý Thế Dân, nhìn ra được bọn ta chạy về phía nam, sau khi đột vây nhất định phải ngày đêm kiêm trình xuyên qua quan khẩu giữa Thọ An và Y Khuyết, còn hắn thì từ thủy đạo bất cứ lúc nào cũng có thể ngăn cản, mặt khác, Lý Nguyên Cát và Khuất Đột Thông phong tỏa con đường sau lưng bọn ta, khiến bọn ta bị khốn giữa hai dòng Y, Lạc.” Khấu Trọng nhìn về xa xa bên trái dòng Lạc Thủy, kiên quyết nói: “Cuộc chiến đột vây chính là so sánh tốc độ của hai bên, ai hành động nhanh người đó thành công. Chúng ta lập tức lên đường, men theo bờ tây Y Thủy mà xuôi nam, bọn ta phụ trách đoạn hậu.” Ma Thường lĩnh mệnh đi liền. Từ Tử Lăng hờ hững nói: “Lý Thế Dân đang ở trong thành.” Mọi người đều ngạc nhiên. Dương Công Khanh kinh sợ hỏi: “Tử Lăng vì sao có suy nghĩ này?” Từ Tử Lăng nói: “Cho dù Lý Thế Dân đoán được bọn ta có thể chạy về phía nam, nhưng cũng chỉ là phỏng đoán. Với tác phong luôn chắc chắn của hắn, chiến lược tốt nhất là lấy bất biến ứng vạn biến, sau khi nắm được lộ tuyến đào tẩu của bọn ta, tại thành nội tập hợp đội thủy sư thuyền, đợi trời sáng sẽ chia thủy quân làm hai, xuôi dòng Y Thủy và Lạc Thủy đuổi theo. Lúc đó thế chủ động hoàn toàn nằm trong tay hắn, còn bọn ta phải ứng phó với Đường quân tại Thọ An và Y Khuyết, trước có cản trở sau không đường lui, chỉ còn cách chờ bị bắt.” Bạt Phong Hàn gật đầu đồng ý: “Lời Tử Lăng rất có lý!” Từ Tử Lăng nói tiếp: “Đợi sau khi tháo dỡ chướng ngại vật trên hai con sông, đó là thời khắc đội thủy sư của Lý Thế Dân hành động.” Lời vừa mới dứt, trên Lạc Thủy phía Tây Nam Lạc Dương xuất hiện bóng buồm mờ mịt, đội thủy sư thuyền của Lý Thế Dân cuối cùng đã hiện thân. Khấu Trọng từ sâu trong lòng cảm thấy lựa chọn chạy theo bờ tây Y Thủy là tuyệt đối chính xác. Gã hét lớn: “Hảo tiểu tử! Xem thử ngựa bọn ta hay thuyền các ngươi nhanh, bọn ta đi!” Bốn người Khấu Trọng cùng hơn bốn trăm Phi Vân vệ đoạn hậu, toàn thể nhảy lên mình ngựa, đuổi theo đội ngũ đang tiến về phương Nam. Trống trận bên địch vang vang, toàn thể kỵ binh xuất động, vượt quá hai vạn người, lại không có cố kỵ gì, dưới sự chỉ huy của Lý Nguyên Cát đuổi theo xuống, không cho bọn họ bất cứ cơ hội nghỉ ngơi nào. Lý Thế Dân bố trí chiến lược siêu việt, mở ra thiên la địa võng, muốn quét sạch quân đột vây. Đến lúc này quân đột vây đã mất hết ưu thế và sự chủ động, chẳng khác gì chuột đang bị mèo vờn. Trong tình thế ác liệt này, đấu chí phản kích của Khấu Trọng dâng lên mạnh mẽ, cho dù kết cuộc quân đột vây bị tiêu diệt hoàn toàn, cũng phải bắt Lý Thế Dân chịu thiệt hại trầm trọng nhất. ĐẠI ĐƯỜNG SONG LONG TRUYỆN Hồi 661 Tử Vong Mật Dụ Việt Nam Thư Quán - Thư Viện Online 34111 Phiếu Đã xem 29530771 lần. Kiếm Hiệp Đại Đường Song Long Truyện Dịch Giả : Đả Cẩu Bổng Hồi 661 Sanh Tử Chi Giản Dưới ánh dương quang giữa trưa, hơn mười người Khấu Trọng, Từ Tử Lăng, Bạt Phong Hàn, Ma Thường, Trần Lão Mưu, Vương Huyền Thứ, Bạt Dã Cương, Đơn Hùng Tín, Quách Thiện Tài, Hình Nguyên Chân, Đoàn Đạt đứng trong một vùng cây cỏ rậm rạp trên mỏm núi, quan sát hai vạn kỵ binh của Lý Nguyên Cát đang án binh bất động phía xa, ba ngọn khói bốc lên nghi ngút báo hiệu cho Đường quân đang truy theo ở xa biết vị trí quân đột vây. Năm chiếc thuyền chở vật dụng tiếp tế từ Y Thủy đến, vận chuyển lương thực cho quân Lý Nguyên Cát. Mọi người chưa hồi phục được tâm tình hưng phấn và hình tượng uy mãnh lúc phá vây mà chạy. Để giảm nhẹ tải trọng cho chiến mã, các vật dụng nặng như khôi giáp, quân nhu đều vứt bỏ. Hơn nữa lúc này trên thân mình ai nấy ít nhiều đều bị thương, mặt mày trắng nhợt vì mất máu máu và bôn ba cực nhọc, cảnh tượng như đến bước đường cùng. Khấu Trọng hai mắt lấp lánh chăm chú quan sát trận địch, nói với giọng rin rít: “Lý Nguyên Cát từ lúc nào biến thành tinh minh như thế, ta dừng hắn cũng dừng, bám sát bọn ta không mất dấu, lại không chịu giao chiến.” Bạt Phong Hàn trầm giọng: “Chúng ta nên men theo Lạc Thủy mà chạy, thay vì Y Thủy, chí ít cũng có thể biết được truy binh của Lý Thế Dân đang ở đâu.” Ai nấy đều im lặng không nói, địch nhân sách lược cao minh, ép bọn họ không trụ được phải đào vong, binh mỏi ngựa mệt, đến lúc thời cơ thỏa đáng mới phát động công kích, một đòn triệt để tiêu diệt. Thần sắc Từ Tử Lăng ngưng trọng: “Bọn ta phải tìm cách thoát khỏi truy binh của Lý Nguyên Cát, mới có hy vọng xông qua cửa ải Lý Thế Dân.” Khấu Trọng quan sát hình thế gần xa, vùng đồng bằng đầu nguồn Y Lạc đến đây là kết thúc, địa thế bắt đầu có biến hóa, hướng chính nam núi non nhấp nhô liên miên, phía đông vươn đến Y Hà, phía tây tiếp giáp với những khu rừng nguyên thủy cổ thụ ngất trời, nếu đi về hướng tây bằng khoái mã, mất trong hai canh giờ có thể đến được bờ đông Lạc Thủy. Một nhánh sông nhỏ thong dong chảy uốn lượn từ núi ra, nhập vào Y Thủy. Binh sĩ của gã đã mệt nhoài, nghỉ ngơi ăn uống ở hai bờ nhánh sông nhỏ này, chiến mã gặm cỏ uống nước. Gã ngước nhìn trời, hỏi: “Sư phụ! Hướng gió có thể thay đổi không?” Ngoại trừ Bạt Phong Hàn và Từ Tử Lăng, những người khác nghe thấy đều mơ mơ hồ hồ, không biết gã nói thế là có ý gì. Bạt Phong Hàn tỉ mỉ quan sát sắc trời, đáp: “Nếu vi sư đoán không sai, hướng gió tối nay vẫn là tây bắc, chỉ cần bọn ta phóng hỏa đốt khu rừng phía đông bắc, gió tây bắc sẽ mang theo khói đến ngăn cản truy binh.” Bọn Dương Công Khanh nghe vậy tinh thần đại chấn. Ma Thường nhíu mày nói: “Chúng thuộc hạ đi tới Y Lạc, luôn đi theo đường rừng phía tây, còn đường trong núi thì chưa từng thử qua.” Vương Huyền Thứ xen vào: “Trong núi có đường đi.” Mọi người đều ngạc nhiên, lời này nếu được nói ra từ miệng bất kỳ thuộc hạ nào của Vương Thế Sung thì tuyệt không có ai thấy kỳ quái, nhưng Vương Huyền Thứ luôn luôn sống trong nhung lụa giàu sang, làm sao lại biết được tình thế trong núi. Thần sắc Vương Huyền Thứ ảm đạm, hiển nhiên nhớ đến phụ thân và huynh trưởng, cúi đầu: “Phụ hoàng..... ôi! Ông ấy nhiều lần sai tiểu đệ thám sát tình thế dải núi phía nam Lạc Dương, vì thế tiểu đệ từng nhiều lần qua lại, phía nam núi có một lối ra, dẫn đến khu rừng ở phía tây bắc Y Khuyết.” Mọi người liền hiểu ra, Vương Thế Sung luôn tham sống sợ chết, sai con thám sát tình thế, vốn là dự định đường chạy trốn về sau. Khấu Trọng phân phó: “Vậy do Huyền Thứ dẫn đường, hiện tại bọn ta trước hết cử người đến phóng hỏa khu rừng phía tây bắc, tối nay bọn ta phải cắt đuôi Lý Nguyên Cát rồi tẩu thoát.” Đơn Hùng Tín lo lắng nói: “Chúng ta tuy có thể tạm ngăn cản Lý Nguyên Cát đuổi theo, nhưng khi đã tiến vào núi thì không còn đường lui, chỉ cần Lý Nguyên Cát thông báo cho Lý Thế Dân, Lý tiểu tử hội quân với hai cánh quân ở Thọ An và Y Khuyết, giữ lấy lối ra ở đầu phía nam, chắc chắn bọn ta bị khốn trong núi, kết cục khó tránh khỏi toàn quân bị tiêu diệt sao.” Khấu Trọng mỉm cười: “Nếu không phải Huyền Thứ thông hiểu tình thế trong núi, ai dám chọn đường vào núi?” Bạt Dã Cương đồng ý: “Theo lẽ thường thì chọn quan đạo trong rừng chứ không chọn đường núi vì vừa nhanh lại thuận tiện.” Khấu Trọng giống như đã tính sẵn trong lòng, ung dung nói: “Đây chính là đạo lý dụng binh phải thần kỳ, Lý Nguyên Cát vốn đoán bọn ta không dám vào núi mới án binh bất động để cho bọn ta chọn quan đạo trong rừng mà chạy về phương Nam. Trong lúc đó Lý Thế Dân âm thầm đến trước, bố trí sẵn công sự phòng ngự, đợi bọn ta đến thì đánh phủ đầu. Bọn ta chọn đường núi tất khiến hắn rối loạn trận thế, từ đó lợi dụng cơ hội thoát thân.” Bạt Phong Hàn hờ hững nói: “Đây gọi là đặt mình vào chỗ hiểm mà cầu thắng.” Dương Công Khanh than: “Ba lối ra, Lý Thế Dân chỉ có thể canh giữ hai, bọn ta nếu như thoát ra trước khi Lý Thế Dân ngăn cản thì đương nhiên không thành vấn đề, bằng không cũng không nên lựa chọn lối ra mà Lý Thế Dân tự thân trấn giữ.” Mọi người đều minh bạch vì sao ông than thở, việc này không cách nào ước đoán được. Vương Huyền Thứ nói: “Lối ra gần Y Thủy vô cùng bí mật, địch nhân vị tất đã biết.” Khấu Trọng thấp giọng hỏi: “Mất một tối có thể qua núi không?” Vương Huyền Thứ đáp: “Nếu đi liên tục không nghỉ thì chỉ mất nửa ngày, nhưng như vậy e rằng nhân mã không thể chịu nổi.” Khấu Trọng lại nhìn lên trời cao, hai mắt lộ ra thần sắc suy tư: “Mục tiêu sau khi rời núi của bọn ta tối này chính là ngày mai phải xoay chuyển tình thế thành ta tối địch sáng, lúc này liệp ưng đang lượn trên trời cho thấy Lý Thế Dân cách bọn ta không xa!” o0o Hoàng hôn buông xuống, rừng núi phía tây bắc đột nhiên bốc cháy, thế lửa nhanh chóng lan ra hết sức mãnh liệt, cuồn cuộn cháy về phía đông nam, khói lửa mù mịt đã chặn đứt đường truy đuổi của Lý Nguyên Cát. Vi diệu nhất là quân đột vây tập trung tại một con đường mòn ở chân núi, lợi dụng khói lửa che mắt địch nhân, bắt đầu thần tốc tiến vào núi, nhất thời Lý Nguyên Cát khó mà biết được bọn họ giữ vùng núi hay triệt thoái theo quan đạo trong rừng. Dưới sự hướng dẫn của Vương Huyền Thứ, toàn thể tướng sĩ thúc ngựa lao nhanh, trèo đèo lội suối, xuyên rừng vượt khe giữa rừng núi trùng điệp, đến khi trời sáng thì mệt mỏi rã rời, ẩn vào trong một hẻm núi bí mật mà nghỉ ngơi, tranh thủ chợp mắt một chút. Lúc này đoàn quân đã tiến sâu vào núi bốn mươi dặm, chỉ cách lối ra bí mật ở phía nam hơn mười dặm. Với Khấu Trọng, Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn, hành trình gian khổ kiểu này hết sức bình thường, đả tọa nửa thời thần đã hồi phục như cũ. Ba gã mang theo liệp ưng Vô Danh, leo lên đỉnh núi cao nhất cạnh đó, quan sát tình thế chung quanh, chỉ thấy thế núi chập chùng, đồi gò liên miên chạy dài, rừng mênh mông ôm lấy núi, thỉnh thoảng lại bắt gặp những dòng thác trắng xóa, đáng tiếc tâm tình ba gã đều đang trầm trọng, không có lòng thưởng ngoạn phong cảnh. Khấu Trọng vuốt ve bộ lông Vô Danh, vỗ về đôi cánh của nó, nói: “Hà! Dường như đã cắt đuôi được Lý Nguyên Cát!” Bạt Phong Hàn nói: “Lý Nguyên Cát không phải loại ngu đần, chắc chắn không mạo hiểm tiến vào núi. Qua tiếng vó ngựa, hắn ắt khẳng định bọn ta đã chạy vào núi, một mặt sẽ canh giữ đầu ra phía bắc, một mặt truyền tin này đến Lý Thế Dân theo phương pháp nhanh nhất, để Lý tiểu tử phong tỏa tất cả lối ra ở phía nam núi.” Khấu Trọng nhìn bầu trời rộng lớn, nói nhanh: “Ta muốn cho Vô Danh bay vài vòng bên trên, chắc không có rắc rối gì chứ?” Bạt Phong Hàn vỗ lên Xạ Nguyệt cung bên mình, giọng kiêu hãnh: “Có Xạ Nguyệt cung bảo hộ, ai có thể gây hại cho nó.” Khấu Trọng cười sảng khoái: “Huynh đã có lòng tin như vậy, tiểu đệ khẩu phục tâm phục.” Nói rồi mở dây buộc, Vô Danh rít lên một tiếng, bay vọt lên trời, vô cùng thống khoái. Bạt Phong Hàn thấy Từ Tử Lăng ngưng thần trầm tư, khẽ cười: “Tử Lăng có thể đoán được, ta liên tưởng Lý Thế Dân với thứ gì không?” Khấu Trọng giành đoán trước: “Phải chăng là so hắn với sói?” Bạt Phong Hàn sững người: “Ngươi phải chăng biết thuật thông linh, có thể nhìn thấu bí mật trong lòng ta, đoán là trúng liền.” Hai mắt Khấu Trọng lóng lánh ánh sáng khiếp người, trầm giọng: “Đây gọi là anh hùng có cách nhìn giống nhau. Trước tiên ta nhớ đến lão Bạt huynh sùng bái sói, mà Lý Thế Dân chính là một con sói, hơn nữa có thể là lang vương, hắn đang rình rập chờ cơ hội cắn xé con mồi trong một cú đớp. Đàn trâu tuy biết trước rằng đàn sói đã bố trí xung quanh để đe dọa, khiến chúng cạn kiệt sức lực, nhưng vẫn không tài nào chạy thoát, chỉ còn cách đợi chờ bị xé xác.” Bạt Phong Hàn gật đầu: “Lý Thế Dân đích xác đang vận dụng chiến thuật của sói, so với người Đột Quyết bọn ta còn xuất thần nhập hóa hơn. Chúng ta chính là đàn trâu chờ đợi bị xé xác còn hắn là lang vương đang dẫn đầu một bầy ác lang, đợi bầy trâu sức cùng lực kiệt sẽ phân tán bầy trâu, chờ có trâu lạc đàn, lập tức xúm lại xé xác! Trâu tuy mạnh không kém sói, thế nhưng trong tình huống bị cách ly bầy đàn, tuyệt không còn cơ hội thoát thân.” Khấu Trọng cười khổ: “Chỉ hận là bọn ta biết rõ như thế, nhưng vẫn phải làm con trâu chờ đợi bị giết mổ mà không có cách nào xoay xở.” Bạt Phong Hàn nói: “Phương pháp thắng được sói dữ đó chính là tuyệt đối nhẫn nại, chuyên chú, tinh thần phải kiên định. Mỗi thời khắc trước mắt đều hết sức trọng đại, quan hệ đến sinh tử, không thể bỏ qua bất kỳ cơ hội nào. Chúng ta muốn nhìn thấy Trường Giang, nhất định phải hiểu kỹ lưỡng phương pháp đối phó với sói dữ.” Khấu Trọng suy nghĩ một lát rồi nói với Từ Tử Lăng: “Lăng thiếu gia nghĩ thế nào?” Gã tuyệt đối không đợi đáp án chân chính mà chỉ là muốn Từ Tử Lăng đưa ra cao kiến. Không ngờ Từ Tử Lăng nói huỵch toẹt: “Ta đang nghĩ, nếu chỉ cho phép ta được gặp một trong hai người Sư Phi Huyên và Thạch Thanh Tuyền, ta sẽ chọn ai?” Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn quay nhìn nhau, không dám tin vào tai mình. Từ Tử Lăng lại trong lúc này thản nhiên nói ra bí mật trong lòng, hơn nữa lại là vấn đề riêng tư như thế. Từ Tử Lăng hờ hững: “May là ta không bao giờ phải lựa chọn như thế trong thực tế, bằng không ta có lẽ lựa chọn cách không gặp cả hai.” Khấu Trọng hít sâu một hơi khí lạnh: “Nghe lời Tử Lăng, ẩn ước có mùi vị sinh ly tử biệt, phải chăng thấy được cuộc chiến đột vây của bọn ta sẽ thất bại?” Từ Tử Lăng than: “Ngươi còn biết rõ hơn ta, chỉ cần Khang Sao Lợi thả liệp ưng, nắm được bọn ta rời núi từ nơi nào, trừ phi ba người bọn ta bỏ rơi những người khác để chạy trốn, bằng không chết chắc.” Khấu Trọng cười khổ: “Đây thật là sự thật tàn khốc, lão Bạt thấy thế nào?” Ánh mắt Bạt Phong Hàn nhìn theo Vô Danh càng bay càng cao, chậm rãi đáp: “Chưa khi nào mà ta cảm thấy cái chết đến gần như vậy mà không thể chạy thoát, cho dù đối diện Tất Huyền cũng không có cảm giác này. Nói thật lòng, ta đang hưởng thụ cảm giác và áp lực phi thường này. Thiếu soái! Gọi Vô Danh xuống đi, nó đã bay khỏi phạm vi bảo hộ từ Xạ Nguyệt cung của ta rồi.” Khấu Trọng khẽ cười: “Chúng ta đã quyết tử thì phải chết cho xứng đáng.” Tiếp đó gã huýt gió triệu hồi Vô Danh. Đột nhiên có âm thanh xé gió, phía sau một đỉnh núi phía tây nam có sáu chấm đen lao lên, thần tốc bay đến, hiển nhiên là sáu con ác thứu do Đường quân nuôi dưỡng nhằm đối phó Vô Danh. Ba gã phản ứng như chớp, giương Thích Nhật, Xạ Nguyệt, Thác Mộc lên, lắp tên vào dây cung. Vô Danh bằng vào bản năng đã cảm nhận được nguy hiểm, nhanh nhẹn chao mình xuống chỗ ba gã đứng, khoảng cách từ trăm trượng thoáng chốc được rút ngắn gần năm mươi trượng. Lúc này sáu con ác thứu hùng hổ lao vào Vô Danh, chỉ còn cách hơn hai mươi trượng, bèn gia tăng tốc độ nhanh như tên bắn. Tiếng bật cung vang lên, ba mũi kình tiễn xé gió, vượt qua Vô Danh đang tiếp tục hạ xuống, bắn đến đám ác thứu bên trên. Tiếng ác thứu rít lên, ba con đồng thời trúng tiễn thân vong, rơi xuống vực thẳm trong núi, ba con còn lại hoảng sợ bay tán loạn, nhân lúc ba gã chưa kịp phát tiễn lần thứ hai cắm đầu bay thục mạng, chớp mắt đã khuất bóng vào núi non. Vô Danh hạ xuống đậu trên đầu vai Khấu Trọng. Gã thu hồi Thích Nhật cung, giọng vẫn còn kinh hãi: “Việc này là thế nào?” Từ Tử Lăng đáp: “Lý Thế Dân đang ở gần đây.” Bạt Phong Hàn lắc đầu: “Bọn Lý Thế Dân đang ở ngoài núi, đây chỉ là việc bất ngờ. Loại ác thứu này xuất xứ từ đại thảo nguyên, tính tình hung mãnh hiếu động, người nuôi dưỡng mỗi ngày nhất định phải thả chúng tự đi tìm mồi nhằm bảo trì hung tính. Chúng không nhận lệnh công kích Vô Danh, chỉ vì liệp ưng là mục tiêu mà chúng đã được huấn luyện, vì thế thấy Vô Danh liền tự động tấn công. Khấu Trọng vỗ nhẹ Vô Danh, thở ra một hơi: “Đây gọi là vô tình mà có kết quả, nếu có thể giết luôn ba con còn lại thì thật là quá tốt.” Bạt Phong Hàn nói: “Thế sự đâu thể như ý muốn, sáu con ngốc thứu chỉ còn ba con quay về, địch nhân sẽ phản ứng thế nào?” Khấu Trọng đáp: “Đương nhiên biết là đã gặp phải bọn ta. Theo lý mà nói, Khang Sao Lợi sẽ thả liệp ưng, tìm xem vị trí của bọn ta, liệp ưng có thể bay ở độ cao vượt khỏi tầm tên mà trinh sát địch nhân, hắn không thể bỏ qua cơ hội tốt thế này.” Bạt Phong Hàn nói: “Đây có lẽ là cơ hội duy nhất để trừ khử liệp ưng đối phương trước khi bọn ta rời núi, còn không mau thi triển thủ đoạn.” Khấu Trọng lấy cái lọ nhỏ đựng độc được mà Trần Lão Mưu đưa cho gã, bôi độc dược lên đôi trảo của Vô Danh. Sau khi hoàn thành Khấu Trọng vui vẻ mặc giáp cho Vô Danh, nói: “Bảo bối ngoan! Hôm nay ngươi đã thăng lên một cấp, từ liệp ưng biến thành độc ưng, bắt ngươi tương tàn cùng đồng loại chỉ vì không còn cách khác, chiến tranh là phải có chết chóc, kẻ nào đủ ác độc mới được tồn tại.” Bạt Phong Hàn cười khanh khách: “Đúng là nói nhảm.” Tâm tình ba gã đều khẩn trương, ánh mắt sục sạo bầu trời phía tây nam. Khấu Trọng khẽ rúng động: “Mẹ nó chứ! Quả nhiên lão Bạt đoán đúng.” Trên nền trời xanh mây trắng, có thể thấy một điểm đen xuất hiện, từ trên dãy núi bay đến, từ từ tiếp cận. Vô Danh lộ vẻ chú ý, cặp mắt sáng như thiểm điện quan sát đồng loại trên trời cao. Bạt Phong Hàn nói: “Bản tính liệp ưng vốn hiếu chiến, cực kỳ tàn nhẫn, có thể công kích cả đồng loại. Thông thường, tránh cho lưỡng bại câu thương, chỉ còn cách trừ bỏ bản tính đó. Đi nào!” Khấu Trọng sớm đã sốt ruột, phát lệnh tấn công, Vô Danh tung cánh bay cao, vọt đến con ưng đối địch ở trên đầu ba gã. Sự việc liên quan đến tồn vong của toàn quân, ba gã thu nhiếp tâm thần, nín thở ngẩng đầu quan sát. Con ưng bên địch phát giác nguy hiểm đến gần, nhận ra bản thân là kẻ xâm phạm, cấp tốc chao mình đổi hướng bay về phía tây nam. Vô Danh không biết có phải vì bị trói buộc quá lâu hay không mà nổi giận bừng bừng, tốc độ như gió truy theo ưng địch, hai trảo giương lên phá không chụp xuống lưng địch. Lông vũ tung bay, ưng địch rít lên đau đớn, hạ nhanh xuống ba mươi trượng, mới dang cánh bay tiếp, Vô Danh không thừa thế truy kích mà lượn vòng như diệu võ dương oai ở trên không trung. Ánh mắt Bạt Phong Hàn nhìn theo ưng địch bay đi chưa xa, trầm giọng hô: “Rớt! Rớt! Rớt!” Ưng địch vẫn tiếp tục bay, biến thành một chấm đen. Từ Tử Lăng gượng nói: “Thành công rồi!” Khấu Trọng ảo não: “Không phải là kiến huyết phong hầu sao? Chẳng lẽ trảo đó không làm rách da thịt?” Tư thái bay của ưng địch rất lạ, đúng như hy vọng của ba gã, rơi xuống hơn mười trượng, lại tiếp tục bay thêm một chút mới chịu rơi xuống, ai cũng thấy được ưng địch quả đã độc phát thân vong. Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn đồng thanh hoan hô, nhảy nhót không ngừng. Từ Tử Lăng than: “Hiện tại vẫn là cửu tử nhất sinh nhưng so với trước thì đã có khá hơn nhiều, bọn ta hiện tại rốt cuộc đã có cơ hội đột vây thành công.” Khấu Trọng lắc đầu: “Không... bọn ta nhất định có thể đột vây đào tẩu, bởi ông trời vẫn còn đứng về phía bọn ta.” Chân trời phía tây đầy mây, vầng trăng hạ huyền như lưỡi liềm lơ lửng trên không, lẫn trong mây là hai vì sao sớm lờ mờ, báo hiệu đêm tàn ngày đến, quân đột vây rời khỏi núi, lẳng lặng lần theo lối ra ẩn mật, chăm chú tiến đến khu rừng phía tây bắc Y Khuyết. Khấu Trọng mạo hiểm thả Vô Danh trinh sát tình thế xa gần, khẳng định không có địch nhân mai phục gần đó, tức thì hạ lệnh bắt đầu cuộc lữ trình gian khổ bốn bề đầy rẫy nguy cơ. Gã chia quân đột vây thành năm đội, tự mình lãnh hai ngàn quân tiên phong đi trước, được Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn trợ giúp, nhận trọng trách mở đường đột vây. Dương Công Khanh, Ma Thường, Vương Huyền Thứ lãnh hai ngàn quân đi giữa, nắm giữ toàn cục. Hai ngàn quân áp hậu do Bạt Dã Cương chỉ huy, Hình Nguyên Chân làm phó. Hai cánh quân tả hữu, mỗi cánh một ngàn năm trăm người, do Đơn Hùng Tín và Quách Thiện Tài làm chủ tướng. Mục tiêu của bọn họ là phải xuyên qua khu vực rừng núi giữa Thọ An và Y Khuyết, chạy thẳng xuống phương Nam. Vô Danh quay lại đậu trên vai Khấu Trọng, gã vừa nghiên cứu kế sách băng rừng vượt đồng, vừa nói: “Lý tiểu tử không như Lý Nguyên Cát, bọn ta nhất định phải chú ý ứng phó.” Bạt Phong Hàn và Từ Tử Lăng im lặng không nói, cũng không trả lời. Cây cối thưa dần, quân tiên phong đã đến bìa rừng, vùng đất bên ngoài rộng lớn u ám, trong lòng người nào cũng thấy trầm trọng. Khấu Trọng không nhịn được hỏi Từ Tử Lăng: “Lăng thiếu gia có cảm giác bất thường không?” Từ Tử Lăng ghìm ngựa lại, trầm giọng: “Địch nhân đang ở bên ngoài!” Ánh mắt Bạt Phong Hàn lấp lánh thần quang: “Chúng ta không có đường lui, chỉ có xông ra phía trước, lấy nhanh khắc chậm. “ Khấu Trọng gật đầu: “Phải như vậy thôi!” Đột nhiên hét vang kinh động lòng người: “Các huynh đệ! Theo ta xông ra!” Gã thúc ngựa tiến ra trước, Từ Tử Lăng, Bạt Phong Hàn nhanh theo sau, dẫn theo một ngàn kỵ binh, giống như một con rồng giận dữ hất văng tất cả vật cản, tiến vào vùng đồng bằng mênh mông u ám. Bốn đội quân còn lại tiếp tục ra khỏi rừng, vó ngựa chấn động mặt đất, gần vạn kỵ binh điên cuồng tung vó trên thảo nguyên. Mặt đất vang rền tiếng xung phong, hai mé tả hữu ở phía trước lập lòe ánh đuốc, ẩn ước thấy Đường quân dày đặc, thanh thế kinh người, phong bế hoàn toàn lối thoát, đang đợi bọn họ. ĐẠI ĐƯỜNG SONG LONG TRUYỆN Hồi 662 Huyết Nhiễm Chiến Bào Trước lúc bọn Khấu Trọng đưa quân rời khỏi khu rừng thì đã suy tính trước mọi khả năng. Ví như thấy khói lửa cảnh cáo của Đường quân cuồn cuộn tứ bề, quân đội đồn trú tại các yếu điểm chiến lược phía ngoài núi từ bốn phương tám hướng xông đến chặn đường, sẽ dùng chiến thuật tập trung đối lại phân tán, lấy chóng vánh đối lại chậm rãi, nhanh chóng vượt qua thảo nguyên, chạy về phương Nam... Nhưng không ngờ đến tình huống hiện giờ, địch nhân lại nắm được con đường đột vây của bọn gã, dàn trận nghiêm chỉnh nghênh đón sẵn. Cho đến lúc này, bọn gã vẫn không tài nào đoán được sau khi mất liệp ưng thì Lý Thế Dân làm thế nào nắm được đường đi nước bước của mình. Binh lực của đội kỵ binh tiên phong phải trên một vạn người, viên đại tướng cầm đầu quát vang: “Bản nhân là Vương Quân Khuếch! Khấu Trọng ngươi đã cùng đường rồi, còn chưa buông khí giới đầu hàng?” Khấu Trọng đã sớm giương cung lắp tên, ha hả cười vang: “Vương đại tướng quân không sợ nói thế quá vội vàng ư!” “Phựt”, tiếng tên rời cung vang lên, mũi tên nhắm thẳng vào Vương Quân Khuếch cách đó ngoài ngàn bộ bắn tới. Vương Quân Khuếch không hề kinh hoảng, tả thủ giơ thuẫn bài lên hộ thân, hữu thủ vung trường mâu gạt ngang nhanh như chớp, đón đúng đầu mũi tên. “Choang”, thân hình hắn rung động, rốt cuộc cũng gạt được mũi tên bắn đi, hiển lộ công lực thâm hậu cùng mâu thuật tinh thâm. Hơn mười cao thủ hộ vệ hai bên hắn lập tức giục ngựa xông lên, chắn trước mặt hắn. Trận thế chưa lập xong thì hai hộ vệ đã bị tên của Bạt Phong Hàn và Từ Tử Lăng từ xa bắn tới xuyên thấu lồng ngực, phun máu ngã xuống. Vương Quân Khuếch liền hạ lệnh cho quân tiên phong Đại Đường giảm tốc độ, giương thuẫn lên che chắn, hai cánh kỵ binh gia tăng tốc lực tạo thành hai gọng kìm từ hai bên kẹp thốc vào, dàn trận theo đúng phép kỵ chiến để nghi binh quân địch, linh hoạt như thần. Khấu Trọng thấy tình thế bất ổn, thầm tính nếu giao chiến dằng dai với Vương Quân Khuếch, đến lúc Đường quân tăng viện đến nơi thì còn tệ hơn. Gã bèn hạ mệnh lệnh, hai cánh quân của Đơn Hùng Tín và Quách Thiện Tài lập tức xông tới, đón đánh kỵ binh địch đang áp sát. Còn gã cùng Bạt Phong Hàn, Từ Tử Lăng giữ vững thế trận hình vòng cung, theo dáng của thanh Tỉnh Trung Nguyệt với khí thế càn quét của hai ngàn kỵ binh tiên phong, xông thẳng vào trận thế của Vương Quân Khuếch. Tên bay đầy trời, trước lúc đoàn binh song phương trực tiếp giao tranh đều dùng cung tên công kích từ xa, liên tục có người trúng tên ngã xuống, nuốt hận sa trường. Vó ngựa cuốn tung bụi xám vào trời đêm, tiếng vó nện dồn dập chấn động cả thiên địa, song phương chiến đấu đến hồi thảm liệt, tựa như một trường đồ sát trong cõi nhân gian, như Tu la địa ngục đang khủng bố. Khấu Trọng, Từ Tử Lăng, Bạt Phong Hàn dẫn đầu sĩ tốt, che chắn hầu hết tên đạn cho thủ hạ. Tỉnh Trung Nguyệt của Khấu Trọng, Thâu Thiên kiếm của Bạt Phong Hàn, trường mâu của Từ Tử Lăng, hoặc chém hoặc quét, hoặc gạt hoặc đâm, đánh văng mọi mũi tên như vũ bão của kỵ binh địch, tiến sát vào trận thế của địch. Tiếng hô “giết” vang động trời xanh, ba gã phải đối diện với địch nhân từ ba phía đang cuồng sát như hổ lang, bất chấp tất cả hè nhau lao tới chém giết. Cho dù là người thiên tính yêu hòa bình, không muốn sát sinh như Từ Tử Lăng, dưới tình hình quyết liệt như thế cũng hết cách chọn lựa, quán chú chân khí vào trường mâu, bảo vệ mé hữu Khấu Trọng. Trường mâu giống như độc xà gặp phải kẻ địch. Cứ thấy người là giết. Thâu Thiên kiếm của Bạt Phong Hàn bảo vệ bên tả lại càng ác độc hơn, khiến Khấu Trọng hoàn toàn yên tâm về hai bên sườn, chuyên chú lo cho tiền phương, mỗi bận luồng sáng vàng của Tỉnh Trung Nguyệt lóe lên là có người ngã xuống. Vô Danh đang đậu trên vai gã giật mình bay vút lên. Trong cơn ác chiến máu thịt tơi bời, gã cũng không để ý. Bọn gã không hề biết gì về cách bố trận của quân địch, chỉ hiểu rằng phải toàn lực phá địch để đột vây, nhanh chóng xuôi xuống phía nam. Vương Quân Khuếch không giao phong trực diện mà tránh đi, dẫn thân binh công kích ác liệt đoàn quân theo sát phía sau họ. Tiếng hô “giết” lại vang lên, tấm màn chiến tranh đã được vén lên toàn diện. Hai cánh quân xông vào cận chiến, thân người lưng ngựa quấn lấy nhau, chém giết đến trời sầu đất thảm, thảm liệt vô cùng. Bạt Phong Hàn nhận thấy tình thế không ổn, nếu để Vương Quân Khuếch chia cắt được quân tiên phong với trung quân của Dương Công Khanh và hậu quân của Bạt Dã Cương, lúc đó toàn quân mình bị phân chia, dẫu ba gã phá vây được thì quân sĩ cũng bị tiêu diệt hết, bèn quát to: “Tử Lăng cùng ta đi giết Vương Quân Khuếch.” Lời này phát ra bằng chân khí, át cả tiếng binh khí va chạm và tiếng hô chém giết. Trận thế của địch tức thì loạn xạ, người nào cũng cho rằng Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn quả thật có năng lực lấy thủ cấp địch nhân giữa thiên quân vạn mã dễ như lấy đồ trong túi. Khấu Trọng lớn tiếng đáp: “Các ngươi mau đi đi! Để xem kẻ nào cản được ta.” Một đao chém xuống cực nhanh, kỵ binh đang lao vào gã tức khắc bị chém văng khỏi lưng ngựa, cả người lẫn binh khí rớt xuống đằng xa. Bạt Phong Hàn và Từ Tử Lăng giục ngựa vòng lại, mở đường máu xông vào trận thế của địch, định giết chết Vương Quân Khuếch tại chỗ. Khấu Trọng lại hô: “Các huynh đệ mau theo ta.” Thủ hạ đồng thanh hô vang, quyết ý tử chiến, nơi nào Khấu Trọng đi qua đều người ngựa ngã rạp, nháy mắt đã phá vỡ kỵ trận của đối phương, khí thế giống như một con rồng cuồng nộ xông vào hậu phương địch nhân. Đột nhiên tiếng hô chém giết động trời từ vùng rừng núi bên tả vang lên. Một đội kỵ binh vào khoảng năm ngàn người do Uất Trì Kính Đức, Bàng Ngọc và Trưởng Tôn Vô Kỵ suất lĩnh đang tiến đến, thanh thế kinh nhân hãi thế. Cùng lúc tiếng vó câu rầm rộ vang lên từ phía sau, kỵ binh Đường quân ngập núi, từ ngả đường do quân phá vây tạo thành, xuyên rừng xông đến, công thẳng vào đội quân áp hậu của Bạt Dã Cương. Lúc đó Khấu Trọng dẫn theo chừng gần một ngàn kỵ binh xông lên một gò đất cao. Đằng sau là hơn trăm người do Bạt Phong Hàn cùng Từ Tử Lăng dẫn đầu, vẫn đang kịch chiến dai dẳng với kỵ binh địch, mở đường cho đội trung quân của Dương Công Khanh, hai cánh quân tạo thành cục diện hỗn chiến. Trên thảo nguyên khoáng đạt, hai bên truy đuổi lẫn nhau khắp gò đất, tình thế rất kịch liệt. Lần đầu tiên, Khấu Trọng có cảm giác rã rời bởi đại thế đã mất. Gã phải trải qua trăm cay ngàn đắng, dùng mọi phương cách mới chạy được đến đây, tưởng chừng đã đột vây thoát hiểm, nào ngờ mọi hy vọng đều bị hùng binh như lang như hổ của Lý Thế Dân đập tan tành, toàn quân bị đánh tan tác không còn manh giáp. Giờ gã chỉ có hai con đường: một là xông lên nghênh đón đội quân của Uất Trì Kính Đức đang đổ về, hai là quay lại hậu trận, tái kết hợp với tàn quân tiếp tục đột phá vòng vây. Gã liền phất tay áo, quát lên: “Các huynh đệ! Theo ta.” Đoạn giục ngựa ngoành lại hậu trận. Gã kêu thầm: “Có chết cũng phải cùng chết với nhau.” Bạt Phong Hàn cùng Từ Tử Lăng đã phá vỡ trùng vây, trung quân hai ngàn người do Dương Công Khanh và Ma Thường suất lĩnh vẫn giữ vững đội hình. Thình lình tù và vang vang, kỵ binh của Vương Quân Khuếch đang đổ máu khổ chiến với bọn gã bất ngờ tản ra, đổ về phía bắc như thủy triều dâng lên, rõ ràng muốn vòng ra phía sau, hòng tiền hậu giáp kích nhân mã hậu quân của Bạt Dã Cương đang từ trong rừng tiến đến. Chiến thuật vô cùng linh hoạt, cao minh. Khấu Trọng cùng Từ, Bạt đưa mắt nhìn nhau, đều hiểu rằng Lý Thế Dân đang ở gần đó, dùng tù và chỉ huy trường chiến đấu trong đêm này. Xa gần bốn phía đều bập bùng ánh đuốc, nhất thời không tài nào phân biệt được địch nhân dàn trận hư thực thế nào. Vương Quân Khuếch đổi hướng đột ngột, lập tức tạo khoảng trống cực kỳ thuận lợi cho đạo Đường quân do Uất Trì Kính Đức, Bàng Ngọc cùng Trưởng Tôn Vô Kỵ chỉ huy từ phía Tây tràn tới xung kích. Khấu Trọng nhanh chóng quyết định, quát lớn: “Tiểu Lăng, lão Bạt hộ tống Dương công phá vây, các huynh đệ còn lại theo ta.” Đoạn dẫn đầu hơn ngàn thủ hạ, xuyên qua đội ngũ trung quân, xông tới tàn sát khúc đuôi kỵ binh của Vương Quân Khuếch. Trong lòng gã hiểu rằng hai cánh quân thế là xong, họ đã trở thành mục tiêu bị truy sát của quân địch. Bạt Phong Hàn cùng Từ Tử Lăng đồng thanh đáp ứng, dẫn một ngàn kỵ binh rời khỏi trung quân, nghênh kích quân địch đang từ phía tây tiến tới. Trung quân do Dương Công Khanh cùng Ma Thường suất lĩnh tiếp tục tiến lên, đó đều là quân binh, đệ tử theo Dương Công Khanh nhiều năm, kinh nghiệm tác chiến phong phú, trên dưới một lòng, đang mấp mé bên bờ vực người ngựa tan tác nhưng vẫn giữ vững vàng thế trận, giơ cao thuẫn bài lên che chắn cho cả người và ngựa, dồn hết tốc lực điều khiển chiến mã, tiến về phía nam. Tiếng hô “giết, giết” chấn động màng tai, Bạt Dã Cương vốn định toàn lực chống đỡ địch nhân đang truy đuổi từ phía sau, thấy Khấu Trọng quay lại hợp lực liền đổi ý, bỏ qua hậu phương của địch mà xông lên tuyến đầu, khiến đội kỵ binh của Vương Quân Khuếch tiền hậu thụ địch, sa vào tình thế bị chia cắt. Khấu Trọng thi triển chiến thuật “Nhân mã như nhất”, xông lên buộc địch nhân phải chính diện giao phong, cách ly quân địch khỏi chủ tướng, gã liền thừa thế tấn công, nơi nào đi qua đều người ngựa ngã rạp, thế như bổ dưa thái rau. Dầu Đường quân vốn được huấn luyện kỹ lưỡng cũng không chống nổi, chạy trốn nháo nhào, mặc cho gã xông tới, chớp mắt đã hợp cùng với hậu quân của Bạt Dã Cương. Gã quát lớn, cùng đánh về phía Nam, chia cắt địch nhân thành hai khúc, dẫn theo hậu quân ba ngàn người của Bạt Dã Cương phá vây mà xông ra, hướng về đội trung quân giờ đã trở thành đội ngũ tiên phong của Dương Công Khanh, Ma Thường. Bạt Phong Hàn và Từ Tử Lăng biết rằng khoảnh khắc sinh tử đã đến. Hai gã đã tiến sâu vào trận thế của địch, phải tận lực chống lại kỵ binh địch với lực lượng hùng hậu gấp bốn lần. Quân lính hai bên thương vong vô số, thủ hạ của hai gã giảm xuống còn độ bảy trăm, lại bị địch nhân chia cắt đội hình, chỉ có thể tự thân chiến đấu. Đuốc lửa rơi xuống những bụi cây trên thảo nguyên, cháy bùng lên mấy trăm đống lửa. Dưới ánh lửa chói lòa, chiến trường rải đầy máu tươi, khói lửa bốc lên ngập ngụa bốn bề, đập vào mắt là cảnh kỵ binh của hai bên truy đuổi nhau, người ngựa thi nhau ngã xuống, thây phơi khắp chốn, thảm liệt vô cùng. “Soảng!” Bạt Phong Hàn gạt thanh bảo kiếm của Bàng Ngọc từ bên sườn công tới, rồi nhanh nhẹn lật tay tung một kiếm phản đòn vào ngực đối phương. Bàng Ngọc bị Thâu Thiên kiếm chấn tê buốt cánh tay, không đủ sức hồi kiếm ngăn đỡ, đành ngã người khỏi yên ngựa tránh né. Chiêu thức của Bạt Phong Hàn đột biến, mũi kiếm nhằm vào bả vai trái của Bàng Ngọc, toan vận kình đả thương gân cốt hắn thì một điểm sáng đen bắn tới. Nguyên lai là Quy Tàng Tiên của Uất Trì Kính Đức quất tới nhanh như điện, chặn đứng chiêu kiếm. Trưởng Tôn Vô Kỵ thừa cơ sấn tới, bảo hộ Bàng Ngọc đã thụ thương thoái lui. Quy Tàng Tiên vừa định tiếp tục tấn công, đột nhiên thấy Đường quân ở quanh Bạt Phong Hàn lộp độp ngã ngựa, thì ra là do Từ Tử Lăng xông tới. Cây trường mâu gạt phăng hơn mười người, hướng vào Uất Trì Kính Đức. Y có tự phụ đến đâu cũng không dám chống lại đòn liên thủ tấn công của hai gã, lập tức cùng Trưởng Tôn Vô Kỵ lui lại. Từ Tử Lăng hét lên: “Chúng ta đi.” Bạt Phong Hàn lia mắt một vòng, bên mình chỉ còn khoảng hơn một trăm người theo sát, nào dám ham chiến, quát to: “Được”, rồi cùng Từ Tử Lăng cưỡi ngựa tiến về hướng tây. Hai gã vẫn thấy khí mạch bình ổn, tuy trên mình thụ thương nhiều chỗ song không đáng ngại, coi thiên quân vạn mã của địch như không, nương theo khoảng trống do ba đại chủ tướng của địch thoái lui làm lộ ra mà phá trùng vây. Nhưng bên mình chỉ còn lại chừng hai chục thủ hạ, toàn quân gần như bị quét sạch. Hậu quân của địch lại phân ra một cánh quân, do Trưởng Tôn Vô Kỵ và Uất Trì Kính Đức chỉ huy, tiếp tục đuổi theo. Bạt Phong Hàn chỉ vào khu rừng rậm rạp phía Tây, quát lớn: “Qua bên kia!” Từ Tử Lăng bỏ ý định đến hợp lực với Khấu Trọng, dẫn thủ hạ lao theo Bạt Phong Hàn, chạy vào khu rừng. Thảo nguyên dần lùi lại sau vó ngựa, đột ngột ánh lửa sáng bừng phía trước mặt, một đội nhân mã chừng hai ngàn người từ trong rừng xông ra. Đứng đầu đương nhiên là kẻ trông giữ lối ra phía bắc của vùng núi - Lý Nguyên Cát. Y kề vai cùng với bọn Tiết Vạn Triệt, Tần Vũ Thông, Lý Nam Thiên, Phùng Lập Bản chắn ngang đường. Lý Nguyên Cát cười ha hả: “Các ngươi định chạy đi đâu?” Bạt Phong Hàn và Từ Tử Lăng liếc nhìn nhau, đều hiểu rằng không còn cách nào khác ngoài phá vây tiến vào rừng tìm sinh lộ, nhược bằng không tất khó toàn mạng. Từ Tử Lăng không đành lòng để thủ hạ cùng chết, ngoái lại bảo: “Hai người bọn ta sẽ ứng phó với bọn chúng, các ngươi mau lui về phía nam tìm Thiếu soái, đây là mệnh lệnh.” Thủ hạ vội quay ngựa chạy về hướng nam. Bạt, Từ giục ngựa chạy sang phía bắc, né khỏi chủ lực Lý Nguyên Cát, nghênh đón kỵ binh bên cánh. Mặt khác, trung quân của Ma Thường và Dương Công Khanh gặp phải đại quân của địch lúc chạy qua một quả đồi thấp. Soái kỳ của Lý Thế Dân phấp phới trên đỉnh, ngót hai vạn quân Đường đều là kỵ binh cực kỳ cơ động, đầy khí thế dàn trận theo hàng ngang. Lý Thế Dân được các danh tướng Lý Thần Thông, La Sĩ Tín, Sử Vạn Bảo, Lưu Đức Uy, Lý Quân Tiện, Lương Thật tiền hô hậu ủng, ngồi trên lưng ngựa mà ban bố mệnh lệnh, ba cánh quân mỗi cánh gồm hai ngàn kỵ binh từ ba hướng: trái, phải, chính giữa bó vào, không để cho Thiếu Soái quân có cơ hội lấy hơi. Thực lực địch nhân vượt xa, bây giờ lại ‘dĩ dật đãi lao’ nên thanh thế càng chênh lệch, chỉ động khẽ cũng phá tan được bọn gã. Dương Công Khanh cùng Ma Thường thấy tình thế bất diệu, xua quân ngênh đón cánh quân kỵ binh mé hữu của địch, hy vọng trước khi tả quân và trung quân đối phương tấn công tới thì đột phá được trận thế, chạy về khu rừng rậm phía tây cách bờ đông Lạc Thủy khoảng năm dặm, đó là sinh lộ duy nhất. May mắn là lúc đó Khấu Trọng cùng Bạt Dã Cương dẫn theo hơn hai mươi kỵ binh, hợp với hai cánh quân tàn dư gồm năm trăm người của Đơn Hùng Tín, Hình Nguyên Chân, cộng thêm bốn ngàn quân kỵ yểm trợ phía sau, cố gắng xông phá Đường quân ngõ hầu kết hợp cùng đội quân của Dương Công Khanh và Ma Thường, một trước một sau xông về phía tây. Tù và lại vang vang. Toàn quân Lý Thế Dân phát động Huyền Giáp tinh binh danh chấn thiên hạ. Hai cánh kỵ binh phối hợp khiến sát khí ngập núi, cắt đôi đội quân đang cố sức đột phá vòng vây. Toán quân của Dương Công Khanh cùng Ma Thường tiếp tục đột vây xông về phía tây; sau khi bị chia cắt, đội quân của Khấu Trọng lại càng bị công kích mãnh liệt hơn. Rốt cuộc, chiến tranh cũng đi đến thời khắc quyết định. Trên chiến trường, dù có võ công cái thế cũng tuyệt không thể cho địch nhân lập được vòng vây, bằng không quân địch sẽ như bầy kiến, càng lúc càng đông, quấn rịt quanh mình, không có đất xoay xở chân tay, đến lúc không chống nổi tất bị phân thây, xương cốt nát tan. Kinh nghiệm lấy ít chống nhiều của Bạt Phong Hàn và Từ Tử Lăng rất phong phú, khẽ liếc qua tình hình phe Lý Nguyên Cát, hiểu ngay rằng khó lòng đấu lực với địch, sai lầm lớn nhất là không biết được đối phương đã phục binh sẵn ở trong rừng. Hai gã liền triển khai chiến thuật “Nhân mã như nhất”, tránh khỏi mũi dùi của phe Lý Nguyên Cát, xông vào cánh quân ở góc yếu nhất của thế trận, mượn lực lượng của địch nhân tạo thành bức tường cách ly bọn Lý Nguyên Cát vẫn đang lẩn quẩn ở mé xa. Chỉ cần hành động thật nhanh, trước khi họ Lý kết thành vòng vây, thì sẽ có cơ may phá vây tiến vào rừng. Một mâu một kiếm được Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn toàn lực thi triển, bất cứ kẻ nào vô phúc lọt vào phạm vi của mâu kiếm, tức khắc đổ máu ngã khỏi lưng ngựa. Song bên địch cũng không có kẻ nào khiếp hãi bỏ chạy, kẻ trước người sau nối nhau xông tới, trùng trùng điệp điệp, xả thân vây khốn hai gã. Hai gã đi đến đâu thi thể ngổn ngang, máu chảy thành sông đến đó, trận chiến đã lên đến cực điểm. Trước mắt hai gã đột ngột rạt rào kiếm khí, kiếm mang chói lòa. Trong giây phút đó, Bạt Phong Hàn đang dẫn đầu hiểu ngay rằng đã chạm trán với cao thủ đối phương, không thể tùy tiện đối phó như với các binh sĩ thông thường. Nếu cứ bị đối phương vây khổn thế này, đến lúc bọn Lý Nguyên Cát bủa tới thì ngày này năm tới cũng chính là ngày giỗ của hai gã. Gã lập tức thu nhiếp tâm thần, trấn định lại, nhìn về phía trước, toàn thấy kiếm mang lả tả, không thấy địch nhân đã đành, ngay cả cây kiếm từ đâu kích tới cũng không biết. Bạt Phong Hàn cười ha hả: “Trước tiên phải thịt Dương Hư Ngạn ngươi cái đã.” Đoạn vẫn ngồi trên lưng ngựa xoay tả xoay hữu, tránh thoát hai ngọn trường mâu đang đâm tới, rồi lại tung tiếp một cước đá bay kỵ binh từ dưới đất mò lên toan tập kích. Thâu Thiên kiếm hóa thành một vòng sáng biến ảo vô cùng, xé toang không khí lao tới Dương Hư Ngạn. Dùng kiếm khí dạt dào làm ảnh hưởng thị lực đối thủ chính là bản lĩnh của Dương Hư Ngạn, danh hiệu Ảnh Tử Thích Khách cũng vì thế mà có. Nhưng Bạt Phong Hàn cũng chẳng phải hạng thường, song mục rực sáng, lập tức nhìn rõ ràng, Thâu Thiên kiếm liên tục xuất kích, cho dù đã thụ thương, song cũng muốn so cao thấp một phen. Đương nhiên nếu có thể đả thương hay giết chết Dương Hư Ngạn thì càng tốt, cho nên một kiếm đó tụ tập toàn lực của gã. Dương Hư Ngạn giục ngựa từ giữa hai kỵ đội phi ra, cười âm trầm: “Bạt huynh như nỏ căng hết tầm, còn muốn sính cường nữa ư?” Y chúc kiếm xuống đất, quét xéo qua Bạt Phong Hàn, giống tấn công nhưng không phải tấn công, hữu thủ bổ tới. Bàn tay trắng muốt, phút chốc chuyển thành đỏ rồi từ đỏ thành đen sì, quỷ dị tà ác cực điểm. Trong lòng Bạt Phong Hàn nghĩ đến Ngự Tận Vạn Pháp Căn Nguyên Trí Kinh, song trước mắt đã thấy một màu đen che lấp thiên địa, chính là Cự Linh Thủ tà ác đáng sợ của Dương Hư Ngạn. Phía sau gã, Từ Tử Lăng cũng đang trong thời khắc quyết định sinh tử. Kình khí xé không trung bổ tới, gã không cần quay đầu lại nhìn cũng biết Lý Nguyên Cát đã bật khỏi lưng ngựa, lăng không xuất kích vào mình. Gã lúc này đang lún sâu trong trùng vây, mỗi giây mỗi phút gã đều phải chống đỡ binh khí của địch từ bốn phương tám hương ập vào. Lý Nguyên Cát đã nhìn thấu thời điểm, buông toàn lực lăng không xuất kích tấn công gã. Chỉ cần gã phân thần ứng phó, loạn đao của đám quân Đường điên cuồng dưới đất khẳng định sẽ băm gã thành tương thịt. Nhược bằng gã không đỡ được Liệt Mã Thương từ trên cao công xuống của Lý Nguyên Cát, đương nhiên cũng sẽ phải nuốt hận dưới tay họ Lý. Dù gã miễn cưỡng đỡ được một thương này thì Lý Nguyên Cát vẫn có thể tiếp tục triển khai thương pháp, quấn lấy gã, đợi cho các đại tướng cao thủ khác đến thì hai gã đừng hòng thoát thân. Trong giây phút sinh tử tồn vong, tâm thần Từ Tử Lăng hoàn toàn phẳng lặng, không bỏ qua bất kỳ điều gì, không chỉ hiểu rõ tình cảnh của mình mà cả của Bạt Phong Hàn, hiểu rằng trong hai gã chỉ một người có thể thoát thân. Gã quyết định hy sinh bản thân, thành toàn cho Bạt Phong Hàn, để y giữ lại được tính mệnh mà hoàn thành mộng tưởng kích bại Tất Huyền. “Đến đây!” Gã vừa quát lên, toàn trường liền chấn động.
__________________
![]() |
Ðiều Chỉnh | |
Xếp Bài | |
|
|