Nợ...
Ta nợ trần gian những tiếng cười
Bởi vì buồn mãi chẳng hề vơi
Tâm tư nặng trĩu điều u uất
Trí tợ ba đào giữa biển khơi.
Ta nợ trần gian những tiếng cười
Bởi vì uẩn khúc vẫn chưa nguôi
Nợ lời nhân nghĩa – không ai nhận
Nợ áng thơ buồn những chữ vui.
...
Trả hết – cho xong nợ cuộc đời
Rồi làm gió thoảng với mây trôi
Hay làm hạt bụi hòa sông nước
...
Không muốn làm người.
Chỉ thế thôi!
Tú_Yên
(24-03-2021)