View Single Post
  #5  
Old 10-14-2004, 08:07 PM
VietDoll's Avatar
VietDoll VietDoll is offline
Búp Bê Nhí Nhảnh
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 2,416
Default

Harry Potter quyển 5 - phần 2

Giới thiệu


Nội dung

"Bất ngờ chớ, Figgy?" Hắn nói, dán mắt mà nhìn hết lượt bà Figg, Harry và Dudley "Cái zì zừa xãy đến cho cuộc sống lẩn lút của bà zậy?"
"Để cho ông lẩn lút" Bà Figg khóc "Bọn Dementors đến rồi, ông thật vô dụng, trốn tránh trách nhiệm như một tên trộm!"
"Dementors?" Mundugus nhắc lại, kinh hoàng. "Dementors ở đây à?"
"Đúng, chúng đang ở đây, và cái vô tích sự của ông cũng đang ở đây!" bà Figg thét lên. "Những con Dementors tấn công thằng bé mà ông thấy đây!"
"Blirney" Mungudus nói giọng yếu ớt, nhìn từ bà Figg đến Harry, và nhìn một vòng ngược lại "Blirney, Tôi-"
"Và ông đang bận mua những cái vạc ăn cắp! Tôi chẳng nói với ông là không được đi? Tôi Ch---"
"Tôi- thôi được, " - Mundugus nói với giọng khó chịu sâu sắc "Nó --- nó là một cơ hội kinh zoanh tốt, thấy đ---"
Bà Figg đưa tay lên từ nơi mà cái dây xắc đang đu đưa và đánh Mundugus vào mặt và cổ với cái dây đó, cái tiếng leng keng mà cái xắc gây ra thì thật giống như tiếng kẻng cho mèo ăn.
"Trời - Gerroff - Gerroff, Bà điên zồi! Có người sẽ nói zới Dumbledore!"
"Ừ - họ - nói - rồi - đó!" Bà Figg hét lên, quay cái xắc có đầy thức ăn cho mèo một gần Mundugus nhất mà bà ta có thể. "Và - người - bị - tố - cáo - là - ông - đó - và - ông - nói - cho - cậu - ta - biết - tại - sao - đã - không - ở - đây - để - giúp - cậu - ta!"
"Bà cứ nói nữa đi" Mundugus nói, tay che đầu, co rúm người lại. "Tôi đi đây- Tôi đi đây!"
Và với một tiếng "Rắc" khác, Mundugus biến mất.
"Ta hy vọng Dubledore sẽ giết hắn!" Bà Figg cáu tiết nói. "Bây giờ tiếp tục nào, Harry, con đang đợi cái gì đó?"
Harry không định phí chút hơi sức còn lại để chỉ ra rằng cậu hầu như chỉ có thể đi dưới cái tải trọng khủng khiếp của Dudley. Cậu ta xốc thằng Dudley nửa tỉnh táo lên và loạng quạng bước về phía trước.
"Ta sẽ đưa con đến tận cửa" Bà Figg nói, khi họ rẽ vào đường Privet Drive. "Chỉ trong trường hợp có bọn Dementors quanh đây... úi trời, quả là một thảm hoạ... và con sẽ phải đánh bật chúng ra khỏi người con... Và Dubledore nói rằng chúng ta phải không cho con làm phép bằng bất cứ giá nào... Chà, chẳng lợi chút nào khi khóc, ta tin rằng vậy,... nhưng những con mèo của ta đang ở giữa bầy yêu tinh"
"Như vậy là", Hary Potter thở hổn hển "Cụ Dubledore... đã... cử người theo dõi... con?"
"Chắc chắn rồi," Bà Figg nói một cách mất bình tĩnh "Con đã mong đợi ông ta rằng ông ta sẽ để cho con đi lang thang một mình sau những sự việc xảy ra vào tháng Sáu? Hay đó, cậu bé, họ nói với ta là con thông minh... đúng... hãy đi vào và ở nguyên trong đó", bà ta nói khi họ đã về đến căn nhà số bốn. "Ta hy vọng rằng sẽ không ai động được vào con đủ nhanh"
"Bà sẽ làm gì?" Harry hỏi rất nhanh.
"Ta sẽ ở trong nhà," Bà Figg trả lời, nhìn chằm chằm vào mặt đường đen ngòm và rùng mình. "Ta sẽ còn phải chờ chỉ dẫn. Chỉ cần ở lì trong nhà. Chúc ngủ ngon!"
"Bà chờ con đã, bà đừng đi! Con muốn biết -"
Nhưng bà Figg đã cất bước rất nhanh, đi lạch bạch trên thảm cở, dây xắc kêu leng keng.
"Bà chờ đã!" Harry hét gọi bà ta. Cậu có hàng triệu câu hỏi với những người còn liên lạc được với cụ Dumbledore, nhưng trong giây lát thì bà Figg đã biến mất sau màn đêm.
Giận dữ, Harry đã xốc lại Dudley lên trên vai cậu đã tự làm cho cậu trở nên chậm chạp, đâu đớn trên đường qua vườn.
Đèn cửa vẫn sáng. Harry đưa cái cây đũa phép vào trong cạp quần của chiếc quần Jeans, ấn chuông và nhìn quanh. Hình dáng của dì Petunia đang lớn dần lên, bị bóp méo một cách kỳ quái bởi những dòng nước chảy trên phần kính cửa ra vào.
"Diddy! Gần đến giờ rồi, Mẹ đã khá - khá - Diddy, con bị sao vậy!"
Harry nhìn vào bên cạnh Dudley và được giải thoát từ cánh tay của Dudley ngay lúc đó. Dudley lắc lư một lúc, mặt thì tái nhợt.... sau đó nó mở miệng ra và ói ngay ra thấm thảm chùi chân ngoài cửa.
"DIDDY! Diddy, con sao vậy? Vernon, VERNON!"
Duợng của Harry nhảy ra khỏi phòng khách, những cái râu phồng ra và nó luôn phồng ra khi ông bị kích động. Ông ta đi vội vã về phía đó để giúp dì Petunia dìu một thằng Dudley ẻo lả đi qua ngưỡng cửa khi cố tránh khỏi cái vũng chất bẩn của sự ốm yếu.
"Con mình bị ốm rồi, anh Vernon!"
"Gì đó, cưng? Cái gì đã xảy ra? Bà Polkiss cho con uống trà lạ à?"
"Sao cả hai lại bẩn thỉu thế này, cưng? Con đã nằm trên đất hả?"
"Khoan, con đã không bị tấn công đó chớ, đúng không, con cưng?"
Dì Petunia hét lên.
"Gọi cho cảnh sát đi, Vernon! Gọi ngay cảnh sát! Diddy, con cưng, nói với má đi nào! Bọn nó đã làm gì con?"
Trong sự bấn loạn đó không ai để ý đến Harry, người đã quen với mình. Cậu chỉ cố gắng né ra khi Dượng Vernon đẩy mạnh cánh cửa và, khi nhà Durleys đang làm cho cái tiếng động ồn ào đó chuyển từ phòng khách sang phòng ăn thì Harry đã chạy nhanh và lặng lẽ đến cầu thang.
"Ai đã làm việc này, con? Hãy nói cho ba má tên bọn chúng. Chúng ta sẽ bắt được chúng nó, đừng lo."
"Suỵt! Nó đang cố gắng nói gì đó, Vernon! Cái gì đó, Diddy? Nói với má đi nào!"
Những bước chân của Harry đã trên cái bậc thang gần lên được tầng hai của cầu thang khi cậu nghe thấy tiếng đó.
"Nó"
Harry đông cứng lại, chân đứng yên trên bậc thang, mặt chếnh choáng, cố gắng vững tâm cho cơn giận sắp tới.
"THẰNG OẮT! ĐI RA ĐÂY!"
Với một tâm trạng trộn lẫn sự sợ hãi và và giận dữ, Harry đã đi chầm chậm xuống và quay ra để đến tới chỗ nhà Dursley.
Cái nhà bếp sạch hoàn hảo của dì có một sự lộng lẫy không tin được so với sự đen tối phía bên ngoài. Dì Petunia đang dẫn Dudley về nghỉ tại một cái ghế, nó vẫn còn xanh xao và cấm khẩu. Dượng Vernon đứng trước chạn bát đĩa, liếc qua Harry với hai con mắt khó chịu và bé tí.
"Mày làm gì con tao?" Ông ta gầm lên đe doạ.
"Chả làm gì cả," Harry nói, hiểu rõ ràng rằng dượng Vernon sẽ không tin.
"Nó đã làm gì với con đó, Diddy?" Dì Petunia hỏi với một giọng nói run rẩy trước cái bộ áo jacket bằng da cuả Dudley, nó bây giờ vẫn còn ốm yếu . "Đúng không- Đúng là con đã thấy cái đó không, con cưng? Nó đã dùng đến -cái thứ đó- của nó à?"
Một cách chậm rãi và hốt hoảng, Dudley đã gật đầu.
"Con không làm mà!" Harry nói dứt khoát, dì Petunia bắt đầu than vãn khóc lóc và dượng Vernon giơ nắm đấm lên "Con không có làm gì với nó cả, người đó không phải con, đó là -"
Nhưng đúng cái thời gian đó một tiếng kêu thất thanh vọng qua nhà bếp. Suýt nữa thì trúng vào đầu dượng Vernon, nó bay vọt lên nhà bếp, nhả xuống một bức thư ngậm trong mỏ xuống phía chân Harry, quay lại một cách duyên dáng, cái đầu cánh vừa quệt vào tủ lạnh và bay vút ra ngoài một lần nữa qua khu vườn.
"CÚ À!" Dượng Vernon nói ngay sau đó, những mạch máu mệt mỏi của dượng trên thái dương cứ nở ra co lại một cách giận dữ lúc cậu đóng cửa sổ nhà bếp lại "LẠI LÀ CÚ! TAO SẼ KHÔNG CHO CON CÚ NÀO VÀO NHÀ TAO NỮA!"
Nhưng Harry thì đã xé toạc ra phong bì rôi và kéo lá thư phía trong ra, tim cậu đang bị nhốt vào đâu đó trong khu của Quả táo Adam.

"Thưa ông Potter
Chúng tôi đã có nguồn tin tình báo rằng ông đã dùng phép Patronus trong vòng hai mươi ba phút lúc tối nay ở một khu thường trú của dân Muggle trong sự hiện diện của những tay Muggle.
Sự vi phạm Điều bảy mươi của luật Hạn Chế Sử Dụng Pháp Thuật đối với Trẻ Dưới Tuổi đã khiến cậu bị đuổi khỏi trường Phép thuật và Phù Thuỷ Hogwards. Người đại diện cho viện sẽ được cử đến nơi thường trú của ông sớm để huỷ đũa phép của ông.
Cùng với việc ông nhận được một thông cáo chính thức, vì một sự vi phạm phần 13 của Liên Minh Toàn cầu về Đạo luật Giữ Bí Mật của Phù Thuỷ, chúng tôi rất tiếc phải thông báo với ông rằng ông cần có mặt tại buổi thuyết giảng kỷ luật tại Viện Pháp thuật lúc Chín giờ sáng ngày Mười hai tháng Sáu.

Chúng tôi hy vọng ông sẽ khoẻ,

Thân ái,
Mafalda Hopkirk


Văn phòng sử dụng sai pháp thuật.
Viện pháp thuật"

Harry đọc đi đọc lại cái thư những hai lần. Cậu tưởng là chỉ sợ mỗi dượng Vernon và dì Petunia đang nói chuyện thôi chớ. Trong đầu cậu, tất cả đều lạnh băng và tê liệt. Một cái sự thật đã xuyên vào cái sự hiểu biết của cậu như một mũi lao phóng tới. Cậu bị đuổi khỏi Hogwards rồi. Tất cả đã chấm dứt. Cậu sẽ không được trở lại đâu.
Cậu nhìn sang nhà Dursleys. Dượng Vernon có khuôn mặt tái đi, những nắm đấm vẫn còn giơ lên, dì Petunia và vòng tay của dì đang bế Dudley, nó lại ói lần nữa.
Cái bộ não ngớ ra một hồi của Harry dường như bị đánh thức lại lần nữa. Người đại diện cho viện pháp thuật sẽ tới nơi cậu ở nhanh thôi để huỷ cây đũa phép của cậu. Chỉ có mỗi cách đó. Harry phải chạy trốn - ngay bây giờ thôi. Cậu sẽ đi đâu, Harry cũng không biết, như cậu tin chắc một điều: dù ở trường Hogwards hoặc ngoài, cậu cũng cần cây đũa phép. Trong một trạng thái như trong mơ, cậu rút cây gậy ra và đi ra ngoài khu bếp.
"Mày tưởng mày đang đi đâu chớ?" Dượng Vernon hét lên. Khi Harry không trả lời, ông chạy uỳnh uỵnh qua bếp để chặn đường cậu ra ngoài cửa. "Tao chưa kết thúc với mày mà, thằng kia!"
"Ông tránh ra một bên," Harry nói rất khẽ.
"Mày phải ở đây và phải giải thích làm cách nào mà thằng con tao ---"
"Nếu ông không tránh ra thì tôi sẽ phải cho ông gặp điềm rủi đó," Harry nói, giơ cây đũa phép lên.
"Mày không thẻ làm việc đó vào tao!" Dượng Vernon hằm hè "Tao biết rằng mày không được dùng phép ở ngoài cái nhà thương điên mà mày gọi là trường của mày!"
"Cái nhà thương điên đuổi tôi đi rồi" Harry nói, "Như thế thôi có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn. Ông có ba giây. Một --- Hai ---"
Một âm thanh vang rền trong phòng bếp. Dì Petunia la lớn.
Dượng Vernon hét lên và ngồi xuống, nhưng trong đêm đó đến lần thứ hai Harry lại phải tìm cái người gây ra âm thanh mà cậu không gây ra. Cậu nhìn ngay thấy: một con cú trông rất hoảng sợ và kinh hãi đang đậu ngoài cửa sổ nhà bếp, vừa mới đụng đầu vô cửa kính đã đóng.
Bỏ qua lời thét đau khổ của Dượng Vernon là "LẠI LÀ CÚ!!!" Harry chạy băng qua phòng bếp và giật cửa sổ nhà bếp mở ra. Con cú bị kẹt chân được giả thoát, từ đó cậu thấy một mảnh giấy nhỏ bằng da được cột vào cái chân đó, cậu rung rung cái miếng da, và chỉ trong giây lát Harry đã lấy được bức thư. Tay run run, Harry mở bức thư thứ hai, đã được viết vội vàng và lem nhem bằng mực đen.
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn