View Single Post
  #56  
Old 07-13-2013, 05:26 PM
TT_LưuLyTím_TT's Avatar
TT_LưuLyTím_TT TT_LưuLyTím_TT is offline
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 7,757
Default

.... tiếp theo....

-Anh đừng nghĩ em say nha Đạt, bỡi vì em muốn cùng anh vui trọn hôm nay..
-Em say rồi, anh phải đưa em về nhà. Ba mẹ em đang lo..
-Anh muốn sao cũng được, nhưng bây giờ em muốn được ngủ một giấc thiệt ngon...

Nhuận thiếp đi trong cơn say, áo quần xốc xếch, tóc tai xỏa dài rũ rượi. Trong bóng đèn đêm Cao say sưa chiêm ngưỡng cô. Anh vén những cọng tóc rơi trên khuôn mặt diễm kiều mà quên mất trời đất vạn vật xung quanh. Đặt nụ hôn lên trán lần xuống mắt, chiếc mủi thanh tú, đôi môi chín mọng ấm áp, xuống chiếc cổ thon nõn nà da thịt. Nhuận như cảm giác điều gì đó nhưng cô không thể cử động được

- Anh Đạt anh Đạt... em có yêu anh nhưng em muốn mình cho nhau 1 thời gian để suy nghĩ , em có yêu anh....

Cao không chở Nhuận về, anh nghĩ nếu Nhuận về tới nhà thì gia đình Nhuận sẽ chấp nhận lời cầu hôn của Đạt, anh chỉ là thằng hề. Năm năm trời trái tim mày nằm bên lề Cao ạ và bây giờ có khác chi đâu? Nghe Nhuận gọi tên Đạt, Cao ghen ghét Đạt quá đổi, Cao cảm thấy hận Nhuận, hận cái tình yêu dâng hiến một chiều không kết quả tốt đẹp. Cao không còn làm chủ được lý trí chỉ vì 3 chữ không cam lòng, anh vội vàng hấp tấp, mù quáng như một người điên vồ lấy thân thể của Nhuận. Xong việc Cao mới biết Nhuận vẫn là một cô gái còn trinh, sự ham muốn, hận thù ganh ghét khiến anh hại đời Nhuận trong một đoạn thời gian ngắn ngủi. Cao tự tát vào má mình, đấm vào ngực mình rồi ôm đầu khóc hụ hụ. Bóng đêm càng sâu thêm, như trong ác mộng, Cao mặc đồ vào cho Nhuận rồi như không thể sông nỗi với sự thật anh bỏ cô nằm nơi bãi cỏ trước nhà Đạt chạy vù đi trong tâm tư hổn loạn.

Tại nhà Nhuận, Đạt quỳ xuống chân thành trước chân ba mẹ Nhuận :

- Con xin hai bác tha lỗi, con đã cho Nhuận uống thuốc mê là vì muốn biết trong cơn say Nhuận sẽ nói lên lời thật trong lòng em ấy, con ngàn lần không muốn hại ai cả. Và vì vậy con đã hiểu ra Nhuận vẫn yêu thương con, có lẽ vì em ấy chưa hiểu con tường tận thôi nên mới đòi chia tay, và khi em uống say em có nói em vẫn yêu thương con nên con xin hai bác giúp cho 2 con toại nguyện, con hứa sẽ chăm sóc em yêu thương em hết cuộc đời.
- Cậu vì tìm hiểu sự thật mà cho con gái tui uống thuốc mê, còn gì khác nữa không? Mai kia mốt nọ cậu muốn tìm ra sự thật khác cậu sẽ cho nó uống thuốc độc phải không? Cậu về đi, đừng năn nĩ tôi nói tốt về cậu với nó giùm cho cậu.
-Ông đừng nóng, chuyện đâu còn có đó. Chờ con gái về nhà rồi tính tiếp.

Bà Duyên má của Nhuận tức đến ọc máu vẫn điềm tỉnh vuốt ve Đạt, bảo Đạt chở Nhuận về ngay cho bà. Thời buổi này con gái ra đường quá 12 giờ thì sẽ trở thành con gái hư. Dù hơn 30 năm sống trên đất Mỹ bà vẫn không thay đổi quan niệm và cách sống phong kiếng. Bà đã răn dạy Nhuận từng câu một, nhưng con gái được sanh ra trên đất Mỹ ngoan hiền như Nhuận khiến bà cũng an lòng. Cho tới giờ phút này thì lòng bà rối bời, không biết đứa con gái 22 tuổi của bà ra sao, nó đã làm bà hổ thẹn với họ hàng chưa. Nhưng biết đươc. Nhuận đang ngủ ở nhà Đạt và tuy là Đạt có bày tỏ mọi sự trong lòng bà vẫn không yên.

Đạt như không lay chuyển được lòng ba Nhuận, anh đành cáo lui, cụp mắt ra về. Anh sẽ chở Nhuận về trả cho ông bà, có lẽ từ nay ông bà cấm tuyệt không cho anh lui tới với Nhuận nữa cũng không chừng. Cho vừa lòng may nha Đạt, già đầu còn nông nổi, tưởng khôn hóa ngu, giờ thi ai cũng biết mày muốn tìm ra lòng dạ chân thật của người mày yêu bằng cách thuốc mê nó, cho nó uống rượu say mèm. Bây giờ mày có đi lạy trăm lạy ngàn lạy người ta cũng không tha thứ cho cái tội ngu si dại dột của mày.

Mở cửa xe ra chuẩn bị vào nhà mang Nhuận về thì Đạt hoảng hốt , Nhuận đang nằm ngoài thảm cỏ trước sân, cánh cửa nhà Đạt mở toang. Anh ngồi xướng ôm chầm lấy Nhuận la lên :

- Trời, say mèm như vầy không ngủ trong nhà mà đi ra đây té lên té xuống. Em có sao không Nhuận ơi? Dậy anh chở em về !

Bụng thì muốn chở Nhuận về liền nhưng Đạt lại sợ lần này chở cô về gia đình cô sẽ cấm cản và anh sẽ không còn gặp Nhuận được huống chi đám cưới đám hỏi. Đạt ôm lấy mặt Nhuận vừa hôn vừa khóc như một đứa trẻ con.

- Anh có lỗi, anh xin em tha thứ....

Chát !

Một cái tát tai không đủ mạnh nhưng đủ để Đạt tỉnh trí. Anh luống cuống rút tay ra khỏi ngực Nhuận.

- Anh xin lỗi, anh chỉ muốn xem nhịp tim em có đập không thôi, em thở nhẹ quá ...
- Sao em nằm ở đây? Giầy em đâu bóp em đâu? Anh cho em uống cái gì mà đau đầu đến vậy?
- Anh chỉ có cho em uống nước cam, còn rượu trong nhà anh em tự lấy..
- Nước cam? Rượu,... anh đã làm gì? Trời ơi.... !

Nhuận cảm thấy đầu óc cô choáng váng, thân thể uể oải và như có điều gì đó bị xúc phạm nặng nề. Cô lao vào đấm đá Đạt túi bụi, miệng hét lên xé giọng.

-Tui sống chết với anh, khốn nạn... khốn nạn... Tui thù anh Đạt ơi !

Đạt đứng đó chịu trận, nước mắt anh tuôn trào.

- Em đánh nữa đi, nhờ ly cam anh mới biết được em còn yêu anh. Anh đã đi xin ba mẹ em thứ lỗi và xin được cưới em.
- Cưới tui? Không, con người anh hèn hạ...
-Phải nếu anh không hèn hạ thì anh mất em cả đời. Giờ em muốn gì? Chỉ 1 chút thuốc trong nước cam thôi, giờ em muốn anh đi uống thuốc độc để nói lên những lời trong trái tim anh giành cho em anh sẽ uống. Anh đi uống nè !

Đạt để Nhuận đó , chạy vào gara tìm thuốc độc. Nhuận như người mất hồn, xấu hổ, tủi nhục, và biết bao cảm giác mà cô không sao diễn tả được. Trời ơi, ngoài thảm cỏ này chuyện gì xảy ra bao nhiêu người biết, cô sẽ giấu mặt đi đâu? Còn gì nữa đâu Nhuận ơi ! Cái quý giá nhất đã mất trong 1 lần say rượu. Cô cố nhớ lại nhưng không nhớ được chuyện gì. Chỉ biết bây giờ cô không còn con gái nữa. Hận Đạt đến muốn giết anh đi được. Nhuận khóc lóc vật vả.

Tìm không ra thuốc gì để uống, Đạt sực tỉnh ra phải đưa Nhuận về rồi tính tiếp, sợ sương gió xuống lạnh cô sẽ bệnh mất, hơn nữa ba mẹ Nhuận đang lo. Đạt lấy vội tấm chăn ra quấn lại cho Nhuận rồi đưa cô ra xe đi về. Nhuận không nói không rằng khóc lóc thảm thương.

- Xin lỗi em, anh có lỗi, đáng lẽ ra anh không nên làm như vậy. Anh chỉ muốn biết thật sự lòng em có còn yêu anh không thôi, một chút thuốc mê sẽ không làm hại em đâu, còn rượu là do em tự lấy uống chứ không phải anh. Anh đưa em về, ba mẹ đang lo. Anh xin lỗi em xin lỗi ba mẹ vì anh khờ khạo quá, vì anh yêu em quá thôi Nhuận ơi !
-....
- Mai em kiện anh ra tòa đi, anh xin chịu mọi hình phạt.
-....
- Em đừng khóc nữa kẽo không ba mẹ lại ghét bỏ anh, không cho anh gặp em.
-....
- Anh không đúng, anh sai rồi, nhưng mà thuốc mê đó chỉ làm người uống mê man chút thôi, chắc tự em uống thêm nhiều rượu nên mới đau đầu, chuyện nhỏ mà, anh xin lỗi , mai hết đau, anh hứa không làm như vậy nữa.
-Chuyện nhỏ?????? Trời ơi nếu tui giết được anh tui đã giết rồi.
-Anh xin lỗi, biết nói làm sao đây? Em cứ tự nhiên xử anh theo ý em muốn, anh xin chấp nhận hết.

Xe chưa vào cổng cửa nhà của Nhuận đã mở toan, ông bà Duyên Bình nhào ra đón con vào hỏi thăm đủ chuyện.

-Con sao rồi? Có sao không? Chóng mặt nhức đầu...?
-Con không có gì, chỉ hơi mệt thôi, ba mẹ để con yên.

Nhuận uể oải đi lên lầu nằm xuống giường. Nước mắt lăn đôi giòng tưởng chừng như không cạn. Ba Nhuận thấy con gái cuộn trong chiếc chăn thì tức điên lên, chạy vào phòng lấy cây súng ngắn ra kè lên đầu Đạt.

- Con gái tao có chuyện gì thì mày không sống được với tao.
- Ông, ông ơi, đừng làm bậy ! Tui van ông !

Mẹ Nhuận chạy lên xô Đạt ra khỏi nhà :

- Thằng chó chết, mày không còn lời nào để nói nữa thì cút ngay đi, tao không muốn có một đứa con rễ như mày, đừng mơ mộng ao? Đi , đi cho khuất mắt tao !
- Con xin lỗi hai bác !

Đạt nghẹn ngào đi ra khỏi nhà ông bà Duyên Bình. Xe lăn bánh từ từ như không biết đâu là định hướng. Vậy là xong, không còn gì để cứu chửa. Đạt bật cười cho chuyện làm dại dột của mình. Yêu là gì khiến cho con người ta mù quáng? Mấy tháng trước lúc ăn nhậu nghe mấy thằng bạn nói cho con gái uống thuốc mê thì sẽ nói ra hết những gì trong lòng. Vì muốn giữ lại Nhuận biết được trái tim Nhuận có thuộc về mình không nên Đạt chỉ còn cách cuối cùng là cho vào đó thử 1 tý trong ly nước cam của Nhuận. Sau đó về tới nhà Đạt, chờ cho Nhuận nói, Đạt buồn rầu lấy chai rượu ra nhâm nhi. Thấy Nhuận cũng không nói gì nên mình Đạt uống, không biết vì sao Nhuận nổi hứng lên uống ừng ực rồi lấy thêm chai khác ra uống. Biết rằng khi chia tay có lẽ cả 2 đều buồn, Đạt để cho Nhuận uống thoải mái. Khi Nhuận say thật sự, cô nói vẫn yêu Đạt. Đạt mừng vui tông cửa chạy đi xin ba mẹ Nhuận cho làm đám cưới. Hết cơn say Nhuận lại chửi mình , đánh mình, và ba mẹ Nhuận lại khinh khi hận thù mình tới vậy. Đạt thở dài ngao ngán. Bỗng dưng tiếng nhắn tin trong phone reo lên. Đạt tưởng của mình nhưng rõ ràng là máy của Nhuận. Đạt ngừng xe lại, nhoài người ra phía sau lượm chiếc phone lên và đọc :
- " Anh là thằng khốn nạn, anh không thể kềm chế được bản thân mình nên đã làm nên chuyện đồi bại với em. Anh không thể nào tiếp tục sống với tội lỗi anh đã gây ra nhưng anh xin em cho anh chăm sóc em trong cuộc đời còn lại. Như em đã biết, anh yêu em vô cũng Nhuận ơi. Anh xin em thứ tha ! Gọi cho anh khi em tỉnh lại. Xin lỗi em , đáng lý anh phải mang em về nhà, đáng lẽ anh phải tôn trọng em không làm thương hại tới em. Anh thật sự không biết em còn trinh, anh cũng thật sự không biết tại sao anh không ngăn được từ cảm giác cho tới lý trí. Có lẽ bỡi anh đã quá yêu em, yêu đến khùng điêm mất rồi. Em về nhà chưa? Khi nào rảnh gọi cho anh. Cho anh một ân huệ trong đời này nha em. Hãy cứu sống trái tim cô độc của anh. Không có em anh chết mất Nhuận ơi ! Cứu anh , please ! "

- Cái thằng khốn nạn này... Thảo nào Nhuận nằm ngoài sân quần áo xốc xếch , tỉnh dậy Nhuận đánh đá tao túi bụi vì mày... Khốn nạn thiệt mà ! Mày biết không thắng được tao nên cướp đi cái quý giá nhất của người tao yêu? Đồ tồi !

Đạt đấm ngực, tông đầu vào tay lái xe đùng đùng cho đở tức. Anh sẽ phải làm gì đây? Nhuận ơi, làm sao nói cho em biết điều này? Em làm sao chịu đựng được. Bắt đầu là lỗi do anh ích kỷ, do anh ngu xuẩn, để em say xỉn đánh mất đời con gái trong tay thằng khác. Anh ngu không ai bằng, ngu không ai bằng ! Anh sẽ phải làm gì cho em hiểu, nếu em biết người xâm phạm em không phải là anh, em sẽ tha thứ cho anh nhưng em sẽ làm sao khi đối diện với anh, với mọi người? Đạt suy nghĩ miên man, điên dại cấu xé lòng mình. Lúc này đây nếu anh thấy Cao trước mặt anh sẽ giết Cao mất. Thằng tình địch tồi bại nhất thế gian ! Phần mình, nếu không vì mình thì Nhuận đâu bị hại, mình mới là thằng đáng chết nhất !

--------

Nhuận nằm trong phòng chờ giải phẩu, y tá và bác sỹ hỏi thăm về tình trạng của cô và quyết định tiến hành nạo thai. Cô mở mắt nhìn lên trần nhà trân trân mà lòng thì tủi nhục, như kẻ tội lỗi không thể còn hình phạt nào thỏa đáng. Đứa con đầu đời của cô với Đạt sẽ được tử hình trong vòng vài phút và cô là kẻ gián tiếp giết chết nó. Bỗng cửa phòng bật mở, Đạt lao vào mặc dù bị cản bởi những người bảo vệ. Bác sỹ và y tá dừng lại không thi hành để tìm hiểu cớ sự.
- Tôi xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi, nhưng tôi phải gặp Nhuận.
- Anh vào đây làm gì?
-Cái phone em tưởng mất lâu rồi đây nè, là anh giữ không dám đưa lại cho em. Trả lại cho em !
-Cái phone thôi mà làm gì quan trọng vậy? Anh đi ra ngay !
- Em đọc đi, tin nhắn của thằng Cao đó.

Mặt Nhuận tái đi, cô không tin ở mắt mình, những dòng tin dơ bẩn. Khủng khiếp !

- Em hiểu chưa? Em nên làm và không nên làm gì thì tự em quyết định. Anh chỉ muốn em biết được chân tướng người chồng tương lai của em thôi.
-Anh Cao???? Sao lại là anh Cao? Trong mắt em ảnh luôn là thần tượng, luôn là người cho em kính nễ. Ảnh yêu thương chiều chuộng em hết lòng. Trời ơi ! Ảnh là người khuyên em đi bỏ đứa con này để em không bị ràng buộc bởi anh, thì ra....

- Người đàn ông khi yêu ích kỷ lắm phải không em, họ sẽ làm mọi chuyện để chiếm được những gì họ muốn. Anh cũng là một thằng tồi , là kẻ đầu tiên hại em đến nông nổi này. Anh không còn tha thiết xin em thứ tội, anh không còn đáng để em yêu, anh chỉ muốn em sẽ không hối hận những gì sắp tới... Dù anh có thuốc em nhưng anh tôn trọng em và trinh tiết của em. Anh không muốn kết cuộc như vậy đâu Nhuận ơi !
- Muộn rồi anh ! Nhưng điều em không ngờ là anh Cao có thể làm điều như vậy. Em quyết định rồi, anh đi ra đi , dù sao cũng cám ơn anh đã nói lên sự thật. Em biết xử sao với anh Cao và bản thân em.
- Em đã quyết định? Anh tôn trọng quyết định của em, xin em bảo trọng !

Trái tim Nhuận tan nát. Đi lại với Cao bấy nhiêu lâu sau lần chia tay và uống thuốc mê do Đạt bỏ vào Ly, chưa bao giờ cô có thể tưởng tượng được Cao chính là người thật sự hại đời cô. Ngay sau khi cô hiểu lầm Đạt đã lấy mất đi trinh tiết của mình thì Cao cũng không nói lời gì. Cao nghĩ rằng chiếc phone của cô đã mất và sự hiểu lầm của cô với Đạt sẽ là lợi thế cho Cao chiếm trọn trái tim Nhuận. Bây giờ Nhuận mới thật sự hiểu con người của Cao thâm hiểm đạo đức giả biết chừng nào. Cô không tưởng tượng ra được Cao lại một lần nữa khuyên cô bỏ đi bào thai trong bụng có phải vì anh ta nghi ngời sau khi anh ta hại đời cô Đạt cũng có phần? Cô không hiểu nỗi, trái tim như vỡ tung, đầu óc suy diễn ra đủ điều kinh khủng nhất. Cô không còn tin trên thế gian này điều gì là công bằng, cô không tin có Thượng Đế, Chúa, Phật, cô chỉ tin có nỗi đau và sự ích kỷ đang đấu tranh với cô kịch liệt.

- Bác sỹ, tôi quyết định rồi, tiến hành đi !

Những giọt nước mắt theo nhau rơi, lúc mê lúc tỉnh, sau cùng cô cũng đã trút bỏ được cục máu trong bụng do Cao ban tặng. Cô cảm thấy khỏe như vừa trả nợ xong, nhưng lại vô cùng đau khổ khi vừa ban cho mình một tội danh mà cả kiếp người còn lại của cô sẽ rất bi thương, tội danh Mẹ Giết Con ! Một chữ đơn giản " Abortion" là một vết thương không bao giờ lành lại trong tâm hồn cô. Trời sẽ phạt mày, Chúa sẽ không tha mày, Phật sẽ không còn chút thương yêu dành cho mày đâu Nhuận ơi !

Những năm tháng trôi theo sau đó, cuối cũng Nhuận cũng đã lập gia đình với một người đàn ông mà cả hai đều yêu thương nhau. Dĩ vãng của cô với Đạt và Cao cũng đã nhạt nhòa. Cô đã đứng lên sau lần vấp ngã, cay cú, hận thù, chua xót và những cảm giác tủi nhục không bao giờ quên. Cô tha thứ cho họ, cho sự tranh đua, ích kỷ , nhỏ nhen. Cô tha thứ tất cả nhưng không thể tha thứ cho mình về tội giết con. Mỗi khi gặp một đứa trẻ đi ngang qua, cô lại nghĩ tới đứa con mà cô trút bỏ, cảm giác ác độc vô cảm của mình khi đã nạo thai. Cô cũng đã rất ích kỷ, cô tự quyết định bỏ đi bào thai trong bụng để sau này tương lai của cô không bị ràng buộc, đứa con cô sanh ra sẽ không là mối nghi ngờ, sẽ không ai biết được cô bị ai hại đời. Nhưng cô vẫn không thể ngủ yên giấc khi nhớ lại cảm giác trút bỏ đứa con vô tội. Hai người đàn ông kia rất đáng tội nhưng tội của cô mới là ích kỷ nhát, ghê tởm nhất ! Cả cuộc đời còn lại cô không thể ngẩn mặt lên nhìn đời ! Từng đêm cô nguyện xin trời đất ban cho mình sự trừng phạt nặng nề nhất để chuộc tội lỗi của mình. Cô khóc thầm " Con ơi, mẹ có lỗi với con ! "

Hết.

TTTT
__________________
http://Taochu.Uhm.vN
Trả Lời Với Trích Dẫn