View Single Post
  #53  
Old 07-12-2013, 10:43 PM
TT_LưuLyTím_TT's Avatar
TT_LưuLyTím_TT TT_LưuLyTím_TT is offline
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 7,757
Default

...tiếp theo....

Ngày tháng theo nhau tình cảm trong Nhuận như đã thuyên giảm, cô không màng bắt phone Đạt, không trả lời tin nhắn. Đạt cảm thấy có điều bất ổn, càng săn đuổi Nhuận càng trốn. Tuy Nhuận không nói ra miệng nhưng Đạt dường như đã rõ lòng cô muốn gì. Trong anh là một sự hụt hẩng, khó chịu, không cam tâm là người bị phụ. Anh thường theo dỏi Nhuận khi cô đi làm về xem có ai đưa đón. Những đóa hồng anh tặng đều không để tên xem thử cô sẽ nghĩ gì.

Một buổi chiều cuối tuần anh mang đóa hồng chờ cô tan sở , chưa kịp ra khỏi xe thì đã thấy Thuận cầm trên tay một bông hồng đỏ. Anh điên tiết rồ máy xe chạy vọt ra khỏi parking trong cặp mắt lo lắng của Nhuận. Cô gọi anh trên phone bằng giọng run run :

- Anh chạy như vậy lỡ đụng phải ai hay cảnh sát bắt thì sao?
-Câu này là câu hỏi thăm sau bao nhiêu ngày em bỏ rơi anh ha?
- Em chỉ lo lắng thôi, không có gì, nói chuyện với anh sau.

Cô cúp ngang nhưng trong lòng còn rất nhiều điều muốn nói với Đạt. Đạt gọi lại xuống giọng mềm mại hơn :

-Em không có gì để nói với anh sao?
-Em muốn mình cho nhau một thời gian để tìm hiểu thêm.
- Ở anh em có điều gì không hiểu?
- Rất nhiều điều.
- Em có biết anh có một sự chịu đựng rất lớn không?
- Chịu đựng? Em có làm gì mà anh phải chịu đựng?
- Một ngày nào đó em sẽ hối hận cho những điều em làm.
- Anh hăm dọa em?
- Anh không muốn nói như vậy
-...
- Anh không có ý như vậy, anh chỉ muốn gặp em lần cuối để mình giải quyết hết những hiểu lầm, em cho anh 1 cơ hội nha.
- Được, em cũng muốn nói chuyện với anh. Một chút nữa gặp nhau ở nhà hàng Yenching.
- Anh đợi em.

Nhuận về đến nhà tắm rữa thay đồ và trang điểm thật nhẹ nhàng. Cô không biết tại sao mình phải làm như vậy. Cô muốn trước khi nói lời chia tay trong mất anh cô là một cô gái xinh đẹp mi nhon? Cô muốn anh không quên được cô , cái khuôn mặt đáng yêu và đôi mắt nhung huyền đã từng làm hồn anh yêu đắm đuối? Hay cô chỉ bài trí một kết thúc không đẩm lệ? Ý nghĩ xoay mòng trong đầu Nhuận. Chợt nhớ ra cô bấm phone lên :

- Em hả , hôm nay đi làm vui không?
- Dạ cũng không có gì. Em mới gặp lại bạn trai, tối nay em sẽ nói lời chia tay.
- Anh đưa em đi?
- Dạ, không cần, em muốn có giây phút riêng tư để nói rõ cho Đạt biết mọi sự, vã lại em không muốn sự nóng nãy của anh ta sẽ gây đến phiền hà cho anh.
- Nghe lời em , anh đi ngủ đây. Chúc em mọi sự yên bình !

Nhuận thở ra nhẹ nhỏm. Nếu Đạt biết chuyện như người này thì 2 đứa đâu phải chia tay. Nhưng đàn ông mà, không 9 cũng 10 tật, đâu biết ai hơn ai.

Vừa đến nơi đậu xe Nhuận đã cảm giác có chuyện không may sẽ xảy ra nhưng cô tự nhủ khi nói lời chia tay có thể cẩ 2 đều buồn, nhất là Đạt, anh khó lòng chấp nhận. Đạt đón cô với nụ cười trên môi, Nhuận thấy nụ cười đó có vẽ đểu đểu làm sao. Cô không để Đạt nắm tay, anh thừa hiểu xong lại ôm choàng lấy eo Nhuận dìu cô đi như đôi tình nhân âu yếm. Nhuận tháo tay Đạt ra ngồi xuống ghế ngượng nghịu.

-Đạt, em nghĩ giữa chúng ta đến đây là chấm hết, em không muốn mình phải ràng buộc lấy nhau vì mình thật sự không đi xa hơn được.
- Em khinh anh không có bằng cấp, anh biết.

Vẫn nụ cười đểu, Đạt đưa tay lên vuốt tóc mình một cách điệu nghệ. Nhuận bất giác bật cười. Đã không còn cảm giác cho Đạt nên anh có làm gì bây giờ nữa thì cũng không thể rung động trái tim cô, nhất là cách show off lúc này, điệu bộ anh thật tức cười.

- Em cứ cười đi, nụ cười của em sẽ làm anh điêu đứng thêm nửa đời còn lại, anh biết được nhưng không có cách nào để giữ lại em. Nói thật đi, thằng nào ngon hơn anh, nhà, cửa, xe cộ việc làm...
- Thôi anh, đừng nói chuyện tào lao, em nghĩ hai chúng ta không hạp nhau về mọi hình thức cốt cách và suy nghĩ.
- Anh không cam lòng, nhất định em bỏ anh vì một thằng nào đó ..
- Em gọi đồ ăn, anh ăn gì?
- Lại đánh trống lãng, thôi được , tùy ý em.

Nhuận gọi canh cá bông lau, rau muống xào tỏi, và cá kho tộ. Nước mắt Đạt rưng rưng.

- Như vậy mà em nói là em không thương yêu anh? Em order những món anh thích, tại sao? Em nói đi, hay em muốn trêu chọc cho trái tim anh tan nát thêm?
- Đạt, đừng gây gổ nữa, sau bữa cơm này mình là bạn bè. Món gì không quan trọng đối với em, em muốn order như vậy là em nghĩ đến anh sẽ là người bạn thật tốt của em sau này.

Đạt cụp mắt xuống rồi bỗng nhiên nãy ra ý nghĩ khác. Quắt bồi bàn lại :

- Cho tôi 2 ly rượu đỏ
- Em không uống rượu
- Cho tôi 1 ly rượu đỏ và 1 ly nước cam vắt.

Xoay qua Nhuận anh nói :

- Anh cũng không phải order nó vì em thích nó, mà là muốn sau này em sẽ không bao giờ quên anh.

Tiếng chuông nhắn tin reo lên Nhuận bối rối như người có tội trước cặp mắt soi mói của Đạt. Cô bước vội vào phòng vệ sinh. " Anh lo quá, ngủ không được, em có ok không? " Cô nhắn lại " Em ok, ăn xong em về nhà, anh ngủ ngon " đoạn bước ra mím môi vờ như mới thoa son lại. Đạt ngắm cô từ đầu tới chân, người anh yêu thương đang đứng trước mặt sau vài tiếng nữa sẽ trở thành bè bàn thông thường. Không cam lòng, anh thật sự không cam lòng.
Vừa ngồi xuống ghế Nhuận đặt ra câu hỏi để chửa sự lúng túng của mình.

- Anh không hỏi em người đó là ai sao?
- Nếu em không còn là bạn gái anh thì điều đó có gì là quan trọng.
- Cheer, cám ơn anh đã chấp nhận điều mà em giải thích.
- Sau ly này mình sẽ nhớ nhau suốt đời
- Lại đùa nữa... Em chúc anh tìm được người anh thương và lập gia đình thật hạnh phúc ! Ui, sao em chóng mặt quá...
- Nãy giờ người uống rượu là anh, em đừng nói là em uống nước cam xong xỉn nha. Nếu mệt anh đưa em về.
- Chắc sáng giờ chưa ăn gì nên em mệt
- Uống thêm miếng nước cam đi em, sẽ khỏe ra thôi. Còn không anh đưa em về.

Nhuận buông xuôi người trong vòng tay Đạt. Đạt nhẹ nhàng dìu nàng ra xe sau khi đặt tờ môt trăm đô xuống bàn. Hai người vừa bước ra khỏi cửa thì người bồi bàn tới ngớ ngẩn nhìn theo, quái lạ sao order đồ ăn chưa kịp mang ra , mới uống có 1 ly mà 2 người đã đi ra. Chắc họ sẽ quay lại mau thôi, nghĩ vậy nên anh bồi bàn chưa dọn bàn. Phía góc bên kia phòng ăn đèn tối lờ mờ, một người thanh niên khác bước lẹ về phía bàn cầm lên ly nước cam rồi hốt hoảng la lên :

- Manager đâu, ra đây xem trong nước cam có vấn đề
- Làm gì có
- Không lẽ thằng Đạt nó bỏ gì vô đó
- Ông chạy theo đi...
- Gọi 911 đi

Các bàn bên cạnh đổ xô lại, người bàn kẻ tán :

- Tui thấy chú đó bỏ cái ly xuống bàn làm gì đó, tui tưởng chú khuấy cho đường tan chớ ai biết chú đó bỏ gì vô.
- Họ là 1 cặp, đi party thấy nhảy chung mà, chắc cô không được khỏe nên bạn trai dìu về thôi...
- Hồi nãy tui không nghe lén, nhưng lúc tui đi lấy order nghe họ nói chuyện chia tay

Người thanh niên nọ lao vụt ra khỏi nhà hàng nhưng xe của Nhuận đã rời khỏi cách đó 10 phút , anh ta lo lắng cực độ, lao vào nhà hàng bảo manager giữ lại ly nước cam làm vật chứng để có gì báo cảnh sát. Sau đó anh chạy ra xe mình vọt thật lẹ rét bánh ra khỏi parking chạy vèo về nhà Nhuận. Xe Thuận không có, cả nhà Thuận ai cũng xanh méc mặt mày. Họ lo lắng Nhuận sẽ xảy ra chuyện gì nhưng lại không muốn báo cảnh sát, nếu có gì thì lại tai tiếng hổ mặt bà con giòng họ.

- Cao, cháu đừng báo cảnh sát, làm ơn nha, lỡ có gì làm sao gia đình bác ngẩn mặt lên với người ta. Hơn nữa dù gì thằng Đạt và con Nhuận cũng là bạn trai bạn gái, không lẽ nào thằng Đạt làm chuyện hại con Nhuận?
- Cháu cũng không biết, nhưng cháu ngồi ở góc nhà hàng, rõ ràng là Nhuận bước vào khỏe khoắn nhưng bước ra thì Đạt phải dìu đi, huống chi họ chưa ăn gì mới uống nước thôi. Mà nước cam.... cháu biết rõ ràng là có bỏ thuốc vô đó, nghe mùi lạ lắm, cháu không nói ngoa đâu. Nếu bác đã nói vậy cháu không còn biết nói gì nữa, cháu xin phép đi về.

Cao bước ra khỏi nhà Nhuận, lòng dạ không yên, nếu Nhuận chỉ mệt và đi hóng gió với Đạt thì rõ ràng Cao là người vô duyên nhất trên thế giới này. Anh lái xe đi lòng vòng tâm trí không còn biết đường nào mà tính. Tuần trước khi anh ngỏ lời yêu thương Nhuận, cô bảo cho cô thêm thời gian vì cô chưa nói chuyện dứt khoát với Đạt, nay cô đi chung với Đạt và 2 người dìu nhau đi hay làm gì nữa thì cũng ngoài tầm với của Cao. Hôm nay mình đã đóng 1 tuồng không ra gì mà vai chính là mình, thằng hề ngu ngốc. Cao lái xe đi mãi bất ngờ thắng lại, một chiếc xe giống như của Đạt vừa vượt đèn đỏ phía bên kia ngã tư. Đoàn xe phía sau Cao bấm kèn inh ỏi, có người thò đầu ra chửi Cao không biết cách lái xe, may mà không ai bị đụng. Cao mím môi chạy theo hướng chiếc xe của Đạt, cuối cùng cũng đã đậu trước nhà Nhuận. Không khỏi ngạc nhiên vừa nóng như lửa đốt, Cao mở cửa xe không đóng lao vào nhà nắm cổ áo Đạt.

- Mày thả tao ra, tao cảnh cáo mày, luật sư của tao không đưa mày vô tù tao không làm người.
- Cao, cháu từ từ nói chuyện đâu còn có đó.
- Nhuận đâu?
- Không phải chuyện của mầy, tao đang có chuyện phải bàn với gia đình của fiance tao, cút ra khỏi nhà nếu mày không muốn quê mặt.
-Cháu để từ từ , ngồi xuống đi Đạt, chuyện là sao?
- Con muốn hỏi cưới em Nhuận, 2 bác cũng đã hiểu tụi con thương nhau lâu rồi.
- Vậy con Nhuận đâu?
- Nhuận bị mệt nằm ở nhà con.
-Tại sao con không chở nó về mà lại để nó ở đó?
- Mai Nhuận về 2 bác đừng lo. Vậy 2 bác đồng ý cho tụi con cưới nhau tháng tới không?
- Chờ con Nhuận về rồi tính, mà sao nó không bắt phone?
- Dạ Nhuận mệt nên ngủ rồi
- Trời, con gái con lứa, nó làm tôi xấu hổ quá...!

Cao rời nhà Nhuận không một lời từ giã, anh đã đóng vai hề 1 cách ngu xuẩn, nhưng anh không tin cảm giác của mình là sai, rõ ràng Nhuận được Đạt dìu về sau khi uống ly nước cam. Năm năm thương thầm một người để rồi khi ngỏ lời được với người mình yêu thì ba ngày sau nàng bị Đạt thuốc. Chắc chắn cô bị Đạt thuốc để hãm hại cô. Cao lái xe về phía nhà Đạt, một bóng thiếu nữ bước ra loạng choạng say mèm.

- Đang uống sao Đạt bỏ đi đâu vậy, đêm nay là đêm cuối, Đạt nghĩ em không buồn sao? Nhưng mà buồn lúc này để sau này mình không hối hận phải ràng buộc nhau đúng không? Nhuận có yêu Đạt, có yêu Đạt, nhưng không thể đâu Đạt ơi....
-Nhuận, sao em say bí tỉ vậy, anh chở em về
-Anh mới chở em về, anh chở em về... đêm nay mình phải uống, phải uống cho em nói hết lòng em, em không muốn chia tay, nhưng mình nên chia tay..

Từng lời nói của Nhuận khiến Cao vừa mừng vừa lo, Cao ôm lấy Nhuận ngồi xuống thảm cỏ mềm. Nhuận say quá, mùi rượu đỏ và mùi nước cam còn đượm môi nồng. Cô mềm dịu trong lòng Cao, xác thân Cao rung lên không cách nào tả được. Cao ôm cô, hôn lên môi lên mắt, Nhuận như bị thôi miên cô hôn anh lại thật nhẹ.

- Anh đừng buồn nhé Đạt, nụ hôn cuối phải không? Anh biết không, người ta yêu em hơn anh, em muốn chia tay với anh vì mình không hạp, nhưng em chưa yêu người ta đâu, em chưa yêu một ai hết, anh đừng lo...

Cao như bị tát nước vào mặt, thì ra Nhuận không yêu thương mình. Chỉ có mình mơ tưởng vẩn vơ. Nhuận không yêu mình, Nhuận còn yêu Đạt, chỉ bất quá nàng muốn dựa vào anh để rời xa Đạt. Ôi , lòng dạ con gái ác độc quá !

... còn tiếp.....
__________________
http://Taochu.Uhm.vN
Trả Lời Với Trích Dẫn