View Single Post
  #2  
Old 05-20-2015, 11:27 AM
macdung's Avatar
macdung macdung is offline
Member
 
Tham gia ngày: Oct 2008
Bài gởi: 54
Default

Chương: 22
VÔ THƯ TÚ SĨ
***
Sự việc hệ trọng đang ở trước mắt, mọi người không có thời gian để bàn luận nhiều. Việc Cao Phong đi tìm bằng hữu là riêng tư nên không ai muốn xen vào. Thân hắn đang trúng độc, không biết sống chết khi nào thì hãy để tình riêng dẫn lối. Chẳng may có việc gì xảy ra, Cao Phong cũng hoàn thành được tâm nguyện của mình.
Lý Bằng hướng mắt nhìn về Cao Phong:
- Cao huynh hãy cẩn trọng. Chúng ta chia tay tại đây, hẹn gặp nhau tại Ngũ Hành Sơn.
Cát Tử bước đến quàng bình hồ lô rượu lên vai Cao Phong.
- Ngươi uống rượu nhớ đừng quên ta.
Cao Phong cười lớn:
- Nhất định là như vậy rồi...
Triệu Ngọc Linh bước đến gần Cao Phong, dúi vào tay một cái túi nhỏ. Nàng nói thầm vào tai hắn:
- Ở đây có chút ngân lượng. Ngươi giữ mà dùng... uống rượu...
Cao Phong cười:
- Xem ra ta nợ các người quá nhiều ân tình. Không biết có dịp đền bồi hay không.
Tất cả mọi người đều bịn rịn, không muốn chia tay với Cao Phong. Vì không ai biết chắc, sau này còn có dịp gặp lại hắn hay không.
Cao Phong nhìn Cát Tiểu, cười nói:
- Tiểu huynh đệ! Ta có việc này muốn nói riêng với người anh em.
Cao Phong kéo tay Cát Tiểu ra xa. Hắn vung tay nói gì đó với Cát Tiểu một lúc rồi quay trở lại.
- Các vị lên đường bình an. Cao Phong không tiễn...
Hắn nói xong liền phi vào rừng mất dạng.
Cao Phong đi rất nhanh. Hắn muốn trở lại nơi bộ tộc Miêu sinh sống để làm nốt một việc. Thời gian đối với Cao Phong lúc này cực kỳ quý báu. Nếu không gấp rút tìm ra Bạch Vân Tiên Tử, cả đời hắn sẽ ân hận mãi mãi...
Hắn nghĩ: Không thấy hắn trong thạch động chắc nàng ta rất hoảng sợ và tức giận. Nàng sẽ nghĩ hắn bỏ đi mà không một lời từ giã. Như thế là quá xem thường nàng...
Cao Phong cảm thấy trong lòng như có lửa đốt. Không đầy ba ngày hắn đã đến làng của người Miêu sinh sống. Người thiếu phụ thấy hắn trở lại liền vào nhà mang ra một cái gói trao cho hắn. Cao Phong không có thời gian để mở ra xem. Hắn nhận lấy rồi lên đường ngay. Vượt qua cánh rừng chết của Tam Độc Quỷ Vương hắn sẽ có mặt tại châu thổ. Ở đấy hắn nghe ngóng tin tức về Lâm Gia Hân dễ dàng hơn...
Trước mắt có một tửu quán nằm ở ven rừng, Cao Phong bước nhanh vào. Nhưng vừa bước vào tửu điếm hắn kinh hãi nhận ra không có người ở đây. Xung quanh toàn là xác chết. Rất nhiều người đã chết trước khi hắn bước vào. Hầu hết kẻ chết là người của võ lâm. Tay họ vẫn còn cầm binh khí, chứng tỏ đã có một cuộc chiến xảy ra tại nơi này. Không biết kẻ nào ra tay mà thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn. Các vết kiếm cho thấy sát thủ không chút nương tình. Chiêu nào cũng muốn đoạt mạng ngay tức khắc, không cho đối thủ bất kỳ sự chống đỡ nào.
Đi khắp xung quanh Cao Phong không phát hiện thêm được gì. Bàn ghế, chén bát đều nguyên vẹn, không có bất cứ sự xô xát nào. Cao thủ! Nhất định đã có một cao thủ ra tay. Kiếm pháp người này rất cao minh, vừa xuất chiêu là có máu chảy. Không ai trong số người chết đỡ được một chiêu hay nửa thức của hắn.
Giang hồ có thói quen dùng võ học để phân định tranh chấp, nhưng đối với kẻ dưới tay bao giờ cũng có sự bao dung. Đó là tinh thần thượng võ, không lạm sát kẻ yếu nhằm gìn giữ thanh danh của mình. Nhưng án mạng ở đây thì khác, người ra tay như cuồng trí trong cơn say máu. Giết... và giết là sự thoả mãn để thoát khỏi áp lực bị dồn nén lâu ngày. Vậy là máu đã chảy, xác người thi nhau ngã xuống trong sự sảng khoái của một tay kiếm lừng danh...
Cao Phong thở dài ngao ngán. Kẻ giết người và kẻ không giết người được phân định rất mơ hồ. Nếu không là kẻ giết người thì thành người bị giết. Đó là thế giới của giang hồ mà điều thiện, ác trộn lẫn vào nhau như một thực thể, không thể tách rời ra được... Người ta thường nói về điều tốt, nhưng trong thâm tâm lại tự hiểu mình chẳng phải là thứ xa hoa thánh thiện ấy...

Cao Phong đi rất lâu trong khung cảnh tiêu điều của làng mạc. Đâu đâu hắn cũng thấy nhà cửa vắng ngắt, chẳng tìm đâu ra được một bóng người.
Lại một tửu điếm nữa hiện ra. Cao Phong cảm thấy sợ hãi khi bước vào. Trong đầu hắn còn in thảm cảnh xảy ra trong tửu điếm trước đó. Vừa bước vào Cao Phong lại chứng kiến sự việc giống như trước. Cũng xác người, cũng máu đổ khắp nơi, và... cũng không một ai sống sót.
Khuất sau góc quán có tiếng rên khẽ. Cao Phong liền vọt nhanh đến. Một hán tử mặc áo chẽn, mình dính đầy máu. Trên ngực gã một vết thương rất sâu kéo dài từ vai tả xuống tới bụng. Nội tạng như chực rời ra khỏi cái thân thể thoi thóp không còn sự sống. Cao Phong phóng chỉ cực nhanh để cầm máu cho gã. Hắn biết làm như thế cũng chẳng ăn thua gì, nhưng điều mà hắn thầm hy vọng là người chết sẽ nói lên điều gì có liên quan đến vụ thảm sát.
Gã hán tử thều thào trong sự hồi quang. Cao Phong phải kề tai sát vào miệng gã mới nghe từng chữ phát ra đứt đoạn: Không... qui thuận... giết... đọc... thư...
Những chữ sau cùng làm Cao Phong hoang mang. Hắn không sao đoán được gã muốn nói “độc” hay là “đọc”. Và âm sau cùng không hiểu là “thư” hay “thử”. Cao Phong loay hoay không biết làm cách gì để người sắp chết nói rõ ràng hơn thì gã hán tử đã tắt thở...
Thừ người một lúc, Cao Phong bước đi xung quanh xem xét. Hiện trạng cũng không khác gì cảnh đã xảy ra tại tửu điếm mà hắn chứng kiến trước đây. Hung thủ xuống tay quá tàn độc, không chút dung tình. Tính số người trước sau, ước khoảng sáu mươi kẻ tử nạn. Cao Phong rùng mình khi nghĩ đến tình huống xuống tay. Hung thủ là người cực kỳ bá đạo mới có thể giết nhiều người mà vẫn không rung tay kiếm. Chiêu thức của hắn rất chuẩn. Tả hữu, trước sau đều có thứ tự, không chút rối loạn. Từng chiêu đưa ra, sử kình nặng nhẹ rất lão luyện...
Cao Phong đang lúi húi, chợt có tiếng nói vang lên gay gắt:
- Tên tiểu quỷ độc ác! Những ngươi này có thù oán gì mà ngươi ra tay quá tàn nhẫn. Cùng một lúc mà giết ngần ấy người quả là đồ khát máu.
Tiếng nói chưa dứt kình phong đã nổi lên quét vào gáy Cao Phong. Chiêu thức đánh ra rất kỳ lạ, không giống các hảo thủ trong võ lâm. Hắn vừa cúi người xuống tránh thì có gì đó quét vào chân đau điếng. Cao Phong té ngã mà vẫn chưa hiểu người ra chiêu dùng binh khí gì lợi hại như vậy.
Tiếng nói lại vang lên:
- Những phường độc ác thì không nên để sống cho chật đất. Lão ăn mày ta hôm nay siêu sinh cho một linh hồn tội lỗi...
Cao Phong vụt la lên:
- Ngươi lầm người rồi! Ta chính là kẻ tốt đây mà.
Giọng cười lồng lộng vang lên:
- Ai cũng nhận mình là kẻ tốt, chỉ có đứa khùng mới tin điều ấy. Bộ ngươi nói lão ăn mày ta là kẻ ngốc đó hay sao?
Lúc này Cao Phong đã nhìn rõ lão già. Người lão lỏng khỏng với chiếc can bằng liễn trong tay, đang nhắm vào đầu hắn chực bổ xuống.
- Lão không phân biệt được hư thực thì cũng là đồ ngốc. Giết nhằm người tốt lại càng đại ngốc tử.
Lão già định xuống tay bỗng dừng lại:
- Ngươi đang mắng ta là đại ngốc tử ư?
- Ta không mắng lão mà chỉ nói ai giết ta là kẻ ngốc tử mà thôi.
Giọng lão già bỗng do dự:
- Thì ta đang định giết ngươi ấy mà. Vậy ta là tên ngốc tử rồi!
Cao Phong cười lớn. Người hắn vẫn bị lão già dùng chân đạp xuống đất.
- Lão không phải ngốc tử thì muốn giết ai phải hỏi cho rõ nguyên do.
- Đúng! Ta không phải ngốc tử. Vậy những người này vì sao chết vào tay ngươi?
Cao Phong thầm kêu khổ. Trong lúc bất cẩn hắn bị lão già khống chế. Giờ sinh mạng đang nằm trong tay người. Nếu không tìm cách gạt lão thì mạng hắn yểu tử một cách lảng nhách.
- Ta không giết họ.
- Ngươi không giết thì ai đã làm?
Cao Phong biết nguy hiểm đang treo đỉnh đầu nhưng vẫn không nhịn được cười:
- Là lão giết đó.
Tiếng lão già giận dữ:
- Nói bậy! Ta giết họ hồi nào. Ngươi thấy ư?
- Vậy ta giết người hồi nào. Lão thấy ư?
Lão già đâm ra lúng túng:
- Ta không thấy ngươi giết người, nhưng ngươi đang đứng tại hiện trường làm sao chối cãi được.
Cao Phong cãi lại lão già:
- Không phải lão cũng đang ở tại hiện trường hay sao? Lão nghi ta, còn ta lại nghi lão. Chỉ có đứa khùng mới tin lão là người tốt thôi...
Lão già bỗng thở dài buông hắn ra:
- Thế ra ta và ngươi đều đáng nghi như nhau. Vậy ai là hung thủ trong vụ này?
- Ta đang tìm nguyên nhân thì lão xuất hiện, suýt chút nữa lấy mạng ta rồi còn hỏi làm gì.
Lão già xuýt xoa nói:
- Là ta bậy! Vậy ngươi có điều tra ra gì hay không?
Cao Phong thở dài:
- Hung thủ rất ác độc, chẳng để lại chút manh mối nào.
Lão già ngắm nghía Cao Phong rất lâu rồi nói:
- Ta thấy ngươi mặt mũi phương phi, ra vẻ thông minh đỉnh ngộ. Có mỗi một việc tìm ra hung thủ mà ngươi làm không được thì thật bất tài vô dụng...
Cao Phong nghe lão nói mà nổi cáu:
- Ta làm gì có tài cán đó. Cái gì... thông minh đỉnh ngộ chỉ để dành cho lão mà thôi!
- Ta già rồi - Lão già thở dài rồi nói - Người ta nói: Người già thì vô dụng. Ngươi không biết sao?
Cao Phong lẩm bẩm trong mồm:
- Không phải lúc nãy lão đã khống chế được ta hay sao. Võ nghệ của lão cao cường xuất chúng thì hãy tự tìm hung thủ. Như thế mới đúng người đúng việc...
Lão già nghe nói liền rên rỉ:
- Ngươi đừng ngộ nhận một vài miếng võ của ta thì cho là xuất sắc. Thật ra lão già ta kiếm cơm còn không xong, nói làm chi tài năng giúp chúng. Người ta nói một ngày làm ăn mày thì suốt đời cứ là người ăn xin. Ngươi mà nói mình tài giỏi thiên hạ sẽ cười rớt hết cả răng. Cổ nhân đã chẳng nói: Đừng nghe người ăn mày nói đến quá khứ vàng son. Và cũng đừng tin lão già khi họ kể về sức khoẻ thời trai trẻ... của mình...
- Nhưng võ công lão quả thật rất cao cường...
Lão già khoát tay nói:
- Ở đời phải nói đến cái “dụng”. Dù ngươi tài giỏi cỡ nào mà không có chỗ dụng cũng bằng không. Thiên triều các đời thường nói đến câu “trọng dụng nhân tài”, nhưng thực chất phải ban thưởng ngàn vàng người ta mới tiến cử tài năng...
Cao Phong cắt ngang lời nói của lão:
- Có tài thì tiến cử, sao phải đợi ban thưởng mới thực thi?
- Ngươi đúng là trẻ người non dạ! Con người bất cứ làm việc gì đều muốn bảo quản chén cơm của mình. Không ai vô duyên đem bếp lò để cạnh nơi mình ngồi. Ngươi thấy việc ấy có ngu không?
Cao Phong gật đầu lia lịa:
- Chỗ ngồi mà đem lửa lại gần thì ngu thật.
- Đấy mới ra cái đạo lý: Người càng có tài thì càng không có đất dụng võ. Lão già ta vì thế mà đi ăn xin đến... bạc đầu.
Cao Phong gãi đầu:
- Nhưng lão nói đến chuyện ban thưởng là sao?
- Ngươi đúng là ngốc tử! Người bất tài thường vô lộc. Vì vậy nếu tiến cử nhân tài được thưởng ngàn lượng vàng họ mới làm cho. Bằng không... ai dại mà đem lửa đến gần...
Cao Phong nghe lão già lý sự mà dở khóc dở cười. Hắn nghĩ từ đây về sau không chừng phải quý trọng kẻ ăn xin hơn là kẻ sĩ. Vì kẻ sĩ “đắc dụng”, còn người ăn xin lại “thất dụng”. Nếu đem hai cái ra so thì “thất dụng” phải nhiều hơn kẻ sĩ, và chẳng ai thèm để ý làm gì. Như vậy có phải là hoang phí...!?
- Ta và lão nói chuyện nãy giờ mà không biết danh tánh như thế nào?
Lão già nói tỉnh bơ:
- Ta là Vô Thư Tú Sĩ, tên gọi Tàn Khất.
Cao Phong vụt cười ha hả. Hắn cười chảy cả nước mắt, nước mũi.
- Tú sĩ ư?
- Đó là tên hiệu của ta thời trẻ cơ! Bây giờ ta không còn đẹp mã như ngày xưa nữa...
- Vậy ra, ngày xưa lão là học trò nuôi chí khoa cử?
Tàn Khất gật đầu:
- Họ nhà ta ba đời đều nuôi chí lớn, nhưng bất thành danh...
Cao Phong thắc mắc:
- Tại sao thế?
Tàn Khất thở dài:
- Nội tổ của ta thi hội kỳ triều đình phương bắc. Lúc giám khảo chấm thi, phát hiện ra một câu trong bài phú: Ngưu sùng quan (bò đội nón). Ý nội tổ muốn nói đến câu “Ngu như con bò đội nón”. Nhưng tên giám khảo nói trong văn chương thi phú không có câu nào như thế. Rồi bài viết bị sổ toẹt...
Lần này thì Cao Phong cười bò ra. Hắn vô cùng thích thú với những mẫu chuyện của Vô Thư Tú Sĩ.
- Ha, ha... Tên giám khảo nói không có câu “ngưu sùng quan” thì đúng là... là...
- Là sao?
Tàn Khất nhìn hắn một cách lo lắng như nóng lòng muốn biết kết quả cuộc thi. Cao Phong lau dòng nước mắt trào ra trên mặt:
- Thì đúng là... ngu như con bò đội nón... Ha, ha, ha...
Vô Thư Tú Sĩ nhìn Cao Phong với ánh mắt chứa chan thiện cảm. Lão thấy hôm nay mới thật sự có người biết lắng nghe lời nói của mình.
Cao Phong cười một lúc lại hỏi Tàn Khất:
- Thế còn thân phụ của lão thì thế nào?
Vô Thư Tú Sĩ nói như thở than:
- Thân phụ của ta dự thi với bài bình về ký hiệu ngắt đoạn trong văn tự. Trong đó người dẫn chứng ra một câu nói trong luận ngữ: “Cứu phần Tử thoái triều viết thương nhân hồ bất vấn mã”. Câu này vì không có dấu hiệu ngắt ý nên rất nhiều người tranh cãi với nhau. Có người nói: Chuồng ngựa cháy, Khổng Tử sau buổi hội triều hỏi người bị thương, không hỏi đến ngựa. Lại có ý kiến cho rằng Khổng Tử hỏi người bị thương và hỏi luôn cả ngựa. Từ chuyện này đã dẫn đến một thảm án ít ai được rõ: Số là có người hầu nữ của một thi nhân danh tiếng, vì bất bình chủ của mình trong lúc chén rượu vui say đã đổi người hầu lấy ngựa, nên uất ức mà tự sát. Nàng ta cho rằng những kẻ sĩ vốn trọng người mà khinh vật. Nay đem mình đổi lấy ngựa chẳng phải nhục nhã lắm ư?
Vậy, nếu dịch theo ý trước, từ câu nói đó chẳng phải đã tạo ra một thảm án thương tâm? Còn hiểu theo ý sau, hoá ra con người và con vật đúng là không có sự phân biệt...
Lần này Cao Phong thật sự nóng lòng muốn biết kết quả của câu chuyện:
- Kết quả cuộc thi của thân phụ lão như thế nào?
- Lại bị đánh rớt vì dám bình phẩm đến… đại danh nhân...
Cao Phong nhìn lão mà không cười nữa:
- Còn số phận lão thì sao?
- Ta chán ngán chuyện thi cử. Vì cho rằng văn chương thi phú không có gì để phân định tốt xấu, muốn nói tốt cũng được mà không cũng chẳng chết ai. Nếu so với võ học thì kém xa về tính công bằng. Luyện võ muốn thắng người phải có thực lực và tài năng. Còn văn chương ai cũng cho mình là giỏi. Và lâu ngày “đắc dụng” thì... giỏi thật! Từ đó ta bỏ văn sang võ, mới có ngoại hiệu là Vô Thư Tú Sĩ để ngươi nghe...
Kết thúc câu chuyện của lão ăn mày Tàn Khất, Cao Phong không biết nên vui hay buồn cho thế sự. Theo như lời của lão ở đời thật nhiêu khê, chỉ có người thành danh mới là trang tuấn kiệt. Còn những người như hắn không chừng lại trở thành... ăn xin!
Tiếng Tàn Khất lại vang lên:
- Tiểu tử ngươi có đói không?
Cao Phong nhìn vật trên tay lão nhưng không biết là gì. Hắn lắc đầu:
- Ta chưa bao giờ ăn cái đó... nên không dám...
Tiếng cười của Tàn Khất nghe thật sầu thảm:
- Ngươi không ăn vì ngươi chưa thật sự lâm vào cảnh khổ. Ta hỏi ngươi: Nếu nhịn đói mười hôm chuyện đầu tiên ngươi muốn làm là gì?
- Kiếm cái gì để ăn.
- Đó... Đó là cái đạo hữu thực. Khi đã quá đói ngươi tìm cái ăn, lúc đó đâu còn tâm trạng để phân định cái ăn được và cái không...
Câu nói của Vô Thư Tú Sĩ làm Cao Phong nhớ đến cảnh đối đầu với Tam Độc Quỷ Vương và cơn đói đã hành hắn ra sao. Hắn thở dài nói với Tàn Khất:
- Lão tìm đâu ra lắm câu chuyện như vậy?
Sắc mặt Tàn Khất trở nên đắc chí:
- Ta được mệnh danh là “vô thư” tức là không có sách. Những cái ta nói với ngươi là kinh nghiệm của một kiếp lang bạc. Thực ra, thế sự không có sách nào viết hết, chỉ có nhìn nhận một cách thông suốt mới hiểu hết biến ảo cuộc đời...
Cao Phong cắt lời lão:
- Lão là người “thông suốt” thì hãy nói cho ta nghe: Ai là kẻ giết người?
Câu nói của hắn làm lão ăn mày cụt hứng.
- Bộ ngươi cho ta là thánh hay sao. Nếu ta nói không biết thì hơi mất thân phận một chút. Còn như nói “biết” lại rơi vào chứng bệnh “nổ” của nhiều người. Bây giờ ta “hứa” với ngươi trong vòng ba hôm nhất định...
Cao Phong cười ha hả:
- Lão có biết trong thiên hạ họ gì nhiều nhất hay không?
- Là họ gì? - Tàn Khất ngạc nhiên hỏi lại Cao Phong.
Hắn bình thản trả lời lão:
- Họ “Hứa” là nhiều nhất. Đi đâu lão cũng thấy người ta hứa mà không bao giờ làm...
Vô Thư Tú Sĩ cười phá lên:
- Xem ra ngươi cũng thuộc phái lang bạc kỳ hồ rồi! Tiểu tử ta gọi ngươi là gì?
- Cao Phong. Như thế là đủ.
- Chưa đâu! Ta còn muốn biết ngươi có uống được rượu không?
Cao Phong tỏ ra cao hứng vô cùng:
- Khỏi phải hỏi! Ta cùng lão tìm một nơi mính đính cơn say...
Tàn Khất ngạc nhiên:
- Tìm nơi? Không phải ở đây sao! Tửu quán không người, rượu uống khỏi phải mất tiền, còn đi đâu cho mất công.
Nói xong lão vào trong quầy lục tìm, một lát sau mang ra hai hũ rượu to. Cả hai chọn một cái bàn còn trống ngồi đối ẩm, xung quanh xác người chết còn nằm ngổn ngang.
Cao Phong uống rượu mà suy ngẫm, không biết giang hồ có mấy người như Tàn Khất và hắn: uống rượu bên kẻ chết...
Rượu ngà say, Tàn Khất bỗng hỏi Cao Phong:
- Tiểu tử ngươi có thích đội mũ không?
- Chưa hề bao giờ...
Tàn khất cười lớn:
- Vậy là ngươi không biết thương thân. Đội mũ để chống phong nhiệt, phòng cảm phong hàn, giúp cho con người thư thái vì có cái cậy nhờ. Giống như...
- Giống như gì?
Cao Phong hỏi Tàn Khất.
- Giống như có quan chức triều phẩm. Một đời vinh hiển, con cháu noi nhờ.
Cao Phong đẩy vai lão:
- Lão say rồi! Đang nói chuyện đội mũ, sao lại có quan chức ở đây.
Tàn Khất nhướng đôi mày bạc lên ngó hắn:
- Cũng giống nhau! Cũng giống nhau! Chữ “quan” trên có chữ “miên”nghĩa là mái che. Như thế cũng là đội mũ, có cái che nắng che mưa. Ngươi thấy người thích đội mũ và kẻ thích quan trường có giống nhau không?
Cao Phong gật gù cười nói:
- Bây giờ ta lại thấy giống nhau rồi! Tại lão ngày xưa thối chí, bỏ dở việc đèn sách. Nếu không, biết đâu lại trở thành ông quan tốt... Làm quan thân phận rất cao quý, lão không thấy kiện tụng bao giờ con người cũng nhờ đến quan sai xử lý sao?
- Nhờ xử lý ư? - Vô Thư Tú Sĩ vụt cười lớn - Kiện tụng bao giờ cũng thiệt thân. Ngươi nghĩ mà xem, người kiện thưa phải bỏ công ăn việc làm để đi hầu quan. Xử tới xử lui, cuối cùng bên nào cũng mất phí xử án. Đó là chưa kể họ đã bỏ phế mùa màng, nhà cửa để đi hầu... kiện. Than ôi! Chữ “quan” vốn có “hai cái miệng”, kiện tụng bao giờ cũng có hai bên. Miệng bên nào mở thì bên đó thắng chắc...
Cao Phong thấy miệng đắng ngắt. Lần này hắn không cãi với Tàn Khất.
Tàn Khất huyên thuyên mãi mà không thấy chán. Hình như cuộc đời lão sinh ra là để nói. Nói hết chuyện này lão lại chuyển sang cảnh khác. Cuối cùng hơi men bắt đầu làm cho lão chếnh choáng, lời nói bắt đầu lè nhè trong cảnh chiều buông...
Cao Phong ngồi yên lặng thích thú ngắm hoàng hôn. Nhưng trong bóng tối nhập nhoạng, hắn chợt cảm nhận xung quanh có sát khí bùng lên. Sát khí không phải được đưa đến từ xa. Nó ở ngay cạnh bên. Và... Cao Phong nhìn sang Tàn Khất. Lão ăn mày càng lúc càng cao hứng mặc kệ cái nhìn chăm chú nơi hắn.
Sát khí càng lúc trở nên mãnh liệt mà cảnh vật xung quanh vẫn vắng ngắt. Ở đây chỉ có hai người! Không lẽ...
Tàn Khất đã thôi uống rượu. Những điều Cao Phong cảm nhận lão cũng đã thấy. Hai người nhìn nhau, ánh mắt như tự hỏi không biết chuyện quỷ quái gì sắp diễn ra ở đây...
Chiếc gậy của Vô Thư Tú Sĩ chợt phóng nhanh về phía sau Cao Phong. Một ánh đao vừa chớp lên thì chiếc bổng liễn Tàn Khất cũng vừa vặn tiếp lấy. Nội kình hai bên chạm nhau rất mạnh khiến Cao Phong bị hất ra sau.
Tàn Khất hét lên:
- Các ngươi là ai?
Thay cho câu trả lời là đao quang khắp nơi. Những cái xác bỗng chốc sống dậy khắp xung quanh, cùng phóng đao vào Cao Phong và Tàn Khất. Sự việc rất bất ngờ. Nếu hai người không phải là cao thủ từng quen trận mạc, nhất định sẽ thất thủ ngay từ những chiêu đầu.
Tàn Khất lại hét lên:
- Tiểu huynh đệ! Ngươi hãy chạy đi...
Cao Phong bất bình:
- Sao ta phải chạy?
- Vì... vì... bọn chúng quá lợi hại.
- Vậy lão cho ta là kẻ vô dụng hay sao?
Tàn Khất trở nên khẩn thiết:
- Ta không có ý đó. Nhưng... Mẹ kiếp bọn chúng đông quá. Ta không thể chiếu cố cho ngươi được rồi.
Giọng Cao Phong tỉnh queo:
- Ta đâu có khiến lão chiếu cố cho ta...
Hắn vừa nói, vừa với tay nắm lấy thanh hoàn xuyên. Cây cài cửa bằng liễn này rất chắc, thân dài khoảng hơn xích. Vừa có binh khí Cao Phong lập tức phóng ra...
Không có lân côn, hắn sử hoàn xuyên giống như binh khí của chính mình. Bốn thanh đao vừa tiếp cận liền bị hoàn xuyên hất ra xa.
Tàn Khất la oai oái:
- Chúng ta chạy thôi!
- Tại sao phải chạy?
Giọng lão ăn mày trở thành rên rỉ:
- Nếu không chạy thì chúng ta phải giết người mất!
Cao Phong lạnh lùng nói:
- Sao lão không hỏi bọn chúng có sợ giết người hay không? Biết đâu bọn chúng đang đùa cợt cho vui...
Vô Thư Tú Sĩ hét lên:
- Giờ này mà ngươi còn đùa được hay sao? Lão ăn mày ta sắp hết hơi rồi đây...
Trả Lời Với Trích Dẫn