Ðề tài: Bức Tranh Hoa Mai
View Single Post
  #2  
Old 04-30-2004, 05:11 AM
VietDoll's Avatar
VietDoll VietDoll is offline
Búp Bê Nhí Nhảnh
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 2,416
Default

Chàng ngẩng lên nhìn về nơi phát ra tiếng nói, thấy ngay trên chiếc cầu gỗ dó dáng người thướt tha yểu diệu của 1 cô thiếu nữ chừng 15, 16 tóc búi theo cách cung dình, cài trâm có hạt trân châu, mặc chiếc áo màu hồng phấn, vấy bằng gấm doạn trắng tinh , bên ngoài khác 1 chiếc áo chòang lông có mũ trùm, Mới chợt nhìn thấy như là nàng Vương Chiêu Quân ngày xưạ Cô nàng dang ngạc nhiên mở to dôi mắt trong sáng nhưng sợ sệt nhìn chàng. Trong tay cô là 1 nắm cành mai mới bẻ. Cách trang diểm phục sức cùng dáng diệu, thần thái ấy lại thêm dôi " làm thu thủy nét xuân xanh" khiến cô có 1 vẻ dẹp mê hồn, làm cho Mộng Bạch chỉ còn biết dứng ngây ra mà nhìn.
Mãi mà cô nàng vẫn chưa hết ngạc nhiên hốt hoảng, hiển nhiên là cô không thể ngờ phía dước cầu lại có người, mà cô thì dã vô ý dể rơi cành hoa mai xuống dó. Trông cô rất giống 1 dứa trẻ trót dại gây ra tội lỗi gì dó, dang không biết làm sao cho phải, chỉ biết ngây người ra mà nhìn chàng. Mộng Bạch bèn dứng dậy, tay cầm cành mai, tự nhiên bước tới trước mặt cộ Cô g'ai nhìn thấy chàng sắp tới thi1 càng hốt hoảng, vội nhìn chàng 1 c'ach dò xét suốt từ dầu dến chân 1 lượt rồi dưa ngay ra 1 cử chỉ hết sức sai lầm: cô lấy trong người ra 1 ví nhỏ bằng vải thêu vứt về phía chàng , miệng khẽ thét :
Không dược lại gần ! cho anh tiền dược chưa ?
Mộng Bạch ngạc nhiên dừng lạị Cô ta nghĩ chàng là ai nhỉ kẻ cướp? thổ phỉ hay là ăn màỷ Chàng há miệng dịnh giải thích nhưng lại không biết giải thích thế nàọ Dang lúc chàng edứng lại ngớ người suy nghĩ thì cô g'ai nọ dã quay mình vội vã bỏ chạy về chùa, y như người chạy trốn bọn ôn dịch. Mộng Bạch mới giật mình, nhặt vội lấy túi tiền dưới dất sải chân duổi theo, miệng kêu rối rít:
Cô ơi, dô dợi 1 chút! cô ơi, cô dợi chút!
Cô ta càng chạy nhan hơn, Mộng Bạch cố duổi theo, dược 1 lúc chàng chợt nghĩ ra, mình cứ duổi theo 1 cô gái như thế này thì người ngoài trôngvào sẽ thấy chướng mắt lắm, Nhìn lại bản thân mình rất dễ gây hiểu lầm. Vì vậy chàng mới dừng bước lại, ngửa cổ lên trời than thân:
Ôi! không ngờ Mộng Bạch ta, 1 gã thư sinh mang dầy hoài bão, lại khốn khổ dến mức bị người ta coi như là 1 kẻ ăn mày!
Ai ngờ mấy câu oán than của chàng lại làm cho cô g'ai nọ lập tức dừng chân, cô ta kinh ngạc ngóai cổ, hơi thở dốc và nỗi hoảng hốt còn chưa tan hẳn, cô vẫn mở to dôi mắt ngây thơ ra nhìn chàng không chớp. Miệng hé mở, cô ấp a ấp úng, nửa ngạc nhiên nửa vui mừng, nửa thẹn nửa hãi, do dự mãi mới nói ra dược 1 câu:
Anh.... anh chính là.... Hà Mộng Bạch?
Saỏ... Mộng Bạch càng ngạc nhiên - cô biết tôi ử
Thế... thế những dôi câu dối mới viết lại ở trong chùa dều do anh viết dấy à? - Cô g'ai nhìn anh có vẻ hiếu kỳ
Ôi - hoá ra là cô dã dọc những câu dối, câu liễn dó à? - Mộng Bạch chợt hiểu ra- Vâng, thưa do là tại hạ viết
Sự ngạc nhiên lạ lùng càng hiện rõ trong dáy mắt cô g'ai, lại 1 lần nữa, cô nhìn xét xét chàng từ dầu dến chân. Mộng Bạch như muốn thu mình lại trước cái nhìn của cô, chàng biết c'ai hình dung lôi thôi lếch thếch của m`inh không thể nào mà giấu di dâu dược. Chưa lúc nào như trong khoảng khắc này, chàng ao ướt mình có thể áo mũ dàng hoàng, phong dộ ung dung. Chàng thụt lùi 1 bước, kéo 2 vạt áo bông rách lại, nhưng lại càng có vẻ lúng túng như chân tay thừa ra mà chỗ vạt áo rách lòi cả bông trong lõi, lại càng không che dược. Cô gái hít 1 hơi dài lại kèm theo 1 tiếng thở ra kín dáo :
Dã có học hành, sao không lên kinh tìm dường tiến thủ
Tiểu sinh cũng muốn lên kinh, chỉ phải tội người thân chưa gặp mới lưu lạc thế này!
Ồ! - Cô than khe khẽ, nét mặt không giấu dược vẻ dồng tình thương cảm. Dang dịnh nói gì dó thì từ trong chùa, 1 a hoàn hớt hơ hớt hãi chạy dến, vừa chạy vừa hỗn hển la to:
Trời ơi, tiểu thư ! cô lại di lung tung cả lên rồi! Làm em tìm muốn chết ! lão phu nhân dang bực cô dấy! nhanh nhanh di , kiệu dã chờ sẵn dể về phủ rồi ! Cả nhà dang chờ mỗi mình cô thôi!
Cô g'ai không kịp nhìn chàng 1 lần nữa, quay lại phía a hoàn dang giục giã, cô cố ném lại cho chàng 1 câu:
Hãy giữ lấy túi thêu dó, mang ra mua dược tấm áo cừu dể chống rét, trời lạnh kinh khủng qúa! Giữ dược rừng thì lo gì thiếu củi dun!
Nói xong , cô bỏ mặc chàng ở dó, cung cúc chạy theo a hoàn dể trở lại chùa Nhàn Vân. Mộng Bạch bất giác chạy theo mấy bước, giơ túi thêu ra gọi :
Cô ơi ! cô ơi!
Nhưng cô g'ai và a hoàn dã chạy mất tăm mất dạng rồi, chỉ còn những bóng cây mai thấp thóang trên con dường nhỏ chẳng lưu lại dấu chân người, nhưng hương thừa hãy còn quanh quất. Dằng sau rặng hoa mai, ráng chiều dã nhuộm dỏ chân trờị Trong chùa Nhàn Vân, chuông chiều dã dổ, tiếng chuông lan trong không gian, dập vào v'ach núi vọng xuống khe sâu, toả trên mặt nước, phá vỡ hoàng hôn, lay tỉnh 1 người dang ngẩn ngơ cầm chiếc túi thêụ
Cuối cùng thì Mộng Bạch cũng dã dịnh thần lại , chàng cúi xuống bắt dầu xem xét chiếc túi kia, nó dược khâu bằng gấm màu dỏ tươi, trên c'o thêu 1 cành hoa mai trắng, rất khéo léo tinh xảo, miệng túi thắt bằng dây tơ dỏ, 1 dầu dây thắt nút hoa maị Hoa mai! người con g'ai này sao có duyên với hoa mai dến thế! chàng nhắc thử chiếc túi, nó chẳng có gì là nặng, có lẽ chỉ là 1 ít bạc vụn thôị chàng lại dứng ngẩn ngơ 1 lúc, mới chợt nghĩ ra, phải biết tên cô g'ai ấy là gì mới dược. chàng bèn vội chạy về chùa, nhưng chỉ thấy người qua kẻ lại, người thì xin thẻ người thì thắp hương; khắp c'ac diện trong chùa, chẳng tìm thấy bóng cô g'ai và a hoàn ở dâụ Chắc cô ta dã di mất rồi! 1 cô gái chàng không hề biết họ biết tên, 1 cô gái không có mảy may ràng buộc mà lại dã dể lại cho chàng 1 chiếc túi thêu, 1 cành hoa mai và 1 chút buồn tủi trong lòng
Tối hôm dó, Mộng Bạch bị mất ngủ chàng cứ trở mình trằn trọc mãi, trước mắt lúc nào cùng hiên lên hình ảnh người con gái ấỵ Sao mà tha thướt yêu kiều như tiên, như mộng vậỵ Tay cầm cành mai mình khác áo choàng thật qúa l`a nền ã, qúa ư thanh thoát nhẹ nhàng. Chàng thở dài, chẳng biết là con cái nhà ai nhỉ xem nhu c'ach phục sức, như viê&.c có a hoàn theo hầu thế dó, chắc hẳn phải là1 thiên kim tiểu thư trong nhà quyền qúị Nghĩ phận mình cơm chẳng no áo không lành, sống vật vờ qua ngày doạn tháng dù dầy bụng thi thư cững dành dể phí. Nếu như mình cũng là công tử daịi gia, biết dâu lại còn có duyên dược quen biết người dẹp cũng nên, nhưng nay thì.... thôi, thôi, nghĩ gì vậy chứ? Mơ gì vậy chớ! 1 anh chàng nghèo rớt mồng tơi thì không dủ tư c'ach mơ mộng , cũng không dủ tư c'ach mà nghĩ ngợi dâụ
Cứ như vậy, 1 chút si mê canh c'anh trong lòng làm Mộng Bạch trọn dêm mất ngủ. Khi mặt trời tang tảnh sáng, chàng trở dậy lấy chiếc túi thêu ra, mở mối dây buộc túi, bên trong chỉ có 1 ít bạc vụn, lật di lật lại chiếc túi, thế rồi bỗng nhiên phát hiện ra ở lần vải lót bên trong có thêu 2 chữ " Giang Băng Mai" Băng Mai là tên cô g'ai kia ử Giang Băng Maỉ tránh nào cô ấy dã thêu 1 cành mai trên mặt túi, chàng giật mình tỉnh ngộ dúng rồi, pháp sư Tịnh Tu dã từng nói, có dàn bà con gái nhà họ Giang dến dâng hương , thế thì dây dúng là tiểu thư nhà họ Giang rồi 1 họ Giang! chàng có biết gia dình này, tiên sinh Giang Tiểu Trần là 1 cử tửhỏng thi, dã học qua kh'a nhiều sách vở chữ nghĩa, cảnh nhà giàu sang, cũng từng làm quan nhỏ ở dịa phương ít năm nay dã cáo lão về quê, dịnh cự trong thành này, gia trạch nguy nga bề thế, dầy tớ thì hàng dàn, lại chỉ có mỗi 1 tiểu thư dó, vậy thì Mộng Bạch làm sao bén duyên cho dược. Nếu như là con gái nhà nghèo hộ nhỏ thì chàng còn có cơ nhòm ngó, dằng này.... Thôi , thôi nghĩ gì nữa nhỉ Mơ gì nữa
Trời dã sáng hẳn tiếng chuông báo sáng gõ vào giấy dán cửa sổ, Mộng Bạch trở dậy, dầu óc trống không, mọi suy nghĩ dều không dến dược với chàng ngoài hình ảnh 1 thân người thon thả thắt dáy lưng ong, với dáng vẻ sợ sệt và khuôn mặt thanh tân thuần khiết như băng như tuyết. Cất túi thêu vào trong túi áo mặc lót sát mình chứ không dùng tiền di mua áo cừu vì chàng không nỡ tiêu di những mảnh bạc dã từng mang dấu tay người ngọc. Sau bữa ăn sáng, chàng trở về gian nhà giản dơn nhỏ bé mà chàng vẫn ở nhờ nơi dầu hồi nhà chùa, lại ngồi bần thần trước trang giấy vẽ. Chàng lại phải vẽ tranh rồi dó là công cụ mưu sinh mà! Vẽ tranh! bức tranh duy nhất hiện lên trong óc chàng lúc này chỉ là 1 người con gái tay cầm hoa mai dứng trên dầu cầu mà thôi!
Thế là, bỗng nhiên chàng thấy hứng thú, chàng cầm bút lên, pha màu cẩn thận và bắt dầu phát họa khuôn mặt cô gái mà chàng dang tưởng nhớ. Chàng dưa tất cả những là cây cầu, cô gái với thần thái khi cầm những cành hoa... dều vẽ vào bức tranh mà chàng dề tên là " Hàm mai tuyết diễn" Tất cả khung cảnh xung quanh dến áo quần cô gái, tất cả dều vẽ dúng như nguyên mẫụ Chàng vẽ suốt ngày trời, tranh vẽ xong, tự mình ngắm lại, chàng thấy cô g'ai trong tranh sinh dộng như thật, tưởng như dã hiện ra ngay trước mắt. chàng thở dài, suy nghĩ 1 lát, rồi dề mấy câu từ xuống góc phải bức tranh
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn