Chàng xem ra tuy cũng rất khoái trá, lại hiển lộ một nỗi sợ hãi mơ hồ. Bởi vì chàng không biết làm như vầy có đúng không ? Có rất nhiều chuyện chàng thật sự rất khó bỏ qua, có rất nhiều người chàng thật sự rất khó quên.
"Mỗi một người đều có lúc xung động tình cảm".
Sở Lưu Hương là người, cho nên chàng không không thể ngoại lệ.
Gió từ đầu đường tràn tới, trong tàng cây đại thụ có một đôi chim sẻ ríu rít mật ngữ của chúng.
Trương Khiết Khiết đột nhiên ngẩng đầu:
- Chàng có biết bọn chúng đang nói gì không ?
Sở Lưu Hương lắc đầu.
Ánh mắt của Trương Khiết Khiết tràn đầy vẻ thiện chân của trẻ thơ, dịu giọng thốt:
- Chàng nghe kìa, chim sẻ cô nương đang cầu xin tình nhân của nàng, cầu xin hắn mang nàng bay đến đông phương, bay về hướng trùng dương, nhưng chim sẻ tiên sinh lại không đáp ứng.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Hắn vì sao lại không đáp ứng ?
Trương Khiết Khiết trừng mắt:
- Bởi vì bổn phận của hắn, lại không ngờ còn nghĩ sinh hoạt an định càng quan trọng hơn so với đi tìm khoái lạc, hắn vừa sợ bay trên đường gặp bão tuyết, vừa sợ đói lạnh, lại quên một người không chịu chịu đựng khổ nạn, vĩnh viễn cũng không đạt được khoái lạc chân chính.
Sở Lưu Hương thốt:
- Có những người xem sinh hoạt an định cũng là một thứ khoái lạc.
Trương Khiết Khiết nói:
- Nhưng, hắn mỗi ngày phải trốn tránh con người, mỗi ngày đều phải phòng bị đạn ná, đó có thể coi là sinh hoạt an định sao ?
Nàng thở dài nhè nhẹ, nói tiếp:
- Tôi nghĩ hắn nên dẫn chim sẻ cô nương đi, nếu không nhất định sẽ hối hận, nếu không trải qua khảo nghiệm và so sánh, làm sao biết được cái gì là khoái lạc chân chính ?
Bọn họ đã đi ngang qua dưới cây, đôi chim sẻ trên cây đột nhiên bay vụt đi, bay về hướng đông phương.
Trương Khiết Khiết vỗ tay cười tươi:
- Chàng có thấy bọn chúng đã bay đi không ? Vị chim sẻ tiên sinh đó tất không thể coi là quá ngu phải không ?
Sở Lưu Hương cười:
- Ta có phải cũng không thể coi là quá ngu không ?
Trương Khiết Khiết rướn người đứng bằng mũi chân, hôn nhẹ lên má chàng, dịu dàng đáp:
- Chàng cực kỳ thông minh. Chàng đang muốn đi đâu ?
- Tùy nàng.
- Chàng có mệt không ?
- Không mệt.
- Giống như đôi chim sẻ, thẳng đường mà đi có được không ? Đi tới đâu tính tới đó.
- Được.
- Chỉ cần chàng nguyện ý, cho dù đi đến chân trời góc biển, tôi cũng vĩnh viễn theo chàng, tôi nhất định đi cùng chàng.
Hoàng hôn.
Hoàng hôn trên tiểu trấn, an bình tĩnh lặng.
Một đôi vợ chồng già đang tản bộ dưới ánh tịch dương, trên đầu lão nhân đội cái mão đai vàng trong rất hoạt kê, nhưng bộ dạng xem ra rất trang nghiêm, cũng rất nghiêm túc.
Vợ của lão lẳng lặng đi kế bên người lão, có vẻ thuận tòng hoàn toàn, bởi vì cả đời này của bà đã giao hết cho chồng, hơn nữa đã thu hồi một cuộc đời an định và hạnh phúc.
Hai vợ chồng lẳng lặng bước qua, không nguyện để ai phiền toái, cũng không nguyện náo nhiễu người ta.
Sở Lưu Hương thở dài nhè nhẹ.
Mỗi lần chàng nhìn thấy đôi vợ chồng lớn tuổi như vậy, trong tâm đều có cảm giác khó tả.
Bởi vì chàng không biết được khi mình đến lúc vãn niên, có thể có một bạn lữ chung sống như vậy không ?
Chỉ có lần này, trong tâm chàng cảm thấy hạnh phúc hơn hết, bởi vì Trương Khiết Khiết đang đi bên người chàng.
Chàng nhịn không được nắm chặt tay Trương Khiết Khiết.
Tay Trương Khiết Khiết lạnh như băng.
Trương Khiết Khiết đang cúi đầu nhìn mũi chân mình, qua một hồi rất lâu, mới ngẩng đầu cười một tiếng:
- Tôi không quá lạnh, nhưng rất đói, đói muốn điên người.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Nàng muốn ăn cái gì ?
Tròng mắt Trương Khiết Khiết chớp chớp:
- Tôi muốn ăn vi cá.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Địa phương như vầy làm sao có vi cá ?
Trương Khiết Khiết đáp:
- Tôi biết trong trấn trước mặt có, đi một chút nữa là gặp đại trấn.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Nàng hiện tại đã đói muốn điên, cũng có thể chịu đựng chờ đến đó ?
Trương Khiết Khiết cười đáp:
- Lúc tôi càng đói, càng muốn ăn đồ càng ngon.
Sở Lưu Hương cười thốt:
- Nguyên lai nàng cũng giống hệt ta, cũng là hạng háu ăn.
Trương Khiết Khiết cười ngọt ngào:
- Cho nên hai ta mới chân chính là một đôi trời sinh.
Sở Lưu Hương thốt:
- Được, bọn ta đi mau.
Trương Khiết Khiết chu miệng:
- Tôi đã đi không nổi nữa, trên người chàng còn tiền mướn xe không ?
Cho nên bọn họ đã mướn xe.
Xe đi rất nhanh, bởi vì Trương Khiết Khiết không ngừng thôi thúc.
Hiện tại từ trong xe nhìn ra, đã có thể thấy ánh đèn trong trấn trước mặt.
Sở Lưu Hương đang nhìn ra ngoài xuất thần.
Trương Khiết Khiết bỗng hỏi:
- Trong tâm chàng còn nghĩ về người đó ?
Sở Lưu Hương hỏi:
- Người nào ?
Trương Khiết Khiết đáp:
- Người luôn luôn muốn hại chàng.
Sở Lưu Hương cười cười:
- Có lúc khó tránh được nghĩ ngợi.
Trương Khiết Khiết hỏi:
- Chàng có biết tôi vì sao một mực không chịu nói cho chàng biết y là ai không ?
Sở Lưu Hương đáp:
- Không biết.
Trương Khiết Khiết dịu dàng thốt:
- Bởi vì tôi không muốn chàng đi đánh y, cho nên tôi muốn xin chàng một chuyện.
Sở Lưu Hương thốt:
- Nàng cứ nói.
Trương Khiết Khiết ngưng thị nhìn chàng, nói từng tiếng:
- Tôi muốn chàng đáp ứng tôi, sau này không muốn nghĩ về y nữa, cũng không muốn đi tìm y.
Sở Lưu Hương cười cười:
- Ta có bao giờ tìm y đâu, toàn là y tìm ta.
Trương Khiết Khiết hỏi:
- Nếu y sau này không còn tìm chàng ?
Sở Lưu Hương đáp:
- Ta đương nhiên cũng không tìm kiếm y.
Trương Khiết Khiết hỏi:
- Thật ?
Sở Lưu Hương dịu dàng đáp:
- Chỉ cần nàng đi chung với ta, người nào khác ta đều không muốn tìm, ta đã từng đáp ứng nàng rồi.
Trương Khiết Khiết cười dịu dàng vô cùng:
- Tôi nhất định vĩnh viễn theo chàng.
Ngựa hí vang một tiếng, xe đã dừng bánh trước tửu lâu đèn đuốc huy hoàng.
Trương Khiết Khiết kéo tay Sở Lưu Hương:
- Đi, bọn ta đi ăn vi cá, chỉ cần trên người có mang đủ tiền, tôi có thể ăn hết vi cá của chỗ này.
Vi cá bày trên bàn, một tô vi cá vừa ngon lành, vừa thơm nóng.
Nhưng Trương Khiết Khiết lại còn chưa trở về.
Hồi nãy nàng vừa ngồi xuống, chợt đứng dậy:
- Tôi phải đi một chút.
Sở Lưu Hương nhịn không được phải hỏi:
- Đi đâu ?
Trương Khiết Khiết cúi người, mặt dán vào mặt chàng, thì thầm:
- Tôi muốn đi tắm cái đã, vậy mới ăn cho ngon lành được.
Trong tửu lâu đông người như vậy, mặt nàng lại kề sát mặt chàng, cả Sở Lưu Hương cũng không tránh khỏi đỏ mặt.
Cho đến bây giờ, chàng vẫn có cảm giác người ta xem chừng ai ai cũng liếc ngó chàng.
Trong tâm chàng lại chỉ có cảm giác ngọt ngào rung cảm.
Một cô gái nếu không toàn tâm toàn ý yêu thương mình, làm sao biểu lộ cử chỉ mật thiết với mình giữa đám đông thiên hạ như vậy ?
Ngoại trừ Sở Lưu Hương ra, ánh mắt của Trương Khiết Khiết xem chừng không nhìn tới người thứ hai nào.
Sở Lưu Hương cũng không chú ý tới người nào khác !
Nhưng hiện tại vi cá đã nguội, nàng sao còn chưa trở về ?
Sở Lưu Hương thở dài, ngẩng đầu lên, bỗng nhìn thấy hai người từ ngoài bước vào.
Hai lão nhân, một lão đầu tử, một lão thái thái.
Lão đầu tử đội mão đai vàng rất hoạt kê. Thần tình trên mặt lại rất trang nghiêm.
Sở Lưu Hương chợt phát hiện hai người này là đôi vợ chồng hồi nãy gặp trong tiểu trấn.
Bọn họ hồi nãy còn tản bộ trong tiểu trấn, hiện tại chợt đã xông vào đây. Bọn họ sao lại đi nhanh vậy ? Đến đây làm gì ?
Sở Lưu Hương vốn có cảm giác rất kỳ quái, nhưng lập tức lại nghĩ:
- Xe trong trấn đó đâu phải chỉ có một chiếc, bọn ta có thể ngồi xe đi ăn vi cá, người ta sao lại không thể chứù.
Chàng tự cười mình, quyết định không lo nghĩ về chuyện của người ta nữa.
Ai biết được đôi phu thê đó lại xem chừng đã quyết định đi tìm chàng từ sớm, không ngờ đi thẳng tới trước mặt chàng, hơn nữa còn ngồi xuống ghế đối diện chàng.
Sở Lưu Hương ngẩn người.
Chàng đột nhiên phát hiện lão nhân đó một mực nhìn chàng chằm chằm, không những sắc mặt rất nghiêm túc, ánh mắt lạnh như băng, chừng như đang nhìn oan gia đối đầu.
Sở Lưu Hương miễn cưỡng cười cười:
- Hai vị đến tìm người ?
Lão nhân đội mão đáp:
- Phải.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Hai vị đến tìm ta ?
Lão nhân đội mão đáp:
- Phải.
Sở Lưu Hương thốt:
- Ta hình như chưa từng biết qua hai vị.
Lão nhân đội mão đáp:
- Phải.
Sở Lưu Hương không cần hỏi nữa, chàng đã minh bạch hai người đến tìm cái gì.
Bọn họ đến tìm phiền hà.
Sở Lưu Hương thở dài.
Cho dù chàng không đi tìm người ta, người ta sớm muộn gì cũng kiếm chàng. Một điểm đó chàng đã biết. Chỉ bất quá lúc này chàng chàng hy vọng Trương Khiết Khiết mau trở về, muốn để Trương Khiết Khiết tận mắt thấy không phải là chàng muốn đi tìm người ta, mà là người ta muốn kiếm chàng.
Trước đây chàng xem chừng không phải dạng như vậy.
Trước đây chàng làm gì, chỉ nhắm chuyện đó mà làm, không chờ người khác nghe, không mong người khác thấy.
Địa vị của Trương Khiết Khiết trong tâm tư chàng, không biết từ lúc nào đã biến thành quan trọng như vậy.
Sở Lưu Hương có cảm giác tâm tư mình cực kỳ hỗn loạn. Chàng xưa nay luôn luôn không câu không thúc, tự do tự tại hàng ngày, nhưng hiện tại trong tâm chàng lại có nhiều lo lắng, có muốn nằm lại nằm không yên.
Lão nhân đội mão một mực nhìn chàng lạnh lùng:
- Ngươi bất tất phải đợi.
Sở Lưu Hương hỏi lại:
- Bất tất phải đợi cái gì ?
Lão nhân đội mão đáp:
- Bất tất phải đợi người trở về nữa !
Sở Lưu Hương hỏi:
- Ngươi biết ta đợi ai ?
Lão nhân đội mão đáp:
- Vô luận ngươi đợi bao lâu đi nữa, ả đều tuyệt không trở về.
Tâm Sở Lưu Hương chừng như bị thiêu cháy:
- Ngươi biết nàng không thể trở lại ?
Lão nhân đội mão đáp:
- Ta biết.
Sở Lưu Hương nâng chén rượu, từ từ uống cạn, bỗng lại cười cười thốt:
- Chuyện ngươi biết xem chừng không ít.
Lão nhân đội mão đáp:
- Chuyện ta không biết rất ít.
Sở Lưu Hương thốt:
- Ít nhất có một chuyện ngươi còn chưa biết.
Lão nhân đội mão hỏi:
- Chuyện gì ?
Sở Lưu Hương đáp:
- Tính khí của ta ngươi còn chưa biết.
Lão nhân đội mão “ồ” một tiếng.
Sở Lưu Hương lại uống cạn một chén, từ từ thốt:
- Tính khí của ta rất đặc biệt, người khác kêu ta không làm chuyện gì, ta lại khơi khơi phải làm.
Lão nhân đội mão trầm mặt:
- Ngươi nhất định phải đợi ả ?
Sở Lưu Hương đáp:
- Nhất định phải đợi.
Lão nhân đội mão thốt:
- Nếu ả không quay về, ngươi phải đi tìm ả ?
Sở Lưu Hương đáp:
- Không thể không tìm.
Lão nhân đội mão thộn mặt, lạnh lùng thốt:
- Đi đi.
Sở Lưu Hương đáp gọn:
- Ta thích ở đây đợi người, tại sao lại phải đi ?
Lão nhân đội mão đáp:
- Bởi vì ta kêu ngươi đi.
Sở Lưu Hương lại cười cười:
- Vậy thì ta lại càng không đi.
Tròng mắt lão nhân đội mão đột nhiên co thắt, từ từ gật đầu, cười lạnh:
- Ngươi rất giỏi.
Sở Lưu Hương cười:
- Ta vốn không tệ.
Lão nhân đội mão thốt:
- Nhưng lần này ngươi lại tệ.
Lão đột nhiên xuất thủ.
|