View Single Post
  #26  
Old 12-11-2006, 10:51 AM
thuylam's Avatar
thuylam thuylam is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Nơi Cư Ngụ: Alameda Ca
Bài gởi: 3,579
Default

Nàng đã tháo dải lụa cột tóc, để gió lùa mây tóc phất phơ, vương vấn bên má Sở Lưu Hương, quấn quít trên cổ Sở Lưu Hương.
Tóc mây dịu dàng, nhẹ như sóng nước vỗ về.
Vầng trăng khuyết trong vắt, chỉ có ánh trăng thanh, không có gì khác.
Trong tâm Sở Lưu Hương cũng không còn gì khác, chỉ còn một hơi ấm nhè nhẹ, vời vợi, ngòn ngọt.
Khi con người có cảm giác mình hạnh phúc nhất, mới có thứ tâm lý kỳ dị như vậy.
Sao lại như vậy ?
Trương Khiết Khiết bỗng hỏi:
- Chàng có biết câu tôi thích nhất là câu gì không ?
Sở Lưu Hương đáp:
- Nàng nói đi.
Trương Khiết Khiết thốt:
- Chàng đoán đi.
Sở Lưu Hương ngẩng đầu, rặng liễu lao xao trong gió, ánh trăng trắng nhợt, bờ đê trắng nhợt.
Sóng nước vỗ về như khúc nhạc.
Sở Lưu Hương không khỏi sinh tình, khẽ ngâm:
“Kim tiêu tửu tỉnh hà xứ, dương liễu ngạn, hiểu phong tàn nguyệt”.
Tay Trương Khiết Khiết bỗng nắm chặt tay chàng, người cũng dựa vào vai chàng.
Nàng không nói gì. Nàng bất tất phải nói gì.
Hai người nếu tâm ý tương thông, hà tất phải nói gì.
“Kim tiêu tửu tỉnh hà xứ, dương liễu ngạn, hiểu phong tàn nguyệt”.
Đêm nay tỉnh rượu chốn nào, bờ dương liễu, gió sớm lùa trăng tàn.
Phong cảnh lý tưởng làm sao, tiêu sái làm sao, lại thê lương làm sao, tịch mịch làm sao !
Sở Lưu Hương đã từng biết rất nhiều cô gái, chàng đã từng yêu bọn họ, cũng đã thông hiểu bọn họ.
Nhưng không biết vì sao, chỉ có khi chàng cùng Trương Khiết Khiết dựa vai nhau, mới thật sự có thể lãnh hội được tư vị của cảnh ý lý tưởng đó.
Khi một người cùng người tri tâm nhất của mình vai kề vai, thông thường cảm thấy có một thứ tịch mịch thê lương. Nhưng tịnh không phải thật sự là thê lương, không phải thật sự là tịch mịch.
Đó không phải là bi ai, không phải là tịch mịch.
Đó chỉ là cái đẹp.
Đẹp đến nỗi làm cho người ta tiêu hồn, đẹp đến nỗi làm cho người ta tiêu ý.
Một người nếu chưa từng trải qua cảnh ý lý tưởng như vậy, đời hắn mới chân chính là tịch mịch.
Bờ đê đã tận.
Vô luận là đường dài tới đâu, đều có lúc tận.
Đường nếu đã đi hết, không phải đã đến lúc chia tay sao ?
Sở Lưu Hương thở dài nhè nhẹ, thì thầm:
- Nàng phải đi ?
Trương Khiết Khiết cúi đầu, cắn môi:
- Còn chàng ?
Sở Lưu Hương hỏi lại:
- Ta ?
Trương Khiết Khiết thốt:
- Chàng luôn có chỗ chàng phải đi ?
Sở Lưu Hương đáp:
- Ta có.
Mỗi người đều có.
Trương Khiết Khiết thốt:
- Nhưng chàng chưa từng hỏi tôi, hỏi tôi từ đâu đến ? Hỏi tôi phải đi đâu ?
Sở Lưu Hương đáp:
- Ta chưa từng hỏi qua.
Chàng rất ít khi hỏi.
Bởi vì chàng biết có chuyện nếu người ta chịu nói, căn bản vốn bất tất phải hỏi.
Nếu không chịu nói, chàng càng hà tất phải hỏi.
Trương Khiết Khiết thốt:
- Chàng chỉ hỏi tôi chủ nhân của đôi tay đó là ai ? Người ở đâu ?
Sở Lưu Hương gật gật đầu.
Trương Khiết Khiết hỏi:
- Nhưng ... nhưng chàng hôm nay sao lại không hỏi tôi ?
Sở Lưu Hương đáp:
- Cái gì ta đã hỏi qua, hà tất phải hỏi lại.
Trương Khiết Khiết hỏi:
- Chàng nghĩ tôi không chịu nói ?
Sở Lưu Hương mỉm cười:
- Nàng nếu nguyện ý nói ra, hà tất ta phải hỏi.
Trương Khiết Khiết thốt:
- Đó có lẽ chỉ vì chàng nghĩ cả tôi trước đó cũng không biết.
Sở Lưu Hương cười cười, điềm đạm nói:
- Vô luận ra sao, ta lại đã không muốn hỏi nữa.
Trương Khiết Khiết chớp chớp mắt:
- Sao vậy ?
Sở Lưu Hương đáp:
- Ta trước đây ngẫu nhiên gặp nàng, lúc đó thật sự muốn thám thính tin tức nàng biết, cho nên mới hỏi, nhưng hiện tại ...
Trương Khiết Khiết hỏi:
- Hiện tại thì sao ?
- Hiện tại ... hiện tại mỗi lần gặp nàng, chỉ bất quá là muốn nhìn thấy nàng, không muốn hỏi gì khác.
Trương Khiết Khiết ngẩng đầu, ngưng thị đăm đăm nhìn chàng. Nàng như đang say, thân người run nhè nhẹ.
Có phải vì gió lạnh thoảng qua ? Hay là vì nhiệt tình trong tâm nàng ?
Nàng bỗng ngã vào lòng chàng.
Bờ dương liễu.
Đêm đã gần tàn, trăng đã gần tàn.
Trương Khiết Khiết vuốt nhẹ mái tóc rối.
Ngực Sở Lưu Hương vạm vỡ.
Thật ra trong ngực chàng có thể dung nạp bao nhiêu yêu thương ? Bao nhiêu cừu hận ? Trương Khiết Khiết gối đầu trên ngực chàng, rất lâu, rất lâu, đột nhiên thốt:
- Đứng dậy, theo tôi đi.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Đi đâu ?
Trương Khiết Khiết đáp:
- Một chỗ tốt.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Đi làm gì ?
Trương Khiết Khiết đáp:
- Đi tìm một người.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Tìm ai ?
Trương Khiết Khiết láy mắt, nói từng tiếng:
- Chủ nhân của đôi bàn tay đó.
Con gái rất kỳ diệu, thật sự rất kỳ diệu.
Nếu muốn hỏi nàng, lúc hỏi, nàng không nói ra, chết cũng không nói.
Không hỏi, nàng có lẽ nhất định phải nói ra.
Tường đá.
Tường cao đến nỗi Sở Lưu Hương ngẩng đầu cũng không thấy gì. Trăng sáng phảng phất ở đầu tường.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Nàng muốn dẫn ta tới đây ?
Trương Khiết Khiết đáp:
- Ừm.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Nơi đây là đâu ?
Trương Khiết Khiết không đáp, hỏi ngược:
- Chàng có leo lên bức tường này được không ?
Sở Lưu Hương đáp:
- Trên thế gian không có bức tường nào không thể leo lên.
Trương Khiết Khiết hỏi:
- Vậy thì chàng leo lên đi.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Sau đó ?
Trương Khiết Khiết đáp:
- Sau đó nhảy xuống bên kia.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Nhảy xuống rồi làm gì ?
Trương Khiết Khiết đáp:
- Dưới tường có một con đường nhỏ lát đá hoa cương.
Sở Lưu Hương thốt:
- Được, đường nhỏ lát đá hoa cương.
Trương Khiết Khiết nói tiếp:
- Chàng nếu không dám dùng chân đi, dùng tay đi cũng được, vô luận chàng đi cách nào, đi đến tận cuối đường, là thấy một mảnh rừng hoa, chừng như là đào hoa, trong rừng hoa có căn gác nhiều tầng.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Sau đó ?
Trương Khiết Khiết đáp:
- Chàng đi đến căn gác đó, là có thể tìm ra người chàng muốn tìm.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Đơn giản như vậy ?
Trương Khiết Khiết đáp:
- Đơn giản như vậy.
Nàng cười một tiếng, lại nói:
- Thiên hạ có nhiều chuyện như vậy, chuyện xem càng phức tạp, kỳ thật thông thường lại càng đơn giản.
Sở Lưu Hương thốt:
- Nàng ít ra nên nói cho ta biết nơi đây là chỗ nào, căn gác đó có người nào ?
Trương Khiết Khiết đáp:
- Chàng sớm biết thôi, hà tất tôi phải nói ra.
Sở Lưu Hương hỏi:
- Nhưng sao nàng lại biết ? Sao lại biết người đó nhất định ở trong căn gác đó ?
Trương Khiết Khiết nghênh mặt:
- Không nói !
Sở Lưu Hương hít một hơi dài, cười khổ:
- Ta đã sớm biết, ta cho dù có hỏi nàng, nàng nhất định không chịu nói.
Trương Khiết Khiết ngẩng đầu, trừng mắt nhìn chàng:
- Chàng có phải cũng sớm biết chàng nếu cố ý không hỏi, tôi lại nói cho chàng biết ?
Sở Lưu Hương bỗng ho sù sụ.
Trương Khiết Khiết trừng mắt, bỗng nhéo mũi chàng một cái nặng nề, nhảy dựng toàn thân, lăng không phi thân, người đã ra xa ngoài bốn năm trượng:
- Chàng đơn giản không phải là người, là con heo, con heo đáng chết, con heo không biết xấu hổ đáng chết !
Tiếng của nàng còn vọng trong tai Sở Lưu Hương, người đã biến mất.
Tường cao, cao thật cao.
Nhưng trên thế gian có bức tường nào mà Sở Lưu Hương không vượt qua được ?
Sở Lưu Hương đứng trên đầu tường, gió đêm thoảng nhẹ, người chàng thanh tỉnh, nhưng trong tâm lại vẫn rối loạn hỗn độn, cũng không biết là tư vị gì.
Trương Khiết Khiết thật ra đầu óc ra sao, chàng thật sự vô phương hiểu nỗi.
Nhưng hiện tại tuyệt không phải là lúc nghĩ ngợi những chuyện đó.
Sở Lưu Hương miễn cưỡng chuẩn bị phóng người xuống, chàng biết mình hiện tại nếu không thể bình tĩnh, có lẽ vĩnh viễn vô phương bình tĩnh.
Đình viên thâm trầm, tuy le lói ánh đèn, xem ra vẫn là một màn hắc ám.
“Leo lên đầu tường, nhảy xuống”.
Nhưng bên dưới là chỗ nào đây ?
Trong bóng tối còn có thứ gì chực chờ chàng ?
Sở Lưu Hương không biết, nhưng chàng quyết tâm phải mạo hiểm một phen.
Chàng đã nhảy xuống.
Trả Lời Với Trích Dẫn