sáng nay, sao không thấy ánh mặt trời
và em thì xa khuất tận chân mây
tâm: cằn cỗi, hồn:ở lưng chừng bão
người, mệt nhoài với giấc mộng xưa, nay
sáng nay, hoa không nở, buồn ủ rủ
vườn hoa vắng ánh nắng muộn thơ ngây
cọng cỏ hứng, nặng nhụy tình kể lể
con bướm vàng chao gió, xếp cánh bay
mưa hằn học, trút xuống nghìn nỗi nhớ
mây tụ lại, cuồng nộ với ưu phiền
mái hiên nhà, oằn cong những ghềnh thác
đổ xuống hồn, phủ ập nỗi buồn riêng
em có thấy, vườn hoa đang vụn vỡ
chỉ mình anh, còn lại những vụn, tàn
hoa đã héo, tấm lòng như xuốt nứa
chợt thấy mình, nỗi cô độc dọc, ngang
em có biết, ngày sẽ còn bão tố
và đêm thì, trăng cũng chẳng buồn treo
chim di cũng chẳng buồn trở về tổ
để cuộc đời: thao thức với lao đao
để nỗi buồn là nỗi cô độc dọc, ngang
để tình yêu biết trở mình da diết
để tương phùng biết nghẹn lời ly biệt
và, ký ức biết trốn chạy, lang thang
và, trong anh: ngày biết nói tạ từ
đêm: câm lặng, như hai chữ thương yêu
tương tư anh, ngơ ngác như tượng đá
ôm tháng, ngày và rêu mốc phiền ưu
__________________
Anh ở Sài Gòn dào dạt nắng
Gửi em Đà Lạt chút yêu thương
Thắp ngọn lửa hồng trong đêm vắng
Ngàn trùng thăm thẳm bớt cô đơn
Anh kết nắng tình thành áo lụa
Mảnh áo đơn sơ thắm tình nồng
Tơ vàng một sợi trăm nhung nhớ
Khoác lên vai nhỏ, má thêm hồng
Anh lấy mây trời may nệm gấm
Trải cho em ngủ giấc ngây thơ
Dẫu cách xa nhau ngàn vạn dặm
Cận kề bên gối mấy lời ru
Anh dõi mắt nhìn cánh chim vỗ
Chim nhỏ kia ơi ! Bay về đâu ?
Có về vùng cao xa xôi đó
Gửi người xứ lạnh nụ hôn đầu.
|