View Single Post
  #10  
Old 10-23-2005, 01:04 PM
vui_la_chinh vui_la_chinh is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Nơi Cư Ngụ: Trum Yeu Gai
Bài gởi: 4,697
Send a message via Yahoo to vui_la_chinh
Default

- Nhưng nãy giờ cũng run, phải không?
- Còn khuya.
- Vậy mày đã "nói gì" với Thoi Tơ chưa? - Thẩm hỏi.
- Chưa.
- Sao cù lần thế?
- Thế mày đã "nói gì" với Huyền chưa? - Tân ngó Thẩm cười.
- Nói rồi.
- Nói gì?
- Ở trong hai con mắt - Thẩm cười.
- Ôi dào, đó là một mối tình câm lặng, con ạ - Tân chế giễu.
- Tình yêu thì cần gì phải nói. Nhưng ai thông minh sẽ hiểu khi nhìn vào mắt ta thôi - Thẩm bào chữa.
- Con gái đâu phải đứa nào cũng thông minh. Có đứa mình nói thẳng, nó cũng chưa hiểu nữa là nói bằng mắt.
- Nhưng Huyền thì khác.
- Nhỏ ấy.... ngu lắm.
- Sao mày biết?
- Ðến giờ mà nhỏ ấy cũng chưa hiểu ra mày yêu nhỏ ấy đến mức nào thì đó là một bằng chứng xác thực nhất rồi còn gì.
Thẩm đau khổ, chống chế:
- Tao tin là nhỏ ấy biết.
- Thôi, mặc kệ người tình có trái tim bằng nước đá của mày. Tao chỉ quan tâm tới Thoi Tơ mà thôi, con nhỏ hiền như ma xơ vậy, hiền đến tội nghiệp.
Thẩm trêu:
- Nhỏ ấy mà hiền, tao ở trọ lâu nay thấy nhỏ ấy dữ còn hơn bà chằng.
- Mày đừng nói xấu nhỏ thoi Tơ, tao không tin đâu.
- Bởi vì mắt mày bị nhỏ ấy ám rồi, còn thấy gì nữa đâu. Hình bóng của người đẹp như một tinh cầu rực rỡ....
- Thôi mày ăn bánh bông lan đi cho tao nhờ - Tân cười.
- Hối lộ hả?
- Nhỏ ấy về mày có cách nào cho tao gặp nói chuyện được không? - Tân dè dặt hỏi.
- Mày cù lần hết chỗ nói, cứ đến thẳng nhà nàng mà gặp mặt, nói chuyện có sao đâu?
- Nếu tao làm được chuyện ấy thì nói làm gì. Mày không thấy sao, mỗi lần tao đến đó chơi, chỉ nói chuyện với mày thôi. Vả lại tao cũng ít gặp Thoi Tơ ở nhà.
- Thì ra chợ.
- Vô duyên, ra làm gì ngoài ấy?
- Nói tóm lại mày là một anh chàng thỏ đế, yêu cô bé ấy như chết mà cứ làm ra vẻ ta đây là một "ông anh" đạo hạnh.
Thẩm uống từng ngụm cà phê với cái vẻ đắc thắng của mình. Trái lại Tân khổ sở ngồi thừ người trong lòng chiếc ghế mây. Quán cà phê vắng khách trong cơn mưa như cũng buồn lây với cái buồn của Tân.
- Không hiểu sao mỗi lần gặp Thoi Tơ tao lại thích lên mặt một "ông anh" đạo hạnh, thế mới tức - Tân than thở.
- Bây giờ mày chuyển tông đi, không sẽ hối hận đấy - Thẩm hù.
- Ðược thôi, nếu mày chịu làm ông mai - Tân nói.
- Cái đó thì tao chịu.
Thật ra nói một cách nghiêm túc, tình cảm của Thoi Tơ đối với Thẩm ra sao, anh cũng biết. Do đó Thoi Tơ chỉ xem Tân như một "ông anh" và Thẩm trêu chọc Tân cũng chỉ để "rà soát" lại lòng mình mà thôi. Con người ta vốn ích kỷ như vậy đó và Thẩm biết hơn ai hết trò đùa này.
- Lâu nay tao học hành chẳng ra làm sao, cầm đến cuốn vở là hình ảnh Thoi Tơ nhảy múa trên từng dòng chữ. Tao bị hoa mắt chẳng đọc được chữ nào - Tân than vãn.
- Mày bị tẩu hỏa nhập ma rồi.
- Thoi Tơ thì chẳng hiểu gì cả, thật là khổ.
- Nếu tình yêu như hai cộng với hai là bốn thì có gì đáng nói nữa đâu.
- Nói chuyện với mày chán thấy mồ - Tân ném điếu thuốc tàn nói.
- Tao không biết phải làm gì để giúp mày đây. Ba cái vụ tình cảm này rắc rối lắm - Thẩm phân bua.
- Thôi mình về.
Tân gọi Xuyến ra tính tiền. Lúc rời khỏi quán, Tân hỏi Thẩm:
- Mày có đi xem phim với tao không, bây giờ mà về nhà thì chán quá.
- Bây giờ mà chui vào rạp chiếu bóng thì chết sướng hơn, thôi mày cho tao về nhà - Thẩm nói.
- Căn nhà của mày có gì hấp dẫn đâu, cũng buồn thấy mồ, về làm gì?
- Tao có một số việc phải làm.
- Một buổi chiều lãng nhách.
Tân bực bôi nhấn chân lên bàn đạp. Cả hai lại lao vào cơn mưa lạnh buốt của buổi chiều.
Bàn cãi cho lắm cuối cùng Thẩm cũng chấp nhận tới nhà Trúc dạy kèm. Hôm nay là buổi chiều đầu tiên Thẩm làm thầy giáo bất đắc dĩ dạy kèm cho Trúc và Huyền. Anh đạp xe tới nhà Trúc trong lúc cô còn ngủ. Ðứa em gái của Trúc bắt Thẩm ngồi chờ trên chiếc băng đá ngoài thềm rồi vào kêu chị dậy. Kêu xong nó ra nói với Thẩm:
- Em vào kêu bà Trúc còn la em như giặc. Bình thường bả ngủ cho tới cơm chiều mới dậy.
- Em tên gì vậy nhỏ? - Thẩm cười làm quen.
- Em tên là Duyên.
- Sao tới nhà mấy lần anh ít gặp em vậy?
- Tại em không có duyên gặp anh chứ sao? - Duyên cười.
- Một câu trả lời rất có duyên - Thẩm khen.
- Vậy mà chị Trúc thường chê em là con nhỏ vô duyên đấy.
- Em học lớp mấy rồi nhỏ?
- Lớp 8.
- Chắc em thông minh và học giỏi lắm đúng không?
- Trái lại em học rất ngu và dở nhất lớp, bị chị Trúc ký đầu hoài.
- Ðó là tại chị Trúc ỷ làm chị ăn hiếp đó chứ.
- Em học dở thật mà. Ừ, nghe nói anh Thẩm tới dạy kèm cho chị Trúc phải không?
- Ðúng vậy.
- Anh dạy kèm cho em luôn thể nghen?
- Anh dạy kèm cho hai người ấy đã hết hơi rồi làm sao mà dạy kèm cho em được?
- Anh dạy kèm cho em mỗi tuần một buổi thôi, em sẽ nói ba má trả thù lao cho anh đàng hoàng, chứ không dạy "chùa" như bà Trúc đâu.
- Sao biết anh dạy chùa? - Thẩm cười hỏi.
- Xời ơi, coi cái tướng của anh cũng biết rồi. Vả lại con trai mà dạy kèm cho con gái thì làm sao mà lấy thù lao cho đành.
Trúc từ trong nhà đi ra, vác theo gương mặt còn ngái ngủ. Cô lườm Duyên:
- Ở ngoài này mày nói xạo cái gì vậy nhỏ, đừng có tía lia cái miệng nhé.
- Em nói chuyện với anh Thẩm chứ có tía lia gì đâu?
Trúc đưa nắm đấm ra dọa Duyên rồi mời Thẩm vào nhà. Hai người ngồi nói chuyện ở bàn nước kê sát góc phòng khách. Trúc rót cho Thẩm ly nước lọc rồi cười nói:
- Chút nữa trong giời học, thầy sẽ có ly đá chanh. Bây giờ tạm uống nước lọc đi.
- Sao giờ này Huyền chưa tới?
- Chắc nhỏ ấy ngủ quên.
- Học trò gì ma làm biếng quá trời, ngủ trưa bây giờ vẫn chưa chịu dậy.
- Ðừng có nói oan cho người ta, biết đâu Huyền bận công chuyện gì đó thì sao?
- Học ở đây à? - Thẩm hỏi.
- Không, phòng học bên kia. Căn phòng ngó ra vười cây, đẹp lắm, anh Thẩm có thể ngồi đó nhìn cây trái mà làm thơ.
- Cây trái có gì cảm hứng mà làm thơ? - Thẩm cười.
- Nhỏ này đã từng làm thơ tả một chùm mận chín gởi đăng báo được giải nhất đấy.
__________________




**************************************************
TRUM YEU GAI , CHET VI GAI
SONG DE YEU , CHET VI YEU
Trả Lời Với Trích Dẫn