View Single Post
  #4  
Old 10-23-2005, 01:48 PM
vui_la_chinh vui_la_chinh is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Nơi Cư Ngụ: Trum Yeu Gai
Bài gởi: 4,697
Send a message via Yahoo to vui_la_chinh
Default

Chương 2


Buổi tiệc tiễn cô Dung sau nhiều lần bàn cãi, rốt cuộc được tổ chức ở vườn nhà ngoại Đoan, thuộc vùng ngoại ô, cách thành phố không đầy năm cây số.
Không khí nơi đây mát mẻ, thoáng đãng, thích hợp cho một buổi picnic ngoài trời. Nhất là vô cùng tiện lợi cho mấy chục cái mồm thuộc cỡ "ống tà la hiện đại."
Khu vườn rộng mênh mông thiên địa, trồng toàn cây ăn trái tha hồ mà "lũm", mà nhai cho sướng miệng. Trái cây mùa nào thứ nấy. Ghé đây bất ngờ lúc nào cũng có thứ để ăn. Đó là hai món dừa và chuối, thứ trái cây "thâm niên" vườn nào cũng có, bà ngoại trồng để đón khách ghé bất ngờ.
Tiệc tùng mà tổ chức ở đây thì quả là sành điệu hết ý!
Bọn "khỉ mắc phong" lớp Đoan tha hồ mà nhảy nhót, la hét bể làng, quậy... đục nước ao cũng chẳng ai thèm nói! Họa chăng chỉ có lũ bướm ong, chim :Dc, cá trong ao, cây trái, hoa cỏ trong vườn hết hồn một bữa mà thôi!
Bà ngoại lại cưng Đoan nhất. Bởi ở cái tuổi đời "thất thập cổ lai hi" bà mới có một đứa cháu ngoại độc nhất. Đoan là cháu ngoại "đít xoang" của bà.
Khi Đoan dắt lũ lâu la gần bốn chục mạng "dìa" vườn, bà ngoại vui mừng lắm. Bởi hàng ngày, kể cả quanh năm suốt tháng bà chỉ thấy có lá và cây. Cậu mợ Đoan cũng bốn ông "tứ quái giao chỉ". Thỉnh thoảng chúng dẫn về rủ nhau đấu vật ngoài vườn làm cây cối sứt cành đổ lá nên bà không khoái chúng!
Hôm nay đứa cháu cưng bất ngờ về thăm bà, dù nó có cả bầy bạn phá hơn "quỷ" bà vẫn quét sạch nhà cửa, vườn tược, cười tươi miệng trầu móm mém, đón cháu thương yêu.
Cô Thùy Dung vừa là "chủ xị" vừa là khách mời vinh dự của buổi tiệc. Vân Anh không mời thêm thầy cô nào khác. Vì như thế mọi tình cảm lớp dành cho cô hôm nay sẽ loãng đi mất.
- Cần phải tạo cho cô cái ấn tượng về buổi tiệc này! - Vân Anh bảo với Đoan như thế.
Buổi tiệc tiễn đưa cô hôm nay sẽ đánh dấu một thứ tình thầy trò còn đậm đặc hơn acid sulfuric nồng nàn như hương hoa dạ lý... Nó sẽ "ngự trị" trong bộ nhớ "siêu bền" của cô bây giờ và mãi mãi.
Phụ trách món ăn thức uống đã có các bàn tay hàng ngày chỉ biết cầm viết, bây giờ lại biết cầm... dao! Bếp trưởng là Nguyệt Quế và Hương Trầm. Một đứa thủ việc nấu. Đứa kia lo việc nếm. Con Hương Trầm phụ trách việc nếm thức ăn cũng phải lắm. Vì nó sành đủ các hương vị đặc trưng của mỗi món ăn. Bởi nó luôn có mặt ở các xe bò bía, gỏi cuốn, khô bò... đủ các thứ trên đời. Nó xứng danh là cháu chắt một trăm đời của ông tổ "nghề ăn" Thạch Lam. Và mỗi lần nó nếm thứ gì, nó chơi đầy một "vá" tú hụ!
Trai tráng hôm nay cũng ngoan hết biết, ông nào ông nấy chặt thùng hết sức bảnh tỏn. Ai nấy có mặt đầy đủ. "Bị ăn mà lị"! Chứ có phải học đâu mà lo!
Quanh đi ngoảnh lại chỉ thiếu Tuấn khờ. Nghe đâu anh chàng "tự ái vặt" bởi cái vụ con nhỏ em ranh ma của Tuấn đã "thuỗn tay trên" của anh trong ống heo hết một ngàn bạc dứt "xu xoa" mà!
Mọi ngày trong lớp giờ này trống còn ì đùng, nhặng xị. Hôm nay thức ăn đầy nhóc, lại có cả người đẹp "tràn trề" tha hồ mà "mọc đuôi tôm".
Phát "ốc mày", Quy "rùa", Tín "điệu", Quang "quậy" tíu ta tíu tít, lăng xăng rộn rịp trải bốn chiếc chiếu ngoài vườn dưới những cây bưởi đu đưa quả sai lúc lỉu. Nhóm khác thì căng bạt, đi đốn dừa nước hoặc hái trái cây làm món "la sét"... đông vui, náo nhiệt cả một góc vườn. Ai "tâm hơ tâm hất" dám tưởng nhà ngoại Đoan hôm nay có đám cưới cũng nên.
Cô Dung thấy trong lòng rộn lên một niềm cảm xúc vô biên. Dù dạy lớp này chưa lâu, nhưng thành tích của chúng cô đã nghe qua rất nhiều. Tuy nhiên, một tháng trôi qua cô chưa có dịp kiểm tra thực tế. Có thể bọn chúng còn "chưa xuất đầu lộ diện". Hay biết đâu chừng chúng nó đã chán cái trò chọc trời khuấy... lớp, vì ngay :Dc năm thi?! Dẫu sao thì cũng may vì cô chỉ mới nghe đồn đãi, một đồn mười. Và cô cũng chán cái trò làm "quan tòa" bất đắc dĩ luôn.
Mở màn, lớp trưởng làm một tăng "hoa lá cành" về ý nghĩa buổi tiệc tiễn cô. Cả lớp đùng đùng vẫy tay tán thưởng. Cô Dung ý nhị pha trò:
- Cha! Hôm nay cô đi, các em mừng quá hé?
Tức thì ba mươi chín cái "mỏ" đủ kích cỡ nhao nhao lên:
- Hổng có đâu cô! Cô đi tụi em "buồn thấy bà" hà cô!
- Cô đừng nghĩ oan cho tụi em cô!
- Cô đi, tụi em như... rắn mất đầu vậy cô.
- Em thương ba em nhất, thương cô nhì đó cô.
- Đồ quỷ mày! Đồ dịch! Nói với cô vậy đó hả?
Tiếng cười khúc khích nổi lên tứ phía bởi câu khôi hài của Tín "điệu".
Cô cũng buồn cười không thèm rầy rà cái đứa học trò dốt văn nhất lớp vào cái ngày cần cởi mở tâm tư như thế này. Cô dư sức biết chúng nó xạo, chúng nó mồm mép với cô. Chứ tình cảm, tình kiết gì với mớ thời gian không hơn một tháng?! Hơn nữa, học trò lém lỉnh, ranh ma... tuổi đó cô đã trải qua nên cô Dung đã rành... sáu câu!...
Cô Dung mỉm cười nhìn đám học trò không thân, không ghét của mình, nói chung chung:
- Nếu cô không lầm, trong lớp các em ai cũng có máu... quậy hết phải hôn? Ngoại trừ lớp trưởng!
Thằng Quang khoa tay:
- Hổng có đâu cô. Lớp trưởng cũng... quậy ác lắm cô!
Cô Dung ngó Vân Anh:
- Điều này cô chưa thấy, cô chưa thể tin lời em Quang được!
Bên con gái nhao nhao, Tuyết "lùn" hăng nhất:
- Đúng đó cô! Quang "quậy" vua xạo đó cô!
Thằng Quang ném cho con nhỏ Tuyết "lùn" một cú liếc mắt rất đa tình. Bởi trong tim nó, nó thầm "để ý" con nhỏ này đã lâu mà chưa ai hay biết.
- Cô ơi, làm học trò có quậy mới dzui chứ cô! - Phát "ốc mày" lẻo mép.
- Như cô đi dạy đâu có dzui, tại vì đâu có quậy được. Hì, hì! - Quy "rùa" cũng chen vào.
- Cô ơi cô, thằng Quang "quậy" nó có sáng tác một bài thơ "khoái quậy" hay bá cháy nè cô.
Cô mỉm cười thông cảm:
- Vậy sao? Em Quang cũng biết làm thơ nữa à? Thế thì tốt quá! Đọc lên cho các bạn nghe đi em!
Bị mách lẻo bất ngờ, Quang ta không tìm được cách đối phó bèn gãi gãi đầu đứng dậy:
- Dạ thưa cô, em xin phép đọc bài thơ của em. Cầu mong cho cô và cả lớp đừng cười em viết dở!... - Nó không quên bắn cho thằng Tín "điệu" chết bầm một cú liếc dài... tám thước.
Nó tằng hắng sửa giọng rồi lặng thinh.
- Sao vậy? Đọc đi em! Cô và các bạn không cười bài thơ của em đâu! - Cô Dung dịu dàng nói với nó.
Bình thường nó phá như quỷ. Vậy mà khi chuẩn bị đọc lên cho mọi người nghe cái "sự nghiệp văn thơ đầu tay" của mình, nó nghiêm như là chưa hề biết... quậy.
Và nó bắt đầu đọc:
- Đi học có quậy mới dzui
Làm trò không quậy thì... "cùi" quá tay!
Quậy ba, xơi gậy dài dài
Quậy má, má đạp sẽ bay ra đường
Quậy ông, ông chẳng xót thương
Quậy bà, bà đá, vách tường dính vô

__________________




**************************************************
TRUM YEU GAI , CHET VI GAI
SONG DE YEU , CHET VI YEU
Trả Lời Với Trích Dẫn