View Single Post
  #38  
Old 09-11-2005, 05:44 PM
vui_la_chinh vui_la_chinh is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Nơi Cư Ngụ: Trum Yeu Gai
Bài gởi: 4,697
Send a message via Yahoo to vui_la_chinh
Default

- Do thiếu hiệp có từng nghe nói về Thủy Hỏa song cơ ở Dương Châu bao giờ chưa?
- Có! Thế nào?
- Hai tỷ muội đó chính là cấp trên trực tiếp của thiếu hiệp sắp tới đây!
Do Nhân Kiệt ngẩn người, bỗng phì cười :
- Điều ấy đại tỷ hãy yên tâm!
Tô Kim Phụng đỏ mặt :
- Thiếu hiệp nói nghe lạ quá, đó đâu phải là việc của nô gia, có gì mà không yên tâm kia chứ.
Do Nhân Kiệt biết mình lỡ lời, vội đánh trống lảng :
- Đại tỷ hãy nghe Nhân Kiệt kể một câu chuyện là sẽ rõ ngay.
Chàng bèn kể lại việc Ác Quân Bình đã theo đuổi Song cơ khi xưa, rồi bị Song cơ cho bốn thị tỳ bỡn cợt.
Nghe xong, Tô Kim Phụng tuy không nói gì, nhưng thần sắc đã khá hơn nhiều.
Do Nhân Kiệt lại cười nói tiếp :
- Đại tỷ hãy chờ xem, Ác Quân Bình này nếu trong ba tháng mà không bị đuổi ra khỏi Nga Mi Đao đường, thua gì cũng chịu!
Tô Kim Phụng nguýt mắt :
- Thời thế đã khác, biết đâu Song cơ chẳng thương hại thiếu hiệp một dạ si tình mà hồi tâm chuyển ý?
Nói đoạn nàng bèn đứng lên đi vào phòng lấy ra một lá cờ sao và một chiếc lệnh bài thông hành, nghiêm túc nói :
- Ngày mai lên đường ngay, trước hết đến phân đà Gia Ngư trình diện, chờ sự sắp xếp tiếp theo. Trước khi vào Tổng đàn, hãy cất giấu hết những vật tùy thân có thể tiết lộ thân phận, nhất là ngọn Thần Tiên địch.
- Phải qua kiểm tra ư?
- Kiểm tra hết sức nghiêm ngặt!
- Mang theo Kim Hoa lệnh và Thái Cực lệnh có sao không?
- Vật của bổn giáo, đương nhiên là không sao!
Do Nhân Kiệt đưa tay chỉ một cuộn giấy nhủ nói :
- Còn đây là gì vậy?
- Sau khi phái đến các đường, việc đầu tiên là trắc nghiệm võ công vốn có của nhân viên mới, tiếp đến là truyền thụ võ công đặc biệt của đường ấy, xin hỏi Ác Quân Bình đây môn võ công nào sở trường nhất?
Do Nhân Kiệt ngớ người :
- Nhân Kiệt... suýt nữa đã quên mất, chỉ biết... vũ khí của Ác Quân Bình...
dường như là một đôi Tam Lăng thích... vậy biết làm sao đây?
- Không sai, vũ khí của Ác Quân Bình sử dụng đúng là một đôi Tam Lăng thích, đây chính là toàn bộ chiêu thức của Tam Lăng thích. Từ đây đến Phân đàn Gia Ngư phải mất nửa tháng, với thời gian ấy học tập một môn võ công mới, có lẽ không quá khó chứ?
Do Nhân Kiệt thấy Tô Kim Phụng lo cho mình chu đáo đến vậy, hết sức cảm động, nhất thời không biết phải bày tỏ niềm cảm kích ấy như thế nào.
Tô Kim Phụng lại nói tiếp :
- Đôi Tam Lăng thích thì Kim Phụng đã cho người đến Phàn Thành rèn xong rồi, sẽ mang đến nội trong sáng mai. Thiếu hiệp hãy cất lấy những món vật này trước, bao giờ nhớ thuộc chiêu thức thì xé bỏ cuộn giấy này ngay.
- Sao đại tỷ biết...
Tô Kim Phụng nhếch môi cười :
- Sao biết võ công của Ác Quân Bình chứ gì? Đó chỉ là một thôi, ngoài ra còn một số điều có lẽ càng khiến thiếu hiệp kinh ngạc hơn nữa.
Do Nhân Kiệt trố mắt :
- Vậy có thể cho Nhân Kiệt kinh ngạc ngay bây giờ chăng?
Tô Kim Phụng lừ mắt :
- Thiếu hiệp có nhã hứng như vậy thật ư?
Do Nhân Kiệt nghĩ thấy mình quả là trẻ con, bèn cười nói :
- Vậy thì đổi sang đề tài khác, nói về việc nghiêm túc. Tên Cửu đầu quỷ ưng gần đây có động tĩnh gì không?
Tô Kim Phụng lắc đầu :
- Rất an phận, không có động tĩnh nào cả!
Do Nhân Kiệt cười :
- Cố nhân nói không sai, kẻ ác phải cần kẻ ác trị, hắn chẳng qua chỉ là hạng chồn đội lốt hổ, có lẽ Vu Khê lão quái vốn chẳng hề quan tâm đến gã cháu quỷ này cũng nên.
Tô Kim Phụng đưa mắt nhìn ra ngoài trời, hạ lệnh đuổi khách :
- Thôi, ngày mai còn phải lên đường và tham ngộ võ công mới, mau về phòng nghỉ dưỡng thần đi!
Trưa hôm sau, Do Nhân Kiệt từ Tương Dương xuất phát. Trên đường đi bình an vô sự, ngày thứ ba thì đã đến Ứng Thành.
Trong ba ngày qua, chàng đã nhớ thuộc hết chiêu thức của môn Tam Lăng thích, có điều chưa rõ khi mang ra ứng dụng thì uy lực ra sao.
Tuy nhiên, điều ấy không quan trọng, đôi Tam Lăng thích này có chiều dài và trọng lượng gần tương đương với ngọn Thần Tiên địch, khi cần chàng có thể xen và Thần Tiên địch bát tản thủ hay Kim Bút thất thập nhị thức, chỉ cần chàng đủ kiên nhẫn, vẫn có thể không bị bại lộ!
Ngày thứ tư, Do Nhân Kiệt từ Ứng Thành xuất phát thì gặp chuyện rắc rối. Trưa hôm ấy, chàng đi đến một khu rừng nằm giữa Tân Câu và Thái Điền, bỗng nghe từ trong rừng có tiếng quát tháo vọng ra, biết ngay là bên trong có người đang giao chiến, đang phân vân do dự thì từ trong rừng bỗng phóng ra một hán tử áo đen.
Gã hán tử áo đen đứng cản đường và khoát tay quát :
- Hãy tránh xa ra!
Do Nhân Kiệt tức giận, lạnh lùng nói :
- Con đường này là của riêng của bằng hữu ư?
Gã áo đen cả giận :
- Cứ kể là phải thì sao?
Do Nhân Kiệt cười khẩy :
- Cứ kể là phải với thật sự phải, đâu có như nhau, bổn đại gia sắp tiến tới đây, khuyên bằng hữu hãy tránh xa ra là hơn!
Nói đoạn chàng kẹp mạnh bụng ngựa xông tới.
Gã áo đen quát to :
- Cút về ngay!
Trong tiếng quát đã lách sang bên, vung chưởng nhắm cổ ngựa bổ xuống như chớp.
Do Nhân Kiệt cười khẩy :
- Võ công cũng tạm đấy, nhưng rất tiếc là hỏa hầu còn kém quá!
Đồng thời chỉ nhẹ chân, đã đá gã áo đen văng ra xa hơn trượng, sau đó giật mạnh giây cương, theo tiếng quát tháo xông vào rừng.
Chẳng phải chàng có ý sinh sự, mà là nhận thấy một bên đương sự có đồng bọn ngang tàng như vậy, nhất định không phải là hạng lương thiện, chàng đã gặp thì lẽ nào lại ngoảnh mặt làm ngơ?
Nhưng chàng thật không ngờ, hai người động thủ trong rừng lại là bên tám lạng, người nửa cân, xem ra đều chẳng phải hạng tốt lành gì.
Đó là một đầu đà tóc dài và một văn sĩ trung niên. Tên đầu đà ấy thân hình cao to, mặt đầy thịt, thoáng trông cũng biết là một kẻ tửu sắc lưỡng toàn. Con văn sĩ trung niên thì ngoài bộ y phục nho sinh ra, không chút hơi hớm sách vỡ. Một gương mặt trắng xanh, đôi mắt u ám, hệt như một cương thi vừa từ trong mộ chui ra.
Điều khiến cho Do Nhân Kiệt bất ngờ nhất, là tên đầu đà lại với giọng hết sức thân mật hướng về chàng nói :
- Công Tôn thí chủ đó ư? Hay quá! Hãy mau giúp Sái gia một tay, tên này mấy năm không gặp, lợi hại hơn trước nhiều quá!
Do Nhân Kiệt hoảng kinh, hai người này chàng đều không quen biết, mà một trong số lại là bạn của Ác Quân Bình, nếu chàng từ chối lời thỉnh cầu của tên đầu đà, rất có thể y sẽ sinh nghi, còn như chàng thật sự ra tay giúp sức, lại không rõ lai lịch của văn sĩ trung niên kia. Tục ngữ có câu “không nên xét người qua tướng mạo”, nếu lỡ giết lầm người tốt thì sao?
Văn sĩ trung niên cũng liền tiếp lời :
- Công Tôn huynh vẫn khỏe chứ? Còn nhớ việc mà tiểu đệ đã đề cập đến lúc ở Đồng Quan không? Đôi Thủy Hỏa Tích Tà Châu kia hiện chính là đang ở trong tay tên giặc trọc này đây!
Tên đầu đà như có vẻ hoảng hốt, tung ra một quyền hung mãnh và toát miệng mắng :
- Mẹ kiếp, ngươi nói láo!
Do Nhân Kiệt chợt nảy ý, Ác Quân Bình vốn là kẻ giảo quyệt tham lam, hôm nay mình nhân cơ hội này lộng giả thành chân một phen thì càng tốt chớ sao?
Thế là chàng khẽ buông tiếng đằng hắng, cười điêu ngoa, nói :
- Hai vị đều là người quen của tiểu đệ, và cũng có thể nói đều là bạn thân, tiểu đệ có lý do khoanh tay đứng nhìn. Tuy nhiên, khi nào cần tiểu đệ ra tay, giúp một trong hai vị, cũng chẳng phải là không thể được, đó là tùy ở hai vị thôi.
Văn sĩ trung niên vội nói :
- Khi lấy được đôi Thủy Hỏa Châu, tiểu đệ bằng lòng chia nhau với Công Tôn huynh!
Do Nhân Kiệt chậm rãi quay sang tên đầu đà hỏi :
- Phật huynh nghĩ sao?
Tên đầu đà tức tối gầm lên :
- Đôi Thủy Hỏa Châu đâu có ở trong mình sái gia, mục đích của hắn chỉ là vì ả thanh lâu trong Ứng thành thôi, Công Tôn thí chủ chớ mắc lừa hắn.
Nhận xét của Do Nhân Kiệt quả không sai, hai tên này đều đáng chết. Trước mắt, điều chàng cần làm là kéo dài thời gian để xem xét cho rõ đường lối võ công của họ, hầu quyết định ra tay với tên nào trước.
Văn sĩ trung niên thấy Do Nhân Kiệt ánh mắt chuyển động, trầm ngâm không nói, tưởng lầm là chàng đã tin lời mình, hoài nghi những lời biện hộ của gã đầu đà, thế là càng đổ thêm dầu vào lửa, lớn tiếng nói :
- Hòa thượng đừng chối nữa, tục ngữ có câu “vàng thật không sợ lửa”, nếu trên mình ngươi không có đôi bảo châu thì hãy cởi hết y phục toàn thân ở trước mặt Công Tôn huynh đây để lục soát xem sao?
Tên này quả là đáo để, trời lạnh thế này bảo người ta cởi bỏ y phục, chẳng kể đối phương võ công không kém gì y, mà dù kém xa đi nữa thì cũng chẳng thể nào chấp nhận. Còn như tên đầu đà cự tuyệt, vậy thì mưu kế của y kể như thành công.
Lúc này, Do Nhân Kiệt bèn quyết định, phải diệt trừ Văn sĩ trung niên này trước.
Thế là chàng liền rút đôi Tam Lăng thích ra, tunh mình xuống ngựa.
Hai người kia thấy vậy đều hết sức hồi hộp, cùng lùi sau hơn trượng, đồng thanh nói :
- Công Tôn huynh giúp bên nào?
Do Nhân Kiệt đi về phía Văn sĩ trung niên, tủm tỉm cười nói :
- Giúp huynh!
Văn sĩ trung niên mừng rỡ :
- Hay quá!
Do Nhân Kiệt chậm rãi tiếp lời :
- Giúp ngươi sớm về miền cực lạc!
Văn sĩ trung niên sững sờ, nghiến răng nói :
- Lảo tử biết ngươi là một kẻ xấu xa mà, trước đây kể như La mỗ mù quáng, đã xem ngươi là bạn bè.
Tên đầu đà phấn chấn tinh thần, bỗng tung mình lao tới, tung ra một quyền vô cùng hung mãnh tấn công Văn sĩ trung niên, đồng thời cười ha hả nói :
- Hãy chịu chết đi thôi!
Văn sĩ trung niên vốn chẳng xem tên đầu đà vào đâu, lách người tránh khỏi thế quyền của tên đầu đà, thừa thế tung chân đá vào hông Do Nhân Kiệt.
Do Nhân Kiệt vốn định nhân cơ hội này rèn luyện môn Tam Lăng thích, nhưng thấy hai người thân thủ đều khá lợi hại, một là sợ khi thi triển để lộ sơ hở, hai là chân lực tiêu hao quá nhiều lát nữa khó hạ nổi tên đầu đà, nên bèn đổi ý, quyết định tốc chiến tốc thắng.
Lúc này tầm nhìn của tên đầu đà đang bị thân người của Văn sĩ trung niên che cản, chàng thấy thời cơ hiếm có, ngọn Tam Lăng thích bên tay phải vung lên, với chiêu “Nhất Bút Điêu Long” chớp nhoáng đâm vào huyệt Dũng Tuyền nơi gót chân Văn sĩ trung niên.
Văn sĩ trung niên không ngờ đối phương lại sủ dụng Kim Bút chiêu thức tấn công nên liền bị Tam Lăng thích đâm trúng, thân người lập tức mất thăng bằng, ngay khi ấy tên đầu đà từ phía sau sấn tới, Văn sĩ trung niên không kịp tránh né, bị quyền thứ nhì của tên đầu đá đánh trúng, “bình” một tiếng, cả người bay bỗng ra xa rần hai trượng, rơi mạnh xuống đất.
Tên đầu đà thu quyền, quay sang Do Nhân Kiệt giơ ngón tay cái lên nói :
- Công Tôn thí chủ khá lắm!
Do Nhân Kiệt nhất thời sơ ý, buột miệng hỏi :
- Y là ai vậy?
Tên đầu đà kinh ngạc :
- Sao? Công Tôn thí chủ lại... không biết... hắn chính là Ngũ Độc tú sĩ, La Duy Phương trong Quan Ngoại tam hung ư?
Do Nhân Kiệt hắng giọng, chậm rãi nói :
- Không phải, ý của tại hạ là... lần trước gặp nhau tại Đồng Quan, thân thủ y đâu khá đến vậy, hôm nay thật như biến thành một người khác, há chẳng quái lạ ư?
Gã đầu đà vốn là người thô lỗ, nghe vậy liền nói :
- Sái gia đã nói rồi kia mà! Hồi bốn năm năm trước, cả ba tên Tam Hung cùng xáp vào một lúc, sái gia chưa chắc đã ngán, không ngờ chỉ mấy năm không gặp, tên này lại... à phải, đúng như Công Tôn thí chủ đã nói, hệt như đã biến thành một người khác, mẹ kiếp, thật là quái lạ!
Do Nhân Kiệt chầm chậm tiến tới gần và nói :
- Phật huynh dạo này đã đắc ý ở đâu vậy?
Gã đầu đà lập tức mặt mày rạng rỡ, vẻ đắc ý nói :
- Chẳng giấu gì Công Tôn thí chủ, hòa thượng mỗ hiện nay kể như cuộc đời sáng lạn rồi... Công Tôn thí chủ hẳn không lạ về Thiên Ma giáo chứ?
Do Nhân Kiệt thoáng ngạc nhiên, thầm nhủ :
- “Tên giặc trọc này đã đầu nhập Thiên Ma giáo ư? Nếu thật vậy thì mình phải hết sức thận trọng mới được!”
Chàng liền dừng bước hỏi :
- Phật huynh đã gia nhập Thiên Ma giáo ư?
Gã đầu đà toét miệng cười :
- Để báo đáp ơn viện thủ của Công Tôn thí chủ hôm nay, nếu thí chủ muốn, chỉ cần thí chủ một câu nói, mọi sự sài gia lo liệu...
- Phật huynh đã nhập giáo được bao lâu rồi?
- Gần ba năm!
- Nay giữ chức vị gì?
- Phó phân đàn chủ!
- Phân đàn nào?
- Phân đàn Gia Ngư!
Do Nhân Kiệt mỉm cười, từ trong lòng lấy ra một lá cờ đen nhỏ, vung tay phất nhẹ, nói :
- Phật huynh có biết đây là lá cờ gì không?
Gã đầu đà sững người, trố mắt lắp bắp nói :
- Thì ra... thí chủ là... Hắc kỳ hộ pháp của bổn giáo!
Do Nhân Kiệt cất lệnh kỳ vào người, cười nói :
- Nhưng luận về tư cách và lịch duyệt thì đâu bằng Phật huynh!
Gã đầu đà mặt đầy hổ thẹn, thái độ huênh hoang vừa rồi hoàn toàn biến mất, bởi một Phó phân đàn chủ chỉ là cấp dưới của Hắc kỳ hộ pháp.
Nhưng Do Nhân Kiệt lại nghĩ khác, vì Phân đàn Gia Ngư là một cửa ngõ trọng yếu của Tổng đàn Thiên Ma giáo, được Tổng đàn chọn phái đến Phân đàn này hiển nhiên chẳng phải dễ. Chàng tin chắc tên đầu đà này tuy không phải là một nhân vật trọng yếu đối với toàn thể Ma giáo, song nhất định là có mối quan hệ thâm sâu với một số đầu não đương quyền trong Thiên Ma giáo.
Nếu chàng nắm giữ được mối quan hệ hôm nay và biết lợi dụng, chẳng phải là một điều quá tốt ư?
Nghĩ xong, chàng bèn thân thiết hỏi :
- Khi nãy bổn tọa có gặp một gã áo đen ở ngoài rừng, có phải là huynh đệ của bổn giáo không vậy?
Gã đầu đã lắc đầu :
- Không phải!
Do Nhân Kiệt vờ kinh ngạc :
- Phó phân đàn chủ chỉ có một mình ư?
Gã đầu đà cười gượng :
- Sái gia có việc... từ Ứng thành trở về... Không ngờ lại gặp tên ấy ở đây, nếu không nhờ Công Tôn hộ pháp đến kịp lúc thì hậu quả thật tệ hại!
Do Nhân Kiệt lấy chiếc lệnh bài thông hành ra nói :
- Phó phân đàn chủ có biết vậy này không?
- Ồ! Thì ra Công Tôn hộ pháp được điều về Tổng đàn! Hay quá, vậy là cùng đường về... Hộ pháp huynh có biết là phải sang đường nào không?
- Nga Mi Đao đường!
- Nga Mi Đao đường? Tốt lắm! Tốt lắm!
- Tốt ở chỗ nào?
Gã đầu đà đỏ mặt :
- Hiện trong ba đường, Nga Mi Đao đường là được Tam giáo chủ trọng nhất, hộ pháp huynh được phái sang phân đường ấy, thật hết sức đáng mừng!
Quả chàng đoán không lầm, tên giặc trọc này quả nhiên biết nhiều hơn kẻ khác.
Thì ra Thiên Ma giáo có đến ba Giáo chủ. Nhưng đúng ý ra thứ nhất phải cao hơn thứ nhì, thứ nhì phải cao hơn thứ ba, vậy mà nghe giọng điệu của tên đầu đà này, dường như muốn được Tam giáo chủ quý trọng còn khó hơn là được Đại và Nhị giáo chủ quý trọng, vậy nghĩa là sao?
Do Nhân Kiệt mừng thầm, rất may là mình chưa hạ thủ tên đầu đà này. Giờ đây điều cần thiết nhất là phải tìm hiểu rõ tên đầu đà này là người như thế nào!
Qua lần lỡ lời khi nãy, chàng biết tên đầu đà này chẳng khó đối phó, bèn mạnh dạn hỏi :
- Phật huynh từ khi đầu nhập bổn giáo, sự xưng hô đối với ngoài giang hồ có thay đổi không?
Gã đầu đà quả nhiên mắc bẫy, cười ha hả nói :
- Tửu Nhục hòa thượng trời sinh bộ dạng thế này, đi đến đâu bằng hữu giang hồ cũng dễ dàng nhận ra, sự xưng hô có thay đổi hay không thì cũng đâu có gì khác biệt?
Do Nhân Kiệt yên tâm, cái ngoại hiệu Tửu Nhục hòa thượng tuy không xa lạ, nhưng so với Ác Quân Bình Công Tôn Tiết thì chẳng khác vầng trăng với đom đóm.
Một nhân vật chỉ đáng kể được là hạng hai trong giới hắc đạo mà lại được sự ưu ái của bọn đầu sỏ Thiên Ma giáo, quả là một điều khó thể tưởng tượng. Do đó chàng quyết định, phải khai thác tối đa tên đầu đà này trước khi đến Gia Ngư. Nếu có thể lợi dụng lâu dài thì tha mạng cho y, còn không thì khứ đi.
Đêm hôm ấy, hai người nghỉ lại tại Thái Điền. Để tỏ lòng kính trọng vị Hắc kỳ hộ pháp này, Tửu Nhục hòa thượng đã gọi lấy rất nhiều thức ăn và rượu. Do Nhân Kiệt bắt buộc phải cùng y đối ẩm.
Chàng bởi đã theo nhị vị gia gia Tửu Tẩu và Kiếm Tẩu từ thuở bé, nên tửu lượng rất khá. Còn gã Tửu Nhục hòa thượng bởi quá cao hứng, chưa hết ba cân rượu Trần Thiêu thì đã ngà say, mỗi lúc càng nói nhiều hơn.
Tửu Nhục hòa thượng vỗ ngực nói :
- Công Tôn huynh chớ mà xem thường Phó phân đàn chủ này, chẳng phải Sái gia mượn rượu nói càn, tiền đồ của Công Tôn huynh trong tương lai, chỉ cần Sái gia động não một chút, cam đoan sẽ từ Hắc kỳ lên Bạch kỳ, rồi Huỳnh kỳ, thăng tiến nhanh :Dng, thậm chí lên đến chức hộ giáo cũng không chừng.
- Công Tôn hộ pháp bảo là tại sao Sái gia không tự lo cho bản thân mình chứ gì?
Ha ha ha, cái ngữ như hòa thượng này mà được thăng làm hộ pháp thì giống gì kia chứ?
Dù kẻ khác không gièm pha thì bản thân mình cũng thấy khó chịu. Công Tôn huynh biết không, lúc Sái gia mới nhập giáo chỉ là một Hắc kỳ hộ đàn thôi! Ha ha ha ha!
- Muốn biết lý do hả? Hãy uống cạn ly này trước đã... Hay lắm! Hãy nghe Sái gia nói đây... Sao? Sái gia đã say ư? Không bao giờ...
- Công Tôn huynh bảo sái gia đã say hả? Vậy thì uống thêm ly nữa! Công Tôn huynh không uống thì Sái gia không rót, rất là đơn giản!
- Ha ha, vậy là không dám bảo Sái gia đã say nữa phải không? Thật ra... chỉ cần tóm gọn một câu thôi... Tửu Nhục hòa thượng này... chính là công thần của Thiên Ma giáo.
- Giải thích thế nào ư? Dĩ nhiên là Sái gia sẽ giải thích rõ ràng thôi! Công Tôn huynh có biết là ngọn lửa đầu tiên tại Thiên Long phủ là do ai đã đốt không? Chẳng phải ai khác, chính là hòa thượng này đây!
- Giờ Công Tôn huynh đệ đã rõ rồi chứ? Hòa thượng này được có ngày hôm nay chẳng chút gọi là may mắn, hoàn toàn là do liều mạng mà nên. Công Tôn huynh thử nghĩ xem, các Giáo chủ không tin ở hòa thượng này thì còn tin vào ai nữa?
- Cho nên trong tương lai chỉ cần hòa thượng này nói với các vị Giáo chủ...
- Công Tôn huynh hỏi là Giáo chủ có mấy vị ư? Cho Công Tôn huynh hay, có ba vị! Còn về lai lịch của ba vị Giáo chủ thì... xin thân hình lượng thứ cho... Công Tôn huynh muốn đổi sang chuyện khác ư? Được thôi!
- Còn về Tam đường thì theo Sái gia được biết, vị Đường chủ Kim Bút đường là một người rất tốt, Đường chủ Huyết Chưởng đường thì có phần tự cao hống hách, đều không được các vị Giáo chủ ưa thích. Chỉ có Nga Mi Đao đường mà Công Tôn huynh sắp vào mới là người được ưu ái nhất trong giáo hiện nay. Còn về nguyên nhân thì nhiều lắm, tất nhiên làm việc tận lực là một. Công Tôn huynh hỏi tại sao Tam giáo chủ lại quý trọng hai vị nữ Đường chủ phải không? Điều ấy không cần phải hỏi, khi nào Công Tôn huynh vào đến ắt sẽ rõ.
- Vâng, Sái gia cũng buồn ngủ rồi. Vậy thì ngày mai hẵng nói tiếp!
Do Nhân Kiệt đã quyết định không để cho tên hòa thượng này sống về đến Phân đàn Gia Ngư, nhưng lại không muốn hạ thủ lúc đối phương đang say rượu, mà muốn hòa thượng này phải chết một cách minh bạch, và trước khi chết phải hiểu về nhân quả tuần hoàn, nợ máu phải trả bằng máu.
Hôm sau, hai người tiếp tục lên đường, đi được mười mấy dặm, đến một khoảng đất trống, Do Nhân Kiệt nhìn quanh, thấy không có người, chàng bèn thả chậm bước, ngoảnh lại nói :
- Phật huynh, tại hạ muốn hỏi điều này!
Tửu Nhục hòa thượng cũng chậm bước lại, ngẩng lên nói :
- Hộ pháp huynh có điều chi kiến giáo?
Do Nhân Kiệt mỉm cười :
- Phật huynh đã tỉnh rượu rồi chứ?
Tửu Nhục hòa thượng trợn mắt :
- Bậy, ai say bao giờ? Tối nay đến Đặng Gia Khẩu chúng ta hãy đấu lại lần nữa, để xem ai hơn ai!
Do Nhân Kiệt nhủ thầm :
- “Hừ, kiếp này ngươi không đến được Đặng Gia Khẩu đâu!”
Chàng chậm rãi nói :
- Vậy thì tại hạ xin hỏi Phật huynh điều này, trước khi đầu nhập Thiên Ma giáo, Phật huynh với Kim Bút đại hiệp có oán thù gì không?
Tửu Nhục hòa thượng kinh ngạc :
- Hộ pháp huynh... nói vậy... nghĩa là sao?
Do Nhân Kiệt cười nhạt :
- Chỉ hỏi chơi thôi!
Tửu Nhục hòa thượng lắc đầu :
- Chẳng oán thù gì cả!
Do Nhân Kiệt thản nhiên nói :
- Vậy tại sao Phật huynh nhẫn tâm phóng hỏa Thiên Long phủ?
Tửu Nhục hòa thượng ha hả cười to :
- Hộ pháp huynh hỏi thật kỳ lạ!
- Kỳ lạ ở chỗ nào?
- Vậy chứ xưa nay Công Tôn huynh đã làm những gì? Ha ha... Công Tôn huynh hỏi như vậy không phải kỳ lạ hay sao? Ha ha!
- Theo Công Tôn mỗ thì mỗi khi làm điều gì trái lương tâm, luôn cảm thấy bức rứt.
Phật huynh có cảm thấy như vậy chăng?
Tửu Nhục hòa thượng cười vang :
- Có chứ! Nhưng đó là khi nào quá lâu không có đàn bà!
Do Nhân Kiệt cố dằn nén, lại hỏi :
- Phật huynh có đề cập đến việc ấy với người khác không?
Tửu Nhục hòa thượng dương dương đắc ý nói :
- Có gì phải giấu giếm chứ?
Do Nhân Kiệt khẽ hắng giọng :
- Phật huynh cũng thiếu thận trọng đấy, nếu việc ấy lan truyền ra, không sợ dòng dõi Thiên Long báo thù ư?
Tửu Nhục hòa thượng lại cười ha hả :
- Còn ai báo thù nữa chứ? Thiên Long phủ một ngọn lửa, Trung Nghĩa hai trang cũng một ngọn lửa, sạch sẽ không còn một mảnh ngói, còn ai báo thù nữa? Tửu Nhục hòa thượng này cả thần phật còn chẳng ngán, chả lẽ lại sợ hồn ma đòi mạng hay sao?
Ha ha ha ha!
Do Nhân Kiệt lạnh lùng tiếp lời :
- Phật huynh đã quên Tiêu Dao thư sinh rồi ư?
Tửu Nhục hòa thượng đang khi cao hứng chỉ lo cười, không hề chú ý đến thái độ của Do Nhân Kiệt, ngạo nghễ nói :
- Một cây làm chẳng nên non, mỗi mình Tiêu Dao thư sinh thì làm được gì kia chứ?
__________________




**************************************************
TRUM YEU GAI , CHET VI GAI
SONG DE YEU , CHET VI YEU
Trả Lời Với Trích Dẫn