View Single Post
  #37  
Old 09-11-2005, 05:44 PM
vui_la_chinh vui_la_chinh is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Nơi Cư Ngụ: Trum Yeu Gai
Bài gởi: 4,697
Send a message via Yahoo to vui_la_chinh
Default

Do Nhân Kiệt ngắt lời :
- Phải nói là ý của Thích hộ pháp mới đúng.
Cừu Hân Bình vội nói :
- Vâng! Bởi bổn Phân đàn thành lập chưa được bao lâu, phạm vi quản hạt cũng hẹp hơn các Phân đàn khác, nên nhân sự vẫn chưa đủ số. Hiện có một Bạch kỳ hộ đàn, một Hắc kỳ hộ đàn, sáu nam giáo đồ và hai nữ giáo đồ. Ngoài lão hán ra còn thiếu một Phó phân đàn chủ và một Huỳnh kỳ hộ đàn. Hôm trước, Đoan Mộc lão hộ pháp có ghé ngang qua đây, nghe đâu chừng một hai tháng nữa sẽ ủy phái đến.
Do Nhân Kiệt lại buông tiếng đằng hắng :
- Những người vừa kể hiện có mặt trong đàn cả chứ?
Cừu Hân Bình thoáng biến sắc, chẳng rõ là vì không hiểu ý vị thượng sai này, hay còn có nguyên nhân mờ ám nào khác, dường như có vẻ bối rối, giọng không được tự nhiên nói :
- Việc ấy ti chức phải kiểm tra lại mới được!
Do Nhân Kiệt khoát tay :
- Kiểm tra xong hãy đến báo cáo ngay!
Cừu Hân Bình đứng lên nói :
- Vâng! Ti chức sẽ quay lại ngay, xin thượng sai hãy ngồi chờ chốc lát!
Do Nhân Kiệt đưa mắt nhìn theo Cừu Hân Bình bước vội vã ra khỏi phòng, lòng hết sức thắc mắc, người trong Phân đàn có đủ mặt hay không đâu có gì là quan trọng, vì sao lão lại có vẻ hốt hoảng thế này?
Lão có ngoại hiệu là Hổ đởm, lại là chủ một Phân đàn, nếu không có sự việc trọng đại thì đâu cuống lên thế kia, chả lẽ lão đã làm điều gì mờ ám hay sao?
Do Nhân Kiệt đang băn khoăn thì Cừu Hân Bình đã quay lại với nụ cười hớn hở trên mặt, như tâm sự đã được giải tỏa, vòng tay nói :
- Ti chức đã kiểm tra rõ, ngoài hai vị hộ đàn ra, tất cả đều có mặt. Hai vị Hoàng, Triệu đã đến Kỳ Gia loan, chiều mai mới trở về. Thượng sai có cần gọi họ đến điểm danh không?
Do Nhân Kiệt vô cùng hối hận đã để cho lão ta một mình ra ngoài thật là thất sách. Bởi trong Phân đàn này, ngoài Cừu Hân Bình ra, nhân vật trọng yếu nhất là hai tên hộ đàn. Nếu lão ta nghi ngờ về thân phận của chàng thì đâu có ra vẻ hoan hỉ như vậy khi hay hai tên hộ đàn đi vắng?
Qua đó đủ biết vừa rồi lão ta ra ngoài hẳn đã giở trò gì đó. Thế nhưng, mặc lão ta, giờ đây trong Phân đàn này chỉ còn mỗi mình lão, chỉ cần chàng hành động nhanh gọn, dù lão có quỷ kế gì cũng chẳng kịp giở ra.
Chàng lắc đầu tỏ vẻ không cần thiết, sau đó ra hiệu cho Cừu Hân Bình ngồi xuống.
Chờ cho lão yên vị, chàng quay mặt lại, đột ngột hỏi :
- Trong khu vực quản hạt của bổn đàn vẫn bình yên chứ?
Cừu Hân Bình thoáng khom mình đáp :
- Nhờ hồng phúc của Giáo chủ, vẫn bình yên!
Do Nhân Kiệt chú mục hỏi tiếp :
- Trong vùng quản hạt, ngoài bổn Phân đàn, có còn nhân vật võ lâm nào khác không?
Cừu Hân Bình lắc đầu :
- Không!
Do Nhân Kiệt lừ mắt lạnh lùng :
- Thật chăng?
Cừu Hân Bình sửng sốt :
- Thượng sai phen này đến đây... chả lẽ... đã nghe được tin gì hay sao?
Do Nhân Kiệt nhìn thẳng vào mặt Cừu Hân Bình, rắn giọng :
- Tiêu Dao thư sinh với Thiên Sơn tam nghĩa, theo Cừu Phân đàn thì có kể là nhân vật võ lâm chăng?
Cừu Hân Bình ngớ người :
- Sao? Ý của thượng sai phải chăng là... Tiêu Dao thư sinh và Thiên Sơn tam nghĩa đã... có mặt tại Hồ Gia trại này?
Do Nhân Kiệt lách người, đứng án ngự nơi cửa, đanh mặt lạnh lùng nói :
- Không sai! Bổn sai phen này đến đây chính là để trị cái tội thiếu trách nhiệm của ngươi.
Cừu Hân Bình đảo nhanh mắt, bỗng ngửa mặt cười vang.
Do Nhân Kiệt quát :
- Có gì đáng cười hả?
- Cười Ác Quân Bình ngươi đã chết đến nơi rồi mà không biết!
Do Nhân Kiệt gằn giọng :
- Ngươi dám công nhiên phản giáo ư?
- Bắt buộc phải vậy thôi! Họ Cừu này vốn rất muốn tận trung với Thiên Ma giáo, nhưng rất tiếc là có người không dung cho!
- Người đó là ai?
Cừu Hân Bình chỉ tay ra cửa sau lưng chàng, trầm giọng :
- Người phản đối quyết liệt nhất đang ở sau lưng các hạ đấy!
Do Nhân Kiệt đề phòng có sự dối trá, bước ngang sang bên năm thước, mới quay đầu nhìn ra ngoài.
Quả như lời Cừu Hân Bình, ngoài cửa đúng là đang có một lão nhân râu tóc bạc phơ, tinh thần quắc thước, chính là ân sư Tiêu Dao thư sinh.
Do Nhân Kiệt mừng rỡ reo lên :
- Sư phụ quả nhiên ở đây?
Tiêu Dao thư sinh thoáng ngẩn người :
- Ngươi là Nhân Kiệt ư?
Do Nhân Kiệt quỳ sụp xuống lạy :
- Kiệt nhi đã không giữ trọn kỳ hạn nửa năm, xin nhận chịu trách phạt Cừu Hân Bình ngơ ngác hỏi :
- Vậy là sao thế này?
Tiêu Dao thư sinh thở dài :
- Đây chính là Nhân Kiệt mà lão phu đã từng đề cập đến. Lớn thế này mà chẳng chịu vâng lời chút nào cả, thật khiến lão phu nhức đầu hết sức.
Cừu Hân Bình vỡ lẽ :
- À, ra lão Do lão đệ. Hãy đứng lên mau, Cừu mỗ đây chỉ tiếp đãi gia tân quý khách, chứ không phải là nơi giáo huấn đồ đệ.
Tiêu Dao thư sinh tiếp lời :
- Ngươi đã ra ngoài bao lâu rồi?
Do Nhân Kiệt cúi đầu đáp :
- Kiệt nhi đưa Liên muội đến Ba Đông liền bỏ đi ngay.
- Sao ngươi lại tìm được đến đây?
Do Nhân Kiệt bèn kể lại từ việc theo dõi Ác Quân Bình tại Giang Lăng, đến khi phụng mệnh đi tìm Đỗ Môn tú sĩ.
Cừu Hân Bình cả kinh nói :
- Lão họ Ôn quả là thần thông quảng đại đến vậy thật ư?
Tiêu Dao thư sinh chau mày nói :
- Muốn diệt Thiên Ma giáo phải trừ Ôn Tư Quảng trước, ba anh em họ Triệu cũng có ý như vậy. Hiện tại rắc rối nhất chỉ là tai mắt của lão ta quá rộng. Vạn nhất hành động bất cẩn, bí mật bị tiết lộ, rất có thể sẽ chuốc lấy hậu quả nghiêm trọng.
Cừu Hân Bình trố mắt :
- Hậu quả nghiêm trọng gì?
Tiêu Dao thư sinh thở dài :
- Ôn Tư Quảng cũng giống như Tụ Thủ Thần Y và Vu Khê lão quái, hiện tại đều giữ lấy lập trường riêng. Nếu bị dồn vào chân tường, có thể sẽ đầu nhập Thiên Ma giáo, lúc ấy chẳng phải hổ thêm cánh ư?
Cừu Hân Bình gật đầu không nói gì, Do Nhân Kiệt biết ba anh em họ Triệu mà ân sư đã nhắc đến chính là Thiên Sơn tam nghĩa, bèn hỏi :
- Ba vị tiền bối Thiên Sơn tam nghĩa hiện có ở đây không?
Cừu Hân Bình đáp thay :
- Đã có việc đến Hiếu Cảm rồi.
Do Nhân Kiệt lại hỏi :
- Sư phụ có biết Thái trang chủ Đại Thiên sơn trang gì đó ở Thương Nam là người thế nào không?
Tiêu Dao thư sinh trố mắt :
- Y thế nào?
- Trong lúc Kiệt nhi chờ hồi âm tại khách điếm Duyệt Lai, Thái trang chủ cũng có phái hai người đến, mang theo một trăm lạng vàng để mua tin tức về ba vị Triệu tiền bối.
Tiêu Dao thư sinh vội hỏi :
- Rồi họ có mua được tin không?
Do Nhân Kiệt lắc đầu :
- Không!
- Vì sao vậy?
Do Nhân Kiệt bèn kể lại tự sự về hai người họ Dương và họ Tân, và việc Đỗ Môn tú sĩ đã nâng cao hạng tin.
Tiêu Dao thư sinh gật gù :
- Đây quả là một món lễ vật quý giá mà ngươi đã mang cho ba lão ấy!
Do Nhân Kiệt vốn định hỏi xem Tam Nghĩa với Thái trang chủ thật ra có ân oán gì, nhưng thấy ân sư chỉ nói vậy rồi lặng thinh, biết có hỏi cũng vô ích, nên không hỏi nữa.
Cừu Hân Bình quay sang Do Nhân Kiệt hỏi :
- Lão đệ có đói không?
Do Nhân Kiệt cười cười nói :
- Không đói lắm. Nếu tiền bối không trách, vãn bối muốn hỏi một điều trước.
Cừu Hân Bình nheo mắt :
- Lão đệ có điều chi kiến giáo?
Do Nhân Kiệt đưa mắt nhìn Tiêu Dao thư sinh, thấy ân sư không hề có vẻ trách cứ, mới cười nói :
- Vãn bối không sao hiểu nổi, khi nãy vãn bối với thân phận Ác Quân Bình tra hỏi tiền bối về nhân số của Phân đàn, vì sao tiền bối lại có vẻ...
Cừu Hân Bình cười ha hả tiếp lời :
- Có gì mà khó hiểu? Lão hán có tật nên giật mình, tưởng đâu vị thượng sai này đã khám phá ra trong Phân đàn có chứa người ngoài. Lúc ấy lão hán không biết lệnh sư đã từ Kỳ Gia loan về đến hay chưa, với thân thủ như Cừu mỗ mà chọi với Ác Quân Bình không lo sợ sao được.
Rõ là thẳng thắng bộc trực, không chút che đậy, đúng là bản sắc anh hùng.
Lúc bấy giờ, Tiêu Dao thư sinh thoáng chau mày, như đang suy ngẫm điều gì đó, lắc đầu nguầy nguậy khẽ lẩm bẩm :
- Lạ thật, lão Ôn Tư Quảng thật là khó hiểu...
Do Nhân Kiệt thấy ngoài trời tối om, trên đại điện đã thắp đèn, chợt động tâm lớn tiếng nói :
- Đêm nay sẽ có một vị khách bất ngờ đến đây, xin Cừu Đàn chủ hãy chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn.
Tiêu Dao thư sinh và Cừu Hân Bình đều sửng sốt, đồng thanh hỏi :
- Ai vậy?
Do Nhân Kiệt nháy mắt ra hiệu và nói :
- Vị khách này tính nết rất quái lạ. Đã dặn vãn bối trước khi vị ấy đến đây, tuyệt đối không được tiết lộ danh tánh.
Đêm hôm ấy vào lúc canh ba, quả nhiên im lìm xuất hiện một bóng người.
Người ấy qua khi hiện thân liền quét mắt nhìn quanh, như hết sức quen thuộc nơi này, tung mình xuống giữa sân, sau đó bước nhanh về phía một gian phòng có ánh đèn hắt ra nằm ở hướng tây.
Tiêu Dao thư sinh cùng Do Nhân Kiệt đã ở trong phòng chờ sẵn từ lâu, người ấy chưa kịp vào đến, hai người đã đứng lên bước ra đón, nôn nóng thấp giọng hỏi :
- Có phát hiện gì không?
Người ấy gật đầu mỉm cười, khẽ đáp :
- Đúng như dự đoán của vãn bối, chính là người đã quét dọn sân vườn lúc chiều nay.
Vậy người khách bất ngờ ấy là ai đã rõ, thì ra lúc Tiêu Dao thư sinh băn khoăn thắc mắc về việc Đỗ Môn tú sĩ vì sao tin tức lại linh thông đến vậy, Do Nhân Kiệt tình cờ nhìn ra sân, trông thấy một giáo đồ đang cầm một chiếc xuỗng xúc tuyết thì bất giác sinh lòng ngờ vực, đã chiều thế này mà còn dọn dẹp sân vườn, vị nhân huynh này há chẳng siêng năng quá mức ư?
Thế là chàng bèn tìm cách để thử tên giáo đồ ấy, và cuối cùng, tên giáo đồ ấy quả nhiên đã mắc bẫy.
Cừu Hân Bình đanh mặt tức giận nói :
- Quân khốn kiếp, bây giờ hắn đang ở đâu?
Do Nhân Kiệt đảo quanh mắt, truyền âm đáp :
- Vừa rồi hắn đã nấp sau ngọn cây to trước cửa miếu, có lẽ chưa trông thấy rõ ràng. Nếu thính lực của vãn bối không lầm, bây giờ có lẽ đã đến đây rồi.
Tiêu Dao thư sinh gật đầu, truyền âm nói :
- Đúng vậy, hắn đang ở bên cửa sổ, hãy bắt hắn mang vào đây!
Do Nhân Kiệt gật đầu cười, lách người ra khỏi phòng. Lát sau đã cắp lấy một hán tử mặt mày tái mét, cười hề hề bước vào.
Cừu Hân Bình giận run, thở mạnh một hồi mới trỏ tay giận dữ quát :
- Cừu mỗ đã không phải với ngươi ở chỗ nào? Ngươi nói đi!
Gã hán tử ấy không nói được lời nào, nằm mọp dưới đất dập đầu lia lịa.
Tiêu Dao thư sinh khoát tay, chậm rãi nói :
- Hãy để cho lão phu!
Đoạn quay sang gã hán tử, dịu giọng nói :
- Lưu Tam, có lão phu đây chỉ cần ngươi chịu thú nhận, lão phu có thể bảo đảm cho ngươi không chết. Vì lão phu biết ngươi chẳng có quan hệ gì với Đỗ Môn tú sĩ.
Trong khi ngươi theo chủ nhân của ngươi đã mười năm dài, theo lão phu nghĩ đó chỉ là ngươi nhất thời hồ đồ...
Gã hán tử dập đầu nói :
- Lão nhân gia thật sáng suốt như thần thánh...
Tiêu Dao thư sinh tiếp lời :
- Ngươi đừng sợ, hãy thư thả kể rõ từ đầu. Trước đây làm thế nào ngươi đã tiếp xúc với người của Tứ Phương bảo?
Gã hán tử lại dập đầu lạy :
- Vào mùa xuân năm nay, tiểu nhân đã bài bạc với một nhóm du thủ du thực tại Kỳ Gia loan. Kết quả... kết quả... tiểu nhân thật đáng chết...
- Kết quả ngươi đã thua to, và ngay khi ấy đã có người hết sức khẳng khái cho ngươi mượn một số tiền phải không?
- Vâng!
- Sau đó hai người đã kết bạn phải không?
- Vâng!
- Sau đó hai người đã thường xuyên đi chung nhau, ăn uống vui chơi hết sức thân thiết, tiền bạc đều do hắn chi trả phải không?
- Vâng!
- Để đền đáp ân tình của hắn, ngươi đã tiết lộ với hắn mọi sự, kể cả việc lão phu với Tam Nghĩa đã có mặt tại đây phải không?
- Tiểu nhân thật đáng chết...
- Cả thảy ngươi đã dùng hết bao nhiêu tiền của hắn?
- Chừng năm mươi lạng bạc.
- Thật tội nghiệp cho ngươi. Ngươi có biết là chỉ cái tin của lão phu với Tam Nghĩa đã có mặt tại Hồ Gia trại, người ta đã bán với giá ba trăm lạng vàng hay không?
Lưu Tam giật nẩy mình, dập đầu lạy lia lịa, ra chiều vừa hổ thẹn lại vừa căm tức, và cũng hết sức khiếp hãi.
Tiêu Dao thư sinh buông tiếng thở dài, khoát tay nói :
- Thôi được rồi, ngươi hãy lui ra!
Chờ cho Lưu Tam rối rít cảm tạ với gương mặt bê bết máu rời khỏi, Cừu Hân Bình quay sang Tiêu Dao thư sinh hậm hực nói :
- Chả lẽ như vậy là...
Tiêu Dao thư sinh lắc đầu ngắt lời :
- Bản chất của y không xấu, hãy tha thứ cho y, sau này còn cần dùng đến y rất nhiều. Lão phu xem tướng không bao giờ sai. Cừu lão đệ hãy chờ xem!
Hôm sau, Tiêu Dao thư sinh gọi Do Nhân Kiệt đến nói :
- Ngươi có thể đi được rồi!
Do Nhân Kiệt sững sờ :
- Ý của sư phụ...
Tiêu Dao thư sinh gật đầu tiếp lời :
- Phải, vẫn với thân phận như vậy trở về Phân đàn Tương Dương!
Do Nhân Kiệt thoáng do dự :
- Vậy thì về hành tung của sư phụ và ba vị tiền bối Thiên Sơn, Kiệt nhi trả lời với họ thế nào?
- Cứ nói thật!
- Không chút giấu giếm ư?
- Ngươi cần giấu giếm gì kia chứ? Tin tức mà ngươi mua được vốn chỉ có Hồ Gia trại ở Vân Mộng, không phải sao?
- Cứ trả lời y vậy ư?
- Chả lẽ ngươi còn muốn cho họ biết là ngươi đã đến đây hay sao?
- Nếu Tổng đàn được tin này, phái người đến điều tra thì sao?
- Hừ, đằng nào thì nơi đây cũng không còn náu thân được nữa, nếu có người đến, sẵn tiện diệt luôn một thể rồi di chuyển đi nơi khác.
- Sư phụ định di chuyển đến đâu?
Tiêu Dao thư sinh lắc đầu :
- Hiện tại chưa quyết định!
Do Nhân Kiệt ngẫm nghĩ chốc lát, lại hỏi :
- Tổng đàn của Thiên Ma giáo đặt tại đâu?
Tiêu Dao thư sinh chau mày :
- Đó chính là nguyên nhân mà lão phu bảo ngươi trở về Phân đàn Tương Dương, bây giờ chỉ xem ngươi khi về đến đó, có thám thính ra hay không thôi!
Do Nhân Kiệt ngạc nhiên :
- Cừu tiền bối cũng không biết ư?
Tiêu Dao thư sinh lắc đầu thở dài :
- Còn rất nhiều điều không biết lắm!
- Chính phó Đàn chủ ở các Phân đàn đa số là do Tổng đàn ủy phái, qua những người ấy cũng không dò la được chút tin tức gì sao?
Tiêu Dao thư sinh cười chua chát :
- Dò la ở ai? Ngoài Đường chủ với ba hộ pháp, bất kỳ ai ra vào Tổng đàn đều phải bịt mắt, hiện chỉ biết có lẽ ở trong khu vực Cửu Cung sơn, nhưng Cửu Cung sơn rộng mấy mươi dặm, biết tìm đâu ra?
Do Nhân Kiệt lại hỏi :
- Ba vị tiền bối Thiên Sơn bao giờ thì về?
Tiêu Dao thư sinh cười nói :
- Tạm thời chưa về đâu, ba lão ấy tùy hứng bay nhảy, mới vừa nhờ người mang tin về, bảo là lại đến Phân đàn Thiên Môn, hỏi lão phu có hứng thú tham gia hay không. Ba lão ấy nhiều năm xa cách, thật không ngờ vẫn còn sung sức đến thế, phải chi có thêm vài người như vậy thì khí số của Thiên Ma giáo ắt sẽ tận trong một thời gian ngắn.
Do Nhân Kiệt cười :
- Nếu không còn việc gì khác, Kiệt nhi xin cáo từ, nhờ sư phụ gởi lời thăm hỏi đến ba vị Triệu tiền bối, và chúc ba vị lão nhân gia ấy chuyến đi đến Thiên Môn thuận buồm xuôi gió.
Bảy hôm sau, Do Nhân Kiệt về đến Phân đàn Tương Dương.
Trong Phân đàn, tất cả vẫn như trước, sau khi nghe chàng báo lại nội dung tin tức, Tô Kim Phụng liền cho bồ câu mang tin đi ngay.
Tối hôm ấy, sau khi mọi người giải tán, Tô Kim Phụng rón rén hỏi :
- Đã liên lạc được với lệnh sư chưa?
Do Nhân Kiệt gật đầu, bèn lược thuật về chuyến đi đến Hồ Gia trại.
Tô Kim Phụng im lặng một hồi, bỗng thở dài nói :
- Bây giờ đến lượt nô gia chúc mừng cho Do thiếu hiệp!
- Tổng đàn đã có hồi âm rồi ư?
- Y mới rời khỏi ngày hôm qua!
- Chức vị gì vậy?
- Hắc kỳ hộ pháp!
Do Nhân Kiệt nheo mắt :
- Đại tỷ không có gì khó chịu chứ?
Tô Kim Phụng ngớ người :
- Đâu có!
- Nếu đại tỷ cũng cho đó là một tin vui thì... đại tỷ sao lại thở dài?
- Thiếu hiệp có biết mình được điều đến đường nào không?
- Đường nào vậy?
- Nga Mi Đao đường!
- Nga Mi Đao đường thì có gì là không tốt?
- Hừ, đương nhiên là rất tốt!
Do Nhân Kiệt lẩm bẩm lặp đi lặp lại bốn tiếng “Nga Mi Đao đường”, bỗng vỡ lẽ :
- Đúng rồi, nếu Nga Mi Đao đường có vấn đề, nhất định là ở hai chữ “Nga Mi”!
Đoạn ngẩng lên nói :
- Có phải không ổn về mặt nhân sự không?
__________________




**************************************************
TRUM YEU GAI , CHET VI GAI
SONG DE YEU , CHET VI YEU
Trả Lời Với Trích Dẫn