View Single Post
  #32  
Old 09-11-2005, 05:22 AM
vui_la_chinh vui_la_chinh is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Nơi Cư Ngụ: Trum Yeu Gai
Bài gởi: 4,697
Send a message via Yahoo to vui_la_chinh
Default

Do Nhân Kiệt hắng giọng :
- Vậy thì lạ thật!
- Cho nên y không nhận ra Phó phân đàn chủ thì chẳng có gì lạ, bởi Phó phân đàn chủ thuật dịch dung cao minh, là người có nhiều khuôn mặt trong giới võ lâm, nhưng còn Phó phân đàn chủ chẳng lý nào là không nhận ra y!
Do Nhân Kiệt mỗi lúc càng thêm bồn chồn, cố gượng cười nói :
- Người đó là ai vậy?
Tô Kim Phụng giọng bình thản :
- Chính là Bạch kỳ hộ đàn Vân Thu Ngô, người đã luôn cận kề bên Phó phân đàn chủ trong mấy ngày qua!
Do Nhân Kiệt mắng thầm :
- “May cho tên tiểu tử thâm hiểm.”
Song chàng vẫn cố chống chế :
- À, à... phải rồi... thảo nào... mấy hôm nay Công Tôn mỗ đã cố suy nghĩ... Ôi!
Mình rõ thật là hồ đồ...
Tô Kim Phụng bình thản nói tiếp :
- Không, chính bổn tọa mới là hồ đồ. Tôn giá thật ra là ai? Hôm nay nên cho biết mặt thật được rồi chứ?
Do Nhân Kiệt bàng hoàng, một hồi thật lâu mới ngẩng lên nói :
- Phân đàn chủ định xử lý thế nào về việc này?
Tô Kim Phụng mặt trơ lạnh :
- Bây giờ nói về vấn đề ấy thì còn sớm quá, trước tiên bổn tọa muốn biết là thân phận thật sự của tôn giá. Và trà trộn vào đây với mục đích gì?
Do Nhân Kiệt giờ đây đã không còn sự lựa chọn nào khác, đành nghiêm mặt nói :
- Môn hạ của Tiêu Dao thư sinh, hậu duệ của Địch Tẩu, họ Do tên Nhân Kiệt, và mục đích vào đây là để tiến thêm một bước trà trộn vào Tổng đàn Thiên Ma giáo để điều tra hung thủ chính đã tàn sát và thiêu hủy Thiên Long phủ cùng Trung Nghĩa nhị trang!
Tô Kim Phụng thoáng biến sắc :
- Các hạ quả là to gan!
Do Nhân Kiệt thấy đối phương chưa có hành động thù địch, không khỏi hết sức thắc mắc, đành chỉ biết thầm phòng bị và ung dung nói :
- Giả sử như đó là Phân đàn chủ...
Tô Kim Phụng chớp mắt ngắt lời :
- Ác Quân Bình đã chết bởi tay các hạ phải không?
Do Nhân Kiệt gật đầu :
- Phải!
- Việc ấy có kẻ thứ ba biết hay không?
Do Nhân Kiệt lắc đầu :
- Không!
Tô Kim Phụng ngẫm nghĩ một hồi, bỗng ngẩng lên hỏi :
- Các hạ đã giết được Ác Quân Bình hẳn là võ công cao hơn bổn tọa. Vậy sao vừa rồi không hạ thủ giết bổn tọa diệt khẩu?
Do Nhân Kiệt thẳng thắn nói :
- Không sai, tại hạ quả là có ý nghĩ như vậy. Thế nhưng, sau đó tại hạ đã nghĩ lại.
Biết bí mật này có đến hai người, trừ đi một chưa giải quyết được vấn đề. Đồng thời thái độ không có địch ý của Phân đàn chủ cũng là một nguyên nhân đã khiến tại hạ không hạ thủ được!
Tô Kim Phụng gật gù :
- Bổn tọa đã có chuẩn bị một vật nhỏ mọn, bây giờ tặng cho các hạ, kể như là để báo đáp ơn không giết của các hạ!
Do Nhân Kiệt ngớ người :
- Phân đàn chủ...
Tô Kim Phụng tảng lờ, ngoảnh ra sau cất tiếng nói :
- Tiểu Thanh, hãy mang chiếc hộp ấy ra đây!
Một nữ tỳ bước ra ngay sau tiếng đáp, hết sức cẩn thận đặt một chiếc hộp vuông vức lên giữa bàn.
Tô Kim Phụng khoát tay nói :
- Mở ra!
Nữ tỳ có tên Tiểu Thanh thoáng khom mình, đoạn y lời mở nắp hộp ra.
Do Nhân Kiệt chú mắt nhìn, bất giác lại ngớ người.
Thì ra trong hộp là một đầu người máu hãy còn chưa khô, dưới ánh nến soi rọi, loáng thoáng có thể nhận ra đó chính là Vô Tình Đao Vân Thu Ngô.
Tô Kim Phụng thản nhiên nói :
- Hai kẻ đã mất một, muốn giết bổn tọa, bây giờ đã đến lúc rồi chứ?
Do Nhân Kiệt như đang trong mơ, nhất thời không biết nên trả lời thế nào cho phải!
Tô Kim Phụng bỗng nghiêm mặt, khẽ thở dài nói :
- Đêm hôm trước sở dĩ nô gia bảo các hạ đến đây chính là vì việc này, bởi lúc ấy nô gia cũng nhận thấy Ác Quân Bình các hạ về ngôn hành và khí độ không giống những lời đồn đại trên giang hồ, rất muốn nhân cơ hội này giáp mặt khảo nghiệm một phen, nhưng không ngờ các hạ lại bị ảnh hưởng bởi những lời dèm pha của lão quỷ Tiêu Huê Tướng, xem nô gia như thể rắn rết, lại tự hành hạ mình bằng cách uống rượu đến say mềm.
Do Nhân Kiệt sửng sốt :
- Sao Phân đàn chủ lại...
Tô Kim Phụng phớt cười tiếp lời :
- Trong Phân đàn này chỉ có bấy nhiêu người, nếu không hiểu rõ được từng người thì nô gia làm thế nào giữ được cái chức Phân đàn chủ kia chứ?
Đoạn Tô Kim Phụng khoát tay bảo Tiểu Thanh mang chiếc hộp gỗ đi, và nói tiếp :
- Do thiếu hiệp trong lúc sinh tử, tử vong mà còn thành thật như vậy, Tô Kim Phụng này cũng xin thố lộ vài lời thật lòng với thiếu hiệp, đó là việc diệt trừ Vân Thu Ngô, nô gia quả tình là có nỗi khổ bất đắc dĩ khác, chứ không phải hoàn toàn Do thiếu hiệp.
Do Nhân Kiệt kinh ngạc :
- Ý Phân đàn chủ là...
- Hừ, hắn cậy mình là người do Tổng đàn cử đến, luôn viện lý do quấy rầy, tưởng nô gia là người lẳng lơ, có thể ngủ với bất kỳ nam nhân nào, hắc hắc. Hắn đâu biết là...
Do Nhân Kiệt lấy làm lạ, thầm nhủ :
- “Chả lẽ thị còn là một thiếu nữ băng thanh ngọc khiết hay sao?”
Tô Kim Phụng đảo tròn mắt, bỗng đứng lên nói :
- Xin Do thiếu hiệp hãy đợi một lát, nô gia vào trong mặc thêm chiếc áo.
Do Nhân Kiệt khom mình :
- Xin Phân đàn chủ tự tiện!
Tô Kim Phụng mỉm cười, quay người đi vào phòng trong.
Chừng thời gian sau một tuần trà nóng, chỉ thấy Tô Kim Phụng đã khoác thêm trên vai một chiếc áo màu bạc, từ trong phòng tha thướt bước ra, mặt càng thêm tươi thắm.
Do Nhân Kiệt chợt hiểu, thì ra nàng ta đã viện cớ mặc thêm áo, kỳ thực là vào trong trang điểm lại.
Ôi, nữ nhân! Do Nhân Kiệt đang ngơ ngẩn, bỗng một làn gió thơm ập đến, Tô Kim Phụng đã bước đến, ngồi xuống sát cạnh chàng.
Do Nhân Kiệt giật mình kinh hãi :
- Phân đàn chủ...
Tô Kim Phụng nguýt mắt, ném cho chàng một nụ cười mê hồn lạc phách, tay phải vòng qua ôm ngang lưng chàng, kề sát mặt với giọng dịu ngọt hỏi :
- Thiếu hiệp có lạnh không?
Do Nhân Kiệt vội đưa tay xô ra, luống cuống nói :
- Không, tại hạ không sao cả!
Tô Kim Phụng nhích người sát hơn :
- Thời tiết thế này, không khéo bị cảm lạnh thì khốn, có cần uống chút rượu không?
Do Nhân Kiệt vùng mạnh đứng lên, nghiêm mặt nói :
- Cho dù lão Tiêu Huê Tướng đã nói rất nhiều điều xấu xa với Do mỗ, nhưng Do mỗ chưa hề có ý nghĩ bất kính đối với Tô phân đàn chủ, xin Phân đàn chủ hãy tự trọng là hơn!
Tô Kim Phụng ngồi lại ngay ngắn, đưa tay vén làn tóc rối nơi góc trán, chậm rãi ngẩng lên nói :
- Thiếu hiệp không thể chiều nô gia một lần được sao?
Do Nhân Kiệt hay tay ôm quyền, nghiêm nghị và thành khẩn nói :
- Ý của tại hạ vốn định chờ thêm hai hôm nữa, sau cuộc hẹn tại Thất Tinh nhai sẽ âm thầm rời khỏi đây, khi ấy món nợ của Vân Thu Ngô có thể thừa cơ hội đổ trút lên đầu tại hạ. Bây giờ, Phân đàn chủ một khắc cũng không dung được, vậy thì Do mỗ xin cáo từ!
Đoạn quay người, cất bước đi về phía thang lầu.
Sau lưng vang lên giọng đầy áo não nói :
- Thiếu hiệp bỏ đi như vậy thật ư?
Do Nhân Kiệt quay lại, giọng nặng nề nói :
- Vâng, tại hạ bắt buộc phải bỏ đi thôi! Xin Phân đàn chủ hãy lượng thứ cho!
Thế nhưng, tại hạ tuy không thông nhân tình thế cố, nhưng không phải là kẻ vong ân phụ nghĩa, sau này nếu có cơ hội, tại hạ nhất định không quên ơn đức của Phân đàn chủ phen này.
Tô Kim Phụng vừa định nói tiếp, từ sau bức màn gấm trong phòng ngủ bỗng có người khẽ cười nói :
- Thôi, đủ rồi, nha đầu!
Do Nhân Kiệt liền đưa mắt nhìn về phía ấy, bất giác thừ ra tại chỗ.
Hai Hóa Cốt mỹ nhân về y trang, dung mạo và thân hình hoàn toàn giống như nhau, chỉ khác là một người ngồi trong khách sảnh, còn một người thì đứng nơi cửa phòng cười tủm tỉm.
Do Nhân Kiệt hai mắt trố to, đưa tay chỉ hai người, lắp bắp nói :
- Hai người... thật ra...
Tô Kim Phụng đứng nơi cửa phòng mỉm cười tiếp lời :
- Ai là Hóa Cốt mỹ nhân thật phải không?
Đoạn đưa tay chỉ Tô Kim Phụng ngồi trong khách sảnh nói tiếp :
- Chính người đó!
Do Nhân Kiệt ngơ ngẩn :
- Vậy chứ...
Tô Kim Phụng đứng nơi cửa phòng nhoẽn cười :
- Nô gia là Tô Kim Phụng!
- Ồ, thì ra... đó là... thế thân của Phân đàn chủ ư?
Tô Kim Phụng cười gật đầu :
- Đúng vậy!
Do Nhân Kiệt định thần :
- Vậy chứ vị này là ai?
Tô Kim Phụng hỏi ngược lại :
- Theo thiếu hiệp thì là ai nào?
Do Nhân Kiệt ngẫm nghĩ chốc lát, chợt hiểu thất thanh nói :
- Tại hạ biết rồi, là Tiểu Thanh!
Tô Kim Phụng quay sang người kia cười nhạt :
- Còn thừ ra đó chi nữa? Vào thay y phục mau!
Chờ cho Tiểu Thanh vào trong phòng ngủ, Tô Kim Phụng bỗng từ trong tay áo rút ra một ngọn trủy thủ sắc bén, “soạt” một tiếng đâm vào bắp tay trái.
Do Nhân Kiệt hoảng kinh la lên :
- Cô nương làm gì vậy?
Tô Kim Phụng mỉm cười :
- Như vậy có thể thay cho ngàn vạn lời nói!
Mũi trủy thủ rạch toác lớp áo, trên bắp tay trắng muốt lộ rõ một nốt “thủ cung sa” cỡ hạt đậu màu đỏ :Di.
Do Nhân Kiệt buột miệng :
- Thì ra cô nương...
Tô Kim Phụng cúi đầu, đỏ mặt nói :
- Như vậy mạnh hơn bất kỳ lời giải thích nào phải không?
Do Nhân Kiệt chau chặt mày, muốn nói lại thôi.
Tô Kim Phụng quét mắt nhìn chàng, nói tiếp :
- Thiếu hiệp làm sao vậy?
Do Nhân Kiệt hắng giọng :
- Tại hạ thấy cô nương thủ thân như ngọc, gần bùn mà không bị vấy bùn, đành rằng rất đáng khâm phục, nhưng do vậy mà lại làm tan nát cuộc đời một nữ tỳ thì cũng quá là tàn nhẫn.
- Thiếu hiệp có biết đó là do nàng đã tự nguyện không?
Do Nhân Kiệt quả quyết lắc đầu :
- Tại hạ không tin!
Tô Kim Phụng thở dài thậm thượt :
- Điều ấy quả là khó tin, nhưng sự thật quả đúng là vậy. Thân thế của Tiểu Thanh cũng rất là bi thảm, khi nào được sự đồng ý của Tiểu Thanh, nô gia sẽ kể cho thiếu hiệp nghe. Bây giờ tin hay không cũng đành tùy ở thiếu hiệp thôi!
Ngay khi ấy ả nữ tỳ tên là Tiểu Vân bỗng thò đầu vào báo :
- Bẩm cô nương, tuyết đã rơi rồi!
Tô Kim Phụng ngẩng lên mỉm cười nói :
- Thế nào? Bây giờ nô gia mời thiếu hiệp uống rượu, có thể chấp nhận được rồi chứ?
__________________




**************************************************
TRUM YEU GAI , CHET VI GAI
SONG DE YEU , CHET VI YEU
Trả Lời Với Trích Dẫn