Do Nhân Kiệt toàn thân toát mồ hôi lạnh, thậm chí không dám thở mạnh.
Tiêu Dao thư sinh như càng nói càng giận, hừ một tiếng rồi nói tiếp :
- Còn nữa, về cách xử lý của ngươi đối với gã Tạ lão ngũ trong Long Uy tiêu cục và thê tử của tên tiểu tử họ Vương thật là quá đáng và đáng ghê tởm. Đành rằng đối phó với hạng cùng hung cực ác, bất kể nam nữ đề có thể dùng thủ đoạn tàn bạo, nhưng phải nhớ là tuyệt đối không được sử dụng thủ đoạn đê tiện. Lão phu hỏi ngươi, ngươi có từng nghe người trong danh môn chính phái đã trừng trị kẻ thù của họ bằng cách ấy bao giờ chưa hả?
Do Nhân Kiệt co chân quỳ xuống, vừa định nhận lỗi thỉnh tội với Tiêu Dao thư sinh, thì trên bậc thềm bỗng vang lên tiếng một thiếu nữ cười nói :
- Thôi! Thôi! Trà rượu đã nguội lạnh hết rồi! Gia gia chỉ biết nói người ta, chưa chắc gia gia từng tuổi này, việc nào cũng lo liệu chu đáo được!
Vừa cười nói vừa bước nhanh xuống bậc cấp, chính là Kim Tố Liên!
Tiêu Dao thư sinh bị nghĩa tôn nữ bắt bẻ như vậy, chẳng thể nào làm mặt lạnh được nữa, bèn chầm chậm đứng lên, gật đầu nói :
- Ăn uống xong rồi hẵng liệu.
* * * * *
Hôm sau, Tiêu Dao thư sinh vào thành xử lý hai nén vàng kia. Do Nhân Kiệt thừa lúc ông đi khỏi, bèn oán trách Kim Tố Liên :
- Tại sao Liên muội không cho ngu huynh biết sớm?
Kim Tố Liên nhăn mặt :
- Sớm ư? Ngay cả tiểu muội cũng đâu có biết, mãi đến khi Do đại ca rời khỏi Phù Phong, gia gia mới cho tiểu muội biết rõ thân thế, và bảo lão nhân gia chính là Tiêu Dao thư sinh mà Do đại ca đang tìm kiếm. Lúc bấy giờ tiểu muội cũng trách lão nhân gia ấy nhiều lắm, và giục lão nhân gia ấy tức khắc đi tìm Do đại ca ngay, ngờ đâu dục tốc bất đạt, cuối cùng đã trao lầm quyển Tung Hoành Phổ vào tay kẻ khác, vậy có trách tiểu muội được chăng?
Do Nhân Kiệt ngạc nhiên :
- Vậy ra Liên muội cũng chưa từng luyện võ công ư?
Kim Tố Liên hậm hực :
- Hừ, nếu tiểu muội mà có luyện võ công thì vị Mã tứ gia kia là người đầu tiên đừng mong sống còn, chứ đừng nói là Tạ lão ngũ và Vương công tử gì gì đó nữa!
Do Nhân Kiệt chợt nhớ ra, vội hỏi :
- Tiêu ngân của hai tiêu cục Tây Kinh và Song Yến ở Trường An, kết quả thế nào, có nghe lão nhân gia ấy đề cập đến không?
Kim Tố Liên gật đầu :
- Có! Gia gia bảo là tiêu ngân quả đúng là do Long Uy tiêu cục đã đánh cướp, kẻ đứng sau sai khiến nghe đâu là hai nữ nhân tên là gì gì Cơ...
- Dương Châu Thủy Hỏa song cơ phải không?
- Phải, phải rồi! Nghe đâu hai tỉ muội Song cơ ở ngay trong Long Uy tiêu cục. Gia gia vì lo nghĩ cho hai tiêu cục, nên sau khi tra rõ sự thật cũng không làm khó gì hai chị em Song cơ, chỉ phái người mang đến một phong thư với nội dung rất khách sáo, xin hai chị em Song cơ hãy vị nể lão nhân gia ấy, mong là trong vòng ba hôm hãy tìm về thất tiêu cho hai nhà, rồi hôm nào sẽ giáp mặt cảm tạ!
- Song cơ có làm đúng như vậy không?
- Do đại ca hãy đoán thử xem!
Do Nhân Kiệt cười cười, vừa định nói gì thì Tiêu Dao thư sinh bỗng từ ngoài đi vào.
Do Nhân Kiệt tươi cười đứng lên hỏi :
- Lão tiền bối, đã lo liệu xong chưa?
Tiêu Dao thư sinh quay sang Kim Tố Liên nói :
- Ngươi hãy đi nấu cơm, nhân tiện nói với Tử Vân lão đạo là mấy ngày tới lão phu không rảnh để tán gẫu với y, bảo bọn tiểu đạo sĩ, nếu không việc gì cần thiết thì đừng bén mảng đến đây!
Kim Tố Liên cười cười bỏ đi, Tiêu Dao thư sinh lại quay sang Do Nhân Kiệt nói :
- Trí nhớ của ngươi thế nào?
Do Nhân Kiệt cung kính đáp :
- Cũng tạm!
Tiêu Dao thư sinh đưa ra một mảnh giấy cứng và nói :
- Xem qua một lượt rồi trả lại cho lão phu ngay!
Do Nhân Kiệt đón lấy, y lời xem qua một lượt, sau đó trả lại mảnh giấy cho Tiêu Dao thư sinh.
Tiêu Dao thư sinh trố mắt hỏi :
- Có đọc lại được không?
Do Nhân Kiệt liền đọc :
- Long hoa hổ cứ, hạc vũ hồng phi. Song câu khuất ngọc, Tam triết thùy kim, Kim hoa hoành cẩm, Ngọc bán tán châu, Thiên ngôn ỷ mã, Nhất bút điêu long. Tổng cộng tám câu gồm ba mươi hai chữ.
Tiêu Dao thư sinh gật đầu :
- Ngươi có được trí nhớ như vậy, việc sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Đoạn ngẩng lên nói tiếp :
- Trong ba mươi hai chữ này, ngươi thấy có gì đặc biệt không?
Do Nhân Kiệt ngẫm nghĩ chốt lát rồi nói :
- Điểm đặc biệt dường như là chữ đầu tiên và chữ cuối cùng đều là một chữ “long”!
Tiêu Dao thư sinh gật đầu :
- Còn gì nữa?
Do Nhân Kiệt lại ngẫm nghĩ chốt lát :
- Còn nữa là hai chữ “kim” và “ngọc” đã lặp lại hai lần trong câu ba, bốn, năm, sáu...
Tiêu Dao thư sinh gật đầu liên hồi :
- Đúng hoàn toàn!
Đoạn đưa tay ra hiệu báo cho Do Nhân Kiệt ngồi xuống.
Tiêu Dao thư sinh lại nghiêm mặt nói :
- Ngươi đã xem qua quyển Tung Hoành Phổ, ít nhiều cũng có chút ít ấn tượng. Ba mươi hai chữ này chính là tám chiêu bút pháp của pho Kim Bút, mỗi chiêu có chín sự biến hóa khác nhau, tổng cộng là bảy mươi hai thức.
Do Nhân Kiệt bỗng hỏi :
- Vậy tám chiêu đầu và cuối cùng là một chữ long, phải chăng còn có hàm nghĩa khác nữa?
Tiêu Dao thư sinh gật đầu :
- Đương nhiên! Pho bút pháp này khi mới được sáng lập nguyên tên là Thần Long bút pháp, song lúc bấy giờ chỉ có bốn chiêu gồm ba mươi sáu thức, tức là bốn chiêu đầu “Long Hoa Hổ Cứ”, “Hạc Vũ Hồng Phi”, “Song Câu Khuất Ngọc” và “Tam Triết Thùy Kim”. Về sau, đến tay sư tổ ngươi, trải qua mười năm miệt mài nghiên cứu mới sáng chế ra thêm bốn chiêu sau “Kim Hoa Hoành Cẩm”, “Ngọc Bán Tán Châu”, “Thiên Ngôn Ỷ Mã” và “Nhất Bút Điêu Long”, khiến pho bút pháp này trở thành một tuyệt học hoàn mỹ. Pho bút pháp này khi truyền đến sư bá ngươi, bởi được mọi người gọi là Thiên Long lão nhân, nên cảm thấy bốn chữ Thần Long bút pháp như chưa được ổn, bèn đổi lại là Kim Ngọc song phi bút.
Do Nhân Kiệt ngạc nhiên :
- Cái tên Thần Long bút pháp có gì là không ổn?
- Qua việc nhỏ nhặt ấy cũng đủ chứng tỏ con người của đại sư bá ngươi rất là khiêm tốn tự thủ, bởi cho rằng mọi người gọi lão là Thiên Long lão nhân, mà vẫn đặt tên pho võ công này là Thần Long bút pháp, sợ thiên hạ hiểu lầm chỉ có mỗi mình đại sư bá ngươi mới là đệ tử đích truyền của Bát Chỉ thần ông. Lúc bấy giờ lão phu có khuyên ngăn, song đại sư bá ngươi vẫn nhất quyết bảo thủ ý định của mình, thế là lão phu cũng đành phải đồng ý theo.
Do Nhân Kiệt thắc mắc hỏi :
- Hai tên Thần Long bút pháp cũng như Kim Ngọc Song Phi bút pháp đều có ý nghĩa sâu sắc và rất hay, thế vì sao lại đổi thành Tung Hoành Phổ và Kim Bút tung hoành thất thập nhị thức?
Tiêu Dao thư sinh cười chua chát :
- Đổi hai chữ Thần Long thành Kim Ngọc song phi đó đủ chứng tỏ con người của đại sư bá ngươi, và cũng giống như vậy, từ Kim Ngọc Song Phi lại đổi thành Kim Bút tung hoành thất thập nhị thức, cũng đủ chứng tỏ con người của Lệnh Hồ Huyền.
- Ý của lão tiền bối có phải là...
- Thật dễ hiểu, đại sư bá ngươi đổi hai chữ Thần Long thành Kim Ngọc song phi, tuy với lý do là trong tám chiêu có hai chữ Kim Ngọc lặp lại hai lần. Đành rằng đó là sự ngẫu nhiên, song thực ra là hàm ý mai mỉa hai sư huynh đệ ông ấy với lão phu lẽ ra phải tình nghĩa kiên định như kim ngọc, cùng chung vai sát cánh làm rạng rỡ môn phái.
Sở dĩ Lệnh Hồ Huyền đã bỏ cái tên Kim Ngọc song phi đổi lại là Kim Bút tung hoành thất thập nhị thức hiển nhiên là vì đại sư bá ngươi chỉ thu mỗi mình y làm đồ đệ.
Trong khi ấy lão phu đã lui ẩn nhiều năm, không có môn hạ, sinh tử bất minh, đã trở thành có “kim” không “ngọc”, không còn kể được là “song phi” nữa. Cộng thêm y xuất đạo chưa được bao lâu đã được giới võ lâm tôn xưng là Kim Bút đại hiệp, thế là lẽ tất nhiên phải sửa đổi một lần nữa.
- Thì ra là vậy!
- Nhưng lúc đầu Lệnh Hồ Huyền chỉ đổi lại là Kim Bút thất thập nhị thức, về sau có lẽ qua các vị gia gia của ngươi, được biết lão phu hãy còn sống và gọi đùa pho bút pháp ấy là Tung Hoành Phổ, nên y mới thêm vào hai chữ Tung Hoành, trở thành Kim Bút Tung Hoành thất thập nhị thức cho đến nay.
Do Nhân Kiệt vỡ lẽ :
- Thảo nào khi nghe vãn bối nói là Tý Ngọ tán đã được đổi bằng quyển Tung Hoành Phổ, lão tiền bối đã kinh ngạc là vậy.
Tiêu Dao thư sinh nghiêm giọng :
- Lão phu sở dĩ phải kể lễ rườm rà như vậy trước khi giảng thụ chiêu thức cho ngươi chính là vì không muốn ngươi trong tương lai sẽ trở thành một Kim Bút Lệnh Hồ Huyền thứ hai. Lệnh Hồ Huyền chẳng phải là không có điểm tốt, nhưng muốn học chỉ nên học cái tính hào phóng, anh dũng và biết tự giữ mình trong sạch mà thôi.
- Vâng, vãn bối đã nhớ rồi.
- Ăn tối xong ngươi hãy lên giường ngủ trước cho khỏe, sáng sớm mai, lão phu sẽ giảng giải tâm quyết trước.
Do Nhân Kiệt lo âu nói :
- Quyển Tung Hoành Phổ lọt vào tay Tụ Thủ Thần Y có quan hệ gì không?
- Võ công tùy mỗi người một khác, chắc chắn quyển Tung Hoành Phổ đó chẳng mang lại lợi ích gì cho lão họ Thi ấy đâu.
Do Nhân Kiệt ngạc nhiên :
- Vì sao vậy?
- Chẳng vì sao cả. Chiêu sau cùng “Nhất Bút Điêu Long” ba sự biến hóa quan trọng nhất đã đảo lộn thứ tự và có rất nhiều sơ hở. Nếu hoài nghi đó là sự thiếu sót của môn võ học này, nhất định sẽ cảm thấy thoái chí sờn lòng, còn như miễn cưỡng mang ra ứng dụng thì chắc chắn sẽ bại.
Do Nhân Kiệt cả kinh :
- Nếu mà không xảy ra sự kiện đó thì vãn bối... há chẳng...
- Ngươi không nghe lão phu đã nói sao? Võ công tùy mỗi người một khác. Nói một cách đơn giản, nếu chỉ phát hiện ra vấn đề mà không giải quyết được thì không đáng được truyền thụ pho bút pháp này.
- Lão tiền bối cho rằng nếu là vãn bối thì có thể tìm ra được chỗ khúc chiết ấy ư?
- Cũng không hẳn vậy. Tuy nhiên, ngươi có thể bình tâm tĩnh khí mà suy nghĩ.
Vì sao một môn võ học hoàn mỹ mà lại có hiện tượng không hợp lý như vậy, hơn thế nữa hoài nghi đó phải chăng là một sự khảo nghiệm. Nếu chịu khó tỉ mỉ nghiên cứu, ắt cũng chẳng khó phát hiện ra được những điểm sai lầm.
- Nhưng Tụ Thủ Thần Y cũng có thể làm như vậy lắm chứ?
Tiêu Dao thư sinh lắc đầu :
- Y không có khả năng ấy.
- Tại sao vậy?
- Vì họ Thi ấy và kẻ khác cũng vậy, chỉ biết đó là một môn bí học bất truyền, một khi phát hiện khuyết điểm, hẳn y sẽ có rất nhiều cách nghĩ. Nhưng không bao giờ nghĩ đó là một sự khảo nghiệm, có thể tìm được đáp án ngay trong quyển sách ấy, chỉ có giữa sư đồ với nhau, lúc trực tiếp truyền dạy võ công mới nhân cơ hội khảo nghiệm và mới có thể sinh ra giả tưởng khảo nghiệm mà thôi.
|