View Single Post
  #23  
Old 09-11-2005, 05:17 AM
vui_la_chinh vui_la_chinh is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Nơi Cư Ngụ: Trum Yeu Gai
Bài gởi: 4,697
Send a message via Yahoo to vui_la_chinh
Default

Chàng thiếu niên ngạc nhiên ngẩng lên, chơm chớp mắt nói :
- Tôn giá đã nhận lầm người rồi!
Độc Vô Thường buông tiếng cười khan :
- Có lẽ vậy, nhưng cũng chẳng sao! Lão đệ, chúng ta có thể đổi đi nơi khác nói chuyện được chăng?
Chàng thiếu niên thoáng biến sắc :
- Nói chuyện gì?
Độc Vô Thường lại buông tiếng ho khan :
- Nếu lão đệ không muốn đi nơi khác thì hãy mời những người này tạm lánh mặt chốc lát cũng được.
Chàng thiếu niên tái mặt :
- Thì ra ý các hạ là...
Độc Vô Thường khẽ hất đầu :
- Xin lão đệ hãy nói khẽ một chút, nơi đây đông người, nếu mà khiến cho lão phu bẽ mặt, hắc hắc, hắc hắc, hắc hắc!
Chàng thiếu niên bèn quay sang hai tiểu đồng nói :
- Lấy ba mươi lạng bạc thưởng cho họ, bảo họ rời khỏi đây trước!
Hai tiểu đồng vâng lời lấy ra sáu nén bạc trao cho hai phu thê hát dạo. Hai người được trọng thưởng như vậy, liền ríu rít cảm ơn rồi bỏ đi.
Chàng thiếu niên lại quay sang hai tiểu đồng nói :
- Hai người cũng hãy đứng ra ngoài kia đi!
Chờ cho hai tiểu đồng đi ra xa, chàng thiếu niên quay lại nói :
- Vậy được rồi chứ?
Độc Vô Thường gật đầu, tiến tới một bước thấp giọng nói :
- Nếo lão phu kiến nghị lão đệ lấy một món vật để trao đổi một mạng người, chẳng hay lão đệ có chịu suy nghĩ kỹ...
Chàng thiếu niên lặng thinh nâng ly rượu lên uống một hớp, lại gắp một đũa thức ăn đưa vào miệng, chầm chậm nhai như để thưởng thức món ăn đã nguội lạnh có còn ngon hay không.
Độc Vô Thường lại tiến thêm một bước, hắng giọng rồi nói tiếp :
- Lão phu tiên lễ hậu binh, lão đệ nên biết điều là hơn, bằng không ngay tại đây, lão phu cũng vẫn có thể giết người...
Chàng thiếu niên vẫn chẳng tỏ vẻ gì, cầm ấm rượu lên chuẩn bị rót vào ly.
Độc Vô Thường bỗng sấn tới, đưa tay ra nói :
- Đây, lão phu rót cho công tử một ly!
Năm ngón tay thoáng cong, ngầm vận chân kình điểm vào hai huyệt Đại Lăng và Lao Cung nơi cổ tay phải chàng thiếu niên.
Hai huyệt đạo này là điểm hội tụ của các mạch máu nơi cánh tay phải, nếu bị điểm trúng chẳng những cả cánh tay phải lập tức tê dại, mà kẻ thi triển hỏa hầu cao thâm còn có thể khiến cho địch thủ ảnh hưởng đến sự hoạt động của nửa thân người.
Chẳng rõ chàng thiếu niên vì thiếu kinh nghiệm giang hồ hay vốn không hề biết võ công, vẫn cầm ấm rượu và thản nhiên đưa tay phải ra nói :
- Rót rượu cho bổn công tử thì cũng chẳng ô nhục đến thân phận của các hạ!
Độc Vô Thường liền thừa thế chộp tới, năm ngón tay nắm chặt cổ tay đối phương.
Lão vốn chỉ định điểm vào hai huyệt Đại Lăng và Lao Cung của chàng thiếu niên, song giờ đây đã quá thuận lợi, hai huyệt Ngoại Quan và Dương Trì nơi lưng cổ tay cũng nằm trong bàn tay của lão.
Độc Vô Thường nhất cử đắc thủ, vẻ hung tợn liền bộc lộ, chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế cạnh chàng thiếu niên, từ xa trông hai người như rất thân mật, lão thấp giọng nói :
- Giờ đã hiểu rồi chứ? Lão phu chỉ cần dùng sức một chút là cánh tay này của lão đệ nhất định phải tàn phế.
Chàng thiếu niên chầm chậm ngoảnh mặt sang, điềm nhiên nói :
- Tại sao không thử xem?
Độc Vô Thường rúng động cõi lòng, bởi lão thấy đối phương tuy huyệt đạo bị khống chế, song chẳng chút lộ vẻ đau đớn, giờ đây nghe đối phương nói vậy, chợt hiểu ra, bất giác giật mình kinh hãi.
Lão liền vội buông tay ra, tay trái vỗ mạnh lên bàn, toan tung mình ra xa rồi hẵng liệu.
Nào ngờ chàng thiếu niên lại càng nhanh hơn, chỉ nhẹ nhàng xoay tay, đã nắm chặt tay phải của lão ta.
Độc Vô Thường tuy là một sát tinh khét tiếng khắp năm tỉnh miền bắc, song biết mình không phải là địch thủ của chàng thiếu niên kia và đã bị đối phương khống chế, lão khôn ngoan hơn ai hết, liền chẳng chút phản kháng giọng van vỉ nói :
- Xin thứ cho lão hán có mắt không ngươi, mong thiếu hiệp...
Chàng thiếu niên sầm mặt, lạnh lùng nói :
- Lão có biết bổn công tử chẳng phải họ Do không?
Độc Vô Thường ngớ người, đoạn liền cười giả lả nói :
- Vậy thì càng hay, công tử nói rất phải, nhất định là lão hán hoa mắt đã nhận lầm người, vậy lão phu xin tạ lỗi với công tử...
- Hừ, tạ lỗi ư? Nói nghe dễ dàng quá nhỉ! Vừa rồi nếu là một người không biết võ công hoặc là võ công kém hơn lão thì sẽ ra sao?
- Lão hán thật đáng chết, xin công tử rộng lòng lượng thứ cho!
- Danh hiệu của lão trên chốn giang hồ xưng hô thế nào?
- Lão hán là Âm Định Viễn ngoại hiệu Độc Vô Thường! Trông thiếu hiệp cũng không phải là người trong tám đại môn phái... trong tám đại môn phái chẳng thể nào có được một cao thủ như thiếu hiệp. Vâng, phải rồi, ý của lão hán là... còn một điều này nữa nói cho thiếu hiệp biết cũng không sao, chẳng giấu gì thiếu hiệp, thân phận thật sự của lão hán hiện nay là một hộ pháp hạng ba trong Thiên Ma giáo. Vì vậy, nếu thiếu hiệp chịu nương tay cho, mai này hẳn sẽ có cơ hội báo đền...
Chàng thiếu niên mắt bỗng rực lên :
- À, các hạ là người của Thiên Ma giáo ư?
- Vâng, địa vị của lão hán trong giáo tuy không cao lắm, như thân thủ của đệ đây, nếu được lão hán đề cử...
Chàng thiếu niên cười hăng hắc, lẩm bẩm :
- Lẽ ra thì lão không nên vẽ rắn thêm chân, những lời sau cùng ấy đã làm hại lão rồi!
Đoạn xoay tay nhanh như chớp, khuỷu tay thúc vào ngay tim Độc Vô Thường.
Độc Vô Thường không kịp rên lên lấy một tiếng, và cũng chưa kịp hiểu ra nguyên nhân nào đã đưa mình về cõi chết, cong lưng trợn mắt, lập tức hồn lìa khỏi xác.
Bởi chàng thiếu niên xuất thủ quá nhanh và chuẩn, nên tất cả mọi thực khách không hề hay biết đã có án mạng xảy ra.
Do Nhân Kiệt và hai gã đại hán trông thấy rõ ràng.
Do Nhân Kiệt bất ngờ, chàng vốn định mượn tay Độc Vô Thường để trừng trị chàng thiếu niên ấy, nào ngờ Độc Vô Thường lại táng mạng dưới tay đối phương.
Hai gã đại hán vừa thấy tình thế không ổn, liền rón rén rút trủy thủ về, xô ghế đứng lên, lùi đến vách tường, định vòng qua trụ sảnh đến thang lầu.
Song chàng thiếu niên đã trông thấy và hai gã tiểu đồng cũng vậy, liền đồng thanh quát :
- Chưa được công tử cho phép, không được động đậy!
Hai người cùng lúc vung ra, mỗi người ném ra một đốm sáng bạc.
Hai gã đại hán liền lập tức ngã lăn ra đất, hai hạt thiết liên tử thật vô cùng chuẩn xác, trúng ngay vào giữa chân mày của họ.
Đó là huyệt Toán Trúc, một trong ba đại hôn huyệt trên cơ thể con người, nếu muốn bắt giữ đối phương mà không gây tử vong, nơi hạ thủ tốt nhất là nhắm vào huyệt đạo ấy.
Tuy nhiên, nếu sai lệch, rất có thể trúng vào đôi mắt khiến đối phương thiệt mạng, vậy mà hai gã tiểu đồng lại dám xuất thủ, qua đó đủ thấy võ công của họ rất là cao siêu.
Chàng thiếu niên không màng đến sự nhốn nháo của thực khách, thản nhiên ấn nửa người trên của Độc Vô Thường lên mặt bàn, nằm mọp như người say rượu, sau đó đi đến trước mặt Do Nhân Kiệt, buông tiếng cười lạnh lùng nói :
- Sao các hạ không bỏ chạy?
Một gã tiểu đồng liền đỡ lời :
- Người này không phải đồng bọn của lão tặc ấy, khi nãy hai gã kia đã dùng trủy thủ uy hiếp y đấy!
Chàng thiếu niên liền dịu mặt :
- À, xin hỏi huynh đài quý tánh?
- Tại hạ họ Do!
Chàng thiếu niên ngớ người :
- Họ Do ư?
Do Nhân Kiệt chậm rãi nói :
- Lão tặc sở dĩ hạ thủ với huynh đài là vì lão ta đã hiểu lầm huynh đài là tam ca của tại hạ đây.
Chàng thiếu niên lại ngớ người :
- Sao? Hiểu lầm tại hạ là tam ca của huynh đài ư? Lão huynh không bốn mươi thì cũng ngoài ba mươi, trong khi bổn công tử chỉ mới ngoài hai mươi, sao lại là tam ca của lão huynh được?
Gã tiểu đồng khi nãy bỗng lại nói :
- Người này dường như đã bị điểm huyệt!
Gã tiểu đồng kia cũng tiếp lời :
- Người này màu da sau cổ không giống với sắc mặt, có thể đã được dịch dung!
Chàng thiếu niên vỡ lẽ, không chờ Do Nhân Kiệt nói gì thêm, đã bước tới vung tay vỗ, giải trừ ba huyệt đạo cho Do Nhân Kiệt.
Đoạn hắn mỉm cười nói :
- Huynh đài đã có thể cử động tay chân được rồi, có thể cho biết mặt thật không?
Do Nhân Kiệt cầm ấm rượu lên, đổ mấy giọt vào lòng bàn tay rồi đưa lên mặt vuốt nhẹ, mặt thật liền tức thời hiện ra.
Chàng thiếu niên giật mình sửng sốt :
- Do huynh trên người còn có nội thương nữa ư?
Do Nhân Kiệt lúc này hơi khó xử, bởi thiếu niên này tuy đã hạ sát Độc Vô Thường, nhưng xem ra cũng không phải là người chính phái, hơn nữa đối phương lại có ơn cứu mạng chàng, chẳng tiện nói thật mà cũng không nên nói dối, chàng phải ứng phó sao đây?
Thế là chàng đành cười áo não nói :
- Đây không phải là nơi chuyện trò, huynh đài đã quan tâm thì chúng ta hãy đổi nơi khác, thư thả mà nói!
__________________




**************************************************
TRUM YEU GAI , CHET VI GAI
SONG DE YEU , CHET VI YEU
Trả Lời Với Trích Dẫn