Hồi 4
Tiêu Dao thư sinh
Độc Vô Thường “hắc” một tiếng ngoảnh sang một gã đại hán hỏi :
- Đã đến đâu rồi?
Gã đại hán ấy thò đầu ra nhìn, đoạn đáp :
- Còn hơn một dặm nữa là đến Tân Trịnh.
Độc Vô Thường gật đầu, quay lại cười khan nói :
- Ý của lão phu định đêm nay nghỉ ngay ở Tân Trịnh, ngày mai đến Đăng Phong, ngày kia đến Lạc Dương, rồi sau đó đến Trường An, lão đệ có phản đối không?
Do Nhân Kiệt ơ hờ đáp :
- Do mỗ không có ý kiến.
Độc Vô Thường cười u ám :
- Nếu trước khi đến Trường An mà vẫn không gặp tam ca của lão đệ, lão phu đành phải xin lỗi lão đệ thôi.
Do Nhân Kiệt nhắm mắt :
- Chúng ta hãy chờ vận may thôi, chẳng ai phải xin lỗi ai cả.
Ba hôm sau vào giờ ngọ, xe ngựa đã tiến vào thành Lạc Dương.
Độc Vô Thường cười gian xảo hỏi :
- Đã đến Lạc Dương rồi, lão đệ có ý định ở chơi vài hôm chăng?
Ý đồ của Độc Vô Thường hết sức rõ rệt, lão đã nghĩ là địa điểm hẹn gặp của Do Nhân Kiệt với vị tam ca kia rất có thể chính là Lạc Dương.
Do Nhân Kiệt biết là tia hy vọng sống hoàn toàn nằm trong sự thăm dò này của Độc Vô Thường, dĩ nhiên đâu dám để cho lão tặc này thất vọng. Bèn vờ ngẫm nghĩ một lúc, đoạn ngẩng lên hỏi :
- Trong thành Lạc Dương, ngôi tửu lầu nào to nhất?
- Lạc Dương đệ nhất lầu!
- Lạc Dương đệ nhất lầu... Ừm! Cái tên nghe thật có khí phái... nhưng chẳng hay rượu và thức ăn ra sao?
- Ngon tuyệt!
- Rất tiếc là Do mỗ chưa được thưởng thức bao giờ.
Độc Vô Thường mắt thoáng rực lên, vội tiếp lời :
- Vậy thì thật đơn giản. Nếu lão đệ muốn, lão phu xin được chiêu đãi.
Đoạn lão liền bảo mấy gã đại hán từ dưới chỗ ngồi lấy ra một vài cái bao tải, để lại một người giữ xe, bốn người đều thay y phục mới, nghiễn nhiên trở thành hạng phú thương đi về phía đệ nhất lầu.
Cơ hội duy nhất của Do Nhân Kiệt trong lúc này là hy vọng ngẫu nhiên gặp Tiêu Dao thư sinh, song niềm hy vọng ấy thật là mong manh.
Bởi Tiêu Dao thư sinh hiện tại rất ít có khả năng ở lại thành Lạc Dương, mà cho dù còn thì cũng chẳng thế trùng hợp đến mức lại có mặt tại đệ nhất lầu trong lúc này.
Hai là trong hoàn cảnh hiểm ác thế này, Tiêu Dao thư sinh chẳng thể nào lại xuất hiện với hai bộ mặt mà chàng đã gặp trước đây. Hơn nữa, chàng cũng đã thay đổi diện mạo, dù có chạm mặt nhau cũng chẳng thể nhận ra được, vậy thì chàng còn hy vọng gì nữa?
Chàng sở dĩ làm như vậy chẳng qua vì quá căm thù Độc Vô Thường, định dịp này bỡn cợt lão ta một phen cho hả dạ mà thôi.
Chẳng ngờ khi lên đến đệ nhất lầu, ngồi xuống không bao lâu thì chàng đã gặp một điều hết sức tức mình.
Thì ra ngôi đệ nhất lầu này quả là danh bất hư truyền, gian đại sảnh trên lầu đã có đến hơn trăm bàn, lúc họ đến nơi thì khách đã đông đến sáu, bảy phần. Những chỗ ngồi cạnh cửa sổ thảy đều đã có người, bốn người đành chọn một bàn đặt cạnh trụ cột ở góc trong mà ngồi.
Sau khi yên vị, Do Nhân Kiệt mới trông thấy cách chỗ ngồi của họ không xa là một quang cảnh hết sức đặc biệt và một người khách hết sức đặc biệt.
Đó là một thiếu niên anh tuấn tuổi chừng đôi mươi, mặc áo dài lụa Hàng Châu màu trắng sữa, đầu đội mão văn sĩ, hai dải phía sau dài gần chấm đất, giữa dải khăn đầu có khảm một viên hồng bảo thạch lấp lánh, mày thanh mục tú chẳng kém gì Tống Ngọc tái thế, Phan An trùng sinh.
Trước bàn chàng thiếu niên ấy đang ngồi có bảy tám chiếc bàn được xếp thành hình cánh quạt, trên mỗi bàn đều có trải một mảnh vải đỏ rất chỉnh tề, như là đã có người đặt trước, nhưng trên bàn lại chẳng có ly chén gì cả.
Do Nhân Kiệt liền hiểu ngay. Rõ ràng đó là lối bố trí cách ly của thiếu niên này, chứng tỏ y rất giàu có và quyền thế, thân phận cao quý khác với mọi người, không muốn ngồi gần những tục khách khác.
Sau lưng chàng thiếu niên ấy là hai tiểu đồng áo xanh, hai tay buông thỏng đứng nghiêm trang, trên chiếc bàn trước mặt bày đầy thức ăn, dường như chưa hề động đũa.
Do Nhân Kiệt thấy thiếu niên ấy tuy anh tuấn, song mày mắt đầy vẻ nữ nhi. Lúc đầu chàng tưởng y là gái giả trai, đến khi y ngước mặt lên, trái cổ lộ rõ ra, chàng mới biết y quả là một tu mi nam tử.
Bỗng nghe một tiểu đồng đứng sau khẽ nói :
- Đến rồi!
Chàng thiếu niên mắt liền rực lên nói :
- Đâu?
Đồng thời đưa mắt nhìn về phía thang lầu.
Lúc này nơi cửa thang lầu vừa bước lên một đôi nam nữ hát dạo, nam tuổi chừng ngoài ba mươi, dường như là một người mù. Nữ tuổi chỉ chừng mười bảy, mười tám nhan sắc khá mặn mà. Qua tuổi tác và tướng mạo của hai người, dường như họ chẳng phải huynh muội mà giống như một đôi phu thê hoạn nạn.
Người nữ dìu lấy người nam dưới sự hướng dẫn của một gã phổ ky, chậm chạp đi về phía chỗ ngồi của chàng thiếu niên kia.
Do Nhân Kiệt trông thấy đôi nam nữ này, bỗng dưng lại nhớ đến Kim Tố Liên, chàng thật chẳng biết trong tương lai mình còn có dịp gặp lại nàng nữa hay không...
Đôi nam nữ kia dừng lại trước bàn của chàng thiếu niên.
Người nữ khom mình thi lễ, nhẹ giọng nói :
- Kính chào công tử!
Chàng thiếu niên gật đầu lặng thinh, song hai mắt nhìn dán vào mặt nữ lang ấy và đảo tròn lia lịa.
Do Nhân Kiệt vốn đã không có thiện cảm với chàng thiếu niên ấy, giờ thấy vậy càng thêm căm ghét.
Sau đó người nam lấy từ trong lòng ra một quyển tập nhỏ đưa cho nữ lang. Nữ lang đón lấy, cung kính trao đến trước mặt chàng thiếu niên và nói :
- Xin công tử hãy chọn bài!
Chàng thiếu niên lơ đễnh lật vài trang đoạn ngẩng lên nói :
- Bổn công tử trước nay vẫn thích nghe những bài buồn thảm như điệu Nam Lữ, nếu hai người hát được bài Duyệt Kim Kinh thì rất hợp sở thích của bổn công tử!
- Thưa vâng!
Nữ lang quay ra sau khẽ nói với người đàn ông mù, người đàn ông liền so lại dây đàn, tay nhịp song lan cất tiếng hát :
- Cầu gãy dưới núi xanh, nhà tợ năm ba gian, khói lam phủ bờ suối...
Tiếng ca vừa dứt, một số tửu khách cất tiếng hoan hô trước tiên, tiếng vỗ tay ầm ĩ.
Chàng thiếu niên mặt thoáng lộ vẻ đắc ý, song miệng lại nói :
- Hát khá lắm, nhưng bài hát chưa hay, hát thêm bài nữa đi!
Thế là trong tiếng đàn tỳ bà, nữ lang lại hát tiếp bài thứ hai.
Hát xong, chàng thiếu niên gật gù nói :
- Khá hơn bài trước, nhưng vẫn chưa hợp ý bổn công tử lắm, khi nãy bỗn công tử đã có nói...
Nữ lang vội khom mình tiếp lời :
- Tiểu nữ biết rồi, xin mời công tử hãy thưởng thức thêm bài nữa!
Nữ lang lại cất tiếng hát bài thứ ba.
Tiếng hát vừa dứt, chàng thiếu niên liền vỗ mạnh lên bàn, lớn tiếng nói :
- Hay! Hay! Hay lắm!
Đoạn ngoảnh ra sau hai tiểu đồng nói :
- Hãy mau mang thêm ghế đến đây, thưởng thức một chung rượu rồi sau hẵng thưởng bạc!
Nữ lang đỏ mặt, thấp giọng nói :
- Chúng tôi chỉ hát xướng kiếm sống...
Chàng thiếu niên tảng lờ, mắt nhìn hai tiểu đồng ra ý phải mang ghế đến. Lát sau, hai tiểu đồng đã mang đến hai chiếc ghế dựa và kéo hai người ép ngồi xuống.
Người đàn ông ngồi bên phải cách xa chàng thiếu niên, còn chiếc ghế của nữ lang thì lại đặt sát bên ghế của chàng thiếu niên như dính liền vào nhau.
Chàng thiếu niên quay sang hai tiểu đồng và chỉ người đàn ông nói :
- Hãy gắp thức ăn cho y!
Đoạn nâng ly rượu lên, quay sang nữ lang nói :
- Nào, xin kính cô nương một chung.
Nữ lang ngồi yên, bẽn lẽn nói :
- Xin công tử rủ lòng thương...
Chàng thiếu niên nâng ly một hơi uống cạn, nắm lấy cổ tay nữ lang dưới bàn bóp nhẹ, mắt đầy tình tứ nhìn nàng, thấp giọng nói :
- Chỉ một chung thôi mà, nể mặt một chút không được ư?
Trước mặt công chúng mà dám ngang nhiên trêu ghẹo nữ nhân thế này, chả lẽ không có vương pháp hay sao?
Do Nhân Kiệt thầm nghiến răng, mắt cơ hồ phún ra lửa. Cảnh tượng trước mắt khác nào trong nhà họ Vương ở Trường An khi trước. Không, so ra tên này còn táo bạo và tà ác hơn gã họ Vương kia nữa.
Song điều khác nhau là lúc này chính bản thân chàng còn khó giữ được, ba đại huyệt sau lưng bị khống chế, chân khí ách tắt như người tàn phế, dù căm phẫn cũng chẳng làm gì được.
Chàng quét mắt nhìn mọi người, bàn nào cũng cười nói thù tạc nhau, cơ hồ không còn ai chú ý đến bên này nữa.
Độc Vô Thường bỗng hắng giọng nói :
- Lão đệ, thức ăn đã nguội lạnh cả rồi!
Do Nhân Kiệt chợt động tâm, sao mình không làm thế này để trừng trị hắn một phen?
Bèn làm ngơ như không nghe Độc Vô Thường nói gì, từ từ nhắm mắt lại, lắc đầu khẽ buông tiếng thở dài, lẩm bẩm :
- Thật không ngờ tam ca lại trở nên như vậy!
Độc Vô Thường sửng sốt :
- Lão đệ nói sao?
Do Nhân Kiệt vờ hốt hoảng biến sắc, vội nói :
- Do mỗ đâu có nói gì?
Độc Vô Thường mừng rơn, thấp giọng cười hăng hắc nói :
- Đã quá muộn rồi, lão đệ!
Đoạn buông tiếng ho khan rồi đứng lên, Do Nhân Kiệt cũng vội đứng lên để cho màn kịch xác thực hơn, vờ làm ra vẻ như muốn ngăn cản.
Hai gã đại hán bên cạnh mỗi người liền móc ra một ngọn trủy thủ, trầm giọng quát :
- Ngồi xuống ngay!
Độc Vô Thường đi đến trước bàn chàng thiếu niên, ôm quyền thi lễ, mỉm cười nói :
- Do lão đệ, xin chào!
|