Ðề tài: Con Gái Thời Nay
View Single Post
  #19  
Old 09-06-2005, 09:01 PM
vui_la_chinh vui_la_chinh is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Nơi Cư Ngụ: Trum Yeu Gai
Bài gởi: 4,697
Send a message via Yahoo to vui_la_chinh
Default

Lần này thì cơn bấn loạn của Ngọc Quí nổi lên chứ không phải là hồi hộp vì cô bé chỉ đi một mình. Chắc chắn là phải trân mặt ra chịu trận cho hắn mắng rồi… Mà cũng đáng tội, đâu có oan gì mà kêu chứ. Ôm bó hoa, bước từng bước rất ngắn để lâu đến cái đích mà Ngọc Quí cần tìm đến. Nhưng rồi khoảng cách trăm mét kia không thể kéo dài mãi, nó bắt cô bé phải đối diện cánh cửa phòng đang khép hờ. Chỉ đưa tay đẩy nhẹ một cái thôi là Ngọc Quí có thể đụng mặt tên con trai ấy rồi. Nhưng sự chần chờ khiến cô bé đứng mỏi chân và bó hoa là của nợ. Ngọc Quí phải nhiều lần trấn an mình phải can đảm lên, song trai tim trong ngực lại cứ nhảy loạn xạ không biết do sợ hãi hay biến cố tâm lý nào?

Chợt cánh cửa phòng mở bật ra giữa lúc Ngọc Quí đang lẩm nhẩm tìm lời nói mở đầu khiến cô bé hốt hoảng mở to đôi mắt thảng thốt, đứng chôn chân tại chỗ như pho tượng. Còn kẻ bên trong thì cũng giống như Ngọc Quí vậy, chỉ khác một điều là sau ít phút ngỡ ngàng hắn đã chống nạnh quay phắt bỏ vào trong. Ðứng chờ không thấy được gọi vô, Ngọc Quí bối rối bắt mình phải tự bước. Cô bé như bị tạt nước lạnh đến ru người.

- Xin lỗi… cô đi lầm phòng rồi.

Ngọc Quí thấy da mặt mình như dày lên sau những giây phút chịu đựng.

- Tui… tui nghĩ… mình không lầm.

Ðột nhiên tên con trai quay phắt lại, bộ mặt vẫn còn sưng húp và bầm tím. Giọng nói hơi nhỏ nhưng thật gay gắt.

- Nếu không lầm thì đến đây làm gì?

Ngọc Quí cố nhớ những gì đã sắp sẵn trong đầu. Cô bé đưa bó hoa lên trước:

- Tui đem nó đến tặng Tuấn.

Thái độ tên con trai chẳng chút mảy may xúc động, còn tảng lờ:

- Tính bồi thường nỗi đau thân xác của tui như lần trước nữa chứ gì?Nói cho biết, cục kẹo hồi đó tui lỡ ăn rồi nhưng bó hoa này thi tui không thèm nhận.

Không chủ định vậy mà Ngọc Quí lại buộc miệng:

- Tại sao vậy?

- Chẳng lẽ lại muốn tui phải giải thích rõ ràng, mạch lạc ra đây à?

Cô bé cố tìm cách thỏ thẻ”

- Bộ Tuấn giận tui nhiều lắm hả?

- Không dám, tui đâu dại gì mà giận người dưng.

- Không giận thì tại sao Tuấn lại quay mặt đi chỗ khác?

- Chứ nhìn người ta để bị đấm nữa ư? Tui sợ con gái thời nay lắm. Dường như ai cũng có võ nghệ đầy mình.

Chẳng biết tên con trai có ý mỉa mai hay không, nhưng trong thâm tâm Ngọc Quí thì thấy hổ thẹn đến tột độ. Bởi lẽ cô bé đã từng dùng những đường quyền yếu kém của mình đi hành hung kẻ khác mà không tự bảo vệ được bản thân khi gặp lúc nguy nan. Ðã vậy lại chẳng thèm biết ơn kẻ đã cứu mình, còn lật lọng nói năng hồ đồ nữa.

Biết lỗi mình không ít, Ngọc Quí chẳng dám đính chính một điều gì. Cô bé năn nỉ tên con trai:

- Tuấn bỏ qua những hành động không phải của tui đi. Nếu cần thiết thì cho tui xin lỗi.

Bờ môi Tuấn thoáng nở nụ cười nhưng cố tình làm nghiêm:

- Lỗi của cô bé nhiều lắm, biết bỏ qua vụ gì chứ?

Tự nhiên Ngọc Quí thân mật kéo tay Tuấn đưa bó hoa đang cầm vào:

- Nếu khoan dung độ lượng thì quên hết luôn.

- Ý…đâu có được. Như thế thì thiệt thòi cho tui lắm. Một cú đấm, một trận đòn đau, và một lần bể mặt…chỉ đổi được bằng một lời xin lỗi suông thì sao công bằng chứ?

Nói rồi Tuấn buông cây nạng ngồi xuống chiếc giường bệnh dùng tay chỉ vòng quanh thân thể:

- Xem tui nè, còn chỗ nào không bị thương tích chứ?

Ngọc Quí dán mắtvào một vết thương có vẻ trầm trọng hơn:

- Sao bọn côn đồ ấy biết tối hôm đó Tuấn làm anh hùng mà đánh trả thù vậy?

Tuấn đáp vừa đủ nghe:

- Thì có lạ gì nhau đâu. Toàn mấy đứa học sinh cá biệt ưa quậy phá mà tui có nhiệm vụ phải nhắc nhở trong lớp.

- Hôm Tuấn cứu tui. Tuấn có nhớ tới chuyện từng bị tui ăn hiếp không?

- Làm sao tui quên được. Ðó là ấn tượng đầu tiên mà tui gặp khi dám buông lời chọc ghẹo con gái.

- Chắc Tuấn cho rằng tui dữ lắm?

- Ðại loại là như thế!Bởi vì tui chưa thấy con gái nào mà dám đánh con trai.

Vẻ mặt Ngọc Quí vừa thẹn, vừa quê. Cô bé tự nhủ phải sửa đổi để không sai phạm như thế nữa. May mà Tuấn đã chịu cười với mình, nếu không… chắc Ngọc Quí đến phải bỏ cuộc trong việc tự mình đi hòa giải.

Bây giờ đến lượt Tuấn quan sát sự khác lạ ở Ngọc Quí:

- Sao bữa nay có vẻ hiền lành vậy?

- Thì người ta đã bắt đầu yểu điệu thục nữ rồi mà.

- Thế trước kia cô bé…

Ngọc Quí vội chận lời:

- Tui không chịu làm nhỏ đâu nghe.

- Vậy gọi bằng gì đây?

- Tên cúng cơm của tui là Ngọc Quí.

Tuấn lặp lại bằng âm thanh trìu mến:

- Ngọc Quí à… cái tên nghe vừa sang, vừa mạnh mẽ.

Ngọc Quí liền đề nghị:

- Thế thì đừng xưng tui với Ngọc Quí nữa ha.

Tuấn chấp nhận vui vẻ:

- Tuấn cũng vậy. Tuấn chỉ yêu cầu một điều là Ngọc Quí đừng có chằng như trước nữa. Lãnh cú đấm đầu tiên là Tuấn thấy dội rồi.

Cả hai cùng cất tiếng cười lanh lảnh. Ngọc Quí không ngờ mình được Tuấn bỏ qua những lỗi lầm mà tưởng chừng khó có thể hàn gắn lại dễ dàng đến như vậy. Tuy nhiên, thời gian thông cảm chỉ tới đấy, vì phòng bệnh đã xuất hiện thêm hai người, Quang và Huệ vừa thò đầu vô nói:

- Cô… cậu… đã quen với nhau rồi hả?

Ngọc Quí không dám lên tiếng mà nhường lời cho Tuấn. Nhỏ nghe tên con trai láu táu kể về mối quan hệ của hai đứa:

- Em và Ngọc Quí không những quen biết nhau mà còn có nhiều kỉ niệm nữa.

Quang trỏ ngón tay vào em gái:

- Con bé này ghê nhỉ. Dám qua mặt mấy ông anh cái vèo.

Rồi cậu trố mắt nhìn vào bó bông hồng đủ thứ màu lẫn lộn, hỏi em gái:

- Của em mang tới hả?

Ngọc Quí nheo mắt gật đầu nhận:

- Vâng, anh thấy có đẹp không?

- Nhưng sao lại chọn loại hoa hồng?

- Thì em thấy nó đẹp hơn tất cả loại hoa khác.

Quang tỏ ra ái ngại khi thấy em gái không hiểu, cậu kéo Ngọc Quí lại nói:

- Con bé này ngốc lắm!Em phải biết rằng bông hồng chỉ nên dùng để tặng cho người yêu thôi.

Hiểu rõ vấn đề, Ngọc Quí như té ngửa, cô bé vội lấy lại bó hoa chay bay ra khỏi phòng sau khi để lại một câu nói thật ngộ nghĩnh:

- Ðể em đổi lại. Ðừng có ai cười đó.

Từ phía sau, Quang và Huệ nhìn nhau rồi nhoẻn miệng cười. Họ cảm thấy lòng mình thật nhẹ nhõm khi hai đứa em đã giải hòa, không gây khó xử cho đôi bên nữa. Màu áo trắng của Ngọc Quí vừa nhí nhảnh, vừa hồn nhiên ẩn hiện ở hành lang bệnh viện, Tuấn lần bước để trông theo rồi khe khẽ lắc đầu:

- Con gái thời nay thật kỳ lạ!
__________________




**************************************************
TRUM YEU GAI , CHET VI GAI
SONG DE YEU , CHET VI YEU
Trả Lời Với Trích Dẫn