Chi Thúy nghe tiếng được tiếng mất, quay lại nhìn Đoan. Chị thấy Đ. như đang suy nghĩ đến một điều gì. Đôi mắt Đ trở nên đăm chiêu ghê gớm. Tự nhiên, chi. T mỉm cười. Chị lẳng lặng bước xuống sân, vờ như không để ý đến Đoan, và ngóng nhìn một cánh bướm vàng lởn vởn trên đầu cây Kim Quất.
Cô bé càng ngày càng tỏ ra thay đổi tâm tính, thấy lạ lạ Một hình bóng nào đã thoáng qua trong lòng chăng? Một khung cảnh nào đã mở ra trước đôi mắt nai tơ? Một cung đàn nào đã trổi lên giữa dòng đời phẳng lặng? Tự dưng chị T nghe vui vui, nhưng cũng thoáng chút lo âu. Chị đã qua một thời mơ mộng rồi. Không có gì làm cho chị hài lòng. Mọi việc đều bình thường, đôi khi quá tầm thường, không giống như hình ảnh trong sự mơ mộng. Chị chỉ muốn cho cô bé, càng giữ được sự vui vẻ hồn nhiên ngày nào càng hay ngày ấy. Chị chỉ muốn nhìn Đ vô tư chơi đùa với đám bạn nhỏ mãi mãi. Chúng đã thân nhau từ ấu thời, thương yêu nhau, đối xử với nhau hết sức chân thật. Đ sẽ không nghĩ đến những phiền toái, những vây hãm của cuộc đời, đã bắt con người phải lo nghĩ, phải đối phó - và cầu xin đừng có gì xảy đến cho Đ, đứa em út mà chị thương yêu vô vàn.
- Chi. Thúy ơi! - Đoan gọi phía sau - Hôm nay ổi chín rơi nhiều ghê! Không có con nhà Hướng tới ăn cho đỡ phí của trời.
- Ừ nhỉ! Sao nó không đến chơi?
- Hình như bữa tập bơi xuồng ở nhà Thái, hắn dầm nước nhiều quá, bữa nay chắc cảm rồi.
Chị Thúy lơ đãng nhìn về phía khu vườn:
- Nhiều trái ổi to quá! Đ phải rủ mấy đứa lại ăn một bữa. Hướng... Hướng nó dễ thương đấy Đoan nhỉ?
Đoan cười :
- Đứa nào cũng dể thương cả. Nay mai Huyền nó về Sàigòn, chắc buồn dữ.
- A, nói đến về Sàigòn chị mới nhớ...
Chi. Thúy chạy đến bên luống hoa Móng Tay nở, suýt soa:
- Hoa màu đỏ đẹp quá! Bữa nào nhập học chị sẽ mang một ít giống hoa đỏ này vô Sài Gòn để trồng trong sân trường chi. Sân trường Văn Khoa trông buồn ghê Đoan ạ . Chị nghĩ phải có một ban chỉnh trang để ít nhất sân trường phải có hoa có lá cho vui mắt chứ!
Đoan náo nức:
- Chao ôi! Em còn một năm nữa lận cơ! Em nghe nói đến đại học là mê luôn. Em phải có dịp để ngắm trường Văn Khoa của chi.
Chi. Thúy cười :
- Phải đợi khi nào những cây hoa Móng Tay nào nở đỏ sân trường chị đã, ở bên trường chị nhìn qua trường Dược mới sướng mắt.
Lại một điều mới lạ nữa. Đoan hỏi:
- Bên trường Dược có gì hở chị?
- Có thật nhiều hoa. Hoa đủ màu! Bên đó lại còn có một vườn dược thảo đủ lại cây, có một cái hồ nước tròn, chính giữa hồ có tượng ông Galien bằng đồng đen thật là đẹp. Cái hồ đó thẳng hàng với một luống hoa Hồng thật ngay ngắn và luôn luôn nở thật tươi...
- A !
Đoan kêu lên một tiếng và nhớ đến tấm ảnh của Nguyễn chụp trong sân trường. Không sai một tí nào, cảnh trong sân trường của Nguyễn giống y hệt cảnh mà chi. Thúy mô tả. Một cái hồ, một bức tượng, một luống hoa, khu vườn dược thảo... Trực giác của Đoan quả không sai. Nguyễn học ở Sàigòn. Nguyễn là sinh viên trường Dược Khoa. Một điều khám phá mới ! Một khám phá lý thú và tình cờ ! Đoan mỉm cười một mình...
- Con nhà Hướng! Khéo không thôi bể cây đàn của tui!
Đoan la lên trong khi Hướng vẫn băng băng đi lên đồi. Huyền cũng bắt tay làm loa gọi phụ họa:
- Hướng ơi! Hướng ời! Đi gì nhanh vậy?
Hướng quay lại nheo mắt:
- Ở trên kia có một đám hoa dại.
Đoan hỏi:
- Sao Hướng biết?
- Tôi lên đây hoài. Để tôi hái xuống cho.
- Nhưng phải cẩn thận, đừng có dùng cây đàn của tôi mà làm gậy nha ông.. "hướng đạo"!
- Ừa mà!
Huyền cúi xuống bẻ những cành lá trải đầy một vuông đất. Cả bọn ngồi lên và Đ bắt đầu soan bữa ăn trưa. Hướng từ trên đỉnh đồi chạy nhanh xuống, trên tay cầm một nhánh hoa dại. Giống hoa khác hẳn từ trước đến giờ Đoan đã ép, và đẹp hơn nhiều. Nhưng cánh hoa có màu tím thẫm thật buồn. Và cũng như bao nhiêu lần trước, Hướng nói:
- Cho Đoan đấy! Hoa dại.
Đoan ép ngay vào mảnh giấy báo. Hướng hỏi:
- Đủ hai trăm cây chưa?
- Chưa, mới có một trăm mấy chục loại thôi.
Huyền nói:
- Sau này Huyền mà học Khoa Học, sẽ mượn tập hoa ép của Đoan, đặt tên và trình luận án về... hoa dại ở Nha Trang...
Văn bật cười :
- Cam đoan là sẽ đỗ... Tiến sỉ về "hoa dại".
Hướng nhớ lại những lời Đoan nói hôm trước, cãi ngay:
- Huyền bò xạo nhé! Đã đặt tên mà còn dám gọi là hoa dại sao được?
- Gọi hoa dại vì nó mọc dại, chứ có gì lạ đâu!
- Vậy tôi sẽ cho Huyền bò đậu ưu hạng...
Huyền đắc chí:
- Chưa hết đâu ! Đậu xong, Huyền sẽ bắt học trò của Huyền học thuộc lòng tên của hoa, và bắt phải về ngay tại Nha Trang hái ép đủ hai trăm cây...
Đoan tiếp lời:
-... Cho chết luôn. Cứ trung bình mỗi năm có vài ngàn sinh viên của Huyền kéo về đây tàn sát hai trăm thứ hoa của tui... chắc mấy ngọn đồi ở đây trọc lóc.
Không ai nhịn cười được ,Văn gật gù:
- Gớm nhỉ! Chưa đỗ ông nghè đã đe hàng tổng.
Huyền thích thú:
- Nhưng người ta đã đổ sơ sơ... cái tú tài một. Phải cho cô Tú cái quyền nghĩ đến cái tương..., cái lai, chứ! Sao lại cấm ta? Chao ôi, nhớ lại cái lúc nhận được tấm giấy điện tín... của ba má ta... báo tin ta thi đậu, ta mừng muốn khóc. Sao mà sung sướng thế? Bây giờ ta đã an phận ta rồi, chỉ còn lo cho mấy nhà ngươi mà thôi.
Văn xua tay:
- Ở đó mà láu táu, cô nương ạ! Hôm nay cô nương khao cả bọn cái gì đây?
- Lúc về sẽ khao năm đứa nhóc ăn phở.
Văn thích chí cười tươi, Hướng lắc đầu:
- Thôi đủ rồi! Tôi không khoái ăn phở của Huyền bò đâu. Hôm nay ăn trưa tại đồi này... gọi là khao Huyền thi đậu đi!
- Í, đâu có được. Văn phản đối. Cơm vắt này là của cô bé nấu, còn phở mới là của Huyền bò.
Để giảng hòa, Đoan nói:
- Thôi thì khao hai đợt vậy, ăn khao bây giờ, chiều về ăn khao nữa. Vả lại, cứ tưởng tượng như bữa cơm này là khao... Đoan thi đậu đi!
Hướng nói :
- Ừ, đúng vậy
Nhưng chợt Hướng im bặt, mặt sa sầm ngay. Không ai thấy sự thay đổi của Hướng, mà lại tiếp tục tán gẫu. Đoan sắp xếp năm chiếc muỗng xung quanh một đĩa giấy đựng cơm vắt, và giở gói muối mè ra. Cả một buổi dang nắng và đi bộ làm cả bọn đói bụng nên ăn rất hăng hái. Ăn xong, Huyền thu dọn những vật thừa thãi, còn Đ phải đàn cho cả bọn nghe. Dưới bóng cây râm mát, giữa buổi trưa hè yên lặng, chỉ còn nghe tiếng đàn ấm cúng.
Đoan vừa đàn, vừa phóng tầm mắt nhìn ra dòng suối trước mặt, khunh cảnh êm ả vô cùng. Trong một thoáng, Đoan quên cả đám bạn bè vây quanh, mà tưởng tượng đến Nguyễn. Hình bóng Nguyễn vẫn to lớn, mạnh mẽ hiện diện trong tâm trí Đ, ở mọi hoàn cảnh. Đoan thấy Nguyễn cũng ôm đàn, nhìn Đoan mỉm cười bao dung. Nguyễn chập chờn bên bờ suối, Nguyễn ẩn hiện trong lá cây, Nguyễn bềnh bồng trên những cụm mây trắng mỏng. Khi thì Nguyễn hát những lời ngọt ngào, khi thì Nguyễn hát ray rức, đau khổ... Đ ko biết rằng sự tưởng tượng của Đ đã hòa nhập vào bàn tay, đã khiến giọng đàn tự nhiên biến đổi âm điệu, không ngờ. Hướng lạ lùng kêu lên:
- Đoan đàn bản gì vậy?
Đoan ngơ ngác ngừng tay. Giang nhỏm dậy:
- Bản gì lạ thế? Mà hay ghê hồn.
- Hướng nói gì? Giang nói gì?
Vẻ thờ thẫn của Đoan làm ai cũng buồn cười. Huyền đập nhẹ vào tay bạn:
- Người ta hỏi Đoan đàn bản gì hay thế? Bộ Đoan mới sáng tác hở?
Đoan giật mình :
- Ơ, đâu có! Đàn bậy bạ chơi mà! Thôi không đàn nữa đâu!
Huyền tủm tỉm cười:
- Cô bé đang mơ mộng hết hứng rồi!
Hướng bổng đứng dậy, nói:
- Đoan, đi hái hoa dại không ? Tôi biết một nơi này, nhiều thứ cây lạ lắm!
Đoan đáp không suy nghĩ :
- Ừ đi thì đi. Ngồi hoài một chổ... đâm ra buồn.
- Huyền đi không?
Huyền lắc đầu, cười:
- Không. Để dành chân chiều còn lội về chứ! Hai đứa đi đi, nhưng nhớ đừng để cọp vồ. Còn hai tướng Giang, Văn này tí nữa thế nào cũng nhảy ùm xuống suối. Tôi làm "quản gia" cho - Huyền nói như một bà già, rồi thản nhiên lấy sách ra đọc.
Đoan theo Hướng đi xuống đến gần Suối Dầu, rồi vòng theo đường lên một ngọn đồi khác. Hướng đun tay vào hai túi quần, vừa đi chậm chờ Đ.
Buổi trưa thanh vắng. Đoan nghe tiếng chim hót trên những ngọn cây cao. Hướng ngước nhìn lên như đón nắng, nói nhẹ :
- Hướng đã hứa sẽ có lần dẫn Đoan đến xem nhiều nơi ở đây, đẹp dể sợ Đoan ạ!
- Có tầm thường như những thắng cảnh mà mình đã biết không?
- Không, cam Đoan là không. Ai đến Nha Trang cũng cần đi xem những thắng cảnh có những tên rất kêu. Còn cảnh của Hướng, không ai cần đến cũng được. Vì nó rất buồn, và không ai chăm sóc nên...
- Có rất nhiều hoa dại?
- Đúng. Nhưng đó là điểm chính mà Hướng thích. Có khi Hướng đi một mình đến đó. Có khi Hướng muốn rủ Đ và ba đứa nhóc kia đến đó, nhưng lúc sau này lần nào đi chơi Đ cũng thích đến nhà Thái, Hướng phải nghe theo vậy.
Đoan liếc nhìn Hướng, thấy mắt Hướng như có vương một tí khói . Tự nhiên Đoan thấy tội nghiệp Hướng. Hướng nói:
- Đoan còn nhớ hôm nho Huyền bò mới ở Sài Gòn về ko? Bọn mình cũng đến đây. Hôm đó Hướng vui nhất. Bữa nay nhỏ Huyền sắp về Sài Gòn, có lẽ là bữa :Dt mình đi chơi mà đầy đủ cả năm đứa. Không biết có còn dịp nào nữa chăng?
- Hướng chỉ lo sợ hão. Còn thiếu gì dịp? Huyền nó về, rồi sang năm nó lại ra, tụi mình lại đi chơi. Cũng như Đoan...
Giọng Hướng nghe trầm hẳn lai, tiep lời:
- Cũng như Đoan, rồi Đ cũng được vào Sàigòn học, có còn ai ở đây?
Đoan xúc động:
- Hướng! Hướng cũng xin vô Sài Gòn học nhé.
Hướng lắc đầu:
- Hướng không có phương tiện, không có điều kiện. Nhất là bây giờ không ai cho phép Hướng vô Sài Gòn.
- Nhưng nếu Hướng đậu cao?
Hướng yên lặng, lầm lũi đi. Rồi chừng như cảm thấy không nên để Đoan buồn lây, Hướng đổi giọng:
- Nhưng mà hôm nay là bữa :Dt chúng mình đi chơi đầy đủ với nhau, phải vui chứ Đoan nhỉ! Hướng sẽ chỉ cho Đoan ngọn đồi cao nhất ở đây, hoang vu và đẹp ko thể tả.
Hướng và Đoan bắt đầu leo lên một cái dốc cao. Trên mặt đất giăng đầy những thân cây hoang bò chằng chịt. Đất thì bở và rất dể trợt chân. Hướng rất thành thạo trong lối đi rừng, nhưng Đ thì ko quen. Hướng phải nắm tay Đoan khi leo lên những mô đất cao, và phải trấn tĩnh Đ khi gặp những chú cắc kè giỡn đùa trong đám lá. Hai người đã đến ngọn đồi mà Hướng nói, họ bước lên những bậc đá xếp thô sơ dẫn lên đỉnh đồi.
Hướng chỉ vào ngôi mộ hình chữ nhật, sơn màu nâu đỏ, nói giọng ngậm ngùi:
- Đoan đọc đi ! Mộ của bác sĩ Alexandre Yersin đó! Hướng muốn từ lâu dẫn Đoan đến đây, để nói cho Đoan biết ước mơ củA Hướng.
Đoan hoảng hốt :
- Hướng? Cái gì?...
Hướng ngồi xuống bên thành mộ:
- Hướng và người dưới mộ không có gì liên hệ với nhau. Nhưng mỗi khi nhìn ngôi mộ này, Hướng thường ao ước mình sẽ được như vậy.
- Hướng! Nghĩa là... ?
- Nghĩa là Hướng muốn khi chết, được chôn trên một ngọn đồi.
__________________
|