''Tôi cho là người tiền nhiệm của tôi không chỉ biểu diễn những lời nguyền bất hợp pháp trước mắt các trò, ông ta đã thiệt đã thực hiện nó lên mình các trò''
''Nói vậy, hóa ra thầy ấy là kẻ điên, phải không ?'', Dean kịch liệt, ''Xin cô nhớ cho, bọn con vẫn học được rất nhiều''.
''Tay cậu chưa giơ lên, Cậu Thomas !'', giọng Giáo sư Umbridge rung lên, ''Bây giờ, Bộ thấy là những kiến thức lý thuyết là quá đủ cho các trò qua được các kỳ thi, mà, rốt lại thì đấy cũng là tất cả những gì các trò cần khi tới trường. Và tên trò là ?'', bà ta tiếp, chằm chằm nhìn Parvati, đứa vừa giơ tay lên.
''Parvati Patil ạ, con muốn hỏi bọn con có được thực hành chút nào ở môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám Thường đẳng không ạ ? Chúng con chẳng lẽ không được thể hiện xem chúng con có thể thực sự thực hiện thần chú phản-nguyền hay đại loại như thế sao ?
''Khi nào các trò học lý thuyết đủ vững, không có lý do gì mà các trò không thể biểu diễn các câu thần chú dưới hoàn cảnh được kiểm soát cẩn thận của kỳ thi'', Giáo sư Umbridge tùy tiện nói.
''Mà không được thực hành từ trước ư ?'' Parvati giọng hoài nghi. ''Cô nói rằng lần đầu tiên chúng con được làm phép là trong kỳ kiểm tra sao ?''
''Cô nhắc lại, khi nào các trò học lý thuyết đủ vững... ''
''Thế lý thuyết thì dùng được gì trong hoàn cảnh thực tế ?'' Harry nói to, nắm tay nó lại giơ lên.
Giáo sư Umbridge nhìn lên.
''Đây là trường học, không phải hoàn cảnh thực tế'', bà ta nói một cách êm ái.
''Như vậy tức là chúng con không cần phải chuẩn bị cho những gì đang đợi chúng con ở ngoài đấy ư ?''
''Không có gì đang đợi ngoài đó hết, Cậu Potter''.
''Ồ vậy sao ?'', Harry nói. Sự tức giận của nó, có vẻ như âm ỉ trong lòng nó suốt ngày nay, đã sôi lên.
''Cậu tưởng ai muốn tấn công lũ trẻ nít như các cô cậu chứ'', Giáo sư Umbridge hỏi bằng một giọng ngọt ngào khủng khiếp.
''Hmm, coi nào...'', Harry nhại giọng trầm ngâm nói ''Có thể... Chúa tể hắc ám Voldemort chăng ?''
''Ron há hốc miệng, Lavender Brown thét nhỏ một tiếng, Neville tuột ra khỏi ghế của nó. Giáo sư Umbridge, tuy vậy, không hề nao núng. Bà ta nhìn chằm chằm vào Harry với vẻ mặt đắc ý ác nghiệt.
''Trừ mười điểm nhà Gryffindor, Cậu Potter''.
Lớp học im phăng phắc. Tất cả đều nhìn vào bà Umbridge và Harry.
''Nào, để tôi nói rõ một số điều''.
Giáo sư Umbridge đứng lên và chúi đầu nhìn bọn nó, bàn tay với những ngón cũn cỡn dằn lên bàn.
"Các trò được thông báo rằng tên phù thủy Hắc ám nào đó đã trở về từ cõi chết''
''Hắn không chết'', Harry tức giận, ''nhưng đúng, hắn đã trở lại !''
''Cậu-Potter-cậu-đã-làm-mất-của-Nhà-cậu-mười-điểm-đừng-có-tự-làm-tình-thế-của-mình-xấu-đi'', Giáo sư Umbridge nói một hơi không thèm nhìn nó. ''Như tôi đã nói, Các trò được thông báo rằng tên phù thủy Hắc ám nào đó đã hoành hành trở lại. Đó là điều dối trá ''.
''Nó KHÔNG PHẢI là điều dối trá'', Harry nói. ''Tôi đã nhìn thấy hắn, tôi đã chọi nhau với hắn !''
''Cấm túc, trò Potter !'', Giáo sư Umbridge giọng đắc thắng. Tối mai. Vào lúc 5 giờ. Ở văn phòng của tôi. Tôi nhắc lại, đó là điều dối trá. Bộ Pháp Thuật bảo đảm rằng các trò không hề bị bất cứ nguy hiểm nào từ bất cứ phù thủy Hắc ám nào. Nếu các trò còn lo lắng nữa, bằng cách nào cũng được, tới gặp tôi ngoài giờ học. Nếu có ai gây hoang mang cho các trò bằng những trò bịa đặt về sự hồi sinh của phù thủy Hắc ám, tôi muốn được nghe về điều đó. Tôi ở đây để giúp đỡ. Tôi là bạn của các trò. Và bây giờ, các trò vui lòng tiếp tục đọc đi. Trang 5, ''Những khái niệm cơ bản dành cho Người mới học''.
Giáo sư Umbridge ngồi xuống sau chiếc bàn giáo viên. Nhưng Harry vẫn đứng. Mọi người nhìn chằm chằm vào nó; Seamus trông nửa hoảng sợ, nửa mê hoặc.
''Harry, không !'' Hermione thầm thì cảnh cáo, kéo ống tay áo nó, nhưng giật tay ra.
''Vậy, theo cô, Cedric Diggory chết vì tự sát, phải không ?'' Harry hỏi, giọng nó run lên.
Cả lớp dường như cùng lúc hít vô, không ai, ngoài Ron và Hermione, từng nghe Harry nói về những chuyện xảy ra vào đêm Cedric chết. Cả bọn nhìn ngấu nghiến hết Harry lại sang Giáo sư Umbridge, người đang trừng mắt nhìn nó, nụ cười giả tạo trên mặt không còn thấy đâu nữa.
''Cái chết của Cedric Diggory là một tai nạn thảm thương'', bà ta lạnh nhạt nói.
''Đó là một vụ giết người'', Harry tuyên bố. Nó có thể cảm nhận thân hình nó đang run lên. Nó hầu như không nói với ai về điều này, và chẳng nói tí nào với cả ba mươi đứa bạn cùng lớp đang háo hức lắng nghe. ''Voldemort đã giết anh ấy và cô biết điều đó''
Gương mặt Giáo sư Umbridge thoáng bối rối. Trong khoảnh khắc, Harry tưởng bà ta sẽ thét vô mặt nó. Nhưng rồi bà nói, bằng giọng nữ ngọt ngào nhất, êm dịu nhất của mình: ''Tới đây, Trò Potter thân mến''.
Nó đẩy ghế sang một bên, sải bước vòng qua Ron và Hermione lên bàn giáo viên. Nó có thể cảm nhận những đứa còn lại trong lớp đang nín thở. Nó quá giận dữ đến nỗi chả cần biết cái gì sẽ xảy ra nữa.
Giáo sư Umbridge rút ra khỏi túi xách một cuộn giấy da nhỏ màu hồng, trải nó lên bàn, nhúng bút lông chấm mực và bắt đầu viết ngoệch ngoạc, uốn cong cuộn giấy da che lên đặng Harry không nhìn được bà viết cái gì. Không ai nói câu nào. Sau khoảng một phút bà cuộn tờ giấy lại và lấy đũa phép gõ nhẹ vào đó, nó như bị gắn chặt không có đến một đường nối để Harry có thể mở ra.
''Đưa nó cho Giáo sư McGonagall dùm cô'', Giáo sư Umbridge giơ ra đưa cho nó.
Nó nhận lấy mà không nói một tiếng, xoay gót chân và rời khỏi phòng, thậm chí không hề nhìn Ron và Hermione, đóng sầm cánh cửa đằng sau nó. Nó đi rất nhanh theo hành lang, nắm chặt bức thư gửi Giáo sư McGonagall trong tay, và khi rẽ ngoặt nó va phải con yêu tinh Peeves, kẻ nhỏ thó miệng rộng đang thả mình lơ lửng giữa không trung và chơi trò tung hứng với vài lọ mực.
''Sao lại là Potty Wee Potter7 (Potter nhỏ bé ngớ ngẩn, cũng có nghĩa khác là Thợ gốm làm bô) !'', Peeves cười khích khích, để hai lọ mực rơi xuống sàn nhà làm chúng vỡ ra và bắn mực tung tóe; Harry nhảy lùi lại tránh cùng với một tiếng gầm gừ:
''Thôi cái trò đó đi, Peeves''.
''Ô hô, Crackpot (người lập dị/Cái lọ vỡ) quạu rồi'', Peeves nói, đeo đẳng nó suốt dọc hành lang, liếc mắt đểu cáng khi hắn bay vù vù trên đầu nó ''Lần này là chuyện gì thé, ông bạn tốt Potty (cái bô/ngu xuẩn) của tôi ? Nghe thấy những giọng nói ? Nhìn thấy ảo ảnh ? Nói bằng...'' Peeves trề dài miệng bĩu môi '' ... ngữ ?''
''Tao nói, để tao MỘT MÌNH !'' Harry hét, chạy xuống tầng cầu thang gần nhất, nhưng Peeves chỉ việc trượt theo thành cầu thang bên cạnh nó.
''Ồ, coi cậu ta sủa kìa, cậu nhỏ Potty (Mất trí/Cái Bô), Nhưng những người tốt bụng thì nghĩ cậu ta buồn, Còn Peevesy biết rõ hơn và nói cậu ta điên...''
''IM ĐI !''
Cánh cửa bên trái nó chợt mở ra và Giáo sư McGonagall hiện ra từ trong phòng với vẻ dữ dằn và hơi phiền.
''Con hét cái gì thế, Potter ?'', bà cáu kỉnh nói, trong lúc Peeves cười khích khích vui sướng và phóng mình khỏi tầm mắt. ''Sao con không học trong lớp ?''
''Con được cử tới gặp cô'', Harry khó nhọc nói.
''Được cử ? Con nói vậy là sao, được cử ?''
Nó giơ bức thư của Giáo sư Umbridge ra. Giáo sư McGonagall cầm lấy, cau mày, rạch nó ra bằng cách gõ nhẹ cây đũa phé, duỗi thẳng và bắt đầu đọc. Trong lúc đọc, mắt bà lia ngang từ bên này sang bên kia đằng sau cặp kính vuông, và cứ mỗi lần như thế chúng lại càng thu hẹp lại.
''Tới đây, Potter''
Nó theo bà vào phòng làm việc của bà. Cánh cửa tự động đóng lại đằng sau nó.
''Vậy'', Giáo sư McGonagall bất thần hỏi, ''Có đúng thế không ?''
''Cái gì đúng ạ ?'', Harry hỏi, có vẻ hung hăng hơn dự định. ''Giáo sư ?'', nó thêm, cố gắng nói bằng giọng lễ độ hơn.
''Có đúng là con đã lớn tiếng với giáo sư Umbridge không ?''
''Vâng'', Harry nói.
''Con gọi bà ấy là kẻ nói dối ?''
''Vâng''
''Con bảo bà ấy Kẻ-chớ-gọi-tên-ra đã trở lại ?''
''Vâng''
Giáo sư McGonagall ngồi xuống chiếc ghế sau bàn, nhìn nó một cách kỹ lưỡng. Rồi bà nói: ''Ăn bánh quy nhá, Potter''.
''Ăn... Cái gì ạ ?''
''Bánh quy'', bà nhắc lại vẻ sốt ruột, chỉ chiếc hộp kẻ vuông đặt trên một trong những chồng sách trên bàn. ''Và ngồi xuống''.
Đã có lần Harry tưởng sẽ bị Giáo sư McGonagall đánh cho mấy roi, mà cuối cùng lại được bà giới thiệu vào đội Quidditch Nhà Gryffindor. Nó ngồi xuống chiếc ghế đối diện với bà và tự mình lấy một chiếc Bánh Sa Giông Vị Gừng, cảm thấy bối rối và thiếu chuẩn bị cũng giống như lần trước.
Giáo sư McGonagall đặt bức thông điệp của Giáo sư Umbridge xuống và nghiêm trang nhìn Harry.
''Potter, con cần phải cẩn thận''.
Harry nuốt vội miếng bánh đang đầy trong mồm và chăm chú nhìn bà. Giọng bà không giống như bất cứ lần nào nó đã nghe trước đây, nó không sôi nổi, mạnh mẽ và nghiêm khắc, nó chậm rãi, quan ngại và có vẻ gì đó tình cảm hơn nhiều lúc bình thời.
''Hạnh kiểm xấu trong giờ học của Dolores Umbridge sẽ làm con phải trả giá rất nhiều hơn là điểm Nhà và Cấm túc''.
''Cô nói...''
''Potter, bình tĩnh mà phán đoán'', Giáo sư McGonagall cáu kỉnh, đột ngột trở lại cách cư xử thường ngày. ''Con biết bà ta đến từ nơi nào, con phải hiểu bà ta làm việc cho ai''.
Tiếng chuông reo báo hiệu tiết học kết thúc. Bên trên và mọi phía xung quanh vang lên tiếng rầm rập của hàng trăm học sinh.
''Trong này nói là bà ta phạt Cấm túc con vào tất cả các tối trong tuần này, bắt đầu từ ngày mai'', Giáo sư McGonagall nói, nhìn lại bức thư của bà Umbridge.
''Tất cả các tối trong tuần !'' Harry lặp lại, kinh khiếp. ''Nhưng, Giáo sư, cô có thể... ?''
''Không, cô không thể'', Giáo sư McGonagall thẳng thừng.
''Nhưng...''
''Bà ta là giáo viên của con và có đủ quyền để phạt Cấm túc con. Con sẽ tới phòng của bà ta vào 5 giờ ngày mai để bắt đầu. Nhớ một điều: chỗ bà Dolores Umbridge thì đi đứng cho cẩn thận đấy''.
''Nhưng con đã nói sự thật !'', Harry nói với giọng tổn thương. ''Voldemort đã trở lại, cô biết hắn đã trở lại, Giáo sư Dumbledore biết hắn đã trở lại''.
''Chúa ơi, Potter !'', Giáo sư McGonagall nói, giận dữ đẩy kính lên (Bà nhăn mặt khủng khiếp khi nó nói ra tên của Voldemort). ''Con thực nghĩ đây là chuyện nói thật nói dối à ? Đây là chuyện nhẫn nhịn và kiểm soát tính khí của mình !''
Bà đứng dậy, mũi phập phồng và miệng khép chặt, và Harry cũng đứng dậy theo.
''Ăn cái bánh nữa đi'', bà nói cáu kỉnh, đẩy mạnh cái hộp về phía nó.
''Không, con cảm ơn''. Harry lạnh nhạt đáp.
''Đừng có làm trò tức cười'' . Bà cắn cảu. •,••
Nó lấy một cái.
''Con cảm ơn'', nó miễn cưỡng nói.
''Con có nghe bài diễn thuyết của Dolores Umbridge vào bữa tiệc đầu năm học không, Potter ?''
''Có'', Harry nói ''Ờ.. bà ta nói... sự xúc tiến sẽ bị ngăn chặn hay... ờ... điều đó có nghĩa là...là Bộ Pháp thuật đang cố gắng can thiệp vào Hogwarts''
Giáo sư McGonagall quan sát nó một cách tỉ mỉ trong một thoáng, rồi khẽ khụt khịt, đi vòng qua bàn và mở cửa cho nó.
''Vậy, cô rất mừng là em chịu lắng nghe Hermione Granger trong mọi trường hợp'', bà nói, ra hiệu cho nó ra khỏi phòng.
(hết chương 12)
Chú thích:
1.It won''t be hurt to have some new blood (sẽ không đau nếu có thêm một ít máu mới) thành ngữ, chỉ sự thay đổi cũng không có hại gì mấy.
2. O.W.L: Ordinary Wizarding Levels-Phù thủy thường đẳng: kỳ thi trình độ bậc trung ở trường Hogwart. Bản thân từ OWL lại có nghĩa là CON CÚ.
3.NEWT: Nastily Exhausting Wizarding Tests-Kỳ thi Pháp thuật Mệt nhoài Tồi tệ, một kỳ thi bậc cao hơn ở Hogwarts
Lớp học Độc dược bậc cao- NEWT Potions class: lớp học độc dược để đạt được bằng NEWT (ở đây tôi không dùng từ cấp cao vì bậc này chỉ ''cao'' với học sinh thôi ^^)
4. Prat-kẻ ngu, đồng thời có nghĩa là cái mông đít, ở đây có lẽ Percy dùng nhiều ở nghĩa sau hơn
5.S.P.E.W: Hội bảo vệ phúc lợi gia tinh (riêng từ Spew có nghĩa là nôn mửa)
6. jumping on the bandwagon- nhảy trên xe của ban nhạc-thành ngữ, tương tự như theo đóm ăn tàn hay học đòi theo người ta.
7. Potty Wee Potter: Potter nhỏ bé mất trí, cũng có nghĩa khác là Thợ gốm làm bô
__________________
|