Ánh nắng :Di chang của mặt trời đánh thức tôi dậỵ Mở mắt ra, chồm người lên, đầu, cổ, áo quần như được nhúng vào cát. Nam đang đứng trước mặt, chàng nhìn tôi cườị
- Khỏe chứ ? Người đẹp mê ngủ của tôi ?
Giọng ngái ngủ, tôi lười biếng hỏi:
- Mấy giờ rồi anh?
- Chưa đến 7 giờ.
- Sao mặt trời mọc sớm quá vậy ?
- Mặt trời đã mọc từ lúc 5 giờ. Cô đã mất dịp xem cảnh mặt trời mọc, cũng như mất dịp xem đoàn thuyền chài trở về.
- Thế suốt đêm rồi anh không ngủ à ?
- Ngủ không được, nhưng nhìn em ngủ thì thật tuyệt, đẹp như một bức tranh.
Tôi ngượng ngùng, đây là lần đầu tiên ngủ ngoài trời, lại ngủ dưới mắt một gã con trai, người yêu mình. ĐỨng phắt dậy, tôi rũ người cho những hạt cát li ti rơi rạ Ồ ! Sao cát lắm thế này ? Cả trên lông mi, lông mặt cũng đầy cát, phủi mãi không sạch.
- Em phải đi tắm mới được !
- Thay áo tắm đi, anh đợi em.
Tôi quay nhìn tứ phía, hầu như các bạn đã mặc áo tắm, hoặc đã nhảy xuống biển. Chỉ còn vài mạng là còn mãi ngủ thôị
- Em thay áo đi, anh đi mua cái gì để ăn, chứ để bụng trống thế nầy mà đi tắm, thì không tốt lắm.
- Vâng !
Tôi chui vào lều, bên trong tối om thật nóng. Thanh Thương không còn ở trong đấy, có lẽ cô ta đi tắm rồị Trong lều chỉ còn Thủy Ngọc đang lục lọi tìm áọ Tôi nói với Thủy Ngọc.
- Mày thay áo đi, tao trông cửa cho !
Thủy Ngọc bắt đầu thay áọ Tôi hỏi:
- Nghe nói mầy sắp lấy chồng rồi hả
- Ờ.
- Có định mời bạn bè uống rượu mừng không ?
- Có lẽ mời không được, vì ảnh còn bên mỹ, tao phải qua đấy làm lễ cướị
Tôi nhìn Thủy Ngọc.
- Ê nầy Thủy Ngọc !
- Gì ?
- Tại sao mầy lấy ông tả Mầy yêu ông ấy à ?
Thủy Ngọc có vẻ ngần ngừ răng cắn chặt môi, tiếp tục thay áọ
- Thảo, đâu phải ai cũng may mắn, được có tình yêu như mầy đâu ?
- Tao không hiêu gì cả
- Tao nghĩ rằng, tao và anh ấy không nên nói chuyện tình yêụ Anh ấy cần một người vợ, mê nhan sắc tao nên muốn cưới, còn tao ư ? Thủy Ngọc im lặng. Tôi hối thúc:
- Mầy thì sao ?
Thủy Ngọc nhìn tôi rồi cườị
- Chuyện đó thì... lấy một người chồng, có một nơi cư ngụ vững chắc là được rồị Chàng tuy hơi lớn tuổi, nhưng thế mới có đủ sức bảo vệ tao được. Mầy biết, tao là đứa con gái nhiều nữ tính, nên lúc nào cũng mong được người che chở.
- Nhưng hôn nhân mà không có tình yêu thì cũng đáng ngại lắm !
Thủy Ngọc đứng trước mặt tôị
- Đừng v đoán như thế !
Quay lưng lại cô ta tiếp.
- Thắt lưng hộ taọ
Sau khi cài xong thắt lưng. Thủy Ngọc bảọ
- Bây giờ tới phiên mày thay áo đi, tao giữ cửa chọ
Vừa cởi áo, tôi vừa nói:
- Tao vẫn không hiểu sao mầy lại lấy chồng ?
- Thảo - Giọng của Thủy Ngọc thật nhỏ - Mầy nhứt định hỏi thì tao phải trả lời vậỵ Tao đã từng yêu, anh ấy là Trần Hoài Nam... Ồ khoan hãy nói, để tao kể tiếp. Tao đã bị chàng hớp hồn ngay từ đầu, cho đến lúc biết được mày với chàng yêu nhaụ Một thời gian khá dài, tao đã ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Rồi người ấy đến từ ngoại quốc, về nước tìm một người vợ, vừa nhìn thấy tao, vừa đẹp vừa hiền, vừa chăm chỉ nên chịu ngaỵ Tao nghĩ rằng, mình còn đòi hỏi gì hơn bây giờ? Thế gian này chỉ có Trần Hoài Nam mà thôi, mà.... đừng nói gì cả Thảo ! Và thế là tao đã nhận lờị Nhưng dù sao, mầy hãy yên tâm, vì tao sẽ được hạnh phúc. Đám cưới xong, tao cố gắng làm hết bổn phận người vợ mầy hiểu không Thảo, mầy đừng lo lắng cho taọ Hôm nay tao đem chuyện này ra kể cho mầy, chẳng qua chỉ để mầy biết r là việc đã xong rồi, kết thúc rồị Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta vứt bỏ chuyện ấy, không ai được quyền nhắc đến nó nữa nhé ?
Tôi nhìn Thủy Ngọc lắc đầu - Thủy Ngọc nè - Tôi định nói cái gì đó, nhưng vẫn không nói lên được, đành đứng tần ngần nơi đấỵ
Thủy Ngọc bước đến, kéo giùm tôi phẹc mơ tuya xong ôm chầm lấy tôị
- Đừng bận tâm Thảo nhé ? Tao sẽ kể cho mầy nghe một điều đó là... "Tao thật sung sướng".
- Có thật là câu nói của lòng mầy không ?
- Tao xin thềlà trăm phần trăm. Chồng tao tuy không lãng mạng nhưng được cái thực tế, cũng biết tao là con người hay mơ mộng, gặp người như thế là tốt lắm rồị
Rồi Thủy Ngọc bảo:
- Thôi đừng có lẩn thẩn nữa, anh chàng đang réo tên mầy ở ngoài kìạ
Quả thật, tiếng Nam gọi to bên ngoàị
- Thảo ơi ! Em rồi chưa ?
Thủy Ngọc kéo tay tôị
- Thôi ra đi ! Tao theo ngaỵ
Chúng tôi cùng bước ra khỏi lềụ Nam từ xa chạy đến. Thủy Ngọc cười với Nam rồi chạy đi trước. Nam thúc khủy tay vào người tôi, chàng hỏi:
- Em nhìn gì thế ? Để hai ly sữa trong tay anh cho mặt trời uống à ?
Thì ra chàng đang cầm hai ly sữạ Băng qua khoảng bãi rộng, dưới sức nóng mặt trời, lại phải giữ thăng bằng cho sửa khi đổ, quả là một điều mệt nhọc, trán Nam ướt đẩm mồ hôị Nhìn dáng điệu có vẻ ngơ ngác của chàng, tôi không thể nín cười được, đưa tay đỡ lấy ly sữa trên tay, tôi nói:
- Em không hiểu tại sao anh lại được nhiều người mê như thế ?
Nam ngơ ngác.
- Thảo, sao em nói câu gì lạ vậy ?
Tôi vẫn thở dàị
- Nhưng em vẫn yêu anh, Nam ạ.
Chàng giữ tôi lại, đưa tay vuốt ve nhẹ vào lưng.
- Thảo, em khùng rồi ư ? Uống sữa nhanh đi
Tôi uống hết ly sữa, đặt ly xuống, chàng kéo tay tôị
- Đi, chúng ta đi tắm, anh muốn bơi đua kiểu ếch với em.
Chúng tôi nắm tay nhau chạy về phía bờ biển, nước ngập dần đến chân, đến gối, đùị.. Một cơn sóng to chụp nhanh lên người, tôi kêu lớn, chàng lôi tôi nga! xuống, chúng tôi bị sóng lôi ra khơị
- Lội nhanh lên em !
Giống như hai chú cá, chúng tôi bơi nhanh trong nước, Nam bỗng hụp xuống kéo mạnh tôi vào người chàng. Dũng*ới đáy nước, chàng hôn tôi, khiến tôi muốn ngộp. Cùng trôi lên mặt nước, thở một hơi dài, hai gương mặt đầy nước, nhìn nhau cười hớn hở.
Có một dáng người ma*.t áo tắm đỏ, bơi nhanh về phía chúng tôi, lặn mất rồi trồi lên giữa hai đứạ Thì ra là Thanh Thương. Tôi cườị
- Ồ ! Lại mầy nữa hơ? Thanh Thương. Con nhỏ nầy quỷ quái thật, làm tao hết hồn.
Thanh Thương đưa tay vuốt mặt, cô ta mỉm cười nhìn tôi rồi Nam. Đôi mắt Thanh Thương vẫn còn đỏ, sắc mặt lợt lạt, Nam bảo:
- Đôi mắt cô chưa hết sao cô dám bơi ? Nước biển mà vào nữa thì đừng có than trời nghẹ
- Cám ơn sự lo lắng của anh. - Giọng nói Thanh Thương có vẻ thật đặc biệt - Mắt tôi không có bệnh, mà nơi có bệnh chính là tại nơi nầy - Thanh Thương đưa tay chỉ vào ngực, rồi nhìn chúng tôi cười, nàng khoát taỵ - Thôi, không dám làm phiền mấy người nữạ Cảnh ban nãy dưới đáy biển đẹp quá ! Chào nhé !
__________________
|