C5:VẠN TÍN HẦU
Xe ngừng lại trước cổng ngôi đền, tường gạch lợp ngói. Một người đàn bà đứng tuổi, một thiếu niên khoảng mười bẩy, mười tám cùng chạy ra cúi đầu chào:
%97 Kính chào quý khách! Xin mời quý khách vào lễ bà.
Thiếu niên cầm lấy dây cương ngựa, buộc vào gốc cây. Long Xưởng nhìn lên cổng, có bốn chữ:
Trưng vương đại công thần linh từ.
(Đền thờ đại công thần linh thiêng của Trưng vương)
Thằng Ba bưng mâm lễ vật đi theo Long Xưởng, vào trong sân. Đây là một ngôi đền, có ba gian. Phía trước là một hàng hiên. Trên nóc hiên, gian giữa có chữ:
Uy trấn Đông hải
(Oai trấn biển Đông)
Hai bên có đôi câu đối:
Tô khấu tước bình, trực bả quần thoa đương kiếm kích,
Trưng vương dực tải, hảo tương cân quắc hộ sơn hà.
Thằng Ba hỏi:
%97 Thưa chủ nhân, đôi câu đối này nghĩa như thế nào? Xin chủ nhân giảng cho tiểu nhân.
%97 Vế trên có nghiã: Dẹp giặc Tô Định, dùng quần thoa đương với kiếm, kích. Vế dưới nghĩa là: Phù vua Trưng, đem khăn yếm giữ non sông.
Thằng Ba trao lễ vật cho bà từ, với thiếu niên, rồi lùi ra ngoài coi xe. Bà từ tiếp lễ, đặt lên trên bệ thờ. Bà đánh lửa thắp hương. Liếc qua bát, đĩa, khay... đều bằng bạc, vành viền vàng. Nhìn mâm lễ vật, tuy không nhiều, nhưng toàn những loại thượng phẩm : Một con lợn sữa quay, miệng ngậm bông sen. Một con gà trống luộc, đặt trong tư thế quỳ, cổ ngửa lên, miệng ngậm bông hồng? Bốn con bồ câu quay, đặt theo tư thế đầu ra ngoài đĩa, giữa đặt một nhánh hoa đào nhỏ. Một mâm ngũ quả xếp cao. Hai chai rượu cúc, bốn bó hoa. Lại nữa có đến bốn người theo hầu, người nào y phục cũng sang trọng... bà từ biết rằng vị hai tiểu công tử , ba vị tiểu thư này, thân phận thực không nhỏ. Bà hỏi bằng giọng khách sáo:
%97 Không biết công tử, tiểu thư từ đâu tới? Công tử tiểu thư có cần người hát chầu không?
Long Xưởng chỉ vào ba người họ Đào:
%97 Tôi đến từ Thăng long. Tôi có mời ba vị này từ bến đò Long biên theo để hát chầu ngài.
Đào Duy, Như Yên, Như Như ngồi lên cái chiếu bên trái. Đào Duy đánh trống, Như Yên vừa hát vừa kéo nhị, Như Như đánh đàn. Khi Long Xưởng, Tăng Khoa, Đoan Nghi, Trang Hòa, Thụy Hương vừa đứng vào giữa chiếu chắp hai tay lễ, thì âm nhạc nổi lên. Như Yên cất tiếng ngâm sa mạc:
Phấn son tô điểm sơn hà,
Làm cho tỏ mặt đàn bà Lĩnh Nam.
Vua Quang Vũ khởi binh trăm vạn,
Đánh xuống vùng Nam hải (1) chiếm Thường sơn (2)
Nam an hầu Đoàn Chí, lĩnh đô đốc thủy quân,
Mang hạm đội, vượt sóng, ầm ầm như thác đổ.
Một trận biển Đông, Giao long vân vũ,(3)
Chém bay đầu Đoàn Chí, bắt Sầm Anh. (4)
Đổ quân lên, quyết chiếm Lạc dương,
Triều Đông Hán chông chênh như trứng đổ.
Xuân phong Lãng bạc, thiêu Yên võ,(5)
Hạ hiểu Thần phù, kích Trường yên.(6)
Muôn nghìn năm thanh sử ghi tên,
Dùng yếm thắm, quần thoa đương kiếm kích.
Hôm nay, ngồi tưởng uy linh nữ kiệt,
Lễ một mâm dâng trước anh hùng,
Đời đời gương sáng soi chung.
Chú giải.
(1). Nam hải: Tên vùng đất về thời vua Trưng, nay gồm Một phần tỉnh Cảng Tây, toàn tỉnh Quảng Đông, đảo Hải Nam. Bấy giờ vùng này do công chúa Thánh Thiên trấn thủ.
(2). Thường sơn, tên một ngọn núi nhỏ, nơi diễn ra trận đánh kinh khủng giữa tướng Hán là Phiêu kị đai tướng quân, tước Phù lạc hầu Lưu Long với Đông triều công chúa Lê Chân.
(3). Giao long: Các tướng Hán đánh nhau với công chúa Gia hưng, hầu hết bị bại, họ tâu về triều rằng công chúa là con giao long tu nghìn năm ở biển Nam hải.
(4) Sầm Anh, danh tướng Hán, lĩnh ấn Long nhương đại tướng quân. Bị công chúa Gia hưng bắt sống trong trận thủy chiến Nam hải.
(5) Gió Xuân trong trận Lãng bạc giúp công chúa Gia Hưng đốt quân Mã Viện ở Yên vũ vào đêm giao thừa Quý Mão (43 sau Tây lịch).
(6) Nắng hạ chiếu xuống cửa biển Thần phù, công chúa Gia Hưng đại phá quân Hán ở Trường yên (Ninh bình ngày nay).
Bọn Đào Duy tấu liên tiếp năm bản khác nhau, đại ý các bài ca đều thuật chiến công thời Lĩnh Nam của vua Trưng cùng chư tướng. Sau khi hết tuần nhang, bà từ hạ lễ, xuống. Long Xưởng móc trong túi ra một nén bạc, hai tay cung kính trao cho bà từ.
%97 Gọi là chút ít, gửi bà để mua sắm đèn nhang, dâng lên công chúa điện hạ.
Thời bấy giờ, dù người giầu có đến đâu, khi đi lễ chùa, đền... cũng chỉ cúng đến một quan tiền là nhiều lắm. Đây Long Xưởng cúng đến một nén bạc mười lượng, tức một trăm quan tiền, thế mà bà từ vẫn bình thản:
%97 Phúc đức quá.
Bà hạ lễ trên bàn thờ xuống, rồi dùng dao chặt đùi sau con lợn sữa quay, xếp vào hai cái đĩa; trong khi thiếu niên chặt một nửa con gà trống luộc xếp vào cái đĩa khác. Cả hai đem bát đũa bầy ra. Bà nói với Long Xưởng, với bọn Đào Duy:
%97 Mời các công tử , các tiểu thư với các vị thụ lộc Bà.
Long Xưởng lên tiếng gọi thằng Ba:
%97 Này anh Ba, vào đây thụ lộc công chúa với chúng tôi.
Bỗng có tiếng ăn mày vọng vào:
%97 Con cá nó sống vì nước,
Con người sống vì đồng tiền bát cơm,
Lậy ông đi qua, lậy bà đi lại,
Cho chút cơm thừa canh cặn,
Làm phúc cũng như làm giầu
Ngày sau con rể, con dâu đầy nhà.
Người ăn mày đầu đội chiếc nón rách che khuất mặt, thành ra không biết y già hay trẻ? Long Xưởng, Đoan Nghi Trang Hòa từng nghe cung nga, thái giám nói nhiều về ăn mày. Đó là những người nghèo khổ cùng cực, ngủ đường ngủ chợ, quần áo không có mà mặc, cơm không có mà ăn. Nhưng cũng nhiều cao nhân, dị sĩ, thường giả dạng ăn mày để trừ gian, diệt bạo. Thời vua Thánh tông, Nhân tông từng có Long biên ngũ hùng, Tây hồ thất kiệt, thủa niên thiếu phải đi ăn mày. Sau trở thành đại tướng làm nghiêng ngửa giang sơn Chiêm, Tống; khi tuẫn quốc, quốc sử ghi tên, dân chúng thờ kính. Hóa cho nên trong chuyến xuất hành này, Long Xưởng ước mong gặp được những người có lòng son với xã tắc, mà phải đi ăn mày. Vương cầm nửa con gà luộc chưa chặt, một con bồ câu quay, một nải chuối, với đĩa xôi, bỏ vào cái khay, hai tay trịnh trọng trao cho người ăn mày:
%97 Đây, lộc của công chúa đây, người ăn đi.
%97 Đa tạ hồng ân của công chúa, đa tạ tiểu công tử.
Đoan Nghi hỏi:
%97 Này, ông nghèo lắm hả. Trời ơi! Quần áo sao mà rách thế kia! Sao mà khổ thế. Ông có nhà không?
%97 Thưa tiểu thư không.
%97 Nhà của anh tôi rộng lắm, ví thử anh tôi mời ông về ở chung, ông có bằng lòng không?
%97 Dạ, dạ. Xin đa tạ tiểu thư. Tôi không dám đâu. Giá tiểu thư có tiền, cho tôi mấy lượng bạc, tôi mua túp lều ở thì tốt quá.
Nói rồi ông ta xòe bàn tay ra chờ đợi.
Đoan Nghi luống cuống:
%97 Tôi có bạc, nhưng để ở nhà. Làm sao bây giờ!
Nàng quay lại hỏi Trang Hòa :
%97 Chị có mang bạc đi theo không ?
Trang Hòa trả lời bằng cái lắc đầu. Đoan Nghi nhìn Thụy Hương. Thụy Hương móc trong túi ra một lượng bạc :
%97 Em chỉ mang theo có bấy nhiêu thôi.
Người ăn mày chỉ vào đôi xuyến trên tay Đoan Nghi:
%97 Không có bạc, thì tiểu thư cho tôi đôi xuyến kia vậy.
Đoan Nghi suy nghĩ một lát rồi tháo đôi xuyến trao cho người ăn mày:
%97 Đôi xuyến này, ông ngoại tôi cho tôi nhân sinh nhật chín tuổi. Đem cho ông thì phụ lòng người. Nhưng tôi có đeo bên cạnh cũng chẳng ích gì. Tôi cho ông đấy.
Thằng Ba can thiệp:
%97 Tiểu thư. Bọn ăn xin vốn vô lại, không nên đem của quý cho chúng. Như vậy chiều về nhà, bà đánh đòn cho mà coi.
%97 Mẹ ta hiền lắm, chắc không đánh ta đâu. Nếu mẹ ta có đánh ta, thì ta chịu vậy. Bố thí cho kẻ khó, mới là từ bi. Ta bố thí rồi, trong lòng sẽ vui biết bao. Mẹ có đánh đòn đau đến mấy ta cũng chịu được. Người không nên cản ta.
Người ăn mày cầm lấy đôi xuyến bỏ vào túi, rồi vái Đoan Nghi ba vái. Vái xong, y ngồi xuống cạnh cái cột đền, tay bốc xôi, tay xé thịt gà ăn.
Y nói một mình:
%97 Ngon quá ! Nhưng thiếu nước mắm. Ngày xưa, công chúa Gia Hưng thích nước mắm lắm. Công chúa xơi món gì cũng phải có nước mắm chắt, thế mà nay người ta cúng ngài, lại quên mất cái gia vị này.
Thằng Ba hừ một tiếng, rồi mắng người ăn mày:
%97 Láo vừa thôi nghe! Thịt gà phải ăn với lá chanh, chấm với muối. Ai đời lại chấm nước mắm bao giờ! Đã dốt, còn lên mặt dạy đời! Cút!
Người ăn mày chửi đổng:
%97 Hỡi ơi! Xưa nay, người ta chỉ biết chuyện cáo mượn oai hùm, chứ chưa từng nghe nói cứt hùm cũng oai bao giờ!
Thằng Ba nổi cáu:
%97 Mi có câm cái mõm mi đi không? Ông lại vả cho rụng răng bây giờ?
%97 Ôi! Sao chủ nhân thì phúc đức, mà tôi tớ lại hung dữ như chó điên vậy kìa?
Thằng Ba lạng người tới vung tay tát người ăn mày một cái. Long Xưởng quát:
%97 Không được đánh người.
Nhưng không kịp. Bốp một tiếng. Rõ ràng thằng Ba tát người ăn mày, mà thân hình nó lại bay tung về sau. Chính tay nó tát vào mặt nó, làm bốn cái răng cửa bị gẫy. Hai môi nó sưng vù, máu ri rỉ chảy ra mép.
Trong khi Long Xưởng kinh ngạc, thì bà từ với thiếu niên thản nhiên lau bàn thờ. Ba người họ Đào lơ đãng nhìn ra sân. Thằng Ba gầm lên:
%97 Hôm nay mi phải chết.
Rồi nó tung người lại, chân phóng cước vào ngực người ăn mày. Binh một tiếng, tiếp theo tiếng vù. Thằng Ba bay bổng ra sân, rơi xuống đất đến huỵnh. Nó nằm ngửa mặt lên trời, hai chân, hai tay múa loạn xạ. Trong khi người ăn mày vẫn ngồi dựa cột đền, tay cầm nửa con gà, tay bốc xôi ăn, như không có sự gì xẩy ra.
Long Xưởng từng học võ với mẫu hậu, vương đã được chứng kiến mẫu hậu đấu với thằng Ba ngang tay. Bây giờ thấy người ăn mày thủy chung không đứng dậy, cũng chẳng xuất chiêu, mà làm cho thằng Ba lạc bại, thì vương biết rằng đây là một kỳ nhân, dị sĩ, giả làm ăn mày. Vương chắp tay cung kính:
%97 Gia nhân của tôi có chút mạo phạm. Xin cao nhân dung thứ cho.
%97 Dung thứ! Tiểu công tử có thấy y hung hăng đánh tôi không? Y đánh tôi, chứ tôi có đánh y đâu mà bảo dung thứ?
%97 Tiểu bối xin tiền bối cho biết cao danh, quý tính?
Người ăn mày chưa kịp trả lời, thì thằng Ba đứng dậy nhìn y:
%97 Mi có giỏi hãy đứng dậy cùng ta chiết chiêu, chứ ngồi như vậy là hèn nhát.
Nói rồi nó xuất chưởng đánh thẳng vào đầu người ăn mày. Người ăn mày vẫn ngồi bất động, ngón tay chỏ chĩa ra. Bộp một tiếng, thằng Ba ôm tay nhăn nhó, đau đớn cực kỳ. Nhưng nó nhảy lùi lại ba bước, rồi cười đầy vẻ đắc thắng:
%97 Cho mi nếm mùi đau khổ của Huyền âm độc chưởng. Chỉ cần một khắc nữa, mi sẽ đau đớn đến phải kêu cha gọi mẹ, rồi sau đấy công lực của mi mất hết, người mi sẽ mềm xèo như sợi bún. Ha! Ha! Mi có mau rập đầu lạy lão gia một trăm lạy, lão gia sẽ tha cho mi cái tội vô lễ hôm nay.
Nhưng tiếng cười của nó bị tắt ngấm ngay, vì nó cảm thấy chân khí bế tắc, hai bàn tay xám ngắt, sưng vù. Toàn thân nó đau đớn cùng cực. Rõ ràng nó bị trúng Huyền âm nội lực. Nó cười ha hả:
%97 À thì ra mi cũng biết Huyền âm nội lực. Mi dùng Huyền âm nội lực xử dụng Huyền âm chỉ! Nhưng đối với ta thì vô ích.
Nói dứt, nó móc trong túi ra một hộp thuốc, lấy ba viên bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến rồi nuốt. Sau khi nuốt thuốc, nó thấy tay lại sưng lớn hơn, cảm giác đau đớn càng tăng. Nó nghiến răng, cúi gập người xuống để khỏi bật thành tiếng kêu, nhưng cuối cùng không tự chủ được, nó thét lên:
%97 Ái! Đau quá! Ái.
Bấy giờ người ăn mày mới mở cái nón ra. Đó là một người đàn ông, gương mặt khó có thể đoán đươc rằng ông ta còn trẻ hay già. Mặt ông đẹp như Phật Di Lặc, tóc bạc như cước. Ông ta cung tay hành lễ với Long Xưởng, Đoan Nghi Trang Hòa:
%97 Tiểu công tử. Tiểu thư ! Của bố thí không bằng cung cách bố thí. Chỉ cần một cử chỉ của công tử ban lộc cho lão ban nãy, lão cũng biết công tử, tiểu thư có tâm Bồ tát. Còn tiểu thư, không tiếc của, ban vàng, lại không sợ trách phạt, thì hỡi ơi lòng dạ tiểu thư còn rộng hơn biển Đông nữa.
Nói rồi lão đeo đôi xuyến vào tay Đoan Nghi. Trong khi lão ăn mày nói, thì thằng Ba vẫn đau đớn lăn lộn trên nền điện. Lão ăn mày hướng thiếu niên giữ đền ra lệnh:
%97 Quang Anh, hỏi cung nó.
Thiếu niên dạ một tiếng rồi nói với thằng Ba:
%97 Mi có biết tại sao mi đau đớn như vậy không?
%97 Ái! Tôi không biết. Đau quá, giết tôi đi!
Quang Anh chỉ vào lão ăn mày:
%97 Mi có biết sư phụ ta là ai không?
%97 Tôi cũng không biết. AÔi! Giết...tôi đi.
%97 Ta cần biết một số tin tức. Nếu mi khai đầy đủ, ta sẽ giải khai cái đau đớn cho mi.
%97 AÔi! Tôi xin nói.
%97 Họ, tên thực của mi là gì?
%97 Tôi họ Đỗ, tên thực là Đỗ Anh Hào.
%97 Năm nay mi bao nhiêu tuổi
%97 Hai mươi ba tuổi.
%97 Cha mi là ai?
%97 Là...ái...là Đỗ Anh Vũ.
%97 Mẹ mi là ai?
%97 Tôi không biết!
%97 Mi không biết ư ? Như vậy là mi nói láo. Được, ta để cho mi đau đớn đến chết , xem mi có chịu nói hay không!
Thằng Ba tức Đỗ Anh Hào run rẩy, lăn lộn một lúc, rồi không chịu được, nó rên:
%97 AÔi! Đau chết mất. Tôi xin nói... mẹ tôi là...Cảm Thánh hoàng thái hậu.
Quang Anh điểm vào huyệt đại trùy của Anh Hào, lập tức cảm giác đau đớn biến mất. Nhưng chân tay nó vẫn còn run.
Nghe Anh Hào cung khai, Long Xưởng kinh hoàng đến nỗi tưởng rằng mình nằm mơ. Vương nghĩ thầm: Từ trước đến nay, mình được mẫu hậu cho biết việc Đỗ Anh Vũ tư thông với Thái hậu, chuyên quyền, giết hại trung thần, tàn sát tông thất... Chứ tuyệt không ngờ hai người lại có con với nhau. Phụ hoàng ta sinh năm Thiên chương bảo tự thứ tư (Bính Thìn, DL. 1136) tính đến nay là 25 tuổi. Hai năm sau đức Thần tông băng, như vậy thì đức Thần tông vừa băng thì Anh Vũ đã tư thông với Thái hậu. Thái hậu mang thai tên này ngay. Ỷ là con của Thái hậu với Anh Vũ, nên tên Anh Hào mới coi thường cả phụ hoàng lẫn mẫu hậu ta.
%97 Mi có bao nhiêu anh em ?
%97 Mười hai người. Tám chị em gái, bốn anh em trai. Nhưng chỉ mình tôi là con của Thái hậu mà thôi.
%97 Trong cung Cảm Thánh có ba người được Thái hậu ban cho mỹ danh là Nùng sơn tam anh. Mi đứng thứ ba, vậy còn hai người nữa là ai ?
%97 Người đứng thứ nhất là sư thúc Vương Nhất. Người đứng thứ nhì là sư thúc Cao Phi. Cả hai đều là sư thúc của tôi, do thái sư phụ đưa vào cung giúp Thái hậu.
%97 Còn hai cung nữ tên Cảm Linh, Cảm Chi ?
%97 Họ là cháu gọi Thái hậu bằng cô ruột tức con cô con cậu vớ tôi. Cảm Linh là vợ Vương sư thúc. Cảm Chi là vợ Cao sư thúc.
%97 Hai người này thuộc môn phái nào ?
%97 Tôi không biết.
%97 Mi học võ với ai?
%97 Với phụ thân.
%97 Cha mi là đệ tử của Khánh Hỷ đại sư thuộc phái Tiêu sơn, thì làm sao biết Huyền âm nội lực mà dạy mi?
%97 Bố tôi học Huyền âm nội lực với thái sư phụ.
%97 Thái sư phụ tên là gì? Hiện ở đâu?
%97 Tôi không biết tên người. Người ẩn hiện bất thường. Tôi đã gặp người nhiều lần trong cung Cảm Thánh.
Cách đây mười tám năm. Khánh Hỷ đại sư thủ tọa Vạn Hạnh đường của phái Tiêu sơn, trong khi vân du Thăng long, ngài hành hương chùa Chiêu thiền (chùa Láng) thì bị kẻ lạ mặt đánh lén một Huyền âm chưởng. Ngài quằn quại, lăn lộn bốn mươi chín ngày rồi viên tịch. Trong khi ngài đau đớn cùng cực, các sư huynh, sư đệ hỏi ngài danh tính thủ phạm, ngài nghiến răng chịu đau, trả lời ị Khi nghiệp quả đã đến, thì phải an phận mà nhận Ể, rồi viên tịch. Vụ án một đệ nhất cao thủ của phái võ lớn nhất Đại Việt bị ám toán , đã gây trấn động võ lâm Hoa Việt. Hơn nữa, ngài bị ám toán ngay giữa Thăng long, vào lúc đệ tử của ngài là Đỗ Anh Vũ đang làm Thái sư, quyền nghiêng thiên hạ, càng khiến cho võ lâm quan tâm. Phái Tiêu sơn, cũng như triều đình cử không biết bao nhiêu cao thủ, quan lại điều tra, mà cho đến nay vẫn chưa tìm được tông tích thủ phạm. Hơn năm sau đến lượt chưởng môn phái Tản viên là Đặng Phi Sơn, cũng bị gian nhân dùng Huyền âm chưởng đả thương rồi bỏ mạng. Gần đây nhất, Nghi Hòa sư thái, chưởng môn phái Mê linh lại bị trúng Huyền âm chưởng qua đời, và gần nhất Văn Đức Ý đi dự Đông cung triều về, bị giết với mã phu, ngựa. Bây giờ nảy ra vụ Anh Vũ luyện Huyền âm công, rồi dạy con... Thái hậu đem vào cung hai cặp vợ chồng đều là đại hành gia, xử dụng Huyền âm nội lực.
Quang Anh hỏi:
%97 Mi có biết tại sao, mi dùng Huyền âm chưởng đánh sư phụ ta, mà chính mi lại bị trúng độc chưởng này không?
%97 Tôi không biết.
Anh Hào hướng lão ăn mày rập đầu binh binh: Xin lão tiên sinh tha cho tiểu bối.
Đối với cuộc thẩm vấn của Quang Anh, dường như lão ăn mày bỏ ngoài tai, lão cứ thản nhiên uống rượu, ăn thịt. Thấy Anh Hào lậy mình, mặt lão vẫn lạnh như tiền.
Quang Anh hỏi tiếp:
%97 Mi có biết tại sao, khi mi uống thuốc giải Huyền âm độc chưởng của mi, không những cơn đau không giảm, mà còn đau hơn không?
%97 Tôi cũng không biết nữa. Xin thiếu hiệp nói cho tôi biết.
%97 Cũng được! Ta sẽ nói cho mi nghe. Nhưng mi phải nói rõ về Huyền âm nội lực của mi, cho chủ nhân mi nghe đã.
Anh Hào hướng vào Long Xưởng nói với giọng kẻ cả, đầy tự hào:
%97 Thông thường khi người nào bị đánh bằng Huyền âm nội lực, thì bất biết công lực cao hay thấp, chỉ cần hai chưởng chạm nhau, là độc chất chạy vào cơ thể, lan rất mau. Khoảng trên dưới một khắc, thì tay xám ngắt, sưng lớn, rồi đau đớn cùng cực, lăn lộn đến nỗi muốn tự tử cũng không còn sức. Dù có điểm huyệt, hay uống thuốc trấn thống, thì cao nhất là bẩy ngày, công lực mất hết, sức không còn, đến nỗi đi đứng cũng phải có người nâng đỡ. Nếu uống hai viên thuốc giải của bản môn thì không sao. Còn như chỉ uống một viên, thì không chết, nhưng công lực mất hết, phải luyện lại từ đầu. Từ đấy, mỗi năm phải uống một viên nữa. Bằng không lại đau đớn sau 49 ngày cũng chết.
Cách đây hai năm, Đỗ Anh Hào đã dùng chưởng này đánh Hoàng hậu, sau đó Thái hậu kiềm chế bà. Chính vì vậy mà bà không dám ra mặt giúp nhà vua trong việc phục hồi quốc gia. Hôm qua trong lúc Long Xưởng thần hôn định tỉnh, Hoàng hậu đã khẩn khoản nhắc nó phải tìm người của phái Sài sơn, hầu giải vĩnh viễn độc chưởng cho bà.
Long Xưởng rùng mình hỏi:
%97 Huyền âm nội lực phát xuất từ đâu?
Anh Hào lắc đầu tỏ vẻ không biết. Y hỏi lại Quang Anh:
%97 Thiếu hiệp có biết không? Nếu thiếu hiệp biết xin đừng tiếc công dạy bảo.
Quang Anh cũng lắc đầu, y hỏi lão ăn mày:
%97 Sư phụ, đệ tử...
Lão ăn mày chỉ vào bà từ:
%97 À, cái vụ này thì ta không biết rõ. Mi hỏi sư mẫu ấy.
Câu nói của lão ăn mày khiến Long Xưởng tìm ra được một chút ánh sáng:
%97 Mình đáng chết thực. Từ sáng đến giờ, những gì xẩy ra, đều có thứ lớp. Lão ăn đã biết thân phận mình rồi. Rõ ràng có một bàn tay nào đó đã xếp đặt. Mình phải cẩn thận mới được: Lão ăn mày với bà từ là vợ chồng. Lão với vợ, đệ tử chuẩn bị sẵn để chờ mình, mà mình không biết. Như vậy vợ chồng lão là cao nhân đương thời đã biết rõ chân tướng mình, nên chờ đón mình tại đây với mục đích gì, mình chưa biết. Như vậy mình phải tỏ ra biết trọng hiền tài... Nếu như được lão trợ giúp thì có thể trị được đám cao thủ của cung Cảm Thánh. Lại còn vợ chồng Đào Duy nữa, biết đâu họ không cùng hành sự? Nhưng ai xếp đặt? Chắc chắn những người này không phải của Thái hậu rồi, vì những gì xẩy ra đều bất lợi cho Thái hậu cả. Họ là người của ông ngoại hay của quan Thái sư Lưu Khánh Đàm cũng nên. Dù họ là người của ai, thì rõ ràng họ làm lợi cho ta.
Bà từ nguýt chồng một cái, rồi nói mát:
%97 Xưa nay, lão già kia hằng tự hào là thông kim, bác cổ, mà nay cũng phải lùi sau lão nương một bước ư?
Lão ăn mày cười hề hề:
%97 Bao giờ tôi cũng thua bà. Ai mà hơn đươc bà kia chứ. Nhất bà, nhì trời, thứ ba thịt gà.
Lão lại cầm đùi gà chấm muối vừa ăn vừa uống rượu. Bà từ lắc đầu, nói với Long Xưởng:
%97 Nguyên vào thời Tần Thủy Hoàng, sau khi thống nhất Trung quốc, y muốn đánh chiếm Âu lạc. Tể tướng Triệu Cao bàn rằng : Đất Việt xưa nay là nơi rồng nằm, hổ phục, vậy trước ta phải sai sứ sang dò xét phong thổ , binh lực, võ học của chúng đã. Thủy Hoàng thuận đề nghị ấy. Y sai sứ sang bắt vua An Dương (257 TTL 207 TTL) cống một đội võ sĩ để làm thị vệ. Khi sứ Tần sang, vua An Dương biết rằng võ học Trung quốc đang thịnh thời, mà Thủy Hoàng đòi cống võ sĩ, thì chỉ với mục đích tìm hiểu võ học cua Âu lạc mà thôi. Ngài sai quan Đại Tư mã là tổ sư Lý Thân mang một đoàn đệ tử sang Tần.
Quang Anh hỏi :
%97 Thưa sư mẫu, quê tổ ở đâu ?
%97 Tổ quán ngoại ô Thăng long... Khi sứ đoàn Âu lạc tới Hàm dương, Thủy Hoàng sai tất cả những cao thủ bậc nhất Trung quốc đấu với sứ đoàn trước sân rồng. Tổ ra lệnh cho chư đệ tử rằng : Ban ngày, khi đấu cứ đánh cầm chừng, để ngài với chín đại đệ tử ghi nhớ tất cả những chiêu thức của đối thủ. Đêm, tổ với các đệ tử mới diễn lại những chiêu thức đó, rồi tìm ra phá cách. Sau những trận long tranh, hổ đấu, tổ với chín đệ tử tìm ra rằng, tại Trung quốc có chín phái võ, và tìm ra đầy đủ cách khắc chế. Cuối cùng chư đệ tử của tổ thắng tất cả những cao thủ bậc nhất của Tần.
Tuy mới luyện võ, nhưng giai đoạn lịch sử này Long Xưởng từng đọc qua. Nay nghe bà từ kể, nó gật đầu tỏ vẻ thích thú. Bà từ hỏi :
%97 Tiểu công tử ! Thì ra tiểu công tử cũng biết rõ chuyện này rồi ư ?
%97 Thưa cao nhân, vãn sinh đã đọc giai thoại này trong bộ Âu lạc giản sử. Bộ này viết từ thời vua Trưng.
%97 Công tử thử kể tiếp, xem có giống như bản phả của chúng ta không nào !
%97 Dạ ! Sau đó Tần Thủy Hoàng phong cho ngài làm Tư lệ hiệu úy, cùng đệ tử cầm quân trấn vùng Lâm thao, đánh Hung nô. Trong khi ruổi ngựa trên vùng tuyết phủ phía Bắc Vạn lý trường thành, ngài đã tìm được nguyên lý Âm thắng Dương, do vậy ngài viết ra nội công Âm nhu, gồm 99 câu quyết. Ngài lại thu góp tất cả yếu quyết kiếm thuật Trung quốc, rồi tìm ra các chiêu khắc chế, đặt trên căn bản dĩ nhu chế cương, dĩ tốc chế mãnh, sau thành pho Long biên kiếm pháp. Đại đệ tử của ngài là Vũ Bảo Trung thu thập nghiên cứu tất cả tinh yếu quyền, chưởng của Trung quốc, rồi nghĩ ra các chiêu khắc chế. Đó là pho Thiết kình phi chưởng, Âu lạc chưởng pháp, còn có tên khác là Cổ loa chưởng pháp. Sau khi bình Hung nô, Thủy Hoàng phong cho ngài tước Vạn tín hầu, các đệ tử của ngài đều được phong tước bá, rồi cho hồi hương. Y xin ngài để lại một đệ tử làm Tổng lĩnh thị vệ. Ngài để đệ nhị đệ tử là Trần Mạnh Chi ở lại. Mạnh Chi lấy vợ Hán, thu dụng đệ tử rồi lập ra phái Trường bạch. Ngài về nước được mấy năm, thì Hung nô lại vượt Vạn lý trường thành quấy rối Trung quốc. Thủy Hoàng sai sứ sang tìm ngài. Ngài không muốn vì bạo chúa mà lăn mình vào chỗ chết, bèn trốn vào rừng. Vua An Dương cáo với sứ rằng ngài qua đơì rồi. Sứ về tâu lại, Thủy Hoàng tin là là thực. Nhưng quan Tư thiên giám coi Thiên văn thấy tướng tinh của ngài vẫn còn , y tâu lại. Thủy Hoàng sai sứ yêu sách : Chết rồi thì phải đem xác qua. Ngài biết rằng nếu mình xuất hiện, thì chẳng hóa ra vua An Dương nói dối ư ? Thủy Hoàng có thể kiếm cớ gây chiến. Ngài họp chư đệ tử lại, dăn dò việc sau, rồi tự tử chết. Vua An Dương sai ướp xác ngài, trao cho sứ của Tần. Thủy Hoàng thấy ngài chết thực rồi, y sai làm một tượng bằng đồng đen giống ngài, trong bụng có máy, khiến chân tay cử động được, rồi để lên ngựa cho ruổi trên Vạn lý trường thành. Quân Hung nô nhìn thấy, tưởng là ngài , bèn bỏ chạy. Về phía Âu lạc, vua An Dương sai lập đền thờ ngài. Nhưng khi Triệu Đà chiếm Âu lạc, y phá đi. Đến đời Đường, Triệu Xương sang cai trị nước ta (803), đêm thường nằm mơ thấy cùng ngài bàn sách Xuân Thu, Tả truyện. Y bèn hỏi tìm đến quê cũ của ngài, rồi cho lập đền thờ. Sau đó Cao Biền sang cai trị nước ta, y được ngài hiển linh giúp đánh quân Nam chiếu, y lại sai tu bổ đền ngài.
Ghi chú của thuật giả.
Trải qua gần 1194 năm, với biết bao nhiêu thăng trầm của lịch sử, với biết bao nhiêu cuộc trùng tu, nay (1997) đền của Vạn tín hầu vẫn còn tại xã Thụy Hương, huyện Từ liêm Hà nội.
Tài liệu Trung quốc.
Tư mã Thiên, Sử ký :
Quyển 6, Tần Thủy Hoàng bản kỷ.
Quyển 112 Bình tân hầu Chủ phụ liệt truyện.
Quyển 113 Nam Việt liệt truyện.
Quyển 114 Đông Việt liệt truyện.
Tài liệuViệt Nam, chữ Hán.
ĐVSKTT,
KĐVSTGCM,
Đại Việt địa dư chí,
Nam Việt địa dư chí,
Địa dư chí,
Hoàng Việt địa dư,
Nam sử lược biên,
Thăng long cổ tích khảo,
Nhị Hoàng di ái lục,
Long biên bách nhị vịnh,
Chư dư chí tạp biên,
Thoái thực kỳ văn.
Tài liệu ViệtNam, chữ Quốc ngữ.
Anh hùng Lĩnh Nam.
Động đình hồ ngoại sử.
Cẩm khê di hận.
Của Yên tử cư sĩ, do Nam á Paris xuất bản
Thuật đến đây, Long Xưởng cung tay:
%97 Bộ Âu lạc giản sử chỉ chép đến đoạn vua An Dương lập đền thờ. Còn những việc sau tiểu sinh biết là do thầy dạy giảng thêm. Tiểu sinh xin kính cẩn lắng nghe cao nhân bổ khuyết cho những thiếu sót.
Bà từ nói với Long Xưởng như mẹ nói với con:
%97 Công tử mới bằng này tuổi, mà kiến thức thực rộng bao la. Những điều công tử kể thuộc về quốc sử. Còn những bí ẩn của võ sử còn nhiều lắm. Tôi xin vì công tử mà kể.
Bà nhìn lên tượng công chúa Gia Hưng, rồi tiếp:
%97 Sau khi Âu lạc bị Triệu Đà chiếm. Các tướng của vua An Dương không chịu phục. Họ đem bộ thuộc, gia đình quy dân lập ấp, mưu đồ phục quốc. Đệ tử của Trung tín hầu Vũ Bảo Trung lập ra phái Cửu chân. Đệ tử của Cao cảnh hầu Cao Nỗ lập ra phái Hoa lư. Đệ tử của Phương chính hầu Trần Tự Minh lập ra phái Khúc giang. Con cháu của tổ lập ra phái Long biên. Khi con cháu Triệu Đà bị vong quốc, lập ra phái Quế lâm. Đến hời Lĩnh Nam, nước ta có các phái Tản viên, Tây vu, Khúc giang, Quế lâm, Hoa lư, Cửu chân, Long biên. Các phái hợp nhau, cùng vua Trưng phất cờ khởi nghĩa, lập ra triều đình Lĩnh Nam. Lĩnh Nam bị Hán diệt, các đệ tử của ba phái Long biên, Cửu chân, Hoa lư lập ra phái Mê linh....cho tới nay.
Bà chỉ vào Anh Hào:
%97 Trở lại với phái Trường bạch bên Trung quốc, đời đời cha truyền con nối. Tới thời Tây Hán, vị chưởng môn sai đệ tử là Mao Đông Các đi diệt trừ một ác bá. Không may, y bị tên ác bá bầy mưu gian bắt giam. Tên ác bá muốn có nội công Âm nhu của phái Trường bạch, y dùng năm loại côn trùng độc là rắn, rết, tằm, nhện, bò cạp cho cắn Đông Các để y phải khai ra bí quyết luyện công. Không ngờ trong khi bị đau đớn cùng cực, y vận công chống độc, nội công Âm nhu với ngũ độc hòa hợp với nhau thành một thứ độc công kinh thế hãi tục. Đông Các phá vỡ gông cùm, rồi tiêu diệt trọn vẹn kẻ thù, trở về phục mệnh sư phụ. Sau khi tìm hiểu độc công của đệ tử, vị chưởng môn phái Trường bạch thấy rằng nếu người nào luyện nội công này, nó sẽ làm mất nhân tính đi, mà trở thành ác nhân, điên điên, khùng khùng. Ông bắt Mao Đông Các phải chấm dứt luyện độc công. Y không tuân. Trong một lần theo sư phụ đi hành hiệp, y đánh trộm sư phụ một độc chưởng. Ông bị thương nặng, đau đớn khốn khổ , chết đi sống lại trong 49 ngày rồi chết. Sư phụ chết rồi, y dối sư huynh, sư đệ đồng môn rằng sư phụ gác kiếm quy ẩn, trao cho y làm chưởng môn. Từ đấy y dạy độc công cho đệ tử phái Trường bạch, cũng chính y tìm ra được thuốc giải. Đại đệ tử của y là Phan Sùng dùng độc chưởng đi khống chế võ lâm Trung quốc giúp Cảnh Thủy hoàng đế trung hưng Hán nghiệp. Ai bị đánh trúng, phải bái y làm sư phụ, thì y cho thuốc giải. Thuốc giải này chỉ hiệu nghiệm một năm. Năm sau lại phải uống tiếp. Trong năm đó, nếu không trung thành với y, thì không có thuốc giải, nạn nhân sẽ đau đớn trong 49 ngày rồi chết. Thực là một thứ nội công ác độc nhưng vô song, vô đối.
Long Xưởng hỏi:
%97 Thưa cao nhân, tại sao lại gọi là vô song, vô đối? Không lẽ luyện nội công này, thì trở thành anh hùng vô địch ư ?
Bà từ mỉm cười:
%97 Công tử mới học võ, nên công tử chưa thể hiểu nổi cái ác liệt của nội công này. Bởi nó bao gồm cả chính lẫn tà, rất khó chống đỡ. Chính vì gốc nó là nội công Âm nhu của phái Long biên. Tà vì nó dùng nội công Âm nhu đẩy ngũ độc vào cơ thể đối thủ. Bất cứ cao thủ nào, trong khi đấu với đệ tử phái này, chỉ cần chạm vào chưởng của chúng, là lập tức độc tố chạy vào kinh mạch, trong vòng một khắc thì đau đớn đến chết đi sống lại. Sau này chỉ có Thiền công là chống được mà thôi.
Bà lắc đầu:
%97 Sau trận đánh trên đồi Vương sơn, ở phía Nam Lạc dương, Mao Đông Các cùng hai con gái bị giết; di thư của phái này bị Cửu chân vương Đào Thế Kiệt đốt cháy ở Kinh châu. Võ lâm Hoa Việt tưởng đâu Huyền âm nội công bị tuyệt diệt. Nào ngờ, cặp vợ chồng Phan Anh, Trần Nghi Gia còn sống, chúng truyền cho con. Trong trận đánh ở Nam hải với công chúa Thánh Thiên, tuy vợ chồng Phan Anh bị giết, mà Huyền âm công vẫn lưu truyền. Nhưng các đời sau không biết chế thuốc giải, thành ra phái này không rộng lớn. Mãi tới thời vua Lý Thánh tông, bọn ma đầu Hồng thiết giáo Đại Việt là Vũ Chương Hào, Lê Phúc Huynh, Đinh Kiếm Thương chạy sang Trung nguyên trao đổi võ công với bọn Trường bạch, chúng mới chế được thuốc giải. Trong trận đánh ở Yên dũng (1077), Trường bạch song hùng bị bại dưới tay phò mã Thân Thiệu Thái, hai người được Kinh Nam vương xin ân xá cho, nhưng bắt phải ở lại Đại Việt cho đến già, rồi chết. Bấy lâu nay võ lâm Hoa Việt tưởng đâu võ công ác độc này tuyệt chủng. Cho đến khi đại sư Khánh Hỷ, sư thái Nghi Hoà, đại hiệp Phi Sơn bị giết, bấy giờ võ lâm nổi lên cơn phong ba. Người người ra sức đi tìm thủ phạm, tìm bọn luyện độc chưởng này để tiêu diệt.
Bà chỉ vào tên Đỗ Anh Hào:
%97 May mắn thay, hôm nay chúng ta đã tìm ra được một chút ánh sáng.
Long Xưởng hỏi:
%97 Thưa cao nhân, giữa Chu sa Nhật Hồ độc công với Huyền âm công khác nhau thế nào?
%97 Khác rất nhiều. Chu sa Nhật Hồ độc chưởng phát xuất từ Tây vực. Đại ma đầu Nhật Hồ lão nhân đem vào Đại Việt dưới thời Thập nhị sứ quân. Độc công này do hai tên khùng người Tây vực phát minh ra có tên là Chu sa hồng thiết tâm pháp, dùng 28 vị thuốc độc luyện công. Nội công này thuần dương, rất dễ trừ. Đến thời đức Lý Thái tổ, phái Sài sơn đã tìm ra thuốc giải vĩnh viễn, nên nó không còn là mối lo nữa. Vả phương pháp luyện cũng thất truyền sau khi ma đầu Đinh Kiếm Thương tức sư Đại Điên bị thánh tăng Từ Đạo Hạnh giết.
Bà hất hàm cho Quang Anh:
%97 Con tiếp tục hỏi cung nó đi.
Ghi chú của thuật giả.
Về những uẩn khúc này, xin đọc Anh hùng Lĩnh Nam 4 quyển, Động đình hồ ngoại sử 3 quyển, Cẩm khê di hận 4 quyển, của Yên tử cư sĩ do Nam á Paris xuất bản.
Quang Anh hỏi Anh Hào:
%97 Bây giờ mi sắp chết rồi. Để ta nói cho mi nghe, kẻo mi chết, xuống Âm phủ Diêm vương hỏi tại sao mi chết, mà mi không biết, e Diêm vương mắng mi là phường hồ đồ rồi ra lệnh chém mi, thì mi lại chết một lần nữa. Sư phụ ta là đại danh y đương thời, nên lão nhân gia chỉ nhìn qua nước da, ánh mắt đã biết mi luyện nội công Âm nhu, cùng Huyền âm chưởng. Nên khi mi phát chiêu, lão nhân gia đã đẩy những gì mi đánh ra trở lại người mi.
%97 Nhưng tại sao... tại sao tôi đã uống thuốc giải mà vô hiệu ?
%97 Ta đã nói hết đâu ? Trong khi đỡ chiêu của mi, sư phụ ta còn đẩy vào người mi một viên thuốc nữa. Thành ra thuốc giải của mi vô dụng đã đành mà thuốc hợp với Huyền âm công thành một thứ độc công vô cùng bá đạo, cho nên không những thuốc giải của mi vô hiệu, mà còn làm cho đau hơn. Bây giờ mi muốn sống, hay muốn đau đớn cùng cực rồi chết ?
%97 Tôi...tôi muốn sống.
%97 Kể từ hôm nay, mi phải tuân theo ba điều.
%97 ? ! ? ! ?
%97 Một là mi phải đậy kín miệng bình, không được tiết lộ những gì xẩy ra hôm nay, dù với Thái hậu.
%97 Tôi xin tuân. Còn điều thứ nhì ?
%97 Mi phải tuyệt đối trung thành với chủ nhân mi. Bất cứ chủ nhân mi ra lệnh gì mi phải nhất nhất tuân theo.
%97 Tôi xin tuân ! Còn điều thứ ba ? ! ?
%97 Mi phải khai tất cả những bí mật trong cung Cảm Thánh cho ta. Như vậy, cứ ngày trăng tròn, mi phải ra chùa Một cột gặp sư phụ ta để lĩnh một viên thuốc giải. Nếu mi quên, thì sang ngày mười sáu, cơn đau sẽ hành hạ mi. Thôi, bây giờ mi ra ngoài kia, khai tất cả những bí ẩn trung cung Cảm Thánh cho ta.
Đợi Quang Anh với Đỗ Anh Hào ra ngoài, bà từ mời bọn Long Xưởng, ngồi xuống chiếc phản. Bà với lão ăn mày ngồi vào ngôi chủ vị tiếp khách. Vợ chồng Đào Duy, chắp tay đứng hầu.
Lão ăn mày nhìn Long Xưởng :
%97 Thái tử, lão phu đi ăn mày, khắp hang cùng ngõ hẻm đâu đâu cũng nghe người ta đồn rằng: Thái tử Long Xưởng tuổi tuy còn nhỏ, mà có phong thái như Khai Quốc vương xưa. Nào văn chương quán thế, trí lự khác phàm. Tương lai có thể vừa là Khai Quốc vương, vừa là vua Lý Thánh tông. Hôm nay lão phu mới được gặp. Những gì Thái tử nói từ nãy đến giờ, lão phu mới thấy tư cách Thái tử còn hơn tiếng đồn nữa.
%97 Đa tạ tiên sinh quá khen. Xưởng này có làm được những công nghiệp như vua Thánh tông, như Khai Quóãc vương hay không, còn nhờ vào sự dạy dỗ của những người như tiên sinh.
Hành tung của lão ăn mày, của bà từ, gợi cho ký ức giúp Long Xưởng nhớ lại trong buổi thiết triều hai năm trước về việc Đỗ Anh Vũ bị giết... Vương chắp tay hành lễ với người ăn mày và bà từ :
%97 Thì ta tiền bối có đại danh là Nam phương thần y, họ Lê, tên Thúc Cẩn, chưởng môn phái Sài sơn đấy ! Còn phu nhân đây hẳn là Ngô Lan Chi, một cao thủ phái Mê linh. Hèn gì, hành trạng khác thường. Tiểu sinh có mắt như mù. Xin hai vị đại xá cho.
Long Xưởng chợt nhớ ra rằng : Ông ngoại của vương là sư huynh của Ngô Lan Chi, vương nảy ra ý nhận họ, để cầu thân. Vương chắp tay hành lễ :
%97 Đệ tử xin bái kiến thái sư thúc.
Lan Chi nắm tay Long Xưởng :
%97 Thái tử chẳng nên đa lễ. Quan Thái sư nhờ chúng ta giúp Thái tử. Chúng ta chờ Thái tử từ qua tới giờ. Giúp Thái tử thì chúng ta sẵn sàng. Nhưng ta chỉ giúp cái chí của Thái tử mà thôi. Vậy trước hết Thái tử cho chúng ta biết cái chí của Thái tử như thế nào ?
Long Xưởng ngồi ngay ngắn lại, chỉnh đốn y phục, rồi cung tay hướng vợ chồng Lê Thúc Cẩn xá ba xá:
%97 Xưởng này trẻ người, non dạ, tư chất lại đần độn, kiến thức chỉ trông vào thầy dạy là quan Thái phó Hoàng Nghĩa Hiền và di thư của tiền nhân để lại. Hôm nay, duyên may gặp gỡ tiên sinh cùng phu nhân. Phu nhân lại là chỗ đồng môn với ngoại tổ. Xưởng xin dãi bầy ước vọng, mong hai vị dạy cho những lời vàng ngọc.
Lê Thúc Cẩn từng ngao du tứ phương trị bệnh cho dân chúng. Lão nghe nhiều, biết rộng, kinh lịch có thừa ; thế mà hôm nay, ngồi trước một thiếu niên mười tuổi, nói năng như những bậc anh hùng cao niên khuất thân cầu hiền, lão kinh ngạc không ít.
Long Xưởng tiếp :
%97 Bản triều do đức Thái tổ, ứng lòng người, hợp lòng trời, lậỳp nền chính thống. Đến đời đức Thái tông, Thánh tông, Nhân tông, nhờ liệt tổ Đại Việt phù hộ. Nhờ Khai Quốc vương cùng anh hùng khuông phò... mà phía Nam bình Chiêm, mở rộng Nam giới tới Hải vân sơn, sáu lần chỉ ngọn cờ lên Bắc, khiến cho giang sơn Tống nghiêng ngửa, bỏ mộng xâm lăng. Bên trong, việc nội trị vững vàng, dân chúng ấm no, học phong mở rộng. Nhất là anh hùng võ lâm cùng triều đình như hai mà là một.
Thúc Cần, Chi Lan cùng gật đầu tán thành những điều Long Xưởng nói.
%97 Nhưng từ khi đức Thần tông băng, nội cung thì bị cái nạn gà mái gáy, gây ra những vết nhơ, muôn đời không rửa sạch. Triều đình thì cường thần làm những chuyện bạo thiên, nghịch địa, tàn sát tông thất, tru diệt trung thần, bạc đãi hiền tài, khinh rẻ võ lâm. Hóa cho nên nhân tài bị mai một với cỏ cây, võ lâm xa lánh, tông thất thù hận. Học phong suy đồi, sĩ dân không ham luyện võ. Những lúc Xưởng này đọc sách, thấy tổ tiên anh hùng như vậy, dân chúng ấm no như vậy... mà tiếc, mà buồn đến không cầm được nước mắt, ăn không ngon, ngủ không yên. Cho nên Xưởng này khuất thân cầu hiền, mong xây dựng lại cái thịnh thời đời vua Thái tông, Thánh tông, Nhân tông. Mong tiên sinh với phu nhân đừng tiếc công dạy bảo.
Thúc Cần mỉm cười :
%97 Dạy cho Thái tử thì vợ chồng lão không dám. Tuy nhiên, nghe Thái tử bầy tỏ cái chí, thì dù kẻ ngu phu, ngu phụ cũng phải cảm động, huống hồ vợ chồng lão phu. Nhưng Thái tử ơi ! Khổng tử nói rằng : Trong một ấp mười nhà tất có người trung tín ! Kìa, tại triều chẳng có Thái sư Lưu Khánh Đàm, ngồi trong màn mà quyết thắng ngoài ngàn dặm đó ư ? Luận về chính sự Tống, Chiêm, cùng những kế sách cho dân giầu nước mạnh thì có Thái phó Hoàng Nghĩa Hiền. Lại còn những bậc trung thần như Vũ Tán Đường, Trần Trung Tá, Phí Công Tín... Kể sao cho hết. Họ cũng muốn đem tài lương đống ra giúp triều đình. Nhưng, họ đều bó chân, bó tay, vì Hoàng thượng thì không thể làm bất c
|