View Single Post
  #5  
Old 06-19-2004, 07:19 AM
VietDoll's Avatar
VietDoll VietDoll is offline
Búp Bê Nhí Nhảnh
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 2,416
Default

Một lần sau cuộc vui tôi mệt mỏi trở về nhà. Những khi âý tôi thường cảm thâý hôí hận vơí mẹ. Lúc nào mình cũng biết sợ cô đơn và trống trải, thế còn mẹ, mẹ không biết sợ ư? Nh t là những bưã về khuya, bất luận giờ phút nào, tôi luôn luôn thâý mẹ ngôì dươí ngọn đèn chờ đợị Một bức họa thật linh động cứ mãi tiế p diễn. Ngọn đèn treo trên bàn học, mẹ vơí đôi kính cận ngôì chăm chú sửa bài học sinh, một quyển rôì một quyển. Bình mực đỏ trên bàn, vở học, sách...Cứ thế mang đi ngày tháng của ngươì, một năm rôì một năm trôi đị Thuở nhỏ, tôi vẫn chưa hiểu được nỗi cô đơn và buồn bã của mẹ Bây giờ, đã lớn khôn, đã hiểu, thế mà tôi cũng không lấp được khoảng trống cho ngươì. Tôi chỉ nghĩ đến tôi một cách ích kỷ. Không chịu nhín tí thơì gian để kề cận mẹ. Qủa thật trên thế gian này, tình con yêu mẹ không bao giờ so sánh được vơí tình mẹ thương con.

Bước vào phòng mẹ, liệng xách tay xuống, vưà mệt mỏi vưà vui sướ ng, tôi gọi:

- Mẹ! Mẹ đợi con đâý hả ?

- Không phải đâu - Mẹ nhìn tôi, thái độ dò xét

- Vì mẹ còn quá nhiêù vở để sửa, nên ngủ sớm không được đâý chứ.

Tôi mỉm cươì:

- Để khi nào con ra trường xong, con sẽ nuôi mẹ, mẹ khỏi cần phải dạy học nưã mẹ nhé.

- Thế lúc âý mẹ sẽ làm gì? Ở nhà làm một ba già vô dụng à? Thôi, mẹ không chịu đâụ

- Số mẹ cực khổ quá, không rảnh rỗi được.

Tôi nói, đoạn ngã xoài lên giường mẹ, sự mệt mỏi và biếng lươì lan dần từ tứ chi đến thân thể, mắ t tôi mờ muốn không lên. Duỗi hai tay hai chân ra tứ phiá, mắt hướ ng lên trần nhà, nơi chiếc đèn lờ mờ treo lủng lẳng. Mẹ bước đến, ngôì cạnh giường, nắm lâý tay xoa nhẹ, đoạn nhìn tôi hỏi:

- Đi chơi có vui không con ?

- Vui lắ m mẹ.

- Thế có bạn trai nào vưà ý chưả Mẹ thờ ơ hỏi, đưa tay vuố t nhẹ gáy tôị

- Có rôì.

- Cho mẹ biết vơí.

- Nhiêù lắ m.

- Nói khùng. Tôi nhỏm ngươì lên, ôm lâý đôi vai mẹ hôn nhẹ.

- Me ơi, con thương mẹ lắm, mẹ có thương con không ?

- Thật là khùng, ra ngoài đường thì có vẻ chững chạc ngươì lớn lắ m, về nhà lại nhỏ như trẻ ba tuổi không bằng.

- Con biết, mẹ thương con, mẹ chìu con phải không ?

- Rôì sao nưã?

Tôi ngôì nhỏm dậy, chống cằm trên gôí, hai tay ôm lâý chân, suy nghĩ một lúc, lại nói:

- Chắc con không yêu ai nưã đâu mẹ. Mẹ có vẻ ngạc nhiên:

- Tại sao ?

- Vì con có nhiêù mộng tưởng quá, con mong được một ngươì đàn ông mà trên đơì này khó có được, họ phải có nội tâm, lại phong nhã, tế nhị, không khó chịu, ngoài ra con còn muốn ngươì âý phải yêu con tha thiết và lại.. có tài nưã.

Mẹ nói:

- Con tham lam quá, đám bạn của con có ai hội đủ đêù kiện đó không ?

- Không có. Rôì bỗng nhiên tôi yên bặt. Có thật sự không có chăng ?

Tôi ngôì đâý yên lặng nhìn ngươì. Sau cùng mẹ nói:

- Đâý là dì con, chị ruột của mẹ.

- Thế tại sao cha con không cươí dì con ?

- Tại vì lúc âý dì con đã chết - Mẹ chăm chú nhìn lên ngọn đèn, ngươì nói:

- Cái gì mà mình không bao giờ chiế m được thì nó vẫn đẹp.

Đó là một câu chuyện thật giản dị, một bi kịch hôn nhân thật tấm thường, tôi lặng lẽ ngôì đâý, bóng của mẹ do ngọn đèn dọi lên vách, ốm, dài và cô độc. Tim tôi tràn một thứ tình cảm lạ lùng, vưà chua xót, vưà khó chịụ Một lúc sau, mẹ bỗng quay đâù lại nhìn tôị

- Thảo, sao con chưa chịu đi ngủ đi ?

Tôi đứng dậy, đi về hướng cửa, đến trước ngưỡng của, tôi đứng lại, quay đâù sang hỏi:

- Còn một câu nưã mẹ cho con hỏị Thế mẹ có yêu cha con không ?

Mẹ nhìn tôi, đôi mắt tràn đầy nỗi sâù thảm:

- Nêú mẹ không yêu, thì đơì nào mẹ chịu lâý cha con.

- Nhưng mà... Tôi hơi ngượng.

- Tại sao laị ly dị ?

- Thảo, con làm sao hiểu được nỗi khổ của một ngươì phải giành giựt nhiêù năm vơí một kẻ thứ ba vô hình. Hơn nưã cuộc sống đồng sàng dị mộng còn đau khổ gấp trăm ngàn lần việc ly dị. Hôn nhân là việc không thể lầm lẫn, nêú đã lầm lẫn ngay từ đâù thì không còn cách nào cưú chưã được.

- Nhưng mà... mẹ...

- Con hôm nay sao lạ thế ? - Mẹ như phát giác ra một điêù gì, chợt hỏị

- Tại sao hôm nay con hỏi nhiêù quá vậy ? Rôì nhìn thẳng vào mắt tôi:

- Tôí nay con đã đến đâu chơi ? Có phải nhà anh chàng...

- Mẹ muố n đến Phong đâý ư ? Không phải, chúng con đi dạo thuyền.

- Dạo như thế nào ?

- Thì chúng con bơi thuyền rôì hát.

- Thế cậu bé tên Phong âý, ngươì có vẻ dễ thương không ?

- Ồ - Tôi kêu lên - Mẹ nghĩ gì thế ? Phong và Thu Phương là cặp xứng đôi nhấ t, con đoán có lẽ họ sẽ đính hôn nhau trong năm naỵ

- Thế thì cậu Nguyễn... Nguyễn gì đó ?

- Nguyễn Hưng ư ? - Tôi thở một hơi dài - Gã đang tán tỉnh Ðan Vân, nhưng Thu Vân cũng có vẻ yêu hắn lắ m.

- Vậy thì anh chàng ốm ốm họ Ngô gì đó ?

Mẹ như cố gắng moi móc hết trí nhớ về cái nhóm của chúng tôị Tôi cươì:

- Có phải anh chàng Lăng Xăng không ? Hắn nghịch ngợm lắm, giống như thằng hề.

- Vậy chắc có lẽ ngươì bạn nào mơí nhập bọn ?

- Hả ? - Tôi thâý như mắc nghẹn, bước vội tơí hôn mẹ một cái, tôi mỉm cươì

- Mẹ định khám phá điêú gì ư ? Sao lại hạch hỏi con như khảo tội thế ? Thôi mẹ ngủ ngon, con vào giường đâỵ

Vơí lâý xách tay đặt trên bàn mẹ, tôi chạy bay vê phiá cửa phòng, mẹ mỉm cươì nhìn theọ Khép cửa lại giùm mẹ xong, bước về phòng mình, vặn đèn lên thay áọ Vưà thay tôi vưà hát nhỏ một bản nhạc, mà một lúc sau tôi mơí thâý mình ca trật ca nhịp, bản nhạc âý vơí những lơì cạ

Anh có rấ t nhiêù giấc mộng

Trong âý bóng em không hề phai

Anh có biế t bao ảo tưởng

Ảo tưởng tràn đầy cả dáng ai

Đã trăm lần anh nguyện câù

Nguyện câù định mệnh ban phép mâù

Để được nhìn em, được nghe và được em

Để được trao em cả môí tình

Nhưng mà, em ở phương nào hỡi em ?

Tôi ngừng ngay tiếng hát, ngắm mình trong gương, trong đó một gương mặt lo lắng vơí đôi mắt e dè sợ hãi và một đôi môi hé mở hoang dại.

Rôì mùa thu lặng lẽ đến. Hôm ấy chúng tôi tụ họp tại nhà của Phong. Tôi đến trễ, khi đến nơi thì mọi ngươì đã đông đủ. Thanh Thương đang đứng cươì nghiêng ngả trong đám đông, Trần Hoài Nam thì đang ngôì ở một góc nhà chơi guitar. Thủy Ngọc ngôì bên cạnh to nhỏ. "Ba chàng ngư lâm" và Lan, Mỹ Linh, Thu Vân, Đan Vân cùng Nguyễn Hưng cùng nhau hàn huyên ở đằng kiạ Khung cảnh thật vui, thật ấm cúng. Khi tôi vừa bước vào, Đan Vân vội bước đến nắm tay áo tôị

- Thảo, tao có chuyện muốn nói vơí màỵ

Chúng tôi bước ra khỏi phòng khách, đến cạnh hồ phun nước nơi vườn hoạ Đan Vân đâù tư lự, hình như nàng đang có một tâm sự cần tỏ bàỵ Tôi cươì:

- Xin có lơì chúc mừng. Có gì khó đâu, thì hãy cho tụi tao ăn kẹo là xong chứ gì.

Đan Vân chau mày:

- Đừng có đùa, ngươì ta đang nói chuyện đứng đắn vơí bồ mà, bồ cũng biết là Nguyễn Hưng...

Đan Vân không biết nên nói từ chỗ nào nàng ngôì xuống cạnh hồ phun nước một cách bồn chồn.

- Tao nghĩ là tao chưa hề yêu Nguyễn Hưng.

- Nghiã là sao ?

- Sự thật Thu Vân yêu hắ n hơn taọ

Đâù óc tôi rôí ren, bất chợt nghĩ đến lơì của mẹ. Nắm chặt tay Đan Vân tôi nói:

- Đừng bao giờ coi tình yêu như một trò đùa, chị em mày phải phân biệt rành rẽ, vì ngươì yêu không phải là một chiếc áo, để hai ngươì có thể mặc chung.

Đan Vân hấp tấp đáp:

- Thảo, tao hiểu, vì thế tao mơí lo lắng.

- Nhưng mà mày đừng vì thấy Thu Vân cũng yêu Nguyễn Hưng, mà mày trốn tránh tình yêu, vì như thế chỉ tạo ra bi kịch mà thôị

Đan Vân đáp:

- Thảo, mày lầm. Thật tình tao chưa hề yêu Hưng, anh âý tuy có thật thà trung hậu, nhưng quá trầm lặng, không lanh lẹ, vì vậy không hội đủ điều kiện về ngươì yêu lý tưởng của taọ

Đan Vân quay sang nhìn tôi vơí cái nhìn đăm chiêụ

- Tao nghĩ rằng tao quá tầm thường nên tao chỉ thích những ngươì có vóc dáng anh hùng.

- Có chắc rằng mày chưa hề yêu Nguyễn Hưng không ? sao lúc trước mày bảo là mày thích hắn ?

Đan Vân cúi đâù nhìn xuố ng.

- Đó là chuyện ngày xưạ Vả lại, thích và yêu là hai thứ tình cảm khác nhau cơ mà ?

- Thế thì, tại sao mày không nói thật vơí hắn, để hắn chấm dứt ý tưởng theo đuổi ?

Bỗng nhiên tôi nghĩ đến một điêù gì, vội quay sang Đan Vân hỏi:

- Hay là mày đã yêu ngươì khác ?

Đan Vân như bàng hoàng, nó trố mắt nhìn tôị

- Mày chỉ tổ nói bậy không, làm như yêu ngươì khác là một việc dễ dàng lắm vậỵ

__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn