View Single Post
  #123  
Old 12-28-2013, 06:30 PM
vuongminhthy vuongminhthy is offline
Đường Tam Tạng
 
Tham gia ngày: Dec 2011
Nơi Cư Ngụ: Ngũ Đài Sơn - Nam Thiếu Lâm
Bài gởi: 1,955
Default

Hồi 51: Thiên đường hay địa ngục? (thượng)

Gió ban đêm ở tân giả khố nổi lên rất mạnh. Tất cả các nô tì cùng Viên ma ma hiện thời cũng đang an giấc.

Còn lại một mình bên giếng nước, Nữ Thần Y so vai, cả người nàng lạnh buốt. Tứ bề lại khuya khoắt tịch mịch càng làm cho khung cảnh trở nên lạnh giá thêm. Nàng cảm tưởng như đang sống trong hoàn cảnh khắc nghiệt của đêm đông trên đỉnh Thiên Sơn năm nào.

Sắc mặt tái hẳn, lớp áo vải thô cũ kỹ bị mồ hôi thấm ướt, trong cơ thể nàng như có vô số luồng khí lạnh chạy dọc ngang.

Đôi môi mềm tím tái, nàng vô tình nhìn thấy một vũng nước nhỏ tụ ở dưới chân. Dưới ánh trăng vàng nhợt nhạt, nàng thấy bóng mình phản chiếu qua vũng nước, mái tóc không gọn gàng, y phục không chỉnh tề đang ướt sũng và nhỏ từng giọt, chợt cảm nhận sự thảm hại của bản thân.

Nghĩ đến đây, khoé mi ứa lệ, nàng gục đầu lên thành giếng mà khóc, trông xa xa cứ như một đoá hoa lưu ly dập dềnh trôi trên mặt nước, tuy xinh đẹp kiều diễm nhưng không thể làm chủ bản thân mình.

Nàng vừa khóc vừa tự hỏi lòng tại sao trong tình cảnh này lại mất hết những ý chí kháng cự với số mệnh, chỉ đợi nghe trời xanh an bài thế thôi?

Khóc một lúc vẫn chưa trấn tỉnh được, nàng suýt đổ ập xuống sàn đất rét cóng.

Đột nhiên, nàng cảm nhận có hơi ấm bao trùm trên người, vội ngẩng đầu lên, phát hiện một tấm áo choàng màu xanh đã được ai đó đặt trên vai.

Nữ Thần Y quay sang, bắt gặp khuôn mặt quen thuộc chỉ cách mặt nàng một gang tay. Ánh mắt của người đó sáng lên như những ngôi sao đang trìu mến hướng về phía nàng. Và nàng nhìn lại người đó, đáy mắt sâu hút chứa chan muôn ngàn tâm sự.

O0o0oO

Lúc nãy đứng khuất mình sau thân cây, Dương Tiêu Phong thấy nàng bị kẻ khác hiếp đáp, bàng hoàng cả người. Tiếp theo lại nhìn thân hình nữ tử tiều tụy hẳn đi, chàng cảm thấy chân tay lạnh cóng. Lòng tự trách bản thân là một đại thần trong triều mà không bảo vệ được nữ nhân mình thương yêu. Chàng đương nhiên đã từng nghe đồn lối sinh sống khắc nghiệt ở nơi này, hằng ngày có vài cung nữ kiệt sức mà chết, bỗng tưởng tượng nhỡ nàng có mệnh hệ nào thì cuộc sống sau này sẽ như mất đi ý nghĩa và mục tiêu.

O0o0oO

Chàng nhờ ánh trăng để thấy rõ mặt nàng, thấy ánh mắt hiền hậu hiện lên trên gương mặt xanh xao. Và chàng ước gì nàng mỉm cười, dựa vào lòng chàng. Trên người nàng toát ra mùi hương thanh khiết làm chàng ngây ngất, quyến rũ trong sự ấm áp.

Tuy nhiên phía đối diện, nữ nhân chàng yêu chỉ thấy bóng tối thật đáng sợ hãi bao trùm lấy không gian quạnh quẽ.

Rồi như bị kéo về với thực tại, Nữ Thần Y vội vã chống tay vào thành giếng định đứng lên thi lể, nhưng chưa thực hiện được thì cổ tay đã bị giữ chặt. Dương Tiêu Phong ra lệnh dừng lại bằng cử chỉ của bàn tay.

Xong chàng ngồi xuống cạnh nàng, tựa lưng vào thành giếng.

Tự nhiên lúc đó, Nữ Thần Y cảm giác nam nhân này không còn là một viên quan đắc lực đáng khiếp đảm của triều đình Mãn Châu nữa. Mà trái lại, ánh mắt y như buồn phiền, chìm trong nhiều xúc cảm làm nàng cảm thấy nỗi buồn của bản thân nàng dường như lan sang y.

- Ta đã hại nàng...

Nữ Thần Y lại nghe giọng nói trầm trầm và xa xăm, thốt nhiên tự nhủ nếu như năm xưa nàng quen biết nam nhân này trước thì sao nhỉ? Có lẽ giờ đây chỉ cần những lời nói này, tức thì bao nhiêu nỗi đau mà nàng đã chịu đựng sẽ vỡ oà ra, tan biến như bọt biển.

Rốt cuộc kìm chế ấm ức không được, nàng thốt nhiên rơi lệ.

Dương Tiêu Phong thấy những giọt nước mắt rơi xuống như thác, cả người run lên, tuy vậy vẫn cố kiềm chế cảm xúc trong lòng, cái cảm xúc đè nén bao ngày giờ đây có dịp thổ lộ.

- Lần đầu thấy nàng - Dương Tiêu Phong nói - Ta nhận ra nàng là một cô gái thông minh. Nàng biết mình sẽ phải đi theo con đường nào. Nhưng hoàng cung này không thuộc về nàng, nàng không thể có một quyết định nào của riêng mình nếu nàng ở đây. Vậy hãy theo ta đi, gả cho ta, có chịu không?

Nữ Thần Y ngồi đó cúi đầu, chìm trong sự im lặng.

Dương Tiêu Phong không hiểu, lại hỏi:
- Hà cớ gì không chịu theo ta chứ, rời xa chốn nô dịch này?

Lần này, Nữ Thần Y ngẩng đầu lên nhìn sâu vào mắt người bên cạnh, ánh mắt đẹp tuyệt trần như thu hút y.

Sâu thẳm trong đáy tim, nàng như nghe thấy giọng nói thì thầm, dâng hiến cho y đi, rồi y sẽ giải thoát nàng khỏi mọi rắc rối. Nàng sẽ cả đời được sống trong vinh hoa phú quý mà người người nằm mơ cũng không thấy nổi. Chỉ cần nàng nép vào lòng y, tức thì mọi khổ nhọc ở nơi đây nàng không cần phải gánh nữa. Thiên đường hay địa phủ, chỉ chờ cái gật đầu của nàng.

Và đương nhiên, nàng cũng hiểu, tình cảm của y có thể bảo vệ nàng lúc này, vì nàng sợ Mẫn Mẫn tiểu thư hơn ai hết. Mà trong cung đình ai cũng biết những nữ nô tì đều có kết cục đau thương. Mẫn Mẫn tiểu thư không thích người nữ nhân nào mê hoặc trang nam tử này, như cung nữ Hy Nhi trước đây. Và vì sự ghen tuông vô lý ấy, cả đời Hy Nhi không được rời khỏi hoán y cục.

Nữ Thần Y nghĩ rồi lại nhớ tới Thiên Nhân. Nàng bất thần mím chặt môi, lấn át cảm giác cảm kích trong lòng, quyết tâm kìm hãm không cho thiện cảm đối với nam nhân này phát triển.

Kết cuộc, nàng lắc đầu, cười cay đắng:
- Đại nhân đừng nói nữa. Nô tì là gái đã có chồng, cả đời sẽ chờ huynh ấy trở về. Tuy hiện tại sống không bình yên nhưng cũng không sao, nô tì chấp nhận số phận. Ngài đừng quá lo lắng.

Nói rồi nàng cởi áo choàng gấp lại thật ngay, hoàn trả cho chủ nhân.

Không biết người bên cạnh nàng có thất vọng không mà ngồi im trong bóng đêm vươn tay ra vuốt tóc nàng, sau một lúc lại rút tay về.

Nữ Thần Y không dám cử động, chỉ ngồi nhìn Dương Tiêu Phong thở dài đứng dậy, lòng khắc khoải ưu phiền quay đi. Vạt áo của bộ quan phục màu trùng dương bay phần phật trong gió.

Người đi một quãng rồi, Nữ Thần Y vẫn ngồi dưới đất bó gối nghe tiếng chân rời xa.

Mãi cho đến lúc không còn tiếng động nào nữa, nàng mới ngước lên nhìn theo bóng hình đã khuất dần trong màn sương. Tuy vậy mà hơi ấm của bàn tay đó vẫn còn, truyền từ đầu ngón tay vào tim nàng, khiến cho lòng nàng tự dưng cảm giác bớt hiu quạnh.

(còn tiếp)
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn