View Single Post
  #33  
Old 08-13-2013, 06:05 AM
da1uhate's Avatar
da1uhate da1uhate is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Oct 2007
Bài gởi: 605
Default

Chương 30

Thằng Thạch được con bé Tịnh đưa cho một thiệp mời đi xem buổi thi “Đố vui để học” liên trường với tư cách là người ủng hộ được tổ chức tại trường quay của đài truyền hình Việt Nam ở đường Hồng Thập Tự. Đáng lẽ nó đến trường, đi nhờ xe của trường chở thằng Hòe và ủng hộ viên nhưng nó không muốn cho những ủng hộ viên biết rằng nó được thư mời riêng cúa nữ sinh một trường khác trong đội tuyển thi đấu. Nó tự đi xe buýt đến trạm Hồng Thập Tự, góc Nguyễn Bỉnh Khiêm rồi đi bộ ngược lại một quãng.
Sau khi trình thư mời ngay cổng gác, thằng Thạch được người bảo vệ chỉ đường đi vào phòng thu hình. Đài truyền hình Việt Nam quá lớn làm nó bỡ ngỡ. Nó đứng giữa sân đài truyền hình lóng ngóng. Dù đã được người bảo vệ chỉ tỉ mỉ hướng đi vào nhưng nó vẫn còn phân vân khi thấy nhiều cái cửa ốp bằng da, nặng nề đóng kín. Chợt nó thấy một cánh cửa mở và hai người đàn ông từ trong bước ra. Nó đi nhanh về phía hai người đàn ông và gọi:
“Chú ơi... chú ơi... Cho cháu hỏi.”
Hai người đàn ông dừng lại. Và khi tới gần, nó sững người lại. Không ngờ nó lại gặp được hai kịch sĩ và vua hề nổi tiếng là Ngọc Đức và Tùng Lâm tại đây. Nó lắp bắp:
- “Chú ơi... Chú có thấy... học sinh... ơ... ơ...”
Kịch sĩ Ngọc Đức hỏi lại, giọng nhẹ nhàng:
- “Học sinh Petrus Ký phải không?”
- “Dạ...”
- “Em vô phòng thu số 2"
Vua hề Tùng Lâm nhanh nhẩu như trong chương trình "Tạp lục” của ông ta:
- “Đừng vô phòng số 3. Phòng đó dành riêng cho Ngọc Đức, vô nổ con mắt à.”
Ngọc Đức Cười:
- “Bộ tính trả thù sòng sập xám hồi hôm hả cha...”
- “Cám ơn hai chú.”
Nó không ngờ kịch sĩ nổi tiếng như Ngọc Đức, Tùng Lâm cũng rất bình dân như vậy. Thằng Mai biết được mình gặp được hai kịch sĩ này chắc nó tức ói máu, thằng Thạch nói trong bụng.
Nó đẩy cánh cửa nặng nề của phòng thu số 2. Trong ánh đèn hồ quang rực chói nó thấy lố nhố người. Chưa định thần kịp thì nó cảm thấy một bàn tay đặt trên vai nó và tiếng kêu ngạc nhiên của thằng Dũng:
- “Ủa, mầy đi đâu đây?”
Và thằng Thạch:
- “Ủa, mầy đi đâu đây?”
- “Tao đi theo anh Kiệt, anh Trang thu hình cho ban Bách Việt. Tao vẽ mấy tấm bản chữ, phụ trang trí cảnh cho mấy ảnh...”
Theo hướng tay chỉ của thằng Dũng mà do ánh sáng đèn chiếu ngược lại nên nó không nhận ra ban nhạc Bách Việt đang đứng trước máy thu hình, phía sau lưng là một hàng chữ thật to “Tiếng Hát Học Đường”. Ban nhạc đang tập lại trước khi thu hình. Nhìn quanh phòng thu thằng Thạch thấy có nhiều nhóm học sinh và kể cả những chiếc áo dài trắng nữa. Thấy nó có vẻ tò mò, thằng Dũng giải thích:
- “Hôm nay có cả học sinh Mạc Đĩnh Chi thu hình nữa. Chương trình này là chuơng trình Tiếng Hát Học Đường, lần nay giới thiệu văn nghệ của học sinh ba trường Petrus Ký, Trưng Vương và Mạc Đĩnh Chi. “
- “Trường mình có mấy tiết mục?”
- “Họ giới thiệu ban Bách Việt. Mấy ảnh chơi mấy bản dân ca. Vừa rồi mới thu hình giọng ca của một anh tên Chánh Tín ở trường Mạc Đĩnh Chi. Ảnh ca bài Hòn Vọng Phu hay lắm, như ca sĩ thứ thiệt. Phải chi ảnh hát mà ban Bách Việt đệm nữa thì tàn chi quái đao luôn...”
Đạo diễn truyền hình ra dấu cho tất cả mọi người trong phùng thu hình im lặng, cả phòng thu hình im phăng phắc, đạo diễn hô lớn:
- “3..2... 1... thu hình, đàn...”
Ban Bách Việt bắt đầu hòa tấu. Trong phòng thu, bây giờ chỉ còn nghe âm lượng của những tiếng đàn, tiếng trống lên bổng xuống trầm. Những thành viên trong ban Bách Việt như không còn biết đến ngoại cảnh chung quanh, cả không gian chỉ còn tiếng nhạc, những âm điệu dân ca dào dạt tình tự quê hương. Bỗng dưng đạo diễn hô lớn:
- “Cắt... Ai ho đó?”
Quả đúng là đạo diễn thính tai thật. Đang trong lúc thu hình, một học sinh của trường Mạc Đĩnh Chi bật lên tiếng ho. Thằng Thạch nói nhỏ:
- “Ông này chì thiệt. Tiếng ho nhỏ vậy mà ổng cũng nghe." Thằng Dũng cũng nói nhỏ:
- “Nhờ ổng đeo cái ống nghe âm thanh đó mầy ơi. Âm thanh gì ổng cũng nghe được hết...”
- “Bắt đầu lại. Im lặng. Đàn…”
Ban Bách Việt bắt đầu diễn lại từ đầu. Nhưng chỉ được một vài giây thì đạo diễn lại la lên:
- “Cắt. Tiếng đàn tranh đâu? Tôi không nghe được tiếng đàn tranh...”
Thằng Chương chơi cây đàn tranh. Không hiểu sao cái phích từ amply cắm vào cây đàn tranh rơi ra lúc nào mà nó không hay. Những thành viên trong ban nhạc đều quay lại nhìn nó làm cho nó càng lúng túng hơn, loay hoay một chặp mới cắm được phích vào cây đàn. Nó rải đều tiếng để chắc chắn rằng tiếng cây đàn tranh đã ổn.
Chuyên viên thu hình bắt đầu cho máy chạy. Mọi người trong phòng thu im lặng và gần như không dám thở mạnh để theo dõi ban nhạc đang biểu diễn. Như được trớn, các thành viên trong ban Bách Việt chơi một lèo không vấp váp bản dân ca “Trống cơm” đầu tiên. Sau đó ban nhạc được nghỉ một chút để bộ phận kỹ thuật thay cảnh trí.
Thằng Chương rời khỏi vị trí, đi lại chỗ của thằng Dũng: “Dũng ơi, mầy mua giùm tao chai Coca, tao khát quá.” Trong phòng thu thì lạnh vì có máy điều hòa không khí nhưng mặt thằng Chương đầy những mồ hôi. Thằng Thạch nhanh nhẩu:
- “Để tao đi mua cho.”
Trong khi thằng Dũng lấy khăn tay chấm mồ hôi trên mặt của thằng Chương một cách nhẹ nhàng vì sợ bôi mất đi lớp phấn thì thằng Thạch đã nhanh chân đi ra khỏi phòng thu. Nó dáo da, dáo dác để tìm câu lạc bộ vi nó nghĩ chắc chắn trong đài truyền hình thế nào cũng có một nơi bán nước uống, cà phê hay thức ăn dành cho nghệ sĩ, tài tử trong lúc chờ đợi. Đúng như sự suy luận của nó. Chỉ cần đi một quãng ngắn, nhìn về phía góc trái, nó nhìn thấy một cái bản đề: Câu lạc bộ truyền hình.
Nó rảo bước đến thẳng Câu lạc bộ và khi đến nofi, nó đi thẳng vào như là một người rất quen thuộc với chốn này. Ba nó thường bảo với nó rằng đi đến một chỗ lạ, con cứ mạnh dạn, hùng dũng và hiên ngang đi vào, đừng mặt la, mày lét thì người ta biết ngay con là kẻ lạ, sẽ bì ăn hiếp hay lừa gạt. Nó đi thẳng đến quày, nói với cô gái đang thu tiền:
- “Chị bán cho em chai Coca..”
Chợt nó nghe giọng nói của kịch sĩ Ngọc Đức vang lên từ đầu quày phía bên kia mà nó không để ý lúc đặt chân vào: “Phải giới thiệu cho ông Hoàng Thi Thơ thằng nhỏ hát bài Hòn Vọng Phu. Thằng này triển vọng lắm...”
- “Tao thì khoái ban nhạc của mấy thằng nhỏ ở trường Petrus Ký. Tụi nó dám ăn mặc như mấy ông đồ, chơi nhạc Mỹ bằng đàn cò, đàn gáo, đàn tranh lạ lắm”. Một ông lùn mập, để râu mép mà thằng Thạch nhớ mang máng hình như là một nhạc sĩ nào đó trong ban nhạc Shotgun mà tụi nó thường nói nhại là sút gân. Bên cạnh ông râu là một người nhỏ con, trán cao, đầu tóc gọn gàng dáng vẻ thư sinh chứ không bậm trợn như ông nhạc sĩ râu.
- “Nghe nói mấy đưa này học với ông Nguyễn Hữu Ba về quốc nhạc ở trường Quốc gia Âm nhạc..”
Tự nhiên nó thốt lên:
- “Dạ, đúng đó...”
Nó cảm thấy người nóng bừng, mặt đỏ như gấc. Không hiểu sao nó lại buột miệng nói như vậy.
- “Ủa, thằng nhỏ Petrus Ký hồi nãy nè. Sao gặp được mấy người bạn chưa? Lại đây uống nước chơi”, kịch sĩ Ngọc Đức nói với nó.
Nó bước lại gần chỗ ngồi cũng ngay quày nó mua nước. Kịch sĩ Ngọc Đức hỏi:
- “Mấy thằng nhỏ đờn cò, đờn gáo đó học ở đâu vậy?”
- “Dạ, học sinh Petrus Ký không đó chú. Tụi cháu được học quốc nhạc của nhạc sư Nguyễn Hữu Ba từ lớp đệ thất lận.” Ông nhạc sĩ có râu hỏi:
- “Học quốc nhạc là học hò, xự sang, xê cống... Vậy chứ không có học tân nhạc sao?”
- “Trời ơi, trường cháu nhiều nhạc sĩ nổi tiếng lắm. Tụi cháu cũng được học nhạc thầy Hoàng Lang, thầy Phạm Mạnh Cương... Mấy chú có biết nhạc sĩ Phạm Mạnh Cương, chương trình Hoa Thời Đại không? Thầy dạy Việt văn, triết của trường Petrus Ký... Lâu lâu ổng mới dạy nhạc một lần...”
Ông nhạc sĩ râu cười:
- “Thằng cha Phạm Mạnh Cương đó có hách xi xằng không?”
- “Không bao giờ chú ơi. Thầy Cương hiền lắm. Học trò đứa nào cũng mê giờ thầy Cương dạy hết. Thầy dạy hay lắm. ở trong trường Petrus thầy, cô nào cũng hiền, dễ thương hết...” Ngọc Đức ngồi cười cười, hiền lành, ông khách trán cao ngồi cạnh bên thì cười mỉm. Còn ông nhạc sĩ Râu thì cười lớn hỏi: “Em có học với thầy Cương không? Sao mà biết. Chú nghe nói thầy Cương thấy ghét lắm...”
- “Có chứ chú. Con là học trò cưng của thầy Cương nè. Giờ nhạc nào con cũng được 18 điểm hết...” Nó gân cổ bênh vực thầy Phạm Mạnh Cương dù cho nó chưa được học với thầy Cương giờ nào. Thầy Cương chỉ dạy các lớp đệ nhị cấp, vào buổi sáng.
Nhạc sĩ Râu đáng ghét, truy nó tiếp:
- “Em phải là học sinh Petrus Ký không? Nghi xạo quá...”
- “Thiệt mà chú, con có thẻ học sinh trường Petrus Ký đàng hoàng mà..”
Lúc ấy, Tùng Lâm trong phòng thu chạy ra, nói ào ào như lúc đang diễn trong chương trình Tạp Lục:
- “Trời ơi mấy cha ngồi ở đây nãy glờ hả, tìm thấy mẹ...”, rồi chợt ngó thấy người đàn ông trán cao, ngồi hiền lành bên cạnh Ngọc Đức, Tùng Lâm la lên: “Cha nãy giờ có anh Phạm Mạnh Cương ngồi đây nữa hả. Đỡ quá, định xin anh một bài cho Phương Anh hát trong chương trình Tạp lục kỳ tới...” Nhạc sĩ Phạm Mạnh Cương nói, giọng Huế, một cách rất nhẹ nhàng:
- “Ừ, tôi vừa viết được một bài mới...”
Thằng Thạch giật mình. Té ra, nãy giờ thầy Phạm Mạnh Cương ngồi đây mà nó không biết. May mà nó chỉ khen chứ không có chê thầy tiếng nào, mặc dù nó không thích chương trình Hoa Thời Đại của thầy trên TV. Nó tìm cách chuồn êm: “Dạ, em chào thầy. Thưa mấy chú cho con mang nước ngọt vào cho bạn, chắc nó đang chờ...”
Nói xong, nó đứng dậy đến ngay quày, lấy nước ngọt, trả tiền rồi dông thẳng. Những kịch sĩ và nhạc sĩ mải mê nói chuyện nên cũng chẳng để ý đến việc nó biến đi lúc nào...
Chạy vào phòng thu đưa nước ngọt cho thằng Chương xong, nó mới sực nhớ đến mục đích chính của ngày hôm nay. Cứ mải mê xem thu hình văn nghệ, nói chuyện với các tài tử, nhạc sĩ mà quên mất là phải tham dự buổi thi “Đố vui để học" để cổ vũ cho con bé Tịnh. Vừa đưa chai nước ngọt xong, không cần biết sắp đến sẽ thu hình tiết mục gì nó chạy ngay ra khỏi phòng thu số 2. Lại hỏi và nó biết cuộc thi được thu hình ở phòng thu số 4. Kịch sĩ Ngọc Đức chỉ nhầm cho nó vì lầm tưởng nó là một mầm non văn nghệ của trường Petrus Ký.
Phòng thu số 4 là một phòng thu nhỏ, chuyên được dùng để quay chương trình “Đố vui để học”, và những chương trình không cần những đại cảnh phục vụ cho các chương trình vãn nghệ. Đôi lúc phòng thu này được dùng để thu hình các cô xướng ngôn viên đọc tin tức hay các diễn giả thuyết trình về một đề tài nào đó mà công chúng đang quan tâm. Chẳng hạn như các ứng cử viên dân biểu lên thuyết trình về chương trình hoạt động sau khi đắc cử hay một viên chức chính quyền lên thuyết phục dân chúng về chuyện chính quyền vừa mới tăng thuế, hoặc các trung tâm tâm lý chiến nói về chính sách tổng động viên của tổng thống... Tất cả đều sử dụng phòng thu này tuốt! Phòng thu nhỏ nên khá ấm cúng.
Khi nó nhè nhẹ đẩy cửa bước vào để không tạo ra tiếng động, cách nó mới vừa học được bên phòng thu số 2, phải cách âm tuyệt đối. Nó đứng trong góc màn, định thần tìm chỗ ngồi của những khán giả ủng hộ và hai đội thi đấu. Nó nhìn lướt qua một lượt. Không thấy ai quen. Nhiều học sinh có vẻ là học sinh của các trường Tây vì nó thấy bọn con gái chỉ mặc jupe. Sau đó, nó rón rén đến ngồi ở hàng ghế cuối.
Nó nhìn thẳng lên phía đội liên trường Việt và chợt nổi da gà khi nó gặp ngay cặp mắt của con bé Tịnh đang nhìn nó. Con bé Tịnh khẽ mỉm cười. Nó không biết là con bé này cười để làm duyên khi thu hình hay chỉ là cười riêng với nó.
Nó chợt nghe thầy Hồ Liên Biện, người hướng dẫn cuộc thi nói:
- “Sau 14 câu hỏi thì ban giám khảo cho biết là hai đội có điểm số bằng nhau...”
Tiếng vỗ tay hoan nghênh vang lên khắp phòng thu. Vài học sinh trường Tây hô lên:
- “Bravo... Bravo... J.Jacques Rousseau...”
- “Bravo... Marie Curie.. Bravo... Tres bien..!”
Thấy không ai ủng hộ đội liên trường Việt, thằng Thạch vừa vỗ tay vừa hô to lên:
- “Hoan hô học sinh trường Pê-Chu-Gia...”, trong cơn phấn khích nó gom tắt tên ba trường Petrus, Chu Văn An, Gia Long thành một cái tên rất là Tây.
Một số học sinh trường Petrus, Gia Long và Chu Văn An quay lại nhìn nó rồi bỗng dưng đồng thanh hô theo thằng Thạch:
- “Hoan hô học sinh Pê-Chu-Gia... Pê-Chu-Gia... Pê-Chu-Gìa...”
Thầy Biện cười, nói tiếp để ngăn cuộc thi đấu hô la sắp sửa xảy ra giữa học sinh đi theo ủng hộ phía dưới:
- “Bây giờ còn câu hỏi cuối. Câu hỏi này không nằm trong kiến thức của chương trình học năm đệ tứ mà là một câu hỏi thuộc dạng suy luận của trí thông minh, cả hai đội đều có quyền trả lời. Sau khi tôi đọc câu hỏi xong thì đội nào nhấn chuông trước thì đội đó có quyền trả lời trước và đội còn lại sẽ trả lời sau. Ban giám khảo gồm ba giáo sư sẽ công bố điểm sau khi hai đội trả lời xong. Đội nào có điểm cao hơn sẽ là đội chiến thắng trong cuộc thi Đố vui để học liên trường lần này. Bây giờ, xin hai đội hãy nghe thật rõ câu hỏi rồi bấm chuông. Tôi sẽ đọc thật chậm. Xin mời hai đội lắng nghe câu hỏi: “Biểu hiện của sự chung thủy trong sinh hoạt hàng ngày”.
- “Reng... reng...”
- “Nào xin mời đội liên trường Marie. - J.Jacque...”
- “Biểu hiện của sự chung thủy là phải nhớ đến thầy cô sau khi lớn lên như ông Carno trong truyện của Aíonse De Amici”. Một cô học trò Mari - Curie trả lời.
Thầy Biện nói:
- “Em có hai phút để thuyết trình thêm về ý tưởng, nếu cần...”
- “Dạ, thưa đủ rồi ạ.”
Chỉ có bọn học trò trường Tây vỗ tay. Sự im lặng, ngột ngạt bao trùm về phía học sinh trường Việt. Phía trên bàn thí sinh, thằng Hòe nhìn thằng Huy và thằng Huy nhìn con bé Tịnh.
Thầy Biện nhắc:
- “Bên đội liên trường Việt chỉ còn 30 giây...”
Thằng Huy và thằng Hòe lại nhìn về phía con bé Tịnh. Thằng Thạch dưới này cũng bồn chồn. Câu hỏi khó nhưng bọn học sinh trường Tây trả lời quá trơn ưu. Nhìn mặt tụi nó đang nhơn nhơn và sự khó khăn đang thể hiện bằng sự lúng túng của liên trường Pê - Chu - Gia thì rõ. Con Tịnh im lặng, suy nghĩ rồi lấy tay khẽ đặt lên trán. Bức bối thằng Thạch đứng lên. Mấy thằng học sinh phía dưới quay lại nhìn nó. Cả con Tịnh. Con bé Tịnh nhìn thẳng vào mặt thằng Thạch, mắt nó như lóe lên điều gì đó trong tâm thức. Rồi tiếng chuông vang lên. Không phải tiếng chuông báo hết giờ mà là tiếng chuông do chính tay con bé Tịnh bấm. Nó nói ngay:
- “Dạ thưa ban giám khảo. Có rất nhiều biểu hiện của sự chung thủy trong sinh hoạt hàng ngày. Em chỉ xin giới thiệu một trong những biểu hiện đó là mình luôn nhớ đến món ăn mà mình được mẹ cho ăn từ nhỏ ạ.”
Mọi người chưng hửng. Không khí im lặng vì không ai hiểu câu trả lời của con bé Tịnh. Sao quá đơn giản vậy!
- “Món ăn không chỉ đơn thuần là món ăn mà nó vừa là kỷ niệm và tình thương của gia đình. Mình thích ăn món nào đó là vì từ nhỏ mình đã được mẹ cho ăn khi đến lớn mình vẫn không quên. Dù cho mình gặp những thức ăn lạ và ngon đến mấy nhưng mình vẫn nhớ đến món ăn ngày xưa của mẹ. Trên thế giới có hàng ngàn món ăn nhưng chỉ có món ăn của mẹ là ngon nhất. Người con nào phỉ báng món ăn của mẹ nuôi mình lớn là những đứa con không nghĩa tình. Chung thủy với món ăn nghĩa là chung thủy với tình yêu. Nghĩa là không phải vì mới mà nới cũ hay được chim quên ná, đặng cá quên nôm.”
Con bé Tịnh vừa dứt lời thì tiếng chuông báo hết hạn thời gian cho phép vang lên. Không phạm quy. Tiếng vỗ tay của bọn học sinh trường Việt vang lên rào rào. Thằng Thạch lại bắt giọng:
- “Hoan hô... Pê - Chu - Gia... hoan hô Tịnh...”
Sau khi bàn bạc, thầy Biện, đại diện cho ban giám khảo thông báo kết quả:
- “Đội liên trường Pháp có nhắc về trường hợp ông Carno về thăm thầy. Đây chỉ là bài học về sự ghi nhớ công ơn những người đã dạy dỗ ta nên người. Các em chỉ trích sách vở nhưng thiếu thí dụ trong cuộc sống của chính chúng ta. Còn phía đội liên trường Việt có một thí dụ rất sinh động, gần gũi với cuộc sống là món ăn...”, thầy chép miệng, nói vui em đang làm tôi thèm mì Quảng quá, tôi chung thủy với món này lâu lắm, từ hồi nhỏ lận... Mỗi lần ăn mì Quảng là tôi nhớ tới bà nội... Em xác định được món ăn không chỉ là món ăn mà là đủ thứ tình cảm kể cả quá khứ của con người... Một sự liên tưởng khá lạ... Đội liên trường Pháp được 18 điểm..”
Học sinh trường Pháp vỗ tay, reo lên vì số điểm quá lớn “Bravo.. Bravo... Tres bien...”
- “Đội liên trường Việt mười.... chín... điểm... Như vậy đội học sinh Petrus Ký, Chu Văn An và Gia Long là đội chiến thắng trong buổi thi Đố vui để học ngày hôm nay."
Tụi học sinh liên trường Việt nhảy tưng tưng. Khi đèn pha vừa tắt và máy thu hình được di chuyển vào trong thì tụi nó nhào lên nắm tay chia vui. Mấy cô gái trường Gia Long nắm tay con bé Tịnh nói ríu rít như tiếng chim sân trường buổi sáng:
- “Ê, bồ... bồ nói về món ãn hay thiệt nha...”
Con bé Tịnh lắc đầu:
- “Không, không phải tui nghĩ ra đâu. Tui nghe người ta nói..." Nó không dám nói cho mấy cô bạn nhỏ biết người nói câu đó đang có mặt trong phòng thu hình này. Nhờ “người đó” đi vào trễ, lại còn đứng lên ngồi xuống như con chim mắc nước làm nó sực nhớ đến câu nói mà “người ta” đã nói khi đến mua bánh mì thường xuyên.
Thằng Thạch nhìn con Tịnh, lí nhí:
- “Tịnh trả lời hay quá...”
Con Tịnh tinh quái:
- “Có nhớ bánh mì...thịt, nhiều đồ chua… Nước tương cho nó mềm mại..”, con Tịnh tiếp.
Trong khi đó thì thằng Hòe nhìn thằng Thạch với cặp mắt ngạc nhiên:
- “Ủa, làm sao mầy vô đây được vậy?”
Thằng Thạch ngần ngừ. Nó chưa biết trả lời sao. Không thể nói với thằng Hòe nó là khách mời của con bé Tịnh được. Lúc đó, cửa phòng thu xịch mở và một mùi thơm lan tỏa khắp trong căn phòng trước khi một cô gái ăn mặc hết sức à la mode đi nhanh vào, đến chỗ thằng Thạch. Một vài đứa thì thầm: “Trời ơi.. Ca sĩ Phương Thu trong ban Tạp Lục Tùng Lâm nè..”
- “Đẹp hơn trong tivi tụi bây ơiễ..”
- “Thơm quá...”
Tụi nó quên cả chúc mừng bạn bè để ngẩn ngơ nhìn cô ca sĩ bằng xương, bằng thịt trước mặt mà tụi nó chỉ thấy được trên tivi hàng tuần trong chương trình của Tùng Lâm. Cô ca sĩ này thường hát chung với ca sĩ Chế Linh trong những bài hát anh lính chiến và em gái hậu phương. Tụi nó nhớ nhất cô này với bài hát “ước gì nhà mình chung vách anh khoét tường sang hát với em...” Cô ca sĩ đặt tay trên vai thằng Thạch hỏi: “Anh Ngọc Đức đâu em?”
Thằng Thạch bất ngờ, lóng ngóng:
- “Dạ, em cũng không biết...”
- “Hồi nãy chị thấy em ngồi với ảnh mà..”
- “Chắc chú đi đâu loanh quanh trong mấy phòng thu trong đài...”
Cô ca sĩ nằm tay thằng Thạch:
- “Em dẫn chị đi kiếm thằng chả coi. Đ. M thằng chả hứa với chị là cho chị có giang xe về mà bây giờ trốn mất...”
Thằng Thạch gần như bị cô ca sĩ kéo đi ra khỏi phòng trong sự ngưỡng mộ của mấy thằng học sinh Petrus Ký, nhất là thằng Hòe. Còn con bé Tịnh cũng ngạc nhiên không kém khi thấy thằng này quen lớn dữ vậy.
Còn thằng Thạch vừa đút đầu sang phòng thu số 2 thì gặp nhóm Bách Việt và thằng Dũng với lỉnh kỉnh đủ thứ nhạc cụ đang đứng nói chuyện với nhạc sĩ Phạm Mạnh Cương. Cô ca sĩ Phương Thu liền hỏi: “Anh Cương ơi, anh thấy anh Ngọc Đức đâu không?”
- “Vừa mới về...”
- “Thằng cha này xạo ghê...”, nói rồi cô ta đi thẳng. Bỏ lại thằng Thạch chơ vơ đứng đó. Nhạc sĩ Phạm Mạnh Cương thấy thằng Thạch liền cốc vào đầu nó một cái rồi nói:
- “Mi cũng quen với Phương Thu nữa hả. Còn nhỏ đừng quen với ca sĩ sớm hí...”
Thằng Dũng sững sờ. Không ngờ thằng Thạch quen ca sĩ Phương Thu rồi thầy Cương nữa. Thầy Cương có vẻ thích thằng Thạch khi thầy cốc yêu vào đầu nó và còn nói:
- “Sang năm lên đệ tam học môn quốc văn với thầy nghe, nói người ta mới tin...”
Được học với thầy Cương là ước mơ của thằng Dũng. Còn thằng Thạch hôm nay là ngày nó trúng số.
Trúng số độc đắc chứ chẳng phải các lô 100 hay 500 đồng đâu!
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn