Biên hoang truyền thuyết
Hồi 57
Nữu chuyển càn khôn
Tạ Huyền và Yến Phi vừa ra khỏi cửa, một cỗ xe bốn ngựa từ đường xe ngựa quẹo vào quảng trường của Minh Nhật Tự, hơn ba chục kỵ sĩ hiên ngang kéo theo, thẳng tới chỗ bọn họ.
Tạ Huyền thấy vậy chau mày, quát lên: “Ai kêu các ngươi đến?”.
Đi đầu là Tạ Diễm, dẫn theo bọn Lương Định Đô chúng gia tướng của Tạ phủ, thấy hai người bộ dạng an nhiên, ai ai cũng hiện ra thần tình như mới vứt bỏ gánh nặng. Tạ Diễm cười đáp: “Đại ca không chuyện gì thì tốt quá! Huynh có trách mắng gì tôi cũng được! Tạ gia bọn ta trên dưới một lòng, toàn lực ủng hộ đại ca”.
Thế hệ của Tạ Huyền và Tạ Diễm, ai ai cũng gọi Tạ Huyền là đại ca, biểu thị sự tôn kính đối với y.
Yến Phi đối với Tạ Diễm không có hảo cảm gì, tránh sang một bên.
Tạ Huyền cười khà khà: “Ngươi bất chấp an nguy bản thân xông tới tăng viện, hiện tại lại không phải ở trên chiến trường, cũng không thể coi ngươi phản lại quân lệnh”. Tạ Diễm liếc Yến Phi một cái: “Yến công tử và đại ca, mời lên xe, bọn ta vừa đi vừa nói”.
Yến Phi mỉm cười: “Bọn ta sao không tìm nơi uống chén rượu mừng, ăn mừng Trúc Bất Quy mất mạng dưới kiếm của Huyền soái”.
Tạ Huyền gật đầu, nhàn nhã thốt: “Chủ ý hay, đến Vũ Bình đài của Kỷ Thiên Thiên thì sao?”.
Tạ Diễm giật mình, lại liếc sang Yến Phi, tới giờ gã mới biết Trúc Bất Quy đã bại trận mất mạng, trong lòng dâng lên từng đợt sóng cuồng. Phải biết Trúc Bất Quy là nhân vật ngồi ghế hạng ba của Di Lặc giáo, Di Lặc giáo ở phương Bắc thế lực hùng hậu, cho dù là lúc Phù Kiên còn hưng thịnh cũng không dám khinh cử vọng động đối với Di Lặc giáo, hiện tại Tạ Huyền giết chết Trúc Bất Quy, kết hạ thâm cừu với Di Lặc giáo, khẳng định là hậu hoạn vô cùng.
Thêm nữa Trúc Bất Quy là khách mời do Tư Mã Diệu và Tư Mã Đạo Tử đặc ý nghênh đón từ phương Bắc về, Tạ Huyền làm vầy là không lưu tình giữ mặt, công nhiên quyết liệt với Tư Mã hoàng triều, hậu quả càng khó lường.
Cái càng làm cho gã không hiểu nổi là Tạ Huyền và Yến Phi hai người cười nói mừng vui, thần thái thong dong. Giờ phút Kiến Khang lúc nào cũng có thể bộc phát nội chiến như vầy, còn thương lượng đi đâu mà bày tiệc ăn mừng, thật làm cho Tạ Diễm không biết phải phản ứng làm sao.
Yến Phi mục quang quét qua đám đông tụ tập bốn phía, lòng nghĩ Tôn Ân có lẽ đang trong số đó, cho nên bọn họ tỏ ra thong dong hỉ hả, khiến cho Tôn Ân không lường được cao thâm.
Tôn Ân là Nam phương đệ nhất cao thủ trong mắt người Bắc, uy danh hàng đầu bảng “Ngoại Cửu Phẩm cao thủ”, nếu để cho y nhìn ra Tạ Huyền thụ thương, có khả năng lập tức hạ thủ hành thích, khiến cho Nam Tấn lọt vào hình thế hiểm ác chia năm xẻ bảy.
Chàng liền cười nói: “Bọn ta e rằng phải dẫn Cao Ngạn cùng đi Vũ Bình đài, nếu không hắn sao mà chịu bỏ qua cho được?”.
Tạ Diễm xen lời: “Bọn ta về phủ rồi hãy quyết định có được không?”. Tạ Huyền mỉm cười: “Được! Lập tức về phủ”.
Giữa tiếng hoan hô rần rần của đám đông, xe ngựa chạy ra.
Tạ Huyền và Yến Phi ngồi hàng sau. Tạ Huyền chú mục nhìn ra ngoài cửa sổ xe, im lặng không nói gì.
Yến Phi hàng trăm cảm xúc giao kết. Sự phồn hoa của Kiến Khang sau đại thắng thật quá yếu ớt để chống đối bất cứ cơn mưa to gió lớn nào. Ổn định hay không hoàn toàn trông cậy vào Tạ An và Tạ Huyền hai chú cháu. Cho nên cho tới giây phút Tạ An rời đi là thời gian hung hiểm nhất của Kiến Khang. Hạt giống họa loạn đã rải rắc. Nếu Tư Mã hoàng triều sai lầm một chút xíu, nguy cơ xảy ra sẽ biến thành loạn cục một khi phát động không thể thu thập.
Tạ Huyền nhẹ giọng: “Yến huynh đệ có phải đã nhìn ra ta đã thụ thương?”. Yến Phi khẽ hỏi: “Có phải có quan hệ tới Nhậm Dao?”.
Tạ Huyền cười khổ: “Y chỉ là một trong số, kẻ làm ta thụ thương chính là Mộ Dung Thùy, khiến cho ta ép không được kiếm khí hàn độc của Nhậm Dao; trên vết thương cũ lại thêm vết thương mới, tới nay không thuyên giảm. Trúc Bất Quy võ công cao cường, cũng vượt ngoài ý liệu của ta, khiến cho ta thương thế càng nặng. Ài! Ta hiện tại lo lắng nhất
không phải là Tư Mã Đạo Tử, mà là Tôn Ân. Thời gian y xuất hiện trùng hợp như vậy, rõ ràng là muốn nhiễu loạn tâm thần và bố trí của ta, càng tỏ lộ y đối với tình huống Kiến Khang ngày nay đã nắm rõ như chỉ lòng bàn tay, chuyện này không hay phi thường.
Yến Phi giơ tả thủ về phía Tạ Huyền, đôi mắt bắn ra thần sắc khẩn thiết.
Tạ Huyền ngưng vọng nhìn chàng một hồi, thò tay nắm lấy tay chàng. Bên trong cỗ xe dằn xóc, hai người nhắm mắt lại, chân khí từ trong người Yến Phi tự động vận chuyển, tự nhiên chui vào trong mình Tạ Huyền, trợ y liệu thương.
Sau một hồi, Tạ Huyền chủ động buông tay ra, động dung thốt: “Nội công của Yến huynh đệ là Tiên thiên chân khí chí chân chí thuần, không lẫn lộn một chút Hậu thiên tạp khí nào, thuần tịnh đến mức khiến cho người ta khó tin”.
Yến Phi mở mắt, đón mục quang của Tạ Huyền, nhẹ giọng: “Huyền soái nội thương nghiêm trọng phi thường”.
Tạ Huyền dõi mắt ra ngoài song cửa, thở dài một hơi, điềm đạm thốt: “Được sự trợ giúp của ngươi, hiện tại đã đỡ nhiều rồi. Sinh tử có mạng, không cần để trong lòng. Chỉ hy vọng Yến huynh đệ đừng tiết lộ tình huống của ta với bất cứ một ai, bao gồm cả nhị thúc”.
Yến Phi lòng bần thần gật đầu nghe theo.
Tạ Huyền nghĩ ngợi: “Theo góc độ Đạo gia mà nói, con người trước khi sinh ra khỏi lòng mẹ, thai nhi đường hô hấp miệng mũi đều đoạn tuyệt, toàn là nhờ vào dây rốn dẫn đưa dưỡng phần đến, lúc đó Nhậm Đốc nhị mạch quán thông, Tiên thiên chi khí tuần hoàn Nhậm Đốc. Sau khi sinh ra, Hậu thiên chi khí từ miệng mũi tiến vào, cắt đứt liên hệ với thân mẹ, Nhậm Đốc nhị mạch dần dần phong bế, cơ hồ bế tắc, khó lòng hấp thu Tiên thiên chi khí. Tiên thiên chân khí tuy tràn ngập giữa đất trời, lại khổ là không có cách hấp thụ”.
Yến Phi biết Tạ Huyền đang chỉ điểm cho chàng, liền tụ tinh hội thần khoanh tay thụ giáo.
Chàng ít khi bội phục người nào, nhưng Tạ Huyền lại nội trong một thời gian ngắn đã chiếm được sự tôn kính phát ra từ trong lòng chàng. Không chỉ vì kiếm thuật cái thế, đại tài bày mưu tính kế trong soái trướng, mà còn là phẩm cách và đầu óc cao thượng của y.
Tạ Huyền nói tiếp: “Cho nên cái kẻ tu Đạo tu không có gì khác mà chính là Đạo phản bổn quy nguyên, trước tiên phải đả thông Nhậm Đốc nhị mạch, hấp thu thiên địa tinh khí, cái gọi là 'đoạt tinh hoa của thiên địa', trở thành thai nhi trong thân mình của mẹ Vũ trụ. Mà năng lượng có thể hấp thu cũng có phân biệt cao hạ, phải xem tư chất bản thân kẻ tu Đạo và phương thức tu luyện, một khi có sai sót nhỏ nhặt, Tiên thiên chi khí sẽ biến thành khí
Hậu thiên phàm tục, hơn nữa quá trình tu luyện gian khổ khó khăn, cho nên người tu được Tiên thiên chi khí là một trong cả vạn, đều thành bậc tôn sư cao thủ hiếm có”. Yến Phi trầm ngâm: “Đó là từ góc độ của Đạo gia mà nhìn, nếu từ góc độ của Huyền soái mà nhìn thì sao?”.
Tạ Huyền khóe môi hé một nụ cười dễ nhìn, đáp: “Góc độ của ta là góc độ Dịch lý! Dịch Quái cũng có phân biệt Tiên Hậu thiên, cái đại biểu Tiên thiên quái là tình thái thiên địa còn chưa chia rẽ, vạn vật mông lung. Đến Tiên thiên quái chuyển thành Hậu thiên quái, gọi là 'nữu chuyển càn khôn', thiên địa phân minh, vạn vật y như ban đầu, vũ trụ vận chuyển. Từ góc độ đó mà nhìn, Tiên thiên chi khí là khí chí tinh chí thuần trước khi vũ trụ bắt đầu, tồn tại trước khi vạn vật phát sinh, hỗn hỗn độn độn, chí tinh chí thuần, vượt xa sở năng của cái gọi là Tiên thiên chi khí của Hậu thiên vũ trụ. Dị khí hiện tại lưu động không có tận cùng trong mình Yến huynh đệ rất có khả năng là năng lượng của Tiên thiên vũ trụ. Đó là lực lượng nguyên thủy nhất của tất cả sự vật, hoàn toàn phát động theo tự nhiên, cho nên tương phản với tất cả các phương pháp tu luyện hiện thời, khiến cho Yến huynh đệ vô phương bằng vào bất kỳ phương pháp hành khí nào mà khống chế được. Cái bọn ta tu chỉ là giả Tiên thiên, nhưng cũng không phải là tầm thường. Chỉ có Yến huynh đệ là Tiên thiên trong Tiên thiên”.
Yến Phi gật đầu: “Cách nói của Huyền soái tôi là lần đầu nghe được, đối với tôi có ý nghĩa mở mang đầu óc rất lớn, bất quá lại sợ Huyền soái quá đề cao tôi”.
Tạ Huyền mỉm cười: “Tiếc là lời nói của ta không có cách nào chứng minh nội trong một thời gian ngắn, càng không dễ gì có ngày sáng tỏ, chỉ có thể do ngươi tự mình nhận thức, tự mình thành đạt”.
Đoàn xe đã tiến vào hẻm Ô Y, tất cả bình tĩnh như thường, tựa như không có bất cứ chuyện gì xảy ra.
o0o
Cao Ngạn ngồi trên giường giương tròn mắt nhìn Yến Phi vừa ngồi xuống bên rìa giường.
Yến Phi thản nhiên cười hỏi: “Có gì đẹp đẽ mà nhìn?”.
Cao Ngạn lớn tiếng: “Thật ra có chuyện gì phát sinh trên người ngươi vậy, từ đêm hôm qua thất tung, bây giờ đột nhiên xuất hiện, toàn thân cứ như đã đổi mới hết so với Yến Phi ở Biên Hoang Tập, thật khiến cho người ta có cảm giác thâm sâu khó lường”.
Yến Phi không lý gì tới hắn kêu la, khe khẽ thốt: “Ngồi vào giữa giường đi, để cho ta liệu thương cho ngươi, xem xem ngày mai có thể khởi hành về Biên Hoang Tập không”.
Cao Ngạn mừng rỡ: “Con mẹ ngươi! Ngươi không ngờ đã khôi phục lại nội công, Yến Phi ở Biên Hoang Tập gặp bất bình là nhào ra ngay mà ta quá quen lại đã trở về. Ê, đã nói rồi đó, chưa gặp qua Kỷ Thiên Thiên, ta tuyệt không chịu về Tập đâu”.
Yến Phi bức hắn ngồi vào giữa giường, khoanh gối ngồi sau lưng hắn, cười khổ: “Ta thật không hiểu nổi ngươi, lẽ nào ngươi nghĩ mình có thể làm Kỷ Thiên Thiên xiêu lòng? Cuối cùng nếu hụt hẫng mà mang buồn bã thê lương nhuốm bệnh tương tư về thì khổ đến mức nào đây?”.
Cao Ngạn tức tối: “Nói chuyện về phương diện đó với thứ người không có hứng thú với nữ nhân như ngươi thì chẳng khác nào đàn khảy tai trâu. Ngươi hiểu gì chứ? Ta từ nhỏ đã có một mộng tưởng là phải cưới cho được nữ nhân mê hồn nhất làm vợ. Kỷ Thiên Thiên có xiêu lòng vì ta hay không, ta căn bản không đắn đo, bởi vì ít ra từng gặp qua, hiểu chưa?”.
Yến Phi cười khổ: “Ngươi lại có thể hiểu ta ít nhiều sao? Mau trấn định tâm thần cho lão tử. Ta lập tức phải trị thương cho ngươi, nếu ngươi tối nay có thể đi đứng ngồi thuyền, thì có thể hoàn thành tâm nguyện, gặp được Kỷ Thiên Thiên. Người dẫn đường là Tạ Huyền”.
Cao Ngạn hoan hô một tiếng, vội nói: “Còn không mau lập tức hạ thủ trị liệu cho Ngạn thiếu gia ta!”.
Yến Phi trong lòng cảm thấy ấm áp, mình cuối cùng có thể làm cho Cao Ngạn một chút chuyện. Liền đó song chưởng của chàng tiếp lên lưng Cao Ngạn. Tình huống trong mình Cao Ngạn lập tức triển hiện lộ ra trong đầu chàng, từ vị trí thụ thương nặng nhẹ, chàng có thể diễn lại trong đầu những gì Cao Ngạn đã chịu đựng ngày hôm đó trong quán nhỏ. Thứ cảm giác đó huyền ảo kỳ diệu khó giải thích, chỉ có thể dùng thông linh mà giải thích.
Chàng không dám có bất cứ một cử động “nuôi ý mà làm” nào, chỉ loáng thoáng xem hai khiếu huyệt Nê hoàn cung và Đan điền chia nhau làm đại biểu mà tiến dương hỏa và thoái âm phù, Tiên thiên chân khí trong mình tự nhiên vận chuyển, toàn thân dung dung hòa hòa, bình hòa yên ả khôn tả, tràn trề một thứ tự cấp tự túc, cảm giác thư thả khoan khoái, không khỏi mừng thầm, biết được bằng vào hai câu khai sáng ý nghĩa của “Tham Đồng Khế” đã giúp cho chàng nắm được pháp môn hành khí, là một bắt đầu tốt đẹp phi thường.
Cao Ngạn thôi thúc: “Ngươi đang làm gì vậy? Sao còn chưa truyền qua? Ối!”. Sầm sầm vùn vụt, chí tinh chí thuần! Có lẽ thật là năng lượng đất trời khi vũ trụ còn nguyên sơ, chưa nữu chuyển càn khôn như lời đoán định của Tạ Huyền, cuồn cuộn không
ngừng tống vào kinh mạch của Cao Ngạn, Cao Ngạn không nói được nữa, ngoan ngoãn nhắm mắt, hành khí vận huyết.
Yến Phi bài trừ tạp niệm, toàn tâm toàn ý liệu thương cho Cao Ngạn, không còn cảm thấy sự tồn tại của thời gian nữa, chàng không những đang chữa bệnh cho Cao Ngạn, đồng thời cũng đang cảm thụ và thăm dò đặc tính và công năng của chân khí bản thân, đối diện với năng lượng khổng lồ của 'Đan kiếp' trong cơ thể, vô vi nhivôbất vi.
Cũng không biết đã qua bao lâu, hành lang ngoài sương phòng có tiếng bước chân vang lên, theo vị trí, nặng nhẹ, xa gần, hiển hiện trong tâm khiến cho chàng có thể khắc họa ra bộ dạng của Lưu Dụ. Bước chân của gã ổn định mạnh mẽ, nặng nhẹ như một, hiển thị Lưu Dụ tràn trề tự tin đối với bản thân, có khí thế trước đây chưa từng thấy. Tuy gã không phải đang động thủ với người ta, Yến Phi lại cảm thấy rõ rệt gã không lúc nào không chỗ nào là không ở trong trạng thái giới bị, lại không có vẻ khẩn trương hoang mang, chỉ là một tiết tấu không có cách nào mô tả, chỉ có cao thủ mới có được.
Yến Phi ngừng ý niệm thủ Nê hoàn và Đan điền hai cung, chân khí thu lại, buông song thủ khỏi lưng Cao Ngạn, từ từ mở mắt. Sương phòng một màn mờ tối, thì ra mặt trời vừa mới hạ sơn, không ngờ đã liệu trị cho Cao Ngạn gần hai canh giờ, lại không có cảm giác mệt mỏi chân nguyên tổn hao.
Cao Ngạn vẫn còn ở trạng thái ngồi, đối với sự vật xảy ra bên ngoài đều không hay không biết.
Yến Phi nghĩ thầm, Cao Ngạn đang hành công tới lúc khẩn yếu quan đầu, tốt hơn hết là không nên để ai quấy nhiễu. Ý tưởng đó vừa xuất hiện trong đầu, người chàng đã từ trên dường bay lên, lất phất như mây trôi nước chảy, hạ trước cửa sương phòng, vừa hay gặp Lưu Dụ đang định bước vào sương phòng.
Lưu Dụ thấy chàng thình lình hiện thân, giật nảy mình, dừng bước ngây ngốc trợn trừng nhìn chàng.
Yến Phi đi tới kéo gã ra, đến ngã tư hành lang mới nói: “Ngươi không phải đang trấn thủ Thạch Đầu thành sao? Sao lại phân thân về đây?”.
Lưu Dụ nắm hai vai chàng: “Huyền soái không nói sai, ngươi quả nhiên đã khôi phục nội công, hơn nữa còn hơn lúc trước”.
Yến Phi mừng nói: “Nói khôi phục nội công thì còn quá sớm, bất quá có một khởi đầu rất tốt, ngươi còn chưa hồi đáp câu hỏi của ta”.
Lưu Dụ cười nói: “Chuyện Huyền soái giao cho ta, ta đương nhiên là làm một cách thích đáng. Thạch Đầu thành không tốn một giọt máu lọt vào tay bọn ta. Chủ tướng thủ thành là người của Tư Mã Đạo Tử, khống chế được hắn là đoạt được quyền khống chế Thạch Đầu thành, bởi vì lòng của thủ binh đều theo phía Huyền soái. Huyền soái sai người triệu ta về, nói muốn mời ta tham gia yến tiệc ăn mừng tối nay, đoàn tụ với ngươi và tiểu tử Cao Ngạn. Ài! Cửu biệt tương phùng, mãi cho tới lúc này mới có thể nói chuyện riêng với ngươi. Ta thật rất cao hứng, có một lúc ta thậm chí nghĩ ngươi sẽ không thể tỉnh dậy nữa, hôm nay nỗi lo đã mất hết”.
Hai người ngồi trên lan can, nhìn nhau cười, không cần phải nói ra lời. Yến Phi hỏi: “Huyền soái đang ở đâu?”.
Lưu Dụ đáp: “Ta vừa mới gặp ông ta, ông ta bận bịu quá, đang an bài chuyện ngày mai cùng An công rời khỏi Kiến Khang. Nghe ông ta nói Tư Mã Diệu đã thỉnh Vương Thản Chi ba lần đến đây mời An công vào triều gặp mặt. An công mới vừa nhập cung”.
Yến Phi bần thần: “Có phải quá mạo hiểm không? Nếu Tư Mã Diệu liều lĩnh giam lỏng An công trong cung, bọn ta không phải bị trói tay trói chân sao?”.
Lưu Dụ đáp: “Phương diện này ta lại đồng ý với cách nhìn của Huyền soái. Huynh đệ Tư Mã Diệu tuyệt không dám khinh cử vọng động. Thạch Đầu thành đã lọt vào tay bọn ta, giả như bọn chúng có dị động, bọn ta liền có thể xộc thẳng vào, công đả cung thành, hoàng vị của Tư Mã Diệu lập tức không xong. Hiện tại song phương chưa xé gỡ da mặt, sau khi bọn ta tiến giữ Thạch Đầu thành, vẫn y theo quy củ trình báo tình huống với Tư Mã Diệu, Tư Mã Diệu đành ban kim phê chuẩn, biến thành bọn ta là y theo lệnh vua mà hành sự”.
Tiếp đó nở nụ cười thắng lợi: “Tư Mã Diệu đã nhượng bộ, nếu không y sẽ hạ chỉ triệu Huyền soái nhập cung. Một khi Huyền soái tiến cung, lập tức định đại tội ông ta kháng thánh chỉ. Hiện tại Tư Mã Diệu chỉ truyền triệu An công, chính là biểu thị mọi người còn đất trống để xoay chuyển. Sau ngày mai, phân xẻ hay là đoàn kết, còn phải xem huynh đệ Tư Mã Diệu đối đãi với Tạ gia ở Kiến Khang ra sao”.
Yến Phi có thể tưởng tượng được góc cạnh chính trị đang ngấm ngầm tiến hành trong đô thành Kiến Khang giờ phút này kịch liệt như thế nào, không ngờ lại nghĩ tới hai bậc lương đống Tạ An và Hoàn Xung đã chi trì sự ổn định của Nam Tấn. Người sau đã mất, nếu Tư Mã Diệu dám bất kính với Tạ An, quốc gia lập tức tan rã, Tư Mã Diệu huynh đệ tạm thời còn chưa có cái gan đó.
Nghĩ tới đó, có hơi an tâm: “Ta có chuyện này còn chưa kể với ngươi! An Ngọc Tình không phải là An Ngọc Tình thật, mà là Thanh Thị, Yêu Hậu của Tiêu Dao giáo”.
Lưu Dụ nghe vậy có vẻ không biết gốc tích. Yến Phi không giấu giếm nữa, đem toàn bộ sự tình nói ra, bao gồm cả việc không đường lựa chọn phải nuốt Đan kiếp.
Lưu Dụ nghe vậy trợn mắt há miệng, không tưởng được chỉ nội trong một thời gian ngắn, không ngờ lại có bao nhiêu chuyện kinh tâm động phách như vậy xảy ra trên mình Yến Phi.
Yến Phi cuối cùng nói: “Người của Tiêu Dao giáo từ xưa tới nay hành sự tà ác phản trắc, ngươi phải cẩn thận đề phòng. Về vụ Đan kiếp, ngươi có thể kể lại với Huyền soái, ta không muốn che giấu ông ta”.
Lưu Dụ hừ lạnh: “Ta mới không sợ bọn chúng. Mấy tháng nay, đao pháp của ta đã được Huyền soái chỉ điểm, không còn dở hơi như xưa nữa. Hận là không có ai cho ta thử đao. Nói đến âm mưu quỷ kế, ta đại khái không thua bọn chúng bao nhiêu, hễ gặp chiêu thì phản chiêu”.
Sau đó nhìn chàng, trầm giọng: “Ngươi hiện tại thật ra có chắc chắn động thủ với người ta được chưa?”.
Yến Phi cười khổ: “Thật là khó nói phi thường, sợ nhất là thói quen cũ khó sửa, không thể bảo trì Tự nhiên chi Pháp, thật là tệ. Ngươi có chủ ý gì không?”.
Lưu Dụ cười nói: “Ta chỉ muốn ôn lại lạc thú kề vai tác chiến cùng lão ca. Đã là ngươi không nên động thủ, thôi bỏ đi”.
Yến Phi đoán ra gã muốn trừ khử Tôn Ân, đang định nói gì đó, Cao Ngạn từ trong sương phòng chống gậy cà nhắc đi ra, thấy hai người mới thở phào một hơi, vỗ ngực nói: “Còn nghĩ các ngươi muốn vứt bỏ ta mà đi gặp Kỷ Thiên Thiên chứ, bắt được các ngươi rồi! Khà! Lưu Dụ ngươi sao lại ở đây? Chắc theo Huyền soái về ha? Đúng không?”.
Lưu Dụ làm mặt kinh dị nhìn hắn, thốt: “Sao nói ngươi bò dậy không nổi, còn nghĩ gì tới chuyện gặp Kỷ Thiên Thiên. Ngươi có phải bệnh tới mức hồ đồ không?”. Yến Phi vui vẻ: “Tiểu tử đó không phải nói hoảng đâu! Yến tiệc ăn mừng mà Huyền soái an bài sẽ cử hành ở Vũ Bình đài của Kỷ Thiên Thiên đêm nay”.
Lưu Dụ còn chưa có cơ hội nói, Lương Định Đô mặt mày hưng phấn chạy tới: “Đại thiếu gia có thỉnh Yến công tử và Lưu phó tướng”. Lại chớp chớp mắt, ráng nhịn cười nói: “Cao công tử thì mời về phòng tiếp tục tĩnh dưỡng”.
Cao Ngạn tức tối: “Đi gặp đại đầu quỷ ngươi”.
Nói xong chiếm đường đi trước, sợ bị bỏ rơi, khiến cho Lương Định Đô và Yến – Lưu hai người không khỏi cười sằng sặc.
Chú thích:
1- Xoay chuyển càn khôn.
Hồi 58
Đại nhậm lâm thân
Nghe Lưu Dụ, Cao Ngạn và Lương Định Đô dọc đường nói chuyện huyên thuyên, tâm thần của Yến Phi lại chuyển đến vấn đề của bản thân, cái dẫn dắt ý nghĩ của chàng là bốn chữ đề tỉnh "nữu chuyển càn khôn" của Tạ Huyền.
Mình sở dĩ mò vào đường lối hành khí sai lầm, nguyên nhân có lẽ là mình bằng vào phương pháp hành khí của Hậu thiên Quái lý mà vận công, phép tu của tất cả những người tu Đạo sau "nữu chuyển càn khôn", lại không biết chân khí trong người chàng ngày nay là loại hoàn toàn bất đồng, tất cả các phép tuy luyện Hậu thiên đều không dùng tới được.
Chứng cứ là mình tiến dương hỏa liền biến thành thoái âm phù, thoái âm phù vừa hay lại biến thành tiến dương hỏa, xảo hợp tương phản. Lấy đó mà suy luận, nếu đem công pháp trước đây mà điều chỉnh lại, mình sẽ có thể khống chế nắm bắt chân khí trong người, từ "Nhật Nguyệt Lệ Thiên đại pháp" của "Hậu thiên" diễn tiến thành "Nhật Nguyệt Lệ Thiên đại pháp" của "Tiên thiên”.
Yến Phi mừng rỡ trong lòng, biết được bằng vào một câu chỉ điểm của Tạ Huyền đã thấp thoáng nắm được cửa ngõ mở bày Tiên thiên chính khí trong người.
Bất quá đây chỉ là một bắt đầu, con đường trước mắt vẫn bước bước gian nan, chàng hiện tại cao lắm là hiểu được Nê hoàn cung phản Càn làm Khôn, Đan điền huyệt phản Khôn làm Càn, cái chết nhất là chưa thể dò tìm từng phân từng tấc như là dò đá qua sông, bởi vì chàng không thể có bất kỳ ý niệm muốn làm gì, một ý không hay, kết cục tất không bị đốt chết thì cũng bị đông cứng chết.
Trong lòng lại láy động, nghĩ đi nghĩ lại về cuốn "Tham Đồng Khế" trong mình, nó có lẽ là nguồn gốc giải quyết tất cả khốn khó.
Tức cái là không thể lập tức lấy sách ra đọc cho thống khoái.
Thanh âm của Lương Định Đô vang vào tai chàng: "Đến rồi”.
Bốn người quẹo ra khỏi đường rừng, Vong Quan hiên sừng sững đằng trước.
Lưu Dụ lần đầu tiên vào đây, nhìn thấy liễn đối nơi vào cửa, trong lòng dâng lên một thứ cảm giác khó tả bằng lời. Không có Tạ An, không có Tạ Huyền, càng không có trận chiến Phì Thủy, mà là vị trí giả được xưng tụng là Thiên hạ đệ nhất danh sĩ, ở trong hiên bày lập chiến lược kế sách, quyết thắng ngoài ngàn dặm, đánh một canh đẹp mắt nhất từ xưa đến nay.
Có Yến Phi bên cạnh, lòng gã có một thứ cảm giác thân thiết ấm áp nhẹ nhàng. Gã tuyệt đối tín nhiệm Yến Phi, Yến Phi không những đã từng cứu mạng gã, còn làm cho gã thành một nhân vật trọng yếu trong chiến thắng Phì Thủy, khiến cho gã thành người kế thừa của Tạ Huyền. Gã cũng thích Cao Ngạn, nhưng cái thích đó khác biệt, Cao Ngạn có thể là một người bạn vui chơi rất tốt, chỉ cần nghĩ tới tình huống Cao Ngạn gặp được Kỷ Thiên Thiên, cuộc sống chợt thú vị sáng ngời.
Tâm thần của Cao Ngạn ngoại trừ Kỷ Thiên Thiên ra, khó mà hình dung ra cái gì khác nữa. Cái sợ duy nhất của hắn là tính tình của Kỷ Thiên Thiên không hoàn mỹ như trong tưởng tượng của hắn. Ví như nàng giống mấy kẻ khác ở Kiến Khang thành, căn bản không coi Hoang nhân ra gì, vậy cũng không đặc biệt gì. Nàng có thể cự tuyệt hắn, xem thường hắn, tất cả đều không hề gì, quan trọng nhất là nàng phải đẹp như trong lời đồn, làm cho người ta không có cách nào phê phán châm chỉa.
Ba người ai cũng nghĩ ngợi, càng lúc càng cảm nhận cảnh trí như thơ như họa của vườn nhà họ Tạ phảng phất rời xa sự náo nhiệt phồn hoa của Kiến Khang thành. Lưu Dụ cười nói: "Yến Phi, ta rất muốn hỏi ngươi một vấn đề, hy vọng ngươi thành thật trả lời”.
Yến Phi cười khà khà: "Lẽ nào ta luôn luôn không thành thật? Bất quá ta quả thật không quen trả lời câu hỏi, đó không có chút quan hệ gì tới có nói thật hay không”.
Lương Định Đô vui vẻ: "Các người ở đây nói chuyện vài câu đi, tôi đi thông truyền cho các người, xem xem có khách nhân đến đột ngột hay không. Từ khi tin tức đại thiếu gia trở về truyền ra, không ngừng có khách đến thăm”.
Nói xong đi liền.
Yến Phi thầm nghĩ giấy bọc không được lửa, giới cao môn quyền quý ở Kiến Khang lôi kéo không ngừng đến thăm Tạ Huyền, không né hiềm nghi, không những biểu thị sự ủng hộ đối với Tạ gia, còn biểu thị sự bất mãn với Tư Mã Đạo Tử. Chỉ từ phương diện đó mà nhìn, hoàng triều họ Tư Mã đã lọt vào thế hạ phong, càng khiến cho huynh đệ Tư Mã Diệu không dám vọng động.
Cao Ngạn cười nói: "Lưu Dụ ngươi cũng không phải là ngày đầu đi lại trên giang hồ, cũng đã từng lăn lộn ở Biên Hoang Tập, chắc biết đi kiếm Hoang nhân hỏi han này nọ là một
đại kỵ của Biên Hoang Tập, huống hỏi đối tượng hỏi lại là Yến Phi một kẻ không thích đáp trả nhất. Ngươi có phải nói đùa không ý vị không chứ?
Lưu Dụ mỉm cười: "Giao tình giữa ba người bọn ta đã sớm phá hết quy điều của Biên Hoang Tập, không chịu bất cứ hạn chế nào. Huống hồ cái ta hỏi không phải là vấn đề to tát gì, chỉ là muốn hỏi Yến công tử của bọn ta: bằng vào nhân phẩm võ công của y, tại sao lại lọt vào Biên Hoang Tập làm bảo tiêu của Đệ Nhất lâu mà thôi!”.
Yến Phi bắt đầu phát hiện một ưu điểm nữa của Lưu Dụ, là xử sự đối đãi rất có phân có tấc. Biết rõ lời nói của Cao Ngạn ít nhiều mang chút tình cảm ghen tị về mối quan hệ giữa chàng và Lưu Dụ, câu nói của gã liền đem giao tình ba người buộc lại thành một mà nói, Cao Ngạn tự nhiên nghe vậy tất cảm thấy khoan khoái trong lòng.
Chàng dõi nhìn Vong Quan hiên, Lương Định Đô đang nói chuyện với cận vệ của Tạ Huyền trấn giữ cửa hiên, lòng nghĩ tới Tống Bi Phong thụ thương, Lương Định Đô lại biểu hiện xuất sắc trong trận tập kích ở quán nhỏ, địa vị trong Tạ gia đã được đề cao, đối với tiền đồ của gã rất bổ ích. Nếu rèn luyện thêm, cải biến những khuyết điểm trong tính cách, biết nhìn đời hơn, sẽ trở thành một hảo hán tử.
Mục quang quay về lại Lưu Dụ, mỉm cười thốt: "Vì ta thích giúp người bản tính thiện lương có thể sống an an lạc lạc trong hoàn cảnh ác liệt nhất, làm ăn kiếm tiền, ai ai cũng có thể an tâm vào Đệ Nhất lâu hưởng thụ giây phút an ninh. Ai dám sinh sự ở Đệ Nhất lâu, trước tiên phải hỏi qua kiếm của tiểu đệ, đối với ta mà nói, đó là thành tựu rất vĩ đại”.
Lưu Dụ cười khổ: "Thì ra Yến huynh là người có lạc thú kỳ diệu như vậy, lời nói tiếp theo của ta không cần phải nói nữa”.
Cao Ngạn ngạc nhiên: "Ngươi có đề nghị gì, chỉ cần có kiếm được tiền, mọi người có thể từ từ thương nghị”.
Lưu Dụ nói: "Không có liên quan đến Biên Hoang Tập. Tiểu tử kia gọi bọn ta qua kìa. Lát nữa nói tiếp”.
Lương Định Đô đang trên bậc cấp vẫy tay về phía ba người, kêu bọn họ vào hiên.
o0o
Không những Tạ Huyền đang có mặt, Tạ An cũng đã về đến, Tạ Thạch, Tạ Đạo Uẩn, Tạ Diễm đều đang ngồi, hiển nhiên đang thương lượng đại sự liên quan đến sự tồn vong của Tạ gia, Tạ An chắc có mang tin tức mới nhất về.
Tạ An mỉm cười: "Các vị cứ tùy tiện ngồi xuống, Định Đô cũng vào tham dự đi!”.
Chỉ nghe câu nói cuối cùng đã làm người ta hiểu được Tạ gia chính vì biến hóa cấp bách mà có ứng biến đối với nguy cục trước mắt, vì mệnh vận của gia tộc mà gắng sức chiến đấu.
Thế tộc kiều ngụ1 có uy vọng nhất phương Nam, đối với sự ép bức xô đẩy của hoàng triều họ Tư Mã, đang phản kích.
Bọn Yến Phi ôm ấp cảm nghĩ lẳng lặng tản ra vòng ngoài ngồi xuống. Lương Định Đô sợ sệt ngồi sau lưng Tạ Diễm. Đó là cái ghế của Tống Bi Phong ngồi trước đây. Một câu nói nhẹ nhàng của Tạ An đã đề thăng Lương Định Đô lên vị trí gia tướng đầu não.
Tạ Huyền trầm giọng: "Tư Mã Diệu đã công nhiên nhượng bộ, phê chuẩn chuyện ngày mai bọn ta ra đi, nhưng ai cũng biết ông vua đó không chịu kém thế đâu, cho nên bọn ta cần phải sắp xếp cho tương lai, nếu không cuối cùng khó tránh khỏi thảm cục tan nhà mất mạng”.
Cao Ngạn thở phào một hơi, điều này biểu thị ít ra đến chính ngọ ngày mai, Kiến Khang chắc cũng không có đột biến gì, bọn họ có thể an nhiên đi gặp Kỷ Thiên Thiên. Tiếp đó Tạ Huyền nhìn Lưu Dụ, hỏi: "Tiểu Dụ có ý kiến gì không?”.
Yến Phi trong lòng láy động, hiểu rõ Tạ Huyền muốn Lưu Dụ ra mặt, làm cho bọn Tạ An biết Tạ Huyền y không chọn lầm người. Từ góc độ đó mà nhìn, hội nghị tựa như nói chuyện gia đình bình thường trước mắt thật ra là chuyện quan hệ trọng đại. Đã như vậy, tại sao có thể để cho mình và Cao Ngạn hai Hoang nhân người ngoài tham dự?
Mục quang của chàng lạc tới chỗ Tạ Đạo Uẩn, vị tài nữ nhà họ Tạ phong vận động lòng người đó luôn kích động cảm tình thân thiết đối với mẹ sâu kín trong lòng chàng, thật ra là vì thần tình giống mẹ chàng đến kỳ lạ của nàng ta, hay là vì nàng ta có dáng dấp của mẹ?
Lưu Dụ trước hết thỉnh an ba người Tạ An, Tạ Thạch và Tạ Diễm, sau đó phân tích: "Hiện tại toàn thành đều nằm dưới sự khống chế và giám sát nghiêm mật của bọn ta, bất cứ sự điều động quân sự nào cũng đều không qua mắt được bọn ta, cho nên sự ra đi của bọn ta căn bản không có bất kỳ một ai đến gần được, Hoàng thượng chỉ vì cái thế đã thành mà vô pháp khả thi. Dưới hình thế có lợi cho ta hiện thời, bọn ta nắm chắc rằng sáng mai trước khi xuất hành hoàn toàn khống chế Kiến Khang”.
Tạ An gật đầu: "Tiểu Dụ không những gan dạ có kiến thức, còn có cái khó được nhất là khí độ vừa trầm ổn vừa thong dong, tự tin mà không khoa trương, là nhân vật có thể tạo ra nghiệp lớn, ta có lòng tin đối với ngươi”.
Mọi người biết đó chỉ là khai mào, ông ta khẳng định sự tuyển chọn của Tạ Huyền, lời nói tiếp theo của Tạ An càng quan hệ trọng đại, trực tiếp quyết định Tạ gia có sẽ lật đổ hoàng triều dòng họ Tư Mã hay không.
Tạ An ngửa nhìn nóc nhà, dịu giọng: "Tình thế hiện tại giống như cái xà ngang kia, đoạn chính giữa là hoàng triều họ Tư Mã, hai đoạn hai bên là Kinh quân và Bắc Phủ binh, đoạn giữa gãy đổ, Nam Tấn lập tức chia năm xẻ bảy, chìm vào mệnh vận giống như phương Bắc, hai đoạn kia bất kỳ là đoạn nào gãy, gian phòng cũng có thể vì vậy mà sụp đổ. Cho nên Tạ An ta không muốn làm tội nhân mang đến nạn tai cho bá tánh”.
Tạ Huyền nói tiếp: "Nhưng cũng không phải biểu hiện bọn ta thúc thủ chờ bị xô, cho nên bọn ta phải quyết định mục tiêu cho tương lai, trước hết là an định phương Nam, sửa sang bên trong rồi mới ra ngoài, hoàn thành kỳ công hoành tráng thống nhất Nam Bắc chưa từng có”.
Lưu Dụ gật đầu: "Tiểu Dụ minh bạch”.
Tạ An nhìn Yến Phi cười: "Ta không có nhìn lầm! Cung hỉ tiểu Phi thần công khôi phục hết”.
Yến Phi thấy ấm áp trong lòng, nhẹ nhàng thốt: "Chỉ là có chút khởi sắc, sau này còn phải xem vận số của tôi”.
Tạ Đạo Uẩn dịu giọng: "Nói đến vận số, vận số tốt của công tử chính là đại biểu Tạ gia ta khí số vẫn chưa tuyệt, chính vì có công tử, không những cứu được Tống đại thúc về, khám phá gian mưu của địch nhân, nhị đệ lại vì vậy mà có cơ hội thích đáng để quay về, tựa như có quỷ thần xui khiến”.
Lưu Dụ trong lòng khen phải, qua lời nói đó, vị tài nữ lan chất tuệ tâm của Tạ gia đã bằng vào vận số ý trời biểu thị môt cách xảo diệu ông trời đứng về phía nhà nàng, cho nên không cần sợ.
Yến Phi run lên trong lòng, nhìn nàng, giống như mẫu thân đã sống lại trước mắt chàng, thần tình đối với sự sống bất lực bị bức bách phải chịu đựng đó lại trùng diễn như lịch sử.
Tạ Huyền chợt hiện ra biểu tình tiếc nuối, hướng về phía Yến Phi nói: "Ta muốn cầu Yến huynh đệ đi làm một chuyện ngươi không nguyện ý”.
Yến Phi ngạc nhiên: "Đã biết rõ là tôi không nguyện ý, chủ soái sao lại muốn bức tôi đi làm? Tôi là người lười lắm, sợ nhất là sứ mệnh hay nhiệm vụ”.
Tạ Đạo Uẩn cười "khịt" môt tiếng, tiếp đó lại nâng tay áo che miệng, biểu thị thất thái, làm loãng không khí nghiêm túc trong hiên.
Tạ Huyền cười khà khà: "Vì ta biết ngươi cự tuyệt không được”.
Cả Cao Ngạn nghe cũng phải bội phục trong lòng. Hắn không thích cao môn đại tộc, nhưng Tạ gia quả thật có một sức cảm nhiễm tinh thần kỳ lạ, phong thái của danh sĩ thế gia, phát huy đến tận cùng thấm thía qua ba thành viên Tạ An, Tạ Huyền và Tạ Đạo Uẩn.
Không biết vì sao, hắn cảm thấy Yến Phi không thể tránh né trách nhiệm. Yến Phi than: "Huyền soái chắc biết tôi vẫn chưa thích ứng động thủ với người ta?”.
Tạ Huyền vui vẻ: "Chuyện ta cầu ngươi đi làm chỉ là ta coi chứng của ngươi mà kê thuốc, giúp cho ngươi có thể nội trong thời gian ngắn khám phá ra sự vận chuyển của Tiên thiên dị khí trong mình”.
Cao Ngạn nhịn không được nhướng cổ: "Tôi cũng hiếu kỳ muốn chết, thật ra là chuyện gì mà kích thích vậy?”.
Tạ Huyền mỉm cười: "Chuyện này nên do An công tận miệng nói ra, Yến huynh đệ càng không cách nào cự tuyệt được”.
Sức chú ý của mọi người chuyển hết qua Tạ An, ông thong dong nói: "Ta hy vọng Tiểu Phi từ ngôi vị bảo tiêu của Đệ Nhất lâu nhảy lên một cấp làm bảo tiêu của Biên Hoang Tập, bất quá nếu ngươi tuyển chọn không về Biên Hoang Tập, có thể coi như Tạ An chưa nói mấy câu trên”.
Cao Ngạn, Lưu Dụ và Lương Định Đô đều cảm thấy ngạc nhiên, biết Yến Phi tuyệt không chịu nhận. Bởi vì Tạ An tuy nói nghe thú vị lắm, lại là muốn Yến Phi trở thành người có quyền thế đáng hãi nhất ở Biên Hoang Tập. Biên Hoang Tập là nơi quần hùng tranh bá, đó là chuyện bất kỳ thế lực nào cũng không ngăn chặn được, huống hồ Yến Phi chỉ là một mình trơ trọi.
Yến Phi than: "An công qua xem trọng tôi, chuyện đánh đấm chém giết với người ta không phải là sở nguyện của tôi, không phải là sở trường của tôi”.
Tạ An bình tĩnh như thường: "Ta một nửa là đứng trên lập trường của Hoang nhân, vì dân mà thỉnh cầu, chỉ có một nửa là quan hệ đến thịnh suy của Nam Tấn. Hiện thời ai ai đều rõ ý nghĩa chiến lược của Biên Hoang Tập trong công cuộc thống nhất Nam Bắc, cho nên trở thành vùng đất các chính quyền Hồ sau khi phương Bắc phân chia tất sẽ tranh đoạt, cũng là đất phải tranh đoạt của các thế lực phương Nam, vì thái bình của Biên Hoang Tập, tất cần có một người chịu vì Hoang nhân mà đứng ra chủ sự, mà người bọn ta có thể nghĩ đến là tiểu Phi ngươi. Không cần biết ngươi dùng khả năng gì, ngàn vạn lần đừng để Biên Hoang Tập lọt vào sự khống chế của một phía, điều đó đại biểu cho sự cân bằng Nam Bắc bị đả phá, mà cái cần thiết nhất trước mắt bọn ta lại là hòa bình và ổn định”.
Yến Phi trầm ngâm một hồi: "An công chắc biết dòng máu chảy trong người tôi có một nửa là người Hồ?”.
Tạ Huyền tiếp lời: "Đó chính là một nguyên nhân chính khác phải chọn ngươi, cho dù Biên Hoang Tập do ngươi làm chúa tể, sự cân bằng Nam Bắc vẫn y nguyên không bị đả phá. Bọn ta không phải muốn ngươi trở thành con cờ của bọn ta, mà là hy vọng ngươi bảo vệ nét đặc sắc của Biên Hoang Tập nhất quán đến nay không chịu sự chi phối của bất kỳ một phía nào”.
Tạ Đạo Uẩn nhẹ giọng: "Biên Hoang Tập là xứ sở kỳ dị mà nhị thúc luôn ngưỡng mộ, chỉ là chưa từng nghĩ tới nó biến thành có tác dụng then chốt như hiện tại”.
Yến Phi chợt cảm thấy người trong Tạ phủ mà chàng khó cự tuyệt nhất không phải là Tạ An, cũng không phải là Tạ Huyền, mà là nữ tử khí chất thần thái đều giống hệt mẹ chàng này.
Lưu Dụ nhíu mày: "Yến huynh về lại Biên Hoang Tập, là đạp chân vào hiểm cảnh, huynh đệ Mộ Dung có thù sâu tợ biển với Yến huynh, Yến huynh lại đã đôi co với Thái Ất giáo, Tiêu Dao giáo, Di Lặc giáo, huynh lại chỉ một mình một kiếm, giữ mạng đã không phải dễ, còn phải lo làm sao khống chế vùng đất dữ không có phép tắc không sợ bề trên, bọn ta cũng không có cách nào chi viện cho Yến huynh, có chuyện gì xảy ra, nước xa khó cứu lửa gần”.
Ta Diễm hừ lạnh một tiếng, tựa như trách Lưu Dụ không phân trên dưới, không ngờ dám xen miệng đứng về phía Yến Phi: "Chuyện này là lời của cha, còn phải xem Yến công tử có ý muốn trở về Biên Hoang Tập hay không, nếu Yến công tử căn bản không có ý về Biên Hoang Tập, đương nhiên không cần đề cập tới mọi chuyện. Nhưng nếu Yến công tử đi về Biên Hoang Tập, không cần biết là y tránh ngoài sáng mà ẩn trong tối, hay là nghênh ngang một trận, tình huống cừu gia khắp nơi vẫn không cải biến chút nào”.
Cao Ngạn tâm tình mâu thuẫn, vừa muốn Yến Phi về lại Biên Hoang Tập, lại biết đó là chàng đưa mình vào hiểm cảnh mất mạng như chơi.
Ở Biên Hoang Tập, có rất nhiều chuyện không phải chỉ thuần bằng vào võ lực có thể giải quyết được. Yến Phi luôn luôn độc lai độc vãng, dưới thế địch đông ta một mình, cho dù Yến Phi có ba đầu sáu tay, muốn độc bá Biên Hoang Tập cứ như là loài thiêu thân gặp lửa, tự chui đầu vào diệt vong.
Bất quá nói đi nói lại, Biên Hoang Tập là một nơi không theo lẽ thường, là vì người có bản lãnh và có vận khí mà thiết lập.
Yến Phi lộ biểu tình chua chát, mục quang dõi ra cây cối trong vườn ngoài cửa sổ, trầm giọng: "An công nhìn rất đúng, Biên Hoang Tập quả là xứ sở kỳ dị, lại là căn nhà duy nhất mà tôi có thể dung thân hiện tại, nếu không tôi biến thành người không có nhà để về. Ưu điểm duy nhất của Yến Phi tôi là không sợ chết, càng không sợ tử vong tìm đến. Nếu quả bảo trì thế lực cân bằng của Biên Hoang Tập thật sự có thể mang đến sự yên ổn tạm thời của phương Nam, tôi sẽ tận lực mà thử, tuy hiện tại tôi không có tới một chút xíu nắm chắc”.
Tạ An vui mừng: "Có lời nói này của Tiểu Phi, hình thế khác biệt hẳn, tối nay Tiểu Phi và Cao công tử lập tức khởi trình, ngồi thuyền trở về Biên Hoang Tập”.
Cao Ngạn khẩn trương: "Còn yến tiệc mừng công tối nay?”.
Tạ Huyền cười khì: "Bọn ta đâu phải là người không thông tình ý. Đêm nay khi Cao huynh đệ ly khai Vũ Bình đài, một chiếc thuyền buồm sẽ cung hầu đại giá của Cao huynh đệ ở Tần Hoài Lâu, đưa ngươi về nhà”.
Cao Ngạn thư thả tâm sự, lại không cảm thấy ngượng nghịu chút nào, thần tình khiến cho người ta muốn bật cười.
Lưu Dụ không nói gì, cũng đâu đến lượt gã nói, bất quá thầm nghĩ con người như Tạ Huyền và Tạ An tuyệt không thể để Yến Phi đi tìm chết, huống hồ Yến Phi đối với Biên Hoang Tập rõ như chỉ bàn tay, giả như chàng đột nhiên mãnh tiến trên hai phương diện nội công và kiếm thuật, bằng vào tài trí của chàng, nói không chừng có thể sáng tạo ra kỳ tích.
Gã càng hiểu rõ hơn so với Yến Phi và Cao Ngạn, con cờ này của Tạ An và Tạ Huyền chủ yếu là chống đối Hoàn Huyền, vì Giang Hải Lưu của Đại Giang bang và Chúc lão đại của Hán bang ở Biên Hoang Tập có quan hệ mật thiết, nếu Biên Hoang Tập lọt vào tay Hoàn Huyền, không những có thể nắm được nguồn chiến mã từ phương Bắc cùng vật tư của phương Nam, còn có thể phát tài qua mậu dịch Nam Bắc, lại có thể chiến hết ưu thế trên bố trí chiến lược, Biên Hoang Tập biến thành tai mắt giám thị thiên hạ của y.
Kế nữa là đối phó Tư Mã Đạo Tử và Vương Quốc Bảo, khiến cho thế lực của hai người chỉ giới hạn trong Kiến Khang thành, cho nên Biên Hoang Tập không những quan hệ đến cán cân Nam Bắc, còn trực tiếp ảnh hưởng đến sự thăng trầm của các thế lực phương Nam.
Yến Phi đang định nói, một bóng hồng hiệp cùng hương thơm thiếu nữ từ cửa chính tựa như theo gió tiến vào, khiến Tạ Huyền xoay đầu lại.
Chú thích:
1- Kiều ngụ: từ xứ khác đến sống.