View Single Post
  #16  
Old 09-10-2012, 09:02 AM
Helen's Avatar
Helen Helen is offline
Super Moderator
 
Tham gia ngày: Jan 2007
Bài gởi: 3,082
neww Đại Đường Song Long Truyện - Hồi 50 - 52

ĐẠI ĐƯỜNG SONG LONG TRUYỆN


Hồi 50

Nợ Tình Vướng Mắc


Huỳnh Dương thành tuyết lớn. Đại Thanh lầu vẫn chưa mở cửa đón khách. Ba người bọn Khấu Trọng, Từ Tử Lăng và Tố Tố nấp trong một gian sương phòng không người trên một tiểu lầu ở tiền viện, đợi gã giúp việc của tiệm tơ lụa. Phối Phối hiện giờ là hy vọng trốn thoát duy nhất của ba người.
Từ Tử Lăng đang thọ trọng thương, chỉ với sức của một mình Khấu Trọng quả thật không có cách nào để đưa hai người ra khỏi thành được. Trầm Lạc Nhạn mất đi cuốn sổ, nhất định sẽ tìm đủ biện pháp để truy tìm ba người, bởi cuốn sổ đó có liên quan trực tiếp đến sự hưng suy của quân Ngoã Cương. Khấu Trọng dựa tay đứng ngó ra ngoài cửa sổ, thấp giọng nói: "Thật không giấu ngươi, lúc bà nương Trầm Lạc Nhạn đó ngỡ rằng ngươi đã chết, thần thái biến đổi rất dị thường, tuyệt đối không phải giả tạo đâu!"
Từ Tử Lăng đang ngồi xếp bằng điều tiết, nghe gã nói vậy liền mở bừng hai mắt, làu bàu nói: "Đừng có nói bậy! ta nghĩ đến bà nương đó là lại phát hỏa trong lòng!"
Khấu Trọng quay đầu lại cảnh cáo: "Chớ nóng giận! cẩn thận tẩu hỏa nhập ma!"
Từ Tử Lăng cả kinh, biết rõ vì mình đã trọng thương, công lực giảm sút, tình cảm vì thế cũng dễ bị kích động, vội vàng ngưng thần tụ khí, hồi phục trạng thái bình tĩnh, trong lòng không một gợn sóng nhỏ.
Tố Tố thoáng đỏ mặt nói: "Trầm Lạc Nhạn cũng từng truy vấn qua quan hệ của tỷ tỷ với hai người, sau khi ta nói ra, dường như nàng ta có vẻ không tin lắm. Bây giờ nghĩ lại, nói không chừng là nàng ta ghen thật đó!"
Khấu Trọng quay ra nhìn bầu trời và mặt đất đang phủ trắng tuyết, gật đầu nói: "Trước đây Trầm bà nương đã nói qua, nếu như phải gả cho người ta, thì nàng ta sẽ gả cho tiểu Lăng, còn đệ thì chỉ có thể làm tình lang mà thôi. Lúc đó, còn tưởng là nàng ta nói đùa, giờ nghĩ kỹ lại cũng thấy có ba bốn phần chân ý đó! Hà! Nếu mà có thể khiến bà nương có khổ não một phen vậy thì thù hận gì cũng báo cả rồi!" Tiếp đó lại hưng phấn nói: "Ồ, tới rồi!"
"Cạch! Cạnh!"
Tiếng gõ cửa vang lên, gã giúp việc lạnh run cầm cập mang theo một bọc vải đã nói kỹ tới: "Đoạn cẩm đã mang tới rồi!"
Một tên đại hán từ trong đại đường chạy ra sân trước, hé cửa ra hỏi: "Có chuyện gì?"
Gã giúp việc đưa bọc vải cho đại hán, run giọng nói: "Đương nhiên là tơ lụa thượng đẳng, đây là đồ của Phối Phối cô nương."
Dứt lời liền lập tức quay người đội tuyết bỏ đi. Đại hán ngạc nhiên ngẩn người giây lát, sau đó mới mang bọc vải vào trong. Khấu Trọng vội phục người xuống sàn, áp sát tai nghe động tĩnh dưới lầu.
Chỉ nghe một giọng nữ cất lên: "Hà Phúc! có chuyện gì?"
Hà Phúc đáp: "Thật kỳ lạ! có người mang đến một cuộn tơ lụa thượng đẳng, chỉ đích danh phải đưa cho bà chủ!"
Nữ nhân nói: "Chuyện này thật là kỳ lạ! bà chủ đã lâu không còn xuất hiện tiếp khách nữa rồi, thật không ngờ còn có người muốn lấy lòng bà ấy. Cứ mang đến chỗ đó đi, đợi bà chủ về rồi tính sau! Khấu Trọng nghe vậy liền lập tức lướt người ra khỏi sương phòng, chưa đầy nửa khắc sau đã quay lại nói: "Thì ra Phối Phối là lão bản nương ở đây, trú trong một căn phong u tĩnh ở hậu viên, có điều hiện giờ không biết ả ta đã đi đâu rồi."
Từ Tử Lăng nói: "Nơi này cũng không phải nơi ẩn thân tốt, chi bằng chúng ta cứ tới khuê phòng của ả ẩn nấp thì hơn!" Khấu Trọng thầm kêu hảo kế, vội bế Tố Tố lên, đi trước dẫn đường.
Từ Tử Lăng đi sát phía sau gã, không hề khó khăn hay có vẻ mệt mỏi gì. Nếu như Dương Hư Ngạn tận mắt trông thấy tình hình lúc này, nhất định sẽ cả kinh thất sắc, không dám tin vào mắt mình nữa. Nên biét rằng Trường Sinh Quyết là mật kíp thiên cổ bất truyền của đạo gia, có khả năng đoạt quyền tạo hoá, quỷ thần mạt trắc, vượt qua sức tưởng tượng của con người. Lúc đó Dương Hư Ngạn đâm một kiếm vào tiểu phúc của Từ Tử Lăng, đã bị cuốn sổ cản lại, nên chậm mất một nhịp. Chính một sát na ngắn ngủi đó đã giúp Từ Tử Lăng kịp thời hóa giải luồng chân khí chết người của gã. Khí hải huyệt ở bụng dưới nếu như thọ thương, vốn cực kỳ khó khôi phục, đặc biệt là đối với những người luyện khí như Từ Tử Lăng. Nhưng nhờ có công năng đặc dị bảo mệnh trường sinh của Trường Sinh Quyết, lại có Khấu Trọng dùng chân khí đồng nguyên trị liệu, vì vậy chỉ cần một đêm công phu, Từ Tử Lăng đã khôi phục quá nửa công lực, tạo nên một kỳ tích khiến người ta không thể tin được.
Khấu Trọng, Từ Tử Lăng và cả Tố Tố đương nhiên đều cho rằng đây là chuyện hết sức bình thường, không có gì là đặc biệt. Nhưng Trầm Lạc Nhạn thì không cho là vậy, nên đã tính toán nhầm lẫn, chỉ tìm kiếm trong khuôn viên hai dặm kể từ nhà nàng ta, cho người lục khắp hang cùng ngõ hẻm, không ngờ lại khiến ba người càng dễ trốn chạy hơn.
Lúc này các cô nương trong Đại Thanh lâu đều vừa mới thức dậy, người nào người nấy đều bận rộn mục dục canh y, chưa ai ra khỏi phòng, vì vậy hành lang trong viện chỉ thi thoảng mới có bóng nữ tì chạy qua chạy lại.
Ba người tìm đến phòng xá của lão bản nương Phối Phối mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, sau khi tránh khỏi hai ả tỳ nữ ở tiền sảnh, liền nấp vào trong khuê phòng của ả ta. Khấu Trọng chẳng chút khách khí, lôi chăn lôi đệm ra cho Tố Tố lúc này đã lạnh tới phát run đắp, sau đó đỡ Từ Tử Lăng chui vào một bên, tự mình thì ngồi ở góc giường mỉm cười nói: "Quân Ngoã Cương xem ra cũng không lợi hại lắm, ít nhất bây giò cũng chưa làm gì được chúng ta!"
Tố Tố liền quở mắng: "Tiểu Trọng xấu nhất là hay tự mãn, đợi ra khỏi thành rồi hãy đắc ý cũng chưa muộn mà!" Từ Tử Lăng nói: "Từ khi rời khỏi Dương Châu tới nay, chúng ta ngày ngày đêm đêm đều phải sống một cuộc sống của kẻ chạy trốn, ta ước gì có thể tìm được một địa phương sơn minh thủy tú để an định lại, hưởng thụ một chút cuộc sống yên bình."
Tố Tố hưng phấn cùng gã thảo luận xem nơi nào mới là địa phương ý tưởng. Một lúc sau thì Khấu Trọng lại hỏi về võ công của Dương Hư Ngạn, Từ Tử Lăng kể lại tường tận, đoạn lo âu nói: "Nội công của người này đã đạt tới cảnh giới tùy tâm sở dục, không chỉ có thể dồn khí kình ra đầu mũi kiếm, mà còn có thể hóa thành muôn ngàn đạo chân khí, sinh ra trăm ngàn lực đạo kéo đẩy khác nhau, khiến ta hoàn toàn không thể phát huy được trình độ lúc bình thường luyện công."
Khấu Trọng trầm ngâm nói: "Chuyện này đích thực rất hứng thú đấy, hắn mà làm được thì chúng ta cũng có thể làm được."
Tố Tố hiếu kỳ nói: "Tiểu Lăng không nhìn rõ hình dáng hắn thế nào sao?"
Từ Tử Lăng nói: "Chuyện này càng kỳ quái hơn, nơi đệ và hắn động thủ vốn tối đen như mực, nhưng đệ lại thấy kiếm quang loang loáng trước mắt, thêm vào đó hắn ta di chuyển tấn tốc như loài quỷ mị, khiến ngay cả hắn ta cao gần thấp béo thế nào đệ cũng không nhìn rõ nữa."
Khấu Trọng vỗ đùi nói: "Ta hiểu rồi! ngươi thử dùng ngón tay ấn vào mắt xem, có phải thấy mắt bị hoa lên không. Dương Hư Ngạn nhất định đã lợi dụng đạo lý này, dùng kiếm khí sinh ra áp lực lên mắt, khiến đối thủ sinh ra ảo giác. Ồ! tên tiểu tử này thật là lợi hại!"
Từ Tử Lăng gật đầu nói: "Có lẽ đúng như ngươi nói. Nhưng thanh kiếm của hắn lại càng đáng sợ hơn, rõ ràng là kích trúng rồi, không ngờ lại là khoảng không, còn khi chân chính kích trúng rồi thì binh khí của ta lại bị trượt đi, không thể nào cản nổi đường kiếm của hắn, chẳng trách mà bao nhiêu nhân vật bá chủ nhất phương đều phải nuốt hận dưới kiếm của hắn."
Khấu Trọng thở hắt ra một hơi: "Tên tiểu tử này quả có chút đạo hành! Suỵt!" Ba người liền lập tức im lặng không nói. Tiếng bước chân từ xa lại gần, cả Tố Tố cũng ẩn ước nghe thấy, tiếp đó là tiếng hai ả tỳ nữ bên ngoài đồng thanh vang lên: "Phu nhân đã về!"
Một giọng nữ mang theo vẻ lãnh mạc, thâm trầm cất lên: "Đay là thứ gì vậy?"
Một ả tỳ nữ đáp: "Không biết ai đã mua một cuộn tơ lụa của lão tự hiệu ở phố tây cho người đem tới đây, chỉ đích danh tặng cho phu nhân. Chuyện này đã báo cho Vân nương biết rồi."
Phối Phối im lặng hồi lâu, sau đó mới chậm rãi nói: "Các ngươi đi gọi Vân nương đến đây cho ta."
Hai ả tỳ nữ liền lập tức vâng lệnh chạy đi. Khấu Trọng vểnh tai lên nghe thấy thanh âm Phối Phối ngồi xuống, liền thấp giọng nói: "Để nghe xem bọn họ nói gì trước đã!"
Từ Tử Lăng nói: "Vân nương không phải là người đã đón tiếp chúng ta tối hôm đó hay sao?"
Khấu Trọng khẽ gật đầu. Trong giây lát, ba người đều cảm thấy có chút khẩn trương. Hiện giờ Phối Phối có thể nói là hi vọng cuối cùng của họ. Giả dụ đường này không thông, ba người đành phải dựa vào sức của mình để đào tẩu.
Trước đây Từ Tử Lăng còn chưa bị thương, chuyện này đã khó thể làm được, hiện giờ muốn tự mình đào tẩu khỏi Huỳnh Dương thành, e rằng khó càng thêm khó. Chẳng bao lâu sau thì Vân nương đã tới. Phối Phối bảo hai ả tỳ nữ ra ngoài rồi nói: "Điều tra ra là chuyện gì chưa?"
Vân nương cung kính nói: "Đã hỏi rồi, người mua vải có lẽ là Tố Tố, thời gian là sau giờ ngọ ngày hôm qua. Xem ra là hai tên tiểu tử kia dùng thủ pháp ném đá dò đường để tìm phu nhân đó."
Ba người trong phòng nghe xong mà giật mình kinh hãi, bởi khi nhắc tới họ, Vân nương không hề khách khí chút nào. Phối Phối trầm ngâm giây lát rồi nói: "Nên là như vậy. Có điều, ta e bọn chúng không thể tới đây được. Hiện giờ Từ Tử Lăng đã bị Dương Hư Ngạn đánh trọng thương, sinh tử còn chưa biết thế nào. Trầm Lạc Nhạn lại đang toàn lực tìm kiếm tung tích bọn chúng. Vừa rồi ả ta có gọi ta đến, nói rõ nếu Ba Lăng Bang chúng ta can thiệp vào chuyện này, thì ả nhất định sẽ không khách khí. Vì thế chúng ta tuyệt đối không thể nhúng tay vào được."
Bọn ba người Khấu Trọng đưa mắt nhìn nhau lo lắng, lòng như trầm hẳn xuống. Vân nương ở bên ngoài tức giận nói: "Lần này bị Hương thiếu gia hại chết rồi! đắc tội với quân Ngõa Cương, chúng ta làm sao có thể đứng chân ở Huỳnh Dương thành này nữa?"
Phối Phối nói: "Cách duy nhất bây giờ là phải ngoan ngoãn hợp tác với Trầm Lạc Nhạn. Vừa rồi ta cố ý ở đây một mình, xem xem Khấu Trọng có hiện thân kiến diện hay không, hiện giờ đã chứng minh được hắn còn chưa tìm tới đây. Bây giờ ta sẽ đi báo cáo chuyện này với Trầm Lạc Nhạn, nếu như bọn chúng tới đây, ngươi phải tìm cách cầm chân bọn chúng càng lâu càng tốt, tất cả đợi ta về rồi mới nói."
Nói đoạn liền đẩy cửa bước ra ngoài. Ngay cả hi vọng cuối cùng đã bị dập tắt, ba người liền thu dọn lại căn phòng của Phối Phối cho đúng với nguyên trạng lúc đầu, rồi lén lút rời khỏi. Mượn tuyết lớn che thân, Khấu Trọng cõng Tố Tố cùng Từ Tử Lăng tấn tốc vượt qua mấy dãy nhà, chạy vào đại hoa viên phủ đệ của Từ Thế Tích. Khấu Trọng cẩn thận quan sát một hồi, đoạn nói: "Nếu đúng như Trần Lão Mưu đã dạy thì nơi làm việc của Từ Thế Tích hẳn là một trong hai sương phòng ở phía tây và phía đông của đại sảnh, địa đồ của Huỳnh Dương thành chắc cũng ở đó thôi."
Từ Tử Lăng nói: "Chuyện này kiểm tra là biết liền, chúng ta đi mau thôi!"
Ba người liền chạy qua hoa viên, nấp vào một chỗ khuất trong tiền viện. Khấu Trọng và Từ Tử Lăng giờ đã có kinh nghiệm đột nhập hết sức phong phú, tiến thoái có độ, dừng bước đúng chỗ, đúng lúc, sau khi tránh khỏi thị tuyến của mấy tên gia bộc, đã dễ dàng lẻn vào thư phòng chứa đầy giấy tờ sách vở của Từ Thế Tích. Hai gã làm theo đúng những gì được Trần Lão Mưu chỉ dạy, nhanh nhẹn tìm kiếm trong đống văn kiện giấy tở, đọc lướt qua tất cả các văn kiện rồi đặt chúng trở lại chỗ cũ, tuyệt đối không để có người phát hiện ra bọn gã đã động thủ động cước vào đây. Số văn kiện trong thư phòng lên tới cả ngàn, vì vậy công việc này hết sức tốn thời gian và công sức. Cả Từ phủ yên lặng và lạnh lẽo, không biết các cao thủ trong phủ có phải đều đã tham gia hành động tìm kiếm bọn gã rồi hay không?
Hai gã vận hết nhãn lực, tìm kiếm trong bóng tối của căn phòng rộng. Đến tận canh một, Khấu Trọng mới có thu hoạch. Ba người tụ lại một chỗ, chăm chú quan sát bức địa đồ đã được mở rộng. Tố Tố điểm ngọn đèn dấu trên bàn lên, Khấu Trọng cởi bỏ ngoại y trùm ra ngoài, đề phòng ánh sáng lộ ra ngoài. Từ Tử Lăng mở ra đến trang thứ ba mới vui mừng nói: "Chính là trang này rồi!"
Đó là một tấm bản đồ của hệ thống cống ngầm dưới lòng thành Huỳnh Dương, họa công hết sức tỉ mỉ, còn có cả văn tự giải thích cặn kẽ nữa. Khấu Trọng chỉ tay vào một thủy đạo ở nam thành nói: "Thủy đạo này nối liền với hào nước xung quanh thành, rộng tới năm thước, chúng ta có thể đi qua được."
Từ Tử Lăng chỉ tay vào chỗ giao tiếp giữa hào nước và kênh nói: "Cửa kênh này nhất định có thứ gì đó chặn lại như là cửa sắt chẳng hạn, chúng ta phải có công cụ như cưa sắt hay thứ gì đó tương tự mới có thể phá hàng rào mà ra được."
Khấu Trọng cười cười nói: "Chuyện này thì dễ, để ta lo là được. Bây giờ ta đi dò đường trước, hai người cứ ẩn nấp ở đây, đợi ta trở về."
Ba người lại nghiên cứu thêm một hồi nữa, chỉ nghe Tố Tố buồn bã nói: "Chúng ta đều không thể đi được đâu! Thủy đạo dài như vậy, chúng ta sẽ chết ngạt mất thôi."
Khấu Trọng cười hì hì nói: "Có tiểu Trọng này ở đây, tỷ tỷ làm sao có vấn đề được chứ? Lần trước tiểu Lăng đã hôn miệng tỷ tỷ rồi, lần này thì tới lượt đệ nhé!" Tố Tố trừng mắt nhìn gã một cái, gương mặt xinh đẹp đỏ hồng lên.
Từ Tử Lăng nghiêm mặt nói: "Trọng thiếu gia ngươi sao có thể khinh bạc tỷ tỷ như thế? Tỷ đệ chúng ta thanh thanh bạch bạch, lúc đó chỉ là kế quyến nghi mà thôi!" Khấu Trọng vội vàng xin lỗi rối rít, đảo mắt một vòng nói: "Hai người tốt nhất nên nấp vào trong cái tủ lớn kia, chỉ cần ta mang các đồ bên trong đi, thì sẽ đủ chỗ cho hai người dung thân. Tiểu Lăng có thể thừa cơ liệu thương, Tố tỷ cũng có thể ngủ một giấc cho lại sức."
Khi Từ Tử Lăng tỉnh giấc, Tố Tố đang rúc vào lòng gã ngủ vùi. Gã vội đánh thức nàng dậy, thấp giọng nói: "Có người tới!" Tố Tố sợ hãi rúc sâu hơn vào người gã, đến thở cũng không dám thở mạnh. Cửa phòng bật mở. Giọng nói thánh thót của Trầm Lạc Nhạn vang lên bên ngoài: "Thế Tích! địa đồ của Huỳnh Dương thành ở đâu?"
Một vài tiếng động khẽ, sau đó là tiếng mở địa đồ, Từ Thế Tích nói: "Chúng ta đã tìm hết cả khu nam, nhưng vẫn chưa tìm thấy hai tên tiểu tử đó, theo ta thấy nên mở rộng phạm vi, đồng thời phong tỏa các khu vực đã được tìm kiếm, để tránh bọn chúng có thể chạy ngược lại những chỗ đã tìm kiếm rồi."
Từ Tử Lăng thầm kêu khổ. Dựa vào chân khí kỳ dị của gã, muốn tránh khỏi tai mắt của hai người này tuyệt đối không phải chuyện khó. Nhưng Tố Tố chỉ tinh thông vài chiêu quyền cước phổ thông, không biết chút tâm phát thượng thừa nào, chỉ cần Trầm Lạc Nhạn và Từ Thế Tích định thần lại, nhất định sẽ phát giác ra trong tủ có người. Nghĩ tới đây, tâm niệm gã chợt máy động, vội chầm chầm dồn chân khí qua miệng Tố Tố, quả nhiên Tố Tố đã đình chỉ hô hấp, chuyển từ hô hấp bằng mũi sang hô hấp nội tức.
Trầm Lạc Nhạn và Từ Thế Tích lại tiếp tục thương lượng phương pháp phân bố thời gian trực ban, tìm kiếm toàn thành, phong tỏa phân khu. Chợt nghe tiếng Trầm Lạc Nhạn kêu lên khe khẽ, sau đó là tiếng hôn hít thân thiết. Trầm Lạc Nhạn quát khẽ: "Đừng làm vậy, người ta chẳng có tâm tình làm chuyện này."
Từ Thế Tích hừ lạnh nói: "Chẳng có tâm tình? thế lúc nào nàng mới có tâm tình? chúng ta đã bao lâu không thân thiết rồi?"
Trầm Lạc Nhạn không vui nói: "Bản cô nương không có tâm tình thì không có tâm tình, lẽ nào phải báo cáo lại với Từ gia sao?"
Ngữ khí của Từ Thế Tích trở nên mềm mỏng, cơ hồ như cầu xin: "Lạc Nhạn! nàng biết trước giờ ta luôn một lòng một dạ với nàng mà! xin nàng chớ nên để người khác ảnh hưởng đến cảm tình của hai ta!"
Tố Tố trong tủ khẽ huých tay vào bụng Từ Tử Lăng, thị ý người ảnh hưởng đến quan hệ của hai người chính là Từ Tử Lăng. Trầm Lạc Nhạn làm mặt lạnh nói: "Không được nói bừa, làm gì có người ngoài người trong ở đây chứ? Từ gia trước giờ luôn luôn phong lưu đa tình, nhiều một người hay bớt một người có can hệ gì chứ? Huynh một lòng một dạ với ta ư, xin chớ nói đùa nữa!"
Từ Thế Tích dường như xấu hổ quá hóa giận nói: "Ta vốn không định nói ra, nàng đã biết chuyện đó là đóng kịch rồi, tại sao bây giờ mới tính sổ với ta?" Ngưng lại giây lát, y lại nói tiếp: "Từ khi nàng gặp phati tên tiểu tử Bạt Phong Hàn đó, bị điểm ngôn mật ngữ của gã dụ dỗ đi chơi cả ngày, lúc trở về thì đã hoàn toàn biến đổi. Cả Mật công cũng hỏi ta về chuyện này, nàng bảo ta phải nói lại với Mật công thế nào đây?"
Lần này đến lượt Từ Tử Lăng cảm thấy lúng túng và ngại ngùng. Thì ra Trầm Lạc Nhạn đã gặp Bạt Phong Hàn, nói không chừng đã từng lên giường với nhau, bằng không Từ Thế Tích đâu có ghen đến vậy. Tố Tố cũng cảm thấy ngạc nhiên vô cùng, vì Trầm Lạc Nhạn đích thực đã biến sắc khi nghe tin Từ Tử Lăng chết, làm sao đột nhiên lại xuất hiện một gã Bạt Phong Hàn ở đây vậy?
Chỉ nghe Trầm Lạc Nhạn đại nộ nói: "Chuyện của huynh tôi không quản, chuyện của tôi huynh cũng không cần quản làm gì."
Từ Thế Tích lại nhũn nhặn thở dài nói: "Bạt Phong Hàn không chỉ là người ngoại vực, mà lần này hắn đến Trung Nguyên rõ ràng là để làm mưa làm gió. Nghe nói hắn đã dùng kiếm lập danh, trước sau đánh bại hơn mười danh gia ở các nơi, kết quan hệ với hạng người này tuyệt đối không phải chuyện tốt đâu."
Trầm Lạc Nhạn trầm mặc hồi lâu, đột nhiên nói: "Hiện giờ trong lòng tôi chỉ nghĩ đến làm sao lấy được cuốn sổ đó về thôi, nếu để nó rơi vào tay quan phủ, hậu quả thật khó mà lường nổi. Chúng ta mau đi thôi!"
Đợi cho hai người đi khỏi, Từ Tử Lăng và Tố Tố mới thở phào nhẹ nhõm. Tố Tố ngẩn mặt lên, hơi thở như lan như huệ phả vào mặt Từ Tử Lăng: "E rằng Từ Thế Tích đã nhầm mất rồi!"
Từ Tử Lăng cười khổ nói: "Tỷ tỷ chưa từng gặp gã Bạt Phong Hàn đó nên mới nói vậy, người này chẳng những võ nghệ cao tuyệt, mà cón có một mị lục hết sức đặc biệt, chỉ cần y tùy tiện đứng lên cũng có thể khiến tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung lên mình y. Đệ quả thực còn kém xa so với y."
Tố Tố có vẻ không vui: "Thế nào ta cũng không tin, đệ và tiểu Trọng niên kỷ còn nhỏ, nhưng thời gian trôi dần, tỷ tỷ không tin có kẻ nào có thể che mờ ánh sáng của hai đệ đâu, chỉ có điều là hiện giờ hai đệ còn chưa biết được mình hấp dẫn thế nào đó thôi! Sự thật là mỗi một ngày các đệ đều có sự tahy đổi mới, đặc biệt là khí chất đặc thù mà chỉ mình hai đệ mới có, khiến cho cả tỷ tỷ đây cũng phải động tâm nữa!"
Hai người tuy đứng trong tủ chật hẹp, thân thể tiếp xúc hết sức gần gũi, song hoàn toàn tâm vô tạp niệm, tất cả chỉ là tình cảm tỷ đệ thuần khiết và trong sáng.
Từ Tử Lăng ngượng ngùng nói: "Tố tỷ đừng nói đùa nữa, hãy ngủ thêm một lúc nữa có được không?"
Tố Tố nhu thuận gật đầu, gục đầu vào lòng ngã như một con cừu non ngoan ngoãn, nhắm nghiền đôi mắt xinh đẹp, ngủ thêm một lát. Ôm chặt thân hình nóng bỏng của Tố Tố trong lòng, Từ Tử Lăng bắt đầu suy nghĩ liên miên. Đột nhiên, gã chợt có cảm giác không biết phải làm như thế nào, phải đi con đường nào tiếp theo. Chuyện gã suy nghĩ đầu tiên, không phải là tìm Vũ Văn Hóa Cập báo cừu cho Phó Quân Sước, mà là nên an bài cho vị hảo tỷ tỷ trong lòng này như thế nào cho thỏa đáng. Vấn đề chính là gã và Khấu Trọng không rõ quan hệ của Tố Tố và Lý Tịnh. Cho dù có thể tìm được Lý Tịnh, cũng rất có thể chỉ làm cho sự tình thêm rắc rối. Giờ đây là lúc binh hoảng mã loạn, bọn gã cũng không thể yên tâm để Tố Tố ở một mình ở bất kỳ nơi nào. Hai gã đã trở thành mục tiêu của muôn người, nên mang nàng bên cạnh mình cũng là việc hết sức nguy hiểm.
Gã nghĩ được một lúc, đầu óc như muốn nổ tung ra. Đúng lúc này thì Khấu Trọng quay lại. Lúc này trời đã gần sáng, Khấu Trọng chui vào trong tủ, chán nản nói: "Lần này hỏng rồi, thì ra ở lối ra của thủy đạo lại chia thành mười mấy thủy đạo nhỏ khác, đến chó cũng không chui lọt, chúng ta đúng là tốn công tốn sức, vui mừng vô ích."
Tố Tố nói: "Đệ đã xuống đó xem rồi sao?"
Khấu Trọng gật đầu: "Đương nhiên đã tới đó. Đệ vừa mới trộm một bộ y phục mới để thay đó! ôi mệt quá!"
Từ Tử Lăng nói: "Chẳng trách người ngươi có mùi lạ!"
Khấu Trọng nói: "Ta cũng tiện để xem xét tình hình phòng vệ ngoài thành rồi, đâu đâu cũng là quân Ngõa Cương, những chỗ tương đối cao trong thành đều có quân canh gác, muốn rời khỏi đây e rằng còn khó hơn lên trời! Tiểu Lăng ngươi đã đỡ chút nào chưa?"
Từ Tử Lăng nói: "Chỉ cần ba ngày thời gian là ta có thể hoàn toàn hồi phục." Sau đó lại nói: "Ta có một cách!"
Khấu Trọng thoáng ngạc nhiên: "Ngươi thật có bản lĩnh, ta đã kế cùng lực kiệt rồi đó, mau nói ra xem nào."
Từ Tử Lăng nói: "Vẫn là cuốn sổ đó thôi. Đối với quân Ngõa Cương, cuốn sổ này còn quan trọng hơn cả Dương Công Bảo Khố gì đó nhiều, chúng ta lấy nó ra làm điều kiện đàm phán, người nói xem có được không?"
Khấu Trọng trầm ngâm giây lát, gật đầu đồng ý nói: "Đây đích thực là biện pháp duy nhất trong lúc không còn biện pháp. Có điều tốt nhất nên đợi ngươi hoàn toàn hồi phục rồi chúng ta mới đi tìm Trầm bà nương giao dịch, như vậy sẽ chắc chắn hơn một chút."
Từ Tử Lăng mỉm cười nói: "Không cần phải động thủ, sớm hay muộn một chút cũng chẳng can hệ gì. Theo tin tức mà ta mới nghe trộm được, Trầm Lạc Nhạn sớm nay đã bắt đầu tìm kiếm khu vực này, nếu như để người ta tìm thấy mới bắt đầu nói chuyện giao dịch, vậy thì chúng ta sẽ thiệt đó."
Khấu Trọng nói: "Được! Vậy để ta đi kiếm Trầm bà nương!"
Tố Tố đưa tay cản gã lại nói: "Tiểu Trọng! Tỷ tỷ sợ lắm!"
Khấu Trọng ghé môi lướt trên má phấn của nàng, cười hì hì nói: "Tỷ tỷ yên tâm! kẻ nào muốn đối phó với Dương Châu Song Long, đều không có kết quả tốt đâu!"
Lần này thì đến lượt Từ Tử Lăng kéo tay gã lại, nhắc lại từng chữ từng chữ một cuộc trò chuyện vừa rồi của Trầm Lạc Nhạn và Từ Thế Tích.
Khấu Trọng cả mừng nói: "Tạ thiên tạ địa, lần này thì bọn chúng đừng hòng chạm đến nửa cái gấu áo của ta!"
Lúc này thì Từ Tử Lăng và Tố Tố mới để gã đi.


ĐẠI ĐƯỜNG SONG LONG TRUYỆN


Hồi 51

Tranh Giành Sổ Sách


Trong đêm tuyết, Khấu Trọng lướt mình phóng vọt qua các gian phòng trong Lạc Nhạn Trang, chưa đầy nửa khắc đã có thể khẳng định Trầm Lạc Nhạn lúc này không có nhà.
Tuy rằng Trầm Lạc Nhạn cũng như những người khác đang tìm mọi thủ đoạn để tìm ra hai gã, nhưng Khấu Trọng vẫn cứ cảm thấy giữa bọn gã và nàng Tiểu Quân Sư này có một thứ quan hệ vô cùng vi diệu, khó nói thành lời, nhưng ít nhất là có thể thương lượng được. Vì thế cuộc giao dịch này gã không lo sẽ không khuất phục được nàng. Vấn đề là làm thế nào mới liên lạc được với Trầm Lạc Nhạn.
Khuê phòng của nàng ta tối om om, trong trang viện cũng không thấy tăng cường thêm vệ sĩ. Khấu Trọng tuy đột nhập vào chỗ không người, nhưng trong lòng lại tràn đầy cảm giác lo lắng và bất an. Đợi một hồi lâu, vẫn không thấy Trầm Lạc Nhạn quay lại, Khấu Trọng đành phải quay về tìm Từ Tử Lăng nghiên cứu kế hoạch khác. Khi gã vừa tung mình vượt qua tường hạ thân xuống một mái nhà bên cạnh, trong lòng bất chợt sinh cảm giác nguy hiểm đang đến gần.
Khấu Trọng cơ cảnh phi thường, lập tức dịch người sang bên, chẳng ngờ chân trái cảm thấy như bị vật gì đó giống như dây thường thít chặt lại. Khấu Trọng cả kinh thất sắc, lúc gã định dùng thủ pháp nhanh nhất để bạt xuất đại đao sau lưng, mới chợt nhớ ra là đại đao đã bị gã ném đi lúc cứu Từ Tử Lăng đêm trước rồi. Khi gã nhớ ra điều này thì đã bị sợi dây quấn chặt, ngã ngửa người xuống khỏi mái nhà. Một luồng chỉ phong từ trên bắn xuống, điểm vào các yếu huyệt nơi bối tâm của gã. Khấu Trọng lâm nguy bất loạn, lập tức chuyển vận chân khí, song chưởng vỗ mạnh về phía địch nhân.
Người kia không ngờ Khấu Trọng lợi hại như vậy, lập tức thoái lui vào một ngõ hẻm, tránh khỏi chưởng phong của Khấu Trọng. Khấu Trọng đập mạnh lưng xuống đất nghe "bịch" một tiếng, vừa mới bật người dậy thì một cỗ kinh lực kỳ quái đã từ sợi dây đang quấn chặt cổ chân gã truyền đi khắp nội thể, trong chốc lát đã tràn đầy các kinh mạch toàn thân. Thân hình Khấu Trọng run lên bần bật, chân tay lập tức tê dại, ngã bịch xuống đất. Một đao hắc ảnh tung mình lao tới, chân khẽ dậm lên ngực phải gã. Lồng ngực Khấu Trọng lập tức đau đớn như muốn vỡ tung, có điều chân khí trong nội thể gã cũng nhanh chóng sinh cảm ứng, đổ dồn xuống ào ạt từ Thiên Linh Cái, không những hóa giải hết cảm giác tê dại, còn ngăn cản hết luồng khí kình từ đầu mũi chân đối phương dồn vào qua ngực phải.
Gã đang định phản kích thì người kia đã cúi người xuống, tóm lấy ngực ngã kéo lên. Khấu Trọng giờ mới nhìn rõ đối phương toàn thân vận dạ hành y, đầu đội mũ che kín mặt, chỉ để lộ đôi mắt và lỗ mũi. Khấu Trọng thầm kêu tuyệt, lập tức thi triển Tiệt Mạch Thủ Pháp mà Đổ Thúc Phương đã dạy, đầu ngón tay lướt trên uyển mạch đối phương rồi dùng thủ pháp đặc biệt tóm chặt lấy.
Người kia hiển nhiên không ngờ Khấu Trọng vẫn còn khả năng phản kháng, thân hình mềm nhũn, bị Khấu Trọng kéo ngược vào trong lòng gã. Khấu Trọng nào dám chần chừ, nhân lúc đối phương còn chưa kịp hóa giải luồng chân khí phong tỏa huyệt mạch của gã, ngả người đè đối phương xuống đất.
Người kia kêu lên một tiếng thảng thốt, nhưng cả tứ chi đã bị Khấu Trọng nắm chặt, không thể cựa quậy. Khấu Trọng đắc ý vô cùng, thầm nhủ thì ra là một vị cô nương, những chỗ chạm tay vào đều hết sức đầy đặn. Gã liền điểm nhanh lên hai huyệt đạo bên tả hữu cột sống, đoạn giật mạnh chiếc mũ trùm đầu của nàng ta. Hai người cùng lúc kêu lên một tiếng "A!"
Một mái tóc đen huyền dài như mây xõa ra trên nền tuyết trắng, dưới ánh phản chiếu của tuyết, đôi mắt nàng sáng lên trong bóng đêm như hai hòn bảo thạch, thì ra chính là mỹ nhân ban sáng đã đi cùng với Trầm Lạc Nhạn, Tống Ngọc Trí. Khấu Trọng ngạc nhiên nói: "Thì ra là cô nương" Tống Ngọc Trí không những không hề sợ hãi hay xấu hổ, còn lạnh lùng nói: "Chúng ta hãy giao dịch đi!"
Khấu Trọng chợt nảy ra ý định muốn lợi dụng nàng, tỷ như hôn lên môi một cái chẳng hạn, nhưng thấy nàng vẫn nằm im bất động, lại bị thần thái bình tĩnh lạnh lùng của nàng làm ngẩn người, không dám mạo phạm nữa, mà chỉ cười hì hì nói: "Nếu như cô nương định dùng thân thể xinh đẹp này để giao dịch với ta thì không cần nói nữa! Bởi vì Trọng thiếu gia đây là hạng cao thủ không bị nữ sắc hấp dẫn đâu! Hà! Thì ra thứ quấn vào chân quý của bản thiếu gia chính là nhuyễn tiên của mỹ nhân, thật lợi hại! Bình thường có phải quấn ở eo không vậy?"
Nghĩ lại thì nàng ta cũng là nữ nhi của Tống phiệt phiệt chủ Thiên Đao Tống Khuyết, thân phận tôn quý vô cùng, giờ đây gã lại được tiếp xúc một cách "toàn diện" với nhục thể của nàng, trong lòng không khỏi cảm thấy kích thích.
Tống Ngọc Trí khẽ chau mày lại: "Đừng nên đắc ý như vậy! Công phu của ngươi vẫn chưa đủ để thắng ta đâu, chỉ là ta khinh địch, không ngờ ngươi cũng có chút căn cơ nên mới thất thủ mà thôi! Nếu ngươi còn nói những lời khinh bạc đó, hoặc giả có những hành động bất chính với ta nữa, trừ phi sau chuyện này ngươi giết ta, bằng không thì nhất định ta sẽ khiến ngươi đau khổ vô cùng."
Khấu Trọng ngạc nhiên nói: "Hì... cô nương nói như là muốn cổ vũ ta tiếp tục nằm lên người mình vậy? Loại tiểu thơ con nhà cao môn vọng tộc như cô nương bị một tên tiểu tử ngay cả hàn môn cũng không xứng như ta chiếm phần tiện nghi, đáng lý phải đi tự tận rồi mới đúng."
Tống Ngọc Trí nhạt nhẽo nói: "Dù sao thì cũng đã bị ngươi đè lên rồi, đè thêm một lát nữa cũng không có quan hệ gì! Được rồi! Có thể nói chính sự được chưa vậy?"
Khấu Trọng đưa tay đặt lên huyệt kiên tỉnh trên vai nàng, mỉm cười nói: "Mỹ nhân thật biết ra vẻ làm bộ, thì ra đã sắp xung phá được các huyệt đạo bị phong tỏa nên mới cố ý dùng lời lẽ huyền hoặc dụ dỗ ta. Hi! Ta đi đây!"
Tống Ngọc Trí hai mắt lấp lánh hàn quang, nhẹ giọng nói: "Đừng đi! Ngươi đi rồi lấy ai che mưa tuyết cho ta!"
Khấu Trọng lần đầu tiên nảy sinh cảm giác cao thâm mạt trắc với mỹ nữ có phong tư đặc biệt này, từ đầu tới giờ tuy gã đã chiếm phần tiện nghi, song kỳ thực quyền chủ động thao túng lại nằm cả trong tay đối phương.
Tống Ngọc Trí nói: "Ngươi nên biết ta không hề có ý định muốn làm tổn thương ngươi. Chỉ cần dựa vào điểm này là chúng ta đã có thể hợp tác giao dịch được rồi! Không phải ngoi muốn tìm Trầm Lạc Nhạn giao dịch hay sao?"
Khấu Trọng cười khổ nói: "Không ngờ cô nương lại thấu triệt tin tức nhanh đến như vậy. Được rồi, coi như ta sợ cô nương vậy! Tống Sư Đạo có phải là lệnh huynh không? Nhất định là cô nương đã biết ta và y có chút giao tình, nên mới đoán định ta tuyệt đối không dám động tới nàng?"
Tống Ngọc Trí nhạt giọng đáp: "Các ngươi là nhân vật nổi danh khắp đầu đường ngõ chợ, ai mà không biết chuyện của các ngươi chứ? Nếu không phải ba tháng trước đại ca nói cho ta biết bản lĩnh hai ngươi, lại đánh giá thấp tiến cảnh của các ngươi, thì đêm nay ta đâu có khinh địch mà bị ngươi khinh bạc thế này. Có điều cảm giác cũng không sai lầm, ngươi cũng không khiến ta thấy ghét! A! Sao ngươi dám..."
Khấu Trọng lật mình sang một bên, ngồi dậy lúng túng nói: "Đây là phản ứng hết sức bình thường của một nam nhân bình thường, mong Tống tiểu thư thứ lỗi!"
Tống Ngọc Trí lập tức xung phá huyệt đạo, ngồi dậy, nhẹ giọng mắng: "Xem ra ngươi cũng không có tà tâm làm bậy, ta bỏ qua cho ngươi một lần! Nhưng ngươi phải quên ngay chuyện này đi, nếu để ta nghe thấy có người nhắc tới thì hãy coi chừng cái mạng của mình đó."
Nói đoạn cúi xuông cởi sợi nhuyễn tiên quấn ở chân gã ra. Nhìn mái tóc dài rủ xuống của nàng, Khấu Trọng có chút mơ hồ không biết quan hệ của gã với nàng là thế nào, liền thử lên tiếng hỏi: "Vừa rồi cô nương hung hăng là thế, tại sao đột nhiên lại trở nên nhu thuận và quan tâm tới ta vậy?"
Tống Ngọc Trí quấn lại sợi nhuyễn tiên dài tới năm trượng vào lưng, lạnh lùng nói: "Ai quan tâm tới ngươi chứ? Ta đâu có nói lần sau sẽ không động thủ với ngươi nữa, chỉ có là thấy ngươi vẫn còn chưa mất đi bản tính thiện lương nên mới khách khí một chút mà thôi!" Khấu Trọng ngây người hồi lâu, gãi gãi đầu nói: "Ta thật không hiểu nỗi cô nương!"
Tống Ngọc Trí khẽ dịch chuyển thân mình, cặp mắt trắng đen rõ ràng nhìn chằm chằm vào gã, thản nhiên nói: "Ai cần ngươi hiểu chứ. Hãy nghe cho rõ đây! Tình thế hiện nay sớm muộn gì các ngươi cũng bị quân Ngõa Cương tìm ra, đừng cho rằng ta đặt chuyện đe dọa, Trầm Lạc Nhạn đã phái người phi báo cho Lý Mật, xin y phái Trịnh Tông trở về trợ giúp hàng động tập nã các ngươi. Người này có ngoại hiệu Phi Vũ, rất giỏi thuật truy tung tìm người, còn nuôi cả linh điểu biết truy tìm tung tích con người nữa, chỉ cần y về đến, các ngươi nhất định không thể thoát khỏi?"
Khấu Trọng kinh hãi vô cùng, đồng thời cũng chợt hiểu ra tại sao ngày đó Trầm Lạc Nhạn dám tự tin khẳng định sẽ bắt được bọn gã ba lần, thì ra là có người này ở trong bóng tối ngầm trợ giúp.
Chỉ nghe gã cười hì hì nói: "Không cần trừng mắt lên như thế! Hãy nhìn xem, chúng ta tương ngộ trong một trường hợp thật là kỳ quái. Trong một ngõ hẻm tối om của Huỳnh Dương thành, trời lại đổ tuyết lớn, hai kẻ địch hữu chưa phân lại ngồi nói chuyện giao dịch với nhau! Hà! Thật là buồn cười!"
Tống Ngọc Trí lộ vẻ trầm tư, rồi không vui nói: "Ngươi tưởng ta bịa chuyện để doạ ngươi à?"
Khấu Trọng chồm người lên phía trước, đôi mắt hổ xạ ra những tia sáng kỳ dị, nhìn chằm chằm vào mắt nàng nói: "Cho đến bây giờ cô nương vẫn xem thường ta! Hừ! Hai huynh đệ chúng ta trước giờ đều không cần người khác thương hại. Chẳng qua cô nương cũng muốn cuốn sổ của Trầm Lạc Nhạn mà thôi, có bản lĩnh thì tới mà trộm mà cướp! Khấu Trọng ta không có hứng thú nói chuyện giao dịch gì hết!"
Nói đoạn liền dài người đứng dậy, lấy tay phủi phủi những đóa hoa tuyết dính trên y phục rồi cười mỉm bỏ đi. Tống Ngọc Trí đứng trên mặt tuyết lạnh lùng nói: "Không được đi!"
Khấu Trọng quay lại nhìn sợi nhuyễn tiên quấn ở eo hông nàng, hừ nhẹ một tiếng; "Ta biết pháp bảo của cô nương rồi, thử lần nữa thì không linh đâu!" Tống Ngọc Trí tức giận nói: "Ngươi coi Tống gia chúng ta là hạng người gì? Đã không cầm giữ nổi ngươi, ta còn mặt dầy xuất thủ lần nữa sao? Nếu ngươi không muốn rời khỏi Huỳnh Dương thì hãy cút đi càng xa càng tốt, đừng để ta thấy mặt ngươi lần nữa, lúc đó thì có muốn hối hận cũng không kịp đâu."
Khấu Trọng chẳng chút khách khí, cười hì hì nói: "Mỹ nhân hãy bớt giận, nếu cô nương có tâm địa tốt vậy thì đừng bảo ta giao cuốn sổ đó ra, hoặc giả yêu cầu ta nói ra địa điểm của cái bảo tàng bảo khố gì đó mà ngay cả bản thiếu gia cũng không biết ở đâu kia, vậy thì mọi chuyện đều có thể thương lượng."
Tống Ngọc Trí tức giận nói: "Ngươi tưởng rằng ngươi là cái thứ gì? Không nguyên không cớ tại sao ta phải mạo hiểm đắc tội với quân Ngoã Cương để giúp đỡ các ngươi? Hơn nữa hiện giờ tiểu mạng của các ngươi cũng khó mà giữ nổi, còn ôm chặt cuốn sổ không có chút tác dụng kia làm gì?"
Khấu Trọng bật cười ha hả, tung mình lướt vào bóng tối. Tống Ngọc Trí tức giận dâm mạnh chân xuống đất, chỉ biết nhìn theo bóng gã đi xa dần.
Trong thư phòng của Từ Thết Tích, Tố Tố và Từ Tử Lăng chăm chú nghe Khấu Tọng kể lại chuyện xảy ra với Tống Ngọc Trí. Nghe xong, Tố Tố liền lo lắng hỏi: "Chúng ta phải làm sao đây? Nếu luận về thuật truy trung, Phi Vũ Trịnh Tông có thể nói là đệ nhất cao thủ trong quân Ngoã Cương đó, dù cho chúng ta có thể chạy ra khỏi thành đi nữa, thì sớm muộn gì cũng bị y đuổi kịp mà thôi!"
Từ Tử Lăng mỉm cười nói: "Sớm đã giao thủ rồi. Lợi hại nhất chính là con quái điểu thông linh của y, nhưng tỷ nên yên tâm, bọn đệ không sợ đâu."
Tố Tố khẽ trách: "Đệ đừng tự mãn quá thế được không?"
Khấu Trọng trầm ngâm giây lát, rồi bật cười nói: "Chi bằng chúng ta đường hoàng mà đi ra, như vậy thế nào cũng gặp được Trầm Lạc Nhạn."
Từ Tử Lăng lắc đầu nói: "Vậy sẽ khiến Trầm Lạc Nhạn không thể xuống nước, hơn nữa nàng ta sợ nhất là nội dung cuốn sổ bị tiết lộ ra ngoài, lẽ nào lại không tìm mọi cách hủy nói đi chứ?"
Tố Tố cúi đầu nói: "Nếu không có tỷ tỷ liên lụy, hai đệ giờ chắc không phải tốn công tốn sức thế này."
Hai gã vội vàng dỗ dành an ủi nàng.
Từ Tử Lăng gãi đầu nói: "Chúng ta nghĩ ra thiên phương bách kế, nhưng đều không phù hợp với tình hình hiện giờ, vậy tại sao không thử liều mạng xông ra khỏi thành, chỉ cần một người có thể thoát ra là thúng ta có thể nói chuyện điều kiện với Trầm Lạc Nhạn được rồi."
Khấu Trọng nghe vậy liền động tâm hỏi: "Thương thế của ngươi thế nào rồi?"
Từ Tử Lăng thấp giọng nói: "Nói ra sợ ngươi không tin, cảm giác của ta còn tốt hơn cả lúc trước khi bị thương."
Khấu Trọng hưng phấn nói: "Vậy thì khác rồi. Chi bằng chúng ta phóng tay làm lớn một lần, lật tung cả cái thành Huỳnh Dương này lên. Ngươi còn nhớ số dầu hoả ở nhà Trầm Lạc Nhạn hay không?"
Hai mắt Từ Tử Lăng lập tức sáng rực lên. Chuồng ngựa của phủ Từ Thế Tích là nơi bắt lửa đầu tiên, hơn bốn mươi con ngựa điên cuồng chạy ào từ trong cổng ra ngoài phố. Tiếp đó là các dãy nhà ngang cũng bắt đầu bốc lửa.
Đại bộ phận nhân thủ trong thủ đã được điều đi tham gia hành động tầm nã hai gã, đám nô tỳ và gia bộc hoảng loạn nhao nhao chạy trốn, lửa bắt đầu lan rộng, cũng may là có tường cao ngăn cản, trời lại đổ tuyết lớn nên các nhà bên cạnh mới không bị bốc lửa.
Khi đội tìm kiếm bàng hoàng quay lại thì căn nhà của Trầm Lạc Nhạn cũng bắt đầu bốc lửa, khiến quân Ngoã Cương lại phải cấp tốc chạy tới đó. Lúc này Trầm Lạc Nhạn đang đứng trên một mái nhà, bên cạnh ngoại trừ Dã Tẩu Mạc Thành ra còn có một đội cao thủ tinh tuyển của quân Ngoã Cương. Tin tức không ngờ truyền đến giống như những bông tuyết đang không ngừng rơi, nhưng Trầm Lạc Nhạn vẫn trầm mặc đừng nhìn hai đám lửa cháy, hiển nhiên thế lửa đã bị khống chế.
Mạc Thành bước lên trước một bước đến sau lưng Trầm Lạc Nhạn, cung kinh nói: "Xem ra đây là trò quỷ của hai tên tiểu tử đó. Lão nô thật không hiểu tại sao Từ Tử Lăng đã bị Dương Hư Ngạn đâm một kiếm, chẳng những không chết mà vẫn còn có thể làm mưa làm gió."
Trầm Lạc Nhạn khẽ nhếch mép cười khổ, nhạt giọng nói: "Ta không hề đánh giá thấp bọn chúng, nhưng không ngờ vẫn thất sách liên tục. Bây giờ bình tĩnh nghĩ lại, có lẽ là vì bọn gã đang không ngừng tiến bộ, chẳng những về mặt võ công mà cả tài trí cũng tăng lên theo kinh nghiệm, trở thành những kẻ hết sức khó đối phó rồi!"
Mạc Thành hừ lạnh nói: "Vô luận bọn chúng trở thành thứ gì, đêm nay cũng phải táng mạng trong thành Huỳnh Dương này. Trịnh Tông đã trở về rồi, hiện giờ đang cùng Từ gia bày bố thiên la địa võng, đảm bảo bọn chúng không thể trốn được bao nhiêu lâu nữa đâu."
Trầm Lạc Nhạn khẽ quát: "Thành thúc! Ông lại động khí rồi!"
Mạc Thành ngạc nhiên nhìn nàng. Trầm Lạc Nhạn bình tĩnh nói: "Những người muốn biết được bí mật Dương Công Bảo Khố mà hai gã nắm giữ nhiều không kể xiết, vậy mà đến giờ vẫn chưa có ai bắt được hai gã đó. Giả như chúng ta vẫn còn khinh địch, cuối cùng chỉ có thất bại mà thôi. Cuốn sổ đó có quan hệ vô cùng trọng đại, nếu để bọn chúng mang theo, e rằng ta có chết cũng không thể đền tội."
Lúc này chợt có người tới báo đã chặn được đám cuồng mã phóng ra từ phủ Từ Thế Tích, nhưng không hề thấy bóng ba người đâu.
Mạc Thành than: "Huỳnh Dương thành rộng lớn như vậy, chỉ cần bọn chúng tùy tiện tìm một nơi nào đó ẩn nấp thì cũng khiến chúng ta tốn rất nhiều công phu."
Trầm Lạc Nhạn lắc đầu nói: "Không! Ta quá rõ tính cách của bọn chúng! Đặc biệt là tên tiểu tử Khấu Trọng đó, hắn không có nhẫn nại như Thành thúc nói đâu. Đêm nay nhất định bọn chúng sẽ thừa cơ hỗn loạn mà toàn lực xông ra khỏi thành đào tẩu."
Nàng ngưng lại giây lát rồi nói tiếp: "Điều kỳ lạ nhất là tại sao bọn chúng có thể biết được kế hoạch tìm kiếm của chúng ta một cách rõ ràng đến vậy, đi lại trong thành giống như chỗ không người, cứ như là đã tận tai nghe thấy ta và Từ Thế Tích bàn bạc vậy."
Đúng vào lúc này, thanh âm của Từ Tử Lăng vang lên phía sau lưng nàng: "Trầm Lạc Nhạn! Có thời gian nói vài câu hay không?"
Đám người Trầm Lạc Nhạn lập tức biến sắc, quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy Từ Tử Lăng đứng hiên ngang trên một nóc nhà gần đó, trên nên tuyết trắng mênh mông, gã có một vẻ trấn định trung dung, tiêu sái phong lưu đặc biệt, khó có thể tả thành lời. Trong lòng Trầm Lạc Nhạn chợt sinh ra một cảm giác kỳ lạ mà chính nàng cũng không thể hình dung. Nàng cảm nhận được Từ Tử Lăng đã trưởng thành rất nhiều, gã đã không còn là gã tiểu tử ranh mãnh trong ấn tượng của nàng nữa rồi. Không chỉ là ngoại hình của gã trở nên cao lớn hơn, mà quan trọng nhất là khí độ và phong thái được bồi dưỡng từ những lần kinh hiểm và những ngụy kế trùng trùng. Nó tạo thành sức hấp dẫn đặc biệt mà chỉ riêng mình Từ Tử Lăng mới có. Chưa đợi nàng lên tiếng, đám thủ hạ đã tung mình lao tới, vây lấy gã vào giữa. Trầm Lạc Nhạn thu nhiếp tâm thần, khẽ nhún mình lao vút lên, trong nháy mắt đã đến trước mặt Từ Tử Lăng. Hai người nhìn chằm chằm vào nhau, trong đầu đều không biết đối phương đang nghĩ gì.
Từ Tử Lăng khẽ gật đầu, nhạt giọng nói: "Chúng ta đang nói nói cười cười vui vẻ với nhau, chẳng ngờ lại biến thành kẻ thù sinh tử. Mỗi lần nghĩ đến chuyện này ta đều không nén khỏi bi thương."
Cảm giác trong lòng Trầm Lạc Nhạn càng không thể hình dung. Gương mặt Từ Tử Lăng nhợt nhạt như vừa mất máu, nhưng điều này không thể tổn hại tới khí chất văn nhã của gã ngược lại còn làm tăng vẻ u uất và thành thục của những người đã từng kinh qua khổ nạn.
Trong đời nàng, đích thực đã từng động tình với mấy nam nhân, nhưng vì trợ giúp Lý Mật đánh lấy thiên hạ, nên nàng đã gạt tình nhi nữ sang một bên, thậm chí là còn nghĩ cách để biến bản thân mình thành một người lãnh khốc vô tình, chuyện gì cũng nghĩ đến lợi ích của toàn quân Ngoã Cương trước tiên. Nhưng kể từ sau khi gặp Khấu Trọng và Từ Tử Lăng, mỗi lần phải đối phó với hai gã, trong lòng nàng đều không khỏi cảm thấy rối loạn, nhưng lúc đó nàng chỉ cho rằng đó là do mình có tâm ái tài nên mới có cảm giác đó.
Nàng biết rõ bản thân thực ra rất thích gặp gỡ hai gã, những lúc tranh cãi với hai gã khiến nàng cảm thấy thực sự vui vẻ, nhưng đích thực nàng chưa từng nghĩ đến sẽ nảy sinh tình cảm nam nữ với bất cứ một gã nào trong hai gã. Đến lúc nàng biết được Từ Tử Lăng bị Dương Hư Ngạn đánh trọng thương, sinh tử chưa rõ, nàng mới dần dần phát hiện ra, không ngờ cái chết của Từ Tử Lăng đối với nàng lại là một đả kích lớn như vậy. Giống như là vừa mất đi một thứ đồ vật gì đó rất quý giá.
Hiện giờ nàng sẽ phải đối đầu trực tiếp với gã cao thủ thanh niên kém mình ba bốn tuổi này, tâm tình phức tạp và mâu thuẫn thế nào, thiết tưởng không cần nghĩ cũng biết. Trầm Lạc Nhạn hít sâu một hơi để lấy lại sự bình tĩnh: "Có phải đã hết đường chạy rồi hay không?"
Song mục Từ Tử Lăng sáng quắc lên, đảo mắt một vòng nhìn địch nhân, rồi bình tĩnh như không nói: "Bảo bọn chúng đứng lùi ra một chút, bằng không ta sẽ lập tức xuất thủ giết người đấy!"
Trầm Lạc Nhạn cười lạnh nói: "Ngươi đánh giá mình quá cao đấy, ta có thể bảo thuộc hạ lùi lại, nhưng tuyệt đối không phải vì sợ ngươi uy hiếp đâu nhé."
Từ Tử Lăng nhạt giọng nói: "Uy hiếp của ta còn bao gồm cả cuốn sổ mà cô nương rất muốn lầy về nữa. Có thể cô nương không tin, nhưng lần này ta đến là để hoàn trả lại cuốn sổ cho nàng, tránh để nàng phải gánh tội với Lý Mật. Có điều cô nương đã quen lấy oán báo đức, vì vậy bất luận là có nghĩ thế nào, ta cũng không lấy làm ngạc nhiên đâu."
Trầm Lạc Nhạn trầm mặc giây lát, rồi vẫy tay bảo thủ hạ lùi xuống than: "Ở đây người nào cũng bất chấp thủ đoạn để tranh bá thiên hạ, ân ân oán oán gì cũng chỉ là lãng phí mà thôi. Như vậy đi! Nếu ngươi giao cuốn sổ ra, ta có thể đảm bảo cho các ngươi an toàn rời thành."
Từ Tử Lăng lắc đầu: "Như vậy mà đủ sao? Ta còn muốn cô nương đảm bảo sau này bất luận là vì nguyên nhân gì, nếu không phải chúng ta khơi ra thì cô nương không được tìm đến gây phiền phức."
Trầm Lạc Nhạn mỉm cười nói: "Người làm chủ thực sự của quân Ngoã Cương là Mật công chứ không phải Trầm Lạc Nhạn này, dù ta có đứng ra bảo đảm cũng phí công mà thôi."
Từ Tử Lăng nhún vai cười khổ: "Lẽ nào ta phải đợi Lý Mật quay lại chứ? Cô nương là người tác chủ ở đây, hiện giờ ta chỉ có thể tìm đến nàng thương lượng. Giả như sau này Lý Mật có phủ định lời hứa của cô nương, ta tuyệt đối không trách cứ gì đâu."
Trầm Lạc Nhạn khẽ rung động trong lòng, giờ mới hiểu ra tại sao trong hai gã nàng lại có hảo cảm với Từ Tử Lăng hơn, tất cả đều là vì khí độ nhún nhường ôn hòa, chân thành mà tràn đầy chính khí của gã, không giống như Khấu Trọng lúc nào cũng giảo hoạt đa đoan. Nàng vốn cũng là người đa trí giảo hoạt, hành sự bất chấp thủ đoạn, không ngờ lại động tâm với người như Từ Tử Lăng, quả thật là chuyện hiếm có. Từ Tử Lăng đang không ngừng lưu ý đến biến hoá xung quanh, lúc này liếc nhìn thấy Từ Thế Tích đang dẫn một đám thủ hạ chạy tới, nhưng không rõ có phải có cả Phi Vũ Trịnh Tông đi theo hay không.
Trầm Lạc Nhạn đưa tay ra hiệu cho Từ Thế Tích, bảo tất cả để nàng xử lý, đoạn chăm chú nhìn Từ Tử Lăng giây lát, rồi nhẹn giọng nói: "Được rồi! Ta đáp ứng điều kiện của ngươi, cuốn sổ của ta đâu?"
Từ Tử Lăng cố nén nỗi mừng vui trong lòng, thấp giọng nói: "Cô nương lập tức ra lệnh cho thủ hạ ở Đông thành môn lui lại, mở cửa thành ra, để Khấu Trọng rời khỏi trước, sau đó thì một mình đưa ta ra thành, lúc đó ta sẽ giao lại cuốn sổ."
Trầm Lạc Nhạn than: "Tiểu Lăng ngươi đúng là chưa đủ kinh nghiệm, nói như vậy thì cuốn sổ đó nhất định ở trong tay ngươi, bởi vì Khấu Trọng còn phải đưa Tố Tố đến nơi an toàn trước đã.."
Từ Tử Lăng ngắt lời: "Cô nương định nuốt lời?"
Trầm Lạc Nhạn biết Từ Tử Lăng đã đoán ra ý trong lời nói của mình, mìm cười nói: "Đương nhiên không phải! Bảo trọng nhé! Tiểu tình lang!"
Từ Tử Lăng đang ngẩn người vì một câu "tiểu tình lang" của nàng thì Trầm Lạc Nhạn đã phi thân bay tới bên cạnh Từ Tử Lăng, ghé đầu nói mấy câu. Từ Tử Lăng đến lúc này mới phát giác mình đã đầm đìa mồ hôi.
Sau mấy lần trắc trở, cuối cùng gã, Khấu Trọng và Tố Tố cũng ra được bên ngoài.


ĐẠI ĐƯỜNG SONG LONG TRUYỆN


Hồi 52

Khắc Địch Trên Đồng Tuyết


Từ Tử Lăng và Trầm Lạc Nhạn đi song song với nhau ra khỏi thành. Từ Tử Lăng nhìn tiêu ký Khấu Trọng lưu lại thành môn, biết gã và Tố Tố đã rời khỏi an toàn, trong lòng vui vẻ, nhất thời địch ý với Trầm Lạc Nhạn cũng giảm đi quá nửa. Gã và nàng im lặng cất bước, không lâu sau thì đã bỏ lại Huỳnh Dương thành phía sau một vùng tuyết trắng mêng mang.
Khi lên đỉnh một ngọn đồi nhỏ, Từ Tử Lăng thả bộ chậm lại rồi dừng hẳn, lấy từ trong người ra một cuốn sổ, dúi vào tay nàng mà không hề do dự. Trầm Lạc Nhạn mở ra xem thử, kiếm tra thấy không có gì giả trá mới cho vào trong bọc, khẽ thở dài than: "Nếu ta đoán không lầm thì Từ Thế Tích sẽ không vì lời hứa của ta mà bỏ qua cho ngươi đâu. Vì vậy nếu không chắc chắn thoát khỏi sự truy tung của Trịnh Tông thì tuyệt đối không nên hội hợp với bọn Khấu Trọng và Tố Tố, bằng không thì khi ấy chính là lúc ba người táng mạng đó."
Từ Tử Lăng ngạc nhiên nói: "Tại sao cô nương lại nói ra? Ta và Khấu Trọng sớm đã dự liệu quân Ngoã Cương các người sẽ lật lọng rồi, nhưng thật không ngờ là cô nương lại có ý bỏ qua cho chúng ta."
Trầm Lạc Nhạn hơi đỏ mặt, nhẹ giọng nói: "Ta nợ các ngươi nhiều như vậy, làm người tốt một lần cũng là chuyên nên mà. Có điều lạ là ngươi đã nghe danh Trịnh Tông mà không hề cảm thấy kinh dịnh hay sợ hãi, chắc hẳn là đã có người nhắc nhở từ trước, chẳng trách ngươi lại tự tin đến vậy."
Từ Tử Lăng thầm kinh hãi, biết trí tuệ của nữ nhân này không phải hạng tầm thường, càng nói nhiều, càng dễ bị nàng ta nắm hết thực hư.
Gã đang định nói không tiện lưu lại đây lâu thì Trầm Lạc Nhạn đã nhìn gã một cái đầy ẩn ý, nhẹ giọng nói: "Hậu hội hữu kỳ!"
Từ Tử Lăng thầm nhủ ai hậu hội hữu kỳ với bà nương thối ngươi, nhưng miệng vẫn ngậm chặt, không nói một lời, tung mình chạy xuống triền dốc. Vừa chjay vào khu rừng dưới chân dốc, quay đầu nhìn lại đã không thấy Trầm Lạc Nhạn đâu. Từ Tử Lăng liền chạy ngược lên chỗ vừa chia tay với Trầm Lạc Nhạn. Không lâu sau thì gã tìm thấy ám ký mà Khấu Trọng lưu lại, đó là một càng cây nhỏ chỉ về hướng gã đào tẩu, bên cjanh lại có bảy hòn đá nhỏ, biểu thị sẽ gặp nhau ở nơi cách đó bảy dặm.
Từ Tử Lăng đưa chân xóa dấu vết, rồi ngẩng đầu quan sát bầu trời, quả nhiên đúng như sở liệu của gã, không thấy con linh điểu của Trịnh Tông đâu. Lúc này trời đang đổ tuyết lớn, họ Trịnh không thể nào mượn sức loài chim mà truy tầm tung tích của bọn gã được. Đang định rời khỏi thì chợt nghe cách đó chừng nửa dặm về phía tây dường như có tiếng hét của Trầm Lạc Nhạn. Từ Tử Lăng không cần nghĩ ngợi, toàn lực chạy về hướng đó. Chân khí trong nội thể gã được vận hành tới mức cực hạn, cả người vọt đi như một ánh sao băng giữa trời đất đầy tuyết trắng.
Từ khi được Vân Ngọc Chân truyền thụ cho Điểu Độ Thuật, hai gã đã không ngừng cải tiến, sau nhiều lần thử nghiệm và thất bại, cuối cùng cũng kết hợp thành công luồng chân khí kỳ dị của Trường Sinh Quyết vào khinh công, tự sáng tạo ra một loại thân pháp kỳ diệu tuyệt luân. Công phu của hai gã theo hứng mà luyện thành nên cũng có điểm khác nhau.
Khi Khấu Trọng mới luyện Điểu Độ Thuật, gã thích nhất là quan sát các loài cá bơi lội dưới nước, rồi dần dần mô phỏng các động tác đó, nên khinh công có vẻ hoạt bát lanh lợi, tịnh thì như xử nữ, động thì như cá về với nước, linh hoạt vô song.
Từ Tử Lăng lại thích quan sát quỹ đạo chuyển động của các loài chim, từ đó thoái thai ra một loại thân pháp mới, đương nhiên là tràn đầy vẻ tự do tiêu dao khoái hoạt của loài chim khi bay trên bầu trời, giờ đây chỉ thấy y lướt đi như thiên mã hành không, khó mà tìm được tung ảnh.
Hai gã có thể luyện được thân pháp lý tưởng cho mình như vậy, chính là nhờ vào chân khí liên miên bất tuyệt có được do khổ luyện Trường Sinh Quyết. Loại thân pháp mà hai gã chọn vừa hay cũng rất thích hợp với chân khí trong nội thể.
Luận theo ngũ hành, cá thuộc thủy, chim thuộc hỏa.
Chân khí của Khấu Trọng thiên về hàn, còn của Từ Tử Lăng lại thiên về nhiệt, vừa đúng kết hợp với thân pháp mô phỏng theo cá, theo chim của hai gã như áo trời không vết thủng. Sau khi bị Trác Nhượng đả thương, hai gã lại giúp nhau trị liệu thương thế, trong lúc vô ý đã giúp cho chân khí của đối phương trong nhiệt có hàn, trong hàn có nhiệt, âm dương tương hỗ, không còn có hiện tượng suy kiệt vì thoát lực như trước nữa, mà chân khí cứ tuần hoàn không ngừng, không nghỉ. Sự thay đổi này thể hiện rất rõ trên khinh công.
Vì vậy lần này khi Từ Tử Lăng triển khai thân pháp, chỉ cảm thấy chân khí chuyển động không ngừng, càng chạy càng mau, đến chính bản thân gã cũng phải thầm kinh ngạc. Tiếng người đánh nhau lại bặt vô âm tín.
Từ Tử Lăng cả kinh thất sắc, thầm nhủ với võ công của Trầm Lạc Nhạn, trừ phi gặp phải hạng cao thủ như Đỗ Phục Uy, bằng không thì tự bảo vệ mình hoặc thoát thân đối với nàng đâu phải vấn đề khó khăn? Tại sao chỉ trong mười chiêu ngắn ngủi đã như bị người khác thu thập đó?
Dựa vào đây suy đoán, đối phương hẳn phải có võ công ít nhất là tương đương với lão gia Đỗ Phục Uy của gã. Lẽ nào chính là Ảnh tử thích khách Dương Hư Ngạn?
Nghĩ tới đây, bất giác cảm thấy lạnh người, chân khí trong nội thể lập tức từ thanh chuyển trọc, từ thuần biếp tạp, từ tụ biến thành không. Gã vội hít mạnh một hơi chân khí, xóa bỏ hết mọi lo lắng về Dương Hư Ngạn ra khỏi đầu, thi triển nội tức, tâm hợp với thần, tinh thần lập tức chìm vào cảnh giới cảnh trung chi nguyệt, tất cả ngũ quan đều phát huy hết năng lực, không để sót bất kỳ một thứ gì dù là nhỏ nhất.
Gã không chỉ cảm nhận được mỗi một bông hoa tuyết chạm đến mình, còn nghe thấy cả những tiếng chạm nhau rất khẽ của những bông hoa tuyết trong tiếng gió, tất cả đều không lọt khỏi cảm giác của gã.
Cảm giác kỳ diệu trước nay chưa từng có này chỉ duy trì được trong giây lát, rồi biến mất một cách đột ngột như lúc nó xuất hiện. Từ Tử Lăng chấn động quỳ gục xuống mặt tuyết, đầu óc như có linh quang chiếu rọi. Gã cũng lập tức hiểu được, thì ra chính nỗi sợ đối với Dương Hư Ngạn đã kích thích gã khai mở kho tàng vô tận trong nội thể, trong lúc vô ý đã đạt tới một cảnh giới mới của võ đạo. Gã đang vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, thì chợt phát hiện một đồ vật lấp lánh trên mặt tuyết. Từ Tử Lăng vội thu nhiếp tâm thần, búng mình đứng dậy, bước tới cúi xuống nhặt lên xem kỹ, không ngờ chính là cây Đoạt Mệnh Trâm của Trầm Lạc Nhạn.
Gã không khỏi kinh hãi trong lòng. Quả nhiên Trầm Lạc Nhạn đã gặp chuyện hung hiểm, cả kim thoa cũng để rớt lại ở đây. Từ Tử Lăng vội thúc động nội tức loại bỏ hết lo lắng và sợ hãi ra khỏi đầu, triển khai thân pháp, bắt đầu tiến hành lục soát trên mặt tuyết, không lâu sau thì tìm được những vết chân sắp bị tuyết phủ kín. Những dấu chân này nối tiếp nhau đi thẳng về khu rừng rậm phía đông nam, mỗi bước chân đều cách nhau đúng tám trượng, khoảng cách đều đến một cách đáng kinh ngạc. Chỉ nhìn khoảng cách của các bước chân đã có thể đoán được võ công người này cao tới khó mà tưởng tượng được.
Từ Tử Lăng tự vấn nếu mình toàn lực nhảy một cái trên nền đất cứng, có lẽ có thể miễn cưỡng vượt qua được khoảng cách này, nhưng tuyệt đối không thể làm vậy trên nên tuyết mềm xốp này, càng không cần nói đến chuyện phải vác thêm một người nữa. Những gã đương nhiên không vì chuyện này mà bỏ ý định cứu Trầm Lạc Nhạn, chỉ thấy gã hít một hơi chân khí, tung mình lao vút đi trên mặt tuyết.
Gió tuyết thốc thẳng vào mặt gã.
Ánh đèn đuốc trong thành Huỳnh Dương ở phía xa xa chiếu rọi những ánh sáng yếu ớt, càng làm tăng thêm vẻ cô liêu tịch mịch của đồng tuyết bao la. Từ Tử Lăng vừa tới bìa rừng, thì đôi tai linh mẫn đã nghe thấy một thanh âm kỳ quái. Đó là tiếng nữ nhân thở gấp và rên rỉ.
Từ Tử Lăng lập tức biết đó là chuyện gì, trong lòng tràn ngập nộ hỏa chính nghĩa, nhưng thần trí vẫn tỉnh táo lạ thường, cẩn thận lướt mình tới chỗ phát ra âm thanh. Người này nhất định là đã tiềm phục trong thành Huỳnh Dương từ trước, âm thầm theo dõi cuộc đối đầu của hai gã với quân Ngoã Cương, sau đó thừa cơ Trầm Lạc Nhạn xuất thần sau khi chia tay với gã, xuất thủ đột kích. Người này sau khi đã cướp đi cuốn sổ hãy còn chưa thỏa mãn, còn muốn làm những chuyện cầm thú với Trầm Lạc Nhạn.
Gã lướt đi trong rừng như loài quỷ mị, chân điểm khẽ trên mặt tuyết, không phát ra bất kỳ tiếng động nào, hô hấp hoàn toàn đoạn tuyệt, chỉ còn luồng nội khí không ngừng lưu chuyển trong nội thể. Hai mắt gã sáng bừng lên, cảm nhận được một luồng quang tuyến mà người thường không thể phát hiện, khiến khu rừng tối đen như mực, không nhìn rõ năm ngón tay này thành một thế giới kỳ dị mờ mờ ảo ảo, mang theo chút ánh sáng xanh nhàn nhạt.
Tiếng thở gấp càng lúc càng rõ. Trong chốc lát, gã đã vào sâu trong rừng, một thân hình cao to hùng vĩ lọt vào mắt gã, người này có đôi vai hết sức dầy và rộng, phần eo lưng lại rất nhỏ, tóc dài ngang lưng, khiến người ta vừa nhìn đã có ấn tượng sâu sắc. Người này ấn người Trầm Lạc Nhạn vào một thân cây, đoi tay không ngừng sờ mó, nắn bóp phần thân trên đã lõa lồ của nàng.
Từ Tử Lăng vận hết nhãn lực, thấy sắc mặt Trầm Lạc Nhạn đỏ bừng, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi anh đào mím chặt, biểu tình đầy vẻ thống khổ và mâu thuẩn, nước mắt ràn rụa khắp mặt. Mỗi lần người kia sờ mó nắm bóp, thân hình nàng đều rung lên, rên rỉ không ngớt. Chỉ nghe người kia cất một tràng cười dâm đãng khó nghe: "Dưới thủ pháp của Độc Cô Bá này liệt nữ cũng trở thành dâm phụ, huống hồ là hạng lẳng lơ như nàng. Sau khi thử mùi vị của ta xong, đảm bảo Tiểu Quân Sư nàng sẽ vĩnh viễn không thể rời khỏi ta, ngoan ngoãn mà nghe lời."
Trầm Lạc Nhạn rên rỉ nói: "Ngươi giết ta đi!"
Độc Cô Bá cười lên khùng khục: "Thân thể nàng đẫy đà thế này, da dẽ lại mịn màng trắng muốt, ta làm sao nỡ làm hại nàng chứ? Sau khi trở thành người của ta, nàng sẽ cam tâm tình nguyện hành sự cho Độc Cô gia thôi."
Trầm Lạc Nhạn chợt rên lên một tiếng dữ dội, hiển nhiên là sự sờ mó của Độc Cô Bá khiến nàng khó chịu vô cùng. Từ Tử Lăng lẹ làng chạy sau những gốc cây, chậm rãi tiến về phía Độc Cô Bá. Gã có thể khẳng định mình không phải là đối thủ của Độc Cô Bá, cách duy nhất chính là nhân lúc đối phương đang tập trung tinh thần dâm tác lạc, thi triển ám kích. Kim thoa đã đưa lên cao, nhắm chuẩn vào bối tâm của Độc Cô Bá.
Trầm Lạc Nhạn run giọng nói: "Dù ngươi có đoạt được thân thể ta, cũng đừng hòng lấy được tâm của ta!"
Độc Cô Bá hiển nhiên đắc ý vô cùng, cười hềnh hệch nói: "Có phải nàng đã yêu tên tiểu tử miệng còn hôi sữa kia không? Nếu không phải nàng thất hồn lạc phách sau khi chia ta với hắn e rằng ta cũng không dễ gì mà được hưởng thụ nữ nhân của Lý Mật thế này."
Khoảng cách giữa Từ Tử Lăng với Độc Cô Bá chỉ còn hơn trượng, nghe y nói vậy mà tinh thần khẽ chấn động, cước bộ lập tức trở nên nặng nề đôi chút.
Độc Cô Bá lập tức phát sinh cảm ứng, thân hình khôi vĩ khẽ rung lên, dường như chuẩn bị có động tác gì đó. Từ Tử Lăng nào dám chần chừ, kim thoa lập tức rời tay bắn đi, đồng thời toàn lực phóng tới, ngưng tụ công lực vào ngón giữa tay hữu, đâm thẳng vào bối tâm Độc Cô Bá.
Độc Cô Bá tuy tài cao nghệ cả, song trước giờ cũng chưa từng nghĩ tới có cao thủ nào có thể ẩn giấu tất cả các dấu hiệu của sự sống như hô hấp, hơi ấm của cơ thể, tiếng tim đập, trên một mức độ nào đó có thể nói là đã trở nên vô hình. Thêm vào đó, toàn bộ chú ý của y đã tập trung cả vào nhục thể của Trầm Lạc Nhạn, vì vậy nên mới phải chịu thiệt thòi. Nhưng dù trong tình thế khó khăn này, y vẫn có thể kịp thời dịch người, tránh khỏi một kích vào đại huyệt bối tâm.
Mắt thấy kim thoa đã đâm vào eo hông bên phải của y, đột nhiên lại chuyển hướng ngược lại, còn y thì dịch người sang ba thước. Từ Tử Lăng như bóng với hình, vung chỉ đâm theo vào một đại huyệt khác trên sườn Độc Cô Bá. Ngón tay chưa tới, chỉ phong nóng như lửa đã xâm nhập nội thể đối phương.
Một thoa tràn đầy chân khí vừa rồi sớm đã đả thương kinh mạch của Độc Cô Bá, phá vỡ chân khí hộ thể của y rồi. Chỉ phong này khiến y càng không thể chịu đựng, thổ ra một búng máu tươi, gầm lên một tiếng ghê rợn, vung chưởng vỗ thẳng vào mặt Từ Tử Lăng. Hai người lần đầu tiên đối mặt với nhau.
Độc Cô Bá niên kỷ ước chừng trên ba mươi, mặt dài như ngựa, song mục âm trầm, mũi như mỏ ưng, hai môi mỏng dính, khiến người ta có ấn tượng y là một kẻ bạc tình bạc nghĩa. Từ Tử Lăng hoá chỉ thành chưởng, ngạnh tiếp một kích này của y.
"Ầm!"
Độc Cô Bá lại thổ huyết, kêu thảm một tiếng, tung mình bỏ chạy. Từ Tử Lăng cũng bị chấn động thoái lui ba bước, huyết khí nhộn nhạo, trong bụng thầm khen đối phương lợi hại. Người này sau khi trọng thương mà chưởng kinh vẫn lăng lệ nhường ấy, nếu lúc bình thường, bản thân gã quả thực không phải đối thủ của y. Gã đợi cho khí huyết khôi phục nguyên trạng mới đi tới trước mặt Trầm Lạc Nhạn, cúi đầu quan sát.
Y phục Trầm Lạc Nhạn vẫn nửa kín nửa hở, có thể lờ mờ nhìn thấy đôi gò bồng đào căng tròn, cặp đùi trắng muốt như bạch ngọc của nàng. Nhưng thần sắc của nàng lại hết sức bình tĩnh, đôi mắt sáng rỡ không ngừng chớp chớp nhìn gã.
Từ Tử Lăng hơi luống cuống chân tay nói: "Cô nương làm sao vậy?" Trầm Lạc Nhạn bật cười một tiếng nói: "Chỉ bất quá bị hắn chiếm chút tiện nghi thôi, có chuyện gì lớn lao đâu? Nếu ngươi có hứng thú, đảm bảo người ta không kháng cự đâu."
Từ Tử Lăng giờ mới yên tâm hỏi: "Cuốn sổ đâu?"
Trầm Lạc Nhạn nhấc ngọc thủ lên cao, để gã nhìn thấy cuốn sổ, mìm cười nói: "Đừng cho rằng ta là dâm tặc, đó là ta cố ý rên rỉ thật to để ngươi chú ý mà đến đó. Nhưng thật không ngờ ngươi lại đến nhanh như vậy, khi ngươi mới hiện thân, ta đã cố ý kêu to để làm phân tán sự chú ý của hắn, đồng thời ngầm trộm lấy cuốn sổ, khi hắn ta lách người né tránh một kích của ngươi, cuốn sổ đã nằm trong tay người ta rồi."
Từ Tử Lăng quan tâm hỏi: "Có phải huyệt đạo của cô nương đã bị khống chế hay không, tại sao không mặc y phục lại?"
Trầm Lạc Nhạn bật cười như không có chuyện gì xảy ra nói: "Để cho ngươi xem đó! Tay của y vừa nhấc lên, ta đã khôi phục công lực rồi! Hì... thì ra ngươi chẳng có chút hứng thú gì cả, người ta bị hắn làm cho thèm muốn nam nhân lắm rồi đó!"
Từ Tử Lăng tức giận nói: "Cô nương về mà tìm Từ Thế Tích ấy! Ta phải đi đây!"
Trầm Lạc Nhạn mỉm cười ngọt như đường, đứng thẳng người dậy, trong giây lát đã mặc lại y phục, gương mặt ngọc cũng khôi phục lại vẻ lạnh lùng bình tĩnh như thường. Từ Tử Lăng nhặt cây kim thoa lên đưa cho nàng nói: "Lần sau cẩn thận hơn! Tên Độc Cô Bá này có phải người của Độc Cô phiệt hay không? Võ công của y thật là lợi hại."
Song mục Trầm Lạc Nhạn thoáng hiện sát cơ, gằn giọng nói: "Hắn là thân đệ duy nhất của Độc Cô Phong, niên kỷ kém y tới hai chục tuổi, nổi danh là kẻ háo sắc, nhưng võ công chỉ thua kém Độc Cô Phong và Vu Sở Hồng mà thôi. Lần sau ngươi gặp hắn, phải hết sức cẩn thận."
Từ Tử Lăng nói: "Để ta đưa cô nương trở về!"
Trầm Lạc Nhạn lườm gã một cái nói: "Tưởng người ta là nữ tử đáng thương trói gà không chặt chắc? Vừa rồi nếu không phải hắn nhân lúc ta tâm thần rối loạn ra tay tập kích, ta ít nhất cũng có thể vừa kháng cự vừa phóng pháo hoa gọi viện binh tới giúp. Ồ! Ta thật không nỡ chia tay với ngươi chút nào, nhưng chớ tưởng rằng ta đã yêu ngươi rồi đó nhé!"
Từ Tử Lăng cười khổ nói: "Ta làm sao nghĩ vậy được chứ? Ta thấy người đó alf Bạt Phong Hàn mới đúng, có phải vậy không?"
Trầm Lạc Nhạn khẽ run người, trợn mắt nhìn gã, nhưng Từ Tử Lăng đã tung mình biến mất trong màn đêm. Lúc này ở một khu rừng khác cách chỗ Trầm Lạc Nhạn bị làm nhục chừng mười dặm, Khấu Trọng và Tố Tố đang lo lắng chờ đợi Từ Tử Lăng. Tố Tố thấp giọng nói: "Liệu tiểu Lăng có chuyện gì không?"
Khấu Trọng đáp: "Đương nhiên là không. Nếu đổi lại là đệ đi thì thật khó nói! Đệ dám khẳng định Trầm Lạc Nhạn đã nảy sinh một cảm tình đặc biệt với hắn rồi. Huống hồ chúng ta với nàng ta cũng không có thâm cừu đại hận gì, Từ Thế Tích càng không ngờ tiểu Lăng mới là tình địch chân chính của y. Đệ đảm bảo tiểu Lăng có thể thoát thân, nhưng mà cũng thật kỳ quái!"
Tố Tố ngạc nhiên hỏi: "Cái gì kỳ quái?"
Khấu Trọng nói: "Tại sao không thấy ai theo dõi chúng ta, như vậy dễ hơn theo dõi tiểu Lăng nhiều!"
Tố Tố nói: "Vừa rồi không phải đệ đã nói dưới trời mưa tuyết lớn thế này, linh điểu của Trịnh Tông sẽ biến thành mộc điểu hay sao?"
Khấu Trọng nói: "Nếu như trời cứ đổ tuyết thì Trịnh Tông không thể thi triển thủ đoạn truy tung thì quân Ngoã Cương cũng không cần dùng đến y làm gì nữa. Vì thế nói không chừng hắn ta còn có linh thú gì khác đảm nhận việc truy tung nữa. Hiện giờ có lẽ đang đợi chúng ta hội họp với tiểu Lăng là tung lưới bắt gọn."
Tố Tố sợ hãi nói: "Vậy chúng ta phải làm sao?"
Khấu Trọng thấp giọng nói: "Đầu tiên hãy tìm mấy con súc sinh theo dõi chúng ta làm thịt ăn đã! Hắc, gan của tỷ tỷ có lớn không?"
Tố Tố cười khổ nói: "Đệ nói đi! Đệ bảo làm gì thì tỷ làm nấy!"
Sau khi nghe Khấu Trọng nói kế hoạch, Tố Tố liền bò dậy di động vào rừng. Khấu Trọng áp tai xuống nền tuyết lạnh, vận công lắng nghe.
Tiếng bước chân của Tố Tố lọt vào tai gã không sót một bước, nhưng kỳ lạ là gã không hề nghe thấy bất kỳ thanh âm nào khác.
"Á!"
Tố Tố kêu lên một tiếng kinh hãi, khiến gã hoảng hốt tung mình chạy tới, thì ra là Tố Tố bị vấp phải một cành cây khô trên mặt đất. Khấu Trọng đỡ nàng dậy, ghé miệng vào sát tai nàng thì thầm: "Là Trịnh Tông đích thân tới đây, người này có hiệu xưng Phi Vũ, khinh công hiển nhiên cao minh vô cùng."
Tố Tố nói; "Vậy phải làm sao?"
Khấu Trọng đang định lên tiếng thì chợt nghe tiếng vó ngựa dồn dập từ phía tây bắc truyền lại. Hai người cùng lúc biến sắc, nếu lúc này bỏ chạy thì không phải sẽ mất liên lạc với Từ Tử Lăng hay sao?
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn