View Single Post
  #323  
Old 08-25-2012, 01:49 AM
vuongminhthy vuongminhthy is offline
Đường Tam Tạng
 
Tham gia ngày: Dec 2011
Nơi Cư Ngụ: Ngũ Đài Sơn - Nam Thiếu Lâm
Bài gởi: 1,955
Default

Hồi 60: Triệt hạ Khổng Minh
Lan Châu. Cam Túc.

Từ trên đỉnh núi Kỳ Liên đột nhiên xuất hiện tiếng tiêu. Âm thanh vang vọng bốn phương tám hướng, vừa hùng vĩ vừa tỏa ra bá khí.

Kỳ Liên Sơn cao chót vót. Quanh năm mây luồn bồng bềnh. Dãy núi này còn có tên gọi khác là Nam Sơn, nghĩa là rặng núi phía nam khi trông từ hành lang Hà Tây thuộc con đường tơ lụa. Kỳ Liên Sơn là một phần của núi Côn Lôn và cũng là ranh giới phân chia hai tỉnh Thanh Hải với Cam Túc tại miền trung nguyên tây bắc.

Về địa hình thì tỉnh Cam Túc bằng phẳng ở phía bắc, nhấp nhô phía nam và nằm lọt lòng giữa Thanh Hải, Nội Mông cùng vùng cao nguyên Hoàng Thổ. Đi về hướng tây bắc, Cam Túc có một đoạn tiếp giáp khu biên giới Mông Cổ. Sông Hoàng Hà là nguồn nước chủ yếu của tỉnh lỵ, dòng chảy qua Lan Châu. Dân số Cam Túc tập trung nhiều nhất là người Hồi giáo.

Các thành viên bang phái Đại Minh Triều ở Cam Túc muốn trở về Giang Nam thì phải xuống núi và đi xuyên qua Thiểm Tây, bởi vì phân đà được xây dựng lưng chừng ngọn núi Kỳ Liên này.

Không gian tuy bao la mà đầy trời mây. Tiếng tiêu hùng tráng lúc ban đầu dần dà chuyển sang sầu não. Âm điệu thê lương hòa luồng khí đông khiến nốt nhạc nghe buồn thảm cơ mà thắm thiết vượt trời cao.

Từng ngón tay khoan thai lướt trên ống tre, gương mặt cũng tỏ vẻ thản nhiên nhưng cõi lòng ôm sầu riêng bóng.

Cửu Dương đưa mắt nhìn dãy Kỳ Liên Sơn dựng thẳng đứng, vời vợi đến chọc trời. Rặng núi xanh thẳm màu chơi vơi. Đỉnh núi lẩn trong rừng dương liễu. Xen kẽ nghìn bức rèm mỏng mảnh buông nhành là hàng thông thưa thớt man man niềm nhớ. Hoàng hôn dần tím buồn nát con tim.

Không biết có bao nhiêu đêm mưa đá rơi và trời tuyết đổ, chàng lê bước chân phong trần tha phương? Đã đành chàng ôm thương nhớ ra đi từ đấy nhưng sao những khi canh tàn mỏi mòn, mắt trông thấy vầng trăng lưỡi liềm hoe nhạt lại nghe lòng man mác? Ngoài kia biển khơi dâng bao làn sóng hay miền sa mạc chứa bao cát vàng là tâm can chàng vướng bấy nhiêu sầu.

Đời hệt dòng sông. Con nước đi rồi vẫn cứ muốn trôi dạt về nguồn cội. Phải chăng chỉ để sống lại một thời quá khứ của cuộc tình đam mê thuở xưa, vào lứa tuổi xuân xanh mười bảy? Và chàng nhớ rất rõ tuổi của nàng lúc đó võn vẹn chỉ có mười ba…

…Bóng nàng ngả trên phiến đá. Nụ cười thiên thần rạng rỡ ánh xuân. Rừng chiều hoang tím bỗng bừng sáng bởi mái tóc dài thướt tha và màu da thanh khiết.

- Muội phải biết tu thân tìm hiểu chữ “tịnh” để có thể đạt tới cảnh giới tâm tại kiếm thượng thân tại kỳ trung. Vì khi thân kiếm hợp nhất thì kiếm pháp sẽ biến hóa như ý và không có điều sơ thất.

Nữ Thần Y lắng tai nghe Cửu Dương giảng giải mà có hiểu gì. Năm đó, Cửu Dương đột ngột quyết định phải dành thời gian hướng dẫn nàng võ nghệ hòng tự bảo vệ bản thân khi nguy khốn. Để “ép” sư muội bái mình làm sư, Cửu Dương lấy lý do là vì phần đông các thành viên bang phái Đại Minh Triều đều thông thạo những chiêu thức võ công cơ bản của Nam Thiếu Lâm. Còn nàng, tuy chưa phải là đương gia nhưng là một phần tử vô cùng quan trọng trong bang hội. Ngặt nỗi, nửa chiêu cũng chẳng rành. Cơ mà không thể trách nàng bởi sau khi Lâm Tố Đình nhập môn thì Sư Thái từ chối thu nhận nữ đệ tử. Nguyên căn nữ nhi tâm tình bất định nên rất khó quản giáo. Lại nữa, Nữ Thần Y suốt ngày giam mình nơi kho thuốc. Nàng thích cầm sách hơn là cầm gươm, thích bắt mạch hơn là tỉ võ.

Cửu Dương nhất mực kiên trì:
- Một khi mà tâm vô tạp niệm, minh tịnh trí diễn thì chiêu thức sẽ có sự bắt đầu tốt đẹp.

Nói tới đoạn này, chàng nhìn thoáng qua khuôn mặt trái xoan. Thấy nàng gật gù cảm thán, tay bưng cằm chăm chú tiếp thu, chàng liền giơ thanh gươm lên cao và nói tiếp:

- Bí quyết của kiếm pháp là khi rút thanh kiếm ra thì từ tốn chờ cho tia sáng rút hết vào lòng kiếm. Muội đừng nên khẩn trương, hãy cố giữ đầu óc không chút nóng nảy, lấy tịnh mà chế động. Tâm phải thật tịnh thì mới có thể định, rồi định trung và xuất kiếm. Hữu bị vô hoạn lập tư bất bại. Kiếm vô sát khí hung vô sát cơ. Hễ mà cõi lòng muội yên lặng thì thiên hạ vô địch.

Giảng trọn bài kiếm pháp sơ khởi, Cửu Dương đến bên cạnh giai nhân bé bỏng, hỏi:

- Muội có hiểu những căn bản mà huynh vừa mới nói hay không?

Nữ Thần Y bó gối trên tảng đá xanh. Tóc bay lòa xòa qua vai. Ngồi giữa rừng thu lá đổ, nàng chợt đẹp não nùng. Cửu Dương ngẩn ngơ chiêm ngưỡng dung nhan sắc nước hương trời trong khi nàng chậm rãi lắc đầu đáp:
- Không.

Đang trơ mắt ngó đôi môi ngạt ngào, Cửu Dương bật té ngửa. Nãy giờ đã ba thì thời trôi đi, nào là tận tình giải thích, nào là ví dụ điển hình mà nàng còn chưa thông.
- Muội không hiểu điều gì? – Cửu Dương vừa hỏi vừa chống thanh gươm xuống đất, lồm cồm bò dậy.

- Không… - Nữ Thần Y chun mũi ấp úng - Muội không phải không nắm vững lý thuyết, mà ý của muội là… muội… muội… không thích… đánh nhau.

Biết sư huynh có lòng thành, sợ nàng bị người ta hiếp đáp nên mới bỏ thì giờ… cua gái ra mà hướng dẫn công phu, Nữ Thần Y áy náy tợn. Phía đối diện, nàng càng ngại ngùng bao nhiêu thì chàng càng chết giấc bấy nhiêu. Cửu Dương tự hỏi sư muội của chàng có phải ấm đầu hay chăng, đánh nhau mà không thích chứ thích cái chi mô nhỉ?

Nữ Thần Y len lén dòm Cửu Dương, giọng lí nhí như tiếng dế kêu trong mùa hạ:
- Có cần thiết phải học đánh nhau không?

Cửu Dương gật đầu mà tâm ngán ngẩm:
- Đương nhiên rồi.

Nữ Thần Y lại nói:
- Nhưng muội có huynh, lo gì bị người ta đánh? – Không muốn thượng cẳng chân hạ cẳng tay, người đẹp bèn trổ lời nịnh nọt - Huynh sở hữu võ công trác tuyệt, chỉ cần vung tay là đối phương ra bã ngay.

Cửu Dương không mắc câu. Chàng nhún vai:
- Trong tương lai huynh còn cưới vợ sanh con nữa chứ, đâu có ở không mà theo bảo vệ muội ngày này qua ngày khác.

Phán rồi, chàng gãi mũi lấp lửng:
- Cơ mà trừ phi…
- Trừ phi sao? - Nữ Thần Y không nén nổi tò mò.

Cửu Dương đổi sang gãi cằm:
- Trừ phi muội đồng ý làm nô tỳ cho huynh thì huynh sẽ miễn cưỡng trở thành vệ sĩ bảo hộ muội để trừ tiền công hàng tháng.

Nghe yêu cầu đắt đỏ, Nữ Thần Y đứng dậy phủi mông. Đoán nàng chê điều kiện mắc mỏ, Cửu Dương xuống giọng trả giá:
- Nói giỡn thôi chứ nếu muội không thích học kiếm pháp thì huynh chỉ muội cách sử dụng loại binh khí khác.

Rồi sợ nàng giận bỏ về nhà, chàng thúc giục:
- Vậy muội muốn huynh dạy cái gì?

Ngập ngừng suy xét một hồi, Nữ Thần Y cười nói:
- Muội muốn huynh dạy muội cách sử dụng… tiêu.
- Muội mới vừa nói tên hả? – Sợ nghe nhầm, Cửu Dương ngoáy tai hỏi lại – Hay là phi tiêu?
- Không phải cung tên – Nữ Thần Y lắc đầu – Cũng không phải phi tiêu. Mà là tiêu, ống tiêu.
- Ống tiêu? - Cửu Dương trố mắt kinh ngạc, ngỡ trời vừa sập cái rầm – Muội muốn huynh dạy muội thổi tiêu? Thiệt hả?

Nữ Thần Y hí hửng gật đầu. Cửu Dương vung tay ném thanh gươm cắm phập vô thân cây gần đấy.
- Nhưng ống tiêu đâu có xếp vào hàng vũ khí trong binh khí phổ?

- Ai nói tiêu không thể dùng làm binh khí – Nữ Thần Y bĩu môi – Muội hỏi huynh, lúc địch thủ bị tiếng tiêu say đắm lòng người của huynh mê hoặc thì có phải huynh thừa cơ hội đó mà… bỏ chạy hay không?

- Nói như muội - Cửu Dương ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Đoạn, phát giác sư muội ngượng chín người, gương mặt xinh xắn thoạt xanh thoạt đỏ, chàng lau nước mắt nói:

- Lúc ra chiến trường cung tên bay vèo vèo, ai mà còn mạng đâu để móc ống tre ra. Hơn nữa, âm thanh của binh khí va chạm không cũng đủ um sùm trời đất, đó là chưa tính tiếng những người bị thương rên la. Muội có thổi tiêu đến nát phổi cũng chẳng ma nào nghe thấy.

- Không muốn dạy muội thổi tiêu thì thôi! Không thèm bái sư nữa! – Bị chọc quê, Nữ Thần Y quạu nói – Tạm biệt sư phụ nha, không hẹn ngày tái ngộ đâu à!

Dứt lời, nàng tém tóc qua vai trái và toan bỏ về địa đạo Tây Hồ. Cửu Dương nắm cổ tay nàng kéo lại.
- Thôi được rồi! – Chàng thở dài.

Và lôi ống tiêu từ trong tay áo, Cửu Dương hất đầu bảo sư đồ ngồi xuống chỗ cũ:
- Muốn học thổi tiêu thì huynh dạy thổi tiêu. Nhưng huynh báo trước quá trình tập luyện không có dễ như muội tưởng.
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn