Nơi đây là một đường hẻm nhỏ trong thành phố Hàng Châu.
Nhà cửa ở đây phần lớn đều nhỏ nhắn với kiến trúc đơn giản, là một xóm nhỏ của những dân cư nghèo.
Người sống ở đây là nông dân và người buôn bán nhỏ nên khá yên tĩnh.
Nhìn ngôi nhà nhỏ bé đơn sơ, Thế Khiêm nắm lấy tay Uyển Thanh, nói:
- Anh chỉ có thể mướn được ngôi nhà thế nầy thôi... Thật bậy quá, đáng ra anh phải mướn cho em một căn nhà đẹp hơn sang hơn...
Uyển Thanh cười một nụ cười thật tươi, nắm chặt tay chàng, nàng ngọt ngào nói:
- Căn nhà này khá lắm chứ! tuy nhỏ nhưng không ồn ào, lại có cửa sổ nữa, anh không thấy sao? Ở bên ngoài còn có những cây trút non thật xinh đẹp! sau khi Bội Nhi và em dọn đẹp mọi thứ thì anh sẽ không còn thấy vết cũ kỹ của nó đâu anh ạ!
Uyển Thanh và Bội Nhi thắm thoát đã sống nơi đây được mấy tháng. Bây giờ Uyển Thanh với bộ áo thật đơn sơ, nhưng nàng vẫn đẹp lộng lẫy với sắc mặt lúc nào cũng tươi đẹp hồng hào. Cuộc sống không còn nhung lụa giả tạo, cũng không có những tiệc tùng với sơn hào mỹ vị! không có tiềng đàn xênh phách ồn ào, cũng không có những phút lênh đênh trên hồ ngắm trời mây nước.
Nhà thật nhỏ bé đơn sơ, không lầu, có cửa sổ nhưng chỉ để ngắm được những cây trút non ngoài sân. Cũng vui là còn có những cây trút và cái hàng giậu lấp lánh phía bên kia nhà.
Nhưng Uyển Thanh thấy cuộc sống thật hạnh phúc. Một cuộc sống không phù phiếm còn thấy được tia sáng tương lai. Uyển Thanh an phận chờ đợi vì Thế Khiêm đã bắt đầu ôn tập đèn sách, chuẩn bị cho kỳ thi sang năm. Bao giờ được đỗ cử nhân mới được lên kinh thành tham gia hội thi, hội thi kia mà đỗ mới được gọi là tiến sĩ. Rồi còn đến trước mặt vua để tham dự Điện Thi nữa. Trước mắt, cái chuyện hội thi và điện thi còn quá xa vời. Bước đầu tiên là Thế Khiêm phải thông qua Hương thi để có cử nhân trước đã.
Và như vậy, sang năm, anh tài ở khắp huyện, khắp phủ sẽ tập trung tại Hàng Châu. Số lượng cử nhân được tuyển chọn lên kinh thành chỉ trên dưới mười người mà cái môn thi lại là những môn Thế Khiêm thật ghét đó là món cổ văn lại có cả quy luật nghiêm ngặt, thí sinh không được phóng khoáng diễn tả dài giòng, mà phải theo luật lệ đàng hoàng. Điều này làm cho nhiều người khó phát huy thi hứng của mình. Những môn thi nằm ngoài sở trường của Thế Khiêm. Mà bây giờ lại bắt đầu từ đầu. Tuy là Thế Khiêm có tài hoa có óc tưởng tượng phong phú, nhưng vì kiến thức của chàng quá rộng nên gặp nhiều khó khăn.
Cũng còn điều may mắn là trước mắt Thế Khiêm không cần phải rời xa Hàng Châu. Thế Khiêm thường xuyên lui tới với nàng. Nhà của Uyển Thanh ở tuy chật hẹp nhưng Bội Nhi và Thanh vẫn thu xếp có căn phòng riêng cho Thế Khiêm. Đó là căn phòng đẹp nhất trong nhà, có cửa sổ thông thoáng, ánh sáng đầy đủ. Trên bàn học của Thế Khiêm, luôn được Uyển Thanh đặt một lọ hoa làm bằng ống trút, trong đó lúc nào cũng có hoa tươi. Mùa thu là hoa cúc. Mùa đông là hoa mai, khi đến xuân lại có hoa đào.
Lúc nào trong nhà cũng thoảng hương hoa, hương trà.
Uyển Thanh không còn cùng Thế Khiêm đối ẩm ngâm thơ vịnh nguyệt nữa mà dành hết thời gian đốc thúc, khuyến khích chàng học. Mỗi khi Thế Khiêm đến là Uyển Thanh đích thân lo trà nước và thức ăn cho chàng. Khi Thế Khiêm lười học, Thanh khơi đèn, thêm áo cho chàng. Và những ngày nóng nực, Uyển Thanh đích thân hầu quạt nồng, lau mồ hôi, nấu chè cho chàng ăn giải khát. Mùa Thu đến lá rơi xào xạc, Thế Khiêm mệt mỏi, Uyển Thanh mang đàn ra dạo vài khúc nhạt để chàng tiêu sầu.
Khi xuân đến, hoa nở thật đẹp làm Thế Khiêm khó học, Uyển Thanh lặng lẽ mài mực, so bút như nhắc nhở chàng. Vì vậy Thế Khiêm thường nắm tay Uyển Thanh nói:
- Uyển Thanh! em chẳng những là bạn tri âm của ta mà còn là thầy tốt của ta nữa.
Mỗi đêm khuya xuống là Uyển Thanh đốc thúc chàng về với cha mẹ và vợ của chàng. Uyển Thanh rất an phận chờ đợi đến khi Thế Khiêm thành công, nàng chờ đợi ngày cha mẹ và vợ của chàng chấp thuận cho nàng làm thiếp nên nàng luôn lo sợ cha mẹ chàng và nhất là vợ chàng không hài lòng.
Lão gia và lão thái thái cùng vợ Thế Khiêm thật không hiểu tại sao Thế Khiêm và Uyển Thanh lại có thể khắng khít hoà hợp như vậy. Vợ Khiêm thường hỏi Tịnh Nhi để tìm hiểu. Nàng biết là ở nhà Uyển Thanh, bàn ghế thiếu thốn, ăn uống cũng tiện tặn, và từ ngày rời Điệp Mộng Lâu, Uyển Thanh không còn vòng vàng chi nữa, ăn mặc thì chỉ có vải thô sơ sài không son phấn, tất cả làm cho vợ của Thế Khiêm không làm sao hiểu nổi, và cũng có hờn ghen trong lòng. Nàng nghĩ dù sao cũng nhờ hạng gái lầu xanh kia mà chồng nàng lo ăn học cho có công danh, sẽ làm cho gia đình của nàng cũng nở mặt mày với xóm làng, và tin rằng sau khi Thế Khiêm đỗ đạt thành công, chàng sẽ thấy hạng gái lầu xanh không thể nào xứng cùng quan trong triều. Còn bây giờ thì cứ lợi dụng Uyển Thanh để Thế Khiêm yên tâm đèn sách. Có kế gì cũng phải đợi Thế Khiêm thi đỗ hẳn hòi.
Dịch lão gia cũng gạn hỏi Tịnh Nhi, thằng bé thật tình thưa:
- Mỗi lần thiếu gia đến nhà Dương cô nương, đều được Dương cô nương khuyến khích thiếu gia đọc sách, bây giờ thiếu gia siêng học hơn ở nhà nữa. Cô ấy kèm thiếu gia rất chặt, không muốn thiếu gia lơ là việc học nên không học cũng không được.
Dịch lão gia gật gù, nếu thật như vậy thì cũng nên nhắm mắt làm ngơ, để nó đến đấy. Bọn trẻ có khi cần người bạn hiểu biết để khuyên nhủ, giúp đỡ. Bao giờ nó lên kinh rồi, đến đấy không gian rộng lớn bao la, nó sẽ mở mắt ra, biết đâu không còn cần cái bạn gái lầu xanh nữa.
Nghĩ vậy nên ông càng hăm dọa Thế Khiêm.
- Nếu con mà không biết tiến thân, để rớt khoa thi này, thì chuyện con với con nhỏ họ Dương kia kể như đứt. Con đừng tưởng thời gian dài là bắt buộc ta đổi ý chuyện bây giờ của con đâu.
Thế Khiêm biết tính cha một là một, hai là hai, nhưng vì Uyển Thanh, chàng phải ra sức học, cố gắng nhồi nhét chữ vào đầu, Thế Khiêm học một cách hết sức cực khổ.
Ngày qua ngày, xuân tới rồi đi, hạ đến... Thế Khiêm vùi đầu trong sách vở. Một năm nhanh :Dng trôi qua, mới đó mà tháng tám đã đến. Mùa thi sắp đến, đây là giờ phút khẩn trương.
Đầu tháng tám, đợt thi thứ nhất bắt đầu. Ba hôm sau đến đợt hai, rồi ba hôm nữa là đợt ba. Cuộc thi kéo dài cả chín ngày. Trong chín ngày đó, Uyển Thanh không biết mình đã sống trong tâm trạng nào. Đầu óc còn căng thẳng hơn Thế Khiêm. Nàng lo lắng khoắc khoải, vì trong chín ngày đó, để lo cho chuyện thi cử, Thế Khiêm ở nhà không ghé qua nhà Uyển Thanh được, chỉ có Tịnh Nhi là sang thăm hỏi nhưng khi hỏi đến chuyện Thế Khiêm làm bài có được không thì thằng bé lại mù tịt!
Những ngày đó Uyển Thanh ăn không vô, ngủ không được.
Bội Nhi khuyên nhủ, cố gắng thuyết phục nàng là ở lành sẽ gặp lành không nên bận tâm nhưng vô nghĩa. Cả chủ lẫn tớ đều ăn ngủ không yên, cứ hồi hộp đợi chờ.
Chín ngày cũng trôi qua. Cuộc thi đã chấm dứt và Thế Khiêm rồi cũng đến. Sau những ngày thi, Thế Khiêm tiều tụy đi nhiều, gầy hẳn. Chàng ngồi tựa lưng ghế, lặng lẽ nhìn Uyển Thanh, tay nắm chặt tay Uyển Thanh mà không nói lời nào. Uyển Thanh nhìn chàng vô cùng lo lắng, nàng thật cảm động vô cùng, nàng cũng chỉ nhìn chàng với ánh mắt tràn đầy yêu thương. Hai người ngồi bên nhau như muốn tận hưởng những giây phút còn lại bên nhau.
Thật lâu, Uyển Thanh nói mà nước mắt lưng tròng:
- Anh gầy đi nhiều quá!
Thế Khiêm sờ lên mặt Uyển Thanh rồi cũng nghẹn lời:
- Em cũng vậy, biết không?
Uyển Thanh cúi đầu, Thế Khiêm bèn hỏi:
- Tại sao em chẳng hỏi anh thi cử thế nào?
Uyển Thanh nhìn lên:
- Chuyện thi cử đã kết thúc rồi phải không? Anh đã cực khổ quá nhiều suốt năm, bây giờ phải là lúc thư thả một chút, đừng nghĩ đến nó nữa. Vì nếu đậu, đó là vận tốt của chúng ta, còn nếu như không làm bài được thì còn lần sau mà, phải không anh?
- Lần sau à? Em có biết lần sau là phải ba năm nữa lận không?
- Ba năm hoặc ba mươi năm thì em vẫn đợi! Uyển Thanh âu yếm nhìn chàng - Tóm lại, có sống em là người của anh, chết đi em vẫn là của anh mãi. Em mãi mãi chờ đợi anh mà.
Thế Khiêm xúc động ôm nàng vào lòng kêu lên:
- Uyển Thanh!
Uyển Thanh tươi cười:
- Bây giờ để em bảo Bội Nhi hâm tí rượu cho anh uống ấm lòng nhé và làm vài món ăn để anh no lòng.
Thế Khiêm đồng ý. Rồi Uyển Thanh nân đàn tì bà lên, đàn hát cho chàng nghe một bản. Lời hát êm đềm nhẹ nhà khiến chàng nghĩ đến vài lời thơ cổ:
Màn đêm vừa qua
Trầm hương thoảng nhẹ,
Môi mộng đinh hương
Một khúc thanh ca
Lòng người rung động.
Thế Khiêm đã say, chàng bắt đầu thổi sáo, rồi cùng tiếng đàn tiếng hát của Uyển Thanh làm trong nhà thật ấm áp.
Ngày công bố cũng đã đến. Trước khi bảng được dán lên, Dịch Phủ và nhà Uyển Thanh đều mất ngủ. Uyển Thanh thức trắng đêm trong hồi hộp lo âu. Nàng biết là, nếu Thế Khiêm đậu thì kết quả sẽ được báo đến tận nhà, và lúc đó chắc chắn là Thế Khiêm sẽ là người đến báo tin vui. Vậy thì không nên ngủ, hãy thức chờ... Uyển Thanh đốt một nén hương thơm, lặng lẽ ngồi trước hương nhắm mắt cầu nguyện dông hồn cha mẹ giúp cho, nàng cứ mãi nguyện cầu. Thời gian lặng lẽ trôi qua, trôi qua thật chậm, đêm năm canh tờ mờ sáng, xa xa bắt đầu có tiếng pháo nổ, báo hiệu có người trúng tuyển. Thế còn Thế Khiêm? thế nào rồi?
Có tiếng chân người ngoài cửa. Uyển Thanh giật mình, nín thở lắng nghe. Nàng không biết là phải người đưa tin đó không? tìn buồn hay vui?
Bội Nhi từ ngoài chạy vào hớt hải:
- Đậu rồi! Đậu rồi! Tiểu thơ ơi, công tử đậu rồi!
Tịnh Nhi vừa đưa tin tới, công tử đã đậu cử nhân hạng thứ mười!
Uyển Thanh không dám mở mắt, đây là sự thật hay là mộng? Mãi sau thật lâu, Uyển Thanh thấy mình mới tỉnh táo lại, nàng lâm râm khấn nguyện:
Cảm ơn cha mẹ, cám ơn trời phật!
Rồi quay lại nhìn ra ngoài lên tiến gọi Bội Nhi:
- Bội Nhi ơi! em hãy đốt pháo lên nào! Hãy đốt pháo ăn mừng lên!
Chưa dứt lời, đã nghe ngoài sân có tiếng pháo nổ inh tai. Rõ là Bội Nhi và Tịnh Nhi đã đốt pháo không chờ lệnh nàng.
Đậu được hương thi là một việc mừng, nhưng kế tiếp là phải lúc chia tay. Bởi vì hội thi tiến sĩ tổ chức tận kinh thành, đường đi lên kinh thì lại rất xa, phải mấy mấy tháng trời mới tới được kinh thành, do đó Thế Khiêm phải chuẩn bị hành lý lên đường.
Trong nhà Dịch phủ, mọi người lo chuẩn bị cho Thế Khiêm tất bật. Với Thế Khiêm và Uyển Thanh, viễn ảnh tạm thời chia tay làm hai người càng bịn rịn hơn.
- Lần này anh lên kinh là sẽ ở nhờ nhà ông dượng của anh. Nếu mà vẫn còn cơ may để anh thi đậu, thì anh cũng không thể về ngay mà phải ở lại nhậm chức, nhưng lúc đó anh sẽ phái người về đây đón em lên đấy đoàn tụ với anh...
- Còn vợ của anh? anh đừng quên chị ấy anh nhé!
- Uyển Thanh! em hiền lành lắm, lúc nào em cũng mãi quan tâm cho kẻ khác!
- Anh hãy vui vẻ lên đường.
Thế Khiêm trầm ngâm một lát rồi nói:
- Còn như nếu anh xui xẻo không đạt được ước nguyện, anh cũng ở lại kinh thành chờ thêm ba năm nữa để thi lại. Vì vậy....lần chia tay này anh thật sự không yên tâm đó là vì em...
- Anh hãy yên tâm anh ạ! không cần biết anh đi bao lâu, em hứa với anh là em sẽ chờ... mãi mãi chờ anh. Em chỉ sợ là... con người dễ thay đổi, em mong rằng anh sẽ không bao giờ thay đổi và lúc nào cũng nhớ đến em là đủ rồi.
- Anh mà quên em xin trời tru đất diệt anh đi!
- Kìa! anh lại thề nữa rồi, em tin anh mà Thế Khiêm. Nhưng mà anh cũng biết đó, thời gian rất vô tình... vì vậy em mong là anh sẽ sớm cho người về đây báo tin anh nhé... vì khi anh đi rồi thời gian đối với em dài dằng dặt...
- Làm sao anh lại không biết chuyện ấy.
Thế Khiêm xúc động nắm chặt tay Uyển Thanh, dặn dò một cách âu yếm:
- Anh đi rồi, trước tiên là em nhớ giữ gìn sức khỏe, anh cấm em không được gầy đi, không được buồn, không được khóc, phải an tâm chờ anh. Anh sẽ để lại cho em một số tiền, khi nào hết hoặc có gì thiếu hụt cứ cho Bội Nhi đến nhà anh, nhớ đừng tìm vợ anh... nàng ta hay ghen hờn sẽ không giúp gì cho em đâu, cũng đừng tìm cha anh vì ông ấy là người thủ cựu một cách ngoan cố, nên cũng không giúp được gì. Em hãy tìm mẹ anh, người rất thương anh và lại là người rất nhân từ.... mẹ rất thông cảm cho em! Nhớ hãy dặn Bội Nhi tìm mẹ của anh, người sẽ giúp đỡ em bởi vì mẹ biết em là người anh rất quý yêu.
Uyển Thanh nghẹn lời.
- Em biết rồi anh à. Anh không cần phải nói thêm gì nữa. Chỉ mong rằng trong vòng hai năm chúng mình sẽ được đoàn tụ, bằng không em sợ... sợ lúc anh trở về, em không còn trên cõi đời này....
Câu nói của nàng làm Thế Khiêm tái mặt.
- Tại sao em lại nói như thế? Em nói vậy làm sao anh dám bỏ đi!
- Ồ, xin lỗi anh! xin lỗi anh nhé! Uyển Thanh cúi đầu vào ngực Thế Khiêm, nước mắt tràn ra làm ướt cả áo chàng - Chỉ tại em buồn quá, lo quá, không biết là khi anh đi rồi, em sẽ sống được không!
- Em phải sống vui lên! Sống một cách bình thường, hiểu không? Em cần phải biết là, chuyện anh đi ứng thi, tranh thủ công danh tất cả là vì em. Bỏ ra hai năm thương nhớ, để đổi lại trăm năm gần nhau. Nên chúng ta phải cố gắng nhẫn nại cho được một ngày trùng phùng. Vì vậy, Uyển Thanh, em cần phải vì anh, vì hạnh phúc của chúng ta mà sống!
- Sẽ không bao giờ anh phụ em chứ?
- Em muốn anh thề lại lần nữa không?
- Không, không anh ạ, em tin anh rồi.
- Nghĩa là em sẽ vì anh mà vui sống? vì anh mà bảo trọng sức khỏe? à, anh còn một điều nữa không yên tâm... đó là anh có đi rồi, Mẹ nuôi em chắc chắn là không đến quấy rầy chứ?
Uyển Thanh nhìn Thế Khiêm không hiểu:
- Anh nghĩ em là hạng người thế nào? Trăm ngàn khó khăn em mới thoát ra được khỏi chốn thiêu thân đó, không lẽ em quay lại ư? Vả lại em đã thề từ lâu "sống là người của anh, mà chết cũng là của anh". Nếu em làm điều gì lỗi đạo với anh, thì xin thiên lôi hành xử em đi!
Thế Khiêm lấy khăn ra thấm mắt cho Uyển Thanh và cười nói.
- Xem kìa! em nói anh là không được thề mà em lại cũng thề!
- Anh tin em không?
- Uyển Thanh em! Sao anh lại không tin em cho được? Uyển Thanh, em họ Dương tên Uyển Thanh, nhưng anh mong rằng em chỉ như dương liễu rũ của mùa xuân, xanh tươi mãi.
__________________
|