View Single Post
  #170  
Old 04-28-2012, 07:51 AM
AiHoa's Avatar
AiHoa AiHoa is offline
thích gõ đầu trẻ
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Bài gởi: 2,072
Default

Cột đồng chưa xanh (tt)

Chợt nghe có tiếng thét lanh lảnh vọng từ trên mái:
_ Dừng lại!

Rồi một bóng người lượn từ trên mái lầu xuống đất nhẹ nhàng như một cánh chim ưng, chân vừa chạm đất đã vội vàng phóng theo sau tên trộm. Thuỷ Bình nhận ra người mặc chiếc áo đỏ quen thuộc, chính là Mạc Quân Tử. Vừa lúc đó nàng lại nghe tiếp lịch bịch mấy tiếng và thêm hai bóng người nữa nhảy xuống. Hai người này chân chạm đất vẫn còn loạng choạng, một người gầy gò mặt trắng tóc bạc tay cầm trường kiếm, người kia mặt đen râu quai nón xồm xoàm che hết cằm và miệng, tay cầm hai đoản đao to bảng. Sau khi gượng lại đứng vững rồi họ cũng cấp tốc rượt đuổi theo hai người trước. Thuỷ Bình đoán chúng chính là Phùng trưởng lão và Thân trưởng lão như lời thú của tên đạo tặc Đạo Chích Bang.

Thuật khinh công của Mạc Quân Tử quả rất cao siêu, chàng chỉ nhún mình nhảy mấy bước đã thu hẹp khoảng cách với tên trộm. Hắn thấy thế nguy bèn ném trả lại một túi châu báu thật xa về phía trái xong quay đầu cắm cổ chạy qua phía bên phải. Mạc Quân Tử ngần ngừ một chút rồi chạy đến thu lại túi đồ. Chàng định đuổi theo tiếp tên trộm thì hai tên trưởng lão Đạo Chích Bang đã nhào tới tấn công liền.

Thấy bọn chúng cản trở bước chân khiến chàng không thể đuổi theo tên trộm, Quân Tử nổi giận thét lớn:
_ Chết này!

Mũi gươm của chàng bằng cách nào đó xuyên qua vòng kiếm quang của tên mặt trắng đâm một nhát trúng vào vai phải hắn, máu tuôn xối xả. Hắn đau đớn lui lại mấy bước, tay trái bịt vết thương, tay phải gượng cầm trường kiếm vẫn còn run bần bật. Cùng lúc đó Quân Tử hoành gươm lên chém xuống đầu tên mặt đen làm hắn phải đưa cả hai thanh đao lên đón đỡ. Lợi dụng chỗ sơ hở, Quân Tử phóng một cước đạp vào bụng hắn làm hắn hự lên một tiếng, loạng choạng lùi lại tám chín bước, mồm hộc ra một búng máu tươi.

Lúc đó, Lý Thuỷ Bình vừa kịp đến. Hai tên trưởng lão liệu không đương cự nổi vội vàng bỏ chạy. Quân Tử không đuổi theo, nhìn phía tên trộm mặt lông thì hắn đã mất dạng tự lúc nào. Chàng chỉ quay sang Thuỷ Bình cười gượng:
_ Thế là mất toi một túi hàng, quả là công cốc!

Cái túi bị mất là của Lý Thuỷ Bình, nàng cũng cười nói:
_ Của thiên trả địa mà!

Thuỷ Bình vốn xuất thân con nhà quyền quý, của cải trong nhà không thiếu thứ gì. Từ nhỏ nàng chỉ say mê luyện tập võ nghệ, và vì vậy, thích ăn mặc giản dị đơn sơ và ít dùng đồ trang sức, không giống như các cô tiểu thư khuê các thường chỉ biết chưng diện nhung gấm lụa là và đeo đầy vàng ngọc. Đối với nàng thì mớ châu báu lấy của người khác, dù là bọn cướp, cũng không phải của mình. Mất đi nàng cũng không tiếc, còn cảm thấy như trút được gánh nặng. Nhưng Mạc Quân Tử lại cảm thấy áy náy, chàng nói:
_ Lý huynh cứ giữ túi này dùng vậy. Tiểu đệ sẽ tìm tên trộm đòi lại chiếc túi kia sau.

Thuỷ Bình lắc đầu:
_ Không được. Túi hàng của huynh thì huynh giữ. Tiểu đệ không nhận đâu. Dù sao nó cũng không phải tài sản của tiểu đệ làm ra hoặc thừa hưởng từ gia đình. À, Mạc huynh có nhận ra tên trộm là ai không?

Chàng trầm ngâm:
_ Căn cứ vào công phu Bích hổ du tường tuyệt đỉnh của hắn thì có thể hắn là Bát Tý Viên, còn gọi là Bát Tý Thần Thâu, hay là học trò đích truyền của hắn.

Thuỷ Bình nói:
_ Theo lời Đỗ cô nương thì trên má hắn có mấy chòm lông bạc ...

Quân Tử đáp:
_ Thế thì đúng là Bát Tý Viên. Nghe đồn tướng mạo hắn giống như là con vượn, tay chân nhanh nhẹn, có tài lấy trộm đồ trong túi người khác dễ như trở bàn tay.

Ái Hoa
(còn tiếp)
__________________
Sầu mong theo lệ khôn rơi lệ
Nhớ gởi vào thơ nghĩ tội thơ (Quách Tấn)




Trả Lời Với Trích Dẫn